Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 830
CHƯƠNG 830: BIÊN GIỚI
Anh lái xe, chở cô ở nơi họ đã từng ở vài năm trong thành phố, vòng một vòng lại một vòng.
Nhìn những đường phố quen thuộc, còn cả dòng người hối hả.
Thật ra thì ở trong lòng những người đó, cũng cất giấu rất nhiều bí mật không muốn để cho người bên cạnh biết.
Bắc Minh Thiện cảm thấy, anh nên làm chút gì đó.
*** Bắc Minh Thiện dẫn Cố Hạnh Nguyên trở lại biệt thự lưng núi, ai nấy đều thấy được sau khi cô trở về, cũng không có lộ vẻ vui mừng.
Cái này làm cho Dư Như Khiết và Mạc Cẩm Thành cảm thấy hơi nghi ngờ, đến khi Cố Hạnh Nguyên lên lầu nghỉ ngơi, tìm Bắc Minh Thiện hỏi, chuyện gì xảy ra sau khi bọn họ đi ra ngoài.
Bắc Minh cũng không giấu giếm, đơn giản kể lại chuyện đã xảy ra.
“Con bé Hạnh Nguyên này, tính cách mặc dù rất nhiều điểm đều giống Lý Thâm, nhưng vẫn có vài chỗ giống Lục Lộ. Ngoài mặt giả vờ kiên cường, nhưng sâu trong nội tâm vẫn tương đối mềm lòng.” Dư Như Khiết thở dài một cái.
Bà không biết nên cảm thấy vui hay là khổ sở vì Cố Hạnh Nguyên.
* Quán bar Zeus.
Phục vụ đặt hai ly rượu vang lên bàn, sau đó xoay người rời khỏi phòng bao.
Bắc Minh Thiện đưa tay cầm lấy một ly, đưa miệng ly tới gần mũi, nhẹ nhàng ngửi một cái, rất hài lòng gật đầu một cái sau uống một hớp nhỏ.
“Rượu này mùi vị không tệ, ông cũng nếm thử một chút.”
Vừa nói, anh nhìn ly rượu trước mặt Lạc Hàn.
Lạc Hàn cụp mắt nhìn chất lỏng màu đỏ, hai ngón tay nhẹ nhàng cầm chân ly, chậm rãi xoa miệng ly.
Chất lỏng màu đỏ vẫn duy trì trạng thái bất động, không chuyển động trong chiếc ly.
Nhìn một hồi, anh ta giương mắt nhìn Bắc Minh Thiện ngồi đối diện mình, khẽ mỉm cười: “Cậu Bắc Minh, tôi biết cậu luôn luôn nói chuyện thẳng thắn, sao bây giờ cũng học được cách đi đường vòng rồi.”
Bắc Minh Thiện vừa nghe nhàn nhạt cười một tiếng: “Làm sao, mời ông tới uống rượu, nếu như không nén lại vài kế hoạch nhỏ cho ông, trong lòng ông sẽ không thoải mái có phải hay không. Nếu như vậy, tôi sẽ để trong lòng ông thoải mái một chút.”
Vừa nói, vừa đặt ly rượu trong tay mình ở trên bàn, thu nụ cười lại: “Ông giúp tôi kéo một người ra khỏi đó.”
“Kéo người ra?” Lạc Hàn biểu cảm đông cứng: “Cậu Bắc Minh, tôi biết cậu từ sớm đã có thể ở thương giới hô mưa gọi gió, muốn thế nào thì được thế đó. Nhưng tôi không nghĩ cậu có thể thích gì làm đó trong vòng luật pháp. Sợ rằng chuyện này tôi không giúp được cậu.”
Nói xong, ông ta cũng không uống cạn ly rượu của mình, đứng dậy định rời đi.
Bắc Minh Thiện nhìn ông ta khoát tay một cái: “Ông Lạc, bình tĩnh một chút đừng nóng. Hình như giữa chúng ta có chút hiểu lầm, tôi sẽ không để cho ông làm việc trái kỷ luật, càng không cần phải nói tới pháp luật.”
“Như vậy ý cậu là gì?” Lạc Hàn ổn định thân thể, muốn nghe một chút rốt cuộc anh có ý gì.
“Tôi chỉ muốn ông giúp tôi dẫn một người từ bên trong ra, tôi đảm bảo nửa ngày sau sẽ trả người.”
Tiếp đó, Bắc Minh Thiện nói ý tưởng của mình cho Lạc Hàn nghe.
Lạc Hàn nhíu chặt chân mày, cuối cùng vẫn gật đầu một cái: “Cậu Bắc Minh, theo lý thuyết làm như vậy có hơi dẫm qua biên giới, nhưng cậu cũng vì Hạnh Nguyên, chuyện này tôi đồng ý giúp cậu. Đồng thời tôi cũng hy vọng cậu có thể giữ lời hứa của mình.”
Bắc Minh Thiện trên mặt lộ ra nụ cười, giơ ly rượu của mình lên.
Lạc Hàn vẫn không cầm ly của mình: “Cảm ơn cậu tiếp đãi, chẳng qua tôi có một thói quen, lúc đang xử lý công việc là không uống rượu, chuyện này xin cậu bỏ qua.”
“Không thành vấn đề, nếu ông cho rằng đây là chuyện công, như vậy tôi cũng không làm khó ông nữa. Sau khi chuyện thành công, tôi sẽ lấy thân phận bạn bè mời ông uống.”
*** Bắc Minh Thiện lại ngồi ở chỗ lạnh như băng suy nghĩ, anh chắc mình làm như vậy có hiệu quả hay không. Chẳng qua anh cảm thấy chỉ nếu có thể làm chút chuyện vì Cố Hạnh Nguyên, thì điều đó đáng giá.
Dần dần, anh nghe được tiếng bước chân chậm rãi, từ xa đến gần.
Chỉ chốc lát, đối diện anh có thêm một người.
“Dì Tâm, đã lâu không gặp. Tôi biết, cuộc sống trong đó của dì cũng không khá khẩm.”
Giờ phút này, còng tay trên cổ tay Giang Tuệ Tâm bị cai ngục lấy xuống.
Bà ta hơi xoay xoay cổ tay, giữa cổ tay bà ta lưu lại một dấu màu hồng.
Bà ta nhìn Bắc Minh Thiện lạnh lùng cười một cái: “Hôm nay không biết tổng giám đốc Bắc Minh đến thăm hay cười nhạo, nếu là như vậy, bây giờ hẳn đã thỏa mãn lòng hiếu kỳ của cậu rồi. Đến lúc đó, cậu có thể nói với mẹ mình tình huống của tôi ở đây, để cho cô ta cũng vui vẻ một chút. Đúng rồi, bây giờ Bắc Minh thị hẳn là do con nhỏ đó cầm quyền rồi. Nhưng tôi biết, hai người các người chỉ diễn tuồng trước mặt người ngoài thôi. Nếu như sớm biết bây giờ, lúc đó cũng không nên giúp cậu.”
Cũng có thể thấy bà ta thấy thế nào khi gặp Bắc Minh Thiện.
Bắc Minh Thiện nhìn Giang Tuệ Tâm tâm trạng vẫn vô cùng bình tĩnh, mặc dù bà ta đối với mẹ và với Cố Hạnh Nguyên có hơi vô lễ.
“Dì Tâm, hôm nay tôi không tới để cùng dì dây dưa những chuyện này. Còn nữa, tôi bây giờ không phải là tổng giám đốc Bắc Minh gì đó. Tôi và Hạnh Nguyên với tập đoàn Bắc Minh thị không còn bất kỳ quan hệ gì nữa.”
“Cậu nói gì?” Giang Tuệ Tâm tưởng mình nghe lầm, mặt đầy nghi ngờ nhìn anh một hồi, sau đó lộ ra chút nụ cười châm chọc: “Đây là cậu đang chọc cười bà già này à? Nắm giữ một số lớn tài sản của Bắc Minh thị lại lựa chọn buông tha. Chỉ sợ là các người bị đuổi xuống. Tôi nhìn không nhầm, thằng nhóc Diệp Long có tài nhất.”
“Dì Tâm, dì chỉ nói đúng phân nửa. Không tệ, bây giờ Bắc Minh Diệp Long đúng là trở thành tổng giám đốc tập đoàn Bắc Minh thị, nhưng không phải do cậu ta cướp được của tôi, mà là tôi để cho cậu ta làm.” Bắc Minh Thiện vừa nói, vừa quan sát hoàn cảnh xung quanh một chút Bốn bức tường lạnh như băng, mặc dù bên ngoài ánh sáng có thể hắt từ cửa sổ vào, nhưng ngoài cửa sổ hàng rào cũng lạnh lẽo như vậy.
“Ở trong hoàn cảnh như vậy, chắc hẳn dì biết rất ít chuyện bên ngoài. Cụ thể chuyện này, có lẽ hai ngày nữa Diệp Long đến thăm dì, có thể hỏi một chút là hiểu. Hôm nay tôi tới đây không phải vì mục đích đó.”
Giang Tuệ Tâm khẽ cau mày, bà ta biết Bắc Minh Thiện không nói dối. Nhưng lời cậu ta vừa nói xong, làm bà ta cảm thấy không tin nổi.
“Nếu không phải đến cười nhạo, như vậy cậu tới nơi này làm gì, bà già tôi đây còn có lợi ích gì với cậu?”
“Dì Tâm, tôi muốn giải quyết hiểu lầm giữa bà và tôi, và cả với mẹ tôi nữa. Nhưng chuyện này là chuyện giữa chúng ta, không liên quan tới người khác. Cho nên, tôi tới hôm nay là để dì và Lý Thâm nói rõ một chuyện trước mặt nhau.”
Nói tới chỗ này, Giang Tuệ Tâm mỉm cười gật đầu: “Cậu muốn tôi ở trước mặt lão già Lý Thâm thừa nhận con bé kia không phải do mẹ cậu làm mất, mà là tôi đúng không.”
Bắc Minh Thiện gật đầu một cái: ” Không sai, đây chính là mục đích tôi tới đây.”
“Thiện này, tôi nhìn cậu lớn từ nhỏ. Mặc dù không thể nói tôi nắm rõ tính tình cậu trong lòng bàn tay, cũng cũng coi là tám chín phần. Cậu cũng không phải người thích xen vào chuyện người khác.”
*** Đối mặt với sự bối rối của Giang Tuệ Tâm, Bắc Minh Thiện chỉ có thể cười nhạt một tiếng.
Tất cả lời giải thích đều nằm trong nụ cười đó của anh.
Giang Tuệ Tâm nhìn anh gật đầu một cái.
Thật ra thì, trong lòng bà đã sớm có câu trả lời.
Ý nghĩa của Cố Hạnh Nguyên đối với anh hoàn toàn khác, mà khác như vậy là do một tay mình tạo dựng.
Cậu ta thay đổi vậy là một tay Cố Hạnh Nguyên tạo dựng.
“Buông tha Bắc Minh thị, chẳng lẽ cậu không cảm thấy tiếc sao. Trước kia cậu phí nhiều năm cố gắng vậy, chẳng lẽ không cảm thấy tiếc sao?”
Giang Tuệ Tâm nhìn Bắc Minh Thiện, trong đầu bà ta xuất hiện quá nhiều nghi vấn.
“Có gì mà tiếc, Bắc Minh thị ngoài việc có thể mang đến cho tôi tài sản ra, thì còn mang lại cho tôi điều gì? Từng người thân rời đi, giờ nhà cũng không thành nhà. Nếu như tôi không ở vị trí đó, dì có tìm trăm phương ngàn kế để bọn Diệp Long thế chỗ tôi, thậm chí sau khi mẹ tôi về dì có đối phó bà ấy không? Nếu như những chuyện này không xảy ra, vậy Hạnh Nguyên cũng sẽ không mất đi Lục Lộ. . .”
Không thể không thừa nhận, tất cả những giả thuyết anh nói đều đúng, tất cả đều do lợi ích.
Giang Tuệ Tâm cũng vì vậy mà rơi vào trầm tư.
Hai tay bà ta đan vào nhau, hàng lông mày nhíu chặt.
Đối với bà ta, đó không phải chuyện sẽ xảy ra sao.
“Dì Tâm, tôi biết dì làm vậy vì cậu ba. Người làm cha làm mẹ nào mà không muốn con mình được hơn. Có lẽ dì sẽ thấy ba tôi không cho cậu ba chút địa vị nào ở Bắc Minh thị là không coi trọng nó. Sau khi trải qua nhiều chuyện, cảm thấy ba tôi còn yêu cậu ba hơn cả tôi và anh.
Cậu ba từ bé đã là đứa trẻ khác với chúng tôi. Cậu ta có một mái nhà hoàn chỉnh, cuộc sống không buồn lo, vô cùng tốt đẹp. Nếu để cho cậu ta trong tương lai đối mặt với sự thay đổi bất định, không ngừng cạnh tranh, đó mới là cách làm tàn khốc nhất.
Dĩ nhiên, tôi cũng không thể chối bỏ tình yêu của dì cho cậu ấy. Cho nên, lúc tôi rời Bắc Minh thị, không xin ý kiến của dì, thành lập một ủy thác, có thể bảo đảm cuộc sống cậu ba sau này không lo cơm áo. Đây cũng là điều duy nhất người anh này làm cho cậu ta.”
Tim ai cũng là da thịt, dù có hận người này thế nào, nghe xong những lời này cũng cảm thấy xúc động.
Tất cả suy nghĩ và động cơ của Giang Tuệ Tâm đều bị Bắc Minh Thiện nói trúng, hốc mắt của bà dần dần ươn ướt.
“Thiện, nếu như những lời cậu nói đều là thật, vậy tôi xin nói một tiếng cảm ơn với cậu. Không nghĩ giờ đây cậu thay đổi lớn như vậy. Nhưng trên thế giới không có thuốc hối hận, tôi hại chết Lục Lộ, bà ấy đã không thể trở lại nữa. Mỗi buổi tối tôi ở đây, cũng có thể mơ thấy bà ấy, mơ lại trước kia chúng ta sống vui vẻ bên nhau. Tôi rất xin lỗi bà ấy, cũng xin lỗi Hạnh Nguyên, tôi với mẹ con họ và mẹ cậu đã làm quá nhiều chuyện xấu.”
Bắc Minh Thiện nhìn bà, gật đầu một cái: “Đúng là đã làm nhiều, làm lại vẫn không đủ để cứu lại. Nhưng cái gì qua cũng đã qua, tương lai không muốn làm vậy là được. Đây cũng là mục đích tôi tới đây tìm dì hôm nay, giúp tôi một chuyện, giúp Hạnh Nguyên một chuyện, cũng coi là cơ hội chuộc tội với Lục Lộ.”
Giang Tuệ Tâm gật đầu một cái: “Thiện, nếu cậu đã nói vậy, như vậy tôi còn có thể nói gì. Chỉ cần giống như cậu nói, có thể giúp được họ, tôi cũng đồng ý.”
*** Mọi chuyện sau đó hết sức thuận lợi.
Dẫn Giang Tuệ Tâm tạm thời đi ra Lạc Hàn cũng không tốn sức gì.
Nhưng khi Lý Thâm thấy Giang Tuệ Tâm, khó tránh khỏi hơi kinh ngạc.
Anh lái xe, chở cô ở nơi họ đã từng ở vài năm trong thành phố, vòng một vòng lại một vòng.
Nhìn những đường phố quen thuộc, còn cả dòng người hối hả.
Thật ra thì ở trong lòng những người đó, cũng cất giấu rất nhiều bí mật không muốn để cho người bên cạnh biết.
Bắc Minh Thiện cảm thấy, anh nên làm chút gì đó.
*** Bắc Minh Thiện dẫn Cố Hạnh Nguyên trở lại biệt thự lưng núi, ai nấy đều thấy được sau khi cô trở về, cũng không có lộ vẻ vui mừng.
Cái này làm cho Dư Như Khiết và Mạc Cẩm Thành cảm thấy hơi nghi ngờ, đến khi Cố Hạnh Nguyên lên lầu nghỉ ngơi, tìm Bắc Minh Thiện hỏi, chuyện gì xảy ra sau khi bọn họ đi ra ngoài.
Bắc Minh cũng không giấu giếm, đơn giản kể lại chuyện đã xảy ra.
“Con bé Hạnh Nguyên này, tính cách mặc dù rất nhiều điểm đều giống Lý Thâm, nhưng vẫn có vài chỗ giống Lục Lộ. Ngoài mặt giả vờ kiên cường, nhưng sâu trong nội tâm vẫn tương đối mềm lòng.” Dư Như Khiết thở dài một cái.
Bà không biết nên cảm thấy vui hay là khổ sở vì Cố Hạnh Nguyên.
* Quán bar Zeus.
Phục vụ đặt hai ly rượu vang lên bàn, sau đó xoay người rời khỏi phòng bao.
Bắc Minh Thiện đưa tay cầm lấy một ly, đưa miệng ly tới gần mũi, nhẹ nhàng ngửi một cái, rất hài lòng gật đầu một cái sau uống một hớp nhỏ.
“Rượu này mùi vị không tệ, ông cũng nếm thử một chút.”
Vừa nói, anh nhìn ly rượu trước mặt Lạc Hàn.
Lạc Hàn cụp mắt nhìn chất lỏng màu đỏ, hai ngón tay nhẹ nhàng cầm chân ly, chậm rãi xoa miệng ly.
Chất lỏng màu đỏ vẫn duy trì trạng thái bất động, không chuyển động trong chiếc ly.
Nhìn một hồi, anh ta giương mắt nhìn Bắc Minh Thiện ngồi đối diện mình, khẽ mỉm cười: “Cậu Bắc Minh, tôi biết cậu luôn luôn nói chuyện thẳng thắn, sao bây giờ cũng học được cách đi đường vòng rồi.”
Bắc Minh Thiện vừa nghe nhàn nhạt cười một tiếng: “Làm sao, mời ông tới uống rượu, nếu như không nén lại vài kế hoạch nhỏ cho ông, trong lòng ông sẽ không thoải mái có phải hay không. Nếu như vậy, tôi sẽ để trong lòng ông thoải mái một chút.”
Vừa nói, vừa đặt ly rượu trong tay mình ở trên bàn, thu nụ cười lại: “Ông giúp tôi kéo một người ra khỏi đó.”
“Kéo người ra?” Lạc Hàn biểu cảm đông cứng: “Cậu Bắc Minh, tôi biết cậu từ sớm đã có thể ở thương giới hô mưa gọi gió, muốn thế nào thì được thế đó. Nhưng tôi không nghĩ cậu có thể thích gì làm đó trong vòng luật pháp. Sợ rằng chuyện này tôi không giúp được cậu.”
Nói xong, ông ta cũng không uống cạn ly rượu của mình, đứng dậy định rời đi.
Bắc Minh Thiện nhìn ông ta khoát tay một cái: “Ông Lạc, bình tĩnh một chút đừng nóng. Hình như giữa chúng ta có chút hiểu lầm, tôi sẽ không để cho ông làm việc trái kỷ luật, càng không cần phải nói tới pháp luật.”
“Như vậy ý cậu là gì?” Lạc Hàn ổn định thân thể, muốn nghe một chút rốt cuộc anh có ý gì.
“Tôi chỉ muốn ông giúp tôi dẫn một người từ bên trong ra, tôi đảm bảo nửa ngày sau sẽ trả người.”
Tiếp đó, Bắc Minh Thiện nói ý tưởng của mình cho Lạc Hàn nghe.
Lạc Hàn nhíu chặt chân mày, cuối cùng vẫn gật đầu một cái: “Cậu Bắc Minh, theo lý thuyết làm như vậy có hơi dẫm qua biên giới, nhưng cậu cũng vì Hạnh Nguyên, chuyện này tôi đồng ý giúp cậu. Đồng thời tôi cũng hy vọng cậu có thể giữ lời hứa của mình.”
Bắc Minh Thiện trên mặt lộ ra nụ cười, giơ ly rượu của mình lên.
Lạc Hàn vẫn không cầm ly của mình: “Cảm ơn cậu tiếp đãi, chẳng qua tôi có một thói quen, lúc đang xử lý công việc là không uống rượu, chuyện này xin cậu bỏ qua.”
“Không thành vấn đề, nếu ông cho rằng đây là chuyện công, như vậy tôi cũng không làm khó ông nữa. Sau khi chuyện thành công, tôi sẽ lấy thân phận bạn bè mời ông uống.”
*** Bắc Minh Thiện lại ngồi ở chỗ lạnh như băng suy nghĩ, anh chắc mình làm như vậy có hiệu quả hay không. Chẳng qua anh cảm thấy chỉ nếu có thể làm chút chuyện vì Cố Hạnh Nguyên, thì điều đó đáng giá.
Dần dần, anh nghe được tiếng bước chân chậm rãi, từ xa đến gần.
Chỉ chốc lát, đối diện anh có thêm một người.
“Dì Tâm, đã lâu không gặp. Tôi biết, cuộc sống trong đó của dì cũng không khá khẩm.”
Giờ phút này, còng tay trên cổ tay Giang Tuệ Tâm bị cai ngục lấy xuống.
Bà ta hơi xoay xoay cổ tay, giữa cổ tay bà ta lưu lại một dấu màu hồng.
Bà ta nhìn Bắc Minh Thiện lạnh lùng cười một cái: “Hôm nay không biết tổng giám đốc Bắc Minh đến thăm hay cười nhạo, nếu là như vậy, bây giờ hẳn đã thỏa mãn lòng hiếu kỳ của cậu rồi. Đến lúc đó, cậu có thể nói với mẹ mình tình huống của tôi ở đây, để cho cô ta cũng vui vẻ một chút. Đúng rồi, bây giờ Bắc Minh thị hẳn là do con nhỏ đó cầm quyền rồi. Nhưng tôi biết, hai người các người chỉ diễn tuồng trước mặt người ngoài thôi. Nếu như sớm biết bây giờ, lúc đó cũng không nên giúp cậu.”
Cũng có thể thấy bà ta thấy thế nào khi gặp Bắc Minh Thiện.
Bắc Minh Thiện nhìn Giang Tuệ Tâm tâm trạng vẫn vô cùng bình tĩnh, mặc dù bà ta đối với mẹ và với Cố Hạnh Nguyên có hơi vô lễ.
“Dì Tâm, hôm nay tôi không tới để cùng dì dây dưa những chuyện này. Còn nữa, tôi bây giờ không phải là tổng giám đốc Bắc Minh gì đó. Tôi và Hạnh Nguyên với tập đoàn Bắc Minh thị không còn bất kỳ quan hệ gì nữa.”
“Cậu nói gì?” Giang Tuệ Tâm tưởng mình nghe lầm, mặt đầy nghi ngờ nhìn anh một hồi, sau đó lộ ra chút nụ cười châm chọc: “Đây là cậu đang chọc cười bà già này à? Nắm giữ một số lớn tài sản của Bắc Minh thị lại lựa chọn buông tha. Chỉ sợ là các người bị đuổi xuống. Tôi nhìn không nhầm, thằng nhóc Diệp Long có tài nhất.”
“Dì Tâm, dì chỉ nói đúng phân nửa. Không tệ, bây giờ Bắc Minh Diệp Long đúng là trở thành tổng giám đốc tập đoàn Bắc Minh thị, nhưng không phải do cậu ta cướp được của tôi, mà là tôi để cho cậu ta làm.” Bắc Minh Thiện vừa nói, vừa quan sát hoàn cảnh xung quanh một chút Bốn bức tường lạnh như băng, mặc dù bên ngoài ánh sáng có thể hắt từ cửa sổ vào, nhưng ngoài cửa sổ hàng rào cũng lạnh lẽo như vậy.
“Ở trong hoàn cảnh như vậy, chắc hẳn dì biết rất ít chuyện bên ngoài. Cụ thể chuyện này, có lẽ hai ngày nữa Diệp Long đến thăm dì, có thể hỏi một chút là hiểu. Hôm nay tôi tới đây không phải vì mục đích đó.”
Giang Tuệ Tâm khẽ cau mày, bà ta biết Bắc Minh Thiện không nói dối. Nhưng lời cậu ta vừa nói xong, làm bà ta cảm thấy không tin nổi.
“Nếu không phải đến cười nhạo, như vậy cậu tới nơi này làm gì, bà già tôi đây còn có lợi ích gì với cậu?”
“Dì Tâm, tôi muốn giải quyết hiểu lầm giữa bà và tôi, và cả với mẹ tôi nữa. Nhưng chuyện này là chuyện giữa chúng ta, không liên quan tới người khác. Cho nên, tôi tới hôm nay là để dì và Lý Thâm nói rõ một chuyện trước mặt nhau.”
Nói tới chỗ này, Giang Tuệ Tâm mỉm cười gật đầu: “Cậu muốn tôi ở trước mặt lão già Lý Thâm thừa nhận con bé kia không phải do mẹ cậu làm mất, mà là tôi đúng không.”
Bắc Minh Thiện gật đầu một cái: ” Không sai, đây chính là mục đích tôi tới đây.”
“Thiện này, tôi nhìn cậu lớn từ nhỏ. Mặc dù không thể nói tôi nắm rõ tính tình cậu trong lòng bàn tay, cũng cũng coi là tám chín phần. Cậu cũng không phải người thích xen vào chuyện người khác.”
*** Đối mặt với sự bối rối của Giang Tuệ Tâm, Bắc Minh Thiện chỉ có thể cười nhạt một tiếng.
Tất cả lời giải thích đều nằm trong nụ cười đó của anh.
Giang Tuệ Tâm nhìn anh gật đầu một cái.
Thật ra thì, trong lòng bà đã sớm có câu trả lời.
Ý nghĩa của Cố Hạnh Nguyên đối với anh hoàn toàn khác, mà khác như vậy là do một tay mình tạo dựng.
Cậu ta thay đổi vậy là một tay Cố Hạnh Nguyên tạo dựng.
“Buông tha Bắc Minh thị, chẳng lẽ cậu không cảm thấy tiếc sao. Trước kia cậu phí nhiều năm cố gắng vậy, chẳng lẽ không cảm thấy tiếc sao?”
Giang Tuệ Tâm nhìn Bắc Minh Thiện, trong đầu bà ta xuất hiện quá nhiều nghi vấn.
“Có gì mà tiếc, Bắc Minh thị ngoài việc có thể mang đến cho tôi tài sản ra, thì còn mang lại cho tôi điều gì? Từng người thân rời đi, giờ nhà cũng không thành nhà. Nếu như tôi không ở vị trí đó, dì có tìm trăm phương ngàn kế để bọn Diệp Long thế chỗ tôi, thậm chí sau khi mẹ tôi về dì có đối phó bà ấy không? Nếu như những chuyện này không xảy ra, vậy Hạnh Nguyên cũng sẽ không mất đi Lục Lộ. . .”
Không thể không thừa nhận, tất cả những giả thuyết anh nói đều đúng, tất cả đều do lợi ích.
Giang Tuệ Tâm cũng vì vậy mà rơi vào trầm tư.
Hai tay bà ta đan vào nhau, hàng lông mày nhíu chặt.
Đối với bà ta, đó không phải chuyện sẽ xảy ra sao.
“Dì Tâm, tôi biết dì làm vậy vì cậu ba. Người làm cha làm mẹ nào mà không muốn con mình được hơn. Có lẽ dì sẽ thấy ba tôi không cho cậu ba chút địa vị nào ở Bắc Minh thị là không coi trọng nó. Sau khi trải qua nhiều chuyện, cảm thấy ba tôi còn yêu cậu ba hơn cả tôi và anh.
Cậu ba từ bé đã là đứa trẻ khác với chúng tôi. Cậu ta có một mái nhà hoàn chỉnh, cuộc sống không buồn lo, vô cùng tốt đẹp. Nếu để cho cậu ta trong tương lai đối mặt với sự thay đổi bất định, không ngừng cạnh tranh, đó mới là cách làm tàn khốc nhất.
Dĩ nhiên, tôi cũng không thể chối bỏ tình yêu của dì cho cậu ấy. Cho nên, lúc tôi rời Bắc Minh thị, không xin ý kiến của dì, thành lập một ủy thác, có thể bảo đảm cuộc sống cậu ba sau này không lo cơm áo. Đây cũng là điều duy nhất người anh này làm cho cậu ta.”
Tim ai cũng là da thịt, dù có hận người này thế nào, nghe xong những lời này cũng cảm thấy xúc động.
Tất cả suy nghĩ và động cơ của Giang Tuệ Tâm đều bị Bắc Minh Thiện nói trúng, hốc mắt của bà dần dần ươn ướt.
“Thiện, nếu như những lời cậu nói đều là thật, vậy tôi xin nói một tiếng cảm ơn với cậu. Không nghĩ giờ đây cậu thay đổi lớn như vậy. Nhưng trên thế giới không có thuốc hối hận, tôi hại chết Lục Lộ, bà ấy đã không thể trở lại nữa. Mỗi buổi tối tôi ở đây, cũng có thể mơ thấy bà ấy, mơ lại trước kia chúng ta sống vui vẻ bên nhau. Tôi rất xin lỗi bà ấy, cũng xin lỗi Hạnh Nguyên, tôi với mẹ con họ và mẹ cậu đã làm quá nhiều chuyện xấu.”
Bắc Minh Thiện nhìn bà, gật đầu một cái: “Đúng là đã làm nhiều, làm lại vẫn không đủ để cứu lại. Nhưng cái gì qua cũng đã qua, tương lai không muốn làm vậy là được. Đây cũng là mục đích tôi tới đây tìm dì hôm nay, giúp tôi một chuyện, giúp Hạnh Nguyên một chuyện, cũng coi là cơ hội chuộc tội với Lục Lộ.”
Giang Tuệ Tâm gật đầu một cái: “Thiện, nếu cậu đã nói vậy, như vậy tôi còn có thể nói gì. Chỉ cần giống như cậu nói, có thể giúp được họ, tôi cũng đồng ý.”
*** Mọi chuyện sau đó hết sức thuận lợi.
Dẫn Giang Tuệ Tâm tạm thời đi ra Lạc Hàn cũng không tốn sức gì.
Nhưng khi Lý Thâm thấy Giang Tuệ Tâm, khó tránh khỏi hơi kinh ngạc.
Bình luận facebook