-
Chương 4361-4365
Chương 4361: Một chiêu giết chết
Nghe tiếng hô đó, cả hiện trường im ắng vô thanh.
Đám người Ngạo Kim ngơ ngác nhìn người đó, dường như linh hồn cũng bị rút cạn, chẳng khác nào xác chết biết đi.
Ngạo Hàn Mai thì vui mừng như điên.
Cô ta nhìn về phía người đó, vội hỏi: “Minh chủ đang ở đâu?”.
“Đã vào thành rồi!”.
“Mau theo tôi đi nghênh đón minh chủ!”.
Ngạo Hàn Mai vô cùng kích động, lập tức sắp xếp dẫn mọi người đi đến cổng thành.
Ngạo Kim sợ hãi, vẻ mặt cực kỳ khó coi.
“Ngạo Kim, lần này phải làm sao?”.
“Lâm… Lâm minh chủ đến rồi, chúng ta sắp tiêu rồi, tiêu cả rồi!”.
“Lâm minh chủ đánh bại ông tổ nhà họ Mãn, thăng cấp Lục Địa Thần Tiên, làm chấn động toàn bộ vực Diệt Vong. Đó là thần tiên đấy, chúng ta lấy gì chống đối với người đó?”.
“Ngạo Kim đại nhân, chúng ta không phải đối thủ của Lâm minh chủ… Đầu hàng đi!”.
“Phải đấy, Ngạo Kim đại nhân, đầu hàng đi, nếu không… chúng ta sẽ mất mạng!”.
Bọn họ run rẩy, run giọng nói.
Ngạo Kim toát đầy mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, há hốc miệng không biết nên nói gì.
Đúng lúc đó, một đoàn người đi tới, dẫn đầu là Lâm Chính.
Anh cưỡi ngựa đi đến, nhóm người Ngạo Hàn Mai đi theo hai bên trái phải, nhìn chằm chằm Ngạo Kim ở phía sau kết giới.
Ngạo Kim run rẩy càng dữ dội.
Lúc này, Lâm Chính phóng ra khí thế, lan tràn về phía đó.
Mới chỉ cảm giác được luồng khí thế đó, đám người Ngạo Kim đã không còn tâm tư phản kháng, thậm chí cả kết giới trước mặt cũng rung chuyển.
Chốc lát sau.
Vù! Vù! Vù! Vù…
Kết giới vỡ tan.
Phịch!
Đám người Ngạo Kim lập tức quỳ xuống đất, không dám đứng dậy.
Lâm Chính đi tới phía trước, nhìn xuống Ngạo Kim đang quỳ dưới đất, bình tĩnh nói: “Nghe nói ông muốn tạo phản?”.
“Minh chủ, oan… oan cho tôi quá, sao… sao tôi dám tạo phản? Đâu dám… đâu dám…”.
Ngạo Kim lắp bắp, vội vàng cười gượng, giảo biện.
“Ngạo Kim, ông đúng là vô liêm sỉ! Các ông đột nhiên tạo phản, giết hại đội vệ binh của tôi, định khống chế tôi. Nếu chị tôi không kịp thời ra tay, tôi đã trở thành tù nhân của các ông. Bây giờ Lâm minh chủ đến, ông lại không chịu thừa nhận? Thật nực cười!”.
Ngạo Hàn Mai nói.
“Đưa thi thể của những người bị sát hại đến đây!”.
Ngạo Vi Âm phất tay.
Người phía sau lập tức đi khiêng thi thể tới đặt trước mặt bọn họ.
Ngạo Kim nhìn ngây ngốc, sau đó sợ hãi hô lên: “Minh chủ tha mạng! Minh chủ tha mạng!”.
“Minh chủ, tha cho chúng tôi đi, chúng tôi nhất thời bị Ngạo Kim mê hoặc nên mới phạm lỗi lớn, cầu xin cậu tha mạng!”.
“Minh chủ, hãy cho chúng tôi thêm cơ hội!”.
“Minh chủ…”.
Người đi theo Ngạo Kim quỳ cả xuống, không ngừng dập dầu, giống như phát điên.
Lâm Chính quay đầu nhìn Ngạo Hàn Mai: “Theo quy tắc của thế gia Ngạo Tuyết, những kẻ phản bội này phải xử lý thế nào?”.
“Giết không tha!”.
Ngạo Hàn Mai hầu như nói ngay lập tức.
“Vậy được, cô giải quyết đi”.
Lâm Chính bình tĩnh nói: “Nhớ rõ, phải làm sạch sẽ một chút, diệt cỏ phải diệt tận gốc! Không được bỏ sót, nếu không, lần tới e là cô sẽ không có may mắn như vậy”.
Ngạo Hàn Mai run rẩy, ngạc nhiên nhìn Lâm Chính, lập tức hiểu được ý anh.
Lâm Chính không nói gì nhiều, chỉ đứng ở một bên, yên tĩnh chờ đợi.
Ngạo Hàn Mai biết nếu giờ phút này còn nhân từ nương tay, mình sẽ không thể ngồi vững trên vị trí này.
Cô ta hít sâu một hơi, quay đầu lại, quát to: “Bắt lấy đám người Ngạo Kim, tất cả chi tộc tham gia vào việc tạo phản lần này xử tử toàn bộ, không chừa một ai!”.
“Hả?”.
Ngạo Kim trợn tròn mắt.
Người ở đây đều sợ hãi.
Ngay cả các thành viên chấp pháp cũng ngạc nhiên nhìn về phía Ngạo Hàn Mai.
“Đây là lệnh của gia chủ, các người muốn kháng lệnh sao?”.
Ngạo Hàn Mai quát lên.
“Vâng!”.
Các thành viên chấp pháp hít sâu một hơi, đi về phía Ngạo Kim.
“Khốn nạn! Ngạo Hàn Mai, cô không chừa đường sống cho tôi, tôi sẽ giết cô!”.
Ngạo Kim biết mình sẽ chết chắc, dứt khoát đứng dậy, lao về phía Ngạo Hàn Mai.
Ánh mắt Ngạo Hàn Mai lạnh băng, lập tức rút hàn kiếm ra chuẩn bị đỡ đòn.
Đúng lúc đó.
Ầm!
Một luồng khí ý vô thượng giáng từ trên trời xuống, đánh lên người Ngạo Kim.
Trong nháy mắt, xác thịt của Ngạo Kim nổ thành sương máu, chết thảm tại chỗ.
Tất cả mọi người kinh hãi, vội vàng nhìn lại.
Đó là Lâm Chính ra tay!
“Một chiêu giết chết trong nháy mắt?”.
Các cao thủ của thế gia Ngạo Tuyết đều hoảng sợ hít ngược một hơi.
Ở thế gia Ngạo Tuyết, Ngạo Kim cũng được xem là cao thủ hàng đầu.
Trước mặt Lâm Chính, ông ta lại chẳng khác nào sâu kiến, vung tay là có thể giết chết!
Đây là năng lực của Lục Địa Thần Tiên sao?
“Ngạo Hàn Mai là vợ tôi, các người giết cô ấy tất nhiên tôi không thể khoanh tay đứng nhìn, các người muốn chết không toàn thây sao?”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
Những người còn lại nghe vậy đều sợ đến mức không dám phản kháng, quỳ xuống đất run lẩy bẩy, ruột gan như sắp vỡ tung.
Thành viên chấp pháp bắt lấy tất cả bọn họ, nhốt vào đại lao.
Ngạo Hàn Mai sửng sốt nhìn anh, một lúc lâu sau mới sực tỉnh.
Không ngờ người chồng trên danh nghĩa của mình đã bước vào cảnh giới khiến vô số người thèm khát…
Có một người chồng thần tiên là trải nghiệm như thế nào?
Ngạo Hàn Mai rất muốn hỏi xem suy nghĩ của người khác…
Chương 4362: Truyền thụ kiến thức
Đám người Ngạo Kim bị xử tử, Lâm Chính cũng không định ở lại thế gia Ngạo Tuyết quá lâu.
Tất cả trọng tâm trước mắt đều tập trung ở núi Thiên Thần.
Lần này phải bảo Từ Chính nghiên cứu cho ra phương pháp vào long mạch ở dưới lòng đất.
Không giải quyết hai mối họa Diệp Viêm và ông tổ nhà họ Mãn, Lâm Chính ngủ cũng không yên giấc.
Tối hôm đó, Ngạo Hàn Mai tổ chức tiệc tiếp đón Lâm Chính.
Mặc dù Lâm Chính không có hứng thú nhưng vẫn tham dự tiệc.
Lúc này, người của thế gia Ngạo Tuyết đã không còn ý kiến gì với Lâm Chính, thậm chí còn cảm thấy vinh hạnh.
Suy cho cùng, có thể đi theo một vị Lục Địa Thần Tiên, bao nhiêu người năm mơ cũng không dám mơ tới.
Đặc biệt là uống rượu dùng bữa cùng một phòng với thần tiên, đây là vinh hạnh cỡ nào?
“Lâm minh chủ, tôi mời cậu một ly, chúc cậu thọ cùng đất trời, phúc đến vô song!”.
Một tộc trưởng của chi tộc lấy can đảm, cầm ly rượu tiến tới chúc rượu.
Lâm Chính mỉm cười, nâng ly uống.
Thấy Lâm Chính hòa nhã như vậy, tộc trưởng của các tộc khác cũng không ngồi yên được nữa, lần lượt đứng dậy chúc rượu.
“Lâm minh chủ, tôi mời cậu một ly!”.
“Minh chủ, tôi mời cậu!”.
“Minh chủ…”.
Bọn họ kéo đến, vô cùng kích động, vô cùng nhiệt tình.
Lâm Chính cũng không từ chối ai.
Sau ba vòng rượu, Lâm Chính đặt ly xuống, quay đầu nói: “Ngạo Mai, phái người theo dõi tình hình bên phía Tiên Cốc và Tiên Tộc cho tôi, vài ngày sau tôi muốn đi đến đó một chuyến”.
“Đi đến đó làm gì?”.
Ngạo Hàn Mai thắc mắc hỏi: “Không phải anh đã chữa khỏi vết thương trên người rồi sao?”.
“Vết thương của tôi đã chữa khỏi, nhưng khoáng thạch ở hai nơi đó không hề tầm thường. Tôi định nâng đỡ một vài người, để bọn họ trở thành sức chiến đấu đáng tin cậy của liên minh Thanh Huyền chúng ta. Ví dụ như cô, nếu sức mạnh phi thăng của cô biến dị, tôi nghĩ cô có thể ngồi vững ở vị trí gia chủ của thế gia Ngạo Tuyết”.
“Sức mạnh phi thăng biến dị?”.
Ngạo Hàn Mai sửng sốt.
“Nói chị cô ngày mai đi với tôi đến liên minh Thanh Huyền. Tôi sắp mở lớp, truyền thụ kiến thức cho người có nền tảng tốt, trợ giúp bọn họ sớm ngày bước vào cảnh giới Thần Tiên”.
Lâm Chính nói.
"Vậy sao được?”.
Ngạo Hàn Mai nghe vậy lập tức sốt ruột: “Ai cũng sợ Lục Địa Thần Tiên là vì có rất ít người lên được cảnh giới đó. Nếu anh giúp nhiều người tiến vào cảnh giới Lục Địa Thần Tiên, khiến cho Lục Địa Thần Tiên đâu đâu cũng thấy thì địa vị và quyền thế của anh chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng! Không được, không thể làm vậy!”.
“Không sao”.
Lâm Chính cười nói: “Sau chuyện Vu Hồng, tôi coi như đã có được một bài học, người mà tôi truyền dạy đều đáng để tín nhiệm! Yên tâm, dù họ có trở thành Lục Địa Thần Tiên cũng sẽ không phản bội tôi! Huống hồ, kẻ địch sau này mà tôi phải đối mặt không hề tầm thường, chỉ dựa vào một Lục Địa Thần Tiên như tôi chưa chắc có thể đối phó…”.
Ngạo Hàn Mai há hốc miệng, không phản bác nữa.
“Đợi Ngạo Vi Âm nghe giảng xong sẽ về giảng lại cho cô, cô lĩnh ngộ kém hơn chị cô nhiều”.
“Vâng…”.
Sau bữa tiệc, Lâm Chính ở lại thế gia Ngạo Tuyết một đêm.
Sáng ngày hôm sau, anh và Ngạo Vi Âm rời khỏi vùng đất cực hàn, tiến về liên minh Thanh Huyền.
Lúc này, ở nơi đóng quân mới của liên minh Thanh Huyền trên núi Thiên Thần, mười mấy bóng người đứng bên ngoài điện đường mà vô số người vực Diệt Vong từng vô cùng sợ hãi.
Ngu Sơn Thủy, Vương Nhất Thánh, Sở Thu, thành chủ Nam Ly Thành, trang chủ Vân Tiếu,…
Tất cả lực lượng chiến đấu đỉnh cao của liên minh Thanh Huyền đều đã đến.
Ngoài bọn họ ra, Độc Cô Vấn và Hạo Thiên cũng đến đây.
Độc Cô Vấn đến thì không có gì bất ngờ, nhưng Hạo Thiên cũng đến thì quả thật nằm ngoài dự liệu của mọi người.
“Không ngờ Hạo Thiên các chủ cũng đến đây”.
Độc Cô Vấn liếc nhìn Hạo Thiên, khẽ gật đầu, xem như chào hỏi.
“Ha ha, Thần Tiên chỉ điểm, sao tôi lại không đến được chứ?”.
Hạo Thiên cưới lớn, sau đó nhìn Độc Cô Vấn: “Cậu chủ Độc Cô, nói tới, Độc Cô Thành các cậu không bị diệt là vì Lâm minh chủ niệm tình cậu. Nếu tôi là cậu thì đã sớm tiếp quản Độc Cô Thành, tốt hơn để người bố có tầm nhìn nông cạn của cậu quản lý nhiều”.
Độc Cô Vấn không nói gì.
Bọn họ lặng lẽ chờ đợi.
Nhưng đợi cả buổi trưa cũng không thấy Lâm Chính xuất hiện.
Bọn họ không ai oán trách mà chỉ đứng im đó.
Đợi đến ba giờ chiều, Lâm Chính mới dẫn Ngạo Vi Âm đến bên ngoài đại điện.
“Vào trong cả đi!”.
Lâm Chính xách theo một túi da rắn, hô lên một tiếng, sau đó đi vào trong.
Mọi người vội vàng đi theo.
Chương 4363: Ứng phó
“Đến cả rồi à?”.
Lâm Chính ngồi trên ghế, bảo mọi người lần lượt ngồi xuống, sau đó nói.
“Bẩm minh chủ, đến cả rồi”.
Sở Thu chắp tay.
“Ừ”.
Lâm Chính gật đầu, sau đó ném túi da rắn cho Sở Thu: “Chia những thứ này cho mọi người, mỗi người một viên”.
“Vâng”.
Sở Thu gật đầu, lấy đá trong túi da rắn ra, lần lượt giao cho mọi người.
Bọn họ nhìn thấy thì ngạc nhiên không thôi.
“Lâm minh chủ, cậu cho chúng tôi đá để làm gì?”.
Ngu Sơn Thủy thắc mắc.
“Đây không phải đá bình thường”.
Hạo Thiên cầm đá lên, nhắm mắt cảm nhận, sau đó đột nhiên mở bừng mắt, vẻ mặt chấn động: “Năng lượng trong này… thật dồi dào! Kỳ thạch! Kỳ thạch!”.
Nhìn đến đó, Hạo Thiên đứng lên: “Lâm minh chủ, đá này là… từ đâu ra?”.
“Ở vùng cực hàn, nhưng khai thác có độ khó rất lớn, chỉ có dị hỏa mạnh nhất mới có thể khai thác”.
Lâm Chính bình tĩnh nói: “Viên đá này xem như là món quà nhỏ dành cho mọi người. Mọi người có viên đá này, sức mạnh phi thăng sẽ có thể biến dị, đương nhiên độ mạnh yếu của biến dị thì phụ thuộc vào mỗi người”.
“Sức mạnh phi thăng biến dị?”.
Mọi người nhìn chăm chăm viên đá với ánh mắt nóng rực, một lúc lâu sau mới dời mắt đi.
“Tiếp theo, tôi sẽ dạy mọi người làm sao hấp thu năng lượng trong đá, giúp sức mạnh phi thăng của mọi người biến dị”.
“Ngoài ra, tôi cũng sẽ nói qua về cảm ngộ và kinh nghiệm khi bước vào Lục Địa Thần Tiên”.
“Mọi người phải chăm chú lắng nghe”.
Anh nói xong, mọi người tập trung tinh thần, Vương Nhất Thánh còn lấy giấy bút ra ghi chép.
Lâm Chính nhắm hai mắt lại, bắt đầu giảng giải.
Một bài giảng tốn mất hai ngày.
Mọi người nghe say mê, như mới tỉnh mộng.
…
Thiên Trì.
Nữ Hoàng đứng một mình bên Thiên Trì rực rỡ xán lạn, nhìn chằm chằm nước hồ thần thánh xanh thẳm trong hồ, rơi vào suy tư.
“Bái kiến bệ hạ!”.
Lúc này, một ông lão đi tới, cúi người, khẽ giọng nói.
“Do thám được gì rồi?”.
Nữ Hoàng không quay người mà bình thản lên tiếng hỏi.
“Bẩm bệ hạ, theo thám tử báo cáo, hiện nay liên minh Thanh Huyền không có bất cứ hành động nào. Sau khi bọn họ dời nơi đóng quân đến núi Thiên Thần thì bắt đầu việc xây dựng lại, nhiều vật liệu xây dựng và một số dụng cụ hiện đại được đưa vào cung điện bên trong Thiên Thần Điện. Có vẻ Lâm minh chủ có thí nghiệm mới gì đó tiến hành ở trong đó”.
Ông lão cung kính đáp.
“Cung điện đó là một trong những lối ra vào long mạch dưới lòng đất, tôi nghĩ chắc hẳn Lâm minh chủ muốn vào long mạch dưới lòng đất”, Nữ Hoàng nói.
“Nghe nói ông tổ nhà họ Mãn chưa bị Lâm minh chủ giết chết, mà là trốn vào long mạch dưới lòng đất…”.
“Thế à… Quả đúng như tôi đoán, ông tổ nhà họ Mãn không đủ điều kiện phi thăng, ông ta được người khác giúp miễn cưỡng nâng lên. Nếu không, Lục Địa Thần Tiên chân chính sao lại bị một kẻ vừa bước vào cảnh giới Thần Tiên như Lâm Chính truy sát?”.
Nữ Hoàng lạnh lùng nói, ánh mắt lộ vẻ khinh thường.
“Nữ Hoàng bệ hạ, người còn lại của Phương Thôn Cốc đã chạy tứ tán, tàn dư của nhà họ Mãn đều chạy khỏi vực Diệt Vong ngày hôm qua, đến thế giới thế tục lánh nạn. Những người đắc tội với liên minh Thanh Huyền thì lựa chọn đầu hàng hoặc là chạy nạn. Thiên Trì chúng ta… nên lựa chọn thế nào đây?”.
Ông lão thận trọng hỏi.
“Ông nghĩ thế nào?”.
Nữ Hoàng quay đầu hỏi.
Ông lão do dự một lúc, chắp tay nói: “Tôi lớn gan xin Nữ Hoàng quy hàng Lâm minh chủ!”.
“Quy hàng?”.
Khí tức của Nữ Hoàng bỗng trở nên tàn nhẫn đáng sợ, đôi mắt tràn ngập hàn khí, lạnh lùng nhìn ông lão: “Tôi là Nữ Hoàng Thiên Trì! Sao có thể dễ dàng đầu hàng người khác? Huống hồ, nước thần Thiên Trì này là do tổ tiên Thiên Trì chúng tôi tích góp truyền thừa lại. Nếu tôi đầu hàng, chẳng phải nước thần sẽ thuộc về người khác hay sao?”.
“Nhưng… bệ hạ, thực lực của Thiên Trì chúng ta hiện nay không đủ để đối kháng với Lục Địa Thần Tiên! Hơn nữa, nghe nói sức mạnh phi thăng của Lâm minh chủ đã biến dị hai lần, vô cùng mạnh mẽ, lại còn nắm giữ truyền thừa của thần mộ chí tôn, tay nắm Thiên Sinh Đao… Chỉ sợ toàn bộ vực Diệt Vong không có ai là đối thủ của cậu ta”.
Ông lão run rẩy, vội khuyên nhủ.
“Khốn nạn!”.
Nữ Hoàng quay người, một luồng khí ý dồi dào đáng sợ đột ngột đánh về phía ông lão.
Ông lão bị đánh nằm sấp xuống đất, miệng nôn ra máu, không đứng dậy được.
“Tưởng tôi không biết tâm tư của mấy người sao? Các người đầu hàng, Lâm minh chủ chưa chắc sẽ giết các người, các người lại được đi theo một vị Lục Địa Thần Tiên, thành tựu sau này sẽ còn cao hơn bây giờ! Các người chỉ suy nghĩ cho bản thân mình, không quan tâm đến hoàn cảnh của tôi! Người của Thiên Trì ai cũng có thể đầu hàng, nhưng tôi thì không!”.
Nữ Hoàng Thiên Trì lạnh lùng quát.
Cô ta là Nữ hoàng, từng chứng kiến nhiều thế tộc nhỏ đầu hàng thế tộc lớn cuối cùng có kết cục bi thảm. Lãnh tụ của những thế tộc nhỏ đầu hàng, dù lúc đó không bị giết thì sau này cũng sẽ bị người của thế tộc lớn lấy các loại lý do để loại trừ.
Nhất là người tu luyện phái nữ như cô ta, bị ép hợp tu là chuyện thường, gặp phải người tính tình tàn nhẫn thì thậm chí còn bị biến thành lô đỉnh!
“Nghe lệnh, từ hôm nay mở tất cả kết giới, triệu hồi tất cả người của Thiên Trì quay về, chuẩn bị ứng chiến bất cứ lúc nào”.
“Bệ hạ…”.
“Đi mau!”.
Ông lão bất đắc dĩ, chỉ đành bò dậy, chắp tay rời đi.
Nữ Hoàng Thiên Trì quay người lại, nhìn hồ nước thần xán lạn, đột nhiên tung người nhảy vào trong đó…
Chương 4364: Tỉnh lại
Bài học kết thúc vào ngày thứ 3. Vừa tan học đám đông đã vội vàng chào Lâm Chính và chạy đi bế quan tu luyện. Lâm Chính thở phào đi về phía Phượng Hải Các mới xây dựng.
“Minh chủ”, bên trong Phượng Hải Các, mọi người thấy anh tới thì vui mừng hò reo và đứng dậy hành lễ.
“Nằm xuống tĩnh dưỡng đi”, Lâm Chính nghiêm mặt nói.
“Vâng minh chủ”.
“Nghe đây, tất cả thuốc điều trị cho mọi người đều dùng loại tốt nhất, không được tiết kiệm gió chưa”.
Lâm Chính dặn dò người hộ lý.
“Minh chủ yên tâm, chúng tôi luôn dùng loại tốt nhất”, người bên cạnh mỉm cười.
“Ừm”, Lâm Chính gật đầu bước đi. Những người bị thương cảm động rơi nước mắt.
“Minh chủ tới rồi”.
Lúc này một bóng hình ngồi xe lăn nhìn thấy Lâm Chính thì định đứng dậy, nhưng do cơ thể còn yếu nên không thể. Lâm Chính thấy vậy bèn bước tới ghì người này xuống. Đó chính là Hoa Thiên Hải.
“Thế nào, Hoa băng chủ, đã hồi phục thế nào rồi”, Lâm CHính cười nói.
“Đã hồi phục được bảy, tám phần rồi. Chỉ có điều khí mạch bị ảnh hưởng nên không kích hoạt chân khí được”, Hoa Thiên Hải cười lúng túng.
“Tĩnh dưỡng cho tốt. Đợi sau khi ông hồi phục thì tôi giúp ông biến dị sức mạnh phi thăng, giúp ông bước vào cảnh gới thần tiên”, anh nói.
“Cảnh...giới thần tiên sao?”, Hoa Thiên Hải đỏ mặt, nín thở.
“Bố xem, chưa khỏi mà đã nghĩ tới những chuyện xa vời vợi rồi. Bố tưởng ai cũng như Lâm minh chủ có thể hiểu rõ thiên đạo trở thành người phi phàm sao Con thấy bố nên thôi đi ấy”.
Lúc này một bóng hình bước tới,đẩy xe cho Hoa Thiên Hải và mỉm cười. Đó là Hoa Vi Vi. Cô ta chỉ bị trúng hàn độc, không bị thương gì nhiều nên đợi khi hàn độc được đẩy ra hết là hồi phục lại như thường.
“Vi vi, chăm sóc bố cô cho tốt, tôi đi lên lầu xem thế nào”, Lâm Chính mỉm cười
“Vâng minh chủ mau đi đi. Có vẻ cô Ái Nhiễm đã hồi phục được ý thức rồi nhưng vẫn chưa tỉnh hoàn toàn, cứ gọi tên anh suốt”, Hoa Vi Vi mỉm cười
“Vậy sao?”, Lâm Chính vội đi lên lầu.
Anh chạy lên đỉnh lầu Phượng Hải Các, một bóng hình xinh đẹp đang ngồi đầu giường lau mồ hôi cho Ái Nhiễm.
Ái Nhiễm vẫn nhắm mắt, đôi môi nhợt nhạt không ngừng mấp máy, phát ra âm thanh yếu ớt.
“Lâm...chính...”, Lâm Chính cảm thấy trái tim như vỡ tan. Anh bước tới nắm tay Ái Nhiễm.
“Ái Nhiễm tôi ở đây”, Lâm Chính nói.
Bóng hình kia giật mình, lúc này mới ý thức được có người có mặt
“Lâm minh chủ đã lâu không gặp", cô gái mỉm cười.
“Hóa ra là cô Tề?”
Lâm Chính gật đầu: “Cô vất vả rồi”.
“Tôi và Ái Nhiễm vốn là bạn tốt. Lúc trước tôi định tới giúp đỡ nhưng gia tộc phản đối, giờ Lâm minh chủ đã đánh bại nhà họ Mãn, vang danh khắp vực Diệt Vong, các thế tộc khác chỉ muốn được gia nhập liên minh Thanh Huyền nên lần này gia tộc của tôi đã ủng hộ tôi rồi”, Tề Thủy Nguyệt mỉm cười.
Lâm Chính không nói gì, chỉ nhìn chân của Tề Thủy Nguyệt, chân của cô gái đã có thể đi lại như người bình thường. Xem ra thuốc có tác dụng
“Lâm Chính”
Lúc này giọng nói nhỏ vọng tới. Lâm Chính quay lại nhìn thì thấy Ái Nhiễm đã từ từ mở mắt...
Chương 4365: Đi một chuyến
“Lâm Chính? Là anh thật sao? Tôi… tôi không nằm mơ đấy chứ?”.
Ái Nhiễm khó nhọc mở mắt, dè dặt đưa tay ra, muốn vuốt ve khuôn mặt Lâm Chính, nhưng do cơ thể quá yếu ớt, nên không thể nhấc nổi cánh tay.
Lâm Chính bắt lấy tay Ái Nhiễm, áp lên mặt mình, dịu dàng cười nói: “Cô không nằm mơ, là tôi đây! Ái Nhiễm, không sao rồi, tôi đã đến rồi!”.
Ái Nhiễm sửng sốt, nước mắt bỗng trào ra.
Cô ta không biết mình đã từng chết một lần.
Khi gặp lại Lâm Chính, tâm trạng khó nói thành lời kia bỗng chốc bùng nổ.
Tề Thủy Tâm rất thức thời lui ra khỏi lầu các.
“Đúng rồi, núi Thiên Thần sao rồi? Lâm Chính, có người tấn công núi Thiên Thần… Tộc nhân của tôi sao rồi? Núi Thiên Thần có còn không?”.
Đúng lúc này, hình như Ái Nhiễm nghĩ ra gì đó, vội vàng hỏi.
Lâm Chính mỉm cười chua chát, xoa đầu cô ta đáp: “Bây giờ chúng ta đang ở núi Thiên Thần, tộc nhân của cô… cũng đều bình an vô sự”.
“Vậy thì tốt… Lâm Chính, tôi đã không phụ sự ủy thác của anh…”
Ái Nhiễm ngẩng mặt lên cười đáp.
Nhưng Lâm Chính biết đây không phải là điều cô ta muốn nói nhất.
“Ái Nhiễm, tôi nợ cô rất nhiều”.
Sao Lâm Chính có thể không nhìn ra thâm ý trong đôi mắt kia chứ? Anh hít sâu một hơi, nhỏ giọng đáp.
Nhưng Ái Nhiễm lại lắc đầu.
“Từ lâu hai chúng ta đã không nợ nần gì nhau rồi…”
Lâm Chính không nói gì.
Khuôn mặt Ái Nhiễm tươi cười, nhỏ giọng nói chuyện với Lâm Chính.
Cô ta bỗng dưng rất muốn nói chuyện, có lẽ được nói chuyện trên trời dưới đất với người trong lòng mình cũng là một sự ưu ái.
Lâm Chính kiên nhẫn nói chuyện cùng.
Đến khi Lâm Chính ra ngoài, thì Ái Nhiễm đã ngủ.
“Cô Tề, làm phiền cô thời gian này chăm sóc Ái Nhiễm giúp tôi”.
Lâm Chính đi xuống lầu, nói với Tề Thủy Tâm đang đứng chờ ở hành lang.
“Lâm minh chủ yên tâm, tôi sẽ chăm sóc Ái Nhiễm chu đáo”, Tề Thủy Tâm gật đầu.
Lâm Chính thở dài, ánh mắt đầy phức tạp, anh không nói gì, xoay người rời khỏi Phượng Hải Các.
Vì Lâm Chính, Ái Nhiễm có thể bất chấp tính mạng, chỉ riêng điều này thì Lâm Chính biết cả đời này anh cũng khó mà trả hết nợ cho cô ta.
Lâm Chính lắc đầu, nhanh chân đi về phía điện đường.
Lúc này, tông chủ Thanh Huyền Tông đang chờ ở bên trong.
Đám thành chủ Nam Ly Thành, trang chủ Vân Tiếu đều đang bế quan, hiện giờ sự vụ lớn nhỏ trong liên minh đều do tông chủ Thanh Huyền Tông phụ trách.
“Bái kiến minh chủ!”.
Tông chủ Thanh Huyền Tông vội hành lễ.
“Tông chủ khách sáo quá, tôi nghe người nói ông có việc quan trọng cần gặp tôi?”.
Lâm Chính cười hỏi.
“Bẩm minh chủ, chuyện là thế này, thuộc hạ vừa nhận được tin do tai mắt của chúng ta báo, nói Thiên Trì đang bí mật liên lạc với Kiếm Vương Triều ở phía Bắc để xin trợ giúp từ bên ngoài. Kiếm Vương Triều ở phía Nam của chúng ta, Thiên Trì ở phía Bắc, nếu bọn họ có hành động thì kiểu gì cũng sẽ gây những phiền phức không cần thiết cho chúng ta. Thuộc hạ nghĩ chúng ta nên nhanh chóng giải quyết mầm họa này”.
Tông chủ Thanh Huyền Tông cung kính nói.
Lâm Chính nghe thấy thế liền trở nên trầm tư, sau đó gật đầu: “Chọn ngay ba nghìn người có năng lực, ông cùng tôi đến Kiếm Vương Triều một chuyến”.
“Ba nghìn?”.
Tông chủ Thanh Huyền Tông sửng sốt: “Minh chủ, Kiếm Vương Triều là một nước, nhân khẩu mấy trăm nghìn người, ba… ba nghìn người thì sao có thể hạ được chứ? Huống hồ chúng ta cũng không thông thuộc lắm về Kiếm Vương Triều… Vẫn nên tính toán cho kĩ càng đã!”.
Tuy Lâm Chính đã tiến vào cảnh giới Lục Địa Thần Tiên, nhưng anh chỉ có một người, sao có thể đối đầu với một nước như Kiếm Vương Triều chứ?
Nếu Lâm Chính dành quá nhiều thời gian ở Kiếm Vương Triều, nhỡ Thiên Trì đến tấn công thì phải làm sao?
“Không sao, chuyến đi này sẽ không mất nhiều thời gian quá đâu”.
Lâm Chính bình thản nói: “Tôi muốn ông phái ngay người đi tìm một người giúp tôi, có người này là sẽ hạ được Kiếm Vương Triều chỉ trong vài ngày”.
Tông chủ Thanh Huyền Tông ngạc nhiên: “Ai vậy?”.
“Một cô gái tên là Cẩm Huyền Nữ”.
Nghe tiếng hô đó, cả hiện trường im ắng vô thanh.
Đám người Ngạo Kim ngơ ngác nhìn người đó, dường như linh hồn cũng bị rút cạn, chẳng khác nào xác chết biết đi.
Ngạo Hàn Mai thì vui mừng như điên.
Cô ta nhìn về phía người đó, vội hỏi: “Minh chủ đang ở đâu?”.
“Đã vào thành rồi!”.
“Mau theo tôi đi nghênh đón minh chủ!”.
Ngạo Hàn Mai vô cùng kích động, lập tức sắp xếp dẫn mọi người đi đến cổng thành.
Ngạo Kim sợ hãi, vẻ mặt cực kỳ khó coi.
“Ngạo Kim, lần này phải làm sao?”.
“Lâm… Lâm minh chủ đến rồi, chúng ta sắp tiêu rồi, tiêu cả rồi!”.
“Lâm minh chủ đánh bại ông tổ nhà họ Mãn, thăng cấp Lục Địa Thần Tiên, làm chấn động toàn bộ vực Diệt Vong. Đó là thần tiên đấy, chúng ta lấy gì chống đối với người đó?”.
“Ngạo Kim đại nhân, chúng ta không phải đối thủ của Lâm minh chủ… Đầu hàng đi!”.
“Phải đấy, Ngạo Kim đại nhân, đầu hàng đi, nếu không… chúng ta sẽ mất mạng!”.
Bọn họ run rẩy, run giọng nói.
Ngạo Kim toát đầy mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, há hốc miệng không biết nên nói gì.
Đúng lúc đó, một đoàn người đi tới, dẫn đầu là Lâm Chính.
Anh cưỡi ngựa đi đến, nhóm người Ngạo Hàn Mai đi theo hai bên trái phải, nhìn chằm chằm Ngạo Kim ở phía sau kết giới.
Ngạo Kim run rẩy càng dữ dội.
Lúc này, Lâm Chính phóng ra khí thế, lan tràn về phía đó.
Mới chỉ cảm giác được luồng khí thế đó, đám người Ngạo Kim đã không còn tâm tư phản kháng, thậm chí cả kết giới trước mặt cũng rung chuyển.
Chốc lát sau.
Vù! Vù! Vù! Vù…
Kết giới vỡ tan.
Phịch!
Đám người Ngạo Kim lập tức quỳ xuống đất, không dám đứng dậy.
Lâm Chính đi tới phía trước, nhìn xuống Ngạo Kim đang quỳ dưới đất, bình tĩnh nói: “Nghe nói ông muốn tạo phản?”.
“Minh chủ, oan… oan cho tôi quá, sao… sao tôi dám tạo phản? Đâu dám… đâu dám…”.
Ngạo Kim lắp bắp, vội vàng cười gượng, giảo biện.
“Ngạo Kim, ông đúng là vô liêm sỉ! Các ông đột nhiên tạo phản, giết hại đội vệ binh của tôi, định khống chế tôi. Nếu chị tôi không kịp thời ra tay, tôi đã trở thành tù nhân của các ông. Bây giờ Lâm minh chủ đến, ông lại không chịu thừa nhận? Thật nực cười!”.
Ngạo Hàn Mai nói.
“Đưa thi thể của những người bị sát hại đến đây!”.
Ngạo Vi Âm phất tay.
Người phía sau lập tức đi khiêng thi thể tới đặt trước mặt bọn họ.
Ngạo Kim nhìn ngây ngốc, sau đó sợ hãi hô lên: “Minh chủ tha mạng! Minh chủ tha mạng!”.
“Minh chủ, tha cho chúng tôi đi, chúng tôi nhất thời bị Ngạo Kim mê hoặc nên mới phạm lỗi lớn, cầu xin cậu tha mạng!”.
“Minh chủ, hãy cho chúng tôi thêm cơ hội!”.
“Minh chủ…”.
Người đi theo Ngạo Kim quỳ cả xuống, không ngừng dập dầu, giống như phát điên.
Lâm Chính quay đầu nhìn Ngạo Hàn Mai: “Theo quy tắc của thế gia Ngạo Tuyết, những kẻ phản bội này phải xử lý thế nào?”.
“Giết không tha!”.
Ngạo Hàn Mai hầu như nói ngay lập tức.
“Vậy được, cô giải quyết đi”.
Lâm Chính bình tĩnh nói: “Nhớ rõ, phải làm sạch sẽ một chút, diệt cỏ phải diệt tận gốc! Không được bỏ sót, nếu không, lần tới e là cô sẽ không có may mắn như vậy”.
Ngạo Hàn Mai run rẩy, ngạc nhiên nhìn Lâm Chính, lập tức hiểu được ý anh.
Lâm Chính không nói gì nhiều, chỉ đứng ở một bên, yên tĩnh chờ đợi.
Ngạo Hàn Mai biết nếu giờ phút này còn nhân từ nương tay, mình sẽ không thể ngồi vững trên vị trí này.
Cô ta hít sâu một hơi, quay đầu lại, quát to: “Bắt lấy đám người Ngạo Kim, tất cả chi tộc tham gia vào việc tạo phản lần này xử tử toàn bộ, không chừa một ai!”.
“Hả?”.
Ngạo Kim trợn tròn mắt.
Người ở đây đều sợ hãi.
Ngay cả các thành viên chấp pháp cũng ngạc nhiên nhìn về phía Ngạo Hàn Mai.
“Đây là lệnh của gia chủ, các người muốn kháng lệnh sao?”.
Ngạo Hàn Mai quát lên.
“Vâng!”.
Các thành viên chấp pháp hít sâu một hơi, đi về phía Ngạo Kim.
“Khốn nạn! Ngạo Hàn Mai, cô không chừa đường sống cho tôi, tôi sẽ giết cô!”.
Ngạo Kim biết mình sẽ chết chắc, dứt khoát đứng dậy, lao về phía Ngạo Hàn Mai.
Ánh mắt Ngạo Hàn Mai lạnh băng, lập tức rút hàn kiếm ra chuẩn bị đỡ đòn.
Đúng lúc đó.
Ầm!
Một luồng khí ý vô thượng giáng từ trên trời xuống, đánh lên người Ngạo Kim.
Trong nháy mắt, xác thịt của Ngạo Kim nổ thành sương máu, chết thảm tại chỗ.
Tất cả mọi người kinh hãi, vội vàng nhìn lại.
Đó là Lâm Chính ra tay!
“Một chiêu giết chết trong nháy mắt?”.
Các cao thủ của thế gia Ngạo Tuyết đều hoảng sợ hít ngược một hơi.
Ở thế gia Ngạo Tuyết, Ngạo Kim cũng được xem là cao thủ hàng đầu.
Trước mặt Lâm Chính, ông ta lại chẳng khác nào sâu kiến, vung tay là có thể giết chết!
Đây là năng lực của Lục Địa Thần Tiên sao?
“Ngạo Hàn Mai là vợ tôi, các người giết cô ấy tất nhiên tôi không thể khoanh tay đứng nhìn, các người muốn chết không toàn thây sao?”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
Những người còn lại nghe vậy đều sợ đến mức không dám phản kháng, quỳ xuống đất run lẩy bẩy, ruột gan như sắp vỡ tung.
Thành viên chấp pháp bắt lấy tất cả bọn họ, nhốt vào đại lao.
Ngạo Hàn Mai sửng sốt nhìn anh, một lúc lâu sau mới sực tỉnh.
Không ngờ người chồng trên danh nghĩa của mình đã bước vào cảnh giới khiến vô số người thèm khát…
Có một người chồng thần tiên là trải nghiệm như thế nào?
Ngạo Hàn Mai rất muốn hỏi xem suy nghĩ của người khác…
Chương 4362: Truyền thụ kiến thức
Đám người Ngạo Kim bị xử tử, Lâm Chính cũng không định ở lại thế gia Ngạo Tuyết quá lâu.
Tất cả trọng tâm trước mắt đều tập trung ở núi Thiên Thần.
Lần này phải bảo Từ Chính nghiên cứu cho ra phương pháp vào long mạch ở dưới lòng đất.
Không giải quyết hai mối họa Diệp Viêm và ông tổ nhà họ Mãn, Lâm Chính ngủ cũng không yên giấc.
Tối hôm đó, Ngạo Hàn Mai tổ chức tiệc tiếp đón Lâm Chính.
Mặc dù Lâm Chính không có hứng thú nhưng vẫn tham dự tiệc.
Lúc này, người của thế gia Ngạo Tuyết đã không còn ý kiến gì với Lâm Chính, thậm chí còn cảm thấy vinh hạnh.
Suy cho cùng, có thể đi theo một vị Lục Địa Thần Tiên, bao nhiêu người năm mơ cũng không dám mơ tới.
Đặc biệt là uống rượu dùng bữa cùng một phòng với thần tiên, đây là vinh hạnh cỡ nào?
“Lâm minh chủ, tôi mời cậu một ly, chúc cậu thọ cùng đất trời, phúc đến vô song!”.
Một tộc trưởng của chi tộc lấy can đảm, cầm ly rượu tiến tới chúc rượu.
Lâm Chính mỉm cười, nâng ly uống.
Thấy Lâm Chính hòa nhã như vậy, tộc trưởng của các tộc khác cũng không ngồi yên được nữa, lần lượt đứng dậy chúc rượu.
“Lâm minh chủ, tôi mời cậu một ly!”.
“Minh chủ, tôi mời cậu!”.
“Minh chủ…”.
Bọn họ kéo đến, vô cùng kích động, vô cùng nhiệt tình.
Lâm Chính cũng không từ chối ai.
Sau ba vòng rượu, Lâm Chính đặt ly xuống, quay đầu nói: “Ngạo Mai, phái người theo dõi tình hình bên phía Tiên Cốc và Tiên Tộc cho tôi, vài ngày sau tôi muốn đi đến đó một chuyến”.
“Đi đến đó làm gì?”.
Ngạo Hàn Mai thắc mắc hỏi: “Không phải anh đã chữa khỏi vết thương trên người rồi sao?”.
“Vết thương của tôi đã chữa khỏi, nhưng khoáng thạch ở hai nơi đó không hề tầm thường. Tôi định nâng đỡ một vài người, để bọn họ trở thành sức chiến đấu đáng tin cậy của liên minh Thanh Huyền chúng ta. Ví dụ như cô, nếu sức mạnh phi thăng của cô biến dị, tôi nghĩ cô có thể ngồi vững ở vị trí gia chủ của thế gia Ngạo Tuyết”.
“Sức mạnh phi thăng biến dị?”.
Ngạo Hàn Mai sửng sốt.
“Nói chị cô ngày mai đi với tôi đến liên minh Thanh Huyền. Tôi sắp mở lớp, truyền thụ kiến thức cho người có nền tảng tốt, trợ giúp bọn họ sớm ngày bước vào cảnh giới Thần Tiên”.
Lâm Chính nói.
"Vậy sao được?”.
Ngạo Hàn Mai nghe vậy lập tức sốt ruột: “Ai cũng sợ Lục Địa Thần Tiên là vì có rất ít người lên được cảnh giới đó. Nếu anh giúp nhiều người tiến vào cảnh giới Lục Địa Thần Tiên, khiến cho Lục Địa Thần Tiên đâu đâu cũng thấy thì địa vị và quyền thế của anh chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng! Không được, không thể làm vậy!”.
“Không sao”.
Lâm Chính cười nói: “Sau chuyện Vu Hồng, tôi coi như đã có được một bài học, người mà tôi truyền dạy đều đáng để tín nhiệm! Yên tâm, dù họ có trở thành Lục Địa Thần Tiên cũng sẽ không phản bội tôi! Huống hồ, kẻ địch sau này mà tôi phải đối mặt không hề tầm thường, chỉ dựa vào một Lục Địa Thần Tiên như tôi chưa chắc có thể đối phó…”.
Ngạo Hàn Mai há hốc miệng, không phản bác nữa.
“Đợi Ngạo Vi Âm nghe giảng xong sẽ về giảng lại cho cô, cô lĩnh ngộ kém hơn chị cô nhiều”.
“Vâng…”.
Sau bữa tiệc, Lâm Chính ở lại thế gia Ngạo Tuyết một đêm.
Sáng ngày hôm sau, anh và Ngạo Vi Âm rời khỏi vùng đất cực hàn, tiến về liên minh Thanh Huyền.
Lúc này, ở nơi đóng quân mới của liên minh Thanh Huyền trên núi Thiên Thần, mười mấy bóng người đứng bên ngoài điện đường mà vô số người vực Diệt Vong từng vô cùng sợ hãi.
Ngu Sơn Thủy, Vương Nhất Thánh, Sở Thu, thành chủ Nam Ly Thành, trang chủ Vân Tiếu,…
Tất cả lực lượng chiến đấu đỉnh cao của liên minh Thanh Huyền đều đã đến.
Ngoài bọn họ ra, Độc Cô Vấn và Hạo Thiên cũng đến đây.
Độc Cô Vấn đến thì không có gì bất ngờ, nhưng Hạo Thiên cũng đến thì quả thật nằm ngoài dự liệu của mọi người.
“Không ngờ Hạo Thiên các chủ cũng đến đây”.
Độc Cô Vấn liếc nhìn Hạo Thiên, khẽ gật đầu, xem như chào hỏi.
“Ha ha, Thần Tiên chỉ điểm, sao tôi lại không đến được chứ?”.
Hạo Thiên cưới lớn, sau đó nhìn Độc Cô Vấn: “Cậu chủ Độc Cô, nói tới, Độc Cô Thành các cậu không bị diệt là vì Lâm minh chủ niệm tình cậu. Nếu tôi là cậu thì đã sớm tiếp quản Độc Cô Thành, tốt hơn để người bố có tầm nhìn nông cạn của cậu quản lý nhiều”.
Độc Cô Vấn không nói gì.
Bọn họ lặng lẽ chờ đợi.
Nhưng đợi cả buổi trưa cũng không thấy Lâm Chính xuất hiện.
Bọn họ không ai oán trách mà chỉ đứng im đó.
Đợi đến ba giờ chiều, Lâm Chính mới dẫn Ngạo Vi Âm đến bên ngoài đại điện.
“Vào trong cả đi!”.
Lâm Chính xách theo một túi da rắn, hô lên một tiếng, sau đó đi vào trong.
Mọi người vội vàng đi theo.
Chương 4363: Ứng phó
“Đến cả rồi à?”.
Lâm Chính ngồi trên ghế, bảo mọi người lần lượt ngồi xuống, sau đó nói.
“Bẩm minh chủ, đến cả rồi”.
Sở Thu chắp tay.
“Ừ”.
Lâm Chính gật đầu, sau đó ném túi da rắn cho Sở Thu: “Chia những thứ này cho mọi người, mỗi người một viên”.
“Vâng”.
Sở Thu gật đầu, lấy đá trong túi da rắn ra, lần lượt giao cho mọi người.
Bọn họ nhìn thấy thì ngạc nhiên không thôi.
“Lâm minh chủ, cậu cho chúng tôi đá để làm gì?”.
Ngu Sơn Thủy thắc mắc.
“Đây không phải đá bình thường”.
Hạo Thiên cầm đá lên, nhắm mắt cảm nhận, sau đó đột nhiên mở bừng mắt, vẻ mặt chấn động: “Năng lượng trong này… thật dồi dào! Kỳ thạch! Kỳ thạch!”.
Nhìn đến đó, Hạo Thiên đứng lên: “Lâm minh chủ, đá này là… từ đâu ra?”.
“Ở vùng cực hàn, nhưng khai thác có độ khó rất lớn, chỉ có dị hỏa mạnh nhất mới có thể khai thác”.
Lâm Chính bình tĩnh nói: “Viên đá này xem như là món quà nhỏ dành cho mọi người. Mọi người có viên đá này, sức mạnh phi thăng sẽ có thể biến dị, đương nhiên độ mạnh yếu của biến dị thì phụ thuộc vào mỗi người”.
“Sức mạnh phi thăng biến dị?”.
Mọi người nhìn chăm chăm viên đá với ánh mắt nóng rực, một lúc lâu sau mới dời mắt đi.
“Tiếp theo, tôi sẽ dạy mọi người làm sao hấp thu năng lượng trong đá, giúp sức mạnh phi thăng của mọi người biến dị”.
“Ngoài ra, tôi cũng sẽ nói qua về cảm ngộ và kinh nghiệm khi bước vào Lục Địa Thần Tiên”.
“Mọi người phải chăm chú lắng nghe”.
Anh nói xong, mọi người tập trung tinh thần, Vương Nhất Thánh còn lấy giấy bút ra ghi chép.
Lâm Chính nhắm hai mắt lại, bắt đầu giảng giải.
Một bài giảng tốn mất hai ngày.
Mọi người nghe say mê, như mới tỉnh mộng.
…
Thiên Trì.
Nữ Hoàng đứng một mình bên Thiên Trì rực rỡ xán lạn, nhìn chằm chằm nước hồ thần thánh xanh thẳm trong hồ, rơi vào suy tư.
“Bái kiến bệ hạ!”.
Lúc này, một ông lão đi tới, cúi người, khẽ giọng nói.
“Do thám được gì rồi?”.
Nữ Hoàng không quay người mà bình thản lên tiếng hỏi.
“Bẩm bệ hạ, theo thám tử báo cáo, hiện nay liên minh Thanh Huyền không có bất cứ hành động nào. Sau khi bọn họ dời nơi đóng quân đến núi Thiên Thần thì bắt đầu việc xây dựng lại, nhiều vật liệu xây dựng và một số dụng cụ hiện đại được đưa vào cung điện bên trong Thiên Thần Điện. Có vẻ Lâm minh chủ có thí nghiệm mới gì đó tiến hành ở trong đó”.
Ông lão cung kính đáp.
“Cung điện đó là một trong những lối ra vào long mạch dưới lòng đất, tôi nghĩ chắc hẳn Lâm minh chủ muốn vào long mạch dưới lòng đất”, Nữ Hoàng nói.
“Nghe nói ông tổ nhà họ Mãn chưa bị Lâm minh chủ giết chết, mà là trốn vào long mạch dưới lòng đất…”.
“Thế à… Quả đúng như tôi đoán, ông tổ nhà họ Mãn không đủ điều kiện phi thăng, ông ta được người khác giúp miễn cưỡng nâng lên. Nếu không, Lục Địa Thần Tiên chân chính sao lại bị một kẻ vừa bước vào cảnh giới Thần Tiên như Lâm Chính truy sát?”.
Nữ Hoàng lạnh lùng nói, ánh mắt lộ vẻ khinh thường.
“Nữ Hoàng bệ hạ, người còn lại của Phương Thôn Cốc đã chạy tứ tán, tàn dư của nhà họ Mãn đều chạy khỏi vực Diệt Vong ngày hôm qua, đến thế giới thế tục lánh nạn. Những người đắc tội với liên minh Thanh Huyền thì lựa chọn đầu hàng hoặc là chạy nạn. Thiên Trì chúng ta… nên lựa chọn thế nào đây?”.
Ông lão thận trọng hỏi.
“Ông nghĩ thế nào?”.
Nữ Hoàng quay đầu hỏi.
Ông lão do dự một lúc, chắp tay nói: “Tôi lớn gan xin Nữ Hoàng quy hàng Lâm minh chủ!”.
“Quy hàng?”.
Khí tức của Nữ Hoàng bỗng trở nên tàn nhẫn đáng sợ, đôi mắt tràn ngập hàn khí, lạnh lùng nhìn ông lão: “Tôi là Nữ Hoàng Thiên Trì! Sao có thể dễ dàng đầu hàng người khác? Huống hồ, nước thần Thiên Trì này là do tổ tiên Thiên Trì chúng tôi tích góp truyền thừa lại. Nếu tôi đầu hàng, chẳng phải nước thần sẽ thuộc về người khác hay sao?”.
“Nhưng… bệ hạ, thực lực của Thiên Trì chúng ta hiện nay không đủ để đối kháng với Lục Địa Thần Tiên! Hơn nữa, nghe nói sức mạnh phi thăng của Lâm minh chủ đã biến dị hai lần, vô cùng mạnh mẽ, lại còn nắm giữ truyền thừa của thần mộ chí tôn, tay nắm Thiên Sinh Đao… Chỉ sợ toàn bộ vực Diệt Vong không có ai là đối thủ của cậu ta”.
Ông lão run rẩy, vội khuyên nhủ.
“Khốn nạn!”.
Nữ Hoàng quay người, một luồng khí ý dồi dào đáng sợ đột ngột đánh về phía ông lão.
Ông lão bị đánh nằm sấp xuống đất, miệng nôn ra máu, không đứng dậy được.
“Tưởng tôi không biết tâm tư của mấy người sao? Các người đầu hàng, Lâm minh chủ chưa chắc sẽ giết các người, các người lại được đi theo một vị Lục Địa Thần Tiên, thành tựu sau này sẽ còn cao hơn bây giờ! Các người chỉ suy nghĩ cho bản thân mình, không quan tâm đến hoàn cảnh của tôi! Người của Thiên Trì ai cũng có thể đầu hàng, nhưng tôi thì không!”.
Nữ Hoàng Thiên Trì lạnh lùng quát.
Cô ta là Nữ hoàng, từng chứng kiến nhiều thế tộc nhỏ đầu hàng thế tộc lớn cuối cùng có kết cục bi thảm. Lãnh tụ của những thế tộc nhỏ đầu hàng, dù lúc đó không bị giết thì sau này cũng sẽ bị người của thế tộc lớn lấy các loại lý do để loại trừ.
Nhất là người tu luyện phái nữ như cô ta, bị ép hợp tu là chuyện thường, gặp phải người tính tình tàn nhẫn thì thậm chí còn bị biến thành lô đỉnh!
“Nghe lệnh, từ hôm nay mở tất cả kết giới, triệu hồi tất cả người của Thiên Trì quay về, chuẩn bị ứng chiến bất cứ lúc nào”.
“Bệ hạ…”.
“Đi mau!”.
Ông lão bất đắc dĩ, chỉ đành bò dậy, chắp tay rời đi.
Nữ Hoàng Thiên Trì quay người lại, nhìn hồ nước thần xán lạn, đột nhiên tung người nhảy vào trong đó…
Chương 4364: Tỉnh lại
Bài học kết thúc vào ngày thứ 3. Vừa tan học đám đông đã vội vàng chào Lâm Chính và chạy đi bế quan tu luyện. Lâm Chính thở phào đi về phía Phượng Hải Các mới xây dựng.
“Minh chủ”, bên trong Phượng Hải Các, mọi người thấy anh tới thì vui mừng hò reo và đứng dậy hành lễ.
“Nằm xuống tĩnh dưỡng đi”, Lâm Chính nghiêm mặt nói.
“Vâng minh chủ”.
“Nghe đây, tất cả thuốc điều trị cho mọi người đều dùng loại tốt nhất, không được tiết kiệm gió chưa”.
Lâm Chính dặn dò người hộ lý.
“Minh chủ yên tâm, chúng tôi luôn dùng loại tốt nhất”, người bên cạnh mỉm cười.
“Ừm”, Lâm Chính gật đầu bước đi. Những người bị thương cảm động rơi nước mắt.
“Minh chủ tới rồi”.
Lúc này một bóng hình ngồi xe lăn nhìn thấy Lâm Chính thì định đứng dậy, nhưng do cơ thể còn yếu nên không thể. Lâm Chính thấy vậy bèn bước tới ghì người này xuống. Đó chính là Hoa Thiên Hải.
“Thế nào, Hoa băng chủ, đã hồi phục thế nào rồi”, Lâm CHính cười nói.
“Đã hồi phục được bảy, tám phần rồi. Chỉ có điều khí mạch bị ảnh hưởng nên không kích hoạt chân khí được”, Hoa Thiên Hải cười lúng túng.
“Tĩnh dưỡng cho tốt. Đợi sau khi ông hồi phục thì tôi giúp ông biến dị sức mạnh phi thăng, giúp ông bước vào cảnh gới thần tiên”, anh nói.
“Cảnh...giới thần tiên sao?”, Hoa Thiên Hải đỏ mặt, nín thở.
“Bố xem, chưa khỏi mà đã nghĩ tới những chuyện xa vời vợi rồi. Bố tưởng ai cũng như Lâm minh chủ có thể hiểu rõ thiên đạo trở thành người phi phàm sao Con thấy bố nên thôi đi ấy”.
Lúc này một bóng hình bước tới,đẩy xe cho Hoa Thiên Hải và mỉm cười. Đó là Hoa Vi Vi. Cô ta chỉ bị trúng hàn độc, không bị thương gì nhiều nên đợi khi hàn độc được đẩy ra hết là hồi phục lại như thường.
“Vi vi, chăm sóc bố cô cho tốt, tôi đi lên lầu xem thế nào”, Lâm Chính mỉm cười
“Vâng minh chủ mau đi đi. Có vẻ cô Ái Nhiễm đã hồi phục được ý thức rồi nhưng vẫn chưa tỉnh hoàn toàn, cứ gọi tên anh suốt”, Hoa Vi Vi mỉm cười
“Vậy sao?”, Lâm Chính vội đi lên lầu.
Anh chạy lên đỉnh lầu Phượng Hải Các, một bóng hình xinh đẹp đang ngồi đầu giường lau mồ hôi cho Ái Nhiễm.
Ái Nhiễm vẫn nhắm mắt, đôi môi nhợt nhạt không ngừng mấp máy, phát ra âm thanh yếu ớt.
“Lâm...chính...”, Lâm Chính cảm thấy trái tim như vỡ tan. Anh bước tới nắm tay Ái Nhiễm.
“Ái Nhiễm tôi ở đây”, Lâm Chính nói.
Bóng hình kia giật mình, lúc này mới ý thức được có người có mặt
“Lâm minh chủ đã lâu không gặp", cô gái mỉm cười.
“Hóa ra là cô Tề?”
Lâm Chính gật đầu: “Cô vất vả rồi”.
“Tôi và Ái Nhiễm vốn là bạn tốt. Lúc trước tôi định tới giúp đỡ nhưng gia tộc phản đối, giờ Lâm minh chủ đã đánh bại nhà họ Mãn, vang danh khắp vực Diệt Vong, các thế tộc khác chỉ muốn được gia nhập liên minh Thanh Huyền nên lần này gia tộc của tôi đã ủng hộ tôi rồi”, Tề Thủy Nguyệt mỉm cười.
Lâm Chính không nói gì, chỉ nhìn chân của Tề Thủy Nguyệt, chân của cô gái đã có thể đi lại như người bình thường. Xem ra thuốc có tác dụng
“Lâm Chính”
Lúc này giọng nói nhỏ vọng tới. Lâm Chính quay lại nhìn thì thấy Ái Nhiễm đã từ từ mở mắt...
Chương 4365: Đi một chuyến
“Lâm Chính? Là anh thật sao? Tôi… tôi không nằm mơ đấy chứ?”.
Ái Nhiễm khó nhọc mở mắt, dè dặt đưa tay ra, muốn vuốt ve khuôn mặt Lâm Chính, nhưng do cơ thể quá yếu ớt, nên không thể nhấc nổi cánh tay.
Lâm Chính bắt lấy tay Ái Nhiễm, áp lên mặt mình, dịu dàng cười nói: “Cô không nằm mơ, là tôi đây! Ái Nhiễm, không sao rồi, tôi đã đến rồi!”.
Ái Nhiễm sửng sốt, nước mắt bỗng trào ra.
Cô ta không biết mình đã từng chết một lần.
Khi gặp lại Lâm Chính, tâm trạng khó nói thành lời kia bỗng chốc bùng nổ.
Tề Thủy Tâm rất thức thời lui ra khỏi lầu các.
“Đúng rồi, núi Thiên Thần sao rồi? Lâm Chính, có người tấn công núi Thiên Thần… Tộc nhân của tôi sao rồi? Núi Thiên Thần có còn không?”.
Đúng lúc này, hình như Ái Nhiễm nghĩ ra gì đó, vội vàng hỏi.
Lâm Chính mỉm cười chua chát, xoa đầu cô ta đáp: “Bây giờ chúng ta đang ở núi Thiên Thần, tộc nhân của cô… cũng đều bình an vô sự”.
“Vậy thì tốt… Lâm Chính, tôi đã không phụ sự ủy thác của anh…”
Ái Nhiễm ngẩng mặt lên cười đáp.
Nhưng Lâm Chính biết đây không phải là điều cô ta muốn nói nhất.
“Ái Nhiễm, tôi nợ cô rất nhiều”.
Sao Lâm Chính có thể không nhìn ra thâm ý trong đôi mắt kia chứ? Anh hít sâu một hơi, nhỏ giọng đáp.
Nhưng Ái Nhiễm lại lắc đầu.
“Từ lâu hai chúng ta đã không nợ nần gì nhau rồi…”
Lâm Chính không nói gì.
Khuôn mặt Ái Nhiễm tươi cười, nhỏ giọng nói chuyện với Lâm Chính.
Cô ta bỗng dưng rất muốn nói chuyện, có lẽ được nói chuyện trên trời dưới đất với người trong lòng mình cũng là một sự ưu ái.
Lâm Chính kiên nhẫn nói chuyện cùng.
Đến khi Lâm Chính ra ngoài, thì Ái Nhiễm đã ngủ.
“Cô Tề, làm phiền cô thời gian này chăm sóc Ái Nhiễm giúp tôi”.
Lâm Chính đi xuống lầu, nói với Tề Thủy Tâm đang đứng chờ ở hành lang.
“Lâm minh chủ yên tâm, tôi sẽ chăm sóc Ái Nhiễm chu đáo”, Tề Thủy Tâm gật đầu.
Lâm Chính thở dài, ánh mắt đầy phức tạp, anh không nói gì, xoay người rời khỏi Phượng Hải Các.
Vì Lâm Chính, Ái Nhiễm có thể bất chấp tính mạng, chỉ riêng điều này thì Lâm Chính biết cả đời này anh cũng khó mà trả hết nợ cho cô ta.
Lâm Chính lắc đầu, nhanh chân đi về phía điện đường.
Lúc này, tông chủ Thanh Huyền Tông đang chờ ở bên trong.
Đám thành chủ Nam Ly Thành, trang chủ Vân Tiếu đều đang bế quan, hiện giờ sự vụ lớn nhỏ trong liên minh đều do tông chủ Thanh Huyền Tông phụ trách.
“Bái kiến minh chủ!”.
Tông chủ Thanh Huyền Tông vội hành lễ.
“Tông chủ khách sáo quá, tôi nghe người nói ông có việc quan trọng cần gặp tôi?”.
Lâm Chính cười hỏi.
“Bẩm minh chủ, chuyện là thế này, thuộc hạ vừa nhận được tin do tai mắt của chúng ta báo, nói Thiên Trì đang bí mật liên lạc với Kiếm Vương Triều ở phía Bắc để xin trợ giúp từ bên ngoài. Kiếm Vương Triều ở phía Nam của chúng ta, Thiên Trì ở phía Bắc, nếu bọn họ có hành động thì kiểu gì cũng sẽ gây những phiền phức không cần thiết cho chúng ta. Thuộc hạ nghĩ chúng ta nên nhanh chóng giải quyết mầm họa này”.
Tông chủ Thanh Huyền Tông cung kính nói.
Lâm Chính nghe thấy thế liền trở nên trầm tư, sau đó gật đầu: “Chọn ngay ba nghìn người có năng lực, ông cùng tôi đến Kiếm Vương Triều một chuyến”.
“Ba nghìn?”.
Tông chủ Thanh Huyền Tông sửng sốt: “Minh chủ, Kiếm Vương Triều là một nước, nhân khẩu mấy trăm nghìn người, ba… ba nghìn người thì sao có thể hạ được chứ? Huống hồ chúng ta cũng không thông thuộc lắm về Kiếm Vương Triều… Vẫn nên tính toán cho kĩ càng đã!”.
Tuy Lâm Chính đã tiến vào cảnh giới Lục Địa Thần Tiên, nhưng anh chỉ có một người, sao có thể đối đầu với một nước như Kiếm Vương Triều chứ?
Nếu Lâm Chính dành quá nhiều thời gian ở Kiếm Vương Triều, nhỡ Thiên Trì đến tấn công thì phải làm sao?
“Không sao, chuyến đi này sẽ không mất nhiều thời gian quá đâu”.
Lâm Chính bình thản nói: “Tôi muốn ông phái ngay người đi tìm một người giúp tôi, có người này là sẽ hạ được Kiếm Vương Triều chỉ trong vài ngày”.
Tông chủ Thanh Huyền Tông ngạc nhiên: “Ai vậy?”.
“Một cô gái tên là Cẩm Huyền Nữ”.