Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4
By: Cáo Vô Tâm
"Cố An Thành, tại sao anh không trả lời em. An Thành, anh bị bệnh từ khi nào, vì sao lại giấu em?"
"..."
Hạ Vũ đau đớn nắm chặt tay, giọng nói càng lúc càng nhỏ. Cô đối diện anh, cách nhau một tấm kính cách âm, Cố An Thành không đưa tay qua ô nhỏ trên kính lau nước mắt cho cô như những lần trước.
Đổi lại, anh chỉ im lặng, im lặng đến đáng sợ.
"Vì sao còn muốn giấu em? Ung thư.. Anh bị ung thư bao tử, bao nhiêu lần xuất huyết dạ dày, đau đớn thế nào anh cũng đều không nói ra. Cố An Thành, anh là đồ ngốc!"
Cả phòng quay ra nhìn hai người, Cố An Thành chật vật đứng lên, sau đó anh xoay người, không nói một lời đi nhanh vào bên trong.
Hạ Vũ đứng bên ngoài đập kính cách âm điên cuồng, nước mắt liên tục lăn dài trên gò má.
Cố An Thành, em yêu anh...
Cầu xin anh, hãy vì em mà sống tốt...
Em yêu anh, em nhận ra em yêu anh rồi.
Ông trời thật nhẫn tâm, ai cũng muốn rời khỏi em. Bây giờ, người mà em yêu nhất cũng bị cướp mất, em biết phải sống như thế nào đây...
____________
Ba tháng sau đó, Hạ Vũ không đến trại giam tìm Cố An Thành nữa, mẹ anh nói, cô vì anh mà lặn lội đi Mỹ tìm bác sĩ chuyên ngành chữa trị cho anh.
Mùa Đông năm nay còn lạnh hơn những năm trước.
Năm ngoái, Hạ Vũ mang vào cho anh rất nhiều đồ, có quần áo ấm, có chăn giữ nhiệt, còn có khăn len cô tự tay đan cho anh.
Năm ngoái, vào đầu năm mới, Hạ Vũ không cùng mọi người dự lễ ở nhà, cô ở trại giam cùng với anh, ở bên anh suốt một ngày.
Vì là dịp năm mới, cho nên các tù nhân được ra sau khuôn viên của trại giam ngắm pháo hoa.
Hạ Vũ đem cho anh rất nhiều bánh ngọt, cô kể cho anh rất nhiều chuyện vui, anh càng cười vui vẻ, cô ấy càng đau lòng.
Năm nay, Hạ Vũ không đem đồ ấm đến cho anh nữa, chắc cũng sẽ không có bánh ngọt vào mùa xuân, càng không có chuyện được ở bên cạnh cô.
Có lẽ, đến mùa xuân năm sau, anh phải đi rồi...
__________
Nhưng bất ngờ đến với nhà họ Cố, trong phòng giam của Cố An Thành có một nhóm cấu kết với nhau bán ma túy để đổi lấy vũ khí và dụng cụ để vượt ngục.
Cho nên Cố An Thành hôm đến viện kiểm tra định kì đã thông báo cho cảnh sát, giúp mọi người nhanh chóng chặt đứt đường dây của chúng.
Sau đó vì Cố An Thành chỉ mang tội danh cố tình gây tai. nạn, trong thời gian ở tù có ý chí cải tạo, cùng thêm việc anh giúp cảnh sát ngăn chặn kẻ xấu. Kết quả, anh được mãn án sớm hơn 1 năm.
__________
Ngày ra tù, không có ai đến đón anh, Cố An Thành mặc nguyên bộ quần áo ngày hôm đó anh đến tự thú, sau khi được cảnh sát trưởng nhắc nhở, Cố An Thành đi bộ ra bến xe buýt.
Bước ra khỏi trại giam, ánh nắng ấm áp của mùa Xuân chiếu lên người anh, đã lâu lắm rồi, anh chưa cảm nhận được sự thế giới bên ngoài thế nào, cũng không có cảm giác tự do đến vậy.
Cố An Thành dùng tiền bỏ sót trong túi quần của mình để bắt xe trở về nhà.
Đứng trước bố và mẹ của mình, Cố An Thành không chịu đựng được mà đỏ khóe mắt, hai chân tự giác quỳ xuống.
Bố mẹ đều đã già, hai năm qua vì nhớ con, cả hai người tóc đều đã có hai màu.
Là anh bất hiếu, là anh phụ công dưỡng dục của hai người...
_________
Qua năm mới, Cố An Thành xin việc tại một công trường, ở đó làm việc vô cùng cực nhọc, anh đều phải giả vờ rằng mình đang làm việc ở một nơi an toàn để bố mẹ không phải lo lắng.
Có một lần đang bê đồ lên tầng trên, bệnh tái phát, Cố An Thành đau tới nỗi ngã xuống đất quằn quại khiến mọi người hoảng sợ đưa anh tới bệnh viện cấp cứu.
"Bác sĩ, cầu xin cậu. Làm ơn, tôi van xin cậu cứu con trai tôi. Tôi chỉ có một mình nó, nếu như, nếu như nó không còn, tôi cũng không muốn sống tiếp nữa ..."
"Căn bệnh đã di căn tới toàn phần. Bây giờ, cậu ấy cần ở lại trị liệu để kéo dài mạng sống. Nhưng gia đình cũng nên chuẩn bị tâm lí. Cháu rất tiếc..."
Đêm hôm ấy, trời mưa rất to, bên ngoài mưa gió lạnh lẽo thế nào, cũng không thể so với trái tim của Cố An Thành.
Anh nằm trên giường bệnh giả vờ nhắm mắt, lặng lẽ nghe tiếng mẹ khóc lóc bên cạnh. Nước mắt không tự chủ được rơi xuống tấm drap trắng.
________
Xuân đến, hoa đào trong khuôn viên bệnh viện nở rộ rất đẹp, cả một góc vườn tràn ngập sắc hồng.
Trời xanh mây trắng, gió nhè nhẹ lượn trên những đám cỏ non dưới đất.
Cố An Thành ngồi trên xe lăn, anh đưa tay nắm lấy một bông hoa đào vừa rơi khỏi cành cây, năm ngón tay nắm chặt lại, bông hoa mềm yếu như muốn vỡ vụn...
"Tiểu Vũ, anh muốn gặp em..."
__________
"An Thành, em về rồi. Em trở về với anh rồi..."
Cố An Thành nhìn thấy cô đứng trước cửa phòng bệnh, trái tim bỗng chốc trở nên ấm áp lạ thường.
Tiểu Vũ, cuối cùng, anh cũng gặp được em rồi.
Tiểu Vũ, cuối cùng anh cũng chờ được em rồi.
Tiểu Vũ, anh nhớ em, nhớ nhiều lắm.
Hạ Vũ gạt nước mắt, cô nhoẻn miệng cười thật tươi, sau đó xà vào lòng anh như một đứa nhỏ, dùng khuôn mặt đầy nước mắt của cô cọ cọ vào lồng ngực của anh.
Em cũng nhớ anh, nhớ rất nhiều...
"An Thành, anh đợi em có lâu không?"
Cố An Thành nhẹ nhàng vuốt mái tóc của cô, từng ngón tay lưu luyến trên những sợi tóc mượt.
Anh đợi em đã 18 năm, đợi, cũng đợi đến tuyệt vọng rồi...
________
Những năm tháng cuối cùng, Hạ Vũ luôn ở bên cạnh anh, chăm sóc anh từng chút một.
Nhưng càng ngày, cô càng khóc nhiều hơn, dáng người cũng gầy đi không kém.
Mỗi đêm anh bị bệnh tật dày vò, cô là người ở bên cạnh anh, ôm chặt lấy anh, sau đó an ủi nói:
"An Thành của em rất mạnh mẽ, anh phải cố lên. Sẽ không sao nữa, sẽ không đau nữa đâu..."
Mỗi buổi sáng, cô sẽ đẩy xe lăn ra ngoài khuôn viên bệnh viện, dưới cây hoa đào lặng lẽ nắm chặt bàn tay của anh, cô nói, cô yêu anh.
"Tiểu Vũ..."
"Vâng ?"
"Không có gì, anh chỉ muốn gọi tên em mà thôi..."
Cố An Thành không muốn nói với cô, gần đây anh rất hay mơ về quá khứ. Về một cô gái luôn cười rạng rỡ đi bên cạnh anh.
Về một cô gái mà anh yêu suốt 15 năm thanh xuân, đợi chờ cô ấy suốt 18 năm...
Càng ngày, cô ấy càng xuất hiện trong giấc mơ của anh càng nhiều, mỗi lần đều muốn kéo tay anh chạy về hướng ánh mặt trời rực rỡ phía cuối chân trời.
Cô ấy nói. Cô ấy muốn ở bên cạnh anh, mãi mãi..
________
Đêm Xuân hôm ấy, Cố An Thành ngồi trước cửa sổ phòng bệnh hướng ra phía cây hoa đào, anh lặng lẽ ngồi rất lâu.
"Ngày mai chúng ta lại đến đó, được không anh?"
Cố An Thành đột nhiên ho dữ dội, anh vội đưa tay ôm miệng, bàn tay dính đầy máu tươi khiến Hạ Vũ sợ hãi đánh rơi cốc nước.
"Anh bị làm sao vậy, sao tự dưng lại ho rau máu vậy? Bác sĩ, bác sĩ!!!"
Cố An Thành kéo tay cô, nhẹ nhàng nói:
"Lại đây, anh muốn ôm em..
Hạ Vũ bỗng cảm thấy tim mình đau nhói trong lồng ngực, cô vội vàng nhào về phía anh, hai tay ôm chặt lấy giống như sợ anh sẽ tan biến trong phút chốc.
"Đừng khóc... Em đừng khóc. Em khóc, sẽ rất xấu. Tiểu Vũ, nghe lời anh, sau này không được khóc nhiều như vậy nữa, biết chưa?.."
"Làm ơn, làm ơn đi, đừng rời khỏi em. Anh hãy ở lại, ở lại với em có được không ? ..."
Cố An Thành run rẩy chạm ngón tay vào má của cô, mắt anh khẽ chớp, nước mắt lăn dài xuống má.
"Anh xin lỗi, cô ấy đang đợi anh... Cô ấy nói, cô ấy sẽ ở bên anh suốt đời. Anh đi rồi, em nhất định phải sống tốt, đừng làm khổ bản thân, em hãy tìm một người đàn ông tốt. Sau đó sống thật hạnh phúc, có được không ?"
Hạ Vũ khóc nức nở. Cô hét lớn:
"Nhưng em yêu anh! Em yêu anh!!"
Làm ơn, xin anh, đừng bỏ đi, đừng bỏ em...
Cầu xin anh, đừng đi đâu hết...
" An Thành, ngày mai em sẽ đưa anh đi xem hoa đào được không ?"
Hoa đào...
Cố An Thành dựa lưng vào tường, đau đớn thể xác cũng không khiến anh sợ hãi nữa...
Anh ôm chặt lấy cô, hơi thở có chút khó khăn.
"Tiểu Vũ, anh yêu em... Anh rất yêu em. Tiểu Vũ, kiếp sau, em hãy đợi anh được không? Kiếp sau anh lại tìm em, chúng ta sẽ được ở bên nhau. Tiểu Vũ, đừng khóc nữa. Tiểu Vũ, tạm biệt em,... anh yêu em..."
Hạ Vũ cảm nhận từng ngón tay của anh đang dần lạnh giá, lướt trên lưng của cô, sau đó bàn tay của anh buông thõng xuống giường, trên má vẫn còn vương giọt nước mắt lạnh lẽo.
Hạ Vũ run rẩy hôn anh, nước mắt của cô chạm vào gò má lạnh lẽo của anh, trái tim bất giác đau đớn muốn vỡ tan.
Cô đỡ anh nằm xuống, vuốt nhẹ khuôn mặt của Cố An Thành. Sau đó cẩn thận đắp chăn lại cho anh.
Hạ Vũ ngồi bên cạnh Cố An Thành cả đêm, tới sáng hôm sau, khi ánh sáng của mặt trời chiếu sáng căn phòng, Hạ Vũ chợt mỉm cười nắm lấy tay của anh. Bàn tay anh lạnh giá đến đáng sợ.
"An Thành, mau dậy đi, chúng ta tới xem hoa đào nở..."
Cô không nhớ rằng, bây giờ là cuối xuân, hoa đào cũng sắp tàn hết, từng cánh hoa theo gió uốn lượn ngoài vườn.
Cô cũng không muốn nhớ rằng, Cố An Thành anh đã đi rồi, đã rời bỏ cô, anh đã không còn nữa, đã không thể ở bên cạnh cô suốt đời này..
Hạ Vũ gục mặt trên ngực của anh khóc nức nở, cũng không có tiếng trái tim của anh hồi đáp tiếng khóc của cô, chỉ có một mảnh yên tĩnh, chỉ có thân xác lạnh lẽo của anh nằm trên giường bệnh.
"Xin lỗi anh, cả đời này là em phụ anh. Xin lỗi anh, vì không yêu anh sớm hơn. Kiếp sau, anh hãy đợi em, kiếp sau, em sẽ đến tìm anh..."
Kết Thúc
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
"Cố An Thành, tại sao anh không trả lời em. An Thành, anh bị bệnh từ khi nào, vì sao lại giấu em?"
"..."
Hạ Vũ đau đớn nắm chặt tay, giọng nói càng lúc càng nhỏ. Cô đối diện anh, cách nhau một tấm kính cách âm, Cố An Thành không đưa tay qua ô nhỏ trên kính lau nước mắt cho cô như những lần trước.
Đổi lại, anh chỉ im lặng, im lặng đến đáng sợ.
"Vì sao còn muốn giấu em? Ung thư.. Anh bị ung thư bao tử, bao nhiêu lần xuất huyết dạ dày, đau đớn thế nào anh cũng đều không nói ra. Cố An Thành, anh là đồ ngốc!"
Cả phòng quay ra nhìn hai người, Cố An Thành chật vật đứng lên, sau đó anh xoay người, không nói một lời đi nhanh vào bên trong.
Hạ Vũ đứng bên ngoài đập kính cách âm điên cuồng, nước mắt liên tục lăn dài trên gò má.
Cố An Thành, em yêu anh...
Cầu xin anh, hãy vì em mà sống tốt...
Em yêu anh, em nhận ra em yêu anh rồi.
Ông trời thật nhẫn tâm, ai cũng muốn rời khỏi em. Bây giờ, người mà em yêu nhất cũng bị cướp mất, em biết phải sống như thế nào đây...
____________
Ba tháng sau đó, Hạ Vũ không đến trại giam tìm Cố An Thành nữa, mẹ anh nói, cô vì anh mà lặn lội đi Mỹ tìm bác sĩ chuyên ngành chữa trị cho anh.
Mùa Đông năm nay còn lạnh hơn những năm trước.
Năm ngoái, Hạ Vũ mang vào cho anh rất nhiều đồ, có quần áo ấm, có chăn giữ nhiệt, còn có khăn len cô tự tay đan cho anh.
Năm ngoái, vào đầu năm mới, Hạ Vũ không cùng mọi người dự lễ ở nhà, cô ở trại giam cùng với anh, ở bên anh suốt một ngày.
Vì là dịp năm mới, cho nên các tù nhân được ra sau khuôn viên của trại giam ngắm pháo hoa.
Hạ Vũ đem cho anh rất nhiều bánh ngọt, cô kể cho anh rất nhiều chuyện vui, anh càng cười vui vẻ, cô ấy càng đau lòng.
Năm nay, Hạ Vũ không đem đồ ấm đến cho anh nữa, chắc cũng sẽ không có bánh ngọt vào mùa xuân, càng không có chuyện được ở bên cạnh cô.
Có lẽ, đến mùa xuân năm sau, anh phải đi rồi...
__________
Nhưng bất ngờ đến với nhà họ Cố, trong phòng giam của Cố An Thành có một nhóm cấu kết với nhau bán ma túy để đổi lấy vũ khí và dụng cụ để vượt ngục.
Cho nên Cố An Thành hôm đến viện kiểm tra định kì đã thông báo cho cảnh sát, giúp mọi người nhanh chóng chặt đứt đường dây của chúng.
Sau đó vì Cố An Thành chỉ mang tội danh cố tình gây tai. nạn, trong thời gian ở tù có ý chí cải tạo, cùng thêm việc anh giúp cảnh sát ngăn chặn kẻ xấu. Kết quả, anh được mãn án sớm hơn 1 năm.
__________
Ngày ra tù, không có ai đến đón anh, Cố An Thành mặc nguyên bộ quần áo ngày hôm đó anh đến tự thú, sau khi được cảnh sát trưởng nhắc nhở, Cố An Thành đi bộ ra bến xe buýt.
Bước ra khỏi trại giam, ánh nắng ấm áp của mùa Xuân chiếu lên người anh, đã lâu lắm rồi, anh chưa cảm nhận được sự thế giới bên ngoài thế nào, cũng không có cảm giác tự do đến vậy.
Cố An Thành dùng tiền bỏ sót trong túi quần của mình để bắt xe trở về nhà.
Đứng trước bố và mẹ của mình, Cố An Thành không chịu đựng được mà đỏ khóe mắt, hai chân tự giác quỳ xuống.
Bố mẹ đều đã già, hai năm qua vì nhớ con, cả hai người tóc đều đã có hai màu.
Là anh bất hiếu, là anh phụ công dưỡng dục của hai người...
_________
Qua năm mới, Cố An Thành xin việc tại một công trường, ở đó làm việc vô cùng cực nhọc, anh đều phải giả vờ rằng mình đang làm việc ở một nơi an toàn để bố mẹ không phải lo lắng.
Có một lần đang bê đồ lên tầng trên, bệnh tái phát, Cố An Thành đau tới nỗi ngã xuống đất quằn quại khiến mọi người hoảng sợ đưa anh tới bệnh viện cấp cứu.
"Bác sĩ, cầu xin cậu. Làm ơn, tôi van xin cậu cứu con trai tôi. Tôi chỉ có một mình nó, nếu như, nếu như nó không còn, tôi cũng không muốn sống tiếp nữa ..."
"Căn bệnh đã di căn tới toàn phần. Bây giờ, cậu ấy cần ở lại trị liệu để kéo dài mạng sống. Nhưng gia đình cũng nên chuẩn bị tâm lí. Cháu rất tiếc..."
Đêm hôm ấy, trời mưa rất to, bên ngoài mưa gió lạnh lẽo thế nào, cũng không thể so với trái tim của Cố An Thành.
Anh nằm trên giường bệnh giả vờ nhắm mắt, lặng lẽ nghe tiếng mẹ khóc lóc bên cạnh. Nước mắt không tự chủ được rơi xuống tấm drap trắng.
________
Xuân đến, hoa đào trong khuôn viên bệnh viện nở rộ rất đẹp, cả một góc vườn tràn ngập sắc hồng.
Trời xanh mây trắng, gió nhè nhẹ lượn trên những đám cỏ non dưới đất.
Cố An Thành ngồi trên xe lăn, anh đưa tay nắm lấy một bông hoa đào vừa rơi khỏi cành cây, năm ngón tay nắm chặt lại, bông hoa mềm yếu như muốn vỡ vụn...
"Tiểu Vũ, anh muốn gặp em..."
__________
"An Thành, em về rồi. Em trở về với anh rồi..."
Cố An Thành nhìn thấy cô đứng trước cửa phòng bệnh, trái tim bỗng chốc trở nên ấm áp lạ thường.
Tiểu Vũ, cuối cùng, anh cũng gặp được em rồi.
Tiểu Vũ, cuối cùng anh cũng chờ được em rồi.
Tiểu Vũ, anh nhớ em, nhớ nhiều lắm.
Hạ Vũ gạt nước mắt, cô nhoẻn miệng cười thật tươi, sau đó xà vào lòng anh như một đứa nhỏ, dùng khuôn mặt đầy nước mắt của cô cọ cọ vào lồng ngực của anh.
Em cũng nhớ anh, nhớ rất nhiều...
"An Thành, anh đợi em có lâu không?"
Cố An Thành nhẹ nhàng vuốt mái tóc của cô, từng ngón tay lưu luyến trên những sợi tóc mượt.
Anh đợi em đã 18 năm, đợi, cũng đợi đến tuyệt vọng rồi...
________
Những năm tháng cuối cùng, Hạ Vũ luôn ở bên cạnh anh, chăm sóc anh từng chút một.
Nhưng càng ngày, cô càng khóc nhiều hơn, dáng người cũng gầy đi không kém.
Mỗi đêm anh bị bệnh tật dày vò, cô là người ở bên cạnh anh, ôm chặt lấy anh, sau đó an ủi nói:
"An Thành của em rất mạnh mẽ, anh phải cố lên. Sẽ không sao nữa, sẽ không đau nữa đâu..."
Mỗi buổi sáng, cô sẽ đẩy xe lăn ra ngoài khuôn viên bệnh viện, dưới cây hoa đào lặng lẽ nắm chặt bàn tay của anh, cô nói, cô yêu anh.
"Tiểu Vũ..."
"Vâng ?"
"Không có gì, anh chỉ muốn gọi tên em mà thôi..."
Cố An Thành không muốn nói với cô, gần đây anh rất hay mơ về quá khứ. Về một cô gái luôn cười rạng rỡ đi bên cạnh anh.
Về một cô gái mà anh yêu suốt 15 năm thanh xuân, đợi chờ cô ấy suốt 18 năm...
Càng ngày, cô ấy càng xuất hiện trong giấc mơ của anh càng nhiều, mỗi lần đều muốn kéo tay anh chạy về hướng ánh mặt trời rực rỡ phía cuối chân trời.
Cô ấy nói. Cô ấy muốn ở bên cạnh anh, mãi mãi..
________
Đêm Xuân hôm ấy, Cố An Thành ngồi trước cửa sổ phòng bệnh hướng ra phía cây hoa đào, anh lặng lẽ ngồi rất lâu.
"Ngày mai chúng ta lại đến đó, được không anh?"
Cố An Thành đột nhiên ho dữ dội, anh vội đưa tay ôm miệng, bàn tay dính đầy máu tươi khiến Hạ Vũ sợ hãi đánh rơi cốc nước.
"Anh bị làm sao vậy, sao tự dưng lại ho rau máu vậy? Bác sĩ, bác sĩ!!!"
Cố An Thành kéo tay cô, nhẹ nhàng nói:
"Lại đây, anh muốn ôm em..
Hạ Vũ bỗng cảm thấy tim mình đau nhói trong lồng ngực, cô vội vàng nhào về phía anh, hai tay ôm chặt lấy giống như sợ anh sẽ tan biến trong phút chốc.
"Đừng khóc... Em đừng khóc. Em khóc, sẽ rất xấu. Tiểu Vũ, nghe lời anh, sau này không được khóc nhiều như vậy nữa, biết chưa?.."
"Làm ơn, làm ơn đi, đừng rời khỏi em. Anh hãy ở lại, ở lại với em có được không ? ..."
Cố An Thành run rẩy chạm ngón tay vào má của cô, mắt anh khẽ chớp, nước mắt lăn dài xuống má.
"Anh xin lỗi, cô ấy đang đợi anh... Cô ấy nói, cô ấy sẽ ở bên anh suốt đời. Anh đi rồi, em nhất định phải sống tốt, đừng làm khổ bản thân, em hãy tìm một người đàn ông tốt. Sau đó sống thật hạnh phúc, có được không ?"
Hạ Vũ khóc nức nở. Cô hét lớn:
"Nhưng em yêu anh! Em yêu anh!!"
Làm ơn, xin anh, đừng bỏ đi, đừng bỏ em...
Cầu xin anh, đừng đi đâu hết...
" An Thành, ngày mai em sẽ đưa anh đi xem hoa đào được không ?"
Hoa đào...
Cố An Thành dựa lưng vào tường, đau đớn thể xác cũng không khiến anh sợ hãi nữa...
Anh ôm chặt lấy cô, hơi thở có chút khó khăn.
"Tiểu Vũ, anh yêu em... Anh rất yêu em. Tiểu Vũ, kiếp sau, em hãy đợi anh được không? Kiếp sau anh lại tìm em, chúng ta sẽ được ở bên nhau. Tiểu Vũ, đừng khóc nữa. Tiểu Vũ, tạm biệt em,... anh yêu em..."
Hạ Vũ cảm nhận từng ngón tay của anh đang dần lạnh giá, lướt trên lưng của cô, sau đó bàn tay của anh buông thõng xuống giường, trên má vẫn còn vương giọt nước mắt lạnh lẽo.
Hạ Vũ run rẩy hôn anh, nước mắt của cô chạm vào gò má lạnh lẽo của anh, trái tim bất giác đau đớn muốn vỡ tan.
Cô đỡ anh nằm xuống, vuốt nhẹ khuôn mặt của Cố An Thành. Sau đó cẩn thận đắp chăn lại cho anh.
Hạ Vũ ngồi bên cạnh Cố An Thành cả đêm, tới sáng hôm sau, khi ánh sáng của mặt trời chiếu sáng căn phòng, Hạ Vũ chợt mỉm cười nắm lấy tay của anh. Bàn tay anh lạnh giá đến đáng sợ.
"An Thành, mau dậy đi, chúng ta tới xem hoa đào nở..."
Cô không nhớ rằng, bây giờ là cuối xuân, hoa đào cũng sắp tàn hết, từng cánh hoa theo gió uốn lượn ngoài vườn.
Cô cũng không muốn nhớ rằng, Cố An Thành anh đã đi rồi, đã rời bỏ cô, anh đã không còn nữa, đã không thể ở bên cạnh cô suốt đời này..
Hạ Vũ gục mặt trên ngực của anh khóc nức nở, cũng không có tiếng trái tim của anh hồi đáp tiếng khóc của cô, chỉ có một mảnh yên tĩnh, chỉ có thân xác lạnh lẽo của anh nằm trên giường bệnh.
"Xin lỗi anh, cả đời này là em phụ anh. Xin lỗi anh, vì không yêu anh sớm hơn. Kiếp sau, anh hãy đợi em, kiếp sau, em sẽ đến tìm anh..."
Kết Thúc
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Bình luận facebook