• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Truyện Người tìm xác Full 2024 2 (166 Viewers)

  • Chương 1945: Ngoại truyện 27

82567.png
1582088980217.png
82567_2.png
1582088989400.png

Chỉ sợ người lính gác đó không còn khả năng còn sống.

Đúng như những gì Thái Úc Lũy đã nói, vừa đến giờ Mão là cơn mưa thật sự ngừng rơi, 3mặt trời biến mất đã lâu cũng chui ra từ trong tầng mây.

Mặc dù mặt trời xua đi tầng mây, nhưng lại không thể xua được bóng tối trong lòn4g mọi người...

Một người mất tích đã làm cho Bạch Khởi khó mà bình tĩnh, nhưng không ngờ lúc chuẩn bị xuất phát, một người đàn ông đến bá7o là xe của hắn thiếu mất một túi lương thực!

Bạch Khởi nghe xong lập tức sai những người phụ trách đẩy xe còn lại kiểm tra lương thảo tr1ên xe của mình để đảm bảo mọi chuyện vẫn ổn...

Vậy mà vừa kiểm tra đã phát hiện mất năm túi lương thực.

Thái Úc Lũy thấy thế vội 5vàng nói với Bạch Khởi: “Trong thời gian này nước Tần bị lũ lụt nên sản lượng lương thực giảm xuống, liệu có phải người lính đó cầm theo lương thực chạy trốn không?” Bạch Khởi suy nghĩ rồi lắc đầu trả lời: “Không thể nào, đầu tiên là một mình hắn không thể vác được năm túi lương thực, kể cả hắn có đồng bọn cũng không thể chở lương thực đi qua mặt lính gác được.

Hơn nữa ta cũng biết tên lính mất tích đó, hắn vẫn còn cha mẹ cần chăm sóc ở trong thành Hàm Dương, sao có thể vì vài tủi lương thực mà không để ý đến cha mẹ chứ?”

Nghe Bạch Khởi nói như vậy, Thái Úc Lũy cũng cảm thấy khó có khả năng tên lính gác mất tích lấy trộm lương thực, xem ra việc này thật kỳ quái, nếu muốn điều tra rõ trong một thời gian ngắn là rất khó, thế lày nhìn xung quanh dãy núi, sau đó trầm giọng nói: “Chỗ này không nên ở lầu, lập tức xuất phát đi!”

Bởi vì lo lắng lại xảy ra vấn đề, cho nên Bạch Khởi và Thái Úc Lũy một người ở trước, một ở đằng sau để áp tải đoàn vận lương dài lê thế này, bọn họ chuẩn bị sẵn sàng để đối phó với những tình huống bất ngờ.

Không ngờ đi đến phía trước, Thái Úc Lũy cảm thấy trong khu rừng rậm xung quanh có một số cái bóng thấp thoáng hiện lên...

Cho dù là mắt của Thái Úc Lũy mà cũng không nhận rõ được đó là thứ gì.

Trước đó y muốn dẫn Trang Hà đi cùng, nhưng con hồ ly này vừa nghe nói muốn đi Ba Thục thì nhất định không chịu đi, cậu ta luôn mồm kêu ở đấy ẩm ướt nóng nực, nếu đến đó nhất định sẽ bị ướt hết cả lông.

Từ trước đến giờ Thái Úc Lũy không thích ép buộc người khác, hơn nữa y chỉ nghĩ chuyện khó khăn nhất khi vận lương ở Ba Thục là đường núi khó đi, nhưng không ngờ còn gặp yêu tinh trong núi...

Vì thế mà bây giờ Thái Úc Lũy rất hối hận, kể cả không dẫn theo Trang Hà thì cũng phải có Nữ Oa mới đúng! Sau khi phát hiện tình huống này, Thái Úc Lũy lập tức phát tín hiệu cho Bạch Khởi đang chỉ huy ở phía trước, để hắn cẩn thận một chút, ở đây lúc nào cũng có thể gặp được nguy hiểm.

Bạch Khởi đang đi ở phía trước nhận được tín hiệu xong thì vội vàng cảnh giác nhìn bốn phía, hắn không có ánh mắt sắc bén như Thái Úc Lũy, nhưng cũng đã hơi cảm giác được không khí ở chỗ này hơi khác thường.

Dường như bên trong khu rừng rậm này đang có vô số ánh mắt tham lam nhìn chằm chằm vào đoàn vận lương.

Đột nhiên có một cơn gió nhẹ thổi ra từ trong rừng, trong không khí lập tức tràn ngập một mùi khó ngửi.

Mặc dù Bạch Khởi có thể đoán được xung quanh chắc chắn có thú hoang, nhưng trong nhất thời lại không biết đó là cái gì.

Còn Thái Úc Lũy đã đoán được thứ gì đang ẩn núp ở trong rừng nhờ vào cái mùi khó ngửi này, hơn nữa số lượng của bọn chúng còn rất nhiều...

Sơn quý, hay còn gọi là tiêu quỷ, là một loại quái vật ẩn núp trong núi rừng hoang vắng, khi mưa thuận gió hòa thì bọn chúng sẽ núp trong núi, lấy quả dại, thú rừng làm thức ăn, khi nào mất mùa sẽ xuống núi cướp lương thực của người qua đường, thậm chí có lúc còn ăn thịt người.

Thứ này mặc dù thân hình không lớn, nhưng động tác nhanh nhẹn như chớp, đừng nói là nông dân bình thường mà đến cả những thợ săn nhanh nhẹn nếu bị tập kích bất ngờ cũng rất khó đối phó.

Mà điều nguy hiểm nhất là đối vận lương đang ở trên một con đường hẹp quanh núi, nếu bị sơn quỷ tập kích bất ngờ, chỉ sợ rất nhiều chiếc xe chở lương sẽ lật cả người và xe xuống vách núi cheo leo.

Nếu điều đó thật sự xảy ra, vậy lần vận lương này coi như đã thất bại...

Thái Úc Luỹ nghĩ ra mấy chuyện này là lập tức truyền tín hiệu cho Bạch Khởi đang đi ở phía trước, để hắn thả chậm tốc độ...

Nhưng vì tín hiệu là do lính liên lạc trong đội truyền đạt, cho nên không thể nói quá rõ ràng, vì thế không thể miêu tả hết tình huống cho Bạch Khởi biết.

Thế nên Thái Úc Luỹ đành phải dùng một đạo linh phù gấp thành con hạc giấy truyền tin, sau đó để nó bay đến chỗ Bạch Khởi ở đằng trước.

Bạch Khởi ở phía trước nhận được tín hiệu của Thái Úc Lũy truyền đến xong, lập tức ra hiệu cho thủ hạ giảm tốc độ...

Đúng vào lúc hắn đang định sai lính liên lạc đi hỏi Thái Úc Lũy tại sao lại giảm tốc độ thì thấy một con hạc giấy bồng bềnh bay đến trước mặt mình.

Mặc dù trong lòng Bạch Khởi hơi giật mình, nhưng vẫn để mặc cho con hạc giấy bay đến bên cạnh tai, tiếp đó hắn nghe thấy giọng nói của Thái Úc Lũy vang lên bên tai: “Bạch huynh, ở đây rất nguy hiểm, lát nữa mặc kệ phát sinh chuyện gì thì huynh cũng đừng hoảng sợ, càng không được hỗn loạn, chỉ cần ngồi yên trên ngựa là được...” Mặc dù Bạch Khởi không hiểu lắm nhưng vẫn làm theo vì hắn biết Thái Úc Luỹ sẽ không hại mình, Bạch Khởi lập tức nói với con hạc giấy: “Yên tâm, ta biết phải làm thế nào, chính huynh cũng cẩn thận một chút.” Thái Úc Luỹ nhận được câu trả lời của Bạch Khởi xong, y vội vàng làm phép đóng lại toàn bộ năm giác quan của những người ở đây trừ Bạch Khởi, điều này làm cho tất cả mấy người này đều đứng yên tại chỗ không hề cử động, trong nhất thời bốn phía yên tĩnh đến lạ thường, ngoại trừ hai con ngựa được Bạch Khởi và Thái Úc Luỹ cười thỉnh thoảng phát ra tiếng thở phì phò, giống như cảm nhận được có chuyện nguy hiểm sắp xảy ra...

Thái Úc Luỹ thấy thể lập tức khẽ vuốt cổ ngựa và vỗ về: “Suỵt suýt...

Đừng sợ, có Minh Vương của Âm Ti là ta ở đây, bảo đảm các ngươi sẽ bình an.” Mọi người thường nói ngựa quý đều có linh tính, nó cứ như hiểu những gì Thái Úc Luỹ nói nên không còn bất an nữa.

Sau khi con ngựa của Thái Úc Luỹ không phì mũi nữa, con ngựa của Bạch Khởi cũng yên tĩnh trở lại.

Thái Úc Luỹ đóng năm giác quan của mọi người xong thì không cần phải lo lắng điều gì nữa, y ngồi trên lưng ngựa tập trung tinh thần rồi dùng phép thuật thu hút những âm hồn trong vòng trăm dặm quanh đây...

Y là vương của Âm Ti, những âm hồn ở gần đây sao dám không đến? Trong nhất thời có rất nhiều luồng khí đen vọt tới từ bốn phía.

Bạch Khởi đang đứng phía trước vô cùng ngạc nhiên, cũng may vừa rồi Thái Úc Luỹ đã nhắc nhở hắn, nếu không có khi hắn đã giật mình mà ngã từ trên ngựa xuống rồi.

Kể cả Bạch Khởi có thể đánh đâu thắng đó trên chiến trường nhưng cũng chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng này
 
Advertisement
Last edited:

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom