-
Chương 4761-4765
Chương 4761: Thế gia Võ Thần
“Wow!”.
Người của cả cung điện trở nên sôi sục.
Vô số ánh nhìn tập trung trên Long Châu, mỗi người đều có vẻ mặt không tin được.
“Màu xanh lơ?”.
“Trời ạ… tư chất cực phẩm! Tư chất cực phẩm!”.
“Không hổ danh là cô Ám Minh Nguyệt! Tư chất của cô ấy một khi vào Long Cung ít nhất cũng phải đạt đến tầng bốn trở lên!”.
“Thật đáng sợ!”.
Xung quanh liên tục vang lên tiếng tán thán kinh ngạc.
“Chúc mừng cô, cô Ám thiên phú vô song, ngày mở được toàn bộ Long Cung cũng nằm trong tầm tay!”.
Một võ giả tiến lên, chắp tay nói với Ám Minh Nguyệt.
“Cô Ám thần uy cái thế, chắc chắn có thể kế thừa Võ Thần đại nhân, tái hiện vinh quang của Võ Thần đại nhân!”.
“Chúc mừng cô Ám!”.
“Chúc mừng cô Ám!”.
Càng lúc càng có nhiều người chen ra khỏi đám đông chúc mừng Ám Minh Nguyệt.
Người vây xem ở xung quanh cũng cúi người khom lưng hô vang chúc mừng.
Ám Minh Nguyệt yên tĩnh nhìn Long Châu, ánh mắt toát ra vẻ đắc ý.
Rõ ràng cô ta rất hài lòng với chuyện này.
“Chỉ là màu xanh lơ thôi, có gì tài giỏi lắm đâu?”.
Đúng lúc này, một tiếng cười khẽ vang lên.
Nụ cười của Ám Minh Nguyệt cứng đờ.
Tất cả người ở đây đều sững sờ.
Ai mà to gan dám làm xấu mặt của người kế vị Võ Thần ở trước mặt mọi người như vậy?
Chán sống rồi sao?
Người người nhìn sang phía phát ra tiếng nói.
Một người đàn ông gương mặt tái nhợt, tóc bện thừng đi tới.
Sau người đàn ông có sáu người khí tức đáng sợ đi theo. Hắn cầm quạt xếp, cười nhìn Ám Minh Nguyệt chằm chằm, khí chất và kiểu cách không hề thua kém cô ta.
Người xung quanh nhìn thấy người đàn ông đó thì hiểu ra.
“Hóa ra là người nhà họ Ảnh? Chẳng trách lại dám không nể mặt của cô Ám Minh Nguyệt!”.
Người đứng phía trước Lâm Chính chợt nhận ra, quay sang nói với bạn mình.
“Nhà họ Ảnh?”.
Lâm Chính nhíu mày, sau đó vỗ vai võ giả trước mặt, lên tiếng hỏi: “Này anh, nhà họ Ảnh có lai lịch thế nào?”.
“Nhà họ Ảnh mà cũng không biết? Anh không phải người của Long Tâm Thành sao?”.
Người ở phía trước quay đầu lại, có vẻ mất kiên nhẫn hỏi Lâm Chính.
“Tôi quả thật từ bên ngoài tới, không quen thuộc ở đây lắm, anh chỉ dạy cho tôi chút”.
Lâm Chính cười nói, lấy trong túi ra vài viên đan dược nhét vào tay người kia.
Người kia sửng sốt, đợi đếm xong đan dược thì lập tức tươi cười.
“Ái chà chà, hóa ra là người anh em từ bên ngoài đến, chỉ dạy thì không dám, anh muốn biết gì cứ hỏi là được”.
Người đó thay đổi vẻ mặt, thân thiện nói.
“Nhà họ Ảnh có lai lịch gì? Vì sao lại dám không nể mặt Ám Minh Nguyệt như vậy? Chẳng lẽ gia tộc bọn họ cũng có Võ Thần?”.
“Gia tộc họ Ảnh quả thật có Võ Thần, nhưng đó đã là lịch sử”.
“Lịch sử?”.
“Đúng, sáu trăm năm trước, nhà họ Ảnh từng xuất hiện một Võ Thần, nhưng khi giao đấu với Võ Thần khác thì thất bại bị giết chết. Ba trăm năm trước, nhà họ Ảnh lại xuất hiện một Võ Thần, nhưng vì luyện công sai sót dẫn đến tẩu hỏa nhập ma mà chết… Bởi vì nhà họ Ảnh từng có hai Võ Thần nên được gọi là thế gia Võ Thần, địa vị ở Long Tâm Thành không tầm thường”.
“Thế à?”.
Lâm Chính ngạc nhiên nói.
Có cả thế gia như vậy? Hơn nữa cũng không bị người khác diệt môn… Nhà họ Ảnh cũng lợi hại thật!
“Nghe nói nhà họ Ảnh lại sắp xuất hiện Võ Thần rồi. Với vai trò thế gia Võ Thần lâu năm, nội tình của nhà họ Ảnh vô cùng sâu dày, không sợ Ám Thiên Võ Thần, cho nên người nhà họ Ảnh hoàn toàn không cần coi sắc mặt của cô Ám Minh Nguyệt”.
Người đó lại nói.
Lâm Chính hiểu ra, âm thầm suy tư, lại nghĩ tới gì đó, không khỏi lên tiếng hỏi: “Thực lực nhà họ Ảnh không tầm thường, vì sao lại không hòa hợp với Ám Minh Nguyệt?”.
“Lý do rất đơn giản”.
Người đó buột miệng, đang định nói ra lý do thì người bên cạnh đột nhiên gọi lại.
“Cường Tử!”.
Người đó kinh ngạc nhìn sang người bạn mình, người kia âm thầm nháy mắt ra hiệu, vẻ mặt nghiêm túc.
Người đàn ông tên Cường Tử lập tức im bặt.
Lâm Chính nhíu mày, lại nhét vài viên đan dược cho người đó, hỏi: “Người anh em, rốt cuộc lý do là gì?”.
“Anh thật sự muốn biết sao?”.
Người kia đột nhiên tiến đến gần, hỏi với vẻ mặt thâm trầm.
“Đương nhiên”.
“Được, anh chỉ cần đưa thêm năm viên đan dược, tôi sẽ nói cho anh”.
Lâm Chính nghe xong, không hề do dự mà lấy đan được đưa tới.
Người đó nhận đan dược, xem qua phẩm cấp màu sắc, sau đó nhỏ giọng nói: “Chuyện này liên quan đến mặt mũi của nhà họ Ảnh và Ám Thiên Võ Thần. Theo lý mà nói bất cứ ai cũng không được bàn luận, nhưng anh thật sự muốn biết thì tôi sẽ nói cho anh, đó là vì thể chất!”.
“Thể chất?”.
Lâm Chính sửng sốt.
Chương 4762: Tư chất màu đỏ
Lâm Chính không hiểu ra sao, ngạc nhiên nhìn người đó. Tửu Ngọc ở bên cạnh cũng không thể hiểu được là ý gì.
Người đó nghiêm túc nói: “Hai người có biết thể chất của cô Ám Minh Nguyệt là gì không?”.
“Thể chất gì?”.
“Thể chất Cửu U”.
“Cửu U?”.
Lâm Chính nhíu mày.
“Tuyệt học võ kỹ của người nhà họ Ảnh tu luyện vô cùng âm độc quỷ dị, hơn nữa rất phù hợp với thể chất Cửu U. Nghe nói thiên tài đời này của nhà họ Ảnh cũng được phong là người kế vị Võ Thần, còn có khả năng là Võ Thần mạnh nhất trong lịch sử nhà họ Ảnh. Nếu người này có thể kết hợp với cô Ám Minh Nguyệt, có được thể chất Cửu U của cô ta, e là có thể vươn lên vị trí cao nhất trong Thất Võ Thần”.
Người đó nói.
Nghe xong, Tửu Ngọc kinh ngạc, gần như nín thở.
Lâm Chính nhíu mày nhìn về phía Ám Minh Nguyệt.
Anh cũng đã phát hiện ra thể chất của Ám Minh Nguyệt khác với người thường.
Đây là thể chất Cửu U sao?
Trong mắt Lâm Chính, thể chất này không quá đặc biệt.
“Nếu hai nhà kết hợp, e là đủ để thay đổi cơ cấu của cả long mạch dưới lòng đất, nhưng vì sao lại mâu thuẫn như vậy?”.
Lâm Chính hỏi.
“Không phải vì xảy ra chuyện hay sao”.
Người đó lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Nghe nói nhà họ Ảnh phái người đến bàn chuyện liên hôn với Ám Thiên Võ Thần, nhưng không gặp được Võ Thần đại nhân. Về sau chuyện này bị cô Ám Minh Nguyệt biết được, cô Ám Minh Nguyệt từ chối thẳng, thậm chí còn giết cả đội hỏi dâu của nhà họ Ảnh! Thế là hai nhà kết thù…”.
“Vậy à?”.
“Nghe nói trong đội hỏi dâu có em trai ruột người kế vị Võ Thần của nhà họ Ảnh…”.
Người đó lại bổ sung một câu.
Nghe tới đó, Lâm Chính hiểu ra.
Nói vậy thì mọi chuyện đều có thể giải thích được.
Ở nhà họ Ảnh, địa vị của người kế vị Võ Thần hiển nhiên là cao nhất, sức ảnh hưởng của em trai ruột hắn đương nhiên cũng không tầm thường.
“Người đó đã phái em trai ruột thay mình đi hỏi dâu, ít nhiều cũng có thành ý, dù Ám Minh Nguyệt không đồng ý cũng không nên giết người ta”.
Tửu Ngọc nhíu mày.
“Có vài người ngang ngược đã quen, hành sự lỗ mãng”.
Lâm Chính lắc đầu.
Từ hành vi bắt người khác vào núi đá của Ám Minh Nguyệt, Lâm Chính đã có thể nhìn ra phẩm hạnh cô ta chẳng ra làm sao.
“Đúng vậy, người phụ nữ đó vô cùng dã man”.
Cường Tử không nhịn được nói.
Lâm Chính nhìn sang Ám Minh Nguyệt.
Ám Minh Nguyệt lạnh lùng nhìn người đến, ánh mắt lạnh lẽo.
“Anh vừa nói gì?”.
“Tôi nói chỉ là màu xanh lơ mà thôi, có gì tài giỏi đâu. Nếu tai cô có vấn đề thì tôi có thể chữa cho cô”.
Người đàn ông phe phẩy quạt, cười híp mắt nói.
“Khốn nạn!”.
“Láo xược!”.
“Dám bất kính với cô chủ? Chán sống rồi sao?”.
Người bên cạnh Ám Minh Nguyệt rút trường kiếm ra, phẫn nộ nhìn hắn.
Nhưng sáu người phía sau người đàn ông cũng không tầm thường, bọn họ ngẩng đầu lạnh lùng nhìn đám thuộc hạ bên cạnh Ám Minh Nguyệt.
Trong nháy mắt, đám thuộc hạ đều bị sát ý đáng sợ bao bọc, mỗi người đều cảm thấy cơ thể mình lạnh toát, toàn thân run rẩy, trong lòng dâng lên nỗi sợ.
Ám Minh Nguyệt nhíu mày, lướt mắt nhìn qua sáu người kia, cảm thấy áp lực.
Sáu người này đều không phải nhân vật tầm thường…
Nội tình của nhà họ Ảnh thật đáng sợ.
“Sao? Hình như các người tức giận rồi à? Tức giận thì có thể trút giận, bên này đề nghị các người lập tức ra tay đi”.
Người đàn ông cười nói.
“Ảnh Tranh, anh đừng quá ngông cuồng, đừng tưởng anh có vài thuộc hạ giỏi giang bảo vệ cho anh thì có thể ngông cuồng trước mặt tôi. Tôi muốn giết anh có rất nhiều cách!”.
Ám Minh Nguyệt lạnh lùng nói.
“Ám Minh Nguyệt, cô nghĩ cô là ai, muốn giết ai là giết người đó? Cô nghĩ mình là Võ Thần rồi à?”.
Người đàn ông tên Ám Tranh đầy vẻ khinh thường.
“Anh nói gì?”.
Ám Minh Nguyệt nhíu mày, trong mắt dâng tràn sát ý.
“Đừng tưởng chúng tôi không biết! Cô quyết đấu với một đứa con riêng của Thương Lan Võ Thần ở trấn Phàn bên ngoài Long Tâm Thành, cô suýt chút nữa không đánh lại người ta, thậm chí còn bị thương!”.
Ảnh Tranh không hề khách sáo, lớn tiếng nói.
Cả hiện trường lập tức rộ lên xôn xao.
“Cái gì? Cô chủ nhà họ Ám suýt chút nữa thua bởi một đứa con riêng?”.
“Thật hay giả?”.
“Đa số những người con riêng đều không được thừa nhận, hoàn toàn không nhận được truyền thừa võ học, theo lý mà nói thực lực không mạnh đi đâu được”.
“Đường đường là người kế vị Võ Thần, chắc thực lực không kém vậy chứ?”.
Tiếng nói kinh ngạc liên tục vang lên.
Bọn họ ghé tai nhau xì xầm, bàn tán không thôi.
Ám Minh Nguyệt biến sắc.
Vì mặt mũi của cô ta, người của gia tộc đã phong tỏa tin tức, không ngờ vẫn bị người nhà họ Ảnh biết được.
Bây giờ Ảnh Tranh nói ra trước mặt mọi người, e rằng không lâu nữa sẽ truyền khắp Long Tâm Thành.
Chắc chắn cô ta sẽ mất hết mặt mũi.
Ám Minh Nguyệt vẻ mặt lạnh băng, trong mắt đã khó có thể che giấu sát ý ngút trời.
Nhưng Ảnh Tranh không sợ, hắn lạnh lùng cười, đi thẳng tới quả cầu.
“Cô Ám, không phải tư chất của cô được giám định màu xanh lơ sao? Tôi sẽ cho cô xem tư chất của tôi có phẩm cấp gì!”.
Ảnh Tranh cười nhạt, sau đó cắn ngón tay ấn lên quả cầu.
Vù!
Trong nháy mắt, quả cầu bùng lên từng đợt ánh sáng.
“Màu đỏ! Trời ơi! Là màu đỏ!”.
“Tư chất của cậu Ảnh Tranh… lại là màu đỏ?”.
“Sao có thể như vậy?”.
“Vì sao thiên phú của cậu Ảnh Tranh lại mạnh hơn cô Ám Minh Nguyệt?”.
“Cô Ám Minh Nguyệt là người kế vị Võ Thần, tư chất thiên phú của cô ấy… lại thua kém Ảnh Tranh?”.
Tất cả mọi người ở đây đều há hốc miệng, gần như không dám tin vào mắt mình.
Ngay cả Tửu Ngọc cũng sửng sốt.
Người kế vị Võ Thần, không nghi ngờ gì nữa, chắc chắn là độc nhất vô nhị dưới Võ Thần.
Ngay lúc này, người kế vị Võ Thần như Ám Minh Nguyệt lại thua một Ảnh Tranh bình thường của nhà họ Ảnh.
Nhà họ Ảnh… đáng sợ vậy sao?
“Dùng thuốc rồi!”.
Tửu Ngọc đang ngây ngẩn đột nhiên nghe thấy Lâm Chính ở bên nói khẽ một câu.
“Minh chủ, cậu nói gì?”, Tửu Ngọc hoàn hồn lại, hỏi.
“Tôi nói, người đó dùng thuốc rồi!”.
Lâm Chính bình tĩnh nhìn Ảnh Tranh, nói.
Chương 4763: Thần quang
“Dùng thuốc?”.
Tửu Ngọc ngạc nhiên, nhìn về phía Ảnh Tranh, mắt tràn đầy vẻ nghi hoặc.
“Đại nhân, đây là pháp khí giám định tư chất, thuốc gì mà có thể nâng được tư chất của người khác? Nếu có thì quá nghịch thiên!”.
Tửu Ngọc thận trọng nói.
Tu vi cao thấp không chỉ dựa vào mồ hôi và nỗ lực, mà còn dựa vào thiên phú.
Trên đời này đâu có gì công bằng.
Có người thiên phú siêu phàm, có thể nắm được kiến thức đại học khi mới lên mười, có người vùi đầu học tập nhưng cuối cùng chỉ thi vào được trường hạng hai.
Thứ gọi là thiên phú quá mơ hồ khó nắm bắt.
Nếu thế gian thật sự có thuốc có thể nâng cao thiên phú, e là còn đáng sợ hơn cả thuốc tăng tuổi thọ.
“Tôi cũng thấy lạ, trên đời có nhiều thứ thuốc cũng không thể nâng cao thiên phú, nhưng trên người hắn quả thật có nhiều loại thuốc đang lưu chuyển! Có lẽ hắn đã dùng thuốc chỉ nhằm vào pháp khí này”.
Lâm Chính nhìn quả cầu, cúi đầu lẩm bẩm, giống như đang nghĩ gì đó.
Ảnh Tranh thử tư chất được màu đỏ dẫn tới cả hiện trường náo loạn.
Ám Minh Nguyệt run lên, khó tin nhìn quả cầu khổng lồ kia, đầu óc trống rỗng.
Không lâu trước đây, cô ta quyết đấu với Thương Lan Phúc thua, bị thương bởi kiếm, khiến cho mặt mũi mất sạch.
Bây giờ trước mặt bao nhiêu người, thiên phú còn không bằng một kẻ tầm thường của nhà họ Ảnh như Ảnh Tranh!
Sao lại như vậy?
“Không thể nào, nhất định là có vấn đề! Ảnh Tranh, thiên phú của anh ở nhà họ Ảnh cao không cao, thấp không thấp, sao có thể hơn tôi được?”.
Ám Minh Nguyệt nghiến răng quát.
“Ha, Ám Minh Nguyệt, cô thật sự nghĩ mình là nhân vật gì à? Tôi nói cho cô biết, loại người như cô chẳng là gì ở nhà họ Ảnh tôi cả! Cô tưởng thiên phú của cô rất tốt? Trong mắt chúng tôi chỉ là kẻ tầm thường mà thôi!”.
Ảnh Tranh khinh thường cười nhạt.
“Khốn nạn!”.
“Ngang ngược! Dám sỉ nhục cô chủ nhà chúng tôi!”.
“Muốn chết!”.
Đám thuộc hạ ở xung quanh rút đao kiếm ra, phẫn nộ nhìn người nhà họ Ảnh, dường như chuẩn bị ra tay.
Người nhà họ Ảnh thấy vậy cũng tiến tới thể hiện uy thế.
Nhà họ Ảnh cũng không ít người tới đây, đối mặt với thuộc hạ của Ám Thiên Võ Thần không có gì phải sợ.
Hai bên giương cung bạt kiếm.
Người xung quanh đều lùi về sau, miễn bị liên lụy.
Ảnh Tranh híp mắt nhìn Ám Minh Nguyệt, bộ dạng cậy thế không sợ.
“Cô Ảnh, nếu cô muốn ra tay thì tôi có thể hoan nghênh bất cứ lúc nào. Nhưng tôi nghĩ cô chưa chắc đã được lợi, cô phải cân nhắc lại đi”.
Lời này ngông cuồng đến mức nào?
Thuộc hạ của Ám Thiên Võ Thần tức đến mức đỏ mặt tía tai, hai mắt đỏ ngầu. Có người không kiên nhẫn được nữa, sử dụng sức mạnh phi thăng chuẩn bị ra tay.
Đúng lúc đó, Ám Minh Nguyệt quát lên: “Chúng ta về!”.
Bọn họ nghe vậy đều nhìn sang Ám Minh Nguyệt, vẻ mặt ngạc nhiên.
“Cô chủ?”.
“Về! Đừng chấp nhất với loại người đó!”.
Ám Minh Nguyệt nói, sau đó quay người đi ra ngoài.
“Chuyện đó…”.
Bọn họ trợn mắt há miệng nhìn nhau.
Ám Minh Nguyệt lại rời đi như vậy?
Chẳng phải sẽ làm mất mặt của Ám Thiên Võ Thần hay sao?
Bọn họ muốn nói gì đó, nhưng nhìn thái độ kiên quyết của Ám Minh Nguyệt, bọn họ cũng không thể phản bác, chỉ đành rời đi.
“Ha ha ha ha…”.
Người nhà họ Ảnh cười lớn.
“Đây là người kế vị Võ Thần sao? Đúng là hèn nhát!”.
“May người phụ nữ vô dụng kia không gả vào nhà họ Ảnh chúng ta, nếu không thì dòng máu ưu tú của nhà họ Ảnh sẽ bị cô ta làm bẩn mất!”.
“Loại phế vật đó cũng muốn trở thành Võ Thần? Đừng nằm mơ nữa!”.
“Ha ha ha…”.
Tiếng cười giễu của mọi người vang lên không dứt.
Thuộc hạ của Ám Thiên Võ Thần tức nổ phổi.
“Tôi liều với bọn họ!”.
Một người không nhịn nổi nữa, quay người rút kiếm.
“Về đây! Lời của tôi mà các người dám không nghe?”.
Ám Minh Nguyệt nổi giận.
“Cô chủ…”.
“Đi! Ai dám làm trái lệnh, tôi nói bố tôi giết cả nhà người đó!”.
Ám Minh Nguyệt quát lên.
Bọn họ không còn cách nào khác, chỉ đành rời khỏi Long Khẩu cùng Ám Minh Nguyệt.
Tiếng cười của người nhà họ Ảnh càng lớn hơn.
“Thông minh!”.
Lâm Chính ở bên này lại âm thầm gật gù.
“Minh chủ, cậu nói gì?".
Tửu Ngọc nghi hoặc hỏi.
“Người tên Ảnh Tranh kia rõ ràng có chuẩn bị mới đến, nếu Ám Minh Nguyệt ra tay chắc chắn sẽ chịu thiệt, lúc này rời đi mới là quyết định phù hợp nhất. Nếu xảy ra xung đột thì sẽ trúng kế của bọn họ!”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
Tửu Ngọc sững sờ nhìn về phía Ảnh Tranh.
Quả nhiên, trong mắt Ảnh Tranh tràn ngập thất vọng.
“Hóa ra là vậy…”.
Tửu Ngọc gật đầu, sau đó nhìn Lâm Chính: “Đại nhân, chúng ta tiếp tục báo danh đi”.
“Để lát nữa”.
Lâm Chính đột nhiên đi ra khỏi đội ngũ.
Tửu Ngọc ngạc nhiên: “Đại nhân, cậu định…”.
“Chỗ này thời điểm nào là vắng người nhất?”.
“Sau 12 giờ thì phải, bây giờ là thời kỳ cao điểm báo danh, sau 12 giờ mọi người sẽ đi nghỉ ngơi, ở đây sẽ không có ai”.
Tửu Ngọc nói.
Mặc dù long mạch dưới lòng đất tối tăm mù mịt, nhưng người ở đây cũng tính thời gian, đến giờ sẽ đi nghỉ ngơi.
Lâm Chính nghe vậy lập tức đi sang một góc ở bên cạnh, khoanh chân ngồi xuống, yên lặng chờ đợi.
Tửu Ngọc nghi hoặc không thôi, nhưng cũng không tiện nói gì, chỉ đành ngồi chờ cùng Lâm Chính.
Cứ vậy đến hơn 11 giờ, người ở Long Khẩu đã đi gần hết.
Chỉ còn lại vài người không có chỗ ở, nằm lại đây ngủ.
“Đại nhân, cũng tạm rồi”.
Tửu Ngọc nhìn quanh một vòng, mở lời.
Lâm Chính đang ngồi thiền mở mắt ra, quan sát xung quanh, sau đó đi về phía quả cầu to lớn kia. Anh cắn ngón tay, nhỏ máu của mình lên đó.
Trong nháy mắt, một luồng thần quang bảy màu tỏa ra trên quả cầu, tràn ngập toàn bộ Long Khẩu…
Tửu Ngọc sửng sốt.
Vài tán tu đang trong giấc mơ lần lượt mở mắt ra, ngạc nhiên nhìn quả cầu tỏa ra ánh sáng nhiều màu, tất cả ngây ra tại chỗ…
Chương 4764: Ám Thiên Võ Thần
“Bái kiến bố!”.
Trên một vách núi cheo leo, một bóng người đứng đó giống như ma quỷ.
Toàn thân bóng người đó bao bọc trong khí tức u ám, không nhìn rõ hình dạng.
Nhưng ở trên không trung cách ông ta không xa có bốn bóng người đáng sợ.
Lúc này, Ám Minh Nguyệt được người người xưng tụng là thiên kiêu cũng chỉ có thể quỳ rạp dưới đất, khấu bái bóng người trước mặt.
Đó là Ám Thiên Võ Thần vang danh ở long mạch dưới lòng đất.
“Bố đã nghe nói rồi”.
Giọng nói khàn đặc vang lên.
“Xin lỗi bố, con gái vô dụng, đã làm mất mặt bố…”.
Ám Minh Nguyệt nói.
“Nhà họ Ảnh không có nhiều thiên tài, bọn họ nhất định đã dùng thủ đoạn nên màu sắc tư chất khi báo danh hiển thị mới cao hơn của con. Con không cần để trong lòng, bọn họ chỉ đơn thuần muốn phá hoại đạo tâm của con”.
Giọng nói của Ám Thiên Võ Thần không có cảm xúc gì.
“Bố nói phải!”.
“Nhớ rõ, đừng bị hư danh trói buộc. Mọi gian truân con gặp phải giúp con kiên cường hơn, chứ không phải khiến con nhụt chí, trở nên nhu nhược”.
Giọng nói của Ám Thiên Võ Thần lại vang lên.
Ám Minh Nguyệt nghe xong, hai mắt lập tức hừng hực ý chí chiến đấu, hô to: “Vâng thưa bố!”.
“Ừ, đi tu luyện đi, chuyến đi Long Cung đừng để bố thất vọng!”.
“Tuân lệnh!”.
Ám Minh Nguyệt nói, sau đó đứng dậy chuẩn bị đi bế quan.
Nhưng lúc này, một bóng người vội vã chạy tới.
“Bái kiến Võ Thần đại nhân, đã biết được vị trí của thần y Lâm. Bây giờ người đó đang ở Long Khẩu! Người của chúng ta sắp vào Long Khẩu bắt sống hắn!”.
Nghe vậy, Ám Minh Nguyệt đang định rời đi chợt khựng lại, ngạc nhiên nhìn về phía người kia, sau đó ngẩng đầu nói: “Bố phái người theo dõi hành tung của tên họ Lâm kia sao?”.
“Không phải theo dõi, mà là loại trừ”.
“Loại trừ…”.
Ám Minh Nguyệt căng thẳng.
“Thương Lan Võ Thần đã phái người đến trả lời bố về chuyện con bị Thương Lan Phúc làm bị thương, nói rằng vết thương của con không phải do Thương Lan Phúc gây ra, mà là do tên thần y Lâm kia ngầm đánh lén. Bố sẽ bắt người đó về, sau đó phái người xét xử công khai, chém cậu ta ra làm nghìn mảnh, bảo vệ mặt mũi cho con!”.
Ám Thiên Võ Thần bình thản nói.
“Cái gì?”.
Ám Minh Nguyệt ngạc nhiên, nhưng chẳng mấy chốc lại rơi vào trầm tư.
Cô ta hiểu vì sao bố lại làm như vậy.
Với vai trò người kế vị Võ Thần, mọi cử động của Ám Minh Nguyệt đều được nhiều người chú ý.
Mặc dù Ám Thiên Võ Thần nói không thể bị hư danh trói buộc, nhưng đôi khi danh tiếng tốt cũng mang lại lợi ích rất lớn.
Ám Thiên Võ Thần đang trải đường cho cô ta.
“Minh Nguyệt, đợi bắt được người đó, con sẽ đích thân thẩm tra, xử quyết, biết chưa?”.
“Vâng bố!”.
Ám Minh Nguyệt gật đầu, nhưng chợt nhớ tới gì đó, hạ giọng hỏi: “Bố, bên phía Thương Lan Phúc nên làm thế nào?”.
“Thương Lan Võ Thần không muốn rước rắc rối nên đã cho chúng ta đường lui, đương nhiên bố không thể nói gì thêm. Còn Thương Lan Phúc, dù gì cũng không phải đối thủ của con, sau này con bước lên vị trí Võ Thần, tìm lý do giết kẻ đó là được”.
“Vâng bố”.
“Con hãy nhớ, dưới Võ Thần đều là sâu kiến! Khi bước vào cảnh giới đó, mọi sự trên đời ai có thể làm khó được con?”.
Giọng nói thản nhiên của Ám Thiên Võ Thần vang lên, sau đó ông ta ngước mắt nhìn chăm chú những vảy rồng dữ tợn đáng sợ ở tầng nham thạch trên cùng.
“Ám Thiên đại nhân”.
Lúc này, thuộc hạ lại gọi.
“Ừ?”.
Ám Thiên Võ Thần hơi nghiêng đầu, liếc nhìn người kia.
“Bẩm đại nhân, khi chúng thuộc hạ sắp đến Long Khẩu bắt thần y Lâm thì phát hiện ở Long Khẩu đột nhiên xuất hiện thần quang…”.
“Cái gì? Thần quang?”.
Ám Minh Nguyệt như bị sét đánh, mắt mở to.
Ám Thiên Võ Thần cũng trầm mặc.
“Anh có chắc là không nhìn lầm không?”, Ám Minh Nguyệt hỏi.
“Thuộc hạ không nhìn lầm, đúng là thần quang đại diện cho đẳng cấp cao nhất!”.
Người đó nói vô cùng kiên định.
“Bố! Là tên thần y Lâm đó sao?”.
Ám Minh Nguyệt hoàn hồn lại, nhìn về phía Ám Thiên Võ Thần.
Ám Thiên Võ Thần lại quay về nhìn phía xa, một lúc lâu sau mới chậm rãi lên tiếng.
“Lập tức bắt người đó đến đây!”.
Chương 4765: Tôi đã cho anh đi chưa?
“Hình như đây là thần quang... trời ơi, minh chủ, tư chất của cậu... hình như là cấp cao nhất... trời ơi!”
Hai mắt Tửu Ngọc mở to nhìn Lâm Chính, trên mặt đầy vẻ hoài nghi.
“Cấp cao nhất?”
Lâm Chính cau mày.
“Đúng vậy, nghe nói pháp khí này dùng để giám định tư chất của người, chia làm tám giai đoạn, mỗi màu trong bảy màu là một giai đoạn, mà thần quang sẽ tỏa ra khi người đó có tư chất cao nhất!”
Tửu Ngọc vô cùng kích động, run rẩy nói: “Không ngờ cậu lại có tư chất như vậy! Phải biết rằng, người có tư chất này đều có hy vọng bước vào cảnh giới Võ Thần!”
“Vậy ư?”
Lâm Chính nhìn chằm chằm vào pháp khí, sau đó lắc đầu.
“Nhưng nó tỏa ra thần quang, cũng không thật sự giải thích được tư chất của tôi...”
“Minh chủ, cậu có ý gì?”
“Tôi nhỏ máu đo tư chất, là bởi nó chỉ có thể tỏa ra thần quang, chứ không phải tư chất của tôi là thần quang”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
Tửu Ngọc nghe thấy vậy, miệng há to không nói nên lời.
Đúng vậy.
Pháp khí này nhiều nhất cũng chỉ tỏa ra thần quang màu sắc rực rỡ, nhưng không có nghĩa là tư chất của Lâm Chính chỉ ở trình độ này...
“Quay về thôi”.
Lâm Chính bình tĩnh nói, xoay người đi về phía Long Khẩu.
Tửu Ngọc lấy lại bình tĩnh, vội đuổi theo sau.
Nhưng chưa đi được mấy bước, có hai bóng người bước vào Long Khẩu, đứng ngay trước cửa ra vào.
Lâm Chính lập tức dừng bước.
Tửu Ngọc giật mình, sau đó khẽ nói: “Hai vị, hai người đang cản đường chúng tôi, xin nhường đường!”
Nhưng hai người đó không có phản ứng, mà đưa tay, từ từ rút kiếm ở bên hông, đồng thời trên cơ thể hai người cũng bao phủ khí tức đen kịt.
Tửu Ngọc sửng sốt, dường như ý thức được gì đó, giọng run rẩy nói: “Minh chủ không hay rồi, đây là người của Ám Thiên Võ Thần!”
“Ám Thiên Võ Thần cũng lo lắng quá rồi nhỉ? Đã đến đối phó với tôi rồi sao?”
Vẻ mặt Lâm Chính thờ ơ.
“Anh tự đi theo chúng tôi, hay để chúng tôi chặt đứt tay chân anh, rồi đưa anh về?”
Một người trong số họ khàn giọng nói.
Giọng điệu không cảm xúc, khiến người nghe tê cả da đầu.
“Mấy người tự tin đến mức có thể đưa tôi đi hả?"
Lâm Chính lạnh lùng nói.
“Thiếu hiểu biết”.
Người nọ lắc đầu, cử động cánh tay.
Keng!
Tiếng kiếm vang lên.
Sau đó vô số khói mù như xiềng xích theo kiếm vung lên bay về phía Lâm Chính.
Trong nháy mắt, vô số khói mù biến thành xiềng xích trói chặt tay chân Lâm Chính.
Người còn lại lắc mình, đáp xuống bên cạnh Lâm Chính, không chút do dự giơ kiếm chém vào chân tay Lâm Chính.
Thật tàn nhẫn!
Nhanh chóng nhưng mãnh liệt!
Ánh mắt và đầu óc Tửu Ngọc thậm chí còn không phản ứng kịp, dường như đối phương đã chế ngự được Lâm Chính.
Không hổ danh là người hầu của Ám Thiên Võ Thần!
Thực lực đáng sợ quá!
Nhưng ngay khi kiếm của đối phương sắp đánh vào tay Lâm Chính, Lâm Chính đột nhiên giơ tay lên, đánh vào lưỡi kiếm.
Phụt!
Lưỡi kiếm sắc bén mang theo ám khí, cắt đứt tay Lâm Chính.
Nhưng giây tiếp theo, cú đấm khác của Lâm Chính như tia chớp giáng xuống đầu người đàn ông.
Bộp!
Chỉ thấy đầu gã như quả dưa hấu nổ tung, những vật thể đỏ trắng bắn tung tóe xung quanh.
Một tên người hầu của Võ Thần chết ngay tại chỗ!
“Khôi Cốc!”
Sắc mặt người hầu của Thần thay đổi, lập tức hét lên.
Nhưng đối phương đã không nghe được thanh âm của gã nữa.
Lâm Chính thu nắm đấm, rũ bỏ thứ bẩn thỉu trên tay, sau đó khẽ vẫy tay, lấy Thiên Sinh Đao, vung về phía cánh tay bị chặt đứt.
Vèo!
Trong khoảnh khắc, ánh sáng bùng nổ.
Sau đó, một cánh tay mới nhanh chóng sinh trưởng.
Đồng tử người hầu của Võ Thần giãn ra, cuối cùng cũng nhận ra người này có thực lực cực phi phàm, không yếu như tình báo.
“Mau rời khỏi đây!”
Người nọ không dám chần chừ, cầm kiếm xoay người bỏ chạy.
Bùm!
Một luồng sáng đột nhiên bao phủ cửa chính Long Khẩu...
“Tôi đã cho anh đi chưa?”
Lâm Chính thu Thiên Sinh Đao, sau đó lấy Bút Họa Kiếm ra, mặt không biểu cảm đi về phía người đó...
“Wow!”.
Người của cả cung điện trở nên sôi sục.
Vô số ánh nhìn tập trung trên Long Châu, mỗi người đều có vẻ mặt không tin được.
“Màu xanh lơ?”.
“Trời ạ… tư chất cực phẩm! Tư chất cực phẩm!”.
“Không hổ danh là cô Ám Minh Nguyệt! Tư chất của cô ấy một khi vào Long Cung ít nhất cũng phải đạt đến tầng bốn trở lên!”.
“Thật đáng sợ!”.
Xung quanh liên tục vang lên tiếng tán thán kinh ngạc.
“Chúc mừng cô, cô Ám thiên phú vô song, ngày mở được toàn bộ Long Cung cũng nằm trong tầm tay!”.
Một võ giả tiến lên, chắp tay nói với Ám Minh Nguyệt.
“Cô Ám thần uy cái thế, chắc chắn có thể kế thừa Võ Thần đại nhân, tái hiện vinh quang của Võ Thần đại nhân!”.
“Chúc mừng cô Ám!”.
“Chúc mừng cô Ám!”.
Càng lúc càng có nhiều người chen ra khỏi đám đông chúc mừng Ám Minh Nguyệt.
Người vây xem ở xung quanh cũng cúi người khom lưng hô vang chúc mừng.
Ám Minh Nguyệt yên tĩnh nhìn Long Châu, ánh mắt toát ra vẻ đắc ý.
Rõ ràng cô ta rất hài lòng với chuyện này.
“Chỉ là màu xanh lơ thôi, có gì tài giỏi lắm đâu?”.
Đúng lúc này, một tiếng cười khẽ vang lên.
Nụ cười của Ám Minh Nguyệt cứng đờ.
Tất cả người ở đây đều sững sờ.
Ai mà to gan dám làm xấu mặt của người kế vị Võ Thần ở trước mặt mọi người như vậy?
Chán sống rồi sao?
Người người nhìn sang phía phát ra tiếng nói.
Một người đàn ông gương mặt tái nhợt, tóc bện thừng đi tới.
Sau người đàn ông có sáu người khí tức đáng sợ đi theo. Hắn cầm quạt xếp, cười nhìn Ám Minh Nguyệt chằm chằm, khí chất và kiểu cách không hề thua kém cô ta.
Người xung quanh nhìn thấy người đàn ông đó thì hiểu ra.
“Hóa ra là người nhà họ Ảnh? Chẳng trách lại dám không nể mặt của cô Ám Minh Nguyệt!”.
Người đứng phía trước Lâm Chính chợt nhận ra, quay sang nói với bạn mình.
“Nhà họ Ảnh?”.
Lâm Chính nhíu mày, sau đó vỗ vai võ giả trước mặt, lên tiếng hỏi: “Này anh, nhà họ Ảnh có lai lịch thế nào?”.
“Nhà họ Ảnh mà cũng không biết? Anh không phải người của Long Tâm Thành sao?”.
Người ở phía trước quay đầu lại, có vẻ mất kiên nhẫn hỏi Lâm Chính.
“Tôi quả thật từ bên ngoài tới, không quen thuộc ở đây lắm, anh chỉ dạy cho tôi chút”.
Lâm Chính cười nói, lấy trong túi ra vài viên đan dược nhét vào tay người kia.
Người kia sửng sốt, đợi đếm xong đan dược thì lập tức tươi cười.
“Ái chà chà, hóa ra là người anh em từ bên ngoài đến, chỉ dạy thì không dám, anh muốn biết gì cứ hỏi là được”.
Người đó thay đổi vẻ mặt, thân thiện nói.
“Nhà họ Ảnh có lai lịch gì? Vì sao lại dám không nể mặt Ám Minh Nguyệt như vậy? Chẳng lẽ gia tộc bọn họ cũng có Võ Thần?”.
“Gia tộc họ Ảnh quả thật có Võ Thần, nhưng đó đã là lịch sử”.
“Lịch sử?”.
“Đúng, sáu trăm năm trước, nhà họ Ảnh từng xuất hiện một Võ Thần, nhưng khi giao đấu với Võ Thần khác thì thất bại bị giết chết. Ba trăm năm trước, nhà họ Ảnh lại xuất hiện một Võ Thần, nhưng vì luyện công sai sót dẫn đến tẩu hỏa nhập ma mà chết… Bởi vì nhà họ Ảnh từng có hai Võ Thần nên được gọi là thế gia Võ Thần, địa vị ở Long Tâm Thành không tầm thường”.
“Thế à?”.
Lâm Chính ngạc nhiên nói.
Có cả thế gia như vậy? Hơn nữa cũng không bị người khác diệt môn… Nhà họ Ảnh cũng lợi hại thật!
“Nghe nói nhà họ Ảnh lại sắp xuất hiện Võ Thần rồi. Với vai trò thế gia Võ Thần lâu năm, nội tình của nhà họ Ảnh vô cùng sâu dày, không sợ Ám Thiên Võ Thần, cho nên người nhà họ Ảnh hoàn toàn không cần coi sắc mặt của cô Ám Minh Nguyệt”.
Người đó lại nói.
Lâm Chính hiểu ra, âm thầm suy tư, lại nghĩ tới gì đó, không khỏi lên tiếng hỏi: “Thực lực nhà họ Ảnh không tầm thường, vì sao lại không hòa hợp với Ám Minh Nguyệt?”.
“Lý do rất đơn giản”.
Người đó buột miệng, đang định nói ra lý do thì người bên cạnh đột nhiên gọi lại.
“Cường Tử!”.
Người đó kinh ngạc nhìn sang người bạn mình, người kia âm thầm nháy mắt ra hiệu, vẻ mặt nghiêm túc.
Người đàn ông tên Cường Tử lập tức im bặt.
Lâm Chính nhíu mày, lại nhét vài viên đan dược cho người đó, hỏi: “Người anh em, rốt cuộc lý do là gì?”.
“Anh thật sự muốn biết sao?”.
Người kia đột nhiên tiến đến gần, hỏi với vẻ mặt thâm trầm.
“Đương nhiên”.
“Được, anh chỉ cần đưa thêm năm viên đan dược, tôi sẽ nói cho anh”.
Lâm Chính nghe xong, không hề do dự mà lấy đan được đưa tới.
Người đó nhận đan dược, xem qua phẩm cấp màu sắc, sau đó nhỏ giọng nói: “Chuyện này liên quan đến mặt mũi của nhà họ Ảnh và Ám Thiên Võ Thần. Theo lý mà nói bất cứ ai cũng không được bàn luận, nhưng anh thật sự muốn biết thì tôi sẽ nói cho anh, đó là vì thể chất!”.
“Thể chất?”.
Lâm Chính sửng sốt.
Chương 4762: Tư chất màu đỏ
Lâm Chính không hiểu ra sao, ngạc nhiên nhìn người đó. Tửu Ngọc ở bên cạnh cũng không thể hiểu được là ý gì.
Người đó nghiêm túc nói: “Hai người có biết thể chất của cô Ám Minh Nguyệt là gì không?”.
“Thể chất gì?”.
“Thể chất Cửu U”.
“Cửu U?”.
Lâm Chính nhíu mày.
“Tuyệt học võ kỹ của người nhà họ Ảnh tu luyện vô cùng âm độc quỷ dị, hơn nữa rất phù hợp với thể chất Cửu U. Nghe nói thiên tài đời này của nhà họ Ảnh cũng được phong là người kế vị Võ Thần, còn có khả năng là Võ Thần mạnh nhất trong lịch sử nhà họ Ảnh. Nếu người này có thể kết hợp với cô Ám Minh Nguyệt, có được thể chất Cửu U của cô ta, e là có thể vươn lên vị trí cao nhất trong Thất Võ Thần”.
Người đó nói.
Nghe xong, Tửu Ngọc kinh ngạc, gần như nín thở.
Lâm Chính nhíu mày nhìn về phía Ám Minh Nguyệt.
Anh cũng đã phát hiện ra thể chất của Ám Minh Nguyệt khác với người thường.
Đây là thể chất Cửu U sao?
Trong mắt Lâm Chính, thể chất này không quá đặc biệt.
“Nếu hai nhà kết hợp, e là đủ để thay đổi cơ cấu của cả long mạch dưới lòng đất, nhưng vì sao lại mâu thuẫn như vậy?”.
Lâm Chính hỏi.
“Không phải vì xảy ra chuyện hay sao”.
Người đó lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Nghe nói nhà họ Ảnh phái người đến bàn chuyện liên hôn với Ám Thiên Võ Thần, nhưng không gặp được Võ Thần đại nhân. Về sau chuyện này bị cô Ám Minh Nguyệt biết được, cô Ám Minh Nguyệt từ chối thẳng, thậm chí còn giết cả đội hỏi dâu của nhà họ Ảnh! Thế là hai nhà kết thù…”.
“Vậy à?”.
“Nghe nói trong đội hỏi dâu có em trai ruột người kế vị Võ Thần của nhà họ Ảnh…”.
Người đó lại bổ sung một câu.
Nghe tới đó, Lâm Chính hiểu ra.
Nói vậy thì mọi chuyện đều có thể giải thích được.
Ở nhà họ Ảnh, địa vị của người kế vị Võ Thần hiển nhiên là cao nhất, sức ảnh hưởng của em trai ruột hắn đương nhiên cũng không tầm thường.
“Người đó đã phái em trai ruột thay mình đi hỏi dâu, ít nhiều cũng có thành ý, dù Ám Minh Nguyệt không đồng ý cũng không nên giết người ta”.
Tửu Ngọc nhíu mày.
“Có vài người ngang ngược đã quen, hành sự lỗ mãng”.
Lâm Chính lắc đầu.
Từ hành vi bắt người khác vào núi đá của Ám Minh Nguyệt, Lâm Chính đã có thể nhìn ra phẩm hạnh cô ta chẳng ra làm sao.
“Đúng vậy, người phụ nữ đó vô cùng dã man”.
Cường Tử không nhịn được nói.
Lâm Chính nhìn sang Ám Minh Nguyệt.
Ám Minh Nguyệt lạnh lùng nhìn người đến, ánh mắt lạnh lẽo.
“Anh vừa nói gì?”.
“Tôi nói chỉ là màu xanh lơ mà thôi, có gì tài giỏi đâu. Nếu tai cô có vấn đề thì tôi có thể chữa cho cô”.
Người đàn ông phe phẩy quạt, cười híp mắt nói.
“Khốn nạn!”.
“Láo xược!”.
“Dám bất kính với cô chủ? Chán sống rồi sao?”.
Người bên cạnh Ám Minh Nguyệt rút trường kiếm ra, phẫn nộ nhìn hắn.
Nhưng sáu người phía sau người đàn ông cũng không tầm thường, bọn họ ngẩng đầu lạnh lùng nhìn đám thuộc hạ bên cạnh Ám Minh Nguyệt.
Trong nháy mắt, đám thuộc hạ đều bị sát ý đáng sợ bao bọc, mỗi người đều cảm thấy cơ thể mình lạnh toát, toàn thân run rẩy, trong lòng dâng lên nỗi sợ.
Ám Minh Nguyệt nhíu mày, lướt mắt nhìn qua sáu người kia, cảm thấy áp lực.
Sáu người này đều không phải nhân vật tầm thường…
Nội tình của nhà họ Ảnh thật đáng sợ.
“Sao? Hình như các người tức giận rồi à? Tức giận thì có thể trút giận, bên này đề nghị các người lập tức ra tay đi”.
Người đàn ông cười nói.
“Ảnh Tranh, anh đừng quá ngông cuồng, đừng tưởng anh có vài thuộc hạ giỏi giang bảo vệ cho anh thì có thể ngông cuồng trước mặt tôi. Tôi muốn giết anh có rất nhiều cách!”.
Ám Minh Nguyệt lạnh lùng nói.
“Ám Minh Nguyệt, cô nghĩ cô là ai, muốn giết ai là giết người đó? Cô nghĩ mình là Võ Thần rồi à?”.
Người đàn ông tên Ám Tranh đầy vẻ khinh thường.
“Anh nói gì?”.
Ám Minh Nguyệt nhíu mày, trong mắt dâng tràn sát ý.
“Đừng tưởng chúng tôi không biết! Cô quyết đấu với một đứa con riêng của Thương Lan Võ Thần ở trấn Phàn bên ngoài Long Tâm Thành, cô suýt chút nữa không đánh lại người ta, thậm chí còn bị thương!”.
Ảnh Tranh không hề khách sáo, lớn tiếng nói.
Cả hiện trường lập tức rộ lên xôn xao.
“Cái gì? Cô chủ nhà họ Ám suýt chút nữa thua bởi một đứa con riêng?”.
“Thật hay giả?”.
“Đa số những người con riêng đều không được thừa nhận, hoàn toàn không nhận được truyền thừa võ học, theo lý mà nói thực lực không mạnh đi đâu được”.
“Đường đường là người kế vị Võ Thần, chắc thực lực không kém vậy chứ?”.
Tiếng nói kinh ngạc liên tục vang lên.
Bọn họ ghé tai nhau xì xầm, bàn tán không thôi.
Ám Minh Nguyệt biến sắc.
Vì mặt mũi của cô ta, người của gia tộc đã phong tỏa tin tức, không ngờ vẫn bị người nhà họ Ảnh biết được.
Bây giờ Ảnh Tranh nói ra trước mặt mọi người, e rằng không lâu nữa sẽ truyền khắp Long Tâm Thành.
Chắc chắn cô ta sẽ mất hết mặt mũi.
Ám Minh Nguyệt vẻ mặt lạnh băng, trong mắt đã khó có thể che giấu sát ý ngút trời.
Nhưng Ảnh Tranh không sợ, hắn lạnh lùng cười, đi thẳng tới quả cầu.
“Cô Ám, không phải tư chất của cô được giám định màu xanh lơ sao? Tôi sẽ cho cô xem tư chất của tôi có phẩm cấp gì!”.
Ảnh Tranh cười nhạt, sau đó cắn ngón tay ấn lên quả cầu.
Vù!
Trong nháy mắt, quả cầu bùng lên từng đợt ánh sáng.
“Màu đỏ! Trời ơi! Là màu đỏ!”.
“Tư chất của cậu Ảnh Tranh… lại là màu đỏ?”.
“Sao có thể như vậy?”.
“Vì sao thiên phú của cậu Ảnh Tranh lại mạnh hơn cô Ám Minh Nguyệt?”.
“Cô Ám Minh Nguyệt là người kế vị Võ Thần, tư chất thiên phú của cô ấy… lại thua kém Ảnh Tranh?”.
Tất cả mọi người ở đây đều há hốc miệng, gần như không dám tin vào mắt mình.
Ngay cả Tửu Ngọc cũng sửng sốt.
Người kế vị Võ Thần, không nghi ngờ gì nữa, chắc chắn là độc nhất vô nhị dưới Võ Thần.
Ngay lúc này, người kế vị Võ Thần như Ám Minh Nguyệt lại thua một Ảnh Tranh bình thường của nhà họ Ảnh.
Nhà họ Ảnh… đáng sợ vậy sao?
“Dùng thuốc rồi!”.
Tửu Ngọc đang ngây ngẩn đột nhiên nghe thấy Lâm Chính ở bên nói khẽ một câu.
“Minh chủ, cậu nói gì?”, Tửu Ngọc hoàn hồn lại, hỏi.
“Tôi nói, người đó dùng thuốc rồi!”.
Lâm Chính bình tĩnh nhìn Ảnh Tranh, nói.
Chương 4763: Thần quang
“Dùng thuốc?”.
Tửu Ngọc ngạc nhiên, nhìn về phía Ảnh Tranh, mắt tràn đầy vẻ nghi hoặc.
“Đại nhân, đây là pháp khí giám định tư chất, thuốc gì mà có thể nâng được tư chất của người khác? Nếu có thì quá nghịch thiên!”.
Tửu Ngọc thận trọng nói.
Tu vi cao thấp không chỉ dựa vào mồ hôi và nỗ lực, mà còn dựa vào thiên phú.
Trên đời này đâu có gì công bằng.
Có người thiên phú siêu phàm, có thể nắm được kiến thức đại học khi mới lên mười, có người vùi đầu học tập nhưng cuối cùng chỉ thi vào được trường hạng hai.
Thứ gọi là thiên phú quá mơ hồ khó nắm bắt.
Nếu thế gian thật sự có thuốc có thể nâng cao thiên phú, e là còn đáng sợ hơn cả thuốc tăng tuổi thọ.
“Tôi cũng thấy lạ, trên đời có nhiều thứ thuốc cũng không thể nâng cao thiên phú, nhưng trên người hắn quả thật có nhiều loại thuốc đang lưu chuyển! Có lẽ hắn đã dùng thuốc chỉ nhằm vào pháp khí này”.
Lâm Chính nhìn quả cầu, cúi đầu lẩm bẩm, giống như đang nghĩ gì đó.
Ảnh Tranh thử tư chất được màu đỏ dẫn tới cả hiện trường náo loạn.
Ám Minh Nguyệt run lên, khó tin nhìn quả cầu khổng lồ kia, đầu óc trống rỗng.
Không lâu trước đây, cô ta quyết đấu với Thương Lan Phúc thua, bị thương bởi kiếm, khiến cho mặt mũi mất sạch.
Bây giờ trước mặt bao nhiêu người, thiên phú còn không bằng một kẻ tầm thường của nhà họ Ảnh như Ảnh Tranh!
Sao lại như vậy?
“Không thể nào, nhất định là có vấn đề! Ảnh Tranh, thiên phú của anh ở nhà họ Ảnh cao không cao, thấp không thấp, sao có thể hơn tôi được?”.
Ám Minh Nguyệt nghiến răng quát.
“Ha, Ám Minh Nguyệt, cô thật sự nghĩ mình là nhân vật gì à? Tôi nói cho cô biết, loại người như cô chẳng là gì ở nhà họ Ảnh tôi cả! Cô tưởng thiên phú của cô rất tốt? Trong mắt chúng tôi chỉ là kẻ tầm thường mà thôi!”.
Ảnh Tranh khinh thường cười nhạt.
“Khốn nạn!”.
“Ngang ngược! Dám sỉ nhục cô chủ nhà chúng tôi!”.
“Muốn chết!”.
Đám thuộc hạ ở xung quanh rút đao kiếm ra, phẫn nộ nhìn người nhà họ Ảnh, dường như chuẩn bị ra tay.
Người nhà họ Ảnh thấy vậy cũng tiến tới thể hiện uy thế.
Nhà họ Ảnh cũng không ít người tới đây, đối mặt với thuộc hạ của Ám Thiên Võ Thần không có gì phải sợ.
Hai bên giương cung bạt kiếm.
Người xung quanh đều lùi về sau, miễn bị liên lụy.
Ảnh Tranh híp mắt nhìn Ám Minh Nguyệt, bộ dạng cậy thế không sợ.
“Cô Ảnh, nếu cô muốn ra tay thì tôi có thể hoan nghênh bất cứ lúc nào. Nhưng tôi nghĩ cô chưa chắc đã được lợi, cô phải cân nhắc lại đi”.
Lời này ngông cuồng đến mức nào?
Thuộc hạ của Ám Thiên Võ Thần tức đến mức đỏ mặt tía tai, hai mắt đỏ ngầu. Có người không kiên nhẫn được nữa, sử dụng sức mạnh phi thăng chuẩn bị ra tay.
Đúng lúc đó, Ám Minh Nguyệt quát lên: “Chúng ta về!”.
Bọn họ nghe vậy đều nhìn sang Ám Minh Nguyệt, vẻ mặt ngạc nhiên.
“Cô chủ?”.
“Về! Đừng chấp nhất với loại người đó!”.
Ám Minh Nguyệt nói, sau đó quay người đi ra ngoài.
“Chuyện đó…”.
Bọn họ trợn mắt há miệng nhìn nhau.
Ám Minh Nguyệt lại rời đi như vậy?
Chẳng phải sẽ làm mất mặt của Ám Thiên Võ Thần hay sao?
Bọn họ muốn nói gì đó, nhưng nhìn thái độ kiên quyết của Ám Minh Nguyệt, bọn họ cũng không thể phản bác, chỉ đành rời đi.
“Ha ha ha ha…”.
Người nhà họ Ảnh cười lớn.
“Đây là người kế vị Võ Thần sao? Đúng là hèn nhát!”.
“May người phụ nữ vô dụng kia không gả vào nhà họ Ảnh chúng ta, nếu không thì dòng máu ưu tú của nhà họ Ảnh sẽ bị cô ta làm bẩn mất!”.
“Loại phế vật đó cũng muốn trở thành Võ Thần? Đừng nằm mơ nữa!”.
“Ha ha ha…”.
Tiếng cười giễu của mọi người vang lên không dứt.
Thuộc hạ của Ám Thiên Võ Thần tức nổ phổi.
“Tôi liều với bọn họ!”.
Một người không nhịn nổi nữa, quay người rút kiếm.
“Về đây! Lời của tôi mà các người dám không nghe?”.
Ám Minh Nguyệt nổi giận.
“Cô chủ…”.
“Đi! Ai dám làm trái lệnh, tôi nói bố tôi giết cả nhà người đó!”.
Ám Minh Nguyệt quát lên.
Bọn họ không còn cách nào khác, chỉ đành rời khỏi Long Khẩu cùng Ám Minh Nguyệt.
Tiếng cười của người nhà họ Ảnh càng lớn hơn.
“Thông minh!”.
Lâm Chính ở bên này lại âm thầm gật gù.
“Minh chủ, cậu nói gì?".
Tửu Ngọc nghi hoặc hỏi.
“Người tên Ảnh Tranh kia rõ ràng có chuẩn bị mới đến, nếu Ám Minh Nguyệt ra tay chắc chắn sẽ chịu thiệt, lúc này rời đi mới là quyết định phù hợp nhất. Nếu xảy ra xung đột thì sẽ trúng kế của bọn họ!”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
Tửu Ngọc sững sờ nhìn về phía Ảnh Tranh.
Quả nhiên, trong mắt Ảnh Tranh tràn ngập thất vọng.
“Hóa ra là vậy…”.
Tửu Ngọc gật đầu, sau đó nhìn Lâm Chính: “Đại nhân, chúng ta tiếp tục báo danh đi”.
“Để lát nữa”.
Lâm Chính đột nhiên đi ra khỏi đội ngũ.
Tửu Ngọc ngạc nhiên: “Đại nhân, cậu định…”.
“Chỗ này thời điểm nào là vắng người nhất?”.
“Sau 12 giờ thì phải, bây giờ là thời kỳ cao điểm báo danh, sau 12 giờ mọi người sẽ đi nghỉ ngơi, ở đây sẽ không có ai”.
Tửu Ngọc nói.
Mặc dù long mạch dưới lòng đất tối tăm mù mịt, nhưng người ở đây cũng tính thời gian, đến giờ sẽ đi nghỉ ngơi.
Lâm Chính nghe vậy lập tức đi sang một góc ở bên cạnh, khoanh chân ngồi xuống, yên lặng chờ đợi.
Tửu Ngọc nghi hoặc không thôi, nhưng cũng không tiện nói gì, chỉ đành ngồi chờ cùng Lâm Chính.
Cứ vậy đến hơn 11 giờ, người ở Long Khẩu đã đi gần hết.
Chỉ còn lại vài người không có chỗ ở, nằm lại đây ngủ.
“Đại nhân, cũng tạm rồi”.
Tửu Ngọc nhìn quanh một vòng, mở lời.
Lâm Chính đang ngồi thiền mở mắt ra, quan sát xung quanh, sau đó đi về phía quả cầu to lớn kia. Anh cắn ngón tay, nhỏ máu của mình lên đó.
Trong nháy mắt, một luồng thần quang bảy màu tỏa ra trên quả cầu, tràn ngập toàn bộ Long Khẩu…
Tửu Ngọc sửng sốt.
Vài tán tu đang trong giấc mơ lần lượt mở mắt ra, ngạc nhiên nhìn quả cầu tỏa ra ánh sáng nhiều màu, tất cả ngây ra tại chỗ…
Chương 4764: Ám Thiên Võ Thần
“Bái kiến bố!”.
Trên một vách núi cheo leo, một bóng người đứng đó giống như ma quỷ.
Toàn thân bóng người đó bao bọc trong khí tức u ám, không nhìn rõ hình dạng.
Nhưng ở trên không trung cách ông ta không xa có bốn bóng người đáng sợ.
Lúc này, Ám Minh Nguyệt được người người xưng tụng là thiên kiêu cũng chỉ có thể quỳ rạp dưới đất, khấu bái bóng người trước mặt.
Đó là Ám Thiên Võ Thần vang danh ở long mạch dưới lòng đất.
“Bố đã nghe nói rồi”.
Giọng nói khàn đặc vang lên.
“Xin lỗi bố, con gái vô dụng, đã làm mất mặt bố…”.
Ám Minh Nguyệt nói.
“Nhà họ Ảnh không có nhiều thiên tài, bọn họ nhất định đã dùng thủ đoạn nên màu sắc tư chất khi báo danh hiển thị mới cao hơn của con. Con không cần để trong lòng, bọn họ chỉ đơn thuần muốn phá hoại đạo tâm của con”.
Giọng nói của Ám Thiên Võ Thần không có cảm xúc gì.
“Bố nói phải!”.
“Nhớ rõ, đừng bị hư danh trói buộc. Mọi gian truân con gặp phải giúp con kiên cường hơn, chứ không phải khiến con nhụt chí, trở nên nhu nhược”.
Giọng nói của Ám Thiên Võ Thần lại vang lên.
Ám Minh Nguyệt nghe xong, hai mắt lập tức hừng hực ý chí chiến đấu, hô to: “Vâng thưa bố!”.
“Ừ, đi tu luyện đi, chuyến đi Long Cung đừng để bố thất vọng!”.
“Tuân lệnh!”.
Ám Minh Nguyệt nói, sau đó đứng dậy chuẩn bị đi bế quan.
Nhưng lúc này, một bóng người vội vã chạy tới.
“Bái kiến Võ Thần đại nhân, đã biết được vị trí của thần y Lâm. Bây giờ người đó đang ở Long Khẩu! Người của chúng ta sắp vào Long Khẩu bắt sống hắn!”.
Nghe vậy, Ám Minh Nguyệt đang định rời đi chợt khựng lại, ngạc nhiên nhìn về phía người kia, sau đó ngẩng đầu nói: “Bố phái người theo dõi hành tung của tên họ Lâm kia sao?”.
“Không phải theo dõi, mà là loại trừ”.
“Loại trừ…”.
Ám Minh Nguyệt căng thẳng.
“Thương Lan Võ Thần đã phái người đến trả lời bố về chuyện con bị Thương Lan Phúc làm bị thương, nói rằng vết thương của con không phải do Thương Lan Phúc gây ra, mà là do tên thần y Lâm kia ngầm đánh lén. Bố sẽ bắt người đó về, sau đó phái người xét xử công khai, chém cậu ta ra làm nghìn mảnh, bảo vệ mặt mũi cho con!”.
Ám Thiên Võ Thần bình thản nói.
“Cái gì?”.
Ám Minh Nguyệt ngạc nhiên, nhưng chẳng mấy chốc lại rơi vào trầm tư.
Cô ta hiểu vì sao bố lại làm như vậy.
Với vai trò người kế vị Võ Thần, mọi cử động của Ám Minh Nguyệt đều được nhiều người chú ý.
Mặc dù Ám Thiên Võ Thần nói không thể bị hư danh trói buộc, nhưng đôi khi danh tiếng tốt cũng mang lại lợi ích rất lớn.
Ám Thiên Võ Thần đang trải đường cho cô ta.
“Minh Nguyệt, đợi bắt được người đó, con sẽ đích thân thẩm tra, xử quyết, biết chưa?”.
“Vâng bố!”.
Ám Minh Nguyệt gật đầu, nhưng chợt nhớ tới gì đó, hạ giọng hỏi: “Bố, bên phía Thương Lan Phúc nên làm thế nào?”.
“Thương Lan Võ Thần không muốn rước rắc rối nên đã cho chúng ta đường lui, đương nhiên bố không thể nói gì thêm. Còn Thương Lan Phúc, dù gì cũng không phải đối thủ của con, sau này con bước lên vị trí Võ Thần, tìm lý do giết kẻ đó là được”.
“Vâng bố”.
“Con hãy nhớ, dưới Võ Thần đều là sâu kiến! Khi bước vào cảnh giới đó, mọi sự trên đời ai có thể làm khó được con?”.
Giọng nói thản nhiên của Ám Thiên Võ Thần vang lên, sau đó ông ta ngước mắt nhìn chăm chú những vảy rồng dữ tợn đáng sợ ở tầng nham thạch trên cùng.
“Ám Thiên đại nhân”.
Lúc này, thuộc hạ lại gọi.
“Ừ?”.
Ám Thiên Võ Thần hơi nghiêng đầu, liếc nhìn người kia.
“Bẩm đại nhân, khi chúng thuộc hạ sắp đến Long Khẩu bắt thần y Lâm thì phát hiện ở Long Khẩu đột nhiên xuất hiện thần quang…”.
“Cái gì? Thần quang?”.
Ám Minh Nguyệt như bị sét đánh, mắt mở to.
Ám Thiên Võ Thần cũng trầm mặc.
“Anh có chắc là không nhìn lầm không?”, Ám Minh Nguyệt hỏi.
“Thuộc hạ không nhìn lầm, đúng là thần quang đại diện cho đẳng cấp cao nhất!”.
Người đó nói vô cùng kiên định.
“Bố! Là tên thần y Lâm đó sao?”.
Ám Minh Nguyệt hoàn hồn lại, nhìn về phía Ám Thiên Võ Thần.
Ám Thiên Võ Thần lại quay về nhìn phía xa, một lúc lâu sau mới chậm rãi lên tiếng.
“Lập tức bắt người đó đến đây!”.
Chương 4765: Tôi đã cho anh đi chưa?
“Hình như đây là thần quang... trời ơi, minh chủ, tư chất của cậu... hình như là cấp cao nhất... trời ơi!”
Hai mắt Tửu Ngọc mở to nhìn Lâm Chính, trên mặt đầy vẻ hoài nghi.
“Cấp cao nhất?”
Lâm Chính cau mày.
“Đúng vậy, nghe nói pháp khí này dùng để giám định tư chất của người, chia làm tám giai đoạn, mỗi màu trong bảy màu là một giai đoạn, mà thần quang sẽ tỏa ra khi người đó có tư chất cao nhất!”
Tửu Ngọc vô cùng kích động, run rẩy nói: “Không ngờ cậu lại có tư chất như vậy! Phải biết rằng, người có tư chất này đều có hy vọng bước vào cảnh giới Võ Thần!”
“Vậy ư?”
Lâm Chính nhìn chằm chằm vào pháp khí, sau đó lắc đầu.
“Nhưng nó tỏa ra thần quang, cũng không thật sự giải thích được tư chất của tôi...”
“Minh chủ, cậu có ý gì?”
“Tôi nhỏ máu đo tư chất, là bởi nó chỉ có thể tỏa ra thần quang, chứ không phải tư chất của tôi là thần quang”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
Tửu Ngọc nghe thấy vậy, miệng há to không nói nên lời.
Đúng vậy.
Pháp khí này nhiều nhất cũng chỉ tỏa ra thần quang màu sắc rực rỡ, nhưng không có nghĩa là tư chất của Lâm Chính chỉ ở trình độ này...
“Quay về thôi”.
Lâm Chính bình tĩnh nói, xoay người đi về phía Long Khẩu.
Tửu Ngọc lấy lại bình tĩnh, vội đuổi theo sau.
Nhưng chưa đi được mấy bước, có hai bóng người bước vào Long Khẩu, đứng ngay trước cửa ra vào.
Lâm Chính lập tức dừng bước.
Tửu Ngọc giật mình, sau đó khẽ nói: “Hai vị, hai người đang cản đường chúng tôi, xin nhường đường!”
Nhưng hai người đó không có phản ứng, mà đưa tay, từ từ rút kiếm ở bên hông, đồng thời trên cơ thể hai người cũng bao phủ khí tức đen kịt.
Tửu Ngọc sửng sốt, dường như ý thức được gì đó, giọng run rẩy nói: “Minh chủ không hay rồi, đây là người của Ám Thiên Võ Thần!”
“Ám Thiên Võ Thần cũng lo lắng quá rồi nhỉ? Đã đến đối phó với tôi rồi sao?”
Vẻ mặt Lâm Chính thờ ơ.
“Anh tự đi theo chúng tôi, hay để chúng tôi chặt đứt tay chân anh, rồi đưa anh về?”
Một người trong số họ khàn giọng nói.
Giọng điệu không cảm xúc, khiến người nghe tê cả da đầu.
“Mấy người tự tin đến mức có thể đưa tôi đi hả?"
Lâm Chính lạnh lùng nói.
“Thiếu hiểu biết”.
Người nọ lắc đầu, cử động cánh tay.
Keng!
Tiếng kiếm vang lên.
Sau đó vô số khói mù như xiềng xích theo kiếm vung lên bay về phía Lâm Chính.
Trong nháy mắt, vô số khói mù biến thành xiềng xích trói chặt tay chân Lâm Chính.
Người còn lại lắc mình, đáp xuống bên cạnh Lâm Chính, không chút do dự giơ kiếm chém vào chân tay Lâm Chính.
Thật tàn nhẫn!
Nhanh chóng nhưng mãnh liệt!
Ánh mắt và đầu óc Tửu Ngọc thậm chí còn không phản ứng kịp, dường như đối phương đã chế ngự được Lâm Chính.
Không hổ danh là người hầu của Ám Thiên Võ Thần!
Thực lực đáng sợ quá!
Nhưng ngay khi kiếm của đối phương sắp đánh vào tay Lâm Chính, Lâm Chính đột nhiên giơ tay lên, đánh vào lưỡi kiếm.
Phụt!
Lưỡi kiếm sắc bén mang theo ám khí, cắt đứt tay Lâm Chính.
Nhưng giây tiếp theo, cú đấm khác của Lâm Chính như tia chớp giáng xuống đầu người đàn ông.
Bộp!
Chỉ thấy đầu gã như quả dưa hấu nổ tung, những vật thể đỏ trắng bắn tung tóe xung quanh.
Một tên người hầu của Võ Thần chết ngay tại chỗ!
“Khôi Cốc!”
Sắc mặt người hầu của Thần thay đổi, lập tức hét lên.
Nhưng đối phương đã không nghe được thanh âm của gã nữa.
Lâm Chính thu nắm đấm, rũ bỏ thứ bẩn thỉu trên tay, sau đó khẽ vẫy tay, lấy Thiên Sinh Đao, vung về phía cánh tay bị chặt đứt.
Vèo!
Trong khoảnh khắc, ánh sáng bùng nổ.
Sau đó, một cánh tay mới nhanh chóng sinh trưởng.
Đồng tử người hầu của Võ Thần giãn ra, cuối cùng cũng nhận ra người này có thực lực cực phi phàm, không yếu như tình báo.
“Mau rời khỏi đây!”
Người nọ không dám chần chừ, cầm kiếm xoay người bỏ chạy.
Bùm!
Một luồng sáng đột nhiên bao phủ cửa chính Long Khẩu...
“Tôi đã cho anh đi chưa?”
Lâm Chính thu Thiên Sinh Đao, sau đó lấy Bút Họa Kiếm ra, mặt không biểu cảm đi về phía người đó...
Bình luận facebook