• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Tuyển tập] Bên kia của sự sống (Cú Heo) (2 Viewers)

  • [Không Thuộc Về] Người cha già

Chương 4: Người Cha Già.

Giờ thì mọi việc đã rõ, Vy chính là người đã giết chết Tú, nhưng chỉ có một điều mà ông ngoại Nhật không hiểu là giết vào lúc nào. Khi quay trở về, để tránh mọi người nghi ngờ Tú đã chết, ông chỉ bảo là không gặp vì có thể Tú đã đi vắng. Riêng chỉ có Vy là biết rõ rằng có chuyện gì đã xảy ra với Tú. Nói xong, ông ngoại Nhật nhìn thẳng vào mắt Vy, không hiểu vì cái lí do gì, mà khi Vy đối mặt với người cha của mình, nhìn sâu vào trong ánh mắt của ông, Vy có thể cảm nhận được rằng bố mình đã biết tất cả mọi việc. Ngay tối hôm đó, lúc Vy đang ngồi trong buồng mình, ông ngoại Nhật lặng lẽ bước vào. Ông đến bên đặt bàn tay mình lên vai Vy, sau đó đặt lên bàn cái sợi chỉ hôm nào còn ở trên tay cô. Vy giật mình khi nhìn thấy được sợi chỉ đó, ông ngoại Nhật lặng lẽ đi ra. Bước đến cửa, ông quay lại nói:

- Bố không biết làm sao hay bằng cách nào, nhưng việc gì cũng đã rồi. Chỉ có mình con là người biết rõ tất cả.

Như thường lệ, bố Vy vẫn phải ra đồng làm muối. Như mọi ngày ông dùng cây cào để cào muối rồi cho vào bao tải. Hôm nay hầu như ngoài cánh đồng muối không có ai cả chỉ ngoại trừ ông. Mọi khi Nhật thường ra phụ giúp ông mình, nhưng hôm nay lại ở nhà với mẹ để cho mẹ mình đỡ buồn. Đang làm, cảm thấy trong người đã mệt, ông ngoại Nhật quăng cái cào xuống đất và đi nghỉ ngơi làm ngụm nước. Nghỉ được 15 phút, khi quay lại làm việc. Đang giẫm trên những hạt muối tinh khiết chợt ông ngoại nhật hét toáng lên khi bàn chân phải của ông giẫm phải đống thủy tinh vỡ. Ông tức tối nhấc chân lên coi thì thấy mấy mảnh thủy tinh cắm thẳng vào chân mình, máu chảy đầm đìa, cộng thêm muối thì cái vết thương đó vô cùng xót. Ông ngoại Nhật thường không mang dép khi làm trên cánh đồng muối, kì lạ hơn là tại sao trên cánh đồng muối thường làm này lại có những mảnh thủy tinh lẫn lộn với muối. Ông co chân phải lên, cố gỡ những mảnh thủy tinh vỡ ra, còn chân trái cố giữ thăng bằng. Đang hí hoáy gỡ ra, chợt ông ngoại Nhật mất thăng bằng, nhảy lò cò qua lại mấy bước. Chợt ông ngoại Nhật cảm nhận được lòng bàn chân trái của mình đau nhói và xót đến tận xương tủy, nhìn xuống thì máu chảy đầm đìa, vậy là cũng đã giẫm phải thủy tinh. Bất thình lình, ông ngoại Nhật liền ngã ngang xuống, không may thay, cổ ông cắm ngay vào cái bàn cào, máu chảy đầm đìa. Trước khi chết, ông ngoại Nhật nhìn lờ mờ thấy hình bóng của Yến đứng ngay trước mặt, ông thều thào:

- Mày…

Cứ tưởng rằng cháu chết trước ông là cái sự đau buồn đến tột cùng của một gia đình, nhưng tôi thấy rằng, ông đi theo cháu có lẽ cũng chả khác là mấy. Lúc ra đồng muối nhận xác, bà ngoại Nhật khóc lên khóc xuống, miệng gào thét:

- Ối ối… ông ơi… ông bỏ tôi mà đi như thế này à? Tôi đã bảo rồi mà… quả báo rồi ông ơi… !

Qua điều tra hiện trường, người ta cho đây là một tai nạn hi hữu. Do hai lòng bàn chân có vết cắt, nên ông ngoại Nhật đã vô tình ngã chính vào cái bàn cào mà chết. Nhưng câu hỏi đặt ra là ông ngoại Nhật đã giẫm vào cái gì? Vì đã lục soát khắp cả ruộng muối nhưng không tìm thấy vật gì sắc nhọn. Khắp căn nhà của Vy bây giờ chứa đầy một bầu không khí u ám, tang tóc. Không một người hàng xóm nào dám lai vãng đến gần, vì họ đồn nhau rằng nhà Vy đang bị ma ám. Cả nhà giờ còn lại ba người, Nhật, bà ngoại Nhật, và Vy. Riêng chỉ có bà ngoại Nhật, sau ngày chồng mình mất, bả chở nên điên điên dại dại. Tối ngày tự nhốt mình ở trong buồng, không chịu ăn uống gì hết. Mặc cho Vy và Nhật khuyên can hết lời, nhưng bà ngoại Nhật hàng ngày cứ ngồi trong phòng, miệng lẩm bẩm như đọc thần chú. Trong phòng bà giờ dán đủ các loại bùa đỏ và vàng đặc kín khắp bốn mặt tường. Điều đáng nói hơn là, thái độ của bà với Vy giờ khác trước rất nhiều, bà không còn coi Vy như con bà nữa, mà có thể nói trong mắt bà, giờ là là một con quỷ reo rắc tai họa cho cả gia đình bà, hoặc có thể Yển đã nhập lại vào thân xác đó chăng?

Nhiều khi Vy bắt gặp mẹ mình đang lang thang ngoài vườn làm một cái gì đó, vẫn giữ thái độ như bình thường, Vy nhẹ nhàng hỏi:

- Mẹ, mẹ đang làm gì đấy?

Bà ngoại Nhật không đáp lại, chỉ lủi thủi đi vào nhà. Nhiều khi bà nhìn Vy với một ánh mắt đầy căm hận và lẩm bẩm:

- Đồ con quỷ xấu xa, tao sẽ tìm cách giết chết mày.

Nhưng rồi cái gì đến cũng phải đến, vào một đêm tối trời. Đang ngồi trong buồng viết bùa và đọc thần chú. Chợt bà nghe thấy có tiếng cửa sân sau mở ken két. Lúc đầu bà cứ nghĩ rằng có thể là con quỷ cái hoặc cháu ngoại bà đang làm gì. Nhưng, sau cái tiếng mở cửa ken két đó, là những tiếng bước chân thong thả, có thể nói là phải thật lắng nghe thì mới nhận ra được. Giờ, bà ngoại Nhật lại nghĩ rằng có thể là một vong hồn nào đó lại trêu ghẹo mình. Cái cảm giác của bà lúc này rất là khó tả, một cái gì đó bất an, bồn chồn trong người. Bà hồi trước từng là người của cửa Phật, lại còn là người có duyên với Phật, nên mỗi khi có chuyện gì đó không may sắp xảy đến, bà thường có linh tính, cái linh tính đó mà những người không vào cửa Phật như chúng ta thường gọi là “giác quan thứ sáu”. Cái linh tính của bà ngoại Nhật có thể nói là cái cảm giác rằng có một sức mạnh huyền bí nào đó đang cận kề, một cái cảm giác chết chóc. Bà lấy hết can đảm, cầm mấy đồng tiền cổ và một ít xương gà và cho khô, đem bỏ vào một cái bát. Úp cái đĩa lên và xóc lên mấy lần, sau đó bà thả ra mặt đất, đọc cái quẻ đó, bà hiểu rằng chính giây phút này, số bà đã tận và Thần Chết đang đứng ngoài cửa để rước bà đi. Lấy hết can đảm, bà ngoại Nhật cầm mấy là bùa và một con dao nhọn trong tay, bà tiến ra ngoài phòng khách. Không có một ai, nhưng đúng là cánh cửa dẫn ra sân sau đã mở toang. Bà ngoại Nhật lắng tai nghe thì thấy có tiếng sột soạt ngoài sân sau, chợt bà thấy một cái bóng đen vụt qua. Bà lấy hết can đảm tiến ra vườn sau. Không có một bóng người, bà liền lần mò theo ánh trăng đi khắp vườn. Được một lúc không thấy ai, đang tiến về phòng khách, bà ngoại Nhật vừa bước đến bậc thềm để lên nhà thì tự nhiên bà có cái cảm giác cổ bà bị một sợi dây thừng siết chặt. Bà cố vùng vẫy, đưa hai tay lên cào cấu cổ, nhưng mãi không được. Cuối cùng với con dao nhọn trong tay, bà ngoại Nhật cầm con dao đó chọc thẳng vào cổ mình như muốn cắt sợi dây thừng. Bà chọc tất cả là hai lần, sợi dây thừng siết chặt, bà ngoại Nhật không kêu lên được và cũng không có lần thứ ba, với nhát dao thứ hai, bà đã tự cắt họng mình.

Sáng hôm sau, khi Vy đi từ phòng khách ra vườn sau rửa mặt. Cô hét lên kinh hãi khi thấy mẹ mình nằm sõng soài trên mặt thềm trước sân sau, máu me be bét. Nhật nghe thấy tiếng mẹ mình hét lên vội chạy ra, vừa nhìn thấy bà ngoại mình, Nhật vội lao tới, nước mắt đầm đìa:

- Bà! Bà ơi! Bà làm sao thế này?!

Vy thì chỉ đứng đó, còn Nhật thì quỳ bên xác bà ngoại mà khóc sướt mướt. Chợt có một người đàn ông tiến vào. Vy còn đang chưa biết thế nào, thì Nhật đã nhận ra ngay đó là tên thầy tà hôm nào. Nhật quát lên giận dữ:

- Ông còn đến đây làm gì? Ông reo rắc tai họa cho nhà tôi như vậy là chưa đủ sao?

Tên thầy tà từ tốn đáp:

- Mày ăn nói cho cẩn thận, cái ý tưởng mang mẹ mày về không phải do tao, mà chính ông ngoại mày là người đến nhờ tao trước.

Vy lúc này mới hỏi:

- Chính ông là người đã mang tôi từ cõi chết trở về.

Tên thầy tà quay ra nhìn Vy từ trên xuống rồi nói:

- Đúng, chính tôi, nhưng tôi cũng không ngờ được rằng cô là người đã phá vỡ lời nguyền, chính cô đã khiến cho cả nhà cô gặp đại họa như ngày hôm nay, cho nên cô chính là người đã gián tiếp hại chính gia đình cô.

Vy lúc này mới rùng mình, mặt tái mét. Nghe thấy vậy, Nhật quay ra hỏi dồn:

- Ông ý nói vậy là có ý gì hả mẹ?

Vy chưa kịp trả lời thì tên thầy tà đã lớn tiếng:

- Chính mẹ mày đã giết bố mày, bộ mày chưa biết sao?

Lúc này, Nhật mới đứng lên, lay người mẹ nó, trong nước mắt mà nói:

- Mẹ! Có thật như vậy không? Có phải mẹ đã giết bố con rồi không?

Mẹ Nhật không chả lời, chỉ quay mặt đi, cố lảng tránh ánh mắt của Nhật. Tên thầy tà lúc này mới thêm vào:

- Mang cô quay về đã là cả một vấn đè, đã làm đảo lộn luân lý. Nhưng cô từ cõi chết về, chưa thỏa mãn, lại phải trả thù riêng, phải giết chết chồng cô. Dù có mang thân xác của người khác, nhưng cô vẫn là người của cõi âm. Theo đúng lý, thì cô không tồn tại, nhưng cô lại đi giết người. Tôi e rằng rồi cô và con cô cũng sẽ gặp quả báo thôi.

Vy nghe đến đây mới sợ hãi, vội quỳ xuống trước mặt tên thầy tà:

- Tôi van xin thầy, tất cả đều do tôi, mong thầy cứu vớt con tôi.

Tên thầy tà nhìn Nhật, rồi quay qua Vy nói:

- Con cô, cũng may là số nó cao, nên đến giờ này chưa bị đoạt mạng. Nếu nó đồng ý đi theo tôi làm trợ lý, thì dưới bùa phép của tôi, nó sẽ thoát khỏi cái quả báo này. Nhưng còn cô, tôi không thể làm thế nào khác được. Có lẽ, đã đến lúc cô trở về với cõi âm rồi.

Vy nghe xong mới đứng lên, nhìn Nhật âu yếm trong nước mắt. Rồi Vy ôm Nhật vào lòng. Nhật khóc òa lên:

- Con không đi theo ông ta đâu.

Vy dỗ dành mãi, rồi nói với tên thầy tà:

- Xin ông hãy chăm sóc cháu.

Rồi Vy buông Nhật ra, Nhật vẫn nhắt quyết không chịu đi theo tên thầy tà, tên thầy tà liền nói với Nhật:

- Đi theo tao, rồi mày sẽ được gặp lại mẹ mày, mày quên tao là ai rồi ư?

Nói rồi hắn kéo Nhật chạy ra khỏi nhà. Vy đứng nhìn theo con mình trong nước mắt. May cho Nhật và tên thầy tà là chưa có ai nhìn thấy hai người. Còn về phần Vy, đợi khi hai người đã đi khỏi, cô vào nhà, lấy ra lọ thuốc ngủ. Vy dốc cả lọ thuốc ngủ vào mồm, rồi nằm ngay ngắn trên giường, hai tay đặt lên ngực, từ từ trở về với cõi khác.

Không lâu sau, chính quyền địa phương nhận tin cả nhà Nhật đã chết thông qua người thu tiền điện. Ông ta khai là gọi không thấy ai nhưng khi tiến vào thì ngửi thấy mùi hôi thối nồng nặc bốc lên. Tiến ra sau thấy xác bà ngoại Nhật, nên ông ta liền báo cho cơ quan chức năng. Sau khi khám nghiệm hiện trường, tử thi. Người ta kết luận là nhà Vy đã bắt cóc Yến, không biết vì lí do gì mà Yến đã uống thuốc ngủ tự tử, kết quả là xác của Yến nằm ngay ngắn trong buồng ngủ của Vy. Về phần bà ngoài Nhật, khám nghiệm tử thi cho thấy, bà ta bị siết cổ bời dây thừng vì còn có vết dây hằn trên cổ rõ ràng. Nhưng câu hỏi mà người ta đặt ra là, tại sao đã bị siết cổ rồi mà còn có vết dao cắt cổ nữa. Mà con dao nằm trong tay bà ngoại Nhật. Dù có đưa ra bao nhiêu giả thiết đi chăng nữa, tất cả đều không trùng khớp. Nên vụ án này tạm thời bỏ qua một bên, họ tin rằng mọi việc sẽ rõ ràng khi họ tìm ra Nhật, người duy nhất bị mất tích và có thể hy vọng là vẫn còn sống sót. Lệnh truy nã được ban phát khắp nơi, công an muốn bắt Nhật, không phải vì lí do giết người, mà đơn giản vì họ muốn vén bức màn bí ẩn đằng sau những cái chết đẫm máu này.

*Chú Thích: Đọc xong truyện này, chắc bạn đọc sẽ thấy rằng việc gọi người chết trở về là quá dễ dàng, vậy tai sao không làm thường xuyên đúng không nào? Nếu bạn đọc là người miền Bắc, thì chắc hẳn không còn lạ gì với ba cái trò như lên đồng, áp vòng, hoặc nhập xác. Vâng, đúng như vậy, viêc như trên cũng có thể coi là áp vòn hoặc nhập xác, tuy có điều là thay vì trong cơ thể có hai linh hồn thì trong truyện chỉ còn một linh hồn và một thể xác. Việc áp vong không thể diễn ra lâu được, nếu bạn đã từng đi tham gia gọi hồn, hoặc chứng kiến người bị nhập xác. Thời gian mà tôi biết lâu nhất chỉ có hơn nửa tiếng, sau đó thì người bị nhập trở nên điên loạn, co giật, và nếu không xuất vong mới ra nhanh sẽ dẫn đến tử vong. Nhưng còn với việc làm như trên, gọi hồn từ cõi chết trở về, nghe thì vô lý những cũng đã có người từng thử rồi, chỉ có điều là làm sao tìm được cái xác nào mà hợp với vong hồn thôi. Cũng xin các bạn đọc nhớ cho rằng, cái gì cũng có cái giá của nó. Hơn thế nữa, người đã chết, hãy để cho họ mãi yên nghỉ, đừng bao giờ mong họ trở về làm gì, vì dù sao đi chăng nữa, họ cũng đã thuộc về một cõi khác, hay có thể nói là một thế giới khác.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom