Chương 38: Đích Đến Cuối Cùng.
… Trước khi giúp Quang cứu Huệ thoát khỏi đẩy đòa nhân quả …
Lại mồt lần nữa đền Trần tậm thời đóng cửa trong một ngày, bên ngoài là những chiếc xe SUV đen của ĐNQP đang dừng trước cửa, thêm vào đó là những chiến sĩ cảnh sát giao thông và công an đang phân luồng giao thông và giải tán những người dân hiếu kì. Trong sân chính của đền Trần là vô vàn các chiến sĩ ĐNQP trong quân phục đen với huy hiệu cờ đỏ sao vàng đang đứng nghiêm mình canh gác. Tại điện chính, Liên đang từ từ từng bước đưa ông Halem vào diện kiến Hưng Đạo Đại Vương. Đến trước đền thờ, ông Halam từ từ quỳ gối và chống hai tay cúi người xuống nói:
- Thần Halem, xin bái kiến Hưng Đạo Đại Vương.
Ngay tức thì, từ trên chiếc ngai vàng, tượng Hưng Đạo Đại Vương bỗng nhiên tỏa sáng. Chỉ trong nháy mắt, Hưng Đạo Đại Vương đã hiển linh và bước ngay xuống đứng trước mặt ông Halem. Hưng Đạo Đại Vương nói:
- Không cần phải đa lễ như vậy.
Ông Halem lúc này mới từ từ đứng lên, Hưng Đạo Đại Vương tiếp lời:
- Ông tới đây tìm ta có việc gì?
Ông Halem cúi người nói:
- Bẩm đại vương, chẳng là hạ thần muốn tới xin phép đại vương về việc cứu vớt một vong linh khỏi cảnh đầy đọa nhân quả ạ.
Hưng Đạo Đại Vương bước đi lòng vòng nói:
- Tất cả mọi việc đều xuôi theo thuyết nhân quả, ân oán tần hoàn. Cớ gì lại phải làm trái lại quy luật này chỉ để cứu lấy một tội đồ cơ chứ?
Ông Halem lúc này mới nói:
- Dạ bẩm đại vương, chẳng là…
Sau khi nói rõ cho Hưng Đạo Đại Vương nghe về việc thực hiện ước nguyện cuối của Quang để câu ta đưa Kiên tới thế giới để của quỷ đế cứu Hưng về thì Hưng Đạo Đại Vương đứng đó nghĩ ngợi một lúc, thế rồi ngài nói:
- Đúng là sức mạnh của quỷ vương đang lớn dần hơn bao giờ hết. Nguyên cớ cũng chỉ là vì con người ta chạy theo nhục dục mà thôi…
Ông Halem cúi đầu hỏi:
- Nếu vậy đại vương có cho phép hạ thần được cứu vớt vong linh kia để đưa Hưng về được không ạ?
Hưng Đạo Đại Vương nói:
- Ta muốn hỏi ông một chuyện.
Ông Halem nói:
- Hạ thần xin nghe ạ.
Hưng Đạo Vương nói giọng lo ngại:
- Hưng đã bị giam giữ cũng khá lâu tại thế giới của quỷ. Điều gì khiến ông nghĩ rằng người của ông có thể đưa cậu ta về lại với dương gian được cơ chứ? Thêm vào đó, sống tại cái nơi đầy tội lỗi và xấu xa nhất tồn tại trên đời này, điều gì khiến ông có thể đảm bảo được rằng cậu ta vẫn như ngày xưa? Liệu ông có dám chắc rằng cậu ta đã không đi theo tà đạo?
Ông Halem ngẫm nghĩ một lúc, thế rồi ông ta đáp:
- Vệ việc này thì hạ thần đã suy nghĩ thông suốt. Theo như ý thần, việc cậu ta có theo chính đạo hay tà đạo đi nữa thì cũng không quan trọng. Vì như hiện giờ, chúng ta đã có đủ tứ thánh, thêm vào đó ngài đã ban sắc lệnh đi triệu tập các vị thần trấn giữ Đại Việt. Có thể nói là về phần quân lực chúng ta vẫn hơn quỷ binh một bậc. Việc giải cứu Hưng lần này là thân đã có chủ ý, nó sẽ là một mũi tên chúng hai đích. Thứ nhất thần biết về Hưng rất rõ, cậu ta trước khi chết đã được Nghiệp Chướng Quỷ Thần ban cho phép thuật, và thêm vào đó cậu ta hiểu khá rõ về quỷ binh. Nếu như có thêm cậu ta thì chắc chắn quân lực của ta sẽ còn mạnh hơn nữa. Còn nếu như cậu ta quả thật đã theo tà đạo, thì chúng ta đưa cậu ta về đây chắc chắn sẽ làm hao tổn đi quân lực của quỷ vương phần nào. Như vậy chẳng phải là nhất cử lưỡng tiện hay sao?
Hưng đạo đại vương khẽ mỉm cười, thế rồi ngài nói:
- Ông không nền quá xem thường quyền lực của quỷ vương như vậy. Dù gì đi chăng nữa, là thần hay quỷ, sức mạnh ăn thua nhau đều ở con người mà thôi. Trong thời thế hiện này, đừng bao giờ đánh giá thấp chúng cả.
Ông Halem nghe đến đây vội cúi đầu nói:
- Hạ thần biết mình sai ạ.
Hưng Đạo Đại Vương nói:
- Về việc này ta cho ông tùy quyền quyết định. Ta thì lại đang lo ngại một chuyện khác…
Ông Halem hỏi:
- Xin hỏi đại vương muộn phiền về chuyện gì?
Hưng Đạo Đại Vương nói:
- Ta linh tính rằng có chuyện gì đó không hay đang xảy ra, khi không sức mạnh của Đại Việt đang lụy tàn dần dần tựa như một ngọn nến lung lay trước gió bão vậy. Có vẻ như mảnh đất này đang bi làm hoen ố.
Ông Halem nói:
- Có phải … có phải ý đại vương đang nói tới kim long, trân thân của Đại Việt?
Hưng Đạo Đại Vương đáp:
- Đúng vậy, coi bộ như kim long đang gặp chuyện không hay rồi. có lẽ đích thân ta sẽ phải tới thăm cậu ta thôi.
Ông Halem đáp:
- Thần sẽ chuẩn bị mọi việc ạ.
… Thời điểm hiện tại …
Mọi việc có lẽ là đã được chuẩn bị khá kĩ càng cho việc giải cứu Hưng. Ông Halem nói rằng để tôi và Kiên có thể đi tới được thế giới của quỷ, cái thế giới hư vô đó thì mọi người phải đưa tôi quay lại cái phòng khám lucid dream, nơi đầu tiên mà tôi đã đối mặt với quỷ binh. Cả cái phòng mạch ngày hôm đó đã được ĐNQP ra lệnh tạm thời đóng cửa, đồng thời bên ĐNQP cũng đã thu dọn lại cái căn phòng mà tôi đã nằm điều trị hôm nào. Buổi làm lễ lần này cũng đầy đủ Long, Ngọc Lam, cô Hoa, và bác bảo Thạch cùng với Liên và Hằng. Ông Halem đã đích tay làm hai bộ quần áo giấy có bọc lớp giấy bạc ở ngoài cho cả tôi và Kiên Nát mặc vào. Nghe đâu bộ quần áo giấy này đã được ông Halem yểm bùa, và nó có thể giúp tôi và Kiên Nát giấu đi được cái hơi người sống để tránh bị lộ, ít ra là ông Halem hy vọng là vậy. Thêm vào đó, Long còn đưa cho Kiên Nát một cây kim vàng và dặn rằng chỉ cần cắm cái kim này vào cổ Hưng thì lập tức cậu ta sẽ trở về với dương thế. Nhưng có lẽ điều mà khiến bản thân ông Halem hay như mọi người lo ngại nhất đó là không một ai biết gì về cái thế giới hư vô, cái thế giời của quỷ này. Chính vì vậy mà không ai có thể đưa ra một kế hoạch hoàn hảo, hay như chiến lược nhất định để Kiên Nát và tôi thâm nhập vào thế giới này. Với lí do đó mà mọi sự đều trông chờ hoàn toàn vảo khả năng của hai người mà thôi.
Sau khi đã căn dặn thật kĩ cả tôi và Kiên Nát. Ông Halem liển nói tôi và Kiên nằm xuống dưới tấm chiếu cạnh nhau, ông Halem bảo tôi:
- Bây giờ cậu hãy liên tục nghĩ tới những tham vọng lớn nhất trong đời cậu, những gì mà cậu luôn ham muốn có được. Hãy liên tưởng tới việc cậu phải lầm bất cứ một thứ gì để có được nó cậu hiểu chứ?
Tôi khẽ mỉm cười và gật đầu, ông Halem quay đầu ra nhìn cô Hoa. Cô Hoa lúc này mới mở hũ hương trầm mà cô ta mang theo và châm lửa. Chỉ một lúc sau là cả cái căn phòng chữa bệnh này chìm trong làn khói trắng mờ ảo, thêm vào đó là cái mùi hương thơm dịu cứ thế mà quấn lấy cơ thể của từng người một vậy. Tôi nằm đó cạnh Kiên Nát trong đầu thì liên tục nghĩ tới những tham vọng, hay nói trắng ra là danh vọng và tiền tài mà tôi hằng khao khát có được. Thể theo như lời căn dặn của ông Halem, tôi còn hình dung trong đầu ra cả cái cảnh tượng mà mình phải chém giết để có được những thứ đó.
Đột nhiên toàn cơ thể tôi như hụt hẫng, cứ như thể tôi đang rơi xuống vực thẳm vậy. Khi tôi mở mắt choàng dậy thì thấy mình đang nằm trên một mẻm đá cheo leo. Tôi ngồi dậy nhìn quanh, không một bóng người, cảnh tượng nơi này thật là lạ quá, toàn cung cảnh mang một cái cảm giác gì đó rất đáng sợ và lãnh lẽo. Trên trời là một mầu đỏ rực tựa như máu vậy. Tôi đứng dậy nhìn trên người mình, bộ quần áo giấy lúc nào giờ đã hóa thành một bộ quần áo cổ trang thực thụ. Đứng bần thần một lúc, ngay khi tôi định bước đi tìm Kiên thì từ đằng sau một người lao tới đè tôi xuống, tôi hốt hoảng chưa kịp hét lên thì Kiên Nát đã ra hiệu cho tôi im lặng. Sau đó ông ta khẽ chỉ tay lên trời, nơi có một con vật lạ tựa như con chim, thế nhưng mà người nó thì gai góc lắm, cái mỏ nhọn moắt cùng với cái đuôi dài cứ thế lượn lờ trên trời. Nằm ở mém đã phục một lúc, đến khi quái thú đã bay đi, lúc này Kiên Nát với tôi mới từ từ nhẹ nhàng đứng dậy mà lần bước leo xuống. Hai chúng tôi cứ bám vào mém đã, thi thoảng lại phải nép mình nằm xuống khi mà cái tiếng kêu cứ the thé lên từ những con quái thú thi thoảng bay lướt qua.
Cuối cùng thì tôi với Kiên Nát đã đi xuống tới được một cánh rừng rậm rạp đen xì. Tôi ngước nhìn nhữg cái cây um tùm lá, thế nhưng tất cả lá đều khô héo và những tia sáng đỏ chiếu từ trên trời xuống xuyên qua những cái kẽ lá quắp queo kia tạo nên cái hình ảnh ghê rợn vô cùng. Tôi với Kiên Nát cứ thế bước đi trên cái nền rừng lá khô xào xạc và nhìn quanh. Tôi khẽ hỏi Kiên Nát:
- Bây giờ biết kiếm Hưng ở đâu bây giờ?
Kiên Nát vẫn bước đi, ông ta nói:
- Tôi có hỏi, nhưng dường như không có một ai biết nên tìm cậu ta ở đâu cả. Cho dù lần này không tìm được thì coi như là đi thám thính rồi về báo cáo lại cũng được.
Tôi và Kiên Nát cứ thế đi mãi, đi mãi trong cái cánh rừng bạt ngàn này. Bất ngờ thay, bỗng nhiên có một cái tiếng lạo xạo phát ra. Tức thì Kiên Nát ra lệnh cho tôi đứng yên. Cả hai người cứ đứng chết dí một chỗ và đảo mắt nhìn quanh, không lâu sau, một con vật gớm giếc kì quặc đã xuất hiện ngay trước mặt chúng tôi. Tôi đứng đó trố mắt nhìn, mồ hôi mồ kề thì bắt đầu chảy ra đầm đìa, cái con vất tựa như con cho này to lớn vô cùng, nó to như một con sư tử, những răng nanh thì mọc dài ra tựa như một con lợn lòi, toàn thân là lông lá đen xì. Con quái thú này cứ thế lượn lờ trước mặt chúng tôi, tôi nghĩ rằng con quái vật này có lẽ đã đánh hơi ra chúng tôi, thế nhưng mà nó không hề nhìn thấy gì. Con quái vật đi lượn lờ một lúc, thế rồi nó cũng đi ra chỗ khác.
Lần này cả hai chúng tôi cứ đứng đó một lúc đợi cho nó đi khỏi hẳn thì chúng tôi mới dám bước tiếp, thế nhưng để cho chắc ăn, cả hai người chúng tôi ai cũng bước từng bước thật nhẹ để khỏi tạo ra cái tiếng lá cây xào xạc dưới chân. Bước được một lúc khá lâu, trước mặt chúng tôi như hiện ra một lâu đài sừng sững. Tôi khẽ chỉ tay về phía trước, Kiên Nát nhìn theo tay tôi, thế rồi ông ta cũng gật đầu như thể nhất chí tiến tới. Hai chúng tôi đang đi thẳng tới lâu đài thì bất ngờ lại có tiếng lạo xạo, cả hai lại đứng im, cái tiếng lạo xạo này cũng lại biến mất. Khi chúng tôi bước được có mấy bước thì tiếng lạo xạo lại phát ra, cứ như thể có ai đó đang theo dõi chúng tôi từ phía sau vậy. Đã mấy lần như vậy rồi, cả hai chúng tôi cứ bước được ba bước lại dừng. Cái giác quan thứ sáu của tôi bất ngờ phát ra tín hiệu điên loạn báo rằng nguy hiểm đang rình rập. Không cần suy nghĩ thêm, tôi quay cả người lại nhìn, bất ngờ một tiếng “vút’ xé gió phát ra. Kiên Nát đứng bên cạnh tôi đưa tay ra tính hét lên thì một mũi tên đã găm thẳng vào người tôi khiến cho tôi đổ kềnh xuống nền rừng. Kiên Nát tính tiến lại bên cạnh tôi thế nhưng mà từ xa xa có tiếng lạo xạo ngày một gần hơn nữa. Ngay tức thì, Kiên Nát nhẹ nhàng lùi bước và nấp sau một cái cậy. Kiên Nát trố mắt ra nhìn khi mà giờ đây không chỉ có quái thú dị dạng lúc nãy mà có cả một người khác mặc bộ giáp sắt bọc vải, đầu đội nón, miệng bịt tấm sắt để lộ mỗi hai con mắt đỏ lòm. Tên này nhẩy xuống ngựa nhìn tôi một lúc, thế rồi hắn kéo hai chân tôi móc vào yên ngữa. Sau đó tên này nhẩy lên ngựa phi nhanh cùng với con quái thú kia về thẳng hướng lâu đài. Tôi bị con ngựa lôi kéo đi, hình ảnh trước mắt cứ mờ dần mà nhìn Kiên Nát đang đứng lấp ló sau thân cây.
Có lẽ lần này tôi đã chết thật rồi, tôi không còn cái cảm giác đau đớn ở ngực như thể bị mũi tên đâm xuyên người nữa. Không còn cái cảm giác đau đớn bị ngựa kéo lê đi nữa. Quanh tôi bây giờ chỉ còn là một mầu đen, một cái cảm giác lâng lâng nhẹ nhõm đến lạ người. Tôi cứ đứng đó nhìn quanh một lúc, thế rồi cảnh vật hiện rõ dần. Tôi đứng đó cố dụi mặt như thể để nhìn rõ hơn. Tôi đang đứng ở một cái vườn hoa, nơi có khá nhiều người đang vui chơi chạy nhẩy và qua lại. Nhanh như cắt, tôi nhìn thẳng về phía cái hồ nước đang bốc khói trắng nghi ngút kia, thôi đúng rồi, đó chính là bạch thủy vân. Thế rồi tôi quay đầu nhìn ra đường, những linh hồn kia đang lướt đi trên đường. Tôi ngẩng đầu lên nhìn cái bầu trời xám xịt không có lấy một tia nắng, vậy là đúng rồi, đây chính là bên kia của sự sống, vậy là tôi đã chết thật rồi. Còn đang đứng đó ngơ ngác, bỗng nhiên có một ai đó lao tới ôm chầm lấy tôi. Tôi từ từ quay người lại nhìn, thì ra đó chính là Huệ, trên người cô là một bộ váy dài khá lỗng lẫy, Huệ nhìn tôi âu yếm, thế rồi cô đưa hai tay lên vuốt ve má tôi, Huệ hỏi:
- Anh Quang? Anh … anh đã chết rồi sao?
Tôi đưa tay mình nắm lấy tay Huệ không nói câu gì chỉ mỉm cười, thế rồi Huệ lại ôm chầm lấy tôi. Tôi cũng vòng tay ôm thật chặt lấy Huệ, vậy là cuối cùng tôi đã tìm được đường sang cái thế giới bên kia của sự sống rồi, cuối cùng tôi cũng đã được ở bên Huệ mãi mãi rồi. Tôi cứ đứng đó ôm Huệ và nhìn ra xa xăm, bà tôi, kia chính là bà tôi, bà đang từ từ lướt tới phía tôi, trên gương mặt phúc hậu của bà đang nở một nụ cười thật rạng rỡ như thể chào đón tôi vậy.
… Tại phòng khám lucid dream …
Đợi cho đến khi cả Quang và Kiên Nát đã nhập mộng, ông Halem mới ra hiệu cho Liện nhẹ nhàng đặt hai cái đĩa có hai cây nến nhỏ lên trên ngực mỗi người. Theo như lời ông Halem nói thì hai cây nên này là để đảm bảo rằng cả Quang và Kiên Nát vẫn còn sống, vì hơi thở từ mũi hai người sẽ làm cho ngọn nến bập bùng. Đã hơn ba tiếng trôi qua, mọi người vẫn có mặt tại phòng khám xung quanh Kiên Nát và Quang để chờ đợi kết quả. Bất ngờ Ngọc Lam như để ý thấy có máu chảy ra từ ngực Quang, cô nói:
- Thầy ơi nhìn kia…
Ông Halem và mọi người tức thì mới tiến tới, ông Halem nhìn lên ngọn nên để trên ngực Quang thì thấy nó đã hết bập bùng. Ông ta nhẹ nhàng đưa hai ngón tay để hờ trước mũi, không còn hơi thở. Ông Halem lắc đầu thở dài từ từ rút tay lại. Mọi người nhìn ông Halem thì như đã hiểu ra chuyện, Hằng thì có lẽ vẫn không tin, cô ta hỏi:
- Quang sao rồi ông? Không lẽ cậu ta …
Ông Halem đáp:
- Quang đã yên nghỉ rồi.
Nghe đến đây thì Hằng như rụng rời chân tay, ông Halem nhìn về phía Kiên Nát, ngọn nên trên ngực cậu ta vẫn bập bùng đều đặn. Ông Halem nói:
- Hy vọng rằng Kiên Nát có thể cứu được Hưng về, vì coi bộ cậu ta là hy vọng cuối cùng của chúng ta.
Bình luận facebook