Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1946: Ngoại truyện 28
Thái Úc Luỹ đứng ở tít phía sau nhìn thấy Bạch Khởi ngồi yên trên ngựa không hề cử động, y mới yên tâm xem xét tình hình chiến3 đấu, lúc này đã có khá nhiều sơn quỷ bị âm hồn biến thành đám khí đen cuốn lấy mà không thể nào thoát ra được.
Dưới 4cái nhìn của Thái Úc Luỹ thì những sơn quý này khá có tổ chức và mục đích, mặc dù bọn chúng xông tới đoàn xe như ong vỡ tổ, n7hững mục tiêu rõ ràng là lương thảo, chắc chắn trong đám sơn quỷ này có một thủ lĩnh cực kỳ thông minh.
Không ngờ Thá1i Úc Luỹ vừa nghĩ ra kết luận này, y đã lập tức cảm giác được một đạo ánh sáng vọt thẳng về phía mình...
Nhưng Thái Ú5c Luỹ cũng không phải người bình thường, nếu không sẽ bị vật đó đập cho ngã ngựa rồi.
Bạch Khởi hơi kinh ngạc nhìn Thái Úc Lũy vừa quen thuộc lại vừa xa lạ trước mặt này và hỏi: “Úc Lũy huynh, rốt cuộc thì huynh là ai?” Thái Úc Lũy khẽ cười rồi hỏi lại: “Huynh coi ta là người nào?” Bạch Khởi suy nghĩ rồi nói: “ Ân nhân, tri giao, tri kỷ...” Bạch Khởi nói ra sự thay đổi trong cảm nhận của mình với Thái Úc Lũy sau những gì đã trải qua.
Đúng là ban đầu Bạch Khởi coi Thái Úc Lũy là ân nhân, nhưng khi tiếp xúc một thời gian dài, hai người đã trở thành tri giao, cho đến bây giờ càng trở thành tri kỷ khi không có gì phải giấu nhau.
Có thể nói Thái Úc Lũy biết tất cả mọi chuyện của Bạch Khởi, nhưng Bạch Khởi lại chỉ biết Thái Úc Lũy là một ẩn sĩ, còn lại chẳng biết gì cả.
Trước đó Bạch Khởi đã thầm cảm thấy việc Thái Úc Lũy không chịu nói rõ là do y có nỗi khổ trong lòng, vì thế khi Thái Úc Lũy không nói thì hắn cũng không hỏi nhiều...
Nhưng chuyện xảy ra hôm nay quá mức rung động, Thái Úc Lũy đã gọi một đám cô hồn dã quỳ đến trước mặt Bạch Khởi! Còn tại sao đám sơn quỷ kia không nhìn thấy hắn? Bây giờ nghĩ lại thì hiển nhiên là Thái Úc Lũy đã làm phép thuật gì đó nên mới đảm bảo Bạch Khởi được an toàn.
Thái Úc Luỹ bất ngờ giơ tay phải lên, tiếp đó bàn tay bóp chặt cổ họng một con sơn quý! Đây là một con khỉ lông vàng mặt to có thân hình lớn hơn hẳn những con khác, cặp mắt gian xảo liên tục đảo tròng, mặc dù đã bị Thái Úc Luỹ bóp cổ nhưng vẫn liên tục nhe răng nhếch miệng đe dọa y.
Xem ra con sơn quỷ có thân hình to lớn nhất này chính là thủ lĩnh, nó cũng biết bắt giặc phải bắt vua trước, chỉ tiếc nó không dự đoán được thực lực của đối thủ cho nên mới bị bắt sống.
Thái Úc Luỹ cũng bị con khỉ lớn này làm cho phì cười, y đường đường là Minh Vương của Âm Ti, vậy mà lại ở chỗ này dẫn một đám quỷ binh đánh nhau với một bầy khỉ, nếu như để Thần Đồ biết thì chắc sẽ chế giễu y mấy ngàn năm mất.
Nghĩ tới đây, Thái Úc Luỹ nhìn chằm chằm thủ lĩnh sơn quý và bảo: “Ta chỉ nói một lần, người nghe cho kĩ...
Ta biết các người thường xuyên làm loại hoạt động cướp của giết người này, nhưng hôm nay các ngươi đã tìm nhầm đối thủ rồi! Những người và hàng hoá ở đây không phải đảm các ngươi có thể nhúng tay vào...
Chuyện trước đây ta có thể bỏ qua, nhân lúc ta còn chưa động sát tâm, lập tức dẫn theo đám khỉ con khỉ cháu của ngươi biến mất trước mắt ta, vĩnh viễn đừng xuất hiện nữa, nếu không ta nhất định sẽ tiêu diệt toàn bộ tộc của ngươi!”.
Rốt cuộc Thái Úc Luỹ vẫn là người mềm lòng, y không muốn tạo ra quá nhiều giết chóc, càng không muốn để Bạch Khởi nhìn thấy máu ở chỗ này...
Con khỉ lớn với mái tóc vàng và khuôn mặt màu xanh đó bị Thái Úc Luỹ ném xuống đất xong, nó ngửa mặt lên trời hét dài một tiếng, rồi toàn bộ sơn quỷ đang dây dưa với đám âm hồn lập tức nhao nhao rút vào trong rừng, thủ lĩnh sơn quý cũng nhanh chóng tự mình chạy vào rừng rồi biến mất không thấy đâu nữa.
Bọn sơn quỷ này đến cũng nhanh, đi cũng nhanh, cứ như trận chiến nảy lửa vừa rồi chưa hề xảy ra vậy.
Bạch Khởi ở phía trước vẫn ngồi yên trên ngựa, hắn không biết mình có nên cử động không, Thái Úc Luỹ ở phía sau thấy thế liền tung người xuống ngựa, sau đó lắc mình một cái xuất hiện trước mặt Bạch Khởi: “Bạch huynh không sao chứ?”
Thái Úc Lũy gật đầu hỏi: “Tốt, vậy còn bây giờ? Huynh còn tin ta không?” Ánh mắt Bạch Khởi hơi do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn than nhẹ một tiếng rồi nói với vẻ cam chịu: “Ta cũng không biết vì cái gì mà dù biết huynh rất bí ẩn, nhưng từ trước đến giờ ta chưa từng nghi ngờ huynh, hiện tại vẫn như vậy...” Thái Úc Lũy nghe được câu này của Bạch Khởi thì thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó cười và nói: “Nếu như bây giờ ta vẫn không thể nói cho huynh thân phận thật của ta, huynh sẽ tin ta như cũ sao?” Lần này Bạch Khởi không hề do dự mà gật đầu: “Vẫn sẽ tin...” Sau khi có được câu trả lời mình muốn biết, trong lòng Thái Úc Luỷ rất vui sướng, thật ra y cũng coi Bạch Khởi như tri kỷ! Mặc dù trước đó không thể nói rõ thân phận của mình, nhưng tính cách hai người lại vô cùng hợp nhau, đây là điều mà Thái Úc Luỹ chưa từng được cảm thụ, dù là ở “trên trời hay dưới đất”, chính vì thế mà Thải Úc Luỹ cũng có lòng riêng khi nhất định phải cứu Bạch Khởi.
Đương nhiên, ban đầu Thái Úc Lũy tiếp xúc với Bạch Khởi cũng chỉ vì áy náy và thương hại, nhưng khi hai người ở chung một thời gian, y càng ngày càng hiểu rõ con người của Bạch Khởi...
Mặc dù Thái Ủc Lũy không thừa nhận, nhưng trong lòng y luôn cảm thấy rất cô đơn.
Ngoài Bạch Khởi ra thì từ trên trời xuống dưới đất không có ai là bạn bè thật sự của Thái Úc Lũy.
Bởi vì chỉ có một mình Bạch Khởi là người nguyện ý thành tri kỷ khi vẫn chưa biết thân phận thật sự của y, cho nên Thái Úc Lũy rất quý trọng phần tình nghĩa này...
Đây cũng là lý do mày phải dùng trăm phương ngàn kế để giữ được hồn phách của Bạch Khởi.
Thái Úc Lũy nghe câu trả lời của Bạch Khởi xong thì yên lặng một lát rồi mới mở miệng: “Ta là Phong Độ đại đế, là chủ nhân của Minh Ti, Thái Úc Lũy, cũng là người giúp huynh độ kiếp...”
Last edited:
Bình luận facebook