-
Chương 4556-4560
Chương 4556: Một vở kịch hay
Ánh mắt hai cô gái tỏ vẻ sửng sốt.
Những người xung quanh cũng ngẩn ra.
Lâm Chính định làm gì vậy?
"Tôn thượng, hai con đàn bà độc ác này thì không cần thương xót làm gì, cứ giao luôn cho ông Vito xử lý là xong, gia tộc Vito rất có tầm ảnh hưởng ở nước Y, bọn họ sẽ bị trừng phạt thích đáng".
Thiên Nga Đen nhỏ giọng nói.
Cô ta vẫn tưởng Lâm Chính thương hoa tiếc ngọc.
"Nếu tôi thực sự muốn xử lý hai người này thì không đến lượt người khác nhúng tay".
Lâm Chính bình thản nói: "Bây giờ bọn họ vẫn còn giá trị lợi dụng, sao phải gấp gáp xử lý làm gì? Nếu bây giờ Hắc Hoàng đã biết chúng ta ở đây thì hãy chơi cùng cậu ta một phen!".
"Nhưng tôn thượng... Nếu Hắc Hoàng đã có được thứ cậu ta muốn thì còn ở lại đây làm gì? Việc chúng ta cần làm bây giờ là lập tức đuổi theo cậu ta, chứ không phải lãng phí thời gian ở đây!".
Thiên Nga Đen có chút nóng ruột nói.
Hôm nay cô ta cũng coi như được mở mang về thủ đoạn của Hắc Hoàng.
Tuy Hắc Hoàng này võ lực không cao, nhưng năng lực đột nhập thì quá mạnh.
Lấy được đồ đi ngay dưới mí mắt Lâm Chính và Thiên Nga Đen mà không ai hay biết.
Loại người này sao có thể không kiêng dè cho được?
"Cậu ta sẽ không rời khỏi Thánh Thành đâu, ít nhất sẽ không đi trước ngày mai", Lâm Chính bình thản đáp.
"Sao tôn thượng lại chắc chắn như vậy?".
"Cô quên rằng năm nào cậu ta cũng đến Thánh Thành, cho đến đêm Giáng sinh mới rời đi sao? Năm nay cũng không phải là ngoại lệ!".
"Nhưng năm nay chúng ta đã đến đây".
"Cậu ta không quan tâm".
Lâm Chính lắc đầu, bình tĩnh nói: "Từ chiếc điện thoại cậu ta để lại là có thể đoán ra, cậu ta không coi chúng ta ra gì cả".
Thiên Nga Đen sửng sốt, không thể phản bác.
Đúng vậy, Hắc Hoàng để lại chiếc điện thoại này quả thực quá huênh hoang.
Có lẽ trước kia Hắc Hoàng còn nể sợ Lâm Chính, nhưng lần này, chắc là ấn tượng của cậu ta về Lâm Chính cũng chỉ được như vậy mà thôi.
"Tôn thượng, vậy hiện giờ Hắc Hoàng đang ở đâu?", Thiên Nga Đen lên tiếng hỏi.
"Ở ngay đây".
Lâm Chính bình thản đáp.
"Cái gì?".
Hơi thở của Thiên Nga Đen trở nên run rẩy, vội vàng nhìn ra ngoài cửa kính.
Lúc này, ca kịch đã bắt đầu.
Bên ngoài toàn người là người.
Cả nhà hát kịch chật cứng.
Hắc Hoàng đang ẩn náu trong đám người này.
Nhất thời, Thiên Nga Đen không thể tìm được vị trí của Hắc Hoàng.
Nếu cậu ta ẩn náu ở đây xem biểu diễn thì cũng không nguy hiểm lắm.
"Ngồi xuống thưởng thức buổi biểu diễn đi!".
Lâm Chính uống một ngụm trà, bình tĩnh nói.
Thiên Nga Đen chỉ đành nghe theo.
Lão Vito thì ngồi bên cạnh.
Ông ta không dám nói gì, sợ mạo phạm đến Lâm Chính.
Tuy Lâm Chính còn trẻ, nhưng lão Vito lại cảm nhận được một luồng khí tức của người bề trên từ người anh.
Đây là cơ hội rất tốt để làm quen với cậu Lâm.
Một người có thể cứu sống người đã chết bất cứ lúc nào, đây là nhân vật mà mỗi gia tộc đều khao khát có được.
Lão Vito biết rất rõ đạo lý này, liền kiên nhẫn ở bên, chăm sóc ân cần, không dám chậm trễ chút nào.
Mấy màn biểu diễn khiến Lâm Chính xem say mê.
"Cậu Lâm, đây là chai rượu vang mà tôi rất quý, đã có lịch sử 50 năm, mời cậu thưởng thức".
Lão Vito định mở chai rượu ra rót đầy cho Lâm Chính.
"Không cần đâu ông Vito!".
Lâm Chính ngăn lão Vito lại, bình thản nói: "Ông không cần lấy lòng tôi, tôi tin tưởng con mắt của Mã Hải!".
Vito sửng sốt: "Cậu Lâm..."
"Nếu ông ấy đã đồng ý hợp tác với ông, cũng thừa nhận người bạn như ông, thì chứng tỏ nhân phẩm của ông không có vấn đề gì. Hơn nữa vừa rồi Thiên Nga Đen cũng đã nói với tôi về gia tộc của các ông, nghe nói gia tộc các ông chưa bao giờ kinh doanh những ngành nghề trái pháp như buôn bán ma túy, mà chỉ làm ăn chính đáng. Ở nước ông thì việc này là rất hiếm!".
Lâm Chính nhìn chằm chằm sân khấu, mỉm cười nói: "Tôi biết ông kiên trì được đến bây giờ rất không dễ dàng, hi vọng ông có thể tiếp tục cố gắng. Về sau tôi sẽ đánh tiếng với Mã Hải, mở rộng nghiệp vụ với gia tộc các ông, những chuyện khác ông không cần phải lo nghĩ".
Lão Vito nghe thấy thế thì vô cùng kích động, vội cầm lấy bàn tay Lâm Chính, hôn nhẹ lên mu bàn tay anh.
"Cậu Lâm, cậu sẽ không hối hận với quyết định này đâu! Gia tộc Vito chúng tôi nhất định sẽ dốc hết sức hoàn thành từng thương vụ hợp tác với các cậu!".
Lâm Chính lau mu bàn tay với vẻ hơi ghét bỏ.
Lão Vito ngượng ngùng mỉm cười, lúc này mới nhớ ra Lâm Chính là người Long Quốc, không quen với nghi thức hôn tay, liền vội vàng tỏ ý xin lỗi vì sự thất thố của mình.
"Đến giờ rồi đấy".
Lâm Chính nhìn đồng hồ, ngoảnh sang nói: "Lão Vito, ông phái người đi nói với bên tổ chức là tiết mục tiếp theo không cần biểu diễn, để hai người họ lên sân khấu".
Lão Vito trầm ngâm một lát rồi hỏi: "Cậu Lâm, việc này quan trọng lắm sao?".
"Ừ".
Lâm Chính khẽ gật đầu.
Lão Vito lập tức nháy mắt với người bên cạnh.
Mấy người của gia tộc Vito rời khỏi phòng bao.
Sắc mặt của Nguyệt Sênh và Lina tái mét, run rẩy không dám rời đi, nhưng vẫn bị lôi đi.
Lâm Chính lặng lẽ nhìn chằm chằm sân khấu, chờ một vở kịch hay sắp bắt đầu.
Chương 4557: Bắt
Các diễn viên múa ba lê trên sân khấu mỉm cười lui vào hậu trường, trong tràng pháo tay nồng nhiệt, một người dẫn chương trình ăn mặc lịch sự, để chòm râu xoăn, trông như một quý ông, nhanh chân đi lên sân khấu.
"Xin cảm ơn sự theo dõi của các quý ông quý bà, tôi nghĩ chắc hẳn mọi người đều đang nóng lòng muốn xem màn biểu diễn tiếp theo đúng không? Tiếp theo sẽ là một vở ca kịch được nhà hát kịch chúng tôi chuẩn bị kĩ càng, do đại sư Xavi đạo diễn, xin mời quý vị thưởng thức!".
Giọng nói không ngừng trầm bổng của người dẫn chương trình khuấy động bầu không khí.
Sau đó cả sân khấu có sự thay đổi, chiếc rèm ở phía sau từ từ kéo ra, một sân khấu tuyệt đẹp bày đầy đạo cụ xuất hiện trước mắt mọi người.
Là nhà hát kịch lớn nhất Thánh Thành, sân khấu này có giá trị hơn 30 triệu tệ, bên dưới sân khấu toàn là ô bí mật, có thể dễ dàng chuyển đổi cảnh.
Chỉ là sân khấu đã sẵn sàng mà không thấy diễn viên đâu.
Người dẫn chương trình sửng sốt.
Nhưng tố chất trình độ cao khiến anh ta lập tức cầm micro lên để điều tiết hiện trường.
"Chắc là tiếng vỗ tay của chúng ta chưa đủ nồng nhiệt! Bây giờ, xin mời người biểu diễn của chúng ta lên sân khấu!".
Bên dưới lại vang lên tiếng vỗ tay như sấm dậy.
Nhưng... vẫn không ai lên sân khấu.
Lần này thì người dẫn chương trình cũng có chút lúng túng, vội vàng hỏi nhân viên công tác bên cạnh xem có chuyện gì.
Nhưng đúng lúc này, hậu trường bỗng vang lên tiếng xôn xao.
Sau đó, hai bóng người chậm rãi đi lên sân khấu.
Mọi người lập tức đưa mắt nhìn.
Hai người trên sân khấu chính là Nguyệt Sênh và Lina.
Lúc này, một người mặc trang phục của vu nữ, một người mặc trang phục của nữ kỵ sĩ, đứng trên sân khấu với vẻ lo lắng căng thẳng.
Các khán giả đều không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, không biết bọn họ định diễn vở gì, nhưng vẫn vỗ tay nhiệt tình.
Người dẫn chương trình ngây ra như phỗng, nhìn hai bóng người trên sân khấu, ngoảnh sang hỏi: "Diễn tập trước đó có bọn họ không?".
"Hình như... không có".
"Vậy bọn họ là ai?".
"Việc này... tôi không biết..."
"Chết tiệt! Mau ra hậu trường xem thế nào, rốt cuộc có chuyện gì vậy? Đại sư Xavi đâu?".
Người dẫn chương trình có chút tức giận nói.
Nhưng hình như tiết mục biểu diễn đã bắt đầu, người dẫn chương trình cũng không tiện lên sân khấu nữa, chỉ cầu mong tiết mục không bị phá hỏng.
Đúng lúc này, Lina rút thanh kiếm kỵ sĩ bên hông ra, chiến đấu với Nguyệt Sênh đang cầm trượng vu sư.
Vẻ mặt của hai người căng thẳng, tay chân cứng ngắc, nhưng chiến đấu vẫn ra dáng.
Có thể nhìn ra được hai người có chút nền tảng võ công.
Tuy mọi người không biết hai người đang diễn vở gì, nhưng vẫn xem say sưa.
"Tôn thượng, tôi không hiểu lắm... Rốt cuộc bọn họ đang làm gì vậy?".
Thiên Nga Đen đang ở trong phòng bao cũng cảm thấy khó hiểu.
Lâm Chính đứng dậy, rời khỏi phòng bao.
"Cậu Lâm?".
"Tôn thượng?".
Thiên Nga Đen và lão Vito vội đi theo.
Chỉ thấy Lâm Chính rời khỏi phòng bao liền đến ngồi luôn vào ghế số 13.
Vé của ghế này đã được Hailey mua, do người của ông ta không đến được nên vẫn bỏ trống.
Lâm Chính ngồi xuống ghế, mắt sáng như đuốc, nhìn chằm chằm sân khấu.
Lão Vito và Thiên Nga Đen đều kinh ngạc nhìn.
Cùng với cuộc chiến của hai người trên sân khấu, cuối cùng bầu không khí cũng đến lúc sôi trào nhất.
Bốp!
Kiếm kỵ sĩ và trượng vu sư va chạm với nhau.
Sau đó hai người đều tách ra, thở hổn hển.
"Tuyệt vời!".
"Hay quá!".
"Đúng là trận đấu đặc sắc!".
Tất cả khán giả đứng lên vỗ tay.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính lại nhắm hai mắt, không biết đang làm gì.
Một lát sau, anh mở bừng mắt, nhìn về phía khán giả ở tầng hai.
Cùng lúc đó, chỗ khán giả cũng có một đôi mắt kinh hãi nhìn về phía anh, sau đó chủ nhân của đôi mắt lập tức đứng lên, xoay người bỏ chạy.
"Là Hắc Hoàng!".
Thiên Nga Đen nhìn theo ánh mắt của Lâm Chính, cũng tóm được bóng dáng của Hắc Hoàng, lập tức tung người nhảy lên đuổi theo.
Nhưng đúng lúc này.
Rè rè!
Trong nhà hát kịch bỗng vang lên một âm thanh bén nhọn chói tai.
Dường như tất cả các thiết bị điện tử trong nhà hát kịch bị hỏng, cùng phát ra tiếng kêu.
Ngay cả Thiên Nga Đen cũng không chịu nổi âm thanh này, không khỏi che tai, ngã từ trên không trung xuống.
Tất cả khán giả cũng che tai ngồi xổm xuống.
Lâm Chính thấy thế, lập tức đứng dậy định đuổi theo.
Nhưng anh vừa xoay người, tiếng kêu đã biến mất.
Sau đó, một đám đàn ông áo đen chặn ở phía trước bọn họ.
Bọn họ vừa che tai vừa bao vây đám Lâm Chính và Vito, trầm giọng nói: "Mời các ông đi theo chúng tôi".
Lâm Chính hơi nhíu mày, nhìn Hắc Hoàng đã biến mất trong đám người ở phía xa, bình thản nói: "Ông Vito, ông có thể giải quyết được không?".
"Cậu Lâm, cậu có thể đi bất cứ lúc nào, ở đây cứ giao cho tôi".
Lão Vito trầm giọng đáp, bàn tay đã sờ vào khẩu súng trong túi.
Hóa ra ông ta không thể ngăn cản buổi biểu diễn, nhưng Lâm Chính đã nói là rất quan trọng, nên ông ta đã phái cấp dưới cầm súng vào khống chế hậu trường, để Nguyệt Sênh và Lina lên sân khấu.
Lâm Chính nhìn ông ta lắc đầu, bình tĩnh nói: "Thôi để đó cho tôi!".
Dứt lời, Lâm Chính giơ bàn tay lên cách không chộp một cái.
Rắc! Rắc! Rắc!
Tất cả súng ở hông những người áo đen này đều biến thành bột mịn.
Ai nấy biến sắc.
Lão Vito lại càng kinh ngạc.
"Chúng ta đi!".
Lâm Chính bình thản nói.
"Vâng, vâng".
Lão Vito cung kính nói.
Chương 4558: Ánh mắt
Nhà hát kịch hỗn loạn một lúc rồi mới hạ màn sau khi đám Lâm Chính và lão Vito rời đi.
"Lão Vito, ông phải phái ngay người bao vây xung quanh nhà hát kịch, Hắc Hoàng không chạy được xa đâu!".
Thiên Nga Đen vừa xoa tai chạy tới, vừa tức giận nói.
"Thiên Nga Đen, không cần lo lắng, tôi đã xác định được vị trí của Hắc Hoàng! Đi thôi, chúng ta đi tìm cậu ta!".
Lâm Chính bình thản nói.
"Thật sao tôn thượng?".
Thiên Nga Đen tỏ vẻ kinh ngạc.
"Cậu Lâm, để tôi sắp xếp xe, cùng cậu đi tìm kẻ địch!", lão Vito vội nói.
"Không cần dùng xe, các ông cũng phải bỏ hết thiết bị điện tử trên người đi".
Lâm Chính lắc đầu nói.
"Vậy chúng ta tìm Hắc Hoàng kiểu gì?".
Lão Vito sửng sốt hỏi.
Lâm Chính xoa cằm, nhìn mấy chiếc xe đạp để ở gần đó, rồi dùng tay chỉ.
Màn đêm buông xuống.
Một đêm trước Giáng sinh là đêm đêm bình an.
Đêm hôm nay, tất cả tội phạm ở Thánh Thành và các thành phố lân cận đều lựa chọn nghỉ ngơi, tuy rất nhiều người không tin vào Thượng Đế, nhưng bọn họ không dám ngỗ ngược với những người tin vào Thượng Đế.
Tỷ lệ phạm tội tối hôm nay sẽ thấp hơn bình thường gấp nhiều lần.
Chỗ nào trên đường cũng là đám đông vui mừng.
Nhưng ngoại ô Thánh Thành lại im lặng như tờ.
Ánh trăng chiếu xuống rừng cây thưa thớt.
Trong rừng, một bóng dáng gầy yếu đang lặng lẽ đứng trước một ngôi mộ.
Bóng dáng kia nhìn chằm chằm ngôi mộ, sau đó mở chiếc rương trong tay, cẩn thận cắm từng bông hoa Anh Linh trắng muốt trong rương lên ngôi mộ.
Sau đó, bóng dáng gầy yếu đi tới bia mộ ngồi xuống, dựa vào tấm bia rồi nhắm mắt lại.
Nhưng bóng dáng kia mới nhắm mắt chưa được bao lâu đã nhận ra gì đó, chậm rãi mở mắt ra.
"Ai?".
Bóng dáng gầy yếu giật nảy mình, đồng tử run rẩy, lập tức bò dậy lùi lại phía sau.
Chỉ thấy mấy bóng người không biết đã đứng trước bia mộ từ lúc nào.
Người dẫn đầu chính là Lâm Chính!
Hơi thở của bóng dáng gầy yếu kia trở nên run rẩy, một lát sau mới chậm rãi lên tiếng.
"Anh... sao anh biết tôi ở đây?".
"Tôi đã để lại ấn ký trên người cậu, chỉ cần cậu ở trong phạm vi trăm dặm là tôi có thể cảm nhận được ấn ký này, từ đó xác định vị trí của cậu".
Lâm Chính bình tĩnh nói.
Khoảnh khắc tìm thấy Hắc Hoàng trong hàng ghế khán giả, anh đã đánh một luồng sức mạnh phi thăng vào người cậu ta.
Chỉ là Hắc Hoàng không phát hiện ra mà thôi.
"Còn có thủ đoạn như GPS thế này sao?".
Hắc Hoàng tỏ vẻ bất ngờ, sau đó nhìn Lâm Chính chằm chằm, nói: "Sao anh lại tìm thấy tôi giữa nhiều khán giả như vậy? Tôi nhớ chúng ta chưa từng gặp nhau mà".
"Ánh mắt".
Lâm Chính bình thản nói.
"Ánh mắt?".
Hắc Hoàng sửng sốt, hình như nhớ ra gì đó.
"Các khán giả đến nhà hát kịch này hầu như đều để xem biểu diễn, chỉ có cậu là không chút hứng thú với buổi biểu diễn. Cậu luôn dõi mắt nhìn tôi, muốn chứng kiến dáng vẻ bàng hoàng bất lực của tôi, muốn nhìn dáng vẻ mờ mịt lo lắng của tôi, cậu vẫn luôn nhìn tôi, nên tôi mới có thể tìm được cậu".
Lâm Chính bình tĩnh nói.
Hắc Hoàng tỏ vẻ vô cùng khó tin.
Nhưng cậu ta không phản bác.
Tất cả đều bị Lâm Chính nói trúng.
Sao cậu ta có thể ở lại để thưởng thức mấy vở ca kịch nhạt nhẽo kia chứ?
Cậu ta ở lại để nhìn Lâm Chính.
Cậu ta muốn xem kẻ đã xóa sổ Forever Night này sau khi thấy được thủ đoạn của mình sẽ có vẻ mặt gì.
Đây là thói quen của cậu ta!
Không ngờ thói quen này lại bị Lâm Chính nhìn thấu.
Rõ ràng cậu ta chưa bao giờ tiếp xúc với người này.
Lẽ nào là do chiếc điện thoại và cuộc gọi kia?
Nghĩ đến đây, Hắc Hoàng liền đổ mồ hôi, sống lưng lạnh toát.
Chương 4559: Khóc trong quan tài
Chỉ vài ba câu nói đã nhìn thấu tính cách của một người thì phải đáng sợ đến mức nào đây?
"Anh phân tích thông qua cuộc gọi kia và biết tôi ở đây sao?".
Hắc Hoàng trầm giọng hỏi.
Lâm Chính gật đầu, rồi lại lắc đầu: "Không hẳn là thế".
"Vậy tại sao anh lại chắc chắn tôi ở nhà hát kịch?".
"Tôi dựa vào thông tin về cậu mà Thiên Nga Đen nói với tôi".
Lâm Chính cười đáp.
"Cô ta không biết nhiều về tôi".
"Nhưng cô ta biết đủ nhiều về cậu".
Lâm Chính đi tới, đứng từ trên cao nhìn xuống thiếu niên tóc vàng trước mặt, bình tĩnh nói: "Tuy cậu là một hacker đẳng cấp, là vua của mọi máy móc điện tử, nhưng trong mắt tôi, cậu vẫn chỉ là đứa nhóc mười tuổi. Một đứa trẻ con như vậy thì rất đơn thuần, cậu chưa có sự gian trá xảo quyệt của những người kia, không có tâm cơ như bọn họ, muốn nhìn thấu cậu... thì quá dễ dàng".
Sắc mặt Hắc Hoàng trắng bệch, ngập ngừng một lát rồi khàn giọng nói: "Tôi đã đánh giá thấp anh rồi..."
"Đúng vậy, tôi có thể nhìn thấu cậu, nhưng cậu không thể nhìn thấu tôi, hơn nữa, cậu đã nhầm to về thực lực của tôi".
Lâm Chính nhìn tấm bia mộ trước mặt, bình tĩnh nói: "Mary Lena? Đó là ai?".
"Mẹ tôi".
Hắc Hoàng bình tĩnh đáp: "Bà ấy chết năm tôi 8 tuổi, chết ở quê của chúng tôi".
"Quê cậu ở Thánh Thành?".
"Không, tôi di táng bà ấy tới đây".
"Rồi cậu muốn dùng hoa Anh Linh để bà ấy sống lại?".
Lâm Chính nhìn những bông hoa Anh Linh cắm trên mộ, bình thản nói.
"Nghe nói những bông hoa nở rộ trên thi thể anh linh đã chết có công hiệu khởi tử hồi sinh, chắc là sẽ có tác dụng", Hắc Hoàng thì thào nói.
"Vớ vẩn, những bông hoa Anh Linh này không những không khiến mẹ cậu sống lại, mà chúng sẽ coi thi thể của mẹ cậu là chất dinh dưỡng để hấp thụ, e rằng bây giờ trong ngôi mộ này không còn mẹ cậu nữa rồi".
Lâm Chính bình thản nói.
"Không thể nào!".
Hắc Hoàng tức giận gào lên với Lâm Chính: "Mẹ tôi sẽ sống lại! Đây là hoa Anh Linh cơ mà! Là loài hoa do vô số linh hồn của anh linh ngưng kết nở ra! Sao chúng lại ăn thi thể của mẹ tôi chứ? Tuyệt đối không thể!".
Nhưng cậu ta vừa dứt lời, Lâm Chính đã khẽ động chân.
Vù!
Một luồng thần quang vô song bắn ra từ người Lâm Chính, chiếu sáng bầu trời đêm.
Quầng sáng kì diệu phi phàm nuốt chửng quầng sáng do hoa Anh Linh tỏa ra.
Hắc Hoàng lập tức cứng đờ người, ánh mắt dại ra nhìn thần quang tỏa ra từ người Lâm Chính.
"Quầng sáng này..."
Giống hệt với hoa Anh Linh... Hơn nữa, còn mạng mẽ hơn, vĩ đại hơn cả hoa Anh Linh.
Lão Vito ở phía sau lại càng giống như gặp được thiên thần, quỳ sụp xuống vái lạy.
Thiên Nga Đen kiềm chế tâm trạng kích động, cúi đầu xuống, tỏ vẻ thành kính.
Một lát sau, Lâm Chính thu quầng sáng lại, đi đến trước mộ, sau đó khẽ động đậy ngón tay.
Rắc!
Ngôi mộ lập tức nứt toác.
Một quan tài mục nát xuất hiện trước mắt mọi người.
"Mẹ!".
Hắc Hoàng kêu lên, lập tức nhảy xuống ôm lấy quan tài.
Nhưng cậu ta vừa giang tay ra, thì bỗng nhìn thấy gì đó.
Cậu ta vội lật nắp quan tài ra, chỉ thấy bên trong rỗng tuếch, ngoài một ít bụi thì không còn gì khác.
"Mẹ! Mẹ ở đâu? Mẹ! Mẹ đi đâu rồi?".
"Sao lại thế này?".
"Tại sao lại thế này?".
Hắc Hoàng trở nên kích động, nhảy vào quan tài tìm kiếm khắp nơi.
Một lát sau, cậu ta đặt mông ngồi xuống quan tài, òa khóc nức nở.
Chương 4560: Giúp tôi giết một người
Đám Thiên Nga Đen đứng bên cạnh ngôi mộ lặng lẽ nhìn, không ai nói một lời.
Nhất là Thiên Nga Đen, lúc này cô ta chỉ cảm thấy tâm trạng vô cùng phức tạp.
Cô ta chưa bao giờ nghĩ hacker đẳng cấp khiến mọi người kính nể như Hắc Hoàng lại có một mặt khác như vậy.
Xem ra Hắc Hoàng này vẫn chỉ là một đứa trẻ.
Cậu ta cũng chỉ mới khoảng 10 tuổi.
Tuy kĩ thuật máy tính của cậu ta đã đạt đến đỉnh cao của thế giới, là thiên tài tuyệt đại có một không hai, nhưng dù sao vẫn chưa trải nghiệm nhiều, cũng không phải là thánh nhân.
Không biết đã qua bao lâu, tiếng khóc của Hắc Hoàng mới dần ngừng lại.
Cậu ta nằm trong quan tài, nhìn lên bầu trời với đôi mắt trống rỗng.
"Ra tay đi! Tôi muốn đi gặp mẹ tôi rồi!".
Hắc Hoàng khàn giọng nói.
Lâm Chính ngồi xổm bên cạnh quan tài, bình thản nói với cậu ta: "Ai nói là tôi muốn giết cậu?".
"Không giết tôi?".
"Tôi muốn cậu làm việc cho tôi!".
"Ha ha, anh có thể giết tôi, nhưng muốn tôi khuất phục anh thì đừng hòng!".
Hắc Hoàng cười chế giễu.
Tuy cậu ta còn nhỏ tuổi, nhưng sự kiêu ngạo thì không nhỏ chút nào.
Lão Vito ở bên cạnh nghe thấy thế, liền nhíu mày lại, lên tiếng khuyên bảo: "Cậu bé, có thể làm việc cho cậu Lâm là vinh hạnh của cậu. Nếu cậu đã thất bại, thì nên thẳng thắn đối mặt với thất bại. Cậu Lâm không phải là kẻ thù của cậu, cậu làm việc cho cậu ấy, không chừng còn có thành tựu cao hơn".
"Toàn những lời ngu xuẩn!".
Hắc Hoàng lắc đầu cười khẩy, tỏ vẻ rất khinh bỉ.
Lão Vito tức điên lên, nhưng giáo dưỡng cao khiến ông ta không nói gì nữa.
"Thật đáng thương".
Đúng lúc này, Lâm Chính bỗng lên tiếng.
"Anh nói ai?".
Hắc Hoàng nhíu mày.
"Đương nhiên là nói cậu rồi, ở đây còn ai đáng thương sao?".
Lâm Chính bình thản nói: "Một người nằm trong quan tài của mẹ mình, lẽ nào không đáng thương sao?".
"Anh thì biết cái gì?".
Thấy Lâm Chính nhắc đến mẹ mình, Hắc Hoàng lập tức mất kiểm soát, lớn tiếng chửi bới.
"Tôi không biết gì? Sao tôi lại không biết chứ?".
Lâm Chính lạnh lùng hừ mũi nói: "Cậu hãy kể cho tôi nghe mẹ cậu chết như thế nào".
"Anh câm miệng lại!".
"Sao? Không dám nói à? Cậu còn nhỏ như vậy, chắc chắn bà ấy không chết một cách bình thường! Bị người ta hại chết? Hay là bị bệnh chết?".
"Nếu là bị bệnh chết thì thôi, cậu còn nhỏ, tôi không nói gì cậu. Nhưng nếu bị người ta hại chết, cậu không nghĩ cách trả thù cho mẹ mình, mà lại trốn ở đây, như vậy không đáng thương sao?".
"Tôi cũng mất mẹ, nhưng tôi không nằm trong quan tài của bà ấy khóc lóc như cậu! Đó chỉ là hành vi của kẻ nhu nhược, tôi biết tôi cần phải làm gì! Đó chính là cầm dao trả thù cho mẹ! Nếu ngay cả điều này cũng không làm được, thì còn mặt mũi nào đứng trước mộ mẹ?".
Lâm Chính lạnh lùng nhìn Hắc Hoàng trong quan tài, giọng nói càng vô cảm hơn: "Cậu không có tư cách nằm ở đây! Nếu mẹ cậu biết cậu là kẻ nhu nhược hèn nhát như vậy, thì cũng hối hận vì đã sinh ra cậu!".
"Khốn kiếp!".
Hắc Hoàng tức giận gầm lên, không biết lấy đâu ra sức lực, nhảy ra khỏi quan tài nhào về phía Lâm Chính, siết chặt nắm tay đánh tới.
Bốp!
Âm thanh chói tai vang lên.
Hắc Hoàng chỉ cảm thấy nắm đấm của mình như chạm vào sắt thép.
Lâm Chính vẫn bình an vô sự.
Còn cậu ta thì đau đến mức ngã lăn ra đất, vô cùng khổ sở.
"Đúng là trói gà không chặt, tôi nghĩ chắc là một người trưởng thành bình thường cũng có thể giết được cậu".
Lâm Chính lắc đầu, sau đó xoay người đi, bình thản nói: "Cậu cứ ở đây tiếp tục khóc thương mẹ cậu đi, nhớ khóc to một chút, để mẹ cậu nhìn thấy dáng vẻ ngu xuẩn của cậu".
Dứt lời, Lâm định rời đi.
"Đứng lại!".
Hắc Hoàng bỗng quát lớn.
Lâm Chính dừng chân, ngoảnh sang nhìn: "Còn chuyện gì sao?".
Đôi mắt Hắc Hoàng đỏ ngầu, tức giận nhìn chằm chằm Lâm Chính, thở hổn hển.
Nỗi đau đớn khiến cậu ta đổ mồ hôi ướt lưng.
Cậu ta cắn chặt răng, khẽ gầm lên: "Anh… có thể giúp tôi giết một người không?".
"Ai?".
"Bố tôi".
Hắc Hoàng trầm giọng đáp.
Ánh mắt hai cô gái tỏ vẻ sửng sốt.
Những người xung quanh cũng ngẩn ra.
Lâm Chính định làm gì vậy?
"Tôn thượng, hai con đàn bà độc ác này thì không cần thương xót làm gì, cứ giao luôn cho ông Vito xử lý là xong, gia tộc Vito rất có tầm ảnh hưởng ở nước Y, bọn họ sẽ bị trừng phạt thích đáng".
Thiên Nga Đen nhỏ giọng nói.
Cô ta vẫn tưởng Lâm Chính thương hoa tiếc ngọc.
"Nếu tôi thực sự muốn xử lý hai người này thì không đến lượt người khác nhúng tay".
Lâm Chính bình thản nói: "Bây giờ bọn họ vẫn còn giá trị lợi dụng, sao phải gấp gáp xử lý làm gì? Nếu bây giờ Hắc Hoàng đã biết chúng ta ở đây thì hãy chơi cùng cậu ta một phen!".
"Nhưng tôn thượng... Nếu Hắc Hoàng đã có được thứ cậu ta muốn thì còn ở lại đây làm gì? Việc chúng ta cần làm bây giờ là lập tức đuổi theo cậu ta, chứ không phải lãng phí thời gian ở đây!".
Thiên Nga Đen có chút nóng ruột nói.
Hôm nay cô ta cũng coi như được mở mang về thủ đoạn của Hắc Hoàng.
Tuy Hắc Hoàng này võ lực không cao, nhưng năng lực đột nhập thì quá mạnh.
Lấy được đồ đi ngay dưới mí mắt Lâm Chính và Thiên Nga Đen mà không ai hay biết.
Loại người này sao có thể không kiêng dè cho được?
"Cậu ta sẽ không rời khỏi Thánh Thành đâu, ít nhất sẽ không đi trước ngày mai", Lâm Chính bình thản đáp.
"Sao tôn thượng lại chắc chắn như vậy?".
"Cô quên rằng năm nào cậu ta cũng đến Thánh Thành, cho đến đêm Giáng sinh mới rời đi sao? Năm nay cũng không phải là ngoại lệ!".
"Nhưng năm nay chúng ta đã đến đây".
"Cậu ta không quan tâm".
Lâm Chính lắc đầu, bình tĩnh nói: "Từ chiếc điện thoại cậu ta để lại là có thể đoán ra, cậu ta không coi chúng ta ra gì cả".
Thiên Nga Đen sửng sốt, không thể phản bác.
Đúng vậy, Hắc Hoàng để lại chiếc điện thoại này quả thực quá huênh hoang.
Có lẽ trước kia Hắc Hoàng còn nể sợ Lâm Chính, nhưng lần này, chắc là ấn tượng của cậu ta về Lâm Chính cũng chỉ được như vậy mà thôi.
"Tôn thượng, vậy hiện giờ Hắc Hoàng đang ở đâu?", Thiên Nga Đen lên tiếng hỏi.
"Ở ngay đây".
Lâm Chính bình thản đáp.
"Cái gì?".
Hơi thở của Thiên Nga Đen trở nên run rẩy, vội vàng nhìn ra ngoài cửa kính.
Lúc này, ca kịch đã bắt đầu.
Bên ngoài toàn người là người.
Cả nhà hát kịch chật cứng.
Hắc Hoàng đang ẩn náu trong đám người này.
Nhất thời, Thiên Nga Đen không thể tìm được vị trí của Hắc Hoàng.
Nếu cậu ta ẩn náu ở đây xem biểu diễn thì cũng không nguy hiểm lắm.
"Ngồi xuống thưởng thức buổi biểu diễn đi!".
Lâm Chính uống một ngụm trà, bình tĩnh nói.
Thiên Nga Đen chỉ đành nghe theo.
Lão Vito thì ngồi bên cạnh.
Ông ta không dám nói gì, sợ mạo phạm đến Lâm Chính.
Tuy Lâm Chính còn trẻ, nhưng lão Vito lại cảm nhận được một luồng khí tức của người bề trên từ người anh.
Đây là cơ hội rất tốt để làm quen với cậu Lâm.
Một người có thể cứu sống người đã chết bất cứ lúc nào, đây là nhân vật mà mỗi gia tộc đều khao khát có được.
Lão Vito biết rất rõ đạo lý này, liền kiên nhẫn ở bên, chăm sóc ân cần, không dám chậm trễ chút nào.
Mấy màn biểu diễn khiến Lâm Chính xem say mê.
"Cậu Lâm, đây là chai rượu vang mà tôi rất quý, đã có lịch sử 50 năm, mời cậu thưởng thức".
Lão Vito định mở chai rượu ra rót đầy cho Lâm Chính.
"Không cần đâu ông Vito!".
Lâm Chính ngăn lão Vito lại, bình thản nói: "Ông không cần lấy lòng tôi, tôi tin tưởng con mắt của Mã Hải!".
Vito sửng sốt: "Cậu Lâm..."
"Nếu ông ấy đã đồng ý hợp tác với ông, cũng thừa nhận người bạn như ông, thì chứng tỏ nhân phẩm của ông không có vấn đề gì. Hơn nữa vừa rồi Thiên Nga Đen cũng đã nói với tôi về gia tộc của các ông, nghe nói gia tộc các ông chưa bao giờ kinh doanh những ngành nghề trái pháp như buôn bán ma túy, mà chỉ làm ăn chính đáng. Ở nước ông thì việc này là rất hiếm!".
Lâm Chính nhìn chằm chằm sân khấu, mỉm cười nói: "Tôi biết ông kiên trì được đến bây giờ rất không dễ dàng, hi vọng ông có thể tiếp tục cố gắng. Về sau tôi sẽ đánh tiếng với Mã Hải, mở rộng nghiệp vụ với gia tộc các ông, những chuyện khác ông không cần phải lo nghĩ".
Lão Vito nghe thấy thế thì vô cùng kích động, vội cầm lấy bàn tay Lâm Chính, hôn nhẹ lên mu bàn tay anh.
"Cậu Lâm, cậu sẽ không hối hận với quyết định này đâu! Gia tộc Vito chúng tôi nhất định sẽ dốc hết sức hoàn thành từng thương vụ hợp tác với các cậu!".
Lâm Chính lau mu bàn tay với vẻ hơi ghét bỏ.
Lão Vito ngượng ngùng mỉm cười, lúc này mới nhớ ra Lâm Chính là người Long Quốc, không quen với nghi thức hôn tay, liền vội vàng tỏ ý xin lỗi vì sự thất thố của mình.
"Đến giờ rồi đấy".
Lâm Chính nhìn đồng hồ, ngoảnh sang nói: "Lão Vito, ông phái người đi nói với bên tổ chức là tiết mục tiếp theo không cần biểu diễn, để hai người họ lên sân khấu".
Lão Vito trầm ngâm một lát rồi hỏi: "Cậu Lâm, việc này quan trọng lắm sao?".
"Ừ".
Lâm Chính khẽ gật đầu.
Lão Vito lập tức nháy mắt với người bên cạnh.
Mấy người của gia tộc Vito rời khỏi phòng bao.
Sắc mặt của Nguyệt Sênh và Lina tái mét, run rẩy không dám rời đi, nhưng vẫn bị lôi đi.
Lâm Chính lặng lẽ nhìn chằm chằm sân khấu, chờ một vở kịch hay sắp bắt đầu.
Chương 4557: Bắt
Các diễn viên múa ba lê trên sân khấu mỉm cười lui vào hậu trường, trong tràng pháo tay nồng nhiệt, một người dẫn chương trình ăn mặc lịch sự, để chòm râu xoăn, trông như một quý ông, nhanh chân đi lên sân khấu.
"Xin cảm ơn sự theo dõi của các quý ông quý bà, tôi nghĩ chắc hẳn mọi người đều đang nóng lòng muốn xem màn biểu diễn tiếp theo đúng không? Tiếp theo sẽ là một vở ca kịch được nhà hát kịch chúng tôi chuẩn bị kĩ càng, do đại sư Xavi đạo diễn, xin mời quý vị thưởng thức!".
Giọng nói không ngừng trầm bổng của người dẫn chương trình khuấy động bầu không khí.
Sau đó cả sân khấu có sự thay đổi, chiếc rèm ở phía sau từ từ kéo ra, một sân khấu tuyệt đẹp bày đầy đạo cụ xuất hiện trước mắt mọi người.
Là nhà hát kịch lớn nhất Thánh Thành, sân khấu này có giá trị hơn 30 triệu tệ, bên dưới sân khấu toàn là ô bí mật, có thể dễ dàng chuyển đổi cảnh.
Chỉ là sân khấu đã sẵn sàng mà không thấy diễn viên đâu.
Người dẫn chương trình sửng sốt.
Nhưng tố chất trình độ cao khiến anh ta lập tức cầm micro lên để điều tiết hiện trường.
"Chắc là tiếng vỗ tay của chúng ta chưa đủ nồng nhiệt! Bây giờ, xin mời người biểu diễn của chúng ta lên sân khấu!".
Bên dưới lại vang lên tiếng vỗ tay như sấm dậy.
Nhưng... vẫn không ai lên sân khấu.
Lần này thì người dẫn chương trình cũng có chút lúng túng, vội vàng hỏi nhân viên công tác bên cạnh xem có chuyện gì.
Nhưng đúng lúc này, hậu trường bỗng vang lên tiếng xôn xao.
Sau đó, hai bóng người chậm rãi đi lên sân khấu.
Mọi người lập tức đưa mắt nhìn.
Hai người trên sân khấu chính là Nguyệt Sênh và Lina.
Lúc này, một người mặc trang phục của vu nữ, một người mặc trang phục của nữ kỵ sĩ, đứng trên sân khấu với vẻ lo lắng căng thẳng.
Các khán giả đều không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, không biết bọn họ định diễn vở gì, nhưng vẫn vỗ tay nhiệt tình.
Người dẫn chương trình ngây ra như phỗng, nhìn hai bóng người trên sân khấu, ngoảnh sang hỏi: "Diễn tập trước đó có bọn họ không?".
"Hình như... không có".
"Vậy bọn họ là ai?".
"Việc này... tôi không biết..."
"Chết tiệt! Mau ra hậu trường xem thế nào, rốt cuộc có chuyện gì vậy? Đại sư Xavi đâu?".
Người dẫn chương trình có chút tức giận nói.
Nhưng hình như tiết mục biểu diễn đã bắt đầu, người dẫn chương trình cũng không tiện lên sân khấu nữa, chỉ cầu mong tiết mục không bị phá hỏng.
Đúng lúc này, Lina rút thanh kiếm kỵ sĩ bên hông ra, chiến đấu với Nguyệt Sênh đang cầm trượng vu sư.
Vẻ mặt của hai người căng thẳng, tay chân cứng ngắc, nhưng chiến đấu vẫn ra dáng.
Có thể nhìn ra được hai người có chút nền tảng võ công.
Tuy mọi người không biết hai người đang diễn vở gì, nhưng vẫn xem say sưa.
"Tôn thượng, tôi không hiểu lắm... Rốt cuộc bọn họ đang làm gì vậy?".
Thiên Nga Đen đang ở trong phòng bao cũng cảm thấy khó hiểu.
Lâm Chính đứng dậy, rời khỏi phòng bao.
"Cậu Lâm?".
"Tôn thượng?".
Thiên Nga Đen và lão Vito vội đi theo.
Chỉ thấy Lâm Chính rời khỏi phòng bao liền đến ngồi luôn vào ghế số 13.
Vé của ghế này đã được Hailey mua, do người của ông ta không đến được nên vẫn bỏ trống.
Lâm Chính ngồi xuống ghế, mắt sáng như đuốc, nhìn chằm chằm sân khấu.
Lão Vito và Thiên Nga Đen đều kinh ngạc nhìn.
Cùng với cuộc chiến của hai người trên sân khấu, cuối cùng bầu không khí cũng đến lúc sôi trào nhất.
Bốp!
Kiếm kỵ sĩ và trượng vu sư va chạm với nhau.
Sau đó hai người đều tách ra, thở hổn hển.
"Tuyệt vời!".
"Hay quá!".
"Đúng là trận đấu đặc sắc!".
Tất cả khán giả đứng lên vỗ tay.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính lại nhắm hai mắt, không biết đang làm gì.
Một lát sau, anh mở bừng mắt, nhìn về phía khán giả ở tầng hai.
Cùng lúc đó, chỗ khán giả cũng có một đôi mắt kinh hãi nhìn về phía anh, sau đó chủ nhân của đôi mắt lập tức đứng lên, xoay người bỏ chạy.
"Là Hắc Hoàng!".
Thiên Nga Đen nhìn theo ánh mắt của Lâm Chính, cũng tóm được bóng dáng của Hắc Hoàng, lập tức tung người nhảy lên đuổi theo.
Nhưng đúng lúc này.
Rè rè!
Trong nhà hát kịch bỗng vang lên một âm thanh bén nhọn chói tai.
Dường như tất cả các thiết bị điện tử trong nhà hát kịch bị hỏng, cùng phát ra tiếng kêu.
Ngay cả Thiên Nga Đen cũng không chịu nổi âm thanh này, không khỏi che tai, ngã từ trên không trung xuống.
Tất cả khán giả cũng che tai ngồi xổm xuống.
Lâm Chính thấy thế, lập tức đứng dậy định đuổi theo.
Nhưng anh vừa xoay người, tiếng kêu đã biến mất.
Sau đó, một đám đàn ông áo đen chặn ở phía trước bọn họ.
Bọn họ vừa che tai vừa bao vây đám Lâm Chính và Vito, trầm giọng nói: "Mời các ông đi theo chúng tôi".
Lâm Chính hơi nhíu mày, nhìn Hắc Hoàng đã biến mất trong đám người ở phía xa, bình thản nói: "Ông Vito, ông có thể giải quyết được không?".
"Cậu Lâm, cậu có thể đi bất cứ lúc nào, ở đây cứ giao cho tôi".
Lão Vito trầm giọng đáp, bàn tay đã sờ vào khẩu súng trong túi.
Hóa ra ông ta không thể ngăn cản buổi biểu diễn, nhưng Lâm Chính đã nói là rất quan trọng, nên ông ta đã phái cấp dưới cầm súng vào khống chế hậu trường, để Nguyệt Sênh và Lina lên sân khấu.
Lâm Chính nhìn ông ta lắc đầu, bình tĩnh nói: "Thôi để đó cho tôi!".
Dứt lời, Lâm Chính giơ bàn tay lên cách không chộp một cái.
Rắc! Rắc! Rắc!
Tất cả súng ở hông những người áo đen này đều biến thành bột mịn.
Ai nấy biến sắc.
Lão Vito lại càng kinh ngạc.
"Chúng ta đi!".
Lâm Chính bình thản nói.
"Vâng, vâng".
Lão Vito cung kính nói.
Chương 4558: Ánh mắt
Nhà hát kịch hỗn loạn một lúc rồi mới hạ màn sau khi đám Lâm Chính và lão Vito rời đi.
"Lão Vito, ông phải phái ngay người bao vây xung quanh nhà hát kịch, Hắc Hoàng không chạy được xa đâu!".
Thiên Nga Đen vừa xoa tai chạy tới, vừa tức giận nói.
"Thiên Nga Đen, không cần lo lắng, tôi đã xác định được vị trí của Hắc Hoàng! Đi thôi, chúng ta đi tìm cậu ta!".
Lâm Chính bình thản nói.
"Thật sao tôn thượng?".
Thiên Nga Đen tỏ vẻ kinh ngạc.
"Cậu Lâm, để tôi sắp xếp xe, cùng cậu đi tìm kẻ địch!", lão Vito vội nói.
"Không cần dùng xe, các ông cũng phải bỏ hết thiết bị điện tử trên người đi".
Lâm Chính lắc đầu nói.
"Vậy chúng ta tìm Hắc Hoàng kiểu gì?".
Lão Vito sửng sốt hỏi.
Lâm Chính xoa cằm, nhìn mấy chiếc xe đạp để ở gần đó, rồi dùng tay chỉ.
Màn đêm buông xuống.
Một đêm trước Giáng sinh là đêm đêm bình an.
Đêm hôm nay, tất cả tội phạm ở Thánh Thành và các thành phố lân cận đều lựa chọn nghỉ ngơi, tuy rất nhiều người không tin vào Thượng Đế, nhưng bọn họ không dám ngỗ ngược với những người tin vào Thượng Đế.
Tỷ lệ phạm tội tối hôm nay sẽ thấp hơn bình thường gấp nhiều lần.
Chỗ nào trên đường cũng là đám đông vui mừng.
Nhưng ngoại ô Thánh Thành lại im lặng như tờ.
Ánh trăng chiếu xuống rừng cây thưa thớt.
Trong rừng, một bóng dáng gầy yếu đang lặng lẽ đứng trước một ngôi mộ.
Bóng dáng kia nhìn chằm chằm ngôi mộ, sau đó mở chiếc rương trong tay, cẩn thận cắm từng bông hoa Anh Linh trắng muốt trong rương lên ngôi mộ.
Sau đó, bóng dáng gầy yếu đi tới bia mộ ngồi xuống, dựa vào tấm bia rồi nhắm mắt lại.
Nhưng bóng dáng kia mới nhắm mắt chưa được bao lâu đã nhận ra gì đó, chậm rãi mở mắt ra.
"Ai?".
Bóng dáng gầy yếu giật nảy mình, đồng tử run rẩy, lập tức bò dậy lùi lại phía sau.
Chỉ thấy mấy bóng người không biết đã đứng trước bia mộ từ lúc nào.
Người dẫn đầu chính là Lâm Chính!
Hơi thở của bóng dáng gầy yếu kia trở nên run rẩy, một lát sau mới chậm rãi lên tiếng.
"Anh... sao anh biết tôi ở đây?".
"Tôi đã để lại ấn ký trên người cậu, chỉ cần cậu ở trong phạm vi trăm dặm là tôi có thể cảm nhận được ấn ký này, từ đó xác định vị trí của cậu".
Lâm Chính bình tĩnh nói.
Khoảnh khắc tìm thấy Hắc Hoàng trong hàng ghế khán giả, anh đã đánh một luồng sức mạnh phi thăng vào người cậu ta.
Chỉ là Hắc Hoàng không phát hiện ra mà thôi.
"Còn có thủ đoạn như GPS thế này sao?".
Hắc Hoàng tỏ vẻ bất ngờ, sau đó nhìn Lâm Chính chằm chằm, nói: "Sao anh lại tìm thấy tôi giữa nhiều khán giả như vậy? Tôi nhớ chúng ta chưa từng gặp nhau mà".
"Ánh mắt".
Lâm Chính bình thản nói.
"Ánh mắt?".
Hắc Hoàng sửng sốt, hình như nhớ ra gì đó.
"Các khán giả đến nhà hát kịch này hầu như đều để xem biểu diễn, chỉ có cậu là không chút hứng thú với buổi biểu diễn. Cậu luôn dõi mắt nhìn tôi, muốn chứng kiến dáng vẻ bàng hoàng bất lực của tôi, muốn nhìn dáng vẻ mờ mịt lo lắng của tôi, cậu vẫn luôn nhìn tôi, nên tôi mới có thể tìm được cậu".
Lâm Chính bình tĩnh nói.
Hắc Hoàng tỏ vẻ vô cùng khó tin.
Nhưng cậu ta không phản bác.
Tất cả đều bị Lâm Chính nói trúng.
Sao cậu ta có thể ở lại để thưởng thức mấy vở ca kịch nhạt nhẽo kia chứ?
Cậu ta ở lại để nhìn Lâm Chính.
Cậu ta muốn xem kẻ đã xóa sổ Forever Night này sau khi thấy được thủ đoạn của mình sẽ có vẻ mặt gì.
Đây là thói quen của cậu ta!
Không ngờ thói quen này lại bị Lâm Chính nhìn thấu.
Rõ ràng cậu ta chưa bao giờ tiếp xúc với người này.
Lẽ nào là do chiếc điện thoại và cuộc gọi kia?
Nghĩ đến đây, Hắc Hoàng liền đổ mồ hôi, sống lưng lạnh toát.
Chương 4559: Khóc trong quan tài
Chỉ vài ba câu nói đã nhìn thấu tính cách của một người thì phải đáng sợ đến mức nào đây?
"Anh phân tích thông qua cuộc gọi kia và biết tôi ở đây sao?".
Hắc Hoàng trầm giọng hỏi.
Lâm Chính gật đầu, rồi lại lắc đầu: "Không hẳn là thế".
"Vậy tại sao anh lại chắc chắn tôi ở nhà hát kịch?".
"Tôi dựa vào thông tin về cậu mà Thiên Nga Đen nói với tôi".
Lâm Chính cười đáp.
"Cô ta không biết nhiều về tôi".
"Nhưng cô ta biết đủ nhiều về cậu".
Lâm Chính đi tới, đứng từ trên cao nhìn xuống thiếu niên tóc vàng trước mặt, bình tĩnh nói: "Tuy cậu là một hacker đẳng cấp, là vua của mọi máy móc điện tử, nhưng trong mắt tôi, cậu vẫn chỉ là đứa nhóc mười tuổi. Một đứa trẻ con như vậy thì rất đơn thuần, cậu chưa có sự gian trá xảo quyệt của những người kia, không có tâm cơ như bọn họ, muốn nhìn thấu cậu... thì quá dễ dàng".
Sắc mặt Hắc Hoàng trắng bệch, ngập ngừng một lát rồi khàn giọng nói: "Tôi đã đánh giá thấp anh rồi..."
"Đúng vậy, tôi có thể nhìn thấu cậu, nhưng cậu không thể nhìn thấu tôi, hơn nữa, cậu đã nhầm to về thực lực của tôi".
Lâm Chính nhìn tấm bia mộ trước mặt, bình tĩnh nói: "Mary Lena? Đó là ai?".
"Mẹ tôi".
Hắc Hoàng bình tĩnh đáp: "Bà ấy chết năm tôi 8 tuổi, chết ở quê của chúng tôi".
"Quê cậu ở Thánh Thành?".
"Không, tôi di táng bà ấy tới đây".
"Rồi cậu muốn dùng hoa Anh Linh để bà ấy sống lại?".
Lâm Chính nhìn những bông hoa Anh Linh cắm trên mộ, bình thản nói.
"Nghe nói những bông hoa nở rộ trên thi thể anh linh đã chết có công hiệu khởi tử hồi sinh, chắc là sẽ có tác dụng", Hắc Hoàng thì thào nói.
"Vớ vẩn, những bông hoa Anh Linh này không những không khiến mẹ cậu sống lại, mà chúng sẽ coi thi thể của mẹ cậu là chất dinh dưỡng để hấp thụ, e rằng bây giờ trong ngôi mộ này không còn mẹ cậu nữa rồi".
Lâm Chính bình thản nói.
"Không thể nào!".
Hắc Hoàng tức giận gào lên với Lâm Chính: "Mẹ tôi sẽ sống lại! Đây là hoa Anh Linh cơ mà! Là loài hoa do vô số linh hồn của anh linh ngưng kết nở ra! Sao chúng lại ăn thi thể của mẹ tôi chứ? Tuyệt đối không thể!".
Nhưng cậu ta vừa dứt lời, Lâm Chính đã khẽ động chân.
Vù!
Một luồng thần quang vô song bắn ra từ người Lâm Chính, chiếu sáng bầu trời đêm.
Quầng sáng kì diệu phi phàm nuốt chửng quầng sáng do hoa Anh Linh tỏa ra.
Hắc Hoàng lập tức cứng đờ người, ánh mắt dại ra nhìn thần quang tỏa ra từ người Lâm Chính.
"Quầng sáng này..."
Giống hệt với hoa Anh Linh... Hơn nữa, còn mạng mẽ hơn, vĩ đại hơn cả hoa Anh Linh.
Lão Vito ở phía sau lại càng giống như gặp được thiên thần, quỳ sụp xuống vái lạy.
Thiên Nga Đen kiềm chế tâm trạng kích động, cúi đầu xuống, tỏ vẻ thành kính.
Một lát sau, Lâm Chính thu quầng sáng lại, đi đến trước mộ, sau đó khẽ động đậy ngón tay.
Rắc!
Ngôi mộ lập tức nứt toác.
Một quan tài mục nát xuất hiện trước mắt mọi người.
"Mẹ!".
Hắc Hoàng kêu lên, lập tức nhảy xuống ôm lấy quan tài.
Nhưng cậu ta vừa giang tay ra, thì bỗng nhìn thấy gì đó.
Cậu ta vội lật nắp quan tài ra, chỉ thấy bên trong rỗng tuếch, ngoài một ít bụi thì không còn gì khác.
"Mẹ! Mẹ ở đâu? Mẹ! Mẹ đi đâu rồi?".
"Sao lại thế này?".
"Tại sao lại thế này?".
Hắc Hoàng trở nên kích động, nhảy vào quan tài tìm kiếm khắp nơi.
Một lát sau, cậu ta đặt mông ngồi xuống quan tài, òa khóc nức nở.
Chương 4560: Giúp tôi giết một người
Đám Thiên Nga Đen đứng bên cạnh ngôi mộ lặng lẽ nhìn, không ai nói một lời.
Nhất là Thiên Nga Đen, lúc này cô ta chỉ cảm thấy tâm trạng vô cùng phức tạp.
Cô ta chưa bao giờ nghĩ hacker đẳng cấp khiến mọi người kính nể như Hắc Hoàng lại có một mặt khác như vậy.
Xem ra Hắc Hoàng này vẫn chỉ là một đứa trẻ.
Cậu ta cũng chỉ mới khoảng 10 tuổi.
Tuy kĩ thuật máy tính của cậu ta đã đạt đến đỉnh cao của thế giới, là thiên tài tuyệt đại có một không hai, nhưng dù sao vẫn chưa trải nghiệm nhiều, cũng không phải là thánh nhân.
Không biết đã qua bao lâu, tiếng khóc của Hắc Hoàng mới dần ngừng lại.
Cậu ta nằm trong quan tài, nhìn lên bầu trời với đôi mắt trống rỗng.
"Ra tay đi! Tôi muốn đi gặp mẹ tôi rồi!".
Hắc Hoàng khàn giọng nói.
Lâm Chính ngồi xổm bên cạnh quan tài, bình thản nói với cậu ta: "Ai nói là tôi muốn giết cậu?".
"Không giết tôi?".
"Tôi muốn cậu làm việc cho tôi!".
"Ha ha, anh có thể giết tôi, nhưng muốn tôi khuất phục anh thì đừng hòng!".
Hắc Hoàng cười chế giễu.
Tuy cậu ta còn nhỏ tuổi, nhưng sự kiêu ngạo thì không nhỏ chút nào.
Lão Vito ở bên cạnh nghe thấy thế, liền nhíu mày lại, lên tiếng khuyên bảo: "Cậu bé, có thể làm việc cho cậu Lâm là vinh hạnh của cậu. Nếu cậu đã thất bại, thì nên thẳng thắn đối mặt với thất bại. Cậu Lâm không phải là kẻ thù của cậu, cậu làm việc cho cậu ấy, không chừng còn có thành tựu cao hơn".
"Toàn những lời ngu xuẩn!".
Hắc Hoàng lắc đầu cười khẩy, tỏ vẻ rất khinh bỉ.
Lão Vito tức điên lên, nhưng giáo dưỡng cao khiến ông ta không nói gì nữa.
"Thật đáng thương".
Đúng lúc này, Lâm Chính bỗng lên tiếng.
"Anh nói ai?".
Hắc Hoàng nhíu mày.
"Đương nhiên là nói cậu rồi, ở đây còn ai đáng thương sao?".
Lâm Chính bình thản nói: "Một người nằm trong quan tài của mẹ mình, lẽ nào không đáng thương sao?".
"Anh thì biết cái gì?".
Thấy Lâm Chính nhắc đến mẹ mình, Hắc Hoàng lập tức mất kiểm soát, lớn tiếng chửi bới.
"Tôi không biết gì? Sao tôi lại không biết chứ?".
Lâm Chính lạnh lùng hừ mũi nói: "Cậu hãy kể cho tôi nghe mẹ cậu chết như thế nào".
"Anh câm miệng lại!".
"Sao? Không dám nói à? Cậu còn nhỏ như vậy, chắc chắn bà ấy không chết một cách bình thường! Bị người ta hại chết? Hay là bị bệnh chết?".
"Nếu là bị bệnh chết thì thôi, cậu còn nhỏ, tôi không nói gì cậu. Nhưng nếu bị người ta hại chết, cậu không nghĩ cách trả thù cho mẹ mình, mà lại trốn ở đây, như vậy không đáng thương sao?".
"Tôi cũng mất mẹ, nhưng tôi không nằm trong quan tài của bà ấy khóc lóc như cậu! Đó chỉ là hành vi của kẻ nhu nhược, tôi biết tôi cần phải làm gì! Đó chính là cầm dao trả thù cho mẹ! Nếu ngay cả điều này cũng không làm được, thì còn mặt mũi nào đứng trước mộ mẹ?".
Lâm Chính lạnh lùng nhìn Hắc Hoàng trong quan tài, giọng nói càng vô cảm hơn: "Cậu không có tư cách nằm ở đây! Nếu mẹ cậu biết cậu là kẻ nhu nhược hèn nhát như vậy, thì cũng hối hận vì đã sinh ra cậu!".
"Khốn kiếp!".
Hắc Hoàng tức giận gầm lên, không biết lấy đâu ra sức lực, nhảy ra khỏi quan tài nhào về phía Lâm Chính, siết chặt nắm tay đánh tới.
Bốp!
Âm thanh chói tai vang lên.
Hắc Hoàng chỉ cảm thấy nắm đấm của mình như chạm vào sắt thép.
Lâm Chính vẫn bình an vô sự.
Còn cậu ta thì đau đến mức ngã lăn ra đất, vô cùng khổ sở.
"Đúng là trói gà không chặt, tôi nghĩ chắc là một người trưởng thành bình thường cũng có thể giết được cậu".
Lâm Chính lắc đầu, sau đó xoay người đi, bình thản nói: "Cậu cứ ở đây tiếp tục khóc thương mẹ cậu đi, nhớ khóc to một chút, để mẹ cậu nhìn thấy dáng vẻ ngu xuẩn của cậu".
Dứt lời, Lâm định rời đi.
"Đứng lại!".
Hắc Hoàng bỗng quát lớn.
Lâm Chính dừng chân, ngoảnh sang nhìn: "Còn chuyện gì sao?".
Đôi mắt Hắc Hoàng đỏ ngầu, tức giận nhìn chằm chằm Lâm Chính, thở hổn hển.
Nỗi đau đớn khiến cậu ta đổ mồ hôi ướt lưng.
Cậu ta cắn chặt răng, khẽ gầm lên: "Anh… có thể giúp tôi giết một người không?".
"Ai?".
"Bố tôi".
Hắc Hoàng trầm giọng đáp.