-
Chương 4781-4785
Chương 4781: Giao người ra đây!
Anh phải chiến đấu chống lại ba vị Võ Thần cùng lúc.
Đây quả là một chuyện điên rồ ở long mạch ngầm này.
Bản thân Lâm Chính cũng cảm thấy điên rồ.
Nhưng đôi khi số phận thích trêu ngươi con người.
Anh biết mình chưa đủ tư cách đọ sức với ba Võ Thần. Đừng nói là ba Võ Thần, cho dù chọn ngẫu nhiên một Võ Thần cũng đủ để anh khổ sở. Vì vậy, Lâm Chính đành phải nén cơn giận.
"Hai người cứ chờ xem, chẳng bao lâu nữa người của Ám Thiên Võ Thần sẽ tới. Khi đó, tòa nhà treo thưởng sẽ ra mặt".
Lâm Chính bình tĩnh nói.
Hai người kia nghe vậy lập tức cảm thấy vô cùng thất vọng.
"Cuối cùng, chúng ta vẫn bị bắt nạt..."
"Chỉ trách một điều là chúng ta quá yếu".
Tửu Ngọc thở dài và lắc đầu.
Ngự Bích Hồng cũng có chút hụt hẫng.
Lâm Chính liếc nhìn hai người họ, không nói gì, chỉ im lặng cất bản thảo đi.
Đúng lúc này.
Alo alo.
Giọng nói của Đào Thành phát ra từ micro trong phòng.
"Lâm tiên sinh, tôi rất xin lỗi đã làm phiền cậu. Chuyện là thế này, quản lý tòa nhà của chúng tôi, Tiết đại nhân muốn gặp cậu".
Lâm Chính nghe xong thì hơi nhíu mày, sau đó bình tĩnh nói: "Đi thôi, đi cùng tôi một chuyến".
Hai người kia nhìn nhau rồi khẽ gật đầu.
Khi mở cửa, họ phát hiện Đào Thành đã đứng ở cửa.
Ông ta trông có vẻ hối lỗi, định nói gì đó nhưng lại thôi.
"Người của Ám Thiên Võ Thần tới rồi sao?"
Lâm Chính bình thản hỏi.
"Vâng, hơn nữa... lần này không được bình thường".
Đào Thành hạ giọng.
"Được, dẫn đường".
"Lâm tiên sinh, đừng lo lắng, tôi sẽ cố gắng hết sức để có được một lời giải thích cho cậu, tuyệt đối sẽ không để cậu phải chịu tổn thất này một cách vô lý!"
"Cảm ơn Đào tiên sinh!"
Lâm Chính gật đầu.
Chẳng mấy chốc, ba người do Đào Thành dẫn đầu đã đến phòng họp trên tầng mười bốn.
Lúc này, trong phòng họp đã có mấy người đang đứng.
Ttrên ghế sô pha bên cạnh có một người đàn ông mặc áo choàng đen đang ngồi.
Người đàn ông này nhìn sơ qua thì khoảng ba mươi tuổi, nhưng xét theo tuổi xương thì ít nhất hắn đã bảy mươi tuổi.
Lúc này, người đàn ông đang bắt chéo chân, ngậm điếu thuốc trong miệng, thờ ơ nhìn Lâm Chính đi vào.
Dường như trong mắt người đàn ông này, ai cũng nhỏ bé như hạt cát và vô giá trị.
Ở trên cùng là một người đàn ông trung niên với mái tóc bạc trắng ở thái dương và mặc bộ đồ kaki kiểu thời xưa.
Khuôn mặt chữ điền của người đàn ông rất đứng đắn, khí tức được kiềm chế lại khiến người khác không còn phân biệt được tu vi của ông ta nữa.
Đào Thành bước nhanh về phía người đàn ông và cúi đầu.
"Tiết đại nhân, người đã tới rồi".
"Cảm ơn, phiền ông rồi!"
Người đàn ông trung niên gật đầu, sau đó đi về phía Lâm Chính và đưa tay ra: "Xin chào Lâm tiên sinh, tôi là Tiết Tòng Mệnh, quản lý của toà nhà treo thưởng! Sau này mong được Lâm tiên sinh chiếu cố".
"Xin chào Tiết đại nhân".
Lâm Chính bắt tay người đàn ông.
"Nhân tiện, xin phép giới thiệu một chút. Vị này là thuộc hạ của Ám Thiên Võ Thần, Khanh Hải đại nhân!"
Tiết Tòng Mệnh quay mặt về phía người đàn ông đang ngồi trên sô pha và nói.
Lâm Chính liếc nhìn đối phương nhưng không nói gì.
Khanh Hải nhíu mày, cũng không nói không rằng.
"Tôi đã nghe Đào Thành kể lại. Lâm tiên sinh, tôi rất xin lỗi vì những chuyện đã xảy ra. Thay mặt toàn bộ tòa nhà treo thưởng, tôi xin gửi tới tiên sinh lời xin lỗi chân thành nhất!"
Tiết Tòng Mệnh nói xong, lại cúi đầu trước Lâm Chính.
"Tiết đại nhân, không cần làm như vậy. Chuyện cũng đã qua rồi, tôi cũng đâu cần tính toán làm gì?"
Lâm Chính khẽ mỉm cười, lập tức đỡ Tiết Tòng Mệnh lên.
Nhưng Tiết Tòng Mệnh còn chưa kịp nói gì thì Khanh Hải bên kia đã lên tiếng.
Hắn nhả ra một vòng khói, bình tĩnh nói: "Nếu đã không cần tính toán, vậy giao người ra đây!"
Hắn vừa dứt lời, cả phòng họp đột nhiên trở nên im lặng...
Chương 4782: Ba viên đan
Tửu Ngọc và Ngự Bích Hồng nghe vậy đều rất tức giận. Ai nấy trừng mắt, ánh mắt lạnh như băng, tay siết thành nắm đấm.
Lâm Chính nhìn hai người họ một cái, sau đó dời ánh mắt về phía Khanh Hải, bình tĩnh nói: "Tôi chỉ không tính toán với toà nhà treo thưởng, nhưng không nói sẽ không tính toán với các anh!"
"Cái gì? Giờ cậu còn muốn tính sổ với Ám Thiên Võ Thần của chúng tôi? Cậu có xứng không?"
Khanh Hải cười khinh thường.
"Không xứng sao? Người của các anh đã trở thành tù nhân của tôi. Anh nói xem tôi có xứng giết hắn ta không?"
Lâm Chính bình tĩnh đáp.
"Cậu nói cái gì?"
Ánh mắt Khanh Hải lạnh lẽo.
"Hai vị, xin hãy bình tĩnh, xin hãy bình tĩnh!"
Tiết Tòng Mệnh vội vàng lên tiếng hoà giải: "Việc này kỳ thực là hiểu lầm, tôi đã điều tra rõ ràng. Loan Phong đại nhân không phải cố ý nhắm vào Lâm tiên sinh, chỉ là do hiểu sai mệnh lệnh của Ám Thiên Võ Thần nên mới ra tay với Lâm tiên sinh! Hôm nay Khanh Hải đại nhân tới đây là muốn giải quyết hiểu lầm này! Hy vọng Lâm tiên sinh có thể nể mặt, rộng lượng bỏ qua”.
"Hiểu sai?"
Lâm Chính liếc nhìn Tiết Tòng Mệnh, bình tĩnh nói: “Nghe Tiết tiên sinh nói, ý tứ là muốn tôi thả người đi, biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ sao?”
"Chúng tôi sẽ đưa cho tiên sinh một số tiền bồi thường nhất định như một lời xin lỗi. Dù sao, toà nhà treo thưởng cũng đã thất trách”.
Tiết Tòng Mệnh vội vàng nói.
"Tiết tiên sinh, Lâm tiên sinh trước đây đã thoát chết trong gang tấc! Nếu không phải cậu ấy thông minh cơ trí, sao còn có thể đứng ở đây? Một việc lớn như vậy, chút bồi thường chắc chắn là không đủ, toà nhà treo thưởng của chúng ta phải đáp ứng nguyện vọng của Lâm tiên sinh mới được!"
Đào Thành lập tức đứng lên nói.
"Đừng lo lắng, tôi đã mở miệng thì làm sao có thể bồi thường cho Lâm tiên sinh bằng mấy thứ tầm thường? Khoản bồi thường này chắc chắn sẽ làm Lâm tiên sinh hài lòng!"
Tiết Tòng Mệnh cau mày, liếc nhìn Đào Thành, trầm giọng nói.
Đào Thành nhìn về phía Lâm Chính.
"Lâm tiên sinh, bảo bối mà Tiết đại nhân của chúng tôi sưu tầm quả thực rất phi thường. Tiên sinh xem..."
"Tôi có thể nể mặt toà nhà treo thưởng lần này”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Vậy thì tốt quá rồi! Lâm tiên sinh quả là rộng lượng!"
Tiết Tòng Mệnh thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lộ ra nụ cười.
"Coi như cậu thức thời!"
Khanh Hải ném tàn thuốc xuống đất, giẫm lên.
"Nhưng về phía Ám Thiên Võ Thần thì sao? Họ không nên cho tôi một lời giải thích sao?"
Lúc này Lâm Chính lại bồi thêm một câu.
Anh vừa dứt lời, vẻ mặt mọi người đều cứng đờ.
Ngay cả Khanh Hải cũng không khỏi giật mình, nhìn chằm chằm Lâm Chính bằng ánh mắt không thể tin nổi.
"Cậu có biết mình đang nói gì không?"
Khanh Hải bình tĩnh lại, khàn giọng hỏi.
"Đương nhiên”.
"Vậy cậu muốn thế nào? Để chủ nhân của tôi tới xin lỗi cậu sao?"
Khanh Hải lại lên tiếng.
Nhưng lần này, giọng nói của hắn đầy sát khí.
"Không cần đến mức đó! Tôi vẫn còn biết lượng sức mình. Bảy vị Võ Thần, ai không có địa vị cao và được người đời sùng bái kia chứ. Tôi làm sao có thể mong Võ Thần xin lỗi tôi được?"
Lâm Chính lắc đầu.
“Hừ, hoá ra cậu cũng biết điều này?”
Khanh Hải hừ lạnh một tiếng.
Tiết Tòng Mệnh dường như nhận ra điều gì đó, trầm giọng nói: "Khanh Hải đại nhân, tôi thấy Lâm tiên sinh cũng không phải muốn đưa ra yêu cầu gì quá đáng, chỉ là muốn các vị đại nhân thể hiện chút thành ý mà thôi. Thế này thì sao, đại nhân có thể đại diện cho Ám Thiên Võ Thần tặng cho Lâm tiên sinh món quà gì đó được không? Như vậy coi như là đền bù tổn thất, nếu vậy tôi nghĩ Lâm tiên sinh cũng sẽ không để chuyện này trong lòng nữa!"
"Điều này là không thể!"
Khanh Hải chẳng buồn suy nghĩ, lập tức từ chối ngay.
Nhưng Tiết Tòng Mệnh này không dễ thoả hiệp như Đào Thành, lập tức cau mày nói: "Khanh Hải đại nhân thật lòng tới đây để giải quyết vấn đề sao?"
Sắc mặt Khanh Hải không được tự nhiên.
Trên thực tế, Tiết Tòng Mệnh không hề coi trọng những kẻ như Khanh Hải.
Địa vị của hắn bên cạnh Ám Thiên Võ Thần có lẽ không bằng Loan Phong.
Nhưng Khanh Hải đang đeo lệnh bài của Ám Thiên Võ Thần.
Vì vậy Tiết Tòng Mệnh đành phải khách khí với hắn.
Khanh Hải tựa hồ cũng đã chú ý tới thái độ của Tiết Tòng Mệnh, hắn suy nghĩ một lát, lạnh lùng nói: “Vậy cậu muốn thế nào?”
"Ba viên đan dược!"
"Đan dược gì?"
"Đơn giản thôi, một viên cường hóa thân thể, một viên chữa lành vết thương, một viên tu luyện công pháp!"
"Đan dược cấp mấy?"
"Không có giới hạn cấp độ!"
"Cái gì?"
Khanh Hải sửng sốt.
Mọi người cũng chưa hiểu chuyện gì.
"Cậu chắc chắn chưa?"
"Chắc chắn”.
"Điều đó có nghĩa là tôi có thể đuổi cậu đi chỉ bằng ba viên đan?"
Khanh Hải không khỏi bật cười.
"Cũng không hẳn".
Lâm Chính lắc đầu: "Ba viên đan dược này có thể là bất kỳ cấp bậc nào, nhưng... nhất định phải do chính Ám Thiên Võ Thần luyện chế!"
"Hả?"
Khanh Hải sửng sốt, kinh ngạc nhìn Lâm Chính, hồi lâu không hiểu.
"Khanh Hải đại nhân đã đi theo Ám Thiên Võ Thần nhiều năm, hẳn là đã nhiều lần được Võ Thần ban thưởng, nhận được vô số đan dược như vậy. Cho nên tôi muốn những viên đan này chắc là không có vấn đề gì chứ?"
Lâm Chính bình thản nói.
Khanh Hải rơi vào trầm tư, hiển nhiên là không đoán được ý đồ của Lâm Chính.
"Khanh Hải đại nhân, yêu cầu của Lâm tiên sinh cũng không quá đáng. Đại nhân chỉ cần lấy ba viên đan nhỏ trong phần thưởng mà Ám Thiên Võ Thần ban cho là sự việc sẽ được giải quyết, đại nhân còn phải cân nhắc gì nữa?"
Tiết Tòng Mệnh cau mày nói.
Đối với ông ta mà nói, yêu cầu của Lâm Chính quả thực là không đáng kể.
Nghe Tiết Tòng Mệnh nói ra điều này, Khanh Hải thở dài một hơi, chỉ có thể đồng ý.
"Được rồi, cho cậu!"
Hắn tùy ý lấy ra ba bình sứ nhỏ trong người, đổ ra ba viên đan rồi ném cho Lâm Chính.
Lâm Chính phất tay thu lấy đan dược rồi mở lòng bàn tay ra kiểm tra.
Ba viên đan đều có chất lượng cao.
Dù sao nó là do đích thân Ám Thiên Võ Thần luyện chế, sao chất lượng có thể thấp được?
Tuy nhiên, trong tất cả các loại đan dược của Ám Thiên Võ Thần, ba viên đan này hẳn là có phẩm chất thấp nhất.
"Hài lòng rồi chứ?"
"Được rồi, chuyện này coi như xong”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Chỉ xong có một chuyện này thôi!"
Khanh Hải nói một câu đầy ý tứ, sau đó đứng dậy hỏi: “Loan Phong đâu?”
"Giám đốc Đào, phiền ông đưa người tới cho Khanh Hải đại nhân”.
Lâm Chính mỉm cười.
"Được, được!"
Đào Thành gật đầu liên tục rồi chạy ra ngoài ngay lập tức.
Một lúc sau, Loan Phong được đưa tới.
Lúc này hắn thở hổn hển, hai mắt đỏ hoe, cơ bắp toàn thân như muốn nổ tung.
"Các người đang làm gì vậy? Tôi sắp vượt qua phòng cơ quan rồi, tại sao... các người lại thả tôi đi?"
Vừa bước vào phòng họp, Loan Phong lập tức tức giận chửi bới.
Khanh Hải sững sờ...
Chương 4783: Học một biết mười
Nghe Loan Phong nói xong, Khanh Hải có chút thất thần.
Hắn cau mày, nói nhỏ: "Loan Phong đại nhân, anh đang nói gì vậy?"
Khanh Hải đang không hiểu tại sao mình chạy tới cứu Loan Phong mà hắn còn không vui?
Lẽ nào tên này muốn tạo phản?
Nếu không phải cấp bậc của Loan Phong còn cao hơn hắn thì hắn đã giáo huấn cho một trận rồi.
Loan Phong rất bực mình, vốn còn định trả treo vài câu nhưng nhìn thấy Khanh Hải đành chọn cách im lặng.
Khanh Hải có mặt ở đây đương nhiên là do Ám Thiên Võ Thần chỉ thị.
Mắng Khanh Hải thì cũng chẳng khác gì mắng Ám Thiên Võ Thần.
Nhưng vấn đề là ai hiểu được tâm trạng của hắn?
Phải biết rằng, chỉ cần loại bỏ vài cơ quan cuối cùng là hắn có thể quang minh chính đại bước ra khỏi phòng cơ quan.
Cho nên hắn đã nghỉ ngơi một tiếng đồng hồ, chuẩn bị vô cùng kỹ lưỡng.
Nhưng đúng lúc hắn định hành động thì phòng cơ quan lại bị mở ra, sau đó có người tới lôi hắn ra ngoài.
Cảm giác này giống như biết thừa mình sẽ thắng trong game, nhưng đến giây cuối cùng thì có kẻ hãm tài nào đó kick hắn ra khỏi game vậy.
Mặc dù kết quả chung cuộc không tệ, nhưng vẫn cảm thấy hết sức buồn bực...
"Loan Phong đại nhân, nếu không có chuyện gì, chúng ta về trước đã. Chủ nhân muốn gặp anh!"
Khanh Hải trầm giọng nói.
Hắn cũng không có hứng thú tìm hiểu rõ xem rốt cuộc Loan Phong đang nghĩ cái quái gì. Tiết Tòng Mệnh gật đầu rồi quay sang nhìn Lâm Chính một lúc, sau đó mới đưa Loan Phong ra ngoài.
"Việc này..."
Ngự Bích Hồng đằng sau thấy hai người kia rời đi thì lập tức lao tới trước mặt Lâm Chính, kích động nói: "Minh chủ, chúng ta cứ như vậy mà thả người ư?"
"Nếu không thì sao?"
"Thế nhưng... anh chỉ đòi bọn họ có ba viên đan sao? Tôi thấy đan dược hắn đưa chắc chắn là đồ đểu... Việc này... việc này sao có thể gọi là công bằng chứ?"
Ngự Bích Hồng cuống đến nỗi lắp bắp.
"Không, rất công bằng, đây là một cuộc giao dịch ngang giá".
Lâm Chính liếc nhìn ba viên đan, sau đó cẩn thận cất đi.
Ngự Bích Hồng ngẩn người.
Tửu Ngọc, Đào Thành cũng bần thần không hiểu.
Chỉ có Tiết Tòng Mệnh đôi mắt như sáng lên, không biết là đang suy nghĩ điều gì.
"Tiết đại nhân, tôi muốn tiếp tục thuê căn phòng đó, nhưng không biết các vị muốn bồi thường cho tôi như thế nào?"
Lâm Chính nghiêng đầu hỏi.
"Yên tâm, đều là đồ tốt, đảm bảo cậu sẽ thích".
Tiết Tòng Mệnh mỉm cười đáp.
"Tôi có thể chọn phần thưởng được không?"
Lâm Chính đột nhiên hỏi.
"Chọn?"
"Đúng, tôi muốn chỉ định thứ tôi muốn".
"Không biết Lâm tiên sinh muốn thứ gì?"
"Một số dược liệu... hiện giờ tôi còn chưa suy nghĩ xong, tối nay tôi sẽ bảo Tửu Ngọc đưa danh sách tới chỗ ông. Như vậy có được không?"
"Được, chỉ cần là thứ toà nhà treo thưởng chúng tôi có thể cho thì tôi đều có thể cho cậu".
"Đa tạ".
Lâm Chính chắp tay, sau đó rời đi cùng Tửu Ngọc và Ngự Bích Hồng.
"Kỳ lạ thật đấy..."
Đào Thành không nén nổi mà lẩm bẩm, sau đó quay đầu sang nói: "Tiết đại nhân, ông nói Lâm tiên sinh này... rốt cuộc là muốn thứ dược liệu gì?"
"Tôi cũng không rõ".
Tiết Tòng Mệnh suy nghĩ một lát rồi khàn giọng nói: "Tôi có một suy đoán, nhưng... cảm thấy nó quá hoang đường".
"Suy đoán? Suy đoán gì vậy?"
Đào Thành tò mò hỏi.
"Ba viên đan đó mặc dù là của Ám Thiên Võ Thần nhưng dược liệu không quý, phẩm cấp cũng bình thường, là thứ không quá quý hiếm. Theo lý mà nói, nó sẽ không giúp ích nhiều cho Lâm tiên sinh. Nhưng cậu ấy lại muốn ba viên đan này... như vậy có thể thấy không phải là cậu ấy muốn xin về để uống!"
"Vậy thì dùng để..."
"Có lẽ là dùng để nghiên cứu!"
Tiết Tòng Mệnh khàn giọng nói.
"Nghiên cứu?"
Đào Thành giật mình, hỏi lại bằng giọng khó tin: "Lẽ nào... Lâm thần y muốn nghiên cứu phương pháp luyện đan của Ám Thiên Võ Thần?"
"Hoặc có thể... cũng có khả năng... là muốn học trộm Y đạo của Ám Thiên Võ Thần!"
Tiết Tòng Mệnh nói nhỏ.
"Không thể nào! Đó chỉ là một viên đan mà thôi!"
Đào Thành cảm thấy không tin nổi.
"Việc học trộm này có thể đấy! Huống hồ đây là đan thành phẩm, đại diện cho y thuật của Ám Thiên Võ Thần..."
Tiết Tòng Mệnh lắc đầu: "Có điều nói đi cũng phải nói lại, việc này quá sức hoang đường... Ông cứ xem như tôi nói năng hồ đồ đi, đừng để tâm làm gì".
Đào Thành im lặng gật đầu, mặc dù vẫn không tin nhưng không biết tại sao ông ta vẫn cảm thấy việc này hết sức cổ quái...
Nếu thực sự có thể làm được việc này.
Thì thiên phú và trí tuệ của Lâm thần y phải ở mức độ nào?
Chương 4784: Cậu ta bắt đầu nghiên cứu tôi rồi
Trên ngọn núi hoang sương đen mịt mù.
"Bái kiến chủ nhân!".
Loan Phong quỳ mọp xuống đất, nặng nề dập đầu, cắn răng kêu lên.
"Loan Phong đã làm chủ nhân mất mặt, xin chủ nhân hãy trách phạt!".
"Trong Tứ Vệ của tôi, cậu là người có thời gian theo tôi ngắn nhất, tu vi thấp nhất. Tuy vậy tôi vẫn cất nhắc đưa cậu vào Tứ Vệ, giúp cậu tu hành, nhưng không ngờ ngay cả một kẻ vô danh tiểu tốt cậu cũng không xử lý được!".
Ám Thiên Võ Thần đứng cạnh vách núi hơi nghiêng người, đôi mắt trong làn sương đen vô cảm lạnh lùng, hỏi: "Sao? Cậu ta mạnh lắm à?".
"Kiếm chiêu của hắn... hoàn mĩ không chút sơ hở..."
Loan Phong nuốt nước bọt, dường như nhớ đến trận đấu lúc trước, lập tức nhỏ giọng nói.
"Hoàn mĩ không chút sơ hở?".
Ánh mắt Ám Thiên Võ Thần lóe lên sát khí.
"Chủ nhân, không giấu gì ông, thuộc hạ vốn cũng không muốn tin, nhưng sau khi giao thủ với người kia mới phát hiện kiếm chiêu của hắn quả thực không chút sơ hở, hơn nữa... hắn còn dùng Thương Lan Kiếm Quyết".
Loan Phong khàn giọng đáp.
"Thương Lan Kiếm Quyết? Cậu ta là người của Thương Lan Võ Thần?".
"Thuộc hạ không biết... có lẽ... không phải..."
"Tại sao cậu lại nói vậy?".
"Bởi vì lúc thuộc hạ gặp hắn, hắn đang bế quan, nhưng... không phải đang tiến hành đột phá tu vi, mà là ngâm cứu kiếm kỹ... Thứ hắn ngâm cứu chính là kiếm kỹ của Thương Lan Kiếm Quyết".
Loan Phong cúi đầu, kể lại tường tận mọi chuyện mình thấy.
Ám Thiên Võ Thần nghe xong liền rơi vào trầm tư.
Không biết đã qua bao lâu, ông ta mới trầm giọng lên tiếng.
"Vậy là kiếm chiêu thần y Lâm này sử dụng là chiêu pháp của Thương Lan Kiếm Quyết sau khi được sửa đổi?".
"Vâng, tuy thuộc hạ không hiểu về Thương Lan Kiếm Quyết, nhưng cũng từng giao đấu với người của Thương Lan Võ Thần, kiếm chiêu người này dùng so với những người kia là hai loại hoàn toàn khác nhau, thuộc hạ không thể tìm ra cách để phá giải".
"Nói vậy thì đây quả thực là kì tài".
Sát khí trong mắt Ám Thiên Võ Thần càng ngày càng đậm hơn: "Tên này... buộc phải giết!".
"Xin chủ nhân hãy cho thuộc hạ thêm một cơ hội, thuộc hạ chắc chắn sẽ không khiến chủ nhân thất vọng".
Loan Phong vội ôm quyền.
"Không cần, loại vô dụng như cậu còn bị người ta bắt sống, phái cậu đi nữa để làm mất mặt tôi à?".
Ám Thiên Võ Thần lạnh lùng nói.
Sắc mặt Loan Phong thoắt xanh thoắt trắng, sau đó nhỏ giọng nói: "Chủ nhân, thực ra chủ nhân không cần phái Khanh Hải đến cứu thuộc hạ thì thuộc hạ cũng vẫn có thể thoát được. Thuộc hạ gần đả thông được phòng cơ quan, vốn sắp có thể trở lại bên cạnh chủ nhân".
"Phòng cơ quan?".
"Đúng vậy, tên họ Lâm kia không giết thuộc hạ, mà nhốt trong phòng cơ quan ở tòa nhà treo thưởng".
"Sao cậu ta không nhốt cậu ở nhà giam của tòa nhà treo thưởng?".
Hình như Ám Thiên Võ Thần nghĩ ra gì đó, lập tức truy hỏi.
"Việc này... thuộc hạ cũng không biết..."
Thấy sắc mặt khác lạ của Ám Thiên Võ Thần, Loan Phong có chút chột dạ.
Huyết nhãn của Ám Thiên Võ Thần chợt động, khàn giọng nói: "Tôi hỏi cậu, thần y Lâm có từng nói gì với cậu không?".
"Nói gì cơ? Cũng không có gì...", Loan Phong trầm tư một lát, hình như nghĩ ra gì đó, lập tức đáp: "Tên họ Lâm này muốn ép thuộc hạ nói cho hắn biết công pháp lộ số của chủ nhân, nhưng bị thuộc hạ từ chối. Thuộc hạ thà chết cũng không bán đứng chủ nhân!".
Loan Phong tỏ vẻ nghĩa khí, coi cái chết nhẹ tựa lông hồng.
Ám Thiên Võ Thần nghe thấy thế liền hiểu ra mọi chuyện.
Ông ta hít sâu một hơi, xoay người lại: "Tuy cậu không nói, nhưng cậu... đã tiết lộ cho cậu ta biết công pháp lộ số của tôi rồi".
"Sao lại thế được?".
Loan Phong kinh ngạc.
"Tôi từng nghe tới phòng cơ quan của tòa nhà treo thưởng, đó là cơ quan do truyền nhân của nhà họ Mặc Long Quốc cổ đại tạo ra, cực kì tinh xảo, được các cao thủ của tòa nhà treo thưởng dùng để tu luyện".
Ám Thiên Võ Thần bình tĩnh nói: "Thần y Lâm nhốt cậu trong phòng cơ quan chứ không nhốt trong nhà giam là muốn cậu dùng võ lực đả thông cơ quan. Chỉ cần cậu dùng chiêu, thì cậu ta sẽ nhìn thấu tất cả, như vậy là có thể đoán được mấy tầng công pháp lộ số của tôi..."
"Hả?".
Loan Phong ngã ngồi xuống đất, như người mất hồn.
"Thần y Lâm này... đã bắt đầu nghiên cứu tôi rồi..."
Chương 4785: Chỉ sợ không thể ra khỏi Long Cung
Lâm Chính ở trong căn phòng bảy ngày.
Trong bảy ngày này, Tửu Ngọc và Ngự Bích Hồng đều canh chừng trước cửa, không rời nửa bước.
Không phải bọn bọ muốn ở lại đây, mà là lúc này, Long Tâm Thành đã không còn yên bình nữa.
Từ khi Thái Thiên Võ Thần rêu rao vào ở Long Tâm Thành, cả Long Tâm Thành liền trở nên sôi sục.
Mỗi ngày đều có vô số người bị ông ta thu hút đến, hi vọng có thể bái kiến vị cường giả chí cao gây chấn động long mạch dưới lòng đất này.
Nhưng Thái Thiên Võ Thần đến Long Tâm Thành không phải để nhận lễ bái của người ta.
Ông ta đến tìm người để trả thù.
Vì vậy thời gian này lúc nào cũng có người lùng sục ở Long Tâm Thành, tìm kiếm tung tích của Lâm Chính và Tửu Ngọc.
Thế gia Cầm Kiếm rầm rộ kéo đến, giúp Thái Thiên Võ Thần tróc nã Lâm Chính.
Cầm Kiếm Nữ cũng tới.
Nhưng cô ta đến không phải vì Lâm Chính, mà là để tham gia Long Cung, nâng cao thực lực bản thân, chuẩn bị cho trận khiêu chiến Võ Thần sau này.
Thuộc hạ của thế gia Cầm Kiếm và Thái Thiên Võ Thần cũng đến tòa nhà treo thưởng lượn mấy vòng.
Nhưng cũng may hai người trốn ở tầng một dưới hầm, nên vẫn bình an vô sự.
"Ngự thống lĩnh, lúc nào thì Thái Thiên Võ Thần này đi nhỉ? Ngày nào ông ta chưa đi thì chúng ta vẫn phải trốn chui trốn lủi, chẳng lẽ phải trốn cả đời?".
Tửu Ngọc than khổ không thôi.
"Cũng đâu còn cách nào khác? Chúng ta không đánh lại được ông ta, ngoài lẩn trốn thì còn có thể làm gì?".
Ngự Bích Hồng bất lực đáp.
"Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, ngày mai là Long Cung mở rồi, minh chủ cũng đã đăng ký, nhưng với tình hình này thì cậu ấy có thể tham gia được không? Nhỡ bị Thái Thiên Võ Thần phát hiện thì phải làm sao?".
Tửu Ngọc dè dặt nói.
"Trong tình huống đặc biệt này thì nên khuyên minh chủ đừng tham gia sẽ tốt hơn".
Ngự Bích Hồng trầm tư một lát rồi nói.
Tửu Ngọc gật đầu, tỏ ý tán đồng.
Đúng lúc hai người đang bàn bạc, thì cánh cửa bất ngờ mở ra.
Hai người sửng sốt, vội ngoảnh đầu lại, chỉ thấy Lâm Chính hai mắt đỏ ngầu, khuôn mặt hốc hác nhìn bọn họ.
"Long Cung lúc nào thì mở?".
Lâm Chính khàn giọng hỏi.
"Ngày mai".
"Đi, cùng tôi mua một số dược liệu, chuẩn bị cho ngày mai".
Dứt lời, Lâm Chính liền đi thẳng ra ngoài.
"Minh chủ, Thái Thiên Võ Thần đến rồi, chúng ta ra ngoài nhỡ bị phát hiện..."
"Dịch dung là được".
"Nhưng..."
"Đừng nhưng nhị nữa, Diệp Viêm đã đăng ký tham gia Long Cung, đây là cơ hội tuyệt vời, tôi không thể bỏ lỡ được. Sau khi chuyến đi Long Cung kết thúc, chúng ta sẽ rời khỏi long mạch dưới lòng đất".
Lâm Chính bình tĩnh nói, vừa châm cứu dịch dung cho mình vừa đi ra ngoài.
Hai người hết cách, chỉ đành đi theo.
"Ấy, cậu Lâm xuất quan rồi à? Dược liệu mang tới lúc trước cậu có hài lòng không?".
Ba người vừa đi đến đại sảnh, vừa khéo gặp được Đào Thành, Đào Thành lập tức đi tới chào hỏi nhiệt tình.
"Cũng không tệ", Lâm Chính gật đầu.
"Cậu Lâm định đi đâu vậy?".
"Mua ít dược liệu".
"Cậu Lâm, tòa nhà treo thưởng của chúng ta muốn gì có nấy, cậu cần dược liệu gì? Để tôi chuẩn bị cho!".
Đào Thành cười nói.
"Những thứ này".
Lâm Chính đưa danh sách cho ông ta.
Đào Thành đọc xong liền cười khà khà: "Trong ba ngày sẽ có đủ".
"Tôi cần trong hôm nay".
"Hôm nay?".
Đào Thành nhíu mày: "Thế thì sợ là không gom đủ, cậu Lâm, các dược liệu trong danh sách này của cậu đều vô cùng quý hiếm... Chúng tôi phát lệnh treo thưởng cũng cần thời gian chứ".
"Thế nên tôi vẫn nên đến chợ dược liệu xem thế nào, tôi phải chuẩn bị cho Long Cung ngày mai".
Lâm Chính lấy lại danh sách.
"Cậu vẫn muốn tham gia Long Cung?".
Hơi thở của Đào Thành trở nên run rẩy, sắc mặt lúng túng.
"Có vấn đề gì sao?".
Lâm Chính tò mò hỏi.
Đào Thành ngập ngừng một lát rồi ghé lại gần, nhỏ giọng nói: "Tôi nhận được tin con gái của Ám Thiên Võ Thần là Ám Minh Nguyệt được bố cô ta trợ giúp, đã đột phá lên cảnh giới Thiên Nhân... Hơn nữa, Ám Thiên Võ Thần còn truyền thanh bội kiếm"Ám Thương" của ông ta cho Ám Minh Nguyệt, thực lực của Ám Minh Nguyệt tăng vọt, dưới Võ Thần có thể nói là vô địch... Nếu cậu vẫn tham gia Long Cung... chỉ e lành ít dữ nhiều..."
"Cái gì?".
Tửu Ngọc và Ngự Bích Hồng biến sắc.
Lâm Chính hơi nhíu mày, nhưng vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh.
"Cậu Lâm, tôi nghĩ cậu cứ..."
Đào Thành còn định khuyên nhủ, nhưng đã bị Lâm Chính ngắt lời.
"Không sao".
Anh quẳng lại hai chữ ngắn gọn, rồi xoay đầu rời đi.
"Ấy, cậu Lâm, cậu..."
Đào Thành kêu lên.
Nhưng Lâm Chính đã đi xa.
Đào Thành thở dài thườn thượt.
"Đáng tiếc, đây là người kế vị Võ Thần... Nhưng chỉ sợ... không thể ra khỏi Long Cung..."
Anh phải chiến đấu chống lại ba vị Võ Thần cùng lúc.
Đây quả là một chuyện điên rồ ở long mạch ngầm này.
Bản thân Lâm Chính cũng cảm thấy điên rồ.
Nhưng đôi khi số phận thích trêu ngươi con người.
Anh biết mình chưa đủ tư cách đọ sức với ba Võ Thần. Đừng nói là ba Võ Thần, cho dù chọn ngẫu nhiên một Võ Thần cũng đủ để anh khổ sở. Vì vậy, Lâm Chính đành phải nén cơn giận.
"Hai người cứ chờ xem, chẳng bao lâu nữa người của Ám Thiên Võ Thần sẽ tới. Khi đó, tòa nhà treo thưởng sẽ ra mặt".
Lâm Chính bình tĩnh nói.
Hai người kia nghe vậy lập tức cảm thấy vô cùng thất vọng.
"Cuối cùng, chúng ta vẫn bị bắt nạt..."
"Chỉ trách một điều là chúng ta quá yếu".
Tửu Ngọc thở dài và lắc đầu.
Ngự Bích Hồng cũng có chút hụt hẫng.
Lâm Chính liếc nhìn hai người họ, không nói gì, chỉ im lặng cất bản thảo đi.
Đúng lúc này.
Alo alo.
Giọng nói của Đào Thành phát ra từ micro trong phòng.
"Lâm tiên sinh, tôi rất xin lỗi đã làm phiền cậu. Chuyện là thế này, quản lý tòa nhà của chúng tôi, Tiết đại nhân muốn gặp cậu".
Lâm Chính nghe xong thì hơi nhíu mày, sau đó bình tĩnh nói: "Đi thôi, đi cùng tôi một chuyến".
Hai người kia nhìn nhau rồi khẽ gật đầu.
Khi mở cửa, họ phát hiện Đào Thành đã đứng ở cửa.
Ông ta trông có vẻ hối lỗi, định nói gì đó nhưng lại thôi.
"Người của Ám Thiên Võ Thần tới rồi sao?"
Lâm Chính bình thản hỏi.
"Vâng, hơn nữa... lần này không được bình thường".
Đào Thành hạ giọng.
"Được, dẫn đường".
"Lâm tiên sinh, đừng lo lắng, tôi sẽ cố gắng hết sức để có được một lời giải thích cho cậu, tuyệt đối sẽ không để cậu phải chịu tổn thất này một cách vô lý!"
"Cảm ơn Đào tiên sinh!"
Lâm Chính gật đầu.
Chẳng mấy chốc, ba người do Đào Thành dẫn đầu đã đến phòng họp trên tầng mười bốn.
Lúc này, trong phòng họp đã có mấy người đang đứng.
Ttrên ghế sô pha bên cạnh có một người đàn ông mặc áo choàng đen đang ngồi.
Người đàn ông này nhìn sơ qua thì khoảng ba mươi tuổi, nhưng xét theo tuổi xương thì ít nhất hắn đã bảy mươi tuổi.
Lúc này, người đàn ông đang bắt chéo chân, ngậm điếu thuốc trong miệng, thờ ơ nhìn Lâm Chính đi vào.
Dường như trong mắt người đàn ông này, ai cũng nhỏ bé như hạt cát và vô giá trị.
Ở trên cùng là một người đàn ông trung niên với mái tóc bạc trắng ở thái dương và mặc bộ đồ kaki kiểu thời xưa.
Khuôn mặt chữ điền của người đàn ông rất đứng đắn, khí tức được kiềm chế lại khiến người khác không còn phân biệt được tu vi của ông ta nữa.
Đào Thành bước nhanh về phía người đàn ông và cúi đầu.
"Tiết đại nhân, người đã tới rồi".
"Cảm ơn, phiền ông rồi!"
Người đàn ông trung niên gật đầu, sau đó đi về phía Lâm Chính và đưa tay ra: "Xin chào Lâm tiên sinh, tôi là Tiết Tòng Mệnh, quản lý của toà nhà treo thưởng! Sau này mong được Lâm tiên sinh chiếu cố".
"Xin chào Tiết đại nhân".
Lâm Chính bắt tay người đàn ông.
"Nhân tiện, xin phép giới thiệu một chút. Vị này là thuộc hạ của Ám Thiên Võ Thần, Khanh Hải đại nhân!"
Tiết Tòng Mệnh quay mặt về phía người đàn ông đang ngồi trên sô pha và nói.
Lâm Chính liếc nhìn đối phương nhưng không nói gì.
Khanh Hải nhíu mày, cũng không nói không rằng.
"Tôi đã nghe Đào Thành kể lại. Lâm tiên sinh, tôi rất xin lỗi vì những chuyện đã xảy ra. Thay mặt toàn bộ tòa nhà treo thưởng, tôi xin gửi tới tiên sinh lời xin lỗi chân thành nhất!"
Tiết Tòng Mệnh nói xong, lại cúi đầu trước Lâm Chính.
"Tiết đại nhân, không cần làm như vậy. Chuyện cũng đã qua rồi, tôi cũng đâu cần tính toán làm gì?"
Lâm Chính khẽ mỉm cười, lập tức đỡ Tiết Tòng Mệnh lên.
Nhưng Tiết Tòng Mệnh còn chưa kịp nói gì thì Khanh Hải bên kia đã lên tiếng.
Hắn nhả ra một vòng khói, bình tĩnh nói: "Nếu đã không cần tính toán, vậy giao người ra đây!"
Hắn vừa dứt lời, cả phòng họp đột nhiên trở nên im lặng...
Chương 4782: Ba viên đan
Tửu Ngọc và Ngự Bích Hồng nghe vậy đều rất tức giận. Ai nấy trừng mắt, ánh mắt lạnh như băng, tay siết thành nắm đấm.
Lâm Chính nhìn hai người họ một cái, sau đó dời ánh mắt về phía Khanh Hải, bình tĩnh nói: "Tôi chỉ không tính toán với toà nhà treo thưởng, nhưng không nói sẽ không tính toán với các anh!"
"Cái gì? Giờ cậu còn muốn tính sổ với Ám Thiên Võ Thần của chúng tôi? Cậu có xứng không?"
Khanh Hải cười khinh thường.
"Không xứng sao? Người của các anh đã trở thành tù nhân của tôi. Anh nói xem tôi có xứng giết hắn ta không?"
Lâm Chính bình tĩnh đáp.
"Cậu nói cái gì?"
Ánh mắt Khanh Hải lạnh lẽo.
"Hai vị, xin hãy bình tĩnh, xin hãy bình tĩnh!"
Tiết Tòng Mệnh vội vàng lên tiếng hoà giải: "Việc này kỳ thực là hiểu lầm, tôi đã điều tra rõ ràng. Loan Phong đại nhân không phải cố ý nhắm vào Lâm tiên sinh, chỉ là do hiểu sai mệnh lệnh của Ám Thiên Võ Thần nên mới ra tay với Lâm tiên sinh! Hôm nay Khanh Hải đại nhân tới đây là muốn giải quyết hiểu lầm này! Hy vọng Lâm tiên sinh có thể nể mặt, rộng lượng bỏ qua”.
"Hiểu sai?"
Lâm Chính liếc nhìn Tiết Tòng Mệnh, bình tĩnh nói: “Nghe Tiết tiên sinh nói, ý tứ là muốn tôi thả người đi, biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ sao?”
"Chúng tôi sẽ đưa cho tiên sinh một số tiền bồi thường nhất định như một lời xin lỗi. Dù sao, toà nhà treo thưởng cũng đã thất trách”.
Tiết Tòng Mệnh vội vàng nói.
"Tiết tiên sinh, Lâm tiên sinh trước đây đã thoát chết trong gang tấc! Nếu không phải cậu ấy thông minh cơ trí, sao còn có thể đứng ở đây? Một việc lớn như vậy, chút bồi thường chắc chắn là không đủ, toà nhà treo thưởng của chúng ta phải đáp ứng nguyện vọng của Lâm tiên sinh mới được!"
Đào Thành lập tức đứng lên nói.
"Đừng lo lắng, tôi đã mở miệng thì làm sao có thể bồi thường cho Lâm tiên sinh bằng mấy thứ tầm thường? Khoản bồi thường này chắc chắn sẽ làm Lâm tiên sinh hài lòng!"
Tiết Tòng Mệnh cau mày, liếc nhìn Đào Thành, trầm giọng nói.
Đào Thành nhìn về phía Lâm Chính.
"Lâm tiên sinh, bảo bối mà Tiết đại nhân của chúng tôi sưu tầm quả thực rất phi thường. Tiên sinh xem..."
"Tôi có thể nể mặt toà nhà treo thưởng lần này”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Vậy thì tốt quá rồi! Lâm tiên sinh quả là rộng lượng!"
Tiết Tòng Mệnh thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lộ ra nụ cười.
"Coi như cậu thức thời!"
Khanh Hải ném tàn thuốc xuống đất, giẫm lên.
"Nhưng về phía Ám Thiên Võ Thần thì sao? Họ không nên cho tôi một lời giải thích sao?"
Lúc này Lâm Chính lại bồi thêm một câu.
Anh vừa dứt lời, vẻ mặt mọi người đều cứng đờ.
Ngay cả Khanh Hải cũng không khỏi giật mình, nhìn chằm chằm Lâm Chính bằng ánh mắt không thể tin nổi.
"Cậu có biết mình đang nói gì không?"
Khanh Hải bình tĩnh lại, khàn giọng hỏi.
"Đương nhiên”.
"Vậy cậu muốn thế nào? Để chủ nhân của tôi tới xin lỗi cậu sao?"
Khanh Hải lại lên tiếng.
Nhưng lần này, giọng nói của hắn đầy sát khí.
"Không cần đến mức đó! Tôi vẫn còn biết lượng sức mình. Bảy vị Võ Thần, ai không có địa vị cao và được người đời sùng bái kia chứ. Tôi làm sao có thể mong Võ Thần xin lỗi tôi được?"
Lâm Chính lắc đầu.
“Hừ, hoá ra cậu cũng biết điều này?”
Khanh Hải hừ lạnh một tiếng.
Tiết Tòng Mệnh dường như nhận ra điều gì đó, trầm giọng nói: "Khanh Hải đại nhân, tôi thấy Lâm tiên sinh cũng không phải muốn đưa ra yêu cầu gì quá đáng, chỉ là muốn các vị đại nhân thể hiện chút thành ý mà thôi. Thế này thì sao, đại nhân có thể đại diện cho Ám Thiên Võ Thần tặng cho Lâm tiên sinh món quà gì đó được không? Như vậy coi như là đền bù tổn thất, nếu vậy tôi nghĩ Lâm tiên sinh cũng sẽ không để chuyện này trong lòng nữa!"
"Điều này là không thể!"
Khanh Hải chẳng buồn suy nghĩ, lập tức từ chối ngay.
Nhưng Tiết Tòng Mệnh này không dễ thoả hiệp như Đào Thành, lập tức cau mày nói: "Khanh Hải đại nhân thật lòng tới đây để giải quyết vấn đề sao?"
Sắc mặt Khanh Hải không được tự nhiên.
Trên thực tế, Tiết Tòng Mệnh không hề coi trọng những kẻ như Khanh Hải.
Địa vị của hắn bên cạnh Ám Thiên Võ Thần có lẽ không bằng Loan Phong.
Nhưng Khanh Hải đang đeo lệnh bài của Ám Thiên Võ Thần.
Vì vậy Tiết Tòng Mệnh đành phải khách khí với hắn.
Khanh Hải tựa hồ cũng đã chú ý tới thái độ của Tiết Tòng Mệnh, hắn suy nghĩ một lát, lạnh lùng nói: “Vậy cậu muốn thế nào?”
"Ba viên đan dược!"
"Đan dược gì?"
"Đơn giản thôi, một viên cường hóa thân thể, một viên chữa lành vết thương, một viên tu luyện công pháp!"
"Đan dược cấp mấy?"
"Không có giới hạn cấp độ!"
"Cái gì?"
Khanh Hải sửng sốt.
Mọi người cũng chưa hiểu chuyện gì.
"Cậu chắc chắn chưa?"
"Chắc chắn”.
"Điều đó có nghĩa là tôi có thể đuổi cậu đi chỉ bằng ba viên đan?"
Khanh Hải không khỏi bật cười.
"Cũng không hẳn".
Lâm Chính lắc đầu: "Ba viên đan dược này có thể là bất kỳ cấp bậc nào, nhưng... nhất định phải do chính Ám Thiên Võ Thần luyện chế!"
"Hả?"
Khanh Hải sửng sốt, kinh ngạc nhìn Lâm Chính, hồi lâu không hiểu.
"Khanh Hải đại nhân đã đi theo Ám Thiên Võ Thần nhiều năm, hẳn là đã nhiều lần được Võ Thần ban thưởng, nhận được vô số đan dược như vậy. Cho nên tôi muốn những viên đan này chắc là không có vấn đề gì chứ?"
Lâm Chính bình thản nói.
Khanh Hải rơi vào trầm tư, hiển nhiên là không đoán được ý đồ của Lâm Chính.
"Khanh Hải đại nhân, yêu cầu của Lâm tiên sinh cũng không quá đáng. Đại nhân chỉ cần lấy ba viên đan nhỏ trong phần thưởng mà Ám Thiên Võ Thần ban cho là sự việc sẽ được giải quyết, đại nhân còn phải cân nhắc gì nữa?"
Tiết Tòng Mệnh cau mày nói.
Đối với ông ta mà nói, yêu cầu của Lâm Chính quả thực là không đáng kể.
Nghe Tiết Tòng Mệnh nói ra điều này, Khanh Hải thở dài một hơi, chỉ có thể đồng ý.
"Được rồi, cho cậu!"
Hắn tùy ý lấy ra ba bình sứ nhỏ trong người, đổ ra ba viên đan rồi ném cho Lâm Chính.
Lâm Chính phất tay thu lấy đan dược rồi mở lòng bàn tay ra kiểm tra.
Ba viên đan đều có chất lượng cao.
Dù sao nó là do đích thân Ám Thiên Võ Thần luyện chế, sao chất lượng có thể thấp được?
Tuy nhiên, trong tất cả các loại đan dược của Ám Thiên Võ Thần, ba viên đan này hẳn là có phẩm chất thấp nhất.
"Hài lòng rồi chứ?"
"Được rồi, chuyện này coi như xong”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Chỉ xong có một chuyện này thôi!"
Khanh Hải nói một câu đầy ý tứ, sau đó đứng dậy hỏi: “Loan Phong đâu?”
"Giám đốc Đào, phiền ông đưa người tới cho Khanh Hải đại nhân”.
Lâm Chính mỉm cười.
"Được, được!"
Đào Thành gật đầu liên tục rồi chạy ra ngoài ngay lập tức.
Một lúc sau, Loan Phong được đưa tới.
Lúc này hắn thở hổn hển, hai mắt đỏ hoe, cơ bắp toàn thân như muốn nổ tung.
"Các người đang làm gì vậy? Tôi sắp vượt qua phòng cơ quan rồi, tại sao... các người lại thả tôi đi?"
Vừa bước vào phòng họp, Loan Phong lập tức tức giận chửi bới.
Khanh Hải sững sờ...
Chương 4783: Học một biết mười
Nghe Loan Phong nói xong, Khanh Hải có chút thất thần.
Hắn cau mày, nói nhỏ: "Loan Phong đại nhân, anh đang nói gì vậy?"
Khanh Hải đang không hiểu tại sao mình chạy tới cứu Loan Phong mà hắn còn không vui?
Lẽ nào tên này muốn tạo phản?
Nếu không phải cấp bậc của Loan Phong còn cao hơn hắn thì hắn đã giáo huấn cho một trận rồi.
Loan Phong rất bực mình, vốn còn định trả treo vài câu nhưng nhìn thấy Khanh Hải đành chọn cách im lặng.
Khanh Hải có mặt ở đây đương nhiên là do Ám Thiên Võ Thần chỉ thị.
Mắng Khanh Hải thì cũng chẳng khác gì mắng Ám Thiên Võ Thần.
Nhưng vấn đề là ai hiểu được tâm trạng của hắn?
Phải biết rằng, chỉ cần loại bỏ vài cơ quan cuối cùng là hắn có thể quang minh chính đại bước ra khỏi phòng cơ quan.
Cho nên hắn đã nghỉ ngơi một tiếng đồng hồ, chuẩn bị vô cùng kỹ lưỡng.
Nhưng đúng lúc hắn định hành động thì phòng cơ quan lại bị mở ra, sau đó có người tới lôi hắn ra ngoài.
Cảm giác này giống như biết thừa mình sẽ thắng trong game, nhưng đến giây cuối cùng thì có kẻ hãm tài nào đó kick hắn ra khỏi game vậy.
Mặc dù kết quả chung cuộc không tệ, nhưng vẫn cảm thấy hết sức buồn bực...
"Loan Phong đại nhân, nếu không có chuyện gì, chúng ta về trước đã. Chủ nhân muốn gặp anh!"
Khanh Hải trầm giọng nói.
Hắn cũng không có hứng thú tìm hiểu rõ xem rốt cuộc Loan Phong đang nghĩ cái quái gì. Tiết Tòng Mệnh gật đầu rồi quay sang nhìn Lâm Chính một lúc, sau đó mới đưa Loan Phong ra ngoài.
"Việc này..."
Ngự Bích Hồng đằng sau thấy hai người kia rời đi thì lập tức lao tới trước mặt Lâm Chính, kích động nói: "Minh chủ, chúng ta cứ như vậy mà thả người ư?"
"Nếu không thì sao?"
"Thế nhưng... anh chỉ đòi bọn họ có ba viên đan sao? Tôi thấy đan dược hắn đưa chắc chắn là đồ đểu... Việc này... việc này sao có thể gọi là công bằng chứ?"
Ngự Bích Hồng cuống đến nỗi lắp bắp.
"Không, rất công bằng, đây là một cuộc giao dịch ngang giá".
Lâm Chính liếc nhìn ba viên đan, sau đó cẩn thận cất đi.
Ngự Bích Hồng ngẩn người.
Tửu Ngọc, Đào Thành cũng bần thần không hiểu.
Chỉ có Tiết Tòng Mệnh đôi mắt như sáng lên, không biết là đang suy nghĩ điều gì.
"Tiết đại nhân, tôi muốn tiếp tục thuê căn phòng đó, nhưng không biết các vị muốn bồi thường cho tôi như thế nào?"
Lâm Chính nghiêng đầu hỏi.
"Yên tâm, đều là đồ tốt, đảm bảo cậu sẽ thích".
Tiết Tòng Mệnh mỉm cười đáp.
"Tôi có thể chọn phần thưởng được không?"
Lâm Chính đột nhiên hỏi.
"Chọn?"
"Đúng, tôi muốn chỉ định thứ tôi muốn".
"Không biết Lâm tiên sinh muốn thứ gì?"
"Một số dược liệu... hiện giờ tôi còn chưa suy nghĩ xong, tối nay tôi sẽ bảo Tửu Ngọc đưa danh sách tới chỗ ông. Như vậy có được không?"
"Được, chỉ cần là thứ toà nhà treo thưởng chúng tôi có thể cho thì tôi đều có thể cho cậu".
"Đa tạ".
Lâm Chính chắp tay, sau đó rời đi cùng Tửu Ngọc và Ngự Bích Hồng.
"Kỳ lạ thật đấy..."
Đào Thành không nén nổi mà lẩm bẩm, sau đó quay đầu sang nói: "Tiết đại nhân, ông nói Lâm tiên sinh này... rốt cuộc là muốn thứ dược liệu gì?"
"Tôi cũng không rõ".
Tiết Tòng Mệnh suy nghĩ một lát rồi khàn giọng nói: "Tôi có một suy đoán, nhưng... cảm thấy nó quá hoang đường".
"Suy đoán? Suy đoán gì vậy?"
Đào Thành tò mò hỏi.
"Ba viên đan đó mặc dù là của Ám Thiên Võ Thần nhưng dược liệu không quý, phẩm cấp cũng bình thường, là thứ không quá quý hiếm. Theo lý mà nói, nó sẽ không giúp ích nhiều cho Lâm tiên sinh. Nhưng cậu ấy lại muốn ba viên đan này... như vậy có thể thấy không phải là cậu ấy muốn xin về để uống!"
"Vậy thì dùng để..."
"Có lẽ là dùng để nghiên cứu!"
Tiết Tòng Mệnh khàn giọng nói.
"Nghiên cứu?"
Đào Thành giật mình, hỏi lại bằng giọng khó tin: "Lẽ nào... Lâm thần y muốn nghiên cứu phương pháp luyện đan của Ám Thiên Võ Thần?"
"Hoặc có thể... cũng có khả năng... là muốn học trộm Y đạo của Ám Thiên Võ Thần!"
Tiết Tòng Mệnh nói nhỏ.
"Không thể nào! Đó chỉ là một viên đan mà thôi!"
Đào Thành cảm thấy không tin nổi.
"Việc học trộm này có thể đấy! Huống hồ đây là đan thành phẩm, đại diện cho y thuật của Ám Thiên Võ Thần..."
Tiết Tòng Mệnh lắc đầu: "Có điều nói đi cũng phải nói lại, việc này quá sức hoang đường... Ông cứ xem như tôi nói năng hồ đồ đi, đừng để tâm làm gì".
Đào Thành im lặng gật đầu, mặc dù vẫn không tin nhưng không biết tại sao ông ta vẫn cảm thấy việc này hết sức cổ quái...
Nếu thực sự có thể làm được việc này.
Thì thiên phú và trí tuệ của Lâm thần y phải ở mức độ nào?
Chương 4784: Cậu ta bắt đầu nghiên cứu tôi rồi
Trên ngọn núi hoang sương đen mịt mù.
"Bái kiến chủ nhân!".
Loan Phong quỳ mọp xuống đất, nặng nề dập đầu, cắn răng kêu lên.
"Loan Phong đã làm chủ nhân mất mặt, xin chủ nhân hãy trách phạt!".
"Trong Tứ Vệ của tôi, cậu là người có thời gian theo tôi ngắn nhất, tu vi thấp nhất. Tuy vậy tôi vẫn cất nhắc đưa cậu vào Tứ Vệ, giúp cậu tu hành, nhưng không ngờ ngay cả một kẻ vô danh tiểu tốt cậu cũng không xử lý được!".
Ám Thiên Võ Thần đứng cạnh vách núi hơi nghiêng người, đôi mắt trong làn sương đen vô cảm lạnh lùng, hỏi: "Sao? Cậu ta mạnh lắm à?".
"Kiếm chiêu của hắn... hoàn mĩ không chút sơ hở..."
Loan Phong nuốt nước bọt, dường như nhớ đến trận đấu lúc trước, lập tức nhỏ giọng nói.
"Hoàn mĩ không chút sơ hở?".
Ánh mắt Ám Thiên Võ Thần lóe lên sát khí.
"Chủ nhân, không giấu gì ông, thuộc hạ vốn cũng không muốn tin, nhưng sau khi giao thủ với người kia mới phát hiện kiếm chiêu của hắn quả thực không chút sơ hở, hơn nữa... hắn còn dùng Thương Lan Kiếm Quyết".
Loan Phong khàn giọng đáp.
"Thương Lan Kiếm Quyết? Cậu ta là người của Thương Lan Võ Thần?".
"Thuộc hạ không biết... có lẽ... không phải..."
"Tại sao cậu lại nói vậy?".
"Bởi vì lúc thuộc hạ gặp hắn, hắn đang bế quan, nhưng... không phải đang tiến hành đột phá tu vi, mà là ngâm cứu kiếm kỹ... Thứ hắn ngâm cứu chính là kiếm kỹ của Thương Lan Kiếm Quyết".
Loan Phong cúi đầu, kể lại tường tận mọi chuyện mình thấy.
Ám Thiên Võ Thần nghe xong liền rơi vào trầm tư.
Không biết đã qua bao lâu, ông ta mới trầm giọng lên tiếng.
"Vậy là kiếm chiêu thần y Lâm này sử dụng là chiêu pháp của Thương Lan Kiếm Quyết sau khi được sửa đổi?".
"Vâng, tuy thuộc hạ không hiểu về Thương Lan Kiếm Quyết, nhưng cũng từng giao đấu với người của Thương Lan Võ Thần, kiếm chiêu người này dùng so với những người kia là hai loại hoàn toàn khác nhau, thuộc hạ không thể tìm ra cách để phá giải".
"Nói vậy thì đây quả thực là kì tài".
Sát khí trong mắt Ám Thiên Võ Thần càng ngày càng đậm hơn: "Tên này... buộc phải giết!".
"Xin chủ nhân hãy cho thuộc hạ thêm một cơ hội, thuộc hạ chắc chắn sẽ không khiến chủ nhân thất vọng".
Loan Phong vội ôm quyền.
"Không cần, loại vô dụng như cậu còn bị người ta bắt sống, phái cậu đi nữa để làm mất mặt tôi à?".
Ám Thiên Võ Thần lạnh lùng nói.
Sắc mặt Loan Phong thoắt xanh thoắt trắng, sau đó nhỏ giọng nói: "Chủ nhân, thực ra chủ nhân không cần phái Khanh Hải đến cứu thuộc hạ thì thuộc hạ cũng vẫn có thể thoát được. Thuộc hạ gần đả thông được phòng cơ quan, vốn sắp có thể trở lại bên cạnh chủ nhân".
"Phòng cơ quan?".
"Đúng vậy, tên họ Lâm kia không giết thuộc hạ, mà nhốt trong phòng cơ quan ở tòa nhà treo thưởng".
"Sao cậu ta không nhốt cậu ở nhà giam của tòa nhà treo thưởng?".
Hình như Ám Thiên Võ Thần nghĩ ra gì đó, lập tức truy hỏi.
"Việc này... thuộc hạ cũng không biết..."
Thấy sắc mặt khác lạ của Ám Thiên Võ Thần, Loan Phong có chút chột dạ.
Huyết nhãn của Ám Thiên Võ Thần chợt động, khàn giọng nói: "Tôi hỏi cậu, thần y Lâm có từng nói gì với cậu không?".
"Nói gì cơ? Cũng không có gì...", Loan Phong trầm tư một lát, hình như nghĩ ra gì đó, lập tức đáp: "Tên họ Lâm này muốn ép thuộc hạ nói cho hắn biết công pháp lộ số của chủ nhân, nhưng bị thuộc hạ từ chối. Thuộc hạ thà chết cũng không bán đứng chủ nhân!".
Loan Phong tỏ vẻ nghĩa khí, coi cái chết nhẹ tựa lông hồng.
Ám Thiên Võ Thần nghe thấy thế liền hiểu ra mọi chuyện.
Ông ta hít sâu một hơi, xoay người lại: "Tuy cậu không nói, nhưng cậu... đã tiết lộ cho cậu ta biết công pháp lộ số của tôi rồi".
"Sao lại thế được?".
Loan Phong kinh ngạc.
"Tôi từng nghe tới phòng cơ quan của tòa nhà treo thưởng, đó là cơ quan do truyền nhân của nhà họ Mặc Long Quốc cổ đại tạo ra, cực kì tinh xảo, được các cao thủ của tòa nhà treo thưởng dùng để tu luyện".
Ám Thiên Võ Thần bình tĩnh nói: "Thần y Lâm nhốt cậu trong phòng cơ quan chứ không nhốt trong nhà giam là muốn cậu dùng võ lực đả thông cơ quan. Chỉ cần cậu dùng chiêu, thì cậu ta sẽ nhìn thấu tất cả, như vậy là có thể đoán được mấy tầng công pháp lộ số của tôi..."
"Hả?".
Loan Phong ngã ngồi xuống đất, như người mất hồn.
"Thần y Lâm này... đã bắt đầu nghiên cứu tôi rồi..."
Chương 4785: Chỉ sợ không thể ra khỏi Long Cung
Lâm Chính ở trong căn phòng bảy ngày.
Trong bảy ngày này, Tửu Ngọc và Ngự Bích Hồng đều canh chừng trước cửa, không rời nửa bước.
Không phải bọn bọ muốn ở lại đây, mà là lúc này, Long Tâm Thành đã không còn yên bình nữa.
Từ khi Thái Thiên Võ Thần rêu rao vào ở Long Tâm Thành, cả Long Tâm Thành liền trở nên sôi sục.
Mỗi ngày đều có vô số người bị ông ta thu hút đến, hi vọng có thể bái kiến vị cường giả chí cao gây chấn động long mạch dưới lòng đất này.
Nhưng Thái Thiên Võ Thần đến Long Tâm Thành không phải để nhận lễ bái của người ta.
Ông ta đến tìm người để trả thù.
Vì vậy thời gian này lúc nào cũng có người lùng sục ở Long Tâm Thành, tìm kiếm tung tích của Lâm Chính và Tửu Ngọc.
Thế gia Cầm Kiếm rầm rộ kéo đến, giúp Thái Thiên Võ Thần tróc nã Lâm Chính.
Cầm Kiếm Nữ cũng tới.
Nhưng cô ta đến không phải vì Lâm Chính, mà là để tham gia Long Cung, nâng cao thực lực bản thân, chuẩn bị cho trận khiêu chiến Võ Thần sau này.
Thuộc hạ của thế gia Cầm Kiếm và Thái Thiên Võ Thần cũng đến tòa nhà treo thưởng lượn mấy vòng.
Nhưng cũng may hai người trốn ở tầng một dưới hầm, nên vẫn bình an vô sự.
"Ngự thống lĩnh, lúc nào thì Thái Thiên Võ Thần này đi nhỉ? Ngày nào ông ta chưa đi thì chúng ta vẫn phải trốn chui trốn lủi, chẳng lẽ phải trốn cả đời?".
Tửu Ngọc than khổ không thôi.
"Cũng đâu còn cách nào khác? Chúng ta không đánh lại được ông ta, ngoài lẩn trốn thì còn có thể làm gì?".
Ngự Bích Hồng bất lực đáp.
"Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, ngày mai là Long Cung mở rồi, minh chủ cũng đã đăng ký, nhưng với tình hình này thì cậu ấy có thể tham gia được không? Nhỡ bị Thái Thiên Võ Thần phát hiện thì phải làm sao?".
Tửu Ngọc dè dặt nói.
"Trong tình huống đặc biệt này thì nên khuyên minh chủ đừng tham gia sẽ tốt hơn".
Ngự Bích Hồng trầm tư một lát rồi nói.
Tửu Ngọc gật đầu, tỏ ý tán đồng.
Đúng lúc hai người đang bàn bạc, thì cánh cửa bất ngờ mở ra.
Hai người sửng sốt, vội ngoảnh đầu lại, chỉ thấy Lâm Chính hai mắt đỏ ngầu, khuôn mặt hốc hác nhìn bọn họ.
"Long Cung lúc nào thì mở?".
Lâm Chính khàn giọng hỏi.
"Ngày mai".
"Đi, cùng tôi mua một số dược liệu, chuẩn bị cho ngày mai".
Dứt lời, Lâm Chính liền đi thẳng ra ngoài.
"Minh chủ, Thái Thiên Võ Thần đến rồi, chúng ta ra ngoài nhỡ bị phát hiện..."
"Dịch dung là được".
"Nhưng..."
"Đừng nhưng nhị nữa, Diệp Viêm đã đăng ký tham gia Long Cung, đây là cơ hội tuyệt vời, tôi không thể bỏ lỡ được. Sau khi chuyến đi Long Cung kết thúc, chúng ta sẽ rời khỏi long mạch dưới lòng đất".
Lâm Chính bình tĩnh nói, vừa châm cứu dịch dung cho mình vừa đi ra ngoài.
Hai người hết cách, chỉ đành đi theo.
"Ấy, cậu Lâm xuất quan rồi à? Dược liệu mang tới lúc trước cậu có hài lòng không?".
Ba người vừa đi đến đại sảnh, vừa khéo gặp được Đào Thành, Đào Thành lập tức đi tới chào hỏi nhiệt tình.
"Cũng không tệ", Lâm Chính gật đầu.
"Cậu Lâm định đi đâu vậy?".
"Mua ít dược liệu".
"Cậu Lâm, tòa nhà treo thưởng của chúng ta muốn gì có nấy, cậu cần dược liệu gì? Để tôi chuẩn bị cho!".
Đào Thành cười nói.
"Những thứ này".
Lâm Chính đưa danh sách cho ông ta.
Đào Thành đọc xong liền cười khà khà: "Trong ba ngày sẽ có đủ".
"Tôi cần trong hôm nay".
"Hôm nay?".
Đào Thành nhíu mày: "Thế thì sợ là không gom đủ, cậu Lâm, các dược liệu trong danh sách này của cậu đều vô cùng quý hiếm... Chúng tôi phát lệnh treo thưởng cũng cần thời gian chứ".
"Thế nên tôi vẫn nên đến chợ dược liệu xem thế nào, tôi phải chuẩn bị cho Long Cung ngày mai".
Lâm Chính lấy lại danh sách.
"Cậu vẫn muốn tham gia Long Cung?".
Hơi thở của Đào Thành trở nên run rẩy, sắc mặt lúng túng.
"Có vấn đề gì sao?".
Lâm Chính tò mò hỏi.
Đào Thành ngập ngừng một lát rồi ghé lại gần, nhỏ giọng nói: "Tôi nhận được tin con gái của Ám Thiên Võ Thần là Ám Minh Nguyệt được bố cô ta trợ giúp, đã đột phá lên cảnh giới Thiên Nhân... Hơn nữa, Ám Thiên Võ Thần còn truyền thanh bội kiếm"Ám Thương" của ông ta cho Ám Minh Nguyệt, thực lực của Ám Minh Nguyệt tăng vọt, dưới Võ Thần có thể nói là vô địch... Nếu cậu vẫn tham gia Long Cung... chỉ e lành ít dữ nhiều..."
"Cái gì?".
Tửu Ngọc và Ngự Bích Hồng biến sắc.
Lâm Chính hơi nhíu mày, nhưng vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh.
"Cậu Lâm, tôi nghĩ cậu cứ..."
Đào Thành còn định khuyên nhủ, nhưng đã bị Lâm Chính ngắt lời.
"Không sao".
Anh quẳng lại hai chữ ngắn gọn, rồi xoay đầu rời đi.
"Ấy, cậu Lâm, cậu..."
Đào Thành kêu lên.
Nhưng Lâm Chính đã đi xa.
Đào Thành thở dài thườn thượt.
"Đáng tiếc, đây là người kế vị Võ Thần... Nhưng chỉ sợ... không thể ra khỏi Long Cung..."
Bình luận facebook