-
Chương 3836-3840
Chương 3836: Anh có dám gửi không?
Tô Nhu muốn phát điên lên.
Đã lúc này rồi mà Lâm Chính còn nói được những lời như vậy?
"Tiểu Nhu, rốt cuộc chồng cậu là loại người gì vậy? Đồ ngốc hả? Anh ta chán sống rồi sao?".
Văn Tịnh ôm trán nói.
Tô Nhu mím môi, không biết nên trả lời thế nào.
Cô biết thừa đám fan cuồng sẽ làm những chuyện gì.
Nhất là khi idol còn đang ở đây, mà Lâm Chính lại công khai sỉ nhục idol của bọn họ như vậy, bọn họ lại chẳng xé xác anh ra.
Quả nhiên, tất cả người hâm mộ đều điên lên, xông về phía Lâm Chính, giơ nắm đấm lên định đánh hội đồng.
"Sao? Không nói lại được tôi nên để người hâm mộ hành hung tôi? Đây là việc mà một nghệ sĩ chân chính nên làm sao?".
Đúng lúc này, Lâm Chính bỗng hét lên.
Trình Tử Hữu nghe thấy thế thì biến sắc.
Nếu anh ta trơ mắt ra dung túng cho người hâm mộ của mình đánh người, một khi bị công ty đối thủ xào nấu, nói là Trình Tử Hữu xúi giục người hâm mộ hành hung người khác, thì hình tượng của anh ta sẽ sụp đổ hoàn toàn. Không chừng còn thu hút sự chú ý của Cục biểu diễn nghệ thuật, mọi chuyện ầm ĩ lên, anh ta bị cấm sóng thì mất nhiều hơn được.
"Tất cả dừng tay! Bình tĩnh, bình tĩnh nào!".
Trình Tử Hữu vội cao giọng hô lên.
Idol lên tiếng thì người hâm mộ mới bình tĩnh lại.
"Này anh, tôi không muốn nhìn thấy bất cứ sự việc bạo lực nào ở đây, nhưng người hâm mộ của tôi và tôi đều cảm thấy bị anh sỉ nhục. Hi vọng anh có thể cho chúng tôi một câu trả lời thỏa đáng! Nếu anh không xin lỗi thì tôi sẽ không bỏ qua!".
Trình Tử Hữu nghiêm túc nói.
"Tôi nói rồi, các anh không xứng!".
Lâm Chính lắc đầu: "Anh là ngôi sao thì phải dẫn dắt người hâm mộ xây dựng giá trị quan đúng đắn, phải truyền tải năng lượng tích cực, cho người đời thấy nghệ thuật của anh, tam quan đúng đắn của anh. Nhưng cái tôi thấy chỉ là một kẻ giả dối cố gắng duy trì hình tượng chính trực, nhưng sau lưng lại bôi nhọ người khác. Vì vậy, anh không xứng để tôi xin lỗi".
Anh vừa dứt lời, sắc mặt của Trình Tử Hữu thoắt xanh thoắt trắng, lồng ngực muốn nổ tung vì tức giận, nhưng không dám phát tác.
Anh ta để ý thấy đã có paparazzi lẻn vào, xung quanh còn có không ít người lặng lẽ lấy điện thoại ra quay.
Bây giờ, mỗi lời nói mỗi cử chỉ của anh ta đều được đăng lên mạng.
Nếu không thận trọng trong lời nói và hành động, thì một lời nói tùy tiện cũng có thể cắt đứt con đường ngôi sao của anh ta.
Nhưng sự im lặng của Trình Tử Hữu lại khiến người hâm mộ phản ứng dữ dội.
"Mày nói hươu nói vượn cái gì vậy? Sao idol của bọn tao lại không truyền tải năng lượng tích cực, không truyền tải tam quan đúng đắn chứ? Thời gian trước anh ấy còn tham gia chương trình trồng cây đấy!".
"Đúng vậy, nửa năm trước, anh ấy còn đến thăm hỏi động viên người già neo đơn ở vùng nông thôn xa xôi, tặng đồ ăn quần áo, như vậy vẫn chưa đủ tích cực sao?".
"Idol của tao ưu tú như vậy, mày cũng xứng phê phán sao? Mày là cái thá gì chứ? Idol nhà bọn tao làm được nhiều việc như vậy, còn mày thì sao? Mày làm được những gì?".
Mọi người la ó, lời nói sắc bén.
Nhưng Lâm Chính lại tỏ vẻ khinh bỉ.
"Chương trình trồng cây? Cái đó thì tôi biết, chương trình phát sóng hai tiếng, idol nhà anh trồng một cái cây mất nửa ngày, như vậy chẳng phải là làm màu sao?".
"Còn cái gì mà tặng hơi ấm cho người già neo đơn ở vùng nông thôn xa xôi? Cũng chỉ là làm trò thôi! Tôi có một người bạn làm việc trong công ty của idol các anh, cậu ấy gửi ảnh cho tôi, idol của các anh chỉ qua đó chụp ảnh cho có thôi! Chứ không tặng cái gì hết! Nếu các anh không tin thì trong điện thoại tôi có hình ảnh làm bằng chứng đây! Muốn xem không?".
Lâm Chính cười khẩy, mở bức ảnh Tống Kinh vừa gửi đến, giơ lên cao cho mọi người nhìn.
Ai nấy kiễng chân nhón gót, mở to mắt nhìn bức ảnh, vẻ mặt khó tin.
Tống Kinh là lão tiền bối của làng giải trí, lại có bộ phim đại bạo là "Chiến Hổ", nên có địa vị rất cao trong ngành.
Lâm Chính vừa gửi tin nhắn cho Tống Kinh, bảo ông ta điều tra chuyện của Trình Tử Hữu, chưa đến một phút, Tống Kinh đã gửi cho anh cả đống scandal của anh ta.
Nhìn thấy bức ảnh này, sắc mặt của Trình Tử Hữu trở nên vô cùng khó coi.
Tất cả người hâm mộ đều im bặt.
"Photoshop! Chắc chắn đây là ảnh photoshop! Rốt cuộc anh là ai? Tại sao lại muốn bôi nhọ tôi?".
Trình Tử Hữu tức điên, lớn tiếng gầm lên.
"Anh nói đây là ảnh photoshop? Vậy có cần tôi mở video để chứng minh không?".
Lâm Chính bình thản nói.
"Cái gì?".
Trình Tử Hữu dường như ngừng thở.
Trong tay người này còn có video về việc xấu của anh ta?
Chuyện này là sao?
Rốt cuộc anh ta là ai?
Tại sao anh ta lại có những thứ này?
Đừng nói Trình Tử Hữu không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, ngay cả Tô Nhu cũng ù ù cạc cạc.
"Tiểu Nhu, chồng cậu còn có bạn trong công ty của Trình Tử Hữu sao?".
Văn Tịnh kinh ngạc hỏi.
"Mình cũng không biết nữa... Đây cũng là lần đầu tiên mình thấy anh ấy nhắc đến".
Tô Nhu lắc đầu.
"Xem ra chồng cậu không hề đơn giản chút nào".
Văn Tịnh cười nói.
"Vậy sao? Tôi cảm thấy anh ấy rất bình thường!", Tô Nhu lẩm bẩm một câu, nhưng cũng chỉ nói như vậy.
Lâm Chính không hề khách sáo, mở luôn video ra.
Hiện ra cảnh Trình Tử Hữu đang ngồi uống nước trước một chiếc xe dã ngoại.
Anh ta ăn mặc rất bình thường, cũng rất sạch sẽ, đeo kính râm, hét lên với vẻ mất kiên nhẫn: "Xong chưa? Bảo lão già chết tiệt kia cầm quần áo được chuẩn bị sẵn ngồi ở cửa đi! Tôi không rảnh để chờ đâu! Chụp xong thì té, ở đây hôi chết đi được!".
"Anh cứ bình tĩnh! Ông cụ đó chân đi lại không tiện... Anh chờ thêm chút đi!".
Trợ lý chạy tới, cười xòa nói.
"Đang yên đang lành làm cái này làm gì? Xa xôi nghèo khổ, một đám già hom hem, chán chết đi được! Làm nhanh lên, tôi còn mấy thông cáo nữa đấy!".
"Vâng vâng vâng... Anh chờ chút..."
Video đến đây là kết thúc.
Mọi người xem xong đều há hốc miệng.
Không ai dám tin người dịu dàng lương thiện trên màn ảnh thực ra lại là người tệ hại như vậy.
"Sao lại như vậy được?".
"Idol của tôi... lại là người như vậy sao?".
"Thật là kinh tởm!".
"Trời ạ, thế mà tôi thích anh ta tận hai năm! Đúng là có mắt như mù!".
"Đúng là khiến người ta buồn nôn!".
Không ít người hâm mộ lập tức quay xe.
Trình Tử Hữu mất hẳn bình tĩnh, chỉ tay vào Lâm Chính chửi bới: "Vu oan! Anh... anh đang vu oan cho tôi! Tôi phải kiện anh! Tôi sẽ gửi thư yêu cầu cho anh!".
"Anh cứ gửi thoải mái! Tôi nhận hết! Tôi tên Lâm Chính, sống ở Giang Thành! Tôi có thể gửi địa chỉ cho anh, nhưng điều kiện là anh có dám gửi hay không!".
Lâm Chính lạnh lùng nói.
Chương 3837: Em có mắt nhìn người rất tốt
Thấy Lâm Chính tự tin như vậy, Trình Tử Hữu biết chắc chắn trong tay đối phương có rất nhiều tài liệu đen của mình.
Nếu thực sự gửi thư yêu cầu thì chỉ là tự bôi tro trát trấu vào mặt.
"Sao lại như vậy được? Tử Hữu, tại sao... anh ta lại có những thứ này?".
Sở Tư Nam cũng hồn vía lên mây, không biết phải làm thế nào.
Lâm Chính cất điện thoại đi, bình thản nhìn anh ta: "Là nghệ sĩ thì nên tài đức song toàn, dồn hết tâm trí vào sự nghiệp diễn xuất, mang đến niềm vui cho mọi người, chứ không phải đặt mình trên vị trí cao cao tại thượng! Các anh may mắn sinh ra ở thời đại tốt đẹp! Nếu là trước kia, thì anh chỉ là một con hát, chứ đâu có địa vị chứ?".
"Lẽ nào các anh không biết hiện giờ Long Quốc không được yên bình, chiến sự Bắc Cảnh căng thẳng, vô số tướng sĩ đang đổ mồ hôi đổ máu ở tiền tuyến. Chính sự cống hiến vô tư của bọn họ mới đổi lại được cảnh ca múa thái bình của các anh. Muốn hâm mộ thì tại sao không hâm mộ các chiến sĩ đang chiến đấu anh dũng đó? Tại sao không hâm mộ các anh hùng đang đổ máu ở chiến trường? Là bọn họ bảo vệ các anh, là bọn họ đặt cơ sở cho sự lớn mạnh của Long Quốc chúng ta, chứ không phải một bộ phim doanh thu trăm triệu tệ hay các ngôi sao lưu lượng dựa vào người hâm mộ!".
"Các anh ngu muội như vậy, vô tri như vậy, tầm nhìn hạn hẹp như vậy, dựa vào đâu tôi phải xin lỗi các anh chứ? Tôi vẫn câu nói đó, các anh xứng sao?".
Lâm Chính lớn tiếng quở trách, từng chữ rót vào tai, vô cùng hùng hồn.
Những lời nói của anh khiến đám người hâm mộ vô cùng hổ thẹn, ai nấy cúi gằm mặt xuống.
Ánh mắt Tô Nhu dại ra, sửng sốt nhìn bóng dáng đang đứng trên nóc chiếc Bentley. Giờ phút này, cô phát hiện hóa ra chồng mình lại có sức hút như vậy, ánh mặt trời chiếu lên người anh, khiến anh trở nên chói lòa vĩ đại.
"Tiểu Nhu, chồng cậu... thật là đàn ông quá đi!".
Văn Tịnh sáng mắt lên, cũng tỏ vẻ si mê.
"Nói hay lắm!".
Đúng lúc này, một tiếng quát vang lên.
Sau đó, một ông lão tóc trắng bạc trắng, đeo kính lão, chen vào đám người.
"Hiệu trưởng Ngô!".
Không ít người kêu lên kinh ngạc.
Hóa ra ông lão chính là hiệu trưởng đương nhiệm của đại học Sa Thị, Ngô Thanh Xuyên!
"Chàng trai, tốt lắm! Thân ở chốn hòa bình nhưng đầu vẫn nghĩ tới nơi nguy hiểm! Tuy chúng ta chỉ là những người bình thường, nhưng không được quên những người anh hùng đang lặng lẽ gánh trọng trách trên vai thay chúng ta! Không có bọn họ thì chúng ta lấy đâu ra cuộc sống bình an? Nếu các cậu muốn hâm mộ ngôi sao thì hãy hâm mộ những chiến sĩ đó, hâm mộ những người anh hùng đang thay chúng ta chống lại giặc ngoại xâm, để chúng ta không phải chịu nỗi khổ loạn lạc chiến tranh!".
Ngô Thanh Xuyên nghiêm túc nói.
Các sinh viên ở xung quanh đều cúi đầu xuống.
Sắc mặt của Trình Tử Hữu vô cùng khó coi, anh ta cắn răng, đội mũ lưỡi trai rồi vội vã bỏ đi.
"Tử Hữu, anh đi đâu đấy?".
Sở Tư Nam vội vàng muốn kéo anh ta lại.
"Cút! Đồ xui xẻo!".
Trình Tử Hữu chửi lớn một câu, hất Sở Tư Nam ra rồi vội vàng rời đi.
Anh ta biết sự nghiệp nghệ thuật của mình đã chấm dứt tại đây.
Chắc chắn chuyện vừa rồi đã lan truyền trên mạng, chỉ sợ công ty phái người của phòng quan hệ công chúng ra mặt thì cũng không thể cứu vãn hình tượng của anh ta.
Tất cả là tại con khốn này!
Thấy Trình Tử Hữu một mình rời đi, Sở Tư Nam muốn khóc mà không có nước mắt, chỉ có thể trừng mắt lườm Tô Nhu và Lâm Chính, rồi đuổi theo Trình Tử Hữu.
Sự xuất hiện của Ngô Thanh Xuyên đã làm dịu tình hình.
Các sinh viên cũng giải tán.
Lâm Chính nhảy từ trên nóc xe Bentley xuống, mỉm cười: "Hiệu trưởng Ngô quá khen rồi".
"Chàng trai, cậu giỏi lắm, cậu là sinh viên khóa nào?".
Ngô Thanh Xuyên quan sát Lâm Chính một lượt, mỉm cười hỏi.
"Hiệu trưởng Ngô, đây là chồng em, không phải sinh viên của trường chúng ta".
Tô Nhu đi tới giải thích.
"Vậy sao? Hình như em là Tô Nhu hả? Không tệ, không tệ, em Tô, em có mắt nhìn người rất tốt!".
Ngô Thanh Xuyên vuốt râu cười lớn.
Chương 3838: Có vấn đề
Đám Tô Nhu và Ngô Thanh Xuyên hàn huyên mấy câu.
Ngô Thanh Xuyên càng ngày càng tán thưởng Lâm Chính, vừa nói chuyện vừa không ngừng gật đầu.
Việc này khiến Tô Nhu rất tự hào.
Cô cũng không ngờ Lâm Chính lại có tài ăn nói như vậy.
Trước cửa sổ sát đất của tầng hai hội trường, một đôi mắt đang lạnh lùng nhìn về phía này.
"Không ngờ tên họ Lâm này lại ăn nói sắc bén như vậy, chỉ vài ba cậu đã khiến Trình Tử Hữu thân bại danh liệt! Hừ, xem ra anh ta cũng có chút bản lĩnh!".
Đinh Dương lạnh lùng lẩm bẩm, ánh mắt lạnh tanh.
"Cậu chủ, cậu nhìn trúng cô bé bên kia sao?".
Một ông lão mặt rỗ ở bên cạnh cúi gập người xuống, nhỏ giọng hỏi.
"Phải, đã chuẩn bị xong chưa? Nếu con khốn này đã không chịu lấy tôi, thì hôm nay kiểu gì tôi phải chơi bằng được cô ta! Nếu không cả đời này sẽ phải nuối tiếc!".
Đinh Dương lạnh lùng nói.
"Cậu chủ, đã chuẩn bị xong rồi, nhưng lão nô nghĩ, nếu cậu thích cô gái này thật lòng thì vẫn có thể đưa cô ta về nhà họ Đinh".
Ông lão khàn giọng nói.
Đinh Dương hơi nhíu mày, ngoảnh sang nói: "Cô gái này đã lấy chồng, chẳng khác nào đôi giày rách, ông bảo Đinh Dương tôi lấy một đôi giày rách? Cho dù tôi đồng ý thì bố mẹ tôi cũng phản đối!".
Ông lão nghe thấy thế thì lắc đầu: "Cậu chủ, cậu nhầm rồi! Cô gái này không phải giày rách, ngược lại, cô ta còn là gái trinh!".
"Cái gì?".
Đinh Dương kinh ngạc, trợn tròn mắt: "Ông không nhìn nhầm chứ?".
"Lão nô tinh thông đạo hợp tu, sao lại không nhìn ra được chứ? Mắt môi mũi của cô gái này đều cho thấy điều đó! Cô ta vẫn chưa trải sự đời, còn là gái trinh!".
"Thật sao? Sao lại như vậy được? Lẽ nào tên họ Lâm kia không phải là chồng của Tô Nhu, mà chỉ là một diễn viên Tô Nhu mời đến giả làm chồng?", Đinh Dương ngạc nhiên nói.
"Có lẽ là vậy, cô gái này có dung mạo khuynh quốc khuynh thành, đương nhiên có thể thu hút rất nhiều ong bướm vây quanh. Chắc là cô ta cố ý tìm một người chồng giả để từ chối những người theo đuổi mình", ông lão nói.
"Tôi hiểu rồi, ha ha ha, con khốn, chơi cả chiêu này với tôi, nếu vậy thì tôi phải có bằng được cô ta!".
Đinh Dương cười khẩy, trầm giọng nói: "Nếu vậy thì đổi đồ đi, hôm nay, cô gái này sẽ là của tôi!".
"Cậu chủ yên tâm, lão nô đã chuẩn bị thỏa đáng, nhưng mà..."
Ông lão nhìn Tô Nhu, muốn nói lại thôi.
"Nhưng mà cái gì?".
Đinh Dương nhíu mày hỏi.
"Nhưng lão nô phát hiện trên người cô gái này... có chút khác lạ..."
"Cái gì khác lạ?".
"Hình như cô ta... dùng một loại dược vật đặc biệt nào đó, khiến cơ thể cô ta bách bệnh bất xâm, hình như khả năng kháng độc rất mạnh... Chắc chắn không phải sinh ra đã có, mà là cao nhân nào đó đã cho cô ta uống loại dược vật này, khiến cô ta không dễ bị phong tà quấy nhiễu, không dễ bị độc vật hãm hại...", ông lão trầm giọng đáp.
"Còn có chuyện này sao? Có biết là do cao nhân nào không?".
"Lão nô không biết... Nhưng cậu chủ cứ cẩn thận thì hơn".
"Vậy đồ của ông có thể đối phó với con khốn này không?".
"Cậu chủ cứ yên tâm, tuy cô gái này có chút bí hiểm, nhưng chắc chắn thuốc của lão nô có hiệu lực với cô ta".
Ông lão bình thản nói, đôi mắt đục ngầu tỏ vẻ rất tự tin.
"Vậy thì tốt!".
Đinh Dương cười nói, nhìn chằm chằm Tô Nhu với ánh mắt tà mị, bất giác lè lưỡi ra liếm.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính vẫn đang nói chuyện với Ngô Thanh Xuyên bất ngờ ngẩng đầu lên, nhìn về phía này.
Đinh Dương giật thót tim.
Ông lão cũng nhíu mày.
Đây là cửa thủy tinh phản quang, bên trong có thể nhìn ra bên ngoài, nhưng bên ngoài không thể nhìn vào bên trong.
Sao Lâm Chính lại để ý tới bên này?
"Cậu chủ, có lẽ người đàn ông kia... có vấn đề".
Ông lão hoàn hồn, nhỏ giọng nói.
Chương 3839: Bồi thường
“Đi kiểm tra xem sao!”.
Đinh Dương lạnh lùng nói.
Anh ta cũng cảm thấy tên Lâm Chính này có chút kỳ quái.
“Vâng!”.
Ông lão gật đầu, lập tức rời đi.
Đinh Dương vẫn đứng ở tầng hai nhìn chằm chằm Tô Nhu, nắm tay âm thầm siết chặt.
Dù có chuyện gì xảy ra, thì hôm nay anh ta cũng phải có bằng được cô gái này.
Gặp một loạt sóng gió như vậy khiến Tô Nhu có chút mệt mỏi.
Nhưng buổi lễ kỉ niệm thành lập trường còn chưa bắt đầu, cô cũng chỉ có thể cắn răng tham gia.
“Tôi còn có việc, em Tô, em hãy đưa chồng tham gia lễ kỉ niệm đi”.
Ngô Thanh Xuyên mỉm cười rồi xoay người rời đi.
“Chào hiệu trưởng Ngô!”.
Mấy người chào hỏi.
Ngô Thanh Xuyên vừa đi, Văn Tịnh đã lập tức sấn tới.
“Được đấy! Tiểu Chính! Không ngờ mồm mép của anh lại lợi hại như vậy!”.
Văn Tịnh túm lấy cánh tay Lâm Chính, cười nói: “Nói đi! Có phải anh dựa vào cái miệng này để chinh phục Tiểu Nhu nhà chúng tôi không?”.
“Ặc…”
Lâm Chính không biết nên trả lời thế nào.
Tô Nhu thì ngại đến mức đỏ bừng mặt, gắt lên: “Văn Tịnh, cậu đừng đùa linh tinh nữa!”.
“Chà, ngại rồi à? Xem ra mình đoán đúng rồi!”.
Văn Tịnh nói đầy thâm ý.
“Mặc kệ cậu! Lâm Chính, chúng ta vào trong thôi!”.
Tô Nhu trừng mắt nhìn Văn Tịnh, rồi kéo Lâm Chính vào hội trường.
Nhưng vừa vào hội trường, Tô Nhu đã sửng sốt.
Chỉ thấy trung tâm hội trường được che bằng một tấm vải trắng rất lớn, không biết bên dưới là gì. Còn những người xuống từ chiếc Bentley đều chui vào tấm vải trắng, không biết đang làm cái gì.
“Bọn họ làm gì thế? Đang bố trí gì sao?”.
Văn Tịnh tò mò hỏi.
“Không biết nữa”.
“Hay là lật lên xem sao?”.
“Thôi đừng, nói không chừng là tiết mục kỉ niệm ngày thành lập trường, chúng ta đừng phá rối!”.
Tô Nhu nói, rồi kéo Lâm Chính và Văn Tịnh ngồi xuống bên cạnh nghỉ ngơi.
Đúng lúc này, một người đàn ông mặc vest đi về phía Lâm Chính.
“Chào anh, vừa nãy có phải là anh giẫm lên nóc xe tôi không?”.
Người đàn ông nhìn Lâm Chính, bình thản nói.
“Có chuyện gì sao?”.
Lâm Chính hỏi.
“Anh giẫm hỏng nóc xe của chúng tôi, phải trả chi phí sửa chữa, mong anh có thể hợp tác với chúng tôi để giải quyết”.
Người đàn ông lạnh lùng đáp.
“Ơ…”
Sắc mặt Tô Nhu lộ vẻ khó xử, vội đứng lên nói: “Thực sự rất xin lỗi anh, là chồng tôi hơi kích động. Thế này đi, tiền sửa xe hết bao nhiêu thì chúng tôi đền bấy nhiêu!”.
Lâm Chính cũng không phản đối.
Dù sao cũng là anh giẫm lên xe người ta nên bị đuối lí, đối phương đòi bồi thường cũng không có gì lạ.
Anh lấy một tấm thẻ ngân hàng ra, bình tĩnh nói: “Anh quẹt chiếc thẻ này đi! Cần đền bao nhiêu thì quẹt bấy nhiêu!”.
Đối phương cầm thẻ của Lâm Chính, nói: “Chúng tôi cần gọi người đến giám định tổn thất, hơn nữa nếu quẹt thẻ thì anh phải đi cùng chúng tôi đến ngân hàng, nên mong anh có thể đi cùng chúng tôi một chuyến”.
“Không cần phiền phức như vậy chứ?”.
Ánh mắt Lâm Chính lóe lên sự khác thường, bình thản nói.
“Mong anh hợp tác với chúng tôi”.
Người đàn ông trầm giọng nói.
“Lâm Chính, hay là anh đi cùng bọn họ đi, anh có đủ tiền không? Nếu không đủ thì em có đây”.
Tô Nhu nhét ví tiền của mình cho Lâm Chính.
“Ơ…”
“Dù sao cũng là chúng ta không đúng, anh đi giải quyết đi, ở đây có Văn Tịnh, không sao đâu”.
Tô Nhu nói.
Lâm Chính nghe thấy thế chỉ đành thở dài: “Thôi được rồi, tôi đi cùng các anh”.
“Anh yên tâm, sẽ giải quyết nhanh thôi”.
Người đàn ông mặc vest mỉm cười, dẫn Lâm Chính rời khỏi hội trường.
Chương 3840: Một tỉ tệ
Sau khi rời khỏi hội trường, người đàn ông mặc vest không đưa Lâm Chính đến chỗ chiếc Bentley, mà lại dẫn anh đi tới giảng đường không người ở bên cạnh.
Lâm Chính nhíu mày, bình thản nói: “Này anh, chẳng phải xe của anh đỗ ở bên kia sao?”.
“Anh cứ đi theo tôi là được”.
Đối phương không ngoảnh đầu lại, vẫn tiếp tục đi về phía trước.
Lâm Chính suy nghĩ một lát, cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng không nói gì nữa.
Sau khi vào giảng đường, lập tức có mấy bóng người nhanh chóng đóng cửa lại.
Lâm Chính vẫn không biến sắc, cho đến khi bị đối phương đưa tới phòng báo cáo học thuật ở tầng một mới dừng lại.
Lúc này, một ông lão gầy gò đang ngồi ngay ngắn trong phòng báo cáo học thuật.
Tay ông lão đang xoắn hai quả cầu, mặc Đường trang màu xám, đôi mắt đục ngầu lặng lẽ nhìn chiếc bảng đen trước mặt, rơi vào trầm tư.
Sau khi Lâm Chính bước vào, đối phương cũng không nhìn anh lấy một cái.
“Ông Hà, người đã đến ạ”.
Người dẫn đường cho Lâm Chính đi tới trước mặt ông lão, hơi cúi người nói.
“Ừ”.
Lúc này ông lão mới hoàn hồn, quay sang nhìn Lâm Chính.
“Chàng trai, cậu tên là gì?”, ông lão bình tĩnh hỏi.
“Ông bảo người đưa tôi đến đây mà ngay cả tôi là ai, tên là gì cũng không biết sao?”.
Lâm Chính tùy tiện ngồi xuống một chiếc ghế, lấy bao thuốc trong túi áo ra, châm một điếu, bình thản nói: “Ông làm việc như vậy liệu có qua quýt quá không?”.
“Cậu nói đúng, tôi không nên hỏi thân phận của cậu, dù sao cũng không cần thiết”.
Ông lão dừng việc xoắn hai quả cầu, bình thản đáp: “Vậy tôi cũng không nhiều lời với cậu nữa, lần này gọi cậu đến là có chuyện muốn nói với cậu! Hi vọng cậu có thể thức thời, nếu không e là kết cục của cậu sẽ khá thê thảm!”.
“Chuyện gì?”.
Lâm Chính bình tĩnh hỏi.
“Là chuyện liên quan đến vợ cậu, cậu chủ của chúng tôi nhìn trúng vợ cậu, hi vọng bắt đầu từ bây giờ, cậu đừng xuất hiện trước mặt vợ cậu nữa. Đây là năm triệu tệ, cậu cầm tiền rồi sẽ có người sắp xếp cho cậu rời khỏi Long Quốc, ra nước ngoài mà hưởng thụ đi!”.
Ông lão phất tay, người đàn ông mặc vest ở bên cạnh lập tức lấy một chiếc vali xách tay ra, đặt trước mặt Lâm Chính, rồi mở ra.
Trong chiếc vali xách tay toàn là tiền mặt khiến người ta hoa mắt.
Lâm Chính không khỏi sửng sốt, nhìn chiếc vali, rồi lại nhìn chiếc thẻ ngân hàng mình chuẩn bị để đối phó với những người này, có chút cạn lời.
“Sao? Chưa từng thấy nhiều tiền như vậy à?”.
Ông lão mỉm cười.
“Thế này đi, chuyện nào ra chuyện đó, tôi là người ân oán rõ ràng, nợ nần cũng phải phân chia rạch ròi. Trước đó đúng là tôi giẫm hỏng xe của các ông, để tôi đền tiền sửa chữa trước đi!”.
Lâm Chính đưa thẻ cho người áo đen ở bên cạnh, bình thản nói: “Chắc là chiếc Bentley đó trị giá bốn triệu tệ nhỉ? Anh mang thẻ đi quẹt đi!”.
Người áo đen ngạc nhiên, nhìn về phía ông lão.
Ông lão nhíu mày: “Xem ra cậu chê ít tiền rồi”.
“Không không không, số tiền này… nhiều thật, chỉ là tôi tính toán rõ ràng, giải quyết xong chuyện của chiếc xe thì chúng ta hãy nói tiếp chuyện này”.
Lâm Chính mỉm cười đáp.
Ông lão hừ một tiếng, vung tay lên: “Lấy của cậu ta một triệu tệ! Sau đó nhân mười lần! Cho cậu ta 50 triệu tệ!”.
Người áo đen lập tức lấy một chiếc máy POS ra, cầm lấy thẻ của Lâm Chính, quẹt một cái, rồi lấy một chiếc thẻ ra đặt trước mặt anh.
“Xem ra cậu cũng có chút tiền, chuyện chiếc xe đã được giải quyết, cậu cũng nên nhận 50 triệu tệ này rồi nhỉ?”.
Ông lão hừ mũi nói.
“Sao ông không xem trong thẻ của tôi còn bao nhiêu tiền?”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
Ông lão sửng sốt, cảm thấy không đúng lắm, ngập ngừng một lát rồi nháy mắt với người bên cạnh.
Người áo đen lại quẹt thẻ lần nữa, sau đó bấm kiểm tra số dư, một lát sau, anh ta trợn tròn mắt.
“Trong thẻ có bao nhiêu tiền?”.
Ông lão trầm giọng hỏi.
“Chục, trăm, nghìn, chục nghìn… Đại sư, một… một tỉ tệ…”
Người áo đen lắp bắp đáp.
“Cái gì?”.
Ông lão biến sắc.
Tô Nhu muốn phát điên lên.
Đã lúc này rồi mà Lâm Chính còn nói được những lời như vậy?
"Tiểu Nhu, rốt cuộc chồng cậu là loại người gì vậy? Đồ ngốc hả? Anh ta chán sống rồi sao?".
Văn Tịnh ôm trán nói.
Tô Nhu mím môi, không biết nên trả lời thế nào.
Cô biết thừa đám fan cuồng sẽ làm những chuyện gì.
Nhất là khi idol còn đang ở đây, mà Lâm Chính lại công khai sỉ nhục idol của bọn họ như vậy, bọn họ lại chẳng xé xác anh ra.
Quả nhiên, tất cả người hâm mộ đều điên lên, xông về phía Lâm Chính, giơ nắm đấm lên định đánh hội đồng.
"Sao? Không nói lại được tôi nên để người hâm mộ hành hung tôi? Đây là việc mà một nghệ sĩ chân chính nên làm sao?".
Đúng lúc này, Lâm Chính bỗng hét lên.
Trình Tử Hữu nghe thấy thế thì biến sắc.
Nếu anh ta trơ mắt ra dung túng cho người hâm mộ của mình đánh người, một khi bị công ty đối thủ xào nấu, nói là Trình Tử Hữu xúi giục người hâm mộ hành hung người khác, thì hình tượng của anh ta sẽ sụp đổ hoàn toàn. Không chừng còn thu hút sự chú ý của Cục biểu diễn nghệ thuật, mọi chuyện ầm ĩ lên, anh ta bị cấm sóng thì mất nhiều hơn được.
"Tất cả dừng tay! Bình tĩnh, bình tĩnh nào!".
Trình Tử Hữu vội cao giọng hô lên.
Idol lên tiếng thì người hâm mộ mới bình tĩnh lại.
"Này anh, tôi không muốn nhìn thấy bất cứ sự việc bạo lực nào ở đây, nhưng người hâm mộ của tôi và tôi đều cảm thấy bị anh sỉ nhục. Hi vọng anh có thể cho chúng tôi một câu trả lời thỏa đáng! Nếu anh không xin lỗi thì tôi sẽ không bỏ qua!".
Trình Tử Hữu nghiêm túc nói.
"Tôi nói rồi, các anh không xứng!".
Lâm Chính lắc đầu: "Anh là ngôi sao thì phải dẫn dắt người hâm mộ xây dựng giá trị quan đúng đắn, phải truyền tải năng lượng tích cực, cho người đời thấy nghệ thuật của anh, tam quan đúng đắn của anh. Nhưng cái tôi thấy chỉ là một kẻ giả dối cố gắng duy trì hình tượng chính trực, nhưng sau lưng lại bôi nhọ người khác. Vì vậy, anh không xứng để tôi xin lỗi".
Anh vừa dứt lời, sắc mặt của Trình Tử Hữu thoắt xanh thoắt trắng, lồng ngực muốn nổ tung vì tức giận, nhưng không dám phát tác.
Anh ta để ý thấy đã có paparazzi lẻn vào, xung quanh còn có không ít người lặng lẽ lấy điện thoại ra quay.
Bây giờ, mỗi lời nói mỗi cử chỉ của anh ta đều được đăng lên mạng.
Nếu không thận trọng trong lời nói và hành động, thì một lời nói tùy tiện cũng có thể cắt đứt con đường ngôi sao của anh ta.
Nhưng sự im lặng của Trình Tử Hữu lại khiến người hâm mộ phản ứng dữ dội.
"Mày nói hươu nói vượn cái gì vậy? Sao idol của bọn tao lại không truyền tải năng lượng tích cực, không truyền tải tam quan đúng đắn chứ? Thời gian trước anh ấy còn tham gia chương trình trồng cây đấy!".
"Đúng vậy, nửa năm trước, anh ấy còn đến thăm hỏi động viên người già neo đơn ở vùng nông thôn xa xôi, tặng đồ ăn quần áo, như vậy vẫn chưa đủ tích cực sao?".
"Idol của tao ưu tú như vậy, mày cũng xứng phê phán sao? Mày là cái thá gì chứ? Idol nhà bọn tao làm được nhiều việc như vậy, còn mày thì sao? Mày làm được những gì?".
Mọi người la ó, lời nói sắc bén.
Nhưng Lâm Chính lại tỏ vẻ khinh bỉ.
"Chương trình trồng cây? Cái đó thì tôi biết, chương trình phát sóng hai tiếng, idol nhà anh trồng một cái cây mất nửa ngày, như vậy chẳng phải là làm màu sao?".
"Còn cái gì mà tặng hơi ấm cho người già neo đơn ở vùng nông thôn xa xôi? Cũng chỉ là làm trò thôi! Tôi có một người bạn làm việc trong công ty của idol các anh, cậu ấy gửi ảnh cho tôi, idol của các anh chỉ qua đó chụp ảnh cho có thôi! Chứ không tặng cái gì hết! Nếu các anh không tin thì trong điện thoại tôi có hình ảnh làm bằng chứng đây! Muốn xem không?".
Lâm Chính cười khẩy, mở bức ảnh Tống Kinh vừa gửi đến, giơ lên cao cho mọi người nhìn.
Ai nấy kiễng chân nhón gót, mở to mắt nhìn bức ảnh, vẻ mặt khó tin.
Tống Kinh là lão tiền bối của làng giải trí, lại có bộ phim đại bạo là "Chiến Hổ", nên có địa vị rất cao trong ngành.
Lâm Chính vừa gửi tin nhắn cho Tống Kinh, bảo ông ta điều tra chuyện của Trình Tử Hữu, chưa đến một phút, Tống Kinh đã gửi cho anh cả đống scandal của anh ta.
Nhìn thấy bức ảnh này, sắc mặt của Trình Tử Hữu trở nên vô cùng khó coi.
Tất cả người hâm mộ đều im bặt.
"Photoshop! Chắc chắn đây là ảnh photoshop! Rốt cuộc anh là ai? Tại sao lại muốn bôi nhọ tôi?".
Trình Tử Hữu tức điên, lớn tiếng gầm lên.
"Anh nói đây là ảnh photoshop? Vậy có cần tôi mở video để chứng minh không?".
Lâm Chính bình thản nói.
"Cái gì?".
Trình Tử Hữu dường như ngừng thở.
Trong tay người này còn có video về việc xấu của anh ta?
Chuyện này là sao?
Rốt cuộc anh ta là ai?
Tại sao anh ta lại có những thứ này?
Đừng nói Trình Tử Hữu không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, ngay cả Tô Nhu cũng ù ù cạc cạc.
"Tiểu Nhu, chồng cậu còn có bạn trong công ty của Trình Tử Hữu sao?".
Văn Tịnh kinh ngạc hỏi.
"Mình cũng không biết nữa... Đây cũng là lần đầu tiên mình thấy anh ấy nhắc đến".
Tô Nhu lắc đầu.
"Xem ra chồng cậu không hề đơn giản chút nào".
Văn Tịnh cười nói.
"Vậy sao? Tôi cảm thấy anh ấy rất bình thường!", Tô Nhu lẩm bẩm một câu, nhưng cũng chỉ nói như vậy.
Lâm Chính không hề khách sáo, mở luôn video ra.
Hiện ra cảnh Trình Tử Hữu đang ngồi uống nước trước một chiếc xe dã ngoại.
Anh ta ăn mặc rất bình thường, cũng rất sạch sẽ, đeo kính râm, hét lên với vẻ mất kiên nhẫn: "Xong chưa? Bảo lão già chết tiệt kia cầm quần áo được chuẩn bị sẵn ngồi ở cửa đi! Tôi không rảnh để chờ đâu! Chụp xong thì té, ở đây hôi chết đi được!".
"Anh cứ bình tĩnh! Ông cụ đó chân đi lại không tiện... Anh chờ thêm chút đi!".
Trợ lý chạy tới, cười xòa nói.
"Đang yên đang lành làm cái này làm gì? Xa xôi nghèo khổ, một đám già hom hem, chán chết đi được! Làm nhanh lên, tôi còn mấy thông cáo nữa đấy!".
"Vâng vâng vâng... Anh chờ chút..."
Video đến đây là kết thúc.
Mọi người xem xong đều há hốc miệng.
Không ai dám tin người dịu dàng lương thiện trên màn ảnh thực ra lại là người tệ hại như vậy.
"Sao lại như vậy được?".
"Idol của tôi... lại là người như vậy sao?".
"Thật là kinh tởm!".
"Trời ạ, thế mà tôi thích anh ta tận hai năm! Đúng là có mắt như mù!".
"Đúng là khiến người ta buồn nôn!".
Không ít người hâm mộ lập tức quay xe.
Trình Tử Hữu mất hẳn bình tĩnh, chỉ tay vào Lâm Chính chửi bới: "Vu oan! Anh... anh đang vu oan cho tôi! Tôi phải kiện anh! Tôi sẽ gửi thư yêu cầu cho anh!".
"Anh cứ gửi thoải mái! Tôi nhận hết! Tôi tên Lâm Chính, sống ở Giang Thành! Tôi có thể gửi địa chỉ cho anh, nhưng điều kiện là anh có dám gửi hay không!".
Lâm Chính lạnh lùng nói.
Chương 3837: Em có mắt nhìn người rất tốt
Thấy Lâm Chính tự tin như vậy, Trình Tử Hữu biết chắc chắn trong tay đối phương có rất nhiều tài liệu đen của mình.
Nếu thực sự gửi thư yêu cầu thì chỉ là tự bôi tro trát trấu vào mặt.
"Sao lại như vậy được? Tử Hữu, tại sao... anh ta lại có những thứ này?".
Sở Tư Nam cũng hồn vía lên mây, không biết phải làm thế nào.
Lâm Chính cất điện thoại đi, bình thản nhìn anh ta: "Là nghệ sĩ thì nên tài đức song toàn, dồn hết tâm trí vào sự nghiệp diễn xuất, mang đến niềm vui cho mọi người, chứ không phải đặt mình trên vị trí cao cao tại thượng! Các anh may mắn sinh ra ở thời đại tốt đẹp! Nếu là trước kia, thì anh chỉ là một con hát, chứ đâu có địa vị chứ?".
"Lẽ nào các anh không biết hiện giờ Long Quốc không được yên bình, chiến sự Bắc Cảnh căng thẳng, vô số tướng sĩ đang đổ mồ hôi đổ máu ở tiền tuyến. Chính sự cống hiến vô tư của bọn họ mới đổi lại được cảnh ca múa thái bình của các anh. Muốn hâm mộ thì tại sao không hâm mộ các chiến sĩ đang chiến đấu anh dũng đó? Tại sao không hâm mộ các anh hùng đang đổ máu ở chiến trường? Là bọn họ bảo vệ các anh, là bọn họ đặt cơ sở cho sự lớn mạnh của Long Quốc chúng ta, chứ không phải một bộ phim doanh thu trăm triệu tệ hay các ngôi sao lưu lượng dựa vào người hâm mộ!".
"Các anh ngu muội như vậy, vô tri như vậy, tầm nhìn hạn hẹp như vậy, dựa vào đâu tôi phải xin lỗi các anh chứ? Tôi vẫn câu nói đó, các anh xứng sao?".
Lâm Chính lớn tiếng quở trách, từng chữ rót vào tai, vô cùng hùng hồn.
Những lời nói của anh khiến đám người hâm mộ vô cùng hổ thẹn, ai nấy cúi gằm mặt xuống.
Ánh mắt Tô Nhu dại ra, sửng sốt nhìn bóng dáng đang đứng trên nóc chiếc Bentley. Giờ phút này, cô phát hiện hóa ra chồng mình lại có sức hút như vậy, ánh mặt trời chiếu lên người anh, khiến anh trở nên chói lòa vĩ đại.
"Tiểu Nhu, chồng cậu... thật là đàn ông quá đi!".
Văn Tịnh sáng mắt lên, cũng tỏ vẻ si mê.
"Nói hay lắm!".
Đúng lúc này, một tiếng quát vang lên.
Sau đó, một ông lão tóc trắng bạc trắng, đeo kính lão, chen vào đám người.
"Hiệu trưởng Ngô!".
Không ít người kêu lên kinh ngạc.
Hóa ra ông lão chính là hiệu trưởng đương nhiệm của đại học Sa Thị, Ngô Thanh Xuyên!
"Chàng trai, tốt lắm! Thân ở chốn hòa bình nhưng đầu vẫn nghĩ tới nơi nguy hiểm! Tuy chúng ta chỉ là những người bình thường, nhưng không được quên những người anh hùng đang lặng lẽ gánh trọng trách trên vai thay chúng ta! Không có bọn họ thì chúng ta lấy đâu ra cuộc sống bình an? Nếu các cậu muốn hâm mộ ngôi sao thì hãy hâm mộ những chiến sĩ đó, hâm mộ những người anh hùng đang thay chúng ta chống lại giặc ngoại xâm, để chúng ta không phải chịu nỗi khổ loạn lạc chiến tranh!".
Ngô Thanh Xuyên nghiêm túc nói.
Các sinh viên ở xung quanh đều cúi đầu xuống.
Sắc mặt của Trình Tử Hữu vô cùng khó coi, anh ta cắn răng, đội mũ lưỡi trai rồi vội vã bỏ đi.
"Tử Hữu, anh đi đâu đấy?".
Sở Tư Nam vội vàng muốn kéo anh ta lại.
"Cút! Đồ xui xẻo!".
Trình Tử Hữu chửi lớn một câu, hất Sở Tư Nam ra rồi vội vàng rời đi.
Anh ta biết sự nghiệp nghệ thuật của mình đã chấm dứt tại đây.
Chắc chắn chuyện vừa rồi đã lan truyền trên mạng, chỉ sợ công ty phái người của phòng quan hệ công chúng ra mặt thì cũng không thể cứu vãn hình tượng của anh ta.
Tất cả là tại con khốn này!
Thấy Trình Tử Hữu một mình rời đi, Sở Tư Nam muốn khóc mà không có nước mắt, chỉ có thể trừng mắt lườm Tô Nhu và Lâm Chính, rồi đuổi theo Trình Tử Hữu.
Sự xuất hiện của Ngô Thanh Xuyên đã làm dịu tình hình.
Các sinh viên cũng giải tán.
Lâm Chính nhảy từ trên nóc xe Bentley xuống, mỉm cười: "Hiệu trưởng Ngô quá khen rồi".
"Chàng trai, cậu giỏi lắm, cậu là sinh viên khóa nào?".
Ngô Thanh Xuyên quan sát Lâm Chính một lượt, mỉm cười hỏi.
"Hiệu trưởng Ngô, đây là chồng em, không phải sinh viên của trường chúng ta".
Tô Nhu đi tới giải thích.
"Vậy sao? Hình như em là Tô Nhu hả? Không tệ, không tệ, em Tô, em có mắt nhìn người rất tốt!".
Ngô Thanh Xuyên vuốt râu cười lớn.
Chương 3838: Có vấn đề
Đám Tô Nhu và Ngô Thanh Xuyên hàn huyên mấy câu.
Ngô Thanh Xuyên càng ngày càng tán thưởng Lâm Chính, vừa nói chuyện vừa không ngừng gật đầu.
Việc này khiến Tô Nhu rất tự hào.
Cô cũng không ngờ Lâm Chính lại có tài ăn nói như vậy.
Trước cửa sổ sát đất của tầng hai hội trường, một đôi mắt đang lạnh lùng nhìn về phía này.
"Không ngờ tên họ Lâm này lại ăn nói sắc bén như vậy, chỉ vài ba cậu đã khiến Trình Tử Hữu thân bại danh liệt! Hừ, xem ra anh ta cũng có chút bản lĩnh!".
Đinh Dương lạnh lùng lẩm bẩm, ánh mắt lạnh tanh.
"Cậu chủ, cậu nhìn trúng cô bé bên kia sao?".
Một ông lão mặt rỗ ở bên cạnh cúi gập người xuống, nhỏ giọng hỏi.
"Phải, đã chuẩn bị xong chưa? Nếu con khốn này đã không chịu lấy tôi, thì hôm nay kiểu gì tôi phải chơi bằng được cô ta! Nếu không cả đời này sẽ phải nuối tiếc!".
Đinh Dương lạnh lùng nói.
"Cậu chủ, đã chuẩn bị xong rồi, nhưng lão nô nghĩ, nếu cậu thích cô gái này thật lòng thì vẫn có thể đưa cô ta về nhà họ Đinh".
Ông lão khàn giọng nói.
Đinh Dương hơi nhíu mày, ngoảnh sang nói: "Cô gái này đã lấy chồng, chẳng khác nào đôi giày rách, ông bảo Đinh Dương tôi lấy một đôi giày rách? Cho dù tôi đồng ý thì bố mẹ tôi cũng phản đối!".
Ông lão nghe thấy thế thì lắc đầu: "Cậu chủ, cậu nhầm rồi! Cô gái này không phải giày rách, ngược lại, cô ta còn là gái trinh!".
"Cái gì?".
Đinh Dương kinh ngạc, trợn tròn mắt: "Ông không nhìn nhầm chứ?".
"Lão nô tinh thông đạo hợp tu, sao lại không nhìn ra được chứ? Mắt môi mũi của cô gái này đều cho thấy điều đó! Cô ta vẫn chưa trải sự đời, còn là gái trinh!".
"Thật sao? Sao lại như vậy được? Lẽ nào tên họ Lâm kia không phải là chồng của Tô Nhu, mà chỉ là một diễn viên Tô Nhu mời đến giả làm chồng?", Đinh Dương ngạc nhiên nói.
"Có lẽ là vậy, cô gái này có dung mạo khuynh quốc khuynh thành, đương nhiên có thể thu hút rất nhiều ong bướm vây quanh. Chắc là cô ta cố ý tìm một người chồng giả để từ chối những người theo đuổi mình", ông lão nói.
"Tôi hiểu rồi, ha ha ha, con khốn, chơi cả chiêu này với tôi, nếu vậy thì tôi phải có bằng được cô ta!".
Đinh Dương cười khẩy, trầm giọng nói: "Nếu vậy thì đổi đồ đi, hôm nay, cô gái này sẽ là của tôi!".
"Cậu chủ yên tâm, lão nô đã chuẩn bị thỏa đáng, nhưng mà..."
Ông lão nhìn Tô Nhu, muốn nói lại thôi.
"Nhưng mà cái gì?".
Đinh Dương nhíu mày hỏi.
"Nhưng lão nô phát hiện trên người cô gái này... có chút khác lạ..."
"Cái gì khác lạ?".
"Hình như cô ta... dùng một loại dược vật đặc biệt nào đó, khiến cơ thể cô ta bách bệnh bất xâm, hình như khả năng kháng độc rất mạnh... Chắc chắn không phải sinh ra đã có, mà là cao nhân nào đó đã cho cô ta uống loại dược vật này, khiến cô ta không dễ bị phong tà quấy nhiễu, không dễ bị độc vật hãm hại...", ông lão trầm giọng đáp.
"Còn có chuyện này sao? Có biết là do cao nhân nào không?".
"Lão nô không biết... Nhưng cậu chủ cứ cẩn thận thì hơn".
"Vậy đồ của ông có thể đối phó với con khốn này không?".
"Cậu chủ cứ yên tâm, tuy cô gái này có chút bí hiểm, nhưng chắc chắn thuốc của lão nô có hiệu lực với cô ta".
Ông lão bình thản nói, đôi mắt đục ngầu tỏ vẻ rất tự tin.
"Vậy thì tốt!".
Đinh Dương cười nói, nhìn chằm chằm Tô Nhu với ánh mắt tà mị, bất giác lè lưỡi ra liếm.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính vẫn đang nói chuyện với Ngô Thanh Xuyên bất ngờ ngẩng đầu lên, nhìn về phía này.
Đinh Dương giật thót tim.
Ông lão cũng nhíu mày.
Đây là cửa thủy tinh phản quang, bên trong có thể nhìn ra bên ngoài, nhưng bên ngoài không thể nhìn vào bên trong.
Sao Lâm Chính lại để ý tới bên này?
"Cậu chủ, có lẽ người đàn ông kia... có vấn đề".
Ông lão hoàn hồn, nhỏ giọng nói.
Chương 3839: Bồi thường
“Đi kiểm tra xem sao!”.
Đinh Dương lạnh lùng nói.
Anh ta cũng cảm thấy tên Lâm Chính này có chút kỳ quái.
“Vâng!”.
Ông lão gật đầu, lập tức rời đi.
Đinh Dương vẫn đứng ở tầng hai nhìn chằm chằm Tô Nhu, nắm tay âm thầm siết chặt.
Dù có chuyện gì xảy ra, thì hôm nay anh ta cũng phải có bằng được cô gái này.
Gặp một loạt sóng gió như vậy khiến Tô Nhu có chút mệt mỏi.
Nhưng buổi lễ kỉ niệm thành lập trường còn chưa bắt đầu, cô cũng chỉ có thể cắn răng tham gia.
“Tôi còn có việc, em Tô, em hãy đưa chồng tham gia lễ kỉ niệm đi”.
Ngô Thanh Xuyên mỉm cười rồi xoay người rời đi.
“Chào hiệu trưởng Ngô!”.
Mấy người chào hỏi.
Ngô Thanh Xuyên vừa đi, Văn Tịnh đã lập tức sấn tới.
“Được đấy! Tiểu Chính! Không ngờ mồm mép của anh lại lợi hại như vậy!”.
Văn Tịnh túm lấy cánh tay Lâm Chính, cười nói: “Nói đi! Có phải anh dựa vào cái miệng này để chinh phục Tiểu Nhu nhà chúng tôi không?”.
“Ặc…”
Lâm Chính không biết nên trả lời thế nào.
Tô Nhu thì ngại đến mức đỏ bừng mặt, gắt lên: “Văn Tịnh, cậu đừng đùa linh tinh nữa!”.
“Chà, ngại rồi à? Xem ra mình đoán đúng rồi!”.
Văn Tịnh nói đầy thâm ý.
“Mặc kệ cậu! Lâm Chính, chúng ta vào trong thôi!”.
Tô Nhu trừng mắt nhìn Văn Tịnh, rồi kéo Lâm Chính vào hội trường.
Nhưng vừa vào hội trường, Tô Nhu đã sửng sốt.
Chỉ thấy trung tâm hội trường được che bằng một tấm vải trắng rất lớn, không biết bên dưới là gì. Còn những người xuống từ chiếc Bentley đều chui vào tấm vải trắng, không biết đang làm cái gì.
“Bọn họ làm gì thế? Đang bố trí gì sao?”.
Văn Tịnh tò mò hỏi.
“Không biết nữa”.
“Hay là lật lên xem sao?”.
“Thôi đừng, nói không chừng là tiết mục kỉ niệm ngày thành lập trường, chúng ta đừng phá rối!”.
Tô Nhu nói, rồi kéo Lâm Chính và Văn Tịnh ngồi xuống bên cạnh nghỉ ngơi.
Đúng lúc này, một người đàn ông mặc vest đi về phía Lâm Chính.
“Chào anh, vừa nãy có phải là anh giẫm lên nóc xe tôi không?”.
Người đàn ông nhìn Lâm Chính, bình thản nói.
“Có chuyện gì sao?”.
Lâm Chính hỏi.
“Anh giẫm hỏng nóc xe của chúng tôi, phải trả chi phí sửa chữa, mong anh có thể hợp tác với chúng tôi để giải quyết”.
Người đàn ông lạnh lùng đáp.
“Ơ…”
Sắc mặt Tô Nhu lộ vẻ khó xử, vội đứng lên nói: “Thực sự rất xin lỗi anh, là chồng tôi hơi kích động. Thế này đi, tiền sửa xe hết bao nhiêu thì chúng tôi đền bấy nhiêu!”.
Lâm Chính cũng không phản đối.
Dù sao cũng là anh giẫm lên xe người ta nên bị đuối lí, đối phương đòi bồi thường cũng không có gì lạ.
Anh lấy một tấm thẻ ngân hàng ra, bình tĩnh nói: “Anh quẹt chiếc thẻ này đi! Cần đền bao nhiêu thì quẹt bấy nhiêu!”.
Đối phương cầm thẻ của Lâm Chính, nói: “Chúng tôi cần gọi người đến giám định tổn thất, hơn nữa nếu quẹt thẻ thì anh phải đi cùng chúng tôi đến ngân hàng, nên mong anh có thể đi cùng chúng tôi một chuyến”.
“Không cần phiền phức như vậy chứ?”.
Ánh mắt Lâm Chính lóe lên sự khác thường, bình thản nói.
“Mong anh hợp tác với chúng tôi”.
Người đàn ông trầm giọng nói.
“Lâm Chính, hay là anh đi cùng bọn họ đi, anh có đủ tiền không? Nếu không đủ thì em có đây”.
Tô Nhu nhét ví tiền của mình cho Lâm Chính.
“Ơ…”
“Dù sao cũng là chúng ta không đúng, anh đi giải quyết đi, ở đây có Văn Tịnh, không sao đâu”.
Tô Nhu nói.
Lâm Chính nghe thấy thế chỉ đành thở dài: “Thôi được rồi, tôi đi cùng các anh”.
“Anh yên tâm, sẽ giải quyết nhanh thôi”.
Người đàn ông mặc vest mỉm cười, dẫn Lâm Chính rời khỏi hội trường.
Chương 3840: Một tỉ tệ
Sau khi rời khỏi hội trường, người đàn ông mặc vest không đưa Lâm Chính đến chỗ chiếc Bentley, mà lại dẫn anh đi tới giảng đường không người ở bên cạnh.
Lâm Chính nhíu mày, bình thản nói: “Này anh, chẳng phải xe của anh đỗ ở bên kia sao?”.
“Anh cứ đi theo tôi là được”.
Đối phương không ngoảnh đầu lại, vẫn tiếp tục đi về phía trước.
Lâm Chính suy nghĩ một lát, cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng không nói gì nữa.
Sau khi vào giảng đường, lập tức có mấy bóng người nhanh chóng đóng cửa lại.
Lâm Chính vẫn không biến sắc, cho đến khi bị đối phương đưa tới phòng báo cáo học thuật ở tầng một mới dừng lại.
Lúc này, một ông lão gầy gò đang ngồi ngay ngắn trong phòng báo cáo học thuật.
Tay ông lão đang xoắn hai quả cầu, mặc Đường trang màu xám, đôi mắt đục ngầu lặng lẽ nhìn chiếc bảng đen trước mặt, rơi vào trầm tư.
Sau khi Lâm Chính bước vào, đối phương cũng không nhìn anh lấy một cái.
“Ông Hà, người đã đến ạ”.
Người dẫn đường cho Lâm Chính đi tới trước mặt ông lão, hơi cúi người nói.
“Ừ”.
Lúc này ông lão mới hoàn hồn, quay sang nhìn Lâm Chính.
“Chàng trai, cậu tên là gì?”, ông lão bình tĩnh hỏi.
“Ông bảo người đưa tôi đến đây mà ngay cả tôi là ai, tên là gì cũng không biết sao?”.
Lâm Chính tùy tiện ngồi xuống một chiếc ghế, lấy bao thuốc trong túi áo ra, châm một điếu, bình thản nói: “Ông làm việc như vậy liệu có qua quýt quá không?”.
“Cậu nói đúng, tôi không nên hỏi thân phận của cậu, dù sao cũng không cần thiết”.
Ông lão dừng việc xoắn hai quả cầu, bình thản đáp: “Vậy tôi cũng không nhiều lời với cậu nữa, lần này gọi cậu đến là có chuyện muốn nói với cậu! Hi vọng cậu có thể thức thời, nếu không e là kết cục của cậu sẽ khá thê thảm!”.
“Chuyện gì?”.
Lâm Chính bình tĩnh hỏi.
“Là chuyện liên quan đến vợ cậu, cậu chủ của chúng tôi nhìn trúng vợ cậu, hi vọng bắt đầu từ bây giờ, cậu đừng xuất hiện trước mặt vợ cậu nữa. Đây là năm triệu tệ, cậu cầm tiền rồi sẽ có người sắp xếp cho cậu rời khỏi Long Quốc, ra nước ngoài mà hưởng thụ đi!”.
Ông lão phất tay, người đàn ông mặc vest ở bên cạnh lập tức lấy một chiếc vali xách tay ra, đặt trước mặt Lâm Chính, rồi mở ra.
Trong chiếc vali xách tay toàn là tiền mặt khiến người ta hoa mắt.
Lâm Chính không khỏi sửng sốt, nhìn chiếc vali, rồi lại nhìn chiếc thẻ ngân hàng mình chuẩn bị để đối phó với những người này, có chút cạn lời.
“Sao? Chưa từng thấy nhiều tiền như vậy à?”.
Ông lão mỉm cười.
“Thế này đi, chuyện nào ra chuyện đó, tôi là người ân oán rõ ràng, nợ nần cũng phải phân chia rạch ròi. Trước đó đúng là tôi giẫm hỏng xe của các ông, để tôi đền tiền sửa chữa trước đi!”.
Lâm Chính đưa thẻ cho người áo đen ở bên cạnh, bình thản nói: “Chắc là chiếc Bentley đó trị giá bốn triệu tệ nhỉ? Anh mang thẻ đi quẹt đi!”.
Người áo đen ngạc nhiên, nhìn về phía ông lão.
Ông lão nhíu mày: “Xem ra cậu chê ít tiền rồi”.
“Không không không, số tiền này… nhiều thật, chỉ là tôi tính toán rõ ràng, giải quyết xong chuyện của chiếc xe thì chúng ta hãy nói tiếp chuyện này”.
Lâm Chính mỉm cười đáp.
Ông lão hừ một tiếng, vung tay lên: “Lấy của cậu ta một triệu tệ! Sau đó nhân mười lần! Cho cậu ta 50 triệu tệ!”.
Người áo đen lập tức lấy một chiếc máy POS ra, cầm lấy thẻ của Lâm Chính, quẹt một cái, rồi lấy một chiếc thẻ ra đặt trước mặt anh.
“Xem ra cậu cũng có chút tiền, chuyện chiếc xe đã được giải quyết, cậu cũng nên nhận 50 triệu tệ này rồi nhỉ?”.
Ông lão hừ mũi nói.
“Sao ông không xem trong thẻ của tôi còn bao nhiêu tiền?”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
Ông lão sửng sốt, cảm thấy không đúng lắm, ngập ngừng một lát rồi nháy mắt với người bên cạnh.
Người áo đen lại quẹt thẻ lần nữa, sau đó bấm kiểm tra số dư, một lát sau, anh ta trợn tròn mắt.
“Trong thẻ có bao nhiêu tiền?”.
Ông lão trầm giọng hỏi.
“Chục, trăm, nghìn, chục nghìn… Đại sư, một… một tỉ tệ…”
Người áo đen lắp bắp đáp.
“Cái gì?”.
Ông lão biến sắc.
Bình luận facebook