• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần (140 Viewers)

  • Chương 3586-3590

Chương 3586: Thi triển thần thông

"Muộn rồi?".

Sắc mặt Lôi Hổ thoắt trầm xuống, lạnh lùng nhìn chằm chằm người kia: "Thu Hải, ông có ý gì hả? Chân Viêm Tông muốn đối đầu với Lôi Trạch Thiên Các tôi sao? Nếu vậy thì tôi nghĩ ông hãy suy nghĩ thận trọng. Tuy Chân Viêm Tông ông là nhân tài kiệt xuất trong số các thế tộc bá chủ, nhưng dù sao cũng không phải là thế lực siêu bá chủ. Đứng trước Lôi Trạch Thiên Các tôi, ông chẳng là cái thá gì cả".

Ở đây ngoài Lôi Trạch Thiên Các ra cũng chỉ có một thế lực tên Càn Khôn Thiên Địa thuộc cấp bậc siêu bá chủ.

Những người còn lại đều thuộc thế tộc bá chủ.

Nhưng đó không phải những thế tộc bá chủ bình thường, mà đều đứng tốp đầu, thực lực của bọn họ tuyệt đối hơn đứt Nam Ly Thành và thế gia Thần Cung.

Thu Hải nghe thấy thế liền mỉm cười: "Lôi Hổ đại nhân đừng tức giận, Chân Viêm Tông chúng tôi tuyệt đối không có ý đối đầu với ông, chỉ là cho dù tôi đồng ý để Lôi Trạch Thiên Các gia nhập, thì e là những người khác cũng không chịu! Đội ngũ của chúng tôi đã đủ rồi!".

"Ông nói cái gì?".

Ánh mắt Lôi Hổ hừng hực lửa giận, lập tức quay sang nhìn những người khác.

Nhưng không ai nói gì.

Chỉ có người phụ trách của Càn Khôn Thiên Địa lên tiếng.

"Lôi Hổ đại nhân, chính ông là người không muốn tham gia đội ngũ, bây giờ lại đòi vào bằng được thì chẳng phải đã muộn rồi sao? Cơ hội chỉ có một lần, bỏ lỡ thì đành chịu, ông đừng oán trách nữa".

Lôi Hổ tức điên lên, nhưng không làm gì được.

Càn Khôn Thiên Địa cũng không kém cạnh gì Lôi Trạch Thiên Các.

"Cậu Lâm, sợ rằng sau khi vào thần mộ cậu phải tự cầu phúc rồi", Lôi Hổ bất đắc dĩ, nhỏ giọng nói với Lâm Chính.

"Đúng là bài tốt mà gặp gà mờ! Xem ra sau khi vào thần mộ, tôi không những phải đối phó với sự nguy hiểm trong đó, mà còn phải đối phó với những người này nữa!", Lâm Chính lắc đầu, lạnh lùng nói: "Nếu tôi không lấy được nhẫn chí tôn, mà để những người này lấy được thì tôi không chịu trách nhiệm đi cướp về đâu".

Người do những thế tộc này phái đến đều có thực lực không hề kém cạnh Độc Cô Vấn. Ở nơi hung hiểm như thần mộ mà còn phải đề phòng những người này thì tình cảnh của Lâm Chính gần như là lành ít dữ nhiều.

Lôi Hổ nhíu mày, nhỏ giọng nói: "Cậu Lâm, Lôi Trạch Thiên Các chúng tôi đã tốn bao nhiêu công sức cho cậu, còn hứa hẹn với cậu vô số lợi lộc. Vì cậu mà Thiên Thần Điện còn phát chiến lệnh Thiên Thần với chúng tôi, bây giờ cậu lại vì sự lỡ lời của tôi mà trở mặt sao? Dù có thế nào, đã xuống đó thì cậu phải mang được nhẫn chí tôn ra, nếu không thì đừng ra khỏi thần mộ nữa!".

Sắc mặt Lâm Chính trầm xuống.

Lôi Hổ đã nói đến mức này thì anh cũng chẳng còn gì để nói nữa.

Nhưng mà cũng phải, giữa anh và Lôi Trạch Thiên Các vốn là mối quan hệ lợi ích, bọn họ đâu thèm quan tâm đến sống chết của anh.

Cái bọn họ quan tâm chỉ có nhẫn chí tôn.

"Nếu đã vậy thì tôi chỉ có thể cố gắng thử xem sao".

"Cậu chỉ có thể dốc hết sức lực, chứ không phải là thử".

"Được".

Lúc này, Lâm Chính không muốn trở mặt với Lôi Hổ, chỉ bình thản đáp một tiếng, rồi đi về phía thần mộ chí tôn.

Lôi Hổ nhìn anh chằm chằm, ánh mắt hơi đanh lại.

"Lôi Hổ đại nhân, người này ngạo mạn như vậy, lại là người ngoại vực, lấy được nhẫn chí tôn thì có giết không ạ?", có người thấy chướng mắt, liền ghé lại gần Lôi Hổ, ôm quyền nhỏ giọng hỏi.

"Các chủ tự có sắp xếp, không cần các cậu thắc mắc, cứ làm tốt việc của mình là được", Lôi Hổ lạnh lùng hừ một tiếng.

"Vâng", người kia vội ôm quyền, dè dặt lui xuống.

Lôi Hổ thở hắt ra, ngẩng đầu nhìn bầu trời.

Lúc này bầu trời đã tối sầm, mới chạng vạng nhưng mặt trăng đã xuất hiện, trong khi mặt trời còn chưa xuống núi.

Nhật nguyệt cùng hiện.

Dị tượng vô cùng hiếm có.

Nhưng đúng lúc này, mặt trăng đang mờ ảo bỗng trở nên sáng vằng vặc, mây đen tản đi, ánh trăng chiếu sáng gò đất nhỏ trước mặt mọi người.

Gò đất kia chính là thần mộ chí tôn.

Trên thần mộ vẫn còn hơi nóng mặt trời, sau khi được ánh trăng chiếu vào liền tỏa ra ánh sáng.

Sau đó...

Ầm ầm ầm!

Mặt đất bỗng nhiên rung chuyển.

Gò đất kia tách ra thành bốn năm phần như đóa hoa sen.

Tất cả mọi người đều đổ dồn mắt nhìn.

"Thần mộ sắp mở rồi!", có người không nhịn được kêu lên kinh ngạc.

Lâm Chính cũng ngoảnh sang nhìn.

Chỉ thấy cánh hoa sen vừa bung nở.

Vù!

Một luồng khí trắng xung thiên phun ra từ chính giữa bông hoa sen đang nở, vọt vào mây xanh.

Lâm Chính nhìn chằm chằm luồng khí trắng kia, sắc mặt thay đổi.

"Đây là khí tức gì vậy? Tại sao lại u tối đáng sợ như vậy?".

Lâm Chính đanh giọng nói.

"Đây chính là chướng khí bên trong thần mộ! Trong thần mộ sẽ không ngừng giải phóng chướng khí, 50 năm không mở, chướng khí bên trong đã đạt đến cực hạn. Bây giờ lối vào thần mộ vừa mở, chướng khí đương nhiên sẽ tràn ra!", Lôi Hổ trầm giọng đáp.

"Vậy sao?".

Sắc mặt Lâm Chính nghiêm túc, ghé lại gần luồng chướng khí kia, tim đập thình thịch.

Anh phát hiện ra mình hoàn toàn không thể phân tích hiểu được luồng khí này.

Chúng giống như hỗn độn chưa ai biết tới, hoàn toàn không thể nhìn thấu.

Lâm Chính đanh mắt nhìn một lát, rồi bất ngờ nhặt hòn đá dưới đất lên, ném về phía luồng khí.

Vù!

Khoảnh khắc hòn đá lại gần luồng khí, liền lập tức nát vụn.

"Chướng khí có thể xé nát mọi thứ, đá ở trong thần mộ đều là từ nguyên liệu đặc biệt, nên mới có thể chịu được chướng khí. Ngoài chúng ra, tất cả người hay vật khác mà chạm vào chướng khí thì đều tan tành nát bét. Các cậu xuống đó cũng chỉ có thể dựa vào thân xác để chống chọi, dựa vào khí kình để chống lại chướng khí. Một khi tiêu hao hết khí kình, thân xác không thể chống đỡ, bị chướng khí xâm nhập vào người thì thần tiên cũng không cứu được", Lôi Hổ giải thích.

Lâm Chính không nói gì.

"Người anh em, tôi nghe nói cậu là người đứng đầu cuộc thi, bị Lôi Trạch Thiên Các lôi kéo xuống thần mộ. Ha ha, trong Lôi Trạch Thiên Các thiên tài yêu nghiệt vô số, bọn họ không bảo những người kia xuống thần mộ mà lại bắt cậu đâm đầu vào chỗ chết. Nếu tôi là cậu thì sẽ không chọn xuống thần mộ".

Đúng lúc này, Thu Hải của Chân Viêm Tông cười nói.

Bớt một người xuống đó thì sẽ bớt một đối thủ cạnh tranh.

Đây đương nhiên là chuyện khiến mọi người vui vẻ.

"Thu Hải, câm miệng!".

Lôi Hổ quát, sau đó ngoảnh sang nhìn Lâm Chính: "Cậu Lâm, chờ chướng khí yếu đi thì cậu xuống đó, rõ chưa?".

"Tôi xuống cùng bọn họ là được", Lâm Chính liếc mắt nhìn Lôi Hổ, bình thản nói.

Lôi Hổ đanh mắt lại, không nói gì nữa.

Chướng khí kéo dài khoảng một phút mới yếu đi.

"Có thể vào được rồi", người đại diện của Càn Khôn Thiên Địa quát lớn: "Thiên Xu! Mau vào đi!".

"Tuân lệnh!".

Người đại diện của Càn Khôn Thiên Địa tế ra một loạt châm bạc màu tím, bao phủ quanh người theo hình vẽ Thiên Canh Bắc Đẩu, sau đó xông về phía lối vào.

Vừa lại gần chướng khí kia, trên người của kẻ tên Thiên Xu lập tức xuất hiện một lồng khí màu tím, nhìn rất thần kỳ.

Lồng khí cách ly chướng khí hoàn toàn, người kia vẫn còn lành lặn, chui vào thần mộ.

Lâm Chính vô cùng kinh ngạc.

"Lồng khí kia..."

Nhưng không chờ anh nghĩ nhiều, những người còn lại đều thi triển thần thông xông tới lối vào.
Chương 3587: Họa bì họa cốt

Có người trên cơ thể che phủ một lớp da như đá, chướng khí tuy mạnh nhưng vẫn không thể phá được làn da đá này, bình an vô sự tiến vào thần mộ.

Có người thì toàn thân được một quầng sáng xanh bao trùm, tuy chướng khí xé rách da thịt nhưng lại có thể nhanh chóng lành lặn.

Người đại diện của các thế lực vào trong, có thể nói là bát tiên qua biển, ai nấy đều có thần thông riêng.

Lâm Chính thấy thế, không khỏi nhìn về phía Lôi Hổ.

Sắc mặt Lôi Hổ có chút lúng túng, chần chừ một lát rồi nói: “Cậu Lâm, cậu còn nhớ Tế Dạ Đan không? Chúng tôi đã chuẩn bị trước cho cậu Tế Dạ Đan có thể chống lại chướng khí, cái đó do chính tay các chủ của chúng tôi luyện chế, mất mấy chục năm ròng rã. Nhưng không ngờ cậu dùng Tế Dạ Đan mà không có bất cứ phản ứng gì, thế nên chúng tôi cũng bó tay”.

“Tế Dạ Đan?”, Lâm Chính nhíu mày: “Thứ này có thể chống lại được chướng khí?”.

“Có thể miễn dịch với hầu hết chướng khí!”.

“Thì ra là vậy”.

Lâm Chính gật đầu, bỗng lấy một cây châm bạc ra, đâm vào cổ mình.

Trong chớp mắt.

Vèo!

Một luồng sáng màu xám nhạt lấp lóe trên làn da anh.

“Cái gì?”.

Lôi Hổ há hốc miệng.

Lâm Chính không chút do dự, cất bước nhảy vào trong thần mộ chí tôn.

“Thằng oắt này không dùng bất cứ biện pháp phòng hộ nào mà vào thần mộ sao? Đúng là tự tìm đường chết!”.

“Lôi Trạch Thiên Các cũng tắc trách quá, xem ra lần này thần mộ chí tôn vô duyên với Lôi Trạch Thiên Các rồi”.

“Ha ha”.

Mọi người đều cười nhạo.

Nhưng sắc mặt Lôi Hổ lại dại ra.

“Lôi Hổ đại nhân, ông không sao chứ?”.

Người bên cạnh dè dặt hỏi.

Nào ngờ Lôi Hổ bỗng dưng vỗ bốp một tiếng, cất tiếng cười lớn.

“Tốt! Tốt lắm! Ha ha ha!”.

Mọi người thấy thế thì đều ngạc nhiên.

“Hử?”.

Người đại diện của các thế tộc khác đều ngoảnh sang nhìn, tỏ vẻ khó hiểu.

“Lôi Hổ đại nhân, chuyện gì mà ông vui mừng ngạc nhiên thế?”, người bên cạnh lại cẩn thận hỏi.

“Tôi cứ tưởng người này chỉ là hạng bất tài, thiên phú không có gì xuất chúng, ngay cả Tế Dạ Đan cũng không hấp thụ được, không ngờ tôi đã coi thường cậu ta rồi”.

Lôi Hổ vỗ tay cười: “Thiên phú của tên Lâm Chính này còn đáng sợ hơn tưởng tượng của chúng ta nhiều, cậu ta đã hấp thụ hoàn mỹ Tế Dạ Đan!”.

“Hấp thụ hoàn mỹ?”.

Mọi người đều sửng sốt.

“Đúng, là hấp thụ hoàn toàn 100%!”.

Lôi Hổ nheo mắt nói: “Vốn dĩ sau khi hấp thụ Tế Dạ Đan, người thường sẽ bị bạc tóc, đồng tử có vằn đỏ, giống như ma nhân. Trước đó tôi thấy Lâm Chính không có sự thay đổi gì, còn tưởng cậu ta không hấp thụ được Tế Dạ Đan, bây giờ xem ra là tôi đã nhầm. Sở dĩ cậu ta không có đặc trưng là vì đã hấp thụ hoàn mỹ Tế Dạ Đan, khiến dược hiệu của Tế Dạ Đan nở rộ hoàn toàn trong người cậu ta. Hiện giờ, lục phủ ngũ tạng, gân cốt toàn thân của cậu ta đã được Tế Dạ Đan tăng cường, hơn hẳn bình thường, vào thần mộ là có thể chống lại hầu hết chướng khí. Cậu ta sẽ là người không sợ chướng khí nhất ở đây”.

“Thật sao?”.

“Nói vậy là lần này Lôi Trạch Thiên Các chúng ta có hi vọng lấy được nhẫn rồi!”.

Mọi người vô cùng kích động.

“Người thường dùng Tế Dạ Đan chỉ như họa bì, còn thằng oắt này dùng Tế Dạ Đan lại như họa cốt, thiên phú của cậu ta thật đáng sợ, e rằng… chỉ có tốp ba anh kiệt hàng đầu mới có thể sánh bằng”.

Lôi Hổ thì thào, trong lòng không khỏi sinh lòng tiếc tài.

Nếu có thể chiêu mộ Lâm Chính vào Lôi Trạch Thiên Các thì chắc chắn sẽ có giúp đỡ rất lớn cho sự phát triển của thiên các.

“Chỉ đáng tiếc… chuyện này không làm được rồi”.

Lôi Hổ khẽ thở dài, dường như nghĩ ra gì đó, ánh mắt chứa đầy sự tiếc nuối.
Chương 3588: Muốn chết?

Sau khi nhảy vào trong thần mộ, xung quanh tối đen, Lâm Chính rơi giữa không trung tròn ba mươi giây mới chạm chân tới mặt đất.

Bộp!

Tiếng vọng khi chạm đất vang khắp thần mộ.

Lâm Chính ngẩng đầu nhìn, lúc này mới phát hiện những ngọn đèn trong thần mộ tự động sáng lên, khiến nơi này không còn tối tăm ảm đạm.

Những người vào đây trước giờ này đã đi ở hàng đầu.

Hai người đi sau cùng quay lại liếc nhìn Lâm Chính.

“Anh đợi ở đây, nửa tiếng đến một tiếng sau thì rời đi, rõ chưa?”.

“Trong thần mộ không cho phép anh đặt chân vào!”.

Hai người nhìn chằm chằm Lâm Chính, lạnh lùng nói.

“Tôi đến để lấy nhẫn chí tôn, tôi có nhiệm vụ của tôi”, Lâm Chính nói.

“Lấy nhẫn chí tôn? Anh cũng xứng?”, cô gái ở bên trái lạnh lùng cười: “Một kẻ ngoại vực đừng tưởng may mắn được hạng nhất cuộc thi thì có thể vô pháp vô thiên. Nói cho mà biết, cuộc thi đó chỉ là trò trẻ con, chúng tôi đều không thèm tham gia”.

“Nếu không muốn chết thì đợi ở đây đi, còn nếu muốn lên Tây Thiên sớm thì có thể động đậy thử xem”, người đàn ông ở bên phải lạnh lùng nói.

Lâm Chính nhíu mày, liếc nhìn bọn họ.

Mười mấy người này ai nấy thực lực mạnh, lại từ từ tiến tới, không dám tách nhau ra.

Cộng thêm địa hình nhỏ hẹp, nếu chém giết nhau thì rõ ràng Lâm Chính sẽ không đánh lại bọn họ, rất dễ thua thiệt.

Nhưng cứ ở lại đây thì đừng nói là nửa tiếng, e là mười phút cũng không chịu được!

Nơi này là lối ra vào, cũng là chỗ lọt gió.

Chướng khí trong thần mộ hầu như đều tràn về phía này, chướng khí ở nơi đây là dày nhất.

Dù có Tế Dạ Đan bảo vệ cơ thể cũng không chống đỡ bao lâu.

Lâm Chính suy nghĩ một lúc, đột nhiên chú ý tới phía bên trái.

Nơi đó có một cây cầu treo, bên dưới cầu lại toàn là thủy ngân.

Nhiều khí độc sản sinh ra.

May sao người ở đây đều là cao thủ y thuật, chút độc này không có gì đáng sợ.

Tuy vậy, không thể phớt lờ thuộc tính của thủy ngân, nếu rơi xuống thì chắc chắn sẽ không còn xương cốt.

Lâm Chính suy nghĩ một lúc, đột nhiên cất bước lao về phía cây cầu treo.

Đám người bên này lập tức quay đầu lại nhìn, thấy Lâm Chính đi con đường đó thì ai cũng bật cười.

“Thằng ngốc kia chán sống rồi sao?”.

“Chúng ta nhiều người như vậy còn không định đi hướng đó, một mình anh ta lại chạy về phía đó? Rõ ràng đường đó không đi được, anh ta còn chui vào?”.

“Một thằng ngốc ngoại vực mà thôi, bỏ đi mọi người, đừng quan tâm tới anh ta nữa. Chúng ta đồng tâm hiệp lực tìm được quan tài chí tôn rồi hãy nói!”.

“Được!”.

Cả nhóm gật đầu, lập tức hành động.

Bên ngoài thần mộ, người của các thế tộc đều đang tĩnh tọa nghỉ ngơi lấy sức, sau đó chuẩn bị chiến đấu.

Một khi nhẫn được lấy ra khỏi thần mộ, bất kể là ai lấy được cũng sẽ dẫn tới trận chiến lớn.

Tất cả mọi người cần phải chuẩn bị sẵn sàng.

Vù vù vù vù…

Lúc này, gió lớn nổi lên, sau đó một luồng khí tức nghịch thiên thổi về phía này.

Người ở đây đều biến sắc, mở hai mắt ra, nhìn về phía chân trời.

Ở trên trời xanh, một ngôi sao băng bay thẳng về phía này.

Sau đó.

Vù!

Sao băng đáp xuống.

Mặt đất chấn động dữ dội, một luồng khí tức tàn bạo lan ra xung quanh.

Tất cả mọi người kinh ngạc, liên tục lùi lại.

Đợi bụi bặm tan đi mới nhìn thấy bên cạnh thần mộ chí tôn xuất hiện một thanh niên tóc trắng.

“Thánh Quân Diệp Viêm?”.

Vô số người la lên.

Lôi Hổ mặt mày trắng bệch, mắt lộ vẻ nghiêm nghị.

Các thế tộc như Chân Viêm Tông, Càn Khôn Thiên Địa bừng tỉnh, nhìn đám người Lôi Hổ, lộ ra ý cười.

Dù sao chuyện chiến lệnh Thiên Thần lan truyền ra từ lâu, ai cũng biết Lôi Trạch Thiên Các và Thiên Thần Điện đã đối đầu với nhau.
Chương 3589: Uy áp

“Tất cả mọi người chuẩn bị!”.

Người của Lôi Trạch Thiên Các lập tức rút vũ khí ra, nhìn chằm chằm Diệp Viêm vô cùng căng thẳng.

Lôi Hổ lập tức đưa tay ra hiệu: “Thả vũ khí xuống”.

“Đại nhân…”.

“Mau thả vũ khí xuống!”, Lôi Hổ quát lên.

Mọi người đều nghi hoặc, chỉ đành làm theo.

Diệp Viêm quay người nhìn Lôi Hổ, lại thấy Lôi Hổ vội vàng chắp tay: “Diệp Viêm đại nhân, chuyện ở cao nguyên Thiên Thần có ẩn tình, có thể để tôi nói chuyện riêng với cậu không?”.

“Không cần nói chuyện nữa, tôi đã đoán được dự tính của Lôi Trạch Thiên Các các người. Tôi đến đây không phải vì ông, các ông không cần căng thẳng. Món nợ của Lôi Trạch Thiên Các, tôi sẽ đích thân đến Thiên Các thanh toán!”.

Nói xong, bóng người Diệp Viêm lóe lên, xông thẳng vào trong mộ.

Vẻ mặt tất cả mọi người đều vô cùng đặc sắc, cực kỳ bối rối.

“Không ngờ Thánh Quân Diệp Viêm đến đây không phải để tìm Lôi Hổ tính sổ, mà là vì thần mộ chí tôn!”.

“Lần này phiền phức rồi!”.

“Với thực lực của cậu ta, dù người của chúng ta có tìm được nhẫn chí tôn cũng không giữ được!”.

“Vậy phải làm sao đây?”.

Bọn họ đều lo lắng.

Lôi Hổ không dám do dự, lập tức quay đầu nói: “Mai cử người về Thiên Các mời các chủ ra mặt, đến đây trấn áp hiện trường!”.

“Vâng!”.

Người của Lôi Trạch Thiên Các lập tức chạy đi.

Người của các thế tộc khác cũng vội vàng phái người về cầu viện.

Thánh Quân Diệp Viêm thực lực đáng sợ đến thế nào. Hắn vừa hiện thân, sợ là người ở đây khó mà đối phó.

Tuy Thánh Quân Diệp Viêm trẻ tuổi, nhưng ai cũng rõ thủ đoạn của hắn, ngay cả nhân vật có cấp bậc như Lôi Hổ cũng chưa chắc có phần thắng trước mặt hắn.

Tình thế trở nên quái dị.

Khi Thánh Quân Diệp Viêm vào trong.

Vù!

Một tiếng động lớn lại vang lên từ bên trong thần mộ.

Những đại diện của các thế tộc đang từ từ tiến tới bị thu hút bởi tiếng động đó, tất cả dừng việc trong tay lại, quay đầu nhìn.

“Đó là?”.

“Thánh Quân Diệp Viêm?”.

Giọng nói chứa sự sợ sệt lẫn ngạc nhiên vang lên.

“Sao… sao hắn lại đến đây?’.

“Trời ạ, chẳng lẽ hắn cũng đến đây vì nhẫn chí tôn?”.

“Lần này to chuyện rồi…”.

Bọn họ ai cũng mang vẻ mặt trầm trọng, sắc mặt trắng bệch.

Diệp Viêm thản nhiên nhìn bọn họ, sau đó bước tới.

“Bái kiến Thánh Quân đại nhân!”.

Vài người không dám chậm trễ, vội vàng quỳ một gối xuống hành lễ.

Những người còn lại cũng vội vàng quỳ xuống.

Mặc dù tuổi của bọn họ không chênh lệch nhau nhiều, nhưng thực lực của Thánh Quân Diệp Viêm gần như có thể áp đảo bọn họ.

“Tôi cho các người một cơ hội, rời khỏi đây ngay, nghe rõ chưa?”.

Diệp Viêm yên tĩnh quan sát bọn họ, chậm rãi nói.

Đám người đó biến sắc, muốn nói lại thôi.

Bọn họ biết, nếu từ chối thì e là sẽ mất mạng ngay lập tức.

Sớm biết Thánh Quân Diệp Viêm sẽ tới thì bọn họ sẽ không tham dự vào chuyện này.

“Diệp Viêm đại nhân, xin hãy cho tôi ở lại. Tôi sẵn lòng xóa bỏ mọi khó khăn nguy hiểm cho đại nhân, tìm kiếm nhẫn chí tôn!”, lúc này đại diện của Càn Khôn Thiên Địa là Thiên Xu chắp tay nói.

“Xóa bỏ khó khăn nguy hiểm? Anh cảm thấy thứ trong thần mộ này có thể uy hiếp tôi sao?”, Diệp Viêm bình thản nhìn hắn, nói.

“Diệp Viêm đại nhân thực lực thông thiên triệt địa đương nhiên không sợ cơ quan bẫy rập trong này. Nhưng thần mộ rất rộng lớn, hơn nữa ngăn bí mật ở khắp mọi nơi, nhẫn chí tôn giấu ở nơi nào có ai biết rõ? Lối vào này trong vòng một ngày sẽ đóng lại, một khi đóng lại thì khó mà ra được, lần sau mở ra thì phải chờ năm mươi năm. Diệp Viêm đại nhân có thể đảm bảo mình tìm được nhẫn chí tôn trong vòng một ngày không?”, Thiên Xu cung kính nói.

Nghe nói vậy, Diệp Viêm chợt trầm tư.
Chương 3590: Bày kế

Chất liệu trong thần mộ chí tôn rất đặc biệt, có thể phong tỏa chướng khí đáng sợ chắc chắn không phải đá bình thường, muốn phá vỡ nó khó như lên trời.

Do đó, một khi lối vào thần mộ đóng lại, bọn họ muốn rời đi cũng khó như lên trời, ngoài trừ đợi năm mươi năm nữa thì không còn cách nào khác.

Nhưng thời gian năm mươi năm?

Ở trong mộ đá nà,y dù bọn họ có thực lực đáng sợ, nhưng cũng không phải thần tiên, không ăn không uống thì không gắng gượng được bao lâu.

“Nói cũng có lý!”.

Diệp Viêm gật đầu, bình thản đáp: “Vậy các người ở lại giúp tôi tìm nhẫn chí tôn”.

“Cảm ơn Thánh Quân!”.

Bọn họ mừng rỡ, vội vàng chắp tay.

“Đừng vội cảm ơn tôi, rốt cuộc các người có dự tính gì, tôi biết rõ. Các người chỉ muốn mượn cái cớ này ở lại thần mộ, sau khi tìm được nhẫn chí tôn thì lén giấu đi, mang nó rời khỏi đây! Cách nghĩ này không tệ, nhưng tôi khuyên các người hãy bỏ suy nghĩ đó đi, bởi vì tôi sẽ không cho các người cơ hội đó, có hiểu không?”, Diệp Viêm nói.

Bọn họ nghe vậy thì hơi hoảng hốt, nhưng không làm gì được.

Thánh Quân Diệp Viêm là người thế nào, chút tâm tư của bọn họ không thể giấu được hắn.

Dù bị nhìn thấu suy nghĩ cũng không có cách nào.

Bọn họ chỉ đành cúi đầu, không lên tiếng.

“Đi thôi!”.

Diệp Viêm nói, một mình đi từ từ về phía trước.

Những người khác vội vàng đi theo.

Có Diệp Viêm mở đường, đương nhiên bọn họ cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.

“Thánh Quân đại nhân, nhẫn chí tôn chắc chắn là vật được chôn cùng với chí tôn của thần mộ, tôi đề nghị tìm ở mộ chính trước!”, Thiên Xu lại lên tiếng.

“Mộ chính ở nơi nào có biết không?”, Diệp Viêm hỏi.

“Theo tin tức chúng tôi có được, mộ chính nằm ở hướng Tây Nam. Trong thần mộ có tổng cộng năm ngôi mộ, bốn mộ kia là mộ thủ vệ của chí tôn, trong đó đầy rẫy cơ quan, vào ắt chết. Chỉ có mộ thứ năm này là không ai điều tra, có lẽ hài cốt của chí tôn nằm ở trong đó!”.

“Vậy thì dẫn đường đi”.

“Tuân lệnh!”.

Thiên Xu lập tức đi tới phía trước.

Những người khác đều nhíu mày.

“Sao tên Thiên Xu kia lại xum xoe bợ đỡ như vậy? Chẳng lẽ muốn dâng nhẫn chí tôn cho Diệp Viêm thật sao?”.

“Nếu Diệp Viêm lấy được nhẫn chí tôn, chúng ta uổng công đi một chuyến là chuyện nhỏ, chỉ sợ Diệp Viêm trở mặt lấy mạng chúng ta”.

“Diệp Viêm tính tình lạnh lùng tàn độc, giết người như ngóe. Hắn muốn diệt chúng ta, chúng ta hoàn toàn không có năng lực phản kháng!”.

“Xem ra Thiên Xu muốn lấy lòng Diệp Viêm, đợi Diệp Viêm có được nhẫn chí tôn thì tha cho anh ta một mạng”.

“Hừ, người này đúng là giỏi gió chiều nào theo chiều ấy, đúng là con chó!”.

Bọn họ bàn tán ở phía sau, căm phẫn bất bình.

Diệp Viêm liếc qua mấy người đó, không để tâm.

Bộp!

Đúng lúc này, Thiên Xu đi ở phía trước đột nhiên giẫm phải cơ quan gì đó, trong đường hầm hẹp dài vang lên tiếng động quỷ dị, sau đó gạch ở hai bức tường hai bên bắt đầu chuyển động.

“Không hay! Tôi giẫm phải cơ quan rồi! Mọi người cẩn thận!”.

Thiên Xu sốt sắng hét lên, vội vàng lộn vòng tới phía trước.

Một giây sau.

Vèo vèo vèo vèo…

Nhiều ngọn lửa dài bay nhanh ra ngoài, nhắm thẳng vào bọn họ, nhìn lại thì là châm được ngưng tụ từ lửa!

Bọn họ kinh hãi, vội vàng dùng khí kình chống đỡ.

Nhưng châm lửa rất kỳ lạ, dày dặn kinh người, vô cùng hung mãnh, bọn họ phải tốn rất nhiều công sức để chống đỡ.

Hai người trong số họ vì khí kình không dày nên bị châm lửa xuyên thủng phòng ngự, đánh vào lồng ngực.

Sau khi châm lửa vào cơ thể, da bọn họ lập tức đỏ lên.

“A! A!”.

“Nóng quá! Nóng quá!”.

Hai người kêu lên thảm thiết, sau đó ngã xuống đất, lăn lộn điên cuồng. Chỉ mất ba giây, xác thịt bọn họ tan chảy thành máu đọng trên mặt đất, vẫn còn sủi bọt.

“Hả?”.

Những người khác sợ đến mức sững người, ra sức vận chuyển khí kình ngăn chặn.

Lần này bọn họ đã dùng hết sức lực.

Diệp Viêm lại coi như không thấy, quanh người hắn có ánh sáng màu xanh nhạt che phủ. Dù số châm lửa kia hung hãn nhưng khi đâm về phía Diệp Viêm đều bị hút vào lớp màn sáng màu xanh nhạt, không một cây nào có thể đâm xuyên được nó.

Bên này, Thiên Xu nhìn thấy thì vẻ mặt căng thẳng.

Cơ quan kéo dài khoảng mười giây mới kết thúc.

Bọn họ đều mệt mỏi nằm liệt ra đất, ai cũng thở hổn hển.

“Mọi người có ổn không?”.

Thiên Xu cũng hết sức mệt mỏi, run giọng hỏi.

“Thiên Xu, anh không cẩn thận chút được sao?”, có người oán trách.

“Những ô cơ quan này giấu sâu như vậy, làm người ta không đề phòng được”, Thiên Xu bất đắc dĩ nói.

“Đừng nhiều lời, tiếp tục lên đường thôi!”.

Diệp Viêm nói.

“Vâng, Thánh Quân đại nhân”.

Bọn họ tiếp tục tiến về phía trước.

Thiên Xu tiếp tục dẫn đường ở phía trước.

Nhưng chưa đi được mấy bước, Diệp Viêm đột nhiên lên tiếng: “Anh ra phía sau đi, tôi đi phía trước”.

Thiên Xu sửng sốt nhìn Diệp Viêm, không dám từ chối, chắp tay nói: “Vâng”.

Diệp Viêm tiến thẳng tới trước.

Thiên Xu ở phía sau sắc mặt cực kỳ khó coi.

“Thiên Xu, chẳng lẽ anh muốn lợi dụng bẫy trong thần mộ để giải quyết Diệp Viêm?”.

Đúng lúc đó, một bóng người tiến tới gần, nhỏ giọng hỏi.

Thiên Xu biến sắc, ngẩng đầu lên, nhìn thấy một cô gái dáng vẻ yểu điệu thướt tha đi theo bên cạnh mình.

“Diên Dận?”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom