Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 15: Viền ren là đẹp nhất
Hành động like bài nhanh như chớp của Chu Mộ Quân lại khiến Dụ Tranh có một sự hiểu biết mới về cái nghề môi giới bất động sản. Cô nhìn thời gian hiển thị trên màn hình, mười giờ mười sáng thứ năm, đang là thời gian làm việc, vậy mà anh lại nghịch điện thoại.
Có lẽ là quá lâu cô không trả lời, Chu Mộ Quân nhắn tin thẳng cho cô.
[Có muốn đi không? Tôi cũng muốn ăn lẩu.]
m báo vang lên, Dụ Tranh thoát ra khỏi giao diện khoảnh khắc, ấn vào cửa sổ trò chuyện với anh.
Cô cầm điện thoại, đổi sang một tư thế khác, ôm một con gấu bông ở chân giường vào lòng, đặt cằm mình lên người nó. Cô chống khuỷu tay vào trên đầu gối để gõ chữ, đôi mắt sáng long lanh: [Có.]
Ngẫm nghĩ giây lát, cô lại bổ sung thêm: [Để tôi chọn địa điểm, tôi mời anh.]
Dụ Tranh nghĩ thế này, lần trước ở nhà hàng Tây, anh đã trả tiền rồi, có qua có lại, cô mời anh ăn một bữa cũng là chuyện đương nhiên.
Cô sống ở thủ đô khá nhiều năm, biết quán lẩu nào là ngon nhất, để cô đặt chỗ là hợp lý nhất.
Chu Mộ Quân rất dễ tính: [Tôi nghe cô.]
Dụ Tranh: [Vậy tối nay rồi gặp.]
Trong văn phòng đủ ấm, Chu Mộ Quân chỉ mặc áo sơ mi đen, cà vạt trên cổ nới lỏng, không hề nghiêm túc. Anh dựa vào ghế, tư thế tùy ý lười nhác.
Chiếc điện thoại nằm trong tay anh, bị anh lật qua lật lại.
Đọc được tin nhắn mà cô gửi tới, anh khựng lại giây lát, vừa xoa khóe môi vừa cười khẽ, ngón tay gõ vào mặt sau điện thoại.
[Năm giờ chiều, cho tôi địa chỉ, tôi đi đón cô.]
Vốn Dụ Tranh đang ngả người vào cửa sổ, dùng ngón tay để viết chữ lên kính cửa bám đầy hơi nước. Đọc được tin nhắn ấy, cô hơi sửng sốt, vội vàng nhắn lại: [Không cần, tôi tự bắt xe tới là được.]
Hẹn nhau ăn cơm thôi mà, đấu thể để người ta đích thân tới đón được.
Chu Mộ Quân cũng không muốn tỏ ra vồn vã quá, vậy nên không kiên quyết, đồng ý với cô.
****
Các nhân viên ra vào văn phòng Tổng Giám đốc đều phát hiện ra hôm nay tâm trạng của Tổng Giám đốc Tiểu Chu cực kỳ tốt, lúc cúi đầu phê duyệt văn bản tài liệu còn ngân nga lời hát.
Tuy rằng lạc điệu, nhưng vấn đề là giọng người ta hay, trầm thấp gợi cảm, khiến màng nhĩ người nghe rung lên, cả người tê dại, mấy cô nhân viên đi vào đều đỏ mặt đi ra.
Tiếng giày cao gót giẫm cộc cộc trên sàn nhà, một người vô cùng kích động, nói với đồng nghiệp của mình: “Tổng Giám đốc Tiểu Chu đẹp quá đi mất, lại còn hát hay nữa, trước kia chưa nghe anh ấy hát bao giờ.”
Một cô nhân viên khác vuốt lại nếp gấp ở đuôi váy chữ A, nói đầy ẩn ý: “Nghe thư ký Tiểu Vương nói, hình như Tổng Giám đốc đang yêu rồi.”
“Hả?!”
Cô nhân viên vừa rồi thay đổi sắc mặt, bày ra vẻ mặt buồn vã, thở dài nói: “Trái tim tôi vỡ tan mất rồi.”
Thư ký Tiểu Vương ôm một tập tài liệu ra, đúng lúc đi ngang qua hai người họ. Anh chàng dừng lại, nhỏ giọng cảnh cáo: “Đừng có tung tin đồn lung tung, tôi không hề nói là Tổng Giám đốc Chu đáng yêu.”
Tổng Giám đốc Tiểu Chu vẫn đang trong giai đoạn theo đuổi, sao có thể yêu nhanh như thế được.
Hai cô nhân viên thay đổi sắc mặt, thấp thỏm đứng thẳng người lên, gật đầu với anh ấy rồi vội vàng chạy vào trong thang máy.
Thư ký Vương đi tới cửa văn phòng Tổng Giám đốc, giơ tay lên gõ cửa.
Nghe thấy tiếng “vào đi” vọng ra từ bên trong, anh chàng đẩy cửa vào.
Tổng Giám đốc Chu ngồi trên chiếc ghế dành riêng cho sếp, vẻ mặt vô cảm, bờ môi mỏng mím nhẹ. Cặp mắt đen láy của anh nhìn chăm chú vào màn hình máy tính, ngón tay trắng nõn thon dài gõ trên bàn phím, trong văn phòng yên tĩnh chỉ có tiếng gõ lạch cạch.
Thư ký đi tới, đặt tài liệu lên bàn.
Chu Mộ Quân đánh mắt nhìn sang, ngón tay lơ lửng trên bàn phím, lông mày hơi nhíu lại: “Sao nhiều thế?”
Thư ký không biết phải trả lời thế nào nữa, ngây ra mất một lát rồi cười nói: “Gần cuối năm rồi mà, có nhiều việc phải giải quyết.”
Chu Mộ Quân đặt ngón tay lên xương lông mày, day nhẹ mấy cái, ra hiệu cho anh chàng ra ngoài.
Thư ký đứng im ở đó, cúi người thích lại gần: “Vừa rồi cậu chủ Triệu gọi điện thoại tới, nói là lát nữa sẽ tới tìm anh lấy hợp đồng, tiện thể mời anh ăn bữa cơm.”
Bàn tay của Chu Mộ Quân khựng lại. Anh ngước mắt lên, giọng nói bình tĩnh lạnh nhạt: “Nói với cậu ta là tôi không rảnh. Tới lấy hợp đồng thì được, ăn cơm thì thôi.”
Thư ký vương nhận lệnh, bước ra khỏi văn phòng.
Chu Mộ Quân giờ đồng hồ lên nhìn giờ, đã bốn giờ hai mươi phút rồi.
Chiếc áo sơ mi đen theo phong cách cấm dục đổi thành áo len cổ lọ màu trắng, cổ áo che khuất cái cằm, trông rất ấm áp. Bình thường những sợi tóc trên trán anh đều được chải ngược và vuốt keo, để lộ ra cái trán bóng loáng, nhưng lúc này đều xõa trên trán, che đi phần nào đôi lông mày dày rậm.
Chu Mộ Quân đứng trước gương, nhìn trước sau một lượt, cảm thấy rất hài lòng.
Đám idol trong showbiz mà cô thích đều ăn mặc như thế này.
Anh đặt tay lên tay nắm cửa, bước ra khỏi phòng nghỉ.
“Chu công tử, cậu sao thế hả! Lần trước đua xe đã không đến rồi, lần này lại không đi tụ tập, định tu tiên hay xuất gia đây...”
Chưa thấy người mà đã nghe thấy tiếng, giọng nói của vị thiếu gia họ Triệu vang lên từ ngoài hành lang. Anh ta không gõ cửa, cứ thế xông thẳng vào trong.
Anh ta đứng cạnh cửa, tay còn đặt trên tay nắm cửa, cặp mắt phong lưu đa tình ngập tràn ý cười, nhưng khi trông thấy Chu Mộ Quân, nụ cười ấy tức khắc cứng đờ lại.
Mất rất lâu mà không hoàn hồn lại được, cậu Triệu lùi về sau hai bước, nhìn tấm biển trên cánh cửa thủy tinh mờ, tưởng là mình tới nhầm nơi.
Năm chữ “văn phòng Tổng Giám đốc” nói với anh ta rằng, anh ta không vào nhầm phòng.
Cậu Triệu vuốt tóc, lại đẩy cửa bước vào.
Chu Mộ Quân chẳng thèm ngó ngàng gì tới anh ta, lấy chiếc áo khoác choàng màu đen trên thành ghế lên mặc vào người, tiện tay cầm tập tài liệu màu lam trên bàn lên, đi lên trước vài bước, đập tập tài liệu vào ngực anh ta.
“Hợp đồng của cậu đấy, cầm lấy rồi cút mau lên.” “Ở này, thẩm mỹ của cậu thay đổi từ bao giờ vậy?”
Cậu Triệu vẫn còn hơi lơ ngơ, vừa giữ tập tài liệu, vừa ngước cặp mắt hút hồn lên quan sát Chu Mộ Quân.
Đột nhiên nhớ tới điều gì đó, anh ta “a” một tiếng, ngoẹo đầu hỏi: “Lời mà lão Cửu nói trên khoảnh khắc là thật hả?”
Lão Cửu chính là người mời Chu Mộ Quân đi đua xe lần trước.
Lần ấy, Chu Mộ Quân không những không đi, còn nói là mình đi tán gái. Ngay hôm đó, lão Cửu đã đăng lên khoảnh khắc WeChat, nghe ngóng hỏi thăm khắp nơi xem người mà “Chu công tử” đang theo đuổi là ai.
Chu Mộ Quân chỉnh lại ống tay áo, hờ hững ngước mắt lên nhìn anh ta: “Cậu đoán xem.”
Cậu Triệu tức cười, thò một chân về phía trước, nghiêng người lắc chân: “Các anh em có chuyện gì cũng nói với cậu, cậu thì hay rồi, theo đuổi một em mà giấu giấu giếm giếm, đúng là chả ra gì.”
Chu Mộ Quân: “...”
“Thế nên cậu ăn mặc như một thằng nhóc non choẹt thế này là để đi ăn cơm với em nào hả?”
Cậu Triệu nhìn anh từ trên xuống dưới, cặp mắt hẹp dài híp lại, trên mặt như viết hàng chữ “đừng hòng qua mặt tôi”.
Cậu Triệu còn khó chơi hơn cả phụ nữ, dây dưa dai như đỉa, muốn biết chuyện gì thì nhất định phải hỏi bằng được mới thôi.
Nếu hôm nay không khai thật, e là Chu Mộ Quân sẽ không đi được, bèn dứt khoát gật đầu thừa nhận: “Đúng thế.”
Anh dừng lại giây lát, vén lọn tóc mềm mại trước trán lên, chậm rãi hỏi: “Cậu cảm thấy tôi có nên đeo một cặp kính thời trang không độ hình đa giác không? Viền vàng đẹp, hay là viền bạc đẹp?”
Hình như còn có kiểu gọng kính treo dây xích rủ xuống nữa, trông cũng rất đẹp.
Anh nhớ Dụ Tranh có một bài đăng riêng về các nam thần đeo đủ mọi loại kính với hình thù đa dạng, cô nói cô rất thích, nói rằng đàn ông đeo loại kính ấy khiến cô rung rinh.
Cậu Triệu cười ha ha: “Tôi cảm thấy viền ren là đẹp nhất.”
Chu Mộ Quân: “...”
Có lẽ là quá lâu cô không trả lời, Chu Mộ Quân nhắn tin thẳng cho cô.
[Có muốn đi không? Tôi cũng muốn ăn lẩu.]
m báo vang lên, Dụ Tranh thoát ra khỏi giao diện khoảnh khắc, ấn vào cửa sổ trò chuyện với anh.
Cô cầm điện thoại, đổi sang một tư thế khác, ôm một con gấu bông ở chân giường vào lòng, đặt cằm mình lên người nó. Cô chống khuỷu tay vào trên đầu gối để gõ chữ, đôi mắt sáng long lanh: [Có.]
Ngẫm nghĩ giây lát, cô lại bổ sung thêm: [Để tôi chọn địa điểm, tôi mời anh.]
Dụ Tranh nghĩ thế này, lần trước ở nhà hàng Tây, anh đã trả tiền rồi, có qua có lại, cô mời anh ăn một bữa cũng là chuyện đương nhiên.
Cô sống ở thủ đô khá nhiều năm, biết quán lẩu nào là ngon nhất, để cô đặt chỗ là hợp lý nhất.
Chu Mộ Quân rất dễ tính: [Tôi nghe cô.]
Dụ Tranh: [Vậy tối nay rồi gặp.]
Trong văn phòng đủ ấm, Chu Mộ Quân chỉ mặc áo sơ mi đen, cà vạt trên cổ nới lỏng, không hề nghiêm túc. Anh dựa vào ghế, tư thế tùy ý lười nhác.
Chiếc điện thoại nằm trong tay anh, bị anh lật qua lật lại.
Đọc được tin nhắn mà cô gửi tới, anh khựng lại giây lát, vừa xoa khóe môi vừa cười khẽ, ngón tay gõ vào mặt sau điện thoại.
[Năm giờ chiều, cho tôi địa chỉ, tôi đi đón cô.]
Vốn Dụ Tranh đang ngả người vào cửa sổ, dùng ngón tay để viết chữ lên kính cửa bám đầy hơi nước. Đọc được tin nhắn ấy, cô hơi sửng sốt, vội vàng nhắn lại: [Không cần, tôi tự bắt xe tới là được.]
Hẹn nhau ăn cơm thôi mà, đấu thể để người ta đích thân tới đón được.
Chu Mộ Quân cũng không muốn tỏ ra vồn vã quá, vậy nên không kiên quyết, đồng ý với cô.
****
Các nhân viên ra vào văn phòng Tổng Giám đốc đều phát hiện ra hôm nay tâm trạng của Tổng Giám đốc Tiểu Chu cực kỳ tốt, lúc cúi đầu phê duyệt văn bản tài liệu còn ngân nga lời hát.
Tuy rằng lạc điệu, nhưng vấn đề là giọng người ta hay, trầm thấp gợi cảm, khiến màng nhĩ người nghe rung lên, cả người tê dại, mấy cô nhân viên đi vào đều đỏ mặt đi ra.
Tiếng giày cao gót giẫm cộc cộc trên sàn nhà, một người vô cùng kích động, nói với đồng nghiệp của mình: “Tổng Giám đốc Tiểu Chu đẹp quá đi mất, lại còn hát hay nữa, trước kia chưa nghe anh ấy hát bao giờ.”
Một cô nhân viên khác vuốt lại nếp gấp ở đuôi váy chữ A, nói đầy ẩn ý: “Nghe thư ký Tiểu Vương nói, hình như Tổng Giám đốc đang yêu rồi.”
“Hả?!”
Cô nhân viên vừa rồi thay đổi sắc mặt, bày ra vẻ mặt buồn vã, thở dài nói: “Trái tim tôi vỡ tan mất rồi.”
Thư ký Tiểu Vương ôm một tập tài liệu ra, đúng lúc đi ngang qua hai người họ. Anh chàng dừng lại, nhỏ giọng cảnh cáo: “Đừng có tung tin đồn lung tung, tôi không hề nói là Tổng Giám đốc Chu đáng yêu.”
Tổng Giám đốc Tiểu Chu vẫn đang trong giai đoạn theo đuổi, sao có thể yêu nhanh như thế được.
Hai cô nhân viên thay đổi sắc mặt, thấp thỏm đứng thẳng người lên, gật đầu với anh ấy rồi vội vàng chạy vào trong thang máy.
Thư ký Vương đi tới cửa văn phòng Tổng Giám đốc, giơ tay lên gõ cửa.
Nghe thấy tiếng “vào đi” vọng ra từ bên trong, anh chàng đẩy cửa vào.
Tổng Giám đốc Chu ngồi trên chiếc ghế dành riêng cho sếp, vẻ mặt vô cảm, bờ môi mỏng mím nhẹ. Cặp mắt đen láy của anh nhìn chăm chú vào màn hình máy tính, ngón tay trắng nõn thon dài gõ trên bàn phím, trong văn phòng yên tĩnh chỉ có tiếng gõ lạch cạch.
Thư ký đi tới, đặt tài liệu lên bàn.
Chu Mộ Quân đánh mắt nhìn sang, ngón tay lơ lửng trên bàn phím, lông mày hơi nhíu lại: “Sao nhiều thế?”
Thư ký không biết phải trả lời thế nào nữa, ngây ra mất một lát rồi cười nói: “Gần cuối năm rồi mà, có nhiều việc phải giải quyết.”
Chu Mộ Quân đặt ngón tay lên xương lông mày, day nhẹ mấy cái, ra hiệu cho anh chàng ra ngoài.
Thư ký đứng im ở đó, cúi người thích lại gần: “Vừa rồi cậu chủ Triệu gọi điện thoại tới, nói là lát nữa sẽ tới tìm anh lấy hợp đồng, tiện thể mời anh ăn bữa cơm.”
Bàn tay của Chu Mộ Quân khựng lại. Anh ngước mắt lên, giọng nói bình tĩnh lạnh nhạt: “Nói với cậu ta là tôi không rảnh. Tới lấy hợp đồng thì được, ăn cơm thì thôi.”
Thư ký vương nhận lệnh, bước ra khỏi văn phòng.
Chu Mộ Quân giờ đồng hồ lên nhìn giờ, đã bốn giờ hai mươi phút rồi.
Chiếc áo sơ mi đen theo phong cách cấm dục đổi thành áo len cổ lọ màu trắng, cổ áo che khuất cái cằm, trông rất ấm áp. Bình thường những sợi tóc trên trán anh đều được chải ngược và vuốt keo, để lộ ra cái trán bóng loáng, nhưng lúc này đều xõa trên trán, che đi phần nào đôi lông mày dày rậm.
Chu Mộ Quân đứng trước gương, nhìn trước sau một lượt, cảm thấy rất hài lòng.
Đám idol trong showbiz mà cô thích đều ăn mặc như thế này.
Anh đặt tay lên tay nắm cửa, bước ra khỏi phòng nghỉ.
“Chu công tử, cậu sao thế hả! Lần trước đua xe đã không đến rồi, lần này lại không đi tụ tập, định tu tiên hay xuất gia đây...”
Chưa thấy người mà đã nghe thấy tiếng, giọng nói của vị thiếu gia họ Triệu vang lên từ ngoài hành lang. Anh ta không gõ cửa, cứ thế xông thẳng vào trong.
Anh ta đứng cạnh cửa, tay còn đặt trên tay nắm cửa, cặp mắt phong lưu đa tình ngập tràn ý cười, nhưng khi trông thấy Chu Mộ Quân, nụ cười ấy tức khắc cứng đờ lại.
Mất rất lâu mà không hoàn hồn lại được, cậu Triệu lùi về sau hai bước, nhìn tấm biển trên cánh cửa thủy tinh mờ, tưởng là mình tới nhầm nơi.
Năm chữ “văn phòng Tổng Giám đốc” nói với anh ta rằng, anh ta không vào nhầm phòng.
Cậu Triệu vuốt tóc, lại đẩy cửa bước vào.
Chu Mộ Quân chẳng thèm ngó ngàng gì tới anh ta, lấy chiếc áo khoác choàng màu đen trên thành ghế lên mặc vào người, tiện tay cầm tập tài liệu màu lam trên bàn lên, đi lên trước vài bước, đập tập tài liệu vào ngực anh ta.
“Hợp đồng của cậu đấy, cầm lấy rồi cút mau lên.” “Ở này, thẩm mỹ của cậu thay đổi từ bao giờ vậy?”
Cậu Triệu vẫn còn hơi lơ ngơ, vừa giữ tập tài liệu, vừa ngước cặp mắt hút hồn lên quan sát Chu Mộ Quân.
Đột nhiên nhớ tới điều gì đó, anh ta “a” một tiếng, ngoẹo đầu hỏi: “Lời mà lão Cửu nói trên khoảnh khắc là thật hả?”
Lão Cửu chính là người mời Chu Mộ Quân đi đua xe lần trước.
Lần ấy, Chu Mộ Quân không những không đi, còn nói là mình đi tán gái. Ngay hôm đó, lão Cửu đã đăng lên khoảnh khắc WeChat, nghe ngóng hỏi thăm khắp nơi xem người mà “Chu công tử” đang theo đuổi là ai.
Chu Mộ Quân chỉnh lại ống tay áo, hờ hững ngước mắt lên nhìn anh ta: “Cậu đoán xem.”
Cậu Triệu tức cười, thò một chân về phía trước, nghiêng người lắc chân: “Các anh em có chuyện gì cũng nói với cậu, cậu thì hay rồi, theo đuổi một em mà giấu giấu giếm giếm, đúng là chả ra gì.”
Chu Mộ Quân: “...”
“Thế nên cậu ăn mặc như một thằng nhóc non choẹt thế này là để đi ăn cơm với em nào hả?”
Cậu Triệu nhìn anh từ trên xuống dưới, cặp mắt hẹp dài híp lại, trên mặt như viết hàng chữ “đừng hòng qua mặt tôi”.
Cậu Triệu còn khó chơi hơn cả phụ nữ, dây dưa dai như đỉa, muốn biết chuyện gì thì nhất định phải hỏi bằng được mới thôi.
Nếu hôm nay không khai thật, e là Chu Mộ Quân sẽ không đi được, bèn dứt khoát gật đầu thừa nhận: “Đúng thế.”
Anh dừng lại giây lát, vén lọn tóc mềm mại trước trán lên, chậm rãi hỏi: “Cậu cảm thấy tôi có nên đeo một cặp kính thời trang không độ hình đa giác không? Viền vàng đẹp, hay là viền bạc đẹp?”
Hình như còn có kiểu gọng kính treo dây xích rủ xuống nữa, trông cũng rất đẹp.
Anh nhớ Dụ Tranh có một bài đăng riêng về các nam thần đeo đủ mọi loại kính với hình thù đa dạng, cô nói cô rất thích, nói rằng đàn ông đeo loại kính ấy khiến cô rung rinh.
Cậu Triệu cười ha ha: “Tôi cảm thấy viền ren là đẹp nhất.”
Chu Mộ Quân: “...”
Bình luận facebook