-
Chương 4626-4630
Chương 4626: Đối kháng
“Thằng ngu kia, bảo anh đi sao anh còn không đi mau? Chẳng lẽ anh còn muốn chống đối với người này sao?”
Sát Phủ Vương chửi ầm lên.
“Chưa từng thấy ai ngu xuẩn như anh! Vẫn muốn đi tìm đường chết hả?”
“Nhóc con, nếu không chạy trốn thì không còn cơ hội nữa đâu!”
Mọi người vội vàng hét lên, vẻ mặt đầy lo lắng.
Nhưng Lâm Chính vẫn cầm chặt Thiên Sinh Đao trong tay, hờ hững nói: “Tôi đã lập kế hoạch giết chết ông tổ nhà họ Mãn, nhưng mấy người lại báo thân phận của tôi ra ngoài, với tính cách có thù tất báo của Lũng Huyết Hoàng thì không biết sau này ông ta có đến vực Diệt Vong gây phiền phức cho tôi hay không, nếu đã vậy, tại sao tôi không giết ông ta luôn để tránh phiền phức về sau?”
“Cái gì?”
Tất cả mọi người đều ngẩn ra, tưởng mình đã nghe nhầm.
“Anh muốn giết Lũng Huyết Hoàng sao?”
“Tôi thấy anh điên rồi!”
“Anh cho rằng Lũng Huyết Hoàng là ông tổ nhà họ Mãn, có thể bị mấy trò khôn vặt của anh gây khó dễ hả?”
“Ngu ngốc! Đúng là ngu hết sức!”
Mọi người chửi bới, mắng mỏ không ngừng.
Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy người không biết trời cao đất dày và kiêu ngạo như thế.
“Cậu thật thông minh”.
Lũng Huyết Hoàng hờ hững nhìn Lâm Chính, gật đầu: “Cậu giết người của tôi, quả thật tôi sẽ đến vực Diệt Vong tìm cậu để trả thù! Đáng tiếc, cậu cũng rất ngu dốt! Nếu cậu chạy trốn thì cậu sẽ sống thêm được vài ngày, nhưng bây giờ cậu lại muốn giết tôi, có lẽ cậu sẽ không sống được qua ngày hôm nay!”
“Chưa chắc!”
“Chưa chắc hả?”
Lũng Huyết Hoàng đột nhiên lạnh lùng hừ một tiếng, giơ tay lên vung về phía trước.
Ầm!
Huyết khí hung ác tấn công về phía anh như dòng nước lũ.
“Đại nhân, chạy mau đi!”
Tửu Ngọc sợ hãi đến mức lập tức lùi về phía sau.
Nhưng Lâm Chính vẫn sừng sững đứng đó, nhìn chằm chằm vào huyết khí đang đánh tới, giơ tay trái cầm Thiên Sinh Đao lên.
Bùm!
Huyết khí đập mạnh vào Thiên Sinh Đao rồi nổ tung.
Huyết khí bắn tung tóe, đập thẳng lên người của Lâm Chính.
Anh lùi cơ thể về phía sau một chút, nhưng vẫn đứng vững được.
Đám người Cầm Kiếm Nữ sửng sốt.
Người này cũng có chút thực lực nhỉ?
Nhưng xem ra cũng chẳng thay đổi được điều gì.
Nhiều người như thế mà vẫn không đối phó được Lũng Huyết Hoàng, chỉ dựa vào một người trẻ tuổi như vậy thì có thể làm gì được ông ta chứ?
“Hừ! Không biết sống chết!”
Có vẻ Lũng Huyết Hoàng không muốn kéo dài nữa, ông ta giơ tay lên nắm chặt lại.
Vù vù vù.
Huyết khí khủng khiếp tụ lại thành một thanh Huyết Đao trong lòng bàn tay ông ta, sau đó cơ thể ông ta như một tia chớp lao nhanh về phía Lâm Chính.
“Cẩn thận!”
Cầm Kiếm Nữ yếu ớt kêu lên.
“Thằng nhóc này tiêu đời rồi!”
Sát Phủ Vương nhắm mắt lại.
Đối đầu trực diện với Lũng Huyết Hoàng sao?
Ngay cả bọn họ cũng không làm được!
Đúng như dự đoán, lúc Lũng Huyết Hoàng đến gần giáng Huyết Đao xuống, một luồng sức mạnh như trấn áp hàng ngàn ngọn núi men theo Huyết Đao chém về phía Lâm Chính.
Lâm Chính cầm ngang thanh đao.
Bùm!
Hai lưỡi đao va vào nhau.
Một cánh tay của anh gần như tê dại vì chấn động.
Nhưng Lâm Chính vẫn không lùi về phía sau, thậm chí còn giơ đao lên cắt ngang, định phản công.
Lũng Huyết Hoàng cực kỳ tức giận.
“Chỉ là một thằng ranh con mà dám chống lại tôi sao? Không tiếc mạng như vậy à? Giết! Giết! Giết!”
Ông ta gào lên, sát khí tràn ngập, điên cuồng múa may Huyết Đao, đao ảnh như cơn gió lốc lao về phía Lâm Chính.
Nhưng lúc này, Lâm Chính cũng đang dốc hết sức để chống trả, Thiên Sinh Đao nhanh đến mức không thấy bóng, ngăn cản đòn tấn công của Huyết Đao.
Keng! Keng! Keng! Keng! Keng!
Hai thanh đao điên cuồng va vào nhau, những luồng sát khí hủy diệt đáng sợ bắn ra ngoài.
Tiếng va chạm nổ tung ấy như muốn xé rách màng nhĩ của mọi người.
Đám người Cầm Kiếm Nữ hoàn toàn chết lặng.
Mặc dù lúc này Lâm Chính đang ở thế bất lợi và bị Lũng Huyết Hoàng hoàn toàn trấn áp.
Nhưng... anh đã tiếp được chiêu!
Chàng trai chỉ mới hơn hai mươi tuổi này lại có thể đối đầu với trực diện với Lũng Huyết Hoàng sao?
Chương 4627: Tôi nói rồi, chưa chắc đâu
Hai người họ quấn lấy nhau trong bóng đao bay đầy trời.
Sức mạnh khủng khiếp và đáng sợ như đang phá hủy mọi thứ ở xung quanh.
Lâm Chính càng đánh cánh tay càng run lên kịch liệt hơn, tĩnh mạch, khí mạch, mạch máu trên cánh tay đều run rẩy như dây đàn được gãy, nếu không phải cơ thể của anh rất cường tráng, e rằng cánh tay của anh đã vỡ vụn rồi.
Đao pháp của Lũng Huyết Hoàng cực kỳ tinh xảo, liên tục đánh vào chỗ hiểm trên người Lâm Chính.
Dưới đòn tấn công dồn dập này, Lâm Chính không có chỗ để đánh trả.
Lúc này, đột nhiên Lũng Huyết Hoàng hét lên, sức mạnh của thanh Huyết Đao trong tay ông ta đột nhiên tăng lên mấy chục lần.
Hô hấp của Lâm Chính run lên, lập tức giơ đao lên chống cự.
Bùm!
Tiếng nổ lại vang ra xung quanh.
Lâm Chính bị nhát đao này làm chấn động khiến cả người run lẩy bẩy, lùi lại phía sau nửa bước.
Cơ hội tốt!
Lũng Huyết Hoàng nhanh mắt nhanh tay lập tức giáng Huyết Đao xuống thêm một lần nữa.
Tốc độ của nhát đao này rất nhanh, huyết khí bùng nổ như nước lũ.
Lâm Chính vội vàng né tránh.
Nhưng vẫn chậm một chút.
Xoẹt!
Lưỡi đao đâm xuyên qua hông anh, trong khoảnh khắc bị đâm xuyên đó, hông anh bị cắt mất một miếng thịt lớn, máu tươi tuôn ra như suối.
Đám người Cầm Kiếm Nữ thấy thế, đôi mắt vẫn còn chút ảo tưởng bỗng mờ dần.
“Đại nhân!”
Tửu Ngọc đang núp trên con đường mòn run rẩy hét lên.
Lâm Chính ổn định cơ thể, đưa tay chạm vào vết thương ở thắt lưng, cau mày lại.
“Thằng ranh cậu chỉ có thế mà dám kiêu căng rồi sao? Còn dám khiêu chiến tôi hả?”
Lũng Huyết Hoàng cười khinh miệt, trong đôi mắt ấy tràn đầy sự xem thường.
Nhưng vào giây tiếp theo, nụ cười của ông ta cứng đờ.
Chỉ nhìn thấy Lâm Chính cầm Thiên Sinh Đao đưa về phía thắt lưng của mình.
Một luồng ánh sáng dịu nhẹ bắn ra, lập tức bao lấy hông của anh.
Sau đó, vết thương trên hông lập tức lành lại với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được.
Đám người Cầm Kiếm Nữ lập tức thốt lên.
“Sinh khí trên cây đao đó quá dày đặc, đó là loại đao gì vậy?”, Sát Phủ Vương ngạc nhiên thốt lên.
“Cây đao này tốt thật!”
Lũng Huyết Hoàng hoàn hồn lại, nhìn chằm chằm Lâm Chính, lạnh lùng nói: “Tôi muốn có cả thanh đao và Vạn Kiếm Đồ ở trên người cậu!”
“Vậy phải xem bản lĩnh của ông thế nào đã”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Chết đi!”
Lũng Huyết Hoàng giận dữ, lại cầm Huyết Đao lao tới.
Huyết khí vô tận ở sau lưng ông ta biến thành một bóng người to lớn và mạnh mẽ, di chuyển theo cử động của ông ta tấn công Lâm Chính.
“Dị hỏa! Sinh!”
Các ngón tay của Lâm Chính đột nhiên cử động.
Phụt!
Dị hỏa nhàn nhạt phun ra từ đầu ngón tay của anh, sau đó chạm nhẹ vào Thiên Sinh Đao.
Lũng Huyết Hoàng thở dốc.
Chỉ thấy Lâm Chính chém ngang .
Ầm!
Một bức tường lửa chợt hình thành.
Huyết khí đang lao tới bị tường lửa nuốt chửng trong nháy mắt.
“Cậu lại biết dị hỏa sao?”
Lũng Huyết Hoàng cảm thấy khó tin.
“Không chỉ có dị hỏa thôi đâu!”
Lâm Chính lạnh lùng hừ một tiếng, lại di chuyển ngón tay: “Sấm sét, tới đây!”
Ầm!
Một đám mây đen dày đặc lập tức xuất hiện trên đỉnh nham thạch, lúc này, vài tia sấm sét lao ra từ đám mây đen, đánh thẳng vào Lũng Huyết Hoàng.
Lũng Huyết Hoàng bất ngờ không kịp đề phòng, vội vàng dùng Huyết Đao ngăn chặn tia sấm sét đang đánh xuống.
Nhưng lúc này, Lâm Chính đột ngột lao ra từ trong tường lửa, dùng đao chém thẳng vào cổ Lũng Huyết Hoàng.
Ánh mắt Lũng Huyết Hoàng run lên, dùng tay không nắm lấy Thiên Sinh Đao.
Phụp!
Năm ngón tay ông ta chụp lấy Thiên Sinh Đao.
Lâm Chính thấy vậy, lập tức thúc giục sức mạnh phi thăng khiến cho Thiên Sinh Đao trở nên cực kỳ sắc bén.
Da thịt năm ngón tay Lũng Huyết Hoàng dần dần bị xé nát, lộ ra xương trắng dày đặc, nhưng dù là xương trắng cũng từ từ nứt ra.
Sắp không ngăn cản được nữa.
“Cút cho tôi!”
Lũng Huyết Hoàng gào ầm lên, một dòng máu đáng sợ bay ra từ người ông ta.
Lâm Chính không kịp đề phòng, đột nhiên dòng máu đánh bay, đập mạnh xuống mặt đất cách đó hơn trăm mét.
Sau khi rơi xuống, Lâm Chính nôn ra máu như thể đang bị nội thương!
Lũng Huyết Hoàng thoát khỏi đòn tấn công.
“Thằng ranh! Mấy tài mọn đó hoàn toàn không giết được tôi! Không giết được tôi đâu!”
Lũng Huyết Hoàng gào lên liên tục, đôi mắt đỏ ngầu.
“Tôi nói rồi, chưa chắc”.
Lâm Chính chậm rãi đứng dậy, lau vệt máu tươi trên khóe miệng, nhìn chằm chằm Lũng Huyết Hoàng.
Lũng Huyết Hoàng ngẩn người.
Lâm Chính lại cầm Thiên Sinh Đao đâm vào cơ thể mình.
Ánh sáng dịu nhẹ lại xuất hiện.
Một lần nữa, Lâm Chính lại sáng bừng lên.
Chương 4628: Vậy cậu chết chắc rồi
Cầm Kiếm Nữ im lặng nhìn Lâm Chính, trong lòng đột nhiên cảm thấy hối hận.
Cô ta không ngờ, thực lực của Lâm Chính lại mạnh như vậy!
“Dị hoả, Lôi Thuật, còn có cả Thiên Sinh Đao, một nơi thâm sâu khó lường như long mạch dưới lòng đất, từ khi nào lại xuất hiện một tên yêu nghiệt như vậy?”
Cầm Kiếm Nữ lẩm bẩm.
Nhờ Thiên Sinh Đao chữa trị, Lâm Chính đã hồi phục như trước, vết thương trên cơ thể đã biến mất.
Lũng Huyết Hoàng nắm chặt Huyết Đao, vẻ mặt bình tĩnh dần dần trở nên hung dữ.
Ông ta biết, nếu không thể một phát chém chết Lâm Chính thì ông ta sẽ không thể làm gì được anh.
"Tôi nghĩ ông không thể kéo dài được nữa!"
Lúc này, Lâm Chính lên tiếng.
"Kéo dài?"
Hai mắt Lũng Huyết Hoàng nheo lại, ánh mắt lạnh lùng.
"Không phải sao?"
Lâm Chính thản nhiên nói: “Ông cho rằng khống chế được khí tức của mình, là có thể giấu được tôi sao?”
“Thật ra, sức mạnh phi thăng của ông đã sớm cạn kiệt! Trước đó ông đối phó với đám người Cầm Kiếm Nữ đã hao phí rất nhiều khí lực, cho dù sau đó được bổ sung, nhưng cũng không bù đắp được bao nhiêu!”
"Xét về thực lực, tôi tuyệt đối không phải đối thủ của ông, nhưng bây giờ, ông không thể đánh thắng tôi!"
“Nếu cứ tiếp tục, ông sẽ kiệt sức mà chết!”
Dứt lời, đám người Cầm Kiếm Nữ đều giật mình.
Bọn họ vội vàng nhìn Lũng Huyết Hoàng, nhưng Lũng Huyết Hoàng không hề có biểu hiện mệt mỏi kiệt sức.
“Thằng ranh, đừng đoán mò! Sức mạnh phi thăng của tôi giống như biển cả, vô cùng vô tận, huống hồ, đối phó với cậu thì cần bao nhiêu khí lực chứ?”
Lũng Huyết Hoàng lạnh lùng nói, lại đánh về phía Lâm Chính.
Lâm Chính không rút lui, giơ đao nghênh chiến.
Một tay anh cầm đao, một tay phát động dị hoả và sấm sét.
Thế tấn công của Lũng Huyết Hoàng vẫn dày đặc như cũ, nhưng rõ ràng là kém hơn rất nhiều so với trạng thái lúc trước.
Hai bên lại đánh nhau, đám người Cầm Kiếm Nữ kinh ngạc phát hiện, Lũng Huyết Hoàng không có lực áp chế kinh người như trước, mà ngang bằng với Lâm Chính, không chiếm bao nhiêu ưu thế.
Trận đấu này, Lũng Huyết Hoàng hoàn toàn không thể làm tổn thương Lâm Chính, ngược lại còn suýt chút nữa bị Lâm Chính đánh bị thương.
“Quả nhiên, ông ta đã kiệt sức!”
Cầm Kiếm Nữ nói.
Ầm.
Cùng với một đợt nổ tung, Lũng Huyết Hoàng nhanh chóng rút lui, giữ khoảng cách với Lâm Chính.
"Còn muốn cứng rắn chống đỡ à? Muốn thở thì cứ thở đi”.
Lâm Chính nói.
Lũng Huyết Hoàng nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt đỏ như máu bừng bừng lửa giận.
Ông ta chỉ muốn chém Lâm Chính thành từng mảnh.
Không sai, ông ta đã kiệt sức.
Thực ra trước đó Lâm Chính đã quan sát Lũng Huyết Hoàng.
Lũng Huyết Hoàng không mạnh như đám người Cầm Kiếm Nữ đã nghĩ.
Sở dĩ Lũng Huyết Hoàng có thể một mình đánh bại Cầm Kiếm Nữ, là nhờ thuộc hạ của Lũng Huyết Hoàng và âm thanh kinh văn đã làm tiêu hao rất nhiều khí lực của đám người Cầm Kiếm Nữ.
Trong trận chiến sau đó, Lũng Huyết Hoàng thực sự đã không thể chịu đựng được nữa.
Nhưng ông ta không biểu hiện ra ngoài, ông ta sợ sẽ khiến đám người Cầm Kiếm Nữ liều chết đánh trả, cho nên ông ta luôn hành động bình tĩnh.
Trên thực tế, ông ta chỉ còn lại không đến 30% khí lực.
Cũng bởi Lâm Chính nhìn thấy điều này nên mới dám ra tay giết Lũng Huyết Hoàng để tránh phiền phức về sau.
"Cậu tên là gì?"
Lũng Huyết Hoàng khàn giọng hỏi.
"Lâm Chính!"
“Được! Rất tốt! Thằng nhãi ranh, cậu rất đặc biệt! Tôi sẽ nhớ kỹ cậu, hôm nay coi như cậu may mắn, sau này chúng ta sẽ từ từ tính sổ!"
Lũng Huyết Hoàng hung dữ gật đầu, sau đó thu hồi Huyết Đao, xoay người rời đi.
"Không có sau này đâu!"
Lâm Chính bỗng nhiên hét lớn.
Cơ thể Lũng Huyết Hoàng run lên, không chút do dự, lao về phía trước, định xuống núi rời đi.
Nhưng giây tiếp theo.
Bùm!
Ánh sáng vàng kim toả ra bốn phương tám hướng.
Sau đó, xuất hiện trận pháp bao quanh đỉnh núi.
Kết giới?
Lũng Huyết Hoàng sửng sốt, lập tức tung ra huyết khí đánh trả.
Ầm!
Tiếng nổ kinh người vang lên.
Kết giới rung nhẹ, nhưng không bị hư hại.
Bất ngờ đây lại là kết giới Thiên Thần!
“Đại nhân bố trí nó từ lúc nào thế?”
Tửu Ngọc bối rối.
“Thằng nhóc thối tha! Cậu định đấu với tôi đến chết sao?”
Lũng Huyết Hoàng gầm lên.
"Kể từ khi tôi ra tay, giữa tôi và ông, chỉ có một người được sống!"
“Chắc chắn là cậu sẽ chết!”
Lũng Huyết Hoàng gào lên, lần nữa lao về phía Lâm Chính.
Ông ta hiểu cường độ của kết giới này, ngay khi chạm vào nó.
Trong thời gian ngắn không thể xuyên qua kết giới để chạy thoát!
Sự việc đến bước này, chỉ có thể đánh với Lâm Chính một trận đến chết.
Dường như Lâm Chính đã sớm có chuẩn bị, anh phóng ra Hồng Mông Long Châm, cầm Thiên Sinh Đao lao đến.
Hai bên lại chém giết.
Lần này dường như Lâm Chính đã dùng hết toàn bộ sức mạnh, không hề nương tay, đối mặt với đòn công kích của Lũng Huyết Hoàng, anh không né tránh nữa, mà thay vào đó là phản đòn tấn công.
Chiêu thức của Lũng Huyết Hoàng vô cùng kinh khủng, đánh lên người Lâm Chính khiến anh lập tức bị lột da thịt.
Ngay cả xương chí tôn cũng khó mà ngăn cản.
Nhưng Lũng Huyết Hoàng vừa tạo ra vết thương, trên người Lâm Chính đã xuất hiện luồng sáng xanh, chữa lành vết thương đó ngay lập tức.
Hô hấp Lũng Huyết Hoàng run rẩy.
Phụt!
Tiếng da thịt bị xé toạc vang lên.
Chỉ thấy cánh tay ông ta bị Thiên Sinh Đao rạch ra một vết sâu, xương cánh tay cũng bị nứt.
Lũng Huyết Hoàng cũng muốn thúc giục sức mạnh phi thăng để chữa lành vết thương.
Nhưng khí kình không đủ!
Sau trận giao chiến, Lũng Huyết Hoàng thương tích đầy mình, nhưng Lâm Chính càng đánh càng hăng, đã vào thế nghiền ép Lũng Huyết Hoàng.
"Thắng rồi! Sắp thắng rồi!"
"Trời ơi, chúng ta được cứu rồi! Chúng ta được cứu rồi!"
Đám người Sát Phủ Vương vô cùng phấn khích, hét lên liên tục.
Ngay cả gã công tử bột ngồi trên tảng đá lớn đằng kia cũng kích động rơi nước mắt.
Không ai ngờ, mình lại được Lâm Chính - người mà bọn họ luôn coi thường cứu mạng.
Lúc này!
Lâm Chính chém về phía Lũng Huyết Hoàng, Lũng Huyết Hoàng cũng cầm Huyết Đao đánh trả.
Nhưng khí kình chỉ còn rất ít, Lũng Huyết Hoàng dùng huyết khí biến thành Huyết Đao cũng trở nên mỏng manh, gần như trong suốt.
Keng!
Huyết Đao bị chém thành hai mảnh.
Lũng Huyết Hoàng vội vàng dùng tay ngăn cản.
Phụt.
Thiên Sinh Đao chém đứt một cánh tay ông ta, uy lực kinh hoàng hất bay ông ta ra xa.
Cơ thể nặng nề đập vào kết giới Thiên Thần, sau đó lăn xuống đất, máu không ngừng phun ra.
Xung quanh im lặng.
"Kết thúc rồi!"
Lâm Chính liếc nhìn Thiên Sinh Đao, bước về phía Lũng Huyết Hoàng.
Sát khí bao phủ toàn bộ kết giới Thiên Thần.
Hai mắt Cầm Kiếm Nữ mở to, ngơ ngác nhìn.
Đột nhiên, trong lòng cô ta có dự cảm chẳng lành.
Chương 4629: Bút Họa Kiếm
Không ai ngờ rằng, người mà bọn họ chưa từng coi trọng, lại có thể đánh bại Lũng Huyết Hoàng!
Đây là bất ngờ lớn.
“Hay! Hay lắm!”
"Thắng rồi! Ha ha ha, chúng ta thắng rồi!"
"Lần này được cứu rồi!"
Mọi người nhảy múa reo hò, như thể bọn họ tự mình đánh bại Lũng Huyết Hoàng.
Nhưng sắc mặt Cầm Kiếm Nữ dần dần trở nên khó coi.
Cô ta chăm chú nhìn Lâm Chính, tim đập càng lúc càng nhanh.
Chẳng mấy chốc, Lâm Chính đã đứng ở trước mặt Lũng Huyết Hoàng, cúi xuống nhìn ông ta.
“Người anh em, đừng giết tôi chỉ cần cậu không giết tôi...”
Phụt!
Lũng Huyết Hoàng còn chưa nói xong, Thiên Sinh Đao đã nhét vào trong miệng ông ta.
Lưỡi đao xuyên qua ót, ghim ông ta lên trên kết giới Thiên Thần.
Hai mắt Lũng Huyết Hoàng trợn to, miệng mở hết cỡ, dường như không dám tin vào cảnh tượng này.
Vù!
Lúc này, lưỡi đao tỏa ra dị hỏa.
Dị hoả đáng sợ lập tức nuốt chửng cơ thể Lũng Huyết Hoàng, từ từ thiêu đốt ông ta thành tro bụi.
Lâm Chính yên lặng nhìn Lũng Huyết Hoàng bị hỏa táng, trên mặt không vui cũng không buồn.
Một lúc sau, anh cất Thiên Sinh Đao, quay người đi về phía đám người Cầm Kiếm Nữ.
Cầm Kiếm Nữ thở gấp, hai mắt loé lên sự sợ hãi.
Lũng Huyết Hoàng là cao thủ siêu cấp, có vô số công pháp bảo vật trong tay.
Vào thời khắc sống chết quan trọng này, ông ta nhất định sẽ lấy ra vô số bảo vật hoặc công pháp để đổi lấy mạng sống!
Nhưng thậm chí Lâm Chính không thèm nghe, không cho ông ta cơ hội, đã thẳng tay giết chết ông ta!
Nguyên nhân rất đơn giản.
Lâm Chính muốn giết người diệt khẩu!
Muốn giảm mối nguy hiểm tiềm ẩn!
Anh giết Lũng Huyết Hoàng, đơn giản chỉ vì anh cho rằng Lũng Huyết Hoàng sẽ đến vực Diệt Vong gây rắc rối cho anh!
Bây giờ, rắc rối đã được giải quyết.
Còn đám người Cầm Kiếm Nữ thì sao?
Nhìn Lâm Chính cầm đao đến gần, có vài người kịp phản ứng, nụ cười dần dần cứng đờ.
Nhưng Sát Phủ Vương vẫn chậm chạp chưa nhận ra.
"Này, tên kia, anh giỏi lắm! Anh đã giết được Lũng Huyết Hoàng! Giỏi lắm!"
Sát Phủ Vương giơ ngón tay cái lên, cười nói.
“Giỏi lắm sao? Tôi không nghĩ vậy, tôi chỉ thấy các người rất may mắn!"
Lâm Chính nói.
“Sát Phủ Vương sửng sốt: “Anh nói vậy là có ý gì?”
“Nếu trước đó tôi bị kết giới dưới chân núi phục kích làm nổ chết thì tôi sẽ không giết được Lũng Huyết Hoàng, mà các người sẽ trở thành vật tế cho Lũng Huyết Hoàng, bị ông ta dùng để tu luyện, cuối cùng chết thảm, cho nên các người rất may mắn vì tôi không bị nổ chết!”
Lâm Chính nói.
Sắc mặt Sát Phủ Vương thay đổi, há miệng nhưng không biết nói gì cho phải.
Lúc này tất cả mọi người đều nhận ra gì đó.
Thiếu niên trẻ tuổi đánh bại Lũng Huyết Hoàng chưa chắc sẽ đi chung đường với bọn họ!
Mạng sống của mọi người vẫn nằm trong tay người khác.
Chẳng qua chỉ đổi người mà thôi.
“Người anh em, chuyện lúc trước, tôi thừa nhận chúng tôi có lỗi! Chúng ta bàn bạc điều kiện đi, chỉ cần anh chịu thả chúng tôi đi, anh nói điều kiện gì, chúng tôi cũng đồng ý!"
Cầm Kiếm Nữ ổn định tâm trạng, khẽ nói.
"Tôi nghĩ không cần phải như vậy!"
Lâm Chính thản nhiên nói: "Tôi không thích bị uy hiếp, nhưng mấy người vừa mới uy hiếp tôi!"
"Người anh em, chắc hẳn anh cũng biết, đó chỉ là kế tạm thời mà thôi! Vốn dĩ ý của chúng tôi không phải là ép buộc anh!"
Cầm Kiếm Nữ tiếp tục nói.
"Không sao cả!"
Lâm Chính đi về phía Cầm Kiếm Nữ, giơ Thiên Sinh Đao lên.
Mọi người đều bối rối, run rẩy nhìn lưỡi đao trắng như tuyết trên cao.
Sát Phủ Vương há to miệng, dường như ngừng thở.
Giờ phút này, dù là ai cũng không dám thở mạnh.
"Khoan đã!"
Vào thời khắc mấu chốt, Cầm Kiếm Nữ đột nhiên hét lên: "Người anh em! Tôi bằng lòng tặng anh "Vạn Kiếm Đồ" đổi lấy mạng sống của chúng tôi!"
“Sau khi giết các người, ‘Vạn Kiếm Đồ’ còn có thể rơi vào tay người khác sao?”
Lâm Chính hầm hừ.
“Nhưng anh không thể phát huy toàn bộ uy lực của ‘Vạn Kiếm Đồ’! Anh có ‘Bút Họa Kiếm’ đồng bộ với ‘Vạn Kiếm Đồ’ không?”
Cầm Kiếm Nữ lại hét lên, cả người như muốn đứng dậy.
“Bút Họa Kiếm?”
Lâm Chính hơi sững sờ.
Chương 4630: Các người không bày tỏ chút gì sao?
“Không sai!”.
Cầm Kiếm Nữ thấy Lâm Chính hơi chần chừ, trong lòng mừng rỡ, dường như đã nắm được cọng rơm cứu mạng, vội nói: “Vật tạo ra Vạn Kiếm Đồ chính là Bút Họa Kiếm. Chắc anh không biết chứ tất cả kiếm trên Vạn Kiếm Đồ này xuất phát từ Bút Họa Kiếm. Tôi tặng Vạn Kiếm Đồ và Bút Họa Kiếm cho anh đổi lấy tính mạng của chúng tôi, anh không suy nghĩ thêm sao?”.
“Bút Họa Kiếm ở đâu?”.
Lâm Chính hỏi.
“Ở thế gia Cầm Kiếm chúng tôi”.
“Cô muốn tôi đến thế gia Cầm Kiếm các cô, sau đó lại cho người của thế gia các cô phanh thây tôi ra?”.
Lâm Chính bình tĩnh nói: “Cô nghĩ chuyện này có hiện thực không?”.
“Cầm Kiếm Nữ tôi không phải loại người vong ân phụ nghĩa! Tôi xin thề ở đây, chỉ cần anh tha cho chúng tôi, tôi sẽ quay về thế gia Cầm Kiếm lấy Bút Họa Kiếm tặng cho anh. Nếu anh không tin thì có thể cho tôi uống thuốc độc, tôi sẵn sàng giao mạng của mình vào tay anh. Sau khi có được Bút Họa Kiếm, anh đưa tôi thuốc giải là được!”.
Cầm Kiếm Nữ sốt ruột nói, ánh mắt thiết tha.
Lâm Chính rơi vào trầm tư.
Cầm Kiếm Nữ thấy vậy vội vàng quay đầu nói: “Các người còn ngây ra đó làm gì? Vị đại nhân này đã cứu tính mạng của chúng ta, lẽ nào các người không bày tỏ thái độ chút sao?”.
Bọn họ nghe vậy mới hoàn hồn lại, lấy bảo bối trên người mình ra.
“Bày tỏ thái độ? Đương nhiên phải bày tỏ thái độ rồi! Đại nhân, đây là Kiếm Hồ Lô bảo bối tùy thân của tôi, mở nó ra có thể giải phóng lốc xoáy hủy diệt vô cùng đáng sợ, đủ để dời sông lấp biển”.
“Đại nhân, đây là Hộ Tâm Thần Đan của tôi, dùng vào có thể tăng cao tu vi. Tôi không nỡ dùng, muốn để dành lúc đột phá dùng, nay tặng cho đại nhân!”.
“Đại nhân, còn có bảo bối của tôi…”.
“Đại nhân, bảo bối này tôi cũng tặng cho cậu…”.
Bọn họ giơ cao bảo bối mình mang theo, mặt mày hoảng hốt, vô cùng căng thẳng.
Lâm Chính thấy vậy ung dung nhận từng món bảo bối của bọn họ.
“Xem như các người biết điều!”, Tửu Ngọc đang ở trên đường nhỏ mau chóng chạy tới, nhếch miệng cười, vô cùng đắc ý.
“Cái này thưởng cho ông!”.
Lâm Chính tùy ý chọn hai món bảo bối ném cho Tửu Ngọc.
Tửu Ngọc nhận lấy, vô cùng mừng rỡ, vội vàng quỳ xuống dập đầu: “Cảm ơn minh chủ! Cảm ơn minh chủ!”.
Xem ra ông ta đã xem mình như người của liên minh Thanh Huyền.
“Đứng dậy nói”.
“Vâng, minh chủ!”.
“Tửu Ngọc, ông từng nghe qua Bút Họa Kiếm của thế gia Cầm Kiếm chưa?”.
Lâm Chính hỏi.
Tửu Ngọc sờ cằm, một lúc sau gật đầu đáp: “Đúng là có nghe tới vật này của thế gia Cầm Kiếm”.
Lâm Chính suy nghĩ một lúc, mở Vạn Kiếm Đồ ra.
Mặc dù trên Vạn Kiếm Đồ vẽ rất nhiều kiếm, nhưng xung quanh vẫn còn vài chỗ trống.
Nếu có thể lấp vào chỗ trống đó, uy lực của Vạn Kiếm Đồ chắc chắn sẽ tăng thêm một bậc.
Anh quan sát Vạn Kiếm Đồ một cách tỉ mỉ.
Chất liệu đặc biệt, trông giống như giấy nhưng thực ra là dùng năng lượng kết hợp với chất liệu đặc biệt tạo thành.
Cả Vạn Kiếm Đồ giống như một vật chứa, cái gọi là “kiếm” trên đó cũng chỉ là một nguồn năng lượng được cất trữ mà thôi.
Nếu năng lượng dự trữ dồi dào hơn, uy lực của nó đương nhiên cũng sẽ dồi dào hơn.
Lâm Chính nhìn Vạn Kiếm Đồ một lúc lâu, sau đó lấy một viên đan dược ra ném cho Cầm Kiếm Nữ.
“Nuốt vào đi”.
Cầm Kiếm Nữ không hề do dự, lập tức nuốt đan dược vào.
“Minh chủ, cậu định đến thế gia Cầm Kiếm để lấy Bút Họa Kiếm thật sao?”.
Tửu Ngọc sốt ruột, vội khuyên can: “Cậu làm vậy là vào hang cọp, sao thế gia Cầm Kiếm có thể cam tâm để cậu lấy Bút Họa Kiếm và Vạn Kiếm Đồ chứ? Đến lúc đó bọn họ nuốt lời, chúng ta chắc chắn sẽ không thoát ra được! Chi bằng giết quách bọn họ diệt khẩu, sau đó lấy Vạn Kiếm Đồ đi, không thoải mái hơn sao?”.
Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu.
“Diệt khẩu thì dễ, nhưng giữ bí mật thì khó. Một bảo bối đặc biệt như Vạn Kiếm Đồ chỉ cần tôi lấy ra sử dụng là sẽ bại lộ thân phận. Thế gia Cầm Kiếm mất Vạn Kiếm Đồ chắc chắn sẽ tìm kiếm trên toàn thế giới, cũng sẽ điều tra Vực Diệt Vong. Trừ khi tôi không cho người khác thấy, nếu không, thế gia Cầm Kiếm tìm tới cửa cũng chỉ là vấn đề thời gian, vậy thì vì sao không giao dịch với bọn họ?”.
“Chuyện đó…”.
Tửu Ngọc không thể phản bác.
Cầm Kiếm Nữ thấy vậy mới thở phào nhẹ nhóm.
“Chúng ta đi thôi”.
Lâm Chính cất Vạn Kiếm Đồ đi, bình thản nói.
“Được! Được! Đại nhân, chúng ta lập tức lên đường đến thế gia Cầm Kiếm!”.
Cầm Kiếm Nữ gian nan đứng dậy, lảo đảo đi về phía trước…
“Thằng ngu kia, bảo anh đi sao anh còn không đi mau? Chẳng lẽ anh còn muốn chống đối với người này sao?”
Sát Phủ Vương chửi ầm lên.
“Chưa từng thấy ai ngu xuẩn như anh! Vẫn muốn đi tìm đường chết hả?”
“Nhóc con, nếu không chạy trốn thì không còn cơ hội nữa đâu!”
Mọi người vội vàng hét lên, vẻ mặt đầy lo lắng.
Nhưng Lâm Chính vẫn cầm chặt Thiên Sinh Đao trong tay, hờ hững nói: “Tôi đã lập kế hoạch giết chết ông tổ nhà họ Mãn, nhưng mấy người lại báo thân phận của tôi ra ngoài, với tính cách có thù tất báo của Lũng Huyết Hoàng thì không biết sau này ông ta có đến vực Diệt Vong gây phiền phức cho tôi hay không, nếu đã vậy, tại sao tôi không giết ông ta luôn để tránh phiền phức về sau?”
“Cái gì?”
Tất cả mọi người đều ngẩn ra, tưởng mình đã nghe nhầm.
“Anh muốn giết Lũng Huyết Hoàng sao?”
“Tôi thấy anh điên rồi!”
“Anh cho rằng Lũng Huyết Hoàng là ông tổ nhà họ Mãn, có thể bị mấy trò khôn vặt của anh gây khó dễ hả?”
“Ngu ngốc! Đúng là ngu hết sức!”
Mọi người chửi bới, mắng mỏ không ngừng.
Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy người không biết trời cao đất dày và kiêu ngạo như thế.
“Cậu thật thông minh”.
Lũng Huyết Hoàng hờ hững nhìn Lâm Chính, gật đầu: “Cậu giết người của tôi, quả thật tôi sẽ đến vực Diệt Vong tìm cậu để trả thù! Đáng tiếc, cậu cũng rất ngu dốt! Nếu cậu chạy trốn thì cậu sẽ sống thêm được vài ngày, nhưng bây giờ cậu lại muốn giết tôi, có lẽ cậu sẽ không sống được qua ngày hôm nay!”
“Chưa chắc!”
“Chưa chắc hả?”
Lũng Huyết Hoàng đột nhiên lạnh lùng hừ một tiếng, giơ tay lên vung về phía trước.
Ầm!
Huyết khí hung ác tấn công về phía anh như dòng nước lũ.
“Đại nhân, chạy mau đi!”
Tửu Ngọc sợ hãi đến mức lập tức lùi về phía sau.
Nhưng Lâm Chính vẫn sừng sững đứng đó, nhìn chằm chằm vào huyết khí đang đánh tới, giơ tay trái cầm Thiên Sinh Đao lên.
Bùm!
Huyết khí đập mạnh vào Thiên Sinh Đao rồi nổ tung.
Huyết khí bắn tung tóe, đập thẳng lên người của Lâm Chính.
Anh lùi cơ thể về phía sau một chút, nhưng vẫn đứng vững được.
Đám người Cầm Kiếm Nữ sửng sốt.
Người này cũng có chút thực lực nhỉ?
Nhưng xem ra cũng chẳng thay đổi được điều gì.
Nhiều người như thế mà vẫn không đối phó được Lũng Huyết Hoàng, chỉ dựa vào một người trẻ tuổi như vậy thì có thể làm gì được ông ta chứ?
“Hừ! Không biết sống chết!”
Có vẻ Lũng Huyết Hoàng không muốn kéo dài nữa, ông ta giơ tay lên nắm chặt lại.
Vù vù vù.
Huyết khí khủng khiếp tụ lại thành một thanh Huyết Đao trong lòng bàn tay ông ta, sau đó cơ thể ông ta như một tia chớp lao nhanh về phía Lâm Chính.
“Cẩn thận!”
Cầm Kiếm Nữ yếu ớt kêu lên.
“Thằng nhóc này tiêu đời rồi!”
Sát Phủ Vương nhắm mắt lại.
Đối đầu trực diện với Lũng Huyết Hoàng sao?
Ngay cả bọn họ cũng không làm được!
Đúng như dự đoán, lúc Lũng Huyết Hoàng đến gần giáng Huyết Đao xuống, một luồng sức mạnh như trấn áp hàng ngàn ngọn núi men theo Huyết Đao chém về phía Lâm Chính.
Lâm Chính cầm ngang thanh đao.
Bùm!
Hai lưỡi đao va vào nhau.
Một cánh tay của anh gần như tê dại vì chấn động.
Nhưng Lâm Chính vẫn không lùi về phía sau, thậm chí còn giơ đao lên cắt ngang, định phản công.
Lũng Huyết Hoàng cực kỳ tức giận.
“Chỉ là một thằng ranh con mà dám chống lại tôi sao? Không tiếc mạng như vậy à? Giết! Giết! Giết!”
Ông ta gào lên, sát khí tràn ngập, điên cuồng múa may Huyết Đao, đao ảnh như cơn gió lốc lao về phía Lâm Chính.
Nhưng lúc này, Lâm Chính cũng đang dốc hết sức để chống trả, Thiên Sinh Đao nhanh đến mức không thấy bóng, ngăn cản đòn tấn công của Huyết Đao.
Keng! Keng! Keng! Keng! Keng!
Hai thanh đao điên cuồng va vào nhau, những luồng sát khí hủy diệt đáng sợ bắn ra ngoài.
Tiếng va chạm nổ tung ấy như muốn xé rách màng nhĩ của mọi người.
Đám người Cầm Kiếm Nữ hoàn toàn chết lặng.
Mặc dù lúc này Lâm Chính đang ở thế bất lợi và bị Lũng Huyết Hoàng hoàn toàn trấn áp.
Nhưng... anh đã tiếp được chiêu!
Chàng trai chỉ mới hơn hai mươi tuổi này lại có thể đối đầu với trực diện với Lũng Huyết Hoàng sao?
Chương 4627: Tôi nói rồi, chưa chắc đâu
Hai người họ quấn lấy nhau trong bóng đao bay đầy trời.
Sức mạnh khủng khiếp và đáng sợ như đang phá hủy mọi thứ ở xung quanh.
Lâm Chính càng đánh cánh tay càng run lên kịch liệt hơn, tĩnh mạch, khí mạch, mạch máu trên cánh tay đều run rẩy như dây đàn được gãy, nếu không phải cơ thể của anh rất cường tráng, e rằng cánh tay của anh đã vỡ vụn rồi.
Đao pháp của Lũng Huyết Hoàng cực kỳ tinh xảo, liên tục đánh vào chỗ hiểm trên người Lâm Chính.
Dưới đòn tấn công dồn dập này, Lâm Chính không có chỗ để đánh trả.
Lúc này, đột nhiên Lũng Huyết Hoàng hét lên, sức mạnh của thanh Huyết Đao trong tay ông ta đột nhiên tăng lên mấy chục lần.
Hô hấp của Lâm Chính run lên, lập tức giơ đao lên chống cự.
Bùm!
Tiếng nổ lại vang ra xung quanh.
Lâm Chính bị nhát đao này làm chấn động khiến cả người run lẩy bẩy, lùi lại phía sau nửa bước.
Cơ hội tốt!
Lũng Huyết Hoàng nhanh mắt nhanh tay lập tức giáng Huyết Đao xuống thêm một lần nữa.
Tốc độ của nhát đao này rất nhanh, huyết khí bùng nổ như nước lũ.
Lâm Chính vội vàng né tránh.
Nhưng vẫn chậm một chút.
Xoẹt!
Lưỡi đao đâm xuyên qua hông anh, trong khoảnh khắc bị đâm xuyên đó, hông anh bị cắt mất một miếng thịt lớn, máu tươi tuôn ra như suối.
Đám người Cầm Kiếm Nữ thấy thế, đôi mắt vẫn còn chút ảo tưởng bỗng mờ dần.
“Đại nhân!”
Tửu Ngọc đang núp trên con đường mòn run rẩy hét lên.
Lâm Chính ổn định cơ thể, đưa tay chạm vào vết thương ở thắt lưng, cau mày lại.
“Thằng ranh cậu chỉ có thế mà dám kiêu căng rồi sao? Còn dám khiêu chiến tôi hả?”
Lũng Huyết Hoàng cười khinh miệt, trong đôi mắt ấy tràn đầy sự xem thường.
Nhưng vào giây tiếp theo, nụ cười của ông ta cứng đờ.
Chỉ nhìn thấy Lâm Chính cầm Thiên Sinh Đao đưa về phía thắt lưng của mình.
Một luồng ánh sáng dịu nhẹ bắn ra, lập tức bao lấy hông của anh.
Sau đó, vết thương trên hông lập tức lành lại với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được.
Đám người Cầm Kiếm Nữ lập tức thốt lên.
“Sinh khí trên cây đao đó quá dày đặc, đó là loại đao gì vậy?”, Sát Phủ Vương ngạc nhiên thốt lên.
“Cây đao này tốt thật!”
Lũng Huyết Hoàng hoàn hồn lại, nhìn chằm chằm Lâm Chính, lạnh lùng nói: “Tôi muốn có cả thanh đao và Vạn Kiếm Đồ ở trên người cậu!”
“Vậy phải xem bản lĩnh của ông thế nào đã”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Chết đi!”
Lũng Huyết Hoàng giận dữ, lại cầm Huyết Đao lao tới.
Huyết khí vô tận ở sau lưng ông ta biến thành một bóng người to lớn và mạnh mẽ, di chuyển theo cử động của ông ta tấn công Lâm Chính.
“Dị hỏa! Sinh!”
Các ngón tay của Lâm Chính đột nhiên cử động.
Phụt!
Dị hỏa nhàn nhạt phun ra từ đầu ngón tay của anh, sau đó chạm nhẹ vào Thiên Sinh Đao.
Lũng Huyết Hoàng thở dốc.
Chỉ thấy Lâm Chính chém ngang .
Ầm!
Một bức tường lửa chợt hình thành.
Huyết khí đang lao tới bị tường lửa nuốt chửng trong nháy mắt.
“Cậu lại biết dị hỏa sao?”
Lũng Huyết Hoàng cảm thấy khó tin.
“Không chỉ có dị hỏa thôi đâu!”
Lâm Chính lạnh lùng hừ một tiếng, lại di chuyển ngón tay: “Sấm sét, tới đây!”
Ầm!
Một đám mây đen dày đặc lập tức xuất hiện trên đỉnh nham thạch, lúc này, vài tia sấm sét lao ra từ đám mây đen, đánh thẳng vào Lũng Huyết Hoàng.
Lũng Huyết Hoàng bất ngờ không kịp đề phòng, vội vàng dùng Huyết Đao ngăn chặn tia sấm sét đang đánh xuống.
Nhưng lúc này, Lâm Chính đột ngột lao ra từ trong tường lửa, dùng đao chém thẳng vào cổ Lũng Huyết Hoàng.
Ánh mắt Lũng Huyết Hoàng run lên, dùng tay không nắm lấy Thiên Sinh Đao.
Phụp!
Năm ngón tay ông ta chụp lấy Thiên Sinh Đao.
Lâm Chính thấy vậy, lập tức thúc giục sức mạnh phi thăng khiến cho Thiên Sinh Đao trở nên cực kỳ sắc bén.
Da thịt năm ngón tay Lũng Huyết Hoàng dần dần bị xé nát, lộ ra xương trắng dày đặc, nhưng dù là xương trắng cũng từ từ nứt ra.
Sắp không ngăn cản được nữa.
“Cút cho tôi!”
Lũng Huyết Hoàng gào ầm lên, một dòng máu đáng sợ bay ra từ người ông ta.
Lâm Chính không kịp đề phòng, đột nhiên dòng máu đánh bay, đập mạnh xuống mặt đất cách đó hơn trăm mét.
Sau khi rơi xuống, Lâm Chính nôn ra máu như thể đang bị nội thương!
Lũng Huyết Hoàng thoát khỏi đòn tấn công.
“Thằng ranh! Mấy tài mọn đó hoàn toàn không giết được tôi! Không giết được tôi đâu!”
Lũng Huyết Hoàng gào lên liên tục, đôi mắt đỏ ngầu.
“Tôi nói rồi, chưa chắc”.
Lâm Chính chậm rãi đứng dậy, lau vệt máu tươi trên khóe miệng, nhìn chằm chằm Lũng Huyết Hoàng.
Lũng Huyết Hoàng ngẩn người.
Lâm Chính lại cầm Thiên Sinh Đao đâm vào cơ thể mình.
Ánh sáng dịu nhẹ lại xuất hiện.
Một lần nữa, Lâm Chính lại sáng bừng lên.
Chương 4628: Vậy cậu chết chắc rồi
Cầm Kiếm Nữ im lặng nhìn Lâm Chính, trong lòng đột nhiên cảm thấy hối hận.
Cô ta không ngờ, thực lực của Lâm Chính lại mạnh như vậy!
“Dị hoả, Lôi Thuật, còn có cả Thiên Sinh Đao, một nơi thâm sâu khó lường như long mạch dưới lòng đất, từ khi nào lại xuất hiện một tên yêu nghiệt như vậy?”
Cầm Kiếm Nữ lẩm bẩm.
Nhờ Thiên Sinh Đao chữa trị, Lâm Chính đã hồi phục như trước, vết thương trên cơ thể đã biến mất.
Lũng Huyết Hoàng nắm chặt Huyết Đao, vẻ mặt bình tĩnh dần dần trở nên hung dữ.
Ông ta biết, nếu không thể một phát chém chết Lâm Chính thì ông ta sẽ không thể làm gì được anh.
"Tôi nghĩ ông không thể kéo dài được nữa!"
Lúc này, Lâm Chính lên tiếng.
"Kéo dài?"
Hai mắt Lũng Huyết Hoàng nheo lại, ánh mắt lạnh lùng.
"Không phải sao?"
Lâm Chính thản nhiên nói: “Ông cho rằng khống chế được khí tức của mình, là có thể giấu được tôi sao?”
“Thật ra, sức mạnh phi thăng của ông đã sớm cạn kiệt! Trước đó ông đối phó với đám người Cầm Kiếm Nữ đã hao phí rất nhiều khí lực, cho dù sau đó được bổ sung, nhưng cũng không bù đắp được bao nhiêu!”
"Xét về thực lực, tôi tuyệt đối không phải đối thủ của ông, nhưng bây giờ, ông không thể đánh thắng tôi!"
“Nếu cứ tiếp tục, ông sẽ kiệt sức mà chết!”
Dứt lời, đám người Cầm Kiếm Nữ đều giật mình.
Bọn họ vội vàng nhìn Lũng Huyết Hoàng, nhưng Lũng Huyết Hoàng không hề có biểu hiện mệt mỏi kiệt sức.
“Thằng ranh, đừng đoán mò! Sức mạnh phi thăng của tôi giống như biển cả, vô cùng vô tận, huống hồ, đối phó với cậu thì cần bao nhiêu khí lực chứ?”
Lũng Huyết Hoàng lạnh lùng nói, lại đánh về phía Lâm Chính.
Lâm Chính không rút lui, giơ đao nghênh chiến.
Một tay anh cầm đao, một tay phát động dị hoả và sấm sét.
Thế tấn công của Lũng Huyết Hoàng vẫn dày đặc như cũ, nhưng rõ ràng là kém hơn rất nhiều so với trạng thái lúc trước.
Hai bên lại đánh nhau, đám người Cầm Kiếm Nữ kinh ngạc phát hiện, Lũng Huyết Hoàng không có lực áp chế kinh người như trước, mà ngang bằng với Lâm Chính, không chiếm bao nhiêu ưu thế.
Trận đấu này, Lũng Huyết Hoàng hoàn toàn không thể làm tổn thương Lâm Chính, ngược lại còn suýt chút nữa bị Lâm Chính đánh bị thương.
“Quả nhiên, ông ta đã kiệt sức!”
Cầm Kiếm Nữ nói.
Ầm.
Cùng với một đợt nổ tung, Lũng Huyết Hoàng nhanh chóng rút lui, giữ khoảng cách với Lâm Chính.
"Còn muốn cứng rắn chống đỡ à? Muốn thở thì cứ thở đi”.
Lâm Chính nói.
Lũng Huyết Hoàng nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt đỏ như máu bừng bừng lửa giận.
Ông ta chỉ muốn chém Lâm Chính thành từng mảnh.
Không sai, ông ta đã kiệt sức.
Thực ra trước đó Lâm Chính đã quan sát Lũng Huyết Hoàng.
Lũng Huyết Hoàng không mạnh như đám người Cầm Kiếm Nữ đã nghĩ.
Sở dĩ Lũng Huyết Hoàng có thể một mình đánh bại Cầm Kiếm Nữ, là nhờ thuộc hạ của Lũng Huyết Hoàng và âm thanh kinh văn đã làm tiêu hao rất nhiều khí lực của đám người Cầm Kiếm Nữ.
Trong trận chiến sau đó, Lũng Huyết Hoàng thực sự đã không thể chịu đựng được nữa.
Nhưng ông ta không biểu hiện ra ngoài, ông ta sợ sẽ khiến đám người Cầm Kiếm Nữ liều chết đánh trả, cho nên ông ta luôn hành động bình tĩnh.
Trên thực tế, ông ta chỉ còn lại không đến 30% khí lực.
Cũng bởi Lâm Chính nhìn thấy điều này nên mới dám ra tay giết Lũng Huyết Hoàng để tránh phiền phức về sau.
"Cậu tên là gì?"
Lũng Huyết Hoàng khàn giọng hỏi.
"Lâm Chính!"
“Được! Rất tốt! Thằng nhãi ranh, cậu rất đặc biệt! Tôi sẽ nhớ kỹ cậu, hôm nay coi như cậu may mắn, sau này chúng ta sẽ từ từ tính sổ!"
Lũng Huyết Hoàng hung dữ gật đầu, sau đó thu hồi Huyết Đao, xoay người rời đi.
"Không có sau này đâu!"
Lâm Chính bỗng nhiên hét lớn.
Cơ thể Lũng Huyết Hoàng run lên, không chút do dự, lao về phía trước, định xuống núi rời đi.
Nhưng giây tiếp theo.
Bùm!
Ánh sáng vàng kim toả ra bốn phương tám hướng.
Sau đó, xuất hiện trận pháp bao quanh đỉnh núi.
Kết giới?
Lũng Huyết Hoàng sửng sốt, lập tức tung ra huyết khí đánh trả.
Ầm!
Tiếng nổ kinh người vang lên.
Kết giới rung nhẹ, nhưng không bị hư hại.
Bất ngờ đây lại là kết giới Thiên Thần!
“Đại nhân bố trí nó từ lúc nào thế?”
Tửu Ngọc bối rối.
“Thằng nhóc thối tha! Cậu định đấu với tôi đến chết sao?”
Lũng Huyết Hoàng gầm lên.
"Kể từ khi tôi ra tay, giữa tôi và ông, chỉ có một người được sống!"
“Chắc chắn là cậu sẽ chết!”
Lũng Huyết Hoàng gào lên, lần nữa lao về phía Lâm Chính.
Ông ta hiểu cường độ của kết giới này, ngay khi chạm vào nó.
Trong thời gian ngắn không thể xuyên qua kết giới để chạy thoát!
Sự việc đến bước này, chỉ có thể đánh với Lâm Chính một trận đến chết.
Dường như Lâm Chính đã sớm có chuẩn bị, anh phóng ra Hồng Mông Long Châm, cầm Thiên Sinh Đao lao đến.
Hai bên lại chém giết.
Lần này dường như Lâm Chính đã dùng hết toàn bộ sức mạnh, không hề nương tay, đối mặt với đòn công kích của Lũng Huyết Hoàng, anh không né tránh nữa, mà thay vào đó là phản đòn tấn công.
Chiêu thức của Lũng Huyết Hoàng vô cùng kinh khủng, đánh lên người Lâm Chính khiến anh lập tức bị lột da thịt.
Ngay cả xương chí tôn cũng khó mà ngăn cản.
Nhưng Lũng Huyết Hoàng vừa tạo ra vết thương, trên người Lâm Chính đã xuất hiện luồng sáng xanh, chữa lành vết thương đó ngay lập tức.
Hô hấp Lũng Huyết Hoàng run rẩy.
Phụt!
Tiếng da thịt bị xé toạc vang lên.
Chỉ thấy cánh tay ông ta bị Thiên Sinh Đao rạch ra một vết sâu, xương cánh tay cũng bị nứt.
Lũng Huyết Hoàng cũng muốn thúc giục sức mạnh phi thăng để chữa lành vết thương.
Nhưng khí kình không đủ!
Sau trận giao chiến, Lũng Huyết Hoàng thương tích đầy mình, nhưng Lâm Chính càng đánh càng hăng, đã vào thế nghiền ép Lũng Huyết Hoàng.
"Thắng rồi! Sắp thắng rồi!"
"Trời ơi, chúng ta được cứu rồi! Chúng ta được cứu rồi!"
Đám người Sát Phủ Vương vô cùng phấn khích, hét lên liên tục.
Ngay cả gã công tử bột ngồi trên tảng đá lớn đằng kia cũng kích động rơi nước mắt.
Không ai ngờ, mình lại được Lâm Chính - người mà bọn họ luôn coi thường cứu mạng.
Lúc này!
Lâm Chính chém về phía Lũng Huyết Hoàng, Lũng Huyết Hoàng cũng cầm Huyết Đao đánh trả.
Nhưng khí kình chỉ còn rất ít, Lũng Huyết Hoàng dùng huyết khí biến thành Huyết Đao cũng trở nên mỏng manh, gần như trong suốt.
Keng!
Huyết Đao bị chém thành hai mảnh.
Lũng Huyết Hoàng vội vàng dùng tay ngăn cản.
Phụt.
Thiên Sinh Đao chém đứt một cánh tay ông ta, uy lực kinh hoàng hất bay ông ta ra xa.
Cơ thể nặng nề đập vào kết giới Thiên Thần, sau đó lăn xuống đất, máu không ngừng phun ra.
Xung quanh im lặng.
"Kết thúc rồi!"
Lâm Chính liếc nhìn Thiên Sinh Đao, bước về phía Lũng Huyết Hoàng.
Sát khí bao phủ toàn bộ kết giới Thiên Thần.
Hai mắt Cầm Kiếm Nữ mở to, ngơ ngác nhìn.
Đột nhiên, trong lòng cô ta có dự cảm chẳng lành.
Chương 4629: Bút Họa Kiếm
Không ai ngờ rằng, người mà bọn họ chưa từng coi trọng, lại có thể đánh bại Lũng Huyết Hoàng!
Đây là bất ngờ lớn.
“Hay! Hay lắm!”
"Thắng rồi! Ha ha ha, chúng ta thắng rồi!"
"Lần này được cứu rồi!"
Mọi người nhảy múa reo hò, như thể bọn họ tự mình đánh bại Lũng Huyết Hoàng.
Nhưng sắc mặt Cầm Kiếm Nữ dần dần trở nên khó coi.
Cô ta chăm chú nhìn Lâm Chính, tim đập càng lúc càng nhanh.
Chẳng mấy chốc, Lâm Chính đã đứng ở trước mặt Lũng Huyết Hoàng, cúi xuống nhìn ông ta.
“Người anh em, đừng giết tôi chỉ cần cậu không giết tôi...”
Phụt!
Lũng Huyết Hoàng còn chưa nói xong, Thiên Sinh Đao đã nhét vào trong miệng ông ta.
Lưỡi đao xuyên qua ót, ghim ông ta lên trên kết giới Thiên Thần.
Hai mắt Lũng Huyết Hoàng trợn to, miệng mở hết cỡ, dường như không dám tin vào cảnh tượng này.
Vù!
Lúc này, lưỡi đao tỏa ra dị hỏa.
Dị hoả đáng sợ lập tức nuốt chửng cơ thể Lũng Huyết Hoàng, từ từ thiêu đốt ông ta thành tro bụi.
Lâm Chính yên lặng nhìn Lũng Huyết Hoàng bị hỏa táng, trên mặt không vui cũng không buồn.
Một lúc sau, anh cất Thiên Sinh Đao, quay người đi về phía đám người Cầm Kiếm Nữ.
Cầm Kiếm Nữ thở gấp, hai mắt loé lên sự sợ hãi.
Lũng Huyết Hoàng là cao thủ siêu cấp, có vô số công pháp bảo vật trong tay.
Vào thời khắc sống chết quan trọng này, ông ta nhất định sẽ lấy ra vô số bảo vật hoặc công pháp để đổi lấy mạng sống!
Nhưng thậm chí Lâm Chính không thèm nghe, không cho ông ta cơ hội, đã thẳng tay giết chết ông ta!
Nguyên nhân rất đơn giản.
Lâm Chính muốn giết người diệt khẩu!
Muốn giảm mối nguy hiểm tiềm ẩn!
Anh giết Lũng Huyết Hoàng, đơn giản chỉ vì anh cho rằng Lũng Huyết Hoàng sẽ đến vực Diệt Vong gây rắc rối cho anh!
Bây giờ, rắc rối đã được giải quyết.
Còn đám người Cầm Kiếm Nữ thì sao?
Nhìn Lâm Chính cầm đao đến gần, có vài người kịp phản ứng, nụ cười dần dần cứng đờ.
Nhưng Sát Phủ Vương vẫn chậm chạp chưa nhận ra.
"Này, tên kia, anh giỏi lắm! Anh đã giết được Lũng Huyết Hoàng! Giỏi lắm!"
Sát Phủ Vương giơ ngón tay cái lên, cười nói.
“Giỏi lắm sao? Tôi không nghĩ vậy, tôi chỉ thấy các người rất may mắn!"
Lâm Chính nói.
“Sát Phủ Vương sửng sốt: “Anh nói vậy là có ý gì?”
“Nếu trước đó tôi bị kết giới dưới chân núi phục kích làm nổ chết thì tôi sẽ không giết được Lũng Huyết Hoàng, mà các người sẽ trở thành vật tế cho Lũng Huyết Hoàng, bị ông ta dùng để tu luyện, cuối cùng chết thảm, cho nên các người rất may mắn vì tôi không bị nổ chết!”
Lâm Chính nói.
Sắc mặt Sát Phủ Vương thay đổi, há miệng nhưng không biết nói gì cho phải.
Lúc này tất cả mọi người đều nhận ra gì đó.
Thiếu niên trẻ tuổi đánh bại Lũng Huyết Hoàng chưa chắc sẽ đi chung đường với bọn họ!
Mạng sống của mọi người vẫn nằm trong tay người khác.
Chẳng qua chỉ đổi người mà thôi.
“Người anh em, chuyện lúc trước, tôi thừa nhận chúng tôi có lỗi! Chúng ta bàn bạc điều kiện đi, chỉ cần anh chịu thả chúng tôi đi, anh nói điều kiện gì, chúng tôi cũng đồng ý!"
Cầm Kiếm Nữ ổn định tâm trạng, khẽ nói.
"Tôi nghĩ không cần phải như vậy!"
Lâm Chính thản nhiên nói: "Tôi không thích bị uy hiếp, nhưng mấy người vừa mới uy hiếp tôi!"
"Người anh em, chắc hẳn anh cũng biết, đó chỉ là kế tạm thời mà thôi! Vốn dĩ ý của chúng tôi không phải là ép buộc anh!"
Cầm Kiếm Nữ tiếp tục nói.
"Không sao cả!"
Lâm Chính đi về phía Cầm Kiếm Nữ, giơ Thiên Sinh Đao lên.
Mọi người đều bối rối, run rẩy nhìn lưỡi đao trắng như tuyết trên cao.
Sát Phủ Vương há to miệng, dường như ngừng thở.
Giờ phút này, dù là ai cũng không dám thở mạnh.
"Khoan đã!"
Vào thời khắc mấu chốt, Cầm Kiếm Nữ đột nhiên hét lên: "Người anh em! Tôi bằng lòng tặng anh "Vạn Kiếm Đồ" đổi lấy mạng sống của chúng tôi!"
“Sau khi giết các người, ‘Vạn Kiếm Đồ’ còn có thể rơi vào tay người khác sao?”
Lâm Chính hầm hừ.
“Nhưng anh không thể phát huy toàn bộ uy lực của ‘Vạn Kiếm Đồ’! Anh có ‘Bút Họa Kiếm’ đồng bộ với ‘Vạn Kiếm Đồ’ không?”
Cầm Kiếm Nữ lại hét lên, cả người như muốn đứng dậy.
“Bút Họa Kiếm?”
Lâm Chính hơi sững sờ.
Chương 4630: Các người không bày tỏ chút gì sao?
“Không sai!”.
Cầm Kiếm Nữ thấy Lâm Chính hơi chần chừ, trong lòng mừng rỡ, dường như đã nắm được cọng rơm cứu mạng, vội nói: “Vật tạo ra Vạn Kiếm Đồ chính là Bút Họa Kiếm. Chắc anh không biết chứ tất cả kiếm trên Vạn Kiếm Đồ này xuất phát từ Bút Họa Kiếm. Tôi tặng Vạn Kiếm Đồ và Bút Họa Kiếm cho anh đổi lấy tính mạng của chúng tôi, anh không suy nghĩ thêm sao?”.
“Bút Họa Kiếm ở đâu?”.
Lâm Chính hỏi.
“Ở thế gia Cầm Kiếm chúng tôi”.
“Cô muốn tôi đến thế gia Cầm Kiếm các cô, sau đó lại cho người của thế gia các cô phanh thây tôi ra?”.
Lâm Chính bình tĩnh nói: “Cô nghĩ chuyện này có hiện thực không?”.
“Cầm Kiếm Nữ tôi không phải loại người vong ân phụ nghĩa! Tôi xin thề ở đây, chỉ cần anh tha cho chúng tôi, tôi sẽ quay về thế gia Cầm Kiếm lấy Bút Họa Kiếm tặng cho anh. Nếu anh không tin thì có thể cho tôi uống thuốc độc, tôi sẵn sàng giao mạng của mình vào tay anh. Sau khi có được Bút Họa Kiếm, anh đưa tôi thuốc giải là được!”.
Cầm Kiếm Nữ sốt ruột nói, ánh mắt thiết tha.
Lâm Chính rơi vào trầm tư.
Cầm Kiếm Nữ thấy vậy vội vàng quay đầu nói: “Các người còn ngây ra đó làm gì? Vị đại nhân này đã cứu tính mạng của chúng ta, lẽ nào các người không bày tỏ thái độ chút sao?”.
Bọn họ nghe vậy mới hoàn hồn lại, lấy bảo bối trên người mình ra.
“Bày tỏ thái độ? Đương nhiên phải bày tỏ thái độ rồi! Đại nhân, đây là Kiếm Hồ Lô bảo bối tùy thân của tôi, mở nó ra có thể giải phóng lốc xoáy hủy diệt vô cùng đáng sợ, đủ để dời sông lấp biển”.
“Đại nhân, đây là Hộ Tâm Thần Đan của tôi, dùng vào có thể tăng cao tu vi. Tôi không nỡ dùng, muốn để dành lúc đột phá dùng, nay tặng cho đại nhân!”.
“Đại nhân, còn có bảo bối của tôi…”.
“Đại nhân, bảo bối này tôi cũng tặng cho cậu…”.
Bọn họ giơ cao bảo bối mình mang theo, mặt mày hoảng hốt, vô cùng căng thẳng.
Lâm Chính thấy vậy ung dung nhận từng món bảo bối của bọn họ.
“Xem như các người biết điều!”, Tửu Ngọc đang ở trên đường nhỏ mau chóng chạy tới, nhếch miệng cười, vô cùng đắc ý.
“Cái này thưởng cho ông!”.
Lâm Chính tùy ý chọn hai món bảo bối ném cho Tửu Ngọc.
Tửu Ngọc nhận lấy, vô cùng mừng rỡ, vội vàng quỳ xuống dập đầu: “Cảm ơn minh chủ! Cảm ơn minh chủ!”.
Xem ra ông ta đã xem mình như người của liên minh Thanh Huyền.
“Đứng dậy nói”.
“Vâng, minh chủ!”.
“Tửu Ngọc, ông từng nghe qua Bút Họa Kiếm của thế gia Cầm Kiếm chưa?”.
Lâm Chính hỏi.
Tửu Ngọc sờ cằm, một lúc sau gật đầu đáp: “Đúng là có nghe tới vật này của thế gia Cầm Kiếm”.
Lâm Chính suy nghĩ một lúc, mở Vạn Kiếm Đồ ra.
Mặc dù trên Vạn Kiếm Đồ vẽ rất nhiều kiếm, nhưng xung quanh vẫn còn vài chỗ trống.
Nếu có thể lấp vào chỗ trống đó, uy lực của Vạn Kiếm Đồ chắc chắn sẽ tăng thêm một bậc.
Anh quan sát Vạn Kiếm Đồ một cách tỉ mỉ.
Chất liệu đặc biệt, trông giống như giấy nhưng thực ra là dùng năng lượng kết hợp với chất liệu đặc biệt tạo thành.
Cả Vạn Kiếm Đồ giống như một vật chứa, cái gọi là “kiếm” trên đó cũng chỉ là một nguồn năng lượng được cất trữ mà thôi.
Nếu năng lượng dự trữ dồi dào hơn, uy lực của nó đương nhiên cũng sẽ dồi dào hơn.
Lâm Chính nhìn Vạn Kiếm Đồ một lúc lâu, sau đó lấy một viên đan dược ra ném cho Cầm Kiếm Nữ.
“Nuốt vào đi”.
Cầm Kiếm Nữ không hề do dự, lập tức nuốt đan dược vào.
“Minh chủ, cậu định đến thế gia Cầm Kiếm để lấy Bút Họa Kiếm thật sao?”.
Tửu Ngọc sốt ruột, vội khuyên can: “Cậu làm vậy là vào hang cọp, sao thế gia Cầm Kiếm có thể cam tâm để cậu lấy Bút Họa Kiếm và Vạn Kiếm Đồ chứ? Đến lúc đó bọn họ nuốt lời, chúng ta chắc chắn sẽ không thoát ra được! Chi bằng giết quách bọn họ diệt khẩu, sau đó lấy Vạn Kiếm Đồ đi, không thoải mái hơn sao?”.
Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu.
“Diệt khẩu thì dễ, nhưng giữ bí mật thì khó. Một bảo bối đặc biệt như Vạn Kiếm Đồ chỉ cần tôi lấy ra sử dụng là sẽ bại lộ thân phận. Thế gia Cầm Kiếm mất Vạn Kiếm Đồ chắc chắn sẽ tìm kiếm trên toàn thế giới, cũng sẽ điều tra Vực Diệt Vong. Trừ khi tôi không cho người khác thấy, nếu không, thế gia Cầm Kiếm tìm tới cửa cũng chỉ là vấn đề thời gian, vậy thì vì sao không giao dịch với bọn họ?”.
“Chuyện đó…”.
Tửu Ngọc không thể phản bác.
Cầm Kiếm Nữ thấy vậy mới thở phào nhẹ nhóm.
“Chúng ta đi thôi”.
Lâm Chính cất Vạn Kiếm Đồ đi, bình thản nói.
“Được! Được! Đại nhân, chúng ta lập tức lên đường đến thế gia Cầm Kiếm!”.
Cầm Kiếm Nữ gian nan đứng dậy, lảo đảo đi về phía trước…
Bình luận facebook