Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 828
CHƯƠNG 828: NGHE NGƯỜI TA KHUYÊN, ĂN SẼ NO
Cô không trả lời.
“Chẳng lẽ chỗ này có cảnh đẹp mà anh chưa hề phát hiện ra ư?” Nói xong, anh hơi ngó người xuống, ánh mắt nhìn theo tầm mắt của cô.
Mặt họ cách nhau rất gần, dường như có thể cảm nhận được độ ấm của đối phương.
Anh có thể ngưởi được mùi hương nhàn nhạt tỏa ra từ trên người cô, đây là hương vị anh yêu thích nhất.
Mà cô cũng có thể ngửi được mùi thanh mát nhàn nhạt của anh, tinh thần cũng phấn chấn hơn chút.
“Mấy ngày nay em không ăn gì là chuẩn bị muốn giảm cân à? Có biết hay không hả, nhà khoa học nói phụ nữ hơi béo một chút mới là đẹp nhất.”
Thấy cô vẫn không trả lời, Bắc Minh Thiện đành phải tự biên tự diễn, nói chuyện một mình.
“Có chuyện có lẽ em vẫn chưa biết, nhưng đó là chuyện vui: Vân Chi Lâm cuối cùng cũng xác định quan hệ với Anna rồi. Nhưng mà anh lại cho rằng, hành động của tên nhóc này thật sự quá chậm, nhiều ngày như vậy rồi mới đi được đến bước này. Anh thấy dì muốn ôm cháu lắm rồi, còn phải đợi năm nào tháng nào nữa không biết… Này, hay là em nói chuyện với Anna thử xem, phiến phiến thôi là được, dù sao cũng không phải là con gái mới dậy thì nữa.”
Bắc Minh Thiện giống như con muỗi vo ve không ngừng quanh tai Cố Hạnh Nguyên, “ù ù ù” khiến cô hơi nhíu mày.
“Từ khi nào anh trở thành Đường Tăng như vậy hả? Có thể im lặng lúc được không?” Cuối cùng, Cố Hạnh Nguyên cũng không nhịn được nữa, mở lời.
Chỉ cần cô lên tiếng là tốt rồi, bước đầu tiên của Bắc Minh Thiện cũng coi như đã đạt được mục đích.
Nói thật, bảo anh nói ra những chuyện nhà cửa như thế này, chính anh cũng cảm thấy đau đầu, chuyện này không phù hợp với phong cách của anh chút nào cả.
Nhưng vì Cố Hạnh Nguyên, anh còn có thể làm như nào nữa chứ.
*** Thế giới này chính là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, ngay khi Bắc Minh Thiện đang “tấn công” Cố Hạnh Nguyên, thì cũng bị Cố Hạnh Nguyên “tấn công” lại.
Bắc Minh Thiện ngưng mắt nhìn Cố Hạnh Nguyên, ba ngày nay rõ ràng cô đã gầy đi không ít, đặc biệt là khuôn mặt của cô, nhìn mà khiến người ta thấy xót.
Nhưng Cố Hạnh Nguyên lại không quen với việc anh dùng ánh mắt như vậy nhìn mình.
Cô hơi nhíu mày: “Bây giờ tâm trạng của em không tốt, phiền anh bưng canh đi cho, em không có bụng dạ nào ăn uống cả.”
Nhưng Bắc Minh Thiện lại không động đậy, giống như hoàn toàn không nghe thấy.
“Anh không nghe thấy à? Ban nãy không phải nói năng không ngừng ư? Sao bây giờ lại im như hến thế? Lúc này em không có sự kiên nhẫn nào đâu đấy.” Ngay sau đó, trong lòng cô bèn sinh ra một cảm giác bực bội.
Cô lập tức cảm thấy nhìn gì cũng không vừa mắt, cho dù biết anh hoàn toàn là muốn tốt cho mình.
“Anh đang nghĩ xem có nên gọi điện thoại cho sở thú hay không, đất đai chỗ anh thần kỳ thật đấy, lại có thể nuôi dưỡng được một chú gấu trúc. Anh biết mấy ngày nay em đang nghĩ gì, trong một năm hai người thân nhất đều rời đi, đổi lại là người khác, chắc chắn cũng khó chấp nhận được. Cho dù Lý Thâm đáng tội, nhưng suy cho cùng ông ấy cũng là ba ruột em, vẫn có quan hệ huyết thống với em. Em cảm thấy chính mình đã đưa ông ấy lên tòa. Em biết không, ở điểm này anh thật sự rất ngưỡng mộ em.”
Cố Hạnh Nguyên nghe đến đây, vô cùng ngạc nhiên nhìn anh.
“Không sai, em không nghe nhầm đâu, anh rất ngưỡng mộ em, chứ không hề có ý cười nhạo em.”
Cô nhìn ra đây là anh thật lòng nói.
“Giữa tình thân và pháp lý quả thật rất khó để chọn một trong hai, nhưng em lại làm được. Đã khó chịu ba ngày rồi, cũng đến lúc em nên lấy lại tinh thần rồi, đặc biệt là các con vẫn đang nhìn em đó. Mấy ngày nay tâm trạng em không tốt, chúng cũng ăn không ngon, ngủ không yên theo em luôn.”
Bắc Minh Thiện nói xong, lại đẩy bát canh bưng đến tới trước mặt Cố Hạnh Nguyên: “Em uống canh đi, sau đó đi đến tầng nhỏ, chúng rất muốn nhìn thấy dáng vẻ trước đây của em.”
Mặc dù lời nói đơn giản, nhưng từng câu từng chữ lại đánh thẳng vào trái tim cô.
Chuyện đã đến mức này, muốn gì cũng phải nhìn về phía trước. Ban đầu cô đồng ý gặp mặt Lạc Hàn, không phải là đã chuẩn bị tốt tâm lý rồi ư?
Các con mới là những người quan trọng nhất của cô, cho dù là vì các con thì cũng phải vực lại tinh thần.
Lúc này, Bắc Minh Thiện cầm lấy cái thìa, đưa đến bên miệng cô: “Em uống đi, bỏ hết những chuyện không vui ra khỏi đầu mình.”
* Bắc Minh Thiện đi lên đã tốt hơn chút, nhưng Dư Như Khiết ngồi trong phòng khách lại lo lắng đứng ngồi không yên.
Mạc Cẩm Thành nhìn bà khẽ cười: “Yên tâm đi, Thiện đi lên đó nhất định có thể khiến Hạnh Nguyên ăn cơm. Hai đứa chúng nó giống như oan gia ngõ hẹp vậy, ở cùng một chỗ thì chí chóe ầm ĩ nhưng xa nhau một cái là lại buồn bã, ủ rũ.”
Dư Như Khiết nhìn Mạc Cẩm Thành, ngại ngùng mỉm cười: “Nói như thế nào nhỉ, ở cùng đứa trẻ Hạnh Nguyên này càng lâu thì càng cảm thấy con bé giống như con tôi vậy. Đây cũng coi như việc tôi có thể làm được cho Lục Lộ trong khả năng của mình.”
“Tôi thấy không đơn giản như vậy đâu, thay vì nói là giống con gái thì chi bằng nói là giống con dâu thì sẽ thân thiết hơn.”
Gương mặt đang lo lắng của Dư Như Khiết lập tức lộ ra ý cười. Bà nghĩ ngợi, quả thật đúng là chuyện này. Trước nay luôn nói giữa mẹ chồng và con dâu chỉ có một loại quan hệ đó là tranh đấu.
Nhưng giữa bà và Cố Hạnh Nguyên lại không có, chỉ tiếc rằng cái gọi là quan hệ mẹ chồng nàng dâu lại không được trọn vẹn như vậy.
*** “Thật xin lỗi, ba ngày qua khiến mọi người lo lắng cho con rồi.” Khi Cố Hạnh Nguyên cất giọng nói yếu ớt của mình lên, Dư Như Khiết lập tức cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Bà xoay người lại nhìn, Bắc Minh Thiện đang đỡ Cố Hạnh Nguyên đến.
Thần sắc vẫn không tốt như trước, nhưng có thể cảm nhận được sự bi thương vây quanh cô trước đó đã biến mất không ít.
“Hạnh Nguyên, sức khỏe của cháu vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, mau ngồi xuống đi cháu. Mọi người không sao cả, chủ yếu là lo lắng cho cháu thôi.”
Cố Hạnh Nguyên ngồi xuống cạnh Dư Như Khiết, rõ ràng cảm thấy hơi ngượng.
Bây giờ là lúc nên thêm chút không khí vào ngôi nhà buồn tẻ này, mà cách tốt nhất đương nhiên chính là bọn trẻ.
Mấy ngày nay chúng đều nằm trong căn phòng nhỏ, chỉ khi ăn mới xuất hiện. Chúng không biết mẹ mình rốt cuộc gặp chuyện gì không vui, chúng cũng muốn thử làm mẹ vui, nhưng đổi lại đều là bộ mặt lạnh lùng của mẹ.
“Ba đứa ngồi ở đây làm gì thế hả? Sao không đi xuống với bà nội?” Cửa phòng của Trình Trình bị đẩy ra, Bắc Minh Thiện đứng ở cửa.
Anh biết ba đứa nhóc nhà mình nhất định sẽ ở trong phòng của Trình Trình.
Chỉ thấy ba đứa dường như cũng không có tinh thần, giương cái mặt đau khổ của mình lên nhìn ba: “Mẹ vẫn ổn chứ ạ?”
“Các con xuống dưới không phải là biết ngay ư? Nhưng mà trước lúc đó phải rửa mặt đi đã, có tinh thần hơn chút đi, đừng lề mề thêm nữa.”
* “Hạnh Nguyên, đối với chuyện của ba cháu, cháu vẫn nên nghĩ thoáng hơn chút. Thật ra ông ấy cũng vì cảm thấy đã nợ mẹ con cháu quá nhiều, nên mới biến cảm giác nợ nần thành thù hận. Thù hận sẽ luôn che mờ mắt và khiến ông ấy không nhìn rõ sự thật. Cháu cũng đừng cảm thấy buồn rầu vì chuyện này nữa, cho dù là vì chúng ta cũng được, hoặc là vẫn ghi hận ông ấy cũng được, cái này qua rồi là coi như xong.”
Từng câu từng chữ trong lời nói của Dư Như Khiết đều rót thẳng vào trái tim cô. Mặc dù nói không có đạo lý gì lớn, nhưng nghe qua lại khiến cô tin tưởng và nghe theo.
Cả đời này, con người sẽ bị làm phiền bởi rất nhiều chuyện, nhưng không thể vì bất cứ chuyện gì mà mất hết tinh thần, hoàn toàn đắm chìm trong đó được.
Chuyện đã qua thì coi như đã qua, tính toán, so đo đến cuối cùng chỉ khiến cả hai bên chịu thiệt mà thôi.
Trong chuyện này, Cố Hạnh Nguyên cảm thấy giữa mình và Lý Thâm vẫn rất giống nhau, đều sống chết vì một chuyện không buông.
Nhưng cho dù là mẹ hay là dì Như Khiết, thái độ của họ vẫn luôn khiến cô cảm thấy kinh ngạc.
Đối với mẹ mà nói, Lý Thâm thật sự đã mắc nợ bà cả đời, nhưng đến thời khắc cuối cùng của sinh mạng, bà vẫn chọn lựa bao dung.
Mà dì Như Khiết cũng vậy, chịu một tội danh và sự oan ức rất lớn, nhưng lúc này đối với người từng lúc nào cũng sẵn sàng làm hại mình, bà vẫn dùng thái độ khoan dung và tha thứ.
Họ làm như vậy không phải để tỏ rõ mình nhu nhược cỡ nào, mà ngược lại càng khiến người khác cảm thấy, trong cơ thể yếu đuối ấy tiềm tàng một sức mạnh tinh thần to lớn biết nhường nào.
“Mẹ ơi, mẹ ơi…”
Một loạt tiếng gọi của trẻ con kéo Cố Hạnh Nguyên từ trong suy tư trở về thực tại.
Là các con của cô đang gọi cô.
Cho dù là Lục Lộ hay là Dư Như Khiết thì với tư cách là một người mẹ, họ vẫn sẽ làm tấm gương cho con cái của mình, bất khuất, lấy ơn báo oán… Thế thì, mình cũng là một người mẹ, mình nên mang đến cho con cái mình nguồn năng lượng như thế nào đây… *** Sức khỏe của Cố Hạnh Nguyên đang ngày một tốt lên, những đau khổ từng khiến cô cảm nhận được trước đó cho dù là về mặt tâm lý hay là thể xác thì thời gian vẫn sẽ là liều thuốc chữa lành vết sẹo tốt nhất.
Cuối cùng, khi mùa xuân đến lần nữa, dưới sự giúp đỡ của bác sỹ đông y nổi tiếng do Bắc Minh Thiện đích thân mời đến cho cô, toàn bộ lớp thạch cao và băng vải bó trên người cô đã bị tháo bỏ.
“Cô Mạc, bây giờ cô có thể di chuyển vai một cách thích hợp, xem xem có chướng ngại gì lớn không?”
Tháo bỏ những ràng buộc này, cô lập tức cảm thấy cả người thoải mái hẳn lên, ngay sau đó là một tâm trạng nhẹ nhõm.
Cô nhìn bác sỹ đông ý, tâm trạng hơi căng thẳng, cũng hơi lo lắng.
Bắc Minh Thiện vỗ nhẹ vai cô, trao cho cô một ánh mắt kiên định: “Đừng sợ, cứ làm theo lời bác sỹ nói đi.”
Cô hơi cắn môi, thử cử động cánh tay bị thương.
Đã rất lâu không cử động rồi, ban đầu quả thật vẫn khó thích ứng.
Nhưng điều khiến cô cảm thấy kinh ngạc đó là cánh tay của mình cuối cùng cũng có thể hơi nâng lên được, hơn nữa vai cũng không còn đau như trong tưởng tượng.
Sau đó, cô lại phối hợp với bác sỹ đông y tiến hành thí nghiệm xoay vòng cánh tay và cử động vai.
“Cô Mạc, tình trạng vết thương của cô đã hoàn toàn hồi phục rồi. Do cô không cử động trong một thời gian dài nên bây giờ vẫn chưa thể cử động thoải mái, dễ dàng giống như trước đó. Cái này vẫn cần một thời gian huấn luyện hồi phục nữa thì mới có thể thật sự bình phục như thường.”
Sau khi bác sỹ đông y giải thích cho cô xong thì lấy một bình thuốc từ trong hộp thuốc mang theo bên người ra đưa cho Bắc Minh Thiện: “Ngài Bắc Minh, đây là thuốc mỡ giãn gân do tôi điều chế, mỗi ngày khi tiến hành huấn luyện hồi phục cho cô Mạc, anh hãy dùng một ít bôi lên chỗ đau, như vậy hiệu quả sẽ tốt hơn nhiều, chắc chắn sẽ đạt được hiệu quả gấp đôi.”
Sau khi Bắc Minh Thiện sắp xếp người đưa bác sỹ đông y về thì lập tức quay trở lại phòng khách.
Anh nhìn ra Cố Hạnh Nguyên rõ ràng đang rất vui, cô đã thử cử động rồi.
“Hạnh Nguyên, anh tin không lâu nữa đâu em có thể giống như trước đây. Nhưng ở mãi trong này lâu như vậy, có phải là cũng hơi buồn chán không?”
Cố Hạnh Nguyên gật đầu: “Cũng có hơi.” Nói xong, cô nhìn những người còn lại đang vây xung quanh mình: Dư Như Khiết, Mạc Cẩm Thành và cả Lạc Kiều đang ôm cục cưng: “Mọi người cũng không để con đi, thế thì đừng để con đi nữa, đoán chừng nếu không tháo bỏ thạch cao và băng vải thì con thật sự mốc meo mất.”
“Hừ, mọi người vì muốn tốt cho cậu thôi, thế mà cậu lại quay ra trách cứ mọi người. Sau này nếu còn có chuyện như vậy, chúng tớ không thèm quan tâm cậu nữa.” Lạc Kiều oán trách nói.
Cô không trả lời.
“Chẳng lẽ chỗ này có cảnh đẹp mà anh chưa hề phát hiện ra ư?” Nói xong, anh hơi ngó người xuống, ánh mắt nhìn theo tầm mắt của cô.
Mặt họ cách nhau rất gần, dường như có thể cảm nhận được độ ấm của đối phương.
Anh có thể ngưởi được mùi hương nhàn nhạt tỏa ra từ trên người cô, đây là hương vị anh yêu thích nhất.
Mà cô cũng có thể ngửi được mùi thanh mát nhàn nhạt của anh, tinh thần cũng phấn chấn hơn chút.
“Mấy ngày nay em không ăn gì là chuẩn bị muốn giảm cân à? Có biết hay không hả, nhà khoa học nói phụ nữ hơi béo một chút mới là đẹp nhất.”
Thấy cô vẫn không trả lời, Bắc Minh Thiện đành phải tự biên tự diễn, nói chuyện một mình.
“Có chuyện có lẽ em vẫn chưa biết, nhưng đó là chuyện vui: Vân Chi Lâm cuối cùng cũng xác định quan hệ với Anna rồi. Nhưng mà anh lại cho rằng, hành động của tên nhóc này thật sự quá chậm, nhiều ngày như vậy rồi mới đi được đến bước này. Anh thấy dì muốn ôm cháu lắm rồi, còn phải đợi năm nào tháng nào nữa không biết… Này, hay là em nói chuyện với Anna thử xem, phiến phiến thôi là được, dù sao cũng không phải là con gái mới dậy thì nữa.”
Bắc Minh Thiện giống như con muỗi vo ve không ngừng quanh tai Cố Hạnh Nguyên, “ù ù ù” khiến cô hơi nhíu mày.
“Từ khi nào anh trở thành Đường Tăng như vậy hả? Có thể im lặng lúc được không?” Cuối cùng, Cố Hạnh Nguyên cũng không nhịn được nữa, mở lời.
Chỉ cần cô lên tiếng là tốt rồi, bước đầu tiên của Bắc Minh Thiện cũng coi như đã đạt được mục đích.
Nói thật, bảo anh nói ra những chuyện nhà cửa như thế này, chính anh cũng cảm thấy đau đầu, chuyện này không phù hợp với phong cách của anh chút nào cả.
Nhưng vì Cố Hạnh Nguyên, anh còn có thể làm như nào nữa chứ.
*** Thế giới này chính là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, ngay khi Bắc Minh Thiện đang “tấn công” Cố Hạnh Nguyên, thì cũng bị Cố Hạnh Nguyên “tấn công” lại.
Bắc Minh Thiện ngưng mắt nhìn Cố Hạnh Nguyên, ba ngày nay rõ ràng cô đã gầy đi không ít, đặc biệt là khuôn mặt của cô, nhìn mà khiến người ta thấy xót.
Nhưng Cố Hạnh Nguyên lại không quen với việc anh dùng ánh mắt như vậy nhìn mình.
Cô hơi nhíu mày: “Bây giờ tâm trạng của em không tốt, phiền anh bưng canh đi cho, em không có bụng dạ nào ăn uống cả.”
Nhưng Bắc Minh Thiện lại không động đậy, giống như hoàn toàn không nghe thấy.
“Anh không nghe thấy à? Ban nãy không phải nói năng không ngừng ư? Sao bây giờ lại im như hến thế? Lúc này em không có sự kiên nhẫn nào đâu đấy.” Ngay sau đó, trong lòng cô bèn sinh ra một cảm giác bực bội.
Cô lập tức cảm thấy nhìn gì cũng không vừa mắt, cho dù biết anh hoàn toàn là muốn tốt cho mình.
“Anh đang nghĩ xem có nên gọi điện thoại cho sở thú hay không, đất đai chỗ anh thần kỳ thật đấy, lại có thể nuôi dưỡng được một chú gấu trúc. Anh biết mấy ngày nay em đang nghĩ gì, trong một năm hai người thân nhất đều rời đi, đổi lại là người khác, chắc chắn cũng khó chấp nhận được. Cho dù Lý Thâm đáng tội, nhưng suy cho cùng ông ấy cũng là ba ruột em, vẫn có quan hệ huyết thống với em. Em cảm thấy chính mình đã đưa ông ấy lên tòa. Em biết không, ở điểm này anh thật sự rất ngưỡng mộ em.”
Cố Hạnh Nguyên nghe đến đây, vô cùng ngạc nhiên nhìn anh.
“Không sai, em không nghe nhầm đâu, anh rất ngưỡng mộ em, chứ không hề có ý cười nhạo em.”
Cô nhìn ra đây là anh thật lòng nói.
“Giữa tình thân và pháp lý quả thật rất khó để chọn một trong hai, nhưng em lại làm được. Đã khó chịu ba ngày rồi, cũng đến lúc em nên lấy lại tinh thần rồi, đặc biệt là các con vẫn đang nhìn em đó. Mấy ngày nay tâm trạng em không tốt, chúng cũng ăn không ngon, ngủ không yên theo em luôn.”
Bắc Minh Thiện nói xong, lại đẩy bát canh bưng đến tới trước mặt Cố Hạnh Nguyên: “Em uống canh đi, sau đó đi đến tầng nhỏ, chúng rất muốn nhìn thấy dáng vẻ trước đây của em.”
Mặc dù lời nói đơn giản, nhưng từng câu từng chữ lại đánh thẳng vào trái tim cô.
Chuyện đã đến mức này, muốn gì cũng phải nhìn về phía trước. Ban đầu cô đồng ý gặp mặt Lạc Hàn, không phải là đã chuẩn bị tốt tâm lý rồi ư?
Các con mới là những người quan trọng nhất của cô, cho dù là vì các con thì cũng phải vực lại tinh thần.
Lúc này, Bắc Minh Thiện cầm lấy cái thìa, đưa đến bên miệng cô: “Em uống đi, bỏ hết những chuyện không vui ra khỏi đầu mình.”
* Bắc Minh Thiện đi lên đã tốt hơn chút, nhưng Dư Như Khiết ngồi trong phòng khách lại lo lắng đứng ngồi không yên.
Mạc Cẩm Thành nhìn bà khẽ cười: “Yên tâm đi, Thiện đi lên đó nhất định có thể khiến Hạnh Nguyên ăn cơm. Hai đứa chúng nó giống như oan gia ngõ hẹp vậy, ở cùng một chỗ thì chí chóe ầm ĩ nhưng xa nhau một cái là lại buồn bã, ủ rũ.”
Dư Như Khiết nhìn Mạc Cẩm Thành, ngại ngùng mỉm cười: “Nói như thế nào nhỉ, ở cùng đứa trẻ Hạnh Nguyên này càng lâu thì càng cảm thấy con bé giống như con tôi vậy. Đây cũng coi như việc tôi có thể làm được cho Lục Lộ trong khả năng của mình.”
“Tôi thấy không đơn giản như vậy đâu, thay vì nói là giống con gái thì chi bằng nói là giống con dâu thì sẽ thân thiết hơn.”
Gương mặt đang lo lắng của Dư Như Khiết lập tức lộ ra ý cười. Bà nghĩ ngợi, quả thật đúng là chuyện này. Trước nay luôn nói giữa mẹ chồng và con dâu chỉ có một loại quan hệ đó là tranh đấu.
Nhưng giữa bà và Cố Hạnh Nguyên lại không có, chỉ tiếc rằng cái gọi là quan hệ mẹ chồng nàng dâu lại không được trọn vẹn như vậy.
*** “Thật xin lỗi, ba ngày qua khiến mọi người lo lắng cho con rồi.” Khi Cố Hạnh Nguyên cất giọng nói yếu ớt của mình lên, Dư Như Khiết lập tức cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Bà xoay người lại nhìn, Bắc Minh Thiện đang đỡ Cố Hạnh Nguyên đến.
Thần sắc vẫn không tốt như trước, nhưng có thể cảm nhận được sự bi thương vây quanh cô trước đó đã biến mất không ít.
“Hạnh Nguyên, sức khỏe của cháu vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, mau ngồi xuống đi cháu. Mọi người không sao cả, chủ yếu là lo lắng cho cháu thôi.”
Cố Hạnh Nguyên ngồi xuống cạnh Dư Như Khiết, rõ ràng cảm thấy hơi ngượng.
Bây giờ là lúc nên thêm chút không khí vào ngôi nhà buồn tẻ này, mà cách tốt nhất đương nhiên chính là bọn trẻ.
Mấy ngày nay chúng đều nằm trong căn phòng nhỏ, chỉ khi ăn mới xuất hiện. Chúng không biết mẹ mình rốt cuộc gặp chuyện gì không vui, chúng cũng muốn thử làm mẹ vui, nhưng đổi lại đều là bộ mặt lạnh lùng của mẹ.
“Ba đứa ngồi ở đây làm gì thế hả? Sao không đi xuống với bà nội?” Cửa phòng của Trình Trình bị đẩy ra, Bắc Minh Thiện đứng ở cửa.
Anh biết ba đứa nhóc nhà mình nhất định sẽ ở trong phòng của Trình Trình.
Chỉ thấy ba đứa dường như cũng không có tinh thần, giương cái mặt đau khổ của mình lên nhìn ba: “Mẹ vẫn ổn chứ ạ?”
“Các con xuống dưới không phải là biết ngay ư? Nhưng mà trước lúc đó phải rửa mặt đi đã, có tinh thần hơn chút đi, đừng lề mề thêm nữa.”
* “Hạnh Nguyên, đối với chuyện của ba cháu, cháu vẫn nên nghĩ thoáng hơn chút. Thật ra ông ấy cũng vì cảm thấy đã nợ mẹ con cháu quá nhiều, nên mới biến cảm giác nợ nần thành thù hận. Thù hận sẽ luôn che mờ mắt và khiến ông ấy không nhìn rõ sự thật. Cháu cũng đừng cảm thấy buồn rầu vì chuyện này nữa, cho dù là vì chúng ta cũng được, hoặc là vẫn ghi hận ông ấy cũng được, cái này qua rồi là coi như xong.”
Từng câu từng chữ trong lời nói của Dư Như Khiết đều rót thẳng vào trái tim cô. Mặc dù nói không có đạo lý gì lớn, nhưng nghe qua lại khiến cô tin tưởng và nghe theo.
Cả đời này, con người sẽ bị làm phiền bởi rất nhiều chuyện, nhưng không thể vì bất cứ chuyện gì mà mất hết tinh thần, hoàn toàn đắm chìm trong đó được.
Chuyện đã qua thì coi như đã qua, tính toán, so đo đến cuối cùng chỉ khiến cả hai bên chịu thiệt mà thôi.
Trong chuyện này, Cố Hạnh Nguyên cảm thấy giữa mình và Lý Thâm vẫn rất giống nhau, đều sống chết vì một chuyện không buông.
Nhưng cho dù là mẹ hay là dì Như Khiết, thái độ của họ vẫn luôn khiến cô cảm thấy kinh ngạc.
Đối với mẹ mà nói, Lý Thâm thật sự đã mắc nợ bà cả đời, nhưng đến thời khắc cuối cùng của sinh mạng, bà vẫn chọn lựa bao dung.
Mà dì Như Khiết cũng vậy, chịu một tội danh và sự oan ức rất lớn, nhưng lúc này đối với người từng lúc nào cũng sẵn sàng làm hại mình, bà vẫn dùng thái độ khoan dung và tha thứ.
Họ làm như vậy không phải để tỏ rõ mình nhu nhược cỡ nào, mà ngược lại càng khiến người khác cảm thấy, trong cơ thể yếu đuối ấy tiềm tàng một sức mạnh tinh thần to lớn biết nhường nào.
“Mẹ ơi, mẹ ơi…”
Một loạt tiếng gọi của trẻ con kéo Cố Hạnh Nguyên từ trong suy tư trở về thực tại.
Là các con của cô đang gọi cô.
Cho dù là Lục Lộ hay là Dư Như Khiết thì với tư cách là một người mẹ, họ vẫn sẽ làm tấm gương cho con cái của mình, bất khuất, lấy ơn báo oán… Thế thì, mình cũng là một người mẹ, mình nên mang đến cho con cái mình nguồn năng lượng như thế nào đây… *** Sức khỏe của Cố Hạnh Nguyên đang ngày một tốt lên, những đau khổ từng khiến cô cảm nhận được trước đó cho dù là về mặt tâm lý hay là thể xác thì thời gian vẫn sẽ là liều thuốc chữa lành vết sẹo tốt nhất.
Cuối cùng, khi mùa xuân đến lần nữa, dưới sự giúp đỡ của bác sỹ đông y nổi tiếng do Bắc Minh Thiện đích thân mời đến cho cô, toàn bộ lớp thạch cao và băng vải bó trên người cô đã bị tháo bỏ.
“Cô Mạc, bây giờ cô có thể di chuyển vai một cách thích hợp, xem xem có chướng ngại gì lớn không?”
Tháo bỏ những ràng buộc này, cô lập tức cảm thấy cả người thoải mái hẳn lên, ngay sau đó là một tâm trạng nhẹ nhõm.
Cô nhìn bác sỹ đông ý, tâm trạng hơi căng thẳng, cũng hơi lo lắng.
Bắc Minh Thiện vỗ nhẹ vai cô, trao cho cô một ánh mắt kiên định: “Đừng sợ, cứ làm theo lời bác sỹ nói đi.”
Cô hơi cắn môi, thử cử động cánh tay bị thương.
Đã rất lâu không cử động rồi, ban đầu quả thật vẫn khó thích ứng.
Nhưng điều khiến cô cảm thấy kinh ngạc đó là cánh tay của mình cuối cùng cũng có thể hơi nâng lên được, hơn nữa vai cũng không còn đau như trong tưởng tượng.
Sau đó, cô lại phối hợp với bác sỹ đông y tiến hành thí nghiệm xoay vòng cánh tay và cử động vai.
“Cô Mạc, tình trạng vết thương của cô đã hoàn toàn hồi phục rồi. Do cô không cử động trong một thời gian dài nên bây giờ vẫn chưa thể cử động thoải mái, dễ dàng giống như trước đó. Cái này vẫn cần một thời gian huấn luyện hồi phục nữa thì mới có thể thật sự bình phục như thường.”
Sau khi bác sỹ đông y giải thích cho cô xong thì lấy một bình thuốc từ trong hộp thuốc mang theo bên người ra đưa cho Bắc Minh Thiện: “Ngài Bắc Minh, đây là thuốc mỡ giãn gân do tôi điều chế, mỗi ngày khi tiến hành huấn luyện hồi phục cho cô Mạc, anh hãy dùng một ít bôi lên chỗ đau, như vậy hiệu quả sẽ tốt hơn nhiều, chắc chắn sẽ đạt được hiệu quả gấp đôi.”
Sau khi Bắc Minh Thiện sắp xếp người đưa bác sỹ đông y về thì lập tức quay trở lại phòng khách.
Anh nhìn ra Cố Hạnh Nguyên rõ ràng đang rất vui, cô đã thử cử động rồi.
“Hạnh Nguyên, anh tin không lâu nữa đâu em có thể giống như trước đây. Nhưng ở mãi trong này lâu như vậy, có phải là cũng hơi buồn chán không?”
Cố Hạnh Nguyên gật đầu: “Cũng có hơi.” Nói xong, cô nhìn những người còn lại đang vây xung quanh mình: Dư Như Khiết, Mạc Cẩm Thành và cả Lạc Kiều đang ôm cục cưng: “Mọi người cũng không để con đi, thế thì đừng để con đi nữa, đoán chừng nếu không tháo bỏ thạch cao và băng vải thì con thật sự mốc meo mất.”
“Hừ, mọi người vì muốn tốt cho cậu thôi, thế mà cậu lại quay ra trách cứ mọi người. Sau này nếu còn có chuyện như vậy, chúng tớ không thèm quan tâm cậu nữa.” Lạc Kiều oán trách nói.
Bình luận facebook