Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1947: Ngoại truyện 29
Hóa ra nó chính là người lính gác của quân Tần đã mất tích trước đó, giống như Thái Úc Lũy suy đoán, người này đã bị mất mạng từ sám.br>
Bạch Khởi nhìn thấy âm hồn trên mặt đất cũng ngây ngẩn cả người, hắn giật mình: “Triệu Ký! Ngươi...
ngươi làm sao mà ch4ết?!” Tên lính quân Tần được Bạch Khởi gọi là Triệu Ký đáp với vẻ khổ sở: “Đêm qua lúc tuần tra, thuộc hạ nghe thấy có tiếng động lạ, 7ai ngờ khi thuộc hạ đi đến xem xét thì lại bị một con quái vật giống như khỉ đẩy ngã xuống dưới vực sâu...” Nghe xong, Bạch Khởi nhìn 1về phía Thái Úc Lũy xin giúp đỡ: “Có cách nào cứu được cậu ấy không?” Thái Úc Lũy khẽ than thở: “Không còn cách nào cả, xác đã chết cứ5ng từ lâu rồi.” Triệu Kỷ lập tức khóc lóc nói: “Tướng quân, ta muốn về nhà! Nhà ta còn có cha mẹ già cần nuôi dưỡng!” Thái Úc Lũy nhìn cậu thanh niên vừa mới hơn hai mươi mà trong lòng cảm thấy tiếc nuối, đây là sự khốc liệt của chiến tranh...
Chỉ cần vương thượng hạ lệnh, trai tráng mười sáu tuổi trở lên cần phải mặc giáp ra trận! Nhưng có bao nhiêu người từ đây có đi không về!! Bây giờ đừng nói làm cậu ta sống lại, chỉ sợ là muốn tìm được xác cũng khó! Trong lòng Bạch Khởi cũng rất khổ sở, nhưng thực tế là như thế, không ai có thể thay đổi được điều gì.
Vì vậy hắn nói với giọng nặng nề: “Triệu Ký, cậu yên tâm lên đường đi! Đừng nhớ mong cha mẹ ở nhà nữa.
Ngay cả thống soái quân Tần đang chém giết với quân Triệu ở tiền tuyến cũng chưa từng có vinh dự bậc này.
Nhưng trong mắt Thái Úc Lũy, Tần Vương Doanh Tắc có bụng dạ khó lường.
Mặc dù trước đó ông ta chỉ bảo Bạch Khởi phụ trách vận chuyển lương thảo, nhưng e là còn có nhiệm vụ quan trọng hơn phía sau kia.
Quả nhiên, Bạch Khởi trở lại Hàm Dương chưa đến mấy ngày, Tần Vương lại tới cửa vào đêm khuya, nói cho Bạch Khởi biết tình hình chiến đấu của hai quân Tần - Triệu hôm trước.
Hiện giờ tuy quân Triệu bị quân Tần vây khốn trong hàng rào phòng ngự, nhưng chủ soái của đối phương là Liêm Pha lại chậm chạp không chịu ra ngoài nghênh chiến, bởi vậy trận chiến Trường Bình mới kéo dài mãi đến ba năm.
Ta có thể cam đoan với cậu, chỉ cần Bạch Khởi này có miếng cơm ăn là sẽ có cơm cho bọn họ! Mau lên đường đi...” Triệu Ký lập tức tràn đầy cảm kích trong lòng, cuối cùng cậu ta dập đầu thật mạnh với Bạch Khởi rồi xoay người đi.
Sau đó Thái Úc Lũy khôi phục năm giác quan của mọi người, bọn họ không hề biết được những chuyện vừa xảy ra mà tiếp tục đẩy lương thực lên đường...
Trên quãng đường còn lại, từ đầu đến cuối Thái Úc Lũy đều làm phép bảo vệ, bởi vậy không còn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nữa.
Nửa tháng sau, ngoài thành Hàm Dương.
Tần Vương Doanh Tắc tự mình ra đón Bạch Khởi vận chuyển lương thực từ Ba Thục về...
Bây giờ quốc lực của hai nước đều đã thấy đáy, cho nên cần phải đánh một trận thật lớn...
mới có thể kết thúc cục diện xấu hổ hiện giờ.
Bạch Khởi biết bây giờ Tần Vương đã không dùng được kế sách nào nữa nên mới có thể hy vọng mình nắm giữ ấn soái xuất chính thêm một lần, hơn nữa nhiệm vụ vận chuyển lương thực lần này hoàn thành rất hoàn hảo, cho nên hắn không thể lại qua loa lấy lệ với Doanh Tắc bằng cái cớ của ba năm trước đây.
Nếu Bạch Khởi còn muốn làm Vũ An Hầu, còn muốn ở tại nước Tần, vậy thì nhất định phải nắm giữ ấn soái của trận chiến này! Trước đó bởi vì không biết sự thật, cho nên ngoài việc trong lòng cảm thấy khổ sở vì ham muốn giết chóc của mình ra, Bạch Khởi càng không nghĩ ra tại sao mình lại trở nên như vậy.
Bây giờ hắn đã biết rồi nên trái lại cảm thấy chỉ cần có Thái Uc Lũy ở bên cạnh, con quỷ trong lòng mình sẽ không dễ dàng thoát ra nữa.
Khi Thái Úc Lũy biết Bạch Khởi đã đồng ý với Tần Vương Doanh Tắc sẽ nắm giữ ấn soái xuất chinh, trong lòng lập tức chùng xuống.
Lúc trước y đã nói rõ ràng đủ loại lợi và hại với Bạch Khởi, nhưng hắn vẫn đồng ý yêu cầu của Tần Vương, xem ra có một số việc trước sau gì cũng đều không thể tránh được...
Khi trở về phòng, Bạch Khởi nhìn thấy sắc mặt Thái Úc Lũy tối tăm, biết chắc chắn là y nghe nói mình đã đồng ý yêu cầu của Tần Vương, chuẩn bị lãnh binh xuất chinh, vì vậy hắn bèn trưng gương mặt tươi cười nói: “Huynh yên tâm đi, ta có thể khống chế được bản thân mình...
Hơn nữa, không phải còn có huynh ở bên cạnh ta hay sao?” Thái Úc Lũy đè nén cơn tức giận trong lòng, nói với giọng nặng nề: “Hiện giờ huynh khó khăn lắm mới kiềm chế được tâm ma, nếu lúc này trở lại sa trường, ngày ngày nhìn thấy máu tanh...
chỉ e ba năm cố gắng của chúng ta đều sẽ uổng phí” Bạch Khởi biết Thái Úc Lũy thật sự nổi giận, vì vậy hắn đành phải đi đến cạnh y rồi ngồi xuống, nói với vẻ mặt bất đắc dĩ: “Úc Lũy huynh, ta biết tất cả đều là huynh muốn tốt cho ta.
Nhưng dẫu sao bây giờ ta vẫn là tướng sĩ của nước Tấn, còn là thân tử của vương thượng.
Lần này ngài tới cửa vào đêm khuya, nói dễ nghe một chút là tới mời ta nắm giữ ấn soái, nhưng trên thực tế là tới hạ lệnh cho ta xuất chinh.
Nếu ta vâng lệnh đi, tất nhiên là mặt mũi hai bên đều đẹp, nếu không...
chính là kháng chỉ không tuân.
Hơn nữa Bạch Khởi ta chiến đấu nửa đời người, với ta và với nước Tần, trận chiến Trường Bình đều là việc quan trọng nhất.
Lần này nước nhà đương lúc nguy cấp, ta đường đường là Vũ An Hầu, làm sao có thể co đầu rút cổ ở nhà cả ngày chứ? Úc Lũy huynh, huynh còn nhớ hai con ngựa trước kia không? Huynh từng nói hai con ngựa quý Lương Câu đó không thể rong ruổi chiến trường, cả ngày nuôi trong chuồng ngựa là nỗi buồn lớn nhất của chúng nó.
Ta của hiện giờ có khác gì đâu?” Thái Úc Lũy nghe vậy là biết ý Bạch Khởi đã quyết, mình nhiều lời cũng vô ích, vì thế y nói với hắn bằng vẻ rất thất vọng: “Chỉ mong huynh sẽ không hối hận bởi vì quyết định hôm nay...
Nếu không chắc chắn là hối hận thì đã muộn.” Nhiều năm sau mỗi khi Bạch Khởi nhớ lại quyết định hôm đó của mình, trong lòng đều nghĩ biết vậy chẳng làm, chỉ tiếc đúng như lời Thái Úc Lũy, tất cả hối hận đều đã muộn.
Tuy rằng trong lòng Thái Úc Lũy rất không vui, nhưng y vẫn đi theo Bạch Khởi ra trước trận của hai quân.
Trước khi xuất phát, Bạch Khởi cũng đồng ý với Thái Úc Lũy rằng lúc hai nước giao chiến tuyệt đối sẽ không lạm sát kẻ vô tội.
Có Bạch Khởi gia nhập trận chiến Trường Bình, cục diện xảy ra chuyển biến rất nhanh, đồng thời nước Triệu cũng đối tượng ngay trước trận, Triệu Quát theo phái chủ chiến thay cho lão tướng Liêm Pha.
Vị thống soái mới của quân Triệu là con trai của Mã Phục Quân Triệu Xa, tuy hắn nghiên cứu nhiều về binh pháp, nhưng phần lớn đều là lý luận suông, khi chân chính vận dụng vào chiến đấu thì vốn là chẳng phải đối thủ của Bạch Khởi.
Last edited:
Bình luận facebook