• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần (122 Viewers)

  • Chương 4321-4325

Chương 4321: Chặn đường

“Đi, đi”.

Trước xe ngựa, Nam Hạnh Nhi mặc áo giáp, tư thế cầm roi hiên ngang, quất ngựa, điều khiển xe ngựa lao nhanh về phía trước.

“Mấy người nghe đây, nhất định không được để lửa tắt, thuốc không được vung vãi! Nếu có người làm sai, tôi sẽ không tha cho đâu!”

Nam Hạnh Nhi quay đầu, nghiêm túc nói với các nữ vệ trong xe.

"Vâng, thưa cô chủ!"

Nữ vệ bên trong vừa thêm củi vừa bảo vệ thuốc, tránh cho nó đổ ra ngoài.

Cũng may con đường do Lâm Chính xây dựng rất bằng phẳng, xe ngựa phi nước đại mà không có nhiều va chạm.

Nam Hạnh Nhi lao nhanh, nhìn chằm chằm phía trước, gió thổi tung mái tóc dài của cô ta. Trước đây cô ta chỉ để tóc ngắn, nhưng từ khi gặp Lâm Chính, cô ta đã cố ý nuôi tóc dài, cũng học cách trang điểm, chỉ vì để cho bản thân trông nữ tính hơn.

“Cô Ái Nhiễm là cánh tay phải của chồng, mình không giúp được gì nhiều cho anh ấy, dù thế nào đi nữa, mình phải bảo vệ thi thể của cô ấy, đợi chồng đến cứu!"

Nam Hạnh Nhi nỉ non, nghĩ đến đây, vẻ mặt cô ta trở nên tập trung hơn, bàn tay vung roi càng mạnh.

Mông ngựa đỏ bừng, không ngừng hí vang, chạy như điên về phía trước.

Nhưng lúc này, Nam Hạnh Nhi đột nhiên nhìn thấy cái gì đó, sắc mặt thay đổi, vội vàng kéo dây cương.

"Hí!"

Chiếc BMW đang chạy cũng dừng theo.

Các nữ vệ trong xe cũng cảm thấy có gì đó không ổn, lập tức rút dao lao ra khỏi xe, đứng thành hàng.

Nam Hạnh Nhi nhìn chằm chằm về phía trước.

Chỉ thấy phía trước quốc lộ, vô số người cưỡi ngựa lao đến.

Những người này đều mặc áo giáp cầm kiếm, trang bị đầy đủ vũ khí, sắc mặt không mấy thiện cảm, ánh nhìn trêu chọc.

Người đến không có ý tốt!

Nam Hạnh Nhi âm thầm vận khí, lớn tiếng quát: "Mấy người là ai? Tại sao cản đường chúng tôi? Mau tránh ra!"

“Nam Hạnh Nhi! Ngoan ngoãn bó tay chịu trói! Đừng làm khó chúng tôi, nhìn các cô cũng có nhan sắc, chúng tôi sẽ không giết, ngược lại sẽ yêu thương các cô!"

Tên cầm đầu trông rất thô lỗ, vuốt vuốt bộ râu cá trê cười nói.

"Ha ha ha...”

Tất cả mọi người đều cười to.

Nam Hạnh Nhi chợt hiểu ra: "Mấy người là người nhà họ Mãn?"

“Biết thì tốt! Nam Hạnh Nhi, dựa vào mình cô, căn bản không phải đối thủ của chúng tôi, mau bó tay chịu trói đi, bằng không, đừng trách chúng tôi không biết thương hoa tiếc ngọc”.

"Hừ! Muốn đánh thì đánh, sao lại nhiều chuyện nhảm nhí thế? Lải nhải lắm lời thì được gì? Ngược lại tôi muốn xem thử, đám người hèn hạ bẩn thỉu như mấy người, có bản lĩnh gì!"

Nam Hạnh Nhi hầm hừ, trong mắt hiện lên sát ý và ý chí chiến đấu.

Các nữ vệ cũng vào tư thế chiến đấu.

Mặc dù Nam Hạnh Nhi biểu hiện như vậy, nhưng cô ta biết đây là một cuộc chiến không cân sức.

Cô ta không thể nhìn thấu cảnh giới thực lực của đối phương.

Hơn nữa, đối phương có hơn trăm người.

Bên bọn họ không đến mười người, đối phó kiểu gì đây?

“Cô chủ, cô mau đi đi, chúng tôi sẽ chặn phía sau!”

Lúc này, một nữ vệ hạ thấp giọng nói.

“Đi? Cô xem Nam Hạnh Nhi tôi là loại người nào, cùng lắm là chết thôi!”

Nam Hạnh Nhi cắn chặt răng: "Huống hồ, bố đã giao thi thể cô Ái Nhiễm cho tôi, nếu tôi bỏ các cô và cô Ái Nhiễm mà rời đi, dù tôi có thể sống, cũng đâu còn mặt mũi gặp bố? Chứ đừng nói đến gặp chồng tôi?”

“Nhưng cô chủ...”

“Hôm nay nhất định phải giết thật sảng khoái, đừng nói mấy lời ủ rũ kia nữa, hãy cho bọn họ xem thủ đoạn của Nam Ly Thành chúng ta!”

Nam Hạnh Nhi quát lớn.

Những lời này vang lên, ngay lập tức nâng cao tinh thần của các nữ vệ, ai nấy đều coi thường cái chết.

"Nam Hạnh Nhi!"

Lúc này, bỗng nhiên có thanh âm từ phía sau đám người truyền đến.

Nam Hạnh Nhi sửng sốt, cảm giác thanh âm này rất quen thuộc.

Đám đông trước mặt họ từ từ tách ra, sau đó một người phụ nữ cưỡi con ngựa màu hạt dẻ đi đến.

"Vu Hồng đại nhân?"

Nam Hạnh Nhi ngay lập tức vui mừng khôn xiết, như nhìn thấy tia hy vọng.

Nhưng giây tiếp theo, sắc mặt cô ta trắng bệch.
Chương 4322: Thực lực chênh lệch

“Không phải… Vu Hồng đại nhân, sao cô… cô lại ở đây? Cô… Cô và đám người này là một bọn sao?”.

Nam Hạnh Nhi ngơ ngác hỏi.

“Có thể xem là vậy”.

Vu Hồng bình tĩnh đáp.

“Cô… đê tiện! Vô liêm sỉ!”.

Nam Hạnh Nhi tức giận, chỉ vào Vu Hồng mắng chửi: “Cô dám phản bội chồng tôi! Chồng tôi đối xử với cô thế nào, cô không nhìn thấy sao? Nếu không phải chồng tôi không so đo chuyện trước kia, tiếp nhận cô, Vu Sơn các cô có thể có ngày hôm nay không? Vu Hồng cô có thể có ngày hôm nay không? Không ngờ cô lại lấy oán báo ân, phản bội chồng tôi! Cô đúng là người phụ nữ đê tiện nhất, không biết xấu hổ nhất trên đời!”.

“Cô cứ việc mắng, Nam Hạnh Nhi, tôi là người phụ nữ rất hiện thực, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, tôi phản bội Thanh Huyền, đầu hàng nhà họ Mãn cũng là bất đắc dĩ! Cuộc chiến tranh này Thanh Huyền không có chút ưu thế nào! Nếu tôi không đầu hàng thì sẽ chỉ có một con đường chết!”.

Vu Hồng bình thản nói, trên mặt không nhìn rõ buồn vui: “Nếu các người muốn sống thì bây giờ bỏ vũ khí xuống đầu hàng. Tôi ở đây, có thể bảo đảm các người bình an vô sự!”.

“Đầu hàng? Không đời nào!”.

Nam Hạnh Nhi tức giận trừng Vu Hồng: “Cô nghĩ tôi không biết cô định làm gì sao? Cô dẫn người chặn đường ở đây là vì thi thể của cô Ái Nhiễm, cô muốn lợi dụng thi thể của cô Ái Nhiễm đe dọa chồng tôi đúng không?”.

“Cô là người rất thông minh!”.

Vu Hồng gật đầu: “Tôi hiến kế cho nhà họ Mãn chặn đường ở đây, tôi đã tính đúng bố cô sẽ cử cô vận chuyển thi thể của Ái Nhiễm. Thật ra nhiệm vụ lần này của tôi không chỉ có thi thể của Ái Nhiễm, mà còn có cô! Bắt giữ hai người, Lâm minh chủ chắc chắn phải nghe theo chúng tôi, vậy thì sẽ tránh được nhiều cuộc chém giết và rắc rối không cần thiết”.

“Cô nằm mơ đi!”.

“Nam Hạnh Nhi, cuộc chém giết này Lâm minh chủ không có phần thắng, liều mạng chỉ có chết! Liên minh Thanh Huyền không đấu lại Lục Địa Thần Tiên. Chẳng lẽ cô muốn Nam Ly Thành, sơn trang Vân Tiếu, Tường Vân Phái và người của nhiều thế tộc khác bị ông tổ nhà họ Mãn giết chết hết, muốn nhìn nơi đóng quân của liên minh xác chất thành núi, máu đổ thành sông hay sao?”.

Vu Hồng nghiêm túc nói: “Nếu cô không muốn, cô hãy ngoan ngoãn phối hợp với chúng tôi! Tôi bảo đảm nhà họ Mãn chỉ cần mạng của Lâm Chính, nhà họ Mãn sẽ vui lòng tiếp nhận liên minh Thanh Huyền! Chủ của liên minh có thể thay bằng một vị Lục Địa Thần Tiên khác, các người được Lục Địa Thần Tiên dẫn dắt, toàn bộ vực Diệt Vong này các người còn sợ ai nữa? Như vậy không phải là kết quả tốt nhất sao?”.

“Cô… Cô… Cô đừng mơ!”.

Nam Hạnh Nhi tức giận bởi cách nghĩ của Vu Hồng.

Cô ta không nhịn được rút đao xông về phía Vu Hồng.

Lâm Chính là cấm kị trong lòng Nam Hạnh Nhi, cô ta không cho phép bất cứ ai sỉ nhục Lâm Chính. Bây giờ Vu Hồng lại bảo cô ta bán đứng Lâm Chính, còn hi sinh Lâm Chính để đổi lấy sự bình yên cho liên minh, sao cô ta có thể chịu được?

Nhìn Nam Hạnh Nhi xông về phía mình, Vu Hồng lắc đầu, đầy vẻ thất vọng.

“Thôi vậy”.

Cô ta thở dài một hơi, sau đó vung tay.

Ầm!

Nam Hạnh Nhi đang xông tới bị một luồng khí thế mạnh mẽ trấn áp.

Hai chân nhũn ra, ngã xuống đường nhựa.

Trong nháy mắt, đường lớn nổ ầm.

Hai chân Nam Hạnh Nhi như sắp gãy nát.

Cô ta cắn răng, tay giữ đao, chống đỡ cơ thể gian nan đứng dậy.

Một giây sau.

Keng.

Vu Hồng lại cử động ngón tay, chém gãy trường đao của Nam Hạnh Nhi.

Các nữ vệ thấy vậy, ai cũng hét lên xông tới.

“Không biết điều!”.

Vu Hồng lạnh lùng hừ, ngón tay lại chuyển động.

Ầm ầm ầm…

Các nữ vệ bị một luồng sức mạnh đáng sợ đánh trúng, tất cả bay ra xa, đập mạnh xuống đất, nôn ra máu lẫn mảnh nội tạng, sau đó không đứng lên nổi nữa, mất đi sức chiến đấu.
Chương 4323: Cầu xin cô đầu hàng đi

Thực lực chênh lệch quá lớn.

Trong mắt Nam Hạnh Nhi lóe lên vẻ giận dữ và không cam tâm, còn có sự tuyệt vọng.

Mặc dù Vu Sơn đã không còn, không có bao nhiêu người, nhưng họ từng là thế tộc siêu bá chủ.

Vu Hồng là lãnh tụ của thế tộc siêu bá chủ, thực lực của cô ta không thể nghi ngờ.

Giải quyết đám người Nam Hạnh Nhi đương nhiên dễ như trở bàn tay.

Nam Hạnh Nhi gầm lên, dùng toàn bộ sức mạnh, muốn đứng dậy phản công.

Nhưng cô ta không chống đỡ được sức mạnh của Vu Hồng.

Lúc này, Vu Hồng quất ngựa tiến lên, chầm chậm đến trước mặt Nam Hạnh Nhi.

Nam Hạnh Nhi tức giận nhìn cô ta, ánh mắt đó dường như muốn lột da Vu Hồng.

Nhưng trên mặt Vu Hồng không nhìn ra vui buồn, không thấy rõ nỗi sợ.

Cô ta không cảm thấy mình làm sai.

Bởi vì cô ta đang bảo vệ mạng sống của mình, suy nghĩ cho bản thân mình, cũng là suy xét cho liên minh Thanh Huyền.

Trận chiến này vốn không có hi vọng.

Cô ta chỉ muốn sống.

“Nam Hạnh Nhi, tôi biết cô thích Lâm minh chủ, nói thật tôi cũng có chút tâm tư như vậy. Nhưng tôi nói cô biết, ở vực Diệt Vong này muốn sống sót, muốn sống thật tốt thì không thể đặt nặng tình cảm, cô phải hiểu rõ tình hình!”.

“Lâm Chính chắc chắn sẽ chết! Nhà họ Mãn có thể tha cho bất cứ ai, chỉ không thể tha cho anh ta. Chưa nói anh ta làm nhiều chuyện đắc tội nhà họ Mãn, mà chỉ vì anh ta là minh chủ”.

“Bây giờ tôi chỉ cần cô đầu hàng, nếu cô đồng ý, các cô có thể sống sót”.

Nói xong, Vu Hồng vung tay tóm lấy nữ vệ ở một bên.

Một nữ vệ dường như bị một bàn tay vô hình tóm lấy, cả người treo lơ lửng, bay về phía Vu Hồng.

“Tiểu Dung!”.

Nam Hạnh Nhi run rẩy.

Nữ vệ đó là một trong những vệ binh thân thiết nhất của cô ta, đã đi theo cô ta mười mấy năm.

Lúc này xương cốt trên người nữ vệ đó bị đòn vừa nãy của Vu Hồng đánh nát, trên người toàn máu, tay chân không còn sức lực buông thõng.

Vu Hồng đưa tay tóm lấy cổ cô ta.

“Ư… Ưmm…”.

Nữ vệ Tiểu Dung đau đớn không còn sức lực kêu lên, muốn giãy giụa nhưng không được.

“Cô muốn làm gì?”.

Nam Hạnh Nhi gào lên.

“Đầu hàng, không thì tôi sẽ giết từng người một bắt đầu từ cô ta, cho đến khi nào cô phục thì thôi”.

Vu Hồng nói.

“Cô…”.

Nam Hạnh Nhi còn định chửi mắng tiếp.

Ầm!

Cơ thể Tiểu Dung đột nhiên nổ tung, biến thành một làn sương máu trong tay Vu Hồng, chết thảm tại chỗ.

“Tiểu Dung!”.

Nam Hạnh Nhi gào lên thảm thiết.

Nhưng Tiểu Dung không còn nghe thấy được nữa.

“Người tiếp theo”.

Vu Hồng lại đưa tay tóm lấy một nữ vệ.

Một nữ vệ khác bay sang.

Nam Hạnh Nhi mở to mắt.

Nữ vệ đó đã lớn lên cùng cô ta từ nhỏ.

“Lê Nhi?”.

Nam Hạnh Nhi kêu lên.

Nữ vệ tên Lê Nhi cũng bị gãy hết xương giống Tiểu Dung, hơi thở yếu ớt, không còn sức phản kháng.

Cô ta gian nan quay đầu, dường như muốn nhìn Nam Hạnh Nhi lần cuối.

Lúc này, Lê Nhi đột nhiên hét lên: “Cô chủ, cứu tôi! Cứu tôi!”.

Lời nói này giống như con dao đâm mạnh vào tim Nam Hạnh Nhi.

Nam Hạnh Nhi thúc đẩy khí kình, nhưng lại không còn sức.

“Cô chủ, vô dụng thôi, cô không đấu lại Vu Hồng đại nhân! Bây giờ chỉ có một cách để cô cứu tôi, đó là đầu hàng Vu Hồng đại nhân. Cô chủ, đầu hàng đi! Chỉ cần cô đầu hàng, chúng tôi đều có thể sống sót! Cô chủ…”.

Lê Nhi đột nhiên giống như phát điên khuyên nhủ Nam Hạnh Nhi.

Nam Hạnh Nhi sửng sốt.
Chương 4324: Ngươi trong gió tuyết

“Không... không được... tuyệt đối không được...”

“Tôi không thể bán đứng chồng mình! Tôi sẽ không phản bội chồng mình! Tôi tuyệt đối sẽ không phản bội chồng mình, tôi sẽ không phản bội...”

Con ngươi của Nam Hạnh Nhi dãn ra, đôi môi run rẩy không ngừng nói.

“Vậy cô chủ cứ trơ mắt nhìn chị em bọn tôi chết hết sao? Cô chủ, chúng tôi đã đi theo cô biết bao nhiêu năm, lẽ nào lại không bằng người đàn ông đó sao? Chúng tôi có nhiều mạng thế này cũng không bằng một cái mạng của anh ta à?”

“Cô chủ, cô thật ích kỷ! Cô thật ngu ngốc! Cho dù cô có hy sinh bọn tôi thì thế nào chứ? Người đàn ông đó từ xưa đến nay đều không hề yêu cô, chỉ có mình cô luôn luôn gọi anh ta là chồng mà thôi, nhưng anh ta có bao giờ xem cô là vợ của mình chưa?”

“Cô chủ, đó cũng chỉ là mong muốn của một mình cô mà thôi, hôm nay cô hy sinh vì anh ta thì cô đổi lại được gì? Cô chết rồi, cùng lắm là anh ta đau lòng một chút, rồi sau đó cũng sẽ quên cô nhanh thôi! Đừng quên rằng, ở Giang Thành, anh ta còn một người phụ nữ khác! Mà người phụ nữ đó chính là người vợ mà anh ta công nhận!”

“Cô chủ, không đáng! Không đáng đâu!”

“Cô chủ, tôi không muốn chết! Cô cứu tôi với!”

Lê Nhi giàn giụa nước mắt, gào khóc nói.

Cùng lúc đó, sau lưng Nam Hạnh Nhi cũng vang lên giọng nói đầy đau đớn thống khổ của các nữ vệ.

“Cô chủ, cô cứu chúng tôi với! Cầu xin cô!”

“Cô cứ xem là vì thương xót cho chúng tôi mà đầu hàng Vu Hồng đại nhân đi!”

“Cô chủ, tôi chỉ muốn sống thôi...”

Mọi người nhao nhao nói, điên cuồng thuyết phục Nam Hạnh Nhi.

Vẻ mặt Nam Hạnh Nhi tái nhợt, nước mắt lưng tròng, thẫn thờ nhìn chằm Lê Nhi.

Từng lời nói của Lê Nhi như một cây đao đầm đìa máu, cắt đứt hoàn toàn nội tâm mà cô ta đang che giấu.

“Đúng vậy, mình xem Lâm Chính là chồng, nhưng Lâm Chính có xem mình là vợ không? Mình đã từng được anh ta gọi là vợ chưa? Ở trong lòng anh ta, mình chỉ là một con chó trung thành và nghe lời anh ta mà thôi!”

“Người phụ nữ mà anh ta thật lòng quan tâm chỉ có Tô Nhu ở Giang Thành thôi nhỉ?”

“Chỉ vì một thằng đàn ông vô tâm như vậy, tại sao mình phải hy sinh mạng sống của các chị em mình chứ?”

“Mấy người nói đúng, thật sự không đáng.... Chuyện này hoàn toàn không đáng...”

Nam Hạnh Nhi như đã bị tẩy não, lập tức đưa thanh đao trong tay ra.

Vu Hồng thấy thế, hài lòng gật đầu rồi rút hết khí thế, nhìn về phía Nam Hạnh Nhi nói: “Cô Hạnh Nhi, cô nghĩ thông suốt chưa?”

“Tôi nghĩ thông suốt rồi, tôi... Tôi đầu hàng cô! Tôi đầu hàng...”

Nam Hạnh Nhi thẫn thờ nói, sau đó bước chậm rãi tới chỗ Vu Hồng, quỳ gối xuống.

“Cô Hạnh Nhi, tôi rất hài lòng vì cô đã hiểu ra, tôi tin rằng cô sẽ không cảm thấy hối hận vì quyết định của cô ngày hôm nay!”

Vu Hồng cười nói.

Nhưng vào giây tiếp theo.

Nam Hạnh Nhi đột nhiên ngẩng đầu, tay kia chộp lấy con dao găm, đâm mạnh vào bụng của Vu Hồng.

“Chết đi!”

Nam Hạnh Nhi gào lên.

Con dao găm mang theo tất cả khí kình trong cơ thể cô ta, lưỡi dao sắc bén lộ ra, giống như có thể đâm xuyên mọi thứ.

Vu Hồng giật mình nhưng phản ứng của cô ta lại nhanh đến mức khó tin, gần như chỉ trong nháy mắt, sức mạnh phi thăng đã bao phủ toàn bộ cơ thể của cô ta.

Keng!

Con dao găm đâm vào bụng cô ta, bị sức mạnh phi thăng bẻ gãy ngay tại chỗ.

“Không biết điều!”

Vu Hồng thẹn quá hóa giận, lập tức giận dữ đá mạnh về phí Nam Hạnh Nhi.

Nam Hạnh Nhi lập tức bị đá bay đi, ngã xuống đất đầy nặng nề, khóe miệng bê bết máu.

“Các nữ vệ của cô đều đã biết được lợi hay hại cả rồi, tại sao cô còn ngoan cố như vậy hả?”

Vu Hồng lạnh lùng quát.

“Biết được lợi hay hại? Vu Hồng! Cô cho rằng tôi là con ngu sao? Người của tôi đều đã bị cô phế bỏ, họ không thể nói được dù chỉ một câu, cho dù có thể nói được, họ cũng sẽ không bao giờ thuyết phục tôi! Từ đầu đến cuối, chỉ có cô sử dụng thuật gây ảo giác để tạo ảo giác cho tôi mà thôi!”

Nam Hạnh Nhi cười khẩy: “Cô cho rằng tôi không nhận ra sao?”

Vu Hồng nghe thấy thế, lập tức cau mày lại.

Cô ta lại cử động ngón tay.

Ngay trong tích tắc, các ‘nữ vệ’ đang thuyết phục ở bên cạnh Nam Hạnh Nhi đột nhiên biến mất.

Cả người của Nam Hạnh Nhi run lên, bây giờ cô ta mới nhìn thấy rõ.

Cho dù là Lê Nhi hay các nữ vệ đều không hề nhúc nhích.

Lê Nhi đang hấp hối vẫn bị Vu Hồng bóp chặt, còn những nữ vệ khác đang nằm trên mặt đất cũng không còn rên rỉ nữa.

Những lời ‘thuyết phục’ ban nãy đều là thủ đoạn mê hoặc của Vu Hồng mà thôi.

“Đúng là cô rất thông minh!”

Vu Hồng gằn giọng nói.

“Mặt dù thực lực của tôi không bằng cô, nhưng đầu óc của tôi chắc chắn sẽ không kém hơn cô, Vu Hồng, cô mau dừng mấy thủ đoạn này lại đi!”

Nam Hạnh Nhi bật cười thật to, cực kỳ đắc ý.

Nhưng Vu Hồng vẫn lắc đầu, nói nhỏ: “Nam Hạnh Nhi, tôi đã cố thuyết phục cô nên đầu hàng nhưng cô lại không biết điều, vậy có lẽ cô đã hiểu không đầu hàng thì sẽ có kết cục như thế nào rồi nhỉ?”

“Chết thôi mà, nếu Nam Hạnh Nhi này sợ thì tôi không phải là người của Nam Ly Thành!”

Nam Hạnh Nhi khịt mũi, cười nói.

“Chết sao? Quá dễ dàng!”

Vu Hồng lắc đầu: “Người nhà họ Mãn đã nói rồi, nếu cô không chịu đầu hàng, họ muốn cô sống không bằng chết!”

Con ngươi của Nam Hạnh Nhi khẽ run lên.

Vu Hồng quay người lại, gằn giọng nói: “Mãn Mục, giao lại cho anh!”

“Há há há há há, Vu Hồng đại nhân, tôi vẫn luôn đợi cô nói câu này thôi đó!”

Người đàn ông có râu mép cười ha hả, sau đó vung tay lên híp mắt nói: “Các anh em, không phải các người vẫn luôn muốn hợp tu cùng công chúa của Nam Ly Thành sao? Nào, hôm nay cơ hội đã tới rồi! Còn đứng đó ngẩn người làm gì vậy? Ra tay đi!”

“Há há há há há, cảm ơn Mãn Mục đại nhân!”

“Đúng là tôi đã thèm muốn từ lâu, chỉ sợ ả đàn bà này mềm nhũn đầu gối đầu hàng mà thôi!”

“Ả đàn bà này có khí phách như vậy, một lát nữa hợp tu chắc chắn sẽ rất sướng!”

“Há há há há, tôi nóng lòng muốn nhìn thấy bộ dạng cầu xin tha thứ của cô ta quá đi!”

Mấy gã đàn ông vạm vỡ lao ra từ trong đám người, cười nham nhở lao về phía Nam Hạnh Nhi và các nữ vệ đang bị thương nặng.

Nam Hạnh Nhi run rẩy thở dốc, vội vàng thúc giục khí kình trong cơ thể mình, định tự sát.

Nhưng vào giây tiếp theo, vài cây châm bạc bay tới lập tức khóa chặt khí mạch của cô ta lại.

“Cái gì?”

Nam Hạnh Nhi sửng sốt.

“Muốn tự sát sao? Mơ đi cưng”.

Mãn Mục cười khinh khỉnh.

“Đừng mà... Khốn nạn! Cút hết cho tôi!”

Nam Hạnh Nhi gào lên thảm thiết, liên tục lùi về phía sau, vung vẫy con dao đang cầm trong tay không ngừng.

Nhưng vô ích.

Hai gã đàn ông to lớn cởi áo khoác ra đi về phía cô ta, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cô ta.

Nam Hạnh Nhi vẫn muốn lùi về phía sau nhưng lại bị một bức tường khí chặn lại.

Cô ta ngơ ngác nhìn về phía trước, sau đó từ từ nhắm mắt lại, hoàn toàn tuyệt vọng.

Nhưng vào lúc này.

Lộp cộp lộp cộp...

Đột nhiên có tiếng vó ngựa truyền đến.

Tất cả mọi người đều ngừng lại, nhìn về phía phát ra âm thanh.

Một người cưỡi ngựa trên con đường lớn đầy yên tĩnh, cả người phủ đầy gió tuyết đang chạy tới...
Chương 4325: Cô lại đây

Con đường này nối liền từ cổng vào vực Diệt Vong đến nơi trú quân của liên minh Thanh Huyền.

Công năng chính của nó là để thuận lợi cho việc Lâm Chính vận chuyển dược liệu từ liên minh Thanh huyền đến Giang Thành, tiện cho việc Học viện điều chế thuốc kiếm tiền.

Dĩ nhiên, con đường này cũng là tuyến đường chính để các thành viên của liên minh Thanh Huyền trở về nơi trú quân.

Tất cả các con đường ở vực Diệt Vong đều được hình thành một cách tự nhiên, nhiều người đi qua là tạo thành đường.

Không có ai bỏ ra một số tiền khổng lồ để làm nên một con đường nhựa như Lâm Chính cả, con đường này cũng là đường cao tốc duy nhất của vực Diệt Vong.

Lâm Chính nóng lòng trở về nên đã đi đường vòng từ bên này, như vậy có thể tránh việc phải trèo đèo lội suối.

Trên người anh vẫn còn băng tuyết chưa kịp tan, một người một ngựa chạy như bay đến.

Nhìn thấy đoạn đường này chật ních người đang đứng, anh cau mày, phóng ngựa về phía trước.

“Có chuyện gì vậy?”

Vu Hồng bước ra từ trong đám người, cau mày lại.

“Vu Hồng đại nhân, có người đang đến, cô nhìn thử xem người đó có phải là người của liên minh Thành Huyền hay không? Nếu phải thì chúng ta cùng làm thịt hắn luôn nhé?”

Mãn Mục mỉm cười nói.

“Hầu như người đi trên con đường này đều là người của liên minh Thanh Huyền, người đó chắc chắn là người của liên minh Thanh Huyền, để tôi xem thử người đó là ai, nếu người đó có chút địa vị hay thân phận ở trong liên minh Thành Huyền, có lẽ chúng ta có thể xúi giục”.

Vu Hồng lạnh lùng nói.

“Hừ, nếu không vì lo lắng Lôi Trạch Thiên Các và Càn Khôn Thiên Địa sẽ tấn công, thì chúng tôi đã tiêu diệt liên minh Thanh Huyền từ lâu rồi, đâu phải phiền phức như vậy chứ?”

Mãn Mục cười khinh bỉ.

Vu Hồng không trả lời mà bước đến gần người đó, im lặng nhìn theo bóng người đang đến gần.

Nhưng khi người đó càng lúc càng đến gần, vẻ mặt của Vu Hồng cũng càng tái mét.

Cuối cùng, khuôn mặt nhỏ nhắn của Vu Hồng đã vô cùng tái nhợt, những giọt mồ hôi to bằng hạt đầu chảy ròng ròng trên mặt.

“Vu Hồng đại nhân, cô sao vậy?”

Mãn Mục cau mày nhìn Vu Hồng, lại thấy cơ thể cô ta đang run lên nhè nhẹ.

Lâm Chính kéo dây cương, lập tức đứng trước mặt mọi người.

Anh ngửi thấy mùi máu tanh rất nồng.

“Vu Hồng, sao cô lại ở chỗ này?”

Lâm Chính lạnh lùng hỏi.

“Tôi... tôi...”

Vu Hồng không ngừng run rẩy, há miệng ra nhưng lại không nói được câu nào.

“Là chồng đúng không? Chồng ơi, là giọng của anh đúng không?”

Lúc này, từ phía sau đám đông vang lên một tiếng nỉ non rất yếu ớt.

Mặc dù không lớn nhưng Lâm Chính lại nghe thấy rất rõ ràng.

Đó là giọng nói của Nam Hạnh Nhi sao?

Vẻ mặt của Lâm Chính lập tức tối sầm lại, nhanh chóng thúc ngựa đi về phía trước.

“Vu Hồng đại nhân, rốt cuộc hắn là ai vậy?”

Mãn Mục thấy Vu Hồng không dám nói lời nào, lập tức cảm thấy bực bội, lại thấy Lâm Chính không để ý tới bọn họ mà muốn đi xuyên qua đám người, hắn hừ một tiếng, rồi nói: “Giết hắn!”

Vèo vèo vèo...

Ngay lập tức, những người ở xung quanh lao tới, đâm những cây kiếm sắc bén về phía Lâm Chính.

Keng! Keng! Keng! Keng...

Âm thanh của rất nhiều vật bằng sắt va vào nhau vang lên.

Mãn Mục ngẩn ngơ.

Mọi người ở xung quanh đều há hốc mồm.

Chỉ thấy bảy tám cây kiếm sắc bén đều đâm vào người của Lâm Chính, nhưng chúng lại không thể xé nát cơ thể của anh.

“Cơ thể người này bằng kim cương sao?”

Mãn Mục há hốc mồm.

Lâm Chính cau mày, nhìn xung quanh một vòng, dường như đã đoán ra được điều gì đó.

Cơ thể anh hơi run lên.

Bùm bùm bùm...

Tất cả lưỡi kiếm sắc bén ở trên người anh đều phát nổ.

Lưỡi kiếm vỡ vụn rơi khắp nơi trên mặt đất, những người ở xung quanh lại bị một luồng khí đáng sợ đẩy lùi.

Xung quanh Lâm Chính trở thành khu vực chân không.

“Hả?”

Mọi người không thể tin được.

Mãn Mục lấy lại tinh thần, ý thức được đây là một người rất khó nhằn, hắn rút một thanh đao dài ra, chuẩn bị dẫn mọi người tấn công.

Nhưng Lâm Chính lại phớt lờ họ mà thúc ngựa đi đến bên cạnh Nam Hạnh Nhi đang bê bết máu.

Vẻ mặt của hai gã đàn ông vạm vỡ đang định làm nhục Nam Hạnh Nhi bỗng tối sầm, giận dữ lao tới.

Nhưng vào giây tiếp theo.

Leng keng!

Hai lưỡi kiếm bằng băng đung đưa, ngay lập tức gặm nhấm hai người họ.

Thi thể hai kẻ đó lập tức biến thành ngàn mảnh vụn, rơi xuống đất, chết thảm.

Tất cả mọi người đều hít thở không thông, da đầu tê dại.

Bọn họ không nhìn thấy Lâm Chính đã ra tay như thế nào, mà chỉ thấy hai người kia chết tức tưởi...

“Là chồng sao? Thật sự là anh sao? Mình không gặp ảo giác nhỉ? Tốt quá rồi, tốt quá rồi...”

Nam Hạnh Nhi hé mắt ra, một tay vẫn cầm lấy con dao gãy kề lên cổ.

Cô ta đang định tự sát trước khi bị xâm hại để không phải chịu đựng sự nhục nhã đó.

Lúc này lại nhìn thấy Lâm Chính xuất hiện, cô ta không thể cầm cự được nữa, hai tay buông lỏng, cả người mềm nhũn ngã ra đất, ngất lịm.

Lâm Chính nhìn chằm chằm vào Nam Hạnh Nhi vừa ngã xuống đất và nhóm nữ vệ đang hấp hối, anh im lặng một lúc lâu rồi từ từ xoay người lại nhìn về bên này.

“Vu Hồng, cô lại đây”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom