-
Chương 4201-4205
Chương 4201: Tiêu diệt hết tất cả
“Khốn kiếp!”
Đại đương gia hoàn hồn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Một đám khốn nạn mà cũng muốn cản tôi? Cút hết đi cho tôi, nếu không tôi giết hết các người”.
Nói xong, hắn rút lưỡi đao cong từ thắt lưng ra, xông đến.
Phái chủ Tường Vân Phái không hề sợ, cầm kiếm ứng chiến.
Mọi người bắt đầu bao vây tấn công Đại đương gia.
Thực lực của Đại đương gia rất mạnh nhưng cuối cùng một mình vẫn khó địch lại nhiều người, một lúc sau đã chẳng còn ưu thế gì nữa, ngược lại mình bị trúng mấy đòn, chảy máu không ngừng.
Mấy người phái chủ Tường Vân Phái cũng không vội.
Đa số họ chỉ bao vây không đánh.
Đại đương gia không phải kẻ ngốc, sao có thể không nhìn ra đối phương đang kéo dài thời gian chứ?
“Cứ tiếp tục như thế thì phải bị bắt sống mất”.
Đại đương gia nghiến răng, xoay người tìm đường khác.
Nhưng lúc này.
Lại có một đám người xuất hiện ở phía sau.
Là mấy người Lâm Chính.
“Cái gì?”
Đại đương gia ngẩn ra, sau đó hét lớn: “Không thể nào… Sao cậu ra được? Rõ ràng tôi đã kích hoạt cơ quan của đường hầm bí mật, chẳng phải cậu nên bị nhốt ở trong đó không ra được sao?”
“Tôi ra khỏi đó bằng một đường hầm khác”.
Lâm Chính từ tốn nói.
“Một đường hầm khác?”
Đại đương gia run lên.
Chỉ thấy Lâm Chính vung tay lên, Nhị đương gia một mắt bị xách ra, bị đẩy ngã xuống đất như chó chết.
“Khốn kiếp!”
Đại đương gia nổi giận, chỉ vào Nhị đương gia mắng: “Cái thứ chó má vô dụng! Mày bán đứng tao?”
“Đại đương gia oan quá, tôi… tôi không bán đứng anh…”
Nhị đương gia cả người đầy máu yếu ớt nói.
“Nếu mày không bán đứng tao thì tại sao chúng lại biết rõ đường hầm bí mật của chúng ta như thế?”
Đại đương gia tức giận quát.
“Tôi… tôi không bán đứng anh thật, tôi bị oan… tôi cũng không biết sự tình…”
Nhị đương gia muốn khóc thật rồi.
Đại đương gia nghiến răng không nói gì.
Thật ra hắn cũng chỉ đoán thôi nhưng nhìn bộ dạng của Nhị đương gia, có lẽ là không bán đứng.
Nhưng nếu không phải là Nhị đương gia, sao Lâm Chính lại biết đường hầm khác?
Người biết đường hầm này không nhiều.
“Được rồi, đến lúc các người lên đường rồi”.
Lâm Chính như không muốn lãng phí thời gian, giơ tay lên.
Vù!
Một đốm dị hỏa bùng cháy trong lòng bàn tay anh.
Nhìn thấy ngọn lửa này, Đại đương gia suýt nữa ngã phịch xuống đất.
“Lâm minh chủ! Dừng tay, chúng ta có gì từ từ bàn bạc”.
“Không cần bàn nữa, hôm nay tôi đến là muốn giết sạch các người. Anh không cần xin tha! Tôi cũng không chấp nhận sự cầu xin và đầu hàng của anh”.
Lâm Chính lạnh nhạt nói, sau đó vung tay lên.
Một đốm lửa rơi xuống trên người Nhị đương gia ở dưới đất.
“A!”
Nhị đương gia lập tức kêu lên thảm thiết, cả người biến thành người lửa, điên cuồng vùng vẫy.
Ông ta liên tục sử dụng chút khí kình cuối cùng trong người.
Nhưng mặc cho ông ta làm thế nào cũng không có tác dụng.
Trước sau chỉ mấy phút, thi thể Nhị đương gia đã biến thành tro bụi, hoàn thành biến mất.
Đại đương gia ngồi phịch xuống đất, trợn mắt há mồm.
Lâm Chính tích tụ dị hỏa, đi về phía Đại đương gia.
“Dừng tay! Lâm minh chủ, cậu không thể giết tôi”.
Đại đương gia hoàn hồn, đè nén nỗi sợ hãi trong lòng xuống nói.
“Điều này không do anh quyết định”.
Lâm Chính không dừng bước.
“Không do tôi quyết định ư? Lâm minh chủ, tôi phải nói cho cậu biết, nếu cậu giết tôi, liên minh Thanh Huyền sẽ không bao giờ được yên ổn. Người Huyết Hồ nhất định sẽ trả thù cậu, nơi hôm nay cậu tấn công chẳng qua chỉ là một căn cứ của Huyết Hồ thôi, tôi còn có đến bảy căn cứ như vậy nữa, các cường giả của Huyết Hồ nhiều vô số kể, trải khắp cả vực Diệt Vong, cậu có thể giết hết họ không?”
Đại đương gia cười nhạo.
Đây chính là chỗ dựa lớn nhất của Huyết Hồ.
Huyết Hồ từng bị thế lực của vực Diệt Vong bao vây tấn công nhiều lần, trong đó cũng tổn thất vài căn cứ.
Nhưng cũng không thể giết sạch Huyết Hồ.
Vì người Huyết Hồ chưa từng tập trung tại một chỗ, cho dù là ai cũng không thể giết sạch được Huyết Hồ.
Chỉ cần Huyết Hồ vẫn còn người sống thì sẽ không bị diệt vong, chắc chắn sẽ báo thù.
Nếu không trả thù, uy danh của Huyết Hồ sẽ bị hủy hoại, thế nên để có được một chỗ đứng vững vàng trong vực Diệt Vong, để có thể đe dọa người đời, người của Huyết Hồ nhất định sẽ ám sát liên minh Thanh Huyền.
Hắn vừa dứt lời, người xung quanh đều không nói gì.
Mặt Đại đương gia hiện lên vẻ đắc ý, còn chút chế giễu.
Chỉ cần sức uy hiếp còn đó, hắn tin chắc mình sẽ an toàn.
Trong vực Diệt Vong, ai mà chịu đựng sự quấy rầy không ngừng của Huyết Hồ chứ?
Cho dù liên minh Thanh Huyền có lớn, nhưng càng lớn thì càng dễ đối phó.
Thế nhưng ngay khi mặt Đại đương gia đầy vẻ đắc ý, Lâm Chính bỗng ném ngọn lửa đó lên người Đại đương gia.
“A!”
Đại đương gia lập tức thét lên đau đớn.
“Cậu làm gì đấy? Mau dập lửa cho tôi! Mau lên!”
Đại đương gia hét toáng lên.
“Dập lửa ư?”
Lâm Chính lắc đầu, mặt không cảm xúc: “Chẳng lẽ anh thật sự cho rằng tôi chỉ tiêu diệt căn cứ này của anh thôi sao?”
“Cậu… cậu có ý gì?”
“Trước khi tiến vào căn cứ của các người, tôi thấy anh vận chuyển mấy thùng đan dược ra ngoài, tôi nghĩ số đan dược này hẳn là do anh chuẩn bị vận chuyển đến các căn cứ khác, ban thưởng cho thuộc hạ đúng không?”
Lâm Chính bình tĩnh nói: “Tôi nói cho anh biết, phần lớn số đan dược này đều bị tôi cài thiết bị theo dõi vào, chỉ cần đan dược đến chỗ cần đến, bọn tôi sẽ xác định được vị trí của chúng, sau hôm nay, trong vực Diệt Vong sẽ không còn Huyết Hồ nữa”.
“Cái gì?”
Đại đương gia há hốc mồm, thậm chí quên lên cơn đau do lửa đốt trên người.
Một lúc sau, mặt mày hắn méo mó, lao đến Lâm Chính.
“Tôi liều chết với cậu!”
Hắn gào lên.
Nhưng không có tác dụng.
Lâm Chính lại giơ tay lên, một sóng lửa lớn đánh tới nhấn chìm Đại đương gia.
Chương 4202: Chấn động
Nhìn Giảo Vỹ ngã xuống đất, mọi người đều có cảm giác như đang mơ.
Ai mà ngờ thủ lĩnh của Huyết Hồ cứ thế bị Lâm Chính giết chết.
Lâm Chính xoay người nhìn thành chủ Nam Ly Thành.
“Đều đã xử lý những người khác rồi chứ?”
“Thưa minh chủ, đều đã hoàn thành. Cả khu vực này đã bị chúng ta phong tỏa, không có người Huyết Hồ nào chạy thoát được”.
Thành chủ Nam Ly Thành gật đầu.
“Tốt lắm!”
Lâm Chính giơ ngón tay lên.
Một luồng khí xuyên qua cắt đứt cái đầu còn chưa bị thiêu cháy hết của Giảo Vỹ, đồng thời dập tắt ngọn lửa trên đó.
“Treo đầu hắn và mấy người khác lên, tuyên bố với vực Diệt Vong rằng, Huyết Hồ đã bị chúng ta tiêu diệt. Từ hôm nay trở đi, bất cứ sơn tặc nào dám khiêu khích liên minh Thanh Huyền đều có kết cục như vậy”.
“Tôi không chấp nhận hòa giải, cũng không chấp nhận đầu hàng”.
“Đám kẻ ác đều bị tiêu diệt! Không chừa lại một ai”.
“Vâng!”
Sau khi căn cứ của Giảo Vỹ bị phá hủy, người của mấy căn cứ khác cũng bắt đầu hành động.
Từ Chính nhanh chóng bao vây vị trí bảy căn cứ, lập tức gửi tin nhắn cho mấy người Sở Thu.
Người của liên minh Thanh Huyền lên đường chạy đến bảy căn cứ này ngay trong đêm, bao vây tiêu diệt.
Chỉ một ngày ngắn ngủi, bảy căn cứ đều bị phá hủy.
Rất nhanh đầu của các quản lý cấp cao của Huyết Hồ bị treo trước con đường thi công ở lối vào vực Diệt Vong.
Tin tức này vừa truyền đi, vực Diệt Vong chấn động.
Người trong vực đều xôn xao nhốn nháo.
“Huyết Hồ… bị liên minh Thanh Huyền tiêu diệt rồi ư?”
“Sao có thể? Người Huyết Hồ gian xảo cỡ nào? Hơn nữa người của chúng trải rộng khắp vực Diệt Vong, người bình thường đều không tìm được tung tích của chúng, làm gì dễ bị tiêu diệt như thế?”
“Anh không tin cũng hết cách rồi. Đầu của mấy người Giảo Vỹ của Huyết Hồ bị treo ở lối ra vào vực Diệt Vong, ai đi qua đó đều có thể nhìn thấy”.
“Có khi nào là đầu người giả không?”
“Đầu người giả? Có ý nghĩa gì sao? Huống gì bây giờ tôi vẫn chưa nhìn thấy một người Huyết Hồ nào”.
“Người liên minh Thanh Huyền có thần thông lớn vậy sao?”
“Lâm minh chủ đó mạnh lắm”.
“Huyết Hồ bị tiêu diệt cũng xem như hả hê lòng người, lần này liên minh Thanh Huyền đã diệt trừ đại họa cho vực Diệt Vong rồi”.
“Đầu tiên là đánh điện Thiên Thần, sau đó tiêu diệt Huyết Hồ… Lâm minh chủ đúng là thánh nhân”.
Rất nhiều người đều bày tỏ sự kính ngưỡng và bái phục với Lâm minh chủ của liên minh Thanh Huyền.
Lúc này không ai còn dám chỉ trích, cười nhạo liên minh này nữa.
Nhất là đám người tức giận rời đi và từng mắng nhiếc Lâm Chính, lúc này hối hận không kịp, đều cầu xin quay lại liên minh nhưng bị từ chối.
Lâm Chính không phải là người tuyệt tình nhưng anh không thích những người vừa gặp vấn đề đã bị cảm xúc khống chế đó.
Thực lực của người liên minh Thanh Huyên có thể không quá mạnh nhưng đạo đức và sự trung thành sẽ không thể thấp được.
Giải quyết xong Huyết Hồ, danh tiếng của liên minh Thanh Huyền lại tăng lên.
Lâm Chính tính toán thời gian, định về Giang Thành đợi tin tức trước.
Dĩ nhiên anh cũng không rảnh rỗi, vừa bảo người hỏi thăm tình hình Ngạo Hàn Mai, vừa bảo người ra ngoài tìm thuốc.
Thời gian của anh không còn nhiều.
Không tìm được thuốc, chỉ có con đường chết.
Dĩ nhiên cũng có cách cứu mạng, đó là loại trừ công lực.
Nhưng một khi như thế, công lực của anh đều sẽ mất hết, đến lúc đó chỉ sợ không bằng người bình thường nữa.
E là chuyện này với Lâm Chính còn khó khăn hơn chết.
Nhưng trước lúc đó anh vẫn phải xử lý tài sản của Huyết Hồ.
Dù sao Huyết Hồ cũng là lũ cướp bóc, số tài sản chúng gom góp được không phải dạng vừa.
“Dẫn người lên đây đi”.
Lâm Chính bước ra từ trong nhà kho, như nghĩ đến điều gì, anh nói với Sở Thu đứng đợi ngoài cửa.
“Vâng”.
Sở Thu gật đầu, lập tức kéo người vào phòng lớn.
Lâm Chính bước vào, uống một hớp trà nhìn hai người trước mặt.
Hai người này chính là Âm Vệ Tâm và Đế Nữ đã uống rượu cùng Giảo Vỹ ở căn cứ Huyết Hồ trước đó.
Chương 4203: Chất vấn
“Lâm minh chủ, anh thả tôi ra đi, tôi không phải là người Huyết Hồ. Tôi không lừa gạt làm gì anh cả, tôi bị oan”.
Âm Vệ Tâm run rẩy nói.
Sau khi bị dẫn đến nơi đóng quân của liên minh Thanh Huyền từ căn cứ Huyết Hồ, hắn bị nhốt trong phòng tối.
Cho dù ở trong phòng tối một ngày nhưng hắn lại nghe được tin Lâm Chính đã tiêu diệt hang ổ của Huyết Hồ từ người đưa cơm, ngay cả đầu của đám người Giảo Vỹ cũng bị treo ở đầu đường.
Biết được tin này, Âm Vệ Tâm khiếp sợ.
“Tôi biết các anh không phải là người Huyết Hồ, nếu không anh nghĩ anh còn có thể đứng đây nói chuyện với tôi sao?”
Lâm Chính châm điếu thuốc, bình tĩnh nói.
“Vậy… Lâm minh chủ muốn làm gì?”
Âm Vệ Tâm thận trọng hỏi.
“Trước đó lúc tôi vào căn cứ Huyết Hồ, nghe thấy các anh nói đến Thiên Tuyển Diệp Hoa, đúng chứ?”
Lâm Chính hỏi.
Vừa nghe nói thế, vẻ mặt Âm Vệ Tâm cứng đờ, Đế Nữ đứng phía sau cũng mất tự nhiên.
“Xem ra anh biết chút gì đó”.
Lâm Chính chú ý đến sự thay đổi rất nhỏ từ vẻ mặt của Đế Nữ, bình tĩnh nói: “Tôi muốn Thiên Tuyển Diệp Hoa, nếu các anh đưa thứ này cho tôi, tôi có thể hứa sẽ đưa các anh trở về bình an vô sự”.
“Chuyện này… Lâm minh chủ, tôi không có Thiên Tuyển Diệp Hoa”.
“Vậy Thiên Tuyển Diệp Hoa ở đâu?”
“Tôi… Tôi cũng không biết… Ồ, Đế Nữ biết! Cô ta biết. Chính cô ta nói cho tôi biết về Thiên Tuyển Diệp Hoa, trước đó tôi cũng chưa từng nghe nói”.
Âm Vệ Tâm vội chỉ vào Đế Nữ nói.
Sắc mặt Đế Nữ trắng bệch, thầm hừ một tiếng, mặt không cảm xúc nói: “Lâm minh chủ, tôi cũng không biết Thiên Tuyển Diệp Hoa ở đâu, tôi chẳng qua chỉ lừa Âm Vệ Tâm thôi”.
“Lừa ư?”
Âm Vệ Tâm cũng sửng sốt.
“Tôi biết anh có quan hệ với Huyết Hồ nên cố ý lấy Thiên Tuyển Diệp Hoa làm mồi nhử, kế hoạch của tôi là dựa vào anh để nương nhờ chút sức mạnh của Huyết Hồ giành một ít vốn trong nước cho tôi, chỉ tiếc là anh ngu ngốc hơn tôi nghĩ rất nhiều, hợp tác với một tên ngu ngốc như anh là sai lầm lớn nhất đời này của tôi”.
Đế Nữ hừ một tiếng nói.
“Nước của cô?”
Lâm Chính sửng sốt, bỗng nghĩ đến gì đó nói: “Cô là người của Kiếm Vương Triều ư?”
“Lâm minh chủ cũng có kiến thức thâm sâu đấy”.
Đế Nữ lạnh lùng nói.
“Phía Nam vực Diệt Vong có một nước nhỏ được tạo thành từ bảy thành trì, có ba trăm mấy chục ngàn người dân sinh sống, tên là Kiếm Vương Triều, cũng là đất nước tự phong bế duy nhất của vực Diệt Vong, sao tôi có thể không biết được?”
Lâm Chính nói.
Vực Diệt Vong nằm ngoài Long Quốc, không thuộc bất kỳ nước nào.
Có dựng nước xưng vương ở đây cũng không ai quản.
“Vậy thì Thiên Tuyển Diệp Hoa là do cô cố ý bịa ra để lừa Âm Vệ Tâm? Thật ra… không có thứ này?”
Lâm Chính ngờ vực hỏi.
Đế Nữ vừa định lên tiếng, bỗng nghĩ đến điều gì, đôi môi hồng mơ hồ dưới mạn che mím lại: “Có”.
“Thật hả?”
“Thật một trăm phần trăm”.
“Vậy nó ở đâu?”
“Xin lỗi Lâm minh chủ, tôi không thể nói cho anh biết”, Đế Nữ nói thẳng.
“Sao thế? Cô nghĩ kiếm của tôi không sắc bén à?”
Lâm Chính nhíu mày nói.
“Lâm minh chủ, anh đừng đe dọa tôi bằng cái này, tự bản thân tôi cũng khó giữ được mạng. Dù sao quay về cũng chết, chi bằng chết trong tay anh, có lẽ còn có thể tránh khỏi đau đớn thể xác”.
Đế Nữ lạnh nhạt nói, ánh mắt hiện lên vẻ tuyệt vọng và khổ sở.
Lâm Chính càng cảm thấy ngờ vực, nhìn cô ta hồi lâu trầm giọng nói: “Nói cho tôi biết, nếu tôi có thể giúp cô, tôi sẽ không từ chối, điều kiện tiên quyết là cô phải giúp tôi lấy được Thiên Tuyển Diệp Hoa”.
“Lâm minh chủ, tôi rất khâm phục khi anh có thể tiêu diệt được Huyết Hồ, nhưng chuyện này chỉ có người Huyết Hồ mới có thể hoàn thành giúp tôi, liên minh Thanh Huyền có lớn hơn nữa cũng không giúp được gì, anh sẽ không cho rằng liên minh Thanh Huyền có thể đối phó với Kiếm Vương Triều đấy chứ?”
Đế Nữ nói.
Kiếm Vương Triều có mấy trăm ngàn người dân, đều là binh lính, sùng bái võ đạo, thực lực siêu phàm.
Vì đã lập ra nhà nước nên không bị đưa vào trong phân cấp thế lực bá chủ hoặc siêu bá chủ.
Nhưng không ai dám nghi ngờ bản lĩnh của họ.
Lâm Chính lắc đầu.
“Tôi không thích cách hỏi này của cô, vì cũng ngu ngốc hệt như người tôi từng gặp trước kia”.
“Người anh từng gặp trước kia?”, Đế Nữ nhíu mày.
“Lúc tôi đánh vào điện Thiên Thần, cũng có người nói với tôi: Chẳng lẽ anh nghĩ mình mạnh hơn người điện Thiên Thần à? Kết quả điện Thiên Thần bị tiêu diệt”.
“Tôi động vào Huyết Hồ, khắp cả vực Diệt Vong đều nghi ngờ, ai cũng nghĩ: Sao liên minh Thanh Huyền có thể tiêu diệt được Huyết Hồ chứ?”
“Bây giờ đầu của Giảo Vỹ Huyết Hồ còn đang ở lối vào kia kìa”.
“Đế Nữ, chuyện cô không ngờ đến chưa chắc tôi không làm được, đừng xem thường bất kỳ ai”.
Lâm Chính nghiêm túc nói từng câu từng chữ.
Đế Nữ sửng sốt.
Nhưng sau đó cô ta bỗng bật cười thành tiếng…
Chương 4204: Lai lịch không nhỏ
Lâm Chính hờ hững liếc nhìn.
Theo anh thấy, những gì Đế Nữ nói với anh không hề có vấn đề gì.
“Lâm minh chủ, tôi thừa nhận anh đã làm rất nhiều chuyện khiến người khác ngạc nhiên, có một số việc có thể xem là kỳ tích, nhưng Kiếm Vương Triều cũng không quan tâm Huyết Hồ hay Thiên Thần Điện gì đó. Hơn nữa, Diệp Viêm của Thiên Thần Điện còn chưa có chết đâu, bọn họ vẫn chưa bị diệt hoàn toàn, lúc nào cũng có thể ngóc đầu lên lại! Anh cần gì phải nóng lòng lập công như vậy?” Đế Nữ lắc đầu.
Lâm Chính yên lặng.
Đế Nữ kề sát lại gần, nhỏ tiếng nói: “Nhưng Huyết Hồ đã bị anh tiêu diệt, tôi đã không còn kế sách nào nữa, nếu anh thật sự muốn đâm đầu vào chỗ chết thì tôi sẽ cho anh được toại nguyện”.
“Cho nên, cô đồng ý rồi à?”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Tôi sẽ không ngồi chờ chết, cho dù xác suất thành công không cao!”
“Tôi chỉ vì Thiên Tuyển Diệp Hoa!”
“Giao dịch này của chúng ta có thể thực hiện, anh cứu bố mẹ giúp tôi, tôi cho anh Thiên Tuyển Diệp Hoa”.
“Cứu bố mẹ cô sao?”
“Tôi sẽ không phí lời với anh, anh cũng không cần phải hỏi nhiều, chỉ cần làm theo lời tôi nói là được, anh sẽ có được thứ anh muốn”.
“Cô chắc chắn có thể đưa Thiên Tuyển Diệp Hoa cho tôi không?”
“Nếu anh không tin, tôi thậm chí có thể đưa anh đi xem Thiên Tuyển Diệp Hoa!”
Cô ta vừa nói xong, Lâm Chính thở gấp, anh kích động hô lên: “Lúc nào có thể đi?”
“Chắc chắn không phải bây giờ, tôi cần thời gian để chuẩn bị, năm ngày sau, tôi sẽ thông báo cho anh hành động”.
Nói xong, Đế Nữ xoay người rời khỏi.
Lâm Chính yên lặng một lát, ra dấu cho thuộc hạ cứ yên tâm, để cho Đế Nữ an toàn rời khỏi nơi đóng quân.
“Minh chủ, cẩn thận có bẫy”.
Sở Thu tiến lên, dè dặt nói.
“Tôi không thù không oán với cô ta, cô ta đã an toàn thoát khỏi vòng vây, không cần thiết phải lừa gạt tôi, hơn nữa tôi nhất định phải mạo hiểm”.
Lâm Chính không hề tin tưởng Đế Nữ.
Nhưng sức mạnh băng hỏa trong người anh va chạm quá dữ dội, nếu tiếp tục kéo dài, cơ thể của anh sẽ không chịu nổi gánh nặng này nữa.
Sớm muộn gì cũng phải chết thì không bằng kết hợp chúng lại thử xem!
Nếu phải đợi năm ngày nữa, Lâm Chính dự định sẽ quay về Giang Thành trước để xem tình hình.
“Minh chủ, người này nên xử lý thế nào bây giờ?”
Sở Thu chỉ Âm Vệ Tâm vẫn đang run rẩy quỳ dưới đất, lên tiếng hỏi.
“Báo cho Hắc Thủy Đàm, gọi bọn họ đưa tiền tới chuộc người”.
“Được!”
Sở Thu gật đầu.
Cùng ngày, Hắc Thủy Đàm dùng bốn mươi nghìn viên đan dược để đổi Âm Vệ Tâm về.
Hắn cũng chỉ xứng với cái giá này.
Sau khi giải quyết xong mọi chuyện, Lâm Chính ngồi xe của Từ Chính, dưới sự bảo vệ của các cao thủ liên minh Thanh Huyền, xuyên qua bão tố rời khỏi vực Diệt Vong, chạy thẳng về Giang Thành.
Cứ thế đi hết hơn mười tiếng đồng hồ, cuối cùng xe cũng chạy đến Giang Thành.
Đường cái đã tu sửa được bảy tám phần, vì muốn đuổi kịp tiến độ nên đã được đưa vào sử dụng.
Tiền lấy được từ Yên Kinh đã xài gần hết.
Trong khoảng thời gian này mỗi ngày Mã Hải cũng chỉ có thể nghỉ ngơi ba tiếng, hầu như toàn bộ sức lực đều đặt vào việc tu sửa đường.
Sau khi Lâm Chính nghe Mã Hải báo cáo công tác ở trụ sở chính của Dương Hoa xong, anh lập tức đến học viện.
Sau khi kiểm tra lại cơ thể một lần nữa, Lâm Chính đợi ở học viện cả một ngày, anh dùng Hồng Mông Long Châm để ổn định vết thương.
Tình hình không được lạc quan cho lắm.
Một bên khí mạch trong cơ thể đã xuất hiện vết nứt.
Đây là vết nứt do sức mạnh băng sương và sức mạnh dị hỏa bài xích lẫn nhau.
Hơn nữa… rất khó chữa trị.
Nếu không có sức mạnh to lớn của xương chí tôn, Lâm Chính đã chết từ lâu rồi.
“Thật sự không được, thì loại trừ công lực thôi!”
Lâm Chính ra khỏi phòng, nhìn hai tay mình, thờ dài lầm bầm.
Gừm, gừm…
Điện thoại bỗng nhiên reo lên.
Lâm Chính lấy ra nhìn, lại là một dãy số xa lạ.
Anh hơi do dự một lát, nhưng vẫn ấn nút nhận cuộc gọi.
“Ai thế?”
Lâm Chính hỏi.
Đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng cười sâu xa.
Hình như là giọng nói của một cô gái khoảng hai mươi tuổi.
“Chẳng phải là gọi được rồi sao? Cô Tô, cái cớ này của cô quá miễn cưỡng rồi đấy!”
Lâm Chính cau mày nói, anh còn cho rằng đây là trò đùa ác ý của ai đó, nhưng khi nghe được hai chữ cô Tô, anh vô thức hỏi: “Là bạn của Tiểu Nhu sao? Làm phiền cô bảo Tiểu Nhu nghe điện thoại”.
Nhưng điện thoại lại bị dập tắt.
Lâm Chính ngạc nhiên, anh vội vàng gọi điện thoại cho Tô Nhu.
Chỉ chốc lát, điện thoại gọi được.
Bên kia vang lên giọng nói hơi oán giận của Tô Nhu.
“Lâm Chính! Anh làm gì thế? Tại sao em gọi cho anh mãi mà không được thế?”
Lâm Chính ngơ ngác, không biết giải thích thế nào: “Anh đi công tác, có lẽ nơi đó… tín hiệu không được tốt… Tiểu Nhu, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Người lúc nãy gọi điện thoại cho anh là ai thế?”
“Đó là một người bạn của em, cô ấy mời em tham gia một buổi tiệc tối, em nghĩ mọi cách để từ chối rồi, em nói chồng em không có ở đây nên không tiện đến dự, cô ấy cứ muốn em gọi điện cho anh, em nói em không gọi được, nên cô ấy tự lấy điện thoại của mình gọi cho anh”.
Tô Nhu bất lực nói.
“Nếu em không muốn đi thì cứ không đi thôi, em từ chối thẳng cô ấy là được”.
Lâm Chính dở khóc dở cười.
“Chuyện này…”
Tô Nhu nhỏ tiếng lại, nói nhỏ: “Sao mà từ chối thẳng được chứ? Người bạn này của em lai lịch không nhỏ, nếu đắc tội thì không được tốt lắm!”
“Lai lịch gì chứ, có thể khiến em như thế?” Lâm Chính cau mày.
“Ôi, anh đến đây trước đi rồi nói sau”.
Tô Nhu dường như không muốn nói nhiều qua điện thoại, thở dài bảo.
“Em đang ở đâu?”
“Văn phòng Thiên Hồng”.
“Thiên Hồng ư?”
Lâm Chính ngơ ngác, đột nhiên anh nghĩ đến gì đó: “Chẳng lẽ em đang ở phòng làm việc của Tiểu Dư?”
Chương 4205: Tôi đang uy hiếp các người đấy
Nhờ sự giúp đỡ của Tống Kinh và Dương Hoa, hiện giờ Tô Dư có thể xem là ngôi sao hạng nhất của Long Quốc, nhận được sự công nhận của toàn bộ giới doanh nghiệp.
Bản thân Tô Dư cũng rất cố gắng, ngày đêm học tập và rèn luyện hành động của bản thân mình, cố gắng bảo người đại diện ít nhận những thứ lừa đảo không có ý nghĩa, quảng cáo cũng chỉ nhận những loại như công ích.
Cho nên từ khi ra mắt đến nay, danh tiếng ở trong nước của Tô Dư vẫn rất tốt.
Cho đến khi Lâm Chính đi vào phòng làm việc của Tô Dư, bên ngoài đã chất đầy hoa tươi và lễ vật do người hâm mộ tặng, thư từ cũng đã xếp thành một chồng.
Đối với những người trong phòng làm việc, chuyện này đã bình thường như ăn cơm.
“Xin lỗi anh, phòng làm việc không cho phép người ngoài vào”.
Một nhân viên công tác vội vàng ngăn chặn Lâm Chính đang muốn vào bên trong lại.
“Tôi đến tìm người”, Lâm Chính giải thích.
“Thật sự xin lỗi, người nào đến đây cũng nói là muốn tìm người cả!”
Đối phương ghét bỏ nói.
“Tôi tên là Lâm Chính, là em rể của Tô Dư! Tôi đến để tìm Tô Dư và vợ tôi Tô Nhu”.
Lâm Chính nói.
“Lâm Chính à? Ôi, anh có biết mỗi ngày có bao nhiêu người mạo danh là Lâm Chính – em rể của Tô Dư nhà chúng tôi đến đây để lừa ký tên, lừa chụp ảnh không? Ra ngoài, ra ngoài! Tôi không có sức lực đứng đây dông dài với anh!”
Nhân viên công tác kia mất kiên nhẫn la lên, cậu ta muốn đẩy Lâm Chính ra.
Nhưng đúng lúc đó, dường như Tô Nhu nghe được tiếng động ngoài cửa, cô chạy nhanh qua.
“Lâm Chính à?”
Tô Nhu hô lên.
“Tiểu Nhu!”
Lâm Chính vẫy vẫy tay.
Nhân viên công tác bên cạnh ngơ ngác: “Cô Tô Nhu, người này thật sự là… là chồng của cô sao?”
“Anh ấy cũng là em rể của Tiểu Dư!”
Vẻ mặt Tô Nhu nghiêm túc nói.
“Ơ… vô cùng xin lỗi anh Lâm, là tôi sơ suất, xin anh thứ lỗi”.
Nhân viên công tác đổ mồ hôi đầy đầu, vội vàng cúi đầu giải thích.
“Không sao đâu”.
Lâm Chính vung tay.
Nhân viên công tác cũng có chỗ khó riêng.
Với một ngôi sao đang nổi như Tô Dư, mỗi ngày sẽ có rất nhiều người hâm mộ đến làm phiền, một hai lần còn ổn, chứ thời gian dài quá đương nhiên sẽ rất phiền phức.
“Tiểu Dư đâu rồi?”
Lâm Chính hỏi.
“Tiểu Dư đi nghe thông báo rồi”. Tô Nhu nói.
“Vậy sao em lại chạy đến đây?”
“Ôi…”
Tô Nhu than thở, cô đang muốn giải thích.
Bỗng một cô gái mặc váy thắt eo màu đen, trang điểm tinh tế đi tới.
“Cô Tô Nhu, người này chính là Lâm Chính – chồng của cô sao? Sao trông lại bình thường như thế chứ?”
Cô gái cao thấp đánh giá Lâm Chính, che miệng bật cười.
“Cô Thích! Xin chú ý lời nói của cô!”
Tô Nhu hơi tức giận.
“Tôi chỉ nói thật thôi, cô Tô, cô cũng được coi là người đẹp tuyệt sắc của Giang Thành, ngoại hình xinh đẹp như vậy, sao có thể sánh đôi với người đàn ông bình thường như thế này? Đáng tiếc quá đi! Câu này nói thể nào nhỉ? Hoa nhài cắm bãi phân trâu?”
Thích Uyển Vũ không hề để ý đến sự giận dữ của Tô Nhu, vẫn tiếp tục trêu chọc.
“Cô…”
Tô Nhu tức giận đến không đáp trả được.
Lâm Chính chỉ tò mò hỏi: “Tiểu Nhu, cô gái này là ai thế?”
“Đây là cô Thích Uyển Vũ, ông nội của cô ấy là đạo diễn nổi tiếng trong và ngoài nước – Thích Tư Mưu! Nắm giữ một chân trong giới giải trí, cho dù là Tống Kinh gặp cô ấy cũng phải khách sáo”.
Tô Nhu nhỏ giọng nói.
“Vậy sao? Cô ấy chạy tới đây làm gì?”
Lâm Chính khó hiểu hỏi.
“Nói là đến tìm em”.
“Tìm em? Không phải tìm Tiểu Dư sao?”
“Hình như là đạo diễn Thích Tư Mưu tổ chức một buổi tiệc, muốn công bố một bộ phim điện ảnh hợp tác giữa nước ta và nước ngoài, Tống Kinh giúp Tiểu Dư giới thiệu để diễn bộ điện ảnh này, mọi người phải đến gặp mặt, nhưng cô Thích đây cứ muốn em phải đến, em cũng không biết cô ấy có ý gì!”
Vẻ mặt Tô Nhu bất lực.
Thật ra là cô được người đại diện gọi đến đây, nói có một nhân vật lớn muốn gặp cô.
Tô Nhu còn tưởng là Tô Dư giới thiệu khách hàng lớn gì đó cho cô quen biết, cô chưa từng nghĩ đến sẽ dựng phải một người cứ dây dưa không dứt.
“Chỉ là một buổi tiệc, em không muốn đi thì không đi thôi”.
Lâm Chính cười nói.
Thích Uyển Vũ vừa nghe thấy vậy, trừng mắt nhìn: “Đồ nhà quê! Anh thì biết cái gì? Anh cho rằng đây là buổi tiệc bình thường sao? Tôi nói cho anh biết, buổi tiệc này không chỉ có sự góp mặt của những ngôi sao đang nổi mà còn có vô số nhân vật lớn siêu cấp từ nước ngoài đến! Biết bao nhiêu người nghĩ cách muốn đến đó, anh muốn tham gia sao? Sợ là có cầu ông lạy bà cũng không được đâu”.
“Vậy sao? Nhưng tôi không thèm!”
Lâm Chính mỉm cười.
“Anh không thèm là chuyện của anh, tôi cũng không định cho anh tham gia, tôi muốn bảo vợ của anh đi với tôi!”
Thích Uyển Vũ cười nhạt.
“Sao lại muốn vợ của tôi đi cùng?”
“Không liên quan đến anh!”
“Đây… cô Thích, tôi thật sự không có hứng thú với loại tiệc này, cho nên…”
“Cô Tô, tôi khuyên cô nên ngoan ngoãn nghe lời tôi đi, tôi đâu có ăn thịt cô, nếu cô không đi, chỉ sợ em gái Tô Dư của cô sẽ…”
Thích Uyển Vũ nói chưa hết lời, nhưng vẻ mặt sâu xa này đã thể hiện hết tất cả.
Sắc mặt Tô Nhu trắng bệch.
“Cô đang uy hiếp chúng tôi sao?”
Đôi mắt Lâm Chính nghiêm trọng, ánh mắt ngập tràn sự lạnh lẽo.
Thích Uyển Vũ run lên, cô ta cảm thấy xương sống ớn lạnh, lùi về phía sau mấy bước, định thần lại, ưỡn ngực nói: “Được lắm, tôi đang uy hiếp các người, thì thế nào? Tôi nói cho anh biết! Ông nội tôi là Thích Tư Mưu! Ông ấy chỉ nói một câu là có thể khiến sự nghiệp của Tô Dư tan thành mây khói, anh có tin không?”
“Khốn kiếp!”
Đại đương gia hoàn hồn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Một đám khốn nạn mà cũng muốn cản tôi? Cút hết đi cho tôi, nếu không tôi giết hết các người”.
Nói xong, hắn rút lưỡi đao cong từ thắt lưng ra, xông đến.
Phái chủ Tường Vân Phái không hề sợ, cầm kiếm ứng chiến.
Mọi người bắt đầu bao vây tấn công Đại đương gia.
Thực lực của Đại đương gia rất mạnh nhưng cuối cùng một mình vẫn khó địch lại nhiều người, một lúc sau đã chẳng còn ưu thế gì nữa, ngược lại mình bị trúng mấy đòn, chảy máu không ngừng.
Mấy người phái chủ Tường Vân Phái cũng không vội.
Đa số họ chỉ bao vây không đánh.
Đại đương gia không phải kẻ ngốc, sao có thể không nhìn ra đối phương đang kéo dài thời gian chứ?
“Cứ tiếp tục như thế thì phải bị bắt sống mất”.
Đại đương gia nghiến răng, xoay người tìm đường khác.
Nhưng lúc này.
Lại có một đám người xuất hiện ở phía sau.
Là mấy người Lâm Chính.
“Cái gì?”
Đại đương gia ngẩn ra, sau đó hét lớn: “Không thể nào… Sao cậu ra được? Rõ ràng tôi đã kích hoạt cơ quan của đường hầm bí mật, chẳng phải cậu nên bị nhốt ở trong đó không ra được sao?”
“Tôi ra khỏi đó bằng một đường hầm khác”.
Lâm Chính từ tốn nói.
“Một đường hầm khác?”
Đại đương gia run lên.
Chỉ thấy Lâm Chính vung tay lên, Nhị đương gia một mắt bị xách ra, bị đẩy ngã xuống đất như chó chết.
“Khốn kiếp!”
Đại đương gia nổi giận, chỉ vào Nhị đương gia mắng: “Cái thứ chó má vô dụng! Mày bán đứng tao?”
“Đại đương gia oan quá, tôi… tôi không bán đứng anh…”
Nhị đương gia cả người đầy máu yếu ớt nói.
“Nếu mày không bán đứng tao thì tại sao chúng lại biết rõ đường hầm bí mật của chúng ta như thế?”
Đại đương gia tức giận quát.
“Tôi… tôi không bán đứng anh thật, tôi bị oan… tôi cũng không biết sự tình…”
Nhị đương gia muốn khóc thật rồi.
Đại đương gia nghiến răng không nói gì.
Thật ra hắn cũng chỉ đoán thôi nhưng nhìn bộ dạng của Nhị đương gia, có lẽ là không bán đứng.
Nhưng nếu không phải là Nhị đương gia, sao Lâm Chính lại biết đường hầm khác?
Người biết đường hầm này không nhiều.
“Được rồi, đến lúc các người lên đường rồi”.
Lâm Chính như không muốn lãng phí thời gian, giơ tay lên.
Vù!
Một đốm dị hỏa bùng cháy trong lòng bàn tay anh.
Nhìn thấy ngọn lửa này, Đại đương gia suýt nữa ngã phịch xuống đất.
“Lâm minh chủ! Dừng tay, chúng ta có gì từ từ bàn bạc”.
“Không cần bàn nữa, hôm nay tôi đến là muốn giết sạch các người. Anh không cần xin tha! Tôi cũng không chấp nhận sự cầu xin và đầu hàng của anh”.
Lâm Chính lạnh nhạt nói, sau đó vung tay lên.
Một đốm lửa rơi xuống trên người Nhị đương gia ở dưới đất.
“A!”
Nhị đương gia lập tức kêu lên thảm thiết, cả người biến thành người lửa, điên cuồng vùng vẫy.
Ông ta liên tục sử dụng chút khí kình cuối cùng trong người.
Nhưng mặc cho ông ta làm thế nào cũng không có tác dụng.
Trước sau chỉ mấy phút, thi thể Nhị đương gia đã biến thành tro bụi, hoàn thành biến mất.
Đại đương gia ngồi phịch xuống đất, trợn mắt há mồm.
Lâm Chính tích tụ dị hỏa, đi về phía Đại đương gia.
“Dừng tay! Lâm minh chủ, cậu không thể giết tôi”.
Đại đương gia hoàn hồn, đè nén nỗi sợ hãi trong lòng xuống nói.
“Điều này không do anh quyết định”.
Lâm Chính không dừng bước.
“Không do tôi quyết định ư? Lâm minh chủ, tôi phải nói cho cậu biết, nếu cậu giết tôi, liên minh Thanh Huyền sẽ không bao giờ được yên ổn. Người Huyết Hồ nhất định sẽ trả thù cậu, nơi hôm nay cậu tấn công chẳng qua chỉ là một căn cứ của Huyết Hồ thôi, tôi còn có đến bảy căn cứ như vậy nữa, các cường giả của Huyết Hồ nhiều vô số kể, trải khắp cả vực Diệt Vong, cậu có thể giết hết họ không?”
Đại đương gia cười nhạo.
Đây chính là chỗ dựa lớn nhất của Huyết Hồ.
Huyết Hồ từng bị thế lực của vực Diệt Vong bao vây tấn công nhiều lần, trong đó cũng tổn thất vài căn cứ.
Nhưng cũng không thể giết sạch Huyết Hồ.
Vì người Huyết Hồ chưa từng tập trung tại một chỗ, cho dù là ai cũng không thể giết sạch được Huyết Hồ.
Chỉ cần Huyết Hồ vẫn còn người sống thì sẽ không bị diệt vong, chắc chắn sẽ báo thù.
Nếu không trả thù, uy danh của Huyết Hồ sẽ bị hủy hoại, thế nên để có được một chỗ đứng vững vàng trong vực Diệt Vong, để có thể đe dọa người đời, người của Huyết Hồ nhất định sẽ ám sát liên minh Thanh Huyền.
Hắn vừa dứt lời, người xung quanh đều không nói gì.
Mặt Đại đương gia hiện lên vẻ đắc ý, còn chút chế giễu.
Chỉ cần sức uy hiếp còn đó, hắn tin chắc mình sẽ an toàn.
Trong vực Diệt Vong, ai mà chịu đựng sự quấy rầy không ngừng của Huyết Hồ chứ?
Cho dù liên minh Thanh Huyền có lớn, nhưng càng lớn thì càng dễ đối phó.
Thế nhưng ngay khi mặt Đại đương gia đầy vẻ đắc ý, Lâm Chính bỗng ném ngọn lửa đó lên người Đại đương gia.
“A!”
Đại đương gia lập tức thét lên đau đớn.
“Cậu làm gì đấy? Mau dập lửa cho tôi! Mau lên!”
Đại đương gia hét toáng lên.
“Dập lửa ư?”
Lâm Chính lắc đầu, mặt không cảm xúc: “Chẳng lẽ anh thật sự cho rằng tôi chỉ tiêu diệt căn cứ này của anh thôi sao?”
“Cậu… cậu có ý gì?”
“Trước khi tiến vào căn cứ của các người, tôi thấy anh vận chuyển mấy thùng đan dược ra ngoài, tôi nghĩ số đan dược này hẳn là do anh chuẩn bị vận chuyển đến các căn cứ khác, ban thưởng cho thuộc hạ đúng không?”
Lâm Chính bình tĩnh nói: “Tôi nói cho anh biết, phần lớn số đan dược này đều bị tôi cài thiết bị theo dõi vào, chỉ cần đan dược đến chỗ cần đến, bọn tôi sẽ xác định được vị trí của chúng, sau hôm nay, trong vực Diệt Vong sẽ không còn Huyết Hồ nữa”.
“Cái gì?”
Đại đương gia há hốc mồm, thậm chí quên lên cơn đau do lửa đốt trên người.
Một lúc sau, mặt mày hắn méo mó, lao đến Lâm Chính.
“Tôi liều chết với cậu!”
Hắn gào lên.
Nhưng không có tác dụng.
Lâm Chính lại giơ tay lên, một sóng lửa lớn đánh tới nhấn chìm Đại đương gia.
Chương 4202: Chấn động
Nhìn Giảo Vỹ ngã xuống đất, mọi người đều có cảm giác như đang mơ.
Ai mà ngờ thủ lĩnh của Huyết Hồ cứ thế bị Lâm Chính giết chết.
Lâm Chính xoay người nhìn thành chủ Nam Ly Thành.
“Đều đã xử lý những người khác rồi chứ?”
“Thưa minh chủ, đều đã hoàn thành. Cả khu vực này đã bị chúng ta phong tỏa, không có người Huyết Hồ nào chạy thoát được”.
Thành chủ Nam Ly Thành gật đầu.
“Tốt lắm!”
Lâm Chính giơ ngón tay lên.
Một luồng khí xuyên qua cắt đứt cái đầu còn chưa bị thiêu cháy hết của Giảo Vỹ, đồng thời dập tắt ngọn lửa trên đó.
“Treo đầu hắn và mấy người khác lên, tuyên bố với vực Diệt Vong rằng, Huyết Hồ đã bị chúng ta tiêu diệt. Từ hôm nay trở đi, bất cứ sơn tặc nào dám khiêu khích liên minh Thanh Huyền đều có kết cục như vậy”.
“Tôi không chấp nhận hòa giải, cũng không chấp nhận đầu hàng”.
“Đám kẻ ác đều bị tiêu diệt! Không chừa lại một ai”.
“Vâng!”
Sau khi căn cứ của Giảo Vỹ bị phá hủy, người của mấy căn cứ khác cũng bắt đầu hành động.
Từ Chính nhanh chóng bao vây vị trí bảy căn cứ, lập tức gửi tin nhắn cho mấy người Sở Thu.
Người của liên minh Thanh Huyền lên đường chạy đến bảy căn cứ này ngay trong đêm, bao vây tiêu diệt.
Chỉ một ngày ngắn ngủi, bảy căn cứ đều bị phá hủy.
Rất nhanh đầu của các quản lý cấp cao của Huyết Hồ bị treo trước con đường thi công ở lối vào vực Diệt Vong.
Tin tức này vừa truyền đi, vực Diệt Vong chấn động.
Người trong vực đều xôn xao nhốn nháo.
“Huyết Hồ… bị liên minh Thanh Huyền tiêu diệt rồi ư?”
“Sao có thể? Người Huyết Hồ gian xảo cỡ nào? Hơn nữa người của chúng trải rộng khắp vực Diệt Vong, người bình thường đều không tìm được tung tích của chúng, làm gì dễ bị tiêu diệt như thế?”
“Anh không tin cũng hết cách rồi. Đầu của mấy người Giảo Vỹ của Huyết Hồ bị treo ở lối ra vào vực Diệt Vong, ai đi qua đó đều có thể nhìn thấy”.
“Có khi nào là đầu người giả không?”
“Đầu người giả? Có ý nghĩa gì sao? Huống gì bây giờ tôi vẫn chưa nhìn thấy một người Huyết Hồ nào”.
“Người liên minh Thanh Huyền có thần thông lớn vậy sao?”
“Lâm minh chủ đó mạnh lắm”.
“Huyết Hồ bị tiêu diệt cũng xem như hả hê lòng người, lần này liên minh Thanh Huyền đã diệt trừ đại họa cho vực Diệt Vong rồi”.
“Đầu tiên là đánh điện Thiên Thần, sau đó tiêu diệt Huyết Hồ… Lâm minh chủ đúng là thánh nhân”.
Rất nhiều người đều bày tỏ sự kính ngưỡng và bái phục với Lâm minh chủ của liên minh Thanh Huyền.
Lúc này không ai còn dám chỉ trích, cười nhạo liên minh này nữa.
Nhất là đám người tức giận rời đi và từng mắng nhiếc Lâm Chính, lúc này hối hận không kịp, đều cầu xin quay lại liên minh nhưng bị từ chối.
Lâm Chính không phải là người tuyệt tình nhưng anh không thích những người vừa gặp vấn đề đã bị cảm xúc khống chế đó.
Thực lực của người liên minh Thanh Huyên có thể không quá mạnh nhưng đạo đức và sự trung thành sẽ không thể thấp được.
Giải quyết xong Huyết Hồ, danh tiếng của liên minh Thanh Huyền lại tăng lên.
Lâm Chính tính toán thời gian, định về Giang Thành đợi tin tức trước.
Dĩ nhiên anh cũng không rảnh rỗi, vừa bảo người hỏi thăm tình hình Ngạo Hàn Mai, vừa bảo người ra ngoài tìm thuốc.
Thời gian của anh không còn nhiều.
Không tìm được thuốc, chỉ có con đường chết.
Dĩ nhiên cũng có cách cứu mạng, đó là loại trừ công lực.
Nhưng một khi như thế, công lực của anh đều sẽ mất hết, đến lúc đó chỉ sợ không bằng người bình thường nữa.
E là chuyện này với Lâm Chính còn khó khăn hơn chết.
Nhưng trước lúc đó anh vẫn phải xử lý tài sản của Huyết Hồ.
Dù sao Huyết Hồ cũng là lũ cướp bóc, số tài sản chúng gom góp được không phải dạng vừa.
“Dẫn người lên đây đi”.
Lâm Chính bước ra từ trong nhà kho, như nghĩ đến điều gì, anh nói với Sở Thu đứng đợi ngoài cửa.
“Vâng”.
Sở Thu gật đầu, lập tức kéo người vào phòng lớn.
Lâm Chính bước vào, uống một hớp trà nhìn hai người trước mặt.
Hai người này chính là Âm Vệ Tâm và Đế Nữ đã uống rượu cùng Giảo Vỹ ở căn cứ Huyết Hồ trước đó.
Chương 4203: Chất vấn
“Lâm minh chủ, anh thả tôi ra đi, tôi không phải là người Huyết Hồ. Tôi không lừa gạt làm gì anh cả, tôi bị oan”.
Âm Vệ Tâm run rẩy nói.
Sau khi bị dẫn đến nơi đóng quân của liên minh Thanh Huyền từ căn cứ Huyết Hồ, hắn bị nhốt trong phòng tối.
Cho dù ở trong phòng tối một ngày nhưng hắn lại nghe được tin Lâm Chính đã tiêu diệt hang ổ của Huyết Hồ từ người đưa cơm, ngay cả đầu của đám người Giảo Vỹ cũng bị treo ở đầu đường.
Biết được tin này, Âm Vệ Tâm khiếp sợ.
“Tôi biết các anh không phải là người Huyết Hồ, nếu không anh nghĩ anh còn có thể đứng đây nói chuyện với tôi sao?”
Lâm Chính châm điếu thuốc, bình tĩnh nói.
“Vậy… Lâm minh chủ muốn làm gì?”
Âm Vệ Tâm thận trọng hỏi.
“Trước đó lúc tôi vào căn cứ Huyết Hồ, nghe thấy các anh nói đến Thiên Tuyển Diệp Hoa, đúng chứ?”
Lâm Chính hỏi.
Vừa nghe nói thế, vẻ mặt Âm Vệ Tâm cứng đờ, Đế Nữ đứng phía sau cũng mất tự nhiên.
“Xem ra anh biết chút gì đó”.
Lâm Chính chú ý đến sự thay đổi rất nhỏ từ vẻ mặt của Đế Nữ, bình tĩnh nói: “Tôi muốn Thiên Tuyển Diệp Hoa, nếu các anh đưa thứ này cho tôi, tôi có thể hứa sẽ đưa các anh trở về bình an vô sự”.
“Chuyện này… Lâm minh chủ, tôi không có Thiên Tuyển Diệp Hoa”.
“Vậy Thiên Tuyển Diệp Hoa ở đâu?”
“Tôi… Tôi cũng không biết… Ồ, Đế Nữ biết! Cô ta biết. Chính cô ta nói cho tôi biết về Thiên Tuyển Diệp Hoa, trước đó tôi cũng chưa từng nghe nói”.
Âm Vệ Tâm vội chỉ vào Đế Nữ nói.
Sắc mặt Đế Nữ trắng bệch, thầm hừ một tiếng, mặt không cảm xúc nói: “Lâm minh chủ, tôi cũng không biết Thiên Tuyển Diệp Hoa ở đâu, tôi chẳng qua chỉ lừa Âm Vệ Tâm thôi”.
“Lừa ư?”
Âm Vệ Tâm cũng sửng sốt.
“Tôi biết anh có quan hệ với Huyết Hồ nên cố ý lấy Thiên Tuyển Diệp Hoa làm mồi nhử, kế hoạch của tôi là dựa vào anh để nương nhờ chút sức mạnh của Huyết Hồ giành một ít vốn trong nước cho tôi, chỉ tiếc là anh ngu ngốc hơn tôi nghĩ rất nhiều, hợp tác với một tên ngu ngốc như anh là sai lầm lớn nhất đời này của tôi”.
Đế Nữ hừ một tiếng nói.
“Nước của cô?”
Lâm Chính sửng sốt, bỗng nghĩ đến gì đó nói: “Cô là người của Kiếm Vương Triều ư?”
“Lâm minh chủ cũng có kiến thức thâm sâu đấy”.
Đế Nữ lạnh lùng nói.
“Phía Nam vực Diệt Vong có một nước nhỏ được tạo thành từ bảy thành trì, có ba trăm mấy chục ngàn người dân sinh sống, tên là Kiếm Vương Triều, cũng là đất nước tự phong bế duy nhất của vực Diệt Vong, sao tôi có thể không biết được?”
Lâm Chính nói.
Vực Diệt Vong nằm ngoài Long Quốc, không thuộc bất kỳ nước nào.
Có dựng nước xưng vương ở đây cũng không ai quản.
“Vậy thì Thiên Tuyển Diệp Hoa là do cô cố ý bịa ra để lừa Âm Vệ Tâm? Thật ra… không có thứ này?”
Lâm Chính ngờ vực hỏi.
Đế Nữ vừa định lên tiếng, bỗng nghĩ đến điều gì, đôi môi hồng mơ hồ dưới mạn che mím lại: “Có”.
“Thật hả?”
“Thật một trăm phần trăm”.
“Vậy nó ở đâu?”
“Xin lỗi Lâm minh chủ, tôi không thể nói cho anh biết”, Đế Nữ nói thẳng.
“Sao thế? Cô nghĩ kiếm của tôi không sắc bén à?”
Lâm Chính nhíu mày nói.
“Lâm minh chủ, anh đừng đe dọa tôi bằng cái này, tự bản thân tôi cũng khó giữ được mạng. Dù sao quay về cũng chết, chi bằng chết trong tay anh, có lẽ còn có thể tránh khỏi đau đớn thể xác”.
Đế Nữ lạnh nhạt nói, ánh mắt hiện lên vẻ tuyệt vọng và khổ sở.
Lâm Chính càng cảm thấy ngờ vực, nhìn cô ta hồi lâu trầm giọng nói: “Nói cho tôi biết, nếu tôi có thể giúp cô, tôi sẽ không từ chối, điều kiện tiên quyết là cô phải giúp tôi lấy được Thiên Tuyển Diệp Hoa”.
“Lâm minh chủ, tôi rất khâm phục khi anh có thể tiêu diệt được Huyết Hồ, nhưng chuyện này chỉ có người Huyết Hồ mới có thể hoàn thành giúp tôi, liên minh Thanh Huyền có lớn hơn nữa cũng không giúp được gì, anh sẽ không cho rằng liên minh Thanh Huyền có thể đối phó với Kiếm Vương Triều đấy chứ?”
Đế Nữ nói.
Kiếm Vương Triều có mấy trăm ngàn người dân, đều là binh lính, sùng bái võ đạo, thực lực siêu phàm.
Vì đã lập ra nhà nước nên không bị đưa vào trong phân cấp thế lực bá chủ hoặc siêu bá chủ.
Nhưng không ai dám nghi ngờ bản lĩnh của họ.
Lâm Chính lắc đầu.
“Tôi không thích cách hỏi này của cô, vì cũng ngu ngốc hệt như người tôi từng gặp trước kia”.
“Người anh từng gặp trước kia?”, Đế Nữ nhíu mày.
“Lúc tôi đánh vào điện Thiên Thần, cũng có người nói với tôi: Chẳng lẽ anh nghĩ mình mạnh hơn người điện Thiên Thần à? Kết quả điện Thiên Thần bị tiêu diệt”.
“Tôi động vào Huyết Hồ, khắp cả vực Diệt Vong đều nghi ngờ, ai cũng nghĩ: Sao liên minh Thanh Huyền có thể tiêu diệt được Huyết Hồ chứ?”
“Bây giờ đầu của Giảo Vỹ Huyết Hồ còn đang ở lối vào kia kìa”.
“Đế Nữ, chuyện cô không ngờ đến chưa chắc tôi không làm được, đừng xem thường bất kỳ ai”.
Lâm Chính nghiêm túc nói từng câu từng chữ.
Đế Nữ sửng sốt.
Nhưng sau đó cô ta bỗng bật cười thành tiếng…
Chương 4204: Lai lịch không nhỏ
Lâm Chính hờ hững liếc nhìn.
Theo anh thấy, những gì Đế Nữ nói với anh không hề có vấn đề gì.
“Lâm minh chủ, tôi thừa nhận anh đã làm rất nhiều chuyện khiến người khác ngạc nhiên, có một số việc có thể xem là kỳ tích, nhưng Kiếm Vương Triều cũng không quan tâm Huyết Hồ hay Thiên Thần Điện gì đó. Hơn nữa, Diệp Viêm của Thiên Thần Điện còn chưa có chết đâu, bọn họ vẫn chưa bị diệt hoàn toàn, lúc nào cũng có thể ngóc đầu lên lại! Anh cần gì phải nóng lòng lập công như vậy?” Đế Nữ lắc đầu.
Lâm Chính yên lặng.
Đế Nữ kề sát lại gần, nhỏ tiếng nói: “Nhưng Huyết Hồ đã bị anh tiêu diệt, tôi đã không còn kế sách nào nữa, nếu anh thật sự muốn đâm đầu vào chỗ chết thì tôi sẽ cho anh được toại nguyện”.
“Cho nên, cô đồng ý rồi à?”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Tôi sẽ không ngồi chờ chết, cho dù xác suất thành công không cao!”
“Tôi chỉ vì Thiên Tuyển Diệp Hoa!”
“Giao dịch này của chúng ta có thể thực hiện, anh cứu bố mẹ giúp tôi, tôi cho anh Thiên Tuyển Diệp Hoa”.
“Cứu bố mẹ cô sao?”
“Tôi sẽ không phí lời với anh, anh cũng không cần phải hỏi nhiều, chỉ cần làm theo lời tôi nói là được, anh sẽ có được thứ anh muốn”.
“Cô chắc chắn có thể đưa Thiên Tuyển Diệp Hoa cho tôi không?”
“Nếu anh không tin, tôi thậm chí có thể đưa anh đi xem Thiên Tuyển Diệp Hoa!”
Cô ta vừa nói xong, Lâm Chính thở gấp, anh kích động hô lên: “Lúc nào có thể đi?”
“Chắc chắn không phải bây giờ, tôi cần thời gian để chuẩn bị, năm ngày sau, tôi sẽ thông báo cho anh hành động”.
Nói xong, Đế Nữ xoay người rời khỏi.
Lâm Chính yên lặng một lát, ra dấu cho thuộc hạ cứ yên tâm, để cho Đế Nữ an toàn rời khỏi nơi đóng quân.
“Minh chủ, cẩn thận có bẫy”.
Sở Thu tiến lên, dè dặt nói.
“Tôi không thù không oán với cô ta, cô ta đã an toàn thoát khỏi vòng vây, không cần thiết phải lừa gạt tôi, hơn nữa tôi nhất định phải mạo hiểm”.
Lâm Chính không hề tin tưởng Đế Nữ.
Nhưng sức mạnh băng hỏa trong người anh va chạm quá dữ dội, nếu tiếp tục kéo dài, cơ thể của anh sẽ không chịu nổi gánh nặng này nữa.
Sớm muộn gì cũng phải chết thì không bằng kết hợp chúng lại thử xem!
Nếu phải đợi năm ngày nữa, Lâm Chính dự định sẽ quay về Giang Thành trước để xem tình hình.
“Minh chủ, người này nên xử lý thế nào bây giờ?”
Sở Thu chỉ Âm Vệ Tâm vẫn đang run rẩy quỳ dưới đất, lên tiếng hỏi.
“Báo cho Hắc Thủy Đàm, gọi bọn họ đưa tiền tới chuộc người”.
“Được!”
Sở Thu gật đầu.
Cùng ngày, Hắc Thủy Đàm dùng bốn mươi nghìn viên đan dược để đổi Âm Vệ Tâm về.
Hắn cũng chỉ xứng với cái giá này.
Sau khi giải quyết xong mọi chuyện, Lâm Chính ngồi xe của Từ Chính, dưới sự bảo vệ của các cao thủ liên minh Thanh Huyền, xuyên qua bão tố rời khỏi vực Diệt Vong, chạy thẳng về Giang Thành.
Cứ thế đi hết hơn mười tiếng đồng hồ, cuối cùng xe cũng chạy đến Giang Thành.
Đường cái đã tu sửa được bảy tám phần, vì muốn đuổi kịp tiến độ nên đã được đưa vào sử dụng.
Tiền lấy được từ Yên Kinh đã xài gần hết.
Trong khoảng thời gian này mỗi ngày Mã Hải cũng chỉ có thể nghỉ ngơi ba tiếng, hầu như toàn bộ sức lực đều đặt vào việc tu sửa đường.
Sau khi Lâm Chính nghe Mã Hải báo cáo công tác ở trụ sở chính của Dương Hoa xong, anh lập tức đến học viện.
Sau khi kiểm tra lại cơ thể một lần nữa, Lâm Chính đợi ở học viện cả một ngày, anh dùng Hồng Mông Long Châm để ổn định vết thương.
Tình hình không được lạc quan cho lắm.
Một bên khí mạch trong cơ thể đã xuất hiện vết nứt.
Đây là vết nứt do sức mạnh băng sương và sức mạnh dị hỏa bài xích lẫn nhau.
Hơn nữa… rất khó chữa trị.
Nếu không có sức mạnh to lớn của xương chí tôn, Lâm Chính đã chết từ lâu rồi.
“Thật sự không được, thì loại trừ công lực thôi!”
Lâm Chính ra khỏi phòng, nhìn hai tay mình, thờ dài lầm bầm.
Gừm, gừm…
Điện thoại bỗng nhiên reo lên.
Lâm Chính lấy ra nhìn, lại là một dãy số xa lạ.
Anh hơi do dự một lát, nhưng vẫn ấn nút nhận cuộc gọi.
“Ai thế?”
Lâm Chính hỏi.
Đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng cười sâu xa.
Hình như là giọng nói của một cô gái khoảng hai mươi tuổi.
“Chẳng phải là gọi được rồi sao? Cô Tô, cái cớ này của cô quá miễn cưỡng rồi đấy!”
Lâm Chính cau mày nói, anh còn cho rằng đây là trò đùa ác ý của ai đó, nhưng khi nghe được hai chữ cô Tô, anh vô thức hỏi: “Là bạn của Tiểu Nhu sao? Làm phiền cô bảo Tiểu Nhu nghe điện thoại”.
Nhưng điện thoại lại bị dập tắt.
Lâm Chính ngạc nhiên, anh vội vàng gọi điện thoại cho Tô Nhu.
Chỉ chốc lát, điện thoại gọi được.
Bên kia vang lên giọng nói hơi oán giận của Tô Nhu.
“Lâm Chính! Anh làm gì thế? Tại sao em gọi cho anh mãi mà không được thế?”
Lâm Chính ngơ ngác, không biết giải thích thế nào: “Anh đi công tác, có lẽ nơi đó… tín hiệu không được tốt… Tiểu Nhu, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Người lúc nãy gọi điện thoại cho anh là ai thế?”
“Đó là một người bạn của em, cô ấy mời em tham gia một buổi tiệc tối, em nghĩ mọi cách để từ chối rồi, em nói chồng em không có ở đây nên không tiện đến dự, cô ấy cứ muốn em gọi điện cho anh, em nói em không gọi được, nên cô ấy tự lấy điện thoại của mình gọi cho anh”.
Tô Nhu bất lực nói.
“Nếu em không muốn đi thì cứ không đi thôi, em từ chối thẳng cô ấy là được”.
Lâm Chính dở khóc dở cười.
“Chuyện này…”
Tô Nhu nhỏ tiếng lại, nói nhỏ: “Sao mà từ chối thẳng được chứ? Người bạn này của em lai lịch không nhỏ, nếu đắc tội thì không được tốt lắm!”
“Lai lịch gì chứ, có thể khiến em như thế?” Lâm Chính cau mày.
“Ôi, anh đến đây trước đi rồi nói sau”.
Tô Nhu dường như không muốn nói nhiều qua điện thoại, thở dài bảo.
“Em đang ở đâu?”
“Văn phòng Thiên Hồng”.
“Thiên Hồng ư?”
Lâm Chính ngơ ngác, đột nhiên anh nghĩ đến gì đó: “Chẳng lẽ em đang ở phòng làm việc của Tiểu Dư?”
Chương 4205: Tôi đang uy hiếp các người đấy
Nhờ sự giúp đỡ của Tống Kinh và Dương Hoa, hiện giờ Tô Dư có thể xem là ngôi sao hạng nhất của Long Quốc, nhận được sự công nhận của toàn bộ giới doanh nghiệp.
Bản thân Tô Dư cũng rất cố gắng, ngày đêm học tập và rèn luyện hành động của bản thân mình, cố gắng bảo người đại diện ít nhận những thứ lừa đảo không có ý nghĩa, quảng cáo cũng chỉ nhận những loại như công ích.
Cho nên từ khi ra mắt đến nay, danh tiếng ở trong nước của Tô Dư vẫn rất tốt.
Cho đến khi Lâm Chính đi vào phòng làm việc của Tô Dư, bên ngoài đã chất đầy hoa tươi và lễ vật do người hâm mộ tặng, thư từ cũng đã xếp thành một chồng.
Đối với những người trong phòng làm việc, chuyện này đã bình thường như ăn cơm.
“Xin lỗi anh, phòng làm việc không cho phép người ngoài vào”.
Một nhân viên công tác vội vàng ngăn chặn Lâm Chính đang muốn vào bên trong lại.
“Tôi đến tìm người”, Lâm Chính giải thích.
“Thật sự xin lỗi, người nào đến đây cũng nói là muốn tìm người cả!”
Đối phương ghét bỏ nói.
“Tôi tên là Lâm Chính, là em rể của Tô Dư! Tôi đến để tìm Tô Dư và vợ tôi Tô Nhu”.
Lâm Chính nói.
“Lâm Chính à? Ôi, anh có biết mỗi ngày có bao nhiêu người mạo danh là Lâm Chính – em rể của Tô Dư nhà chúng tôi đến đây để lừa ký tên, lừa chụp ảnh không? Ra ngoài, ra ngoài! Tôi không có sức lực đứng đây dông dài với anh!”
Nhân viên công tác kia mất kiên nhẫn la lên, cậu ta muốn đẩy Lâm Chính ra.
Nhưng đúng lúc đó, dường như Tô Nhu nghe được tiếng động ngoài cửa, cô chạy nhanh qua.
“Lâm Chính à?”
Tô Nhu hô lên.
“Tiểu Nhu!”
Lâm Chính vẫy vẫy tay.
Nhân viên công tác bên cạnh ngơ ngác: “Cô Tô Nhu, người này thật sự là… là chồng của cô sao?”
“Anh ấy cũng là em rể của Tiểu Dư!”
Vẻ mặt Tô Nhu nghiêm túc nói.
“Ơ… vô cùng xin lỗi anh Lâm, là tôi sơ suất, xin anh thứ lỗi”.
Nhân viên công tác đổ mồ hôi đầy đầu, vội vàng cúi đầu giải thích.
“Không sao đâu”.
Lâm Chính vung tay.
Nhân viên công tác cũng có chỗ khó riêng.
Với một ngôi sao đang nổi như Tô Dư, mỗi ngày sẽ có rất nhiều người hâm mộ đến làm phiền, một hai lần còn ổn, chứ thời gian dài quá đương nhiên sẽ rất phiền phức.
“Tiểu Dư đâu rồi?”
Lâm Chính hỏi.
“Tiểu Dư đi nghe thông báo rồi”. Tô Nhu nói.
“Vậy sao em lại chạy đến đây?”
“Ôi…”
Tô Nhu than thở, cô đang muốn giải thích.
Bỗng một cô gái mặc váy thắt eo màu đen, trang điểm tinh tế đi tới.
“Cô Tô Nhu, người này chính là Lâm Chính – chồng của cô sao? Sao trông lại bình thường như thế chứ?”
Cô gái cao thấp đánh giá Lâm Chính, che miệng bật cười.
“Cô Thích! Xin chú ý lời nói của cô!”
Tô Nhu hơi tức giận.
“Tôi chỉ nói thật thôi, cô Tô, cô cũng được coi là người đẹp tuyệt sắc của Giang Thành, ngoại hình xinh đẹp như vậy, sao có thể sánh đôi với người đàn ông bình thường như thế này? Đáng tiếc quá đi! Câu này nói thể nào nhỉ? Hoa nhài cắm bãi phân trâu?”
Thích Uyển Vũ không hề để ý đến sự giận dữ của Tô Nhu, vẫn tiếp tục trêu chọc.
“Cô…”
Tô Nhu tức giận đến không đáp trả được.
Lâm Chính chỉ tò mò hỏi: “Tiểu Nhu, cô gái này là ai thế?”
“Đây là cô Thích Uyển Vũ, ông nội của cô ấy là đạo diễn nổi tiếng trong và ngoài nước – Thích Tư Mưu! Nắm giữ một chân trong giới giải trí, cho dù là Tống Kinh gặp cô ấy cũng phải khách sáo”.
Tô Nhu nhỏ giọng nói.
“Vậy sao? Cô ấy chạy tới đây làm gì?”
Lâm Chính khó hiểu hỏi.
“Nói là đến tìm em”.
“Tìm em? Không phải tìm Tiểu Dư sao?”
“Hình như là đạo diễn Thích Tư Mưu tổ chức một buổi tiệc, muốn công bố một bộ phim điện ảnh hợp tác giữa nước ta và nước ngoài, Tống Kinh giúp Tiểu Dư giới thiệu để diễn bộ điện ảnh này, mọi người phải đến gặp mặt, nhưng cô Thích đây cứ muốn em phải đến, em cũng không biết cô ấy có ý gì!”
Vẻ mặt Tô Nhu bất lực.
Thật ra là cô được người đại diện gọi đến đây, nói có một nhân vật lớn muốn gặp cô.
Tô Nhu còn tưởng là Tô Dư giới thiệu khách hàng lớn gì đó cho cô quen biết, cô chưa từng nghĩ đến sẽ dựng phải một người cứ dây dưa không dứt.
“Chỉ là một buổi tiệc, em không muốn đi thì không đi thôi”.
Lâm Chính cười nói.
Thích Uyển Vũ vừa nghe thấy vậy, trừng mắt nhìn: “Đồ nhà quê! Anh thì biết cái gì? Anh cho rằng đây là buổi tiệc bình thường sao? Tôi nói cho anh biết, buổi tiệc này không chỉ có sự góp mặt của những ngôi sao đang nổi mà còn có vô số nhân vật lớn siêu cấp từ nước ngoài đến! Biết bao nhiêu người nghĩ cách muốn đến đó, anh muốn tham gia sao? Sợ là có cầu ông lạy bà cũng không được đâu”.
“Vậy sao? Nhưng tôi không thèm!”
Lâm Chính mỉm cười.
“Anh không thèm là chuyện của anh, tôi cũng không định cho anh tham gia, tôi muốn bảo vợ của anh đi với tôi!”
Thích Uyển Vũ cười nhạt.
“Sao lại muốn vợ của tôi đi cùng?”
“Không liên quan đến anh!”
“Đây… cô Thích, tôi thật sự không có hứng thú với loại tiệc này, cho nên…”
“Cô Tô, tôi khuyên cô nên ngoan ngoãn nghe lời tôi đi, tôi đâu có ăn thịt cô, nếu cô không đi, chỉ sợ em gái Tô Dư của cô sẽ…”
Thích Uyển Vũ nói chưa hết lời, nhưng vẻ mặt sâu xa này đã thể hiện hết tất cả.
Sắc mặt Tô Nhu trắng bệch.
“Cô đang uy hiếp chúng tôi sao?”
Đôi mắt Lâm Chính nghiêm trọng, ánh mắt ngập tràn sự lạnh lẽo.
Thích Uyển Vũ run lên, cô ta cảm thấy xương sống ớn lạnh, lùi về phía sau mấy bước, định thần lại, ưỡn ngực nói: “Được lắm, tôi đang uy hiếp các người, thì thế nào? Tôi nói cho anh biết! Ông nội tôi là Thích Tư Mưu! Ông ấy chỉ nói một câu là có thể khiến sự nghiệp của Tô Dư tan thành mây khói, anh có tin không?”
Bình luận facebook