• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần (137 Viewers)

  • Chương 4451-4455

Chương 4451: Tôi nói

“Cái gì?”.

“Tại sao tên đó chẳng bị làm sao vậy?”.

“Lẽ nào thực lực của hắn ngang bằng với anh Lâm, thế nên có thể không màng đến vụ nổ khủng khiếp này?”.

Mọi người ai nấy đều biến sắc.

Nhưng sau một phen giao đấu, bọn họ mới phát hiện mình đã nhầm to.

Tuy bóng dáng kia bất ngờ phát động tấn công, nhưng bất kể đối phương dùng quyền hay dùng cước, vẫn không thể khiến Lâm Chính bị thương mảy may.

Đánh được vài chiêu, Lâm Chính đã tóm được cổ đối phương, dí xuống dưới.

Ầm!

Lâm Chính ấn chặt Khổng Dạ xuống đất.

Cả mặt đất cũng phải chấn động.

Xung quanh sụp xuống.

Sức mạnh đáng sợ lan khắp bốn phía.

Mọi người đều ngã như ngả rạ.

Đến khi bọn họ đứng dậy, thì Khổng Dạ đã bị sức mạnh bá đạo của Lâm Chính làm cho da tróc thịt bong, xương cốt toàn thân gãy nát, nằm bẹp dưới đất như một con chó chết, không gượng dậy nổi.

Lâm Chính đứng thẳng dậy, phủi bụi trên người.

Đám Nguyên Tinh nhanh chóng bay tới, chế ngự Khổng Dạ.

“Rattlesnake đâu?”.

Lâm Chính không nhìn Khổng Dạ, mà ngoảnh sang nhìn xung quanh.

Lúc này mọi người mới hoàn hồn.

“Hỏng bét! Để tên đó chạy mất rồi!”.

“Vừa nãy hắn vẫn còn ở đây, sao giờ lại không thấy đâu?”.

“Hơn nữa chúng ta đã bao vây chỗ này, hắn chạy đi đâu được chứ?”.

Ai nấy đều biến sắc, nhìn ngang ngó dọc.

Lâm Chính nhíu mày nhìn đám người dày đặc ở xung quanh, lập tức nghĩ ra gì đó, đanh giọng quát: “Hắn đang trà trộn trong chúng ta, tất cả mọi người giữ nguyên vị trị, kiểm tra từng hàng một! Tìm đi!”.

“Rõ!”.

Mọi người bắt đầu kiểm kê quân số.

Lâm Chính vừa phát lệnh xong, một cái bóng còng rạp ở trong góc lập tức không ngồi yên được nữa.

Hắn lặng lẽ lẻn ra khỏi đám người, định chuồn mất.

Nhưng Lâm Chính đã nhận ra vị trí của hắn, tung người nhảy lên, cách không chộp lấy.

Vù!

Rattlesnake bị sức mạnh phi thăng bao trùm, lập tức bay tới, bị Lâm Chính túm bằng một tay.

“Đừng giết tôi! Xin anh đừng giết tôi!”.

Rattlesnake sau khi dịch dung run lập cập kêu lên.

Lâm Chính tiện tay ném về phía Nguyên Tinh.

Rattlesnake nặng nề ngã xuống đất, nhưng không bị làm sao, vội vàng bò dậy, run rẩy dựa sát vào Khổng Dạ.

“Ủa?”.

Lâm Chính hơi sửng sốt, bước chân khẽ điểm, trong chớp mắt đã hạ xuống bên cạnh Rattlesnake, lại túm hắn lên.

“Anh định làm gì?”.

Rattlesnake kinh hồn bạt vía.

“Vừa nãy tuy tôi dùng lực không được coi là lớn, nhưng chắc chắn cũng không hề nhẹ tay, tại sao anh chẳng hề hấn gì?”.

Lâm Chính nhìn thật kĩ Rattlesnake, nhưng không cảm nhận được chút bất thường nào, nhíu mày nói: “Lẽ nào các anh có thủ đoạn nào đó bảo vệ thân xác?”.

Phải biết rằng, vừa nãy khi đám người kia tự bạo, Khổng Dạ và Lâm Chính đều nằm ở khu vực trung tâm tự bạo.

Nhưng Khổng Dạ chẳng bị thương tý nào.

Thật sự quá kỳ lạ.

Nếu Lâm Chính không đưa những người này lên bầu trời, với vị trí đứng của Rattlesnake thì chắc chắn cũng ở trong phạm vi của vụ nổ.

Nhưng hắn không bỏ chạy ngay.

Hiển nhiên hắn cũng không sợ uy năng của vụ nổ này.

Hai người họ chắc chắn có điều kỳ lạ.

“Thủ đoạn bảo vệ thân xác gì chứ? Anh… anh nói hươu nói vượn cái gì vậy? Nếu chúng tôi có thủ đoạn này thì việc quái phải sợ anh? Anh nhìn Khổng Dạ xem bị anh đánh ra nông nỗi gì”.

Rattlesnake run rẩy đáp.

“Anh không nói? Không sao, để tôi thử là biết ngay mà”.

Lâm Chính bình thản nói, sau đó chìa tay ra.

Nguyên Tinh ở bên cạnh lập tức cung kính đưa cho anh một thanh trường đao trắng như tuyết.

Đó chính là Thiên Sinh Đao.

Tuy Thiên Sinh Đao là thanh đao chữa lành, nhưng Rattlesnake và Khổng Dạ không biết.

Nhìn thanh trường đao tỏa ra thần quang kia, ánh mắt hai người chỉ toàn là sợ hãi.

“Tôi nói, tôi nói! Xin đại nhân đừng giết tôi! Đừng giết tôi!”.

Rattlesnake không nhịn nổi nữa, quỳ xuống gấp gáp kêu lên.
Chương 4452: Dạ Vương

Hóa ra trước khi hành động, hai người họ đều bôi một loại thuốc bí chế mà chỉ tổ chức Forever Night có.

Loại thuốc này có thể giúp bọn họ chống lại hầu hết các loại sát thương.

Ngay cả vụ nổ kia cũng không làm gì được bọn họ.

Sở dĩ làn da Khổng Dạ bị Lâm Chính làm cho rách toạc một cách dễ dàng, đánh cho toàn thân chi chít vết thương, là do lượng thuốc bôi trên người hắn đã bị tiêu hao gần hết trong vụ nổ lớn kia.

“Thuốc bí chế?”.

Lâm Chính nhìn chằm chằm toàn thân Rattlesnake một lúc lâu, nhưng hoàn toàn không ngửi ra bất cứ mùi thuốc gì.

“Lẽ nào loại thuốc này không màu không vị?”.

“Đúng vậy”.

Rattlesnake vội đáp.

Lâm Chính không nói gì, nhìn chằm chằm Rattlesnake một lát, hình như nhận ra gì đó, anh liền giơ tay lên vuốt mạnh cánh tay hắn.

Soạt!

Một miếng thịt trên cánh tay Rattlesnake đã bị Lâm Chính giật xuống.

“A!”.

Rattlesnake hét lên thảm thiết.

Khổng Dạ ở bên kia bị dọa cho suýt nữa thì tè ra quần.

Phải biết rằng, lượng thuốc trên người Rattlesnake vẫn chưa bị tiêu hao.

Nhờ sự bảo vệ của thuốc, thân xác của Rattlesnake có thể coi là vô địch.

Nhưng Lâm Chính cứ thế giật một miếng thịt trên người hắn một cách dễ dàng, đủ để thấy kình lực của anh khủng khiếp đến mức nào.

Lâm Chính cầm miếng thịt kia quan sát thật kĩ càng.

Một lúc lâu mới bừng hiểu.

“Hóa ra không phải thuốc này không màu không vị, mà là nó đã ngấm vào dưới da các anh, dính sát vào mạch máu của các anh. Thứ thực sự cứng rắn bây giờ không phải là lớp da này, mà là lớp da sau khi được thuốc cường hóa”.

Lâm Chính bình thản nói.

Rattlesnake ôm cánh tay đang chảy máu, run rẩy lùi lại.

“Đưa về, tra khảo thẩm vấn, tìm hiểu xem Giang Thành và cả Long Quốc còn người của Forever Night không”.

Lâm Chính bình thản nói.

“Vâng, long soái!”.

Hứa Chỉ Sương ở phía sau lúc này mới hoàn hồn, vội vàng gọi đám A Mai đi tới bắt người.

Bây giờ, Hứa Chỉ Sương đã phục Lâm Chính sát đất.

Cô ta chưa bao giờ gặp được người nào hoàn hảo như vậy!

Không những tướng mạo hoàn mĩ, mà còn có trí tuệ siêu quần, thực lực đáng gờm, còn có một Dương Hoa khổng lồ.

Người như vậy được phong làm long soái đúng là may mắn của Long Quốc.

Hứa Chỉ Sương nhìn góc nghiêng khuôn mặt của Lâm Chính, không biết tại sao, trái tim đập rất nhanh.

Rè rè!

Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên.

Tiếng chuông này đến từ người của Rattlesnake.

A Mai lập tức lấy điện thoại ra, nhìn số điện thoại rồi đá cho hắn một cái, nghiêm giọng quát: “Là ai gọi đến?”.

Rattlesnake nhìn màn hình hiển thị, run rẩy nói: “Là… là… là Dạ Vương của chúng tôi”.

“Dạ Vương?”.

A Mai biến sắc.

“Chủ nhân của Forever Night!”.

Hứa Chỉ Sương lập tức nói với Lâm Chính.

Lâm Chính gật đầu, nhận điện thoại trong tay A Mai, rồi ấn nút nghe.

Cuộc gọi kết nối.

Nhưng bên kia không có bất cứ âm thanh gì.

Cứ như vậy khoảng mười mấy giây, một giọng nói trầm thấp và khàn khàn mới vang lên.

“Chào tướng Lâm!”.

Đây là tiếng Long Quốc tiêu chuẩn.

Hoàn toàn không nghe ra khẩu âm của người nước ngoài.

“Ông chính là Dạ Vương?”.

Lâm Chính bình thản hỏi.

“Không ngờ vẫn đúng như suy đoán của tôi, nếu tôi có thể biết thông tin về cậu Lâm sớm hơn, thì đã không phái đám Rattlesnake xâm nhập vào Long Quốc”.

Giọng nói của Dạ Vương lại vang lên, có chút lạnh lẽo đặc biệt.

“Xem ra cuộc gọi này của ông tới muộn rồi”.

Lâm Chính nói.

“Tôi gọi cho cậu, chứ không phải gọi cho Rattlesnake, sao có thể là muộn được?”.

Dạ Vương bình tĩnh đáp.

“Vậy sao?”.

“Cậu Lâm, hãy thả người của tôi đi! Con người tôi trước giờ không thích một câu nói lại hai lần, cậu thả bọn họ thì sẽ bớt đi rất nhiều phiền phức”.

Dạ Vương bình thản nói.
Chương 4453: Forever Night ở đâu?

“Ông đang uy hiếp tôi sao?”.

Lâm Chính cầm điện thoại hỏi vặn lại.

Tuy giọng nói của anh rất bình thản, nhưng đã để lộ một tia sát khí.

“Cậu Lâm, tôi cũng là muốn tốt cho cậu thôi. Cậu giữ lại hai người này chỉ có mang lại tai họa cho Long Quốc. Chỉ cần tôi muốn, thì tôi có thể lập tức dẫn các cường giả của Forever Night tấn công biên giới Long Quốc, giết chóc người dân Long Quốc. Cậu có thể hỏi người của đội Cấm Vệ, với thực lực của Forever Night, nếu chúng tôi bất ngờ tấn công biên giới Long Quốc, thì lực lượng ở biên giới có thể ngăn chúng tôi ngay được không?”.

Dạ Vương bình thản nói.

Ông ta vừa dứt lời, Lâm Chính liền rơi vào trầm tư.

“Tướng Lâm, không cần phải sợ ông ta! Tôi sẽ lập tức xin chỉ thị của cấp trên, tăng cường phòng ngự ở biên giới”.

Hứa Chỉ Sương lập tức nói.

Tuy điện thoại không mở loa ngoài, nhưng với thính lực của Dạ Vương thì ông ta đương nhiên có thể nghe thấy rõ ràng.

“Tăng cường phòng ngự ở biên giới? Đây cũng là một cách, nhưng việc này sẽ làm tăng gánh nặng tài chính cho Long Quốc các cậu. Ngoài ra, tôi nói là tấn công biên giới chỉ là một lời cảnh cáo nhỏ thôi, nếu các cậu không chịu thả người, thì tôi có thể dẫn người của Forever Night tham gia vào chiến trường Bắc Cảnh. Tướng Lâm, cậu nghĩ như vậy sẽ có hậu quả gì?”.

Giọng nói bình thản của Dạ Vương lại vang lên.

Đám người Hứa Chỉ Sương nghe thấy thế, sắc mặt đều tái mét.

Chiến sự Bắc Cảnh vốn đang trong giai đoạn giằng co, hai bên đánh nhau rất khốc liệt.

Nếu lúc này có thêm lực lượng của Forever Night tham gia vào, thì rất có khả năng sẽ phá vỡ sự cân bằng.

Một khi chiến sự biến chuyển, thì quân đội Long Quốc sẽ rơi vào thế hạ phong bại trận, chắc chắn sẽ làm lung lay chấn động cả nước.

Lâm Chính nhíu mày không nói gì.

Rattlesnake và Khủng Dạ thì vô cùng mừng rỡ, nhìn Lâm Chính với ánh mắt đắc ý.

“Thả bọn họ đi”.

Lâm Chính thở hắt ra, ngoảnh sáng nói.

“Anh Lâm, việc này…”

“Thả đi”.

Lâm Chính lặp lại.

Mọi người trợn tròn mắt, đưa mắt nhìn nhau.

Hiển nhiên bọn họ không thể chấp nhận được kết cục này.

“Cậu Lâm, cậu đã đưa ra một quyết định thông minh đấy”.

Dạ Vương bình thản nói.

“Tôi có thể thả bọn họ, nhưng ông phải đảm bảo người của Forever Night các ông sẽ không xuất hiện ở lãnh thổ của Long Quốc nữa. Nếu để tôi phát hiện người của Forever Night vẫn còn ở Long Quốc, tôi không những giết bọn họ, mà còn đích thân dẫn tất cả người của Dương Hoa đến ngoại vực, đuổi cùng giết tận Forever Night các ông”.

Lâm Chính lạnh lùng nói.

“Cậu Lâm, sự tự đại của cậu vượt xa cả tưởng tượng của tôi”.

Dường như Dạ Vương không mảy may để tâm.

Lâm Chính không nói gì, ném điện thoại cho Rattlesnake, sau đó phất tay.

Mọi người ngập ngừng một lát, cuối cùng vẫn chừa ra một lối đi.

Rattlesnake lập tức dẫn theo Khủng Dạ, chật vật bỏ chạy.

“Khốn kiếp!”.

Hứa Chỉ Sương tức giận đá vỡ ống bùn ở bên cạnh.

Đám Nguyên Tinh cũng nghiến răng nghiến lợi.

Không ai biết rằng Lâm Chính cũng không còn lựa chọn nào khác.

Thế lực của Forever Night ở ngoại vực quá lớn.

Mà Rattlesnake là nhân viên tình báo của Forever Night, có vai trò cực kỳ quan trọng đối với Dạ Vương.

Forever Night có thể bỏ mặc Khủng Dạ, nhưng tuyệt đối không bỏ mặc Rattlesnake.

Nếu Lâm Chính cố chấp bắt giữ hoặc giết Rattlesnake, cho dù chỉ vì thanh danh của Forever Night thì Dạ Vương cũng sẽ nghĩ cách trả thù Lâm Chính và Long Quốc.

Lâm Chính không muốn sự lỗ mãng của mình làm ảnh hưởng đến tình hình của Bắc Cảnh.

Nếu thế thì sẽ có càng nhiều chiến sĩ hi sinh vô ích hơn.

Ngoài nhẫn nhịn, anh không còn lựa chọn nào khác.

“Hứa Chỉ Sương”.

Đúng lúc này, Lâm Chính ngoảnh sang gọi.

“Tướng Lâm”.

Hứa Chỉ Sương kiềm chế cơn giận, nhanh chân đi tới.

“Forever Night ở đâu?”.

Lâm Chính bình tĩnh hỏi.
Chương 4454: Một ngày

Hơi thở của Hứa Chỉ Sương trở nên run rẩy, kinh ngạc nhìn Lâm Chính.

"Tướng Lâm, anh... sao anh lại hỏi chuyện này?".

Lâm Chính không nói gì, tự châm cho mình một điếu thuốc, rồi nhìn về phía Từ Thiên và Nguyên Tinh.

"Giám sát Rattlesnake và Khủng Dạ, đảm bảo bọn họ rời khỏi biên giới Long Quốc".

"Vâng, Chủ tịch Lâm!".

Hai người vội vàng đi sắp xếp.

"Tào Tùng Dương, ông và một số người chờ ở đây, khi nào thời cơ khai thác Huyền Hoàng Khoáng Tâm chín muồi, thì lấy ngay Khoáng Tâm ra, đặt trong học viện để bảo vệ cẩn thận".

Lâm Chính lại giao nhiệm vụ.

Sau vài ba câu nói, các cao thủ của Dương Hoa ở xung quanh nhanh chóng hành động.

Người ở công trường dần ít đi.

Hứa Chỉ Sương tỏ vẻ nghi hoặc, lại nhìn về phía Lâm Chính, muốn nói lại thôi.

"Forever Night bắt buộc phải trừ khử".

Đúng lúc này, Lâm Chính bất ngờ lên tiếng.

Câu này là nói với Hứa Chỉ Sương.

"Tướng Lâm, tôi biết chuyện hôm nay khiến anh rất bực bội, nhưng mong anh hãy bình tĩnh hơn. Forever Night hoạt động ở ngoại vực nhiều năm, nền tảng vững chắc, thực lực không hề tầm thường, nếu mạo hiểm ra tay với bọn họ, thì chỉ sợ chịu thiệt".

Hứa Chỉ Sương hết lòng khuyên nhủ.

"Tôi biết".

Lâm Chính bình tĩnh đáp: "Nhưng có những chuyện không thể vì đối phương lớn mạnh mà bỏ qua, hôm nay Forever Night có thể dùng người dân Long Quốc để uy hiếp tôi, có thể dùng tình hình Bắc Cảnh để uy hiếp cô, thì ngày mai có thể gây ảnh hưởng đến cục diện tổng thể của cả Long Quốc. Nếu không tiêu diệt thế lực này, cho dù tôi không bị ảnh hưởng, nhưng các chiến sĩ ở Bắc Cảnh thì sao?".

"Nếu Forever Night không tuân thủ lời hứa, mà lén lút giúp đỡ kẻ địch ở chiến trường Bắc Cảnh, thì tình hình sẽ thế nào?".

"Cô có gánh được trách nhiệm không?".

Mấy câu hỏi dồn của Lâm Chính khiến Hứa Chỉ Sương ngây người ra.

Cô ta há miệng, nhưng mãi không thốt nên lời.

Đúng vậy.

Nếu Forever Night lén lút giúp đỡ kẻ địch ở chiến trường Bắc Cảnh thì phải làm sao đây?

Một khi Bắc Cảnh gặp bất lợi, thì cả Long Quốc cũng sẽ xảy ra vấn đề.

Thế nên chắc chắn phải tiêu diệt Forever Night.

"Theo lời tướng Lâm nói thì quả thực nên diệt trừ mối họa Forever Night này, nhưng chiến sự Bắc Cảnh đã tiến vào giai đoạn quan trọng, e là quốc gia rất khó đưa thêm trợ giúp cho anh. Muốn diệt Forever Night thì cũng không thể thực hiện trong thời gian ngắn được".

Hứa Chỉ Sương thở dài nói, ánh mắt đầy mệt mỏi.

"Những chuyện này thì cô không cần lo lắng".

Lâm Chính bình tĩnh nói: "Cô chỉ cần cung cấp tình báo của Forever Night cho tôi, nói cho tôi biết vị trí hiện giờ của Forever Night, cùng với nơi ở của tất cả các thành viên, thế thôi là được".

"Không vấn đề gì".

Ánh mắt Hứa Chỉ Sương tỏ vẻ lo lắng, nhưng vẫn gật đầu.

Với mối quan hệ và tai mắt của đội Cấm Vệ ở ngoại vực nhiều năm, thì không khó để làm rõ những chuyện này.

"Tướng Lâm, anh quyết định lúc nào thì ra tay?".

Hứa Chỉ Sương trầm tư một lát rồi ngẩng đầu lên hỏi.

"Lúc nào cô có thể đưa tài liệu cho tôi?", Lâm Chính hỏi ngược lại.

"Tối nay là tôi có thể đặt tất cả tài liệu liên quan đến Forever Night trước bàn máy tính của anh", Hứa Chỉ Sương nghiêm túc đáp.

"Vậy thì ngày mai tôi sẽ ra tay".

Lâm Chính đáp luôn không cần suy nghĩ.

"Cái gì?".

Hứa Chỉ Sương sửng sốt, lập tức cúi người nói: "Tướng Lâm, xin anh đừng ra tay trước khi chiến sự Bắc Cảnh kết thúc".

"Tại sao?".

"Nếu anh tấn công Forever Night, chắc chắn bọn họ sẽ trả thù Long Quốc, đến lúc đó, cho dù nó không muốn nhúng tay vào chiến sự Bắc Cảnh, thì vẫn sẽ giúp kẻ địch của Long Quốc. Như vậy chúng ta sẽ trở thành tội nhân mất!".

Hứa Chỉ Sương gấp gáp nói.

"Không sao".

Lâm Chính khàn giọng đáp: "Tôi sẽ tiêu diệt Forever Night trong một ngày! Bọn họ sẽ không có cơ hội can dự vào chiến sự Bắc Cảnh".

"Một ngày?".

Hứa Chỉ Sương trố mắt ra.

"Tối nay, tôi phải thấy tài liệu về Forever Night!".

Lâm Chính xoay người rời đi.
Chương 4455: Phục tùng mệnh lệnh

Rời khỏi công trường, sắc mặt Hứa Chỉ Sương cứ trắng bệch, cho dù đã lên xe, thì vẫn tâm hồn treo ngược cành cây.

"Sao thế tổ trưởng?".

A Mai đang lái xe không nhịn được hỏi.

Nhưng Hứa Chỉ Sương không rảnh quan tâm đến bọn họ, mà vội vàng lấy điện thoại ra, gọi cho Lôi Phúc.

Sau khi nghe xong mọi chuyện, Lôi Phúc cũng trở nên im lặng.

"Võ trưởng Lôi, chắc ông không hiểu rõ lắm về Forever Night ngoại vực, nhưng tôi có thể nói với ông, phạm vi thế lực của Forever Night trải khắp hơn 20 quốc gia trên toàn cầu, bọn họ sẽ không bị tiêu diệt một cách dễ dàng đâu. Nếu tướng Lâm hành sự lỗ mãng, thì hậu quả thực sự không dám tưởng tượng, tôi hi vọng ông có thể khuyên bảo tướng Lâm, bảo anh ấy dừng hành động lại".

Giọng nói Hứa Chỉ Sương rất nghiêm trọng và gấp gáp.

Đám Zero và A Mai ở bên cạnh đều ngây người ra.

Không ai ngờ được Lâm Chính lại định ra tay với Forever Night.

"Thỏ khôn đào ba hang, những tổ chức như Forever Night có phạm vi hoạt động quá lớn, muốn giải quyết thì thực sự rất khó".

Lôi Phúc ở đầu bên kia trầm giọng nói: "Cô có thể thu thập được tất cả các tài liệu về thành viên và vị trí của Forever Night không?".

"Muốn thu thập thì không khó, nhưng đầy đủ hay không thì tôi không thể đảm bảo", Hứa Chỉ Sương thở dài nói: "Bây giờ tôi chỉ lo tướng Lâm nhất quyết làm theo ý mình, nghe nói anh ấy chưa từng đến ngoại vực, anh ấy không biết ngoại vực nguy hiểm khó lường đến mức nào. Nếu không bao vây tiêu diệt được Forever Night, dẫn đến sự trả thù của bọn họ, thì sẽ dẫn đến nguy hiểm không thể lường được cho Long Quốc".

"Tổ trưởng Hứa, tôi hiểu sự lo lắng của cô, nhưng có một điều cô nói rất đúng".

Lôi Phúc cũng thở dài, bất lực đáp: "Tướng Lâm có những lúc hành sự rất cố chấp, thực ra tôi nghĩ cậu ấy nhất định sẽ làm theo ý mình, lời khuyên của tôi cũng không có ích cho lắm".

"Võ trưởng Lôi, ý ông là..."

"Tôi sẽ phản ánh chuyện này lên cấp trên, đồng thời báo trước với quân Bắc Cảnh, để bọn họ kịp thời đề phòng, trong thời gian tướng Lâm diệt trừ Forever Night tạm thời không chủ động giao chiến với kẻ địch, làm tốt công tác phòng ngự", Lôi Phúc khàn giọng nói.

Hứa Chỉ Sương ngồi trên xe, tay cầm điện thoại, cả người ngây ra như phỗng.

"Võ trưởng Lôi, ông... ông ủng hộ hành động lần này của tướng Lâm sao?".

"Không thì sao nào? Cậu ấy là long soái, tôi thì không, tôi chỉ là một võ trưởng, nói một cách nghiêm túc thì tôi còn phải nghe cậu ấy".

"Nhưng nếu làm vậy thì tất cả sẽ tiêu đời".

Hứa Chỉ Sương gần như gầm lên.

"Tổ trưởng Hứa, xin cô hãy giữ bình tĩnh, vào lúc này, việc cô nên làm nhất chính là phối hợp với tướng Lâm, hoàn thành nhiệm vụ cậu ấy giao cho. Còn những chuyện khác cô không cần lo lắng, tôi nghĩ tướng Lâm chắc hẳn sẽ có cách ứng phó".

"Nhưng võ trưởng Lôi..."

"Tuân thủ mệnh lệnh!".

Lôi Phúc ngắt lời Hứa Chỉ Sương, sau đó tắt điện thoại.

"Võ trưởng Lôi! Võ trưởng Lôi!".

Hứa Chỉ Sương gọi mấy tiếng, thấy điện thoại đã tắt, chỉ đành bất lực dựa vào ghế, sắc mặt trắng bệch.

Mấy người A Mai, Triệu Tường đưa mắt nhìn nhau, đều không biết nên nói gì cho phải.

"Tổ trưởng, giờ phải làm sao đây?".

Zero chần chừ một lúc rồi dè dặt hỏi.

Hứa Chỉ Sương im lặng rất lâu.

Cuối cùng, cô ta hít sâu một hơi, khàn giọng nói: "Phái ngay tất cả các đội viên ra ngoài, điều tra thu thập tài liệu liên quan đến Forever Night, giao cho tướng Lâm trước 12 giờ đêm nay".

"Tổ trưởng định làm thật sao?".

"Là tướng Lâm chọn làm tội nhân của Long Quốc chứ không phải tôi, tôi đã cực lực ngăn cản anh ấy, nhưng không có tiếng nói, cứ phục tùng mệnh lệnh đi".

Hứa Chỉ Sương nhỉ giọng nói.

Giờ phút này, dường như cô ta đã bị rút sạch sức lực.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom