-
Chương 4026-4030
Chương 4026: Anh nói lại một lần nữa xem
Biệt thự nhà họ Cao.
Cao Thiên Thu đang ngồi trên bàn trà uống trà.
Cao Nội Kiệt ngồi nghiêng ngả trên sô pha, hắn vừa hút thuốc, vừa nói gì đó với Cao Thiên Thu.
Lúc Lâm Chính và Mã Hải vào nhà, Cao Nội Kiệt nhìn thoáng qua, nở nụ cười nghiền ngẫm.
“Ôi! Thần y Lâm đó à? Lâu ngày không gặp, như cách ba mùa thu! Ha ha ha, hoan nghênh, hoan nghênh!”
Giọng điệu của hắn rất quái gở.
“Thần y Lâm, mau qua đây ngồi, nếm thử trà tôi pha nào, đây chính loại trà Vũ Tiền Long Tĩnh cực phẩm, tôi vất vả lắm mới có được đấy! Hương vị chắc chắn thuần khiết!”
Cao Thiên Thu mỉm cười nói.
Dáng vẻ hiện giờ hoàn toàn không giống bộ dạng từ chối gặp mặt Lâm Chính lúc nãy.
“Ông chủ Cao khách sáo quá, không cần nói lời khách sáo nữa, lần này tôi đến là muốn kết toán tiền nợ với ông chủ Cao, nếu được thì mong ông chủ Cao lập tức đưa tiền cho tôi đi”.
Lâm Chính ngồi trên sô pha, anh châm thuốc, thản nhiên nói.
“Tiền nợ gì? Tiền nợ gì thế? Cậu Lâm đang nói gì vậy? Tôi không hiểu lắm”.
Vẻ mặt Cao Thiên Thu hoang mang nói.
“Ông chủ Cao thế này là muốn quỵt nợ à?”
Lâm Chính bình thản nói.
“Thần y Lâm, hôm qua cậu đã bảo chủ tịch Mã đến bàn việc này với tôi, tôi nghĩ câu trả lời của tôi với chủ tịch Mã, chủ tịch Mã chắc là đã chuyển lời lại cho cậu rồi, nếu cậu vẫn cho rằng chúng tôi thiếu cậu một trăm tỷ, mời cậu lấy giấy nợ ra, đưa ra chứng cứ, có chứng cứ chứng minh cậu cho mượn một trăm tỷ này như thế nào, tôi sẽ lập tức trả tiền, chắc chắn không quỵt nợ”.
Cao Thiên Thu mỉm cười, dáng vẻ bình tĩnh.
Lâm Chính nghe ông ta nói, gật đầu: “Tôi biết rồi”.
“Thần y Lâm, nếu đã không còn chuyện gì nữa thì xin mời cậu rời khỏi đây, bố tôi còn phải gặp khách quý, không rảnh để tiếp đãi các người”.
Cao Nội Kiệt mỉm cười nói, ra lệnh đuổi khách.
“Trước khi tôi lấy được một trăm tỷ, tôi sẽ không rời khỏi nhà họ Cao”.
Lâm Chính lắc đầu.
“Anh chắc chứ?”
Cao Nội Kiệt nheo mắt, sau đó hắn búng tay một cái.
Tiếp đó có một thanh niên mặc bộ đồ thời Đường bước từ ngoài cửa vào.
Vẻ mặt người đàn ông lạnh lùng, sau lưng đeo một thanh kiếm dài, cơ thể ẩn chứa khí kình, ánh mắt lạnh lẽo, chứa đựng sát ý.
“Thần y Lâm, tôi biết anh có thể đánh nhau, trong giới võ thuật, loại như anh được xưng là y võ gì đó, nhưng tôi nói cho anh biết! Đây là nhà họ Cao, là nhà giàu nhất ở Long Quốc, chỉ cần có tiền, cao thủ như thế nào chúng tôi cũng mời tới được! Tôi khuyên anh không nên tiếp tục làm càn ở đây, nếu không, tôi sợ anh sẽ hối hận suốt đời đấy!”
Cao Nội Kiệt cười nói, hắn không mảy may sợ hãi.
“A Kiệt, con ăn nói kiểu gì thế? Mất lịch sự vậy!”
Cao Thiên Thu quát một tiếng, tiếp đó làm ra vẻ xin lỗi: “Thần y Lâm đừng trách, con trẻ còn nhỏ dạy, nói chuyện hơi thẳng thắng, để tôi giới thiệu cho cậu, người này là Tiếu Tây Phong – Tiếu đại hiệp, Tiếu đại hiệp là người tôi dùng số tiền lớn mời về để bảo vệ an toàn cho tôi. Thần y Lâm, cậu cũng biết mà, tôi là nhà giàu có nhất Long Quốc, có mấy tên côn đồ có ý muốn đánh tôi, cho nên tôi phải đặc biệt chú ý bảo vệ an toàn của bản thân, mong cậu thứ lỗi cho”.
“Tiếu Tây Phong à?”
Lương Hồng Anh sợ hãi.
“Tiếu đại hiệp là cao thủ kiếm thuật của Ẩn Nhất Phái, đừng thấy hắn tuổi còn trẻ, người này đã được phong hiệu là Kiếm Vương rồi đấy!”
Cao Nội Kiệt cười nói.
Lương Hồng Anh ngừng thở.
Cô ta không hiểu Kiếm Vương gì đó, có lẽ nếu là Lương Huyền Mi đến thì sẽ biết, nhưng cô ta biết Ẩn Nhất Phái là gì.
“Lâm Chính, hay là chúng ta về đi, nghe Cao Nội Kiệt nói, người này có lẽ là cao thủ do người chống lưng của nhà họ Cao mời tới, khó đối phó lắm!”
“Khó đối phó sao?”
Lâm Chính nhìn thanh niên kia, lắc đầu nói: “Tôi thấy hắn cũng chỉ có nhiêu đó mà thôi”.
“Anh nói cái gì?”
Ánh mắt thanh niên thoáng lóe lên sát ý lạnh như băng.
“Anh, nói lại lần nữa tôi nghe xem!”
“Tôi cảm thấy, anh cũng chỉ có nhiêu đó”.
Lâm Chính không hề do dự, nói thẳng.
Chương 4027: Bắt chẹt?
Vừa dứt lời, sát ý của thanh niên kia như thủy triều sắp nổ tung, thanh kiếm sau lưng nhẹ nhàng rung động.
Cao Nội Kiệt sợ hãi, vội vàng nhảy dựng lên từ trên sô pha, hắn liên tục lùi về phía sau.
Hắn là người bình thường, sao có thể chịu đựng nổi khí thế của cao thủ như thế?
“Chưa từng có ai dám coi thường tôi như thế! Hôm nay anh phải để một cánh tay lại đây, nếu không, anh đừng hòng rời khỏi biệt thự này”.
Tiếu Tây Phong lạnh lùng nói.
“Ôi! Tiếu đại hiệp, thần y Lâm cũng được coi là bạn của tôi! Cậu bớt giận, nếu không thì vậy đi, để thần y Lâm bồi thường cho cậu mười tỷ tệ, cậu nể mặt của tôi, bỏ qua chuyện này nhé!”
Cao Thiên Thu vội vàng đứng lên nói.
Tiếu Tây Phong nhìn Cao Thiên Thu, không nói gì.
Cao Thiên Thu chạy về phía Lâm Chính nói: “Thần y Lâm! Tiếu đại hiệp không so đo với cậu đâu, chỉ cần cậu để mười tỷ lại, cậu không cần mất một cánh tay! Đây là cơ hội tôi vất vả lắm mới xin được cho cậu, cậu nhất định phải nắm chặt lấy!”
Lương Hồng Anh nghe ông ta nói, cô ta vô cùng tức giận.
“Ông chủ Cao, ông bắt chẹt đấy à?”
Lương Hồng Anh mất kiên nhẫn, quát lớn.
“Cô là cô Lương của Quốc Tế Hồng Trang đúng không? Cô Lương, cô nói chuyện cần phải chú ý một chút, tôi đang giúp thần y Lâm, sao có thể bắt chẹt cho được? Cô không nên đổ oan cho người tốt!”
Cao Thiên Thu nhíu mày nói.
“Ông đang giúp đỡ sao, ông và tên đó rõ ràng là cùng một giuộc…”
Lương Hồng Anh nghiến răng nghiến lợi nói.
“Cô Lương, cô nói như vậy thất sự là không biết lòng tốt của người khác, thôi đi, nếu cô cảm thấy tôi đang bắt chẹt thần y Lâm, vậy tôi sẽ không lo chuyện này nữa, các người tự giải quyết đi!”
Cao Thiên Thu bực bội nói, ông ta vung tay lên, không nói nữa.
Tiếu Tây Phong lập tức đi về phía Lâm Chính.
“Ha, mười tỷ để mua một cánh tay, không phải rất lời sao? Anh phải biết rằng, tiền mất rồi còn có thể kiếm lại nhưng tay mà mất rồi, vậy thì tốn bao nhiêu tiền cũng không mọc lại được đâu”.
Cao Nội Kiệt cười híp mắt, dáng vẻ như đang xem kịch vui, nhìn chằm chằm mấy người đó.
Sắc mặt Lương Hồng Anh trắng bệch, cô ta không biết phải làm sao.
Lâm Chính vẫn ngồi trên ghế sô pha, im lặng nhìn chằm chằm Tiếu Tây Phong.
“Anh quá ngu ngốc, người đến cùng anh càng ngu”.
Tiếu Tây Phong khàn khàn nói.
Lâm Chính vẫn yên lặng.
“Nếu anh đã nói năng không lễ độ, còn không chịu đưa tiền, vậy tôi sẽ lấy tay của anh!”
Tiếu Tây Phong thản nhiên, ánh mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc, tay giống như tia chớp rút thanh kiếm phía sau lưng ra, kiếm giống như mũi tên lạnh lẽo, chém nát hư không, hung tợn và chuẩn xác chém xuống tay Lâm Chính.
Tốc độ vô cùng nhanh!
Người bình thường vốn không phản ứng kịp.
Lương Hồng Anh và Mã Hải vẫn chưa kịp phản ứng.
Cao Thiên Thu vẫn uống trà quan sát.
Vẻ mặt Cao Nội Kiệt phấn khích, hắn kích động nhìn chằm chằm cảnh tượng này.
Nhưng đúng lúc này.
Keng!
Lưỡi kiếm kêu lên tiếng vang nhỏ.
Tiếp đó thanh kiếm Tiếu Tây Phong đang cầm trong tay bị Lâm Chính dùng hai ngón tay chính xác kẹp lại.
Không động đậy được!
“Gì cơ?”
Tiếu Tây Phong sửng sốt.
Hai bố con nhà họ Cao cũng vô cùng kinh ngạc.
“Nắm… nắm lấy rồi?
Lương Hồng Anh bụm miệng, cô ta rất ngạc nhiên.
Mã Hải không ngạc nhiên lắm, khuôn mặt hiện lên nụ cười đắc ý.
“Món võ mèo cào thế này, mà cũng dám gạt mười tỷ của tôi sao?”
Lâm Chính thản nhiên nói, đột nhiên ngón tay hơi dùng sức.
Bụp!
Thanh kiếm kia gãy thành hai đoạn tại chỗ…
Tiếu Tây Phong chấn động đến nỗi liên tục lùi về phía sau, tay hắn cầm kiếm gãy, nhìn chằm chằm Lâm Chính.
“Anh… rốt cuộc anh là ai?”
“Không phải ông chủ Cao đã giới thiệu rồi sao? Thần y Lâm ở Giang Thành!”
Lâm Chính vứt đoạn kiếm gãy xuống đất, bình tĩnh nói: “Anh mạo phạm tôi, dựa theo quy tắc của tôi, tôi phải phế bỏ tay chân của anh, nhưng bản thân tôi là người tuân theo nguyên tắc, anh bồi thường cho tôi bốn mươi tỷ tệ, tôi sẽ tha cho anh, anh thấy thế nào?”
Chương 4028: Tất cả vào đây!
“Anh nói cái gì?”.
Tiếu Tây Phong kinh ngạc, trong lòng càng giận thêm.
Chưa bao giờ có ai dám dọa hắn như vậy.
“Tôi nói anh biết, tôi sẽ không cho anh đồng nào cả!”.
Tiếu Tây Phong khẽ gầm lên, dường như vẫn chưa hết hi vọng, cầm kiếm gãy lên chém về phía Lâm Chính.
Kiếm khí tàn bạo đột nhiên nổ ra, dường như sắp phá hủy tất cả mọi thứ trong biệt thự.
Lương Hồng Anh sợ đến mức la lên, vội vàng lùi về sau.
Hai chân Cao Nội Kiệt nhũn ra.
Người bình thường như bọn họ hoàn toàn không chạm đến được võ giả ở cấp bậc này.
Chỉ có Mã Hải và Cao Thiên Thu là còn giữ được bình tĩnh, nhưng Cao Thiên Thu vẫn kinh hãi, trong mắt lóe lên sự chấn động.
Mã Hải không giống bọn họ, ông ta gặp quá nhiều võ giả. Mặc dù ông ta không phải võ giả, nhưng ngày nào ông ta cũng tiếp xúc với võ giả, chút thực lực mà Tiếu Tây Phong thể hiện ra vẫn chưa lọt vào mắt ông ta.
Lâm Chính nhíu mày, khẽ động ngón tay, một luồng khí tức kỳ diệu nổ ra từ ngón tay, sau đó giống như những bàn tay lớn ấm áp bao bọc xung quanh Tiếu Tây Phong.
Kiếm khí mà Tiếu Tây Phong phóng ra bị khí tức của Lâm Chính bao bọc, cho nên không thể làm đám người Mã Hải bị thương.
“Cái gì?”.
Tiếu Tây Phong kinh ngạc.
Hắn chưa từng thấy sức mạnh nào lớn như vậy.
Giờ phút này, cuối cùng hắn cũng ý thức được thực lực của thần y Lâm này mạnh đến mức nào!
Hắn muốn thu tay rời đi.
Nhưng rõ ràng không còn kịp nữa.
Dòng khí kỳ lạ lại bao bọc tay chân của hắn, sau đó dùng sức.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Xung quanh vang lên tiếng nổ.
Hai tay hai chân hắn bị nổ nát bét, cả người rơi từ trên cao xuống, đập mạnh lên bàn trà, đánh nát mọi thứ ở hiện trường.
Hắn nằm sấp trên mặt đất đầy mảnh vỡ và gốm vỡ, cơ thể co giật, không động đậy nổi.
Cao Thiên Thu và Cao Nội Kiệt hoàn toàn hóa đá.
Cao thủ bọn họ dùng nhiều tiền để mời về lại bị Lâm Chính đánh bại dễ dàng như vậy…
“Vừa gặp chưa kịp nói gì đã giết người, xem ra bình thường tay anh dính máu cũng không ít. Tôi vốn muốn giết anh, nhưng người nhà tôi đang ở bên, tôi không muốn để cô ấy nhìn thấy cảnh quá tàn nhẫn, nên tôi sẽ tha cho anh một mạng”.
Lâm Chính bình thản nói.
Tiếu Tây Phong nằm dưới đất gian nan mở miệng, nhưng lại không nói nên lời.
Cao Nội Kiệt sợ hãi.
Lâm Chính nhìn sang hai bố con Cao Thiên Thu.
“Ông chủ Cao, ông có chắc là không đưa tiền không?”.
Vẻ mặt của Cao Thiên Thu trở nên khó coi, nhưng đến giờ phút này rồi, sao ông ta nỡ nhả tiền ra?
“Thần y Lâm bản lĩnh cao cường, nhưng tiếc là cậu không dọa được tôi! Tôi vẫn nói câu đó, muốn tiền thì không có, nếu cậu có bản lĩnh thì cũng phế luôn hai bố con tôi đi!”.
Cao Thiên Thu nói.
Ông ta là một doanh nhân thành đạt, đã trải qua nhiều trường hợp trọng đại.
Mặc dù biểu hiện của Lâm Chính khiến ông ta chấn động, nhưng nếu muốn khiến ông ta khuất phục thì hiển nhiên vẫn chưa đủ.
“Tôi hiểu rồi”.
Lâm Chính gật đầu, quay sang nhìn Mã Hải: “Bọn họ đến chưa?”.
Mã Hải xem đồng hồ, lúc này điện thoại đột nhiên vang lên, ông ta thuận tiện bấm nút nghe, nói chuyện vài câu rồi ngẩng đầu đáp: “Chủ tịch Lâm, bọn họ đã đến bên ngoài nhà họ Cao, đang đợi chỉ thị của cậu”.
“Bảo bọn họ vào đây đi!”.
Lâm Chính nói.
“Vào đây?”.
Mã Hải sửng sốt: “Ý của cậu là…”.
“Vào đây hết!”.
Lâm Chính ngẩng đầu, nhấn mạnh từng chữ.
Mã Hải kinh hoảng, lập tức cầm điện thoại lên nói: “Tướng Lâm nói các ông vào đây hết đi, tất cả vào đây hết”.
“Tướng Lâm?”.
Cao Thiên Thu hỏi sửng sốt.
“Hay lắm thần y Lâm, anh còn gọi người à? Hừ, anh khinh nhà họ Cao này không còn ai nữa sao?”.
Cao Nội Kiệt nghiến răng, cũng lấy điện thoại ra quát lên: “Tất cả vào đây hết cho tôi!”.
Trong nháy mắt.
Vù vù….
Nhiều người mặc áo đen xông vào biệt thự, ai nấy cầm súng ống chĩa vào Lâm Chính…
Chương 4029: Lấy sạch
Lương Hồng Anh hoảng sợ, sắc mặt trắng bệch.
“Cậu Cao, ông Cao, có gì thì từ từ nói, đừng xung động!”.
Cô ta vội vàng hét lên.
Nhưng Lâm Chính lại ngắt lời cô ta.
“Ông chủ Cao, tôi luôn nghĩ rằng con trai ông rất ngu xuẩn, không ngờ ông còn ngu xuẩn hơn cả con trai ông”.
“Cậu có ý gì?”.
Cao Thiên Thu nhíu mày.
Lâm Chính lấy một bao thuốc từ trong túi áo ra, lại đốt một điếu, ngồi xuống ghế sofa, bình tĩnh nói: “Tôi vốn chỉ tìm nhà họ Cao các ông đòi một trăm tỷ tệ, không ngờ ông lại kéo nhà họ Cao của ông vào. Ông không phải một doanh nhân hợp tiêu chuẩn”.
Cao Thiên Thu nghi hoặc, nhìn Lâm Chính.
“Tên họ Lâm kia, anh đừng ở đây giả thần giả quỷ! Hừ, muốn đòi tiền nhà Cao này? Anh cũng xứng sao? Tôi nói anh biết, tôi lấy tiền của anh là lẽ đương nhiên, anh lại đòi tiền tôi? Đây gọi là không biết tự lượng sức!”.
Cao Nội Kiệt mắng chửi.
Bây giờ súng ống đều nhắm vào Lâm Chính, trong lòng hắn kiên định hơn nhiều rồi.
Dù võ công Lâm Chính cao cường, nhưng trong thế giới quan của hắn, võ công cao chăng nữa thì có bằng súng đạn không?
Lâm Chính lắc đầu: “Ông chủ Cao, ông nhìn bên ngoài đi”.
“Bên ngoài?”.
Cao Thiên Thu sửng sốt.
Ầm ầm…
Lúc này, những tiếng động lớn lại vang lên từ bên ngoài biệt thự
Kèm theo đó là mặt đất rung chuyển nhè nhẹ.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
…
Lúc này, lại có vài tiếng nổ vang lên.
Giống như tiếng bom nổ, sau đó là tiếng kiến trúc sụp đổ, vô cùng rõ rệt.
Tất cả mọi người sợ giật mình.
“Ông chủ! Không hay rồi ông chủ, có chuyện lớn rồi!”.
Lúc này, quản gia tất bật chạy vào biệt thự, chật vật la lên.
“Xảy ra chuyện gì rồi?’.
Cao Nội Kiệt vội hỏi.
“Bên ngoài có rất nhiều người đến!”.
Quản gia run rẩy nói, răng đánh cầm cập.
“Là người của anh?”.
Cao Nội Kiệt nhìn Lâm Chính một cách hung ác.
“Nói đúng hơn thì không phải người của tôi”.
Lâm Chính nói.
“Bớt nói nhảm!”.
Cao Nội Kiệt cướp súng từ trên tay người đàn ông mặc áo đen, bước mấy bước tới trước, nhắm thẳng vào trán Lâm Chính, gầm lên: “Mau bảo bọn họ cút đi, không thì tao sẽ bắn nát đầu mày”.
“Cao Nội Kiệt, cậu hãy mau chóng buông súng xuống, không thì cậu sẽ phải hối hận!”.
Mã Hải nghiêm túc quát lên.
“Ông đe dọa tôi sao? Ông có tin tôi bắn nát đầu hắn ra không?”.
Cao Nội Kiệt mắng chửi.
“E rằng trước lúc đó, cậu đã biến thành xác vụn”, Mã Hải lạnh lùng nói.
“Hả?”.
Cao Nội Kiệt sững sờ một lúc, dường như không hiểu ý của Mã Hải cho lắm.
Đúng lúc đó.
Ầm!
Tường của biệt thự đột nhiên bị đâm thủng, sau đó một chiếc xe bọc giáp chạy thẳng vào trong, khẩu pháo dài mấy mét nhắm thẳng vào Cao Nội Kiệt.
Tất cả mọi người đều sợ hãi.
Cao Thiên Thu trợn tròn mắt, vẻ mặt không còn chút sắc máu.
“Không được động đậy!”.
“Không được động đậy!”.
Tiếng hô vang vọng biệt thự.
Dòng người giống như nước triều tràn vào biệt thự, bọn họ mang theo những vũ khí tiên tiến nhất, nhắm vào tất cả mọi người trong biệt thự.
Đám vệ sĩ áo đen đều sợ hãi, vội vàng buông súng xuống, giơ cao hai tay.
Những khẩu súng trong tay bọn họ so với những người kia chẳng khác nào trò đùa.
Lúc này Cao Nội Kiệt đã hoàn toàn hóa đá, tay cầm súng cũng run rẩy, mắt mở to, ngây ngốc nhìn chiếc xe bọc giáp to tướng nhắm thẳng vào mình…
“Chuyện… Chuyện này là sao? Vì sao thứ này lại xuất hiện ở đây?".
Cao Nội Kiệt ngây ngốc nói, đầu óc trống rỗng.
Lâm Chính đứng dậy, nhẹ nhàng lấy khẩu súng trong tay hắn, bình tĩnh nói: “Anh muốn biết lý do sao?”.
Cao Nội Kiệt nuốt nước bọt, kinh ngạc nhìn Lâm Chính.
“Tướng Lâm!”.
Lúc này, một giọng nói vang lên.
Thang Gia Tuấn và một người đàn ông trung niên bước vào biệt thự nhà họ Cao, vội vàng cúi đầu khom lưng với anh.
“Tướng Lâm, con trai tôi có mắt không tròng đã đắc tội với cậu, mong cậu đại nhân đại lượng đừng chấp nhặt với nó. Tôi đã nói nó rút hết tất cả cổ phần ở Quốc tế Hồng Trang về, mong tướng Lâm bớt giận!”.
Người đàn ông trung niên cúi đầu nói, giọng chứa đựng vẻ lo sợ.
“Tướng Lâm?”.
Cao Thiên Thu kinh ngạc nhìn Lâm Chính: “Cậu… Cậu là thống soái của Long Quốc?”.
“Không phải”.
Lâm Chính bình tĩnh nói: “Tôi là long soái của Long Quốc!”.
Rầm!
Cao Thiên Thu ngã ngồi xuống đất, hai chân nhũn ra.
Ông ta không ngờ Lâm Chính lại có thêm thân phận đó.
Chẳng trách lúc nãy Lâm Chính nói ông ta đã kéo toàn bộ nhà họ Cao vào chuyện này.
Hóa ra là ý này!
Chĩa súng vào một vị long soái của Long Quốc là tội tru di cửu tộc!
Tiêu rồi!
Tiêu rồi!
Cao Thiên Thu run rẩy không ngừng, răng điên cuồng đánh vào nhau, cả người sắp sụp đổ.
“Vì sao lại như vậy? Vì sao… Vì sao lại như vậy?’.
Cao Nội Kiệt cũng run rẩy không thôi, không đứng vững được nữa.
“Xin tướng Lâm tha tội! Tôi sẵn sàng bồi thường một trăm tỷ cho cậu! Tôi sẵn sàng đưa cho cậu! Mong cậu tha tội!”.
Cao Thiên Thu vội vàng quỳ xuống, không ngừng dập đầu nhận tội.
Giờ phút này, ông ta không còn kiêu ngạo như trước nữa.
“Ông có biết một trăm tỷ này là tiền gì không?”.
Lâm Chính đi tới trước mặt Cao Thiên Thu, bình thản hỏi.
“Tôi… Tôi không biết…”.
Cao Thiên Thu run rẩy đáp, vô cùng thận trọng.
“Tôi chuẩn bị xây dựng một đường cao tốc. Chỉ cần đường cao tốc hoàn thiện, tôi có thể cung cấp cho quân đội thuốc thang không dứt, thậm chí chi viện cho chiến sự ở biên giới phía Bắc. Có số thuốc này, tỷ lệ thương vong ở biên giới phía Bắc có thể giảm được ít nhất ba lần, mỗi ngày có thể cứu được ít nhất hơn một nghìn chiến sĩ”.
“Nhưng ông lại nợ tiền tôi không trả, kéo dài hết lần này đến lần khác khiến con đường này mãi không thể xây xong!”.
“Ông có biết điều này có nghĩa gì không?”.
Những lời này vừa nói ra, Cao Thiên Thu cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Ông ta âm thầm nhìn quanh.
Quả nhiên các chiến sĩ ở đây đều đỏ cả mắt, ai cũng thở gấp thở mạnh, nhìn Cao Thiên Thu với ánh mắt phẫn nộ và chán ghét.
Cao Thiên Thu thầm than hỏng bét, vội la lên: “Tướng Lâm, tôi thực sự không biết cậu có mục đích đó! Nếu tôi biết cậu có mục đích như vậy thì sao tôi dám kéo dài thời gian? Tôi sẽ trả hai trăm tỷ tệ cho cậu, chỉ cần tướng Lâm tha cho nhà họ Cao chúng tôi, hôm nay tôi sẽ chuyển luôn cho cậu!”.
“Hai trăm tỷ tệ? Không đủ!”.
Lâm Chính lắc đầu, vẻ mặt lạnh lùng: “Ít nhất ông phải bỏ ra năm trăm tỷ tệ!”.
“Năm trăm tỷ?”.
Cao Thiên Thu trợn tròn mắt: “Tướng Lâm, cậu muốn lấy sạch tài sản của nhà họ Cao luôn sao?”.
Chương 4030: Lòng kiên nhẫn của tôi có hạn
Mặc dù Cao Thiên Thu là tỷ phú, nhưng tài sản cũng chỉ có sáu trăm tỷ tệ.
Nếu thật sự phải bỏ ra nhiều tiền cho Lâm Chính như vậy, e là phải bán hết tài sản.
Đến lúc đó, đừng nói tỷ phú đã là hoa trong gương trăng trong nước, có thể được gọi là tỷ phú hay không cũng là vấn đề.
Đây là của cải tích lũy mấy đời của Cao Thiên Thu, sao ông ta có thể ngoan ngoãn giao ra?
“Thế nên ông có ý kiến khác?”.
Lâm Chính lại hỏi.
“Không thể nào! Tuyệt đối không được!”.
Cao Nội Kiệt cắn răng gào lên: “Đòi năm trăm tỷ của chúng tôi? Anh muốn người nhà họ Cao chết hết sao? Nghĩ cũng đừng nghĩ, cùng lắm tôi chỉ có thể đưa hai trăm tỷ, thích thì lấy không thì thôi!”.
“Kiệt! Im miệng!”.
Cao Thiên Thu quát lên.
“Bố, hắn không cho chúng ta đường sống nữa, cần gì phải khách sáo với bọn họ?”.
Cao Nội Kiệt không phục.
Cao Thiên Thu sốt ruột, tát cho hắn một bạt tai.
Bốp!
Tiếng tát to rõ vang lên.
Cao Nội Kiệt ôm mặt ngơ ngác nhìn bố mình.
“Im miệng cho tao! Không được nói gì nữa, không tao xé xác mày!”.
Hai mắt Cao Thiên Thu đỏ như máu, gầm lên.
Cao Nội Kiệt run rẩy, lần đầu tiên hắn thấy bố mình lộ ra vẻ mặt đó…
Cao Thiên Thu hít sâu một hơi, nhìn Lâm Chính: “Tướng Lâm, con tôi không hiểu chuyện, đã động chạm đến cậu, tôi xin lỗi cậu”.
“Bây giờ tôi không muốn nghe bất cứ lời vô ích nào nữa. Ông cũng nhìn thấy rồi đấy, ông đang lãng phí thời gian của mọi người, tôi chỉ muốn biết năm trăm tỷ này ông có đưa hay không?”.
Lâm Chính nói.
“Tướng Lâm, bây giờ tôi… không có nhiều tiền như vậy…”.
“Thế à?”.
Lâm Chính phất tay.
Trong nháy mắt, xe bọc giáp ở xung quanh khởi động, đâm thẳng vào mọi dụng cụ trang trí trong biệt thự, tường cũng đổ sụp.
Cả biệt thự trở nên hoang tàn, sắp đổ nát.
Những dụng cụ xa hoa trong biệt thự đều trở thành cát bụi dưới xe bọc giáp.
Cao Nội Kiệt run rẩy, mở to mắt nhìn tất cả mọi thứ.
“Ông chủ Cao, số tiền này không phải ông nợ tôi, mà là ông nợ quân Bắc Cảnh. Tôi có thể nói với ông thế này, nếu ông không kiên trì được, tôi sẽ không ép ông, tôi sẽ dẫn người rời khỏi ngay. Nhưng đến mức đó rồi hậu quả sẽ là gì, ông hiểu chứ?”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
Cao Thiên Thu nghẹt thở, khuôn mặt già nua trắng bệch.
Cuối cùng ông ta cũng hiểu vì sao Lâm Chính lại phải quanh co gọi quân đội chính phủ đến đây.
Bởi vì bây giờ đã không còn là món nợ giữa nhà họ Cao với Lâm Chính nữa, mà là món nợ giữa nhà họ Cao với Lâm Chính và chính phủ.
Trừ khi nhà họ Cao không muốn sống ở Long Quốc nữa, bằng không thì dù thế nào cũng phải bỏ ra số tiền này. Nếu dám không bỏ ra, đừng nói sản nghiệp của nhà họ Cao cất bước gian nan, không thể duy trì tiếp được nữa, e rằng người nhà họ Cao cũng sẽ phải vào tù…
Cao Thiên Thu hít sâu một hơi, nói: “Tướng Lâm, xin hãy cho tôi thêm thời gian. Số tiền năm trăm tỷ quá lớn, trong thời gian ngắn tôi không làm sao có được, tôi cần phải bán gia sản, kết toán sổ sách để gom góp số tiền này. Dù sao bây giờ Long Quốc cũng không có ai có năm trăm tỷ trong tay để trao đổi”.
“Tôi cho ông hai ngày”.
“Được”.
Cao Thiên Thu gật đầu đáp.
Ông ta biết bây giờ mình không có quyền từ chối.
“Nếu giờ này ngày mốt tiền còn chưa vào tài khoản, các ông hãy đến quân Bắc Cảnh báo cáo đi”, Lâm Chính nói.
Cao Thiên Thu run rẩy, trong lòng sợ hãi, nhưng cuối cùng vẫn đáp ứng.
“Cứ quyết định như vậy, tướng Lâm, tôi xin tạm biệt trước đi chuẩn bị tiền để nhanh chóng trả nợ”.
Cao Thiên Thu nói, sau đó kéo Cao Nội Kiệt rời khỏi biệt thự.
“Nhớ rõ, đây là cơ hội cuối cùng của các người, lòng kiên nhẫn của tôi có hạn”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
Cao Thiên Thu sững ra một lúc, không nói lời nào, sau đó vội vã rời đi.
Biệt thự nhà họ Cao.
Cao Thiên Thu đang ngồi trên bàn trà uống trà.
Cao Nội Kiệt ngồi nghiêng ngả trên sô pha, hắn vừa hút thuốc, vừa nói gì đó với Cao Thiên Thu.
Lúc Lâm Chính và Mã Hải vào nhà, Cao Nội Kiệt nhìn thoáng qua, nở nụ cười nghiền ngẫm.
“Ôi! Thần y Lâm đó à? Lâu ngày không gặp, như cách ba mùa thu! Ha ha ha, hoan nghênh, hoan nghênh!”
Giọng điệu của hắn rất quái gở.
“Thần y Lâm, mau qua đây ngồi, nếm thử trà tôi pha nào, đây chính loại trà Vũ Tiền Long Tĩnh cực phẩm, tôi vất vả lắm mới có được đấy! Hương vị chắc chắn thuần khiết!”
Cao Thiên Thu mỉm cười nói.
Dáng vẻ hiện giờ hoàn toàn không giống bộ dạng từ chối gặp mặt Lâm Chính lúc nãy.
“Ông chủ Cao khách sáo quá, không cần nói lời khách sáo nữa, lần này tôi đến là muốn kết toán tiền nợ với ông chủ Cao, nếu được thì mong ông chủ Cao lập tức đưa tiền cho tôi đi”.
Lâm Chính ngồi trên sô pha, anh châm thuốc, thản nhiên nói.
“Tiền nợ gì? Tiền nợ gì thế? Cậu Lâm đang nói gì vậy? Tôi không hiểu lắm”.
Vẻ mặt Cao Thiên Thu hoang mang nói.
“Ông chủ Cao thế này là muốn quỵt nợ à?”
Lâm Chính bình thản nói.
“Thần y Lâm, hôm qua cậu đã bảo chủ tịch Mã đến bàn việc này với tôi, tôi nghĩ câu trả lời của tôi với chủ tịch Mã, chủ tịch Mã chắc là đã chuyển lời lại cho cậu rồi, nếu cậu vẫn cho rằng chúng tôi thiếu cậu một trăm tỷ, mời cậu lấy giấy nợ ra, đưa ra chứng cứ, có chứng cứ chứng minh cậu cho mượn một trăm tỷ này như thế nào, tôi sẽ lập tức trả tiền, chắc chắn không quỵt nợ”.
Cao Thiên Thu mỉm cười, dáng vẻ bình tĩnh.
Lâm Chính nghe ông ta nói, gật đầu: “Tôi biết rồi”.
“Thần y Lâm, nếu đã không còn chuyện gì nữa thì xin mời cậu rời khỏi đây, bố tôi còn phải gặp khách quý, không rảnh để tiếp đãi các người”.
Cao Nội Kiệt mỉm cười nói, ra lệnh đuổi khách.
“Trước khi tôi lấy được một trăm tỷ, tôi sẽ không rời khỏi nhà họ Cao”.
Lâm Chính lắc đầu.
“Anh chắc chứ?”
Cao Nội Kiệt nheo mắt, sau đó hắn búng tay một cái.
Tiếp đó có một thanh niên mặc bộ đồ thời Đường bước từ ngoài cửa vào.
Vẻ mặt người đàn ông lạnh lùng, sau lưng đeo một thanh kiếm dài, cơ thể ẩn chứa khí kình, ánh mắt lạnh lẽo, chứa đựng sát ý.
“Thần y Lâm, tôi biết anh có thể đánh nhau, trong giới võ thuật, loại như anh được xưng là y võ gì đó, nhưng tôi nói cho anh biết! Đây là nhà họ Cao, là nhà giàu nhất ở Long Quốc, chỉ cần có tiền, cao thủ như thế nào chúng tôi cũng mời tới được! Tôi khuyên anh không nên tiếp tục làm càn ở đây, nếu không, tôi sợ anh sẽ hối hận suốt đời đấy!”
Cao Nội Kiệt cười nói, hắn không mảy may sợ hãi.
“A Kiệt, con ăn nói kiểu gì thế? Mất lịch sự vậy!”
Cao Thiên Thu quát một tiếng, tiếp đó làm ra vẻ xin lỗi: “Thần y Lâm đừng trách, con trẻ còn nhỏ dạy, nói chuyện hơi thẳng thắng, để tôi giới thiệu cho cậu, người này là Tiếu Tây Phong – Tiếu đại hiệp, Tiếu đại hiệp là người tôi dùng số tiền lớn mời về để bảo vệ an toàn cho tôi. Thần y Lâm, cậu cũng biết mà, tôi là nhà giàu có nhất Long Quốc, có mấy tên côn đồ có ý muốn đánh tôi, cho nên tôi phải đặc biệt chú ý bảo vệ an toàn của bản thân, mong cậu thứ lỗi cho”.
“Tiếu Tây Phong à?”
Lương Hồng Anh sợ hãi.
“Tiếu đại hiệp là cao thủ kiếm thuật của Ẩn Nhất Phái, đừng thấy hắn tuổi còn trẻ, người này đã được phong hiệu là Kiếm Vương rồi đấy!”
Cao Nội Kiệt cười nói.
Lương Hồng Anh ngừng thở.
Cô ta không hiểu Kiếm Vương gì đó, có lẽ nếu là Lương Huyền Mi đến thì sẽ biết, nhưng cô ta biết Ẩn Nhất Phái là gì.
“Lâm Chính, hay là chúng ta về đi, nghe Cao Nội Kiệt nói, người này có lẽ là cao thủ do người chống lưng của nhà họ Cao mời tới, khó đối phó lắm!”
“Khó đối phó sao?”
Lâm Chính nhìn thanh niên kia, lắc đầu nói: “Tôi thấy hắn cũng chỉ có nhiêu đó mà thôi”.
“Anh nói cái gì?”
Ánh mắt thanh niên thoáng lóe lên sát ý lạnh như băng.
“Anh, nói lại lần nữa tôi nghe xem!”
“Tôi cảm thấy, anh cũng chỉ có nhiêu đó”.
Lâm Chính không hề do dự, nói thẳng.
Chương 4027: Bắt chẹt?
Vừa dứt lời, sát ý của thanh niên kia như thủy triều sắp nổ tung, thanh kiếm sau lưng nhẹ nhàng rung động.
Cao Nội Kiệt sợ hãi, vội vàng nhảy dựng lên từ trên sô pha, hắn liên tục lùi về phía sau.
Hắn là người bình thường, sao có thể chịu đựng nổi khí thế của cao thủ như thế?
“Chưa từng có ai dám coi thường tôi như thế! Hôm nay anh phải để một cánh tay lại đây, nếu không, anh đừng hòng rời khỏi biệt thự này”.
Tiếu Tây Phong lạnh lùng nói.
“Ôi! Tiếu đại hiệp, thần y Lâm cũng được coi là bạn của tôi! Cậu bớt giận, nếu không thì vậy đi, để thần y Lâm bồi thường cho cậu mười tỷ tệ, cậu nể mặt của tôi, bỏ qua chuyện này nhé!”
Cao Thiên Thu vội vàng đứng lên nói.
Tiếu Tây Phong nhìn Cao Thiên Thu, không nói gì.
Cao Thiên Thu chạy về phía Lâm Chính nói: “Thần y Lâm! Tiếu đại hiệp không so đo với cậu đâu, chỉ cần cậu để mười tỷ lại, cậu không cần mất một cánh tay! Đây là cơ hội tôi vất vả lắm mới xin được cho cậu, cậu nhất định phải nắm chặt lấy!”
Lương Hồng Anh nghe ông ta nói, cô ta vô cùng tức giận.
“Ông chủ Cao, ông bắt chẹt đấy à?”
Lương Hồng Anh mất kiên nhẫn, quát lớn.
“Cô là cô Lương của Quốc Tế Hồng Trang đúng không? Cô Lương, cô nói chuyện cần phải chú ý một chút, tôi đang giúp thần y Lâm, sao có thể bắt chẹt cho được? Cô không nên đổ oan cho người tốt!”
Cao Thiên Thu nhíu mày nói.
“Ông đang giúp đỡ sao, ông và tên đó rõ ràng là cùng một giuộc…”
Lương Hồng Anh nghiến răng nghiến lợi nói.
“Cô Lương, cô nói như vậy thất sự là không biết lòng tốt của người khác, thôi đi, nếu cô cảm thấy tôi đang bắt chẹt thần y Lâm, vậy tôi sẽ không lo chuyện này nữa, các người tự giải quyết đi!”
Cao Thiên Thu bực bội nói, ông ta vung tay lên, không nói nữa.
Tiếu Tây Phong lập tức đi về phía Lâm Chính.
“Ha, mười tỷ để mua một cánh tay, không phải rất lời sao? Anh phải biết rằng, tiền mất rồi còn có thể kiếm lại nhưng tay mà mất rồi, vậy thì tốn bao nhiêu tiền cũng không mọc lại được đâu”.
Cao Nội Kiệt cười híp mắt, dáng vẻ như đang xem kịch vui, nhìn chằm chằm mấy người đó.
Sắc mặt Lương Hồng Anh trắng bệch, cô ta không biết phải làm sao.
Lâm Chính vẫn ngồi trên ghế sô pha, im lặng nhìn chằm chằm Tiếu Tây Phong.
“Anh quá ngu ngốc, người đến cùng anh càng ngu”.
Tiếu Tây Phong khàn khàn nói.
Lâm Chính vẫn yên lặng.
“Nếu anh đã nói năng không lễ độ, còn không chịu đưa tiền, vậy tôi sẽ lấy tay của anh!”
Tiếu Tây Phong thản nhiên, ánh mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc, tay giống như tia chớp rút thanh kiếm phía sau lưng ra, kiếm giống như mũi tên lạnh lẽo, chém nát hư không, hung tợn và chuẩn xác chém xuống tay Lâm Chính.
Tốc độ vô cùng nhanh!
Người bình thường vốn không phản ứng kịp.
Lương Hồng Anh và Mã Hải vẫn chưa kịp phản ứng.
Cao Thiên Thu vẫn uống trà quan sát.
Vẻ mặt Cao Nội Kiệt phấn khích, hắn kích động nhìn chằm chằm cảnh tượng này.
Nhưng đúng lúc này.
Keng!
Lưỡi kiếm kêu lên tiếng vang nhỏ.
Tiếp đó thanh kiếm Tiếu Tây Phong đang cầm trong tay bị Lâm Chính dùng hai ngón tay chính xác kẹp lại.
Không động đậy được!
“Gì cơ?”
Tiếu Tây Phong sửng sốt.
Hai bố con nhà họ Cao cũng vô cùng kinh ngạc.
“Nắm… nắm lấy rồi?
Lương Hồng Anh bụm miệng, cô ta rất ngạc nhiên.
Mã Hải không ngạc nhiên lắm, khuôn mặt hiện lên nụ cười đắc ý.
“Món võ mèo cào thế này, mà cũng dám gạt mười tỷ của tôi sao?”
Lâm Chính thản nhiên nói, đột nhiên ngón tay hơi dùng sức.
Bụp!
Thanh kiếm kia gãy thành hai đoạn tại chỗ…
Tiếu Tây Phong chấn động đến nỗi liên tục lùi về phía sau, tay hắn cầm kiếm gãy, nhìn chằm chằm Lâm Chính.
“Anh… rốt cuộc anh là ai?”
“Không phải ông chủ Cao đã giới thiệu rồi sao? Thần y Lâm ở Giang Thành!”
Lâm Chính vứt đoạn kiếm gãy xuống đất, bình tĩnh nói: “Anh mạo phạm tôi, dựa theo quy tắc của tôi, tôi phải phế bỏ tay chân của anh, nhưng bản thân tôi là người tuân theo nguyên tắc, anh bồi thường cho tôi bốn mươi tỷ tệ, tôi sẽ tha cho anh, anh thấy thế nào?”
Chương 4028: Tất cả vào đây!
“Anh nói cái gì?”.
Tiếu Tây Phong kinh ngạc, trong lòng càng giận thêm.
Chưa bao giờ có ai dám dọa hắn như vậy.
“Tôi nói anh biết, tôi sẽ không cho anh đồng nào cả!”.
Tiếu Tây Phong khẽ gầm lên, dường như vẫn chưa hết hi vọng, cầm kiếm gãy lên chém về phía Lâm Chính.
Kiếm khí tàn bạo đột nhiên nổ ra, dường như sắp phá hủy tất cả mọi thứ trong biệt thự.
Lương Hồng Anh sợ đến mức la lên, vội vàng lùi về sau.
Hai chân Cao Nội Kiệt nhũn ra.
Người bình thường như bọn họ hoàn toàn không chạm đến được võ giả ở cấp bậc này.
Chỉ có Mã Hải và Cao Thiên Thu là còn giữ được bình tĩnh, nhưng Cao Thiên Thu vẫn kinh hãi, trong mắt lóe lên sự chấn động.
Mã Hải không giống bọn họ, ông ta gặp quá nhiều võ giả. Mặc dù ông ta không phải võ giả, nhưng ngày nào ông ta cũng tiếp xúc với võ giả, chút thực lực mà Tiếu Tây Phong thể hiện ra vẫn chưa lọt vào mắt ông ta.
Lâm Chính nhíu mày, khẽ động ngón tay, một luồng khí tức kỳ diệu nổ ra từ ngón tay, sau đó giống như những bàn tay lớn ấm áp bao bọc xung quanh Tiếu Tây Phong.
Kiếm khí mà Tiếu Tây Phong phóng ra bị khí tức của Lâm Chính bao bọc, cho nên không thể làm đám người Mã Hải bị thương.
“Cái gì?”.
Tiếu Tây Phong kinh ngạc.
Hắn chưa từng thấy sức mạnh nào lớn như vậy.
Giờ phút này, cuối cùng hắn cũng ý thức được thực lực của thần y Lâm này mạnh đến mức nào!
Hắn muốn thu tay rời đi.
Nhưng rõ ràng không còn kịp nữa.
Dòng khí kỳ lạ lại bao bọc tay chân của hắn, sau đó dùng sức.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Xung quanh vang lên tiếng nổ.
Hai tay hai chân hắn bị nổ nát bét, cả người rơi từ trên cao xuống, đập mạnh lên bàn trà, đánh nát mọi thứ ở hiện trường.
Hắn nằm sấp trên mặt đất đầy mảnh vỡ và gốm vỡ, cơ thể co giật, không động đậy nổi.
Cao Thiên Thu và Cao Nội Kiệt hoàn toàn hóa đá.
Cao thủ bọn họ dùng nhiều tiền để mời về lại bị Lâm Chính đánh bại dễ dàng như vậy…
“Vừa gặp chưa kịp nói gì đã giết người, xem ra bình thường tay anh dính máu cũng không ít. Tôi vốn muốn giết anh, nhưng người nhà tôi đang ở bên, tôi không muốn để cô ấy nhìn thấy cảnh quá tàn nhẫn, nên tôi sẽ tha cho anh một mạng”.
Lâm Chính bình thản nói.
Tiếu Tây Phong nằm dưới đất gian nan mở miệng, nhưng lại không nói nên lời.
Cao Nội Kiệt sợ hãi.
Lâm Chính nhìn sang hai bố con Cao Thiên Thu.
“Ông chủ Cao, ông có chắc là không đưa tiền không?”.
Vẻ mặt của Cao Thiên Thu trở nên khó coi, nhưng đến giờ phút này rồi, sao ông ta nỡ nhả tiền ra?
“Thần y Lâm bản lĩnh cao cường, nhưng tiếc là cậu không dọa được tôi! Tôi vẫn nói câu đó, muốn tiền thì không có, nếu cậu có bản lĩnh thì cũng phế luôn hai bố con tôi đi!”.
Cao Thiên Thu nói.
Ông ta là một doanh nhân thành đạt, đã trải qua nhiều trường hợp trọng đại.
Mặc dù biểu hiện của Lâm Chính khiến ông ta chấn động, nhưng nếu muốn khiến ông ta khuất phục thì hiển nhiên vẫn chưa đủ.
“Tôi hiểu rồi”.
Lâm Chính gật đầu, quay sang nhìn Mã Hải: “Bọn họ đến chưa?”.
Mã Hải xem đồng hồ, lúc này điện thoại đột nhiên vang lên, ông ta thuận tiện bấm nút nghe, nói chuyện vài câu rồi ngẩng đầu đáp: “Chủ tịch Lâm, bọn họ đã đến bên ngoài nhà họ Cao, đang đợi chỉ thị của cậu”.
“Bảo bọn họ vào đây đi!”.
Lâm Chính nói.
“Vào đây?”.
Mã Hải sửng sốt: “Ý của cậu là…”.
“Vào đây hết!”.
Lâm Chính ngẩng đầu, nhấn mạnh từng chữ.
Mã Hải kinh hoảng, lập tức cầm điện thoại lên nói: “Tướng Lâm nói các ông vào đây hết đi, tất cả vào đây hết”.
“Tướng Lâm?”.
Cao Thiên Thu hỏi sửng sốt.
“Hay lắm thần y Lâm, anh còn gọi người à? Hừ, anh khinh nhà họ Cao này không còn ai nữa sao?”.
Cao Nội Kiệt nghiến răng, cũng lấy điện thoại ra quát lên: “Tất cả vào đây hết cho tôi!”.
Trong nháy mắt.
Vù vù….
Nhiều người mặc áo đen xông vào biệt thự, ai nấy cầm súng ống chĩa vào Lâm Chính…
Chương 4029: Lấy sạch
Lương Hồng Anh hoảng sợ, sắc mặt trắng bệch.
“Cậu Cao, ông Cao, có gì thì từ từ nói, đừng xung động!”.
Cô ta vội vàng hét lên.
Nhưng Lâm Chính lại ngắt lời cô ta.
“Ông chủ Cao, tôi luôn nghĩ rằng con trai ông rất ngu xuẩn, không ngờ ông còn ngu xuẩn hơn cả con trai ông”.
“Cậu có ý gì?”.
Cao Thiên Thu nhíu mày.
Lâm Chính lấy một bao thuốc từ trong túi áo ra, lại đốt một điếu, ngồi xuống ghế sofa, bình tĩnh nói: “Tôi vốn chỉ tìm nhà họ Cao các ông đòi một trăm tỷ tệ, không ngờ ông lại kéo nhà họ Cao của ông vào. Ông không phải một doanh nhân hợp tiêu chuẩn”.
Cao Thiên Thu nghi hoặc, nhìn Lâm Chính.
“Tên họ Lâm kia, anh đừng ở đây giả thần giả quỷ! Hừ, muốn đòi tiền nhà Cao này? Anh cũng xứng sao? Tôi nói anh biết, tôi lấy tiền của anh là lẽ đương nhiên, anh lại đòi tiền tôi? Đây gọi là không biết tự lượng sức!”.
Cao Nội Kiệt mắng chửi.
Bây giờ súng ống đều nhắm vào Lâm Chính, trong lòng hắn kiên định hơn nhiều rồi.
Dù võ công Lâm Chính cao cường, nhưng trong thế giới quan của hắn, võ công cao chăng nữa thì có bằng súng đạn không?
Lâm Chính lắc đầu: “Ông chủ Cao, ông nhìn bên ngoài đi”.
“Bên ngoài?”.
Cao Thiên Thu sửng sốt.
Ầm ầm…
Lúc này, những tiếng động lớn lại vang lên từ bên ngoài biệt thự
Kèm theo đó là mặt đất rung chuyển nhè nhẹ.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
…
Lúc này, lại có vài tiếng nổ vang lên.
Giống như tiếng bom nổ, sau đó là tiếng kiến trúc sụp đổ, vô cùng rõ rệt.
Tất cả mọi người sợ giật mình.
“Ông chủ! Không hay rồi ông chủ, có chuyện lớn rồi!”.
Lúc này, quản gia tất bật chạy vào biệt thự, chật vật la lên.
“Xảy ra chuyện gì rồi?’.
Cao Nội Kiệt vội hỏi.
“Bên ngoài có rất nhiều người đến!”.
Quản gia run rẩy nói, răng đánh cầm cập.
“Là người của anh?”.
Cao Nội Kiệt nhìn Lâm Chính một cách hung ác.
“Nói đúng hơn thì không phải người của tôi”.
Lâm Chính nói.
“Bớt nói nhảm!”.
Cao Nội Kiệt cướp súng từ trên tay người đàn ông mặc áo đen, bước mấy bước tới trước, nhắm thẳng vào trán Lâm Chính, gầm lên: “Mau bảo bọn họ cút đi, không thì tao sẽ bắn nát đầu mày”.
“Cao Nội Kiệt, cậu hãy mau chóng buông súng xuống, không thì cậu sẽ phải hối hận!”.
Mã Hải nghiêm túc quát lên.
“Ông đe dọa tôi sao? Ông có tin tôi bắn nát đầu hắn ra không?”.
Cao Nội Kiệt mắng chửi.
“E rằng trước lúc đó, cậu đã biến thành xác vụn”, Mã Hải lạnh lùng nói.
“Hả?”.
Cao Nội Kiệt sững sờ một lúc, dường như không hiểu ý của Mã Hải cho lắm.
Đúng lúc đó.
Ầm!
Tường của biệt thự đột nhiên bị đâm thủng, sau đó một chiếc xe bọc giáp chạy thẳng vào trong, khẩu pháo dài mấy mét nhắm thẳng vào Cao Nội Kiệt.
Tất cả mọi người đều sợ hãi.
Cao Thiên Thu trợn tròn mắt, vẻ mặt không còn chút sắc máu.
“Không được động đậy!”.
“Không được động đậy!”.
Tiếng hô vang vọng biệt thự.
Dòng người giống như nước triều tràn vào biệt thự, bọn họ mang theo những vũ khí tiên tiến nhất, nhắm vào tất cả mọi người trong biệt thự.
Đám vệ sĩ áo đen đều sợ hãi, vội vàng buông súng xuống, giơ cao hai tay.
Những khẩu súng trong tay bọn họ so với những người kia chẳng khác nào trò đùa.
Lúc này Cao Nội Kiệt đã hoàn toàn hóa đá, tay cầm súng cũng run rẩy, mắt mở to, ngây ngốc nhìn chiếc xe bọc giáp to tướng nhắm thẳng vào mình…
“Chuyện… Chuyện này là sao? Vì sao thứ này lại xuất hiện ở đây?".
Cao Nội Kiệt ngây ngốc nói, đầu óc trống rỗng.
Lâm Chính đứng dậy, nhẹ nhàng lấy khẩu súng trong tay hắn, bình tĩnh nói: “Anh muốn biết lý do sao?”.
Cao Nội Kiệt nuốt nước bọt, kinh ngạc nhìn Lâm Chính.
“Tướng Lâm!”.
Lúc này, một giọng nói vang lên.
Thang Gia Tuấn và một người đàn ông trung niên bước vào biệt thự nhà họ Cao, vội vàng cúi đầu khom lưng với anh.
“Tướng Lâm, con trai tôi có mắt không tròng đã đắc tội với cậu, mong cậu đại nhân đại lượng đừng chấp nhặt với nó. Tôi đã nói nó rút hết tất cả cổ phần ở Quốc tế Hồng Trang về, mong tướng Lâm bớt giận!”.
Người đàn ông trung niên cúi đầu nói, giọng chứa đựng vẻ lo sợ.
“Tướng Lâm?”.
Cao Thiên Thu kinh ngạc nhìn Lâm Chính: “Cậu… Cậu là thống soái của Long Quốc?”.
“Không phải”.
Lâm Chính bình tĩnh nói: “Tôi là long soái của Long Quốc!”.
Rầm!
Cao Thiên Thu ngã ngồi xuống đất, hai chân nhũn ra.
Ông ta không ngờ Lâm Chính lại có thêm thân phận đó.
Chẳng trách lúc nãy Lâm Chính nói ông ta đã kéo toàn bộ nhà họ Cao vào chuyện này.
Hóa ra là ý này!
Chĩa súng vào một vị long soái của Long Quốc là tội tru di cửu tộc!
Tiêu rồi!
Tiêu rồi!
Cao Thiên Thu run rẩy không ngừng, răng điên cuồng đánh vào nhau, cả người sắp sụp đổ.
“Vì sao lại như vậy? Vì sao… Vì sao lại như vậy?’.
Cao Nội Kiệt cũng run rẩy không thôi, không đứng vững được nữa.
“Xin tướng Lâm tha tội! Tôi sẵn sàng bồi thường một trăm tỷ cho cậu! Tôi sẵn sàng đưa cho cậu! Mong cậu tha tội!”.
Cao Thiên Thu vội vàng quỳ xuống, không ngừng dập đầu nhận tội.
Giờ phút này, ông ta không còn kiêu ngạo như trước nữa.
“Ông có biết một trăm tỷ này là tiền gì không?”.
Lâm Chính đi tới trước mặt Cao Thiên Thu, bình thản hỏi.
“Tôi… Tôi không biết…”.
Cao Thiên Thu run rẩy đáp, vô cùng thận trọng.
“Tôi chuẩn bị xây dựng một đường cao tốc. Chỉ cần đường cao tốc hoàn thiện, tôi có thể cung cấp cho quân đội thuốc thang không dứt, thậm chí chi viện cho chiến sự ở biên giới phía Bắc. Có số thuốc này, tỷ lệ thương vong ở biên giới phía Bắc có thể giảm được ít nhất ba lần, mỗi ngày có thể cứu được ít nhất hơn một nghìn chiến sĩ”.
“Nhưng ông lại nợ tiền tôi không trả, kéo dài hết lần này đến lần khác khiến con đường này mãi không thể xây xong!”.
“Ông có biết điều này có nghĩa gì không?”.
Những lời này vừa nói ra, Cao Thiên Thu cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Ông ta âm thầm nhìn quanh.
Quả nhiên các chiến sĩ ở đây đều đỏ cả mắt, ai cũng thở gấp thở mạnh, nhìn Cao Thiên Thu với ánh mắt phẫn nộ và chán ghét.
Cao Thiên Thu thầm than hỏng bét, vội la lên: “Tướng Lâm, tôi thực sự không biết cậu có mục đích đó! Nếu tôi biết cậu có mục đích như vậy thì sao tôi dám kéo dài thời gian? Tôi sẽ trả hai trăm tỷ tệ cho cậu, chỉ cần tướng Lâm tha cho nhà họ Cao chúng tôi, hôm nay tôi sẽ chuyển luôn cho cậu!”.
“Hai trăm tỷ tệ? Không đủ!”.
Lâm Chính lắc đầu, vẻ mặt lạnh lùng: “Ít nhất ông phải bỏ ra năm trăm tỷ tệ!”.
“Năm trăm tỷ?”.
Cao Thiên Thu trợn tròn mắt: “Tướng Lâm, cậu muốn lấy sạch tài sản của nhà họ Cao luôn sao?”.
Chương 4030: Lòng kiên nhẫn của tôi có hạn
Mặc dù Cao Thiên Thu là tỷ phú, nhưng tài sản cũng chỉ có sáu trăm tỷ tệ.
Nếu thật sự phải bỏ ra nhiều tiền cho Lâm Chính như vậy, e là phải bán hết tài sản.
Đến lúc đó, đừng nói tỷ phú đã là hoa trong gương trăng trong nước, có thể được gọi là tỷ phú hay không cũng là vấn đề.
Đây là của cải tích lũy mấy đời của Cao Thiên Thu, sao ông ta có thể ngoan ngoãn giao ra?
“Thế nên ông có ý kiến khác?”.
Lâm Chính lại hỏi.
“Không thể nào! Tuyệt đối không được!”.
Cao Nội Kiệt cắn răng gào lên: “Đòi năm trăm tỷ của chúng tôi? Anh muốn người nhà họ Cao chết hết sao? Nghĩ cũng đừng nghĩ, cùng lắm tôi chỉ có thể đưa hai trăm tỷ, thích thì lấy không thì thôi!”.
“Kiệt! Im miệng!”.
Cao Thiên Thu quát lên.
“Bố, hắn không cho chúng ta đường sống nữa, cần gì phải khách sáo với bọn họ?”.
Cao Nội Kiệt không phục.
Cao Thiên Thu sốt ruột, tát cho hắn một bạt tai.
Bốp!
Tiếng tát to rõ vang lên.
Cao Nội Kiệt ôm mặt ngơ ngác nhìn bố mình.
“Im miệng cho tao! Không được nói gì nữa, không tao xé xác mày!”.
Hai mắt Cao Thiên Thu đỏ như máu, gầm lên.
Cao Nội Kiệt run rẩy, lần đầu tiên hắn thấy bố mình lộ ra vẻ mặt đó…
Cao Thiên Thu hít sâu một hơi, nhìn Lâm Chính: “Tướng Lâm, con tôi không hiểu chuyện, đã động chạm đến cậu, tôi xin lỗi cậu”.
“Bây giờ tôi không muốn nghe bất cứ lời vô ích nào nữa. Ông cũng nhìn thấy rồi đấy, ông đang lãng phí thời gian của mọi người, tôi chỉ muốn biết năm trăm tỷ này ông có đưa hay không?”.
Lâm Chính nói.
“Tướng Lâm, bây giờ tôi… không có nhiều tiền như vậy…”.
“Thế à?”.
Lâm Chính phất tay.
Trong nháy mắt, xe bọc giáp ở xung quanh khởi động, đâm thẳng vào mọi dụng cụ trang trí trong biệt thự, tường cũng đổ sụp.
Cả biệt thự trở nên hoang tàn, sắp đổ nát.
Những dụng cụ xa hoa trong biệt thự đều trở thành cát bụi dưới xe bọc giáp.
Cao Nội Kiệt run rẩy, mở to mắt nhìn tất cả mọi thứ.
“Ông chủ Cao, số tiền này không phải ông nợ tôi, mà là ông nợ quân Bắc Cảnh. Tôi có thể nói với ông thế này, nếu ông không kiên trì được, tôi sẽ không ép ông, tôi sẽ dẫn người rời khỏi ngay. Nhưng đến mức đó rồi hậu quả sẽ là gì, ông hiểu chứ?”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
Cao Thiên Thu nghẹt thở, khuôn mặt già nua trắng bệch.
Cuối cùng ông ta cũng hiểu vì sao Lâm Chính lại phải quanh co gọi quân đội chính phủ đến đây.
Bởi vì bây giờ đã không còn là món nợ giữa nhà họ Cao với Lâm Chính nữa, mà là món nợ giữa nhà họ Cao với Lâm Chính và chính phủ.
Trừ khi nhà họ Cao không muốn sống ở Long Quốc nữa, bằng không thì dù thế nào cũng phải bỏ ra số tiền này. Nếu dám không bỏ ra, đừng nói sản nghiệp của nhà họ Cao cất bước gian nan, không thể duy trì tiếp được nữa, e rằng người nhà họ Cao cũng sẽ phải vào tù…
Cao Thiên Thu hít sâu một hơi, nói: “Tướng Lâm, xin hãy cho tôi thêm thời gian. Số tiền năm trăm tỷ quá lớn, trong thời gian ngắn tôi không làm sao có được, tôi cần phải bán gia sản, kết toán sổ sách để gom góp số tiền này. Dù sao bây giờ Long Quốc cũng không có ai có năm trăm tỷ trong tay để trao đổi”.
“Tôi cho ông hai ngày”.
“Được”.
Cao Thiên Thu gật đầu đáp.
Ông ta biết bây giờ mình không có quyền từ chối.
“Nếu giờ này ngày mốt tiền còn chưa vào tài khoản, các ông hãy đến quân Bắc Cảnh báo cáo đi”, Lâm Chính nói.
Cao Thiên Thu run rẩy, trong lòng sợ hãi, nhưng cuối cùng vẫn đáp ứng.
“Cứ quyết định như vậy, tướng Lâm, tôi xin tạm biệt trước đi chuẩn bị tiền để nhanh chóng trả nợ”.
Cao Thiên Thu nói, sau đó kéo Cao Nội Kiệt rời khỏi biệt thự.
“Nhớ rõ, đây là cơ hội cuối cùng của các người, lòng kiên nhẫn của tôi có hạn”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
Cao Thiên Thu sững ra một lúc, không nói lời nào, sau đó vội vã rời đi.