-
Chương 4586-4590
Chương 4586: Tôi cũng bồi thường theo mức giá đó
"Bồi thường?"
Lâm Chính nhìn chằm chằm Tam Nhãn Hoả.
"Đúng vậy”.
Tam Nhãn Hoả gật đầu, cười nói: “Trước khi xuất phát, chúng tôi đã bàn bạc với tông chủ, tông chủ rất tán dương những người trẻ tuổi tài năng như thần y Lâm, không hy vọng có xích mích với cậu, cho nên ý ông ấy là Liệt Hỏa Thần Tông sẽ bỏ ra năm mươi triệu để bồi thường cho người Dương Hoa bị Cận Dao làm bị thương. Ngoài ra, tông chủ chúng tôi còn đặc biệt chọn ra một vài bảo khí, tặng cho thần y Lâm, mong chuyện lớn hóa thành chuyện nhỏ”.
Nói xong, Tam Nhãn Hoả phất tay.
Người đứng sau lập tức cầm ra một chiếc rương, đặt ở giữa phòng khách.
Trang chủ Vân Tiếu ở bên cạnh bước đến mở rương ra.
Nhưng trong rương chỉ có một ít đồ cổ bằng sứ, nhìn bề ngoài có vẻ khá tinh xảo, nhưng ngoại trừ việc một ít kình khí phủ bên ngoài thì không còn gì nữa, khác xa với thứ gọi là bảo khí.
Trang chủ Vân Tiếu cầm lên vài món đồ cẩn thận quan sát, sau đó để vào trong rương, đi đến bên cạnh Lâm Chính, nói nhỏ: “Những thứ đồ chơi này ở bất kỳ cửa hàng đồ cổ nào cũng có thể mua được số lượng lớn, minh chủ, rõ ràng bọn họ đang làm qua loa lấy lệ với cậu!”
Lâm Chính gật đầu.
Kỳ thực, vừa mở rương ra, anh đã biết bên trong không có vật gì quý hiếm.
Hơn nữa số tiền Liệt Hoả Thần Tông bồi thường cũng không được xem là hào phóng.
Nhưng bọn họ được Thương Minh giúp đỡ, năm mươi triệu tệ còn chẳng bằng hạt cát trong sa mạc.
Lâm Chính bước đến, nhìn đồ vật trong rương, vẻ mặt bình tĩnh.
Tam Nhãn Hỏa chăm chú nhìn anh, sau đó mỉm cười nói: "Thần y Lâm, chẳng lẽ những thứ này có vấn đề gì sao?"
"Đồ không có vấn đề”.
Lâm Chính bình tĩnh nói: "Nhưng tôi muốn hỏi, đây chính là thái độ của Liệt Hỏa Thần Tông thật sao?"
"Sao hả? Còn chưa đủ à? Bồi thường cả tiền lẫn bảo vật, như vậy là được rồi!"
Không đợi Tam Nhãn Hoả trả lời, Tường Thiên đã không nhẫn nhịn được lên tiếng.
“Tường Thiên, rốt cuộc trong mắt cậu còn có tôi nữa hay không? Không phải tôi đã bảo cậu câm miệng rồi sao?”
Tam Nhãn Hoả tức giận, nghiêng đầu nói.
Tường Thiên lạnh lùng nhìn chằm chằm Tam Nhãn Hoả, hầm hừ, cuối cùng vẫn lựa chọn im lặng.
Nhưng Mặc Trần và đám người Bạch Hoạ Thuỷ bên cạnh đã đổ đầy mồ hôi.
Ngay cả trong mắt bọn họ, những thứ này cũng không có giá trị gì.
“Phó tông chủ, đây chẳng phải là quá coi thường rồi sao? Hệ thống của Dương Hoa không hề yếu, hơn nữa thần y Lâm là minh chủ của vực Diệt Vong, Liệt Hoả Thần Tông dùng những thứ này để bồi thường hình như không thích hợp lắm!”
Mặc Trần kéo Tam Nhãn Hoả, khẽ nói.
“Mặc Trần đại nhân, tôi cũng không có cách nào, đây là ý của tông chủ”.
Tam Nhãn Hoả lắc đầu nói.
Mặc Trần rơi vào im lặng.
“Tam Nhãn Hoả đại nhân, tôi và Mặc Trần đại nhân đã tận mắt nhìn thấy thực lực của Dương Hoa, hơn nữa tôi đã nói với tông chủ, thần y Lâm bây giờ là Lục Địa Thần Tiên! Mấy ông đưa mấy thứ rách nát này đến, chẳng phải là sỉ nhục Lục Địa Thần Tiên sao? Một khi thần y Lâm nổi giận thì phải làm sao?”
Bạch Hoạ Thuỷ khàn giọng nói.
“Tuy nói như vậy, nhưng tông chủ không tin thần y Lâm đã đạt tới cảnh giới Lục Địa Thần Tiên, tôi nghĩ chuyện này cần phải cân nhắc kỹ càng, nói thật, tông chủ phái chúng tôi đến đây đã coi như nể mặt Dương Hoa lắm rồi, dù sao chuyện này truyền ra ngoài, Liệt Hoả Thần Tông chúng tôi chắc chắn sẽ rất mất mặt, mong hai người hiểu cho sự khó xử của chúng tôi!”
Tam Nhãn Hoả lắc đầu.
Mặc dù đồ không nhiều, nhưng theo Tam Nhãn Hoả thấy như vậy đã có thành ý.
Chủ yếu là Liệt Hoả Thần Tông đã cúi đầu. Như vậy là đủ rồi.
Bất kỳ thế tộc nào trong giờ phút quan trọng này cũng nên tự biết lượng sức mình.
Ông ta hy vọng Lâm Chính có thể thức thời.
Còn Lục Địa Thần Tiên gì đó, đừng nói là tông chủ Liệt Hoả Thần Tông, ngay cả phó tông chủ là ông ta cũng không tin.
Cảnh giới trong truyền thuyết đó đâu phải là cảnh giới mà một thanh niên hai mươi tuổi có thể đạt được?
Bọn họ càng tin rằng đây là vở kịch của Lâm Chính lừa mấy người Mặc Trần và Bạch Hoạ Thuỷ.
Ngay lúc Bạch Hoạ Thuỷ đang đầy lo lắng, Lâm Chính đột nhiên nói.
"Người đâu thu dọn mấy thứ này, chuyển về đi”.
Dứt lời, đám người Bạch Hoạ Thuỷ Mặc Trần đều sững sờ.
Tam Nhãn Hoả cũng giật mình, sau đó thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười chắp tay: “Thần y Lâm quả nhiên rộng lượng, khâm phục! Khâm phục!"
“Rộng lượng? Ý ông là gì?”, Lâm Chính nhìn ông ta nói.
“Là lòng dạ của cậu”, Tam Nhãn Hoả ngơ ngác nói.
"Không, không, không, lòng dạ tôi không hề rộng lượng”.
Lâm Chính lắc đầu, bình tĩnh nói: "Ngược lại, tôi rất hẹp hòi, hẹp hòi đến mức có thù tất báo!"
Mọi người nghe xong, sắc mặt bỗng thay đổi.
"Cận Dao làm hai mươi bảy người bị thương, ở đây các người có tổng cộng ba mươi tám người đúng không? Tôi sẽ rộng lượng một chút hơn”.
Lâm Chính quay đầu nói: "Người đâu, lập tức chuẩn bị một trăm triệu tiền mặt, sau đó chuẩn bị hai rương bảo vật theo tiêu chuẩn của rương này! Đưa đến Liệt Hỏa Thần Tông!"
Lời vừa dứt, tất cả mọi người đều chấn động.
“Thần y Lâm, cậu muốn làm gì?”
"Giết người của tôi thì chỉ cần bồi thường vài món đồ như thế hả? Vậy được, tôi sẽ giết người của các ông, rồi bồi thường theo giá phải trả, không có vấn đề gì chứ?", Lâm Chính lạnh lùng nói.
"Nhưng người của cậu đã được cứu! Bọn họ không chết mà!"
Tam Nhãn Hoả lập tức nói.
"Là tôi đã cứu họ, liên quan gì tới các ông?"
Lâm Chính hỏi ngược lại.
Tam Nhãn Hoả lập tức im bặt.
Lúc này trang chủ Vân Tiếu đã thúc giục kình khí, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tam Nhãn Hoả, chuẩn bị ra tay.
Tam Nhãn Hoả cực kỳ hoảng sợ.
Chương 4587: Thần Hỏa trời ban
Cao thủ!
Chắc chắn là cao thủ phi phàm!
Tam Nhãn Hoả khó tin nhìn trang chủ Vân Tiếu.
Kỳ thực ngay từ đầu ông ta đã cảm nhận được người này không tầm thường, không để lộ tài năng, che giấu khí tức, hoàn toàn không nhìn thấy khí tức chập chờn.
Nhưng khi trang chủ Vân Tiếu chuyển động lại giống như vũ bão, làm mọi người cảm thấy sợ hãi và tuyệt vọng.
“Ức hiếp người quá đáng!”
Tường Thiên nổi giận, lập tức rút vũ khí mang theo bên người, chuẩn bị đánh trả.
Nhưng hắn vừa động đậy, Lâm Chính đã liếc nhìn hắn.
"Muốn phản kháng à?"
“Tên họ Lâm kia, chúng tôi đã đến đây hoà giải với anh! Anh còn không biết điều? Đó là do anh tự tìm chết! Tôi đã thấy chướng mắt với anh từ lâu rồi!”
Tường Thiên điên tiết.
“Chướng mắt với tôi? Vậy phải xem anh có năng lực đó hay không đã”.
Lâm Chính hầm hừ, đồng tử căng chặt.
Két két.
Thanh kiếm trong tay Tường Thiên lập tức nổ tung.
"Cái gì?"
Tường Thiên sửng sốt.
"Tường Thiên, dừng tay!"
Tam Nhãn Hoả căng thẳng nói.
“Tam Nhãn Hoả! Đừng tưởng ông là phó tông chủ thì tôi sẽ nghe lời ông, Liệt Hoả Thần Tông chúng ta chạy đến đây, đã rất bẽ mặt rồi, nhưng ông vẫn khiêm nhường, khom lưng uốn gối, đúng là mất hết mặt mũi Liệt Hoả Thần Tông!
Tường Thiên không thể nhẫn nhịn được nữa, trở mặt với Tam Nhãn Hoả, khịt mũi khinh thường: “Nếu ông hèn nhát như vậy, thì tôi sẽ dựa vào chính mình, lấy lại thể diện cho Liệt Hoả Thần Tông!”
Nói xong, Tường Thiên giơ tay lên, năm ngón tay đan vào nhau.
Vù vù vù!
Một ngọn lửa đáng sợ bỗng bùng cháy trong lòng bàn tay, quấn lấy năm ngón tay hắn.
“Tường Thiên đại nhân, không được!”
Bạch Hoạ Thuỷ vội vàng hét lên.
"Dừng tay! Tất cả dừng tay!"
Mặc Trần sốt sắng hô lên.
Nhưng hoàn toàn vô ích.
“Mọi người, hãy bảo vệ danh dự của Liệt Hoả Thần Tông, giết chết tên rác rưởi này!”
Tường Thiên hét lên, sau đó lao về phía Lâm Chính cùng mấy tên Liệt Hoả Thần Tông.
Nhưng vẻ mặt Lâm Chính từ đầu đến cuối đều lạnh lùng.
Anh đứng yên tại chỗ, không thèm nhúc nhích.
Khi đám người Tường Thiên cách khoảng hai mét, Lâm Chính đột nhiên giơ tay lên, nhẹ nhàng bắt lấy.
Vù vù vù vù, ngọn lửa toả ra từ đám người Liệt Hoả Thần Tông dường như bị thứ gì đó hấp thụ, toàn bộ ngưng tụ trong lòng bàn tay Lâm Chính.
Một đốm lửa cũng không còn!
"Cái gì?"
Tường Thiên ngơ ngác.
Tất cả mọi người đều dừng lại.
Bọn họ kinh ngạc nhìn ngọn lửa lơ lửng trong lòng bàn tay Lâm Chính, trên mặt lộ ra vẻ khó tin.
Lâm Chính nhìn kỹ ngọn lửa trong lòng bàn tay, lắc đầu, lạnh lùng nói: "Sức mạnh ngọn lửa của Liệt Hỏa Thần Tông, chỉ thấp như vậy thôi sao?"
"Khốn kiếp! Anh đừng đắc ý vội!"
Tường Thiên gầm lên, đánh ra một quyền.
Ầm.
Một quả cầu lửa trào ra từ nắm tay, ngọn lửa nóng bỏng, chiếu sáng toàn bộ phòng khách, thậm chí còn đốt cháy vài chiếc bàn.
Nó giống như ngôi sao băng, hung hăng đánh về phía Lâm Chính.
Nhưng khi đến gần Lâm Chính, quả cầu lửa tự phân giải, biến thành mấy chùm lửa, lần nữa chảy vào lòng bàn tay Lâm Chính, lượn lờ quanh quẩn.
"Cái gì?"
Người của Liệt Hoả Thần Tông đều ngây dại.
"Sao anh ta có thể điều khiển sức mạnh ngọn lửa của chúng ta dễ dàng như vậy?"
“Chẳng lẽ tên này cũng biết về lửa sao?”, mọi người lẩm bẩm.
"Bạch minh chủ?"
Tam Nhãn Hoả cảm thấy có gì đó không ổn, đột nhiên quay đầu.
Bạch Họa Thủy thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu.
Xoạt! Xoạt! Xoạt!
Lúc này, tất cả lửa đều thấm vào lòng bàn tay Lâm Chính, biến mất trong tay anh, không thấy dấu vết nữa.
Bất kỳ thủ đoạn nào của đám người Liệt Hoả Thần Tông, đều không thể làm gì được anh.
Da đầu đám người Tường Thiên tê dại, cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không đúng lắm.
“Lửa cấp thấp khiến người khác thất vọng, thủ đoạn như vậy mà cũng dám khiêu chiến tôi sao?”
“Liệt Hoả Thần Tông, tôi đã cho mấy người cơ hội, nhưng mấy người không biết quý trọng”.
“Vậy tôi sẽ cho mấy người chiêm ngưỡng ngọn lửa của tôi!”
Lâm Chính chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt sắc bén đột nhiên đanh lại, trong đồng tử như có ngọn lửa đang thiêu đốt.
Mọi người run rẩy.
Chỉ thấy Lâm Chính bắt lấy một khoảng không.
Vù!
Một ngọn lửa nhạt bốc cháy trong lòng bàn tay anh, nhanh chóng thành hình, quá trình chưa đến một giây, đã biến thành kiếm Thần Hoả!
"Dị hỏa?"
Cơ thể Tam Nhãn Hoả run rẩy dữ dội, đầu óc trống rỗng.
“Hơn nữa còn đạt đến mức Thần Hỏa trời ban cấp Thiên”.
Chương 4588: Cầu xin
Tam Nhãn Hoả như gặp thần linh, vẻ mặt khiếp sợ, còn hơi kính sợ.
Dị hoả đạt đến cấp bậc này, ông ta chỉ mới thấy ở một người.
Đó là sư tôn của tông chủ Thần Tông đương nhiệm.
Nhưng sư tôn của tông chủ Thần Tông đã qua đười nhiều năm trước, mà ông ta mới chỉ nhìn thấy cấp bậc dị hoả của tông chủ Thần Tông cách đây mười năm, lúc đó còn là cảnh giới Địa Sát Quỷ Hỏa.
Giờ tông chủ Thần Tông đã nhiều năm không ra tay, không ai biết ông ta đang ở cấp độ nào.
Nhưng chắc hẳn không phải cấp bậc Thần Hoả trời ban!
Dù sao muốn bước vào cảnh giới này, cũng chẳng dễ hơn bao nhiêu so với cảnh giới Lục Địa Thần Tiên.
Ngay lúc Tam Nhãn Hoả đang thất thần, Lâm Chính đã cầm kiếm Thần Hoả đi tới.
Nhiệt độ nóng bỏng khiến tất cả các đệ tử của Liệt Hoả Thần Tông cảm nhận được sự áp bức và sợ hãi trước nay chưa từng có.
Mặc dù bọn họ không thể nhìn thấu cấp độ ngọn lửa của Lâm Chính, nhưng uy lực của ngọn lửa đã khiến bọn họ vô cùng khiếp sợ.
“Sức mạnh ngọn lửa này không phải là thứ mà chúng ta có thể chống đỡ!”
"Tại sao? Tại sao sức mạnh ngọn lửa của người này còn mạnh hơn chúng ta thế?"
"Chẳng lẽ hắn thật sự là Lục Địa Thần Tiên sao?"
Đám người Liệt Hoả Thần Tông rơi vào tuyệt vọng.
Da đầu đám người Mặc Trần tê dại, không biết làm sao.
Bọn họ cũng không ngờ mọi chuyện lại tiến triển đến mức này.
“Thần y Lâm! Xin đừng kích động! Chúng ta từ từ nói chuyện!”
Bạch Hoạ Thuỷ nghiến răng, lập tức tiến lên nói.
“Bạch minh chủ, bà cũng nhìn thấy rồi đấy, là bọn họ ra tay trước! Nếu bọn họ muốn đẩy tôi vào chỗ chết, sao tôi có thể nương tay được chứ?”
Mặt Lâm Chính không biểu cảm nói: "Chắc là bà hiểu tính cách của tôi! Cần gì phải khuyên nữa?"
"Nhưng..."
Bạch Hoạ Thuỷ còn muốn nói gì đó.
Nhưng một giây sau.
Vù!
Lâm Chính đã chém một nhát.
Xoạt.
Mấy tên Liệt Hoả Thần Tông đứng sau Tường Thiên lập tức bị thiêu đốt, sau đó biến thành tro bụi, chết ngay tại chỗ không toàn thây.
"Hả?"
Sắc mặt Tường Thiên và Tam Nhãn Hoả tái nhợt, sợ đến mức hồn bay phách lạc.
“Thần y Lâm!”
Mặc Trần sốt sắng giậm chân, muốn nói lại thôi.
Tam Nhãn Hỏa không nhẫn nhịn được nữa, lập tức quỳ một gối xuống, căng thẳng nói: “Thần y Lâm, đều do Tường Thiên lỗ mãng bốc đồng! Mong cậu hãy tha cho chúng tôi, tôi bằng lòng tự tay phế bỏ tu vi của bọn họ, chỉ cầu xin cậu giữ lại tính mạng cho họ! Còn chuyện bồi thường, tôi có thể bàn bạc lại với cậu!”
Nói xong, ông ta lập tức dập đầu.
Ông ta thật sự sợ hãi!
Nếu biết thần y Lâm của Dương Hoa đáng sợ như vậy, cho dù ông ta làm trái lệnh tông chủ, chắc chắn cũng không dẫn theo đám người ngu xuẩn hại người như Tường Thiên.
"Nhưng bây giờ tôi không muốn bồi thường, tôi định giết các ông, sau đó dẫn người đi tiêu diệt Liệt Hỏa Thần Tông! Để tránh phiền phức về sau!"
Lâm Chính nói.
"A?"
Tam Nhãn Hoả ngây người.
Tường Thiên sợ đến mức ngồi sụp xuống đất, run rẩy, đũng quần ướt đẫm.
Lúc này, Mặc Trần ngăn trước mặt Lâm Chính.
“Thần y Lâm, nghe tôi nói một câu!”
Mặc Trần hét lên.
"Tránh ra!"
Lâm Chính lạnh nhạt nói.
“Thần y Lâm! Xin hãy nghe tôi nói một câu! Nếu nghe không lọt tai thì giết bọn họ cũng không muộn!”
Mặc Trần quỳ xuống, hai tay ôm quyền, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.
Mặt Lâm Chính không biểu cảm, nhìn chằm chằm Mặc Trần, do dự nói: "Ông nói đi”.
"Thần y Lâm, cho dù cậu giết những người này, tiêu diệt Liệt Hỏa Thần Tông, cũng khó tránh khỏi phiền phức về sau, rất nhiều người của Liệt Hỏa Thần Tông nhậm chức trong đại hội, một khi biết cậu tiêu diệt Liệt Hoả Thần Tông, bọn họ nhất định sẽ lợi dụng sức mạnh của đại hội để đối phó với cậu, cậu cũng không thể san bằng được đại hội đúng không nào?”
“Thay vì kết mối thù không đội trời chung, chi bằng đòi được lợi ích, cho Liệt Hoả Thần Tông một ân tình! Chẳng phải tốt hơn sao? Tường Thiên là cháu ruột của tông chủ Thần Tông, Tam Nhãn Hoả là phó tông chủ, nếu cậu đồng ý tha cho bọn họ, mọi người trên dưới ở Thần Tông sẽ cảm kích cậu. Ngoài ra, phó tông chủ Tam Nhãn Hoả ở đây, ông ta buộc phải đồng ý bồi thường thích đáng! Như vậy vừa được lợi mà vừa được ân tình, không phải tốt hơn chém giết sao?”
Mặc Trần hùng hồn nói, nhưng trong mắt tràn đầy tha thiết, mong đợi nhìn chằm chằm Lâm Chính.
Dứt lời, Lâm Chính rơi vào trầm tư, đám người Bạch Hoạ Thủy nhìn anh chằm chằm.
Đám người trang chủ Vân Tiếu cũng nhìn Lâm Chính.
"Được!"
Cuối cùng, Lâm Chính gật đầu đồng ý.
Chương 4589: Tôi không quen ai cả
Không phải Lâm Chính dễ tính, dễ dàng bị Mặc Trần thuyết phục.
Trên thực tế, tình hình trong vực Diệt Vong không ổn định lắm, Lâm Chính không muốn mở ra chiến trường thứ hai ở ngoại vực.
Những gì Mặc Trần nói là đúng, quả thực có rất nhiều người của Liệt Hỏa Thần Tông nhậm chức ở đại hội, nếu chỉ tiêu diệt Liệt Hỏa Thần Tông thì chưa đủ ngăn chặn mối họa về sau.
Như vậy, sao không tìm một ít lợi ích và ân tình?
Mặc Trần mừng rỡ, vội vàng ôm quyền: “Cảm ơn thần y Lâm!”
“Đại ân đại đức của thần y Lâm, chúng tôi không bao giờ quên!”
Tam Nhãn Hỏa mừng rỡ, vội vàng dập đầu: "Thần y Lâm, tôi sẽ phế bỏ tu vi của đám người Tường Thiên, trút giận cho cậu!"
"Không cần!"
Lâm Chính vứt kiếm Thần Hỏa trong tay, mặt không biểu cảm nói: “Làm người tốt đến cùng, tiễn Phật phải tiễn đến Tây Thiên, tôi sẽ tha cho các người, không yêu cầu các người làm gì cả!”
Lời này nói ra, đám người Tường Thiên ngây dại, khó tin nhìn Lâm Chính.
"Tường Thiên, còn ngây ra đó làm gì? Còn không mau đến cảm ơn thần y Lâm?"
Tam Nhãn Hỏa đập mạnh vào trán Tường Thiên, nghiêm nghị quát.
“Vâng, cảm ơn vì thần y Lâm không giết, cảm ơn thần y Lâm đã không giết!”
Tường Thiên sợ hãi dập đầu, vẫn còn tưởng mình đang mơ.
"Tất cả đứng lên đi!"
Lâm Chính phất tay, nghiêng mặt nói: "Người đâu, dọn chỗ này đi, tiếp theo, chúng ta nên nói chuyện bồi thường!"
"Vâng, thưa chủ tịch Lâm!"
Lập tức có người chạy đến.
“Chủ tịch Lâm! Người nhà họ Cận đến!”
Lúc này, trang chủ Vân Tiếu mở miệng nói.
Sau đó một đám người được dẫn vào phòng khách.
Chính là đám người Cận Cối.
Cận Dao đứng sau lưng Tường Thiên, thở dốc, trong mắt đầy tuyệt vọng.
Ông ta biết lần này xong đời rồi, xong thật rồi!
Nếu ngay cả Liệt Hỏa Thần Tông cũng không thể trấn áp Lâm Chính, ông ta thật sự nghĩ không ra trên thế giới còn ai có thể bảo vệ mình.
"Kính chào thần y Lâm!"
Sắc mặt Cận Cối trắng bệch, quỳ xuống dập đầu.
Những người còn lại trong nhà họ Cận vô cùng sợ hãi, đều làm theo hành động của Cận Cối.
"Cận Cối, đứng lên nói chuyện đi”.
Lâm Chính nói.
“Cảm ơn thần y Lâm!”
Mắt Cận Cối đỏ hoe, nước mắt chảy dài.
Ông ta đã đoán được kết cục nhà họ Cận.
"Biết bọn họ là ai không?"
Lâm Chính chỉ vào đám người Tường Thiên, Cận Cối không biết đám người Tam Nhãn Hỏa, Tường Thiên, nhưng khi thấy Cận Dao ở phía sau, ông ta lập tức hiểu ra tất cả.
"Nếu tôi đoán không nhầm, bọn họ là người của Liệt Hỏa Thần Tông”.
