• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Tuyển Tập Đoản Hay (2 Viewers)

  • Chương 8

Hắn là Duệ Thần tài trí vô song của Địa Phủ. Cô là Tranh Tử, sinh viên năm hai, ngày ngày đi học, đêm đêm nằm ngủ, cuộc sống bình thường không thể bình thường hơn.
-Tranh Tử, Lăng Tố sao ngày nào hai em cũng đi muộn vậy. Tôi nhớ hai em đã khoe rằng mua tới 10 cái đồng hồ báo thức rồi mà.
Tranh Tử uốn uốn người, thanh minh:
-Tại hàng kém chất lượng thầy ạ.
Ông nhìn hai cô gái trước mắt, tức giận tống cổ cả hai ra sân thể dục nhổ cỏ.
-Tố Tố, xin lỗi.
Lăng Tố không thèm đếm xỉa cô, hì hục nhổ. Tất cả là tại con nhỏ Tranh Tử này hết, ta nhổ ta nhổ, nhổ sạch lông, tóc của ngươi.
Bỗng trời tối sầm lại, gió lớn thổi bùng lên, bụi bay mù mịt, trong cơn giông còn có tiếng nói lành lạnh, ghê rợn.
Từ trong mây đen, một bóng người thấp thoáng, không rõ hình hài bước ra. Hắn tiến lại gần các cô, từng bước đi là từng luồng lạnh toả ra khiến đối phương rùng mình.
-Tranh Tử, ma...ma...ma...
Lăng Tố sợ ôm chặt lấy Tranh Tử. Tranh Tử cũng sợ không kém, run run. Hắn cứ im lặng tiến gần.
Lăng Tố mò tay vào túi áo, lôi được củ tỏi, lấy hết can đảm đứng dậy tới trước mặt hắn doạ:
-Còn không biến mau, ta có tỏi thần kì, mua với giá 20 nghìn ở siêu thị, trị thâm, trị hôi nách, trị viêm,...
Lăng Tố bắt đầu thuyết minh công dụng của tỏi, Tranh Tử có tâm lên tiếng nhắc:
-Tố Tố yêu dấu, lạc đề rồi.
Nó nghe cô nhắc, gậm gật rồi bồi thêm một công dụng nữa:
-Ngoài ra nó trị luôn cả ngươi.
Mặc dù bụi và mây đen bao quanh hắn khiến hắn chỉ như một cái bóng nhưng cả hai cô đều có thể cảm nhận thấy mặt hắn bỗng đen hơn trước. Tưởng hắn nghe không hiểu, rồi nghĩ bọn cô trêu, Tranh Tử đứng lên, giật lấy củ tỏi trên tay Lăng Tố.
-Tố Tố, mình nghĩ con ma này không hiểu tiếng việt rồi. Để mình dùng tiếng Anh cho, dạo này ma cũng sính ngoại lắm.
Cô dang chân, bắt đầu đe doạ:
-Ta nói cho ngươi biết đây là củ garlic, ngươi còn không mau disappear.
Hắn từ ban nãy đã bị biến thành trò đùa của hai con ngốc này, tâm trạng sẵn không vui, giờ nhìn bọn ngốc này lại càng mất hứng. Thôi thì may cho các ngươi mạng lớn, giết mấy ngươi ta lại mang tiếng ức hiếp kẻ yếu.
Hắn nghĩ xong liền phủi áo bay lên, trả lại ánh sáng tươi đẹp. Tranh Tử thấy hắn bỏ đi, được thể hất mũi, tự hào:
-Thấy bản tiểu thư Tranh Tử lẫy lừng chưa, ha ha.
***
Cuộc đời đưa đẩy, ngày nghỉ hè đầu tiên, cô cùng Lăng Tố vi vu trên chiếc xe máy xịn tới vùng biển thân yêu. Và rồi chiếc tải đi ngược chiều cậy mình to lớn, lao vào tông cho chiếc xe mới mua của cô một cái. Uất ức hơn là cuối cùng mỗi mình cô "bay về trời".
Lủi thủi bước theo dòng oan hồn xuống Âm phủ, cuộc đời của cô ngắn ngủi thế ư, cô còn chưa lấy chồng, chưa được ăn bữa no nê cuối cùng mà.
Ngày hôm đó, dòng oan hồn xuống đây nhiều bất chợt, vậy là toán lính canh mở thêm một con đường chia thành hai dòng oan hồn, cô đang ở giữa thì lại lên đầu hàng.
Cô bị dẫn vào phòng tra khảo, phía trên cao là nam nhân uy nghi, bệ vệ, lạnh lùng, lật lật từng tờ khai lý.
-Có uất ức gì, nói đi.- âm thanh khàn khàn của thuộc hạ bên cạnh hắn.
Đúng như ý cô, Tranh Tử quyết giải trình hết nỗi ấm ức:
-Ta có rất nhiều nỗi bực bội, thứ nhất, lúc bị tai nạn, là xe máy hàng xịn của ta bị hỏng mà, thứ hai sao có mỗi mình ta xuống đây, hai người kia sống nhăn răng chứ, thứ ba, có chết thì cũng phải cho ta ăn buffet một lần cho đã đời chứ, và cuối cùng, ta có nguyện vọng, xin mấy người lôi Lăng Tố xuống đây với ta đi, chết phải có đôi có bè chứ.
Tên thuộc hạ cùng cái tên ngồi kia được một phen khiếp sợ. Con nha đầu kia có đúng là chết không vậy, sao lại lắm sức thế, mà cũng khổ thân cho cô gái tên Lăng Tố, chọn nhầm bạn rồi.
Duệ Thần chăm chú nhìn Tranh Tử, trong đầu loé lên gì đó.
-Ngươi là con ngốc ở sân cỏ hôm trước.
Tranh Tử há hốc, hỏi lại:
-Ngươi...ngươi là cái tên sính ngoại đó ư?
Tưởng gặp người quen được giúp đỡ, nào ngờ hắn ra lệnh:
-Khâu miệng con nhỏ kia lại để trừ hoạ cho dân.
Cô khóc không nổi nữa, ngồi bệt xuống ăn vạ, khóc bù lu bù loa. Mon men bò lên gần hắn, cô thương lượng:
-Đại ca, tha cho em, em giỏi kể truyện cười lắm, đêm nào em cũng sẽ kể cho đại ca nghe.
Không thể nói chuyện cùng với hạng người như cô, hắn phẩy tay ra lệnh lôi cô ra ngoài. Nhưng lạ là chúng lôi cô nhốt vào Âm lao, chứ không mang đi khâu miệng.
***
Năm đó, tam giới đại chiến, Âm giới cũng bị tổn thất nặng, rất nhiều oan hồn trốn thoát ra ngoài. Tranh Tử ngồi nhìn mấy oan hồn đó cắm đầu cắm cổ mong trốn, cô gặm thêm miếng đùi gà vừa lừa được của bọn lính canh, tấm tắc tiếc thương:
-Trốn làm gì, bắt lại thì tội càng nặng, yên phận ở đây ăn gà có phải tốt không.
-Ngươi sống tốt quá nhỉ?
Tiếng gằn quen quen vang lên, cô chề môi bất mãn, hất mặt không thèm tiếp chuyện.
Duệ Thần nhăn mày, gừ một cái, mở khoá song sắt. Tranh Tử phát hiện hành động kỳ lạ của hắn, đưa tay ra trước làm hình chữ X, thẳng thắn:
-Ta nói cho ngươi biết, mặc dù ta cũng muốn thoát khỏi đây nhưng ta không ngu nha, ngươi muốn thả ta ra, xong đi vu cáo rằng ta bỏ trốn, một đao chém chết ta, muốn mượn dao giết người sao, ngươi thật thâm hiểm.
Duệ Thần cau mày, thán phục sức tưởng tượng xuất chúng của con nha đầu này.
-Ngươi đã chết rồi, còn cần ta ra tay sao, ngoan ngoãn theo ta mau.
Hắn túm cổ bạo lực lôi cô đi. Hắn đưa cô tới nơi ở của Diêm Hậu, để cô phục vụ, bầu bạn với bà ở đó.
Nghe nói, Diêm Vương đi giải quyết vấn đề Tam giới, việc cai quản dưới này bao gồm cả chăm sóc Diêm Hậu giao hết cho cháu trai ngài, tức là Duệ Thần.
Diêm Hậu vốn tinh nghịch, được Diêm Vương sủng ái, mấy ngày vừa rồi không ai tâm sự, ai cũng lễ nghi chừng mực, nên bà buồn chán mà hao gầy. Hắn biết chuyện chợt nghĩ tới cái mồm lanh lợi của cô liền sắp xếp cho cô tới tâm sự với bà.
Đúng là rất hợp nhau, Diêm Hậu vui vẻ, hoạt bát trở lại. Ngày Diêm Vương trở lại, thấy nét tươi tắn đầy nhớ nhung của Diêm Hậu, ngài lập tức ban thưởng cho cô.
Tranh Tử bị đá ra ngoài ngay lập tức vì Diêm Hậu và Diêm Vương cần "đóng cửa tâm sự". Lê bước đi vòng quanh rồi lạc vào nơi ở của Duệ Thần.
Cô phát hiện hắn đang thiếp đi trên giường băng. Len lén lại gần, khuôn mặt đẹp như tạc tượng này đúng là khuynh đảo chúng sinh mà. Không cầm lòng được, cô đưa tay giật một nắm tóc của hắn với ý niệm, giữ làm kỷ niệm.
Hắn choàng tỉnh, phát giác ra hành động mờ ám của cô, giữ eo cô, đè ngược xuống giường. Hơi lạnh của băng toả ra, cơ thể cô bất chợt đông cứng lại, run cầm cập. Dùng chút sức lực yếu ớt để nâng người cách xa băng, ôm chặt hắn.
Quên mất cô vẫn là linh hồn, băng thần này rất nguy hiểm, hắn xoay người, để cô nằm trên mình. Duệ Thần ôm Tranh Tử, tay đỏ lên toả ra hơi ấm. Nha đầu này phiền phức thật.
Từ đâu, Diêm Vương lao vào hét lớn:
-Duệ Thần, nha đầu kia đâu, Diêm Hậu muốn....A, ta không nhìn thấy gì hết.
Diêm Hậu vừa lúc tới, phát hiện cảnh tượng ái ân này, cười rạng rỡ rút lui cùng Diêm Vương, không quên bỏ lại câu:
-Tiếp tục, tiếp tục đi, nhớ nhẹ nhàng với Tranh Tử.
Hắn bị hiểu lầm, muốn hất tung nha đầu kia lên nhưng chợt cánh tay mềm mịn của cô giật giật áo hắn nỉ non:
-Lạnh...lạnh...đồ...đáng ghét...lạnh...
Duệ Thần nâng tay đọc lẩm nhẩm gì đó rồi một chiếc chăn xuất hiện, chùm lên cả hai.
Khuôn mặt dãn dần ra, môi hồng chu lên dễ chịu thoả mãn. Hắn cầm lòng không nổi, cười nhẹ một chút.
***
Hôm sau cả Âm phủ loan tin, cô câu dẫn Duệ Thần oai phong. Càng nghĩ càng tức, là hắn chọc cô trước mà. Nhưng còn một chuyện còn đau đầu hơn đó chính là Diêm Vương ra sắc lệnh cử hành hôn lễ cho hai người, hắn và cô từ chối, Diêm Vương gật gù quyết nếu không lấy cô, hắn sẽ phải lấy Tứ công chúa của Long Hải Vương. Vậy là hắn bán rẻ lời hứa sẽ giúp cô mà đồng ý thành thần.
Bực bội đá vào giường băng vài cái, giờ cô được thoát kiếp linh hồn,trở thành họ hàng nhà Diêm rồi nên cái giường băng chả có gì nguy hiểm nữa. Cô tức, hắn ngay đêm động phòng liền biến mất, cái viễn tưởng lãng mạn bị hắn huỷ hoại hết rồi.
Cửa phòng bật mở, Duệ Thần người đầy máu, loạng choạng bước vào. Cô ngồi trên giường, không những không ra giúp còn nói kháy:
-Sao, ra ngoài chán chê rồi, giờ mới nhớ tới tân nương sao?
Hắn kiệt sức, dựa vào cửa, ánh mắt dừng trên cái con nha đầu vô tâm kia. Không thấy hắn bị thương sao, còn ngồi đó trách móc.
-Tiểu Chanh Chua, mau giúp ta băng bó đi, muốn lang quân của ngươi mất máu mà chết sao.
Cô trợn mắt, ai chua hả. Hắn dùng nốt sức lết tới giường nằm vật ra.
Tranh Tử, chu môi ra nguýt khinh thường. Sau đó cũng cởi áo cho hắn, lấy thuốc, vải, băng bó lại cẩn thận cho hắn.
-May cho ngươi là ta học ngành báo chí đó, không ngươi mất máu lâu rồi.
Hắn gối một tay lên đầu, quan sát cái vẻ tự cao của cô, vạch trần:
-Tiểu Chanh Chua, báo chí và băng bó không có liên quan tới nhau.
Biết bị lòi đuôi, muốn lên tiếng thanh minh thì người cô bị hắn kéo lại ôm.
-Ngoan, ngủ đi.
Hắn vỗ về, vuốt mái tóc cô. Hành động lãng mạn, chân thành này làm cô liên tưởng tới việc cô thường ở nhà vuốt ve chú cún của mình.
***
Từ đêm đó, hắn đặc biệt rất thích cái biệt danh "Tiểu Chanh Chua" mà hắn đặt cho cô. Cứ mở miệng ra là toàn mùi chua.
Cô tức giận, cho người mang về một thùng chanh. Cặm cụi cả ngày, cô vắt hết quả này tới quả nọ vào ấm sứ.
Buổi tối hắn về, cô đứng chờ sẵn ở cửa, vừa thấy hắn bước vào là cô vòng tay ôm cổ hắn, nghiêng đầu, bày tỏ sự nhung nhớ:
-Phu quân, người đi cả ngày làm ta thao thức.
Hắn rất hài lòng với bộ dáng này của cô, phối hợp ôm cô vào lòng. Hôn lên má cô một cái. Hắn không biết sao nhưng gần đây hắn rất yêu thương Tiểu Chanh Chua ngu ngốc này.
Cô kéo hắn tới ngồi ghế, bóp bóp vai rồi rót chén nước mời hắn. Duệ Thần không nghi ngờ gì, đưa chén uống cạn.
Bỗng khuôn mặt hắn nhăn lại, sa sầm, Tranh Tử thấy thế lăn ra cười sung sướng. Thế nhưng ngay sau đó, hắn lấy lại vẻ điềm tĩnh, xin thêm một chén.
Tranh Tử kinh ngạc, chả nhẽ chanh này có vị ngọt. Hắn một lần nữa uống cạn, bất chợt đứng lên túm lấy cô, ấn môi mình xuống hồng môi xinh xắn của cô. Cậy miệng cô, đưa toàn bộ nước chanh trong miệng sang cô. Tranh Tử cảm nhận được vị chua khủng khiếp, tay chân múa loạn, vùng vẫy, mặt nhăn nhúm, xin hắn tha thứ.
Chỉ đến khi cô nuốt hết chỗ nước đó, hắn mới hả dạ buông cô ra. Thấy cô vì thiếu ôxi mà đứng không vững, hắn cũng nhanh chóng đỡ cô, bế lên giường.
-Tiểu Chanh Chua, tôi cho em biết, lần sau còn dở trò tinh nghịch nữa, tôi sẽ trừng trị em thật nặng.
Cô chả còn sức để cãi nhau nữa, chỉ biết dùng mặt bày tỏ sự uất ức. Hắn lấy tay bịt mắt cô lại, tay kia vòng ra sau lưng kéo cô vào lòng bao trọn.
***
Ngũ Hoàng Tử, Từ Lãnh của Thiên Giới thỉnh thoảng lại xuống Âm Giới đi dạo, khoe khoang. Một lần, tên đó gặp Tranh Tử đang ngồi thêu thùa. Cô ngồi chọc chọc mấy miếng vải này mà gãy tới bôn cây kim. Thế nhưng khi vào mắt của Từ Lãnh, Tranh Tử hệt như tiên nữ hạ phàm, đoan trang thuỳ mỵ. Tên đó lân la đi tới bắt chuyện, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của cô, Từ Lãnh bỗng hoá đá, không nói nên lời.
Cô hua hua tay trước mặt Từ Lãnh:
-Ngươi đi lạc à?
Im lặng, không trả lời.
Cô hỏi tới mấy câu mà tên đó miệng vẫn ngậm chặt, hay là tên đó không hiểu tiếng việt.
Bỗng cả người cô xoay ngược một vòng, đạp vào khuôn ngực cứng rắn của ai đó. Duệ Thần, ghì chặt đầu cô, không cho cô quay lại, đồng thời chấm dứt ánh mắt thèm thuồng cô của Từ Lãnh.
-Tiểu Chanh Chua, về nhà thôi.
Hắn lôi cô về. Cô cố ngoái đầu phía sau, thấy tên đó vẫn đứng chôn chân, mặt ngơ ngác nhìn về phía cô. Tranh Tử thắc mắc, ngước đôi mắt xinh xắn hỏi Duệ Thần:
-Tên đó bị sao vậy, hình như hắn không hiểu ta nói gì. Hắn chắc lại thích hàng ngoại như anh rồi. Lần sau em sẽ dùng tiếng Anh vậy.
Hắn véo má cô, giở giọng van nài:
-Em muốn cho tất cả mọi người biết tôi không biết dạy em nói tiếng Anh.
-Em sẽ quay lại nói chuyện xem xem hắn có hiểu không, anh đừng có mà coi thường em.
Hắn túm lấy cô, lườm cảnh cáo:
-Cấm không được lại gần nam nhân khác, về mau. Đêm nay tôi sẽ vắt em ra nước.
-Không, không về nhà đâu.

Thần xin đính chính lại, đây là đoản ngược, ngược tàn tạ. Nhưng đầu Thần quá nhiều niềm vui nên không thể ngược. Vậy cứ coi đó là ngược đi. Huhu
•~•HDLisa/Thần•~•
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom