• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần (100 Viewers)

  • Chương 4231-4235

Chương 4231: Cúc cung tận tụy

“Không phải tôi đã nói rồi sao? Đan dược trên bàn này đều là tôi luyện chế!”.

Bạch Nan Ly khẽ nói.

“Không thể nào!”.

Hoa Thiên Hải mở to mắt, tỏ ra không phục: “Đan dược bậc này ở vực Diệt Vong ít nhất phải do trưởng lão của thế tộc bá chủ mới có thể luyện chế! Thực lực của cậu ở Ngũ Phương Băng Nguyên cùng lắm chỉ có thể làm một người dẫn đội, làm sao luyện được Thăng Lực Đan cực phẩm?”.

Thăng Lực Đan không khó luyện, người ở vực Diệt Vong ai cũng biết, nhưng Thăng Lực Đan cực phẩm thì không tầm thường, hiệu quả của nó cũng rất đáng kinh ngạc.

Hoa Thiên Hải cũng phải tốn nhiều công sức mới luyện được đan dược như vậy, hơn nữa chưa chắc đã có thể đạt được phẩm chất như vậy.

Sao hôm nay trong phòng luyện đan của một học viện tại Giang Thành ở ngoại vực lại có luyện đan sư siêu phàm như vậy?

Sao ông ta dám tin?

“Đúng là coi thường người khác, kỹ thuật luyện đan của tôi đều là do thần y Lâm truyền cho, sao không luyện được Thăng Lực Đan cực phẩm chứ? Đừng nói là Thăng Lực Đan, đan dược phức tạp hơn nữa cũng luyện ra được!”.

Bạch Nan Ly nhìn Hoa Thiên Hải bằng ánh mắt như đang nhìn kẻ ngốc.

Anh ta không biết Hoa Thiên Hải có thân phận gì, còn tưởng là khách do Lâm Chính dẫn tới tham quan.

Thẩm Niên Hoa ở bên cạnh mỉm cười, ánh mắt đầy vẻ sâu xa.

Hoa Thiên Hải quay sang nhìn Lâm Chính đầy kinh ngạc, há to miệng không nói nên lời.

“Được rồi, bớt nói vài câu. Niên Hoa, Nan Ly, hai người tiếp tục làm việc đi”.

Lâm Chính xua tay, nói: “Hoa băng chủ, tôi gọi ông tới không phải để khua môi múa mép với bọn họ”.

“Minh chủ có chỉ thị gì?”.

Hoa Thiên Hải vội vàng nói, thần thái còn cung kính hơn trước kia.

“Ngạo Hàn Mai tìm thuốc gặp cản trở, không thể hái thuốc mà cầu xin sự giúp đỡ của chúng tôi, rõ ràng trở ngại cô ấy gặp phải không tầm thường, để các ông đi cứu viện chưa chắc an toàn được bao nhiêu”.

Lâm Chính đi đến lò luyện to bên cạnh, lấy một nắm đan dược màu đỏ tươi ra, đưa tới.

“Thuốc này có thể trợ giúp các ông!”.

Hoa Thiên Hải nhận lấy quan sát kỹ, lại cảm thấy bên trong nóng hực, không khỏi kinh ngạc.

“Minh chủ, đây là thuốc gì?”.

“Thuốc này tên là Thiên Hỏa Đan! Nếu các ông dùng nó thì có thể sử dụng dị hỏa khi không bị thương quá nặng, tôi nghĩ đủ để các ông đối kháng với mọi nguy hiểm ở vùng cực hàn!”.

Lâm Chính nói.

“Cái gì? Đây… Đây chính là Thiên Hỏa Đan trong truyền thuyết?”.

Hoa Thiên Hải sắp nổ tung đầu, mắt trợn tròn, nét mặt cực kỳ khoa trương.

“Sao có thể? Lâm minh chủ, phương pháp luyện chế Thiên Hỏa Đan nghe nói đã thất truyền! Nó là khắc tinh của công pháp hệ băng của chúng tôi, anh… anh lại luyện ra được?”.

Hoa Vi Vi cũng không tin được.

“Mặc dù Thiên Hỏa Đan đã thất truyền, nhưng tài liệu liên quan đến nó vẫn còn. Tôi luyện chế theo số tài liệu đó, phương pháp luyện chế khác với cách luyện chế Thiên Hỏa Đan vốn có, nhưng hiệu quả của nó mạnh hơn Thiên Hỏa Đan mà các người nói nhiều!”.

Lâm Chính cười đáp.

Hoa Thiên Hải đỏ cả hai mắt, vội nói: “Minh chủ, có thể để tôi dùng thử một viên được không?”.

“Không sao, ông dùng đi, dù sao cũng không có di chứng gì, nhưng dược hiệu sẽ không kéo dài quá lâu”.

“Được!”.

Hoa Thiên Hải lập tức cho đan dược vào miệng, nuốt xuống.

Trong chốc lát, quanh người ông ta bốc lên một luồng khí nóng, luồng khí nóng này giống như lốc xoáy thổi quần áo của ông ta bay phần phật.

Ông ta hét lên một tiếng, hai mắt bùng lên ngọn lửa, sau đó vung tay về phía lò luyện ở gần đó.

Vù!

Một con rồng lửa tuôn ra từ lòng bàn tay, thoáng chốc đốt lửa lò.

Nhưng ngọn lửa không tắt mà tiếp tục dâng cao, nhanh như chớp bao bọc lấy lò luyện.

“Ê ê, cẩn thận!”.

Lâm Chính vội kêu lên, nhưng không kịp nữa.

Ầm!

Lò luyện lập tức nổ tung.

Mảnh vỡ hóa thành nham thạch trước khi rơi xuống đất.

Bạch Nan Ly và Thẩm Niên Hoa cũng hoảng sợ.

Hoa Vi Vi kinh ngạc, vội vàng tạo ra sương băng dập tắt ngọn lửa đó.

Nhưng cô ta phát hiện sức mạnh hàn băng của mình lại không thể dập tắt số lửa đó, ngược lại, lửa làm sức mạnh hàn băng của cô ta bốc hơi…

“Không thể nào…”.

Hoa Vi Vi ngơ ngác.

“Ai cho ông làm loạn như vậy? Ông muốn thử thì ra ngoài thử đi chứ? Mẹ nó!”.

Lâm Chính vô cùng tức giận, vội vàng sử dụng sức mạnh phi thăng, mất một lúc lâu mới dập tắt được lửa.

Hoa Thiên Hải vui mừng không thôi, vội vàng quỳ một gối xuống, chắp tay: “Cảm ơn minh chủ tặng đan, có số Thiên Hỏa Đan này hỗ trợ, chắc chắn chuyến đi này sẽ không có gì sơ sót, mã đáo thành công!”.

“Ồ?”.

Lâm Chính nghe vậy, nhíu mày nhìn Hoa Thiên Hải, vẻ mặt nghiêm túc: “Có phải các người giấu tôi chuyện gì không? Có phải chuyến đi này… có vấn đề gì không?”.

Hoa Thiên Hải sửng sốt, sau đó cười chua chát: “Lâm minh chủ, không phải trên thư của gia chủ Ngạo đã đề cập tới Băng Ma Viên sao? Nói thật, Băng Ma Viên kia không dễ đối phó, hơn nữa… có tin đồn rằng Băng Ma Viên đó có người nuôi. Người có thể nuôi được Băng Ma Viên thì chắc chắn không tầm thường, chúng tôi tới đó cũng khó mà chống đỡ. Nhưng có số Thiên Hỏa Đan này ở đây, đừng nói chỉ một con Băng Ma Viên, dù có mười con, trăm con, chúng tôi cũng sẽ giết được dễ dàng!”.

Lâm Chính nghe thấy thì nhíu mày, lạnh lùng nói: “Hóa ra chuyến đi lần này lại nguy hiểm như vậy, sao các ông không nói với tôi sớm hơn?”.

“Chuyện đó…”.

Hoa Thiên Hải há hốc miệng.

“Nghe đây, các ông đã là người của liên minh thì cũng là người của tôi, tôi phải chịu trách nhiệm cho sự an nguy của mọi người!”.

Lâm Chính suy nghĩ một lúc, hạ giọng nói: “Niên Hoa, Nan Ly!”.

“Thần y Lâm!”.

Hai người lập tức đứng dậy.

“Triệu tập mọi người chế tạo Thiên hỏa Đan ngay trong đêm, nhất định phải chế tạo ra hai rương trước ngày mai, giao cho Hoa Thiên Hải đưa đến vực Diệt Vong!”.

“Thần y Lâm, trong lúc cấp bách chúng ta khó mà thu thập nguyên liệu”.

Thẩm Niên Hoa sửng sốt, lên tiếng.

“Có thể vận động mọi người đi hái hoặc mua, bắt đầu hành động ngay bây giờ, không được ngơi nghỉ!”.

“Tuân lệnh!”.

Hai người lập tức hành động.

“Lâm minh chủ…”.

Hoa Thiên Hải đỏ mắt.

Thật ra nhận được thư nhờ vả của Ngạo Hàn Mai, ông ta cũng thấp thỏm bất an.

Băng Ma Viên hung hãn đến thế nào, e là Ngũ Phương Băng Nguyên đến hỗ trợ cũng tổn thất binh tướng, tử thương nặng nề.

Nhưng ông ta không dám mở lời với Lâm Chính, sợ Lâm Chính sẽ nghi ngờ thực lực của Ngũ Phương Băng Nguyên.

Lòng tự tôn khiến ông ta nhắm mắt làm liều lên đường đi chuyến này.

Không ngờ Lâm Chính lại giúp đỡ được nhiều thế này.

“Hai rương có lẽ đủ rồi, các ông lập tức phái người liên hệ với Ngạo Hàn Mai, bảo cô ấy đừng vội lấy thuốc, đợi Thiên Hỏa Đan đến rồi hãy hành động!”.

“Tuân lệnh! Có Thiên Hỏa Đan của Lâm minh chủ hỗ trợ, chắc chắn lần này sẽ không có sai sót nào!”.

Hoa Thiên Hải kích động nói.

Ở vực Diệt Vong, Thiên Hỏa Đan quý giá đến thế nào, một viên là có thể đổi lấy mấy trăm mấy nghìn viên đan dược cực phẩm.

Vậy mà Lâm Chính lại cho đến hai rương?

Thế này thì quý giá đến thế nào!

Đây là sự tín nhiệm và sự bảo vệ dành cho Hoa Thiên Hải lớn đến thế nào?

“Lâm minh chủ! Thiên Hải sẽ cúc cung tận tụy với cậu đến chết mới thôi!”.

Hoa Thiên Hải quỳ hai gối, dập dầu hô lên.

Lâm Chính không hiểu ra sao.

Ông này sao lại còn khóc?
Chương 4232: Đến rồi

Trong biệt thự của nhà họ Thích ở Thượng Hỗ.

Thích Tư Mưu đặt điện thoại xuống, ngồi trên ghế sofa để lộ vẻ mặt mệt mỏi.

Hai ngày nay, điện thoại của ông ta hầu như bị gọi cháy máy.

Vài công ty giải trí dưới trướng ông ta liên tục xuất hiện vấn đề, không chỉ vấn đề tác phong của nghệ sĩ bị người khác tố giác, thậm chí cả thuế vụ của công ty cũng xuất hiện nhiều lỗ hổng cực lớn.

Thích Tư Mưu biết có người đang nhắm vào mình.

Hơn nữa, đối phương còn không hề che giấu.

Dương Hoa!

“Sao có thể? Vì sao Dương Hoa lại có thế lực to lớn như vậy? Vì sao bọn họ có thể đàn áp mình, mình lại không thể phản công?”.

Thích Tư Mưu nghiến răng, trong mắt tràn ngập lửa giận vô tận.

Ông ta muốn phái người cứu Dịch Phong ra khỏi đồn cảnh sát, nhưng nhiều lần bị cản trở, bất kể tìm ai cũng không thể cứu ra được.

Đợi Thích Tư Mưu đích thân đến đồn cảnh sát muốn gặp Dịch Phong một lần mới phát hiện hắn đã bị người ta đưa đi.

Người đưa Dịch Phong đi lại là do Dương Hoa phái tới.

Không chỉ như vậy, có thể bới ra được bí mật của các nghệ sĩ dưới trướng ông ta, có thể tìm ra vấn đề che giấu của công ty ông ta chắc chắn không phải người tầm thường!

Dương Hoa nhất định có quen biết với nhân vật quyền thế cao siêu, không thì sao có thể mạnh tay như vậy?

“Bố, tình hình thế nào rồi?”.

Một người đàn ông vóc dáng hơi gầy để râu sơn dương đi tới, đưa cho Thích Tư Mưu một ly cà phê.

“Thường con đến rồi à?”.

Thích Tư Mưu uống cà phê, lại cảm thấy nó đắng vô cùng.

“Bố đừng làm việc quá sức, chờ khi mây tan thấy trăng sáng, mọi thứ sẽ ổn thôi”, Thích Thường nói.

“Ổn? Hừ, mọi chuyện sẽ chỉ càng lúc càng tệ, hai đứa ranh con đó thế nào rồi?”, Thích Tư Mưu tức giận hỏi.

“Đã nhốt chúng vào phòng cho chúng tự phản tỉnh!”.

“Hai đứa toàn gây rắc rối!”.

Thích Tư Mưu day huyệt Thái Dương, đè thấp giọng: “Đợi lát nữa gọi Lý thiên vương qua đây một chuyến!”.

“Lý thiên vương? Việc này có cần thiết không bố?”.

“Tình hình đã rất tồi tệ, chúng ta cần cậu ta lên tiếng, nếu không, chúng ta sẽ bị bọn họ đàn áp, không có sức đánh trả, cuối cùng sẽ thua thê thảm!”.

“Nhưng… Lý thiên vương có đồng ý không?”.

“Cậu ta không đồng ý mà được sao? Hừ, năm xưa việc thiện của cậu ta làm giả bị người ta nghi ngờ, không có bố ra mặt giúp cậu ta, cậu ta có được danh tiếng như hôm nay không? Cậu ta không muốn đến cũng phải đến, nếu không, chúng ta sụp đổ cũng phải kéo theo cậu ta!”.

“Được, con sẽ đi gọi cậu ta đến!”.

Thích Thường lập tức lấy điện thoại ra gọi đi.

Nhưng sau vài câu, vẻ mặt của Thích Thường lại thay đổi: “Cậu nói cái gì? Không đến?”.

“Để bố nói với cậu ta!”.

Thích Tư Mưu sầm mặt, lập tức lấy điện thoại: “Alo, tôi là Thích Tư Mưu! Lý thiên vương, cậu có ý gì?”.

“Xin lỗi Đạo diễn Thích, chuyện này tôi không giúp được!”, đầu kia điện thoại là giọng nói vô cùng bất đắc dĩ của Lý thiên vương.

“Họ Lý kia, cậu có được ngày hôm nay là nhờ vào ai, cậu quên rồi sao? Nay tôi cần cậu đến ra mặt thay tôi, cậu còn vòng vo? Tôi có thể tạo nên một Lý thiên vương cậu thì tôi cũng có thể hủy cậu!”.

Thích Tư Mưu đập bàn, gào lên với điện thoại.

Nhưng Lý thiên vương lại có vẻ bất đắc dĩ.

“Đạo diễn Thích, không cần ông hủy tôi, tôi đã tiêu đời rồi!”.

Thích Tư Mưu sửng sốt: “Ông có ý gì?”.

“Lát nữa ông sẽ biết thôi!”.

Dường như Lý thiên vương không muốn nói thêm nữa, cúp máy.

“Đợi đã! Lý thiên vương! Lý thiên vương!”.

Thích Tư Mưu hét lên, thấy điện thoại cúp máy thì liên tục gọi lại.

Nhưng dù có thế nào cũng không gọi được nữa.

“Bố! Bố xem hot search đi!”.

Lúc này Thích Thường hô lên, làm Thích Tư Mưu sực tỉnh.

Thích Tư Mưu mở to mắt, mau chóng đứng dậy xem điện thoại của ông ta.

“Ngôi sao điện ảnh nổi tiếng Lý Trụ Cơ liên quan đến việc đút lót cục trưởng cục điện ảnh, đã bị chính phủ điều tra!”.

Thấy tin tức này, Thích Tư Mưu bất lực ngã ngồi trên đất.

“Bố, ngay cả Lý thiên vương cũng bị người của Dương Hoa làm rớt đài, rốt cuộc thế lực của Dương Hoa… lớn đến mức nào?”.

Thích Thường gần như nước mắt giàn giụa, vẻ mặt tràn ngập sự tuyệt vọng và bàng hoàng.

“Không sao! Không sao!”.

Tuy Thích Tư Mưu toát đầy mồ hôi lạnh, nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh, nhỏ giọng nói: “Còn có hai anh em nhà họ Thiết, bố đã ra lệnh cho họ đưa thần y Lâm qua đây. Chỉ cần thần y Lâm đến đây, chúng ta ép buộc cậu ta làm theo thì mọi thứ… dễ giải quyết rồi!”.

“Thần y Lâm làm theo thì không sao nữa rồi?”, Thích Thường run rẩy hỏi.

“Thứ vô dụng, xem bộ dạng của con kìa!”.

Thích Tư Mưu đổ mồ hôi lạnh, khó khăn nói: “Vì sao Dương Hoa lại vào cuộc? Còn không phải vì Tống Kinh và Tô Dư là người của Dương Hoa sao? Nói cho cùng, bọn họ cũng chỉ dựa vào Dương Hoa. Chỉ cần giải quyết Dương Hoa là mọi nguy cơ sẽ được hóa giải. Nếu muốn giải quyết Dương Hoa thì đương nhiên phải xử lý thần y Lâm!”.

“Nhưng con nghe nói thần y Lâm này không đơn giản. Bố, hai anh em nhà họ Thiết… có thành công được không?”.

Thích Thường lo lắng hỏi.

“Yên tâm, sẽ không có vấn đề gì lớn”.

Thích Tư Mưu liếc nhìn đồng hồ, lạnh lùng nói: “Bố nghĩ bọn họ sắp đến rồi!”.

Rầm!

Lúc này, cửa lớn của biệt thự nhà họ Thích đột nhiên bị đạp ra.

Sau đó, đám người Thiết Lộng Vũ bước nhanh vào trong.

“Quả nhiên đến rồi!”.

Thích Thường kinh ngạc.

Thích Tư Mưu mừng rỡ, đứng dậy nói: “Thiết Lộng Vũ, Thiết Lộng Văn, thế nào rồi?”.
Chương 4233: Nên mừng

Thích Tư Mưu vừa nói, mắt vừa nhìn ra phía sau Thiết Lộng Vũ.

Nhưng nhìn một hồi cũng không nhìn thấy bóng dáng của thần y Lâm, không khỏi sửng sốt.

Thiết Lộng Vũ không nói gì, người ở đằng sau lại tiến tới bắt giữ Thích Tư Mưu.

“Các người làm gì vậy?”.

Thích Thường sốt ruột, lập tức hét lên.

Vệ sĩ trong biệt thự đều xông tới.

“Không biết tự lượng sức!”.

Thiết Lộng Vũ hừ một tiếng, cơ thể chuyển động, giống như sư tử vồ mồi, ba năm lượt đã đánh gục những vệ sĩ đó.

Thích Thường thấy vậy vô cùng kinh ngạc.

“Thiết Lộng Vũ! Ông điên rồi à? Mau bảo người của ông buông tay!”.

Thích Tư Mưu giận dữ gào lên: “Tôi là ân nhân cứu mạng của ông! Nếu năm xưa không có tôi, hai anh em ông đã đói chết rồi! Hôm nay ông lại lấy oán báo ân sao? Tên súc sinh lòng lang dạ thú! Mau buông tay ra!”.

“Thích Tư Mưu! Tôi thừa nhận năm xưa không có ông thì đã không có hai anh em chúng tôi ngày hôm nay, cho nên hôm nay chúng tôi đến báo đáp! Chúng tôi không phải người vong ân phụ nghĩa! Thích Tư Mưu, nếu ông không muốn nhà họ Thích gặp nạn diệt vong thì hãy đi theo tôi! Tôi sẽ cố gắng giữ mạng cho ông!”.

Thiết Lộng Vũ lạnh lùng nói.

“Ông muốn dẫn tôi đi đâu?”.

Thích Tư Mưu trợn to mắt hỏi.

“Đi gặp thần y Lâm!”.

“Cái gì? Ông… Ông muốn giao tôi cho thần y Lâm?”.

“Thích Tư Mưu! Ông còn chưa nhìn nhận rõ tình hình sao?”.

Thiết Lộng Vũ đến gần hơn, lạnh lùng nói: “Thực lực và sức mạnh của thần y Lâm vốn không cùng một cấp bậc với ông! Nếu ông muốn nhà họ Thích của ông đều chết hết, tôi sẽ lập tức buông tay rời khỏi đây. Tôi sẽ liều một trận với thần y Lâm, cho đến khi chết! Ông có thể cân nhắc!”.

Thích Tư Mưu run rẩy, mắt mở to, không tin nổi nhìn Thiết Lộng Vũ.

Ông ta biết Thiết Lộng Vũ không phải đang đùa.

“Ông… đến Giang Thành rồi sao?”.

“Chuyện đầu tiên tôi làm sau khi về Long Quốc chính là tìm thần y Lâm!”.

“Kết quả… thế nào?”.

“Nói với ông thế này vậy, một người bên cạnh thần y Lâm cũng có thể giết tôi trăm nghìn lần!”.

Thiết Lộng Vũ nhỏ giọng nói, trong mắt vẫn còn tràn đầy kinh hãi.

Ông ta không biết Hoa Thiên Hải có cấp bậc gì ở tập đoàn Dương Hoa, nhưng nhìn Hoa Thiên Hải cung kính đứng trước cửa, kiên nhẫn đợi Lâm Chính họp xong mới đi vào, có vẻ không phải nhân vật hàng đầu ở tập đoàn của Lâm Chính.

Một đại năng siêu cấp mà còn như vậy thì nhân vật đỉnh cao trong tập đoàn Lâm Chính sẽ có thực lực thế nào?

E rằng có gọi toàn bộ Lôi Đình Điện tới cũng không đủ cho Dương Hoa đánh…

“Đồ hèn nhát! Rõ ràng là ông không dám so chiêu với thần y Lâm nên mới nói như vậy!”.

Thích Thường không phục, cắn răng gào lên.

“Không dám so chiêu với thần y Lâm?”.

Thiết Lộng Vũ nói: “Được, tôi sẽ so chiêu với thần y Lâm, nhưng tôi phải nói cho ông biết! Một khi tôi ra tay, chuyện này sẽ không còn đường vãn hồi. Tôi chết cũng không sao, tất cả người nhà họ Thích các ông hãy đợi đồ đao của thần y Lâm chôn chung với tôi đi!”.

Nói xong, Thiết Lộng Vũ phất tay.

Đám người kia thả Thích Tư Mưu ra.

Sau đó, Thiết Lộng Vũ đi ra khỏi biệt thự.

“Chờ đã!”.

Thích Tư Mưu sốt ruột hét lên.

“Đạo diễn Thích, ông còn gì muốn nói nữa?”.

Thiết Lộng Vũ lạnh lùng hỏi.

“Thiết Lộng Vũ, tôi… tôi đi với ông!”.

Thích Tư Mưu mệt mỏi bất lực lên tiếng.

Thích Thường mở to mắt, cuối cùng không nói gì.

“Thích Tư Mưu, ông sẽ không hối hận về quyết định này đâu. Đợi ông nhìn thấy thủ đoạn thật sự của thần y Lâm, ông sẽ mừng vì quyết định này!”.

Thiết Lộng Vũ khàn giọng nói, phất tay, đám người lập tức dẫn theo Thích Tư Mưu ra ngoài.
Chương 4234: Chấn động

Sáng hôm sau, Hoa Thiên Hải và Hoa Vi Vi đi chuyên xe về vực Diệt Vong.

Có hai rương Thiên Hỏa Đan, Hoa Thiên Hải tràn đầy tự tin, trước khi đi còn vỗ ngực nói nhất định có thể hoàn thành nhiệm vụ.

Hoa Vi Vi muốn nói lại thôi, nhìn chằm chằm Lâm Chính một lúc lâu, chỉ nói một tiếng “minh chủ bảo trọng”.

Đợi xe rời đi, Lâm Chính cũng thở dài một hơi.

Nhắc tới, cũng đến lúc anh phải đi rồi.

Sắp đến ngày hẹn với Đế Nữ, cũng nên đi thu dọn đồ đạc rồi.

Lâm Chính suy nghĩ, quay người vào học viện.

Đúng lúc đó đột nhiên có vài chiếc xe dừng lại nơi cửa, sau đó từng nhóm đông người bước tới phía này.

“Ồ? Đó không phải đạo diễn Thích sao?”.

“Sao ông ta lại đến đây?”.

“Đây là nhân vật đầu sóng ngọn gió trong giới giải trí gần đây! Ông ta chạy đến đây làm gì?”.

Một số người đến học viện khám bệnh nhìn thấy Thích Tư Mưu được hai anh em Thiết Lộng Vũ đưa đến thì không khỏi bàn tán.

Lâm Chính cũng cực kỳ kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía Thích Tư Mưu.

Vẻ mặt Thích Tư Mưu vô cùng khó coi, mặc dù ông ta đã đến đây nhưng trong lòng vẫn vô cùng mất cân bằng.

“Cậu Lâm, chúng tôi dẫn Thích Tư Mưu đến đây rồi, xin cậu hãy xử lý!”.

Thiết Lộng Vũ đi tới, chắp tay nói.

“Xử lý?”.

Lâm Chính nhìn Thích Tư Mưu, cười nhẹ: “Tôi tưởng ông ta đến xin tha”.

“Tôi… Tôi đến để xin tha…”.

Thích Tư Mưu lắp bắp, nhỏ giọng nói: “Cậu Lâm, là tôi hồ đồ, làm ra nhiều chuyện hồ đồ, mong cậu… tha thứ cho tôi…”.

Lâm Chính nghe vậy lắc đầu nói: “Chuyện này không kết thúc dễ dàng như ông nói. Thích Tư Mưu, tôi sẽ không xử lý ông quá nhiều, tôi chỉ giở ra tính lại một vài món nợ cũ của ông, ông nên chịu phạt thế nào thì phải chịu phạt thế đó, những cái khác tôi sẽ không hỏi nhiều!”.

Thích Tư Mưu nghe vậy thì biến sắc: “Cậu Lâm, trong giới giải trí của chúng tôi có bao nhiêu người trong sạch chứ? Cậu làm vậy chẳng phải hủy tôi rồi sao?”.

“Có bao nhiêu người trong sạch?”.

Lâm Chính cười lạnh lùng: “Trong sạch hay không không phải do bản thân các người nói sao? Ông là ông lớn trong giới, nếu ngay cả ông cũng không trong sạch, làm sao hi vọng người bên dưới trong sạch?”.

“Cậu có thể lập lại trật tự của giới giải trí chúng tôi nữa hay sao?”.

Thích Tư Mưu thẹn quá thành giận, nghiến răng quát lên.

“Tôi cảm thấy điều này đối với tôi mà nói cũng không khó”.

Lâm Chính bình tĩnh đáp.

“Cậu…”.

Thích Tư Mưu còn muốn nói gì đó nhưng bị Thiết Lộng Vũ ở bên cạnh trừng mắt.

Những ý nghĩ đến bên miệng lại không nói nên lời.

“Được rồi, quay về đi, nếu tôi là ông thì sẽ chủ động nhận tội, những chuyện khác không cần nói nhiều nữa”.

Lâm Chính xua tay, không muốn nói nữa.

“Vâng, vâng, cậu Lâm, quấy rầy rồi!”.

Thiết Lộng Vũ cười gượng, vội vàng cúi đầu khom lưng, sau đó quay người định kéo Thích Tư Mưu đi.

Thích Tư Mưu vẫn không cam tâm.

Mình từ Thượng Hỗ xa xôi đến đây, thần y Lâm lại có thái độ này!

Thật khiến người ta tức giận!

Cả đời ông ta chưa bao giờ bị sỉ nhục thế này!

Thích Tư Mưu thầm hừ một tiếng, giận dữ quay người đi.

Nhưng khi bọn họ vừa ra ngoài cửa, một chiếc xe dừng trước cửa, sau đó một bóng người xuống xe, bước nhanh vào học viện.

Thích Tư Mưu kinh ngạc.

“Lôi võ trưởng?”.

Ông ta chấn động trong lòng, trên mặt đầy vẻ khó tin.

“Sao Lôi võ trưởng lại đến đây?”.

Thiết Lộng Văn ở bên cũng ngạc nhiên dụi mắt.

Mấy người họ vội vàng tiến tới bắt chuyện, nhưng Lôi võ trưởng đi vội vã, phớt lờ bọn họ, bước nhanh đến trước mặt Lâm Chính chào hỏi.

Nhìn cảnh đó, Thích Tư Mưu như bị sét đánh…
Chương 4235: Con gái nuôi

Lôi võ trưởng là người ở cấp bậc nào, Thích Tự Mưu tự biết rõ.

Mặc dù ông ta là đạo diễn lớn trong giới nhưng cũng chẳng dám làm gì trước mặt một nhân vật lớn như vậy.

Người ta chỉ cần động một ngón tay là có thể cấm sóng ông ta, chỉ trong một đêm có thể xóa sạch tất cả vết tích trên mạng của ông ta và tất cả các tác phẩm.

Nhưng người như vậy lại cung kính với thần y Lâm.

Hai chân Thích Tư Mưu mềm nhũn, suýt nữa đứng không vững…

“Thích Tư Mưu, bây giờ đã hiểu rồi chứ?”

Thiết Lộng Vũ không cảm xúc nhìn chằm chằm ông ta, khàn giọng nói.

“Hiểu rồi… hiểu rồi…”

“Lúc trước ông cứu anh em của tôi hai mạng, hôm nay tôi cứu cả nhà ông, ân tình của chúng ta xem như chấm hết”.

Thiết Lộng Vũ khàn giọng nói, xoay người dẫn mấy người Thiết Lộng Văn lên xe, cũng mặc kệ Thích Tư Mưu.

Thích Tư Mưu vịn tường, hai chân còn đang run rẩy.

Ông ta vội lấy điện thoại ra gọi cho Thích Thường.

“Bố, tình hình thế nào rồi?”

Thích Thường ở đầu bên kia điện thoại vội hỏi.

“Lập tức đi đầu thú cho tao, mau lên…”

Thích Tư Mưu run rẩy nói.

...

Công ty giải trí Dương Hoa, công ty con của Dương Hoa.

Trong văn phòng làm việc.

Tống Kinh nhìn tin tức dồn dập, cảm thấy ớn lạnh.

Dĩ nhiên ông ta biết đây là do ai làm.

“Năng lực của chủ tịch Lâm quá mạnh”.

Ông ta lẩm bẩm.

“Đạo diễn Tống, chủ tịch Phương bên giải trí Long Hoa gọi đến muốn đầu tư năm trăm triệu tệ, mời ông quay bộ phim mới của họ”.

Lúc này thư ký cầm điện thoại chạy vào, vui mừng nói.

Tống Kinh sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng thì lại có một người nữa chạy vào phòng làm việc.

“Đạo diễn Tống, giải trí Chính Thiên gửi thư mời hợp tác chính thức cho ông, muốn mời ông và cô Tô Dư gia nhập bộ phim điện ảnh từ thiện của họ, lương rất cao, họ muốn đến đây bàn bạc chi tiết”.

“Được, được… tôi… tôi biết rồi”.

Tống Kinh vội đáp.

Nhưng vẫn chưa hết.

Ngày càng có nhiều cuộc điện thoại gọi đến công ty, thậm chí có không ít người tự mình đến công ty.

Tống Kinh bận rối mắt, nhưng cảm thấy cực kỳ vui sướng.

Có vẻ giới giải trí đã bị tẩy sạch hoàn toàn.

Chủ tịch Lâm… đáng sợ thật.



Ầm!

Chiếc xe từ từ dừng lại ở đầu đường mới xây của Dương Hoa.

Lâm Chính vừa xuống xe, nhìn cây cỏ xanh tốt xung quanh, anh hít sâu một hơi.

“Anh đến muộn rồi”.

Một cô gái cưỡi tuấn mã màu đỏ lửa bước đến, lạnh nhạt nói.

Cô gái còn dẫn theo một con ngựa cao lớn màu đen phía sau.

“Bị kẹt xe trên đường”.

Lâm Chính khẽ cười, chào các thuộc hạ một tiếng, sau đó xoay người leo lên ngựa.

“Giờ chúng ta xuất phát à?”

“Không thì sao?”

Đế Nữ nói, sau đó kéo dây cương, chạy đi.

Chẳng bao lâu, hai người đến dưới lối ra vào nước Kiếm Vương Triều.

Đế Nữ lấy một thứ hệt như cuốn văn thư thông quan đưa cho thủ vệ, sau đó cưỡi ngựa đi vào.

Kiếm Vương Triều có mấy tòa thành trì, mấy chục thị trấn, mỗi một người sống ở đây đều là thành viên của Kiếm Vương Triều, ai nấy cũng sử dụng kiếm dài rất thành thạo.

Kiếm thuật mà họ học được cũng không giống nhau.

Phía Nam Kiếm Vương Triều giỏi về kiếm thuật hệ lửa nước, một nhát kiếm có thể phong ấn mặt đất, một nhát kiếm có thể thiêu đốt bầu trời.

Mà ở phía Bắc thì giỏi về kiếm thuật hệ độc, lưỡi kiếm của họ như răng nanh rắn độc, tiếp xúc vào là sẽ chết.

Nhưng nam bắc luôn bất hòa, phía Nam cho rằng kiếm thuật của phía Bắc vô cùng cay độc, đi ngược lại với phong cách của kiếm đạo, phía Bắc cho rằng kiếm thuật của phía Nam quá tầm thường, không thể có nhiều tác dụng.

Hai bên đều xem thường nhau, đôi khi sẽ có mâu thuẫn.

Thế nên quốc vương Kiếm Vương Triều dời đô đến Trung Tôn Thành để làm trung gian giữa nam và bắc, duy trì và ổn định tình hình trong nước.

Đóa Thiên Tuyển Diệp Hoa này nở trong vườn hoa phía sau của Trung Tôn Thành.

Nhưng người của Kiếm Vương Triều cũng biết tầm quan trọng của Thiên Tuyển Diệp Hoa, thế nên trước khi nó hoa nở, sẽ có một người cực giỏi dùng kiếm trông coi, không ai có thể đến gần.

“Cô sẽ không dẫn tôi xông vào hoàng cung Kiếm Vương Triều đó chứ?”

Đi đến trước hoàng cung, Lâm Chính ngạc nhiên hỏi.

“Xông vào? Không cần đâu! Anh đi gặp Thánh Thượng với tôi là được”.

Đế Nữ nói.

“Hả?”

Lâm Chính sửng sốt.

Chỉ thấy con ngựa cao lớn của Đế Nữ đi vào hoàng cung.

Trên đường đi, thị vệ cũng không ngăn lại.

“Rốt cuộc cô có thân phận gì thế?”, Lâm Chính tò mò hỏi.

“Có biết Âm Vệ Tâm gọi tôi là gì không?”

“Đế Nữ?”

“Đúng thế, tôi tên là Đế Nữ, dĩ nhiên là con gái của hoàng đế. Tên đầy đủ của tôi là Cẩm Huyền Nữ, là người của nhà họ Cẩm - một trong ba gia tộc lớn của Kiếm Vương Triều. Chỉ tiếc là ba gia tộc lớn giờ chỉ còn lại hai gia tộc lớn thôi”.

Đế Nữ khẽ cười, gương mặt tuyệt đẹp dưới lớp mạn che lộ ra vẻ đau thương.

“Chỉ còn lại hai gia tộc lớn? Nhà họ Cẩm các cô… làm sao thế?”

Lâm Chính nhíu mày hỏi.

“Còn có thể thế nào nữa? Dĩ nhiên là bị tiêu diệt rồi”.

Đế Nữ thấp giọng cười nói: “Cả gia tộc từ trên xuống dưới chỉ còn lại một mình tôi…”

“Gì cơ?”

Lâm Chính khó tin trầm giọng hỏi: “Cô là con gái của hoàng đế, ai dám giết cả nhà cô? Lẽ nào người đó dám chống lại Kiếm Vương Triều à?”

“Người đó sẽ không chống đối với Kiếm Vương Triều, ngược lại được quân đội quốc gia của Kiếm Vương Triều khen thưởng rất nhiều”.

Đế Nữ cười nói: “Không chỉ thế, người đó còn được quân đội quốc gia nhận làm con gái nuôi, tuyên bố với thiên hạ”.

Lâm Chính sửng sốt.

Hóa ra cả nhà họ Cẩm bị Đế Nữ giết hại…
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom