• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Truyện Tình Đầu Dấu Yêu (1 Viewer)

  • Chương 17: Tôi làm cho anh ăn

Trên kệ gỗ dày bày những cái bát bằng sứ Thanh Hoa, trông thì giống bát, nhưng thể tích phải bằng cái chậu, chứa các loại tương. Thậm chí trên ngăn I thứ hai từ dưới đêm lên còn chuẩn bị mấy món đồ ăn nhẹ, dưa muối, củ cải thái nhỏ gì đó.



Dụ Tranh ngồi xổm xuống, lấy hai cái bát nhỏ ở ngăn dưới cùng ra, đặt lên cái giá bên cạnh.



Chu Mộ Quân ăn tượng vừng, cô múc hai thìa lớn vào bát.



Là một blogger ẩm thực, có thể nói rằng Dụ Tranh cực kỳ chú trọng vấn đề ăn uống. Cô cho dầu vừng, xì dầu hải sản, tương ớt, chao, hoa hẹ, còn cả một nhúm rau thơm băm nhỏ vào trong bát.



Nhìn thoáng qua những món ăn nhẹ bên dưới, cô lại ngồi xổm xuống, lấy một cái đĩa khá to ra, đựng một ít đồ vào.



Một tay cô bưng bát tương, hai ngón út kẹp chiếc đĩa đựng mấy món ăn nhẹ, cẩn thận bước về chỗ ngồi.



Từ phía xa xa, Dụ Tranh nhìn thấy một cô gái xinh đẹp cao ráo, tóc dài ngang eo, mặc chiếc váy đỏ, cúi người kề sát lại gần Chu Mộ Quân, hình như nói câu gì đó, sau đó ủ ê rời đi.



Dụ Tranh lơ ngơ nghiêng đầu.



Chu Mộ Quân đánh mắt sang bên cạnh, vô tình trông thấy cô. Anh hơi sửng sốt, suy nghĩ đầu tiên là không biết cô có nghe thấy lời anh nói hay không.



Nơi cô đứng cách anh khoảng ba, bốn mét, quán lẩu đông người, đủ mọi tiếng ồn, lúc nói chuyện, anh còn hạ thấp giọng, chắc hẳn cô sẽ không nghe thấy.



Nghĩ vậy, Chu Mộ Quân thở phào nhẹ nhõm. Dời mắt sang bên cạnh, anh nhìn thấy đống đồ trong tay cô.



Anh chống tay vào mép bàn để đứng lên, sải bước đi tới trước mặt cô, nhận lấy hai bát tương trong tay cô, để cô chỉ phải bưng cái đĩa đựng thức ăn nhẹ.



“Lấy nhiều đồ như thế, sao không gọi tôi?”



Anh cụp mắt xuống, lông mi tạo thành một cái bóng, giọng nói nhẹ nhàng, có phần dịu dàng.



Ánh đèn sáng rọi trên đỉnh đầu chiếu vào mặt anh, khuôn mặt góc cạnh sắc nét khiến anh trở thành điểm nhấn trong quán.



Dụ Tranh không phản ứng kịp, “hả” một tiếng rồi nhỏ giọng nói: “Tôi cầm được.”



Cô liếc nhìn cô gái váy đỏ ở bên kia lối đi.



Có lẽ tâm trạng không tốt, sắc mặt của cô gái ấy hơi khó coi, cánh môi đánh son đỏ chu lên, một tay chống vào trán, tay còn lại cầm đôi đũa đen bằng gỗ, chọc chọc vào cá viên trong bát, sắp nát nhừ ra rồi.



Dụ Tranh không dần được sự tò mò, quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh bằng ánh mắt sáng ngời. Cô chu miệng về phía cô gái kia, nói với âm lượng mà chỉ có hai người nghe thấy:



“Vừa rồi tôi thấy cô ấy tìm anh, làm gì vậy?”



Hai người ngồi vào chỗ mình.



Chu Mộ Quân đặt tượng vùng bên phía mình, bát tường phong phú đến mức có thể vào một đĩa thức ăn còn lại thì đặt sang phía Dụ Tranh. Anh rút hai tờ giấy, lau vết tương bất cần quệt vào tay đi.



“Cô ấy tới bắt chuyện với tôi, muốn xin nick WeChat của tôi, tôi nói là tôi không dùng WeChat.”



Chu công tử nghiêm trang nói dối.



Dụ Tranh: “...”



Không dùng WeChat? Vậy người cứ chực chờ nói chuyện WeChat mỗi ngày là ai?



Dụ Tranh không nhịn được, phì cười ra tiếng.



Thảo nào cô gái xinh đẹp ấy lại tỏ ra không vui, chắc chắn đã nhận ra câu trả lời của anh chỉ là để lấy lệ.



Cô đâu biết rằng cô gái xinh đẹp ấy không vui là bởi vì biết anh đẹp trai đã có bạn gái.



Bếp được bật lên, nước lẩu sôi sùng sục, chẳng mấy chốc váng dầu đỏ au đã trào lên. Hơi trắng lượn lờ, hương thơm lan ra bốn phía.



Chu Mộ Quân bưng đĩa thịt bò cuộn lên, cho vào nồi từng chút một. Nước lẩu vẫn đang sục sôi, anh lại bưng món khác lên cho vào.



Chỉ nhúng mấy lần là thịt bò cuộn lát mỏng đã đổi màu. Dụ Tranh vớt một đũa, chấm vào bát tương rồi cho vào miệng. Cô thở ra một hơi thư thái.



“Nửa năm rồi chưa ăn lẩu ở quán này, mùi vị vẫn không thay đổi.”



Chu Mộ Quân cũng đang ăn, nóng đến mức anh thở phù phù. Anh cười một tiếng: “Cô từng tới đây ăn rồi à?”



“Ăn nhiều lần rồi, hương vị rất chính tông.”



Dụ Tranh gắp một miếng gan bò, thỏa mãn “a” một tiếng. Cô chu môi lên thổi rồi cắn thật chậm:



“Cay tuyệt vời! Mỗi lần tôi đều có thể ăn được rất nhiều.”



Cách một lớp khói trắng, Chu Mộ Quân vẫn nhìn thấy rõ từng động tác nhỏ của cô. Bờ môi mỏng cong lên, anh hỏi ra điều mà mình thắc mắc: “Hình như cô rất am hiểu về việc ăn uống nhỉ?”



Quán lẩu này nằm ở một nơi khá heo hút, tuy rằng không gian trong quán khá lớn, nhưng trông mặt tiền lại hơi nhỏ, chỉ có một tấm biển nằm ngang trên khung cửa. Nếu không nhìn thấy cô ở cửa thì có thể anh sẽ phải tìm một lúc nữa.



Nhưng đúng là hương vị ở đây ngon hơn những món lẩu mà anh từng ăn, từ nguyên liệu cho đến gia vị đều rất đặc biệt.



“Dân ăn uống chuyên nghiệp như bọn tôi kén lắm.”



Dụ Tranh bưng một đĩa nấm kim châm lên, gắp bỏ vào nồi. Cô ngước mắt, trông thấy ánh mắt nghi hoặc của Chu Mộ Quân, bèn lắc đầu cười nói:



“Không đùa với anh nữa, thực ra tôi là một blogger ẩm thực, thích nghiên cứu các món ăn ngon, viết công thức cách làm, vậy nên cũng coi như am hiểu.”



Chu Mộ Quân tỏ ra ngạc nhiên: “Thì ra là thế.”



Dụ Tranh gắp một chiếc nem tôm cuốn măng lên, lắc lắc trước mặt anh. Cô cúi người, gần như sắp áp xuống mặt bàn, thần bí ngoắc ngón tay với anh.



Chu Mộ Quân nhướng mày, cúi người xuống theo cô. Tới gần, anh nghe thấy cô thì thầm: “Chủ quán này có một trang trại trồng rau củ quả riêng, tất cả nguyên liệu nấu ăn trong quán đều được thu hoạch trong ngày, tươi mới một trăm phần trăm.”



Cô dừng lại giây lát rồi nói tiếp: “Anh có nhìn thấy con tôm cuốn măng này không, đầu bếp tự làm đấy, cá viên gì đó cũng vậy. Đa phần những quán lẩu khác đều mua đồ đông lạnh bán sẵn, tất nhiên là hương vị không thể ngon bằng được.”



Dụ Tranh ngồi thẳng lên, chấm tương rồi há miệng ăn tôm cuốn: “Về sau anh và bạn bè muốn ăn lẩu thì có thể tới quán này.”



Chu Mộ Quân gật đầu cười khẽ.



Nhắc tới chủ đề ẩm thực, Dụ Tranh như máy hát được khởi động, không thể dừng lại được. Cô gắp rau sống, cúi đầu xuống ăn, vừa ăn vừa nói không mấy rõ ràng: “Anh đã ăn lẩu gà gan heo bao giờ chưa?”



Chu Mộ Quân dừng gắp thức ăn: “Chưa.”



“Ồ, vậy nếu sau này có cơ hội, tôi làm cho anh ăn.”



Dụ Tranh chống tay vào cằm, hơi ngửa đầu lên, liếm tương ớt dính trên môi.



“Thực ra món đó đơn giản lắm, chỉ cần nhét một con gà tơ vào dạ dày lợn, dùng dây gai khâu lại, cho đảng sâm, bạch chỉ, hoàng kỳ, hạt tiêu trắng vào, dùng nồi đất hầm hai tiếng rồi vớt ra, cắt dạ dày lợn và gà tơ thành lát, sau đó lại cho vào nồi hầm. Đến khi nào thấy canh được hầm thành màu trắng sữa là có thể nhúng món mình thích vào.”



Nói đến đây, Dụ Tranh không nhịn được, nuốt một ngụm nước bọt: “Tóm lại là ngon lắm.”



Chu Mộ Quân cầm khăn giấy, lau tương ớt trên khóe môi đi. Anh uống một hớp nước, chăm chú nhìn cô, nghe cô nói một tràng dài, nhẹ giọng đáp: “Được.”



Dụ Tranh cúi đầu, ăn nấm kim châm sàn sụt, miệng dính đầu mỡ. Quai hàm cô phồng lên, như một chú chuột hamster: “Được cái gì?”



“Cô nói, về sau có cơ hội, cô sẽ làm cho tôi ăn, tôi nói được.”



Chu Mộ Quân cụp mắt xuống, vẻ mặt nghiêm túc, lặp lại những lời cô vừa nói.



Dụ Tranh gật đầu, thoải mái xua tay: “Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ thôi.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom