-
Chương 436-440
Chương 436: Gài bẫy
Kiếm thuật của Kiếm Vương cao siêu, nên mặc dù là kiếm gỗ thì từng chiêu thức vẫn vô cùng điệu nghệ.
Nhìn thấy Lâm Chính điều khiển Ứng Phá Lãng tấn công mình thì ông ta lập tức thu chiêu về, lấy thân kiếm ngăn chặn. Ông ta không dám để Ứng Phá Lãng bị thương. Nhưng ông ta cũng không thể để Ứng Phá Lãng trở thành điểm yếu của mình để Lâm Chính lợi dụng được.
“Ứng Phá Lãng, hợp lực”, lúc này Kiếm Vương hô lên.
Ứng Phá Lãng lập tức làm theo. Kiếm Vương nắm lấy cơ hội, lập tức phát lực.
Rầm.
Cơ thể của Lâm Chính bị một luồng sức mạnh kỳ lạ ập tới. Anh run bắn người, miệng phun ra máu tươi.
“Cách Sơn Đả Ngưu”.
Có người kinh hãi hô lên.
Ứng Phá Lãng cũng giật mình, lúc này mới nhận ra. Nhưng cánh tay đang túm chặt tay gã vẫn không hề buông ra mà ngược lại còn tiếp tục dúi gã xuống, khiến cơ thể gã lao về đập vào Kiếm Vương.
“Đúng là không dạy cho một bài học thì không được
“Hự…”
Cơ thể Lâm Chính run rẩy, có vẻ như anh không cầm cự được thêm nữa. Anh không muốn bỏ cuộc, vẫn cố gắng ghì chặt lấy Ứng Phá Lãng.
Lần một!
Lần hai!
Lần ba!
Do có Ứng Phá Lãng chắn ngang nên Kiếm Vương không dễ gì ra tay với Lâm Chính. Ông ta chỉ có thể lợi dụng Cách Sơn Đả Ngưu để tấn công Lâm Chính.
Sau khi tung vài chiêu, Kiếm Vương bỗng cảm thấy có gì đó không ổn. Ông ta bỗng cảm thấy nghi ngờ, hai chân lùi về phía sau. Đúng lúc này, Lâm Chính vung cánh tay, đẩy Ứng Phá Lãng tới trước.
Ứng Phá Lãng cố gắng kiểm soát cơ thể nhưng do lực đẩy của Lâm Chính quá lớn nên cả người gã giống như xe mất phanh, mất cả thăng bằng. May mà Kiếm Vương kịp thời ra tay đỡ được gã.
“Tên Lâm Chính này đúng là bất phàm. Hắn có thể đánh bại bác sĩ Hàn Thành là có lý do của nó cả”, Ứng Phá Lãng lầm bầm, khẽ mỉm cười.
“Cậu không sao chứ?”, Kiếm Vương trầm giọng.
“Nhà tôi cũng có bác sĩ giỏi. Lúc nhỏ từng luyện võ, gãy vài cái xương thì tầm một tuần là khỏi, hoàn toàn không hề hấn gì. Những ngón tay này có lẽ không khó chữa”, Ứng Phá Lãng mỉm cười.
Kiếm Vương tật đầu: “Tôi khuyên cậu đừng đối đầu với cậu ta. Y thuật của cậu ta không phải dạng vừa, vượt sức tưởng tượng của chúng ta đấy. Cậu đừng thấy cậu ta bị thương mà nhầm, thực ra việc hồi phục vết thương với cậu ta là điều hết sức đơn giản”.
“Nhưng nếu như tôi cứ thế bỏ đi thì mất mặt quá! Người nhà tôi mà biết tôi khiến họ mất thể diện thì có lẽ tôi chẳng thể bước chân và nhà nữa”, Ứng Phá Lãng lắc đầu.
“Vậy ý cậu là?”, Kiếm Vương hỏi.
“Đương nhiên là có chết cũng phải bảo vệ sự tôn nghiêm của nhà họ Ứng rồi”, Ứng Phá Lãng mỉm cười.
Kiếm Vương chau mày, hừ giọng lạnh lùng: “Chẳng qua là cậu ép tôi ra tay mà thôi”.
“Ông cũng có thể đứng qua một bên xem kịch hay”, Ứng Phá Lãng nhún vai.
Kiếm Vương không nói gì, chỉ liếc nhìn Ứng Phá Lãng, sau đó rút kiếm nhắm về phía trước. Ông ta biết nếu còn để Ứng Phá Lãng ra tay mà gã không đấu lại được thì thần y Lâm chắc chắn sẽ xử lý gã triệt để, khi đó thì ông ta phạm phải việc thất hứa với nhà họ Ứng.
Thay vì như vậy thì chi bằng tự ông ta ra tay giải quyết người này.
Chỉ có điều…
Mới đi được vài bước, ông ta đã cảm thấy có gì đó không ổn. Đột nhiên, ông ta đột ngột ý thức được điều gì đó bèn nhìn lên thanh kiếm của mình thì thấy có vài lỗ châm xuất hiện. Ông ta ngẩng đầu, nhìn Lâm Chính và tái mặt.
“Kiếm Vương, chắc là ông không ra tay được nữa rồi”, Lâm Chính ghim châm bạc lên bàn tay bị gãy của mình, điềm đạm nói”.
“Hả?”
Ứng Phá Lãng nhìn Kiếm Vương. Mọi người cảm thấy hoang mang.
Chỉ thấy Kiếm Vương cúi đầu một cách khó khăn. Ông ta phát hiện ra ở ngực của mình có ba cây kim. ba cây kim này khá mỏng, nếu không để ý kỹ sẽ không nhìn thấy, thậm chí là còn không nhận ra được sự tồn tại của chúng. Ông ta nhìn ba cây kim bằng vẻ không dám tin, sắc mặt bỗng tối sầm lại.
“Cậu phóng kim…từ khi nào vậy?”, ông ta nói giọng khàn khàn.
“Vừa nãy thôi”, Lâm Chính nói.
“Vừa nãy sao?”, Kiếm Vương lầm bầm.
Ứng Phá Lãng giật mình, đột nhiên bừng tỉnh.
“Hóa ra…hóa ra vừa nãy…anh cố tình đỡ Cách Sơn Đả Ngưu là vì điều này”, hắn bàng hoàng.
“Chứ không anh tưởng tôi ngốc thật chắc?”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Hóa ra là vậy…”
Kiếm Vương bật cười rồi chuyển thành phẫn nộ: “Hóa ra trước đó cậu chộp thanh kiếm của tôi không phải là để ngăn đòn tấn công mà là để ghim ba cây châm lên thân kiếm, mượn sức đập của Ứng Phá Lãng lên thanh kiếm khiến thanh kiếm đập vào người tôi. Hóa ra những hành động tưởng như ngu ngốc vừa rồi đều là thiết kế cho tôi, cả việc cậu đập vào người Ứng Phá Lãng…”
Dứt lời, toàn bộ đám đông hóa đá. Kiếm Vương…lẽ nào đã bị thần y Lâm gài bẫy như thế?
“Mục tiêu ban đầu của tôi là Ứng Phá Lãng, sử dụng Ứng Phá Lãng đánh ông chỉ làm để che mắt mà thôi. Giờ ông đã được xử lý xong thì tôi cũng có thể ra tay với gã được rồi”, Lâm Chính buông tay xuống, điềm đạm lên tiếng.
Ứng Phá Lãng nghe thấy vậy thì tái mặt.
Đám đông nín thở. Cảnh tượng kinh người đã xuất hiện. Lâm Chính lấy ra một cái túi nhỏ, bên trong là một ít thuốc. Anh đắp lên ngón tay của mình.
Một lúc sau, những cánh tay vốn bị gãy bỗng có thể cử động.
“Cái…gì…”
“Giờ bắt đầu tính sổ nào…”
Lâm Chính nhìn chăm chăm Ứng Phá Lãng và sải bước đi tới.
Chương 437: Không chạy, chính xác!
Hô hấp của Ứng Phá Lãng trở nên run rẩy, hắn nhìn chằm chằm Lâm Chính bằng ánh mắt bối rối.
Rõ ràng đã gãy tay rồi, chỉ cần bôi cao, châm cứu vài cái liền khỏi, đây thực sự là Đông y sao? Nó sắp trở thành ma thuật rồi.
Như này chắc chỉ có nhà họ Lâm ở Yên Kinh mới có được y thuật như này?
"Lâm... thần y Lâm... có quan hệ gì với nhà họ Lâm ở Yên Kinh không?", Ứng Phá Lãng đột nhiên nhớ đến.
Nhưng bây giờ không phải lúc để hắn suy xét vấn đề vô nghĩa này, bởi Lâm Chính đang lại gần rồi.
Vèo!
Đúng lúc này, Kiếm Vương ở bên kia đột nhiên cử động, như mãnh thú chuẩn bị tập kích, muốn giết chết Lâm Chính.
"Giết!"
Ông ta hét lên.
Thanh kiếm gỗ lao thẳng vào tim Lâm Chính. Khí thế kinh khủng khiến da đầu người ta tê dại.
Nhưng...
Lâm Chính nhìn thẳng tiếp tục tiến về phía trước, chẳng thèm nhìn mà giết chết Kiếm Vương...
Kiếm Vương trợn tròn mắt, không chịu bỏ cuộc, tiếp tục lao lên.
Đúng lúc ông ta lại lao về phía Lâm Chính, đột nhiên...
"Hự!"
Kiếm Vương rên một tiếng, cả người vô lực ngã xuống đất, không giữ nổi thanh kiếm trong tay, cạch một tiếng thanh kiếm gỗ rơi xuống đất, ông ta cũng không đứng lên nổi nữa.
"Tiền bối Kiếm Vương!"
Văn Hải kêu lên.
Khách khứa bốn phía đều xôn xao.
Dược Vương, Minh Vũ, Hoắc Kiến Quốc, đại sư Phong Liệt đều khiếp sợ, tất cả đều không thể tưởng tượng nổi cảnh tượng này.
"Kiếm Vương, ông sao vậy?", Ứng Phá Lãng vội vàng hỏi.
"Cả người tôi.... vô lực... Ba cây châm bạc của hắn đã khiến cả người tôi tê liệt..."
Kiếm Vương yếu ớt nói.
"Cái gì?"
Ứng Phá Lãng nhướng mày.
Đúng lúc này, Lâm Chính nhảy tới. Giơ cao chân sau đó đạp vào chỗ Ứng Phá Lãng.
"Cậu Ứng, cẩn thận!", Văn Hải kêu lên.
Ứng Phá Lãng đột nhiên ngẩng đầu, sau đó hai chân điên cuồng lui về sau.
Ngay giây phút hắn lui về sau, Lâm Chính lại đạp một cước xuống đất.
Đùng!
Mặt đất nháy mắt nổi lên, như bị sấm đánh nổ tung, tiếng nổ vang trời vang lên.
Ứng Phá Lãng không đứng vững nổi, bị mặt đất lay chuyển đẩy ngã.
Mấy vị khách cũng không thể đứng vững, loạng choạng ngã xuống đất.
Nhưng Ứng Phá Lãng còn chưa kịp đứng vững lại, Lâm Chính ở bên kia đã vọt tới.
"Không ổn!"
Ứng Phá Lãng khiếp sợ, vội vàng chạy sang bên.
Ầm...
Lâm Chính tung quyền đập vào bức tường ở đằng sau...
Rắc!
Cả bức tường nháy mắt sụp đổ, đá văng tung tóe, trông như pháo hoa, vô cùng kinh khủng.
Đòn này cực kỳ hung ác!
Ứng Phá Lãng thấy cảnh này, da đầu liền tê dại.
Đòn này nếu trúng người hắn thì chẳng khác nào đánh thủng hắn!
"Anh có vẻ cũng khá linh hoạt nhỉ".
Lâm Chính thu cú đấm lại, phủi bụi trên người.
Ứng Phá Lãng không nói gì, xông đến bên Kiếm Vương. Rút ba cây châm bạc trên người ông ta ra.
Lâm Chính mạnh đến mức khó tin, chỉ có Kiếm Vương có thể đánh được với anh.
Nhưng... châm bạc vừa rút ra. Kiếm Vương vẫn không thể nhúc nhích.
"Cậu ta đã làm tê liệt hệ thần kinh của tôi, bây giờ cậu rút châm ra cũng vô dụng, chạy đi, Ứng Phá Lãng! Cậu mau chạy đi!", Kiếm Vương nhỏ giọng nói.
"Chạy! Chạy sao được! Nếu chạy, Ứng Phá Lãng tôi sau này sao còn mặt mũi đứng đây nữa chứ?", Ứng Phá Lãng mặt lộ vẻ không cam lòng.
"Không chạy mới là lựa chọn chính xác!"
Lâm Chính khẽ quát, sau đó lại vọt tới.
Ứng Phá Lãng thầm hừ một tiếng, không lựa chọn chạy mà dùng nội kình tấn công Lâm Chính.
"Tôi sẽ cho anh thấy tuyệt kỹ của nhà họ Ứng chúng tôi!", Ứng Phá Lãng nhỏ giọng nói, hai chưởng đột nhiên như một rắn quấn lấy nắm đấm thép của Lâm Chính.
Trong nháy mắt, khí trên tay Lâm Chính đột nhiên mất đi một nửa.
"Miên chưởng?", có người kinh ngạc nói.
Ứng Phá Lãng không dám sơ suất, hai chưởng lại trượt xuống, định tấn công đối thủ.
Nhưng Lâm Chính lại nhào tới.
Không có bất kỳ chiêu thức ảo ma nào, cũng chẳng dùng mấy kỹ xảo ảo diệu.
Bây giờ Lâm Chính trở về đúng bản chất của mình, dùng tốc độ và sức mạnh đơn thuần.
Hô hấp của Ứng Phá Lãng trở nên dồn dập, hắn lại muốn thử tháo chạy. Nhưng ngay giây sau, Lâm Chính đã giơ chân đạp vào bụng Ứng Phá Lãng.
Bốp!
Ứng Phá Lãng lập tức bị đạp văng ra, ngã xuống đất. Không đứng dậy nổi nữa.
"Anh Ứng!"
"Cậu Ứng!"
Mọi người vội vàng hét lên, vây quanh hắn.
Lâm Chính mặt lạnh như tiền lao tới.
"Cút đi!"
Ứng Phá Lãng nghiến răng, cố gắng đứng dậy, đẩy mấy người bên cạnh ra, nhìn chằm chằm Lâm Chính.
Cước này đá tung lục phủ ngũ tạng của hắn rồi, hắn còn có thể đứng dậy đúng là quá thần kỳ.
Lâm Chính không hề nương tay, lại tung đòn, mọi người xung quanh sợ đến mức lùi về sau.
Ứng Phá Lãng lại giơ tay muốn tung chiêu đối phó.
Hai người điên cuồng giao đấu.
Nhưng đánh được mấy chiêu, Ứng Phá Lãng chỉ cảm thấy hai cánh tay mình dường như sắp gãy đến nơi, xương sắp tan nát rồi, muốn lùi về sau nhưng bị Lâm Chính đạp trúng đầu gối, cả người ngã khụy xuống, quỳ dưới đất, sau đó Lâm Chính đá một cái, mặt Ứng Phá Lãng trúng chiêu, cả người xoay một vòng rồi mới ngã xuống đất.
Hắn hoàn toàn không phải đối thủ của anh!
Thế này khác nào bị treo ngược lên đánh!
Mọi người sợ hết hồn hết vía.
Lúc trước nếu không phải có Kiếm Vương ra tay, Ứng Phá Lãng còn có thể ngông cuồng trước mặt Lâm Chính chắc?
"Khụ khụ...", Ứng Phá Lãng ho, khóe miệng toàn là máu.
Lâm Chính tiến lên mấy bước sau đó lại ra tay.
Đúng lúc này, Ứng Phá Lãng đột nhiên móc ra từ trong ngực một khẩu súng lục tinh xảo, hắn không hề do dự nổ súng với Lâm Chính.
Đùng đùng đùng!
Ba phát súng liên tục bắn qua, khoảng cách gần như vậy, Lâm Chính không có cơ hội né tránh, ba phát đạn bắn trúng bụng anh...
Mọi người khiếp sợ...
Chương 438: Tôi cược trong súng của anh không còn đạn
"Cái gì?"
Đầu mọi người trắng xóa, không thể tin nổi cảnh này.
Minh Vũ, Hoắc Kiến Quốc, đại sư Phong Liệt, Dược Vương, Liễu Như Thi... tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.
Không ai ngờ trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Ứng Phá Lãng lại rút súng ra!
Hắn có súng?
Ngay cả Kiếm Vương cũng không ngờ đến!
Ba phát đạn bắn trúng bụng Lâm Chính, ba vệt máu lập tức xuất hiện, máu tươi chảy ra.
Cục diện xoay chuyển!
Phát súng của Ứng Phá Lãng nhắm chuẩn Lâm Chính.
Có điều may mà trong tình thế nguy hiểm Lâm Chính vẫn phản ứng kịp. Ba phát súng, hai phát trúng bụng, một phát trúng bả vai. Tránh được chỗ chí mạng, nhưng cho dù như vậy anh vẫn bị thương không nhẹ.
Lâm Chính nhìn qua vết thương trên người mình, sắc mặt lạnh lẽo nhìn Ứng Phá Lãng.
"Không được cử động!"
Chỉ thấy Ứng Phá Lãng híp mắt hét lớn, chuẩn bị sẵn tư thế nổ súng.
Lâm Chính dừng lại.
"Ha ha, đã là thời đại nào rồi thần y Lâm, mà anh còn dùng võ công? Nắm đấm của anh có nhanh đến mấy cũng sao nhanh hơn được phát đạn của tôi?”, Ứng Phá Lãng giơ súng nhìn Lâm Chính mỉm cười hung ác.
"Vậy thì anh có thể nổ súng bắn tôi không?", Lâm Chính mặt lạnh như tiền nhìn hắn nói.
"Anh hy vọng tôi giết anh sao?"
"Giết tôi? Chắc anh không giết được đâu? Chúng ta cược nhé!", mặt Lâm Chính vô cùng lạnh, hoàn toàn không quan tâm đến vết thương trên người mình.
"Cược gì?", Ứng Phá Lãng nghi ngờ.
"Tôi cược trong súng của anh không có đạn", Lâm Chính bình tĩnh nói.
Hô hấp của Ứng Phá Lãng như ngừng lại, nhưng hắn nhanh chóng bình tĩnh lại, hắn cười nói: "Được thôi, anh muốn cược thì cứ việc, để xem anh có sẵn sàng dùng mạng mình để cược không?"
"Không cần giả vờ nữa", Lâm Chính duỗi tay ra, lấy viên đạn trong vết thương ở bụng ra.
Nơi đây đẫm mùi máu tanh.
Nhưng Lâm Chính không hề nhíu mày.
Mọi người nhìn mà sững sờ.
Anh tiếp tục lấy hai viên đạn còn lại ra, sau đó ném xuống đất.
Cạch!
Viên đạn rơi xuống đất, phát ra tiếng động lạch cạch.
"Loại đạn này là đạn đặc biệt, súng của anh cũng không phải súng bình thường. Nếu như trong súng của anh còn có đạn, anh sẽ không để tôi đứng đây nói vớ vẩn, mà sẽ không do dự nổ súng, Ứng Phá Lãng, anh vốn chỉ muốn giết tôi ngay lập tức, bây giờ sao anh mãi không làm vậy? Anh định dọa tôi hả?", Lâm Chính nhìn viên đạn trước mặt nói.
Trong mắt Ứng Phá Lãng hiện lên sự kinh ngạc.
Lâm Chính bước qua.
"Dừng lại!"
Ứng Phá Lãng hét lên.
Nhưng Lâm Chính không hề dừng lại.
Cuối cùng, Ứng Phá Lãng lại không kìm được, đột nhiên thò tay vào túi áo. Lập tức lấy ra một băng đạn dự bị, hoảng loạn nhét vào trong súng.
Nhìn đến đây, tất cả mọi người đều phản ứng lại.
Lâm Chính đoán đúng rồi.
Súng trong tay Ứng Phá Lãng... không còn đạn nữa.
Nhưng hắn vừa nhét đạn vào, tay vừa cử động, Lâm Chính đã lao đến đạp tay hắn xuống đất.
"Á!"
Cổ tay truyền đến cơn đau đớn tột cùng. Ứng Phá Lãng kêu rên thảm thiết.
"Anh Ứng!"
Mọi người vô cùng lo lắng, nhưng không ai dám ngăn cản.
"Lúc trước anh đạp lên tay bạn tôi thế này, bây giờ tôi đạp lại, không quá đáng chứ?", Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Thần y Lâm... anh sẽ không chết tử tế...", Ứng Phá Lãng nghiến răng nghiến lợi, cánh tay kia dùng sức tóm lấy khẩu súng. Muốn nhắm họng súng vào Lâm Chính.
Nhưng ngay giây sau, cái chân đạp lên cổ tay chợt di chuyển, lại đạp lên bàn tay còn lại.
Lâm Chính dùng rất nhiều sức, dường như muốn nghiền nát tay hắn.
"Á..."
Ứng Phá Lãng đau đớn hét lên, cuối cùng ngất đi, không cử động nữa.
"Cái gì?"
Mọi người đều sững sờ.
Sau khi Lâm Chính giơ chân lên, cánh tay của Ứng Phá Lãng đã hòa làm một thể với cây súng kia, hoàn toàn bị nghiền nát. Xương thịt hòa chung với xác súng, ai nhìn vào cũng thấy sởn tóc gáy.
Nhưng Lâm Chính đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.
Anh lấy ra một cây châm bạc, đâm vào người Ứng Phá Lãng.
"Á...", Ứng Phá Lãng run rẩy, tỉnh lại.
Lâm Chính không hề do dự giơ chân lên, đạp lên bàn tay còn lại của hắn.
"Đừng... đừng...", Ứng Phá Lãng yếu ớt kêu rên, trong mắt ngập tràn sự sợ hãi.
Lúc trước hắn vô cùng thản nhiên và tự tin, bây giờ dáng vẻ đó đã hoàn toàn biến mất.
"Không được", Lâm Chính lạnh lùng nói, sau đó dồn thêm lực.
"Thần y Lâm, dừng tay".
Minh Vũ chợt hét lên, vội vàng lao đến.
Nhưng lời bà ta nói chẳng hề có tác dụng, Lâm Chính tiếp tục ấn xuống.
Rắc rắc...
Á..."
Tiếng kêu thảm thiết của Ứng Phá Lãng lại vang lên.
Hai tay hắn hỏng cả rồi.
Sắc mặt Minh Vũ trắng bệnh, cả người run rẩy.
Bà ta đã tưởng tượng ra được người nhà họ Ứng sẽ tức giận đến mức nào.
Nhưng lúc này Lâm Chính chợt buông lỏng chân, nhặt lấy thanh kiếm gỗ bên cạnh, kề thanh kiếm gỗ sát bên cổ Ứng Phá Lãng, sắc mặt không hề thay đổi: "Bây giờ đã đến lúc tiễn anh lên đường rồi".
"Gì cơ?"
"Dừng tay!"
"Tên họ Lâm kia! Cậu dám?"
"Mau dừng tay lại cho tôi!"
Mọi người kêu lên, sau đó vô số người lao vọt tới...
"Thần y Lâm, đừng mà!"
Liễu Như Thi cũng lao tới ôm lấy Lâm Chính, cố gắng ngăn cản anh.
Nếu giết Ứng Phá Lãng, người chết không chỉ có hắn, mà còn có Lâm Chính!
Chương 439: Tôi giết thay cậu
Phản ứng của những người này nằm ngoài dự đoán của hầu hết các khách mời.
Bất kể trước đó đánh nhau ác liệt như thế nào, cho dù có người của Sùng Tông Giáo chết, mọi người cũng chỉ sợ hãi mà thôi chứ sẽ không can thiệp.
Nhưng bây giờ, Lâm Chính vừa nhấc kiếm gỗ lên lại khiến cho tất cả mọi người dù có sợ hãi thế nào cũng không thể không quan tâm, tất cả đều xông lên ngăn cản!
Bọn họ đang làm gì vậy?
Bọn họ điên rồi sao?
Đó là Lâm Chính đấy!
Lâm Chính là người thế nào!
Kẻ giết người không chớp mắt như vậy bọn họ không sợ sao?
Không!
Bọn họ sợ!
Nhưng bọn họ còn sợ một thứ hơn!
Đó là những hậu quả nghiêm trọng sau khi Lâm Chính giết chết Ứng Phá Lãng.
Hội trường lập tức hỗn loạn.
Nhiều người không dám đứng ngoài xem nữa, bởi vì một khi Ứng Phá Lãng chết ở đây, mỗi một người ở đây đều sẽ bị liên lụy!
Vì thế lực đằng sau Ứng Phá Lãng thực sự quá mạnh!
“Thần y Lâm! Dừng tay! Đừng có mà làm loạn nữa!”
Minh Vũ lập tức xông tới, dùng cơ thể của mình đứng chắn trước người Ứng Phá Lãng, ngăn cản mũi kiếm của Lâm Chính.
Bà ta không thể bình tĩnh được, bất chấp tất cả!
Lâm Chính sắc mặt không chút thay đổi vươn tay ra, tóm lấy Minh Vũ ném sang một bên.
Minh Vũ làm sao khỏe bằng Lâm Chính được, lập tức bị ném sang một bên, ngã xuống đất vỡ đầu, máu chảy ra.
Nhưng bà ta vẫn không từ bỏ, lại xông tới, lo lắng nói: “Thần y Lâm, nếu như cậu muốn giết Ứng Phá Lãng, vậy thì hãy giết tôi trước đi!”
“Bà cho rằng tôi không dám giết bà sao?”, ánh mắt Lâm Chính hung hãn, sau đó giơ kiếm chém về phía Minh Vũ.
“Thần y Lâm, đừng mà! Cầu xin anh… Đừng kích động như vậy…”
Liễu Như Thi vội vàng ôm lấy anh, người dính sát vào lưng anh.
“Cô Liễu, chuyện này không liên quan đến cô, cô bỏ ra đi! Hôm nay Lâm Chính tôi làm gì, một mình tôi sẽ chịu hết trách nhiệm! Sẽ không liên lụy đến mọi người!”, Lâm Chính trầm giọng nói.
Liễu Như Thi đột nhiên nới lỏng cánh tay, nắm lấy kiếm gỗ của Lâm Chính, ấn vào vị trí tim mình, khuôn mặt tái nhợt nhưng vẫn vô cùng xinh đẹp tràn đầy đau đớn và căng thẳng: “Thần y Lâm, anh có thể dạy cho Ứng Phá Lãng một bài học, thậm chí có thể đánh què hắn, nhưng xin anh cho dù thế nào cũng đừng giết hắn, nếu như anh cố chấp làm như vậy thì xin anh hãy giết Như Thi đi…”
“Cô…”
Mặt Lâm Chính tối sầm xuống.
Bao nhiêu người ở đây, anh chỉ có ấn tượng tốt với Liễu Như Thi.
Dù sao Liễu Như Thi cũng đã đứng ra ủng hộ anh trong thời khắc quan trọng, thậm chí là bảo vệ anh!
Nhưng không ngờ rằng lúc này Liễu Như Thi lại đứng về phía Ứng Phá Lãng.
“Thần y Lâm, tôi biết anh rất tức giận, rất phẫn nộ, cũng không thể hiểu nổi hành động của Như Thi. Nhưng Như Thi thực sự cũng lực bất tòng tâm, nếu như anh động vào Ứng Phá Lãng, với thế lực của nhà họ Ứng, anh nhất định sẽ phải chết, vì vậy thần y Lâm, mong anh hãy tha cho Ứng Phá Lãng, coi như là Như Thi cầu xin anh. Như Thi biết mình không có tư cách khuyên anh, nhưng nếu như anh thực sự muốn giết người xả giận thì xin hãy xả giận lên người Như Thi đi… Như Thi cũng chỉ đành làm vậy thôi…”
Đôi mắt của Liễu Như Thi rủ xuống, với những giọt nước mắt lấp lánh trong đó.
Cả đời này cô ấy gần như chưa từng cầu xin ai, nhưng hôm nay cô ấy tình nguyện cầu xin giúp một người cô ấy vô cùng ghét.
Chỉ là cô ấy không mong muốn người mà cô ấy luôn ngưỡng mộ lại kết thúc như vậy.
Lời này khiến cho Lâm Chính trầm mặc.
Nhìn cô gái xinh đẹp mặc Hán phục này, trong lòng Lâm Chính cũng cảm thấy rất khó chịu.
Anh cũng không phải kẻ ngốc, đến Liễu Như Thi cũng đứng ra rồi, đủ để thấy được hậu quả sau khi giết chết Ứng Phá Lãng nghiêm trọng đến mức nào.
Tuy nhiên anh không hề sợ hãi.
Đúng lúc này, bà lão Dược Vương ở phía kia cũng bước tới.
“Thần y Lâm, cậu là một người vừa có tấm lòng độ lượng cao hơn trời lại là người có tài năng phi thường, người như cậu chắc chắn sẽ trở thành niềm tự hào của cả thế hệ. Tôi nghĩ lời của Như Thi không thể thuyết phục được cậu, cậu vẫn sẽ làm theo ý mình, bởi vì từ đầu đến cuối, cậu chưa bao giờ sợ hãi thế lực phía sau Ứng Phá Lãng, cho dù thế lực ấy có lớn mạnh thế nào…”
Dược Vương bước chân loạng choạng, giọng điệu nói chuyện có chút run rẩy.
Mọi người đồng loạt nhìn bà ấy.
Lúc này cũng chỉ có Dược Vương mới có thể khuyên được Lâm Chính thôi.
“Cả đời này của tôi chưa từng xem mạnh yếu, chưa từng quan tâm thắng bại, chỉ mong không thẹn với lòng, tên này, tôi giết được thì sẽ giết”, Lâm Chính bình thản nói.
“Tôi biết, thần y Lâm, cậu ra tay đi, chỉ hi vọng trước khi cậu ra tay, bà già này muốn cầu xin cậu một chuyện”.
“Chuyện gì?”
“Tôi hi vọng cậu có thể cưới Như Thi”, Dược Vương cười khổ nói.
“Cái gì?”, Lâm Chính ngây ra.
Liễu Như Thi cũng ngẩn ra.
Tất cả mọi người đều mơ hồ trước những lời đột ngột này của Dược Vương.
“Tiền bối Dược Vương đùa gì vậy?”, Lâm Chính khẽ hỏi.
“Tôi không thích nói đùa”, Dược Vương lắc đầu nói: “Con bé Như Thi lương thiện tốt bụng, đối xử với tất cả mọi người đều như nhau, nhưng chỉ duy có cậu, con bé lại không thể kiềm chế được được bản thân, có lẽ cảm giác của nó đối với cậu vẫn chưa phải là tình yêu, tuy nhiên tôi nghĩ nó vẫn có cảm tình với cậu”.
“Bà nội…”, khuôn mặt Liễu Như Thi lập tức đỏ bừng lên.
Dược Vương thở dài một hơi, bình tĩnh nói: “Sau khi cậu giết chết Ứng Phá Lãng, nhà họ Ứng sẽ tức giận với tất cả mọi người ở đây, chúng ta đều sẽ gặp họa. Như Thi bị bệnh nan y, từ lâu đã không sợ chết rồi, chẳng nhẽ lại quan tâm đến việc nhà họ Ứng báo thù sao? Nhưng con bé vẫn luôn quan tâm đến cậu, lo lắng cậu bị nhà họ Ứng ra tay độc ác! Bà già tôi đây cũng không sống được lâu nữa, người sắp chết, mong muốn được thực hiện nốt tâm nguyện cuối cùng. Thần y Lâm nếu như đồng ý yêu cầu này của tôi, tôi tình nguyện thay cậu giết chết Ứng Phá Lãng!”
Nói xong, Dược Vương hơi cúi đầu với Lâm Chính biểu thị quyết tâm.
Lâm Chính rơi vào trầm mặc.
Anh lạnh lùng nhìn Ứng Phá Lãng.
Cơ thể Ứng Phá Lãng run lên, vì đau nên khuôn mặt hắn hơi méo mó, nhưng nụ cười vẫn rất rõ ràng.
“Thần y Lâm… Anh cũng thấy rồi đấy…? Bây giờ… Anh cũng coi như là hiểu được thế lực phía sau tôi rốt cuộc đáng sợ đến mức nào? Bọn họ không cho phép anh giết tôi, bởi vì nếu anh giết tôi, tất cả mọi người ở đây, bao gồm cả anh đều phải chôn chung với tôi! Người anh giết không phải chỉ mỗi tôi mà là tất cả mọi người ở đây! Anh hiểu chứ?”, Ứng Phá Lãng cười nói.
Hắn biết là hắn thắng rồi.
Bản thân hắn không tự thắng được Lâm Chính!
Nhưng mọi thứ phía sau hắn đã hoàn toàn áp chế vị thần y Lâm danh tiếng lẫy lừng này.
Lâm Chính không phản kháng lời nào mà chỉ nhìn chằm chằm Ứng Phá Lãng.
Đột nhiên anh bước lên trước, đẩy Minh Vũ ra, nhấc Ứng Phá Lãng đang nằm trên mặt đất lên.
Trong phút chốc, hơi thở của những người xung quanh như nghẹt lại.
Vô số người xông lên…
“Thần y Lâm, cậu… cậu tuyệt đối đừng làm liều!”
“Lời của tiền bối Dược Vương, lẽ nào cậu không nghe rõ sao?”
“Cậu thực sự định cá chết lưới rách sao?”
Vô số lời khuyên vang lên.
Ứng Phá Lãng nghiến răng, yếu ớt phản kháng: “Anh… thực sự muốn tất cả mọi người ở đây đều chết sao?”
Chương 440: Xem xem ai mạnh hơn
Chương 440: Xem xem ai mạnh hơn
“Tất cả mọi người chết?”
Lâm Chính không chút biểu cảm lắc đầu: “Anh thực sự cho rằng tôi quan tâm đến sự sống chết của những người ở đây sao?”
Ứng Phá Lãng khẽ ngây ra.
Soạt!
Kiếm gỗ đột nhiên chém tới.
Mặc dù là kiếm gỗ nhưng lại vô cùng sắc bén, rất đáng sợ.
Soạt!
Một cánh tay của Ứng Phá Lãng bị chặt đứt ngay tại chỗ, máu phun ra như cột.
“Á!”
Ứng Phá Lãng đau đớn và run rẩy điên cuồng như bị điện giật, sắc mặt tái nhợt và những giọt mồ hôi không ngừng tuôn rơi.
Những người xung quanh há hốc mồm kinh ngạc, có người không kìm được xông tới kéo Ứng Phá Lãng từ tay Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính đạp cho kẻ đó một cái không hề thương tiếc.
Người nặng gần 100 kg bay ra như bao cát, rơi xuống đất không chút động tĩnh.
Nhưng Lâm Chính vẫn không hề nhẹ tay, lập tức xông tới, đạp mạnh vào đầu người đó.
Bụp!
Một cảnh tượng khiến mọi người kinh tởm xuất hiện.
Đầu của người đó nổ tung ngay tại chỗ như một quả dưa hấu.
Thứ dính dính màu đỏ và trắng tràn vào đế giày của Lâm Chính.
Nhiều người sợ tới mức hét lên tại chỗ, có người còn che bụng nôn mửa, gan mật trào cả ra ngoài.
“Giết người rồi! Giết người rồi!”
“Quỷ… Hắn là ác quỷ!”
Mọi người run rẩy hét lên.
Lâm Chính không hề quan tâm.
Anh quay đầu lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm đám người này, sắc bén nói: “Vì sao tôi phải quan tâm tới sự sống chết của các người?”
Tất cả mọi người đều nhìn anh.
Ánh mắt anh lạnh lùng, tiếp tục nói: “Trước đó tôi đánh nhau với Ứng Phá Lãng, Kiếm Vương can thiệp, tại sao mấy người không đứng ra? Tôi trúng ba nhát súng của Ứng Phá Lãng, vì sao các người không đứng ra? Nếu các người đã không vì tôi, vì sao tôi phải quan tâm đến các người? Các người cho rằng bây giờ cầu xin có tác dụng không?”
Mọi người không nói nên lời.
“Huống hồ, nhà họ Ứng hắn giết được các người, Lâm Chính tôi không giết được sao?”, Lâm Chính gào lên.
Lời nói tràn đầy sát ý.
Mọi người đều run rẩy dữ dội sau khi nghe lời này.
Đúng vậy, nhà họ Ứng có thể giết bọn họ, Lâm Chính vì sao không thể giết bọn họ chứ?
Người ta vừa mới san bằng Sùng Tôn Giáo rồi đấy…
Nhất thời mọi người đồng loạt lùi về sau, sợ hãi nhìn Lâm Chính, không ai dám lỗ mãng.
Còn Ứng Phá Lãng cuối cùng đã sợ hãi.
Hắn không ngờ rằng Lâm Chính lại quyết tâm đến vậy, cũng không ngờ rằng người này lại tàn nhẫn như vậy.
Nhưng bây giờ nói gì cũng vô dụng.
Đến thời khắc này, sống chết đã phụ thuộc vào Lâm Chính.
Kiếm Vương không nói gì, nằm trên mặt đất nhìn Lâm Chính.
Đám người Hoắc Kiến Quốc, Hoắc Ngạo đều há hốc mồm miệng nhìn.
Đại sư Đông Liệt cũng đông cứng tại chỗ.
Minh Vũ, Dược Vương đều như vậy.
Liễu Như Thi căng thẳng bặm môi, không nói một lời, đôi mắt mùa thu ngân ngấn lệ, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ đau khổ.
Cuối cùng Lâm Chính vẫn giơ kiếm gỗ lên.
“Đừng!”
Tất cả mọi người đều vô thức hét lên.
Nhưng… thanh kiếm gỗ không chém chết Ứng Phá Lãng mà chặt nốt cánh tay còn lại của hắn.
Phụt…
Máu tươi lại phun ra.
Ứng Phá Lãng vì mất quá nhiều máu đã sắp ngất đi.
Mọi người sững sờ.
Chỉ thấy Lâm Chính buông tay ra.
Ứng Phá Lãng yếu ớt ngã xuống đất, hai mắt hé mở, hô hấp khó khăn.
“Thần y Lâm…”, Liễu Như Thi mở miệng gọi một tiếng.
“Cô Liễu, nể mặt cô, hôm nay tôi sẽ không giết hắn”, Lâm Chính bình thản nói.
Liễu Như Thi khẽ ngây ra, cuối cùng vẻ vui mừng cũng hiện lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn.
“Thần y Lâm, anh yên tâm, tôi sẽ nghĩ cách để nhà họ Ứng không động vào anh!”, Liễu Như Thi vội vàng nói.
Cô ấy mắc bệnh nan y, từ lâu đã không quan tâm đến chuyện sống chết, cô ấy chỉ vì không muốn Lâm Chính phải đối mặt với cơn thịnh nộ của nhà họ Ứng nên mới đứng ra cầu xin.
“Thần y Lâm, cậu đưa ra quyết định rất đúng đắn”, Kiếm Vương cũng thở phào một hơi.
Mọi người đều nở nụ cười.
Bọn họ biết rằng cuối cùng bọn họ không phải đắc tội nữa rồi.
“Mau, mau đưa cậu Ứng đi cứu chữa!”, Kiếm Vương hét lên.
“Được… được, mau đi…”, Văn Hải gấp gáp nói.
Người của Sùng Tông Giáo lập tức chạy tới.
“Ai cho các người cứu?”
Lâm Chính đột nhiên hét lên một tiếng.
Tất cả mọi người lại sửng sốt.
Lâm Chính quay đầu lại, nhìn chằm chằm Văn Hải, thản nhiên nói: “Văn Hải, nợ của chúng ta… hình như vẫn chưa tính nhỉ?”
Người của Sùng Tông Giáo lại run rẩy.
“Lâm Chính, cậu vẫn muốn giết người sao?”
Giọng của Kiếm Vương trở nên căng thẳng.
Người này rõ ràng là một kẻ mất trí mà…
“Yên tâm, giết đám người này đối với tôi mà nói không có ý nghĩa gì cả!”
Lâm Chính ném thanh kiếm gỗ trong tay, thản nhiên nói: “Mà tôi cũng biết, cho dù hôm nay tôi tha cho Ứng Phá Lãng, nhà họ Ứng cũng nhất định sẽ báo thù tôi”.
“Thần y Lâm anh yên tâm, tôi nhất định sẽ bảo đảm cho anh”, Liễu Như Thi vội nói.
“Cô Liễu, Lâm Chính tôi không phải kiểu người thích dựa dẫm vào phụ nữ. Tôi đã làm ra chuyện này thì không có dự định nhờ vả ai cả, tôi tha cho hắn cũng bởi vì tôi nợ cô, cô từng đứng ra chặn kiếm giúp tôi, cũng từng đứng ra bảo vệ tôi, vì vậy tôi mới nể mặt cô!”
Liễu Như Thi mím môi, cúi đầu xuống.
“Thần y Lâm, vậy anh có ý gì?”, có người run rẩy hỏi.
“Không có ý gì, tôi cũng không định giết người nữa. Hôm nay tôi tha cho các người, cũng để các người sau này biết rằng, rốt cuộc là thế lực nhà họ Ứng mạnh hay là Lâm Chính tôi mạnh! Cứ chờ mà xem, rất nhanh sẽ biết rõ thôi!”
Vừa dứt lời, Lâm Chính lập tức xoay người đi ra cổng.
Kiếm thuật của Kiếm Vương cao siêu, nên mặc dù là kiếm gỗ thì từng chiêu thức vẫn vô cùng điệu nghệ.
Nhìn thấy Lâm Chính điều khiển Ứng Phá Lãng tấn công mình thì ông ta lập tức thu chiêu về, lấy thân kiếm ngăn chặn. Ông ta không dám để Ứng Phá Lãng bị thương. Nhưng ông ta cũng không thể để Ứng Phá Lãng trở thành điểm yếu của mình để Lâm Chính lợi dụng được.
“Ứng Phá Lãng, hợp lực”, lúc này Kiếm Vương hô lên.
Ứng Phá Lãng lập tức làm theo. Kiếm Vương nắm lấy cơ hội, lập tức phát lực.
Rầm.
Cơ thể của Lâm Chính bị một luồng sức mạnh kỳ lạ ập tới. Anh run bắn người, miệng phun ra máu tươi.
“Cách Sơn Đả Ngưu”.
Có người kinh hãi hô lên.
Ứng Phá Lãng cũng giật mình, lúc này mới nhận ra. Nhưng cánh tay đang túm chặt tay gã vẫn không hề buông ra mà ngược lại còn tiếp tục dúi gã xuống, khiến cơ thể gã lao về đập vào Kiếm Vương.
“Đúng là không dạy cho một bài học thì không được
“Hự…”
Cơ thể Lâm Chính run rẩy, có vẻ như anh không cầm cự được thêm nữa. Anh không muốn bỏ cuộc, vẫn cố gắng ghì chặt lấy Ứng Phá Lãng.
Lần một!
Lần hai!
Lần ba!
Do có Ứng Phá Lãng chắn ngang nên Kiếm Vương không dễ gì ra tay với Lâm Chính. Ông ta chỉ có thể lợi dụng Cách Sơn Đả Ngưu để tấn công Lâm Chính.
Sau khi tung vài chiêu, Kiếm Vương bỗng cảm thấy có gì đó không ổn. Ông ta bỗng cảm thấy nghi ngờ, hai chân lùi về phía sau. Đúng lúc này, Lâm Chính vung cánh tay, đẩy Ứng Phá Lãng tới trước.
Ứng Phá Lãng cố gắng kiểm soát cơ thể nhưng do lực đẩy của Lâm Chính quá lớn nên cả người gã giống như xe mất phanh, mất cả thăng bằng. May mà Kiếm Vương kịp thời ra tay đỡ được gã.
“Tên Lâm Chính này đúng là bất phàm. Hắn có thể đánh bại bác sĩ Hàn Thành là có lý do của nó cả”, Ứng Phá Lãng lầm bầm, khẽ mỉm cười.
“Cậu không sao chứ?”, Kiếm Vương trầm giọng.
“Nhà tôi cũng có bác sĩ giỏi. Lúc nhỏ từng luyện võ, gãy vài cái xương thì tầm một tuần là khỏi, hoàn toàn không hề hấn gì. Những ngón tay này có lẽ không khó chữa”, Ứng Phá Lãng mỉm cười.
Kiếm Vương tật đầu: “Tôi khuyên cậu đừng đối đầu với cậu ta. Y thuật của cậu ta không phải dạng vừa, vượt sức tưởng tượng của chúng ta đấy. Cậu đừng thấy cậu ta bị thương mà nhầm, thực ra việc hồi phục vết thương với cậu ta là điều hết sức đơn giản”.
“Nhưng nếu như tôi cứ thế bỏ đi thì mất mặt quá! Người nhà tôi mà biết tôi khiến họ mất thể diện thì có lẽ tôi chẳng thể bước chân và nhà nữa”, Ứng Phá Lãng lắc đầu.
“Vậy ý cậu là?”, Kiếm Vương hỏi.
“Đương nhiên là có chết cũng phải bảo vệ sự tôn nghiêm của nhà họ Ứng rồi”, Ứng Phá Lãng mỉm cười.
Kiếm Vương chau mày, hừ giọng lạnh lùng: “Chẳng qua là cậu ép tôi ra tay mà thôi”.
“Ông cũng có thể đứng qua một bên xem kịch hay”, Ứng Phá Lãng nhún vai.
Kiếm Vương không nói gì, chỉ liếc nhìn Ứng Phá Lãng, sau đó rút kiếm nhắm về phía trước. Ông ta biết nếu còn để Ứng Phá Lãng ra tay mà gã không đấu lại được thì thần y Lâm chắc chắn sẽ xử lý gã triệt để, khi đó thì ông ta phạm phải việc thất hứa với nhà họ Ứng.
Thay vì như vậy thì chi bằng tự ông ta ra tay giải quyết người này.
Chỉ có điều…
Mới đi được vài bước, ông ta đã cảm thấy có gì đó không ổn. Đột nhiên, ông ta đột ngột ý thức được điều gì đó bèn nhìn lên thanh kiếm của mình thì thấy có vài lỗ châm xuất hiện. Ông ta ngẩng đầu, nhìn Lâm Chính và tái mặt.
“Kiếm Vương, chắc là ông không ra tay được nữa rồi”, Lâm Chính ghim châm bạc lên bàn tay bị gãy của mình, điềm đạm nói”.
“Hả?”
Ứng Phá Lãng nhìn Kiếm Vương. Mọi người cảm thấy hoang mang.
Chỉ thấy Kiếm Vương cúi đầu một cách khó khăn. Ông ta phát hiện ra ở ngực của mình có ba cây kim. ba cây kim này khá mỏng, nếu không để ý kỹ sẽ không nhìn thấy, thậm chí là còn không nhận ra được sự tồn tại của chúng. Ông ta nhìn ba cây kim bằng vẻ không dám tin, sắc mặt bỗng tối sầm lại.
“Cậu phóng kim…từ khi nào vậy?”, ông ta nói giọng khàn khàn.
“Vừa nãy thôi”, Lâm Chính nói.
“Vừa nãy sao?”, Kiếm Vương lầm bầm.
Ứng Phá Lãng giật mình, đột nhiên bừng tỉnh.
“Hóa ra…hóa ra vừa nãy…anh cố tình đỡ Cách Sơn Đả Ngưu là vì điều này”, hắn bàng hoàng.
“Chứ không anh tưởng tôi ngốc thật chắc?”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Hóa ra là vậy…”
Kiếm Vương bật cười rồi chuyển thành phẫn nộ: “Hóa ra trước đó cậu chộp thanh kiếm của tôi không phải là để ngăn đòn tấn công mà là để ghim ba cây châm lên thân kiếm, mượn sức đập của Ứng Phá Lãng lên thanh kiếm khiến thanh kiếm đập vào người tôi. Hóa ra những hành động tưởng như ngu ngốc vừa rồi đều là thiết kế cho tôi, cả việc cậu đập vào người Ứng Phá Lãng…”
Dứt lời, toàn bộ đám đông hóa đá. Kiếm Vương…lẽ nào đã bị thần y Lâm gài bẫy như thế?
“Mục tiêu ban đầu của tôi là Ứng Phá Lãng, sử dụng Ứng Phá Lãng đánh ông chỉ làm để che mắt mà thôi. Giờ ông đã được xử lý xong thì tôi cũng có thể ra tay với gã được rồi”, Lâm Chính buông tay xuống, điềm đạm lên tiếng.
Ứng Phá Lãng nghe thấy vậy thì tái mặt.
Đám đông nín thở. Cảnh tượng kinh người đã xuất hiện. Lâm Chính lấy ra một cái túi nhỏ, bên trong là một ít thuốc. Anh đắp lên ngón tay của mình.
Một lúc sau, những cánh tay vốn bị gãy bỗng có thể cử động.
“Cái…gì…”
“Giờ bắt đầu tính sổ nào…”
Lâm Chính nhìn chăm chăm Ứng Phá Lãng và sải bước đi tới.
Chương 437: Không chạy, chính xác!
Hô hấp của Ứng Phá Lãng trở nên run rẩy, hắn nhìn chằm chằm Lâm Chính bằng ánh mắt bối rối.
Rõ ràng đã gãy tay rồi, chỉ cần bôi cao, châm cứu vài cái liền khỏi, đây thực sự là Đông y sao? Nó sắp trở thành ma thuật rồi.
Như này chắc chỉ có nhà họ Lâm ở Yên Kinh mới có được y thuật như này?
"Lâm... thần y Lâm... có quan hệ gì với nhà họ Lâm ở Yên Kinh không?", Ứng Phá Lãng đột nhiên nhớ đến.
Nhưng bây giờ không phải lúc để hắn suy xét vấn đề vô nghĩa này, bởi Lâm Chính đang lại gần rồi.
Vèo!
Đúng lúc này, Kiếm Vương ở bên kia đột nhiên cử động, như mãnh thú chuẩn bị tập kích, muốn giết chết Lâm Chính.
"Giết!"
Ông ta hét lên.
Thanh kiếm gỗ lao thẳng vào tim Lâm Chính. Khí thế kinh khủng khiến da đầu người ta tê dại.
Nhưng...
Lâm Chính nhìn thẳng tiếp tục tiến về phía trước, chẳng thèm nhìn mà giết chết Kiếm Vương...
Kiếm Vương trợn tròn mắt, không chịu bỏ cuộc, tiếp tục lao lên.
Đúng lúc ông ta lại lao về phía Lâm Chính, đột nhiên...
"Hự!"
Kiếm Vương rên một tiếng, cả người vô lực ngã xuống đất, không giữ nổi thanh kiếm trong tay, cạch một tiếng thanh kiếm gỗ rơi xuống đất, ông ta cũng không đứng lên nổi nữa.
"Tiền bối Kiếm Vương!"
Văn Hải kêu lên.
Khách khứa bốn phía đều xôn xao.
Dược Vương, Minh Vũ, Hoắc Kiến Quốc, đại sư Phong Liệt đều khiếp sợ, tất cả đều không thể tưởng tượng nổi cảnh tượng này.
"Kiếm Vương, ông sao vậy?", Ứng Phá Lãng vội vàng hỏi.
"Cả người tôi.... vô lực... Ba cây châm bạc của hắn đã khiến cả người tôi tê liệt..."
Kiếm Vương yếu ớt nói.
"Cái gì?"
Ứng Phá Lãng nhướng mày.
Đúng lúc này, Lâm Chính nhảy tới. Giơ cao chân sau đó đạp vào chỗ Ứng Phá Lãng.
"Cậu Ứng, cẩn thận!", Văn Hải kêu lên.
Ứng Phá Lãng đột nhiên ngẩng đầu, sau đó hai chân điên cuồng lui về sau.
Ngay giây phút hắn lui về sau, Lâm Chính lại đạp một cước xuống đất.
Đùng!
Mặt đất nháy mắt nổi lên, như bị sấm đánh nổ tung, tiếng nổ vang trời vang lên.
Ứng Phá Lãng không đứng vững nổi, bị mặt đất lay chuyển đẩy ngã.
Mấy vị khách cũng không thể đứng vững, loạng choạng ngã xuống đất.
Nhưng Ứng Phá Lãng còn chưa kịp đứng vững lại, Lâm Chính ở bên kia đã vọt tới.
"Không ổn!"
Ứng Phá Lãng khiếp sợ, vội vàng chạy sang bên.
Ầm...
Lâm Chính tung quyền đập vào bức tường ở đằng sau...
Rắc!
Cả bức tường nháy mắt sụp đổ, đá văng tung tóe, trông như pháo hoa, vô cùng kinh khủng.
Đòn này cực kỳ hung ác!
Ứng Phá Lãng thấy cảnh này, da đầu liền tê dại.
Đòn này nếu trúng người hắn thì chẳng khác nào đánh thủng hắn!
"Anh có vẻ cũng khá linh hoạt nhỉ".
Lâm Chính thu cú đấm lại, phủi bụi trên người.
Ứng Phá Lãng không nói gì, xông đến bên Kiếm Vương. Rút ba cây châm bạc trên người ông ta ra.
Lâm Chính mạnh đến mức khó tin, chỉ có Kiếm Vương có thể đánh được với anh.
Nhưng... châm bạc vừa rút ra. Kiếm Vương vẫn không thể nhúc nhích.
"Cậu ta đã làm tê liệt hệ thần kinh của tôi, bây giờ cậu rút châm ra cũng vô dụng, chạy đi, Ứng Phá Lãng! Cậu mau chạy đi!", Kiếm Vương nhỏ giọng nói.
"Chạy! Chạy sao được! Nếu chạy, Ứng Phá Lãng tôi sau này sao còn mặt mũi đứng đây nữa chứ?", Ứng Phá Lãng mặt lộ vẻ không cam lòng.
"Không chạy mới là lựa chọn chính xác!"
Lâm Chính khẽ quát, sau đó lại vọt tới.
Ứng Phá Lãng thầm hừ một tiếng, không lựa chọn chạy mà dùng nội kình tấn công Lâm Chính.
"Tôi sẽ cho anh thấy tuyệt kỹ của nhà họ Ứng chúng tôi!", Ứng Phá Lãng nhỏ giọng nói, hai chưởng đột nhiên như một rắn quấn lấy nắm đấm thép của Lâm Chính.
Trong nháy mắt, khí trên tay Lâm Chính đột nhiên mất đi một nửa.
"Miên chưởng?", có người kinh ngạc nói.
Ứng Phá Lãng không dám sơ suất, hai chưởng lại trượt xuống, định tấn công đối thủ.
Nhưng Lâm Chính lại nhào tới.
Không có bất kỳ chiêu thức ảo ma nào, cũng chẳng dùng mấy kỹ xảo ảo diệu.
Bây giờ Lâm Chính trở về đúng bản chất của mình, dùng tốc độ và sức mạnh đơn thuần.
Hô hấp của Ứng Phá Lãng trở nên dồn dập, hắn lại muốn thử tháo chạy. Nhưng ngay giây sau, Lâm Chính đã giơ chân đạp vào bụng Ứng Phá Lãng.
Bốp!
Ứng Phá Lãng lập tức bị đạp văng ra, ngã xuống đất. Không đứng dậy nổi nữa.
"Anh Ứng!"
"Cậu Ứng!"
Mọi người vội vàng hét lên, vây quanh hắn.
Lâm Chính mặt lạnh như tiền lao tới.
"Cút đi!"
Ứng Phá Lãng nghiến răng, cố gắng đứng dậy, đẩy mấy người bên cạnh ra, nhìn chằm chằm Lâm Chính.
Cước này đá tung lục phủ ngũ tạng của hắn rồi, hắn còn có thể đứng dậy đúng là quá thần kỳ.
Lâm Chính không hề nương tay, lại tung đòn, mọi người xung quanh sợ đến mức lùi về sau.
Ứng Phá Lãng lại giơ tay muốn tung chiêu đối phó.
Hai người điên cuồng giao đấu.
Nhưng đánh được mấy chiêu, Ứng Phá Lãng chỉ cảm thấy hai cánh tay mình dường như sắp gãy đến nơi, xương sắp tan nát rồi, muốn lùi về sau nhưng bị Lâm Chính đạp trúng đầu gối, cả người ngã khụy xuống, quỳ dưới đất, sau đó Lâm Chính đá một cái, mặt Ứng Phá Lãng trúng chiêu, cả người xoay một vòng rồi mới ngã xuống đất.
Hắn hoàn toàn không phải đối thủ của anh!
Thế này khác nào bị treo ngược lên đánh!
Mọi người sợ hết hồn hết vía.
Lúc trước nếu không phải có Kiếm Vương ra tay, Ứng Phá Lãng còn có thể ngông cuồng trước mặt Lâm Chính chắc?
"Khụ khụ...", Ứng Phá Lãng ho, khóe miệng toàn là máu.
Lâm Chính tiến lên mấy bước sau đó lại ra tay.
Đúng lúc này, Ứng Phá Lãng đột nhiên móc ra từ trong ngực một khẩu súng lục tinh xảo, hắn không hề do dự nổ súng với Lâm Chính.
Đùng đùng đùng!
Ba phát súng liên tục bắn qua, khoảng cách gần như vậy, Lâm Chính không có cơ hội né tránh, ba phát đạn bắn trúng bụng anh...
Mọi người khiếp sợ...
Chương 438: Tôi cược trong súng của anh không còn đạn
"Cái gì?"
Đầu mọi người trắng xóa, không thể tin nổi cảnh này.
Minh Vũ, Hoắc Kiến Quốc, đại sư Phong Liệt, Dược Vương, Liễu Như Thi... tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.
Không ai ngờ trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Ứng Phá Lãng lại rút súng ra!
Hắn có súng?
Ngay cả Kiếm Vương cũng không ngờ đến!
Ba phát đạn bắn trúng bụng Lâm Chính, ba vệt máu lập tức xuất hiện, máu tươi chảy ra.
Cục diện xoay chuyển!
Phát súng của Ứng Phá Lãng nhắm chuẩn Lâm Chính.
Có điều may mà trong tình thế nguy hiểm Lâm Chính vẫn phản ứng kịp. Ba phát súng, hai phát trúng bụng, một phát trúng bả vai. Tránh được chỗ chí mạng, nhưng cho dù như vậy anh vẫn bị thương không nhẹ.
Lâm Chính nhìn qua vết thương trên người mình, sắc mặt lạnh lẽo nhìn Ứng Phá Lãng.
"Không được cử động!"
Chỉ thấy Ứng Phá Lãng híp mắt hét lớn, chuẩn bị sẵn tư thế nổ súng.
Lâm Chính dừng lại.
"Ha ha, đã là thời đại nào rồi thần y Lâm, mà anh còn dùng võ công? Nắm đấm của anh có nhanh đến mấy cũng sao nhanh hơn được phát đạn của tôi?”, Ứng Phá Lãng giơ súng nhìn Lâm Chính mỉm cười hung ác.
"Vậy thì anh có thể nổ súng bắn tôi không?", Lâm Chính mặt lạnh như tiền nhìn hắn nói.
"Anh hy vọng tôi giết anh sao?"
"Giết tôi? Chắc anh không giết được đâu? Chúng ta cược nhé!", mặt Lâm Chính vô cùng lạnh, hoàn toàn không quan tâm đến vết thương trên người mình.
"Cược gì?", Ứng Phá Lãng nghi ngờ.
"Tôi cược trong súng của anh không có đạn", Lâm Chính bình tĩnh nói.
Hô hấp của Ứng Phá Lãng như ngừng lại, nhưng hắn nhanh chóng bình tĩnh lại, hắn cười nói: "Được thôi, anh muốn cược thì cứ việc, để xem anh có sẵn sàng dùng mạng mình để cược không?"
"Không cần giả vờ nữa", Lâm Chính duỗi tay ra, lấy viên đạn trong vết thương ở bụng ra.
Nơi đây đẫm mùi máu tanh.
Nhưng Lâm Chính không hề nhíu mày.
Mọi người nhìn mà sững sờ.
Anh tiếp tục lấy hai viên đạn còn lại ra, sau đó ném xuống đất.
Cạch!
Viên đạn rơi xuống đất, phát ra tiếng động lạch cạch.
"Loại đạn này là đạn đặc biệt, súng của anh cũng không phải súng bình thường. Nếu như trong súng của anh còn có đạn, anh sẽ không để tôi đứng đây nói vớ vẩn, mà sẽ không do dự nổ súng, Ứng Phá Lãng, anh vốn chỉ muốn giết tôi ngay lập tức, bây giờ sao anh mãi không làm vậy? Anh định dọa tôi hả?", Lâm Chính nhìn viên đạn trước mặt nói.
Trong mắt Ứng Phá Lãng hiện lên sự kinh ngạc.
Lâm Chính bước qua.
"Dừng lại!"
Ứng Phá Lãng hét lên.
Nhưng Lâm Chính không hề dừng lại.
Cuối cùng, Ứng Phá Lãng lại không kìm được, đột nhiên thò tay vào túi áo. Lập tức lấy ra một băng đạn dự bị, hoảng loạn nhét vào trong súng.
Nhìn đến đây, tất cả mọi người đều phản ứng lại.
Lâm Chính đoán đúng rồi.
Súng trong tay Ứng Phá Lãng... không còn đạn nữa.
Nhưng hắn vừa nhét đạn vào, tay vừa cử động, Lâm Chính đã lao đến đạp tay hắn xuống đất.
"Á!"
Cổ tay truyền đến cơn đau đớn tột cùng. Ứng Phá Lãng kêu rên thảm thiết.
"Anh Ứng!"
Mọi người vô cùng lo lắng, nhưng không ai dám ngăn cản.
"Lúc trước anh đạp lên tay bạn tôi thế này, bây giờ tôi đạp lại, không quá đáng chứ?", Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Thần y Lâm... anh sẽ không chết tử tế...", Ứng Phá Lãng nghiến răng nghiến lợi, cánh tay kia dùng sức tóm lấy khẩu súng. Muốn nhắm họng súng vào Lâm Chính.
Nhưng ngay giây sau, cái chân đạp lên cổ tay chợt di chuyển, lại đạp lên bàn tay còn lại.
Lâm Chính dùng rất nhiều sức, dường như muốn nghiền nát tay hắn.
"Á..."
Ứng Phá Lãng đau đớn hét lên, cuối cùng ngất đi, không cử động nữa.
"Cái gì?"
Mọi người đều sững sờ.
Sau khi Lâm Chính giơ chân lên, cánh tay của Ứng Phá Lãng đã hòa làm một thể với cây súng kia, hoàn toàn bị nghiền nát. Xương thịt hòa chung với xác súng, ai nhìn vào cũng thấy sởn tóc gáy.
Nhưng Lâm Chính đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.
Anh lấy ra một cây châm bạc, đâm vào người Ứng Phá Lãng.
"Á...", Ứng Phá Lãng run rẩy, tỉnh lại.
Lâm Chính không hề do dự giơ chân lên, đạp lên bàn tay còn lại của hắn.
"Đừng... đừng...", Ứng Phá Lãng yếu ớt kêu rên, trong mắt ngập tràn sự sợ hãi.
Lúc trước hắn vô cùng thản nhiên và tự tin, bây giờ dáng vẻ đó đã hoàn toàn biến mất.
"Không được", Lâm Chính lạnh lùng nói, sau đó dồn thêm lực.
"Thần y Lâm, dừng tay".
Minh Vũ chợt hét lên, vội vàng lao đến.
Nhưng lời bà ta nói chẳng hề có tác dụng, Lâm Chính tiếp tục ấn xuống.
Rắc rắc...
Á..."
Tiếng kêu thảm thiết của Ứng Phá Lãng lại vang lên.
Hai tay hắn hỏng cả rồi.
Sắc mặt Minh Vũ trắng bệnh, cả người run rẩy.
Bà ta đã tưởng tượng ra được người nhà họ Ứng sẽ tức giận đến mức nào.
Nhưng lúc này Lâm Chính chợt buông lỏng chân, nhặt lấy thanh kiếm gỗ bên cạnh, kề thanh kiếm gỗ sát bên cổ Ứng Phá Lãng, sắc mặt không hề thay đổi: "Bây giờ đã đến lúc tiễn anh lên đường rồi".
"Gì cơ?"
"Dừng tay!"
"Tên họ Lâm kia! Cậu dám?"
"Mau dừng tay lại cho tôi!"
Mọi người kêu lên, sau đó vô số người lao vọt tới...
"Thần y Lâm, đừng mà!"
Liễu Như Thi cũng lao tới ôm lấy Lâm Chính, cố gắng ngăn cản anh.
Nếu giết Ứng Phá Lãng, người chết không chỉ có hắn, mà còn có Lâm Chính!
Chương 439: Tôi giết thay cậu
Phản ứng của những người này nằm ngoài dự đoán của hầu hết các khách mời.
Bất kể trước đó đánh nhau ác liệt như thế nào, cho dù có người của Sùng Tông Giáo chết, mọi người cũng chỉ sợ hãi mà thôi chứ sẽ không can thiệp.
Nhưng bây giờ, Lâm Chính vừa nhấc kiếm gỗ lên lại khiến cho tất cả mọi người dù có sợ hãi thế nào cũng không thể không quan tâm, tất cả đều xông lên ngăn cản!
Bọn họ đang làm gì vậy?
Bọn họ điên rồi sao?
Đó là Lâm Chính đấy!
Lâm Chính là người thế nào!
Kẻ giết người không chớp mắt như vậy bọn họ không sợ sao?
Không!
Bọn họ sợ!
Nhưng bọn họ còn sợ một thứ hơn!
Đó là những hậu quả nghiêm trọng sau khi Lâm Chính giết chết Ứng Phá Lãng.
Hội trường lập tức hỗn loạn.
Nhiều người không dám đứng ngoài xem nữa, bởi vì một khi Ứng Phá Lãng chết ở đây, mỗi một người ở đây đều sẽ bị liên lụy!
Vì thế lực đằng sau Ứng Phá Lãng thực sự quá mạnh!
“Thần y Lâm! Dừng tay! Đừng có mà làm loạn nữa!”
Minh Vũ lập tức xông tới, dùng cơ thể của mình đứng chắn trước người Ứng Phá Lãng, ngăn cản mũi kiếm của Lâm Chính.
Bà ta không thể bình tĩnh được, bất chấp tất cả!
Lâm Chính sắc mặt không chút thay đổi vươn tay ra, tóm lấy Minh Vũ ném sang một bên.
Minh Vũ làm sao khỏe bằng Lâm Chính được, lập tức bị ném sang một bên, ngã xuống đất vỡ đầu, máu chảy ra.
Nhưng bà ta vẫn không từ bỏ, lại xông tới, lo lắng nói: “Thần y Lâm, nếu như cậu muốn giết Ứng Phá Lãng, vậy thì hãy giết tôi trước đi!”
“Bà cho rằng tôi không dám giết bà sao?”, ánh mắt Lâm Chính hung hãn, sau đó giơ kiếm chém về phía Minh Vũ.
“Thần y Lâm, đừng mà! Cầu xin anh… Đừng kích động như vậy…”
Liễu Như Thi vội vàng ôm lấy anh, người dính sát vào lưng anh.
“Cô Liễu, chuyện này không liên quan đến cô, cô bỏ ra đi! Hôm nay Lâm Chính tôi làm gì, một mình tôi sẽ chịu hết trách nhiệm! Sẽ không liên lụy đến mọi người!”, Lâm Chính trầm giọng nói.
Liễu Như Thi đột nhiên nới lỏng cánh tay, nắm lấy kiếm gỗ của Lâm Chính, ấn vào vị trí tim mình, khuôn mặt tái nhợt nhưng vẫn vô cùng xinh đẹp tràn đầy đau đớn và căng thẳng: “Thần y Lâm, anh có thể dạy cho Ứng Phá Lãng một bài học, thậm chí có thể đánh què hắn, nhưng xin anh cho dù thế nào cũng đừng giết hắn, nếu như anh cố chấp làm như vậy thì xin anh hãy giết Như Thi đi…”
“Cô…”
Mặt Lâm Chính tối sầm xuống.
Bao nhiêu người ở đây, anh chỉ có ấn tượng tốt với Liễu Như Thi.
Dù sao Liễu Như Thi cũng đã đứng ra ủng hộ anh trong thời khắc quan trọng, thậm chí là bảo vệ anh!
Nhưng không ngờ rằng lúc này Liễu Như Thi lại đứng về phía Ứng Phá Lãng.
“Thần y Lâm, tôi biết anh rất tức giận, rất phẫn nộ, cũng không thể hiểu nổi hành động của Như Thi. Nhưng Như Thi thực sự cũng lực bất tòng tâm, nếu như anh động vào Ứng Phá Lãng, với thế lực của nhà họ Ứng, anh nhất định sẽ phải chết, vì vậy thần y Lâm, mong anh hãy tha cho Ứng Phá Lãng, coi như là Như Thi cầu xin anh. Như Thi biết mình không có tư cách khuyên anh, nhưng nếu như anh thực sự muốn giết người xả giận thì xin hãy xả giận lên người Như Thi đi… Như Thi cũng chỉ đành làm vậy thôi…”
Đôi mắt của Liễu Như Thi rủ xuống, với những giọt nước mắt lấp lánh trong đó.
Cả đời này cô ấy gần như chưa từng cầu xin ai, nhưng hôm nay cô ấy tình nguyện cầu xin giúp một người cô ấy vô cùng ghét.
Chỉ là cô ấy không mong muốn người mà cô ấy luôn ngưỡng mộ lại kết thúc như vậy.
Lời này khiến cho Lâm Chính trầm mặc.
Nhìn cô gái xinh đẹp mặc Hán phục này, trong lòng Lâm Chính cũng cảm thấy rất khó chịu.
Anh cũng không phải kẻ ngốc, đến Liễu Như Thi cũng đứng ra rồi, đủ để thấy được hậu quả sau khi giết chết Ứng Phá Lãng nghiêm trọng đến mức nào.
Tuy nhiên anh không hề sợ hãi.
Đúng lúc này, bà lão Dược Vương ở phía kia cũng bước tới.
“Thần y Lâm, cậu là một người vừa có tấm lòng độ lượng cao hơn trời lại là người có tài năng phi thường, người như cậu chắc chắn sẽ trở thành niềm tự hào của cả thế hệ. Tôi nghĩ lời của Như Thi không thể thuyết phục được cậu, cậu vẫn sẽ làm theo ý mình, bởi vì từ đầu đến cuối, cậu chưa bao giờ sợ hãi thế lực phía sau Ứng Phá Lãng, cho dù thế lực ấy có lớn mạnh thế nào…”
Dược Vương bước chân loạng choạng, giọng điệu nói chuyện có chút run rẩy.
Mọi người đồng loạt nhìn bà ấy.
Lúc này cũng chỉ có Dược Vương mới có thể khuyên được Lâm Chính thôi.
“Cả đời này của tôi chưa từng xem mạnh yếu, chưa từng quan tâm thắng bại, chỉ mong không thẹn với lòng, tên này, tôi giết được thì sẽ giết”, Lâm Chính bình thản nói.
“Tôi biết, thần y Lâm, cậu ra tay đi, chỉ hi vọng trước khi cậu ra tay, bà già này muốn cầu xin cậu một chuyện”.
“Chuyện gì?”
“Tôi hi vọng cậu có thể cưới Như Thi”, Dược Vương cười khổ nói.
“Cái gì?”, Lâm Chính ngây ra.
Liễu Như Thi cũng ngẩn ra.
Tất cả mọi người đều mơ hồ trước những lời đột ngột này của Dược Vương.
“Tiền bối Dược Vương đùa gì vậy?”, Lâm Chính khẽ hỏi.
“Tôi không thích nói đùa”, Dược Vương lắc đầu nói: “Con bé Như Thi lương thiện tốt bụng, đối xử với tất cả mọi người đều như nhau, nhưng chỉ duy có cậu, con bé lại không thể kiềm chế được được bản thân, có lẽ cảm giác của nó đối với cậu vẫn chưa phải là tình yêu, tuy nhiên tôi nghĩ nó vẫn có cảm tình với cậu”.
“Bà nội…”, khuôn mặt Liễu Như Thi lập tức đỏ bừng lên.
Dược Vương thở dài một hơi, bình tĩnh nói: “Sau khi cậu giết chết Ứng Phá Lãng, nhà họ Ứng sẽ tức giận với tất cả mọi người ở đây, chúng ta đều sẽ gặp họa. Như Thi bị bệnh nan y, từ lâu đã không sợ chết rồi, chẳng nhẽ lại quan tâm đến việc nhà họ Ứng báo thù sao? Nhưng con bé vẫn luôn quan tâm đến cậu, lo lắng cậu bị nhà họ Ứng ra tay độc ác! Bà già tôi đây cũng không sống được lâu nữa, người sắp chết, mong muốn được thực hiện nốt tâm nguyện cuối cùng. Thần y Lâm nếu như đồng ý yêu cầu này của tôi, tôi tình nguyện thay cậu giết chết Ứng Phá Lãng!”
Nói xong, Dược Vương hơi cúi đầu với Lâm Chính biểu thị quyết tâm.
Lâm Chính rơi vào trầm mặc.
Anh lạnh lùng nhìn Ứng Phá Lãng.
Cơ thể Ứng Phá Lãng run lên, vì đau nên khuôn mặt hắn hơi méo mó, nhưng nụ cười vẫn rất rõ ràng.
“Thần y Lâm… Anh cũng thấy rồi đấy…? Bây giờ… Anh cũng coi như là hiểu được thế lực phía sau tôi rốt cuộc đáng sợ đến mức nào? Bọn họ không cho phép anh giết tôi, bởi vì nếu anh giết tôi, tất cả mọi người ở đây, bao gồm cả anh đều phải chôn chung với tôi! Người anh giết không phải chỉ mỗi tôi mà là tất cả mọi người ở đây! Anh hiểu chứ?”, Ứng Phá Lãng cười nói.
Hắn biết là hắn thắng rồi.
Bản thân hắn không tự thắng được Lâm Chính!
Nhưng mọi thứ phía sau hắn đã hoàn toàn áp chế vị thần y Lâm danh tiếng lẫy lừng này.
Lâm Chính không phản kháng lời nào mà chỉ nhìn chằm chằm Ứng Phá Lãng.
Đột nhiên anh bước lên trước, đẩy Minh Vũ ra, nhấc Ứng Phá Lãng đang nằm trên mặt đất lên.
Trong phút chốc, hơi thở của những người xung quanh như nghẹt lại.
Vô số người xông lên…
“Thần y Lâm, cậu… cậu tuyệt đối đừng làm liều!”
“Lời của tiền bối Dược Vương, lẽ nào cậu không nghe rõ sao?”
“Cậu thực sự định cá chết lưới rách sao?”
Vô số lời khuyên vang lên.
Ứng Phá Lãng nghiến răng, yếu ớt phản kháng: “Anh… thực sự muốn tất cả mọi người ở đây đều chết sao?”
Chương 440: Xem xem ai mạnh hơn
Chương 440: Xem xem ai mạnh hơn
“Tất cả mọi người chết?”
Lâm Chính không chút biểu cảm lắc đầu: “Anh thực sự cho rằng tôi quan tâm đến sự sống chết của những người ở đây sao?”
Ứng Phá Lãng khẽ ngây ra.
Soạt!
Kiếm gỗ đột nhiên chém tới.
Mặc dù là kiếm gỗ nhưng lại vô cùng sắc bén, rất đáng sợ.
Soạt!
Một cánh tay của Ứng Phá Lãng bị chặt đứt ngay tại chỗ, máu phun ra như cột.
“Á!”
Ứng Phá Lãng đau đớn và run rẩy điên cuồng như bị điện giật, sắc mặt tái nhợt và những giọt mồ hôi không ngừng tuôn rơi.
Những người xung quanh há hốc mồm kinh ngạc, có người không kìm được xông tới kéo Ứng Phá Lãng từ tay Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính đạp cho kẻ đó một cái không hề thương tiếc.
Người nặng gần 100 kg bay ra như bao cát, rơi xuống đất không chút động tĩnh.
Nhưng Lâm Chính vẫn không hề nhẹ tay, lập tức xông tới, đạp mạnh vào đầu người đó.
Bụp!
Một cảnh tượng khiến mọi người kinh tởm xuất hiện.
Đầu của người đó nổ tung ngay tại chỗ như một quả dưa hấu.
Thứ dính dính màu đỏ và trắng tràn vào đế giày của Lâm Chính.
Nhiều người sợ tới mức hét lên tại chỗ, có người còn che bụng nôn mửa, gan mật trào cả ra ngoài.
“Giết người rồi! Giết người rồi!”
“Quỷ… Hắn là ác quỷ!”
Mọi người run rẩy hét lên.
Lâm Chính không hề quan tâm.
Anh quay đầu lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm đám người này, sắc bén nói: “Vì sao tôi phải quan tâm tới sự sống chết của các người?”
Tất cả mọi người đều nhìn anh.
Ánh mắt anh lạnh lùng, tiếp tục nói: “Trước đó tôi đánh nhau với Ứng Phá Lãng, Kiếm Vương can thiệp, tại sao mấy người không đứng ra? Tôi trúng ba nhát súng của Ứng Phá Lãng, vì sao các người không đứng ra? Nếu các người đã không vì tôi, vì sao tôi phải quan tâm đến các người? Các người cho rằng bây giờ cầu xin có tác dụng không?”
Mọi người không nói nên lời.
“Huống hồ, nhà họ Ứng hắn giết được các người, Lâm Chính tôi không giết được sao?”, Lâm Chính gào lên.
Lời nói tràn đầy sát ý.
Mọi người đều run rẩy dữ dội sau khi nghe lời này.
Đúng vậy, nhà họ Ứng có thể giết bọn họ, Lâm Chính vì sao không thể giết bọn họ chứ?
Người ta vừa mới san bằng Sùng Tôn Giáo rồi đấy…
Nhất thời mọi người đồng loạt lùi về sau, sợ hãi nhìn Lâm Chính, không ai dám lỗ mãng.
Còn Ứng Phá Lãng cuối cùng đã sợ hãi.
Hắn không ngờ rằng Lâm Chính lại quyết tâm đến vậy, cũng không ngờ rằng người này lại tàn nhẫn như vậy.
Nhưng bây giờ nói gì cũng vô dụng.
Đến thời khắc này, sống chết đã phụ thuộc vào Lâm Chính.
Kiếm Vương không nói gì, nằm trên mặt đất nhìn Lâm Chính.
Đám người Hoắc Kiến Quốc, Hoắc Ngạo đều há hốc mồm miệng nhìn.
Đại sư Đông Liệt cũng đông cứng tại chỗ.
Minh Vũ, Dược Vương đều như vậy.
Liễu Như Thi căng thẳng bặm môi, không nói một lời, đôi mắt mùa thu ngân ngấn lệ, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ đau khổ.
Cuối cùng Lâm Chính vẫn giơ kiếm gỗ lên.
“Đừng!”
Tất cả mọi người đều vô thức hét lên.
Nhưng… thanh kiếm gỗ không chém chết Ứng Phá Lãng mà chặt nốt cánh tay còn lại của hắn.
Phụt…
Máu tươi lại phun ra.
Ứng Phá Lãng vì mất quá nhiều máu đã sắp ngất đi.
Mọi người sững sờ.
Chỉ thấy Lâm Chính buông tay ra.
Ứng Phá Lãng yếu ớt ngã xuống đất, hai mắt hé mở, hô hấp khó khăn.
“Thần y Lâm…”, Liễu Như Thi mở miệng gọi một tiếng.
“Cô Liễu, nể mặt cô, hôm nay tôi sẽ không giết hắn”, Lâm Chính bình thản nói.
Liễu Như Thi khẽ ngây ra, cuối cùng vẻ vui mừng cũng hiện lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn.
“Thần y Lâm, anh yên tâm, tôi sẽ nghĩ cách để nhà họ Ứng không động vào anh!”, Liễu Như Thi vội vàng nói.
Cô ấy mắc bệnh nan y, từ lâu đã không quan tâm đến chuyện sống chết, cô ấy chỉ vì không muốn Lâm Chính phải đối mặt với cơn thịnh nộ của nhà họ Ứng nên mới đứng ra cầu xin.
“Thần y Lâm, cậu đưa ra quyết định rất đúng đắn”, Kiếm Vương cũng thở phào một hơi.
Mọi người đều nở nụ cười.
Bọn họ biết rằng cuối cùng bọn họ không phải đắc tội nữa rồi.
“Mau, mau đưa cậu Ứng đi cứu chữa!”, Kiếm Vương hét lên.
“Được… được, mau đi…”, Văn Hải gấp gáp nói.
Người của Sùng Tông Giáo lập tức chạy tới.
“Ai cho các người cứu?”
Lâm Chính đột nhiên hét lên một tiếng.
Tất cả mọi người lại sửng sốt.
Lâm Chính quay đầu lại, nhìn chằm chằm Văn Hải, thản nhiên nói: “Văn Hải, nợ của chúng ta… hình như vẫn chưa tính nhỉ?”
Người của Sùng Tông Giáo lại run rẩy.
“Lâm Chính, cậu vẫn muốn giết người sao?”
Giọng của Kiếm Vương trở nên căng thẳng.
Người này rõ ràng là một kẻ mất trí mà…
“Yên tâm, giết đám người này đối với tôi mà nói không có ý nghĩa gì cả!”
Lâm Chính ném thanh kiếm gỗ trong tay, thản nhiên nói: “Mà tôi cũng biết, cho dù hôm nay tôi tha cho Ứng Phá Lãng, nhà họ Ứng cũng nhất định sẽ báo thù tôi”.
“Thần y Lâm anh yên tâm, tôi nhất định sẽ bảo đảm cho anh”, Liễu Như Thi vội nói.
“Cô Liễu, Lâm Chính tôi không phải kiểu người thích dựa dẫm vào phụ nữ. Tôi đã làm ra chuyện này thì không có dự định nhờ vả ai cả, tôi tha cho hắn cũng bởi vì tôi nợ cô, cô từng đứng ra chặn kiếm giúp tôi, cũng từng đứng ra bảo vệ tôi, vì vậy tôi mới nể mặt cô!”
Liễu Như Thi mím môi, cúi đầu xuống.
“Thần y Lâm, vậy anh có ý gì?”, có người run rẩy hỏi.
“Không có ý gì, tôi cũng không định giết người nữa. Hôm nay tôi tha cho các người, cũng để các người sau này biết rằng, rốt cuộc là thế lực nhà họ Ứng mạnh hay là Lâm Chính tôi mạnh! Cứ chờ mà xem, rất nhanh sẽ biết rõ thôi!”
Vừa dứt lời, Lâm Chính lập tức xoay người đi ra cổng.
Bình luận facebook