• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Tuyển tập] Bên kia của sự sống (Cú Heo) (1 Viewer)

  • [Không Thuộc Về] Báo oán

Chương 2: Báo Oán.

Nói về Vy, sau khi Nhật và ông ngoại rời khỏi nhà. Vy vội vào buồng con gái mình và tìm mấy chai thuốc gây mê và kiếm một cái khăn mặt. Sau đó, cô đi thẳng tới nhà Tú, người chồng tệ bạc năm nào. Vừa đến nơi, Vy vẫn mở cửa vào như thường, Tú đang ngồi uống rượu một mình ở phòng khách. Từ ngày Yến mất tích, tú chẳng mấy khi rời khỏi nhà, chỉ ngồi uống rượu một mình. Vừa thấy Vy bước vào nhà, Tú đã mừng rỡ gợi:

- Yến! Em mất tích ở đâu vậy?

Rồi chạy ra ôm chầm lấy cô (xin chú thích ở đoạn này rằng vì Vy đang ở trong cái xác của Yến nên Tú vẫn tưởng là Yến vì hắn không biết rằng người thực sự là Vy). Vy không nói gì, rồi Tú hỏi:

- Em kể cho anh nghe coi có chuyện gì nào?

Vy cất tiếng khẽ nói:

- Em hơi mệt, em muốn đi nghỉ.

Tú vội vã nói:

- Được, để anh vào dọn lại giường cho em nghỉ.
Rồi sau đó Tú chạy vô buồng dọn dẹp lại giường, chợt từ đằng sau, Vy tiến tới, bịt cái khăn có tẩm thuốc mê vào mặt Tú.

Khi tỉnh dậy, Tú thấy mình bị chói chặt vào cái ghế gỗ, nhìn về phía Yến, Tú hét lên:

- Yến! Em làm cái trò gì thế?!

Vy lúc này đang chuẩn bị thuốc tê để tiêm vào người Tú, vừa đủ liều lượng để Tú không còn cử động được nhưng vẫn còn tỉnh táo và cảm nhận được mọi thứ. Sau khi xong, mặc cho Tú gào thét và hỏi lí do, Vy cầm cái kim tiêm, chọc thẳng vào cổ Tú. Chỉ vài phút sau, Tú gần như không còn cử động hay gào thét gì được nữa. Vy lúc này mới cười và nói:

- Ông nghĩ tôi là con đ* đó hay sao?

Tú lúc này mới trố mắt ra như không tin vào tai mình nữa. Sau đó Vy mới kể cho Tú nghe tất cả. Lúc này đây, Tú mới bắt đầu khóc lóc, mặc dù thuốc đã ngấm và rên ư ử nhưng cũng có thể đoán được là Tú đang van nài mong Vy tha mạng cho mình. Mọi chuyện đã rõ ràng, lúc mới quen Yên, Tú vốn muốn bỏ Vy để theo Yến. Nhưng khổ một điều, tục lệ của làng lại rất kiêng kị cái chuyện mà bỏ vợ cũ để lấy vợ mới, càng ngăn cấm hơn cái việc mà cưới nhiều vợ. Suy đi tính lại mãi, Tú mới đi đến quyết định là đầu độc vợ mình. Nhưng nếu mà cho Vy một liều độc để Vy chết ngay thì quá hiển nhiên là Tú giết vợ để đi theo người tình. Nên Tú phải vất vả lắm mới kiếm được một tên thầy tà, xin một loại thuốc độc mà chỉ cần hàng ngày Vy uống sẽ chết dần chết mòn. Hơn thế nữa, khi nạn nhân đã chết, cơ thể không còn nóng nữa thì thuốc độc lắng đọng trong người cũng sẽ tự tan biến đi.

Chắc chắn bạn đọc đang tự hỏi rằng tại sao mà Vy biết được hết mọi chuyện đúng không? Phật giáo có chỉ rằng, khi mà con người ta chết đi rồi, thì trong quãng thời gian mà hồn còn vương vấn trên trần thế, thì cả cuộc đời của người đó sẽ chợt hiện ra trước mắt mà thoáng qua rất nhanh. Người đó sẽ biết được tất cả mọi việc mà liên quan đến cái kiếp đó, để mà rồi trước khi lên cầu Nại Hà, và uống canh bà Mạn rồi thì không còn gì vương vấn nữa. Bạn đọc bây giờ sẽ có câu hỏi khác là nếu như cuộc đời của Vy chợt vụt qua trước mắt của Vy, thì hẳn Vy sẽ phải biết trước được rằng sẽ có cái ngày mà người nhà Vy gọi hồn cô về để ép xác đúng không? Cái việc mà hồn Vy được gọi về để ép xác là chuyện bên ngoài cái vòng tuần hoàn đó. Theo đúng quy luật của sự sống, đã sang cõi chết là chỉ có một là ở lại mãi coi âm, hai là qua cầu chuyển kiếp. Chứ tuyệt đối không bao giờ có chuyện từ cõi chết mà lộn lại về cõi dương được. Đó cũng là lí do mà vì sao Vy có những biểu hiện và kì quặc như tôi đã nói.

Ngay lúc này đây, Vy đứng trước mặt Tú, cầm cái ấm nước đã đun sôi, Vy nghẹn ngào nước mắt mà nói:

- Tôi không thể ngờ rằng, bao nhiêu năm sống chung. Mà cũng có cái ngày anh phản bội tôi, đi theo con đ* đó. Hơn thế nữa, anh còn đầu độc tôi, và vẫn tỏ vẻ ra như mình hạnh phúc lắm. Anh có biết rằng cái nỗi đau đớn mà tôi phải trải qua là cái nỗi đau bị phản bội không? Anh chắc chắn sẽ không còn sống để cảm nhận được cái nỗi đau đó nữa đâu.

Nói rồi, Vy cởi khăn bịt mồm Tú, bẻ ngửa cổ lên, banh mồm Tú ra và rót thẳng nước sôi vào miệng Tú. Cả người Tú rung lên bần bật, chỉ thấy cái tiếng rên ư ử ngày càng bé đi, và bé đi. Có thể nói rằng, lục phủ ngũ tạng của Tú giờ đây chắc đã được luộc chín cả rồi. Tú cứ ngồi trong tư thế ngửa cổ lên trời, không động đậy, không nhúc nhích, có lẽ Tú đã chết rồi.

Sau khi đã giết Tú xong. Vy biết là nếu cứ để Tú như vậy thì sớm muộn gì cũng sẽ có người phát hiện ra, Vy bèn tìm cách kéo xác Tú ra cái mé sông gần nhà buộc đá, và quẳng xuống đó. Nhưng khổ nỗi, theo như vật lý học, con người ta chỉ có thể nầng hoặc kéo được một vật gì đó bằng, hoặc xấp xỉ trọng lượng của chính người đó (đó là khi người đó không tập luyện, điều này chỉ áp dụng vào trường hợp tự nhiên). Dù đã tìm đủ mọi cách, nhưng xem ra Vy không thể làm cách nào mà kéo đc cái xác của Tú ra khỏi nhà. Sau một hồi suy đi tính lại, khi nhìn thấy con dao phay để trên mặt bàn bếp, Vy đã có được câu trả lời. Lấy con dao xuống, Vy bắt đầu từ phần trên, “PHẬP” nhát dào đầu tiên là vào cổ, máu bắn tung tóe. Chỉ tiếc một điều là, cắt đứt đầu một người không có dễ dàng như Vy nghĩ, họng và mạch máu có thể đứt lìa, nhưng đoạn xương cổ chỉ gần như đứt. “PHẬP”, lần này thì cái đầu của Tú đã thực sự lìa khỏi xác. Vy cẩn thận đặt cái đầu đó qua một bên, rồi tiếp đến là bàn tay bàn chân, rồi khửu tay và đầu gối, rồi cuối cùng là bả vai và chỗ xương chậu nối với chân. Vy hiểu rằng nếu có cố chặt ngay xương ở khúc giữa thì sẽ rất mất thời gian, cho nên, Vy nghĩ là khi chặt Tú ra từng khúc nên chặt như chặt thịt gà, cứ chặt vào chỗ xương nối với nhau sẽ dễ dàng hơn. Chả mấy chốc mà cả người Tú đã bị chặt ra thành từng mảnh, sau đó Vy bỏ tất cả mọi thứ vào một cái bị gạo ngoại trừ cái thân giữa. Cái thân Tú quá to nên không thể nhét vừa chung với mấy bộ phận khác, cuối cùng Vy đem cái bọc đó ra cạnh sông, nhét mấy tảng đá vào rồi liệng xuống, còn riêng cái thân của Tú, Vy lấy dao, cố lọc hết cả thịt và lục phủ ngũ tạng ra khỏi cái khung xương. Băm nhuyễn chỗ đó rồi đem cho cá ăn, còn khung xương thì chôn thật sâu đằng sau vườn. Mọi việc đã xong, giờ còn lại vết máu loang lổ khắp nhà. Dù có cố dùng mọi cách gì đi chăng nữa, nhưng Vy không thể nào xóa sạch được vết máu. Quá chán nản, Vy bỏ mặc mọi thứ và về nhà mình.

Nói về phần Nhật và ông ngoại Nhật, hai người đi như bay về cái nghĩa trang hôm nào. Ông ngoại Nhật vội vã lao về phía mà lúc đó mình định chôn cái gương nhưng không thấy gì. Nhật cũng phụ ông ngoại mình tìm kiếm một hồi, Nhật bảo với ông:

- Không thấy đâu ông ơi, có lẽ là đã có ai đó mang đi rồi.

Ông ngoại Nhật quát lớn.

- Không thể nào! Mau tìm kĩ lại đi!

Mãi một lúc sau, ông ngoại Nhật nhìn thấy một mảnh gương vỡ bị vùi đất lên. Mồ hôi hột bắt đầu toát ra, ông cầm miếng gương vỡ đó lên. Thôi rồi, đó đúng là một góc của cái gương hình bát quái hôm nào. Ông ngoại Nhật lặc đầu, thở dài và nói với Nhật:

- Thế là hết rồi. Hết thật rồi.

Ông ngoại Nhật và Nhật buồn bã quay về nhà, trên tay cầm theo mảnh gương đã vỡ. Có điều mà ông ngoại Nhật không thể hiểu được là tại sao tấm gương lại vỡ tàn tành, những gì còn lại chỉ là một mảnh gương vỡ. Có thể nói, đây là một câu hỏi mà không có lời lý giải, bạn cho đó là ý trời cũng được. Về đến nhà, cả ông ngoại Nhật và Nhật mặt buồn bã, Linh tất tả chạy ra đón hai người. Linh định hỏi nhưng khi nhìn thấy mặt hai người thì cô lại thôi, chỉ cầm đồ hộ hai người vào nhà. Ông ngoại Nhật đã bàn với Nhật và giấu Linh về việc cái gương, chợt như nhớ điều gì đó, ông ngoại Nhật quay đầu lại hỏi Linh:

- Từ nãy giờ mẹ cháu vẫn ở nhà chứ?

Linh vội đáp:

- Lúc cháu đi làm về, thì mẹ vẫn ở nhà.

Thấy có vẻ an tâm, ông ngoại Nhật không hỏi gì nữa. Đến giờ ăn cơm tối, mọi người lại quây quần bên mâm cơm. Lúc này mọi người mới để ý Vy kĩ hơn, bà ngoại Nhật lúc này mới nhìn kĩ vào trong đôi mắt của Vy, chợt bà ngoại Nhật hét lên:

- Con đ* kia, mày tránh xa con gái tao ra! Cút con m* mày đi, cút đi!…

Bà ngoại Nhật hất đổ bát cơm, bà chửi bới và hét tán loạn. Mọi người phải ngăn bà lại và đưa bà vào buồng nghỉ, để lại Vy ngồi đó mà đờ người ra. Sau khi đã đưa bà ngoại Nhật vào buồng và cho uống thuốc an thần, mọi người lại tiến ra và băn khoăn không hiểu tại sao bà ngoại Nhật lại làm vậy. Nhưng có một điều là bây giờ, mọi người bắt đầu lo lắng về Vy sau những việc gì xảy ra với Vy trong thời gian qua, và nhất là Nhật và ông ngoại Nhật. Sau khi đã biết được cái gương đã vỡ, và giờ đây bà ngoại Nhật lại còn nói những lời như vậy càng khiến cho hai ông cháu trở nên sợ hãi hơn. Chẳng giấu gì các bạn, bà ngoại Nhât vốn là người tu hành tại gia, trước kia bà còn học rất nhiều khóa tu tại chùa chiền và còn ở trong chùa nữa. Nhiều nhà sư lâu năm trong chùa có nói rằng, bà ngoại Nhật là người có cơ duyên với cửa Phật, nên bà rất thích hợp với chùa chiền. Và điều đáng chú ý hơn, là bà có thể cảm nhận được ám khí và tà ma. Chả phải nói đâu xa, ngay cái vụ gọi hồn Vy trở về, bà không hề tán thành một tí gì nhất là về cái việc dọn dẹp bàn thờ và thôi không thờ phụng Phật trong nhà nữa. Sau khi bà ngoại Nhật đã thiu thiu ngủ, mọi người quay trở lại bàn ăn. Chợt ông ngoại Nhật để ý cái cổ tay của Vy, sợi chỉ đỏ đã biến mất. Ông ngoại Nhật vội hỏi lớn:

- Vy, sợi chỉ đỏ trên cổ tay của con đâu rồi?!

Vy lúc này mới hốt hoảng nhìn lại cổ tay mình:

- Thôi chết, chắc nó bị đứt, rơi đâu đây thôi bố ạ.

Ông ngoại Nhật vội hô hào mọi người đi tìm lại, nhưng bất lực. Cuối cùng ông bảo Linh vào lấy cuộn chỉ đỏ và tự làm một cái vòng khác buộc vào tay của Vy và hy vọng rằng, mọi chuyện sẽ ổn thỏa cả.

Sáng hôm sau, để an toàn, ông ngoại Nhật bảo Nhật ở nhà với Vy còn mình ông ngoại Nhật đi tới nhà tên thầy tà hôm nào.Vừa vào đến nơi, chưa kịp chào hỏi, tên thầy tà đã lớn giọng nói:

- Ông có cái gì cho tôi xem phải không?

Ông ngoại Nhật hết đỗi ngạc nhiên, liền run rẩy móc từ trong túi ra cái mảnh gương bát quái và đặt lên bàn. Tên thầy tà trố mắt ra, hắn cầm mảnh gương vỡ lên coi qua coi lại một lúc. Rồi hắn đập mảnh gương đó mạnh xuống bán:

- Ông còn nhớ, tôi đã dặn ông như thế nào không?!

Ông ngoại Nhật ấp úng:

- Thầy có nói là tôi phải chôn cho bằng được cái gương này…

Tên thầy tà ngước lên, nhìn thẳng vào mặt ông ngoại Nhật:

- Bằng mọi giá phải chôn cái gương này? Vậy thế cái gì đây?

Hắn lắc đầu rồi quay qua châm một điếu thuốc, hắn vừa nhả khói vừa đáp:

- Bây giờ, hồn của cái xác kia đã được giải thoát, sớm muộn gì nó cũng quay lại mà đòi xác thôi. Tôi chỉ sợ, là nó sẽ làm hại cả nhà ông nữa đó.

Nghe xong, ông ngoại Nhật giờ đây mới rùng mình, ông vội nói tiếp:

- Bẩm thầy, còn một chuyện nữa, đó là sợi chỉ đỏ, con gái tôi đã làm mất rồi.

Tên thầy tà quát lên:

- Cái gì? Sao mà mất?!

Ông ngoại Nhật toát mồ hôi và ấp úng giải thich:

- Tôi cũng không có rõ, chỉ biết tối hôm qua ngồi ăn cơm, khi tôi để ý thì đã không thấy nó ở trên cổ tay con bé nữa rồi. Mà chúng tôi đã lấy một sợi chỉ khác buộc vào, vậy chắc không sao chứ ạ?

Tên thầy tà phá lên cười, cái nụ cười ghê rợn. Hắn đáp:

- Tất nhiên là không sao rồi, ông cứ về đi, mọi việc đâu tất sẽ vào đó.

Ông ngoại Nhật nghe vậy thì không tin, cứ cố hỏi đi hỏi lại nhưng tên thầy tà không nói gì thêm. Thấy ở đây chỉ tổ mất thời gian, nên ông ngoại Nhật mới cáo từ ra về. Tên thầy tà tiễn ông ngoại Nhật ra cửa. Khi ông ngoại Nhật đã đi xa, hắn mới lẩm bẩm:

- Ông cứ về đi, rồi đâu sẽ vào đó thôi…
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom