-
Chương 4696-4700
Chương 4696: Chúng ta đều là người đáng thương
Tại một vùng hoang vu...Tửu Ngọc đốt lửa sau đó nhận lấy mấy gói thuốc của Lâm Chính và sắc thuốc. Sau khi cho bọn họ dùng xong thì Lâm Chính mới thở phào. Ngự Bích Hồng cũng từ từ mở mắt.
“Đại nhân, cậu cảm thấy thế nào rồi?”, Tửu Ngọc vội hỏi.
“Tương đối rồi. Điều chỉnh thêm vài ngày là có thể hồi phục”, anh nói.
“Vậy thì tốt rồi”.
Tửu Ngọc hít thở, quay qua nhìn Ngự Bích Hồng: “Ngự thống lĩnh, cô muốn uống thêm không?”
“Ông dùng đi”, Ngự Bích Hồng nói bằng vẻ thất thần.
Lâm Chính nhìn cô ta và hỏi: “Sau ngày hôm nay có dự định gì không?”
Ngự Bích Hồng lắc đầu: “Tôi không biết, từ nhỏ tôi lớn lên ở Khinh Liên Cung. Giờ Khinh Liên Cung không còn, cung chủ cũng chết, tôi không biết đi đâu nữa”.
“Ngực thống lĩnh, chi bằng đi cùng chúng tôi”, Tửu Ngọc cười nói.
Ngự Bích Hồng chỉ nhìn Lâm Chính chứ không nói gì.
“Ngự Bích Hồng, cô có đôi mắt rất đặc biệt. Nếu như không có người bảo vệ sẽ dễ bị bắt đi nghiên cứu. Chi bằng cùng chúng tôi quay về vực Diệt Vong. Mặc dù môi trường tu luyện ở đó không bằng ở vùng long mạch này nhưng ít nhất cô cũng được an toàn. Với thực lực của cô, cũng không có mấy người dám làm gì cô hết. Thế nào?", Lâm Chính nhân cơ hội đưa tay ra cứu giúp.
Ngự Bích Hồng dù không bằng Khinh Liên Cung Chủ, nhưng dù sao ở khu long mạch cũng là một cao thủ, vậy thì chẳng có gì nghi ngờ khi cô ta ở vực Diệt Vong.
Cô ta im lặng, sau đó hỏi: “Nếu tôi đồng ý...thì anh có thể chữa mắt giúp tôi được không?”
“Cô không đi theo tôi thì tôi cũng có thể chữa mắt cho cô”, anh cười.
Cô ta run rẩy, lên tiếng: “Tại sao...”
“Bởi vì cô giống tôi, đều là người đáng thương”, Lâm Chính lắc đầu khẽ thở dài, đôi mắt trở nên sâu thẳm.
Ngự Bích Hồng yên lặng quan sát khuôn mặt tuấn tú của anh. Cô ta khẽ đỏ má nhưng nhanh chóng giấu đi. “Vậy được, Lâm đại nhân, tôi đồng ý đi theo anh”.
“Cô sẽ cảm thấy biết ơn với quyết định của mình đấy”. Anh mỉm cười: “Cô tới đây”
Ngự Bích Hồng giật mình, sau đó xích lại gần: “Đại nhân...có gì dặn dò không?”
“Để tôi xem mắt của cô, tháo che mắt ra”.
“Ồ...được”.
Vẻ mặt cô ta ánh lên vẻ phức tạp, sau đó cô ta tháo mạng che để lộ ra đôi mắt như màu nham thạch.
Lâm Chính lấy ra hai cây châm, ghim vào hốc mắt.
“Đại nhân, cậu vẫn chưa hồi phục vết thương, không thể dùng sức mạnh phi thăng được”, Tửu Ngọc vội nhắc nhở.
“Không sao”, Lâm Chính nói.
Một lúc sau, anh rút cây châm ra. Cây châm cũng biến thành màu đỏ giống như bị nung nóng vậy.
“Đại nhân, phải điều trị thế nào?”, cô ta hỏi.
“Nếu là người bình thường thì khó, nhưng cô may mắn là tôi hiểu về dị hỏa, mà dị hỏa lại liên quan tới việc điều trị bệnh của cô”, Lâm Chính cười, che đi mắt của Ngự Bích Hồng : “Chịu đựng một chút, sẽ rất đau đấy”.
“Được”, Ngự Bích hồng gật đầu.
Lâm Chính dùng lực. Một ngọn lửa bùng lên từ tay của anh. Ngọn lửa này vừa được sinh ra thì có vẻ như đã ngay lập tức bị hút bởi đôi mắt của Ngự Bích Hồng và lao về phía cô ta.
Ngự Bích Hồng đau đớn kêu la, mồ hôi chảy ròng ròng, cơ thể run lên bần bật. Thế nhưng cô ta nhanh chóng cảm nhận được ngọn lửa dần biến mất, đôi mắt dường như được trở lại trạng thái bình thường.
Một cảm giác mát lạnh trỗi dậy. Cô ta chưa từng có cảm giác như thế này. Thật thoải mái.
Cứ thế tầm vài phút. Lâm Chính buông tay ra. Thế nhưng lúc này anh đột nhiên ngã ra đất, cơ thể run lên.
“Đại nhân”, Ngự Bích Hồng và Tửu Ngọc kêu lên.
Chương 4697: Người dự tuyển Võ Thần
Lâm Chính chỉ xua tay. Mặt lấm tấm mồ hôi. Bàn tay khi nãy đặt lên mắt Ngự Bích Hồng đỏ rực, từng đường như nham mạch chạy dọc cánh tay anh.
Hai người có thể nhìn thấy rõ nguồn sức mạnh rực lửa đang rót vào mạch máu của anh. Cảm giác đau đớn có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Tửu Ngọc há hốc miệng. Ngự Bích Hồng cũng hiểu ra. Lâm Chính dùng dị hỏa để hút những thứ có trong mắt cô ta vào người mình với mục đích thanh tẩy cho cô ta.
Nhưng hóa ra những thứ đó không hề biến mất mà tiếp tục tác oai tác quái trong người anh. Nhìn biểu cảm đau khổ của Lâm Chính, cô ta cảm giác như có dao cứa vào trái tim.
“Đại nhân”
Cô ta lao lên, ôm chặt lấy anh, nước mắt rơi xuống. Cô ta rất muốn làm được điều gì đó nhưng không thể.
Mộc lúc sau, một bàn tay vuốt nhẹ lên đầu cô: “Được rồi Bích Hồng, tôi không sao. Không cần lo lắng”.
Ngự Bích Hồng ngước nhìn, Lâm Chính mỉm cười yếu ớt. Cô ta giật mình, vô thức ý thức được điều gì đó bèn buông tay ra.
“Đại nhân, cách điều trị này sợ rằng sẽ làm hại đại nhân mất. Đừng làm vậy nữa”.
“Quá trình điều trị có thể có chút đau đớn nhưng không cần lo lắng, vì nó không ảnh hưởng nhiều tới cơ thể của tôi”.
Lâm Chính cười nói: “Tôi tính toán rồi, tầm 60 lần điều trị thì có thể lấy hết được lượng vật chất trong người cô và cô sẽ có một đôi mắt bình thường”.
“Nhưng đại nhân...”
“Được rồi, đừng nói nữa. Cô đã đi theo tôi thì tôi phải có trách nhiệm với cô", Lâm Chính cắt ngang lời của Bích Hồng với vẻ mặt nghiêm túc.
Ngự Bích Hồng há hốc miệng, đành phải từ bỏ. Đương nhiên cô biết được sự đau khổ và đáng sợ do thứ này gây ra. Hơn nữa, việc anh lấy thứ vật chất đó hấp thụ vào người mình thì anh cũng sẽ đau đớn hơn gấp bội. Ngự Bích Hồng nhắm mắt, thề rằng sẽ tận tâm tận lực vì anh.
“Đại nhân, cậu nghỉ ngơi một lúc đi. Chúng ta lát đi đâu?”, Tửu Ngọc cười hỏi.
“Tìm được tung tích của Diệp Viêm chưa?”
“Đâu dám tìm đâu ạ. Giờ chúng ta đang là đối tượng bị truy nã rồi”, Tửu Ngọc cười khổ.
“Truy nã sao?”
“Thái Thiên Võ Thần đã ra lệnh bắt đại nhân rồi. Giờ ở khắp các điểm treo thưởng đều có tên của cậu. Chúng ta mà vào thành thì nguy hiểm lắm”.
“Vậy sao?”, Lâm Chính chau mày.
“Đại nhân, hay chúng ta tới thành Long Tâm trước. Đó không phải là nơi mà Thái Thiên Võ Thần có thể quản lý, tới đó có thể né được đối phương lại có thể thăm dò thêm thông tin”, Ngự Bích Hồng nói.
“Được, vậy chúng ta tới thành Long Tâm”, anh gật đầu.
Ba người nghỉ ngơi tầm nửa ngày rồi xuất phát tới thành Long Tâm.
Tửu Ngọc định mua ngựa để đi. Vì tu vi của ông ta cũng bị tổn hại nặng nề, quần áo thì bất tiện vì dùng của các đệ tử Khinh Liên Cung.
Ba người thương lượng sau đó đi tới một thôn nhỏ gần đó. Họ vừa bước vào cổng thôn thì bèn nhìn thấy một đoàn người lao ra bao vây họ.
“Làm gì vậy?”
“Mua ngựa”
“Mua ngựa sao?”
Người đi đầu nhìn ba người bọn họ và tỏ vẻ cảnh giác. Tửu Ngọc và Ngự Bích Hồng vô cùng căng thẳng. Bọn họ đã cải trang rồi, có lẽ không dễ bị nhận ra đâu.
Đúng lúc này người đi đầu đột nhiên lên tiếng: “Có thể vào thôn nhưng phải bỏ vũ khí lại, không được mang vào trong, rõ chưa?”
“Không được mang vũ khí? Sao có thể chứ”.
“Không đồng ý thì cút, tóm lại là từ tháng này không ai được mang vũ khí vào trong thôn nữa”.
Người này hừ giọng. Ngự Bích Hồng tái mặt, bặm môi. Lâm Chính thì lên tiếng: “Xin hỏi, tại sao không cho chúng tôi mang vũ khí vào?”
“Nguyên nhân rất đơn giản, trong thôn có người dự tuyển Võ Thần, hiểu chưa?”, người kia kiêu căng nói.
Chương 4698: Cùng luyện công
Người dự tuyển Võ Thần?
Ba người đưa mắt nhìn nhau.
"Là gì vậy nhỉ?"
Lâm Chính nhìn về phía Ngự Bích Hồng.
"Là những người có năng lực tham gia vào trận quyết đấu Võ Thần, có cơ hội để trở thành Võ Thần".
Ngự Bích Hồng trầm giọng đáp.
"Lợi hại vậy sao?"
"Cũng không phải quá lợi hại, vì số người tham gia trận quyết đấu này không phải là ít. Có nhiều người cho rằng năng lực của mình như vậy là đủ nên muốn tới thách đấu, có điều họ không biết Võ Thần đáng sợ đến thế nào. Những kì quyết đấu Võ Thần trước đó đều được tổ chức định kỳ. Nhưng đã hơn trăm năm trôi qua, vẫn chưa có ai thay thế được bảy vị Võ Thần".
Ngự Bích Hồng lắc đầu, hít một hơi lạnh.
Nếu dễ dàng có được vị trí đó như vậy thì cũng chẳng thể nào gọi là Võ Thần được nữa.
Mỗi năm có không biết bao nhiêu người đến thách đấu Võ Thần, nhưng ai nấy thân diệt Đạo vong, chẳng ai có kết cục tốt đẹp.
"Đại nhân, ở trấn này có đối tượng được chọn tham gia quyết đấu, toàn trấn đều toàn lực bảo vệ người này, cho nên họ yêu cầu chúng ta phải bỏ đi võ khí cũng là điều dễ hiểu. Hay là tạm thời chúng ta để võ khí ở bên ngoài trấn, vào trong mua ngựa trước rồi tới thành Long Tâm".
Tửu Ngọc nói.
"Được".
Lâm Chính gật đầu.
"Coi như các người thức thời!"
Người kia hừ khẽ một tiếng, kéo dây cương ngựa đi vào trong trấn.
Lâm Chính trên người không có võ khí, bất luận là Thiên Sinh Đao hay bút Hoạ Kiếm đều giấu trong lòng bàn tay anh, cho nên chỉ có Ngự Bích Hồng và Tửu Ngọc phải giao nộp vũ khí.
Ba người họ đi vào bên trong trấn.
Trấn này không lớn, có khoảng vài trăm nhân khẩu.
Tửu Ngọc dùng đan dược đổi lấy một bộ quần áo, sau đó cùng Lâm Chính đi chọn ngựa.
"Trấn này không lớn, cũng chẳng có ngựa tốt, cứ chọn tạm thôi vậy".
Lâm Chính liếc nhìn mấy con ngựa được ông chủ dắt ra, bình thản nói.
Hai người kia gật đầu, dắt ngựa chuẩn bị rời đi.
Nhưng đúng lúc này, mấy kẻ ban nãy chặn họ ở cửa trấn lại xuất hiện.
Kẻ đi đầu đánh giá Lâm Chính và Ngự Bích Hồng, sau đó lại nhìn sang Tửu Ngọc, trong mắt đầy vẻ khinh thường.
"Khí mạch của ông ta tôi không thể cảm nhận được. Sao vậy? Lẽ nào là một phế nhân?"
Kẻ đi đầu cưỡi trên con ngựa, ngông nghênh hỏi.
Tửu Ngọc có chút giận dữ, nhưng không nói gì.
"Chúng ta đi thôi".
Lâm Chính cũng không muốn dây dưa với đám người này.
Lúc này trong đầu anh chỉ có duy nhất một việc muốn làm.
Đó là tiêu diệt Diệp Viêm, nhổ cỏ tận gốc.
Sau đó rời khỏi long mạch này.
Nhưng ba người họ đang định rời đi thì đám người kia lại tiến lên chặn đường.
"Các vị muốn gì?"
Lâm Chính cau mày hỏi.
"Mấy người anh em chớ vội đi, có mấy việc muốn nhờ các người giúp".
Tên kia cười nói: "Yên tâm, có thù lao hẳn hoi, mỗi người năm viên linh đan. Thế nào?"
"Xin lỗi, chúng tôi không có thời gian".
Lâm Chính không cần suy nghĩ mà lập tức từ chối ngay.
Nhưng tên kia vẫn không chịu lùi bước, ngược lại còn cười lạnh, khinh bỉ nói: "Người anh em, việc này anh không muốn giúp cũng không được!"
"Anh có ý gì? Muốn đánh nhau sao?"
Ngự Bích Hồng cũng không phải dạng vừa, hừ lạnh một tiếng rồi rút ra thanh ngự kiếm mới, lạnh lùng nhìn mấy kẻ kia.
"Muốn đánh, nhưng không phải chúng tôi đánh với các người!"
Tên kia cười nói: "Người dự tuyển Võ Thần của chúng tôi vừa mới đột phá tu vi, cần tìm vài người để tập luyện củng cố tu vi. Đi thôi, đi cùng tôi tới quảng trường Võ Thần, tập luyện cùng Võ Thần tương lai của chúng tôi!"
"Nếu tôi nói không đi thì sao?"
"Tôi đảm bảo người trong cả trấn này sẽ không để các người rời đi!"
"Có muốn thử không?"
Ngự Bích Hồng nổi trận lôi đình, sát khí đằng đằng.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính lại ngăn lại.
"Bích Hồng, chúng ta đi xem xem".
"Đại nhân..."
"Trấn này cũng không phải ít người, vết thương của chúng ta cũng chưa hồi phục, lúc này đánh phá vòng vây không dễ. Huống hồ, giờ tôi đang bị Võ Thần truy nã, không tiện làm lớn chuyện".
Lâm Chính nhỏ giọng nói.
Ngự Bích Hồng nghe vậy thì cũng đành từ bỏ.
Ba người họ được đưa đến quảng trường Võ Thần.
Chương 4699: Sống hay chết?
Cái gọi là quảng trường Võ Thần chỉ là quảng trường thị trấn đổi tên mà thành.
Thị trấn này ở long mạch này cũng chẳng mấy ai biết đến, nên việc có một ứng cử viên cho vị trí Võ Thần xuất hiện đương nhiên là chuyện hiếm nghìn năm có một.
Ai cũng muốn có được quan hệ với người có địa vị cao nên cả thị trấn đều dốc sức để giúp người dự tuyển này trở thành Võ Thần.
Nếu một Võ Thần xuất hiện ở thị trấn nhỏ này thì đúng là một người làm quan cả trấn được nhờ.
Do vậy nên cả trấn nhỏ này giờ đều xoay quanh ứng cử viên này.
"Làm thế nào để có thể trở thành người dự tuyển?"
Trên đường đi tới quảng trường, Lâm Chính tò mò hỏi.
"Trước cuộc tuyển chọn Võ Thần cuối cùng, bảy vị Đại Võ Thần sẽ chọn ra một trăm người có tài năng phi thường. Một trăm người này hoặc là thiên tài được công nhận hoặc là hậu duệ của các bậc đại năng. Chỉ những người đủ tư cách mới có thể thách đấu Võ Thần. Hơn nữa, trước khi cuộc quyết đấu cuối cùng bắt đầu, nếu ai đánh bại được người dự tuyển Võ Thần đó, thì người đánh thắng sẽ giành được tư cách của người dự tuyển kia", Ngự Bích Hồng giải thích.
"Nói cách khác, người dự tuyển Võ Thần này đã đánh bại một người được Võ Thần lựa chọn?"
Lâm Chính hỏi.
Ngay khi Ngự Bích Hồng định trả lời, người đàn ông đi phía trước đã cười lạnh: "Đúng là vậy, anh có biết người bị thiên kiêu của chúng tôi đánh bại là ai không? Để tôi nói cho mà biết! Chính là con trai của chưởng môn Kiếm Phong Hải, Quy Kiếm Sinh!"
"Cái gì? Quy Kiếm Sinh?"
Vẻ mặt của Ngự Bích Hồng đột nhiên thay đổi, như thể không thể tin nổi.
"Lại là ai đây?"
Lâm Chính cảm thấy kỳ quái hỏi.
"Một trong những thiên tài giỏi nhất trong số những hậu bối, nghe nói anh ta đã lĩnh ngộ được 90% sức mạnh của bố mình là chưởng môn Kiếm Phong Hải. Tôi đã từng đấu với anh ta và bị đánh bại chỉ sau ba chiêu".
Ngự Bích Hồng thì thầm.
"Thật sao?"
Lâm Chính có chút ngạc nhiên.
Nếu đúng như vậy thì thực lực của người dự tuyển Võ Thần này không thể xem thường!
"Đại nhân, tôi nghĩ chúng ta lát nữa chỉ làm cho có lệ một chút rồi thôi. Nếu chúng ta thua, chắc họ sẽ để chúng ta đi".
Ngự Bích Hồng thì thầm: "Nếu dùng hết sức, sợ rằng có thể bị thương".
"Được".
Lâm Chính gật đầu.
Nếu có thể đánh bại Ngự Bích Hồng sau ba nhát kiếm, Quy Kiếm Sinh ít nhất phải đạt tới trình độ trung cấp của cảnh giới Lục Địa Thần Tiên. Vậy thì người đánh bại được Quy Kiếm Sinh, tức người dự tuyển Võ Thần này có lẽ cách việc trở thành thần tiên chỉ còn một bước.
Lâm Chính không có tâm sức đâu mà lãng phí quá nhiều thời gian với người này.
Cho dù Ngự Bích Hồng không nói gì, anh cũng định chỉ làm cho có lệ.
Lúc này, quảng trường Võ Thần trong thị trấn đã chật kín người.
Một nửa thị trấn đã ở đây.
Người dự tuyển Võ Thần đang ngồi xếp bằng ở chính giữa quảng trường, nhắm mắt dưỡng thần.
Lâm Chính ngẩng đầu nhìn.
Đó là một người đàn ông nhìn qua khoảng ba mươi tuổi, mặc đồ trắng, choàng áo choàng dài, râu ria lởm chởm, dáng người mảnh khảnh, gò má rất cao. Tuy nhìn thấy bề ngoài nhưng Lâm Chính khó mà cảm nhận được khí tức của người này.
Chẳng lẽ người này là cao thủ đến từ thế giới bên ngoài sao?
Lâm Chính khẽ cau mày.
Mấy kẻ kia xuống ngựa và bước nhanh về phía người dự tuyển Võ Thần.
"Đại nhân, chúng tôi đã đưa người đến rồi".
Kẻ đứng đầu kính cẩn nói.
"Ừm, tôi biết rồi"
Người dự tuyển Võ Thần chậm rãi mở mắt ra, thờ ơ nhìn Lâm Chính, sau đó nói: "Ba người kia lại đây".
Tửu Ngọc giật mình: “Tôi cũng phải đi à?”
"Đương nhiên"
Người dự tuyển Võ Thần khẽ mỉm cười.
Tửu Ngọc khá bối rối nhưng vẫn bước tới.
Vẻ mặt của Ngự Bích Hồng thì đầy cảnh giác.
Giống như Lâm Chính, cô ta không thể nhìn thấu khí tức của người này.
Nhưng vào lúc này, người dự tuyển Võ Thần đột nhiên chậm rãi đứng dậy, bình tĩnh nhìn ba người họ rồi nói: “Tu vi của tôi vừa đột phá, cần rèn luyện thêm kỹ năng. Hiện tại, tôi muốn các người nhận món quà của tôi, uống nó vào rồi chiến đấu với tôi bằng tất cả sức lực của ba người! Nếu thắng, ba người sẽ được thưởng, nếu thua, ba người sẽ chết ở đây!"
Chương 4700: Anh uống thì tôi uống
Nghe vậy, đầu Tửu Ngọc và Ngự Bích Hồng ong ong như sắp nổ tung.
Nếu thua thì sẽ chết sao?
Luật kiểu gì vậy?
Cho dù có thắng, họ cũng sẽ không thể trở thành người dự tuyển Võ Thần, thậm chí sẽ bị những kẻ này giết chết.
Suy cho cùng, thị trấn này có được người dự tuyển Võ Thần là điều cực kỳ hiếm có, sao bọn họ có thể để tư cách này bị tước đi?
“Như vậy không phải quá đáng lắm sao? Điều đó có nghĩa là chúng ta không thể nào sống sót rời khỏi thị trấn này?”
Ngự Bích Hồng âm thầm nghiến răng và giận dữ thì thầm.
"Nếu đánh thắng tôi, các người có thể rời đi”.
Người đàn ông nhún vai.
"Ồ, nếu chúng tôi thắng, các người có bằng lòng nhìn chúng tôi tước đi tư cách người dự tuyển Võ Thần rồi rời đi không?"
Tửu Ngọc tức giận nói.
"Sao các người lắm lời thế? Bảo các người cùng đại nhân luyện công thì làm nhanh đi. Nếu còn nói nhảm nữa, có tin chúng tôi giết các người ngay bây giờ không?"
Tên đứng đầu ban nãy tức giận hét lên.
Những kẻ khác rút vũ khí và lạnh lùng nhìn ba người họ.
Ba người họ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc bước về phía trước.
"Nhanh uống đi!"
Người dự tuyển Võ Thần chỉ vào chiếc bàn đặt ở khoảng đất trống bên cạnh và bình thản nói.
"Đây là gì?"
Ngự Bích Hồng nhìn những chiếc bát đặt trên bàn với vẻ mặt đầy nghi hoặc.
"Đây là nước thần, đồ ngốc. Đây là Võ Thần tương lai ban tặng cho các người. Nếu uống thứ nước thần tiên này, tu vi và sức mạnh của các người sẽ tăng lên, sẽ có ích lợi rất lớn!"
“Người dân trong trấn của chúng tôi muốn còn chẳng được uống nữa là!”
Những người đứng xem xung quanh nói với vẻ ghen tị trên khuôn mặt.
Ngự Bích Hồng trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu, cô ta bước tới cầm một cái bát lên, cẩn thận nhìn chất lỏng trong bát.
Cô ta khẽ ngửi một cái, sau đó đột nhiên quay lại nói: "Lâm tiên sinh, tôi ngửi thấy mùi hoa Chân Huyền và cỏ Hạ Thần... có lẽ nó thật sự có tác dụng!"
"Cái gì? Hoa Chân Huyền? Cỏ Hạ Thần?"
Tửu Ngọc bên cạnh bất chợt rùng mình một cái, vội vã hỏi: "Ngự thống lĩnh! Cô có chắc mình ngửi đúng không?"
"Cái gì? Ông đang nghi ngờ y thuật của tôi à?"
Ngự Bích Hồng hừ lạnh.
"Không, không, tôi không có ý đó!"
Tửu Ngọc hưng phấn, vội vàng nói với Lâm Chính: "Lâm đại nhân, nếu nhận định của Ngự thống lĩnh là chính xác thì đây đích thị là nước thần. Nếu tôi uống nó, nó thậm chí có thể giúp ích cho khí mạch đã bị tổn thương! Thứ này có thể uống được!"
"Nước thần?"
Lâm Chính khẽ cau mày, tiến lên kiểm tra. Anh ngửi một chút, nhìn chằm chằm vào chất lỏng, sau đó bình tĩnh nói: "Thứ này chúng tôi không thể uống!"
"Anh nói cái gì?"
"Đồ khốn, sao anh dám từ chối món quà của Võ Thần tương lai?"
"Đúng là muốn tìm chỗ chết!"
Đám người kia tức giận và dường như muốn xé xác ba người họ thành từng mảnh.
Tửu Ngọc và Ngự Bích Hồng cũng có vẻ ngạc nhiên.
Chuyện tốt như vậy cầu còn không được, vậy tại sao Lâm Chính lại từ chối?
"Đại nhân..."
Ngự Bích Hồng còn muốn nói gì đó nhưng đã bị Lâm Chính ngăn lại.
"Đã là quyết đấu thì nhất định phải công bằng. Nếu không thì thế này đi, chúng tôi uống loại nước thần này, nhưng hy vọng người dự tuyển Võ Thần cũng sẽ cùng chúng tôi uống một bát thì thế nào?"
Lâm Chính bình tĩnh nói.
Những lời này vừa nói ra, sắc mặt của người dự tuyển Võ Thần đột nhiên thay đổi, sau đó hắn trịnh trọng nói: "Nước này tôi đã uống từ lâu rồi, giờ uống nữa cũng vô dụng!"
"Vô dụng thì không thể uống sao? Chỉ cần anh uống một bát, chúng tôi cũng sẽ uống ngay thứ nước thần này rồi cùng anh giao đấu, thế nào?"
Lâm Chính bình tĩnh nói.
Hơi thở của người dự tuyển Võ Thần như ngưng lại, vẻ mặt đột nhiên thay đổi, và hắn vẫn im lặng.
Khi Tửu Ngọc và Ngự Bích Hồng nhìn thấy phản ứng của hắn, họ ngay lập tức hiểu có điều gì đó không ổn.
Tại một vùng hoang vu...Tửu Ngọc đốt lửa sau đó nhận lấy mấy gói thuốc của Lâm Chính và sắc thuốc. Sau khi cho bọn họ dùng xong thì Lâm Chính mới thở phào. Ngự Bích Hồng cũng từ từ mở mắt.
“Đại nhân, cậu cảm thấy thế nào rồi?”, Tửu Ngọc vội hỏi.
“Tương đối rồi. Điều chỉnh thêm vài ngày là có thể hồi phục”, anh nói.
“Vậy thì tốt rồi”.
Tửu Ngọc hít thở, quay qua nhìn Ngự Bích Hồng: “Ngự thống lĩnh, cô muốn uống thêm không?”
“Ông dùng đi”, Ngự Bích Hồng nói bằng vẻ thất thần.
Lâm Chính nhìn cô ta và hỏi: “Sau ngày hôm nay có dự định gì không?”
Ngự Bích Hồng lắc đầu: “Tôi không biết, từ nhỏ tôi lớn lên ở Khinh Liên Cung. Giờ Khinh Liên Cung không còn, cung chủ cũng chết, tôi không biết đi đâu nữa”.
“Ngực thống lĩnh, chi bằng đi cùng chúng tôi”, Tửu Ngọc cười nói.
Ngự Bích Hồng chỉ nhìn Lâm Chính chứ không nói gì.
“Ngự Bích Hồng, cô có đôi mắt rất đặc biệt. Nếu như không có người bảo vệ sẽ dễ bị bắt đi nghiên cứu. Chi bằng cùng chúng tôi quay về vực Diệt Vong. Mặc dù môi trường tu luyện ở đó không bằng ở vùng long mạch này nhưng ít nhất cô cũng được an toàn. Với thực lực của cô, cũng không có mấy người dám làm gì cô hết. Thế nào?", Lâm Chính nhân cơ hội đưa tay ra cứu giúp.
Ngự Bích Hồng dù không bằng Khinh Liên Cung Chủ, nhưng dù sao ở khu long mạch cũng là một cao thủ, vậy thì chẳng có gì nghi ngờ khi cô ta ở vực Diệt Vong.
Cô ta im lặng, sau đó hỏi: “Nếu tôi đồng ý...thì anh có thể chữa mắt giúp tôi được không?”
“Cô không đi theo tôi thì tôi cũng có thể chữa mắt cho cô”, anh cười.
Cô ta run rẩy, lên tiếng: “Tại sao...”
“Bởi vì cô giống tôi, đều là người đáng thương”, Lâm Chính lắc đầu khẽ thở dài, đôi mắt trở nên sâu thẳm.
Ngự Bích Hồng yên lặng quan sát khuôn mặt tuấn tú của anh. Cô ta khẽ đỏ má nhưng nhanh chóng giấu đi. “Vậy được, Lâm đại nhân, tôi đồng ý đi theo anh”.
“Cô sẽ cảm thấy biết ơn với quyết định của mình đấy”. Anh mỉm cười: “Cô tới đây”
Ngự Bích Hồng giật mình, sau đó xích lại gần: “Đại nhân...có gì dặn dò không?”
“Để tôi xem mắt của cô, tháo che mắt ra”.
“Ồ...được”.
Vẻ mặt cô ta ánh lên vẻ phức tạp, sau đó cô ta tháo mạng che để lộ ra đôi mắt như màu nham thạch.
Lâm Chính lấy ra hai cây châm, ghim vào hốc mắt.
“Đại nhân, cậu vẫn chưa hồi phục vết thương, không thể dùng sức mạnh phi thăng được”, Tửu Ngọc vội nhắc nhở.
“Không sao”, Lâm Chính nói.
Một lúc sau, anh rút cây châm ra. Cây châm cũng biến thành màu đỏ giống như bị nung nóng vậy.
“Đại nhân, phải điều trị thế nào?”, cô ta hỏi.
“Nếu là người bình thường thì khó, nhưng cô may mắn là tôi hiểu về dị hỏa, mà dị hỏa lại liên quan tới việc điều trị bệnh của cô”, Lâm Chính cười, che đi mắt của Ngự Bích Hồng : “Chịu đựng một chút, sẽ rất đau đấy”.
“Được”, Ngự Bích hồng gật đầu.
Lâm Chính dùng lực. Một ngọn lửa bùng lên từ tay của anh. Ngọn lửa này vừa được sinh ra thì có vẻ như đã ngay lập tức bị hút bởi đôi mắt của Ngự Bích Hồng và lao về phía cô ta.
Ngự Bích Hồng đau đớn kêu la, mồ hôi chảy ròng ròng, cơ thể run lên bần bật. Thế nhưng cô ta nhanh chóng cảm nhận được ngọn lửa dần biến mất, đôi mắt dường như được trở lại trạng thái bình thường.
Một cảm giác mát lạnh trỗi dậy. Cô ta chưa từng có cảm giác như thế này. Thật thoải mái.
Cứ thế tầm vài phút. Lâm Chính buông tay ra. Thế nhưng lúc này anh đột nhiên ngã ra đất, cơ thể run lên.
“Đại nhân”, Ngự Bích Hồng và Tửu Ngọc kêu lên.
Chương 4697: Người dự tuyển Võ Thần
Lâm Chính chỉ xua tay. Mặt lấm tấm mồ hôi. Bàn tay khi nãy đặt lên mắt Ngự Bích Hồng đỏ rực, từng đường như nham mạch chạy dọc cánh tay anh.
Hai người có thể nhìn thấy rõ nguồn sức mạnh rực lửa đang rót vào mạch máu của anh. Cảm giác đau đớn có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Tửu Ngọc há hốc miệng. Ngự Bích Hồng cũng hiểu ra. Lâm Chính dùng dị hỏa để hút những thứ có trong mắt cô ta vào người mình với mục đích thanh tẩy cho cô ta.
Nhưng hóa ra những thứ đó không hề biến mất mà tiếp tục tác oai tác quái trong người anh. Nhìn biểu cảm đau khổ của Lâm Chính, cô ta cảm giác như có dao cứa vào trái tim.
“Đại nhân”
Cô ta lao lên, ôm chặt lấy anh, nước mắt rơi xuống. Cô ta rất muốn làm được điều gì đó nhưng không thể.
Mộc lúc sau, một bàn tay vuốt nhẹ lên đầu cô: “Được rồi Bích Hồng, tôi không sao. Không cần lo lắng”.
Ngự Bích Hồng ngước nhìn, Lâm Chính mỉm cười yếu ớt. Cô ta giật mình, vô thức ý thức được điều gì đó bèn buông tay ra.
“Đại nhân, cách điều trị này sợ rằng sẽ làm hại đại nhân mất. Đừng làm vậy nữa”.
“Quá trình điều trị có thể có chút đau đớn nhưng không cần lo lắng, vì nó không ảnh hưởng nhiều tới cơ thể của tôi”.
Lâm Chính cười nói: “Tôi tính toán rồi, tầm 60 lần điều trị thì có thể lấy hết được lượng vật chất trong người cô và cô sẽ có một đôi mắt bình thường”.
“Nhưng đại nhân...”
“Được rồi, đừng nói nữa. Cô đã đi theo tôi thì tôi phải có trách nhiệm với cô", Lâm Chính cắt ngang lời của Bích Hồng với vẻ mặt nghiêm túc.
Ngự Bích Hồng há hốc miệng, đành phải từ bỏ. Đương nhiên cô biết được sự đau khổ và đáng sợ do thứ này gây ra. Hơn nữa, việc anh lấy thứ vật chất đó hấp thụ vào người mình thì anh cũng sẽ đau đớn hơn gấp bội. Ngự Bích Hồng nhắm mắt, thề rằng sẽ tận tâm tận lực vì anh.
“Đại nhân, cậu nghỉ ngơi một lúc đi. Chúng ta lát đi đâu?”, Tửu Ngọc cười hỏi.
“Tìm được tung tích của Diệp Viêm chưa?”
“Đâu dám tìm đâu ạ. Giờ chúng ta đang là đối tượng bị truy nã rồi”, Tửu Ngọc cười khổ.
“Truy nã sao?”
“Thái Thiên Võ Thần đã ra lệnh bắt đại nhân rồi. Giờ ở khắp các điểm treo thưởng đều có tên của cậu. Chúng ta mà vào thành thì nguy hiểm lắm”.
“Vậy sao?”, Lâm Chính chau mày.
“Đại nhân, hay chúng ta tới thành Long Tâm trước. Đó không phải là nơi mà Thái Thiên Võ Thần có thể quản lý, tới đó có thể né được đối phương lại có thể thăm dò thêm thông tin”, Ngự Bích Hồng nói.
“Được, vậy chúng ta tới thành Long Tâm”, anh gật đầu.
Ba người nghỉ ngơi tầm nửa ngày rồi xuất phát tới thành Long Tâm.
Tửu Ngọc định mua ngựa để đi. Vì tu vi của ông ta cũng bị tổn hại nặng nề, quần áo thì bất tiện vì dùng của các đệ tử Khinh Liên Cung.
Ba người thương lượng sau đó đi tới một thôn nhỏ gần đó. Họ vừa bước vào cổng thôn thì bèn nhìn thấy một đoàn người lao ra bao vây họ.
“Làm gì vậy?”
“Mua ngựa”
“Mua ngựa sao?”
Người đi đầu nhìn ba người bọn họ và tỏ vẻ cảnh giác. Tửu Ngọc và Ngự Bích Hồng vô cùng căng thẳng. Bọn họ đã cải trang rồi, có lẽ không dễ bị nhận ra đâu.
Đúng lúc này người đi đầu đột nhiên lên tiếng: “Có thể vào thôn nhưng phải bỏ vũ khí lại, không được mang vào trong, rõ chưa?”
“Không được mang vũ khí? Sao có thể chứ”.
“Không đồng ý thì cút, tóm lại là từ tháng này không ai được mang vũ khí vào trong thôn nữa”.
Người này hừ giọng. Ngự Bích Hồng tái mặt, bặm môi. Lâm Chính thì lên tiếng: “Xin hỏi, tại sao không cho chúng tôi mang vũ khí vào?”
“Nguyên nhân rất đơn giản, trong thôn có người dự tuyển Võ Thần, hiểu chưa?”, người kia kiêu căng nói.
Chương 4698: Cùng luyện công
Người dự tuyển Võ Thần?
Ba người đưa mắt nhìn nhau.
"Là gì vậy nhỉ?"
Lâm Chính nhìn về phía Ngự Bích Hồng.
"Là những người có năng lực tham gia vào trận quyết đấu Võ Thần, có cơ hội để trở thành Võ Thần".
Ngự Bích Hồng trầm giọng đáp.
"Lợi hại vậy sao?"
"Cũng không phải quá lợi hại, vì số người tham gia trận quyết đấu này không phải là ít. Có nhiều người cho rằng năng lực của mình như vậy là đủ nên muốn tới thách đấu, có điều họ không biết Võ Thần đáng sợ đến thế nào. Những kì quyết đấu Võ Thần trước đó đều được tổ chức định kỳ. Nhưng đã hơn trăm năm trôi qua, vẫn chưa có ai thay thế được bảy vị Võ Thần".
Ngự Bích Hồng lắc đầu, hít một hơi lạnh.
Nếu dễ dàng có được vị trí đó như vậy thì cũng chẳng thể nào gọi là Võ Thần được nữa.
Mỗi năm có không biết bao nhiêu người đến thách đấu Võ Thần, nhưng ai nấy thân diệt Đạo vong, chẳng ai có kết cục tốt đẹp.
"Đại nhân, ở trấn này có đối tượng được chọn tham gia quyết đấu, toàn trấn đều toàn lực bảo vệ người này, cho nên họ yêu cầu chúng ta phải bỏ đi võ khí cũng là điều dễ hiểu. Hay là tạm thời chúng ta để võ khí ở bên ngoài trấn, vào trong mua ngựa trước rồi tới thành Long Tâm".
Tửu Ngọc nói.
"Được".
Lâm Chính gật đầu.
"Coi như các người thức thời!"
Người kia hừ khẽ một tiếng, kéo dây cương ngựa đi vào trong trấn.
Lâm Chính trên người không có võ khí, bất luận là Thiên Sinh Đao hay bút Hoạ Kiếm đều giấu trong lòng bàn tay anh, cho nên chỉ có Ngự Bích Hồng và Tửu Ngọc phải giao nộp vũ khí.
Ba người họ đi vào bên trong trấn.
Trấn này không lớn, có khoảng vài trăm nhân khẩu.
Tửu Ngọc dùng đan dược đổi lấy một bộ quần áo, sau đó cùng Lâm Chính đi chọn ngựa.
"Trấn này không lớn, cũng chẳng có ngựa tốt, cứ chọn tạm thôi vậy".
Lâm Chính liếc nhìn mấy con ngựa được ông chủ dắt ra, bình thản nói.
Hai người kia gật đầu, dắt ngựa chuẩn bị rời đi.
Nhưng đúng lúc này, mấy kẻ ban nãy chặn họ ở cửa trấn lại xuất hiện.
Kẻ đi đầu đánh giá Lâm Chính và Ngự Bích Hồng, sau đó lại nhìn sang Tửu Ngọc, trong mắt đầy vẻ khinh thường.
"Khí mạch của ông ta tôi không thể cảm nhận được. Sao vậy? Lẽ nào là một phế nhân?"
Kẻ đi đầu cưỡi trên con ngựa, ngông nghênh hỏi.
Tửu Ngọc có chút giận dữ, nhưng không nói gì.
"Chúng ta đi thôi".
Lâm Chính cũng không muốn dây dưa với đám người này.
Lúc này trong đầu anh chỉ có duy nhất một việc muốn làm.
Đó là tiêu diệt Diệp Viêm, nhổ cỏ tận gốc.
Sau đó rời khỏi long mạch này.
Nhưng ba người họ đang định rời đi thì đám người kia lại tiến lên chặn đường.
"Các vị muốn gì?"
Lâm Chính cau mày hỏi.
"Mấy người anh em chớ vội đi, có mấy việc muốn nhờ các người giúp".
Tên kia cười nói: "Yên tâm, có thù lao hẳn hoi, mỗi người năm viên linh đan. Thế nào?"
"Xin lỗi, chúng tôi không có thời gian".
Lâm Chính không cần suy nghĩ mà lập tức từ chối ngay.
Nhưng tên kia vẫn không chịu lùi bước, ngược lại còn cười lạnh, khinh bỉ nói: "Người anh em, việc này anh không muốn giúp cũng không được!"
"Anh có ý gì? Muốn đánh nhau sao?"
Ngự Bích Hồng cũng không phải dạng vừa, hừ lạnh một tiếng rồi rút ra thanh ngự kiếm mới, lạnh lùng nhìn mấy kẻ kia.
"Muốn đánh, nhưng không phải chúng tôi đánh với các người!"
Tên kia cười nói: "Người dự tuyển Võ Thần của chúng tôi vừa mới đột phá tu vi, cần tìm vài người để tập luyện củng cố tu vi. Đi thôi, đi cùng tôi tới quảng trường Võ Thần, tập luyện cùng Võ Thần tương lai của chúng tôi!"
"Nếu tôi nói không đi thì sao?"
"Tôi đảm bảo người trong cả trấn này sẽ không để các người rời đi!"
"Có muốn thử không?"
Ngự Bích Hồng nổi trận lôi đình, sát khí đằng đằng.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính lại ngăn lại.
"Bích Hồng, chúng ta đi xem xem".
"Đại nhân..."
"Trấn này cũng không phải ít người, vết thương của chúng ta cũng chưa hồi phục, lúc này đánh phá vòng vây không dễ. Huống hồ, giờ tôi đang bị Võ Thần truy nã, không tiện làm lớn chuyện".
Lâm Chính nhỏ giọng nói.
Ngự Bích Hồng nghe vậy thì cũng đành từ bỏ.
Ba người họ được đưa đến quảng trường Võ Thần.
Chương 4699: Sống hay chết?
Cái gọi là quảng trường Võ Thần chỉ là quảng trường thị trấn đổi tên mà thành.
Thị trấn này ở long mạch này cũng chẳng mấy ai biết đến, nên việc có một ứng cử viên cho vị trí Võ Thần xuất hiện đương nhiên là chuyện hiếm nghìn năm có một.
Ai cũng muốn có được quan hệ với người có địa vị cao nên cả thị trấn đều dốc sức để giúp người dự tuyển này trở thành Võ Thần.
Nếu một Võ Thần xuất hiện ở thị trấn nhỏ này thì đúng là một người làm quan cả trấn được nhờ.
Do vậy nên cả trấn nhỏ này giờ đều xoay quanh ứng cử viên này.
"Làm thế nào để có thể trở thành người dự tuyển?"
Trên đường đi tới quảng trường, Lâm Chính tò mò hỏi.
"Trước cuộc tuyển chọn Võ Thần cuối cùng, bảy vị Đại Võ Thần sẽ chọn ra một trăm người có tài năng phi thường. Một trăm người này hoặc là thiên tài được công nhận hoặc là hậu duệ của các bậc đại năng. Chỉ những người đủ tư cách mới có thể thách đấu Võ Thần. Hơn nữa, trước khi cuộc quyết đấu cuối cùng bắt đầu, nếu ai đánh bại được người dự tuyển Võ Thần đó, thì người đánh thắng sẽ giành được tư cách của người dự tuyển kia", Ngự Bích Hồng giải thích.
"Nói cách khác, người dự tuyển Võ Thần này đã đánh bại một người được Võ Thần lựa chọn?"
Lâm Chính hỏi.
Ngay khi Ngự Bích Hồng định trả lời, người đàn ông đi phía trước đã cười lạnh: "Đúng là vậy, anh có biết người bị thiên kiêu của chúng tôi đánh bại là ai không? Để tôi nói cho mà biết! Chính là con trai của chưởng môn Kiếm Phong Hải, Quy Kiếm Sinh!"
"Cái gì? Quy Kiếm Sinh?"
Vẻ mặt của Ngự Bích Hồng đột nhiên thay đổi, như thể không thể tin nổi.
"Lại là ai đây?"
Lâm Chính cảm thấy kỳ quái hỏi.
"Một trong những thiên tài giỏi nhất trong số những hậu bối, nghe nói anh ta đã lĩnh ngộ được 90% sức mạnh của bố mình là chưởng môn Kiếm Phong Hải. Tôi đã từng đấu với anh ta và bị đánh bại chỉ sau ba chiêu".
Ngự Bích Hồng thì thầm.
"Thật sao?"
Lâm Chính có chút ngạc nhiên.
Nếu đúng như vậy thì thực lực của người dự tuyển Võ Thần này không thể xem thường!
"Đại nhân, tôi nghĩ chúng ta lát nữa chỉ làm cho có lệ một chút rồi thôi. Nếu chúng ta thua, chắc họ sẽ để chúng ta đi".
Ngự Bích Hồng thì thầm: "Nếu dùng hết sức, sợ rằng có thể bị thương".
"Được".
Lâm Chính gật đầu.
Nếu có thể đánh bại Ngự Bích Hồng sau ba nhát kiếm, Quy Kiếm Sinh ít nhất phải đạt tới trình độ trung cấp của cảnh giới Lục Địa Thần Tiên. Vậy thì người đánh bại được Quy Kiếm Sinh, tức người dự tuyển Võ Thần này có lẽ cách việc trở thành thần tiên chỉ còn một bước.
Lâm Chính không có tâm sức đâu mà lãng phí quá nhiều thời gian với người này.
Cho dù Ngự Bích Hồng không nói gì, anh cũng định chỉ làm cho có lệ.
Lúc này, quảng trường Võ Thần trong thị trấn đã chật kín người.
Một nửa thị trấn đã ở đây.
Người dự tuyển Võ Thần đang ngồi xếp bằng ở chính giữa quảng trường, nhắm mắt dưỡng thần.
Lâm Chính ngẩng đầu nhìn.
Đó là một người đàn ông nhìn qua khoảng ba mươi tuổi, mặc đồ trắng, choàng áo choàng dài, râu ria lởm chởm, dáng người mảnh khảnh, gò má rất cao. Tuy nhìn thấy bề ngoài nhưng Lâm Chính khó mà cảm nhận được khí tức của người này.
Chẳng lẽ người này là cao thủ đến từ thế giới bên ngoài sao?
Lâm Chính khẽ cau mày.
Mấy kẻ kia xuống ngựa và bước nhanh về phía người dự tuyển Võ Thần.
"Đại nhân, chúng tôi đã đưa người đến rồi".
Kẻ đứng đầu kính cẩn nói.
"Ừm, tôi biết rồi"
Người dự tuyển Võ Thần chậm rãi mở mắt ra, thờ ơ nhìn Lâm Chính, sau đó nói: "Ba người kia lại đây".
Tửu Ngọc giật mình: “Tôi cũng phải đi à?”
"Đương nhiên"
Người dự tuyển Võ Thần khẽ mỉm cười.
Tửu Ngọc khá bối rối nhưng vẫn bước tới.
Vẻ mặt của Ngự Bích Hồng thì đầy cảnh giác.
Giống như Lâm Chính, cô ta không thể nhìn thấu khí tức của người này.
Nhưng vào lúc này, người dự tuyển Võ Thần đột nhiên chậm rãi đứng dậy, bình tĩnh nhìn ba người họ rồi nói: “Tu vi của tôi vừa đột phá, cần rèn luyện thêm kỹ năng. Hiện tại, tôi muốn các người nhận món quà của tôi, uống nó vào rồi chiến đấu với tôi bằng tất cả sức lực của ba người! Nếu thắng, ba người sẽ được thưởng, nếu thua, ba người sẽ chết ở đây!"
Chương 4700: Anh uống thì tôi uống
Nghe vậy, đầu Tửu Ngọc và Ngự Bích Hồng ong ong như sắp nổ tung.
Nếu thua thì sẽ chết sao?
Luật kiểu gì vậy?
Cho dù có thắng, họ cũng sẽ không thể trở thành người dự tuyển Võ Thần, thậm chí sẽ bị những kẻ này giết chết.
Suy cho cùng, thị trấn này có được người dự tuyển Võ Thần là điều cực kỳ hiếm có, sao bọn họ có thể để tư cách này bị tước đi?
“Như vậy không phải quá đáng lắm sao? Điều đó có nghĩa là chúng ta không thể nào sống sót rời khỏi thị trấn này?”
Ngự Bích Hồng âm thầm nghiến răng và giận dữ thì thầm.
"Nếu đánh thắng tôi, các người có thể rời đi”.
Người đàn ông nhún vai.
"Ồ, nếu chúng tôi thắng, các người có bằng lòng nhìn chúng tôi tước đi tư cách người dự tuyển Võ Thần rồi rời đi không?"
Tửu Ngọc tức giận nói.
"Sao các người lắm lời thế? Bảo các người cùng đại nhân luyện công thì làm nhanh đi. Nếu còn nói nhảm nữa, có tin chúng tôi giết các người ngay bây giờ không?"
Tên đứng đầu ban nãy tức giận hét lên.
Những kẻ khác rút vũ khí và lạnh lùng nhìn ba người họ.
Ba người họ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc bước về phía trước.
"Nhanh uống đi!"
Người dự tuyển Võ Thần chỉ vào chiếc bàn đặt ở khoảng đất trống bên cạnh và bình thản nói.
"Đây là gì?"
Ngự Bích Hồng nhìn những chiếc bát đặt trên bàn với vẻ mặt đầy nghi hoặc.
"Đây là nước thần, đồ ngốc. Đây là Võ Thần tương lai ban tặng cho các người. Nếu uống thứ nước thần tiên này, tu vi và sức mạnh của các người sẽ tăng lên, sẽ có ích lợi rất lớn!"
“Người dân trong trấn của chúng tôi muốn còn chẳng được uống nữa là!”
Những người đứng xem xung quanh nói với vẻ ghen tị trên khuôn mặt.
Ngự Bích Hồng trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu, cô ta bước tới cầm một cái bát lên, cẩn thận nhìn chất lỏng trong bát.
Cô ta khẽ ngửi một cái, sau đó đột nhiên quay lại nói: "Lâm tiên sinh, tôi ngửi thấy mùi hoa Chân Huyền và cỏ Hạ Thần... có lẽ nó thật sự có tác dụng!"
"Cái gì? Hoa Chân Huyền? Cỏ Hạ Thần?"
Tửu Ngọc bên cạnh bất chợt rùng mình một cái, vội vã hỏi: "Ngự thống lĩnh! Cô có chắc mình ngửi đúng không?"
"Cái gì? Ông đang nghi ngờ y thuật của tôi à?"
Ngự Bích Hồng hừ lạnh.
"Không, không, tôi không có ý đó!"
Tửu Ngọc hưng phấn, vội vàng nói với Lâm Chính: "Lâm đại nhân, nếu nhận định của Ngự thống lĩnh là chính xác thì đây đích thị là nước thần. Nếu tôi uống nó, nó thậm chí có thể giúp ích cho khí mạch đã bị tổn thương! Thứ này có thể uống được!"
"Nước thần?"
Lâm Chính khẽ cau mày, tiến lên kiểm tra. Anh ngửi một chút, nhìn chằm chằm vào chất lỏng, sau đó bình tĩnh nói: "Thứ này chúng tôi không thể uống!"
"Anh nói cái gì?"
"Đồ khốn, sao anh dám từ chối món quà của Võ Thần tương lai?"
"Đúng là muốn tìm chỗ chết!"
Đám người kia tức giận và dường như muốn xé xác ba người họ thành từng mảnh.
Tửu Ngọc và Ngự Bích Hồng cũng có vẻ ngạc nhiên.
Chuyện tốt như vậy cầu còn không được, vậy tại sao Lâm Chính lại từ chối?
"Đại nhân..."
Ngự Bích Hồng còn muốn nói gì đó nhưng đã bị Lâm Chính ngăn lại.
"Đã là quyết đấu thì nhất định phải công bằng. Nếu không thì thế này đi, chúng tôi uống loại nước thần này, nhưng hy vọng người dự tuyển Võ Thần cũng sẽ cùng chúng tôi uống một bát thì thế nào?"
Lâm Chính bình tĩnh nói.
Những lời này vừa nói ra, sắc mặt của người dự tuyển Võ Thần đột nhiên thay đổi, sau đó hắn trịnh trọng nói: "Nước này tôi đã uống từ lâu rồi, giờ uống nữa cũng vô dụng!"
"Vô dụng thì không thể uống sao? Chỉ cần anh uống một bát, chúng tôi cũng sẽ uống ngay thứ nước thần này rồi cùng anh giao đấu, thế nào?"
Lâm Chính bình tĩnh nói.
Hơi thở của người dự tuyển Võ Thần như ngưng lại, vẻ mặt đột nhiên thay đổi, và hắn vẫn im lặng.
Khi Tửu Ngọc và Ngự Bích Hồng nhìn thấy phản ứng của hắn, họ ngay lập tức hiểu có điều gì đó không ổn.
Bình luận facebook