-
Chương 4511-4515
Chương 4511: Kẻ sắp chết
“Dạ Vương!”.
Thiên Nga Đen cúi mình, bày tỏ sự kính trọng.
Lâm Chính cũng ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm người ở bên trên.
Người này chính là Dạ Vương sao?
Bất kể khí tức hay bề ngoài trông không có chỗ nào khác người thường.
Lâm Chính nhìn quanh đại điện.
Cả cung điện dưới lòng đất màu vàng bích lóng lánh, tổng cộng có tám con đường thông tới tám phương hướng khác nhau, mỗi con đường có hai thủ vệ thiết giáp canh giữ.
Thực lực các thủ vệ này không đơn giản, ai cũng có khí tức nặng nề, ánh mắt rét lạnh, sát khí đằng đằng.
Khôi giáp trên người bọn họ đều có những chữ viết xa xưa được viết bằng máu, vô cùng kỳ quái. Nhìn kết cấu các chữ viết giống như loại chữ cổ xưa nào đó.
“Thiên Nga Đen!”.
Dạ Vương ngồi thẳng người, tầm mắt nhìn lướt qua Lâm Chính, chốc lát sau lại nhíu mày.
“Sao lại dẫn cậu ta tới đây? Độc lão thái đâu?”, Dạ Vương thâm trầm hỏi.
“Bà ta đã bị tôi giết rồi”.
Thiên Nga Đen bình tĩnh nói.
“Thế à?”.
Dạ Vương nhíu mày, nhưng không để lộ sự bất ngờ nào.
“Cô vất vả rồi”.
Ông ta phất tay, âm thầm ra hiệu Thiên Nga Đen có thể lui xuống.
Nhưng Thiên Nga Đen không rời đi, ngược lại đứng một bên, dường như đang chờ đợi gì đó.
Dạ Vương ngẩng đầu lên, đôi mắt sâu sắc đen nhánh hờ hững nhìn Thiên Nga Đen, một tia sát ý dâng lên trong mắt.
“Thiên Nga Đen đại nhân, cô đi đường vất vả rồi, mời lui xuống!”.
“Dạ Vương đại nhân, tôi muốn xem ông thẩm vấn người này”.
Thiên Nga Đen ung dung nói.
Ánh mắt Dạ Vương lạnh lùng sắc bén, nhìn chằm chằm Thiên Nga Đen một lúc lâu, cuối cùng không lên tiếng.
“Cậu tên gì? Là gì của thần y Lâm?”.
Dạ Vương dồn sự chú ý lên người Lâm Chính.
Mặc dù Thiên Nga Đen làm trái ý ông ta khiến ông ta không vui, nhưng ông ta biết giờ không phải lúc trở mặt với Thiên Nga Đen.
Ông ta vừa nói xong, Lâm Chính đột nhiên bước tới chỗ Dạ Vương.
Hoàn toàn không có ý định trả lời Dạ Vương.
Chuyện này khiến Dạ Vương không hiểu ra sao.
Ngay cả Thiên Nga Đen cũng nhíu mày.
Người này định làm gì?
Một giây sau, Lâm Chính đưa tay nhẹ nhàng dùng sức.
Vù!
Một luồng sức mạnh phi thăng tuôn ra từ lòng bàn tay anh, lan ra tám con đường ở bốn phía cung điện.
Trong nháy mắt, tám con đường đều bị sức mạnh phi thăng phong tỏa.
“Cái gì?”.
Dạ Vương đứng dậy khỏi ghế, nhìn con đường bị phong tỏa, lập tức quát khẽ với Lâm Chính: “Rốt cuộc cậu là ai?”.
“Dạ Vương, mới đây mà không nhận ra tôi rồi à?”.
Lâm Chính bình tĩnh nói: “Không lâu trước đây chẳng phải chúng ta đã nói chuyện qua điện thoại rồi sao?”.
“Cậu là thần y Lâm?”.
Dạ Vương lập tức hiểu ra.
Thiên Nga Đen cũng biến sắc, khó tin nhìn Lâm Chính: “Hóa ra anh không phải thuộc hạ của thần y Lâm, mà chính là thần y Lâm?”.
“Cô Thiên Nga Đen, với y thuật của tôi, cứu em trai cô dễ như trở bàn tay. Nếu cô đồng ý hợp tác với tôi, chuyện em trai cô sống lại cũng không nằm ngoài tầm với”.
Lâm Chính cười nhẹ.
Thật ra từ khi Thiên Nga Đen cố chấp ở lại, anh đã biết được thái độ của người phụ nữ này.
Thời cơ đã tới thì không cần phải che giấu nữa!
Dạ Vương đang ở trước mắt.
Bây giờ là thời cơ tốt nhất để đánh đổ Forever Night!
Thiên Nga Đen căng thẳng, hoàn hồn lại, nhìn chằm chằm Lâm Chính, nói: “Anh muốn tôi làm thế nào?”.
“Giết!”.
Lâm Chính không hề do dự, quát khẽ.
Anh vừa dứt lời, thủ vệ từ tám phương hướng bắt đầu tấn công kết giới Lâm Chính tạo ra, định phá vỡ kết giới, chi viện cho Dạ Vương.
Thiên Nga Đen hừ một tiếng, chạy về phía đám thủ vệ.
Những làn sương đen lan tỏa.
Thủ vệ bị sương đen chạm tới hầu như hóa thành vũng máu trong nháy mắt, chết thảm tại chỗ.
Nhìn Thiên Nga Đen không hề do dự đứng về phía Lâm Chính, vẻ mặt Dạ Vương vô cùng khó coi.
Nhưng ông ta không hề hoảng loạn.
“Thần y Lâm, Long Quốc các người có câu, thiên đường có lối không đi, địa ngục không cửa lại xông vào! Không ngờ cậu lại dám chạy đến chỗ tôi, sợ tôi không bắt được cậu sao?”.
Dạ Vương lạnh lùng nói.
Lâm Chính nghe xong lại lắc đầu, cười nhàn nhạt.
“Kẻ sắp chết mà còn nói tới chuyện bắt tôi?”.
Chương 4512: Tấn công toàn diện
Kẻ sắp chết?
Dạ Vương sửng sốt, sau đó lạnh lùng nói: “Xem ra cậu Lâm rất tự tin với thực lực của mình! Cậu có biết đây là đâu không? Đây là thành phố Forever Night! Đây là địa bàn của Forever Night! Là lãnh thổ của tôi! Cậu tưởng rằng được con khốn Thiên Nga Đen này giúp đỡ là cậu có thể muốn làm gì thì làm hay sao?”.
Nói xong, không biết Dạ Vương khởi động thiết bị gì.
Vù!
Một tiếng động ngân vang khắp thành phố dưới lòng đất.
Sau đó mặt đất bắt đầu rung chuyển.
Những luồng khí tức đáng sợ bao phủ về phía này.
“Ông ta đã kích hoạt lệnh tập kết cao nhất! Bây giờ toàn bộ cao thủ của Forever Night đang đuổi tới đây! Thần y Lâm, nếu anh muốn sống thì mau đi theo tôi, tôi dẫn anh thoát khỏi đây!”.
Vẻ mặt của Thiên Nga Đen căng thẳng, quay đầu hét lên.
Chạy?
Lâm Chính lắc đầu, bình tĩnh nói: “Cô Thiên Nga Đen, để tôi giao cho cô một nhiệm vụ, tôi hi vọng cô hãy hành động ngay bây giờ, chặn kín tất cả lối ra vào của thành phố dưới lòng đất này!”.
“Chặn kín?”.
Thiên Nga Đen ngạc nhiên: “Anh muốn làm gì?”.
“Trừ cỏ tận gốc, trảm tận giết tuyệt!”.
Lâm Chính khàn giọng nói: “Tôi đã lựa chọn ra tay với Forever Night thì đã chuẩn bị giết hết tất cả không sót một ai! Để đề phòng có cá lọt lưới, cô hãy làm theo lời tôi nói, chặn kín tất cả lối ra vào…”.
“Ha ha ha ha…”.
Nghe vậy, Dạ Vương cười lớn.
Thiên Nga Đen cũng nhìn Lâm Chính với ánh mắt ngơ ngác.
Cô ta lắc đầu, gương mặt giống như sương lạnh, dù giọng nói vẫn dịu dàng nhưng lại lộ ra vẻ bất cam vì không khuyên nổi anh.
“Thần y Lâm! Anh không hiểu! Forever Night không giết chết được! Không diệt hết được!”.
“Vì sao lại nói vậy?”.
Lâm Chính hỏi.
“Bởi vì Forever Night có mặt trên khắp thế giới, thành viên của họ phân bố ở mỗi một góc xó trên thế giới, anh không giết hết bọn họ được. Chỉ cần có một người của Forever Night còn sống sót thì bọn họ sẽ không bị tiêu diệt…”.
Thiên Nga Đen lắc đầu, giọng khàn đặc.
Forever Night sẽ không tập trung hết về một chỗ.
Cho dù Lâm Chính phá được hang ổ nơi này của bọn họ thì trong mắt bọn họ cùng lắm chỉ mất một cứ điểm mà thôi.
Bọn họ sẽ xây dựng một cứ điểm mới trong thời gian ngắn, tạo ra một Forever Night mới.
“Thần y Lâm, tôi rất khâm phục cách nghĩ của cậu, nhưng tôi không thể không nói cách nghĩ của cậu quá ngây thơ. Chưa nói tới cậu có thể giết được tôi hay không, cho dù cậu có giết tôi, chỉ cần Forever Night không chết, cậu và người nhà, bạn bè thậm chí là quốc gia cậu sẽ phải hứng chịu sự trả thù của Forever Night!”.
Dạ Vương híp mắt cười nói: “Thần y Lâm, cậu đưa ra quyết định rất ngu xuẩn! Quyết định này sẽ khiến cả đời cậu không yên! Ha ha ha…”.
Dạ Vương đắc ý cười, ánh mắt đó giống như đang nhìn một con sâu bọ đáng thương.
Thiên Nga Đen cũng nhíu mày, bắt đầu suy nghĩ mình có nên tin vào người này không.
Đúng lúc đó, Lâm Chính đột nhiên chậm rãi cầm điện thoại lên.
Nụ cười của Dạ Vương cứng đờ, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc nhìn chiếc điện thoại đó.
“Biết cái này là gì không?”.
Lâm Chính bình tĩnh hỏi.
“Là gì?”.
Dạ Vương nhíu mày hỏi.
Lâm Chính không nói gì mà chỉ bấm phím, sau đó ném điện thoại cho Dạ Vương.
Dạ Vương không hiểu ra sao, vươn tay bắt lấy điện thoại, sau đó cúi đầu xem qua.
Ting!
Ting!
Ting!
Ting!
Ting!
…
Lúc này, điện thoại không ngừng rung lên, hết tin này đến tin khác hiện lên trong hòm thư điện thoại.
Dạ Vương kinh hãi.
Ông ta nhìn thấy một địa danh từ những chữ vắn tắt hiển thị trong email.
Lemans!
Đó là địa danh của một cứ điểm thuộc Forever Night!
Ông ta vội vàng mở email ra.
Những dòng tin ngay ngắn thẳng hàng hiện lên trong tầm mắt ông ta.
“Rõ, đội số 3 của vực Diệt Vong lập tức tấn công trụ sở Forever Night Grumman!”.
“Rõ, đội số 7 của vực Diệt Vong lập tức tấn công trụ sở Forever Night Lemans!”.
“Rõ, đội số 4 của Dương Hoa lập tức tấn công trụ sở Forever Night Hắc Cương Nham!”.
“Rõ, đội số 13 của vực Diệt Vong lập tức tấn công trụ sở Forever Night Biển Xám!”.
…
Hầu như tất cả tin tức đều theo cách thức như vậy.
Hơn nữa, những tin tức này đều được gửi tới cùng lúc!
Dạ Vương kinh hãi, đầu sắp nổ tung.
Những chỗ này đều không sai lệch!
Tất cả đều là trụ sở phân bộ của Forever Night…
Vì sao lại như vậy?
Lẽ nào người này đã biết rõ tất cả vị trí của Forever Night?
Ông ta run rẩy, nhấn vào tin ở trên cùng.
Tin đó là Lâm Chính vừa mới gửi.
Mở ra xem.
Chỉ có bốn chữ!
“Tấn công toàn diện!”.
Cộp!
Điện thoại rơi khỏi tay Dạ Vương.
Dạ Vương lùi về sau mấy bước, ngã ngồi xuống ghế, toàn thân giống như không còn sức lực…
Chương 4513: Người phải chạy là bọn họ đấy
Thiên Nga Đen giật mình. Chuyện gì thế này? Tại sao tên đó đưa chiếc điện thoại vỡ cho Dạ Vương mà Dạ Vương lại lộ ra biểu cảm như vậy chứ?
“Sau hôm nay, Forever Night đã hoàn toàn biến mất rồi. Dạ Vương, Forever Night không nên tồn tại”.
Lâm Chính thản nhiên lên tiếng sau đó đi về phía Dạ Vương.
Một luồng khí tức phóng ra từ cơ thể anh. Thế nhưng Dạ Vương cũng không chịu từ bỏ. Ông ta ngẩng đầu, nhìn chăm chăm Lâm Chính.
“Cậu không thắng đâu. Tôi đảm bảo, chỉ cần tôi bắt được cậu, ép cậu ra lệnh cho thuộc hạ của mình từ bỏ tấn công các chi nhánh của tôi thì mọi chuyện sẽ được cứu vãn thôi”.
Nói xong Dạ Vương hất chiếc áo khoác trên người và rút thanh kiếm dài màu đen ra. Thanh kiếm trông vô cùng thanh mảnh thế nhưng lại phát ra những điểm sáng nhỏ giống như được tạo ra từ tinh không vậy.
“Bắt tôi sao?”, Lâm Chính lắc đầu: “Chắc ông không có khả năng đó đâu”.
“Cậu dám chạy tới tận đây thì tôi nghĩ cậu cũng không hề tầm thường. Có thể tôi cũng tốn công sức khi đối phó với cậu nhưng đây là Forever Night , cậu cảm thấy ở nơi thế này cậu có thể phản kháng được bao nhiêu?”
Dứt lời, vô số bóng hình từ bốn phương tám hướng ập tới.
“Lần này hỏng rồi”.
Thiên Nga Đen cảm thấy vô cùng căng thẳng bèn hét lên với Lâm Chính: “Tôi đã bảo anh rời đi cùng tôi nhưng anh không nghe. Giờ chúng ta muốn đi cũng không được nữa rồi. Chúng ta đã bị bao vây rồi”.
“Tôi bảo cô đi chặn các lối vào của FoverNight sao cô không đi?”, Lâm Chính quay qua nói với vẻ không vui.
“Có cần thiết không, giờ người nên chạy là chúng ta đấy chứ không phải bọn họ đâu”.
Thiên Nga Đen chau mày. Cô ta phát hiện ra bản thân càng ngày càng không thích thần y Lâm nữa rồi. Dù anh có khả năng chữa khỏi bệnh cho em trai mình nhưng mà ngốc tới mức hết thuốc chữa.
“Không, người phải bỏ chạy là bọn họ kìa", Lâm Chính lắc đầu, nhìn về phía Dạ Vương.
Dạ Vương cầm kiếm từ từ bước tới với ánh mắt rực lửa. Ông ta chuẩn bị ra tay.
“Đồ chán sống. Chết đi”, Dạ Vương hét lớn, đâm kiếm về phía Lâm Chính.
Thanh kiếm tạo ra đường sáng dài trong không gian, nhìn vô cùng đẹp mắt.
Thế nhưng ngay khi nó giáng xuống thì...
Bùm...Sức mạnh phi thăng lập tức ập xuống người Dạ Vương.
Dạ Vương không kịp phòng ngự, cả người ngã ra đất, lưng như bị đè nặng bởi một ngọn núi, trông vô cùng đau đớn.
“Cái gì?”, Thiên Nga Đen bàng hoàng.
Các cao thủ ở xung quanh cũng không dám tin vào mắt mình. Bọn họ liều mạng tấn công kết giới cho Lâm Chính tạo ra, định giúp Dạ Vương nhưng dù họ làm thế nào cũng không có kết quả.
Kết giới mà Lâm Chính tạo ra rõ ràng là không có gì để nói, đám đông đã tấn công một hồi lâu mà vẫn không làm được gì.
Thiên Nga Đen tái mặt, mơ hồ ý thức được điều gì đó.
Lúc này, cảnh tượng kinh người đã xuất hiện. Lâm Chính bước lên trước, đạp lên cây kiếm của Dạ Vương. Thanh kiếm vỡ vụn, bắn ra xung quanh.
Đám đông há hốc miệng, nhìn bằng vẻ không dám tin. Đây là bảo bối của Dạ Vương đấy, nghe nói là dùng chất liệu sắt đặc biệt tạo thành. Thế nhưng nó lại yếu ớt như thế dưới chân của Lâm Chính. Anh dễ dàng đạp gãy nó.
Dạ Vương bị sốc. Ông ta sững sờ nhìn những mảnh vụn bằng vẻ thất thần.
Đúng lúc này, Dạ Vương cảm nhận được điều gì đó bèn vội ngẩng đầu thì thấy một bàn chân đang đạp về phía đầu ông ta.
Sức mạnh của bàn chân vô cùng đáng sợ.
Chương 4514: Chẳng có gì để nói hết
“Á”
Dạ Vương gào thét đau đớn, lập tức lăn qua một bên. Lâm Chính đạp hụt, mặt đất nứt toác, sức công phá có thể thấy vô cùng đáng sợ.
Dạ Vương dù né được đòn nhưng vẫn chịu ảnh hưởng bới lực tấn công. Cả người ông ta bay bật ra, đập mạnh ra gần vách kết giới.
Thiên Nga Đen trố tròn mắt, nhìn Dạ Vương đằng sau kết giới bằng vẻ không dám tin. Cô ta không bao giờ có thể ngờ Dạ Vương lại có ngày rơi vào cảnh này.
“Mau, mở kết giới, thả tôi ra. Mau lên”, Dạ Vương vội vàng bò lên, tấn công vào kết giới và gào lên với đám người ở bên ngoài.
Miệng ông ta đầy máu, nhìn vô cùng đáng sợ. Thế nhưng những người ở bên ngoài cũng không dám tấn công kết giới nữa. Bọn họ nhìn bộ dạng chật vật của Dạ Vương mà run rẩy lùi về phía sau.
“Chạy thôi”, không biết ai hô lên mà tất cả đề quay đầu bỏ chạy.
“Cái gì?”, Dạ Vương sợ hãi.
Thiên Nga Đen cũng bàng hoàng nhưng cô ta nhanh chóng bừng tỉnh và lao ra. Lần này thì cô ta đã ý thức ra mình nên làm gì rồi. Nếu như những gì mà Lâm Chính yêu cầu cô ta đều không làm thì việc nhờ anh chữa trị cho em trai mình cũng công cốc.
Tốc độ của Thiên Nga Đen thì đương nhiên những người kia không thể nào so sánh được. Cô ta lao như điện xẹt chặn toàn bộ các lối ra vào.
Còn về phía người của Dạ Vương thì lúc này họ như bị rơi vào đường cùng vậy. Ông ta cảm nhận được việc Lâm Chính đang từ từ bước lại gần. Ông ta ép sát vào kết giới với sắc mặt tái mét.
“Tôi cảm thấy chúng ta có thể cùng nhau nói chuyện”.
Dạ Vương vội vàng hét lên: “Tôi thần phục tôi sẽ làm việc cho cậu, chỉ cần cậu chịu tha cho tôi. Tôi thề cả đời này sẽ tận lực vì cậu có được không?”
“Tôi không cần ông làm vậy. Tôi chẳng có gì để nói chuyện với một người không có tín nhiệm cả”, Lâm Chính lắc đầu.
Anh đã tha cho Khủng Dạ và Rattlesnake vậy mà Dạ Vương vẫn lựa chọn để Rattlesnake và Chó Sói giúp kẻ địch đối phó với quân phía Bắc thì Dạ Vương thực sự không đáng để cho anh phải cân nhắc.
Dạ Vương nghe thấy vậy thì đôi mắt ánh lên vẻ tuyệt vọng. Đúng lúc này có tiếng hét thảm thiết vang lên.
“Á”.
Lâm Chính giật mình thấy hai cánh tay của Dạ Vương bị chặt đứt, máu phun ra như mưa.
Chuyện gì vậy. Lâm Chính không hiểu.
Anh vội lao về phía Dạ Vương. Đúng lúc này, một thứ dịch màu đen bắn ra từ cánh tay của ông ta. Máu tươi biến thành màu đen xìThứ dịch này chảy về phía chân của ông ta.
Xì xì...
Trong nháy mắt cả khu vực dưới chân ông ta bị nát ra. Lâm Chính hừ giọng, lao lên định bắt Dạ Vương.
Đột nhiên chỗ hai cánh tay bị đứt mọc ra hai cánh màu đen kịt. Cánh hóa thành những lưỡi dao chém về phía tay Lâm Chính.
Lâm Chính loạng choạng dù không hề hấn gì. Còn đôi cánh của Dạ Vương thì bị biến dạng.
Ông ta nhịn đau, lao về phía khu vực khi nãy hõm xuống. Ông ta định chui ra khỏi kết giới.
Lâm Chính hừ giọng, xóa kết giới, đi về phía Dạ Vương vừa định chui xuống đất thoát ra. Dạ Vương thở hổn hển, cơ thể bê bết máu, ông ta liều mạng lao về phía trước.
“Tới đây thôi”
“Kẻ phạm tội tới đây phải đền tội”.
“Dạ Vương đại nhân để chúng tôi bảo vệ”.
“Không thể để đối phương làm ô nhiễm Forever Night thần thánh được", bỗng có bốn giọng nói đồng loạt vang lên.
Sau đó bốn bóng hình nhanh như điện xẹt lao ra đứng ngay trước mặt Dạ Vương.
Lâm Chính nhìn họ. Đó là tứ đại dạ vệ của Forever Night. Bọn họ xuất hiện thì lập tức tạo thế. Thế nhưng Lâm Chính không muốn lãng phí thời gian nên anh đã dùng dị hỏa tấn công họ.
Dị hỏa hóa thành một làn sóng phủ lên đối phương. Bốn người họ tái mặt, dùng chân khí chống lại.
Thế nhưng dị hỏa do sức mạnh phi thăng tạo thành thì đâu phải loại thường.
Dị hỏa ập xuống, bốn người bị nuốt gọn phát ra tiếng kêu thảm thiết và dần hóa thành tro bụi.
“Á”.
Dạ Vương sợ tới mức mất hồn, điên cuồng bỏ chạy.
Lâm Chính hừ giọng lạnh lùng và đưa tay lên. Dị hỏa giống như vuốt quỷ vồ về phía chân ông ta.
“Chân của tôi”, Dạ Vương kêu gào, cúi xuống nhìn hai chân của mình đang bốc cháy.
Dạ Vương đã được chứng kiến sự khủng khiếp của dị hỏa trước đó nên không dám do dự, lập tức chặt đứt hai chân của mình để giữ tính mạng.
Thế nhưng mất đi hai chân thì việc bỏ chạy của ông ta khác gì khó như lên trời. Lâm Chính nhìn Dạ Vương bò dưới đất và từ từ tiến lại.
Chương 4515: Tôi xử lý Dạ Vương trước đã
Mặc dù Dạ Vương là người đứng đầu của Forever Night nhưng ông ta không phải Lục Địa Thần Tiên.
Đối đầu với một người sở hữu sức mạnh phi thăng như Lâm Chính thì ông ta căn bản không thể chống lại.
Hoặc có thể đến cả Dạ Vương cũng không ngờ người tới từ Long Quốc lại có sức mạnh đáng sợ như vậy. Lâm Chính bước tới, giơ tay lên.
Vụt vụt...
Sức mạnh phi thăng bùng lên tạo thành một cây đao bằng khí ép sát tới. Nhưng đúng lúc này...
Rẹt...
Không biết là Dạ Vương đã khởi động cơ quan gì mà thấy mặt đất đột nhiên nứt ra sau đó cả người ông ta lăn xuống một cái rãnh và trượt về phía trước.
Lâm Chính chau mày, nhân lúc mặt đất còn chưa đống lại thì anh thò tay ra chặn cơ quan lại.
Nhìn rõ kết cấu bên trong, Lâm Chính tái mặt. Hóa ra còn có một con đường hầm. Con đường không lớn, không thể nào chiến đấu được, chỉ có thể nằm đó và trượt đi về phía trước. Chỉ trong nháy mắt đã không biết Dạ Vương trượt tới chỗ nào.
“Thần y Lâm”.
Lúc này có một giọng nói nhẹ nhàng vang lên. Thiên Nga Đen toàn thân là máu vội vàng quay lại nhìn Lâm Chính và hỏi: “Giết chết Dạ Vương chưa?”
“Ông ta giảo hoạt hơn tôi tưởng tượng nhiều. Khi tôi sắp giết được ông ta thì ông ta đã khởi động cơ quan nào đó và chạy mất”, Lâm Chính chỉ vào con đường và điềm đạm nói.
Thiên Nga Đen nghe thấy vậy thì tái mặt: “Xem ra giờ muốn giết được Dạ Vương sẽ càng thêm khó khăn rồi”.
“Con đường này thông tới đâu vậy? Chúng ta chặn ở đầu ra có khi vẫn kịp”, Lâm Chính nói.
Thiên Nga Đen lắc đầu: “Con đường này do Dạ Vương ra lệnh tạo ra mất hai năm, những người làm ra đã bị ông ta giết chết rồi. Kết cấu của nó thế nào tôi không biết. Trước mắt tôi cũng đã chặn hết các lối ra nhưng việc Dạ Vương ra từ lối nào thì không biết. Tuy nhiên tạm thời trong thời gian ngắn ông ta chắc cũng không đi đâu xa được đâu”.
“Vậy thì tốt”, Lâm Chính gật đầu.
“Tốt sao? Tôi thấy không phải tin tốt. Đường hầm lớn như vậy, bao phủ toàn bộ thành phố, nếu như Dạ Vương núp trong bóng tối cả năm thì chẳng lẽ chúng ta cũng phải tìm cả năm sao? Người này không giết hậu họa sẽ nhiều vô cùng. Chắc chắn anh không hi vọng sau này ông ta sẽ báo thù chúng ta đúng không?”, Thiên Nga Đen dịu dàng nói.
“Đương nhiên không muốn, vì vậy hôm nay tôi sẽ giải quyết người này”
Lâm Chính thản nhiên nói: “Ông ta còn ở thành phố này thì tốt. Tôi chỉ sợ ông ta thoát ra ngoài”.
Nói xong Lâm Chính quay người đi ra ngoài.
“Anh đi đâu vậy?”, Thiên Nga Đen bèn hỏi.
“Mang theo em trai cô, chúng ta ra ngoài trước”.
“Ra ngoài trước sao?”
Thiên Nga Đen tỏ vẻ nghi ngờ. Còn chưa tiêu diệt được Dạ Vương, ra ngoài làm gì?Thế nhưng Thiên Nga Đen không hỏi nhiều mà cũng chỉ biết quay người rời đi.
Một lúc sau, cô ta ôm cậu bé tầm tám, chín tuổi ra. Cậu bé cũng có mái tóc trắng, trắng tới mức cắt không ra máu. Nhiệt độ cơ thể lạnh ngắt giống như vừa được lấy ra từ quan tài băng vậy.
Lâm Chính liếc nhìn cậu bé, lấy châm ra đâm lên cổ của cậu sau đó đi ra ngoài. Lúc này những người còn lại đều hoang mang, tìm cách bỏ chạy tán loạn.
Thế nhưng do Thiên Nga Đen đã bịt kín các lối đi, hơn nữa còn dùng chân khí phong tỏa nên họ không bỏ chạy được. Tất cả như bị sa lưới.
Thiên Nga Đen dẫn Lâm Chính tới một lối ra kín khác, xóa đi lớp chân khí và chạy ra ngoài. Đợi sau khi họ rời đi thì Lâm Chính đã đứng trước một lối ra khác. So với lối ra trước đó thì lối ra này cũng nằm dưới một tảng đá lớn.
“Khi nào anh có thể cứu được em trai tôi”, Thiên Nga Đen hỏi.
“Đợi chút tôi xử lý xong Dạ Vương thì sẽ cứu em trai cô”, Lâm Chính thản nhiên nói rồi ngồi xuống.
Thiên Nga Đen giật mình, nhìn anh bằng vẻ tò mò.
“Anh đang đùa với tôi đấy à?”, Thiên Nga Đen lắc đầu, tỏ vẻ bất lực.
Lâm Chính chạy ra cả đây rồi thì giết Dạ Vương kiểu gì.
Huống hồ giờ Dạ Vương đã núp trong bóng tôi, lẽ nào muốn nói giết là giết sao?
Thiên Nga Đen không hiểu. Thế nhưng giờ quyền chủ động nằm trong tay anh nên cô ta cũng không dám nói gì.
Hơn nữa nhìn thấy anh đang chuẩn bị giết Dạ Vương nên cô ta đành phải đặt em trai mình xuống và lẳng lặng chờ đợi.
Đúng lúc này. Phập!
Lâm Chính đột nhiên đưa tay ra và cắm vào đất. Anh đang làm gì vậy?
Thiên Nga Đen ngạc nhiên lắm. Thế nhưng một giây sau sức mạnh phi thăng từ cơ thể Lâm Chính tăng mạnh, anh giống như một luồng điện xới tung cả mặt đất.
Thiên Nga Đen nín thở, nhìn anh bằng vẻ không dám tin. Gã này làm gì vậy?
Lẽ nào định xới tung cả mặt đất sao? Anh ta điên rồi?
“Chắc chắn là anh ta đang đùa thôi”, cô ta thật sự không dám tin.
Thế nhưng mặt đất đã chứng minh cho suy nghĩ táo bạo của cô ta. Thiên Nga Đen hóa đá.
“Dạ Vương!”.
Thiên Nga Đen cúi mình, bày tỏ sự kính trọng.
Lâm Chính cũng ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm người ở bên trên.
Người này chính là Dạ Vương sao?
Bất kể khí tức hay bề ngoài trông không có chỗ nào khác người thường.
Lâm Chính nhìn quanh đại điện.
Cả cung điện dưới lòng đất màu vàng bích lóng lánh, tổng cộng có tám con đường thông tới tám phương hướng khác nhau, mỗi con đường có hai thủ vệ thiết giáp canh giữ.
Thực lực các thủ vệ này không đơn giản, ai cũng có khí tức nặng nề, ánh mắt rét lạnh, sát khí đằng đằng.
Khôi giáp trên người bọn họ đều có những chữ viết xa xưa được viết bằng máu, vô cùng kỳ quái. Nhìn kết cấu các chữ viết giống như loại chữ cổ xưa nào đó.
“Thiên Nga Đen!”.
Dạ Vương ngồi thẳng người, tầm mắt nhìn lướt qua Lâm Chính, chốc lát sau lại nhíu mày.
“Sao lại dẫn cậu ta tới đây? Độc lão thái đâu?”, Dạ Vương thâm trầm hỏi.
“Bà ta đã bị tôi giết rồi”.
Thiên Nga Đen bình tĩnh nói.
“Thế à?”.
Dạ Vương nhíu mày, nhưng không để lộ sự bất ngờ nào.
“Cô vất vả rồi”.
Ông ta phất tay, âm thầm ra hiệu Thiên Nga Đen có thể lui xuống.
Nhưng Thiên Nga Đen không rời đi, ngược lại đứng một bên, dường như đang chờ đợi gì đó.
Dạ Vương ngẩng đầu lên, đôi mắt sâu sắc đen nhánh hờ hững nhìn Thiên Nga Đen, một tia sát ý dâng lên trong mắt.
“Thiên Nga Đen đại nhân, cô đi đường vất vả rồi, mời lui xuống!”.
“Dạ Vương đại nhân, tôi muốn xem ông thẩm vấn người này”.
Thiên Nga Đen ung dung nói.
Ánh mắt Dạ Vương lạnh lùng sắc bén, nhìn chằm chằm Thiên Nga Đen một lúc lâu, cuối cùng không lên tiếng.
“Cậu tên gì? Là gì của thần y Lâm?”.
Dạ Vương dồn sự chú ý lên người Lâm Chính.
Mặc dù Thiên Nga Đen làm trái ý ông ta khiến ông ta không vui, nhưng ông ta biết giờ không phải lúc trở mặt với Thiên Nga Đen.
Ông ta vừa nói xong, Lâm Chính đột nhiên bước tới chỗ Dạ Vương.
Hoàn toàn không có ý định trả lời Dạ Vương.
Chuyện này khiến Dạ Vương không hiểu ra sao.
Ngay cả Thiên Nga Đen cũng nhíu mày.
Người này định làm gì?
Một giây sau, Lâm Chính đưa tay nhẹ nhàng dùng sức.
Vù!
Một luồng sức mạnh phi thăng tuôn ra từ lòng bàn tay anh, lan ra tám con đường ở bốn phía cung điện.
Trong nháy mắt, tám con đường đều bị sức mạnh phi thăng phong tỏa.
“Cái gì?”.
Dạ Vương đứng dậy khỏi ghế, nhìn con đường bị phong tỏa, lập tức quát khẽ với Lâm Chính: “Rốt cuộc cậu là ai?”.
“Dạ Vương, mới đây mà không nhận ra tôi rồi à?”.
Lâm Chính bình tĩnh nói: “Không lâu trước đây chẳng phải chúng ta đã nói chuyện qua điện thoại rồi sao?”.
“Cậu là thần y Lâm?”.
Dạ Vương lập tức hiểu ra.
Thiên Nga Đen cũng biến sắc, khó tin nhìn Lâm Chính: “Hóa ra anh không phải thuộc hạ của thần y Lâm, mà chính là thần y Lâm?”.
“Cô Thiên Nga Đen, với y thuật của tôi, cứu em trai cô dễ như trở bàn tay. Nếu cô đồng ý hợp tác với tôi, chuyện em trai cô sống lại cũng không nằm ngoài tầm với”.
Lâm Chính cười nhẹ.
Thật ra từ khi Thiên Nga Đen cố chấp ở lại, anh đã biết được thái độ của người phụ nữ này.
Thời cơ đã tới thì không cần phải che giấu nữa!
Dạ Vương đang ở trước mắt.
Bây giờ là thời cơ tốt nhất để đánh đổ Forever Night!
Thiên Nga Đen căng thẳng, hoàn hồn lại, nhìn chằm chằm Lâm Chính, nói: “Anh muốn tôi làm thế nào?”.
“Giết!”.
Lâm Chính không hề do dự, quát khẽ.
Anh vừa dứt lời, thủ vệ từ tám phương hướng bắt đầu tấn công kết giới Lâm Chính tạo ra, định phá vỡ kết giới, chi viện cho Dạ Vương.
Thiên Nga Đen hừ một tiếng, chạy về phía đám thủ vệ.
Những làn sương đen lan tỏa.
Thủ vệ bị sương đen chạm tới hầu như hóa thành vũng máu trong nháy mắt, chết thảm tại chỗ.
Nhìn Thiên Nga Đen không hề do dự đứng về phía Lâm Chính, vẻ mặt Dạ Vương vô cùng khó coi.
Nhưng ông ta không hề hoảng loạn.
“Thần y Lâm, Long Quốc các người có câu, thiên đường có lối không đi, địa ngục không cửa lại xông vào! Không ngờ cậu lại dám chạy đến chỗ tôi, sợ tôi không bắt được cậu sao?”.
Dạ Vương lạnh lùng nói.
Lâm Chính nghe xong lại lắc đầu, cười nhàn nhạt.
“Kẻ sắp chết mà còn nói tới chuyện bắt tôi?”.
Chương 4512: Tấn công toàn diện
Kẻ sắp chết?
Dạ Vương sửng sốt, sau đó lạnh lùng nói: “Xem ra cậu Lâm rất tự tin với thực lực của mình! Cậu có biết đây là đâu không? Đây là thành phố Forever Night! Đây là địa bàn của Forever Night! Là lãnh thổ của tôi! Cậu tưởng rằng được con khốn Thiên Nga Đen này giúp đỡ là cậu có thể muốn làm gì thì làm hay sao?”.
Nói xong, không biết Dạ Vương khởi động thiết bị gì.
Vù!
Một tiếng động ngân vang khắp thành phố dưới lòng đất.
Sau đó mặt đất bắt đầu rung chuyển.
Những luồng khí tức đáng sợ bao phủ về phía này.
“Ông ta đã kích hoạt lệnh tập kết cao nhất! Bây giờ toàn bộ cao thủ của Forever Night đang đuổi tới đây! Thần y Lâm, nếu anh muốn sống thì mau đi theo tôi, tôi dẫn anh thoát khỏi đây!”.
Vẻ mặt của Thiên Nga Đen căng thẳng, quay đầu hét lên.
Chạy?
Lâm Chính lắc đầu, bình tĩnh nói: “Cô Thiên Nga Đen, để tôi giao cho cô một nhiệm vụ, tôi hi vọng cô hãy hành động ngay bây giờ, chặn kín tất cả lối ra vào của thành phố dưới lòng đất này!”.
“Chặn kín?”.
Thiên Nga Đen ngạc nhiên: “Anh muốn làm gì?”.
“Trừ cỏ tận gốc, trảm tận giết tuyệt!”.
Lâm Chính khàn giọng nói: “Tôi đã lựa chọn ra tay với Forever Night thì đã chuẩn bị giết hết tất cả không sót một ai! Để đề phòng có cá lọt lưới, cô hãy làm theo lời tôi nói, chặn kín tất cả lối ra vào…”.
“Ha ha ha ha…”.
Nghe vậy, Dạ Vương cười lớn.
Thiên Nga Đen cũng nhìn Lâm Chính với ánh mắt ngơ ngác.
Cô ta lắc đầu, gương mặt giống như sương lạnh, dù giọng nói vẫn dịu dàng nhưng lại lộ ra vẻ bất cam vì không khuyên nổi anh.
“Thần y Lâm! Anh không hiểu! Forever Night không giết chết được! Không diệt hết được!”.
“Vì sao lại nói vậy?”.
Lâm Chính hỏi.
“Bởi vì Forever Night có mặt trên khắp thế giới, thành viên của họ phân bố ở mỗi một góc xó trên thế giới, anh không giết hết bọn họ được. Chỉ cần có một người của Forever Night còn sống sót thì bọn họ sẽ không bị tiêu diệt…”.
Thiên Nga Đen lắc đầu, giọng khàn đặc.
Forever Night sẽ không tập trung hết về một chỗ.
Cho dù Lâm Chính phá được hang ổ nơi này của bọn họ thì trong mắt bọn họ cùng lắm chỉ mất một cứ điểm mà thôi.
Bọn họ sẽ xây dựng một cứ điểm mới trong thời gian ngắn, tạo ra một Forever Night mới.
“Thần y Lâm, tôi rất khâm phục cách nghĩ của cậu, nhưng tôi không thể không nói cách nghĩ của cậu quá ngây thơ. Chưa nói tới cậu có thể giết được tôi hay không, cho dù cậu có giết tôi, chỉ cần Forever Night không chết, cậu và người nhà, bạn bè thậm chí là quốc gia cậu sẽ phải hứng chịu sự trả thù của Forever Night!”.
Dạ Vương híp mắt cười nói: “Thần y Lâm, cậu đưa ra quyết định rất ngu xuẩn! Quyết định này sẽ khiến cả đời cậu không yên! Ha ha ha…”.
Dạ Vương đắc ý cười, ánh mắt đó giống như đang nhìn một con sâu bọ đáng thương.
Thiên Nga Đen cũng nhíu mày, bắt đầu suy nghĩ mình có nên tin vào người này không.
Đúng lúc đó, Lâm Chính đột nhiên chậm rãi cầm điện thoại lên.
Nụ cười của Dạ Vương cứng đờ, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc nhìn chiếc điện thoại đó.
“Biết cái này là gì không?”.
Lâm Chính bình tĩnh hỏi.
“Là gì?”.
Dạ Vương nhíu mày hỏi.
Lâm Chính không nói gì mà chỉ bấm phím, sau đó ném điện thoại cho Dạ Vương.
Dạ Vương không hiểu ra sao, vươn tay bắt lấy điện thoại, sau đó cúi đầu xem qua.
Ting!
Ting!
Ting!
Ting!
Ting!
…
Lúc này, điện thoại không ngừng rung lên, hết tin này đến tin khác hiện lên trong hòm thư điện thoại.
Dạ Vương kinh hãi.
Ông ta nhìn thấy một địa danh từ những chữ vắn tắt hiển thị trong email.
Lemans!
Đó là địa danh của một cứ điểm thuộc Forever Night!
Ông ta vội vàng mở email ra.
Những dòng tin ngay ngắn thẳng hàng hiện lên trong tầm mắt ông ta.
“Rõ, đội số 3 của vực Diệt Vong lập tức tấn công trụ sở Forever Night Grumman!”.
“Rõ, đội số 7 của vực Diệt Vong lập tức tấn công trụ sở Forever Night Lemans!”.
“Rõ, đội số 4 của Dương Hoa lập tức tấn công trụ sở Forever Night Hắc Cương Nham!”.
“Rõ, đội số 13 của vực Diệt Vong lập tức tấn công trụ sở Forever Night Biển Xám!”.
…
Hầu như tất cả tin tức đều theo cách thức như vậy.
Hơn nữa, những tin tức này đều được gửi tới cùng lúc!
Dạ Vương kinh hãi, đầu sắp nổ tung.
Những chỗ này đều không sai lệch!
Tất cả đều là trụ sở phân bộ của Forever Night…
Vì sao lại như vậy?
Lẽ nào người này đã biết rõ tất cả vị trí của Forever Night?
Ông ta run rẩy, nhấn vào tin ở trên cùng.
Tin đó là Lâm Chính vừa mới gửi.
Mở ra xem.
Chỉ có bốn chữ!
“Tấn công toàn diện!”.
Cộp!
Điện thoại rơi khỏi tay Dạ Vương.
Dạ Vương lùi về sau mấy bước, ngã ngồi xuống ghế, toàn thân giống như không còn sức lực…
Chương 4513: Người phải chạy là bọn họ đấy
Thiên Nga Đen giật mình. Chuyện gì thế này? Tại sao tên đó đưa chiếc điện thoại vỡ cho Dạ Vương mà Dạ Vương lại lộ ra biểu cảm như vậy chứ?
“Sau hôm nay, Forever Night đã hoàn toàn biến mất rồi. Dạ Vương, Forever Night không nên tồn tại”.
Lâm Chính thản nhiên lên tiếng sau đó đi về phía Dạ Vương.
Một luồng khí tức phóng ra từ cơ thể anh. Thế nhưng Dạ Vương cũng không chịu từ bỏ. Ông ta ngẩng đầu, nhìn chăm chăm Lâm Chính.
“Cậu không thắng đâu. Tôi đảm bảo, chỉ cần tôi bắt được cậu, ép cậu ra lệnh cho thuộc hạ của mình từ bỏ tấn công các chi nhánh của tôi thì mọi chuyện sẽ được cứu vãn thôi”.
Nói xong Dạ Vương hất chiếc áo khoác trên người và rút thanh kiếm dài màu đen ra. Thanh kiếm trông vô cùng thanh mảnh thế nhưng lại phát ra những điểm sáng nhỏ giống như được tạo ra từ tinh không vậy.
“Bắt tôi sao?”, Lâm Chính lắc đầu: “Chắc ông không có khả năng đó đâu”.
“Cậu dám chạy tới tận đây thì tôi nghĩ cậu cũng không hề tầm thường. Có thể tôi cũng tốn công sức khi đối phó với cậu nhưng đây là Forever Night , cậu cảm thấy ở nơi thế này cậu có thể phản kháng được bao nhiêu?”
Dứt lời, vô số bóng hình từ bốn phương tám hướng ập tới.
“Lần này hỏng rồi”.
Thiên Nga Đen cảm thấy vô cùng căng thẳng bèn hét lên với Lâm Chính: “Tôi đã bảo anh rời đi cùng tôi nhưng anh không nghe. Giờ chúng ta muốn đi cũng không được nữa rồi. Chúng ta đã bị bao vây rồi”.
“Tôi bảo cô đi chặn các lối vào của FoverNight sao cô không đi?”, Lâm Chính quay qua nói với vẻ không vui.
“Có cần thiết không, giờ người nên chạy là chúng ta đấy chứ không phải bọn họ đâu”.
Thiên Nga Đen chau mày. Cô ta phát hiện ra bản thân càng ngày càng không thích thần y Lâm nữa rồi. Dù anh có khả năng chữa khỏi bệnh cho em trai mình nhưng mà ngốc tới mức hết thuốc chữa.
“Không, người phải bỏ chạy là bọn họ kìa", Lâm Chính lắc đầu, nhìn về phía Dạ Vương.
Dạ Vương cầm kiếm từ từ bước tới với ánh mắt rực lửa. Ông ta chuẩn bị ra tay.
“Đồ chán sống. Chết đi”, Dạ Vương hét lớn, đâm kiếm về phía Lâm Chính.
Thanh kiếm tạo ra đường sáng dài trong không gian, nhìn vô cùng đẹp mắt.
Thế nhưng ngay khi nó giáng xuống thì...
Bùm...Sức mạnh phi thăng lập tức ập xuống người Dạ Vương.
Dạ Vương không kịp phòng ngự, cả người ngã ra đất, lưng như bị đè nặng bởi một ngọn núi, trông vô cùng đau đớn.
“Cái gì?”, Thiên Nga Đen bàng hoàng.
Các cao thủ ở xung quanh cũng không dám tin vào mắt mình. Bọn họ liều mạng tấn công kết giới cho Lâm Chính tạo ra, định giúp Dạ Vương nhưng dù họ làm thế nào cũng không có kết quả.
Kết giới mà Lâm Chính tạo ra rõ ràng là không có gì để nói, đám đông đã tấn công một hồi lâu mà vẫn không làm được gì.
Thiên Nga Đen tái mặt, mơ hồ ý thức được điều gì đó.
Lúc này, cảnh tượng kinh người đã xuất hiện. Lâm Chính bước lên trước, đạp lên cây kiếm của Dạ Vương. Thanh kiếm vỡ vụn, bắn ra xung quanh.
Đám đông há hốc miệng, nhìn bằng vẻ không dám tin. Đây là bảo bối của Dạ Vương đấy, nghe nói là dùng chất liệu sắt đặc biệt tạo thành. Thế nhưng nó lại yếu ớt như thế dưới chân của Lâm Chính. Anh dễ dàng đạp gãy nó.
Dạ Vương bị sốc. Ông ta sững sờ nhìn những mảnh vụn bằng vẻ thất thần.
Đúng lúc này, Dạ Vương cảm nhận được điều gì đó bèn vội ngẩng đầu thì thấy một bàn chân đang đạp về phía đầu ông ta.
Sức mạnh của bàn chân vô cùng đáng sợ.
Chương 4514: Chẳng có gì để nói hết
“Á”
Dạ Vương gào thét đau đớn, lập tức lăn qua một bên. Lâm Chính đạp hụt, mặt đất nứt toác, sức công phá có thể thấy vô cùng đáng sợ.
Dạ Vương dù né được đòn nhưng vẫn chịu ảnh hưởng bới lực tấn công. Cả người ông ta bay bật ra, đập mạnh ra gần vách kết giới.
Thiên Nga Đen trố tròn mắt, nhìn Dạ Vương đằng sau kết giới bằng vẻ không dám tin. Cô ta không bao giờ có thể ngờ Dạ Vương lại có ngày rơi vào cảnh này.
“Mau, mở kết giới, thả tôi ra. Mau lên”, Dạ Vương vội vàng bò lên, tấn công vào kết giới và gào lên với đám người ở bên ngoài.
Miệng ông ta đầy máu, nhìn vô cùng đáng sợ. Thế nhưng những người ở bên ngoài cũng không dám tấn công kết giới nữa. Bọn họ nhìn bộ dạng chật vật của Dạ Vương mà run rẩy lùi về phía sau.
“Chạy thôi”, không biết ai hô lên mà tất cả đề quay đầu bỏ chạy.
“Cái gì?”, Dạ Vương sợ hãi.
Thiên Nga Đen cũng bàng hoàng nhưng cô ta nhanh chóng bừng tỉnh và lao ra. Lần này thì cô ta đã ý thức ra mình nên làm gì rồi. Nếu như những gì mà Lâm Chính yêu cầu cô ta đều không làm thì việc nhờ anh chữa trị cho em trai mình cũng công cốc.
Tốc độ của Thiên Nga Đen thì đương nhiên những người kia không thể nào so sánh được. Cô ta lao như điện xẹt chặn toàn bộ các lối ra vào.
Còn về phía người của Dạ Vương thì lúc này họ như bị rơi vào đường cùng vậy. Ông ta cảm nhận được việc Lâm Chính đang từ từ bước lại gần. Ông ta ép sát vào kết giới với sắc mặt tái mét.
“Tôi cảm thấy chúng ta có thể cùng nhau nói chuyện”.
Dạ Vương vội vàng hét lên: “Tôi thần phục tôi sẽ làm việc cho cậu, chỉ cần cậu chịu tha cho tôi. Tôi thề cả đời này sẽ tận lực vì cậu có được không?”
“Tôi không cần ông làm vậy. Tôi chẳng có gì để nói chuyện với một người không có tín nhiệm cả”, Lâm Chính lắc đầu.
Anh đã tha cho Khủng Dạ và Rattlesnake vậy mà Dạ Vương vẫn lựa chọn để Rattlesnake và Chó Sói giúp kẻ địch đối phó với quân phía Bắc thì Dạ Vương thực sự không đáng để cho anh phải cân nhắc.
Dạ Vương nghe thấy vậy thì đôi mắt ánh lên vẻ tuyệt vọng. Đúng lúc này có tiếng hét thảm thiết vang lên.
“Á”.
Lâm Chính giật mình thấy hai cánh tay của Dạ Vương bị chặt đứt, máu phun ra như mưa.
Chuyện gì vậy. Lâm Chính không hiểu.
Anh vội lao về phía Dạ Vương. Đúng lúc này, một thứ dịch màu đen bắn ra từ cánh tay của ông ta. Máu tươi biến thành màu đen xìThứ dịch này chảy về phía chân của ông ta.
Xì xì...
Trong nháy mắt cả khu vực dưới chân ông ta bị nát ra. Lâm Chính hừ giọng, lao lên định bắt Dạ Vương.
Đột nhiên chỗ hai cánh tay bị đứt mọc ra hai cánh màu đen kịt. Cánh hóa thành những lưỡi dao chém về phía tay Lâm Chính.
Lâm Chính loạng choạng dù không hề hấn gì. Còn đôi cánh của Dạ Vương thì bị biến dạng.
Ông ta nhịn đau, lao về phía khu vực khi nãy hõm xuống. Ông ta định chui ra khỏi kết giới.
Lâm Chính hừ giọng, xóa kết giới, đi về phía Dạ Vương vừa định chui xuống đất thoát ra. Dạ Vương thở hổn hển, cơ thể bê bết máu, ông ta liều mạng lao về phía trước.
“Tới đây thôi”
“Kẻ phạm tội tới đây phải đền tội”.
“Dạ Vương đại nhân để chúng tôi bảo vệ”.
“Không thể để đối phương làm ô nhiễm Forever Night thần thánh được", bỗng có bốn giọng nói đồng loạt vang lên.
Sau đó bốn bóng hình nhanh như điện xẹt lao ra đứng ngay trước mặt Dạ Vương.
Lâm Chính nhìn họ. Đó là tứ đại dạ vệ của Forever Night. Bọn họ xuất hiện thì lập tức tạo thế. Thế nhưng Lâm Chính không muốn lãng phí thời gian nên anh đã dùng dị hỏa tấn công họ.
Dị hỏa hóa thành một làn sóng phủ lên đối phương. Bốn người họ tái mặt, dùng chân khí chống lại.
Thế nhưng dị hỏa do sức mạnh phi thăng tạo thành thì đâu phải loại thường.
Dị hỏa ập xuống, bốn người bị nuốt gọn phát ra tiếng kêu thảm thiết và dần hóa thành tro bụi.
“Á”.
Dạ Vương sợ tới mức mất hồn, điên cuồng bỏ chạy.
Lâm Chính hừ giọng lạnh lùng và đưa tay lên. Dị hỏa giống như vuốt quỷ vồ về phía chân ông ta.
“Chân của tôi”, Dạ Vương kêu gào, cúi xuống nhìn hai chân của mình đang bốc cháy.
Dạ Vương đã được chứng kiến sự khủng khiếp của dị hỏa trước đó nên không dám do dự, lập tức chặt đứt hai chân của mình để giữ tính mạng.
Thế nhưng mất đi hai chân thì việc bỏ chạy của ông ta khác gì khó như lên trời. Lâm Chính nhìn Dạ Vương bò dưới đất và từ từ tiến lại.
Chương 4515: Tôi xử lý Dạ Vương trước đã
Mặc dù Dạ Vương là người đứng đầu của Forever Night nhưng ông ta không phải Lục Địa Thần Tiên.
Đối đầu với một người sở hữu sức mạnh phi thăng như Lâm Chính thì ông ta căn bản không thể chống lại.
Hoặc có thể đến cả Dạ Vương cũng không ngờ người tới từ Long Quốc lại có sức mạnh đáng sợ như vậy. Lâm Chính bước tới, giơ tay lên.
Vụt vụt...
Sức mạnh phi thăng bùng lên tạo thành một cây đao bằng khí ép sát tới. Nhưng đúng lúc này...
Rẹt...
Không biết là Dạ Vương đã khởi động cơ quan gì mà thấy mặt đất đột nhiên nứt ra sau đó cả người ông ta lăn xuống một cái rãnh và trượt về phía trước.
Lâm Chính chau mày, nhân lúc mặt đất còn chưa đống lại thì anh thò tay ra chặn cơ quan lại.
Nhìn rõ kết cấu bên trong, Lâm Chính tái mặt. Hóa ra còn có một con đường hầm. Con đường không lớn, không thể nào chiến đấu được, chỉ có thể nằm đó và trượt đi về phía trước. Chỉ trong nháy mắt đã không biết Dạ Vương trượt tới chỗ nào.
“Thần y Lâm”.
Lúc này có một giọng nói nhẹ nhàng vang lên. Thiên Nga Đen toàn thân là máu vội vàng quay lại nhìn Lâm Chính và hỏi: “Giết chết Dạ Vương chưa?”
“Ông ta giảo hoạt hơn tôi tưởng tượng nhiều. Khi tôi sắp giết được ông ta thì ông ta đã khởi động cơ quan nào đó và chạy mất”, Lâm Chính chỉ vào con đường và điềm đạm nói.
Thiên Nga Đen nghe thấy vậy thì tái mặt: “Xem ra giờ muốn giết được Dạ Vương sẽ càng thêm khó khăn rồi”.
“Con đường này thông tới đâu vậy? Chúng ta chặn ở đầu ra có khi vẫn kịp”, Lâm Chính nói.
Thiên Nga Đen lắc đầu: “Con đường này do Dạ Vương ra lệnh tạo ra mất hai năm, những người làm ra đã bị ông ta giết chết rồi. Kết cấu của nó thế nào tôi không biết. Trước mắt tôi cũng đã chặn hết các lối ra nhưng việc Dạ Vương ra từ lối nào thì không biết. Tuy nhiên tạm thời trong thời gian ngắn ông ta chắc cũng không đi đâu xa được đâu”.
“Vậy thì tốt”, Lâm Chính gật đầu.
“Tốt sao? Tôi thấy không phải tin tốt. Đường hầm lớn như vậy, bao phủ toàn bộ thành phố, nếu như Dạ Vương núp trong bóng tối cả năm thì chẳng lẽ chúng ta cũng phải tìm cả năm sao? Người này không giết hậu họa sẽ nhiều vô cùng. Chắc chắn anh không hi vọng sau này ông ta sẽ báo thù chúng ta đúng không?”, Thiên Nga Đen dịu dàng nói.
“Đương nhiên không muốn, vì vậy hôm nay tôi sẽ giải quyết người này”
Lâm Chính thản nhiên nói: “Ông ta còn ở thành phố này thì tốt. Tôi chỉ sợ ông ta thoát ra ngoài”.
Nói xong Lâm Chính quay người đi ra ngoài.
“Anh đi đâu vậy?”, Thiên Nga Đen bèn hỏi.
“Mang theo em trai cô, chúng ta ra ngoài trước”.
“Ra ngoài trước sao?”
Thiên Nga Đen tỏ vẻ nghi ngờ. Còn chưa tiêu diệt được Dạ Vương, ra ngoài làm gì?Thế nhưng Thiên Nga Đen không hỏi nhiều mà cũng chỉ biết quay người rời đi.
Một lúc sau, cô ta ôm cậu bé tầm tám, chín tuổi ra. Cậu bé cũng có mái tóc trắng, trắng tới mức cắt không ra máu. Nhiệt độ cơ thể lạnh ngắt giống như vừa được lấy ra từ quan tài băng vậy.
Lâm Chính liếc nhìn cậu bé, lấy châm ra đâm lên cổ của cậu sau đó đi ra ngoài. Lúc này những người còn lại đều hoang mang, tìm cách bỏ chạy tán loạn.
Thế nhưng do Thiên Nga Đen đã bịt kín các lối đi, hơn nữa còn dùng chân khí phong tỏa nên họ không bỏ chạy được. Tất cả như bị sa lưới.
Thiên Nga Đen dẫn Lâm Chính tới một lối ra kín khác, xóa đi lớp chân khí và chạy ra ngoài. Đợi sau khi họ rời đi thì Lâm Chính đã đứng trước một lối ra khác. So với lối ra trước đó thì lối ra này cũng nằm dưới một tảng đá lớn.
“Khi nào anh có thể cứu được em trai tôi”, Thiên Nga Đen hỏi.
“Đợi chút tôi xử lý xong Dạ Vương thì sẽ cứu em trai cô”, Lâm Chính thản nhiên nói rồi ngồi xuống.
Thiên Nga Đen giật mình, nhìn anh bằng vẻ tò mò.
“Anh đang đùa với tôi đấy à?”, Thiên Nga Đen lắc đầu, tỏ vẻ bất lực.
Lâm Chính chạy ra cả đây rồi thì giết Dạ Vương kiểu gì.
Huống hồ giờ Dạ Vương đã núp trong bóng tôi, lẽ nào muốn nói giết là giết sao?
Thiên Nga Đen không hiểu. Thế nhưng giờ quyền chủ động nằm trong tay anh nên cô ta cũng không dám nói gì.
Hơn nữa nhìn thấy anh đang chuẩn bị giết Dạ Vương nên cô ta đành phải đặt em trai mình xuống và lẳng lặng chờ đợi.
Đúng lúc này. Phập!
Lâm Chính đột nhiên đưa tay ra và cắm vào đất. Anh đang làm gì vậy?
Thiên Nga Đen ngạc nhiên lắm. Thế nhưng một giây sau sức mạnh phi thăng từ cơ thể Lâm Chính tăng mạnh, anh giống như một luồng điện xới tung cả mặt đất.
Thiên Nga Đen nín thở, nhìn anh bằng vẻ không dám tin. Gã này làm gì vậy?
Lẽ nào định xới tung cả mặt đất sao? Anh ta điên rồi?
“Chắc chắn là anh ta đang đùa thôi”, cô ta thật sự không dám tin.
Thế nhưng mặt đất đã chứng minh cho suy nghĩ táo bạo của cô ta. Thiên Nga Đen hóa đá.
Bình luận facebook