-
Chương 996-1000
Chương 996 Chương 996. Lôi thần chi uy chân chính! (2)
Dáng vẻ vừa dễ thương lại vừa bá đạo như vậy, mọi người nhìn đều yêu thích không thôi.
Lâm Hiên thậm chí còn ngẩng đầu cười lớn, đắm chìm trong nụ hôn cuồng nhiệt của nữ nhi.
Nhìn thấy Lâm Hiên và Tuyền Ấu cuồng nhiệt như vậy, Tuyền Châu, Tuyền Hàm và Tuyền Hi không nhịn được nữa, đều nhào vào trong ngực Lâm Hiên, kiên trì hôn hắn đủ một trăm cái mới thôi.
Khi nhìn thấy cảnh bọn họ phụ từ nữ hiếu, ai cũng hâm mộ không thôi, hận mình không có bốn nữ nhi bảo bối như vậy.
Sau khi Lâm Hiên và đám Tuyền Châu đùa giỡn xong, Tần Hoan và Hứa Phi Dương liền hành lễ từ biệt hắn, sau đó vội vàng rời đi.
Lâm Hiên dưới vòng vây của chúng tu sĩ, đi ra khỏi bí cảnh, chuẩn bị trở về Bắc Huyền Thiên.
Phù,
Không đợi Lâm Hiên nhích người, một hắc ảnh khổng lồ từ trên trời cao nhanh chóng hạ xuống.
Bùm!
Hắc ảnh nặng nề chạm đất trước mặt mọi người, chấn đến xung quanh trăm trượng đều khẽ rung.
Nhìn xuống.
Chỉ thấy một cái hố lớn.
Mộtcon Già thiên vân ưng màu đen lọt sâu vào trong bùn đất, máu từ chiếc mỏ khổng lồ của nó phun ra.
Dưới lông vũ càng chảy nhiều máu hơn, rõ ràng là nó đã chết.
Trên lưng già thiên vân ưng, có một nam tử hắc y nằm sấp.
Tình huống của hắn cũng không lạc quan, một quang tiễn (mũi tên ánh sáng) bích lục xuyên thấu lưng, tinh huyết bổn mạng kim sắc nhàn nhạt ào ạt chảy ra như không cần mạng, xem ra mạng không còn lâu.
Cảnh tượng này khiến tất cả tu sĩ có mặt đều cảm thấy run rẩy.
Sợ rằng sắp có chuyện lớn xảy ra!
Chúng tu sĩ cảm thấy có chuyện lớn xảy ra là vì họ nhìn ra Già thiên vân ưng ngã chết kia đến từ Hoành Đạo Tông của Xích Tiêu Thiên.
Hoàng Đạo Tông là một trong hai mươi đại tông môn đứng đầu của Xích Tiêu Thiên, có chín trăm vạn môn hạ đệ tử.
Tông môn có căn cơ thâm hậu, thiên kiêu tề tụ.
Hơn nữa được thiên địa ưu ái, nằm trên một linh mạch khổng lồ, đạo chính thống có thể truyền đến thiên thu vạn thế.
Cho nên bất kể là Xích Tiêu Thiên hay lân cận Xích Tiêu Thiên, dưới hoàn cảnh bình thường không ai dám tùy ý động đến người Hoành Đạo Tông.
Nhưng hiện tại con Già thiên vân ưng này đã ngã chết, nam tử trên lưng nó cũng bị quang tiễn lục sắc xuyên qua ngực.
Tình huống này thực sự là khác thường.
“Hoa Đào!”
Một nam tử tóc hoa râm mặc đạo phục tông sắc ( màu lá cọ), từ trong đám đông bước ra.
Hắn chính là Tô Bằng, tông chủ Hoành Đạo Tông, nam tử hắc bào trên lưng vân ưng chính là Từ Hoa Đào, cửu trưởng lão của Hoành Đạo Tông.
Tô Bằng không ngờ rằng Từ Hoa Đào từ trên cao rơi xuống.
Mà nhìn qua, Từ Hoa Đào rất có khả năng là cưỡi Già thiên vân ưng tới đây để tìm mình, cho nên giữa đường bị người dùng tên nhọn làm bị thương.
Tô Bằng nhanh chóng bước tới bên cạnh Già thiên vân ưng, lật Từ Hoa Đào lại.
Nhìn thấy Từ Hoa Đào không ngừng thổ huyết, tựa như sắp khí tuyệt thân vong, Tô Bằng vội vàng lấy từ trong nạp giới ra phục sinh đan thánh giai cho hắn ăn.
Nhưng điều kỳ lạ là một đan dược chữa thương cao cấp như vậy lại không thể chữa khỏi vết thương của Từ Hoa Đào.
"Chuyện là có chuyện gì?"
Không chỉ Tô Bằng, ngay cả tu sĩ ở đây cũng đều chấn động.
Lâm Hiên lúc này mới nói:
"Hắn bị huyền quang thần tiễn từ dị thời không gây thương tích, ngay cả đan dược thánh giai cũng không thể chữa khỏi!"
Khi nhìn thấy quan tiễn trên người Từ Hoa Đào, Lâm Hiên liền từ trong cực đạo thánh thư tìm tin tức liên quan.
Là bảo khối vô địch thâu tóm tri thức toàn vũ trụ, trong cực đạo thánh thư tất nhiên có tin tức liên quan đến loại quang tiễn này.
Cho nên Lâm Hiên mới có thể chuẩn xác nói ra như vậy.
"Dị thời không... Huyền Quang Thần Tiễn?"
Nghe được lời Lâm Hiên nói, các tu si ở đây đều chấn kinh.
Đế phu quả nhiên không gì không biết, ngay cả loại vũ khí không thể ngờ được này cũng có thể vừa nhìn đã đoán được.
Tô Bằng vội hành lễ nói:
"Nếu Đế phu biết loại vũ khí này, nhất định cũng biết phương pháp chữa trị."
"Xin Đế phu ra tay tương trợ, cứu sống Từ Hoa Đào, để tại hạ hỏi rõ rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì!"
Lâm Hiên khẽ gật đầu .
Dựa vào cực đạo thánh thư và y thuật cấp tông sư, việc chữa khỏi cho Từ Hoa Đào, đối với hắn mà nói cũng không quá khó.
Hắn dùng lực pháp tắc hóa giải Huyền quang thần tiễn gây thương tích cho Từ Hoa Đào.
Sau đó dùng tiên thiên linh khó hóa hỏa, cứng rắn đốt cháy miệng vết thương của Từ Hoa Đào, cho tới khi khép lại.
"Được rồi, như vậy hắn có thể hấp thu dược tính của đan dược thánh giai, nhanh chóng khôi phục vết thương."
Lâm Hiên tự tin thu tay.
Quả nhiên!
Khi hắn nói xong những lời này, vết thương của Từ Hoa Đào nhanh chóng hồi phục, sắc mặt cũng nhanh chóng hồng hào trở lại.
Tô Bằng và những tu sĩ khác nhìn thấy cảnh này đều kinh ngạc:
"Đế phu quả nhiên là thần y tại thế, diệu thủ hồi xuân!"
Đang lúc nói chuyện, Từ Hoa Đào mở mắt ra.
Khi biết mình được Lâm Hiên cứu, hắn vội vàng hành lễ bái lạy.
Sau khi bái lạy xong, Tô Bằng vội vàng hỏi: "Hoa Đào, đã xảy ra chuyện gì?"
Từ Hoa Đào: "Tông chủ, sau khi ngươi rời đi, ta dẫn theo mấy chấp sự của tông môn đến Bắc Hải Quốc bàn bạc công việc, ai ngờ ra khỏi Xích Tiêu Thiên ba mươi vạn dặm, chúng ta đụng phải cường quân yêu thú hơn trăm vạn. "
"Mặc dù chúng ta không dám đến gần, nhưng những tướng lĩnh yêu thú đó đều có tu vi trên Đế cảnh, chúng rất nhạy bén, ngay lập tức đã phát giác ra chúng ta, sau đó bắt đầu điên cuồng truy sát. "
"Ngoại trừ ta may mắn trốn thoát, những người khác đều bị giết chết, vì phát hiện ra hướng đi của đại quân yêu thú này là An Dương thành, cho nên ta liền vội chạy tới sơn mạch này, muốn mau chóng thông báo tình hình cho ngươi!"
Nghe vậy, sắc mặt Tô Bằng chợt đại biến.
Không chỉ có hắn, vẻ mặt của nhiều tu sĩ có mặt cũng đột ngột thay đổi.
Chương 997 Chương 997. Mỏ linh diêm (muối) này, bổn soái định rồi!
này, bổn soái định rồi!
"Đại quân yêu thú này số lượng rất lớn, lại có vũ khí lợi hại, huyền quang thần tiễn, lực chiến đấu phi phầm, một khi bọn chúng xâm lấn, chắc chắn sẽ thành đại họa cho Xích Tiêu Thiên chúng ta!"
"Nếu mục tiêu của đại quân yêu thú là An Dương thành, vậy thì nguy rồi!"
Có người không nhịn được kêu lên.
Đối với bọn họ, yêu triều đến cũng không còn là chuyện gì mới mẻ .
Nhưng đột nhiên xuất hiện đại quân yêu thú mấy trăm vạn, khí thế hung hăng tiến về Xích Tiêu Thiên, điều này không thể xem nhẹ.
Mấu chốt nhất là hướng yêu thú đi tới chính là An Dương thành, vì vậy càng không thể thả lỏng.
Sau khi nghe lời của các tu sĩ, Tuyền Châu vội hỏi Lâm Hiên:
"Cha, tại sao An Dương thành lại quan trọng như vậy?"
Lâm Hiên: "Đó là bởi vì An Dương thành của Xích Tiêu Thiên có một mỏ linh diêm cực kỳ khổng lồ."
Mỏ linh diêm này sản xuất nhiều linh diêm có thể ăn được, có thể bảo đảm sinh hoạt cho hơn nửa bách tính Xích Tiêu Thiên, là mạch sống vô cùng quan trọng của Xích Tiêu Thiên.”
Tuyền Châu chớp chớp đôi mắt đen to tròn nói: “Cho nên nếu mỏ linh diêm này bị phá hủy, vô số người Xích Tiêu Thiên không thể sốn được đi!"
"Ừ." Lâm Hiên âu yếm xoa đầu tiểu nha đầu, bảo bối này thật sự càng ngày càng thông minh.
Tuyền Hi vội vàng kéo Lâm Hiên: "Cha, chúng ta nhất định phải giúp bách tính Xích Tiêu Thiên bảo vệ mỏ linh diêm!"
Tuyền Ấu thậm chí nắm chặt nắm đấm: "Đúng vậy, đánh đuổi đại quân yêu tộc!"
Nhìn thấy dáng vẻ chính khí lẫm liệt, tràn đầy ý chí chiến đấu của đám tiểu nha đầu, Lâm Hiên cưng chiều gật đầu:
"Được, vậy chúng ta cùng nhau đi bảo vệ mỏ linh diêm, đánh đuổi yêu tộc!"
Tô Bằng và những tu sĩ Xích Thiên khác nghe vậy đều lộ vẻ phấn chấn.
Thành thật mà nói, chỉ từ mô tả của Từ Hoa Đào, họ đã cảm thấy đội quân yêu tộc đến từ dị không này cực kỳ khó đối phó.
Hơn nữa đội quân yêu tộc này khí thế mãnh liệt như vậy, Xích Tiêu Thiên muốn trong thời gian ngắn hình thành lực lượng đối kháng bọn chúng, rất khó!
Nhưng một khi Lâm Hiên ra tay thì sẽ hoàn toàn khác!
Chúng tu sĩ đều tin chắc rằng Lâm Hiên nhất định có thể ngay lập tức ngăn chặn quân đại quân yêu tộc, tran thủ thời gian quý báu cho Xích Tiêu Thiên!
Tô Bằng vội vàng hành lễ nói: "Đế phu mời đi theo ta!"
Lâm Hiên khẽ gật đầu, sau đó dẫn theo nhóm tiểu bảo bối, đi theo đám tu sĩ Tô Bắng hỏa tốc đến An Dương thành.
...
Ngoài biên cảnh phía bắc của Xích Tiêu Thiên, ngàn vạn dặm.
Phía trên đám mây đen dày đặc, lơ lửng một con thuyền bay cực kỳ lớn, dài trăm vạn dặm.
Chiếc thuyền bay này hoàn toàn màu đen, chung quanh có huyền quang mờ ảo.
Nơi thân thuyền tiếp xúc với không khí hình thành khí lãng ( làn sóng khí) hình răng cưa sắc nhọn, trông vô cùng mạnh mẽ.
Dưới đáy phi thuyền có một động quật ( lỗ hổng) hình tròn khổng lồ, chu vi ít nhất mười vạn dặm.
Động quật khổng lồ hướng về đại địa bên dưới, giống như một cái miệng khổng lồ muốn nuốt chửng thứ gì đó trên mặt đất.
Lúc này, tại đại sảnh của thuyền bay.
Trên bảo tọa hỏa thạch cao lớn.
Một nữ tử yêu tộc tóc xanh da đỏ, cao lớn khác thường, mặc huyết tinh chiến giáp, toàn thân toát ra vẻ uy nghiêm cường hãn.
Một xà đầu yêu tộc da đỏ gầy gò vội đi vào đại ảnh, quỳ xuống trước mặt nữ tử yêu tộc, từ trong nạp giới lấy ra một cái túi lớn, cung kính dâng lên.
“Đại soát, trong túi này là linh diêm của An Dương thành Xích Tiêu Thiên!”
"Ừ.”
Đôi mắt nữ tử yêu tộc Cốc Lan sáng lên, lăng không cầm lấy cái túi.
Từ trong túi lấy ra một khối linh diêm hình dạng giống bôn tuyết, cho vào miệng cẩn thận nhấm nuốt, Cốc Lan không khỏi co rút con ngươi.
"Đồ tốt!"
Lập tức, trong con ngươi tử hắc sắc tràn đầy tham lam và dữ tợn, ả phun ra đầu lưỡi dài như cánh tay, phần dưới tách nhánh, cuốn toàn bộ linh diêm vào trong miệng.
Sau khi hưởng thụ thỏa thuê, các cơ trên mặt ả run rẩy dữ dội.
“Mỏ linh diêm này, bổn soái định rồi!”
Cốc Lan phất tay:
"Truyền lệnh xuống, Lãnh Huy tiếp tục dẫn quân tấn công An Dương thành từ phía bắc, số quân còn lại chia làm ba đường, vây công An Dương thành từ ba hướng đông, tây, nam!"
Xà đầu yêu tộc nghe vậy ngừng một chút, hành lễ nói:
"Đại soái, theo tại hạ biết, bên trong An Dương thành có Hoành Đạo Tông tọa trấn thủ hộ, bên ngoài có Xích Tiêu đại đế bố trí trọng binh canh gác bốn phía."
"Nhưng cho dù như thế, với thực lực của đại quân chúng ta, hoàn toàn có khả năn trực tiếp công phá phòng thủ phía bắc đánh thẳng một mạch, sau đó đoạt lấy linh diêm, tại sao phải phí nhiều công sức như vậy?"
Cốc Lan nghe vậy, lộ ra một tia khinh thường, nhìn xuống xà đầu yêu tộc, nói:
"Cư Vinh, tầm nhìn của ngươi còn quá hạn hẹp!
Cư Vinh chắp tay, nói:" Xin đại soái chỉ điểm!"
Cốc Lan đứng dậy, thân hình cao hơn một trượng, hiện rõ khí phách vô thượng.
"Bản soái vừa nếm thử, Linh diêm trong An Dương thành là linh diêm địa phẩm thượng giai, cực kỳ hiếm thấy!"
"Nếu chúng ta trực tiếp tấn công đi vào cướp đoạt linh diêm, vậy cũng chỉ có thể cướp đoạt một phần mà thôi, hơn nữa còn sẽ phá hư hoàn cảnh tự nhiên của mỏ linh diêm." .
"Cho nên, bổn soái muốn không phải là cướp đoạt đơn giản, mà là đem mỏ linh diêm trân quý mang về tinh cầu của chúng ta!"
"Mà bao vây bốn phía An Dương thành, là có thể ngăn cản đại quân Xích Tiêu Thiên cứu viện, để cho bản soái có thể an tâm dùng thuyền bay Tinh cương, đào đi mỏ linh diêm !"
Cốc Lan còn có một câu không nói.
Nếu có thể mang mỏ linh diêm về tinh cầu bản thổ, chiến công của ả nhất định sẽ đứng đầu.
Có lẽ ả thậm chí có thể bước một chân vào hội trưởng lão, trở thành người nắm trọng quyền.
Dù sao mỏ linh diêm đối với Sí Diễm tộc bọn họ mà nói vô cùng quan trọng, quan trọng như mạng sống của họ!
Cư Vinh nghe vậy không khỏi vỗ tay khen ngợi:
“Quả nhiên là đại soái, nhìn xa trông rộng, thuộc hạ bội phục!”
Hắn không hề hoài nghi lời nói của Cốc Lan có yếu tố phóng đại.
Chương 998 Chương 998. Một loại tồn tại phi phàm nào đó!
Bởi vì thuyền bay của bọn họ ở đây chính là chiến hạm linh bảo cấp cường đại nhất của Sí Diễm tộc.
Không chỉ lực chiến đấu cực cường, mà động quật bên dưới thuyền bay còn có năng lực thôn phệ cực kỳ mạnh mẽ.
Sau khi khởi động, nó có thể mạnh mẽ cắt ra thổ địa có phạm vi mười vạn dặm và thôn phệ vào thuyền bay.
Cốc Lan ánh mắt ngạo nghễ: "Sao ngươi còn đứng đó làm gì?"
Thân thể Cư Vinh run rẩy: "Dạ! Thuộc hạ hiện tại liền đi truyền đạt ý của đại soái!"
...
Xích Tiêu Thiên.
Đại Du Quốc, ngoài An Dương Thành.
Nơi này cách thành An Dương thành 30 vạn dặm, là đạo phòng tuyến phía bắc thứ nhất của An Dương thành.
Tổng cộng có ba mươi vạn quân, do một tướng lĩnh tên Thôi Cường chỉ huy.
Lúc này Thôi Cường đang dẫn các phó tướng đi tuần tra trước cổng doanh trại, từ xa đã nhìn thấy bụi bay mù mịt, một đoàn hắc vân áp tới.
“Có biến!”
Thôi Cường vội vàng dẫn người tới cổng doanh trại, lệnh cho toàn quân chuẩn bị khai chiến.
Khi đám hắc vân kia đến gần, Thôi Cường nhìn thấy rất nhiều yêu thú trong bụi đất cuồn cuộn.
Nhìn sơ qua, số lượng yêu thú này vào khoảng tầm mười vạn.
“Một đám gà đất chó kiểng cũng dám xông vào quân doanh của bản tướng?”
Thôi Cường cười lạnh, trong mắt có chút khinh thường.
Theo quan sát vừa rồi của hắn, mạnh nhất trong đám yêu thú này cũng cũng chỉ là đại yêu lục giai, tương đương với cảnh giới thần phách trung hậu kỳ của nhân tộc.
Hơn nữa hắn là đại tướng tôn giả đỉnh phong, hắn có một trăm phó tướng tôn giả sơ kỳ, cùng một nghìn quân tiên phong thần phách cảnh.
Chỉ bằng lực lượng này thôi thôi cũng đủ khiến đám yêu thú đến xâm phạm kia chịu không nổi.
Huống chi, nhân số quân doanh khoảng chừng ba mươi vạn, gấp ba lần số lượng yêu thú, còn có thiên thời địa lợi.
Cho nên Thôi Cường khó mà không khinh thường đám yêu thú này.
Thôi Cường lập tức ra lệnh:
“Mở cửa trại, cùng bản tướng xông ra tiêu diệt đám tôm tépnày!”
“Vâng!”
Ba quân đều phấn chấn.
Tuy nhiên, ngay khi cổng trại chuẩn bị mở ra, một tiếng địch (giống như sáo nhưng thổi ngang), từ trong hắc vân vạn dặm trời cao, hạ xuống.
Woo hoo hoo ~
Sau khi âm thanh như tiếng tù và vang lên, đội quân mười vạn yêu thú ầm ầm bạo, nổ ra một đạo yêu khí màu đen xông thẳng lên trời.
Thôi Cường và những người khác chấn kinh.
Nhìn kỹ hơn, chỉ thấy quanh thân tất cả yêu thú đều nổ ra yêu khí hắc sắc dày đặc.
Trong yêu quang bùng nổ, thân hình bọn chúng nhanh chóng biến lớn, yêu khí tản ra cũng nhanh chóng tăng lên.
"Trời ạ, xảy ra chuyện gì?"
"Những yêu quái này thế mà lại biến mạnh rồi!"
Tuy Thôi Cường là lão tướng thân kinh bách chiến, nhưng thời khắc này cũng bị dọa đến nuốt nước miếng.
Đáng sợ hơn chính là hắn phát hiện ra rằng những yêu thú này mạnh lên không ít.
Nói từ yêu thú đầu sói thân hổ, lao tới phía trước nhất, nó từ đại yêu cấp sáu nhanh chóng biến thành yêu tướng cấp chín.
Yêu tướng cấp chín!
Điều này tương đương với cảnh giới Tôn giả đỉnh phong của nhân tộc, thực lực ngang với Thôi Cường!
Woohoo ~
Điều khủng khiếp nhất là theo tiếng địch liên tục truyền xuống từ trong hắc vân, sức mạnh của lũ yêu thú ngày càng tăng lên.
“Nếu thứ chết tiệt này tiếp tục, chẳng phải những yêu thú này đều sẽ biến thành yêu hoàng sao?”
Thôi Cường cắn răng nhìn hắc vân dày đặc trên bầu trời, nghĩ thầm trong hắc vân nhất định có một loại tồn tại phi phàm nào đó.
Tuy nhiên, bây giờ không phải là lúc để nghĩ về điều đó.
Hắn đột nhiên cắn răng gầm lên:
“Thề chết bảo vệ An Dương thành, lên tinh thần cho bản tướng, giết!!!”
Một tiếng rơi xuống, Thôi Cường cầm Kình thiên đại đao dẫn đầu giết ra.
Thùng, thùng, thùng! ! !
Tiếng trống trận vang lên, cả ba mươi vạn tướng sĩ xông ra khỏi cổng doanh trại.
Nhưng rõ ràng họ đã đánh giá thấp sự khủng khiếp của đám yêu thú.
Đám yêu thú sau khi được lực lượng thần bí cường hóa, đại bộ phận đều đạt đến thực lực yêu tướng.
Tổ hợp lại có thể nói là sát khí vô tình trên chiến trường, có xu thế hoàn toàn nghiền áp bọn họ.
Trong vòng chưa đầy mười hiệp giao tranh giữa hai bên, ba mươi vạn đại quân do Thôi Cường chỉ huy đã bị đẩy lùi mười dặm và bị ép lùi vào quân doanh.
Đại quân yêu thú hung hãn thừa thắng truy kích, như sóng triều hung mãnh giết thẳng vào đám đông.
Bùm! ! !
Cánh cổng quân doanh cao ngàn trượng, rộng năm mươi dặm nhanh chóng bị đại quân yêu thú đụng nát thành từng mảnh.
Đám yêu thú điên cuồng giẫm lên đống đổ nát, rống lên kiêu ngạo và đắc ý, lao vào tàn nhẫn chém giết đại quân của Thôi Cường.
Thôi Cường toàn thân run rẩy, nhìn cảnh tượng này, cảm thấy vừa khuất nhục vừa kinh hãi:
“Cổng trại đã thất thủ!”
Cổng trại đã thất thủ, tức là quân doanh đã bị công phá.
Đại thế đã qua, phòng tuyến thứ nhất đã hoàn toàn sụp đổ!
Ô ô ô~
Phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng tiêu trầm thấp, khiến da đầu Thôi Cường tê dại.
Hắn chấn kinh nhìn thấy sau khi tiếng tiêu này truyền vào trong đại quân yêu thú, hàng trăm nghìn yêu thú vật đột nhiên sững lại.
“A cái này?!”
Thôi Cường trong lòng run lên, đoán chừng nhất định là có cao thủ tuyệt thế nào đó tới giúp đỡ mình.
Hắn nhanh chóng quay lại nhìn.
Chỉ thấy một đầu ngũ thải mi lộc (con nai ngũ sắc), bước trên mây phi vào trời cao.
Trên lưng nó là một nam tử trung niên thanh bào, cầm một cây tiêu hình sóng nước đang thổi.
Bên cạnh nam tử thanh bào, đứng bốn thanh niên mặc bạch bào, tất cả đều có ánh mắt kính sợ, dường như họ là đệ tử hoặc tùy tùng của nam tử thanh bào
"Ngũ thải mi lộc tọa kỵ, ngưng ba huyễn tiêu, đây là Tinh Tích Tông tông chủ !"
Thôi Cường trong lòng không khỏi rung lên, thầm nghĩ phen này được cứu rồi!
Bản thân Thôi Cường cũng là một võ giả tương đối có thiên phú, tòng quân nhiều năm, vẫn đối với giới võ đạo Xích Tiêu Thiên duy trì chú ý cao độ.
Đối với Tinh Tích Tông, tự nhiên là thuộc như lòng bàn tay.
Tên của Tích Tinh Tông tại Xích Tiêu Thiên thậm chí là Cửu Thiên Tiên vực đều là như sấm vang, được võ giả tứ phương kính trọng.
Chương 999 Chương 999. Đế phu... thật trâu a!
Bởi vì tông môn này là Đệ nhất ngự thú tông môn của Xích Tiêu Thiên, có hơn năm trăm vạn đệ tử.
Trong lịch sử võ đạo của Cửu Thiên Tiên Vực, ngự thú xưa nay là đường tu luyện tương đối ít người.
Nó không chỉ yêu cầu cực cao với thiên phú của ngự thú giả, mà tu luyện cũng gian nan.
Nhưng Tinh Tích tông lại có đạo thống mấy trăm vạn năm, thu nhiều môn đồ, lên đến năm trăm vạn.
Bản thân điều này đã là một kỳ tích to lớn trong giới võ đạo.
Còn chưa kể đến.
Tông chủ Tinh Tích Tông hiện tại, Hạ Vân Hào là ngự thú sư mạnh nhất hai mươi mốt vạn năm qua của Xích Tiêu Thiên.
Chuyện thần kỳ nhất của hắn chính là lúc ra đời, thiên giáng ngũ sắc huyền quang.
Có một con ngũ thải mi lộc đạp vân đáp xuống, ngoan ngoãn ở bên cạnh tã lót của hắn.
Lúc đó mọi người đều kết luận rằng Hạ Vân Hào thiên sinh bất phàm, tuyệt đối là người được trời chọn, tương lai nhất định thành người đứng đầu một phương.
Quả nhiên!
Hạ Vân Hào đúng như mọi người dự đoán, lấy thiên kiêu chi tư một đường quét sạch đối thủ đương thời.
Từ Xích Tiêu Thiên thanh vân bảng đệ nhất, lại biến thành kỳ lân tử của Tinh Tích Tông và cuối cùng trở thành tông chủ của Tinh Tích Tông.
Con đường thăng tiến của hắn giống như mây xanh bay lên trời cao, thuận lợi đến không ngờ.
Đương nhiên, điều này cũng có nghĩa thực lực của hắn cường đại cỡ nào, thiên phú siêu tuyệt cỡ nào.
Trong truyền thuyết, Hạ Vân Hào chỉ dựa vào ngự thú dã tu thành tu vi chuẩn thánh cảnh.
Hơn nữa, anh ta còn có thiên phú ngự thú vượt cấp cực kỳ cường đại, có thể cùng lúc khống chế nhiều yêu tổ, thú tổ, nô dịch tâm của chúng, khiến bọn chúng cam tâm tình nguyện phủ phục dưới thiên phú của hắn.
Mà đặc điểm bắt mắt nhất của Hạ Vân Hào chính là ra ngoài sẽ cưỡi một con ngũ thải mi lộc.
Khi chiến đấu với kẻ thù, sẽ lấy ra thượng phẩm linh bảo ngưng ba huyễn tiêu.
Vì vậy Thôi Cường chỉ nhìn thoáng qua đã nhận ra vị ngự thú sư phong thái vô biên này, chính là Tinh Tích Tông tông chủ đại danh đỉnh đỉnh.
Hắn vội vàng ôm quyền hành lễ:
"Hạ tông chủ, xin nhanh chóng ra tay đánh lui đám yêu thú này, quân doanh của tại hạ đã không chịu nổi rối loạn!"
Hạ Vân Hào bình tĩnh gật đầu, nói:
" Yên tâm!”
Ngũ thải mi lộc mà hắn ngồi chính là Tiên Thiên Linh Thú, đối với yêu thú tà ác có cảm ngộ siêu phàm.
Con nai sừng tấm đầy màu sắc mà anh ta cưỡi là một con thú tâm linh bẩm sinh với những hiểu biết phi thường về những con quái vật độc ác.
Có ngũ thải mi lộc tám mươi vạn năm thọ nguyên, có thể ngửi thấy khí tức của yêu thú tà ác từ cách xa trăm vạn dặm, hơn nữa còn cho Hạ Vân Hào nhắc nhở tương ứng.
Sau khi nhận được nhắc nhở từ ngũ thải mi lộc rằng có một lượng lớn yêu thú đến phía bắc An Dương thành, Hạ Vân Hào liền vội vàng tự thân xuất mã, có ý định giúp An Dương thành một tay.
Hiện tại xem ra ngũ thải mi lộc đưa ra cảnh báo tương đối kịp thời.
Nếu hắn không đến sớm hơn, e rằng nơi này đã bị đại quân yêu thú giẫm nát, máu chảy thành sông.
Hạ Vân Hào sau đó lại đưa ngưng ba huyễn tiêu đến bên miệng, thổi ra nhất đạo tiêu thanh kinh thiên.
Ô~
Tiêu thanh uyển chuyển du dương, ngay lập tức trải rộng khắp chiến trường.
Mười vạn yêu thú nghe thấy âm thanh đều chợt ngẩn ra, yêu khí hắc sắc toàn thân giảm đi rất nhiều, tất cả đều lùi lại một bước.
Thấy vậy, Thôi Cường không khỏi hưng phấn nắm chặt tay: "Lợi hại! Kiếp nạn này có thể giải quyết !"
Hạ Vân Hào vừa ra tay liền chấn nhiếp mười vạn yêu thú, này ở trong mắt Thôi Cường, đây là dấu hiệu cho thấy chiến cuộc bắt đầu phát sinh biến hóa.
Tuy nhiên lúc này, tiếng địch từ trong hắc vân cũng vang lên, khiến cục diện toàn chiến trường đột nhiên lại thay đổi.
Ô~
Theo tiếng địch rơi xuống, hắc sắc quanh thân mười vạn yêu thú lại bạo phát.
Yêu khí khủng bố mênh mông, như thủy triều cuồn cuộn phả vào mặt.
Hạ Vân Hạo cau mày:
“Muốn cứng đối cứng với bản tọa, bản tọa muốn xem ngươi có bao nhiêu bản lĩnh!”
Hắn cũng chẳng muốn nghiên cứu sự tồn tại không biết trong hắc vân.
Rõ ràng đối phương cũng là cao thủ ngự thú.
Lúc này, hai anh hùng gặp nhau, tranh giành quyền khống chế yêu thú.
Và cái gọi là quyền khống chế yêu thú.
Nói trắng ra chính là hai bên so đấu xem công lực ngự thú ai thâm hậu hơn, ai có thể chiếm giữ tâm thần yêu thú vững chắc hơn, từ đó khiến chúng hành động theo ý mình.
"Lôi âm tảo hà công!"
Linh khí chuẩn thánh quanh thân Hạ Vân Hào như thủy triều bạo cuốn, thôi động bí công thiên giai thượng phẩm của bản tông, trên ngưng ba huyễn tiêu thổi ra một đạo sóng âm kim sắc.
Sóng âm hùng vĩ đảo qua thập vạn yêu thú, trực tiếp cắt đứt hơn nửa yêu khí của bọn chúng.
Cảnh tượng này khiến Thôi Cường và ba mươi vạn binh sĩ khác thất thần.
“Đây cũng quá lợi hại đi!”
Không đợi bọn họ kịp hồi phục, tiếng địch trong hắc vân đột nhiên thay đổi, từ nhẹ nhàng chuyển sang cao vút sôi sục.
Phù!
Một đạo sóng âm hắc sắc từ hắc vân rơi xuống, quấn lấy sóng âm kim sắc của Hạ Vân Hào.
Bang! !
Sau đó hai đạo sóng âm đồng thời bùng nổ như thủy triều, cuốn lên một cơn cuồng phong dữ dội trong không gian mười vạn dặm.
Dưới trùng kích đáng sợ như vậy, mười vạn yêu thú đều run rẩy, nặng nề nằm trên đất.
Mà Hạ Vân Hào và thứ trong hắc vân cũng đồng thời nhận trùng kích.
Hạ Vân Hào lùi lại một trăm bước, khoảng khắc hắc vân bị đánh tan, xuất hiện một đầu phi long hắc sắc cực lớn.
Trên lưng hắc long đứng một yêu tộc gầy gò thân người đầu rắn.
Ngẩng đầu nhìn Lãnh Huy, Hạ Vân Hạo ánh mắt lạnh lùng: "Cuối cùng ngươi cũng lộ diện!"
Lãnh Huy đứng trên lưng hắc long khin thường nhìn xuống Hạ Vân Hào:
"Tinh Tích Tông thật sự ngày càng kém, một tông chủ chuẩn thánh lại không áp chế nổi hai thành công lực cỉa bản tọa, thật sự là phế vật!"
Hạ Vân Hào bị hắn chửi như thế, cơ mặt run lên vì tức giận.
Nhưng hắn lại không đánh trả.
Chương 1000 Chương 1000. Đế phu... thật trâu a! (2)
Bởi vì lời nói của Lãnh Huy tuy cực kỳ xúc phạm nhưng không hề hồ ngôn loạn ngữ.
Hạ Vân Hào phát hiện Lãnh Huy chỉ có tu vi Đế cảnh, nhưng công lực ngự thú mà hắn thi triển ra, thật sự mạnh đến thái quá.
Tại thời điểm hai người giao phong, Hạ Vân Hào thậm chí phát hiện mình suýt nữa bị áp chế hoàn toàn.
Khoảnh khắc đó, hắn đánh ra chính là Lôi âm tảo hà công công lực đỉnh phong!
So sánh như vậy có thể biết giữa hắn và Lãnh Huy ai cao ai thấp.
Lãnh Huy thấy Hạ Vân Hào im lặng, Leng Hui càng càn rỡ cười nói:
“Trong yêu triều mười vạn năm trước, bản tọa cũng từng giá lâm Cửu thiên tiên vực, lúc đó đã gặp Tiêu Hàm Chi, tông chủ tiền nhiệm của Tinh Tích Tông các ngươi.”
“Tên Tiêu Hàm Chi kia cũng giống như ngươi, đều được thổi phồng là người ngự thú đệ nhất Cửu thiên tiên vực, nực cười là hắn không thể ngăn được ba hiệp của bản tọa, trực tiếp tặng mạng mình cho ta."
"Bây giờ xem ra, một vãn bối như ngươi cũng không tốt hơn chỗ nào, đều là phế vật giống hắn, ha ha ha!"
Nghe vậy, Hạ Vân Hào đột nhiên trợn mắt, quát lên:
“Hóa ra sư phụ chết dưới tay ngươi!”
Mười vạn năm trước, Tiêu Hàm Chi đã thất bại khi giao phong với một cường giả yêu tộc vô danh, cuối cùng bỏ mình, khiến toàn bộ Tinh Tích Tông như gặp địa chấn.
Từ đó trở đi, tron lòng mọi người Tinh Tích Tông đều ôm suy nghĩ một ngày nào đó báo thù cho Tiêu Hàm Chi.
Hạ Vân Hào không ngờ rằng hôm nay mình lại vô tình đụng phải Lãnh Huy, kẻ thù sát sư của mình!
“Mối thù sát sư bất đái cộng thiên, ngưoi xâm nhập Xích Tiêu Thiên chúng ta càng là thiên đạo không dung!”
“Hôm nay, bản tông chủ sẽ quyết chiến sinh tử với ngươi!”
Râu tóc cảu Hạ Vân Hào đều dựng đứng, sát khí bùng nổ.
“Trương Quyền, các ngươi và bản tông chủ cùng nhau tấu đại lôi âm khúc, diệt sát lão và yêu thú của lão!”
Bốn người Trương Quyền đều là đệ tử thân truyền của Hạ Vân Hào, đều có tu vi tôn giả đỉnh phong.
Mà đại lôi âm khúc là công pháp ngự thú cấm kỵ của Tinh Tích Tông, một khi thổi nó, có thể trực tiếp xâm chiếm tâm thần yêu thú.
Nếu có cao thủ ngự thú khác muốn tranh giành quyền kiểm soát những yêu thú này, họ sẽ phải hứng chịu phản phệ ngàn vạn lần.
Uy lực của nó đủ để miểu sát cường giả đại thánh cảnh!
“Dạ!”
Đám Trương Quyền lập tức lấy ra trường tiêu của mình, cùng Hạ Vân Hào bắt đầu thổi Đại lôi âm khúc.
Ông ông ông~
Trong phút chốc một đạo sóng âm hồng sắc từ trên trời giáng xuống, rơi lên người mười vạn yêu thú, khiến chúng hai mắt biến hồng, thân thể cuồng chiến, rất có xu thế lập tức xé rách .
Lãnh Huy cau mày khi nhìn thấy màn này:
"Xem ra ta đã đánh giá thấp các ngươi, thôi được, một chiêu quyết định thắng bại đi!"
Hắn vun tay, lấy ra một ngọc địch lấp lánh tam quang hồng lam hoàng.
Nhìn thấy ngọc địch này, Hạ Vân Hạo không khỏi co rút con ngươi:
“Tam bảo long địch!”
Tam bảo long địch là bảo vật chuẩn tiên phẩm, là vật phẩm bên người của sư tôn hắn Tiêu Hàm Chi.
Hạ Vân Hào cuối cùng cũng hiểu tại sao tam bảo long địch của Tiêu Hàm Chi lại biến mất, hóa ra là Lãnh Huy đã cướp nó đi.
Lúc này Lãnh Huy đem tam bảo long địch đặt trước mặt.
Hắn hít mạnh một hơi yêu khí, thổi lên long địch:
“ U điển tâm kinh chú!"
Ông!!!
Một đạo sóng âm hồng sắc ầm ầm rơi vào trong đám yêu thú, khiến yêu khí của tất cả yêu thú bùng lên tận trời mười vạn trượng.
Hạ Vân Hào và đám Thôi Cường nhìn mà chấn kinh, lại có mấy trăm đầu yêu thú đột nhiên biến cường, thăng lên đến cấp yêu hoàng.
“Nguy rồi!”
Hạ Vân Hào cảm thấy tâm thần chấn động, một đạo huyền lực vô hình đáng sợ điên cuồng đánh thẳng vào hắn.
Bang! ! !
Trước khi hắn kịp phản ứng, huyền lực quanh thân hắn mãnh liệt nổ tung, tạc bay hắn và đám Trương Quyền.
Khi Thôi Cường và ba mươi vạn tướng sĩ nhìn thấy điều này, tất cả đều hít một hơi lạnh:
“Xong đời rồi!”
Họ không ngờ rằng Hạ Vân Hào và tứ đại đệ tử liên thủ xuất ra công pháp cấm kỵ của Tinh Tích Tông, nhưng lại bị Lãnh Huy đánh bại chỉ bằng một chiêu.
Mà nhìn qua thì đám Hạ Vân Hào đã bị trọng thương, máu tươi phun ra như suối, ngăn chặn không được.
“Hahaha!”
“Chỉ bằng bản lĩnh cỡ này của các ngươi cũng đòi báo thủ?”
Trong không trung truyền đến tiếng cười đắc ý của Lãnh Huy.
“Đã sớm nói các ngươi là phế vật, rác rưởi, căn bản không phải đối thủ của bản tọa!”
“Chỉ cần bản tọa toàn lực xuất thủ, đừng nói tranh đoạt quyền khống chế yêu thú, cho dù miểu sát các ngươi cũng chỉ là chuyện nhỏ !”
“Ngự thú tông sư chó má gì, Cửu thiên tiên vực các ngươi không có một ai có thể đánh !”
Nghe đến đây, Hạ Vân Hào bị tức đến mức tâm mạch gần như muốn nứt ra.
Nhưng hắn không thể phản bác được!
Vừa rồi chịu một trọng kích của Lãnh Huy, ý thức của hắn sắp biến mất, thân thể hoàn toàn mất đi tri giác.
Thôi Cường và các tướng sĩ cúi đầu tuyệt vọng.
Quá mạnh rồi!
Những yêu tộc ngoại vực này thật sự là mạnh đến vô pháp chống cự!
Hiện tại ba mươi vạn tướng sĩ còn có Tinh Tích tông tông chủ đều thất bại dưới tay Lãnh Huy, một yêu tộc ngoại vực, thật sự là thất bại khiến người đau lòng a!
Ngay khi mọi người đang rơi vào bóng tối không đáy, một giọng nói trẻ trung đầy từ tính vang lên.
“Vậy để ta so trình độ ngự thú với ngươi!”
Một đạo bạch quang lướt qua, Lâm Hiên ôm đám Tuyền Châu đứng trước mặt Lãnh Huy.
Đối mặt với mười vạn yêu thú bạo khởi, Lâm Hiên liếc mắt nhìn xuống:
“Nằm xuống!"
Hừ~
Một màn khiến người khác chấn kinh xuất hiện rồi.
Cho dù là yêu thú đã biến thành yêu hoàng đều trong khoảnh khắc mất đi yêu khí, khôi phục lại bản thể, quỳ rạp xuống đất cúi đầu.
“A cái này!”
Lãnh Huy bị dọa giật mình, cho rằng mình nhìn nhầm rồi.
Nhưng nhìn kỹ hơn, quả thực mười vạn yêu thú cúi đầu trước Lâm Hiên.
“Ngươi…rốt cuộc là người nào?”
Dáng vẻ vừa dễ thương lại vừa bá đạo như vậy, mọi người nhìn đều yêu thích không thôi.
Lâm Hiên thậm chí còn ngẩng đầu cười lớn, đắm chìm trong nụ hôn cuồng nhiệt của nữ nhi.
Nhìn thấy Lâm Hiên và Tuyền Ấu cuồng nhiệt như vậy, Tuyền Châu, Tuyền Hàm và Tuyền Hi không nhịn được nữa, đều nhào vào trong ngực Lâm Hiên, kiên trì hôn hắn đủ một trăm cái mới thôi.
Khi nhìn thấy cảnh bọn họ phụ từ nữ hiếu, ai cũng hâm mộ không thôi, hận mình không có bốn nữ nhi bảo bối như vậy.
Sau khi Lâm Hiên và đám Tuyền Châu đùa giỡn xong, Tần Hoan và Hứa Phi Dương liền hành lễ từ biệt hắn, sau đó vội vàng rời đi.
Lâm Hiên dưới vòng vây của chúng tu sĩ, đi ra khỏi bí cảnh, chuẩn bị trở về Bắc Huyền Thiên.
Phù,
Không đợi Lâm Hiên nhích người, một hắc ảnh khổng lồ từ trên trời cao nhanh chóng hạ xuống.
Bùm!
Hắc ảnh nặng nề chạm đất trước mặt mọi người, chấn đến xung quanh trăm trượng đều khẽ rung.
Nhìn xuống.
Chỉ thấy một cái hố lớn.
Mộtcon Già thiên vân ưng màu đen lọt sâu vào trong bùn đất, máu từ chiếc mỏ khổng lồ của nó phun ra.
Dưới lông vũ càng chảy nhiều máu hơn, rõ ràng là nó đã chết.
Trên lưng già thiên vân ưng, có một nam tử hắc y nằm sấp.
Tình huống của hắn cũng không lạc quan, một quang tiễn (mũi tên ánh sáng) bích lục xuyên thấu lưng, tinh huyết bổn mạng kim sắc nhàn nhạt ào ạt chảy ra như không cần mạng, xem ra mạng không còn lâu.
Cảnh tượng này khiến tất cả tu sĩ có mặt đều cảm thấy run rẩy.
Sợ rằng sắp có chuyện lớn xảy ra!
Chúng tu sĩ cảm thấy có chuyện lớn xảy ra là vì họ nhìn ra Già thiên vân ưng ngã chết kia đến từ Hoành Đạo Tông của Xích Tiêu Thiên.
Hoàng Đạo Tông là một trong hai mươi đại tông môn đứng đầu của Xích Tiêu Thiên, có chín trăm vạn môn hạ đệ tử.
Tông môn có căn cơ thâm hậu, thiên kiêu tề tụ.
Hơn nữa được thiên địa ưu ái, nằm trên một linh mạch khổng lồ, đạo chính thống có thể truyền đến thiên thu vạn thế.
Cho nên bất kể là Xích Tiêu Thiên hay lân cận Xích Tiêu Thiên, dưới hoàn cảnh bình thường không ai dám tùy ý động đến người Hoành Đạo Tông.
Nhưng hiện tại con Già thiên vân ưng này đã ngã chết, nam tử trên lưng nó cũng bị quang tiễn lục sắc xuyên qua ngực.
Tình huống này thực sự là khác thường.
“Hoa Đào!”
Một nam tử tóc hoa râm mặc đạo phục tông sắc ( màu lá cọ), từ trong đám đông bước ra.
Hắn chính là Tô Bằng, tông chủ Hoành Đạo Tông, nam tử hắc bào trên lưng vân ưng chính là Từ Hoa Đào, cửu trưởng lão của Hoành Đạo Tông.
Tô Bằng không ngờ rằng Từ Hoa Đào từ trên cao rơi xuống.
Mà nhìn qua, Từ Hoa Đào rất có khả năng là cưỡi Già thiên vân ưng tới đây để tìm mình, cho nên giữa đường bị người dùng tên nhọn làm bị thương.
Tô Bằng nhanh chóng bước tới bên cạnh Già thiên vân ưng, lật Từ Hoa Đào lại.
Nhìn thấy Từ Hoa Đào không ngừng thổ huyết, tựa như sắp khí tuyệt thân vong, Tô Bằng vội vàng lấy từ trong nạp giới ra phục sinh đan thánh giai cho hắn ăn.
Nhưng điều kỳ lạ là một đan dược chữa thương cao cấp như vậy lại không thể chữa khỏi vết thương của Từ Hoa Đào.
"Chuyện là có chuyện gì?"
Không chỉ Tô Bằng, ngay cả tu sĩ ở đây cũng đều chấn động.
Lâm Hiên lúc này mới nói:
"Hắn bị huyền quang thần tiễn từ dị thời không gây thương tích, ngay cả đan dược thánh giai cũng không thể chữa khỏi!"
Khi nhìn thấy quan tiễn trên người Từ Hoa Đào, Lâm Hiên liền từ trong cực đạo thánh thư tìm tin tức liên quan.
Là bảo khối vô địch thâu tóm tri thức toàn vũ trụ, trong cực đạo thánh thư tất nhiên có tin tức liên quan đến loại quang tiễn này.
Cho nên Lâm Hiên mới có thể chuẩn xác nói ra như vậy.
"Dị thời không... Huyền Quang Thần Tiễn?"
Nghe được lời Lâm Hiên nói, các tu si ở đây đều chấn kinh.
Đế phu quả nhiên không gì không biết, ngay cả loại vũ khí không thể ngờ được này cũng có thể vừa nhìn đã đoán được.
Tô Bằng vội hành lễ nói:
"Nếu Đế phu biết loại vũ khí này, nhất định cũng biết phương pháp chữa trị."
"Xin Đế phu ra tay tương trợ, cứu sống Từ Hoa Đào, để tại hạ hỏi rõ rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì!"
Lâm Hiên khẽ gật đầu .
Dựa vào cực đạo thánh thư và y thuật cấp tông sư, việc chữa khỏi cho Từ Hoa Đào, đối với hắn mà nói cũng không quá khó.
Hắn dùng lực pháp tắc hóa giải Huyền quang thần tiễn gây thương tích cho Từ Hoa Đào.
Sau đó dùng tiên thiên linh khó hóa hỏa, cứng rắn đốt cháy miệng vết thương của Từ Hoa Đào, cho tới khi khép lại.
"Được rồi, như vậy hắn có thể hấp thu dược tính của đan dược thánh giai, nhanh chóng khôi phục vết thương."
Lâm Hiên tự tin thu tay.
Quả nhiên!
Khi hắn nói xong những lời này, vết thương của Từ Hoa Đào nhanh chóng hồi phục, sắc mặt cũng nhanh chóng hồng hào trở lại.
Tô Bằng và những tu sĩ khác nhìn thấy cảnh này đều kinh ngạc:
"Đế phu quả nhiên là thần y tại thế, diệu thủ hồi xuân!"
Đang lúc nói chuyện, Từ Hoa Đào mở mắt ra.
Khi biết mình được Lâm Hiên cứu, hắn vội vàng hành lễ bái lạy.
Sau khi bái lạy xong, Tô Bằng vội vàng hỏi: "Hoa Đào, đã xảy ra chuyện gì?"
Từ Hoa Đào: "Tông chủ, sau khi ngươi rời đi, ta dẫn theo mấy chấp sự của tông môn đến Bắc Hải Quốc bàn bạc công việc, ai ngờ ra khỏi Xích Tiêu Thiên ba mươi vạn dặm, chúng ta đụng phải cường quân yêu thú hơn trăm vạn. "
"Mặc dù chúng ta không dám đến gần, nhưng những tướng lĩnh yêu thú đó đều có tu vi trên Đế cảnh, chúng rất nhạy bén, ngay lập tức đã phát giác ra chúng ta, sau đó bắt đầu điên cuồng truy sát. "
"Ngoại trừ ta may mắn trốn thoát, những người khác đều bị giết chết, vì phát hiện ra hướng đi của đại quân yêu thú này là An Dương thành, cho nên ta liền vội chạy tới sơn mạch này, muốn mau chóng thông báo tình hình cho ngươi!"
Nghe vậy, sắc mặt Tô Bằng chợt đại biến.
Không chỉ có hắn, vẻ mặt của nhiều tu sĩ có mặt cũng đột ngột thay đổi.
Chương 997 Chương 997. Mỏ linh diêm (muối) này, bổn soái định rồi!
này, bổn soái định rồi!
"Đại quân yêu thú này số lượng rất lớn, lại có vũ khí lợi hại, huyền quang thần tiễn, lực chiến đấu phi phầm, một khi bọn chúng xâm lấn, chắc chắn sẽ thành đại họa cho Xích Tiêu Thiên chúng ta!"
"Nếu mục tiêu của đại quân yêu thú là An Dương thành, vậy thì nguy rồi!"
Có người không nhịn được kêu lên.
Đối với bọn họ, yêu triều đến cũng không còn là chuyện gì mới mẻ .
Nhưng đột nhiên xuất hiện đại quân yêu thú mấy trăm vạn, khí thế hung hăng tiến về Xích Tiêu Thiên, điều này không thể xem nhẹ.
Mấu chốt nhất là hướng yêu thú đi tới chính là An Dương thành, vì vậy càng không thể thả lỏng.
Sau khi nghe lời của các tu sĩ, Tuyền Châu vội hỏi Lâm Hiên:
"Cha, tại sao An Dương thành lại quan trọng như vậy?"
Lâm Hiên: "Đó là bởi vì An Dương thành của Xích Tiêu Thiên có một mỏ linh diêm cực kỳ khổng lồ."
Mỏ linh diêm này sản xuất nhiều linh diêm có thể ăn được, có thể bảo đảm sinh hoạt cho hơn nửa bách tính Xích Tiêu Thiên, là mạch sống vô cùng quan trọng của Xích Tiêu Thiên.”
Tuyền Châu chớp chớp đôi mắt đen to tròn nói: “Cho nên nếu mỏ linh diêm này bị phá hủy, vô số người Xích Tiêu Thiên không thể sốn được đi!"
"Ừ." Lâm Hiên âu yếm xoa đầu tiểu nha đầu, bảo bối này thật sự càng ngày càng thông minh.
Tuyền Hi vội vàng kéo Lâm Hiên: "Cha, chúng ta nhất định phải giúp bách tính Xích Tiêu Thiên bảo vệ mỏ linh diêm!"
Tuyền Ấu thậm chí nắm chặt nắm đấm: "Đúng vậy, đánh đuổi đại quân yêu tộc!"
Nhìn thấy dáng vẻ chính khí lẫm liệt, tràn đầy ý chí chiến đấu của đám tiểu nha đầu, Lâm Hiên cưng chiều gật đầu:
"Được, vậy chúng ta cùng nhau đi bảo vệ mỏ linh diêm, đánh đuổi yêu tộc!"
Tô Bằng và những tu sĩ Xích Thiên khác nghe vậy đều lộ vẻ phấn chấn.
Thành thật mà nói, chỉ từ mô tả của Từ Hoa Đào, họ đã cảm thấy đội quân yêu tộc đến từ dị không này cực kỳ khó đối phó.
Hơn nữa đội quân yêu tộc này khí thế mãnh liệt như vậy, Xích Tiêu Thiên muốn trong thời gian ngắn hình thành lực lượng đối kháng bọn chúng, rất khó!
Nhưng một khi Lâm Hiên ra tay thì sẽ hoàn toàn khác!
Chúng tu sĩ đều tin chắc rằng Lâm Hiên nhất định có thể ngay lập tức ngăn chặn quân đại quân yêu tộc, tran thủ thời gian quý báu cho Xích Tiêu Thiên!
Tô Bằng vội vàng hành lễ nói: "Đế phu mời đi theo ta!"
Lâm Hiên khẽ gật đầu, sau đó dẫn theo nhóm tiểu bảo bối, đi theo đám tu sĩ Tô Bắng hỏa tốc đến An Dương thành.
...
Ngoài biên cảnh phía bắc của Xích Tiêu Thiên, ngàn vạn dặm.
Phía trên đám mây đen dày đặc, lơ lửng một con thuyền bay cực kỳ lớn, dài trăm vạn dặm.
Chiếc thuyền bay này hoàn toàn màu đen, chung quanh có huyền quang mờ ảo.
Nơi thân thuyền tiếp xúc với không khí hình thành khí lãng ( làn sóng khí) hình răng cưa sắc nhọn, trông vô cùng mạnh mẽ.
Dưới đáy phi thuyền có một động quật ( lỗ hổng) hình tròn khổng lồ, chu vi ít nhất mười vạn dặm.
Động quật khổng lồ hướng về đại địa bên dưới, giống như một cái miệng khổng lồ muốn nuốt chửng thứ gì đó trên mặt đất.
Lúc này, tại đại sảnh của thuyền bay.
Trên bảo tọa hỏa thạch cao lớn.
Một nữ tử yêu tộc tóc xanh da đỏ, cao lớn khác thường, mặc huyết tinh chiến giáp, toàn thân toát ra vẻ uy nghiêm cường hãn.
Một xà đầu yêu tộc da đỏ gầy gò vội đi vào đại ảnh, quỳ xuống trước mặt nữ tử yêu tộc, từ trong nạp giới lấy ra một cái túi lớn, cung kính dâng lên.
“Đại soát, trong túi này là linh diêm của An Dương thành Xích Tiêu Thiên!”
"Ừ.”
Đôi mắt nữ tử yêu tộc Cốc Lan sáng lên, lăng không cầm lấy cái túi.
Từ trong túi lấy ra một khối linh diêm hình dạng giống bôn tuyết, cho vào miệng cẩn thận nhấm nuốt, Cốc Lan không khỏi co rút con ngươi.
"Đồ tốt!"
Lập tức, trong con ngươi tử hắc sắc tràn đầy tham lam và dữ tợn, ả phun ra đầu lưỡi dài như cánh tay, phần dưới tách nhánh, cuốn toàn bộ linh diêm vào trong miệng.
Sau khi hưởng thụ thỏa thuê, các cơ trên mặt ả run rẩy dữ dội.
“Mỏ linh diêm này, bổn soái định rồi!”
Cốc Lan phất tay:
"Truyền lệnh xuống, Lãnh Huy tiếp tục dẫn quân tấn công An Dương thành từ phía bắc, số quân còn lại chia làm ba đường, vây công An Dương thành từ ba hướng đông, tây, nam!"
Xà đầu yêu tộc nghe vậy ngừng một chút, hành lễ nói:
"Đại soái, theo tại hạ biết, bên trong An Dương thành có Hoành Đạo Tông tọa trấn thủ hộ, bên ngoài có Xích Tiêu đại đế bố trí trọng binh canh gác bốn phía."
"Nhưng cho dù như thế, với thực lực của đại quân chúng ta, hoàn toàn có khả năn trực tiếp công phá phòng thủ phía bắc đánh thẳng một mạch, sau đó đoạt lấy linh diêm, tại sao phải phí nhiều công sức như vậy?"
Cốc Lan nghe vậy, lộ ra một tia khinh thường, nhìn xuống xà đầu yêu tộc, nói:
"Cư Vinh, tầm nhìn của ngươi còn quá hạn hẹp!
Cư Vinh chắp tay, nói:" Xin đại soái chỉ điểm!"
Cốc Lan đứng dậy, thân hình cao hơn một trượng, hiện rõ khí phách vô thượng.
"Bản soái vừa nếm thử, Linh diêm trong An Dương thành là linh diêm địa phẩm thượng giai, cực kỳ hiếm thấy!"
"Nếu chúng ta trực tiếp tấn công đi vào cướp đoạt linh diêm, vậy cũng chỉ có thể cướp đoạt một phần mà thôi, hơn nữa còn sẽ phá hư hoàn cảnh tự nhiên của mỏ linh diêm." .
"Cho nên, bổn soái muốn không phải là cướp đoạt đơn giản, mà là đem mỏ linh diêm trân quý mang về tinh cầu của chúng ta!"
"Mà bao vây bốn phía An Dương thành, là có thể ngăn cản đại quân Xích Tiêu Thiên cứu viện, để cho bản soái có thể an tâm dùng thuyền bay Tinh cương, đào đi mỏ linh diêm !"
Cốc Lan còn có một câu không nói.
Nếu có thể mang mỏ linh diêm về tinh cầu bản thổ, chiến công của ả nhất định sẽ đứng đầu.
Có lẽ ả thậm chí có thể bước một chân vào hội trưởng lão, trở thành người nắm trọng quyền.
Dù sao mỏ linh diêm đối với Sí Diễm tộc bọn họ mà nói vô cùng quan trọng, quan trọng như mạng sống của họ!
Cư Vinh nghe vậy không khỏi vỗ tay khen ngợi:
“Quả nhiên là đại soái, nhìn xa trông rộng, thuộc hạ bội phục!”
Hắn không hề hoài nghi lời nói của Cốc Lan có yếu tố phóng đại.
Chương 998 Chương 998. Một loại tồn tại phi phàm nào đó!
Bởi vì thuyền bay của bọn họ ở đây chính là chiến hạm linh bảo cấp cường đại nhất của Sí Diễm tộc.
Không chỉ lực chiến đấu cực cường, mà động quật bên dưới thuyền bay còn có năng lực thôn phệ cực kỳ mạnh mẽ.
Sau khi khởi động, nó có thể mạnh mẽ cắt ra thổ địa có phạm vi mười vạn dặm và thôn phệ vào thuyền bay.
Cốc Lan ánh mắt ngạo nghễ: "Sao ngươi còn đứng đó làm gì?"
Thân thể Cư Vinh run rẩy: "Dạ! Thuộc hạ hiện tại liền đi truyền đạt ý của đại soái!"
...
Xích Tiêu Thiên.
Đại Du Quốc, ngoài An Dương Thành.
Nơi này cách thành An Dương thành 30 vạn dặm, là đạo phòng tuyến phía bắc thứ nhất của An Dương thành.
Tổng cộng có ba mươi vạn quân, do một tướng lĩnh tên Thôi Cường chỉ huy.
Lúc này Thôi Cường đang dẫn các phó tướng đi tuần tra trước cổng doanh trại, từ xa đã nhìn thấy bụi bay mù mịt, một đoàn hắc vân áp tới.
“Có biến!”
Thôi Cường vội vàng dẫn người tới cổng doanh trại, lệnh cho toàn quân chuẩn bị khai chiến.
Khi đám hắc vân kia đến gần, Thôi Cường nhìn thấy rất nhiều yêu thú trong bụi đất cuồn cuộn.
Nhìn sơ qua, số lượng yêu thú này vào khoảng tầm mười vạn.
“Một đám gà đất chó kiểng cũng dám xông vào quân doanh của bản tướng?”
Thôi Cường cười lạnh, trong mắt có chút khinh thường.
Theo quan sát vừa rồi của hắn, mạnh nhất trong đám yêu thú này cũng cũng chỉ là đại yêu lục giai, tương đương với cảnh giới thần phách trung hậu kỳ của nhân tộc.
Hơn nữa hắn là đại tướng tôn giả đỉnh phong, hắn có một trăm phó tướng tôn giả sơ kỳ, cùng một nghìn quân tiên phong thần phách cảnh.
Chỉ bằng lực lượng này thôi thôi cũng đủ khiến đám yêu thú đến xâm phạm kia chịu không nổi.
Huống chi, nhân số quân doanh khoảng chừng ba mươi vạn, gấp ba lần số lượng yêu thú, còn có thiên thời địa lợi.
Cho nên Thôi Cường khó mà không khinh thường đám yêu thú này.
Thôi Cường lập tức ra lệnh:
“Mở cửa trại, cùng bản tướng xông ra tiêu diệt đám tôm tépnày!”
“Vâng!”
Ba quân đều phấn chấn.
Tuy nhiên, ngay khi cổng trại chuẩn bị mở ra, một tiếng địch (giống như sáo nhưng thổi ngang), từ trong hắc vân vạn dặm trời cao, hạ xuống.
Woo hoo hoo ~
Sau khi âm thanh như tiếng tù và vang lên, đội quân mười vạn yêu thú ầm ầm bạo, nổ ra một đạo yêu khí màu đen xông thẳng lên trời.
Thôi Cường và những người khác chấn kinh.
Nhìn kỹ hơn, chỉ thấy quanh thân tất cả yêu thú đều nổ ra yêu khí hắc sắc dày đặc.
Trong yêu quang bùng nổ, thân hình bọn chúng nhanh chóng biến lớn, yêu khí tản ra cũng nhanh chóng tăng lên.
"Trời ạ, xảy ra chuyện gì?"
"Những yêu quái này thế mà lại biến mạnh rồi!"
Tuy Thôi Cường là lão tướng thân kinh bách chiến, nhưng thời khắc này cũng bị dọa đến nuốt nước miếng.
Đáng sợ hơn chính là hắn phát hiện ra rằng những yêu thú này mạnh lên không ít.
Nói từ yêu thú đầu sói thân hổ, lao tới phía trước nhất, nó từ đại yêu cấp sáu nhanh chóng biến thành yêu tướng cấp chín.
Yêu tướng cấp chín!
Điều này tương đương với cảnh giới Tôn giả đỉnh phong của nhân tộc, thực lực ngang với Thôi Cường!
Woohoo ~
Điều khủng khiếp nhất là theo tiếng địch liên tục truyền xuống từ trong hắc vân, sức mạnh của lũ yêu thú ngày càng tăng lên.
“Nếu thứ chết tiệt này tiếp tục, chẳng phải những yêu thú này đều sẽ biến thành yêu hoàng sao?”
Thôi Cường cắn răng nhìn hắc vân dày đặc trên bầu trời, nghĩ thầm trong hắc vân nhất định có một loại tồn tại phi phàm nào đó.
Tuy nhiên, bây giờ không phải là lúc để nghĩ về điều đó.
Hắn đột nhiên cắn răng gầm lên:
“Thề chết bảo vệ An Dương thành, lên tinh thần cho bản tướng, giết!!!”
Một tiếng rơi xuống, Thôi Cường cầm Kình thiên đại đao dẫn đầu giết ra.
Thùng, thùng, thùng! ! !
Tiếng trống trận vang lên, cả ba mươi vạn tướng sĩ xông ra khỏi cổng doanh trại.
Nhưng rõ ràng họ đã đánh giá thấp sự khủng khiếp của đám yêu thú.
Đám yêu thú sau khi được lực lượng thần bí cường hóa, đại bộ phận đều đạt đến thực lực yêu tướng.
Tổ hợp lại có thể nói là sát khí vô tình trên chiến trường, có xu thế hoàn toàn nghiền áp bọn họ.
Trong vòng chưa đầy mười hiệp giao tranh giữa hai bên, ba mươi vạn đại quân do Thôi Cường chỉ huy đã bị đẩy lùi mười dặm và bị ép lùi vào quân doanh.
Đại quân yêu thú hung hãn thừa thắng truy kích, như sóng triều hung mãnh giết thẳng vào đám đông.
Bùm! ! !
Cánh cổng quân doanh cao ngàn trượng, rộng năm mươi dặm nhanh chóng bị đại quân yêu thú đụng nát thành từng mảnh.
Đám yêu thú điên cuồng giẫm lên đống đổ nát, rống lên kiêu ngạo và đắc ý, lao vào tàn nhẫn chém giết đại quân của Thôi Cường.
Thôi Cường toàn thân run rẩy, nhìn cảnh tượng này, cảm thấy vừa khuất nhục vừa kinh hãi:
“Cổng trại đã thất thủ!”
Cổng trại đã thất thủ, tức là quân doanh đã bị công phá.
Đại thế đã qua, phòng tuyến thứ nhất đã hoàn toàn sụp đổ!
Ô ô ô~
Phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng tiêu trầm thấp, khiến da đầu Thôi Cường tê dại.
Hắn chấn kinh nhìn thấy sau khi tiếng tiêu này truyền vào trong đại quân yêu thú, hàng trăm nghìn yêu thú vật đột nhiên sững lại.
“A cái này?!”
Thôi Cường trong lòng run lên, đoán chừng nhất định là có cao thủ tuyệt thế nào đó tới giúp đỡ mình.
Hắn nhanh chóng quay lại nhìn.
Chỉ thấy một đầu ngũ thải mi lộc (con nai ngũ sắc), bước trên mây phi vào trời cao.
Trên lưng nó là một nam tử trung niên thanh bào, cầm một cây tiêu hình sóng nước đang thổi.
Bên cạnh nam tử thanh bào, đứng bốn thanh niên mặc bạch bào, tất cả đều có ánh mắt kính sợ, dường như họ là đệ tử hoặc tùy tùng của nam tử thanh bào
"Ngũ thải mi lộc tọa kỵ, ngưng ba huyễn tiêu, đây là Tinh Tích Tông tông chủ !"
Thôi Cường trong lòng không khỏi rung lên, thầm nghĩ phen này được cứu rồi!
Bản thân Thôi Cường cũng là một võ giả tương đối có thiên phú, tòng quân nhiều năm, vẫn đối với giới võ đạo Xích Tiêu Thiên duy trì chú ý cao độ.
Đối với Tinh Tích Tông, tự nhiên là thuộc như lòng bàn tay.
Tên của Tích Tinh Tông tại Xích Tiêu Thiên thậm chí là Cửu Thiên Tiên vực đều là như sấm vang, được võ giả tứ phương kính trọng.
Chương 999 Chương 999. Đế phu... thật trâu a!
Bởi vì tông môn này là Đệ nhất ngự thú tông môn của Xích Tiêu Thiên, có hơn năm trăm vạn đệ tử.
Trong lịch sử võ đạo của Cửu Thiên Tiên Vực, ngự thú xưa nay là đường tu luyện tương đối ít người.
Nó không chỉ yêu cầu cực cao với thiên phú của ngự thú giả, mà tu luyện cũng gian nan.
Nhưng Tinh Tích tông lại có đạo thống mấy trăm vạn năm, thu nhiều môn đồ, lên đến năm trăm vạn.
Bản thân điều này đã là một kỳ tích to lớn trong giới võ đạo.
Còn chưa kể đến.
Tông chủ Tinh Tích Tông hiện tại, Hạ Vân Hào là ngự thú sư mạnh nhất hai mươi mốt vạn năm qua của Xích Tiêu Thiên.
Chuyện thần kỳ nhất của hắn chính là lúc ra đời, thiên giáng ngũ sắc huyền quang.
Có một con ngũ thải mi lộc đạp vân đáp xuống, ngoan ngoãn ở bên cạnh tã lót của hắn.
Lúc đó mọi người đều kết luận rằng Hạ Vân Hào thiên sinh bất phàm, tuyệt đối là người được trời chọn, tương lai nhất định thành người đứng đầu một phương.
Quả nhiên!
Hạ Vân Hào đúng như mọi người dự đoán, lấy thiên kiêu chi tư một đường quét sạch đối thủ đương thời.
Từ Xích Tiêu Thiên thanh vân bảng đệ nhất, lại biến thành kỳ lân tử của Tinh Tích Tông và cuối cùng trở thành tông chủ của Tinh Tích Tông.
Con đường thăng tiến của hắn giống như mây xanh bay lên trời cao, thuận lợi đến không ngờ.
Đương nhiên, điều này cũng có nghĩa thực lực của hắn cường đại cỡ nào, thiên phú siêu tuyệt cỡ nào.
Trong truyền thuyết, Hạ Vân Hào chỉ dựa vào ngự thú dã tu thành tu vi chuẩn thánh cảnh.
Hơn nữa, anh ta còn có thiên phú ngự thú vượt cấp cực kỳ cường đại, có thể cùng lúc khống chế nhiều yêu tổ, thú tổ, nô dịch tâm của chúng, khiến bọn chúng cam tâm tình nguyện phủ phục dưới thiên phú của hắn.
Mà đặc điểm bắt mắt nhất của Hạ Vân Hào chính là ra ngoài sẽ cưỡi một con ngũ thải mi lộc.
Khi chiến đấu với kẻ thù, sẽ lấy ra thượng phẩm linh bảo ngưng ba huyễn tiêu.
Vì vậy Thôi Cường chỉ nhìn thoáng qua đã nhận ra vị ngự thú sư phong thái vô biên này, chính là Tinh Tích Tông tông chủ đại danh đỉnh đỉnh.
Hắn vội vàng ôm quyền hành lễ:
"Hạ tông chủ, xin nhanh chóng ra tay đánh lui đám yêu thú này, quân doanh của tại hạ đã không chịu nổi rối loạn!"
Hạ Vân Hào bình tĩnh gật đầu, nói:
" Yên tâm!”
Ngũ thải mi lộc mà hắn ngồi chính là Tiên Thiên Linh Thú, đối với yêu thú tà ác có cảm ngộ siêu phàm.
Con nai sừng tấm đầy màu sắc mà anh ta cưỡi là một con thú tâm linh bẩm sinh với những hiểu biết phi thường về những con quái vật độc ác.
Có ngũ thải mi lộc tám mươi vạn năm thọ nguyên, có thể ngửi thấy khí tức của yêu thú tà ác từ cách xa trăm vạn dặm, hơn nữa còn cho Hạ Vân Hào nhắc nhở tương ứng.
Sau khi nhận được nhắc nhở từ ngũ thải mi lộc rằng có một lượng lớn yêu thú đến phía bắc An Dương thành, Hạ Vân Hào liền vội vàng tự thân xuất mã, có ý định giúp An Dương thành một tay.
Hiện tại xem ra ngũ thải mi lộc đưa ra cảnh báo tương đối kịp thời.
Nếu hắn không đến sớm hơn, e rằng nơi này đã bị đại quân yêu thú giẫm nát, máu chảy thành sông.
Hạ Vân Hào sau đó lại đưa ngưng ba huyễn tiêu đến bên miệng, thổi ra nhất đạo tiêu thanh kinh thiên.
Ô~
Tiêu thanh uyển chuyển du dương, ngay lập tức trải rộng khắp chiến trường.
Mười vạn yêu thú nghe thấy âm thanh đều chợt ngẩn ra, yêu khí hắc sắc toàn thân giảm đi rất nhiều, tất cả đều lùi lại một bước.
Thấy vậy, Thôi Cường không khỏi hưng phấn nắm chặt tay: "Lợi hại! Kiếp nạn này có thể giải quyết !"
Hạ Vân Hào vừa ra tay liền chấn nhiếp mười vạn yêu thú, này ở trong mắt Thôi Cường, đây là dấu hiệu cho thấy chiến cuộc bắt đầu phát sinh biến hóa.
Tuy nhiên lúc này, tiếng địch từ trong hắc vân cũng vang lên, khiến cục diện toàn chiến trường đột nhiên lại thay đổi.
Ô~
Theo tiếng địch rơi xuống, hắc sắc quanh thân mười vạn yêu thú lại bạo phát.
Yêu khí khủng bố mênh mông, như thủy triều cuồn cuộn phả vào mặt.
Hạ Vân Hạo cau mày:
“Muốn cứng đối cứng với bản tọa, bản tọa muốn xem ngươi có bao nhiêu bản lĩnh!”
Hắn cũng chẳng muốn nghiên cứu sự tồn tại không biết trong hắc vân.
Rõ ràng đối phương cũng là cao thủ ngự thú.
Lúc này, hai anh hùng gặp nhau, tranh giành quyền khống chế yêu thú.
Và cái gọi là quyền khống chế yêu thú.
Nói trắng ra chính là hai bên so đấu xem công lực ngự thú ai thâm hậu hơn, ai có thể chiếm giữ tâm thần yêu thú vững chắc hơn, từ đó khiến chúng hành động theo ý mình.
"Lôi âm tảo hà công!"
Linh khí chuẩn thánh quanh thân Hạ Vân Hào như thủy triều bạo cuốn, thôi động bí công thiên giai thượng phẩm của bản tông, trên ngưng ba huyễn tiêu thổi ra một đạo sóng âm kim sắc.
Sóng âm hùng vĩ đảo qua thập vạn yêu thú, trực tiếp cắt đứt hơn nửa yêu khí của bọn chúng.
Cảnh tượng này khiến Thôi Cường và ba mươi vạn binh sĩ khác thất thần.
“Đây cũng quá lợi hại đi!”
Không đợi bọn họ kịp hồi phục, tiếng địch trong hắc vân đột nhiên thay đổi, từ nhẹ nhàng chuyển sang cao vút sôi sục.
Phù!
Một đạo sóng âm hắc sắc từ hắc vân rơi xuống, quấn lấy sóng âm kim sắc của Hạ Vân Hào.
Bang! !
Sau đó hai đạo sóng âm đồng thời bùng nổ như thủy triều, cuốn lên một cơn cuồng phong dữ dội trong không gian mười vạn dặm.
Dưới trùng kích đáng sợ như vậy, mười vạn yêu thú đều run rẩy, nặng nề nằm trên đất.
Mà Hạ Vân Hào và thứ trong hắc vân cũng đồng thời nhận trùng kích.
Hạ Vân Hào lùi lại một trăm bước, khoảng khắc hắc vân bị đánh tan, xuất hiện một đầu phi long hắc sắc cực lớn.
Trên lưng hắc long đứng một yêu tộc gầy gò thân người đầu rắn.
Ngẩng đầu nhìn Lãnh Huy, Hạ Vân Hạo ánh mắt lạnh lùng: "Cuối cùng ngươi cũng lộ diện!"
Lãnh Huy đứng trên lưng hắc long khin thường nhìn xuống Hạ Vân Hào:
"Tinh Tích Tông thật sự ngày càng kém, một tông chủ chuẩn thánh lại không áp chế nổi hai thành công lực cỉa bản tọa, thật sự là phế vật!"
Hạ Vân Hào bị hắn chửi như thế, cơ mặt run lên vì tức giận.
Nhưng hắn lại không đánh trả.
Chương 1000 Chương 1000. Đế phu... thật trâu a! (2)
Bởi vì lời nói của Lãnh Huy tuy cực kỳ xúc phạm nhưng không hề hồ ngôn loạn ngữ.
Hạ Vân Hào phát hiện Lãnh Huy chỉ có tu vi Đế cảnh, nhưng công lực ngự thú mà hắn thi triển ra, thật sự mạnh đến thái quá.
Tại thời điểm hai người giao phong, Hạ Vân Hào thậm chí phát hiện mình suýt nữa bị áp chế hoàn toàn.
Khoảnh khắc đó, hắn đánh ra chính là Lôi âm tảo hà công công lực đỉnh phong!
So sánh như vậy có thể biết giữa hắn và Lãnh Huy ai cao ai thấp.
Lãnh Huy thấy Hạ Vân Hào im lặng, Leng Hui càng càn rỡ cười nói:
“Trong yêu triều mười vạn năm trước, bản tọa cũng từng giá lâm Cửu thiên tiên vực, lúc đó đã gặp Tiêu Hàm Chi, tông chủ tiền nhiệm của Tinh Tích Tông các ngươi.”
“Tên Tiêu Hàm Chi kia cũng giống như ngươi, đều được thổi phồng là người ngự thú đệ nhất Cửu thiên tiên vực, nực cười là hắn không thể ngăn được ba hiệp của bản tọa, trực tiếp tặng mạng mình cho ta."
"Bây giờ xem ra, một vãn bối như ngươi cũng không tốt hơn chỗ nào, đều là phế vật giống hắn, ha ha ha!"
Nghe vậy, Hạ Vân Hào đột nhiên trợn mắt, quát lên:
“Hóa ra sư phụ chết dưới tay ngươi!”
Mười vạn năm trước, Tiêu Hàm Chi đã thất bại khi giao phong với một cường giả yêu tộc vô danh, cuối cùng bỏ mình, khiến toàn bộ Tinh Tích Tông như gặp địa chấn.
Từ đó trở đi, tron lòng mọi người Tinh Tích Tông đều ôm suy nghĩ một ngày nào đó báo thù cho Tiêu Hàm Chi.
Hạ Vân Hào không ngờ rằng hôm nay mình lại vô tình đụng phải Lãnh Huy, kẻ thù sát sư của mình!
“Mối thù sát sư bất đái cộng thiên, ngưoi xâm nhập Xích Tiêu Thiên chúng ta càng là thiên đạo không dung!”
“Hôm nay, bản tông chủ sẽ quyết chiến sinh tử với ngươi!”
Râu tóc cảu Hạ Vân Hào đều dựng đứng, sát khí bùng nổ.
“Trương Quyền, các ngươi và bản tông chủ cùng nhau tấu đại lôi âm khúc, diệt sát lão và yêu thú của lão!”
Bốn người Trương Quyền đều là đệ tử thân truyền của Hạ Vân Hào, đều có tu vi tôn giả đỉnh phong.
Mà đại lôi âm khúc là công pháp ngự thú cấm kỵ của Tinh Tích Tông, một khi thổi nó, có thể trực tiếp xâm chiếm tâm thần yêu thú.
Nếu có cao thủ ngự thú khác muốn tranh giành quyền kiểm soát những yêu thú này, họ sẽ phải hứng chịu phản phệ ngàn vạn lần.
Uy lực của nó đủ để miểu sát cường giả đại thánh cảnh!
“Dạ!”
Đám Trương Quyền lập tức lấy ra trường tiêu của mình, cùng Hạ Vân Hào bắt đầu thổi Đại lôi âm khúc.
Ông ông ông~
Trong phút chốc một đạo sóng âm hồng sắc từ trên trời giáng xuống, rơi lên người mười vạn yêu thú, khiến chúng hai mắt biến hồng, thân thể cuồng chiến, rất có xu thế lập tức xé rách .
Lãnh Huy cau mày khi nhìn thấy màn này:
"Xem ra ta đã đánh giá thấp các ngươi, thôi được, một chiêu quyết định thắng bại đi!"
Hắn vun tay, lấy ra một ngọc địch lấp lánh tam quang hồng lam hoàng.
Nhìn thấy ngọc địch này, Hạ Vân Hạo không khỏi co rút con ngươi:
“Tam bảo long địch!”
Tam bảo long địch là bảo vật chuẩn tiên phẩm, là vật phẩm bên người của sư tôn hắn Tiêu Hàm Chi.
Hạ Vân Hào cuối cùng cũng hiểu tại sao tam bảo long địch của Tiêu Hàm Chi lại biến mất, hóa ra là Lãnh Huy đã cướp nó đi.
Lúc này Lãnh Huy đem tam bảo long địch đặt trước mặt.
Hắn hít mạnh một hơi yêu khí, thổi lên long địch:
“ U điển tâm kinh chú!"
Ông!!!
Một đạo sóng âm hồng sắc ầm ầm rơi vào trong đám yêu thú, khiến yêu khí của tất cả yêu thú bùng lên tận trời mười vạn trượng.
Hạ Vân Hào và đám Thôi Cường nhìn mà chấn kinh, lại có mấy trăm đầu yêu thú đột nhiên biến cường, thăng lên đến cấp yêu hoàng.
“Nguy rồi!”
Hạ Vân Hào cảm thấy tâm thần chấn động, một đạo huyền lực vô hình đáng sợ điên cuồng đánh thẳng vào hắn.
Bang! ! !
Trước khi hắn kịp phản ứng, huyền lực quanh thân hắn mãnh liệt nổ tung, tạc bay hắn và đám Trương Quyền.
Khi Thôi Cường và ba mươi vạn tướng sĩ nhìn thấy điều này, tất cả đều hít một hơi lạnh:
“Xong đời rồi!”
Họ không ngờ rằng Hạ Vân Hào và tứ đại đệ tử liên thủ xuất ra công pháp cấm kỵ của Tinh Tích Tông, nhưng lại bị Lãnh Huy đánh bại chỉ bằng một chiêu.
Mà nhìn qua thì đám Hạ Vân Hào đã bị trọng thương, máu tươi phun ra như suối, ngăn chặn không được.
“Hahaha!”
“Chỉ bằng bản lĩnh cỡ này của các ngươi cũng đòi báo thủ?”
Trong không trung truyền đến tiếng cười đắc ý của Lãnh Huy.
“Đã sớm nói các ngươi là phế vật, rác rưởi, căn bản không phải đối thủ của bản tọa!”
“Chỉ cần bản tọa toàn lực xuất thủ, đừng nói tranh đoạt quyền khống chế yêu thú, cho dù miểu sát các ngươi cũng chỉ là chuyện nhỏ !”
“Ngự thú tông sư chó má gì, Cửu thiên tiên vực các ngươi không có một ai có thể đánh !”
Nghe đến đây, Hạ Vân Hào bị tức đến mức tâm mạch gần như muốn nứt ra.
Nhưng hắn không thể phản bác được!
Vừa rồi chịu một trọng kích của Lãnh Huy, ý thức của hắn sắp biến mất, thân thể hoàn toàn mất đi tri giác.
Thôi Cường và các tướng sĩ cúi đầu tuyệt vọng.
Quá mạnh rồi!
Những yêu tộc ngoại vực này thật sự là mạnh đến vô pháp chống cự!
Hiện tại ba mươi vạn tướng sĩ còn có Tinh Tích tông tông chủ đều thất bại dưới tay Lãnh Huy, một yêu tộc ngoại vực, thật sự là thất bại khiến người đau lòng a!
Ngay khi mọi người đang rơi vào bóng tối không đáy, một giọng nói trẻ trung đầy từ tính vang lên.
“Vậy để ta so trình độ ngự thú với ngươi!”
Một đạo bạch quang lướt qua, Lâm Hiên ôm đám Tuyền Châu đứng trước mặt Lãnh Huy.
Đối mặt với mười vạn yêu thú bạo khởi, Lâm Hiên liếc mắt nhìn xuống:
“Nằm xuống!"
Hừ~
Một màn khiến người khác chấn kinh xuất hiện rồi.
Cho dù là yêu thú đã biến thành yêu hoàng đều trong khoảnh khắc mất đi yêu khí, khôi phục lại bản thể, quỳ rạp xuống đất cúi đầu.
“A cái này!”
Lãnh Huy bị dọa giật mình, cho rằng mình nhìn nhầm rồi.
Nhưng nhìn kỹ hơn, quả thực mười vạn yêu thú cúi đầu trước Lâm Hiên.
“Ngươi…rốt cuộc là người nào?”
Bình luận facebook