Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 19: Đồ đôi
Không đợi anh thực thi hành động thực tế, Dụ Tranh đột nhiên thè lưỡi liếm chút kem cheese màu trắng ấy đi, cứ như cảm nhận được vậy.
Chu Mộ Quân ho nhẹ một tiếng, dời mắt nhìn sang nơi khác. Bàn tay đang đút trong túi quần nắm hờ lại, dường như đang kìm nén điều gì đó.
Chính vì vậy, biểu cảm của anh trở nên căng thẳng, đường cong trên cằm siết chặt.
Dụ Tranh đang chăm chú liếm kem cheese, không hề chú ý tới sự thay đổi về nét mặt, cùng với cảm xúc sâu đậm trong mắt anh.
Lúc ăn gần hết kem cheese, Dụ Tranh lấy ống hút trong túi ra, chuẩn bị uống trà sữa.
Vừa rút được ống hút ra thì cô bất cần vướng tay vào túi nilon, làm nó rơi xuống đất.
Dụ Tranh nhíu mày, lùi về sau một bước nhỏ. Cô cúi đầu nhìn ống hút trên mặt tuyết, may mà bên ngoài có bọc một lớp nilon, không bị bẩn.
Cô cúi xuống nhặt ống hút lên.
Ngày tuyết rơi, đường đi trơn trượt, trên vỉa hè người qua người lại, tuyết đọng đã bị giẫm trơn nhẵn, Dụ Tranh lại đi đôi bốt da dể bằng không chống trượt. Lúc đứng lên, cô trượt chân một cái, cả người ngả về phía trước.
“A...”
Cô nhắm mắt hét ra tiếng, trong đầu đã hiện lên cảnh mình ngã chống vó dưới đất.
Đúng lúc này, Chu Mộ Quân quay đầu lại, nhanh tay giữ lấy một cánh tay của cô. Anh dồn lực vào tay, gần như là xách cả người cô lên, đơn giản như xách một chú gà con.
Tuy rằng đứng vững lại được, nhưng nửa cốc trà sữa còn lại trong tay cô lại đổ hết ra vì bị tác động mạnh, đã thế còn vừa khéo đổ vào người Chu Mộ Quân.
Anh có thói quen không cài cúc mỗi khi mặc áo dạ chùng, lúc sự cố xảy ra, “nạn nhân” chỉ cảm thấy có một dòng nước nóng tưới vào bụng, đến khi gió lạnh thổi qua mới bắt đầu cảm thấy “mát rượi”.
Sau khi đứng vững lại, Dụ Tranh vội vàng chui ra khỏi lồng ngực của anh. Cô cụp mắt xuống, trông thấy chuyện tốt mà mình vừa làm. Lúc này, chiếc áo len trắng ngang với màu tuyết đã ướt đẫm một mảng, là màu nâu nhạt của trà sữa.
Dụ Tranh: “...”
Đầu óc cô trống rỗng, bị vô số đám mây trắng lấp đầy.
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?!
Chết chắc rồi...
“Tôi xin lỗi.”
Dụ Tranh vẫn đang cầm cái cốc giấy trống không, thành cốc còn dính đầy trân châu đường đen. Cô cúi người xuống thấp, tạo thành một góc ba mươi độ, giọng nói hơi run, nhưng lại rất lớn, đủ để thấy thái độ của cô thành khẩn thế nào.
Chu Mộ Quân không đáp lại, Dụ Tranh cúi người sâu hơn nữa, nói lại lần nữa: “Tôi xin lỗi, thật sự rất xin lỗi, tất cả là tại tôi bất cẩn...”
Gió thổi qua, phần bụng lạnh buốt, Chu Mộ Quân có cảm giác như không mặc quần áo, nhưng lại không thể túm áo khoác vào được, bởi vì trà sữa sẽ dính vào áo khoác mất.
Nếu là đầu sỏ gây ra chuyện là người khác, đảm bảo cho công tử sẽ lập tức sầm mặt và nổi giận, nhưng người này là Dụ Tranh, vậy thì không sao cả.
Cho dù cô để nguyên một cốc trà sữa lên đầu anh, anh cũng không nhíu mày dù chỉ một cái.
Chu Mộ Quân dùng hai ngón tay kéo áo len ra, không để phần vải ướt thấm vào da, cụp mắt nhìn cô gái gần như sắp gập gãy người trước mặt mình.
Anh không lên tiếng, cô vẫn giữ nguyên tư thế ấy, đầu khăn quàng cổ dính bẩn vì chạm xuống đất.
Chu Mộ Quân thở dài một hơi, nhẹ giọng nói: “Ngẩng đầu lên.”
Dụ Tranh chậm rãi đứng thẳng lên, nhưng cô vẫn cúi đầu, không dám nhìn anh, như một đứa trẻ mắc phải sai lầm gì lớn lắm, đang ngoan ngoãn chờ bị phạt.
“Có bị treo chân không?” Anh nghiêng đầu hỏi.
Dụ Tranh lắc đầu, khụt khịt cái mũi, giọng nói lí nhí như tiếng muỗi vo ve: “Không.”
Chu Mộ Quân cười: “Chắc cô không khóc đấy chứ?”
“Nào có!”
Dụ Tranh ngẩng đầu lên, cặp mắt hạnh tròn xoe đảo quanh, trong đó vẫn chứa đựng sự bối rối, bờ môi mím lại thành một đường thẳng, rất là bướng bỉnh.
Cô nhìn chằm chằm vào anh, không hiểu vì sao anh vẫn còn cười được.
Anh không giận sao?
Nếu có người tạt trà sữa vào người cô giữa mùa đông thế này, chắc cô sẽ tức điên lên, túm cổ áo đối phương, ấn xuống đất dạy cho một bài học.
Nói thật, vừa rồi cô còn tưởng tượng ra cảnh Chu Mộ Quân đánh mình nữa.
“Không khóc là được rồi.”
Chu Mộ Quân giật cái cốc giấy mà cô đang nắm chặt trong tay, ném vào thùng rác bên cạnh. Anh nghiêng người, xoa đầu cô cách một lớp mũ, dường như đang an ủi: “Nếu không tôi còn phải dỗ dành cô nữa, tôi không có kinh nghiệm dỗ con gái đâu.”
Dụ Tranh phì cười, cả người thả lỏng hơn hẳn.
Nhìn thấy vết bẩn trên chiếc áo len trắng của anh, cô phiền muộn gãi đầu, khóe miệng lại hạ xuống.
“Làm sao bây giờ, áo anh... Mặc vậy thì sẽ bị cảm mất.”
Tuy rằng chưa được cảm nhận bao giờ, nhưng cô có thể tưởng tượng ra cảm giác mặc áo ướt hứng gió lạnh. Vốn anh ăn mặc đã phong phanh rồi, đến cả chiếc áo phao chắn gió cũng không có.
Chu Mộ Quân nhẹ giọng nói: “Cũng bình thường.” Anh khẽ cúi đầu, tóc mái rũ xuống, trông vừa đáng thương lại vừa bất lực, kết hợp với ánh đèn đường màu vàng nhạt, tiếng “cũng bình thường” ấy của anh có vẻ hơi miễn cưỡng.
Cảm giác áy náy trong lòng Dụ Tranh dâng lên đỉnh điểm.
Lương tâm bất an, cô ngẩng đầu ưỡn ngực, cặp mắt đảo bốn phía, tìm kiếm phương án giải quyết. Cô nhanh chóng chú ý tới trung tâm thương mại sáng rực cách đó không xa, kích động mở to hai mắt.
Dụ Tranh kéo áo anh, chỉ về phía đó: “Vẫn còn sớm, hay là chúng ta đi mua một chiếc áo len khác để thay?”
Cô chép miệng, nhỏ giọng nói: “Tôi cảm thấy không còn cách nào khác đâu, lẽ nào cứ để anh mặc áo ướt như thế.”
Chu Mộ Quân nhìn theo hướng mà cô chỉ, cặp mắt đen híp lại, bày ra biểu cảm khó xử.
Rụt rè chừng hai giây, Chu công tử mới “miễn cưỡng” đồng ý: “Chỉ đành thế thôi.”
Được ở bên cô gái mà mình thích lâu hơn, Chu công tử mừng như mở cờ trong bụng, hưng phấn đến mức muốn mua một điệu dân gian, chẳng qua trên mặt vẫn tỏ ra lạnh nhạt, không có một biểu cảm thừa thãi nào.
***
Không có tâm trạng đâu mà lựa chọn kỹ càng, Dụ Tranh xem qua một lượt, bước thẳng tới một cửa hàng lớn.
Chu Mộ Quân đóng vai một người bạn trai đang đi mua sắm với bạn gái, kè kè đằng sau cô.
“Chào mừng anh chị đến với cửa hàng chúng tôi.”
Nhân viên bán hàng mặc bộ đồ màu xanh thẫm, mỉm cười đậm chất nghề nghiệp, đi tới đón tiếp hai người, ánh mắt không khỏi nhìn người đàn ông đằng sau.
Người đàn ông điển trai hơi ngước đầu lên, từ gương mặt cho đến cách ăn mặc đều sánh ngang với nam chính trong phim Hàn, cô nhân viên bán hàng trẻ tuổi không khỏi nhìn vài lần.
Lúc rời mắt xuống, hơ, chiếc áo len trắng trông hơi thảm.
“Xin hỏi chị cần gì ạ?”
Sau một hồi sửng sốt, nhân viên lấy lại đạo đức nghề nghiệp, hỏi người trông có vẻ như là người “có tiếng nói trong nhà”, cũng chính là Dụ Tranh.
Dụ Tranh chỉ vào một chiếc áo len trắng trên giá, cắn môi rồi quay đầu hỏi Chu Mộ Quân: “Chiếc ấy được không?”
Trông khá giống kiểu dáng của chiếc anh đang mặc.
Chu Mộ Quân nhướng mày: “Được.”
Dụ Tranh gật đầu, mỉm cười với nhân viên bán hàng: “Chiếc kia, lấy cho anh đây mặc thử.”
Chu Mộ Quân nói ra size mà mình thường mặc, sau đó mang áo vào phòng thử đồ.
Anh đi thử áo, Dụ Tranh nhàm chán ngồi trên xô pha. Cô khép hai chân, mũi giày cọ qua cọ lại, cúi đầu suy nghĩ vu vơ.
Không ngờ lần đầu tiên chọn quần áo cho người khác phái trong đời cô không phải là chọn cho bạn trai, mà là cho Chu Mộ Quân.
“Bạn trai chị đẹp trai thật!”
Nhân viên bán hàng không chú ý tới cách gọi “anh đây” của Dụ Tranh, tự cho là rất thông minh, ngầm hiểu mối quan hệ của hai người.
Khuôn mặt của Dụ Tranh đỏ bừng lên. Cô ngẩng phắt đầu, vội vàng xua tay giải thích: “Anh ấy không phải...”
Đúng lúc này, Chu Mộ Quân mở cửa phòng thử đồ và bước ra. Anh quay lưng về phía gương, chăm chú nhìn cô gái đang ngồi trên sô pha.
“Thấy sao?”
Dụ Tranh đứng dậy, nhìn từ trên xuống dưới. Cô không khỏi cảm thán, quả nhiên móc treo quần áo mặc gì cũng đẹp.
Cô cảm thấy anh có thể làm người mẫu đi show trên kênh T được rồi.
Chiếc áo này vẫn khác chiếc áo lúc đầu của anh khá nhiều, dày và giữ ấm hơn, cổ áo là kiểu cổ bẻ cao, không chỉ có một lớp.
Có lẽ là mặc quá vội vàng nên cổ áo ở sau gáy chưa chỉnh gọn gàng, có một chỗ dựng đứng lên.
Dụ Tranh đứng đằng sau anh. Cô kiễng chân, chỉnh lại phần cổ áo ấy, sau đó đi vòng ra phía trước, nhìn thật kỹ càng.
“Vừa người lắm, cũng... rất đẹp. Mua chiếc này luôn đi.”
Nhân viên bán hàng nhìn mà đơ cả người.
Vóc dáng anh này hoàn mỹ quá đi mất! Lúc mặc áo khoác, cô ấy chỉ cảm thấy cao lớn đĩnh đạc, bây giờ mặc áo len, dễ dàng nhìn thấy đường cong trên eo cùng với cặp chân dài.
Những giây tiếp theo, nhân viên bán hàng lập tức nghĩ tới doanh số tháng này của mình, mỉm cười bước tới, đẩy mạnh tiêu thụ: “Anh à, chiếc áo len này là kiểu áo đôi, còn một chiếc của nữ nữa, có muốn để bạn gái anh mặc thử không ạ? Mua hai chiếc được giảm hai mươi phần trăm đấy ạ.”
Chu Mộ Quân ho nhẹ một tiếng, dời mắt nhìn sang nơi khác. Bàn tay đang đút trong túi quần nắm hờ lại, dường như đang kìm nén điều gì đó.
Chính vì vậy, biểu cảm của anh trở nên căng thẳng, đường cong trên cằm siết chặt.
Dụ Tranh đang chăm chú liếm kem cheese, không hề chú ý tới sự thay đổi về nét mặt, cùng với cảm xúc sâu đậm trong mắt anh.
Lúc ăn gần hết kem cheese, Dụ Tranh lấy ống hút trong túi ra, chuẩn bị uống trà sữa.
Vừa rút được ống hút ra thì cô bất cần vướng tay vào túi nilon, làm nó rơi xuống đất.
Dụ Tranh nhíu mày, lùi về sau một bước nhỏ. Cô cúi đầu nhìn ống hút trên mặt tuyết, may mà bên ngoài có bọc một lớp nilon, không bị bẩn.
Cô cúi xuống nhặt ống hút lên.
Ngày tuyết rơi, đường đi trơn trượt, trên vỉa hè người qua người lại, tuyết đọng đã bị giẫm trơn nhẵn, Dụ Tranh lại đi đôi bốt da dể bằng không chống trượt. Lúc đứng lên, cô trượt chân một cái, cả người ngả về phía trước.
“A...”
Cô nhắm mắt hét ra tiếng, trong đầu đã hiện lên cảnh mình ngã chống vó dưới đất.
Đúng lúc này, Chu Mộ Quân quay đầu lại, nhanh tay giữ lấy một cánh tay của cô. Anh dồn lực vào tay, gần như là xách cả người cô lên, đơn giản như xách một chú gà con.
Tuy rằng đứng vững lại được, nhưng nửa cốc trà sữa còn lại trong tay cô lại đổ hết ra vì bị tác động mạnh, đã thế còn vừa khéo đổ vào người Chu Mộ Quân.
Anh có thói quen không cài cúc mỗi khi mặc áo dạ chùng, lúc sự cố xảy ra, “nạn nhân” chỉ cảm thấy có một dòng nước nóng tưới vào bụng, đến khi gió lạnh thổi qua mới bắt đầu cảm thấy “mát rượi”.
Sau khi đứng vững lại, Dụ Tranh vội vàng chui ra khỏi lồng ngực của anh. Cô cụp mắt xuống, trông thấy chuyện tốt mà mình vừa làm. Lúc này, chiếc áo len trắng ngang với màu tuyết đã ướt đẫm một mảng, là màu nâu nhạt của trà sữa.
Dụ Tranh: “...”
Đầu óc cô trống rỗng, bị vô số đám mây trắng lấp đầy.
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?!
Chết chắc rồi...
“Tôi xin lỗi.”
Dụ Tranh vẫn đang cầm cái cốc giấy trống không, thành cốc còn dính đầy trân châu đường đen. Cô cúi người xuống thấp, tạo thành một góc ba mươi độ, giọng nói hơi run, nhưng lại rất lớn, đủ để thấy thái độ của cô thành khẩn thế nào.
Chu Mộ Quân không đáp lại, Dụ Tranh cúi người sâu hơn nữa, nói lại lần nữa: “Tôi xin lỗi, thật sự rất xin lỗi, tất cả là tại tôi bất cẩn...”
Gió thổi qua, phần bụng lạnh buốt, Chu Mộ Quân có cảm giác như không mặc quần áo, nhưng lại không thể túm áo khoác vào được, bởi vì trà sữa sẽ dính vào áo khoác mất.
Nếu là đầu sỏ gây ra chuyện là người khác, đảm bảo cho công tử sẽ lập tức sầm mặt và nổi giận, nhưng người này là Dụ Tranh, vậy thì không sao cả.
Cho dù cô để nguyên một cốc trà sữa lên đầu anh, anh cũng không nhíu mày dù chỉ một cái.
Chu Mộ Quân dùng hai ngón tay kéo áo len ra, không để phần vải ướt thấm vào da, cụp mắt nhìn cô gái gần như sắp gập gãy người trước mặt mình.
Anh không lên tiếng, cô vẫn giữ nguyên tư thế ấy, đầu khăn quàng cổ dính bẩn vì chạm xuống đất.
Chu Mộ Quân thở dài một hơi, nhẹ giọng nói: “Ngẩng đầu lên.”
Dụ Tranh chậm rãi đứng thẳng lên, nhưng cô vẫn cúi đầu, không dám nhìn anh, như một đứa trẻ mắc phải sai lầm gì lớn lắm, đang ngoan ngoãn chờ bị phạt.
“Có bị treo chân không?” Anh nghiêng đầu hỏi.
Dụ Tranh lắc đầu, khụt khịt cái mũi, giọng nói lí nhí như tiếng muỗi vo ve: “Không.”
Chu Mộ Quân cười: “Chắc cô không khóc đấy chứ?”
“Nào có!”
Dụ Tranh ngẩng đầu lên, cặp mắt hạnh tròn xoe đảo quanh, trong đó vẫn chứa đựng sự bối rối, bờ môi mím lại thành một đường thẳng, rất là bướng bỉnh.
Cô nhìn chằm chằm vào anh, không hiểu vì sao anh vẫn còn cười được.
Anh không giận sao?
Nếu có người tạt trà sữa vào người cô giữa mùa đông thế này, chắc cô sẽ tức điên lên, túm cổ áo đối phương, ấn xuống đất dạy cho một bài học.
Nói thật, vừa rồi cô còn tưởng tượng ra cảnh Chu Mộ Quân đánh mình nữa.
“Không khóc là được rồi.”
Chu Mộ Quân giật cái cốc giấy mà cô đang nắm chặt trong tay, ném vào thùng rác bên cạnh. Anh nghiêng người, xoa đầu cô cách một lớp mũ, dường như đang an ủi: “Nếu không tôi còn phải dỗ dành cô nữa, tôi không có kinh nghiệm dỗ con gái đâu.”
Dụ Tranh phì cười, cả người thả lỏng hơn hẳn.
Nhìn thấy vết bẩn trên chiếc áo len trắng của anh, cô phiền muộn gãi đầu, khóe miệng lại hạ xuống.
“Làm sao bây giờ, áo anh... Mặc vậy thì sẽ bị cảm mất.”
Tuy rằng chưa được cảm nhận bao giờ, nhưng cô có thể tưởng tượng ra cảm giác mặc áo ướt hứng gió lạnh. Vốn anh ăn mặc đã phong phanh rồi, đến cả chiếc áo phao chắn gió cũng không có.
Chu Mộ Quân nhẹ giọng nói: “Cũng bình thường.” Anh khẽ cúi đầu, tóc mái rũ xuống, trông vừa đáng thương lại vừa bất lực, kết hợp với ánh đèn đường màu vàng nhạt, tiếng “cũng bình thường” ấy của anh có vẻ hơi miễn cưỡng.
Cảm giác áy náy trong lòng Dụ Tranh dâng lên đỉnh điểm.
Lương tâm bất an, cô ngẩng đầu ưỡn ngực, cặp mắt đảo bốn phía, tìm kiếm phương án giải quyết. Cô nhanh chóng chú ý tới trung tâm thương mại sáng rực cách đó không xa, kích động mở to hai mắt.
Dụ Tranh kéo áo anh, chỉ về phía đó: “Vẫn còn sớm, hay là chúng ta đi mua một chiếc áo len khác để thay?”
Cô chép miệng, nhỏ giọng nói: “Tôi cảm thấy không còn cách nào khác đâu, lẽ nào cứ để anh mặc áo ướt như thế.”
Chu Mộ Quân nhìn theo hướng mà cô chỉ, cặp mắt đen híp lại, bày ra biểu cảm khó xử.
Rụt rè chừng hai giây, Chu công tử mới “miễn cưỡng” đồng ý: “Chỉ đành thế thôi.”
Được ở bên cô gái mà mình thích lâu hơn, Chu công tử mừng như mở cờ trong bụng, hưng phấn đến mức muốn mua một điệu dân gian, chẳng qua trên mặt vẫn tỏ ra lạnh nhạt, không có một biểu cảm thừa thãi nào.
***
Không có tâm trạng đâu mà lựa chọn kỹ càng, Dụ Tranh xem qua một lượt, bước thẳng tới một cửa hàng lớn.
Chu Mộ Quân đóng vai một người bạn trai đang đi mua sắm với bạn gái, kè kè đằng sau cô.
“Chào mừng anh chị đến với cửa hàng chúng tôi.”
Nhân viên bán hàng mặc bộ đồ màu xanh thẫm, mỉm cười đậm chất nghề nghiệp, đi tới đón tiếp hai người, ánh mắt không khỏi nhìn người đàn ông đằng sau.
Người đàn ông điển trai hơi ngước đầu lên, từ gương mặt cho đến cách ăn mặc đều sánh ngang với nam chính trong phim Hàn, cô nhân viên bán hàng trẻ tuổi không khỏi nhìn vài lần.
Lúc rời mắt xuống, hơ, chiếc áo len trắng trông hơi thảm.
“Xin hỏi chị cần gì ạ?”
Sau một hồi sửng sốt, nhân viên lấy lại đạo đức nghề nghiệp, hỏi người trông có vẻ như là người “có tiếng nói trong nhà”, cũng chính là Dụ Tranh.
Dụ Tranh chỉ vào một chiếc áo len trắng trên giá, cắn môi rồi quay đầu hỏi Chu Mộ Quân: “Chiếc ấy được không?”
Trông khá giống kiểu dáng của chiếc anh đang mặc.
Chu Mộ Quân nhướng mày: “Được.”
Dụ Tranh gật đầu, mỉm cười với nhân viên bán hàng: “Chiếc kia, lấy cho anh đây mặc thử.”
Chu Mộ Quân nói ra size mà mình thường mặc, sau đó mang áo vào phòng thử đồ.
Anh đi thử áo, Dụ Tranh nhàm chán ngồi trên xô pha. Cô khép hai chân, mũi giày cọ qua cọ lại, cúi đầu suy nghĩ vu vơ.
Không ngờ lần đầu tiên chọn quần áo cho người khác phái trong đời cô không phải là chọn cho bạn trai, mà là cho Chu Mộ Quân.
“Bạn trai chị đẹp trai thật!”
Nhân viên bán hàng không chú ý tới cách gọi “anh đây” của Dụ Tranh, tự cho là rất thông minh, ngầm hiểu mối quan hệ của hai người.
Khuôn mặt của Dụ Tranh đỏ bừng lên. Cô ngẩng phắt đầu, vội vàng xua tay giải thích: “Anh ấy không phải...”
Đúng lúc này, Chu Mộ Quân mở cửa phòng thử đồ và bước ra. Anh quay lưng về phía gương, chăm chú nhìn cô gái đang ngồi trên sô pha.
“Thấy sao?”
Dụ Tranh đứng dậy, nhìn từ trên xuống dưới. Cô không khỏi cảm thán, quả nhiên móc treo quần áo mặc gì cũng đẹp.
Cô cảm thấy anh có thể làm người mẫu đi show trên kênh T được rồi.
Chiếc áo này vẫn khác chiếc áo lúc đầu của anh khá nhiều, dày và giữ ấm hơn, cổ áo là kiểu cổ bẻ cao, không chỉ có một lớp.
Có lẽ là mặc quá vội vàng nên cổ áo ở sau gáy chưa chỉnh gọn gàng, có một chỗ dựng đứng lên.
Dụ Tranh đứng đằng sau anh. Cô kiễng chân, chỉnh lại phần cổ áo ấy, sau đó đi vòng ra phía trước, nhìn thật kỹ càng.
“Vừa người lắm, cũng... rất đẹp. Mua chiếc này luôn đi.”
Nhân viên bán hàng nhìn mà đơ cả người.
Vóc dáng anh này hoàn mỹ quá đi mất! Lúc mặc áo khoác, cô ấy chỉ cảm thấy cao lớn đĩnh đạc, bây giờ mặc áo len, dễ dàng nhìn thấy đường cong trên eo cùng với cặp chân dài.
Những giây tiếp theo, nhân viên bán hàng lập tức nghĩ tới doanh số tháng này của mình, mỉm cười bước tới, đẩy mạnh tiêu thụ: “Anh à, chiếc áo len này là kiểu áo đôi, còn một chiếc của nữ nữa, có muốn để bạn gái anh mặc thử không ạ? Mua hai chiếc được giảm hai mươi phần trăm đấy ạ.”
Bình luận facebook