-
Chương 3791-3795
Chương 3791: Tôi chính là thần y Lâm
“Không tệ! Rất tốt!"
Lâm Chính ngồi xếp bằng trong phòng bỗng mở mắt ra, thở hắt một hơi, lúc này anh cảm thấy cả người trở nên thăng hoa, đặc biệt khác thường.
“Không ngờ trong cuốn sách cấm này lại có nhiều điều không ngờ đến như vậy, có vẻ như mình còn quá nông cạn!”
Lâm Chính bùi ngùi không thôi.
Anh liếc nhìn chồng sách chất đống như núi bên cạnh.
Mấy ngày nay, anh đã đọc hết sách cấm của ma đạo, cũng biết không ít công pháp của ma nhân, nhưng Lâm Chính không có ý định sử dụng, dù sao những công pháp này đều làm cho kẻ địch bị thương một nghìn tự tổn thương bản thân tám trăm, quá tàn nhẫn.
Cộc cộc cộc.
Có tiếng gõ cửa.
"Ai thế?"
Lâm Chính hỏi.
"Chủ tịch Lâm, là tôi!"
Bên ngoài truyền đến giọng nói của Từ Thiên.
"Vào đi”.
Lâm Chính lấy quần áo mặc vào, nhấp một ngụm trà.
Từ Thiên đẩy cửa bước vào, vẻ mặt nghiêm túc.
"Có chuyện gì thế?"
"Chủ tịch Lâm, có người từ Long Vương Điện đến! Nói muốn gặp cậu! Tôi đã mời vào phòng tiếp khách rồi”, Từ Thiên hơi cúi đầu.
"Vậy à?"
Lâm Chính hơi nhướng mày.
Đến nhanh thật.
Nhưng anh biết tránh không được, nên phất tay nói: "Đi thôi! Đi gặp bọn họ”.
"Vâng”.
Bên trong phòng tiếp khách.
Lạch cạch!
Tách trà bị đập mạnh xuống đất.
Thư ký giật mình, liên tục lùi lại phía sau, hoảng sợ nhìn mấy người nam nữ ngồi trước mặt.
"Đồ khốn nạn! Trà này cho người uống sao? Đổi cho tôi! Đổi thành Vũ Tiền Long Tỉnh! Đừng lấy nước rửa chén lừa gạt chúng tôi!"
Một cô gái trang điểm diêm dúa loè loẹt trên người mặc đồ bó sát màu tím tức giận trợn mắt nhìn cô thư ký.
"Trong chốc lát, tôi đi đâu tìm Vũ Tiền Long Tỉnh đây”.
Thư ký khóc không ra nước mắt hỏi.
"Bảo cô đi tìm thì cô đi tìm đi! Nói nhảm cái gì!"
Cô gái tức giận, lập tức muốn đánh người.
"Tử Ngải, đừng ra tay! Người của chúng ta còn ở trong tay bọn họ, cô mà ra tay, thì mấy người Thời Vận phải làm sao?”
Người đàn ông bên cạnh ngăn cô gái lại.
Cô gái tên Tử Ngải ngừng lại, nhưng sắc mặt vẫn còn tức giận.
"Dương Hoa chẳng qua chỉ là một thế lực nhỏ, không có gì cả, lúc đi vào tôi đã liếc nhìn, nơi rách nát tả tơi này của bọn họ chỉ có một vài võ giả Dương Hoa ăn mặc vô cùng giản dị, một nơi thôn quê nghèo nàn như đất hoang thế này, cô cần gì phải gây khó khăn cho bọn họ chứ?”
Người đàn ông cười nói.
"Đúng vậy! Một đám nhà quê! Chúng nên cảm thấy vinh dự khi chúng ta ở đây!"
Tử Ngải khịt mũi, cơn giận trong mắt vẫn không giảm bớt: "Nhưng tên thần y Lâm này dám bắt người của Long Vương Điện chúng ta! Thật sự không thể tha thứ! Lát nữa tôi phải làm cho anh ta bẽ mặt! Châu Mặc, anh nhất định không được ngăn cản tôi!”
"Ra oai phủ đầu là được, nhớ kỹ, chúng ta đến đây để cứu người, cứu được người về, cô muốn làm gì thì làm”.
Châu Mặc mỉm cười nói.
"Được! Chờ anh ta đến, tôi sẽ cho anh ta hai cái bạt tai trước, để anh ta không dám khinh thường Long Vương Điện chúng ta!"
Trong mắt Tử Ngải hiện lên vẻ hung ác, khóe miệng nhếch lên, lộ ra nụ cười đểu, lẳng lặng chờ Lâm Chính đến.
Ngay lúc này.
Phù!
Một luồng khí tức bá đạo đột nhiên bao trùm toàn bộ phòng tiếp khách.
Người của Long Vương Điện đều thay đổi sắc mặt.
"Có cao thủ sắp đến!"
Châu Mặc đột nhiên đứng dậy khỏi ghế.
Người của Long Vương Điện cũng bày ra tư thế phòng thủ, tất cả đều nhìn chằm chằm cánh cửa với vẻ mặt cảnh giác.
Trong lòng Tử Ngải cũng vô cùng kinh hãi.
Khí tức này thực sự không kém gì Lục Địa Thần Tiên.
Dù chưa đạt đến cảnh giới đó nhưng cũng không thua kém!
Là người nào?
Một Dương Hoa nhỏ bé cũng có cao thủ làm người ta kinh sợ như vậy sao?
Mọi người không dám thở mạnh.
Thời gian như đóng băng.
Lạch cạch!
Lúc này, cửa phòng bị đẩy ra.
Trái tim đám người Châu Mặc, Tử Ngải đột nhiên nhảy lên, gần như lao ra khỏi cổ họng.
Đôi mắt của mọi người dán chặt vào người bước vào đầu tiên.
Là người này sao?
Khí tức bá đạo khiến cho người khác hít thở khó khăn! Nhất định phát ra từ trên cơ thể người này.
"Tôi tự giới thiệu một chút, tôi chính là thần y Lâm của Giang Thành, mấy người đều là người của Long Vương Điện sao? Không biết tìm tôi có chuyện gì?"
Lâm Chính ngồi xuống, châm một điếu thuốc, đưa mắt nhìn mọi người.
Chương 3792: Ra oai phủ đầu
Giờ khắc này, người của Long Vương Điện không dám thở mạnh.
Bọn họ đều bị khí tức này làm cho chấn động.
Thật ra bọn họ không hề biết, Lâm Chính cố tình làm thế mà thôi.
Lâm Chính biết mục đích những người này đến để làm gì, hơn nữa vừa rồi anh còn nghe được cuộc trò chuyện của đám người này.
Bởi vì điện thoại của Lâm Chính được kết nối với thiết bị giám sát trong phòng, anh biết rõ tất cả hành động và lời nói của đám người này như lòng bàn tay.
Lâm Chính lên kế hoạch từ trước để ra uy với đám người này, anh phóng ra toàn bộ khí tức, khiến bọn họ khiếp sợ.
"Anh… anh chính là thần y Lâm à?"
Giọng Tử Ngải run rẩy, âm thầm nuốt nước bọt.
"Là tôi, cô gái, cô có chuyện gì không?"
Lâm Chính nhìn chằm chằm Tử Ngải, mặt không cảm xúc hỏi.
Đôi mắt sâu thăm thẳm ấy dường như muốn nhìn thấu Tử Ngải.
Tử Ngải há to cái miệng nhỏ nhắn, nhất thời không dám phát ra âm thanh, chỉ có thể rụt cổ lui về phía sau.
Sự kiêu ngạo vừa rồi đã không còn nữa.
"Thần y Lâm! Chúng tôi tới đây là muốn anh thả Châu Thời Vận - con trai của điện chủ Tử Long Điện và tất cả những người có liên quan! Hy vọng thần y Lâm sẽ không làm khó chúng tôi”.
Châu Mặc hít một hơi thật sâu, chống lại áp lực, mở miệng nói.
"Thả bọn họ sẽ khiến tôi rất khó xử, bọn họ đã phá hủy khoa nội trú mới xây dựng của Dương Hoa chúng tôi, khiến hàng trăm bệnh nhân không còn nơi nào để đi, bây giờ Dương Hoa chúng tôi đang gấp rút xây dựng bệnh viện, chỉ cần bọn họ xây dựng xong, tôi sẽ để họ bình an vô sự trở về Long Vương Điện”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Khốn kiếp! Đấy là con trai của điện chủ Tử Long Điện chúng tôi, sao có thể làm công nhân được chứ?", một người đàn ông tức giận, đập bàn mắng.
"Sao thế? Anh xem thường công nhân à?"
Lâm Chính cau mày, khí tức tỏa ra từ trên người anh trở nên cáu kỉnh.
Áp lực của mọi người tăng lên gấp đôi.
Châu Mặc biết, lúc này tuyệt đối không được trở mặt, chỉ có thể hạ giọng: "Chủ tịch Lâm, chúng tôi không có ý đó, chỉ là… cậu chủ sinh ra đã được nuông chiều, chưa từng chịu khổ như vậy, nếu anh muốn chúng tôi bồi thường tiền tổn thất toà nhà thì hoàn toàn không thành vấn đề, chúng tôi có thể bồi thường cho anh, nhưng cậu chủ dù sao vẫn phải quay về, nếu không chúng không thể báo cáo”.
"Hơn nữa, tôi hy vọng thần y Lâm sẽ suy nghĩ cẩn thận. Cậu chủ có địa vị đặc biệt, bây giờ Điện Chủ còn chưa báo cáo chuyện này với Long Vương, nếu như Long Vương biết được, nhất định sẽ coi đây là sự sỉ nhục, một khi quấy rầy đến Long Vương, khiến cho toàn bộ cao thủ trong Long Vương Điện đều ra tay, e rằng không phải là chuyện tốt với thần y Lâm”.
Châu Mặc nói chuyện rất có chừng mực, vừa mềm vừa cứng, vừa ép vừa dụ.
Nhưng Lâm Chính rất không hài lòng.
"Cho nên, anh đang uy hiếp tôi à?"
Lâm Chính nặng nề hỏi.
"Thần y Lâm hiểu lầm rồi, tôi chẳng qua đang phân tích lợi hại”.
Châu Mặc lắc đầu nói.
"Đã như vậy thì các người cũng nên tỏ ra chút thành ý đi”.
Lâm Chính hờ hững nói: "Tiền của mười toà nhà, các người có thể chuyển thẳng vào tài khoản của Dương Hoa, chờ tiền đến, tôi sẽ thả người”.
"Cho nên bây giờ chúng tôi không thể đưa cậu chủ đi?"
Sắc mặt Châu Mặc trầm xuống.
"Tôi không phải đã nói rồi sao? Tiền đến thì mấy người có thể đưa người đi, một tay giao tiền một tay giao hàng, mấy người có hiểu quy tắc không?"
Lâm Chính khịt mũi.
“Anh…”
Tử Ngải định nổi giận, nhưng khi thấy Lâm Chính nhìn chằm chằm, cô ta lại khiếp sợ.
Châu Mặc nhắm mắt lại suy nghĩ một lúc, sau đó đi đến một bên, cầm điện thoại lên bấm số.
Một lúc sau, hắn xoay người nói: "Được! Điện chủ đồng ý, tiền có lẽ sẽ được gửi ngay! Nhưng trước đó, chúng tôi cần gặp cậu chủ!"
"Không thành vấn đề!"
Lâm Chính nhìn ra ngoài cửa sổ, bình tĩnh nói: "Đã trưa rồi, tôi đoán cậu chủ của anh đang ăn cơm ở nhà, nếu các vị không chê thì cùng tôi đi dùng cơm đi!"
Đang tải...
Chương 3793: Ăn cơm
Đám người Châu Mặc, Tử Ngải cho rằng Lâm Chính chiêu đãi bọn họ cho dù không được coi là bữa tiệc cấp nhà nước thì ít nhất cũng phải đến khách sạn năm sao sang trọng chứ?
Nhưng khi cả nhóm theo Lâm Chính đi vào nhà ăn, tất cả đều sững sờ.
Đây là một nhà ăn rất bình thường, bất kể là công nhân hay là người của Dương Hoa đều phải xếp hàng lấy cơm.
“Anh bảo chúng tôi đến đây ăn cơm hả?”
Tử Ngải trừng lớn hai mắt nhìn Lâm Chính, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.
“Có vấn đề gì sao? Bình thường tôi cũng ăn cơm ở đây đấy”.
Lâm Chính liếc nhìn cô ta nói.
Tử Ngải im lặng.
Cô ta không biết thực lực của Lâm Chính cao hơn cô ta bao nhiêu, nhưng nếu nói nhân vật lớn đều ăn cơm ở đây thì cô ta thật sự không thể nói được gì nữa.
Nhưng cô ta không hiểu.
Với thân phận và thực lực của Lâm Chính, cho dù có thua kém Long Vương Điện, nhưng muốn hưởng thụ vinh hoa phú quý không phải chỉ là chuyện nhỏ sao?
Anh cần gì phải chịu khổ ăn cơm ở đây chứ?
“Anh họ? Chị Ngải? Sao hai người lại ở đây?”
Lúc này, Châu Thời Vận đang mặc đồ lao động cùng nón bảo hộ nhìn thấy nhóm người này, lập tức mừng rỡ, cầm một chiếc bát thép còn mới chạy tới.
Người của Long Vương Điện đều sững sờ.
Người trước mặt này là Châu Thời Vận - con trai của Điện chủ ư?
“Thời Vận, cậu chịu khổ rồi!”
Châu Mặc lúng túng ra mặt, sau đó tức giận nhìn Lâm Chính: “Thần y Lâm quá đáng rồi đấy! Hành hạ Thời Vận thành như vậy! Anh thật sự không coi Long Vương Điện chúng tôi ra gì sao?”
“Tôi hành hạ hắn gì chứ? Bảo hắn dọn sạch hai khối gạch vỡ cũng gọi là hành hạ à? Vậy người của Long Vương Điện các anh hơi được nuông chiều quá rồi nhỉ?”
Lâm Chính cau mày nói.
“Anh…”
Châu Mặc cứng họng không nói lên lời.
“Anh họ, không cần nói nhiều lời vô nghĩa với hắn, các anh tới để dẫn tôi đi sao?”
Châu Thời Vận dè dặt hỏi.
“Yên tâm Thời Vận, Điện chủ sẽ lập tức giao tiền bồi thường, khoản bồi thường đến sau, chúng ta về trước đi”.
“Vậy…”
Châu Thời Vận tỏ vẻ không vui, dường như hắn nghĩ đến gì đó, vội nói: “Ôi! Anh họ, chị Ngải, mau đến bên kia lấy bát rồi xếp hàng đi!”
“Xếp hàng? Xếp hàng gì cơ?”
Mọi người đều không hiểu gì.
“Xếp hàng lấy cơm đó! Nhanh lên nhanh lên, chậm là không còn đồ ăn đâu!”
Châu Thời Vận vội nói, lập tức lấy từ cái sọt bên cạnh ra mấy cái bát, nhét vào tay mọi người.
Tất cả người của Long Vương Điện đều im lặng.
“Mau mau mau, các người đứng sau tôi, đừng để người khác chen vào”.
Châu Thời Vận nói lớn, rồi một mình đứng ở phía trước.
Đám người Tử Ngải và Châu Mặc chẳng nói câu nào, những vẫn đến đứng phía sau hắn.
“Chuyện của Thời Vận ở đây, nhất định đừng nói cho Điện chủ, tôi sợ Điện chủ không chịu được cú đả kích như vậy”.
Châu Mặc do dự nói.
Mọi người liên tục gật đầu.
Chẳng mấy chốc, mọi người đều lấy được một bát đầy cơm và thức ăn.
Đồ ăn rất sạch sẽ, bốn món một canh, chay mặn kết hợp, khiến người nhìn không thể không động đũa.
Nhưng với thói quen ăn sơn hào hải vị của người Long Vương Điện mà nói, rõ ràng những món này không có gì hấp dẫn với bọn họ.
Nhưng Châu Thời Vận lại ăn như hổ đói.
Thấy mọi người không động đũa, Châu Thời Vận không khỏi ngẩn ra.
“Anh họ, chị Ngải, các người còn thất thần làm gì vậy? Ăn đi!”, hắn thúc giục.
“Thời Vận, những thức ăn này, sao cậu ăn nổi vậy?”, cuối cùng Tử Ngải không nhẫn nhịn được, khẽ hỏi.
“Chị Ngải, khi lần đầu tiên tôi tới đây, cũng giống chị vậy, nhưng thật sự đói không chịu nổi nên ăn một miếng, chị cũng ăn thử đi, chỉ cần ăn một miếng là biết”.
Châu Thời Vận cười nói.
“Loại đồ ăn này ở Long Vương Điện chúng ta ngay cả lợn cũng không thèm ăn, nhìn xem mấy miếng màu đen này là cái gì vậy chứ? Tôi không muốn ăn!”
Tử Ngải khó chịu, hai tay khoanh trước ngực nói.
“Chị Ngải, món này ngon lắm! Tôi đảm bảo chị chưa từng ăn cái này đâu, chị nếm một miếng thử xem!”
Châu Thời Vận gắp cái thứ vừa giống nấm mà vừa không giống nấm kia, quơ quơ trước mũi Tử Ngải.
Ngay lập tức, ngửi thấy một mùi thơm phức.
Tử Ngải sửng sốt, cảm thấy mùi thơm này vô cùng hấp dẫn.
Cô ta chần chừ, thấy Châu Thời Vận nhiệt tình như vậy, lưỡng lự hết lần này đến lần khác, cuối cùng cầm lấy cái thìa trên bàn, múc một miếng nhỏ cho vào trong miệng, nhẹ nhàng nhai kỹ.
Trong nháy mắt, con ngươi Tử Ngải căng ra, cả người cứng ngắc.
Chương 3794: Chúng tôi đều ở lại
“Tử Ngải, nếu như khó ăn quá thì nhả ra đi, không thì chúng ta ra ngoài tìm khách sạn tốt để ăn”.
Châu Mặc thấy vẻ mặt kì quái của Tử Ngải, nhịn không được nói.
Nhưng Tử Ngải không trả lời hắn, nhai kỹ một lúc, nuốt đồ ăn trong miệng, lại đột nhiên múc một thìa lớn cho vào cái miệng nhỏ nhắn, hai má phình lên, đặc biệt đáng yêu.
Mọi người ngây ngẩn.
“Tử Ngải?”
Châu Mặc cau mày gọi một tiếng.
Lúc này bàn tay nhỏ của Tử Ngải ôm gò má, có vẻ vô cùng hưởng thụ, vừa nhai vừa híp mắt lại.
Cảm thấy loại đồ ăn này quả thật không thể dùng từ ngữ để miêu tả.
Lần này khiến đám người Châu Mặc càng sững sờ.
“Thế nào? Chị Ngải, ăn ngon không?”
Châu Thời Vận cười nói.
“Soạt soạt…”
Tử Ngải nói không nghe rõ, lập tức cầm lấy đôi đũa ăn không còn chút thục nữ nào.
Hoàn toàn không để ý đám người Châu Mặc.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, lại nhìn đồ ăn trong bát trước mặt, chần chừ một chút, cuối cùng cũng cầm đùa lên.
Sau khi Châu Mặc đưa đồ ăn vào miệng, cuối cùng hắn cũng hiểu vì sao Tử Ngải và Châu Thời Vận có biểu cảm như vậy.
Đồ ăn này rất đơn giản… nhưng quả thực không thể tin được!
“Đồ ăn ở nhà ăn Học viện Huyền Y Phái đều bỏ thêm nguyên liệu thuốc bắc, những nguyên liệu thuốc bắc này không chỉ khiến đồ ăn ngon hơn mà còn rất tốt cho thể chất của người tập võ như chúng ta, tôi ăn ở nhà ăn này ba ngày, thể chất đã tăng lên một bậc đó!”
Châu Thời Vận vừa cười vừa nói, một bát cơm đã hết sạch.
“Lại còn có chuyện tốt như này à? Ăn cơm mà còn có thể tăng tu vi sao?”
“Thật là khó tin…”
Mọi người kêu hô không ngừng.
Lâm Chính đang thong thả ung dung ăn cơm cùng Từ Thiên, lại tò mò nhìn về phía bên đó.
“Những người này làm gì vậy? Đột nhiên kinh động, không để người khác ăn cơm sao?”
Từ Thiên trừng mắt liếc bọn họ, thầm mắng.
“Không cần để ý bọn họ”.
Lâm Chính nhàn nhạt nói.
Đoàn người Châu Mặc cơm nước xong xuôi, lập tức bưng bát rỗng đi xếp hàng.
Sau khi hết sức vui vẻ lấy được một bát cơm, vừa ăn một miếng, lông mày nhíu lại.
“Sao bát đồ ăn thứ hai không có hương vị giống bát đầu vậy?”
“Mẹ nó, nhất định là người lấy cơm cho tôi đã lén đổi rồi!”
“Khốn kiếp, tìm hắn đi!”
Mọi người giận không nén nổi, ào ào đứng dậy.
“Ôi, mọi người đừng kích động, là thế này!”
Châu Thời Vận vội vàng đứng lên khuyên giải cho bọn họ, bất đắc dĩ nói: “Cơm có thuốc mỗi bữa nhà ăn chỉ cấp cho mỗi người một phần thôi, ăn xong sẽ không có nữa, lấy chậm cũng không còn, sở dĩ tôi bảo mọi người nhanh chóng xếp hàng là vì đồ này chỉ cung cấp số lượng hạn chế, tới trễ sẽ chỉ được ăn đồ bình thường thôi”.
“Còn có chuyện này sao?”
Mọi người tức giận bất bình.
“Lần đầu tiên tôi ăn cũng giống các người, suýt nữa cũng làm ầm ĩ lên rồi, sau nhờ Từ Thiên nói cho tôi biết nội quy, tôi mới hiểu”.
Châu Thời Vận cười nói.
Mọi người chỉ có thể bỏ qua.
Lúc này, một bóng dáng vội vội vàng vàng chạy tới nhà ăn, lập tức lao đến bên cửa lấy đồ ăn.
Châu Mặc liếc nhìn.
Rõ ràng là Tử Long Nhất!
Cả người hắn đầy tro bụi, mặt chưa rửa, mang theo một cái bát đến bên cửa lấy đồ ăn nói mấy câu, sau đó vẻ mặt thất vọng bưng đồ ăn đi.
Hiển nhiên hắn không lấy được cơm có thuốc.
“Long Nhất, bên này!”
Tử Ngải hô một tiếng.
Tử Long Nhất mới chạy tới, vô cùng kinh ngạc.
“Sao mọi người tới đây?”
Tử Long Nhất ngạc nhiên hỏi.
“Còn không phải là vì tới để đưa cậu đi sao?”
Tử Ngải tức giận nói.
“Đưa tôi đi ư?”
Vẻ mặt Tử Long Nhất trở nên kỳ quái, dường như muốn nói gì đó, nhưng lại không dám mở miệng.
“Tử Long Nhất, cậu sao vậy?”
Châu Mặc nhìn ra tâm sự của Tử Long Nhất, tò mò hỏi.
Tử Long Nhất ngồi xuống, chần chừ một lúc lâu mới thấp giọng nói: “Châu Mặc, có thể… đưa tôi đi muộn hơn không?”
“Cậu trộn xi măng đến mức nghiện rồi hả?”
Tử Ngải kinh ngạc nói.
“Không phải trộn xi măng… tôi… tôi không nỡ xa đồ ăn ở đây…”
Sắc mặt Tử Long Nhất ửng đỏ, mãi lâu sau mới nói ra.
Mọi người đều mông lung, khó tin nhìn Tử Long Nhất.
Lâm Chính ăn cơm xong thì rời khỏi nhà ăn luôn.
Chỉ cần tiền đến đúng thời gian đã định, anh cũng lười giữ lại đám người của Long Vương Điện này.
Đương nhiên, tốt nhất vẫn là không nên đắc tội đám người này, dù sao thực lực của Long Vương Điện cũng rất mạnh, không nên chọc đến.
Nhưng ngay lúc Lâm Chính chuẩn bị trở về phòng nghỉ ngơi, Châu Mặc đột nhiên dẫn người đến tìm.
“Anh Châu Mặc, đồ ăn hợp khẩu vị không?”
Lâm Chính thờ ơ nói.
“Không tệ… không tệ…”
Châu Mặc ho khan hai tiếng, hơi lúng túng nói.
“Vậy thì tốt”.
“Thần y Lâm, tôi có chuyện muốn trao đổi với anh một chút”.
“Chuyện gì anh cứ nói”.
“Là như vậy, chúng tôi cảm thấy… chuyện Thời Vận làm lần này hơi quá đáng, vì vậy chúng tôi định để cậu ta ở lại học viện các anh, để cậu xây dựng tòa bệnh viện cho các anh! Khi nào tòa bệnh viện xây xong, lúc đó sẽ đưa cậu ta trở về!”, Châu Mặc cười nói.
“Hả?”
Lâm Chính nhướng mày, không thể hiểu nói: “Cho nên ý của các anh là vừa bồi thường tiền cho tôi, vừa để Châu Thời Vận ở lại giúp tôi xây dựng bệnh viện à?”
“Chuyện lần này đều là chúng tôi sai, cho nên không chỉ có Thời Vận ở lại xây dựng bệnh viện cho anh, chúng tôi định ở lại toàn bộ để giúp anh xây bệnh viện!”
Châu Thời Vận mỉm cười nói.
“Ồ… “
Lần này lại khiến Lâm Chính khó xử rồi.
Chương 3795: Ma La Thiên
Lâm Chính không biết rốt cuộc đám Châu Thời Vận muốn giở trò gì, nhưng anh cũng không tiện từ chối.
Dù sao người ta cũng có thành ý như vậy, nếu từ chối thì chẳng phải mình là người hẹp hòi sao?
Để làm rõ ý đồ của người Long Vương Điện, Lâm Chính chỉ đành tạm thời đồng ý.
“Nếu các anh muốn ở lại thì cũng được, nhưng phải tuân thủ quy tắc ở đây. Nếu để chúng tôi phát hiện các anh gây rối phá hoại, thì không cần biết các anh có phải là người của Long Vương Điện hay không, tôi vẫn trừng phạt các anh theo quy tắc của Dương Hoa, hiểu chưa?”.
Lâm Chính nghiêm túc nói.
“Thần y Lâm đừng coi thường chúng tôi như vậy chứ! Người của Long Vương Điện chúng tôi trước giờ làm việc rất có nguyên tắc! Chuyện lần này là Châu Thời Vận lỗ mãng trước, chúng tôi muốn ở lại cũng là không muốn để anh chỉ trích Long Vương Điện chúng tôi, anh đừng nghĩ nhiều!”.
Châu Mặc hơi nhíu mày, không nhịn được nói.
“Được rồi, nếu các anh đã chân thành như vậy, thì đương nhiên tôi sẽ hậu đãi các anh. Để tôi bảo người thu dọn phòng cho các anh, các anh cứ ở lại đây đi”.
Lâm Chính bình thản nói, rồi xoay người vào phòng.
Châu Mặc lặng lẽ nhìn, khóe môi không khỏi nhếch lên, nhanh chân rời đi.
“Anh họ, sao rồi?”.
Châu Thời Vận đang ở cùng đám người Tử Ngải, thấy Châu Mặc đi tới liền hỏi.
“Thần y Lâm đồng ý rồi, chúng ta có thể ở lại đây, cho đến khi chỗ ở xây xong”, Châu Mặc gật đầu đáp.
“Anh Mặc, anh nói với thần y Lâm thật sao? Chúng ta là người của Long Vương Điện, sao có thể ở nơi xó xỉnh này chứ? Nếu đồn ra ngoài thì chẳng phải sẽ bị người ta cười cho thối mũi?”.
Tử Ngải vẫn không phục, dẩu môi tức giận nói.
“Nếu không được thì Tiểu Ngải cô về trước đi”.
Châu Mặc nói.
“Về thì về! Có ma mới thèm ở đây!”.
Tử Ngải cau có đáp.
“Thế thì tiếc quá”.
Châu Thời Vận nhếch môi cười nói: “Chị Ngải, chắc là chị không biết, thần y Lâm rất coi trọng phòng ở được phân cho chúng ta, bên trong bày đầy cây cối, đều là những loại dược vật hiếm có. Chỉ cần ngửi mùi thơm của chúng là đã có công hiệu kéo dài tuổi thọ, nâng cao thiên phú rồi”.
Tử Ngải nghe thấy thế, khuôn mặt xinh đẹp lập tức đỏ bừng lên, ấp a ấp úng nói: “Không được, chúng ta đến cùng nhau thì phải đi cùng nhau. Không đưa Thời Vận về thì tôi biết ăn nói sao với điện chủ chứ? Tôi… tôi phải ở lại!”.
Đám Châu Thời Vận nhìn cô ta với ánh mắt chế giễu, khiến cô ta rất lúng túng.
“Long Vương Điện chúng ta chỉ biết sát phạt không hiểu y thuật, cả điện chỉ có Long Vương tinh thông y đạo, nhưng kiểu dùng dược vật trong mọi mặt của cuộc sống để cải thiện thể chất, nâng cao thiên phú như thần y Lâm thì quả thực hiếm có, cứ coi như đây là một cơ hội đi”.
Châu Mặc mỉm cười nói.
“Anh nói đúng!”.
“Chỉ có điều… phải ăn nói sao với điện chủ đây?”.
Có người hỏi.
“Việc này…”
Châu Mặc nhíu mày, bắt đầu suy tư.
Châu Thời Vận chạy đến đây đã khiến điện chủ nổi giận đùng đùng, nếu để bà ta biết bọn họ cùng đến đây thì e là sẽ tức chết mất…
Đúng lúc mọi người đang suy nghĩ đối sách.
Rè rè rè…
Điện thoại của Châu Mặc rung lên.
Là điện thoại của Tử Long Điện gọi tới.
“Anh Mặc…”
Tử Ngải kêu lên.
Châu Mặc ra hiệu cho bọn họ im lặng, rồi ấn nút nghe.
“Sư phụ”.
Châu Mặc cung kính nói với màn hình.
“Thời Vận đâu?”, điện chủ Tử Long Điện lạnh lùng nói.
“Mẹ, con đây ạ!”.
Châu Thời Vận lập tức ghé sát màn hình, chiếc mũ bảo hiểm to đùng vô cùng chói mắt.
“Con…”
Khuôn mặt vừa rồi còn lạnh như băng của điện chủ Tử Long Điện lại bừng bừng lửa giận.
Châu Mặc thấy tình hình không ổn, lập tức đẩy Châu Thời Vận ra, nhỏ giọng nói: “Điện chủ, Thời Vận vẫn bình yên vô sự, người cứ yên tâm, thần y Lâm không có ý làm khó cậu ấy đâu”.
“Nếu vậy thì mau đưa nó về đi, tôi phải trừng phạt nó!”.
Điện chủ Tử Long Điện tức giận nói.
“Vâng… Nhưng điện chủ, chắc là bọn con muộn chút mới về Long Vương Điện được”.
Châu Mặc nhỏ giọng đáp.
“Tại sao?”.
Điện chủ Tử Long Điện nhíu mày, giọng nói có vẻ rất không vui.
Châu Mặc chần chừ một chút rồi dè dặt nói: “Có khả năng bọn con… phát hiện ra tung tích của người Ma La Thiên ở Giang Thành…”
“Thật không?”.
Điện chủ Tử Long Điện biến sắc, trầm giọng quát: “Nếu thế thì các cậu mau về đi, tôi sẽ báo ngay chuyện này với Long Vương, mời thất đại thần soái của Long Vương hỏa tốc đến Giang Thành, bắt người của Ma La Thiên!”.
“Điện chủ, không được, bọn con chỉ đoán mò thôi chứ chưa chắc chắn, nên tạm thời đừng làm kinh động đến Long Vương. Chờ bọn con chắc chắn người của Ma La Thiên xuất hiện ở Giang Thành thì báo cáo với người cũng không muộn!”.
“Ồ?”.
Điện chủ Tử Long Điện tỏ vẻ nghi hoặc, dường như đang suy nghĩ gì đó, một lát sau mới bình thản đáp: “Nếu vậy thì cậu cứ điều tra trước đi, sau khi chắc chắn thì báo với tôi”.
“Tuân lệnh!”.
“Phải thật cẩn thận, trông chừng Thời Vận cho tôi!”.
Điện chủ Tử Long Điện nói đầy thâm ý rồi tắt video.
“Không tệ! Rất tốt!"
Lâm Chính ngồi xếp bằng trong phòng bỗng mở mắt ra, thở hắt một hơi, lúc này anh cảm thấy cả người trở nên thăng hoa, đặc biệt khác thường.
“Không ngờ trong cuốn sách cấm này lại có nhiều điều không ngờ đến như vậy, có vẻ như mình còn quá nông cạn!”
Lâm Chính bùi ngùi không thôi.
Anh liếc nhìn chồng sách chất đống như núi bên cạnh.
Mấy ngày nay, anh đã đọc hết sách cấm của ma đạo, cũng biết không ít công pháp của ma nhân, nhưng Lâm Chính không có ý định sử dụng, dù sao những công pháp này đều làm cho kẻ địch bị thương một nghìn tự tổn thương bản thân tám trăm, quá tàn nhẫn.
Cộc cộc cộc.
Có tiếng gõ cửa.
"Ai thế?"
Lâm Chính hỏi.
"Chủ tịch Lâm, là tôi!"
Bên ngoài truyền đến giọng nói của Từ Thiên.
"Vào đi”.
Lâm Chính lấy quần áo mặc vào, nhấp một ngụm trà.
Từ Thiên đẩy cửa bước vào, vẻ mặt nghiêm túc.
"Có chuyện gì thế?"
"Chủ tịch Lâm, có người từ Long Vương Điện đến! Nói muốn gặp cậu! Tôi đã mời vào phòng tiếp khách rồi”, Từ Thiên hơi cúi đầu.
"Vậy à?"
Lâm Chính hơi nhướng mày.
Đến nhanh thật.
Nhưng anh biết tránh không được, nên phất tay nói: "Đi thôi! Đi gặp bọn họ”.
"Vâng”.
Bên trong phòng tiếp khách.
Lạch cạch!
Tách trà bị đập mạnh xuống đất.
Thư ký giật mình, liên tục lùi lại phía sau, hoảng sợ nhìn mấy người nam nữ ngồi trước mặt.
"Đồ khốn nạn! Trà này cho người uống sao? Đổi cho tôi! Đổi thành Vũ Tiền Long Tỉnh! Đừng lấy nước rửa chén lừa gạt chúng tôi!"
Một cô gái trang điểm diêm dúa loè loẹt trên người mặc đồ bó sát màu tím tức giận trợn mắt nhìn cô thư ký.
"Trong chốc lát, tôi đi đâu tìm Vũ Tiền Long Tỉnh đây”.
Thư ký khóc không ra nước mắt hỏi.
"Bảo cô đi tìm thì cô đi tìm đi! Nói nhảm cái gì!"
Cô gái tức giận, lập tức muốn đánh người.
"Tử Ngải, đừng ra tay! Người của chúng ta còn ở trong tay bọn họ, cô mà ra tay, thì mấy người Thời Vận phải làm sao?”
Người đàn ông bên cạnh ngăn cô gái lại.
Cô gái tên Tử Ngải ngừng lại, nhưng sắc mặt vẫn còn tức giận.
"Dương Hoa chẳng qua chỉ là một thế lực nhỏ, không có gì cả, lúc đi vào tôi đã liếc nhìn, nơi rách nát tả tơi này của bọn họ chỉ có một vài võ giả Dương Hoa ăn mặc vô cùng giản dị, một nơi thôn quê nghèo nàn như đất hoang thế này, cô cần gì phải gây khó khăn cho bọn họ chứ?”
Người đàn ông cười nói.
"Đúng vậy! Một đám nhà quê! Chúng nên cảm thấy vinh dự khi chúng ta ở đây!"
Tử Ngải khịt mũi, cơn giận trong mắt vẫn không giảm bớt: "Nhưng tên thần y Lâm này dám bắt người của Long Vương Điện chúng ta! Thật sự không thể tha thứ! Lát nữa tôi phải làm cho anh ta bẽ mặt! Châu Mặc, anh nhất định không được ngăn cản tôi!”
"Ra oai phủ đầu là được, nhớ kỹ, chúng ta đến đây để cứu người, cứu được người về, cô muốn làm gì thì làm”.
Châu Mặc mỉm cười nói.
"Được! Chờ anh ta đến, tôi sẽ cho anh ta hai cái bạt tai trước, để anh ta không dám khinh thường Long Vương Điện chúng ta!"
Trong mắt Tử Ngải hiện lên vẻ hung ác, khóe miệng nhếch lên, lộ ra nụ cười đểu, lẳng lặng chờ Lâm Chính đến.
Ngay lúc này.
Phù!
Một luồng khí tức bá đạo đột nhiên bao trùm toàn bộ phòng tiếp khách.
Người của Long Vương Điện đều thay đổi sắc mặt.
"Có cao thủ sắp đến!"
Châu Mặc đột nhiên đứng dậy khỏi ghế.
Người của Long Vương Điện cũng bày ra tư thế phòng thủ, tất cả đều nhìn chằm chằm cánh cửa với vẻ mặt cảnh giác.
Trong lòng Tử Ngải cũng vô cùng kinh hãi.
Khí tức này thực sự không kém gì Lục Địa Thần Tiên.
Dù chưa đạt đến cảnh giới đó nhưng cũng không thua kém!
Là người nào?
Một Dương Hoa nhỏ bé cũng có cao thủ làm người ta kinh sợ như vậy sao?
Mọi người không dám thở mạnh.
Thời gian như đóng băng.
Lạch cạch!
Lúc này, cửa phòng bị đẩy ra.
Trái tim đám người Châu Mặc, Tử Ngải đột nhiên nhảy lên, gần như lao ra khỏi cổ họng.
Đôi mắt của mọi người dán chặt vào người bước vào đầu tiên.
Là người này sao?
Khí tức bá đạo khiến cho người khác hít thở khó khăn! Nhất định phát ra từ trên cơ thể người này.
"Tôi tự giới thiệu một chút, tôi chính là thần y Lâm của Giang Thành, mấy người đều là người của Long Vương Điện sao? Không biết tìm tôi có chuyện gì?"
Lâm Chính ngồi xuống, châm một điếu thuốc, đưa mắt nhìn mọi người.
Chương 3792: Ra oai phủ đầu
Giờ khắc này, người của Long Vương Điện không dám thở mạnh.
Bọn họ đều bị khí tức này làm cho chấn động.
Thật ra bọn họ không hề biết, Lâm Chính cố tình làm thế mà thôi.
Lâm Chính biết mục đích những người này đến để làm gì, hơn nữa vừa rồi anh còn nghe được cuộc trò chuyện của đám người này.
Bởi vì điện thoại của Lâm Chính được kết nối với thiết bị giám sát trong phòng, anh biết rõ tất cả hành động và lời nói của đám người này như lòng bàn tay.
Lâm Chính lên kế hoạch từ trước để ra uy với đám người này, anh phóng ra toàn bộ khí tức, khiến bọn họ khiếp sợ.
"Anh… anh chính là thần y Lâm à?"
Giọng Tử Ngải run rẩy, âm thầm nuốt nước bọt.
"Là tôi, cô gái, cô có chuyện gì không?"
Lâm Chính nhìn chằm chằm Tử Ngải, mặt không cảm xúc hỏi.
Đôi mắt sâu thăm thẳm ấy dường như muốn nhìn thấu Tử Ngải.
Tử Ngải há to cái miệng nhỏ nhắn, nhất thời không dám phát ra âm thanh, chỉ có thể rụt cổ lui về phía sau.
Sự kiêu ngạo vừa rồi đã không còn nữa.
"Thần y Lâm! Chúng tôi tới đây là muốn anh thả Châu Thời Vận - con trai của điện chủ Tử Long Điện và tất cả những người có liên quan! Hy vọng thần y Lâm sẽ không làm khó chúng tôi”.
Châu Mặc hít một hơi thật sâu, chống lại áp lực, mở miệng nói.
"Thả bọn họ sẽ khiến tôi rất khó xử, bọn họ đã phá hủy khoa nội trú mới xây dựng của Dương Hoa chúng tôi, khiến hàng trăm bệnh nhân không còn nơi nào để đi, bây giờ Dương Hoa chúng tôi đang gấp rút xây dựng bệnh viện, chỉ cần bọn họ xây dựng xong, tôi sẽ để họ bình an vô sự trở về Long Vương Điện”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Khốn kiếp! Đấy là con trai của điện chủ Tử Long Điện chúng tôi, sao có thể làm công nhân được chứ?", một người đàn ông tức giận, đập bàn mắng.
"Sao thế? Anh xem thường công nhân à?"
Lâm Chính cau mày, khí tức tỏa ra từ trên người anh trở nên cáu kỉnh.
Áp lực của mọi người tăng lên gấp đôi.
Châu Mặc biết, lúc này tuyệt đối không được trở mặt, chỉ có thể hạ giọng: "Chủ tịch Lâm, chúng tôi không có ý đó, chỉ là… cậu chủ sinh ra đã được nuông chiều, chưa từng chịu khổ như vậy, nếu anh muốn chúng tôi bồi thường tiền tổn thất toà nhà thì hoàn toàn không thành vấn đề, chúng tôi có thể bồi thường cho anh, nhưng cậu chủ dù sao vẫn phải quay về, nếu không chúng không thể báo cáo”.
"Hơn nữa, tôi hy vọng thần y Lâm sẽ suy nghĩ cẩn thận. Cậu chủ có địa vị đặc biệt, bây giờ Điện Chủ còn chưa báo cáo chuyện này với Long Vương, nếu như Long Vương biết được, nhất định sẽ coi đây là sự sỉ nhục, một khi quấy rầy đến Long Vương, khiến cho toàn bộ cao thủ trong Long Vương Điện đều ra tay, e rằng không phải là chuyện tốt với thần y Lâm”.
Châu Mặc nói chuyện rất có chừng mực, vừa mềm vừa cứng, vừa ép vừa dụ.
Nhưng Lâm Chính rất không hài lòng.
"Cho nên, anh đang uy hiếp tôi à?"
Lâm Chính nặng nề hỏi.
"Thần y Lâm hiểu lầm rồi, tôi chẳng qua đang phân tích lợi hại”.
Châu Mặc lắc đầu nói.
"Đã như vậy thì các người cũng nên tỏ ra chút thành ý đi”.
Lâm Chính hờ hững nói: "Tiền của mười toà nhà, các người có thể chuyển thẳng vào tài khoản của Dương Hoa, chờ tiền đến, tôi sẽ thả người”.
"Cho nên bây giờ chúng tôi không thể đưa cậu chủ đi?"
Sắc mặt Châu Mặc trầm xuống.
"Tôi không phải đã nói rồi sao? Tiền đến thì mấy người có thể đưa người đi, một tay giao tiền một tay giao hàng, mấy người có hiểu quy tắc không?"
Lâm Chính khịt mũi.
“Anh…”
Tử Ngải định nổi giận, nhưng khi thấy Lâm Chính nhìn chằm chằm, cô ta lại khiếp sợ.
Châu Mặc nhắm mắt lại suy nghĩ một lúc, sau đó đi đến một bên, cầm điện thoại lên bấm số.
Một lúc sau, hắn xoay người nói: "Được! Điện chủ đồng ý, tiền có lẽ sẽ được gửi ngay! Nhưng trước đó, chúng tôi cần gặp cậu chủ!"
"Không thành vấn đề!"
Lâm Chính nhìn ra ngoài cửa sổ, bình tĩnh nói: "Đã trưa rồi, tôi đoán cậu chủ của anh đang ăn cơm ở nhà, nếu các vị không chê thì cùng tôi đi dùng cơm đi!"
Đang tải...
Chương 3793: Ăn cơm
Đám người Châu Mặc, Tử Ngải cho rằng Lâm Chính chiêu đãi bọn họ cho dù không được coi là bữa tiệc cấp nhà nước thì ít nhất cũng phải đến khách sạn năm sao sang trọng chứ?
Nhưng khi cả nhóm theo Lâm Chính đi vào nhà ăn, tất cả đều sững sờ.
Đây là một nhà ăn rất bình thường, bất kể là công nhân hay là người của Dương Hoa đều phải xếp hàng lấy cơm.
“Anh bảo chúng tôi đến đây ăn cơm hả?”
Tử Ngải trừng lớn hai mắt nhìn Lâm Chính, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.
“Có vấn đề gì sao? Bình thường tôi cũng ăn cơm ở đây đấy”.
Lâm Chính liếc nhìn cô ta nói.
Tử Ngải im lặng.
Cô ta không biết thực lực của Lâm Chính cao hơn cô ta bao nhiêu, nhưng nếu nói nhân vật lớn đều ăn cơm ở đây thì cô ta thật sự không thể nói được gì nữa.
Nhưng cô ta không hiểu.
Với thân phận và thực lực của Lâm Chính, cho dù có thua kém Long Vương Điện, nhưng muốn hưởng thụ vinh hoa phú quý không phải chỉ là chuyện nhỏ sao?
Anh cần gì phải chịu khổ ăn cơm ở đây chứ?
“Anh họ? Chị Ngải? Sao hai người lại ở đây?”
Lúc này, Châu Thời Vận đang mặc đồ lao động cùng nón bảo hộ nhìn thấy nhóm người này, lập tức mừng rỡ, cầm một chiếc bát thép còn mới chạy tới.
Người của Long Vương Điện đều sững sờ.
Người trước mặt này là Châu Thời Vận - con trai của Điện chủ ư?
“Thời Vận, cậu chịu khổ rồi!”
Châu Mặc lúng túng ra mặt, sau đó tức giận nhìn Lâm Chính: “Thần y Lâm quá đáng rồi đấy! Hành hạ Thời Vận thành như vậy! Anh thật sự không coi Long Vương Điện chúng tôi ra gì sao?”
“Tôi hành hạ hắn gì chứ? Bảo hắn dọn sạch hai khối gạch vỡ cũng gọi là hành hạ à? Vậy người của Long Vương Điện các anh hơi được nuông chiều quá rồi nhỉ?”
Lâm Chính cau mày nói.
“Anh…”
Châu Mặc cứng họng không nói lên lời.
“Anh họ, không cần nói nhiều lời vô nghĩa với hắn, các anh tới để dẫn tôi đi sao?”
Châu Thời Vận dè dặt hỏi.
“Yên tâm Thời Vận, Điện chủ sẽ lập tức giao tiền bồi thường, khoản bồi thường đến sau, chúng ta về trước đi”.
“Vậy…”
Châu Thời Vận tỏ vẻ không vui, dường như hắn nghĩ đến gì đó, vội nói: “Ôi! Anh họ, chị Ngải, mau đến bên kia lấy bát rồi xếp hàng đi!”
“Xếp hàng? Xếp hàng gì cơ?”
Mọi người đều không hiểu gì.
“Xếp hàng lấy cơm đó! Nhanh lên nhanh lên, chậm là không còn đồ ăn đâu!”
Châu Thời Vận vội nói, lập tức lấy từ cái sọt bên cạnh ra mấy cái bát, nhét vào tay mọi người.
Tất cả người của Long Vương Điện đều im lặng.
“Mau mau mau, các người đứng sau tôi, đừng để người khác chen vào”.
Châu Thời Vận nói lớn, rồi một mình đứng ở phía trước.
Đám người Tử Ngải và Châu Mặc chẳng nói câu nào, những vẫn đến đứng phía sau hắn.
“Chuyện của Thời Vận ở đây, nhất định đừng nói cho Điện chủ, tôi sợ Điện chủ không chịu được cú đả kích như vậy”.
Châu Mặc do dự nói.
Mọi người liên tục gật đầu.
Chẳng mấy chốc, mọi người đều lấy được một bát đầy cơm và thức ăn.
Đồ ăn rất sạch sẽ, bốn món một canh, chay mặn kết hợp, khiến người nhìn không thể không động đũa.
Nhưng với thói quen ăn sơn hào hải vị của người Long Vương Điện mà nói, rõ ràng những món này không có gì hấp dẫn với bọn họ.
Nhưng Châu Thời Vận lại ăn như hổ đói.
Thấy mọi người không động đũa, Châu Thời Vận không khỏi ngẩn ra.
“Anh họ, chị Ngải, các người còn thất thần làm gì vậy? Ăn đi!”, hắn thúc giục.
“Thời Vận, những thức ăn này, sao cậu ăn nổi vậy?”, cuối cùng Tử Ngải không nhẫn nhịn được, khẽ hỏi.
“Chị Ngải, khi lần đầu tiên tôi tới đây, cũng giống chị vậy, nhưng thật sự đói không chịu nổi nên ăn một miếng, chị cũng ăn thử đi, chỉ cần ăn một miếng là biết”.
Châu Thời Vận cười nói.
“Loại đồ ăn này ở Long Vương Điện chúng ta ngay cả lợn cũng không thèm ăn, nhìn xem mấy miếng màu đen này là cái gì vậy chứ? Tôi không muốn ăn!”
Tử Ngải khó chịu, hai tay khoanh trước ngực nói.
“Chị Ngải, món này ngon lắm! Tôi đảm bảo chị chưa từng ăn cái này đâu, chị nếm một miếng thử xem!”
Châu Thời Vận gắp cái thứ vừa giống nấm mà vừa không giống nấm kia, quơ quơ trước mũi Tử Ngải.
Ngay lập tức, ngửi thấy một mùi thơm phức.
Tử Ngải sửng sốt, cảm thấy mùi thơm này vô cùng hấp dẫn.
Cô ta chần chừ, thấy Châu Thời Vận nhiệt tình như vậy, lưỡng lự hết lần này đến lần khác, cuối cùng cầm lấy cái thìa trên bàn, múc một miếng nhỏ cho vào trong miệng, nhẹ nhàng nhai kỹ.
Trong nháy mắt, con ngươi Tử Ngải căng ra, cả người cứng ngắc.
Chương 3794: Chúng tôi đều ở lại
“Tử Ngải, nếu như khó ăn quá thì nhả ra đi, không thì chúng ta ra ngoài tìm khách sạn tốt để ăn”.
Châu Mặc thấy vẻ mặt kì quái của Tử Ngải, nhịn không được nói.
Nhưng Tử Ngải không trả lời hắn, nhai kỹ một lúc, nuốt đồ ăn trong miệng, lại đột nhiên múc một thìa lớn cho vào cái miệng nhỏ nhắn, hai má phình lên, đặc biệt đáng yêu.
Mọi người ngây ngẩn.
“Tử Ngải?”
Châu Mặc cau mày gọi một tiếng.
Lúc này bàn tay nhỏ của Tử Ngải ôm gò má, có vẻ vô cùng hưởng thụ, vừa nhai vừa híp mắt lại.
Cảm thấy loại đồ ăn này quả thật không thể dùng từ ngữ để miêu tả.
Lần này khiến đám người Châu Mặc càng sững sờ.
“Thế nào? Chị Ngải, ăn ngon không?”
Châu Thời Vận cười nói.
“Soạt soạt…”
Tử Ngải nói không nghe rõ, lập tức cầm lấy đôi đũa ăn không còn chút thục nữ nào.
Hoàn toàn không để ý đám người Châu Mặc.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, lại nhìn đồ ăn trong bát trước mặt, chần chừ một chút, cuối cùng cũng cầm đùa lên.
Sau khi Châu Mặc đưa đồ ăn vào miệng, cuối cùng hắn cũng hiểu vì sao Tử Ngải và Châu Thời Vận có biểu cảm như vậy.
Đồ ăn này rất đơn giản… nhưng quả thực không thể tin được!
“Đồ ăn ở nhà ăn Học viện Huyền Y Phái đều bỏ thêm nguyên liệu thuốc bắc, những nguyên liệu thuốc bắc này không chỉ khiến đồ ăn ngon hơn mà còn rất tốt cho thể chất của người tập võ như chúng ta, tôi ăn ở nhà ăn này ba ngày, thể chất đã tăng lên một bậc đó!”
Châu Thời Vận vừa cười vừa nói, một bát cơm đã hết sạch.
“Lại còn có chuyện tốt như này à? Ăn cơm mà còn có thể tăng tu vi sao?”
“Thật là khó tin…”
Mọi người kêu hô không ngừng.
Lâm Chính đang thong thả ung dung ăn cơm cùng Từ Thiên, lại tò mò nhìn về phía bên đó.
“Những người này làm gì vậy? Đột nhiên kinh động, không để người khác ăn cơm sao?”
Từ Thiên trừng mắt liếc bọn họ, thầm mắng.
“Không cần để ý bọn họ”.
Lâm Chính nhàn nhạt nói.
Đoàn người Châu Mặc cơm nước xong xuôi, lập tức bưng bát rỗng đi xếp hàng.
Sau khi hết sức vui vẻ lấy được một bát cơm, vừa ăn một miếng, lông mày nhíu lại.
“Sao bát đồ ăn thứ hai không có hương vị giống bát đầu vậy?”
“Mẹ nó, nhất định là người lấy cơm cho tôi đã lén đổi rồi!”
“Khốn kiếp, tìm hắn đi!”
Mọi người giận không nén nổi, ào ào đứng dậy.
“Ôi, mọi người đừng kích động, là thế này!”
Châu Thời Vận vội vàng đứng lên khuyên giải cho bọn họ, bất đắc dĩ nói: “Cơm có thuốc mỗi bữa nhà ăn chỉ cấp cho mỗi người một phần thôi, ăn xong sẽ không có nữa, lấy chậm cũng không còn, sở dĩ tôi bảo mọi người nhanh chóng xếp hàng là vì đồ này chỉ cung cấp số lượng hạn chế, tới trễ sẽ chỉ được ăn đồ bình thường thôi”.
“Còn có chuyện này sao?”
Mọi người tức giận bất bình.
“Lần đầu tiên tôi ăn cũng giống các người, suýt nữa cũng làm ầm ĩ lên rồi, sau nhờ Từ Thiên nói cho tôi biết nội quy, tôi mới hiểu”.
Châu Thời Vận cười nói.
Mọi người chỉ có thể bỏ qua.
Lúc này, một bóng dáng vội vội vàng vàng chạy tới nhà ăn, lập tức lao đến bên cửa lấy đồ ăn.
Châu Mặc liếc nhìn.
Rõ ràng là Tử Long Nhất!
Cả người hắn đầy tro bụi, mặt chưa rửa, mang theo một cái bát đến bên cửa lấy đồ ăn nói mấy câu, sau đó vẻ mặt thất vọng bưng đồ ăn đi.
Hiển nhiên hắn không lấy được cơm có thuốc.
“Long Nhất, bên này!”
Tử Ngải hô một tiếng.
Tử Long Nhất mới chạy tới, vô cùng kinh ngạc.
“Sao mọi người tới đây?”
Tử Long Nhất ngạc nhiên hỏi.
“Còn không phải là vì tới để đưa cậu đi sao?”
Tử Ngải tức giận nói.
“Đưa tôi đi ư?”
Vẻ mặt Tử Long Nhất trở nên kỳ quái, dường như muốn nói gì đó, nhưng lại không dám mở miệng.
“Tử Long Nhất, cậu sao vậy?”
Châu Mặc nhìn ra tâm sự của Tử Long Nhất, tò mò hỏi.
Tử Long Nhất ngồi xuống, chần chừ một lúc lâu mới thấp giọng nói: “Châu Mặc, có thể… đưa tôi đi muộn hơn không?”
“Cậu trộn xi măng đến mức nghiện rồi hả?”
Tử Ngải kinh ngạc nói.
“Không phải trộn xi măng… tôi… tôi không nỡ xa đồ ăn ở đây…”
Sắc mặt Tử Long Nhất ửng đỏ, mãi lâu sau mới nói ra.
Mọi người đều mông lung, khó tin nhìn Tử Long Nhất.
Lâm Chính ăn cơm xong thì rời khỏi nhà ăn luôn.
Chỉ cần tiền đến đúng thời gian đã định, anh cũng lười giữ lại đám người của Long Vương Điện này.
Đương nhiên, tốt nhất vẫn là không nên đắc tội đám người này, dù sao thực lực của Long Vương Điện cũng rất mạnh, không nên chọc đến.
Nhưng ngay lúc Lâm Chính chuẩn bị trở về phòng nghỉ ngơi, Châu Mặc đột nhiên dẫn người đến tìm.
“Anh Châu Mặc, đồ ăn hợp khẩu vị không?”
Lâm Chính thờ ơ nói.
“Không tệ… không tệ…”
Châu Mặc ho khan hai tiếng, hơi lúng túng nói.
“Vậy thì tốt”.
“Thần y Lâm, tôi có chuyện muốn trao đổi với anh một chút”.
“Chuyện gì anh cứ nói”.
“Là như vậy, chúng tôi cảm thấy… chuyện Thời Vận làm lần này hơi quá đáng, vì vậy chúng tôi định để cậu ta ở lại học viện các anh, để cậu xây dựng tòa bệnh viện cho các anh! Khi nào tòa bệnh viện xây xong, lúc đó sẽ đưa cậu ta trở về!”, Châu Mặc cười nói.
“Hả?”
Lâm Chính nhướng mày, không thể hiểu nói: “Cho nên ý của các anh là vừa bồi thường tiền cho tôi, vừa để Châu Thời Vận ở lại giúp tôi xây dựng bệnh viện à?”
“Chuyện lần này đều là chúng tôi sai, cho nên không chỉ có Thời Vận ở lại xây dựng bệnh viện cho anh, chúng tôi định ở lại toàn bộ để giúp anh xây bệnh viện!”
Châu Thời Vận mỉm cười nói.
“Ồ… “
Lần này lại khiến Lâm Chính khó xử rồi.
Chương 3795: Ma La Thiên
Lâm Chính không biết rốt cuộc đám Châu Thời Vận muốn giở trò gì, nhưng anh cũng không tiện từ chối.
Dù sao người ta cũng có thành ý như vậy, nếu từ chối thì chẳng phải mình là người hẹp hòi sao?
Để làm rõ ý đồ của người Long Vương Điện, Lâm Chính chỉ đành tạm thời đồng ý.
“Nếu các anh muốn ở lại thì cũng được, nhưng phải tuân thủ quy tắc ở đây. Nếu để chúng tôi phát hiện các anh gây rối phá hoại, thì không cần biết các anh có phải là người của Long Vương Điện hay không, tôi vẫn trừng phạt các anh theo quy tắc của Dương Hoa, hiểu chưa?”.
Lâm Chính nghiêm túc nói.
“Thần y Lâm đừng coi thường chúng tôi như vậy chứ! Người của Long Vương Điện chúng tôi trước giờ làm việc rất có nguyên tắc! Chuyện lần này là Châu Thời Vận lỗ mãng trước, chúng tôi muốn ở lại cũng là không muốn để anh chỉ trích Long Vương Điện chúng tôi, anh đừng nghĩ nhiều!”.
Châu Mặc hơi nhíu mày, không nhịn được nói.
“Được rồi, nếu các anh đã chân thành như vậy, thì đương nhiên tôi sẽ hậu đãi các anh. Để tôi bảo người thu dọn phòng cho các anh, các anh cứ ở lại đây đi”.
Lâm Chính bình thản nói, rồi xoay người vào phòng.
Châu Mặc lặng lẽ nhìn, khóe môi không khỏi nhếch lên, nhanh chân rời đi.
“Anh họ, sao rồi?”.
Châu Thời Vận đang ở cùng đám người Tử Ngải, thấy Châu Mặc đi tới liền hỏi.
“Thần y Lâm đồng ý rồi, chúng ta có thể ở lại đây, cho đến khi chỗ ở xây xong”, Châu Mặc gật đầu đáp.
“Anh Mặc, anh nói với thần y Lâm thật sao? Chúng ta là người của Long Vương Điện, sao có thể ở nơi xó xỉnh này chứ? Nếu đồn ra ngoài thì chẳng phải sẽ bị người ta cười cho thối mũi?”.
Tử Ngải vẫn không phục, dẩu môi tức giận nói.
“Nếu không được thì Tiểu Ngải cô về trước đi”.
Châu Mặc nói.
“Về thì về! Có ma mới thèm ở đây!”.
Tử Ngải cau có đáp.
“Thế thì tiếc quá”.
Châu Thời Vận nhếch môi cười nói: “Chị Ngải, chắc là chị không biết, thần y Lâm rất coi trọng phòng ở được phân cho chúng ta, bên trong bày đầy cây cối, đều là những loại dược vật hiếm có. Chỉ cần ngửi mùi thơm của chúng là đã có công hiệu kéo dài tuổi thọ, nâng cao thiên phú rồi”.
Tử Ngải nghe thấy thế, khuôn mặt xinh đẹp lập tức đỏ bừng lên, ấp a ấp úng nói: “Không được, chúng ta đến cùng nhau thì phải đi cùng nhau. Không đưa Thời Vận về thì tôi biết ăn nói sao với điện chủ chứ? Tôi… tôi phải ở lại!”.
Đám Châu Thời Vận nhìn cô ta với ánh mắt chế giễu, khiến cô ta rất lúng túng.
“Long Vương Điện chúng ta chỉ biết sát phạt không hiểu y thuật, cả điện chỉ có Long Vương tinh thông y đạo, nhưng kiểu dùng dược vật trong mọi mặt của cuộc sống để cải thiện thể chất, nâng cao thiên phú như thần y Lâm thì quả thực hiếm có, cứ coi như đây là một cơ hội đi”.
Châu Mặc mỉm cười nói.
“Anh nói đúng!”.
“Chỉ có điều… phải ăn nói sao với điện chủ đây?”.
Có người hỏi.
“Việc này…”
Châu Mặc nhíu mày, bắt đầu suy tư.
Châu Thời Vận chạy đến đây đã khiến điện chủ nổi giận đùng đùng, nếu để bà ta biết bọn họ cùng đến đây thì e là sẽ tức chết mất…
Đúng lúc mọi người đang suy nghĩ đối sách.
Rè rè rè…
Điện thoại của Châu Mặc rung lên.
Là điện thoại của Tử Long Điện gọi tới.
“Anh Mặc…”
Tử Ngải kêu lên.
Châu Mặc ra hiệu cho bọn họ im lặng, rồi ấn nút nghe.
“Sư phụ”.
Châu Mặc cung kính nói với màn hình.
“Thời Vận đâu?”, điện chủ Tử Long Điện lạnh lùng nói.
“Mẹ, con đây ạ!”.
Châu Thời Vận lập tức ghé sát màn hình, chiếc mũ bảo hiểm to đùng vô cùng chói mắt.
“Con…”
Khuôn mặt vừa rồi còn lạnh như băng của điện chủ Tử Long Điện lại bừng bừng lửa giận.
Châu Mặc thấy tình hình không ổn, lập tức đẩy Châu Thời Vận ra, nhỏ giọng nói: “Điện chủ, Thời Vận vẫn bình yên vô sự, người cứ yên tâm, thần y Lâm không có ý làm khó cậu ấy đâu”.
“Nếu vậy thì mau đưa nó về đi, tôi phải trừng phạt nó!”.
Điện chủ Tử Long Điện tức giận nói.
“Vâng… Nhưng điện chủ, chắc là bọn con muộn chút mới về Long Vương Điện được”.
Châu Mặc nhỏ giọng đáp.
“Tại sao?”.
Điện chủ Tử Long Điện nhíu mày, giọng nói có vẻ rất không vui.
Châu Mặc chần chừ một chút rồi dè dặt nói: “Có khả năng bọn con… phát hiện ra tung tích của người Ma La Thiên ở Giang Thành…”
“Thật không?”.
Điện chủ Tử Long Điện biến sắc, trầm giọng quát: “Nếu thế thì các cậu mau về đi, tôi sẽ báo ngay chuyện này với Long Vương, mời thất đại thần soái của Long Vương hỏa tốc đến Giang Thành, bắt người của Ma La Thiên!”.
“Điện chủ, không được, bọn con chỉ đoán mò thôi chứ chưa chắc chắn, nên tạm thời đừng làm kinh động đến Long Vương. Chờ bọn con chắc chắn người của Ma La Thiên xuất hiện ở Giang Thành thì báo cáo với người cũng không muộn!”.
“Ồ?”.
Điện chủ Tử Long Điện tỏ vẻ nghi hoặc, dường như đang suy nghĩ gì đó, một lát sau mới bình thản đáp: “Nếu vậy thì cậu cứ điều tra trước đi, sau khi chắc chắn thì báo với tôi”.
“Tuân lệnh!”.
“Phải thật cẩn thận, trông chừng Thời Vận cho tôi!”.
Điện chủ Tử Long Điện nói đầy thâm ý rồi tắt video.