Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 848
CHƯƠNG 848: CUỐI CÙNG CŨNG VỀ NHÀ
Bắc Minh Thiện chính là một ví dụ như vậy. Hoàn cảnh khách quan khi còn bé làm ý thức chủ quan của anh bị bóp méo ở một mức độ nhất định.
Sự bóp méo này đã đi theo bên cạnh anh rất nhiều năm.
Thậm chí nếu không có sự xuất hiện của Cố Hạnh Nguyên, có 80% khả năng là anh sẽ vẫn luôn tiếp tục như vậy.
Mọi người xung quanh không ai không chịu sự ảnh hưởng của anh.
Đánh người một nghìn, tự hại tám trăm.
Anh đồng thời chẳng dễ chịu hơn bao nhiêu, cũng là một kiểu dày vò khác.
Nhưng dường như ông trời đối xử với anh không tệ, cho anh một cơ hội ăn năn hối lỗi.
Chỉ là anh hình như đã quen với cách sống trước kia, cũng không xem sự ‘ban ân’ kiểu này là thật.
Mãi về sau…
* Hơi thở của Cố Hạnh Nguyên vẫn có vẻ hơi gấp gáp. Cô rất dè dặt nhìn người đàn ông trước mặt.
Người đàn ông này giống như đã bị đóng băng vậy.
“Reng…”
Chiếc điện thoại đặt trên bàn trang điểm đột nhiên đổ đổ chuông, đồng thời rung lên theo nhịp điệu.
Mãi đến lúc này, mới xem như phá tan được sự yên tĩnh này.
Anh lùi lại hai bước, mà Cố Hạnh Nguyên cũng nhanh chóng xoay người cầm điện thoại di động lên.
Cô thấy dãy số hiện ra trên màn hình hoàn toàn xa lạ.
Nhưng đây là số từ trong nước gọi tới.
“Alo, xin hỏi tìm ai vậy?” Cô rất lịch sự nhận điện thoại.
Bên kia điện thoại là giọng nói của một người đàn ông: “Chào cô, xin hỏi cô là cô Cố Hạnh Nguyên?”
Giọng nói nghe hơi khàn khàn, hình như là một người lớn tuổi.
Có thể gọi ra chính xác tên của mình, xem ra có chuyện tìm mình thật. Sẽ là chuyện gì nhỉ?
Trong đầu cô nhanh chóng suy đoán, nhưng vẫn trả lời: “Đúng là tôi. Xin hỏi ông tìm tôi có chuyện gì không?”
Bắc Minh Thiện đứng cách cô không xa, tiếng loa điện thoại rất to, hơn nữa trong phòng ngủ quả thật rất yên tĩnh nên anh nghe được rõ ràng.
Là một người đàn ông… Điều này làm anh khẽ nhíu mày.
Anh tự cho rằng mình không phải là một người hẹp hòi, nhưng khi liên quan đến Cố Hạnh Nguyên thì muốn giữ lại.
Mắt anh nhìn chằm chằm vào điện thoại.
Cố Hạnh Nguyên liếc nhìn chiếc gương trước mặt, đúng lúc nó phản chiếu ra gương mặt giống như trái mướp đắng của người đàn ông phía sau kia.
Người đàn ông ở đầu bên kia điện thoại tiếp tục nói: “Rất xin lỗi cô vì đã đột nhiên gọi điện thoại tới cho cô thế này. Tôi là Phùng Quốc Hoa chịu trách nhiệm biên tập cho nhà xuất bản XX. Chúng tôi đã xem qua phần giới thiệu vắn tắt về bản thảo mà cô để lại ở chỗ chúng tôi, chúng tôi muốn trao đổi với cô về vấn đề xuất bản. Không biết cô rảnh vào lúc nào?”
Nhà xuất bản XX…
Cố Hạnh Nguyên nhanh chóng nhớ ra, mình thật sự có để lại chỗ đó một phần giới thiệu vắn tắt về quyển sách mình mới sáng tác.
Mình chờ mãi vẫn không nhận được câu trả lời, còn tưởng người ta không coi trọng.
Không ngờ hôm nay đột nhiên nhận được câu trả lời, còn muốn bàn về vấn đề xuất bản.
Trong lòng cô không khỏi vui mừng, vội nói: “Được, nhưng tôi đang ở bên Anh, nhanh nhất cũng phải hai ngày nữa mới có thể quay về được…”
Trong giọng nói còn kèm theo chút run rẩy vì kích động.
Phùng Quốc Hoa trả lời trước khi cô nói xong: “Không thành vấn đề, chờ thêm hai ngày nữa cũng được. Tôi không biết bây giờ cô đang ở nước ngoài, xem ra tôi đã làm phiền cô nghỉ ngơi rồi.”
“Không sao, cám ơn ông đã báo cho tôi biết tin tức tốt này. Vậy chúng ta sẽ gặp lại sau hai ngày nữa.” Cố Hạnh Nguyên nói xong lại cúp máy, hưng phấn tới mức gần như muốn hét lên thật to.
Quyển sách mới sắp được xuất bản, điều này thật sự là một tin tức đặc biệt tốt đối với Cố Hạnh Nguyên.
Cô vui sướng không thua gì quyển sách đầu tiên của mình được xuất bản.
Bắc Minh Thiện đứng cách cô không xa cũng nghe thấy rõ ràng, ngược lại khẽ nhíu mày.
Dường như anh cũng nhớ ra quyển ‘tác phẩm đầu tay’ trước kia của cô đã trích dẫn những ngày “đen tối” của mình.
Anh biết chuyện liên quan tới quyển sách thứ hai này từ lúc cô làm trợ lý đặc biệt.
Chỉ có điều anh hoàn toàn không biết gì về các loại tin tức liên quan như nội dung và tên của quyển sách.
Có thể nhìn ra được cô càng để tâm tới quyển sách này hơn, cùng lúc đó cũng thực hiện các biện pháp an toàn càng thích hợp hơn.
Có một lần, anh nhân lúc cô không ở đó, đột nhiên tò mò muốn xem thử.
Nhưng thứ đầu tiên tiếp đón anh chính là hai lớp mật khẩu của laptop.
Vòng qua mật khẩu của hệ thống còn dễ nói, xem như dễ dàng, hơn nữa cô chắc chắn sẽ không phát hiện ra.
Nhưng mật khẩu khởi động máy lại khó giải quyết. Cách xóa bỏ mật khẩu có thể đơn giản lại bạo lực, nhưng như vậy sẽ xóa bỏ mật khẩu ban đầu, không chỉ bị cô phát hiện, bản thân cũng bị lộ.
Hành vi ‘trộm cắp’ này thật sự gây tổn hại cho hình tượng của mình.
Còn có thể khiến cô nắm được cán, như vậy cuộc sống sau này tất nhiên sẽ không thể sống tốt được.
Cho nên câu đố bí ẩn này lại vẫn giấu kín trong lòng.
Qua thời gian dài như vậy, vào lúc dường như đã sắp quên mất chuyện này, cuộc điện thoại của đáng chết này lại khiến cho Bắc Minh Thiện bắt đầu thấy khó chịu.
“Em định ra sách à? Lẽ nào bây giờ em rất thiếu tiền sao?” Anh hỏi gần hỏi xa.
Cố Hạnh Nguyên khó khăn lắm mới kìm chế được sự hưng phấn của mình: “Chắc chắn rồi. Em phải nuôi ba đứa trẻ, đâu có dễ dàng như vậy. Em cũng đâu có nhiều sản nghiệp như anh. Cho dù anh có mất đi Bắc Minh thị vẫn có thể sống vô cùng thoải mái.”
“Ba đứa chúng nó cũng thuộc về anh. Em không cần thiết phải làm như thế.”
“Hay là thôi đi, em biết trong lòng anh nghĩ thế nào. Chỉ là em không muốn cứ sống như vậy đến hết cuộc đời này. Em chắc chắn sẽ sống mỗi ngày đều vô cùng đặc sắc. Hơn nữa, em là mẹ của chúng, em cũng có trách nhiệm nuôi nấng con cái. Em sẽ quay về vào sáng sớm mai. Anh mua vé máy bay cho em, đến lúc tiền nhuận bút được gửi tới, em sẽ trả lại cho anh. Mời anh hãy tránh ra…”
Cô nói xong, dùng tay nhẹ nhàng kéo Bắc Minh Thiện sang một bên, rồi chen qua.
Cô đi tới trước tủ quần áo, mở vali ra và bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Bắc Minh Thiện nhìn cô thu dọn hành lý với tốc độ rất nhanh: “Ngày mai chúng ta cùng về là được rồi. Dù sao bọn trẻ chơi ở đây cũng đủ rồi. Về phần đám người Vân Chi Lâm, bọn họ đâu phải trẻ con, không cần bố trí hành trình tiếp theo cho bọn họ.”
Cố Hạnh Nguyên khẽ nhíu mày. Người này thật sự là một miếng ‘cao da chó’ . Nhưng cô nghĩ lại cũng thấy đúng, thời gian mọi người ra ngoài thật sự không ngắn.
* Máy bay từ từ hạ cánh, ngồi bên cửa sổ nhìn đường băng dưới chân ban đầu chỉ có kích cỡ giống như giun lại dần dần lớn lên, lớn lên, sâu hơn…
Sau khi thân máy bay chấn động nhẹ, từng đoạn vạch màu trắng liên tục trên đường băng đã trở nên rõ ràng.
Cuối cùng cũng về nhà rồi.
Cho dù thế giới bên ngoài có muôn màu muôn vẻ, biến đổi không ngừng, cũng không làm cho mình cảm thấy ấm áp và thoải mái như ở nhà.
“Các bảo bối, chúng ta đã về đến nhà rồi…”
Trong cuộc hành trình trở về này, đám trẻ ít nói hơn hẳn, không còn hưng phấn như lúc mới xuất phát.
Ham chơi là một bản tính trời sinh. Tư tưởng của chúng dường như giống mình.
Nhưng… cô tin tưởng, theo đám trẻ không ngừng trưởng thành, trải qua càng lúc càng nhiều chuyện hơn, cuối cùng sẽ có một ngày chúng có cảm giác giống mình.
Lại là một buổi sáng với ánh nắng chói chang, cho dù nó không có gì khác với mấy ngày trước.
Nhưng nó lại càng có ý nghĩa hơn, không hề bình thường đối với Cố Hạnh Nguyên.
“Em định đi gặp biên tập nhà xuất bản gì đó thật à?”
Trên bàn ăn, mọi người ngồi quây quầy ăn bữa sáng.
Bắc Minh Thiện luôn im lặng ăn cơm đột nhiên hỏi một câu như vậy.
“Sao thế? Lẽ nào anh phản đối?” Đối với vấn đề của anh, Cố Hạnh Nguyên đã đoán được từ lâu, đồng thời cũng không định cân nhắc bất kỳ cảm xúc nào của anh.
Cho nên cô trả lời với vẻ vô cùng dứt khoát, hơn nữa còn kèm theo chút kiên định.
Thật ra ngày thứ hai sau khi Cố Hạnh Nguyên nhận được cuộc điện thoại, mọi người đều biết chuyện nhà xuất bản XX tìm cô.
Đương nhiên, ngoại trừ thái độ của Bắc Minh Thiện có vẻ mơ hồ, những người khác đều bày tỏ sự tán thành, đồng thời đều về cùng bọn họ, bao gồm cả Vân Chi Lâm và Anna.
Quyết định như vậy làm Cố Hạnh Nguyên cảm thấy không đã nghiền.
“Ở đây, chỗ nào nên chơi đều đã chơi qua, các bảo bối còn phải đến trường. Mà hai người già chúng tôi cũng nên về nhà cố gắng nghỉ ngơi một chút.”
“Tớ đã ra ngoài lâu như vậy, không biết nhà hàng của tớ thế nào?”
“Còn không phải sao? Trách nhiệm của tôi bây giờ lại càng lớn hơn, vừa muốn quản lý văn phòng, bây giờ còn phải giúp lo liệu nhà hàng, không chơi nữa, giữ sức lực để cố gắng làm việc thôi.”
Đây chính là câu trả lời của hai cụ già và Vân Chi Lâm và Anna.
* “Thiện, con cảm thấy có vấn đề gì không?” Dư Như Khiết nghe lời con trai nói, cảm giác trong này còn có ẩn ý khác.
Bà còn tưởng con trai kinh doanh nhiều năm như vậy, nhìn ra được manh mối gì.
Bắc Minh Thiện không hé răng, lại ăn tiếp.
Bầu không khí này có vẻ thật sự kỳ lạ.
“Có thể có vấn đề gì chứ? Tôi cũng nghe nói qua về nhà xuất bản XX rồi. Đó là một nhà xuất bản thật sự không tệ đâu. Tôi lướt mạng thấy văn học mạng bây giờ đã trở nên phổ biến, thậm chí còn chiếm rất nhiều thị trường của ấn phẩm. Bây giờ người có thể kiên trì ra ấn phẩm như bọn họ đã rất ít rồi.”
Một câu nói của Mạc Cẩm Thành đã được tất cả mọi người đang ngồi đây tán thành.
Cái này cũng đúng mong muốn của Cố Hạnh Nguyên ngồi đối diện: “Đúng vậy ba nuôi, bây giờ thị trường ấn phẩm kém hơn trước rất nhiều. Con không phải nói những tác phẩm trên mạng không tốt, nhưng con vẫn cảm thấy có đôi khi cầm một quyển sách thật sự trong tay, cảm giác này tuyệt vời này không thể dùng lời lẽ nào tả xiết được.”
Hai ba con này kẻ xướng người họa, thật sự làm cho trong lòng Bắc Minh Thiện cảm thấy hơi khó chịu.
Nói thật đường hoàng, ai trong các người biết trong sách của cô ấy rốt cuộc viết gì, chèn ép một nhân vật nam chính như mình thành dáng vẻ thế nào.
Anh âm thầm thở dài.
Ăn cơm xong, Cố Hạnh Nguyên một mình lái xe tới nhà xuất bản, mà Bắc Minh Thiện lại làm công việc của ‘bảo mẫu’.
Đại khái nếu không có chuyện gì khác, chính là trông trẻ.
Còn hai ngày nữa, đám trẻ mới phải đến trường. Mà trong hai ngày nay, xem ra Cố Hạnh Nguyên sẽ rất bận không giúp được gì. Cô phải bắt đầu bôn ba vì quyển sách thứ hai chèn ép Bắc Minh Thiện.
Về phần Dư Như Khiết và Mạc Cẩm Thành, bọn họ ít nhiều cũng có thể giúp đỡ được một chút, nhưng lại đặc biệt có hạn.
Đương nhiên đây là bọn họ cố ý. Bọn họ cảm thấy Bắc Minh Thiện nên ở chung với đám trẻ nhiều hơn, nếu không cứ có cảm giác người làm ba ruột này giống như ba dượng vậy.
* Sau cuộc hành trình từ Châu Âu trở về, Vân Chi Lâm và Anna càng trở nên thân thiết hơn, xem ra chuyện tốt của bọn họ cũng sắp tới gần rồi.
Đã lâu không có chuyện vui, cũng nên có một hoạt động thật tốt.
Sau cuộc hành trình từ Châu Âu trở về, hình như mỗi ngày Cố Hạnh Nguyên còn bận hơn cả trước đây.
Ngược lại, mỗi ngày Bắc Minh Thiện lại giống như một kẻ ăn không ngồi rồi, không có việc gì làm vậy.
Đương nhiên, anh cũng không phải hoàn toàn không có việc gì để làm, đưa đón đám trẻ đi học chính là công việc của anh hiện nay.
Tổng Gíam đốc tập đoàn Bắc Minh thị cũ, đại diện Tổng Giám đốc tập đoàn GT lại lưu lạc đến mức này, còn thu hút sự chú ý của không ít nhà truyền thông.
Có một vài phóng sự liên quan như ” Tổng Gíam đốc lắc mình một cái biến thành nhân viên nuôi dạy trẻ”, “cuộc sống hiện nay của Tổng Gíam đốc bị sa sút”…
Trong những bức ảnh được chụp lén và miêu tả trong bài phóng sự luôn lộ ra sự mỉa mai cay độc và chế giễu đối với Bắc Minh Thiện.
Tuy những lời bình luận này có hơi thái quá và ném đá xuống giếng, nhưng “băng dày ba thước, không phải chỉ trong một ngày”. Tất cả đều là do trước đó, anh đã vô tình đắc tội đám truyền thông này.
Bắc Minh Thiện chính là một ví dụ như vậy. Hoàn cảnh khách quan khi còn bé làm ý thức chủ quan của anh bị bóp méo ở một mức độ nhất định.
Sự bóp méo này đã đi theo bên cạnh anh rất nhiều năm.
Thậm chí nếu không có sự xuất hiện của Cố Hạnh Nguyên, có 80% khả năng là anh sẽ vẫn luôn tiếp tục như vậy.
Mọi người xung quanh không ai không chịu sự ảnh hưởng của anh.
Đánh người một nghìn, tự hại tám trăm.
Anh đồng thời chẳng dễ chịu hơn bao nhiêu, cũng là một kiểu dày vò khác.
Nhưng dường như ông trời đối xử với anh không tệ, cho anh một cơ hội ăn năn hối lỗi.
Chỉ là anh hình như đã quen với cách sống trước kia, cũng không xem sự ‘ban ân’ kiểu này là thật.
Mãi về sau…
* Hơi thở của Cố Hạnh Nguyên vẫn có vẻ hơi gấp gáp. Cô rất dè dặt nhìn người đàn ông trước mặt.
Người đàn ông này giống như đã bị đóng băng vậy.
“Reng…”
Chiếc điện thoại đặt trên bàn trang điểm đột nhiên đổ đổ chuông, đồng thời rung lên theo nhịp điệu.
Mãi đến lúc này, mới xem như phá tan được sự yên tĩnh này.
Anh lùi lại hai bước, mà Cố Hạnh Nguyên cũng nhanh chóng xoay người cầm điện thoại di động lên.
Cô thấy dãy số hiện ra trên màn hình hoàn toàn xa lạ.
Nhưng đây là số từ trong nước gọi tới.
“Alo, xin hỏi tìm ai vậy?” Cô rất lịch sự nhận điện thoại.
Bên kia điện thoại là giọng nói của một người đàn ông: “Chào cô, xin hỏi cô là cô Cố Hạnh Nguyên?”
Giọng nói nghe hơi khàn khàn, hình như là một người lớn tuổi.
Có thể gọi ra chính xác tên của mình, xem ra có chuyện tìm mình thật. Sẽ là chuyện gì nhỉ?
Trong đầu cô nhanh chóng suy đoán, nhưng vẫn trả lời: “Đúng là tôi. Xin hỏi ông tìm tôi có chuyện gì không?”
Bắc Minh Thiện đứng cách cô không xa, tiếng loa điện thoại rất to, hơn nữa trong phòng ngủ quả thật rất yên tĩnh nên anh nghe được rõ ràng.
Là một người đàn ông… Điều này làm anh khẽ nhíu mày.
Anh tự cho rằng mình không phải là một người hẹp hòi, nhưng khi liên quan đến Cố Hạnh Nguyên thì muốn giữ lại.
Mắt anh nhìn chằm chằm vào điện thoại.
Cố Hạnh Nguyên liếc nhìn chiếc gương trước mặt, đúng lúc nó phản chiếu ra gương mặt giống như trái mướp đắng của người đàn ông phía sau kia.
Người đàn ông ở đầu bên kia điện thoại tiếp tục nói: “Rất xin lỗi cô vì đã đột nhiên gọi điện thoại tới cho cô thế này. Tôi là Phùng Quốc Hoa chịu trách nhiệm biên tập cho nhà xuất bản XX. Chúng tôi đã xem qua phần giới thiệu vắn tắt về bản thảo mà cô để lại ở chỗ chúng tôi, chúng tôi muốn trao đổi với cô về vấn đề xuất bản. Không biết cô rảnh vào lúc nào?”
Nhà xuất bản XX…
Cố Hạnh Nguyên nhanh chóng nhớ ra, mình thật sự có để lại chỗ đó một phần giới thiệu vắn tắt về quyển sách mình mới sáng tác.
Mình chờ mãi vẫn không nhận được câu trả lời, còn tưởng người ta không coi trọng.
Không ngờ hôm nay đột nhiên nhận được câu trả lời, còn muốn bàn về vấn đề xuất bản.
Trong lòng cô không khỏi vui mừng, vội nói: “Được, nhưng tôi đang ở bên Anh, nhanh nhất cũng phải hai ngày nữa mới có thể quay về được…”
Trong giọng nói còn kèm theo chút run rẩy vì kích động.
Phùng Quốc Hoa trả lời trước khi cô nói xong: “Không thành vấn đề, chờ thêm hai ngày nữa cũng được. Tôi không biết bây giờ cô đang ở nước ngoài, xem ra tôi đã làm phiền cô nghỉ ngơi rồi.”
“Không sao, cám ơn ông đã báo cho tôi biết tin tức tốt này. Vậy chúng ta sẽ gặp lại sau hai ngày nữa.” Cố Hạnh Nguyên nói xong lại cúp máy, hưng phấn tới mức gần như muốn hét lên thật to.
Quyển sách mới sắp được xuất bản, điều này thật sự là một tin tức đặc biệt tốt đối với Cố Hạnh Nguyên.
Cô vui sướng không thua gì quyển sách đầu tiên của mình được xuất bản.
Bắc Minh Thiện đứng cách cô không xa cũng nghe thấy rõ ràng, ngược lại khẽ nhíu mày.
Dường như anh cũng nhớ ra quyển ‘tác phẩm đầu tay’ trước kia của cô đã trích dẫn những ngày “đen tối” của mình.
Anh biết chuyện liên quan tới quyển sách thứ hai này từ lúc cô làm trợ lý đặc biệt.
Chỉ có điều anh hoàn toàn không biết gì về các loại tin tức liên quan như nội dung và tên của quyển sách.
Có thể nhìn ra được cô càng để tâm tới quyển sách này hơn, cùng lúc đó cũng thực hiện các biện pháp an toàn càng thích hợp hơn.
Có một lần, anh nhân lúc cô không ở đó, đột nhiên tò mò muốn xem thử.
Nhưng thứ đầu tiên tiếp đón anh chính là hai lớp mật khẩu của laptop.
Vòng qua mật khẩu của hệ thống còn dễ nói, xem như dễ dàng, hơn nữa cô chắc chắn sẽ không phát hiện ra.
Nhưng mật khẩu khởi động máy lại khó giải quyết. Cách xóa bỏ mật khẩu có thể đơn giản lại bạo lực, nhưng như vậy sẽ xóa bỏ mật khẩu ban đầu, không chỉ bị cô phát hiện, bản thân cũng bị lộ.
Hành vi ‘trộm cắp’ này thật sự gây tổn hại cho hình tượng của mình.
Còn có thể khiến cô nắm được cán, như vậy cuộc sống sau này tất nhiên sẽ không thể sống tốt được.
Cho nên câu đố bí ẩn này lại vẫn giấu kín trong lòng.
Qua thời gian dài như vậy, vào lúc dường như đã sắp quên mất chuyện này, cuộc điện thoại của đáng chết này lại khiến cho Bắc Minh Thiện bắt đầu thấy khó chịu.
“Em định ra sách à? Lẽ nào bây giờ em rất thiếu tiền sao?” Anh hỏi gần hỏi xa.
Cố Hạnh Nguyên khó khăn lắm mới kìm chế được sự hưng phấn của mình: “Chắc chắn rồi. Em phải nuôi ba đứa trẻ, đâu có dễ dàng như vậy. Em cũng đâu có nhiều sản nghiệp như anh. Cho dù anh có mất đi Bắc Minh thị vẫn có thể sống vô cùng thoải mái.”
“Ba đứa chúng nó cũng thuộc về anh. Em không cần thiết phải làm như thế.”
“Hay là thôi đi, em biết trong lòng anh nghĩ thế nào. Chỉ là em không muốn cứ sống như vậy đến hết cuộc đời này. Em chắc chắn sẽ sống mỗi ngày đều vô cùng đặc sắc. Hơn nữa, em là mẹ của chúng, em cũng có trách nhiệm nuôi nấng con cái. Em sẽ quay về vào sáng sớm mai. Anh mua vé máy bay cho em, đến lúc tiền nhuận bút được gửi tới, em sẽ trả lại cho anh. Mời anh hãy tránh ra…”
Cô nói xong, dùng tay nhẹ nhàng kéo Bắc Minh Thiện sang một bên, rồi chen qua.
Cô đi tới trước tủ quần áo, mở vali ra và bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Bắc Minh Thiện nhìn cô thu dọn hành lý với tốc độ rất nhanh: “Ngày mai chúng ta cùng về là được rồi. Dù sao bọn trẻ chơi ở đây cũng đủ rồi. Về phần đám người Vân Chi Lâm, bọn họ đâu phải trẻ con, không cần bố trí hành trình tiếp theo cho bọn họ.”
Cố Hạnh Nguyên khẽ nhíu mày. Người này thật sự là một miếng ‘cao da chó’ . Nhưng cô nghĩ lại cũng thấy đúng, thời gian mọi người ra ngoài thật sự không ngắn.
* Máy bay từ từ hạ cánh, ngồi bên cửa sổ nhìn đường băng dưới chân ban đầu chỉ có kích cỡ giống như giun lại dần dần lớn lên, lớn lên, sâu hơn…
Sau khi thân máy bay chấn động nhẹ, từng đoạn vạch màu trắng liên tục trên đường băng đã trở nên rõ ràng.
Cuối cùng cũng về nhà rồi.
Cho dù thế giới bên ngoài có muôn màu muôn vẻ, biến đổi không ngừng, cũng không làm cho mình cảm thấy ấm áp và thoải mái như ở nhà.
“Các bảo bối, chúng ta đã về đến nhà rồi…”
Trong cuộc hành trình trở về này, đám trẻ ít nói hơn hẳn, không còn hưng phấn như lúc mới xuất phát.
Ham chơi là một bản tính trời sinh. Tư tưởng của chúng dường như giống mình.
Nhưng… cô tin tưởng, theo đám trẻ không ngừng trưởng thành, trải qua càng lúc càng nhiều chuyện hơn, cuối cùng sẽ có một ngày chúng có cảm giác giống mình.
Lại là một buổi sáng với ánh nắng chói chang, cho dù nó không có gì khác với mấy ngày trước.
Nhưng nó lại càng có ý nghĩa hơn, không hề bình thường đối với Cố Hạnh Nguyên.
“Em định đi gặp biên tập nhà xuất bản gì đó thật à?”
Trên bàn ăn, mọi người ngồi quây quầy ăn bữa sáng.
Bắc Minh Thiện luôn im lặng ăn cơm đột nhiên hỏi một câu như vậy.
“Sao thế? Lẽ nào anh phản đối?” Đối với vấn đề của anh, Cố Hạnh Nguyên đã đoán được từ lâu, đồng thời cũng không định cân nhắc bất kỳ cảm xúc nào của anh.
Cho nên cô trả lời với vẻ vô cùng dứt khoát, hơn nữa còn kèm theo chút kiên định.
Thật ra ngày thứ hai sau khi Cố Hạnh Nguyên nhận được cuộc điện thoại, mọi người đều biết chuyện nhà xuất bản XX tìm cô.
Đương nhiên, ngoại trừ thái độ của Bắc Minh Thiện có vẻ mơ hồ, những người khác đều bày tỏ sự tán thành, đồng thời đều về cùng bọn họ, bao gồm cả Vân Chi Lâm và Anna.
Quyết định như vậy làm Cố Hạnh Nguyên cảm thấy không đã nghiền.
“Ở đây, chỗ nào nên chơi đều đã chơi qua, các bảo bối còn phải đến trường. Mà hai người già chúng tôi cũng nên về nhà cố gắng nghỉ ngơi một chút.”
“Tớ đã ra ngoài lâu như vậy, không biết nhà hàng của tớ thế nào?”
“Còn không phải sao? Trách nhiệm của tôi bây giờ lại càng lớn hơn, vừa muốn quản lý văn phòng, bây giờ còn phải giúp lo liệu nhà hàng, không chơi nữa, giữ sức lực để cố gắng làm việc thôi.”
Đây chính là câu trả lời của hai cụ già và Vân Chi Lâm và Anna.
* “Thiện, con cảm thấy có vấn đề gì không?” Dư Như Khiết nghe lời con trai nói, cảm giác trong này còn có ẩn ý khác.
Bà còn tưởng con trai kinh doanh nhiều năm như vậy, nhìn ra được manh mối gì.
Bắc Minh Thiện không hé răng, lại ăn tiếp.
Bầu không khí này có vẻ thật sự kỳ lạ.
“Có thể có vấn đề gì chứ? Tôi cũng nghe nói qua về nhà xuất bản XX rồi. Đó là một nhà xuất bản thật sự không tệ đâu. Tôi lướt mạng thấy văn học mạng bây giờ đã trở nên phổ biến, thậm chí còn chiếm rất nhiều thị trường của ấn phẩm. Bây giờ người có thể kiên trì ra ấn phẩm như bọn họ đã rất ít rồi.”
Một câu nói của Mạc Cẩm Thành đã được tất cả mọi người đang ngồi đây tán thành.
Cái này cũng đúng mong muốn của Cố Hạnh Nguyên ngồi đối diện: “Đúng vậy ba nuôi, bây giờ thị trường ấn phẩm kém hơn trước rất nhiều. Con không phải nói những tác phẩm trên mạng không tốt, nhưng con vẫn cảm thấy có đôi khi cầm một quyển sách thật sự trong tay, cảm giác này tuyệt vời này không thể dùng lời lẽ nào tả xiết được.”
Hai ba con này kẻ xướng người họa, thật sự làm cho trong lòng Bắc Minh Thiện cảm thấy hơi khó chịu.
Nói thật đường hoàng, ai trong các người biết trong sách của cô ấy rốt cuộc viết gì, chèn ép một nhân vật nam chính như mình thành dáng vẻ thế nào.
Anh âm thầm thở dài.
Ăn cơm xong, Cố Hạnh Nguyên một mình lái xe tới nhà xuất bản, mà Bắc Minh Thiện lại làm công việc của ‘bảo mẫu’.
Đại khái nếu không có chuyện gì khác, chính là trông trẻ.
Còn hai ngày nữa, đám trẻ mới phải đến trường. Mà trong hai ngày nay, xem ra Cố Hạnh Nguyên sẽ rất bận không giúp được gì. Cô phải bắt đầu bôn ba vì quyển sách thứ hai chèn ép Bắc Minh Thiện.
Về phần Dư Như Khiết và Mạc Cẩm Thành, bọn họ ít nhiều cũng có thể giúp đỡ được một chút, nhưng lại đặc biệt có hạn.
Đương nhiên đây là bọn họ cố ý. Bọn họ cảm thấy Bắc Minh Thiện nên ở chung với đám trẻ nhiều hơn, nếu không cứ có cảm giác người làm ba ruột này giống như ba dượng vậy.
* Sau cuộc hành trình từ Châu Âu trở về, Vân Chi Lâm và Anna càng trở nên thân thiết hơn, xem ra chuyện tốt của bọn họ cũng sắp tới gần rồi.
Đã lâu không có chuyện vui, cũng nên có một hoạt động thật tốt.
Sau cuộc hành trình từ Châu Âu trở về, hình như mỗi ngày Cố Hạnh Nguyên còn bận hơn cả trước đây.
Ngược lại, mỗi ngày Bắc Minh Thiện lại giống như một kẻ ăn không ngồi rồi, không có việc gì làm vậy.
Đương nhiên, anh cũng không phải hoàn toàn không có việc gì để làm, đưa đón đám trẻ đi học chính là công việc của anh hiện nay.
Tổng Gíam đốc tập đoàn Bắc Minh thị cũ, đại diện Tổng Giám đốc tập đoàn GT lại lưu lạc đến mức này, còn thu hút sự chú ý của không ít nhà truyền thông.
Có một vài phóng sự liên quan như ” Tổng Gíam đốc lắc mình một cái biến thành nhân viên nuôi dạy trẻ”, “cuộc sống hiện nay của Tổng Gíam đốc bị sa sút”…
Trong những bức ảnh được chụp lén và miêu tả trong bài phóng sự luôn lộ ra sự mỉa mai cay độc và chế giễu đối với Bắc Minh Thiện.
Tuy những lời bình luận này có hơi thái quá và ném đá xuống giếng, nhưng “băng dày ba thước, không phải chỉ trong một ngày”. Tất cả đều là do trước đó, anh đã vô tình đắc tội đám truyền thông này.
Bình luận facebook