• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần (125 Viewers)

  • Chương 4671-4575

Chương 4671: Tuyệt vọng

Câu nói của Lâm Chính là có ý gì?

Cảnh cáo?

Hay là nhắc nhở?

Cầm Kiếm Nữ ngồi xuống tảng đá bên cạnh, hai mắt đờ đẫn như đang suy nghĩ gì đó.

“Đi chưa?”

Cầm Họa Phiêu Bạc dè dặt ngẩng đầu lên hỏi.

Giọng nói hơi run rẩy.

Cầm Họa Hải bên cạnh khá kinh ngạc.

Đây là lần đầu tiên ông ta thấy anh cả của mình có biểu hiện như vậy.

“Anh cả, anh... anh có sao không?”

Cầm Họa Hải cẩn thận hỏi.

“Không sao... anh... anh không sao....”

Cầm Họa Phiêu Bạc lau mồ hôi trên trán, khàn giọng nói: “Cậu ta đi là tốt, mau quay về, lập tức quay về!”

“Được, được…”

Cầm Họa Hải gật đầu, nhanh chóng sai người đến khiêng người bị thương đi, chuẩn bị rời khỏi nơi thị phi này.

“Bố, chúng ta nên làm gì bây giờ?”

Cầm Kiếm Nữ dường như nghĩ đến gì đó, lập tức bước đến hỏi.

“Con có đề nghị gì không?”

Cầm Họa Phiêu Bạc liếc nhìn con gái, mở miệng hỏi.

“Bố, mặc dù anh Lâm không giết chúng ta, nhưng chúng ta đã đắc tội với Võ Thần, người hầu của Võ Thần chết ở đây, không thể cứu sống, việc này ắt sẽ truyền đến tai Võ Thần, một khi ông ta biết được người hầu của mình chết vì tiếp nhận giải treo thưởng, chắc chắn sẽ đổ lỗi cho chúng ta! Cả nhà chúng ta phải chuyển khỏi đây, đi khỏi nơi này, tốt nhất là rời khỏi long mạch dưới lòng đất!”

Cầm Kiếm Nữ vội vàng nói.

“Nhưng nếu rời đi chúng ta sẽ mất tất cả! Chúng ta phải từ bỏ tất cả những gì mình đang có, con hiểu không?”

Đôi mắt của Cầm Họa Phiêu Bạc hơi nheo lại, khẽ nói.

Cả người Cầm Kiếm Nữ run lên, ngơ ngác nhìn Cầm Họa Phiêu Bạc, giọng nói lắp bắp.

“Bố, bố… bố có ý gì?”

“Tình Nhi, đàn ông phải co được dãn được, lúc trước bố dẫn người đầu hàng, vì để sống, nhưng không thể sống tạm bợ, môi trường long mạch dưới lòng đất được ông trời ưu đãi, tốt hơn những nơi khác rất nhiều, thế gia Cầm Kiếm chúng ta đã sống ở đây nhiều thế hệ, sao có thể vì bố mà rời đi?”

“Vậy bố…”

“Muốn sống thì không phải chỉ có chạy trốn, mà chúng ta có thể chủ động đầu hàng!”

“Đầu hàng?”

Cầm Kiếm Nữ lùi về sau mấy bước, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt, như không còn sức lực để đứng vững.

“Người đâu, an táng thi thể người hầu Võ Thần đại nhân, chọn quan tài tốt nhất, sau đó tất cả mọi người trong tộc đều theo tôi đến gặp Võ Thần đại nhân để tạ tội!”

Cầm Họa Phiêu Bạc nói.

“Vâng, thưa gia chủ!”

“A!”

Cầm kiếm nữ đột nhiên rút thanh kiếm từ bên hông, lao như điên lao về phía cái xác, muốn dùng kiếm chém cái xác thành từng mảnh.

Sắc mặt Cầm Họa Phiêu Bạc cứng đờ, lập tức vươn tay nắm lấy cổ tay Cầm Kiếm Nữ.

"Buông ra, mau buông con ra!"

Cầm Kiếm Nữ điên cuồng hét lên, không ngừng giãy giụa.

Đám người Cầm Họa Hải, Cầm Kiếm Lê lao đến giữ chặt Cầm Kiếm Nữ.

“Con điên rồi hả?”

Cầm Họa Phiêu Bạc không kìm được cơn giận, thẳng tay tát mạnh vào mặt Cầm Kiếm Nữ.

Cổ Cầm Kiếm Nữ lệch sang một bên, tóc tai bù xù, khuôn mặt trắng nõn in hằn dấu tay.

Cầm Họa Phiêu Bạc còn đang tức giận, chợt bẻ năm ngón tay của Cầm Kiếm Nữ, giật lấy thanh kiếm.

“Nếu trên người người hầu Võ Thần có vết thương của thế gia Cầm Kiếm thì sao chúng ta có thể giải thích với Võ Thần?”

Cầm Họa Phiêu Bạc khẽ quát: “Con muốn hại chết gia tộc chúng ta sao?”

“Bố, người muốn hại chết thế gia Cầm Kiếm, khiến cả gia tộc ta tan nát là bố!”

Cầm Kiếm Nữ buồn bã mỉm cười, sự tuyệt vọng trong mắt càng lúc càng sâu đậm...
Chương 4672: Trái tim tan nát

“Con đang nói gì vậy hả?”

Cầm Hoạ Phiêu Bạc tức giận nói.

Nhưng dường như Cầm Kiếm Nữ đã cam chịu số phận.

Cô ta chán nản đẩy chú hai và cô tư bên cạnh ra, trên môi nở nụ cười buồn bã.

“Bố, bố cho rằng mình rất thông minh à? Bố cho rằng bố có thể sống, khi dựa vào cầu xin và khuất phục sao?”

“Bố sai rồi, sai hoàn toàn…”

Cầm Kiếm Nữ khàn khàn giọng nói, hai mắt vô hồn.

“Con có ý gì?”

Vẻ mặt Cầm Hoạ Phiêu Bạc hơi mất tự nhiên.

“Bố, bố không nghe thấy Lâm Chính nói gì với con sao? Con hỏi anh ta, chúng ta có thể làm bạn nữa không, anh ta nói, không phải anh ta không muốn, mà là không thể! Bởi vì anh ta biết sau khi thả mọi người đi, mọi người nhất định sẽ đối phó với anh ta, con đoán hẳn anh ta đã đoán được mọi người sẽ dùng cơ thể của người hầu Võ Thần đến nhận tội với Võ Thần đại nhân với mục đích sống sót... anh ta đã đoán được mọi chuyện rồi!”

“Đoán được thì sao? Cậu ta có thể mạnh hơn Võ Thần sao? Chuyện này Võ Thần đại nhân sẽ ra mặt, vẫn là câu nói kia, nếu con bảo bố lựa chọn giữa Võ Thần và Lâm Chính, bố sẽ chọn Võ Thần đại nhân, con cho rằng thế gia Cầm Kiếm có thể là đối thủ của Võ Thần đại nhân sao?”

Cầm Hoạ Phiêu Bạc hầm hừ.

“Không phải bố không có lựa chọn khác, bố có thể lựa chọn rời khỏi long mạch dưới lòng đất, dẫn theo người trong tộc đi thật xa, nhưng bố không bỏ được tất cả mọi thứ của nơi này, không bỏ được hoàn cảnh thuận lợi và địa vị độc tôn…”

Cầm Kiếm Nữ giống như cái xác biết đi, xoay người bỏ đi.

“Thế gia Cầm Kiếm xong rồi… hoàn toàn xong rồi…”

"Lần sau Lâm Chính sẽ không bỏ qua cho mọi người đâu...”

"Tất cả mọi người đều sẽ chết... tất cả mọi người...”

Cô ta vừa đi vừa nỉ non, một thân một mình, càng lúc càng xa.

Vẻ mặt Cầm Hoạ Phiêu Bạc lạnh lùng nhìn chằm chằm con gái, trong mũi phát ra tiếng hừ nặng nề.

“Anh cả, ơ…”

Cầm Hoạ Hải dè dặt nói.

“Đừng để ý đến nó! Con bé càng ngày càng không ra gì!”

Cầm Hoạ Phiêu Bạc hầm hừ.

“Ồ”, Cầm Hoạ Hải gật đầu, do dự một lát, nhưng không nhịn được nói: “Nhưng anh cả, con bé Tình Nhi nói cũng có lý, như theo tên họ Lâm kia nói, cậu ta dự đoán được chúng ta sẽ đi tìm Võ Thần... hơn nữa như cậu ta nói, có lẽ lần sau cậu ta sẽ không tha cho chúng ta, cậu ta tự tin như vậy, có khi nào có biện pháp đối phó với Võ Thần rồi hay không?"

“Có biện pháp đối phó với Võ Thần? Ha ha, chú tin không?”

Cầm Hoạ Phiêu Bạc cười khinh thường, trên mặt đầy vẻ giễu cợt.

Cầm Hoạ Hải mở miệng, nhưng không dám trả lời.

Mặc dù Lâm Chính giết người hầu của Võ Thần, áp chế thế gia Cầm Kiếm đến mức không thở nổi, nhưng không đủ chứng minh cậu ta có thể đối phó với Võ Thần.

Nếu Võ Thần ra tay, sợ rằng chỉ cần động một ngón tay, những người này sẽ tan thành mây khói.

Nếu nói thực lực của Lâm Chính vượt qua bọn họ hai ba cấp, vậy thì bảy Võ Thần chí ít cũng phải bắt đầu từ cấp thứ mười ...

Phải biết rằng, long mạch dưới lòng đất lưu truyền một câu nói:

Trước mặt Võ Thần, chúng sinh đều như con kiến!

“Không cần lo lắng, quay về Phiêu Diểu Thành, đóng quan, khiêng quan, khóc tang, mặc đồ tang, đi gặp Võ Thần!”

"Rõ!"

Mọi người hô lên.

Người của thế gia Cầm Kiếm lập tức chuẩn bị quay về Phiêu Diểu Thành.

Đêm hôm đó, đội ngũ đưa tang khởi hành về Phiêu Diểu Thành, dọc đường rải tiền giấy, khóc lóc sướt mướt, khiêng thi thể người hầu Võ Thần ra khỏi thành trì.

Mọi người trên đường đều kinh ngạc, chăm chú nhìn.

Cầm Kiếm Nữ một mình ngồi quỳ trước cổng thế gia Cầm Kiếm, vẻ mặt trống rỗng, trái tim tan nát...
Chương 4673: Người đó là ai?

Lối vào long mạch dưới lòng đất.

Hai tay Tửu Ngọc chắp sau lưng, đi qua đi lại trước tảng đá lớn.

Ông ta đã ở đây chờ suốt một ngày, vẫn chưa thấy Lâm Chính xuất hiện.

“Không có chuyện gì xảy ra với đại nhân chứ?”

“Phải làm sao đây? Nếu có chuyện gì xảy ra với vị đại nhân đó thì trời đất rộng lớn này có nơi nào cho mình dung thân đây?”

Trong lòng Tửu Ngọc nóng như lửa đốt, lẩm bẩm, chuẩn bị xoay người đi vào Phiêu Diểu Thành, tìm Lâm Chính.

Nhưng ông ta vừa xoay người, đã thấy một bóng đen đang đứng trước mặt.

"Ai?"

Tửu Ngọc kêu lên, lập tức rút vũ khí.

“Tôi đây, đừng ngạc nhiên”.

“Đại nhân? Cuối cùng cậu cũng đến rồi!"

Khi Tửu Ngọc nhìn thấy rõ người đến là Lâm Chính, nước mắt lưng tròng, toàn thân run rẩy.

Ông ta nhìn từ trên xuống dưới, sau đó đi vòng quanh Lâm Chính.

"Nhìn gì vậy?"

Lâm Chính hơi buồn cười hỏi.

“Đại nhân, cậu không sao chứ?”

"Tôi có thể có chuyện gì chứ?"

“Không sao là tốt, tôi đợi ở đây, tôi có nói chuyện với vài người qua đường, họ nói hình như cậu được đưa vào danh sách treo thưởng, còn bị cao thủ nhận đơn… bây giờ xem ra, người được gọi là cao thủ đó chẳng qua chỉ có vậy mà thôi! Căn bản không phải đối thủ của cậu!”

Tửu Ngọc cười nói.

“Cũng ổn, chủ yếu là vì tôi có mấy món bảo bối bảo vệ tính mạng!”

Lâm Chính cười nói.

“Cũng may lần này nhờ có Từ Chính, không ngờ sản phẩm công nghệ cao do đội của anh ta phát triển có thể mang đến bất ngờ như vậy, nếu không có mấy bảo bối này, e rằng một người hầu Võ Thần đã đủ đối phó rồi”.

Chiếc áo tàng hình thần kỳ thì không cần nói nhiều nữa, sợi cắt kim loại quang học lượng tử có thể dễ dàng chém đứt thanh đao dày cũng khiến người ta vô cùng chấn động.

Sau này trở về, nhất định phải đưa nhiều kinh phí hơn cho Từ Chính, chiêu mộ thêm nhân tài, tiếp tục phát triển những trang bị đặc biệt này.

Nhưng vào lúc này.

Soạt!

Tửu Ngọc đột nhiên ngồi phịch xuống đất, kinh ngạc nhìn Lâm Chính.

“Ông sao thế?”

Lâm Chính tò mò hỏi.

Cả người Tửu Ngọc run lên, há miệng nói: “Không phải, Lâm đại nhân, cậu vừa mới nói…nói đủ đối phó ai cơ?”

“Người hầu của Võ Thần!”

Lâm Chính nói.

“Người… người hầu Võ Thần?”

Tửu Ngọc như cắn phải lưỡi, run rẩy nói: "Cậu... chắc chắn là người hầu Võ Thần chứ?"

“Còn sai được sao, người của thế gia Cầm Kiếm cũng ở đó, tôi có thể nhận sai, nhưng chắc chắn bọn họ sẽ không nhận sai”.

Lâm Chính cười nói.

Tửu Ngọc sửng sốt, sau đó run rẩy hỏi: "Vậy... người hầu Võ Thần... sao... sao rồi?"

“Chết rồi, bị tôi đốt thi thể, không thể cứu sống”.

Lâm Chính nói.

Phù!

Lúc này hai chân Tửu Ngọc duỗi ra, sợ hãi ngất lịm.

“Này? Ông không sao chứ?”

Lâm Chính vội vàng bóp nhân trung, rồi xoa thái dương.

Phải mất một lúc lâu Tửu Ngọc mới tỉnh lại.

Ông ta tóm lấy tay Lâm Chính, vội vàng nói: “Lâm đại nhân, chúng ta không thể ở đây nữa, chạy! Chạy mau…”

"Chạy?"

“Cậu giết người hầu Võ Thần, chắc chắn Võ Thần sẽ không tha cho cậu! Chạy! Chạy mau!”

"Nhưng tôi còn chưa làm xong việc, sao có thể cam tâm rời đi như vậy? Huống chi, nếu Võ Thần muốn tiêu diệt tôi, dù tôi rời khỏi long mạch dưới lòng đất, ông có thể đảm bảo ông ta sẽ không đuổi đến vực Diệt Vong để giết tôi chứ?"

Lâm Chính lắc đầu, cười nói: "Không tránh được, chỉ có thể đối mặt!"

“Cậu điên rồi sao? Cậu lấy gì ra để đấu với Võ Thần? Đó là một trong bảy người mạnh nhất của long mạch dưới lòng đất!"

Tửu Ngọc gần như gầm lên.

“Không đấu lại thì có thể tránh, chỉ cần không chết thì cuối cùng cũng sẽ có giờ phút chiến thắng”.

Lâm Chính bình tĩnh nói.

Tửu Ngọc ôm mặt khóc lóc, có vẻ như đang rất sợ hãi.

“Được rồi, đừng khóc, Tửu Ngọc, tôi muốn ông hộ pháp giúp tôi, tôi muốn bế quan mấy ngày”.

"Bế quan?"

“Ừ, tìm một ngọn núi giúp tôi trông chừng, ngọn núi kia cũng không tồi!”

Lâm Chính chỉ vào ngọn núi thấp cách đó không xa, đi thẳng đến.

Chân của Tửu Ngọc mềm nhũn.

Nhưng việc đã đến nước này, ông ta còn có thể làm gì?

“Rốt cuộc tôi đã chọc vào ai thế? Sao lại xui xẻo như vậy!”

Tửu Ngọc đau đớn chửi rủa, giậm chân, chỉ đành bước theo.



Trong một toà cung điện nguy nga lộng lẫy.

Một bóng người mặc áo giáp vàng, sau lưng là chiếc áo choàng màu đỏ chậm rãi bước ra.

Mười hai người cả nam lẫn nữ có khí tức đáng sợ, đứng hai bên người này.

Mười hai người đều mặc áo choàng, nhưng áo giáp trên người đều là màu bạc, ai ai cũng có dáng vẻ hiên ngang, khí chất ung dung bất phàm.

Nhưng điều đáng sợ hơn là khí tức của bọn họ.

Chỉ mới đến gần, đám người Cầm Họa Phiêu Bạc đã có thể cảm nhận được một loại cảm giác bí bách, càng đến gần, càng cảm thấy khó thở.

Đến khi tới gần, mọi người không kiềm chế được nữa, lần lượt quỳ xuống, cố gắng hít thở.

Người của thế gia Cầm Kiếm đều khiếp sợ, trên mặt đầm đìa mồ hôi lạnh, không dám ngẩng đầu.

Cầm Họa Phiêu Bạc chống đỡ cơ thể, cao giọng nói: “Tội nhân Cầm Họa Phiêu Bạc, dẫn theo toàn thể thế gia Cầm Kiếm, nhận tội với Võ Thần đại nhân, Cầm Họa Phiêu Bạc không thể bảo vệ người hầu của đại nhân khiến ông ấy mất mạng, đây là tội không thể tha, xin Võ Thần đại nhân ban tội!”

Lời này vừa dứt, mọi người đều dập mạnh đầu xuống đất.

Bóng người mặc áo giáp vàng hờ hững liếc nhìn quan tài, từ đầu đến cuối không nhìn đám người đang quỳ dưới đất.

Chỉ thấy người đó khẽ giơ tay lên.

Bùm!

Quan tài gỗ chắc dày nổ tung ngay tại chỗ.

Một xác chết cháy đen mặc quần áo mới bị rơi ra ngoài.

Bóng người đó cách không trung nhấc bổng cái xác lên.

Xác chết cháy đen bay tới, lơ lửng ở trước mặt.

Bóng người áo giáp vàng quan sát một lát, mặt không biểu cảm nói: "Dị hỏa?"

“Đúng vậy... đúng vậy, sau khi ông ấy chết, tên khốn kia đã dùng dị hỏa thiêu hủy, không còn hy vọng cứu sống...”

Cầm Họa Phiêu Bạc ôm đầu đau khổ nói: “Đại nhân, tôi có tội, là tôi đã hại người hầu của đại nhân, xin hãy trừng phạt tôi... hu hu...”

Đám người thế gia Cầm Kiếm đều khóc ra tiếng, đau đớn như sắp chết.

Nhưng giây tiếp theo.

Phụt.

Xác chết cháy đen của người hầu Võ Thần bất ngờ phát nổ.

Mọi người lập tức ngừng khóc, vô cùng chấn động.

“Chết một con chó thì tôi không quan tâm lắm, tôi chỉ muốn biết một chuyện”.

Bóng người đó nhìn Cầm Họa Phiêu Bạc, trên mặt không biểu cảm.

Cả người Cầm Họa Phiêu Bạc run lẩy bẩy, vội vàng quỳ xuống dập đầu: "Đại nhân muốn biết chuyện gì?"

“Trước khi người đó giết con chó của tôi, hắn có biết... con chó này là của tôi không?”

“À...biết...”

"Vậy là được rồi!"

Bóng người đó bình tĩnh nói: "Người đó... là ai...?"
Chương 4674: Rượu thịt

Rù rù rù rù...

Trong núi sâu, những luồng ánh sáng kỳ lạ phát ra, kèm theo đó là rất nhiều âm thanh kỳ lạ.

Chỉ thấy Lâm Chính đang ngồi khoanh chân trên một tảng đá cạnh thác nước, nhắm mắt ngồi thiền.

Vạn Kiếm Đồ và Bút Họa Kiếm như đang sống lại, liên tục quay vòng xung quanh anh.

Khoảng nửa ngày sau, hai vật này từ từ rơi trên mặt đất.

Lâm Chính cũng mở mắt ra.

“Đây là cách kết nối với đồ vật sao? Đúng là quá thần kỳ, mình thật sự có thể cảm nhận được năng lượng bên trong hai báo vật này... Giống như có thể nhìn xuyên thấu chúng vậy!”

“Hơn nữa... hình như có một phần năng lượng trong chúng đã ngấm vào trong cơ thể mình...”

“Thế chẳng phải được gọi là hòa lại thành một sao?”

Lâm Chính lẩm bẩm, không dám thả lỏng, tiếp tục kết nối với hai bảo bối.

Tửu Ngọc ngồi một mình trên đường lớn bên ngoài núi, ngủ gà ngủ gật.

Lâm Chính đang bế quan ở trên núi, ông ta phải đảm bảo không có ai đến gây rối.

“Đã hai ngày rồi, đại nhân vẫn chưa bế quan xong sao?”

Tửu Ngọc vươn vai, lẩm bẩm.

Ông ta nhìn bầu trời, rồi dứt khoát khoanh chân ngồi xuống tu luyện.

Nhưng lúc này, dường như Tửu Ngọc đã nhìn thấy thứ gì đó, vẻ mặt căng thẳng, lập tức đứng bật dậy, cảnh giác nhìn về phía đường lớn.

Chỉ nhìn thấy một ông lão đang bước đi cọt cà cọt kẹt trên đường lớn.

Ông lão đang đẩy một chiếc xe cút kít bằng gỗ chở đầy rượu thịt, trông rất hấp dẫn.

Thấy vậy, Tửu Ngọc lập tức lấy lại tinh thần.

Người ở long mạch dưới lòng đất không phải thần tiên thật, cũng chưa đến mức không ăn không uống.

Nhưng tài nguyên ở long mạch dưới lòng đất lại rất thiếu thốn, thậm chí cỏ ở nơi này cũng không mọc dài ra được, đương nhiên cũng không có thức ăn.

Đa phần rượu thịt đều được vận chuyển từ vực Diệt Vong đến, cũng sẽ có những người chuyên kinh doanh loại hình này để đổi lấy đan dược và pháp bảo từ những người tu hành nơi đây.

Tửu Ngọc vẫn chưa ăn gì kể từ khi trở lại long mạch dưới lòng đất, lúc còn ở thế gia Cầm Kiếm cũng không ăn gì, giờ chẳng phải là lúc nên ăn bổ sung rồi sao?

“Này! Ông già, cho tôi năm cân rượu năm cân thịt!”

Tửu Ngọc đứng trên tảng đá, kêu lên.

“Tới đây!”

Ông lão lập tức đẩy xe gỗ tới.

Chiếc xe gỗ tuy không lớn, nhưng vẫn chở được khoảng năm trăm cân rượu và thịt, tuy rằng ông lão trông có vẻ yếu đuối nhưng sức lực lại khiến cho người ta phải kinh ngạc.

Số tiền mà ông ta kiếm được chính là đan dược, bản thân ông ta cũng đã ăn không ít, thực lực sao có thể kém chứ?

Những người đi khắp nơi bán rượu thịt như thế này, dù là người già hay trẻ con đều không phải là người tầm thường.

“Khách quan, cần mua bao nhiêu cân rượu thịt?”

Ông lão mỉm cười hỏi.

“Không phải đã nói rồi sao? Năm cân rượu, năm cân thịt!”

Tửu Ngọc vừa nói vừa lấy đan dược ở trong túi ra ném cho ông lão.

Ông lão nhanh chóng bắt lấy, nhìn viên đan dược, đôi mắt già nua chợt lóe lên ánh sáng, sau đó vội vàng lấy rượu thịt trên xe ra đưa cho Tửu Ngọc.

Tửu Ngọc cũng không khách sáo, lập tức bắt đầu ăn ngấu nghiến và uống rượu.

“Đại nhân còn cần gì nữa không?”

Ông lão lịch sự hỏi.

“Không phải ông chỉ bán rượu thịt thôi sao, ông còn bán gì nữa hả? Chẳng lẽ ông còn có trò vui đặc biệt nào khác sao?”

Tửu Ngọc cười nhẹ nói.

“Đại nhân, ông nói xem, tôi chỉ là một người chạy vặt, thấy rượu thịt dễ mang theo nên mới đẩy xe đi khắp nơi để bán, chúng tôi cũng có một vài thứ khó mang theo, chỉ cần ông mở lời thì có thứ gì mà không có chứ? Đương nhiên phải bỏ ra một số tiền thích hợp!”

Ông lão cười ranh mãnh nói.

“Thật sao?”

Đôi mắt của Tửu Ngọc sáng bừng, cười híp mắt nói: “Lâu rồi tôi không tìm được người giúp tôi tu luyện, thế này đi, ông hãy đi đến một thị trấn gần đây, chọn giúp tôi một nữ tu sĩ xinh đẹp dẫn đến, xong chuyện tôi sẽ có tiền thưởng lớn cho ông!”

“Thật sao? Được rồi! Đại nhân, ông hãy ở đây đợi tôi, tôi lập tức đi chuẩn bị ngay!”

“Được! Đi nhanh rồi về!”

“Được!”

Ông lão cười nói, sau đó vội vàng đẩy xe đi khỏi.

“Tốt quá, tốt quá! Có lẽ đại nhân sẽ không xuất quan nhanh như vậy đâu, phải sung sướng một chút mới được!”

Tửu Ngọc cười khúc khích, sau khi ăn xong rượu và thịt lập tức tìm một cái hang ở gần đó, dựng lên một kết giới nhỏ, rồi đợi ông già mang theo ‘chuyện tốt’ đến cửa...
Chương 4675: Ông cầu cứu ai?

Cù rù cù rù...

Vụt!

Ánh sáng kỳ lạ đang nhấp nháy ở trên núi bỗng biến mất.

Tửu Ngọc ngẩn người, tưởng rằng Lâm Chính sắp xuất quan nên vội vàng thốt lên.

“Đại nhân, cậu tu hành xong rồi sao?”

Nhưng lại không nhận được câu trả lời của Lâm Chính.

Đại nhân tu luyện cái gì vậy nhỉ? Sao lại lâu quá vậy?

Tửu Ngọc cảm thấy nghi ngờ không thôi.

Nhưng ông già kia càng khiến cho ông ta nóng lòng thấp thỏm hơn.

Tại sao đi cả buổi vẫn chưa quay lại?

Lộc cộc lộc cộc...

Lúc này, trên đường lớn vang lên tiếng ngựa phi.

Tửu Ngọc mừng rỡ.

Tới rồi à?

Ông ta nhanh chóng thò đầu ra ngoài.

Nhưng lại nhìn thấy một nhóm nam nữ mặc quần áo có hoa văn hoa lan cầm theo kiếm đang cưỡi ngựa đi lên từ chân núi.

“Gì vậy?”

Tửu Ngọc nhìn thấy những người này, mặt cắt không còn giọt máu, vội vàng bỏ chạy.

Nhưng vào giây tiếp theo.

Vèo!

Một luồng kiếm khí lao tới, đánh mạnh vào người Tửu Ngọc.

Tửu Ngọc không kịp đề phòng, lập tức bị luồng kiếm khí này đánh bay rồi ngã mạnh xuống đất.

Ông ta loạng choạng vội vàng đứng dậy.

Chỉ thấy đám người kia đang thúc ngựa chạy lên núi.

Tửu Ngọc sợ tới mức hồn bay phách lạc, vội vàng trèo lên.

Ông ta liếc mắt nhìn đám người, chợt thấy ông lão bán rượu thịt lúc nãy cũng ở trong số đó.

“Ông già thối tha! Những người này là do ông đưa tới hả?”

Tửu Ngọc vừa chạy vừa bực dọc hét lên.

“Tửu Ngọc, ông không biết ông đã bị chủ nhân phát lệnh truy nã rồi sao? Tất cả người bán rượu thịt ở long mạch dưới lòng đất đều đã nhận được lệnh truy nã ông, đan dược mà ông có đều từ tay chủ nhân mà ra, chỉ cần ông sử dụng nó thì ông sẽ không thể lẩn trốn được nữa!”

Người dẫn đầu là cô gái một mắt có mái tóc ngắn, lạnh lùng lên tiếng.

Dáng người cô gái đó cực kỳ nóng bỏng, mặc một chiếc áo khoác da, ngực lộ ra ngoài, đường nét trên gương mặt cũng rất xinh đẹp.

Nhưng lại đeo một miếng bịt mắt, trông rất chướng mắt.

Với y thuật ở long mạch dưới lòng đất, tay chân đứt lìa cũng có thể mọc lại, mù một mắt cũng có thể hồi phục.

Nhưng cô gái này lại đeo bịt mắt, vô cùng đặc biệt!

Tửu Ngọc nghe thấy thế, lập tức hiểu ra việc sử dụng đan dược đã khiến mình bại lộ danh tính, chỉ đành nghiến răng chạy tiếp.

“Tửu Ngọc, đừng chạy nữa, nhiệm vụ của ông đã thất bại mà ông lại không quay về báo cáo với chủ nhân, ông đã phản bội chủ nhân, nếu bây giờ ông ngoan ngoãn quay về với chúng tôi thì ông còn có thể chết toàn thây, nếu ông vẫn tiếp tục không biết hối cải thì thứ đang chờ đợi ông chính là sự tra tấn sống không bằng chết!”

Cô gái một mắt chửi mắng.

Tửu Ngọc vừa nghe thấy thế mặt mũi lập tức tái xanh, nghiến răng hét lên: “Ngự thống lĩnh! Có thể tha cho tôi một lần được không? Thứ mà chủ nhân muốn tôi đi tìm hoàn toàn không có ở vực Diệt Vong, nếu đổi lại là cô, cô cũng không thể hoàn thành nhiệm vụ này được! Rõ ràng là chủ nhân muốn tôi đi vào chỗ chết!”

“Muốn ông chết thì ông chết đi, sao lại trốn làm gì?”

Cô gái một mắt hừ một tiếng rồi nói.

“Mấy người không muốn chừa cho tôi một con đường sống nào thật sao?”

Tửu Ngọc hơi suy sụp.

“Sao chủ nhân phải cho một con chó chó đường sống chứ?”

Cô gái một mắt lạnh lùng nói, sau đó rút một thanh kiếm khổng lồ ở sau lưng ra, tay cầm kiếm vung thẳng về phía Tửu Ngọc.

Vèo!

Một luồng kiếm khí đáng sợ dài vài trượng lao nhanh về phía Tửu Ngọc.

Tửu Ngọc hoảng sợ, vội vàng thúc giục sức mạnh phi thăng ra cản lại.

Bốp!

Kiếm khí chạm vào sức mạnh phi thăng rồi nổ tung, biến thành hàng vạn mảnh kiếm khí nhỏ xíu đâm thẳng vào trong da thịt của Tửu Ngọc.

Tửu Ngọc lại bay ra ngoài, đập vào vách núi rồi lăn lộn ngã xuống đất, cử động khó khăn, cả người be bét máu.

Cô gái một mắt và đám đồng bọn thúc ngựa chạy tới, lập tức bao vây Tửu Ngọc.

“Đừng giết tôi... đừng... đừng giết tôi...”

Tửu Ngọc run lẩy bẩy hét lên, đôi mắt ngập tràn nỗi sợ hãi.

“Yên tâm, bọn tôi sẽ không giết ông, chủ nhân sớm đã có phương án trừng phạt ông rồi!”

Cô gái một mắt lạnh lùng nói: “Dẫn đi!”

“Rõ!”

Một người lập tức tóm lấy cánh tay của Tửu Ngọc, vắt ngang lưng ngựa.

Cả người Tửu Ngọc run lẩy bẩy, mồ hôi chảy ròng ròng.

Ông ta muốn phản kháng, nhưng khi nhìn thấy những lưỡi kiếm bóng loáng ở xung quanh thì đâu còn dám hành động liều lĩnh nữa?

Nhưng một khi bị chủ nhân bắt được, thứ chờ đợi ông ta chính là sự tra tấn cùng cực.

Làm sao đây?

Phải làm sao đây?

Tửu Ngọc sắp phát điên rồi.

Đột nhiên, ông ta nghĩ đến điều gì đó, lập tức thét lớn lên.

“Đại nhân! Cứu mạng! Đại nhân... xin hãy nhanh chóng tới đây cứu tôi! Xin hãy nhanh chóng đến Khinh Liên Cung cứu tôi! Đại nhân...”

Tiếng hét đột ngột của Tửu Ngọc khiến mấy người cô gái một mắt vô cùng ngạc nhiên.

Cô gái một mắt hung hăng đá thẳng vào bụng của Tửu Ngọc.

Bốp!

Cú va chạm dữ dội khiến cả người Tửu Ngọc cong lên.

Ông ta đau đến nỗi không nói thành tiếng, mồ hôi trên mặt càng lúc càng nhiều hơn.

“Ông đang cầu cứu ai?”

Cô gái một mắt lạnh lùng hỏi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom