-
Chương 4481-4485
Chương 4481: Hoài nghi
“Mấy người nói gì cơ? Tướng Lâm đánh vào sào huyệt quân An Thanh rồi sao?”
Trình Sơn Hà đang lên kế hoạch trong phòng tác chiến lập tức dừng động tác, kinh ngạc nhìn vào vị thống lĩnh đến báo cáo, vẻ mặt nghiêm túc khó tin.
"Đúng vậy Đại thống lĩnh, vừa rồi đội trưởng Hứa gửi tin nhắn nói rằng tướng Lâm dẫn theo quân Lang Võ đánh vào sào huyệt quân An Thanh, khoảng nửa tiếng nữa sẽ đánh vào đồn trú của quân An Thanh!"
Thống lĩnh ở cửa nói.
Mọi người trong phòng tác chiến đều trợn mắt há mồm, nhìn người đàn ông đó với vẻ khó tin.
Không ai tin những gì mình vừa nghe thấy.
"Không thể! Tuyệt đối không thể nào! Dù tướng Lâm có chắp thêm đôi cánh cho quân Lang Võ cũng không thể nào bay đến sào huyệt của An Thanh được!"
"Điều tra nguồn gốc tin tức! Nhất định phải điều tra rõ ràng! Tôi nghi ngờ tin tức này là giả! Chắc chắn là giả!"
Những người có mặt đều không tin, lần lượt hét lên.
Trình Sơn Hà cũng cau mày, không thể tiếp nhận.
"Đại thống lĩnh, chẳng lẽ tướng Lâm đã vượt qua Cương Sơn Lĩnh, đột kích nơi đóng quân của An Thanh?"
Lúc này, một tên thống lĩnh đứng dậy, thận trọng nói.
"Vượt qua Cương Sơn Lĩnh? Lý Đại Đầu! Anh bị điên hay đầu óc có vấn đề? Chướng khí trên Cương Sơn Lĩnh ngay cả Diêm Vương cũng không thể vượt qua, dù tướng Lâm có khả năng thông thiên nhưng Lang Võ và những người khác thì sao? Bọn họ đi qua kiểu gì?"
Một tên thống lĩnh dáng người vạm vỡ đứng dậy chất vấn.
Thống lĩnh tên Lý Đại Đầu tức giận, chỉ vào thống lĩnh vạm vỡ hét lên: "Vương ngốc, tôi thấy anh mới là người đầu óc có vấn đề! Không nghe thấy những gì tướng Lâm nói lúc trước sao, đào một đường hầm dưới sườn núi Cương Sơn Lĩnh, tấn công bất ngờ vào sào huyệt An Thanh. Rõ ràng tôi đã thấy tướng Lâm đào đường hầm! Cho nên cậu ta mới dẫn đám người Lang Võ đi qua được!"
"Thống lĩnh Lý, lời anh nói thật hoang đường! Tướng Lâm đã dẫn Lang Võ rời khỏi cứ điểm thứ ba mới bao lâu chứ? Tính tới tính lui, chắc chỉ nửa ngày, hành quân không phải mất nhiều thời gian sao? Như vậy tính ra, tướng Lâm chỉ có chưa đủ một giờ! Không phải anh định nói với chúng tôi, tướng Lâm chỉ mất chưa đầy một giờ để đào đường xuyên qua Cương Sơn Lĩnh đấy chứ?”
Bên kia, tên thống lĩnh da đen hầm hừ nói.
Lời này nói ra, rất nhiều người yên lặng gật đầu.
"Đúng vậy, thật buồn cười!"
“Trừ khi tướng Lâm là thần, nếu không cậu ta sẽ không bao giờ làm được!”
“Tôi nghi ngờ tin tức này do kẻ thù cố tình tung hỏa mù, Đại thống lĩnh, có khả năng cuộc trò chuyện lúc trước của chúng ta với tướng Lâm đã bị quân An Thanh nghe được, trong số lãnh đạo cấp cao của chúng ta, có lẽ có kẻ phản bội!”
Trình Sơn Hà nghe vậy, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.
Nếu mọi chuyện đúng như vị thống lĩnh này nói thì tình hình sẽ hỏng bét.
“Nghe đây, không có mệnh lệnh của tôi thì tất cả mọi người phải đợi ở đây, không được phép đi lại!”
Trình Sơn Hà lạnh lùng nói, sau đó đi tới đi lui, tựa như đang suy nghĩ điều gì.
Mọi người trố mắt nhìn nhau không hiểu gì.
“Đại thống lĩnh, tại sao không cử người đến Cương Sơn Lĩnh xem sao?”
Lý Đại Đầu không nhịn được nói.
"Tôi thấy không cần thiết”.
"Xem thôi cũng chẳng mất gì mà!"
Lý Đại Đầu vẫn kiên trì.
Trình Sơn Hà hít sâu, xua tay nói: "Được rồi, cử một người nhanh nhẹn, lập tức đến Cương Sơn Lĩnh tìm hiểu tình hình!"
"Rõ!"
“Đại thống lĩnh, nếu tin tức này là thật thì đây là cơ hội ngàn năm có một, chúng ta phải lập tức tập hợp quân đội, sẵn sàng tấn công Mã Nhi Cốc bất cứ lúc nào, có thể cùng tấn công với tướng Lâm, quét sạch An Thanh!"
Lý Đại Đầu vội vàng nói.
Trình Sơn Hà hơi do dự, nhưng vẫn gật đầu.
“Lập tức tập hợp quân đội, chuẩn bị xuất phát, nếu đây là sự thật thì sẽ phát binh đến Mã Nhi Cốc ngay và luôn”.
Trình Sơn Hà quát lên.
Nhưng đám thống lĩnh đều âm thầm lắc đầu, hơi uể oải.
Rõ ràng, bọn họ không tin điều đó.
Chẳng bao lâu, đội quân ở cứ điểm thứ ba đã tập hợp đầy đủ.
Trình Sơn Hà ngồi trên ghế, nhìn đại quân hùng mạnh, yên lặng chờ đợi tin tức từ Cương Sơn Lĩnh, trong lòng tràn đầy lo lắng.
Chương 4482: Nhanh chóng tiến quân
Diện tích Cương Sơn Lĩnh không hề nhỏ, cắt ngang một nửa biên giới Bắc Cảnh, quân Bắc Cảnh và quân An Thanh đã đã dùng Cương Sơn Lĩnh này làm ranh giới.
Vì vậy, nếu hai bên tiến hành hành quân, chỉ có thể vòng qua Cương Sơn Lĩnh, đi qua Mã Nhi Cốc, mới có thể giao chiến.
Bởi Cương Sơn Lĩnh có môi trường đặc thù, không ai có thể leo qua ngọn núi đặc biệt này, cho nên sau khi quân An Thanh chiếm được Mã Nhi Cốc, chúng đã cố thủ nơi này, có thể xuất quân bất cứ lúc nào.
Dựa vào cứ điểm thứ ba, quân Bắc Cảnh liên tiếp thiết lập sáu cứ điểm, làm phòng tuyến Bắc Cảnh.
Lúc này hai bên đang giằng co căng thẳng.
Nếu Lâm Chính có thể công phá hang ổ của quân An Thanh, chặn đường lui của chúng, sau đó cùng tiến công với Trình Sơn Hà, bao vây Mã Nhi Cốc thì quân An Thanh chắc chắn chỉ còn đường chết.
Quân An Thanh bị tiêu diệt, chiến sự ở Bắc Cảnh ít nhất có thể lắng xuống một thời gian, điều quan trọng nhất là quân Bắc Cảnh có thể giành lại Mã Nhi Cốc, giành lại quyền chủ động trên chiến trường.
Đây là vị trí trọng yếu ảnh hưởng đến phương hướng của các cuộc chiến thông thường.
Nhưng Lâm Chính có thể xuyên qua Cương Sơn Lĩnh, dẫn kỵ binh đánh úp bất ngờ thật sao?
Trình Sơn Hà nhíu mày trầm ngâm, trong lòng cảm thấy không thể tin được.
Đừng nói là ông ta, hầu hết tất cả thống lĩnh có mặt ở đây đều không tin.
“Đại thống lĩnh, tôi cảm thấy thay vì lãng phí thời gian ở đây, chi bằng sớm lập ra kế hoạch tác chiến, bây giờ An Thanh đang bị thương nặng tập kết ở Mã Nhi Cốc, chúng ta nên tìm cách đánh bại ông ta!”
Một thống lĩnh có tính cách nóng nảy chính trực bước đến, ôm quyền nói.
“Lúc này chưa vội, người phái đi sẽ về sớm thôi, chúng ta cứ chờ đi”.
Trình Sơn Hà nhàn nhạt nói.
Người đàn ông mở miệng, cuối cùng lựa chọn từ bỏ.
"Báo!"
Lúc này, có tiếng hét vang lên.
Trình Sơn Hà ổn định tinh thần.
Tất cả thống lĩnh đồng loại nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Chỉ thấy một tên lính vội vã chạy đến quỳ một chân xuống đất, cung kính nói với Trình Sơn Hà.
"Đại thống lĩnh, báo cáo khẩn cấp!"
“Có tin tức của tướng Lâm à?”
Trình Sơn Hà lập tức hỏi.
Tên lính sững sờ một lúc, lắc đầu nói: “Báo cáo Đại thống lĩnh! Không phải tin tức của tướng Lâm, mà là Mã Nhi Cốc có động tĩnh, lúc 1 giờ 10 phút chiều, An Thanh tập kết mười nghìn người, vẽ trận pháp trên vách đá Mã Nhi Cốc, như thể khích lệ tinh thần binh lính”.
"Cái gì?"
Sắc mặt đám thống lĩnh thay đổi.
"Đại thống lĩnh, quân An Thanh đã chuẩn bị tấn công, chúng ta nên bố trí phòng thủ ngay lập tức, dựa vào ưu thế phòng ngự của cứ điểm thứ ba, chờ đợi bọn chúng tấn công!"
Một thống lĩnh ôm quyền nói.
"Đúng vậy, Đại thống lĩnh, ông đã triệu tập toàn bộ binh lính đến đây, hiện nay cương vị phòng thủ đang trống rỗng, chúng ta phải nhanh chóng trở về, thay vì ở đây chờ đợi!"
Có người hét lên.
"Đại thống lĩnh! Hạ lệnh đi!"
"Lập tức bày bố cách phòng thủ đi Đại thống lĩnh!"
"Đại thống lĩnh”.
Mọi người không ngừng ôm quyền, ánh mắt trông chờ, vô cùng lo lắng.
Trình Sơn Hà há miệng, thấy khó có thể làm trái ý kiến của mọi người, cuối cùng hít thật sâu, chuẩn bị rút quân về phòng thủ.
Nhưng vào lúc này.
"Báo!"
Một tên lính vội vã chạy vào, quỳ trên mặt đất, phấn khích nói: "Báo cáo Đại thống lĩnh! Tôi đã điều tra, Cương Sơn Lĩnh đã được xuyên thủng! Tướng Lâm đang dẫn theo quân Lang Võ, tấn công sào huyệt quân An Thanh!”
"Hả?"
Tất cả mọi người có mặt đều trợn mắt há mồm.
"Có thật không?"
Trình Sơn Hà đột nhiên đứng dậy, lớn giọng hỏi.
"Đại thống lĩnh! Tôi đã đích thân đi vào đường hầm kiểm tra, đúng là được đào thủng, tôi cũng đã liên lạc với tổ trưởng Hứa, tổ trưởng Hứa yêu cầu tôi thông báo ngay cho ông, ngay lập tức xuất binh tấn công Mã Nhi Cốc, đây là thời cơ tốt nhất để tiêu diệt An Thanh!"
Da đầu Trình Sơn Hà tê dại, lập tức xua tay: "Toàn quân nghe lệnh, lập tức tấn công! Đánh vào Mã Nhi Cốc! Đánh vào Mã Nhi Cốc!"
Nghe vậy, các đại thống lĩnh không dám chần chừ, lập tức dẫn quân ra khỏi cứ điểm thứ ba.
Máy bay chiến đấu bay thoáng qua.
Chuyện này đã được xác định chắc chắn, có nghĩa rằng An Thanh ở Mã Nhi Cốc chính là miếng thịt béo bở, trận chiến ở Mã Nhi Cốc sẽ trở thành bước ngoặt của chiến trường Bắc Cảnh.
“Đại thống lĩnh, phải ra lệnh cho đội quân dùng hết tốc lực tiến về phía trước! Trinh sát của chúng ta đã thăm dò được quân An Thanh đang nâng cao sĩ khí binh lính, chuẩn bị chiến đấu, tôi nghĩ, bọn chúng chắc chắn sẽ không tấn công cứ điểm thứ ba của chúng ta, mà đã nhận được tin tức tướng Lâm đột kích hang ổ của chúng rồi! Chúng ta buộc phải ngăn cản quân An Thanh, nếu không tướng Lâm sẽ gặp nguy hiểm!”
Một tên thống lĩnh chạy đến, hét lớn.
"Đúng vậy! Ra lệnh cho đội quân, thúc giục kình khí tiến lên, nhất định trong vòng ba mươi phút phải đến được Mã Nhi Cốc!"
Trình Sơn Hà khẽ quát.
Ba mươi phút?
Mọi người sợ hết hồn hết vía.
Nhưng cũng biết đây là chuyện bắt buộc!
Từ đây đến Mã Nhi Cốc, đi bộ ít nhất phải mất ba tiếng, muốn đến nơi trong vòng ba mươi phút, gần như phải thúc giục kình khí không ngừng nghỉ.
Chỉ sợ mọi người chạy đến đó sẽ kiệt sức mà chết.
Nhưng Trình Sơn Hà không còn lựa chọn nào khác.
Bỏ lỡ cơ hội này, không chỉ khiến Lâm Chính gặp nguy hiểm, mà còn đánh mất cơ hội quét sạch quân An Thanh!
Cơ hội này chỉ có một lần!
Nhất định ông ta phải nắm chắc.
Quân Bắc Cảnh chạy như bay, vượt núi đạp sông, tiến về Mã Nhi Cốc.
Giống như dòng nước lũ.
"Đại thống lĩnh, tôi có tội!"
Một tên thống lĩnh chạy đến bên cạnh Trình Sơn Hà, lúng túng nói.
"Có tội gì?"
“Nếu không phải tôi nghi ngờ long soái, ngăn cản Đại thống lĩnh tiến quân, e rằng chúng ta đã không cần hành quân vội vàng như vậy”.
"Ông không có tội, thật ra tôi cũng nghi ngờ tướng Lâm, do tôi thiếu quyết đoán! Nhưng may mắn thay, vẫn còn cơ hội để sửa đổi! Nghe này, dù thế nào đi nữa, chúng ta cũng phải ngăn An Thanh trước khi ông ta rời khỏi Mã Nhi Cốc, không ngăn được ông ta thì tôi sẽ trừng trị tội của ông!"
"Rõ!"
Chương 4483: Huyết vu
Rắc rắc!
Tiếng cột cờ gãy vang lên.
Lá cờ màu xanh từ từ rơi xuống.
Lang Võ cầm đao, nhìn cấp dưới cắm cờ Long Quốc lên đỉnh thành trì, gật đầu mỉm cười hài lòng.
"Lang Võ, trận chiến thế nào rồi?"
Lâm Chính cầm Thiên Sinh Đao đi đến, nhẹ nhàng hỏi.
“Báo cáo tướng Lâm, chúng ta đã giết chết bảy trăm tên địch, hồi sinh hơn ba ngàn người, bọn họ đều đang canh giữ phía sau doanh trại”.
Lang Võ ôm quyền nói: "Ngoài ra còn có mấy người bỏ chạy, tôi đang chuẩn bị phái người đuổi theo”.
"Không cần cử người đuổi theo nữa đâu, những người đó đều bị tôi ngăn cản rồi”.
Hứa Chỉ Sương đi đến, ném mấy cái đầu xuống đất, bình tĩnh nói.
“Tổ trưởng Hứa thật lợi hại”.
Lang Võ giơ ngón tay cái lên.
Hứa Chỉ Sương không nói gì, chỉ liếc nhìn Lâm Chính.
Lâm Chính không đáp, tiếp tục nói với Lang Võ: “Có ai bị thương không?”
"Có sáu người bị thương, có nhẹ có nặng”.
“Đưa đến đây”.
“Vâng”.
Lang Võ vung tay.
Mấy chiến sĩ cả người đầy máu được người khác đỡ đến.
"Đứng yên”.
Lâm Chính nói.
Mấy chiến sĩ tuy bối rối nhưng vẫn đứng ngay ngắn thành một hàng.
Chỉ thấy Lâm Chính đột nhiên giơ đao lên, không chút do dự chém về phía những binh lính này.
“Long soái!”
Lang Võ hoảng sợ, vội vàng hét lên.
Hô hấp Hứa Chỉ Sương run rẩy.
Nhưng không kịp nữa rồi.
Lưỡi đao chém xuống.
Bang!
Trên thân đao phát ra ánh sáng, bao bọc mấy lấy người lính này.
Một lát sau ánh sáng biến mất.
Những vết thương trên cơ thể cũng theo đó mà biến mất một cách thần kỳ.
"Cái gì?"
Lang Võ sững sờ tại chỗ.
"Đây, đây, đây đây là kì tích gì vậy”.
Lang Võ ngơ ngác nói.
Mấy người lính bàng hoàng, sờ soạng những chỗ vốn bị thương trên cơ thể mà không thể tin nổi.
"Tôi đã nói sẽ không để cho các anh chết!"
Lâm Chính thu hồi Thiên Sinh Đao, đi về phía sau.
Lúc này, đám người Lang Võ đã bội phục Lâm Chính sát đất.
Hứa Chỉ Sương nhẹ nhàng mím môi anh đào, tâm trạng cực kỳ phức tạp.
Cô ta nhận ra, mình chẳng hiểu gì về tướng Lâm này cả.
Có lẽ, không chỉ ở mức độ hiểu biết.
Thủ đoạn của người này liên tiếp vượt qua nhận thức của cô ta.
Khoảng trống phía sau.
Mấy ngàn quân An Thanh quỳ rạp xuống đất, hai tay ôm đầu.
Tất cả họ đều bị tước vũ khí.
Tuy nhiên, đại đa số bọn họ không phải nhân viên vũ trang, nhiều người trong số đó đeo kính, giống như nhà nghiên cứu khoa học, một số mặc quần áo rất kỳ lạ, giống như pháp sư.
Lâm Chính cau mày, đi đến.
“Những người này là ai?”
"Chắc là pháp sư của quân An Thanh!"
“Pháp sư?”
"Đúng vậy, nghe nói những người này tạm thời gia nhập quân An Thanh, chế tạo cạm bẫy kỳ quái đáng sợ trên chiến trường, khiến binh lính của chúng ta nhiều lần rơi vào nguy hiểm, rất nhiều binh lính đã chết vì thủ đoạn của những pháp sư này”.
Lang Võ khẽ giải thích, trong mắt tràn đầy sát ý, nghiến răng nghiến lợi, dường như muốn xé nát mấy tên pháp sư này thành từng mảnh.
Lâm Chính cau mày, dường như nhận ra điều gì đó, tò mò hỏi: "Chẳng lẽ Hàn Lạc Hàn đại thống soái, chết vì những người này?"
"Hàn đại thống soái?"
Lang Võ sửng sốt, sau đó lắc đầu: "Không phải! Thủ đoạn của mấy pháp sư này, không uy hiếp được Hàn đại thống soái!"
“Vậy hắn...”
"Hắn chết dưới tay huyết vu!"
“Huyết vu? Đó là gì?”
Lâm Chính nghi ngờ hỏi
Trong mắt Lang Võ ánh lên lửa giận, siết chặt nắm tay, thấp giọng nói: “Đó là sức mạnh đáng sợ bị cả thế giới ngăn cấm! Cũng là sức mạnh hèn hạ và tà ác nhất”.
Chương 4484: Sai ở nhận thức của cô
Lâm Chính yên lặng nghe Lang Võ nói, chậm rãi siết chặt nắm đấm.
“Huyết vu là một phương pháp cổ xưa, bị một số người ở phía tây vương quốc Fabo tình cờ biết được! Nghe nói huyết vu, phải dùng người sống để hiến tế, vì vậy mỗi lần huyết vu được kích hoạt, cũng có nghĩa là rất nhiều người phải chết, đây cũng là lý do tại sao các nước ra lệnh cấm, không cho phép sử dụng vu thuật này, nó cực kỳ nguy hiểm!”
“Nhưng các nước tranh đấu, chiến tranh không ngại dối lừa, không từ thủ đoạn, vương quốc Fabo đâu quan tâm đến những điều này? Bọn chúng không chỉ sử dụng sức mạnh này một lần, mới đầu bọn chúng chỉ dám dùng trên phạm nhân, về sau, phạm nhân không đủ, thì dùng trên nô lệ, thậm chí còn dùng trên người binh lính, binh lính của chúng ta phải chịu rất nhiều đau khổ vì loại pháp thuật độc ác khủng khiếp này!”
Nói đến đây, Lang Võ đấm mạnh vào tảng đá bên cạnh.
Tảng đá cao hơn nửa người vỡ nát.
Lâm Chính yên lặng trong chốc lát, khàn giọng hỏi: “Thứ gọi là huyết vu này đang ở đâu?”
“Bọn chúng ẩn nấp sau chiến trường, sẽ không gặp người lạ, nước Fabo không dám tùy ý sử dụng sức mạnh huyết vu, bọn chúng chỉ sử dụng khi tình hình chiến trường không thuận lợi, bọn chúng cũng sợ bị liên minh quốc tế bắt được thóp! Nếu dư luận gây bất lợi, cũng ảnh hưởng đến chiến sự của bọn chúng, nhưng cũng vì bọn chúng quá tàn ác hèn hạ nên quân Bắc Cảnh chúng ta đã lâu không thể đánh tan được chúng!”
Lang Võ thở dài nói.
"Thì ra là vậy”.
Lâm Chính gật đầu, bình tĩnh nói: "Lang Võ, phái một đội quân, đưa những người này đi qua núi Cương Lĩnh, áp giải về cứ điểm số ba, nhốt lại, xem có thể moi được thông tin về huyết vu hay không, những người còn lại, theo tôi bố trí phòng ngự, rõ chưa?"
"Bố trí phòng ngự?"
Lang Võ sửng sốt một lát, chợt hiểu ra điều gì đó, vẻ mặt căng thẳng nói: "Tướng Lâm, ý của anh là?"
“Không biết đại thống lĩnh có kịp đến Mã Nhi Cốc hay không, nếu không đuổi kịp, chúng ta phải chặn quân chủ lực của quân An Thanh, nếu có thể kéo dài đến khi đại thống lĩnh đến, thì có thể tiêu diệt quân chủ lực của quân An Thanh ở đây, như vậy, quân An Thanh sẽ bị tổn thất nặng nề, Bắc Cảnh sẽ được hòa bình!”
Lang Võ phấn khích, lập tức ưỡn thẳng lưng nói: "Tướng Lâm yên tâm, tôi lập tức đi thu xếp!"
Dứt lời, vội vàng chạy đi.
Hứa Chỉ Sương kinh ngạc nhìn Lang Võ, sau đó nhìn Lâm Chính, một lúc sau mới ngơ ngác nói: “Anh muốn dựa vào mấy ngàn người để chống lại mấy chục ngàn người của quân An Thanh sao? Tướng Lâm, anh điên rồi à?"
“Tổ trưởng Hứa, có vẻ như cô không phải một chiến sĩ thực thụ”.
Lâm Chính hơi thất vọng lắc đầu.
“Anh có ý gì?”
“Khi Lang Võ biết được kế hoạch của tôi, anh ta chỉ nghĩ làm thế nào để bố trí phòng ngự, còn cô lại nghĩ có thể ngăn cản kẻ địch được hay không! Có thể chết không? Từ góc độ này, nhận thức của cô còn không bằng Lang Võ”.
Lâm Chính nhàn nhạt nói.
"Nhưng cứ như vậy, nếu không cẩn thận, mọi người đều phải chết ở đây!"
Hứa Chỉ Sương kích động hét lên.
Ánh mắt Lâm Chính lạnh tanh, đột nhiên tiến đến gần, nhìn chằm chằm Hứa Chỉ Sương: "Đánh giặc, sao có thể không có người chết được chứ?"
Cả người Hứa Chỉ Sương khẽ run, mím môi.
“Đám người Lang Võ trên chiến trường cùng vào sinh ra tử đều hiểu điều này! Trên chiến trường, không ai có thể nói ngày mai sẽ xảy ra điều gì, nhưng tại sao họ vẫn tiến về phía trước không do dự? Bởi vì họ hiểu nhiệm vụ của mình, họ biết nhiệm vụ của mình, nếu họ không đứng lên thì ai đứng lên? Trận chiến này đúng là vô cùng nguy hiểm, nhưng họ sẵn sàng hy sinh mạng sống của mình để bảo vệ người dân Long Quốc, lập lại hòa bình cho biên giới! Cho nên họ sẽ không sợ!"
"Tổ trưởng Hứa, chúng ta chặn quân An Thanh, cô biết chúng ta có thể tránh được bao nhiêu trận chiến không? Có thể ngăn được bao nhiêu binh sĩ phải đổ máu không?”
“Cô không biết, nhưng Lang Võ biết!”
"Vì vậy, bọn họ không sợ, không hề sợ hãi! Tiến về phía trước!"
"Cô hiểu chưa?"
Lâm Chính lạnh lùng nói.
Dứt lời, toàn thân Hứa Chỉ Sương cứng đờ.
Cô ta ngơ ngác nhìn Lâm Chính, muốn nói gì đó nhưng không thốt ra được một chữ.
Lâm Chính xoay người, nhìn về phương xa, bình tĩnh nói: "Cân nhắc của cô cũng không phải không có lý, bọn họ dũng cảm liều chết tiến lên, đó là nghĩa vụ của họ, còn nghĩa vụ của tôi là phải đảm bảo an toàn cho các chiến sĩ thắng được trận chiến này, cho nên xuất phát điểm của cô không sai! Sai ở chỗ nhận thức của cô!”
"Tôi nhận thức gì cơ?" Hứa Chỉ Sương ngơ ngác lẩm bẩm.
"Nhận thức về thực lực của tôi!"
Lâm Chính nói.
Chương 4485: Bắt sống long soái
Việt
Ầm ầm ầm…
Tiếng động cơ của xe vang vọng khắp Mã Nhi Cốc.
Sau đó tiếng bước chân dồn dập nhưng chỉnh tề vang lên.
Từng chiến sĩ được trang bị vũ khí đầy đủ gánh vũ khí trên vai.
An Thanh đang ngồi trong chiếc xe việt dã quân dụng, hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác.
Dù đường núi không bằng phẳng, nhưng chiếc xe việt dã vẫn lao điên cuồng, về phía trước.
Cuối cùng.
Xì xì!
An Thanh đặt tàn thuốc lên lòng bàn tay trái rồi dập tắt, lạnh lùng nói: "Nói tôi biết, sao đối phương có thể đến được căn cứ của chúng ta? Quân phòng thủ phía Tây Nam ăn phân hết à? Sao bọn họ không ngăn cản đối phương?"
"Đại nhân, đối phương không phải đi từ phía Tây Nam đến”.
Tên lái xe khẽ nói.
“Không đi theo hướng Tây Nam? Chẳng lẽ đi từ biên giới quốc gia đến?”
“Cũng không phải, đại nhân, nghe nói, đối phương đánh từ Cương Sơn Lĩnh đánh đến!”
“Cương Sơn Lĩnh? Bọn chúng đánh từ Cương Sơn Lĩnh đến đây hả?”
An Thanh thở dốc.
Chướng khí ở đó kinh khủng đến mức ngay cả ông ta cũng chỉ đành lực bất tòng tâm, rốt cuộc là ai lại có sức mạnh đáng sợ như vậy, có thể vượt qua chướng khí Cương Sơn Lĩnh, đánh vào nơi đóng quân của ông ta?
"Đại nhân, ông vẫn đoán sai rồi, đối phương không vượt qua núi, theo báo cáo, đối phương đã đào đường hầm xuyên thủng qua Cương Sơn Lĩnh, tiến vào nơi đóng quân của chúng ta”.
Tài xế nói.
An Thanh im lặng.
Ông ta biết, đào xuyên qua Cương Sơn Lĩnh còn đáng sợ hơn việc vượt qua Cương Sơn Lĩnh!
"Chẳng lẽ đối phương đã bắt đầu đào Cương Sơn Lĩnh từ lâu? Đại nhân đã phái quân phòng thủ đến Cương Sơn Lĩnh, nếu Cương Sơn Lĩnh có động tĩnh gì, phải báo cho đại nhân ngay, vì sao quân phòng thủ không báo cáo?”
Những người bên cạnh mắng tài xế.
Tài xế mím môi, thấp giọng nói: “Quân phòng thủ Cương Sơn Lĩnh vừa nghe thấy tiếng động, đã báo cáo cho đại nhân ngay”.
"Tôi nhận được tin tức, được gửi đến vào buổi sáng”.
“Đúng vậy, từ khi có tiếng động đến lúc phát hiện ra quân địch, chỉ mất chưa đầy hai giờ đồng hồ”.
“Cậu đừng nói với tôi, đối phương chỉ mất chưa đầy hai tiếng đã đào xong Cương Sơn Lĩnh nhé”.
"Đại nhân, tôi không muốn thừa nhận, nhưng thực tế điều đó hoàn toàn có thể xảy ra".
"Không thể nào! Tuyệt đối không thể! Ngay cả An Thanh đại nhân cũng không làm được điều này, tuyệt đối không thể!"
"Chắc chắn bọn họ đã lén lút đào từ trước, nhưng chúng ta không để ý, đợi đến khi gần xong, bọn họ không giả vờ nữa, tạo ra tiếng ồn đào xuyên núi để đánh đến, nhất định là như vậy!"
Những người khác trên xe cũng không dám tin.
An Thanh âm thầm gật đầu, đồng ý với cách nói này.
"Dẫn đầu bọn họ là ai!"
An Thanh đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, bỗng nhiên hỏi.
“Nghe nói là long soái thứ tư của Long Quốc!”
Tài xế nói.
“Long soái thứ tư?”
Người trong xe trố mắt nhìn nhau.
Nhưng vẻ mặt An Thanh không khỏi căng thẳng.
“Hóa ra là tướng Lâm, tôi còn tưởng là ai, cậu ta tự mình đến! Thật thú vị, chắc là đến tìm tôi báo thù!”
Đồng tử An Thanh lóe sáng.
“Đại nhân, người này rất mạnh sao?”
Người bên cạnh cẩn thận hỏi.
"Tôi không biết, nhưng nghe nói là một thằng nhóc hai mươi tuổi, mọi người nghĩ nếu chúng ta bắt thủ lĩnh của Long Quốc về sẽ như thế nào?" An Thanh nheo mắt cười.
Lời này nói ra, tất cả mọi người đều thở dốc.
"Nếu thật sự có thể bắt được long soái thì tình thế ở Bắc Cảnh ít nhất có thể chiến thắng hơn nửa!", một người cảm khái nói.
"Một nửa? Bảo thủ!"
An Thanh mỉm cười, vẫy tay: "Truyền lệnh toàn quân, tiến quân hết tốc lực về nơi đóng quân! Chắc chắn phải bắt sống tướng Lâm trước khi bọn họ rời đi!"
"Tuân lệnh!"
“Mấy người nói gì cơ? Tướng Lâm đánh vào sào huyệt quân An Thanh rồi sao?”
Trình Sơn Hà đang lên kế hoạch trong phòng tác chiến lập tức dừng động tác, kinh ngạc nhìn vào vị thống lĩnh đến báo cáo, vẻ mặt nghiêm túc khó tin.
"Đúng vậy Đại thống lĩnh, vừa rồi đội trưởng Hứa gửi tin nhắn nói rằng tướng Lâm dẫn theo quân Lang Võ đánh vào sào huyệt quân An Thanh, khoảng nửa tiếng nữa sẽ đánh vào đồn trú của quân An Thanh!"
Thống lĩnh ở cửa nói.
Mọi người trong phòng tác chiến đều trợn mắt há mồm, nhìn người đàn ông đó với vẻ khó tin.
Không ai tin những gì mình vừa nghe thấy.
"Không thể! Tuyệt đối không thể nào! Dù tướng Lâm có chắp thêm đôi cánh cho quân Lang Võ cũng không thể nào bay đến sào huyệt của An Thanh được!"
"Điều tra nguồn gốc tin tức! Nhất định phải điều tra rõ ràng! Tôi nghi ngờ tin tức này là giả! Chắc chắn là giả!"
Những người có mặt đều không tin, lần lượt hét lên.
Trình Sơn Hà cũng cau mày, không thể tiếp nhận.
"Đại thống lĩnh, chẳng lẽ tướng Lâm đã vượt qua Cương Sơn Lĩnh, đột kích nơi đóng quân của An Thanh?"
Lúc này, một tên thống lĩnh đứng dậy, thận trọng nói.
"Vượt qua Cương Sơn Lĩnh? Lý Đại Đầu! Anh bị điên hay đầu óc có vấn đề? Chướng khí trên Cương Sơn Lĩnh ngay cả Diêm Vương cũng không thể vượt qua, dù tướng Lâm có khả năng thông thiên nhưng Lang Võ và những người khác thì sao? Bọn họ đi qua kiểu gì?"
Một tên thống lĩnh dáng người vạm vỡ đứng dậy chất vấn.
Thống lĩnh tên Lý Đại Đầu tức giận, chỉ vào thống lĩnh vạm vỡ hét lên: "Vương ngốc, tôi thấy anh mới là người đầu óc có vấn đề! Không nghe thấy những gì tướng Lâm nói lúc trước sao, đào một đường hầm dưới sườn núi Cương Sơn Lĩnh, tấn công bất ngờ vào sào huyệt An Thanh. Rõ ràng tôi đã thấy tướng Lâm đào đường hầm! Cho nên cậu ta mới dẫn đám người Lang Võ đi qua được!"
"Thống lĩnh Lý, lời anh nói thật hoang đường! Tướng Lâm đã dẫn Lang Võ rời khỏi cứ điểm thứ ba mới bao lâu chứ? Tính tới tính lui, chắc chỉ nửa ngày, hành quân không phải mất nhiều thời gian sao? Như vậy tính ra, tướng Lâm chỉ có chưa đủ một giờ! Không phải anh định nói với chúng tôi, tướng Lâm chỉ mất chưa đầy một giờ để đào đường xuyên qua Cương Sơn Lĩnh đấy chứ?”
Bên kia, tên thống lĩnh da đen hầm hừ nói.
Lời này nói ra, rất nhiều người yên lặng gật đầu.
"Đúng vậy, thật buồn cười!"
“Trừ khi tướng Lâm là thần, nếu không cậu ta sẽ không bao giờ làm được!”
“Tôi nghi ngờ tin tức này do kẻ thù cố tình tung hỏa mù, Đại thống lĩnh, có khả năng cuộc trò chuyện lúc trước của chúng ta với tướng Lâm đã bị quân An Thanh nghe được, trong số lãnh đạo cấp cao của chúng ta, có lẽ có kẻ phản bội!”
Trình Sơn Hà nghe vậy, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.
Nếu mọi chuyện đúng như vị thống lĩnh này nói thì tình hình sẽ hỏng bét.
“Nghe đây, không có mệnh lệnh của tôi thì tất cả mọi người phải đợi ở đây, không được phép đi lại!”
Trình Sơn Hà lạnh lùng nói, sau đó đi tới đi lui, tựa như đang suy nghĩ điều gì.
Mọi người trố mắt nhìn nhau không hiểu gì.
“Đại thống lĩnh, tại sao không cử người đến Cương Sơn Lĩnh xem sao?”
Lý Đại Đầu không nhịn được nói.
"Tôi thấy không cần thiết”.
"Xem thôi cũng chẳng mất gì mà!"
Lý Đại Đầu vẫn kiên trì.
Trình Sơn Hà hít sâu, xua tay nói: "Được rồi, cử một người nhanh nhẹn, lập tức đến Cương Sơn Lĩnh tìm hiểu tình hình!"
"Rõ!"
“Đại thống lĩnh, nếu tin tức này là thật thì đây là cơ hội ngàn năm có một, chúng ta phải lập tức tập hợp quân đội, sẵn sàng tấn công Mã Nhi Cốc bất cứ lúc nào, có thể cùng tấn công với tướng Lâm, quét sạch An Thanh!"
Lý Đại Đầu vội vàng nói.
Trình Sơn Hà hơi do dự, nhưng vẫn gật đầu.
“Lập tức tập hợp quân đội, chuẩn bị xuất phát, nếu đây là sự thật thì sẽ phát binh đến Mã Nhi Cốc ngay và luôn”.
Trình Sơn Hà quát lên.
Nhưng đám thống lĩnh đều âm thầm lắc đầu, hơi uể oải.
Rõ ràng, bọn họ không tin điều đó.
Chẳng bao lâu, đội quân ở cứ điểm thứ ba đã tập hợp đầy đủ.
Trình Sơn Hà ngồi trên ghế, nhìn đại quân hùng mạnh, yên lặng chờ đợi tin tức từ Cương Sơn Lĩnh, trong lòng tràn đầy lo lắng.
Chương 4482: Nhanh chóng tiến quân
Diện tích Cương Sơn Lĩnh không hề nhỏ, cắt ngang một nửa biên giới Bắc Cảnh, quân Bắc Cảnh và quân An Thanh đã đã dùng Cương Sơn Lĩnh này làm ranh giới.
Vì vậy, nếu hai bên tiến hành hành quân, chỉ có thể vòng qua Cương Sơn Lĩnh, đi qua Mã Nhi Cốc, mới có thể giao chiến.
Bởi Cương Sơn Lĩnh có môi trường đặc thù, không ai có thể leo qua ngọn núi đặc biệt này, cho nên sau khi quân An Thanh chiếm được Mã Nhi Cốc, chúng đã cố thủ nơi này, có thể xuất quân bất cứ lúc nào.
Dựa vào cứ điểm thứ ba, quân Bắc Cảnh liên tiếp thiết lập sáu cứ điểm, làm phòng tuyến Bắc Cảnh.
Lúc này hai bên đang giằng co căng thẳng.
Nếu Lâm Chính có thể công phá hang ổ của quân An Thanh, chặn đường lui của chúng, sau đó cùng tiến công với Trình Sơn Hà, bao vây Mã Nhi Cốc thì quân An Thanh chắc chắn chỉ còn đường chết.
Quân An Thanh bị tiêu diệt, chiến sự ở Bắc Cảnh ít nhất có thể lắng xuống một thời gian, điều quan trọng nhất là quân Bắc Cảnh có thể giành lại Mã Nhi Cốc, giành lại quyền chủ động trên chiến trường.
Đây là vị trí trọng yếu ảnh hưởng đến phương hướng của các cuộc chiến thông thường.
Nhưng Lâm Chính có thể xuyên qua Cương Sơn Lĩnh, dẫn kỵ binh đánh úp bất ngờ thật sao?
Trình Sơn Hà nhíu mày trầm ngâm, trong lòng cảm thấy không thể tin được.
Đừng nói là ông ta, hầu hết tất cả thống lĩnh có mặt ở đây đều không tin.
“Đại thống lĩnh, tôi cảm thấy thay vì lãng phí thời gian ở đây, chi bằng sớm lập ra kế hoạch tác chiến, bây giờ An Thanh đang bị thương nặng tập kết ở Mã Nhi Cốc, chúng ta nên tìm cách đánh bại ông ta!”
Một thống lĩnh có tính cách nóng nảy chính trực bước đến, ôm quyền nói.
“Lúc này chưa vội, người phái đi sẽ về sớm thôi, chúng ta cứ chờ đi”.
Trình Sơn Hà nhàn nhạt nói.
Người đàn ông mở miệng, cuối cùng lựa chọn từ bỏ.
"Báo!"
Lúc này, có tiếng hét vang lên.
Trình Sơn Hà ổn định tinh thần.
Tất cả thống lĩnh đồng loại nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Chỉ thấy một tên lính vội vã chạy đến quỳ một chân xuống đất, cung kính nói với Trình Sơn Hà.
"Đại thống lĩnh, báo cáo khẩn cấp!"
“Có tin tức của tướng Lâm à?”
Trình Sơn Hà lập tức hỏi.
Tên lính sững sờ một lúc, lắc đầu nói: “Báo cáo Đại thống lĩnh! Không phải tin tức của tướng Lâm, mà là Mã Nhi Cốc có động tĩnh, lúc 1 giờ 10 phút chiều, An Thanh tập kết mười nghìn người, vẽ trận pháp trên vách đá Mã Nhi Cốc, như thể khích lệ tinh thần binh lính”.
"Cái gì?"
Sắc mặt đám thống lĩnh thay đổi.
"Đại thống lĩnh, quân An Thanh đã chuẩn bị tấn công, chúng ta nên bố trí phòng thủ ngay lập tức, dựa vào ưu thế phòng ngự của cứ điểm thứ ba, chờ đợi bọn chúng tấn công!"
Một thống lĩnh ôm quyền nói.
"Đúng vậy, Đại thống lĩnh, ông đã triệu tập toàn bộ binh lính đến đây, hiện nay cương vị phòng thủ đang trống rỗng, chúng ta phải nhanh chóng trở về, thay vì ở đây chờ đợi!"
Có người hét lên.
"Đại thống lĩnh! Hạ lệnh đi!"
"Lập tức bày bố cách phòng thủ đi Đại thống lĩnh!"
"Đại thống lĩnh”.
Mọi người không ngừng ôm quyền, ánh mắt trông chờ, vô cùng lo lắng.
Trình Sơn Hà há miệng, thấy khó có thể làm trái ý kiến của mọi người, cuối cùng hít thật sâu, chuẩn bị rút quân về phòng thủ.
Nhưng vào lúc này.
"Báo!"
Một tên lính vội vã chạy vào, quỳ trên mặt đất, phấn khích nói: "Báo cáo Đại thống lĩnh! Tôi đã điều tra, Cương Sơn Lĩnh đã được xuyên thủng! Tướng Lâm đang dẫn theo quân Lang Võ, tấn công sào huyệt quân An Thanh!”
"Hả?"
Tất cả mọi người có mặt đều trợn mắt há mồm.
"Có thật không?"
Trình Sơn Hà đột nhiên đứng dậy, lớn giọng hỏi.
"Đại thống lĩnh! Tôi đã đích thân đi vào đường hầm kiểm tra, đúng là được đào thủng, tôi cũng đã liên lạc với tổ trưởng Hứa, tổ trưởng Hứa yêu cầu tôi thông báo ngay cho ông, ngay lập tức xuất binh tấn công Mã Nhi Cốc, đây là thời cơ tốt nhất để tiêu diệt An Thanh!"
Da đầu Trình Sơn Hà tê dại, lập tức xua tay: "Toàn quân nghe lệnh, lập tức tấn công! Đánh vào Mã Nhi Cốc! Đánh vào Mã Nhi Cốc!"
Nghe vậy, các đại thống lĩnh không dám chần chừ, lập tức dẫn quân ra khỏi cứ điểm thứ ba.
Máy bay chiến đấu bay thoáng qua.
Chuyện này đã được xác định chắc chắn, có nghĩa rằng An Thanh ở Mã Nhi Cốc chính là miếng thịt béo bở, trận chiến ở Mã Nhi Cốc sẽ trở thành bước ngoặt của chiến trường Bắc Cảnh.
“Đại thống lĩnh, phải ra lệnh cho đội quân dùng hết tốc lực tiến về phía trước! Trinh sát của chúng ta đã thăm dò được quân An Thanh đang nâng cao sĩ khí binh lính, chuẩn bị chiến đấu, tôi nghĩ, bọn chúng chắc chắn sẽ không tấn công cứ điểm thứ ba của chúng ta, mà đã nhận được tin tức tướng Lâm đột kích hang ổ của chúng rồi! Chúng ta buộc phải ngăn cản quân An Thanh, nếu không tướng Lâm sẽ gặp nguy hiểm!”
Một tên thống lĩnh chạy đến, hét lớn.
"Đúng vậy! Ra lệnh cho đội quân, thúc giục kình khí tiến lên, nhất định trong vòng ba mươi phút phải đến được Mã Nhi Cốc!"
Trình Sơn Hà khẽ quát.
Ba mươi phút?
Mọi người sợ hết hồn hết vía.
Nhưng cũng biết đây là chuyện bắt buộc!
Từ đây đến Mã Nhi Cốc, đi bộ ít nhất phải mất ba tiếng, muốn đến nơi trong vòng ba mươi phút, gần như phải thúc giục kình khí không ngừng nghỉ.
Chỉ sợ mọi người chạy đến đó sẽ kiệt sức mà chết.
Nhưng Trình Sơn Hà không còn lựa chọn nào khác.
Bỏ lỡ cơ hội này, không chỉ khiến Lâm Chính gặp nguy hiểm, mà còn đánh mất cơ hội quét sạch quân An Thanh!
Cơ hội này chỉ có một lần!
Nhất định ông ta phải nắm chắc.
Quân Bắc Cảnh chạy như bay, vượt núi đạp sông, tiến về Mã Nhi Cốc.
Giống như dòng nước lũ.
"Đại thống lĩnh, tôi có tội!"
Một tên thống lĩnh chạy đến bên cạnh Trình Sơn Hà, lúng túng nói.
"Có tội gì?"
“Nếu không phải tôi nghi ngờ long soái, ngăn cản Đại thống lĩnh tiến quân, e rằng chúng ta đã không cần hành quân vội vàng như vậy”.
"Ông không có tội, thật ra tôi cũng nghi ngờ tướng Lâm, do tôi thiếu quyết đoán! Nhưng may mắn thay, vẫn còn cơ hội để sửa đổi! Nghe này, dù thế nào đi nữa, chúng ta cũng phải ngăn An Thanh trước khi ông ta rời khỏi Mã Nhi Cốc, không ngăn được ông ta thì tôi sẽ trừng trị tội của ông!"
"Rõ!"
Chương 4483: Huyết vu
Rắc rắc!
Tiếng cột cờ gãy vang lên.
Lá cờ màu xanh từ từ rơi xuống.
Lang Võ cầm đao, nhìn cấp dưới cắm cờ Long Quốc lên đỉnh thành trì, gật đầu mỉm cười hài lòng.
"Lang Võ, trận chiến thế nào rồi?"
Lâm Chính cầm Thiên Sinh Đao đi đến, nhẹ nhàng hỏi.
“Báo cáo tướng Lâm, chúng ta đã giết chết bảy trăm tên địch, hồi sinh hơn ba ngàn người, bọn họ đều đang canh giữ phía sau doanh trại”.
Lang Võ ôm quyền nói: "Ngoài ra còn có mấy người bỏ chạy, tôi đang chuẩn bị phái người đuổi theo”.
"Không cần cử người đuổi theo nữa đâu, những người đó đều bị tôi ngăn cản rồi”.
Hứa Chỉ Sương đi đến, ném mấy cái đầu xuống đất, bình tĩnh nói.
“Tổ trưởng Hứa thật lợi hại”.
Lang Võ giơ ngón tay cái lên.
Hứa Chỉ Sương không nói gì, chỉ liếc nhìn Lâm Chính.
Lâm Chính không đáp, tiếp tục nói với Lang Võ: “Có ai bị thương không?”
"Có sáu người bị thương, có nhẹ có nặng”.
“Đưa đến đây”.
“Vâng”.
Lang Võ vung tay.
Mấy chiến sĩ cả người đầy máu được người khác đỡ đến.
"Đứng yên”.
Lâm Chính nói.
Mấy chiến sĩ tuy bối rối nhưng vẫn đứng ngay ngắn thành một hàng.
Chỉ thấy Lâm Chính đột nhiên giơ đao lên, không chút do dự chém về phía những binh lính này.
“Long soái!”
Lang Võ hoảng sợ, vội vàng hét lên.
Hô hấp Hứa Chỉ Sương run rẩy.
Nhưng không kịp nữa rồi.
Lưỡi đao chém xuống.
Bang!
Trên thân đao phát ra ánh sáng, bao bọc mấy lấy người lính này.
Một lát sau ánh sáng biến mất.
Những vết thương trên cơ thể cũng theo đó mà biến mất một cách thần kỳ.
"Cái gì?"
Lang Võ sững sờ tại chỗ.
"Đây, đây, đây đây là kì tích gì vậy”.
Lang Võ ngơ ngác nói.
Mấy người lính bàng hoàng, sờ soạng những chỗ vốn bị thương trên cơ thể mà không thể tin nổi.
"Tôi đã nói sẽ không để cho các anh chết!"
Lâm Chính thu hồi Thiên Sinh Đao, đi về phía sau.
Lúc này, đám người Lang Võ đã bội phục Lâm Chính sát đất.
Hứa Chỉ Sương nhẹ nhàng mím môi anh đào, tâm trạng cực kỳ phức tạp.
Cô ta nhận ra, mình chẳng hiểu gì về tướng Lâm này cả.
Có lẽ, không chỉ ở mức độ hiểu biết.
Thủ đoạn của người này liên tiếp vượt qua nhận thức của cô ta.
Khoảng trống phía sau.
Mấy ngàn quân An Thanh quỳ rạp xuống đất, hai tay ôm đầu.
Tất cả họ đều bị tước vũ khí.
Tuy nhiên, đại đa số bọn họ không phải nhân viên vũ trang, nhiều người trong số đó đeo kính, giống như nhà nghiên cứu khoa học, một số mặc quần áo rất kỳ lạ, giống như pháp sư.
Lâm Chính cau mày, đi đến.
“Những người này là ai?”
"Chắc là pháp sư của quân An Thanh!"
“Pháp sư?”
"Đúng vậy, nghe nói những người này tạm thời gia nhập quân An Thanh, chế tạo cạm bẫy kỳ quái đáng sợ trên chiến trường, khiến binh lính của chúng ta nhiều lần rơi vào nguy hiểm, rất nhiều binh lính đã chết vì thủ đoạn của những pháp sư này”.
Lang Võ khẽ giải thích, trong mắt tràn đầy sát ý, nghiến răng nghiến lợi, dường như muốn xé nát mấy tên pháp sư này thành từng mảnh.
Lâm Chính cau mày, dường như nhận ra điều gì đó, tò mò hỏi: "Chẳng lẽ Hàn Lạc Hàn đại thống soái, chết vì những người này?"
"Hàn đại thống soái?"
Lang Võ sửng sốt, sau đó lắc đầu: "Không phải! Thủ đoạn của mấy pháp sư này, không uy hiếp được Hàn đại thống soái!"
“Vậy hắn...”
"Hắn chết dưới tay huyết vu!"
“Huyết vu? Đó là gì?”
Lâm Chính nghi ngờ hỏi
Trong mắt Lang Võ ánh lên lửa giận, siết chặt nắm tay, thấp giọng nói: “Đó là sức mạnh đáng sợ bị cả thế giới ngăn cấm! Cũng là sức mạnh hèn hạ và tà ác nhất”.
Chương 4484: Sai ở nhận thức của cô
Lâm Chính yên lặng nghe Lang Võ nói, chậm rãi siết chặt nắm đấm.
“Huyết vu là một phương pháp cổ xưa, bị một số người ở phía tây vương quốc Fabo tình cờ biết được! Nghe nói huyết vu, phải dùng người sống để hiến tế, vì vậy mỗi lần huyết vu được kích hoạt, cũng có nghĩa là rất nhiều người phải chết, đây cũng là lý do tại sao các nước ra lệnh cấm, không cho phép sử dụng vu thuật này, nó cực kỳ nguy hiểm!”
“Nhưng các nước tranh đấu, chiến tranh không ngại dối lừa, không từ thủ đoạn, vương quốc Fabo đâu quan tâm đến những điều này? Bọn chúng không chỉ sử dụng sức mạnh này một lần, mới đầu bọn chúng chỉ dám dùng trên phạm nhân, về sau, phạm nhân không đủ, thì dùng trên nô lệ, thậm chí còn dùng trên người binh lính, binh lính của chúng ta phải chịu rất nhiều đau khổ vì loại pháp thuật độc ác khủng khiếp này!”
Nói đến đây, Lang Võ đấm mạnh vào tảng đá bên cạnh.
Tảng đá cao hơn nửa người vỡ nát.
Lâm Chính yên lặng trong chốc lát, khàn giọng hỏi: “Thứ gọi là huyết vu này đang ở đâu?”
“Bọn chúng ẩn nấp sau chiến trường, sẽ không gặp người lạ, nước Fabo không dám tùy ý sử dụng sức mạnh huyết vu, bọn chúng chỉ sử dụng khi tình hình chiến trường không thuận lợi, bọn chúng cũng sợ bị liên minh quốc tế bắt được thóp! Nếu dư luận gây bất lợi, cũng ảnh hưởng đến chiến sự của bọn chúng, nhưng cũng vì bọn chúng quá tàn ác hèn hạ nên quân Bắc Cảnh chúng ta đã lâu không thể đánh tan được chúng!”
Lang Võ thở dài nói.
"Thì ra là vậy”.
Lâm Chính gật đầu, bình tĩnh nói: "Lang Võ, phái một đội quân, đưa những người này đi qua núi Cương Lĩnh, áp giải về cứ điểm số ba, nhốt lại, xem có thể moi được thông tin về huyết vu hay không, những người còn lại, theo tôi bố trí phòng ngự, rõ chưa?"
"Bố trí phòng ngự?"
Lang Võ sửng sốt một lát, chợt hiểu ra điều gì đó, vẻ mặt căng thẳng nói: "Tướng Lâm, ý của anh là?"
“Không biết đại thống lĩnh có kịp đến Mã Nhi Cốc hay không, nếu không đuổi kịp, chúng ta phải chặn quân chủ lực của quân An Thanh, nếu có thể kéo dài đến khi đại thống lĩnh đến, thì có thể tiêu diệt quân chủ lực của quân An Thanh ở đây, như vậy, quân An Thanh sẽ bị tổn thất nặng nề, Bắc Cảnh sẽ được hòa bình!”
Lang Võ phấn khích, lập tức ưỡn thẳng lưng nói: "Tướng Lâm yên tâm, tôi lập tức đi thu xếp!"
Dứt lời, vội vàng chạy đi.
Hứa Chỉ Sương kinh ngạc nhìn Lang Võ, sau đó nhìn Lâm Chính, một lúc sau mới ngơ ngác nói: “Anh muốn dựa vào mấy ngàn người để chống lại mấy chục ngàn người của quân An Thanh sao? Tướng Lâm, anh điên rồi à?"
“Tổ trưởng Hứa, có vẻ như cô không phải một chiến sĩ thực thụ”.
Lâm Chính hơi thất vọng lắc đầu.
“Anh có ý gì?”
“Khi Lang Võ biết được kế hoạch của tôi, anh ta chỉ nghĩ làm thế nào để bố trí phòng ngự, còn cô lại nghĩ có thể ngăn cản kẻ địch được hay không! Có thể chết không? Từ góc độ này, nhận thức của cô còn không bằng Lang Võ”.
Lâm Chính nhàn nhạt nói.
"Nhưng cứ như vậy, nếu không cẩn thận, mọi người đều phải chết ở đây!"
Hứa Chỉ Sương kích động hét lên.
Ánh mắt Lâm Chính lạnh tanh, đột nhiên tiến đến gần, nhìn chằm chằm Hứa Chỉ Sương: "Đánh giặc, sao có thể không có người chết được chứ?"
Cả người Hứa Chỉ Sương khẽ run, mím môi.
“Đám người Lang Võ trên chiến trường cùng vào sinh ra tử đều hiểu điều này! Trên chiến trường, không ai có thể nói ngày mai sẽ xảy ra điều gì, nhưng tại sao họ vẫn tiến về phía trước không do dự? Bởi vì họ hiểu nhiệm vụ của mình, họ biết nhiệm vụ của mình, nếu họ không đứng lên thì ai đứng lên? Trận chiến này đúng là vô cùng nguy hiểm, nhưng họ sẵn sàng hy sinh mạng sống của mình để bảo vệ người dân Long Quốc, lập lại hòa bình cho biên giới! Cho nên họ sẽ không sợ!"
"Tổ trưởng Hứa, chúng ta chặn quân An Thanh, cô biết chúng ta có thể tránh được bao nhiêu trận chiến không? Có thể ngăn được bao nhiêu binh sĩ phải đổ máu không?”
“Cô không biết, nhưng Lang Võ biết!”
"Vì vậy, bọn họ không sợ, không hề sợ hãi! Tiến về phía trước!"
"Cô hiểu chưa?"
Lâm Chính lạnh lùng nói.
Dứt lời, toàn thân Hứa Chỉ Sương cứng đờ.
Cô ta ngơ ngác nhìn Lâm Chính, muốn nói gì đó nhưng không thốt ra được một chữ.
Lâm Chính xoay người, nhìn về phương xa, bình tĩnh nói: "Cân nhắc của cô cũng không phải không có lý, bọn họ dũng cảm liều chết tiến lên, đó là nghĩa vụ của họ, còn nghĩa vụ của tôi là phải đảm bảo an toàn cho các chiến sĩ thắng được trận chiến này, cho nên xuất phát điểm của cô không sai! Sai ở chỗ nhận thức của cô!”
"Tôi nhận thức gì cơ?" Hứa Chỉ Sương ngơ ngác lẩm bẩm.
"Nhận thức về thực lực của tôi!"
Lâm Chính nói.
Chương 4485: Bắt sống long soái
Việt
Ầm ầm ầm…
Tiếng động cơ của xe vang vọng khắp Mã Nhi Cốc.
Sau đó tiếng bước chân dồn dập nhưng chỉnh tề vang lên.
Từng chiến sĩ được trang bị vũ khí đầy đủ gánh vũ khí trên vai.
An Thanh đang ngồi trong chiếc xe việt dã quân dụng, hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác.
Dù đường núi không bằng phẳng, nhưng chiếc xe việt dã vẫn lao điên cuồng, về phía trước.
Cuối cùng.
Xì xì!
An Thanh đặt tàn thuốc lên lòng bàn tay trái rồi dập tắt, lạnh lùng nói: "Nói tôi biết, sao đối phương có thể đến được căn cứ của chúng ta? Quân phòng thủ phía Tây Nam ăn phân hết à? Sao bọn họ không ngăn cản đối phương?"
"Đại nhân, đối phương không phải đi từ phía Tây Nam đến”.
Tên lái xe khẽ nói.
“Không đi theo hướng Tây Nam? Chẳng lẽ đi từ biên giới quốc gia đến?”
“Cũng không phải, đại nhân, nghe nói, đối phương đánh từ Cương Sơn Lĩnh đánh đến!”
“Cương Sơn Lĩnh? Bọn chúng đánh từ Cương Sơn Lĩnh đến đây hả?”
An Thanh thở dốc.
Chướng khí ở đó kinh khủng đến mức ngay cả ông ta cũng chỉ đành lực bất tòng tâm, rốt cuộc là ai lại có sức mạnh đáng sợ như vậy, có thể vượt qua chướng khí Cương Sơn Lĩnh, đánh vào nơi đóng quân của ông ta?
"Đại nhân, ông vẫn đoán sai rồi, đối phương không vượt qua núi, theo báo cáo, đối phương đã đào đường hầm xuyên thủng qua Cương Sơn Lĩnh, tiến vào nơi đóng quân của chúng ta”.
Tài xế nói.
An Thanh im lặng.
Ông ta biết, đào xuyên qua Cương Sơn Lĩnh còn đáng sợ hơn việc vượt qua Cương Sơn Lĩnh!
"Chẳng lẽ đối phương đã bắt đầu đào Cương Sơn Lĩnh từ lâu? Đại nhân đã phái quân phòng thủ đến Cương Sơn Lĩnh, nếu Cương Sơn Lĩnh có động tĩnh gì, phải báo cho đại nhân ngay, vì sao quân phòng thủ không báo cáo?”
Những người bên cạnh mắng tài xế.
Tài xế mím môi, thấp giọng nói: “Quân phòng thủ Cương Sơn Lĩnh vừa nghe thấy tiếng động, đã báo cáo cho đại nhân ngay”.
"Tôi nhận được tin tức, được gửi đến vào buổi sáng”.
“Đúng vậy, từ khi có tiếng động đến lúc phát hiện ra quân địch, chỉ mất chưa đầy hai giờ đồng hồ”.
“Cậu đừng nói với tôi, đối phương chỉ mất chưa đầy hai tiếng đã đào xong Cương Sơn Lĩnh nhé”.
"Đại nhân, tôi không muốn thừa nhận, nhưng thực tế điều đó hoàn toàn có thể xảy ra".
"Không thể nào! Tuyệt đối không thể! Ngay cả An Thanh đại nhân cũng không làm được điều này, tuyệt đối không thể!"
"Chắc chắn bọn họ đã lén lút đào từ trước, nhưng chúng ta không để ý, đợi đến khi gần xong, bọn họ không giả vờ nữa, tạo ra tiếng ồn đào xuyên núi để đánh đến, nhất định là như vậy!"
Những người khác trên xe cũng không dám tin.
An Thanh âm thầm gật đầu, đồng ý với cách nói này.
"Dẫn đầu bọn họ là ai!"
An Thanh đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, bỗng nhiên hỏi.
“Nghe nói là long soái thứ tư của Long Quốc!”
Tài xế nói.
“Long soái thứ tư?”
Người trong xe trố mắt nhìn nhau.
Nhưng vẻ mặt An Thanh không khỏi căng thẳng.
“Hóa ra là tướng Lâm, tôi còn tưởng là ai, cậu ta tự mình đến! Thật thú vị, chắc là đến tìm tôi báo thù!”
Đồng tử An Thanh lóe sáng.
“Đại nhân, người này rất mạnh sao?”
Người bên cạnh cẩn thận hỏi.
"Tôi không biết, nhưng nghe nói là một thằng nhóc hai mươi tuổi, mọi người nghĩ nếu chúng ta bắt thủ lĩnh của Long Quốc về sẽ như thế nào?" An Thanh nheo mắt cười.
Lời này nói ra, tất cả mọi người đều thở dốc.
"Nếu thật sự có thể bắt được long soái thì tình thế ở Bắc Cảnh ít nhất có thể chiến thắng hơn nửa!", một người cảm khái nói.
"Một nửa? Bảo thủ!"
An Thanh mỉm cười, vẫy tay: "Truyền lệnh toàn quân, tiến quân hết tốc lực về nơi đóng quân! Chắc chắn phải bắt sống tướng Lâm trước khi bọn họ rời đi!"
"Tuân lệnh!"
Bình luận facebook