-
Chương 3786-3790
Chương 3786: Là ai làm nổ?
Mấy ngày nay Lâm Chính vốn đang nghiên cứu sách cấm của Thiên Ma Đạo ở trong phòng, nhưng từ khi chuyện anh tiêu diệt Thiên Ma Đạo truyền ra, ngày nào cũng có người đến cảm ơn hoặc thăm hỏi nối nhau không dứt.
Mấy năm qua Thiên Ma Đạo tàn sát thế tộc nhiều vô kể. Bởi vì thế lực của chúng mạnh, người thân của những người bị hại chỉ đành bấm bụng nuốt giận, muốn trả thù cũng không có cách. Bây giờ Lâm Chính tiêu diệt Thiên Ma Đạo, đương nhiên bọn họ rất cảm kích Lâm Chính.
Từ Thiên đề nghị nhân cơ hội này thu nhận những người tan nhà nát cửa đó vào Dương Hoa, tăng thêm thực lực cho Dương Hoa.
Lâm Chính đồng ý, nhưng yêu cầu người được thu nhận phải đàng hoàng, không được có kẻ phẩm hạnh bất chính trà trộn vào đội ngũ của Dương Hoa.
Trừ bọn họ ra, vẫn còn không ít người quen đến thăm.
Trong đó có người nhà họ Thủy ở Long Xuyên.
Thủy Thánh Võ đích thân đến cửa, Lâm Chính không thể không tiếp đãi một hồi.
Vì Thủy Thánh Võ đến thăm, nhà họ Diệp mẹ nuôi của Trương Tinh Vũ ở Long Xuyên cũng xem như nở mày nở mặt.
Sau khi tiễn bọn họ đi rồi, Lâm Chính xem như có thể yên tâm nghiên cứu sách cấm.
Anh định tìm kiếm phương pháp đột phá lên cảnh giới Lục Địa Thần Tiên trong sách cấm.
Mối đe dọa từ Diệp Viêm càng lúc càng lớn, thời gian không còn nhiều, một khi hắn củng cố được thực lực, bất cứ lúc nào cũng có thể đến Giang Thành cướp đoạt xương chí tôn!
Lâm Chính thở ra một hơi, vẻ mặt mệt mỏi.
“Lâm đại nhân!”.
Sở Thu đi vào phòng, gọi một tiếng.
“Sở Thu à? Vết thương thế nào rồi?”.
Lâm Chính đứng dậy, lên tiếng hỏi.
“Tôi không sao. Tro cốt của Trương Kỳ đã liệm xong rồi, tôi định không lâu sau sẽ đưa về vực Diệt Vong, đích thân đưa đến Tường Vân Phái”, Sở Thu khàn giọng nói.
Lâm Chính im lặng một lúc lâu, gật đầu: “Tôi đi cùng anh”.
Trương Kỳ vì bảo vệ Giang Thành mà hi sinh, Lâm Chính cảm thấy rất áy náy.
“Lâm đại nhân, anh không cần đi, tình hình Giang Thành vừa mới ổn định, ở đây cần anh, mình tôi đưa đi là được rồi”, Sở Thu cười gượng.
“Không sao, đi một chuyến cũng không mất bao nhiêu thời gian”.
Lâm Chính lắc đầu.
“Vậy được…”.
Thấy Lâm Chính kiên trì, Sở Thu chỉ đành đồng ý.
Đúng lúc đó, Từ Thiên đột nhiên vội vã chạy vào phòng, vội hét lên: “Chủ tịch Lâm! Có chuyện rồi!”.
“Chuyện gì?”.
Lâm Chính sửng sốt.
“Bên ngoài có vài người nói muốn tìm anh, tôi nói anh không có thời gian, bọn họ đánh nổ mấy khu nội trú chúng ta vừa mới xây!”.
Từ Thiên nói, vẻ hoảng sợ, dường như nghĩ tới cảnh tượng gì đáng sợ.
Lâm Chính nhíu mày, lập tức chạy ra ngoài.
Lúc này, học viện Huyền Y Phái rất hỗn loạn, chiến sĩ của quân đoàn Long Huyền phụ trách trật tự nơi này bao vây mấy người ở cửa lớn.
Các cao thủ của Dương Hoa cũng lần lượt đuổi tới.
Đợi khi Lâm Chính đến nơi, một tòa nhà mới xây ở bên phải đã đổ sụp, cát bụi mịt mù che khuất bầu trời.
Lâm Chính cực kỳ tức giận.
“Thần y Lâm của bọn mày đâu? Mau ra đây cho tao, tao không có thời gian để lãng phí với đám sâu mọt chúng mày!”.
Một người đàn ông để tóc ngắn, mặc áo gió lớn tiếng hô.
Ánh mắt hắn không có chút ánh sáng, bộ dạng không mấy hứng thú, dường như chiến sĩ của quân đoàn Long Huyền cầm súng ống ở xung quanh chỉ là không khí.
“Thật to gan, dám ngang ngược ở đây! Không biết đây là đâu sao?”.
Dịch Quế Lâm đi tới, lớn tiếng hét lên.
“Mày là thần y Lâm?”.
Người đàn ông nhìn chằm chằm Dịch Quế Lâm, hỏi.
“Không phải!”.
Dịch Quế Lâm quát, nhưng ông ta vừa dứt lời thì rầm một tiếng, bụng ông ta bị khí kình tấn công, quằn mình lại, không ngừng nôn ra nước, đứng dậy không nổi nữa.
“Không phải thần y Lâm mà ồn ào cái gì, cút đi cho tao! Hôm nay tao đến đây chỉ vì thần y Lâm!”.
Người đó chửi.
“Mày…”.
Mọi người nổi giận, chuẩn bị ra tay.
“Dừng tay!”.
Lâm Chính quát lên.
“Thần y Lâm!”.
“Thần y Lâm đến rồi!”.
Ánh mắt của mọi người đều tập trung lên người Lâm Chính.
Lâm Chính bước nhanh tới, châm cứu cho Dịch Quế Lâm, hỏi: “Không sao chứ?”.
“Không… Không sao, cậu Lâm, những người này kiêu căng quá!”.
Dịch Quế Lâm ôm bụng quằn quại, nói.
Lâm Chính nhìn bụng của Dịch Quế Lâm, biết người kia đã nương tay, không thì đòn này đánh vào tim Dịch Quế Lâm, ông ta đã chết vì nát tim.
Anh nhìn mấy người kia, phát hiện trong đó có một gương mặt quen thuộc.
Không phải ai khác mà chính là Châu Thời Vận!
Trong nháy mắt, Lâm Chính nhận ra thân phận của mấy người này.
“Các người là người của Long Vương Điện?”.
Lâm Chính hỏi.
“Thần y Lâm! Không ngờ đến phải không? Chúng ta lại gặp nhau nhanh như vậy”.
Châu Thời Vận đi tới, cười lạnh lùng: “Lúc trước ở Tử Vực, mày sỉ nhục Long Vương Điện bọn tao, bây giờ bọn tao đến đây chỉ để đòi một lời giải thích. Thần y Lâm, bây giờ mày quỳ xuống xin lỗi, hay là để người của Long Vương Điện bắt mày quỳ xuống xin lỗi?”.
“Quỳ xuống xin lỗi?”.
Lâm Chính nhíu mày.
“Mày là thần y Lâm phải không? Không ai được phép sỉ nhục Long Vương Điện, hôm nay bọn tao đến đây cũng sẽ không làm khó mày, chỉ cần mày quỳ xuống dập đầu nhận sai với bọn này, chuyện này coi như qua!”.
Người đàn ông tóc ngắn lên tiếng, dù là khi nhìn Lâm Chính, ánh mắt hắn vẫn chỉ có vẻ hờ hững không hứng thú đó.
Lâm Chính thì lại nhìn chằm chằm người của Long Vương Điện với vẻ mặt lạnh lùng, nói: “Tòa nhà đó của tôi… là ai làm nổ?”.
Nghe vậy, bọn họ đều ngẩn ra.
“Thần y Lâm, mày có ý gì?”, Châu Thời Vận sửng sốt.
“Tôi hỏi các người, tòa nhà đó là ai làm nổ?”.
Chương 3787: Biến chiêu
Ánh mắt Lâm Chính lạnh băng, ánh mắt giống như sương lạnh nơi vực thẳm lướt qua đám người của Long Vương Điện.
Đám người Châu Thời Vận âm thầm nhíu mày.
Chưa có ai dám nhìn người của Long Vương Điện bằng ánh mắt đó.
“Tòa nhà đó là tao cho nổ đấy, có vấn đề gì sao?”.
Người đàn ông tóc ngắn liếc nhìn Lâm Chính, hờ hững nói.
Dường như với hắn mà nói, đây chỉ là một chuyện không đáng nhắc tới.
Lâm Chính sầm mặt, trong mắt tràn ngập lửa giận.
“Mày có biết tòa nhà đó để làm gì không?”, Lâm Chính hỏi.
“Không biết, cũng không cần phải biết! Tòa nhà đó rất quan trọng với mày sao?”, người đàn ông tóc ngắn tỏ ra không quan tâm.
“Tòa nhà đó đối với tao mà nói không có gì quan trọng, nhưng đối với người bị thương ở Dương Hoa và cả Giang Thành này lại vô cùng quan trọng. Đó là một khu bệnh viện nội trú, hễ là người đến học viện Huyền Y Phái khám bệnh đều có thể miễn phí nhập viện dưỡng bệnh ở đây. Nhưng vì bọn mày mà bây giờ bọn họ không thể vào ở phòng mới xây, chỉ có thể ở đầu đường xó chợ, không có được hoàn cảnh chữa trị tốt, thậm chí vì vậy mà bệnh tình xấu đi, bọn mày hiểu không?”.
Lâm Chính lạnh lùng nói.
Tòa nhà đó là chính phủ Long Quốc tài trợ xây dựng, Lâm Chính định dùng nó làm phúc lợi y tế miễn phí cho người bệnh ở Giang Thành và các nơi trên toàn quốc đến học viện Huyền Y Phái khám bệnh sử dụng.
Nhưng vì sự lỗ mãng của đám người này, nó đã bị phá hoại.
Cho dù chính phủ Long Quốc có sẵn sàng đầu tư xây dựng lại, nhưng thời gian thi công kéo dài sẽ khiến nhiều người bệnh không thể kịp thời tĩnh dưỡng trong thời gian sớm nhất. Trị bệnh không thể trì hoãn, ai sẽ chịu trách nhiệm cho vấn đề xảy ra trong thời gian đó?
Chuyện này chắc chắn cũng sẽ tăng thêm khối lượng công việc cho các nhân viên trong học viện.
Sau trận chiến với Thiên Ma Đạo, nhân viên và bác sĩ các cấp trong học viện hầu như phải làm việc suốt ngày suốt đên, đâu thể chịu nổi sự giày vò của đám người này?
Châu Thời Vận sững sờ, người đàn ông tóc ngắn vẫn giữ bộ dạng không quan tâm, hờ hững nói: “Thần y Lâm, đó là chuyện của mày, không liên quan đến bọn tao! Tòa nhà đó chỉ là lời cảnh cáo của Long Vương Điện với mày mà thôi! Nếu mày có gì bất mãn thì có thể tìm Long Vương Điện bọn tao, bọn tao chờ đón mày bất cứ lúc nào”.
Lâm Chính lạnh lùng nhìn bọn họ: “Nếu vậy, bây giờ tao chỉ có thể tìm bọn mày thôi đúng không?”.
“Đương nhiên!”.
Người đàn ông nhún vai: “Thế này vậy, nếu mày có thể đánh thắng tao, tao sẽ đền lại cho mày tòa nhà đó! Nếu mày thua thì tao cũng không làm khó mày, chỉ cần quỳ xuống dập đầu, xin lỗi Long Vương Điện bọn tao, chuyện này sẽ kết thúc ở đây! Thế nào?”.
“Chơi có hơi bảo thủ rồi”.
Lâm Chính lắc đầu.
“Bảo thủ?”, người đàn ông đó ngạc nhiên.
“Thế này vậy, nếu tao thắng, bọn mày phải ở lại xây lại mười khu viện nội trú cho tao! Đừng lo vấn đề đất đai, đất ở học viện này dư sức”, Lâm Chính nói.
“Mày nói gì?”.
“Dám bảo bọn tao xây nhà cho mày? Mày tưởng bọn tao là ai? Nông dân bình thường à?”.
“Mày coi thường bọn tao à?”.
Vài người nổi giận, cảm thấy bị sỉ nhục.
“Không phải tao xem thường bọn mày, ngược lại hình như bọn mày xem thường nông dân bình thường nhỉ?”.
Lâm Chính nói: “Bọn mày nghĩ nông dân thì thấp kém hơn bọn mày sao? Bọn mày nghĩ bọn mày thượng đẳng hơn người khác sao? So với nông dân, ngoài chút quyền cước màu mè ra thì bọn mày còn biết cái gì? Không phải ba đời trước bọn mày cũng là con của nông dân hay sao? Bọn mày đắc ý cái gì?”.
“Mày…”.
Châu Thời Vận tức đến mức nghẹn họng.
“Được rồi”.
Người đàn ông tóc ngắn ngắt lời hắn, nhìn Lâm Chính: “Thần y Lâm, bọn tao có thể đồng ý với những gì mày nói, nhưng nếu mày thua thì sao? Dập đầu xin lỗi hình như không tương đương với cái giá của bọn tao nhỉ?”.
“Tao thua thì tao sẽ tự sát trước mặt người của Long Vương Điện, lấy cái chết tạ tội!”, Lâm Chính nói.
Nghe vậy, tất cả mọi người đều giật mình.
“Thần y Lâm!”.
“Chủ tịch Lâm!”.
Người bên cạnh kinh ngạc kêu lên, muốn khuyên nhủ Lâm Chính.
Lâm Chính vung tay lên, ra hiệu bọn họ đừng nói gì nữa.
Châu Thời Vận và những người khác cũng bị dọa sợ, không tin nổi nhìn anh.
“Thần y Lâm, không cần phải chơi lớn vậy chứ?”.
Người đàn ông tóc ngắn nhíu mày, vẻ mất tập trung cũng dần biến mất.
Bọn họ đến đây chỉ muốn đòi một lời giải thích, bảo vệ tôn nghiêm của Long Vương Điện, nhưng bọn họ không ngờ phản ứng của thần y Lâm lại thái quá như vậy.
Chẳng lẽ thật sự chỉ vì một tòa nhà?
“Nếu bọn mày sợ thì có thể chọn xây nhà luôn”, Lâm Chính nói.
“Sợ? Làm gì có chuyện đó? Mặc dù Long Vương Điện thành lập không lâu, nhưng bọn tao tung hoành ở ngoại vực, đi đến đâu thắng đến đó, người ngoại vực nghe tiếng đã sợ, làm gì có chuyện bọn tao sợ một thần y Lâm nho nhỏ như mày?”.
Người đàn ông tóc ngắn cười nhạt, vung tay: “Tản ra! Tao sẽ chơi cùng kẻ này!”.
Người ở phía sau lập tức lùi ra.
“Tránh ra đi, sơ tán khu vực này”, Lâm Chính nói.
“Được!”.
Từ Thiên vội vàng đi sắp xếp.
Sở Thu dẫn theo mọi người lùi ra.
“Tử Long Nhất, anh phải cẩn thận đấy! Thần y Lâm vừa mới đánh bại đạo chủ Thiên Ma Đạo, tiêu diệt Thiên Ma Đạo, cũng có chút thực lực, tuyệt đối không được sơ ý. Nếu thua, chuyện này đồn ra ngoài, chúng ta sẽ làm mất mặt Long Vương Điện. Đến lúc đó, chúng ta còn mặt mũi nào về Long Vương Điện?”.
Châu Thời Vận đến gần, nhỏ giọng nói mấy câu.
Người đàn ông tóc ngắn được gọi là Tử Long Nhất nhếch khóe miệng, lộ vẻ khinh thường: “Nếu thua người này thì còn về Long Vương Điện làm gì nữa? Chi bằng ở lại đây thành thật xây nhà cả đời cho hắn được rồi!”.
“Hả…”.
Châu Thời Vận á khẩu.
“Thần y Lâm, đừng lãng phí thời gian, mau ra tay đi. Bọn tao không có thời gian để dây dưa với mày!”.
Tử Long Nhất chắp tay sau lưng, hờ hững nhìn Lâm Chính, từ đầu tới cuối đều mang vẻ thờ ơ như vậy.
Lâm Chính lặng lẽ quan sát Tử Long Nhất, cũng không dám sơ ý.
Theo lý mà nói, Tử Long Nhất có lẽ cũng đã nghe về chuyện anh tiêu diệt Thiên Ma Đạo, thế mà còn dám buông lời ngông cuồng, chứng tỏ hắn có chỗ dựa.
Phải thử xem những cao thủ đến từ ngoại vực này có gì đặc biệt.
Lâm Chính cất bước đi về phía Tử Long Nhất, đồng thời sử dụng sức mạnh phi thăng dồi dào trấn áp Tử Long Nhất.
“Sức mạnh phi thăng thật là lợi hại!”.
Tử Long Nhất kinh ngạc, không tin nổi nhìn Lâm Chính.
Hiển nhiên, hắn không ngờ khí kình của Lâm Chính lại thần kỳ như vậy.
Vẻ mặt hắn trở nên nghiêm túc hơn, nhìn chằm chằm Lâm Chính, không dám sơ ý chút nào nữa.
Ngay khi Lâm Chính đến gần.
Vù!
Cuối cùng Tử Long Nhất cũng hành động.
Một cánh tay của hắn đánh trực diện Lâm Chính.
Quyền như sấm chớp, tốc độ cực nhanh.
Lâm Chính vô cùng kinh ngạc.
Anh có thể khẳng định Tử Long Nhất không hề có sức mạnh phi thăng!
Suy cho cùng, không phải ai cũng có sức mạnh này, dù cho Long Vương Điện mạnh thế nào đi nữa.
Nhưng ngay cả khi không có sức mạnh phi thăng, một quyền của Tử Long Nhất cũng không đơn giản, bất kể là tốc độ hay là sức mạnh đều khiến người ta chấn động.
Lâm Chính vung tay, chuẩn bị đỡ một quyền đó.
Nhưng giây sau.
Vèo!
Quyền phong đột nhiên thay đổi, cánh tay Tử Long Nhất giống như rắn linh hoạt biến hóa, nắm đấm vốn nhắm tới tim Lâm Chính đột nhiên chuyển hướng tấn công bụng anh…
Thật là nhanh!
Thật là quỷ quái!
Chương 3788: Coi thường
Lâm Chính nhíu mày, nhìn cú đấm quái dị này, lập tức cũng giơ tay lên chặn lại.
Nắm đấm của đối phương không có khí kình bá đạo nhưng lại có xảo kình cực mạnh.
Mặc dù xảo kình này không thể làm tổn hại gì đến thể chất của anh, nhưng nếu đánh trúng vào người vẫn sẽ làm anh cảm thấy khó chịu.
Nhưng khi Lâm Chính đè cánh tay xuống định đỡ lấy đòn tấn công này.
Vèo!
Nắm đấm của Tử Long Nhất lại thay đổi.
Hắn thế mà lại có thể thay đổi một đòn tấn công vài lần chỉ trong thời gian ngắn.
Cực kỳ đáng sợ.
Lâm Chính lập tức nhận ra chỉ dựa vào cách đánh phòng thủ của mình thì không đủ để ngăn lại đòn tấn công của đối phương.
Người này có kỹ năng đánh rất sắc bén.
Lâm Chính lùi về sau một bước kéo giãn khoảng cách.
Hơi thở mọi người căng chặt, chỉ cảm thấy đòn tấn công của Tử Long Nhất rối ren hoa mắt, hai người chưa va chạm với nhau mà Lâm Chính đã lùi về sau.
“Xảy ra chuyện gì thế?”
“Tôi không biết nữa…”
“Này, thần y Lâm, anh lùi về sau làm gì? Chẳng phải anh lợi hại lắm sao? Đừng chạy chứ, đấu trực diện với Tử Long Nhất một trận đi”.
Châu Thời Vận bật cười nói.
“Khốn kiếp, cậu nói gì? Thần y Lâm mà sợ các người sao?”, Dịch Quế Lâm tức giận mắng.
“Nếu không sợ thì đừng trốn tránh, đánh một trận như đàn ông đi”.
Châu Thời Vận cười nhạo.
“Cậu…”
Mọi người đều cực kỳ giận dữ.
Lúc này Tử Long Nhất lại tấn công Lâm Chính lần nữa.
Tấn suất tấn công của hắn rất cao, hơn nữa vô cùng quái lạ, khiến đối phương không kịp phòng bị.
Mỗi khi Tử Long Nhất phát động tấn công, Lâm Chính đáp trả đòn tương ứng thì đòn tấn công của đối phương sẽ thay đổi ngay lập tức, tấn công và tiêu diệt ở những nơi mà Lâm Chính không thể đoán trước được.
Nếu là người bình thường thì đã không thể đỡ được, có thể đã bị đánh ngã từ lâu rồi.
Chỉ một chút bản lĩnh này thôi, Tử Long Nhất này đã có tư cách vượt cấp để khiêu chiến.
Người này chỉ thuộc một trong bốn phân điện lớn dưới trướng Long Vương Điện, đại đệ tử của Tử Long Điện sao?
Chủ nhân của Long Vương Điện – Tiêu Thiên Sách đó… chắc cũng có thực lực đáng sợ nhỉ?
Lâm Chính khẽ nhíu mày, nhìn chằm chằm Tử Long Nhất còn đang điên cuồng tấn công, hai chân lập tức chìm xuống, sức mạnh phi thăng tụ lại hai cánh tay định chuyển phòng vệ thành tấn công, kết liễu đối phương.
Tử Long Nhất như cũng nhận ra ý định của Lâm Chính, phản ứng cực kỳ nhanh, nhanh chóng lao đến chỗ Lâm Chính.
Hắn không phòng vệ, vẫn tấn công như trước.
Vèo vèo!
Hai nắm đấm đánh về phía tim và cổ Lâm Chính hệt như rắn độc xảo quyệt.
Tránh được quyền quang của Lâm Chính như thể nhắm vào chỗ hiểm của anh mà lao đến, khiến người ta không thể tránh được.
Lần này Lâm Chính cũng không né đòn.
Tử Long Nhất mừng rỡ, còn tưởng Lâm Chính tránh không kịp, ánh mắt lóe sáng.
“Thần y Lâm, anh thua rồi”.
Tử Long Nhất thấp giọng cười, dồn hết sức lực vào chiêu thức, hắn tin chắc đòn tấn công này không giết được thần y Lâm, ít nhất có thể khiến anh tạm thời mất đi sức chiến đấu.
Cho dù người này nổi tiếng ở Long Quốc là rất mạnh, nhưng hắn là người của Long Vương Điện, là đại đế tử của Tử Long Điện.
Chỉ một thần y nhỏ ở Giang Thành, sao có thể chống lại sự ưu tú của Long Vương Điện chứ?
Bụp!
Cuối cùng Tử Long Nhất đánh trúng vào cổ và tim của Lâm Chính như mong muốn.
Hai nắm đấm của hắn gắt gao đè vào nơi yếu ớt nhất trên cơ thể con người, mặt hiện lên vẻ đắc ý, mắt nhìn thẳng vào Lâm Chính chờ đợi vẻ mặt đau đớn và ánh mắt kinh ngạc của người này.
Nhưng mãi một lúc sau, nụ cười trên môi hắn dần cứng đờ.
Mặc dù hắn thành công đánh trúng chỗ hiểm của Lâm Chính.
Nhưng nhìn Lâm Chính… hình như… không có bất kỳ phản ứng gì.
Chương 3789: Xây nhà cho tôi
Người trước mặt không có biểu cảm gì, ánh mắt lạnh nhạt như trước, cơ thể không nhúc nhích, cứ đứng trước mặt Tử Long Nhất như một ngọn núi lớn.
Tử Long Nhất trợn tròn hai mắt, như thể không dám tin vào những gì mình nhìn thấy.
Cú đấm mà hắn tràn đầy tự tin thế mà lại chẳng làm Lâm Chính bị thương?
Sao có thể chứ?
Tử Long Nhất tê cả da đầu, cảm thấy cực kỳ không ổn.
“Anh đang ngây ra làm gì thế?”
Giọng Lâm Chính bỗng vang lên bên tai anh.
Tử Long Nhất run lên, lập tức ý thức được điều gì bèn vội lùi về sau.
Nhưng đã không kịp nữa.
Bụp!
Lâm Chính đánh mạnh một cú vào ngực Tử Long Nhất, cả người hắn văng ra xa tông vào đám người Châu Thời Vận.
“Oái!”
Đám người Châu Thời Vận bị đâm ngã hết xuống đất, cực kỳ nhếch nhác.
“Ha ha ha…”
Mấy người Dịch Quế Lâm không kiêng nể gì ôm bụng bật cười.
“Khốn kiếp!”
Châu Thời Vận đỡ Tử Long Nhất dậy, nói: “Đại sư huynh đừng sợ, lại tiến lên đánh gục tên đó cho tôi”.
Thế nhưng lúc này trong mắt Tử Long Nhất chỉ còn lại vẻ kinh ngạc.
Hắn sờ ngực mình nhưng không cảm thấy đau đớn như thể vừa rồi mình chưa bị đánh trúng vậy.
Nhưng hắn có thể cảm nhận được rất rõ sức mạnh trên nắm đấm vừa rồi của Lâm Chính là thứ mình không thể đỡ được, nếu không tại sao mình lại văng ra xa đến mức đâm vào đám người Châu Thời Vận khiến họ cũng ngã ngửa?
Phải biết rằng, ai trong đám người Châu Thời Vận cũng có thực lực siêu phàm, họ đều đến từ Long Vương Điện, sao có thể là người mà người thường so bì được?
Châu Thời Vận không để ý đến điều này, nhưng Tử Long Nhất đã lòng rõ như gương.
Hắn biết chắc chắn Lâm Chính còn có chiêu thức mạnh.
Nếu không đòn tấn công lúc nãy sợ không phải có thể đánh cho Tử Long Nhất thân xác tan nát đâu.
Tử Long Nhất siết chặt nắm đấm, nhưng lại cảm thấy không thể chịu thua, lại tức giận hét lên rồi lao đến chỗ Lâm Chính.
“Là mình ra tay nhẹ quá sao?”
Lâm Chính nhíu mày nói, vẫn không tránh không né, trở tay đánh một cú vào Tử Long Nhất.
Vèo!
Đòn tấn công của Tử Long Nhất vẫn rất quái dị, cũng không bất ngờ đánh trúng vào Lâm Chính.
Mà nắm đấm của Lâm Chính cũng đánh vào người Tử Long Nhất.
Lần này Tử Long Nhất nôn ra máu, lập tức văng mạnh ra xa, đâm vào bức tường của học viện, sau đó ngã xuống đường.
“Hả?”
Mọi người đều trố mắt nhìn.
Châu Thời Vận cực kỳ hoảng sợ, dẫn người vội vàng chạy đến đỡ Tử Long Nhất dậy.
Lúc được đỡ đứng dậy, Tử Long Nhất vẫn còn đang liên tục nôn ra máu, cả người cực kỳ thê thảm, ngực bị lõm vào trong hơn phân nửa.
Nhìn thấy thế, Châu Thời Vận lập tức hiểu ra.
Tử Long Nhất không phải là đối thủ của Lâm Chính.
Trận đấu này… họ thua rồi.
“Sao thế? Còn muốn tiếp tục không?”
Lâm Chính chậm rãi bước đến, thản nhiên nói.
“Anh…”
Châu Thời Vận nghẹn họng.
Tử Long Nhất lau máu trên khóe miệng, mặc dù trong mắt đều là vẻ không cam lòng nhưng hắn không chối cãi, khàn giọng nói: “Tôi thừa nhận… tôi thua rồi”.
“Rất tốt!”
Lâm Chính gật đầu: “Tôi nghĩ người Long Vương Điện chắc không phải là kiểu người không nhận sai nhỉ? Đã cược thì phải nhận, ngày mai các người đến làm công cho tôi”.
“Anh… thần y Lâm, anh muốn bọn tôi xây nhà cho anh thật à?”
Sắc mặt mọi người trở nên vi diệu, lúc đỏ lúc trắng.
“Sao thế? Anh tưởng tôi đang đùa với các anh à?”
Lâm Chính lạnh lùng nói.
Đám người Châu Thời Vận hết lời chối cãi.
“Từ Thiên, đưa Tử Long Nhất đi chữa trị vết thương, dùng loại thuốc tốt nhất cho tôi, tôi muốn hắn ngày mai có thể hoạt động bình thường, sau đó chăm chỉ xây nhà cho tôi. Ông rõ rồi chứ?”
Lâm Chính nói.
“Tuân lệnh!”
Từ Thiên cười ha ha đáp lời, lập tức dẫn người đến đưa Tử Long Nhất đi.
Chương 3790: Thiên phú dị bẩm
Trong cung điện nguy nga lộng lẫy, một người phụ nữ màu áo tím đứng dưới tượng rồng màu tím cực lớn.
Người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi, nhưng bộ dáng thướt tha, cực kỳ xinh đẹp, áo tím trong suốt bao bọc lấy cơ thể đẫy đà khiến người ta khó lòng mà không liên tưởng.
Bà ta nhíu mày nhìn chằm chằm người bên dưới sắc mặt mất tự nhiên.
“Cậu nói thật à? Con trai tôi… bị nhốt ở Giang Thành hả?”
“Điện chủ, nói đúng hơn không phải là nhốt, mà là… cược thua”.
Người bên dưới bất lực nói lại ngọn nguồn câu chuyện cho người phụ nữ.
Người phụ nữ hơi kinh ngạc, sau đó nổi giận: “Thời Vận cũng không biết điều gì cả, sao có thể tự ý xông vào Long Quốc thế? Nhưng thần y Lâm này là ai mà lại to gan, dám bắt con trai tôi làm việc cho cậu ta?”
“Điện chủ, nếu người ra lệnh, thuộc hạ sẽ lập tức đi đón cậu chủ về”.
“Nó có nguy hiểm về tính mạng không?”
“Tạm thời thì không, thần y Lâm hình như không định lấy mạng cậu ấy, dù sao chuyện này… cũng là do cậu ấy gọi thông báo cho thuộc hạ”.
Người bên dưới do dự nói.
“Gọi điện thoại?”
Người phụ nữ sửng sốt.
Nói như thế tức là Lâm Chính không hạn chế tự do nhân thân của họ.
Bà ta chần chừ một hồi, lấy một chiếc điện thoại ra gọi video cho con trai mình.
Một lúc sau, video được kết nối.
Nhưng lại thấy Châu Thời Vận mặc đồ công nhân đang đứng dưới ánh mắt mặt trời thiêu đốt, đầu đội mũ an toàn, đeo găng tay, một tay cầm một chồng gạch đỏ, tay kia cầm điện thoại..
“Mẹ… mẹ ơi…”
Châu Thời Vận hơi căng thẳng.
Người phụ nữ thấy thế suýt nữa tức đến bùng nổ.
“Thời Vận, con đang làm gì đấy?”, người phụ nữ tức giận nói.
“Mẹ, con…”
Châu Thời Vận khóc không ra nước mắt, không biết nên giải thích thế nào.
“Đường đường là con trai của điện chủ Tử Long Điện mà lại chạy đến Giang Thành bốc gạch? Con muốn mẹ mất hết mặt mũi sao?”
Người phụ nữ tức đến nổ phổi.
Nếu chuyện này truyền ra trong Long Vương Điện, bà ta còn có mặt mũi gặp người khác à?
“Mẹ, Tử Long Nhất thua thần y Lâm, trước đó bọn con đã cược với nhau, chỉ là giữ chữ tín thôi, con cũng không thể nuốt lời mà? Như vậy người ngoài sẽ không coi thường Long Vương Điện đấy”.
Châu Thời Vận khổ sở nói.
“Tử Long Nhất thế mà lại thua người Giang Thành đó à?”
Người phụ nữ hơi khó tin, bà ta biết rõ thực lực của Tử Long Nhất, Giang Thành là nơi nào? Có thể có cao nhân à?
Người phụ nữ trợn mắt nói: “Tên khốn nạn đó ở đâu? Lập tức gọi hắn đến gặp mẹ”.
“Mẹ, anh ấy đang ở đó”.
Châu Thời Vận chuyển camera.
Nhưng lại thấy Tử Long Nhất ở cách đó không xa cũng đội một chiếc mũ an toàn, đứng trên công trường trộn xi măng.
Châu Thời Vận nhe răng cười nói: “Mẫu hậu đại nhân, mẹ đừng nói, đại sư huynh thật không hổ là đệ tử có tài năng nhất Tử Long Điện chúng ta, vừa học kỹ thuật trộn xi măng đã biết làm, các thầy trên công trường đều nói kỹ thuật của anh ấy tốt hơn các thầy làm việc mười năm đấy”.
Người phụ nữ vừa nghe thế lại nghẹn một bụng tức, suýt nữa choáng váng ngất đi.
“Điện chủ, người chú ý sức khỏe”.
Người bên dưới vội nói.
Một hồi lâu sau người phụ nữ mới bớt giận, ngồi lên ghế thở hổn hển, cả người đã tức đến mức run bần bật.
Mặt bà ta trắng bệch, run rẩy chỉ vào người bên dưới, thấp giọng nói: “Cậu… lập tức đến Giang Thành một chuyến cho tôi, nói thần y Lâm đích thân đưa chúng về, rõ chưa?”
“Tuân lệnh!”
Người đó lập tức chắp tay lại, xoay người chạy ra khỏi Tử Long Điện.
Mấy ngày nay Lâm Chính vốn đang nghiên cứu sách cấm của Thiên Ma Đạo ở trong phòng, nhưng từ khi chuyện anh tiêu diệt Thiên Ma Đạo truyền ra, ngày nào cũng có người đến cảm ơn hoặc thăm hỏi nối nhau không dứt.
Mấy năm qua Thiên Ma Đạo tàn sát thế tộc nhiều vô kể. Bởi vì thế lực của chúng mạnh, người thân của những người bị hại chỉ đành bấm bụng nuốt giận, muốn trả thù cũng không có cách. Bây giờ Lâm Chính tiêu diệt Thiên Ma Đạo, đương nhiên bọn họ rất cảm kích Lâm Chính.
Từ Thiên đề nghị nhân cơ hội này thu nhận những người tan nhà nát cửa đó vào Dương Hoa, tăng thêm thực lực cho Dương Hoa.
Lâm Chính đồng ý, nhưng yêu cầu người được thu nhận phải đàng hoàng, không được có kẻ phẩm hạnh bất chính trà trộn vào đội ngũ của Dương Hoa.
Trừ bọn họ ra, vẫn còn không ít người quen đến thăm.
Trong đó có người nhà họ Thủy ở Long Xuyên.
Thủy Thánh Võ đích thân đến cửa, Lâm Chính không thể không tiếp đãi một hồi.
Vì Thủy Thánh Võ đến thăm, nhà họ Diệp mẹ nuôi của Trương Tinh Vũ ở Long Xuyên cũng xem như nở mày nở mặt.
Sau khi tiễn bọn họ đi rồi, Lâm Chính xem như có thể yên tâm nghiên cứu sách cấm.
Anh định tìm kiếm phương pháp đột phá lên cảnh giới Lục Địa Thần Tiên trong sách cấm.
Mối đe dọa từ Diệp Viêm càng lúc càng lớn, thời gian không còn nhiều, một khi hắn củng cố được thực lực, bất cứ lúc nào cũng có thể đến Giang Thành cướp đoạt xương chí tôn!
Lâm Chính thở ra một hơi, vẻ mặt mệt mỏi.
“Lâm đại nhân!”.
Sở Thu đi vào phòng, gọi một tiếng.
“Sở Thu à? Vết thương thế nào rồi?”.
Lâm Chính đứng dậy, lên tiếng hỏi.
“Tôi không sao. Tro cốt của Trương Kỳ đã liệm xong rồi, tôi định không lâu sau sẽ đưa về vực Diệt Vong, đích thân đưa đến Tường Vân Phái”, Sở Thu khàn giọng nói.
Lâm Chính im lặng một lúc lâu, gật đầu: “Tôi đi cùng anh”.
Trương Kỳ vì bảo vệ Giang Thành mà hi sinh, Lâm Chính cảm thấy rất áy náy.
“Lâm đại nhân, anh không cần đi, tình hình Giang Thành vừa mới ổn định, ở đây cần anh, mình tôi đưa đi là được rồi”, Sở Thu cười gượng.
“Không sao, đi một chuyến cũng không mất bao nhiêu thời gian”.
Lâm Chính lắc đầu.
“Vậy được…”.
Thấy Lâm Chính kiên trì, Sở Thu chỉ đành đồng ý.
Đúng lúc đó, Từ Thiên đột nhiên vội vã chạy vào phòng, vội hét lên: “Chủ tịch Lâm! Có chuyện rồi!”.
“Chuyện gì?”.
Lâm Chính sửng sốt.
“Bên ngoài có vài người nói muốn tìm anh, tôi nói anh không có thời gian, bọn họ đánh nổ mấy khu nội trú chúng ta vừa mới xây!”.
Từ Thiên nói, vẻ hoảng sợ, dường như nghĩ tới cảnh tượng gì đáng sợ.
Lâm Chính nhíu mày, lập tức chạy ra ngoài.
Lúc này, học viện Huyền Y Phái rất hỗn loạn, chiến sĩ của quân đoàn Long Huyền phụ trách trật tự nơi này bao vây mấy người ở cửa lớn.
Các cao thủ của Dương Hoa cũng lần lượt đuổi tới.
Đợi khi Lâm Chính đến nơi, một tòa nhà mới xây ở bên phải đã đổ sụp, cát bụi mịt mù che khuất bầu trời.
Lâm Chính cực kỳ tức giận.
“Thần y Lâm của bọn mày đâu? Mau ra đây cho tao, tao không có thời gian để lãng phí với đám sâu mọt chúng mày!”.
Một người đàn ông để tóc ngắn, mặc áo gió lớn tiếng hô.
Ánh mắt hắn không có chút ánh sáng, bộ dạng không mấy hứng thú, dường như chiến sĩ của quân đoàn Long Huyền cầm súng ống ở xung quanh chỉ là không khí.
“Thật to gan, dám ngang ngược ở đây! Không biết đây là đâu sao?”.
Dịch Quế Lâm đi tới, lớn tiếng hét lên.
“Mày là thần y Lâm?”.
Người đàn ông nhìn chằm chằm Dịch Quế Lâm, hỏi.
“Không phải!”.
Dịch Quế Lâm quát, nhưng ông ta vừa dứt lời thì rầm một tiếng, bụng ông ta bị khí kình tấn công, quằn mình lại, không ngừng nôn ra nước, đứng dậy không nổi nữa.
“Không phải thần y Lâm mà ồn ào cái gì, cút đi cho tao! Hôm nay tao đến đây chỉ vì thần y Lâm!”.
Người đó chửi.
“Mày…”.
Mọi người nổi giận, chuẩn bị ra tay.
“Dừng tay!”.
Lâm Chính quát lên.
“Thần y Lâm!”.
“Thần y Lâm đến rồi!”.
Ánh mắt của mọi người đều tập trung lên người Lâm Chính.
Lâm Chính bước nhanh tới, châm cứu cho Dịch Quế Lâm, hỏi: “Không sao chứ?”.
“Không… Không sao, cậu Lâm, những người này kiêu căng quá!”.
Dịch Quế Lâm ôm bụng quằn quại, nói.
Lâm Chính nhìn bụng của Dịch Quế Lâm, biết người kia đã nương tay, không thì đòn này đánh vào tim Dịch Quế Lâm, ông ta đã chết vì nát tim.
Anh nhìn mấy người kia, phát hiện trong đó có một gương mặt quen thuộc.
Không phải ai khác mà chính là Châu Thời Vận!
Trong nháy mắt, Lâm Chính nhận ra thân phận của mấy người này.
“Các người là người của Long Vương Điện?”.
Lâm Chính hỏi.
“Thần y Lâm! Không ngờ đến phải không? Chúng ta lại gặp nhau nhanh như vậy”.
Châu Thời Vận đi tới, cười lạnh lùng: “Lúc trước ở Tử Vực, mày sỉ nhục Long Vương Điện bọn tao, bây giờ bọn tao đến đây chỉ để đòi một lời giải thích. Thần y Lâm, bây giờ mày quỳ xuống xin lỗi, hay là để người của Long Vương Điện bắt mày quỳ xuống xin lỗi?”.
“Quỳ xuống xin lỗi?”.
Lâm Chính nhíu mày.
“Mày là thần y Lâm phải không? Không ai được phép sỉ nhục Long Vương Điện, hôm nay bọn tao đến đây cũng sẽ không làm khó mày, chỉ cần mày quỳ xuống dập đầu nhận sai với bọn này, chuyện này coi như qua!”.
Người đàn ông tóc ngắn lên tiếng, dù là khi nhìn Lâm Chính, ánh mắt hắn vẫn chỉ có vẻ hờ hững không hứng thú đó.
Lâm Chính thì lại nhìn chằm chằm người của Long Vương Điện với vẻ mặt lạnh lùng, nói: “Tòa nhà đó của tôi… là ai làm nổ?”.
Nghe vậy, bọn họ đều ngẩn ra.
“Thần y Lâm, mày có ý gì?”, Châu Thời Vận sửng sốt.
“Tôi hỏi các người, tòa nhà đó là ai làm nổ?”.
Chương 3787: Biến chiêu
Ánh mắt Lâm Chính lạnh băng, ánh mắt giống như sương lạnh nơi vực thẳm lướt qua đám người của Long Vương Điện.
Đám người Châu Thời Vận âm thầm nhíu mày.
Chưa có ai dám nhìn người của Long Vương Điện bằng ánh mắt đó.
“Tòa nhà đó là tao cho nổ đấy, có vấn đề gì sao?”.
Người đàn ông tóc ngắn liếc nhìn Lâm Chính, hờ hững nói.
Dường như với hắn mà nói, đây chỉ là một chuyện không đáng nhắc tới.
Lâm Chính sầm mặt, trong mắt tràn ngập lửa giận.
“Mày có biết tòa nhà đó để làm gì không?”, Lâm Chính hỏi.
“Không biết, cũng không cần phải biết! Tòa nhà đó rất quan trọng với mày sao?”, người đàn ông tóc ngắn tỏ ra không quan tâm.
“Tòa nhà đó đối với tao mà nói không có gì quan trọng, nhưng đối với người bị thương ở Dương Hoa và cả Giang Thành này lại vô cùng quan trọng. Đó là một khu bệnh viện nội trú, hễ là người đến học viện Huyền Y Phái khám bệnh đều có thể miễn phí nhập viện dưỡng bệnh ở đây. Nhưng vì bọn mày mà bây giờ bọn họ không thể vào ở phòng mới xây, chỉ có thể ở đầu đường xó chợ, không có được hoàn cảnh chữa trị tốt, thậm chí vì vậy mà bệnh tình xấu đi, bọn mày hiểu không?”.
Lâm Chính lạnh lùng nói.
Tòa nhà đó là chính phủ Long Quốc tài trợ xây dựng, Lâm Chính định dùng nó làm phúc lợi y tế miễn phí cho người bệnh ở Giang Thành và các nơi trên toàn quốc đến học viện Huyền Y Phái khám bệnh sử dụng.
Nhưng vì sự lỗ mãng của đám người này, nó đã bị phá hoại.
Cho dù chính phủ Long Quốc có sẵn sàng đầu tư xây dựng lại, nhưng thời gian thi công kéo dài sẽ khiến nhiều người bệnh không thể kịp thời tĩnh dưỡng trong thời gian sớm nhất. Trị bệnh không thể trì hoãn, ai sẽ chịu trách nhiệm cho vấn đề xảy ra trong thời gian đó?
Chuyện này chắc chắn cũng sẽ tăng thêm khối lượng công việc cho các nhân viên trong học viện.
Sau trận chiến với Thiên Ma Đạo, nhân viên và bác sĩ các cấp trong học viện hầu như phải làm việc suốt ngày suốt đên, đâu thể chịu nổi sự giày vò của đám người này?
Châu Thời Vận sững sờ, người đàn ông tóc ngắn vẫn giữ bộ dạng không quan tâm, hờ hững nói: “Thần y Lâm, đó là chuyện của mày, không liên quan đến bọn tao! Tòa nhà đó chỉ là lời cảnh cáo của Long Vương Điện với mày mà thôi! Nếu mày có gì bất mãn thì có thể tìm Long Vương Điện bọn tao, bọn tao chờ đón mày bất cứ lúc nào”.
Lâm Chính lạnh lùng nhìn bọn họ: “Nếu vậy, bây giờ tao chỉ có thể tìm bọn mày thôi đúng không?”.
“Đương nhiên!”.
Người đàn ông nhún vai: “Thế này vậy, nếu mày có thể đánh thắng tao, tao sẽ đền lại cho mày tòa nhà đó! Nếu mày thua thì tao cũng không làm khó mày, chỉ cần quỳ xuống dập đầu, xin lỗi Long Vương Điện bọn tao, chuyện này sẽ kết thúc ở đây! Thế nào?”.
“Chơi có hơi bảo thủ rồi”.
Lâm Chính lắc đầu.
“Bảo thủ?”, người đàn ông đó ngạc nhiên.
“Thế này vậy, nếu tao thắng, bọn mày phải ở lại xây lại mười khu viện nội trú cho tao! Đừng lo vấn đề đất đai, đất ở học viện này dư sức”, Lâm Chính nói.
“Mày nói gì?”.
“Dám bảo bọn tao xây nhà cho mày? Mày tưởng bọn tao là ai? Nông dân bình thường à?”.
“Mày coi thường bọn tao à?”.
Vài người nổi giận, cảm thấy bị sỉ nhục.
“Không phải tao xem thường bọn mày, ngược lại hình như bọn mày xem thường nông dân bình thường nhỉ?”.
Lâm Chính nói: “Bọn mày nghĩ nông dân thì thấp kém hơn bọn mày sao? Bọn mày nghĩ bọn mày thượng đẳng hơn người khác sao? So với nông dân, ngoài chút quyền cước màu mè ra thì bọn mày còn biết cái gì? Không phải ba đời trước bọn mày cũng là con của nông dân hay sao? Bọn mày đắc ý cái gì?”.
“Mày…”.
Châu Thời Vận tức đến mức nghẹn họng.
“Được rồi”.
Người đàn ông tóc ngắn ngắt lời hắn, nhìn Lâm Chính: “Thần y Lâm, bọn tao có thể đồng ý với những gì mày nói, nhưng nếu mày thua thì sao? Dập đầu xin lỗi hình như không tương đương với cái giá của bọn tao nhỉ?”.
“Tao thua thì tao sẽ tự sát trước mặt người của Long Vương Điện, lấy cái chết tạ tội!”, Lâm Chính nói.
Nghe vậy, tất cả mọi người đều giật mình.
“Thần y Lâm!”.
“Chủ tịch Lâm!”.
Người bên cạnh kinh ngạc kêu lên, muốn khuyên nhủ Lâm Chính.
Lâm Chính vung tay lên, ra hiệu bọn họ đừng nói gì nữa.
Châu Thời Vận và những người khác cũng bị dọa sợ, không tin nổi nhìn anh.
“Thần y Lâm, không cần phải chơi lớn vậy chứ?”.
Người đàn ông tóc ngắn nhíu mày, vẻ mất tập trung cũng dần biến mất.
Bọn họ đến đây chỉ muốn đòi một lời giải thích, bảo vệ tôn nghiêm của Long Vương Điện, nhưng bọn họ không ngờ phản ứng của thần y Lâm lại thái quá như vậy.
Chẳng lẽ thật sự chỉ vì một tòa nhà?
“Nếu bọn mày sợ thì có thể chọn xây nhà luôn”, Lâm Chính nói.
“Sợ? Làm gì có chuyện đó? Mặc dù Long Vương Điện thành lập không lâu, nhưng bọn tao tung hoành ở ngoại vực, đi đến đâu thắng đến đó, người ngoại vực nghe tiếng đã sợ, làm gì có chuyện bọn tao sợ một thần y Lâm nho nhỏ như mày?”.
Người đàn ông tóc ngắn cười nhạt, vung tay: “Tản ra! Tao sẽ chơi cùng kẻ này!”.
Người ở phía sau lập tức lùi ra.
“Tránh ra đi, sơ tán khu vực này”, Lâm Chính nói.
“Được!”.
Từ Thiên vội vàng đi sắp xếp.
Sở Thu dẫn theo mọi người lùi ra.
“Tử Long Nhất, anh phải cẩn thận đấy! Thần y Lâm vừa mới đánh bại đạo chủ Thiên Ma Đạo, tiêu diệt Thiên Ma Đạo, cũng có chút thực lực, tuyệt đối không được sơ ý. Nếu thua, chuyện này đồn ra ngoài, chúng ta sẽ làm mất mặt Long Vương Điện. Đến lúc đó, chúng ta còn mặt mũi nào về Long Vương Điện?”.
Châu Thời Vận đến gần, nhỏ giọng nói mấy câu.
Người đàn ông tóc ngắn được gọi là Tử Long Nhất nhếch khóe miệng, lộ vẻ khinh thường: “Nếu thua người này thì còn về Long Vương Điện làm gì nữa? Chi bằng ở lại đây thành thật xây nhà cả đời cho hắn được rồi!”.
“Hả…”.
Châu Thời Vận á khẩu.
“Thần y Lâm, đừng lãng phí thời gian, mau ra tay đi. Bọn tao không có thời gian để dây dưa với mày!”.
Tử Long Nhất chắp tay sau lưng, hờ hững nhìn Lâm Chính, từ đầu tới cuối đều mang vẻ thờ ơ như vậy.
Lâm Chính lặng lẽ quan sát Tử Long Nhất, cũng không dám sơ ý.
Theo lý mà nói, Tử Long Nhất có lẽ cũng đã nghe về chuyện anh tiêu diệt Thiên Ma Đạo, thế mà còn dám buông lời ngông cuồng, chứng tỏ hắn có chỗ dựa.
Phải thử xem những cao thủ đến từ ngoại vực này có gì đặc biệt.
Lâm Chính cất bước đi về phía Tử Long Nhất, đồng thời sử dụng sức mạnh phi thăng dồi dào trấn áp Tử Long Nhất.
“Sức mạnh phi thăng thật là lợi hại!”.
Tử Long Nhất kinh ngạc, không tin nổi nhìn Lâm Chính.
Hiển nhiên, hắn không ngờ khí kình của Lâm Chính lại thần kỳ như vậy.
Vẻ mặt hắn trở nên nghiêm túc hơn, nhìn chằm chằm Lâm Chính, không dám sơ ý chút nào nữa.
Ngay khi Lâm Chính đến gần.
Vù!
Cuối cùng Tử Long Nhất cũng hành động.
Một cánh tay của hắn đánh trực diện Lâm Chính.
Quyền như sấm chớp, tốc độ cực nhanh.
Lâm Chính vô cùng kinh ngạc.
Anh có thể khẳng định Tử Long Nhất không hề có sức mạnh phi thăng!
Suy cho cùng, không phải ai cũng có sức mạnh này, dù cho Long Vương Điện mạnh thế nào đi nữa.
Nhưng ngay cả khi không có sức mạnh phi thăng, một quyền của Tử Long Nhất cũng không đơn giản, bất kể là tốc độ hay là sức mạnh đều khiến người ta chấn động.
Lâm Chính vung tay, chuẩn bị đỡ một quyền đó.
Nhưng giây sau.
Vèo!
Quyền phong đột nhiên thay đổi, cánh tay Tử Long Nhất giống như rắn linh hoạt biến hóa, nắm đấm vốn nhắm tới tim Lâm Chính đột nhiên chuyển hướng tấn công bụng anh…
Thật là nhanh!
Thật là quỷ quái!
Chương 3788: Coi thường
Lâm Chính nhíu mày, nhìn cú đấm quái dị này, lập tức cũng giơ tay lên chặn lại.
Nắm đấm của đối phương không có khí kình bá đạo nhưng lại có xảo kình cực mạnh.
Mặc dù xảo kình này không thể làm tổn hại gì đến thể chất của anh, nhưng nếu đánh trúng vào người vẫn sẽ làm anh cảm thấy khó chịu.
Nhưng khi Lâm Chính đè cánh tay xuống định đỡ lấy đòn tấn công này.
Vèo!
Nắm đấm của Tử Long Nhất lại thay đổi.
Hắn thế mà lại có thể thay đổi một đòn tấn công vài lần chỉ trong thời gian ngắn.
Cực kỳ đáng sợ.
Lâm Chính lập tức nhận ra chỉ dựa vào cách đánh phòng thủ của mình thì không đủ để ngăn lại đòn tấn công của đối phương.
Người này có kỹ năng đánh rất sắc bén.
Lâm Chính lùi về sau một bước kéo giãn khoảng cách.
Hơi thở mọi người căng chặt, chỉ cảm thấy đòn tấn công của Tử Long Nhất rối ren hoa mắt, hai người chưa va chạm với nhau mà Lâm Chính đã lùi về sau.
“Xảy ra chuyện gì thế?”
“Tôi không biết nữa…”
“Này, thần y Lâm, anh lùi về sau làm gì? Chẳng phải anh lợi hại lắm sao? Đừng chạy chứ, đấu trực diện với Tử Long Nhất một trận đi”.
Châu Thời Vận bật cười nói.
“Khốn kiếp, cậu nói gì? Thần y Lâm mà sợ các người sao?”, Dịch Quế Lâm tức giận mắng.
“Nếu không sợ thì đừng trốn tránh, đánh một trận như đàn ông đi”.
Châu Thời Vận cười nhạo.
“Cậu…”
Mọi người đều cực kỳ giận dữ.
Lúc này Tử Long Nhất lại tấn công Lâm Chính lần nữa.
Tấn suất tấn công của hắn rất cao, hơn nữa vô cùng quái lạ, khiến đối phương không kịp phòng bị.
Mỗi khi Tử Long Nhất phát động tấn công, Lâm Chính đáp trả đòn tương ứng thì đòn tấn công của đối phương sẽ thay đổi ngay lập tức, tấn công và tiêu diệt ở những nơi mà Lâm Chính không thể đoán trước được.
Nếu là người bình thường thì đã không thể đỡ được, có thể đã bị đánh ngã từ lâu rồi.
Chỉ một chút bản lĩnh này thôi, Tử Long Nhất này đã có tư cách vượt cấp để khiêu chiến.
Người này chỉ thuộc một trong bốn phân điện lớn dưới trướng Long Vương Điện, đại đệ tử của Tử Long Điện sao?
Chủ nhân của Long Vương Điện – Tiêu Thiên Sách đó… chắc cũng có thực lực đáng sợ nhỉ?
Lâm Chính khẽ nhíu mày, nhìn chằm chằm Tử Long Nhất còn đang điên cuồng tấn công, hai chân lập tức chìm xuống, sức mạnh phi thăng tụ lại hai cánh tay định chuyển phòng vệ thành tấn công, kết liễu đối phương.
Tử Long Nhất như cũng nhận ra ý định của Lâm Chính, phản ứng cực kỳ nhanh, nhanh chóng lao đến chỗ Lâm Chính.
Hắn không phòng vệ, vẫn tấn công như trước.
Vèo vèo!
Hai nắm đấm đánh về phía tim và cổ Lâm Chính hệt như rắn độc xảo quyệt.
Tránh được quyền quang của Lâm Chính như thể nhắm vào chỗ hiểm của anh mà lao đến, khiến người ta không thể tránh được.
Lần này Lâm Chính cũng không né đòn.
Tử Long Nhất mừng rỡ, còn tưởng Lâm Chính tránh không kịp, ánh mắt lóe sáng.
“Thần y Lâm, anh thua rồi”.
Tử Long Nhất thấp giọng cười, dồn hết sức lực vào chiêu thức, hắn tin chắc đòn tấn công này không giết được thần y Lâm, ít nhất có thể khiến anh tạm thời mất đi sức chiến đấu.
Cho dù người này nổi tiếng ở Long Quốc là rất mạnh, nhưng hắn là người của Long Vương Điện, là đại đế tử của Tử Long Điện.
Chỉ một thần y nhỏ ở Giang Thành, sao có thể chống lại sự ưu tú của Long Vương Điện chứ?
Bụp!
Cuối cùng Tử Long Nhất đánh trúng vào cổ và tim của Lâm Chính như mong muốn.
Hai nắm đấm của hắn gắt gao đè vào nơi yếu ớt nhất trên cơ thể con người, mặt hiện lên vẻ đắc ý, mắt nhìn thẳng vào Lâm Chính chờ đợi vẻ mặt đau đớn và ánh mắt kinh ngạc của người này.
Nhưng mãi một lúc sau, nụ cười trên môi hắn dần cứng đờ.
Mặc dù hắn thành công đánh trúng chỗ hiểm của Lâm Chính.
Nhưng nhìn Lâm Chính… hình như… không có bất kỳ phản ứng gì.
Chương 3789: Xây nhà cho tôi
Người trước mặt không có biểu cảm gì, ánh mắt lạnh nhạt như trước, cơ thể không nhúc nhích, cứ đứng trước mặt Tử Long Nhất như một ngọn núi lớn.
Tử Long Nhất trợn tròn hai mắt, như thể không dám tin vào những gì mình nhìn thấy.
Cú đấm mà hắn tràn đầy tự tin thế mà lại chẳng làm Lâm Chính bị thương?
Sao có thể chứ?
Tử Long Nhất tê cả da đầu, cảm thấy cực kỳ không ổn.
“Anh đang ngây ra làm gì thế?”
Giọng Lâm Chính bỗng vang lên bên tai anh.
Tử Long Nhất run lên, lập tức ý thức được điều gì bèn vội lùi về sau.
Nhưng đã không kịp nữa.
Bụp!
Lâm Chính đánh mạnh một cú vào ngực Tử Long Nhất, cả người hắn văng ra xa tông vào đám người Châu Thời Vận.
“Oái!”
Đám người Châu Thời Vận bị đâm ngã hết xuống đất, cực kỳ nhếch nhác.
“Ha ha ha…”
Mấy người Dịch Quế Lâm không kiêng nể gì ôm bụng bật cười.
“Khốn kiếp!”
Châu Thời Vận đỡ Tử Long Nhất dậy, nói: “Đại sư huynh đừng sợ, lại tiến lên đánh gục tên đó cho tôi”.
Thế nhưng lúc này trong mắt Tử Long Nhất chỉ còn lại vẻ kinh ngạc.
Hắn sờ ngực mình nhưng không cảm thấy đau đớn như thể vừa rồi mình chưa bị đánh trúng vậy.
Nhưng hắn có thể cảm nhận được rất rõ sức mạnh trên nắm đấm vừa rồi của Lâm Chính là thứ mình không thể đỡ được, nếu không tại sao mình lại văng ra xa đến mức đâm vào đám người Châu Thời Vận khiến họ cũng ngã ngửa?
Phải biết rằng, ai trong đám người Châu Thời Vận cũng có thực lực siêu phàm, họ đều đến từ Long Vương Điện, sao có thể là người mà người thường so bì được?
Châu Thời Vận không để ý đến điều này, nhưng Tử Long Nhất đã lòng rõ như gương.
Hắn biết chắc chắn Lâm Chính còn có chiêu thức mạnh.
Nếu không đòn tấn công lúc nãy sợ không phải có thể đánh cho Tử Long Nhất thân xác tan nát đâu.
Tử Long Nhất siết chặt nắm đấm, nhưng lại cảm thấy không thể chịu thua, lại tức giận hét lên rồi lao đến chỗ Lâm Chính.
“Là mình ra tay nhẹ quá sao?”
Lâm Chính nhíu mày nói, vẫn không tránh không né, trở tay đánh một cú vào Tử Long Nhất.
Vèo!
Đòn tấn công của Tử Long Nhất vẫn rất quái dị, cũng không bất ngờ đánh trúng vào Lâm Chính.
Mà nắm đấm của Lâm Chính cũng đánh vào người Tử Long Nhất.
Lần này Tử Long Nhất nôn ra máu, lập tức văng mạnh ra xa, đâm vào bức tường của học viện, sau đó ngã xuống đường.
“Hả?”
Mọi người đều trố mắt nhìn.
Châu Thời Vận cực kỳ hoảng sợ, dẫn người vội vàng chạy đến đỡ Tử Long Nhất dậy.
Lúc được đỡ đứng dậy, Tử Long Nhất vẫn còn đang liên tục nôn ra máu, cả người cực kỳ thê thảm, ngực bị lõm vào trong hơn phân nửa.
Nhìn thấy thế, Châu Thời Vận lập tức hiểu ra.
Tử Long Nhất không phải là đối thủ của Lâm Chính.
Trận đấu này… họ thua rồi.
“Sao thế? Còn muốn tiếp tục không?”
Lâm Chính chậm rãi bước đến, thản nhiên nói.
“Anh…”
Châu Thời Vận nghẹn họng.
Tử Long Nhất lau máu trên khóe miệng, mặc dù trong mắt đều là vẻ không cam lòng nhưng hắn không chối cãi, khàn giọng nói: “Tôi thừa nhận… tôi thua rồi”.
“Rất tốt!”
Lâm Chính gật đầu: “Tôi nghĩ người Long Vương Điện chắc không phải là kiểu người không nhận sai nhỉ? Đã cược thì phải nhận, ngày mai các người đến làm công cho tôi”.
“Anh… thần y Lâm, anh muốn bọn tôi xây nhà cho anh thật à?”
Sắc mặt mọi người trở nên vi diệu, lúc đỏ lúc trắng.
“Sao thế? Anh tưởng tôi đang đùa với các anh à?”
Lâm Chính lạnh lùng nói.
Đám người Châu Thời Vận hết lời chối cãi.
“Từ Thiên, đưa Tử Long Nhất đi chữa trị vết thương, dùng loại thuốc tốt nhất cho tôi, tôi muốn hắn ngày mai có thể hoạt động bình thường, sau đó chăm chỉ xây nhà cho tôi. Ông rõ rồi chứ?”
Lâm Chính nói.
“Tuân lệnh!”
Từ Thiên cười ha ha đáp lời, lập tức dẫn người đến đưa Tử Long Nhất đi.
Chương 3790: Thiên phú dị bẩm
Trong cung điện nguy nga lộng lẫy, một người phụ nữ màu áo tím đứng dưới tượng rồng màu tím cực lớn.
Người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi, nhưng bộ dáng thướt tha, cực kỳ xinh đẹp, áo tím trong suốt bao bọc lấy cơ thể đẫy đà khiến người ta khó lòng mà không liên tưởng.
Bà ta nhíu mày nhìn chằm chằm người bên dưới sắc mặt mất tự nhiên.
“Cậu nói thật à? Con trai tôi… bị nhốt ở Giang Thành hả?”
“Điện chủ, nói đúng hơn không phải là nhốt, mà là… cược thua”.
Người bên dưới bất lực nói lại ngọn nguồn câu chuyện cho người phụ nữ.
Người phụ nữ hơi kinh ngạc, sau đó nổi giận: “Thời Vận cũng không biết điều gì cả, sao có thể tự ý xông vào Long Quốc thế? Nhưng thần y Lâm này là ai mà lại to gan, dám bắt con trai tôi làm việc cho cậu ta?”
“Điện chủ, nếu người ra lệnh, thuộc hạ sẽ lập tức đi đón cậu chủ về”.
“Nó có nguy hiểm về tính mạng không?”
“Tạm thời thì không, thần y Lâm hình như không định lấy mạng cậu ấy, dù sao chuyện này… cũng là do cậu ấy gọi thông báo cho thuộc hạ”.
Người bên dưới do dự nói.
“Gọi điện thoại?”
Người phụ nữ sửng sốt.
Nói như thế tức là Lâm Chính không hạn chế tự do nhân thân của họ.
Bà ta chần chừ một hồi, lấy một chiếc điện thoại ra gọi video cho con trai mình.
Một lúc sau, video được kết nối.
Nhưng lại thấy Châu Thời Vận mặc đồ công nhân đang đứng dưới ánh mắt mặt trời thiêu đốt, đầu đội mũ an toàn, đeo găng tay, một tay cầm một chồng gạch đỏ, tay kia cầm điện thoại..
“Mẹ… mẹ ơi…”
Châu Thời Vận hơi căng thẳng.
Người phụ nữ thấy thế suýt nữa tức đến bùng nổ.
“Thời Vận, con đang làm gì đấy?”, người phụ nữ tức giận nói.
“Mẹ, con…”
Châu Thời Vận khóc không ra nước mắt, không biết nên giải thích thế nào.
“Đường đường là con trai của điện chủ Tử Long Điện mà lại chạy đến Giang Thành bốc gạch? Con muốn mẹ mất hết mặt mũi sao?”
Người phụ nữ tức đến nổ phổi.
Nếu chuyện này truyền ra trong Long Vương Điện, bà ta còn có mặt mũi gặp người khác à?
“Mẹ, Tử Long Nhất thua thần y Lâm, trước đó bọn con đã cược với nhau, chỉ là giữ chữ tín thôi, con cũng không thể nuốt lời mà? Như vậy người ngoài sẽ không coi thường Long Vương Điện đấy”.
Châu Thời Vận khổ sở nói.
“Tử Long Nhất thế mà lại thua người Giang Thành đó à?”
Người phụ nữ hơi khó tin, bà ta biết rõ thực lực của Tử Long Nhất, Giang Thành là nơi nào? Có thể có cao nhân à?
Người phụ nữ trợn mắt nói: “Tên khốn nạn đó ở đâu? Lập tức gọi hắn đến gặp mẹ”.
“Mẹ, anh ấy đang ở đó”.
Châu Thời Vận chuyển camera.
Nhưng lại thấy Tử Long Nhất ở cách đó không xa cũng đội một chiếc mũ an toàn, đứng trên công trường trộn xi măng.
Châu Thời Vận nhe răng cười nói: “Mẫu hậu đại nhân, mẹ đừng nói, đại sư huynh thật không hổ là đệ tử có tài năng nhất Tử Long Điện chúng ta, vừa học kỹ thuật trộn xi măng đã biết làm, các thầy trên công trường đều nói kỹ thuật của anh ấy tốt hơn các thầy làm việc mười năm đấy”.
Người phụ nữ vừa nghe thế lại nghẹn một bụng tức, suýt nữa choáng váng ngất đi.
“Điện chủ, người chú ý sức khỏe”.
Người bên dưới vội nói.
Một hồi lâu sau người phụ nữ mới bớt giận, ngồi lên ghế thở hổn hển, cả người đã tức đến mức run bần bật.
Mặt bà ta trắng bệch, run rẩy chỉ vào người bên dưới, thấp giọng nói: “Cậu… lập tức đến Giang Thành một chuyến cho tôi, nói thần y Lâm đích thân đưa chúng về, rõ chưa?”
“Tuân lệnh!”
Người đó lập tức chắp tay lại, xoay người chạy ra khỏi Tử Long Điện.