Cận cối khàn giọng nói: “Thần y Lâm, là người nhà họ Cận dẫn người của Liệt Hỏa Thần Tông đến đây phải không?”
"Ừ, là em trai ông - Cận Cường”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
Người nhà họ Cận đồng loạt nhìn Cận Cường.
Da đầu Cận Cường tê dại, toàn thân run rẩy, mồ hôi lạnh như mưa rơi xuống.
"Chú Ba, chú làm chuyện ngu ngốc gì vậy?"
“Rõ ràng thần y Lâm đã bỏ qua cho chúng ta, sao chú lại không từ bỏ?”
"Này nên làm gì mới được đây?"
“Ông hại chết nhà chúng ta rồi!”
Người nhà họ Cận rối rít chỉ trích, hoặc khóc hoặc ầm ĩ.
“Hoảng hốt cái gì? Nếu người của Liệt Hỏa Thần Tông đến thì tốt rồi, bọn họ sẽ bảo vệ chúng ta”.
Cận Cường nghiến răng nghiến lợi, vội vàng nói với Tam Nhãn Hỏa và Tường Thiên: “Các vị đại nhân, thần y Lâm làm hộ pháp của Thần Tông bị thương, mấy người đứng đấy làm gì? Còn không mau đòi lại công bằng cho anh hai tôi?”
Dứt lời, đám người Tam Nhãn Hỏa và Tường Thiên sốt sắng.
"Tên khốn này, ông đang nói cái gì thế hả?"
Tường Thiên tiến lên mấy bước, tát Cận Cường hai bạt tai, Cận Cường bị tát đến mức miệng đầy máu, vài chiếc răng văng ra ngoài.
Cận Cường bối rối bụm mặt.
"Đại nhân".
Tường Thiên phớt lờ ông ta, nhanh chóng nhìn Lâm Chính nặn ra nụ cười nói: "Thần y Lâm, đừng hiểu lầm, tôi không biết đám người này! Tôi không quen ai cả".
Cận Cường thấy vậy, hoàn toàn tuyệt vọng.
Chương 4590: Đừng làm bẩn sàn của tôi
“Sao lại thế này?”
Ánh mắt Cận Cường đờ đẫn, miệng lẩm bẩm.
"A Cường, đừng nói nữa, hôm nay là ngày tàn của nhà họ Cận chúng ta, Liệt Hỏa Thần Tông không phải đối thủ của thần y Lâm, lần này chúng ta đá phải tấm sắt rồi!"
Cận Dao ở đầu bên kia chậm rãi đi đến, khàn giọng nói.
Cận Cường nghe thấy vậy, ngồi bệt xuống đất, hồi lâu không nói gì.
Cận Cối thở dài, lắc đầu, nhìn về phía Lâm Chính: “Thần y Lâm, việc đã đến nước này, tôi không còn gì để nói, hai thằng em trai tôi làm chuyện ngu ngốc, có lỗi với cậu, tôi không cầu xin tha thứ, chỉ hy vọng thần y Lâm cho chúng tôi chết toàn thây!”
Nói xong Cận Cối lần nữa quỳ xuống, nhắm mắt, yên lặng chờ chết.
Người nhà họ Cận khóc hết nước mắt, ôm lấy nhau, run rẩy, chờ đợi cái chết ập đến.
Không ai cầu xin tha thứ.
Bọn họ đều biết, cầu xin tha thứ là vô ích.
Dù sao Lâm Chính đã từng nói, chỉ cho nhà họ Cận một cơ hội.
Bây giờ Cận Cường lại làm ra chuyện như vậy, Lâm Chính không có lý do gì để tha thứ cho nhà họ Cận nữa.
“Tôi là tội nhân của nhà họ Cận ư? Tôi hại cả nhà họ Cận! Tôi không còn mặt mũi gặp liệt tổ liệt tông nhà họ Cận nữa?”
Cận Cường ngơ ngác nhìn, trong lòng buồn thiu.
Không có gì đau đớn hơn điều này.
Lâm Chính không nói gì, mà đi tới đi lui, như đang suy nghĩ gì đó.
Một lúc sau, anh xoay người, thờ ơ nhìn: "Cận Cối, ông có đồng ý dùng tất cả mọi thứ của nhà họ Cận, để mua tính mạng người nhà họ Cận không?"
Cận Cối chợt ngẩng đầu, mở to mắt, kinh ngạc nhìn chằm chằm: "Thần y Lâm, cậu nói vậy là có ý gì?"
"Tôi nghe nói việc kinh doanh chính của nhà họ Cận là thuyền bè, trong tay có vài chiếc du thuyền, hàng trăm tàu lớn nhỏ phải không?"
"Nếu thần y Lâm thích, tôi sẵn lòng dâng lên tất cả sản nghiệp nhà họ Cận, bao gồm những thứ này”.
“Đúng là tôi đang cần một tuyến đường, thế này đi, lát nữa tôi sẽ bảo Mã Hải soạn hợp đồng, tuyến đường và du thuyền nhà họ Cận sẽ thuộc về Dương Hoa”.
Lâm Chính nói.
"Được!"
“Các ông về đi”.
Lâm Chính lại vẫy tay.
Người nhà họ Cận vô cùng kinh ngạc.
“Thần y Lâm, cậu không giết chúng tôi ư?”
Cận Cối khó tin.
"Cận Cối, ông là người thật thà, huống hồ các ông đều là người Giang Thành, nghĩ đến điểm này, tôi sẽ bỏ qua cho các ông”.
Lâm Chính nhàn nhạt nói.
Người nhà họ Cận nghe vậy bỗng bật khóc.
Cận Cối càng phấn khích hơn, liên tục quỳ lạy Lâm Chính.
Cận Dao và Cận Cường cũng không thể tin được.
Ngay cả đám người Liệt Hỏa Thần Tông cũng chấn động, nếu Lâm Chính muốn giết cả nhà họ Cận thì dễ như trở bàn tay.
Nhưng anh vẫn lựa chọn không giết.
Đây chính là thần y Lâm sao?
“Thần y Lâm, là Cận Cường trước đây có mắt không tròng, không thấy thái sơn, xúc phạm chân long! Xúc phạm tiên uy, Cận Cường đáng chết!”
Cận Cường đập đầu xuống đất, mặc dù chảy máu nhưng ông ta không phản ứng.
"Thôi, ông cũng đi đi”.
Lâm Chính nói.
"Không!"
Cận Cường ngẩng đầu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thần y Lâm! Cậu thả người nhà tôi đi, để tôi không trở thành tội nhân nhà họ Cận, nhưng dù sao cũng là tôi có lỗi với cậu! Tôi nguyện dùng cái mạng này, coi như hình phạt xúc phạm cậu!”
Nói xong, Cận Cường đập mạnh đầu vào bức tường bên cạnh.
Ầm!
Đầu Cận Cường vỡ ra chảy máu, não văng tung tóe, chết ngay tại chỗ.
“Chú ba!”
Cận Dao hét lên.
Cận Cối âm thầm lau nước mắt, không nói lời nào.
Dù lòng rất đau nhưng ông ta không phản ứng.
Người của Liệt Hỏa Thần Tông hờ hững đứng nhìn.
Nhưng giây tiếp theo, vài cây châm bạc bay đến, đâm vào đầu Cận Cường.
Cận Cường vừa mới chết cách đây không lâu đột nhiên ho khan, đứng thẳng: "Hả?"
Người của Liệt Hỏa Thần Tông đều choáng váng.
Cận Dao thậm chí còn không kịp lau nước mắt, đứng sững sờ tại chỗ.
“Ơ kìa”.
“Cận Cường, nếu ông muốn chết, tôi không ngăn cản ông, nhưng đừng chết ở chỗ này, làm bẩn sàn nhà tôi, lát nữa tìm một cái giẻ rách, lau sạch bức tường kia đi!"
Lâm Chính thản nhiên nói: “Hơn nữa, nếu ông thật sự cảm thấy hổ thẹn với tôi thì đợi Dương Hoa tiếp quản tàu thuyền của nhà họ Cận, ông hãy vận hành tuyến đường này thật tốt cho tôi, mỗi ngày tôi đều có vô số hàng hóa cần vận chuyển qua tuyến đường này! Biết chưa hả?”
Cận Cường vẫn còn hơi choáng váng, nhưng Cận Cối đã lao đến đá ông ta, mắng: "Đồ ngốc, còn không mau cảm ơn thần y Lâm?"
"A? Được, cảm ơn thần y Lâm!"
Cận Cường vội vàng quỳ xuống dập đầu, nhưng vẫn còn mơ mơ màng màng.
"Bồi thường?"
Lâm Chính nhìn chằm chằm Tam Nhãn Hoả.
"Đúng vậy”.
Tam Nhãn Hoả gật đầu, cười nói: “Trước khi xuất phát, chúng tôi đã bàn bạc với tông chủ, tông chủ rất tán dương những người trẻ tuổi tài năng như thần y Lâm, không hy vọng có xích mích với cậu, cho nên ý ông ấy là Liệt Hỏa Thần Tông sẽ bỏ ra năm mươi triệu để bồi thường cho người Dương Hoa bị Cận Dao làm bị thương. Ngoài ra, tông chủ chúng tôi còn đặc biệt chọn ra một vài bảo khí, tặng cho thần y Lâm, mong chuyện lớn hóa thành chuyện nhỏ”.
Nói xong, Tam Nhãn Hoả phất tay.
Người đứng sau lập tức cầm ra một chiếc rương, đặt ở giữa phòng khách.
Trang chủ Vân Tiếu ở bên cạnh bước đến mở rương ra.
Nhưng trong rương chỉ có một ít đồ cổ bằng sứ, nhìn bề ngoài có vẻ khá tinh xảo, nhưng ngoại trừ việc một ít kình khí phủ bên ngoài thì không còn gì nữa, khác xa với thứ gọi là bảo khí.
Trang chủ Vân Tiếu cầm lên vài món đồ cẩn thận quan sát, sau đó để vào trong rương, đi đến bên cạnh Lâm Chính, nói nhỏ: “Những thứ đồ chơi này ở bất kỳ cửa hàng đồ cổ nào cũng có thể mua được số lượng lớn, minh chủ, rõ ràng bọn họ đang làm qua loa lấy lệ với cậu!”
Lâm Chính gật đầu.
Kỳ thực, vừa mở rương ra, anh đã biết bên trong không có vật gì quý hiếm.
Hơn nữa số tiền Liệt Hoả Thần Tông bồi thường cũng không được xem là hào phóng.
Nhưng bọn họ được Thương Minh giúp đỡ, năm mươi triệu tệ còn chẳng bằng hạt cát trong sa mạc.
Lâm Chính bước đến, nhìn đồ vật trong rương, vẻ mặt bình tĩnh.
Tam Nhãn Hỏa chăm chú nhìn anh, sau đó mỉm cười nói: "Thần y Lâm, chẳng lẽ những thứ này có vấn đề gì sao?"
"Đồ không có vấn đề”.
Lâm Chính bình tĩnh nói: "Nhưng tôi muốn hỏi, đây chính là thái độ của Liệt Hỏa Thần Tông thật sao?"
"Sao hả? Còn chưa đủ à? Bồi thường cả tiền lẫn bảo vật, như vậy là được rồi!"
Không đợi Tam Nhãn Hoả trả lời, Tường Thiên đã không nhẫn nhịn được lên tiếng.
“Tường Thiên, rốt cuộc trong mắt cậu còn có tôi nữa hay không? Không phải tôi đã bảo cậu câm miệng rồi sao?”
Tam Nhãn Hoả tức giận, nghiêng đầu nói.
Tường Thiên lạnh lùng nhìn chằm chằm Tam Nhãn Hoả, hầm hừ, cuối cùng vẫn lựa chọn im lặng.
Nhưng Mặc Trần và đám người Bạch Hoạ Thuỷ bên cạnh đã đổ đầy mồ hôi.
Ngay cả trong mắt bọn họ, những thứ này cũng không có giá trị gì.
“Phó tông chủ, đây chẳng phải là quá coi thường rồi sao? Hệ thống của Dương Hoa không hề yếu, hơn nữa thần y Lâm là minh chủ của vực Diệt Vong, Liệt Hoả Thần Tông dùng những thứ này để bồi thường hình như không thích hợp lắm!”
Mặc Trần kéo Tam Nhãn Hoả, khẽ nói.
“Mặc Trần đại nhân, tôi cũng không có cách nào, đây là ý của tông chủ”.
Tam Nhãn Hoả lắc đầu nói.
Mặc Trần rơi vào im lặng.
“Tam Nhãn Hoả đại nhân, tôi và Mặc Trần đại nhân đã tận mắt nhìn thấy thực lực của Dương Hoa, hơn nữa tôi đã nói với tông chủ, thần y Lâm bây giờ là Lục Địa Thần Tiên! Mấy ông đưa mấy thứ rách nát này đến, chẳng phải là sỉ nhục Lục Địa Thần Tiên sao? Một khi thần y Lâm nổi giận thì phải làm sao?”
Bạch Hoạ Thuỷ khàn giọng nói.
“Tuy nói như vậy, nhưng tông chủ không tin thần y Lâm đã đạt tới cảnh giới Lục Địa Thần Tiên, tôi nghĩ chuyện này cần phải cân nhắc kỹ càng, nói thật, tông chủ phái chúng tôi đến đây đã coi như nể mặt Dương Hoa lắm rồi, dù sao chuyện này truyền ra ngoài, Liệt Hoả Thần Tông chúng tôi chắc chắn sẽ rất mất mặt, mong hai người hiểu cho sự khó xử của chúng tôi!”
Tam Nhãn Hoả lắc đầu.
Mặc dù đồ không nhiều, nhưng theo Tam Nhãn Hoả thấy như vậy đã có thành ý.
Chủ yếu là Liệt Hoả Thần Tông đã cúi đầu. Như vậy là đủ rồi.
Bất kỳ thế tộc nào trong giờ phút quan trọng này cũng nên tự biết lượng sức mình.
Ông ta hy vọng Lâm Chính có thể thức thời.
Còn Lục Địa Thần Tiên gì đó, đừng nói là tông chủ Liệt Hoả Thần Tông, ngay cả phó tông chủ là ông ta cũng không tin.
Cảnh giới trong truyền thuyết đó đâu phải là cảnh giới mà một thanh niên hai mươi tuổi có thể đạt được?
Bọn họ càng tin rằng đây là vở kịch của Lâm Chính lừa mấy người Mặc Trần và Bạch Hoạ Thuỷ.
Ngay lúc Bạch Hoạ Thuỷ đang đầy lo lắng, Lâm Chính đột nhiên nói.
"Người đâu thu dọn mấy thứ này, chuyển về đi”.
Dứt lời, đám người Bạch Hoạ Thuỷ Mặc Trần đều sững sờ.
Tam Nhãn Hoả cũng giật mình, sau đó thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười chắp tay: “Thần y Lâm quả nhiên rộng lượng, khâm phục! Khâm phục!"
“Rộng lượng? Ý ông là gì?”, Lâm Chính nhìn ông ta nói.
“Là lòng dạ của cậu”, Tam Nhãn Hoả ngơ ngác nói.
"Không, không, không, lòng dạ tôi không hề rộng lượng”.
Lâm Chính lắc đầu, bình tĩnh nói: "Ngược lại, tôi rất hẹp hòi, hẹp hòi đến mức có thù tất báo!"
Mọi người nghe xong, sắc mặt bỗng thay đổi.
"Cận Dao làm hai mươi bảy người bị thương, ở đây các người có tổng cộng ba mươi tám người đúng không? Tôi sẽ rộng lượng một chút hơn”.
Lâm Chính quay đầu nói: "Người đâu, lập tức chuẩn bị một trăm triệu tiền mặt, sau đó chuẩn bị hai rương bảo vật theo tiêu chuẩn của rương này! Đưa đến Liệt Hỏa Thần Tông!"
Lời vừa dứt, tất cả mọi người đều chấn động.
“Thần y Lâm, cậu muốn làm gì?”
"Giết người của tôi thì chỉ cần bồi thường vài món đồ như thế hả? Vậy được, tôi sẽ giết người của các ông, rồi bồi thường theo giá phải trả, không có vấn đề gì chứ?", Lâm Chính lạnh lùng nói.
"Nhưng người của cậu đã được cứu! Bọn họ không chết mà!"
Tam Nhãn Hoả lập tức nói.
"Là tôi đã cứu họ, liên quan gì tới các ông?"
Lâm Chính hỏi ngược lại.
Tam Nhãn Hoả lập tức im bặt.
Lúc này trang chủ Vân Tiếu đã thúc giục kình khí, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tam Nhãn Hoả, chuẩn bị ra tay.
Tam Nhãn Hoả cực kỳ hoảng sợ.
Chương 4587: Thần Hỏa trời ban
Cao thủ!
Chắc chắn là cao thủ phi phàm!
Tam Nhãn Hoả khó tin nhìn trang chủ Vân Tiếu.
Kỳ thực ngay từ đầu ông ta đã cảm nhận được người này không tầm thường, không để lộ tài năng, che giấu khí tức, hoàn toàn không nhìn thấy khí tức chập chờn.
Nhưng khi trang chủ Vân Tiếu chuyển động lại giống như vũ bão, làm mọi người cảm thấy sợ hãi và tuyệt vọng.
“Ức hiếp người quá đáng!”
Tường Thiên nổi giận, lập tức rút vũ khí mang theo bên người, chuẩn bị đánh trả.
Nhưng hắn vừa động đậy, Lâm Chính đã liếc nhìn hắn.
"Muốn phản kháng à?"
“Tên họ Lâm kia, chúng tôi đã đến đây hoà giải với anh! Anh còn không biết điều? Đó là do anh tự tìm chết! Tôi đã thấy chướng mắt với anh từ lâu rồi!”
Tường Thiên điên tiết.
“Chướng mắt với tôi? Vậy phải xem anh có năng lực đó hay không đã”.
Lâm Chính hầm hừ, đồng tử căng chặt.
Két két.
Thanh kiếm trong tay Tường Thiên lập tức nổ tung.
"Cái gì?"
Tường Thiên sửng sốt.
"Tường Thiên, dừng tay!"
Tam Nhãn Hoả căng thẳng nói.
“Tam Nhãn Hoả! Đừng tưởng ông là phó tông chủ thì tôi sẽ nghe lời ông, Liệt Hoả Thần Tông chúng ta chạy đến đây, đã rất bẽ mặt rồi, nhưng ông vẫn khiêm nhường, khom lưng uốn gối, đúng là mất hết mặt mũi Liệt Hoả Thần Tông!
Tường Thiên không thể nhẫn nhịn được nữa, trở mặt với Tam Nhãn Hoả, khịt mũi khinh thường: “Nếu ông hèn nhát như vậy, thì tôi sẽ dựa vào chính mình, lấy lại thể diện cho Liệt Hoả Thần Tông!”
Nói xong, Tường Thiên giơ tay lên, năm ngón tay đan vào nhau.
Vù vù vù!
Một ngọn lửa đáng sợ bỗng bùng cháy trong lòng bàn tay, quấn lấy năm ngón tay hắn.
“Tường Thiên đại nhân, không được!”
Bạch Hoạ Thuỷ vội vàng hét lên.
"Dừng tay! Tất cả dừng tay!"
Mặc Trần sốt sắng hô lên.
Nhưng hoàn toàn vô ích.
“Mọi người, hãy bảo vệ danh dự của Liệt Hoả Thần Tông, giết chết tên rác rưởi này!”
Tường Thiên hét lên, sau đó lao về phía Lâm Chính cùng mấy tên Liệt Hoả Thần Tông.
Nhưng vẻ mặt Lâm Chính từ đầu đến cuối đều lạnh lùng.
Anh đứng yên tại chỗ, không thèm nhúc nhích.
Khi đám người Tường Thiên cách khoảng hai mét, Lâm Chính đột nhiên giơ tay lên, nhẹ nhàng bắt lấy.
Vù vù vù vù, ngọn lửa toả ra từ đám người Liệt Hoả Thần Tông dường như bị thứ gì đó hấp thụ, toàn bộ ngưng tụ trong lòng bàn tay Lâm Chính.
Một đốm lửa cũng không còn!
"Cái gì?"
Tường Thiên ngơ ngác.
Tất cả mọi người đều dừng lại.
Bọn họ kinh ngạc nhìn ngọn lửa lơ lửng trong lòng bàn tay Lâm Chính, trên mặt lộ ra vẻ khó tin.
Lâm Chính nhìn kỹ ngọn lửa trong lòng bàn tay, lắc đầu, lạnh lùng nói: "Sức mạnh ngọn lửa của Liệt Hỏa Thần Tông, chỉ thấp như vậy thôi sao?"
"Khốn kiếp! Anh đừng đắc ý vội!"
Tường Thiên gầm lên, đánh ra một quyền.
Ầm.
Một quả cầu lửa trào ra từ nắm tay, ngọn lửa nóng bỏng, chiếu sáng toàn bộ phòng khách, thậm chí còn đốt cháy vài chiếc bàn.
Nó giống như ngôi sao băng, hung hăng đánh về phía Lâm Chính.
Nhưng khi đến gần Lâm Chính, quả cầu lửa tự phân giải, biến thành mấy chùm lửa, lần nữa chảy vào lòng bàn tay Lâm Chính, lượn lờ quanh quẩn.
"Cái gì?"
Người của Liệt Hoả Thần Tông đều ngây dại.
"Sao anh ta có thể điều khiển sức mạnh ngọn lửa của chúng ta dễ dàng như vậy?"
“Chẳng lẽ tên này cũng biết về lửa sao?”, mọi người lẩm bẩm.
"Bạch minh chủ?"
Tam Nhãn Hoả cảm thấy có gì đó không ổn, đột nhiên quay đầu.
Bạch Họa Thủy thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu.
Xoạt! Xoạt! Xoạt!
Lúc này, tất cả lửa đều thấm vào lòng bàn tay Lâm Chính, biến mất trong tay anh, không thấy dấu vết nữa.
Bất kỳ thủ đoạn nào của đám người Liệt Hoả Thần Tông, đều không thể làm gì được anh.
Da đầu đám người Tường Thiên tê dại, cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không đúng lắm.
“Lửa cấp thấp khiến người khác thất vọng, thủ đoạn như vậy mà cũng dám khiêu chiến tôi sao?”
“Liệt Hoả Thần Tông, tôi đã cho mấy người cơ hội, nhưng mấy người không biết quý trọng”.
“Vậy tôi sẽ cho mấy người chiêm ngưỡng ngọn lửa của tôi!”
Lâm Chính chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt sắc bén đột nhiên đanh lại, trong đồng tử như có ngọn lửa đang thiêu đốt.
Mọi người run rẩy.
Chỉ thấy Lâm Chính bắt lấy một khoảng không.
Vù!
Một ngọn lửa nhạt bốc cháy trong lòng bàn tay anh, nhanh chóng thành hình, quá trình chưa đến một giây, đã biến thành kiếm Thần Hoả!
"Dị hỏa?"
Cơ thể Tam Nhãn Hoả run rẩy dữ dội, đầu óc trống rỗng.
“Hơn nữa còn đạt đến mức Thần Hỏa trời ban cấp Thiên”.
Chương 4588: Cầu xin
Tam Nhãn Hoả như gặp thần linh, vẻ mặt khiếp sợ, còn hơi kính sợ.
Dị hoả đạt đến cấp bậc này, ông ta chỉ mới thấy ở một người.
Đó là sư tôn của tông chủ Thần Tông đương nhiệm.
Nhưng sư tôn của tông chủ Thần Tông đã qua đười nhiều năm trước, mà ông ta mới chỉ nhìn thấy cấp bậc dị hoả của tông chủ Thần Tông cách đây mười năm, lúc đó còn là cảnh giới Địa Sát Quỷ Hỏa.
Giờ tông chủ Thần Tông đã nhiều năm không ra tay, không ai biết ông ta đang ở cấp độ nào.
Nhưng chắc hẳn không phải cấp bậc Thần Hoả trời ban!
Dù sao muốn bước vào cảnh giới này, cũng chẳng dễ hơn bao nhiêu so với cảnh giới Lục Địa Thần Tiên.
Ngay lúc Tam Nhãn Hoả đang thất thần, Lâm Chính đã cầm kiếm Thần Hoả đi tới.
Nhiệt độ nóng bỏng khiến tất cả các đệ tử của Liệt Hoả Thần Tông cảm nhận được sự áp bức và sợ hãi trước nay chưa từng có.
Mặc dù bọn họ không thể nhìn thấu cấp độ ngọn lửa của Lâm Chính, nhưng uy lực của ngọn lửa đã khiến bọn họ vô cùng khiếp sợ.
“Sức mạnh ngọn lửa này không phải là thứ mà chúng ta có thể chống đỡ!”
"Tại sao? Tại sao sức mạnh ngọn lửa của người này còn mạnh hơn chúng ta thế?"
"Chẳng lẽ hắn thật sự là Lục Địa Thần Tiên sao?"
Đám người Liệt Hoả Thần Tông rơi vào tuyệt vọng.
Da đầu đám người Mặc Trần tê dại, không biết làm sao.
Bọn họ cũng không ngờ mọi chuyện lại tiến triển đến mức này.
“Thần y Lâm! Xin đừng kích động! Chúng ta từ từ nói chuyện!”
Bạch Hoạ Thuỷ nghiến răng, lập tức tiến lên nói.
“Bạch minh chủ, bà cũng nhìn thấy rồi đấy, là bọn họ ra tay trước! Nếu bọn họ muốn đẩy tôi vào chỗ chết, sao tôi có thể nương tay được chứ?”
Mặt Lâm Chính không biểu cảm nói: "Chắc là bà hiểu tính cách của tôi! Cần gì phải khuyên nữa?"
"Nhưng..."
Bạch Hoạ Thuỷ còn muốn nói gì đó.
Nhưng một giây sau.
Vù!
Lâm Chính đã chém một nhát.
Xoạt.
Mấy tên Liệt Hoả Thần Tông đứng sau Tường Thiên lập tức bị thiêu đốt, sau đó biến thành tro bụi, chết ngay tại chỗ không toàn thây.
"Hả?"
Sắc mặt Tường Thiên và Tam Nhãn Hoả tái nhợt, sợ đến mức hồn bay phách lạc.
“Thần y Lâm!”
Mặc Trần sốt sắng giậm chân, muốn nói lại thôi.
Tam Nhãn Hỏa không nhẫn nhịn được nữa, lập tức quỳ một gối xuống, căng thẳng nói: “Thần y Lâm, đều do Tường Thiên lỗ mãng bốc đồng! Mong cậu hãy tha cho chúng tôi, tôi bằng lòng tự tay phế bỏ tu vi của bọn họ, chỉ cầu xin cậu giữ lại tính mạng cho họ! Còn chuyện bồi thường, tôi có thể bàn bạc lại với cậu!”
Nói xong, ông ta lập tức dập đầu.
Ông ta thật sự sợ hãi!
Nếu biết thần y Lâm của Dương Hoa đáng sợ như vậy, cho dù ông ta làm trái lệnh tông chủ, chắc chắn cũng không dẫn theo đám người ngu xuẩn hại người như Tường Thiên.
"Nhưng bây giờ tôi không muốn bồi thường, tôi định giết các ông, sau đó dẫn người đi tiêu diệt Liệt Hỏa Thần Tông! Để tránh phiền phức về sau!"
Lâm Chính nói.
"A?"
Tam Nhãn Hoả ngây người.
Tường Thiên sợ đến mức ngồi sụp xuống đất, run rẩy, đũng quần ướt đẫm.
Lúc này, Mặc Trần ngăn trước mặt Lâm Chính.
“Thần y Lâm, nghe tôi nói một câu!”
Mặc Trần hét lên.
"Tránh ra!"
Lâm Chính lạnh nhạt nói.
“Thần y Lâm! Xin hãy nghe tôi nói một câu! Nếu nghe không lọt tai thì giết bọn họ cũng không muộn!”
Mặc Trần quỳ xuống, hai tay ôm quyền, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.
Mặt Lâm Chính không biểu cảm, nhìn chằm chằm Mặc Trần, do dự nói: "Ông nói đi”.
"Thần y Lâm, cho dù cậu giết những người này, tiêu diệt Liệt Hỏa Thần Tông, cũng khó tránh khỏi phiền phức về sau, rất nhiều người của Liệt Hỏa Thần Tông nhậm chức trong đại hội, một khi biết cậu tiêu diệt Liệt Hoả Thần Tông, bọn họ nhất định sẽ lợi dụng sức mạnh của đại hội để đối phó với cậu, cậu cũng không thể san bằng được đại hội đúng không nào?”
“Thay vì kết mối thù không đội trời chung, chi bằng đòi được lợi ích, cho Liệt Hoả Thần Tông một ân tình! Chẳng phải tốt hơn sao? Tường Thiên là cháu ruột của tông chủ Thần Tông, Tam Nhãn Hoả là phó tông chủ, nếu cậu đồng ý tha cho bọn họ, mọi người trên dưới ở Thần Tông sẽ cảm kích cậu. Ngoài ra, phó tông chủ Tam Nhãn Hoả ở đây, ông ta buộc phải đồng ý bồi thường thích đáng! Như vậy vừa được lợi mà vừa được ân tình, không phải tốt hơn chém giết sao?”
Mặc Trần hùng hồn nói, nhưng trong mắt tràn đầy tha thiết, mong đợi nhìn chằm chằm Lâm Chính.
Dứt lời, Lâm Chính rơi vào trầm tư, đám người Bạch Hoạ Thủy nhìn anh chằm chằm.
Đám người trang chủ Vân Tiếu cũng nhìn Lâm Chính.
"Được!"
Cuối cùng, Lâm Chính gật đầu đồng ý.
Chương 4589: Tôi không quen ai cả
Không phải Lâm Chính dễ tính, dễ dàng bị Mặc Trần thuyết phục.
Trên thực tế, tình hình trong vực Diệt Vong không ổn định lắm, Lâm Chính không muốn mở ra chiến trường thứ hai ở ngoại vực.
Những gì Mặc Trần nói là đúng, quả thực có rất nhiều người của Liệt Hỏa Thần Tông nhậm chức ở đại hội, nếu chỉ tiêu diệt Liệt Hỏa Thần Tông thì chưa đủ ngăn chặn mối họa về sau.
Như vậy, sao không tìm một ít lợi ích và ân tình?
Mặc Trần mừng rỡ, vội vàng ôm quyền: “Cảm ơn thần y Lâm!”
“Đại ân đại đức của thần y Lâm, chúng tôi không bao giờ quên!”
Tam Nhãn Hỏa mừng rỡ, vội vàng dập đầu: "Thần y Lâm, tôi sẽ phế bỏ tu vi của đám người Tường Thiên, trút giận cho cậu!"
"Không cần!"
Lâm Chính vứt kiếm Thần Hỏa trong tay, mặt không biểu cảm nói: “Làm người tốt đến cùng, tiễn Phật phải tiễn đến Tây Thiên, tôi sẽ tha cho các người, không yêu cầu các người làm gì cả!”
Lời này nói ra, đám người Tường Thiên ngây dại, khó tin nhìn Lâm Chính.
"Tường Thiên, còn ngây ra đó làm gì? Còn không mau đến cảm ơn thần y Lâm?"
Tam Nhãn Hỏa đập mạnh vào trán Tường Thiên, nghiêm nghị quát.
“Vâng, cảm ơn vì thần y Lâm không giết, cảm ơn thần y Lâm đã không giết!”
Tường Thiên sợ hãi dập đầu, vẫn còn tưởng mình đang mơ.
"Tất cả đứng lên đi!"
Lâm Chính phất tay, nghiêng mặt nói: "Người đâu, dọn chỗ này đi, tiếp theo, chúng ta nên nói chuyện bồi thường!"
"Vâng, thưa chủ tịch Lâm!"
Lập tức có người chạy đến.
“Chủ tịch Lâm! Người nhà họ Cận đến!”
Lúc này, trang chủ Vân Tiếu mở miệng nói.
Sau đó một đám người được dẫn vào phòng khách.
Chính là đám người Cận Cối.
Cận Dao đứng sau lưng Tường Thiên, thở dốc, trong mắt đầy tuyệt vọng.
Ông ta biết lần này xong đời rồi, xong thật rồi!
Nếu ngay cả Liệt Hỏa Thần Tông cũng không thể trấn áp Lâm Chính, ông ta thật sự nghĩ không ra trên thế giới còn ai có thể bảo vệ mình.
"Kính chào thần y Lâm!"
Sắc mặt Cận Cối trắng bệch, quỳ xuống dập đầu.
Những người còn lại trong nhà họ Cận vô cùng sợ hãi, đều làm theo hành động của Cận Cối.
"Cận Cối, đứng lên nói chuyện đi”.
Lâm Chính nói.
“Cảm ơn thần y Lâm!”
Mắt Cận Cối đỏ hoe, nước mắt chảy dài.
Ông ta đã đoán được kết cục nhà họ Cận.
"Biết bọn họ là ai không?"
Lâm Chính chỉ vào đám người Tường Thiên, Cận Cối không biết đám người Tam Nhãn Hỏa, Tường Thiên, nhưng khi thấy Cận Dao ở phía sau, ông ta lập tức hiểu ra tất cả.
"Nếu tôi đoán không nhầm, bọn họ là người của Liệt Hỏa Thần Tông”.
Cận cối khàn giọng nói: “Thần y Lâm, là người nhà họ Cận dẫn người của Liệt Hỏa Thần Tông đến đây phải không?”
"Ừ, là em trai ông - Cận Cường”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
Người nhà họ Cận đồng loạt nhìn Cận Cường.
Da đầu Cận Cường tê dại, toàn thân run rẩy, mồ hôi lạnh như mưa rơi xuống.
"Chú Ba, chú làm chuyện ngu ngốc gì vậy?"
“Rõ ràng thần y Lâm đã bỏ qua cho chúng ta, sao chú lại không từ bỏ?”
"Này nên làm gì mới được đây?"
“Ông hại chết nhà chúng ta rồi!”
Người nhà họ Cận rối rít chỉ trích, hoặc khóc hoặc ầm ĩ.
“Hoảng hốt cái gì? Nếu người của Liệt Hỏa Thần Tông đến thì tốt rồi, bọn họ sẽ bảo vệ chúng ta”.
Cận Cường nghiến răng nghiến lợi, vội vàng nói với Tam Nhãn Hỏa và Tường Thiên: “Các vị đại nhân, thần y Lâm làm hộ pháp của Thần Tông bị thương, mấy người đứng đấy làm gì? Còn không mau đòi lại công bằng cho anh hai tôi?”
Dứt lời, đám người Tam Nhãn Hỏa và Tường Thiên sốt sắng.
"Tên khốn này, ông đang nói cái gì thế hả?"
Tường Thiên tiến lên mấy bước, tát Cận Cường hai bạt tai, Cận Cường bị tát đến mức miệng đầy máu, vài chiếc răng văng ra ngoài.
Cận Cường bối rối bụm mặt.
"Đại nhân".
Tường Thiên phớt lờ ông ta, nhanh chóng nhìn Lâm Chính nặn ra nụ cười nói: "Thần y Lâm, đừng hiểu lầm, tôi không biết đám người này! Tôi không quen ai cả".
Cận Cường thấy vậy, hoàn toàn tuyệt vọng.
Chương 4590: Đừng làm bẩn sàn của tôi
“Sao lại thế này?”
Ánh mắt Cận Cường đờ đẫn, miệng lẩm bẩm.
"A Cường, đừng nói nữa, hôm nay là ngày tàn của nhà họ Cận chúng ta, Liệt Hỏa Thần Tông không phải đối thủ của thần y Lâm, lần này chúng ta đá phải tấm sắt rồi!"
Cận Dao ở đầu bên kia chậm rãi đi đến, khàn giọng nói.
Cận Cường nghe thấy vậy, ngồi bệt xuống đất, hồi lâu không nói gì.
Cận Cối thở dài, lắc đầu, nhìn về phía Lâm Chính: “Thần y Lâm, việc đã đến nước này, tôi không còn gì để nói, hai thằng em trai tôi làm chuyện ngu ngốc, có lỗi với cậu, tôi không cầu xin tha thứ, chỉ hy vọng thần y Lâm cho chúng tôi chết toàn thây!”
Nói xong Cận Cối lần nữa quỳ xuống, nhắm mắt, yên lặng chờ chết.
Người nhà họ Cận khóc hết nước mắt, ôm lấy nhau, run rẩy, chờ đợi cái chết ập đến.
Không ai cầu xin tha thứ.
Bọn họ đều biết, cầu xin tha thứ là vô ích.
Dù sao Lâm Chính đã từng nói, chỉ cho nhà họ Cận một cơ hội.
Bây giờ Cận Cường lại làm ra chuyện như vậy, Lâm Chính không có lý do gì để tha thứ cho nhà họ Cận nữa.
“Tôi là tội nhân của nhà họ Cận ư? Tôi hại cả nhà họ Cận! Tôi không còn mặt mũi gặp liệt tổ liệt tông nhà họ Cận nữa?”
Cận Cường ngơ ngác nhìn, trong lòng buồn thiu.
Không có gì đau đớn hơn điều này.
Lâm Chính không nói gì, mà đi tới đi lui, như đang suy nghĩ gì đó.
Một lúc sau, anh xoay người, thờ ơ nhìn: "Cận Cối, ông có đồng ý dùng tất cả mọi thứ của nhà họ Cận, để mua tính mạng người nhà họ Cận không?"
Cận Cối chợt ngẩng đầu, mở to mắt, kinh ngạc nhìn chằm chằm: "Thần y Lâm, cậu nói vậy là có ý gì?"
"Tôi nghe nói việc kinh doanh chính của nhà họ Cận là thuyền bè, trong tay có vài chiếc du thuyền, hàng trăm tàu lớn nhỏ phải không?"
"Nếu thần y Lâm thích, tôi sẵn lòng dâng lên tất cả sản nghiệp nhà họ Cận, bao gồm những thứ này”.
“Đúng là tôi đang cần một tuyến đường, thế này đi, lát nữa tôi sẽ bảo Mã Hải soạn hợp đồng, tuyến đường và du thuyền nhà họ Cận sẽ thuộc về Dương Hoa”.
Lâm Chính nói.
"Được!"
“Các ông về đi”.
Lâm Chính lại vẫy tay.
Người nhà họ Cận vô cùng kinh ngạc.
“Thần y Lâm, cậu không giết chúng tôi ư?”
Cận Cối khó tin.
"Cận Cối, ông là người thật thà, huống hồ các ông đều là người Giang Thành, nghĩ đến điểm này, tôi sẽ bỏ qua cho các ông”.
Lâm Chính nhàn nhạt nói.
Người nhà họ Cận nghe vậy bỗng bật khóc.
Cận Cối càng phấn khích hơn, liên tục quỳ lạy Lâm Chính.
Cận Dao và Cận Cường cũng không thể tin được.
Ngay cả đám người Liệt Hỏa Thần Tông cũng chấn động, nếu Lâm Chính muốn giết cả nhà họ Cận thì dễ như trở bàn tay.
Nhưng anh vẫn lựa chọn không giết.
Đây chính là thần y Lâm sao?
“Thần y Lâm, là Cận Cường trước đây có mắt không tròng, không thấy thái sơn, xúc phạm chân long! Xúc phạm tiên uy, Cận Cường đáng chết!”
Cận Cường đập đầu xuống đất, mặc dù chảy máu nhưng ông ta không phản ứng.
"Thôi, ông cũng đi đi”.
Lâm Chính nói.
"Không!"
Cận Cường ngẩng đầu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thần y Lâm! Cậu thả người nhà tôi đi, để tôi không trở thành tội nhân nhà họ Cận, nhưng dù sao cũng là tôi có lỗi với cậu! Tôi nguyện dùng cái mạng này, coi như hình phạt xúc phạm cậu!”
Nói xong, Cận Cường đập mạnh đầu vào bức tường bên cạnh.
Ầm!
Đầu Cận Cường vỡ ra chảy máu, não văng tung tóe, chết ngay tại chỗ.
“Chú ba!”
Cận Dao hét lên.
Cận Cối âm thầm lau nước mắt, không nói lời nào.
Dù lòng rất đau nhưng ông ta không phản ứng.
Người của Liệt Hỏa Thần Tông hờ hững đứng nhìn.
Nhưng giây tiếp theo, vài cây châm bạc bay đến, đâm vào đầu Cận Cường.
Cận Cường vừa mới chết cách đây không lâu đột nhiên ho khan, đứng thẳng: "Hả?"
Người của Liệt Hỏa Thần Tông đều choáng váng.
Cận Dao thậm chí còn không kịp lau nước mắt, đứng sững sờ tại chỗ.
“Ơ kìa”.
“Cận Cường, nếu ông muốn chết, tôi không ngăn cản ông, nhưng đừng chết ở chỗ này, làm bẩn sàn nhà tôi, lát nữa tìm một cái giẻ rách, lau sạch bức tường kia đi!"
Lâm Chính thản nhiên nói: “Hơn nữa, nếu ông thật sự cảm thấy hổ thẹn với tôi thì đợi Dương Hoa tiếp quản tàu thuyền của nhà họ Cận, ông hãy vận hành tuyến đường này thật tốt cho tôi, mỗi ngày tôi đều có vô số hàng hóa cần vận chuyển qua tuyến đường này! Biết chưa hả?”
Cận Cường vẫn còn hơi choáng váng, nhưng Cận Cối đã lao đến đá ông ta, mắng: "Đồ ngốc, còn không mau cảm ơn thần y Lâm?"
"A? Được, cảm ơn thần y Lâm!"
Cận Cường vội vàng quỳ xuống dập đầu, nhưng vẫn còn mơ mơ màng màng.
Bình luận facebook