-
Chương 3381-3385
Chương 3381: Tôi có phương án
Ai cũng biết Huyết Vô Lão Tổ gây sự với Thanh Huyền Tông với mục đích là vì muốn gia nhập Thiên Thần Điện.
Vậy mà giờ Lâm Chính lại muốn ông ta xâm nhập vào đó sao? Điều này có nghĩa là gì? Muốn hoàn thành tâm nguyện của Lão Tổ?
“Sao thế? Có vấn đề gì sao?”, Lâm Chính trầm giọng.
“Đại nhân, không phải tôi không muốn giúp cậu, mà là tôi...muốn gia nhập vào Thiên Thần Điện không phải tôi nói là xong. Cậu biết đấy, tôi phải làm gì đó mới có thể lấy lòng được Thánh Quân Đại Nhân, như vậy mới được chấp nhận. Giờ tôi chẳng có chút quan hệ gì với họ, thì sao Thánh Quân Đại Nhân có thể đồng ý cho tôi vào Thiên Thần Điện chứ? Trừ khi...trừ khi tôi có thể làm gì đó cho Thiên Thần Điện”, Huyết Vô Lão Tổ run rẩy nói.
“Điều này thì ông không cần phải lo lắng. Tôi đã tìm được lý do giúp ông rồi”, Lâm Chính mỉm cười.
“Lý do gì?”, Huyết Vô Lão Tổ giật mình, vội vàng hỏi.
“Ông có thể nói với Thánh Quân ông ở Thanh Huyền Tông, bị thần y Lâm ở Giang Thành làm bị thương. Ông không phải là đối thủ của cậu ta, tới Thiên Thần Điện xin được trị thương, đồng thời cầu xin người của Thiên Thần Điện giúp ông giết Lâm Chính. Tôi nghĩ là Thánh Quân sẽ đồng ý thôi”, Lâm Chính cười nói.
“Tại sao?”, Huyết Vô Lão Tổ cảm thấy khó hiểu.
“Bởi vì thần y Lâm ở Giang Thành là cái gai trong mắt Thánh Quân Diệp Viêm. Chắc chắn ông ta muốn trừ khử”, Lâm Chính nói.
Huyết Vô Lão Tổ nhìn Lâm Chính bằng vẻ bán tín bán nghi. Thế nhưng lúc này ông ta cũng không thể từ chối, đành phải gật đầu chấp nhận.
“Vậy thì tôi sẽ làm theo những gì cậu nói vậy”.
“Được. Ông đi đi. Nhớ kỹ, tôi chỉ cho ông một tuần. Ông mau đi mau về, thu thập cho tôi tin tức hữu dụng. Nếu không, mạng của ông sẽ không giữ được đâu”, Lâm Chính nói.
“Đại nhân yên tâm, tôi nhất định sẽ không để cậu thất vọng đâu”,Huyết Vô Lão Tổ gật đầu, sau đó nhanh chóng chạy xuống núi.
Ái Nhiễm và tông chủ nhìn nhau với vẻ khó hiểu. Họ không biết ý đồ của chủ tịch Lâm là gì. Đợi Huyết Vô Lão Tổ rời đi thì Lâm Chính mới thở phào.
“Người bạn Lâm Chính, cậu làm gì vậy, tại sao lại thả ông ta đi?”, tông chủ không nhịn được bèn hỏi.
“Người này vẫn có giá trị sử dụng, giờ giết chết ông ta thì đáng tiếc quá”, Lâm Chính nói.
“Có giá trị sử dụng sao? Cậu cho ông ta sử dụng thuốc gì vậy? Có kiểm soát được ông ta không?”, Ái Nhiễm hỏi.
“Là đan dược do tôi tự luyện chế. Thuốc giải chỉ mình tôi có. Y thuật của ông ta không bằng tôi nên không thể nào giải được loại độc đó đâu”.
“Vậy Thánh Quân Diệp Viêm thì sao? Ông ta giải nổi không?”, Ái Nhiễm vội hỏi.
“Điều này thì khó nói. Y thuật của Thánh Quân Diệp Viêm phi phàm, tôi cũng không rõ ông ta biết bao nhiêu loại. Huyết Vô Lão Tổ nếu tới Thiên Thần Điện và được ông ta giải độc cho thật thì tôi cũng không cảm thấy kỳ lạ”, Lâm Chính nói.
“Thế mà anh còn thả ông ta đi? Anh...vậy khác gì thả hổ về rừng chứ?”, Ái Nhiễm lập tức nói.
“Thả hổ về rừng sao? Chưa hẳn”, Lâm Chính cười thản nhiên: “Huyết Vô Lão Tổ là một trong Thập Đại Ác Nhân, kẻ địch vô số. Nếu như ông ta về cùng phe với Thiên Thần Điện thì Thiên Thần Điện sẽ càng có nhiều kẻ địch hơn. Và nơi đó sẽ là một quả bom nổ chậm. Tôi thả ông ta tới Thiên Thần Điện đương nhiên là vì muốn ông ta rước thêm rắc rối cho nơi đó mà”.
“Thiên Thần Điện không sợ đám kẻ địch của Huyết Vô Lão Tổ đâu. Nếu cậu có mục đích đó thì e rằng...cũng sẽ công cốc đấy”, Ái Nhiễm lắc đầu nói.
Nếu mà Thiên Thần Điện sợ những chuyện của Huyết Vô Lão Tổ thì sao ông ta có thể gia nhập vào Thiên Thần Điện và xin sự trợ giúp được?
Lâm Chính chỉ mỉm cười: “Yên tâm, tôi có cách”.
Ái Nhiễm nghe thấy vậy thì cũng không hỏi nhiều nữa. Sự việc đã tới nước này cũng chỉ biết làm theo Lâm Chính mà thôi.
Đám đông về Thanh Huyền Tông sửa soạn sau đó bắt đầu thương lượng việc tham gia cuộc thi.
Theo như cách nói của tông chủ thì cuộc thi sắp diễn ra, mọi người đang ráo riết chuẩn bị tới địa điểm tham gia thi đấu.
Chương 3382: Tôi cũng chỉ biết chút ít
Khu vực thi đấu được gọi là vùng đất Tu Di, gần với trung tâm vực Diệt Vong.
Bởi vì cuộc thi có sức ảnh hưởng lớn, cho nên người tham gia thi lần này hầu như bao quát toàn bộ vực Diệt Vong.
Hễ ai quá 40 tuổi thì sẽ không được tham gia thi.
Người của vực Diệt Vong có tuổi thọ trung bình rất dài, nên độ tuổi quy định được tham gia cuộc thi cũng sẽ khá cao.
Dù sao 40 tuổi ở vực Diệt Vong mà nói cũng xem như còn trẻ.
Đương nhiên, nhiều danh y thực lực ở vực Diệt Vong tuy đã trăm tuổi nhưng nhìn giống như thanh niên, vì vậy sau khi ghi danh tham gia cuộc thi sẽ phải đo tuổi xương.
Mọi người nghỉ ngơi ở Thanh Huyền Tông nửa ngày, sau đó chuẩn bị xuất phát đến vùng đất Tu Di.
Tông chủ Thanh Huyền Tông quyết định dẫn theo tất cả người của Thanh Huyền Tông. Dù mọi người đều bị thương, nhưng giờ phút này, bọn họ cũng không còn lựa chọn nào khác.
Nếu không tìm được thế lực bá chủ che chở cho bọn họ thông qua cuộc thi này, lần sau, ngày mà cao thủ của Thiên Thần Điện tìm đến sẽ là ngày tàn của Thanh Huyền Tông.
Thế là vào sáng sớm hôm sau, cả đoàn người lên đường đi đến vùng đất Tu Di.
“Đoạn đường này vô cùng nguy hiểm, đích đến đầu tiên của chúng ta là Huyền Hoa Thành ở gần đó, đợi đội ngũ của thế gia Độc Cô đến rồi mới đi theo đội ngũ thế gia Độc Cô vào vùng đất Tu Di! Vậy thì sẽ không có gì sai sót!”.
Vừa xuống núi, tông chủ Thanh Huyền Tông đã lên tiếng.
“Vì sao phải đi cùng người của thế gia Độc Cô đến đó?”, Lâm Chính khó hiểu hỏi.
“Thần y Lâm, anh không biết chứ mỗi năm cuộc thi đấu y đều sẽ gây ra hỗn loạn ở vực Diệt Vong, vì sẽ có nhiều người thừa cơ chặn đường giết người cướp của, thừa nước đục thả câu. Suy cho cùng vì cuộc thi, bất kể thế gia hay tông môn đều sẽ mang theo nhiều dược liệu và đan dược trợ giúp đại diện của mình lấy được thứ hạng cao ở cuộc thi. Trong tay ai ai cũng có bảo bối, đương nhiên sẽ thu hút những kẻ bán mạng làm liều!”, Ái Nhiễm giải thích.
“Hóa ra là vậy…”, Lâm Chính gật đầu.
“Thế gia Độc Cô là thế lực bá chủ đợt trước, ngay cả nhà họ Dục cũng chẳng là gì trước mặt bọn họ, đi cùng bọn họ thì không trộm cướp nào dám hó hé! Do đó, cuộc thi lần này sẽ có nhiều đội ngũ đi theo thế gia Độc Cô đến vùng đất Tu Di. Mỗi lần thế gia Độc Cô đi đến vùng đất Tu Di đều sẽ dừng chân nghỉ ngơi ở Huyền Hoa Thành, thế nên chúng ta phải đến Huyền Hoa Thành gặp quản sự của thế gia Độc Cô. Nếu được bọn họ cho phép, chúng ta sẽ được đi cùng bọn họ, vậy thì có thể đảm bảo an toàn!”, Ái Nhiễm nói.
“Sự bảo vệ này không miễn phí đúng không?”, Lâm Chính hỏi.
“Tính theo đầu người, mỗi người ít nhất một viên đan dược trung phẩm”, tông chủ Thanh Huyền Tông thở dài.
“Đan dược trung phẩm? Đan dược của mọi người còn chia phẩm cấp nữa sao?”, Lâm Chính tò mò hỏi.
“Đương nhiên! Đan dược trong vực Diệt Vong rất nhiều chủng loại, sao có thể không chia phẩm cấp?”.
“Đan dược trung phẩm là ở cấp độ nào?”.
“Nếu là đan dược có thể giúp cơ thể khỏe mạnh, lưu thông khí huyết, tăng ba đến năm tháng tuổi thọ thì là đan dược trung phẩm. Nếu chỉ chữa trị cảm mạo bệnh vặt, một số vết thương thông thường thì là đan dược hạ phẩm. Nếu có thể tăng công lực, tăng tuổi thọ, cứu sống người sắp chết thì là đan dược thượng phẩm. Giữa đan dược với nhau không thể trao đổi, tất cả dựa vào giá trị của nó mà định giá”, tông chủ Thanh Huyền Tông nói.
“Ai định giá?”, Lâm Chính tò mò.
“Giám đan sư!”.
Lâm Chính nghe vậy, trầm tư trong giây lát.
Lần đầu tiên anh nghe đến nghề nghiệp này.
“Giám đan sư trong vực Diệt Vong rất hiếm, nhưng thông thường người có thể giám đan đều là người luyện được đan, mà nghề luyện đan sư ở vực Diệt Vong dù ở thực lực nào cũng rất được ưa chuộng! Ví dụ Thanh Huyền Tông bọn tôi, ở thời kỳ đỉnh cao Thanh Huyền Tông có đến bốn luyện đan sư, nay tuột dốc thì không còn ai, không ai biết luyện đan, ngay cả tôi cũng chỉ biết chút ít mà thôi!”, tông chủ Thanh Huyền Tông thở dài.
“Chút ít? Tông chủ có thể luyện được đan dược gì?”.
“Cùng lắm là hạ phẩm”.
“Hơ… Đúng là chỉ biết chút ít”.
“Sao? Lâm Chính, cậu nói vậy lẽ nào cậu biết luyện đan?”, tông chủ Thanh Huyền Tông hỏi.
“Tôi? Tôi cũng chỉ biết chút ít”, Lâm Chính cười đáp.
Chương 3383: Kẻ không đội trời chung
Tông chủ Thanh Huyền Tông lẳng lặng gật đầu và lên tiếng: “Người bạn Lâm Chính, tôi biết cậu tới từ ngoại vực, cũng biết dược liệu ở ngoại vực và ở vực Diệt Vong chỗ chúng tôi không giống nhau. Tôi nói với cậu như thế này nhé. Cậu có thể luyện chế được những loại đan được ở ngoại vực nhưng ở đây, dược thảo có dược tính cực mạnh, thuộc tính lại phức tạp. Mức độ luyện chế sẽ khó hơn gấp nhiều lần. Rủi ro cũng rất lớn. Nếu không cẩn thận sẽ bị nổ ngay. Có không biết bao nhiêu người chết thảm vì bất cẩn khi luyện dược. Vì vậy tốt nhất nên ít động chạm tới thuật luyên đan dược ở đây thôi”
“Được”, Lâm Chính gật đầu.
“Sư tôn, chúng ta nhiều người như vậy, có đủ đan dược trung phẩm chứ ạ?”, Ái Nhiễm suy nghĩ rồi lên tiếng hỏi.
Tông chủ dùng toàn bộ tài sản có được định làm lộ phí cho mọi người rời khỏ đây nên giờ nghèo rớt mùng tơi. Vậy thì phí bảo bộ này có gom được hai không cũng chưa biết.
“Yên tâm có khoản tiết kiệm”
Tông chủ mỉm cười, lên tiếng: “Sư tôn đã để lại một phần đan dược dùng làm kinh phí cho lần thi đấu này. Sư tôn vốn định để Nam Phong đi thử thi đấu, nhưng sau phát hiện ra chuyện của Huyết Vô Lão Tô nên nghĩ rằng việc thi đấu chẳng còn hi vọng gì nữa. Giờ có cơ hội, đương nhiên không thể bỏ lỡ rồi”.
Ái Nhiễm nghe thấy vậy bèn thở phào. Cô ta rời khỏi nhà họ Dục, về vấn đề tiền bạc đương nhiên là không thể xử lý, giờ trên người cô ta chẳng có lấy một đồng.
Đám đông nhanh chóng tới Huyền Hoa Thành. Lúc này khu vực này người đã đông như kiến. Đám đông tới từ các thế gia ở khắp nơi. Mục đích của họ chỉ có một đó là thắng cuộc thi và đạt được sự bình yên.
“Xem ra có không ít người có chung mục tiêu nhỉ”, Lâm Chính mỉm cười lên tiếng.
“Đương nhiên rồi. Dù sao thì việc giết người cướp của ở trong vực Diệt Vong cũng không ít, ở đây không có cảnh sát, làm gì cũng không cần chịu trách nhiệm”, Ái Nhiễm nói.
“Long Quốc vẫn tốt hơn thật”, Lâm Chính nhún vai.
Trên đường đi, Lâm Chính phát hiện ra có không ít máy móc, nhiều nhà còn có cả máy lạnh, điều hòa, còn nhìn thấy cả siêu xe. Đám đông tới một quán liệu ở trung tâm thành phố.
Xung quanh quán rượu xếp đầy người.Người của Thanh Huyền Tông ngạc nhiên lắm.
“Sư tôn, đây là..."
“Những người này phần lớn là người quản lý tới từ các thế gia để cầu xin sự bảo vệ từ thế gia Độc Cô. Họ tới tìm sự bảo vệ, nên cùng tới tham gia cuộc thi”, tông chủ khẽ nói.
“Cái gì? Đông như vậy cơ à?”
“Đông thế này sao?”
“Thật không thể tin được”, đám đông há mồm trợn mắt.
“Thế gia Độc Cô dù sao cũng có sức mạnh lớn, hơn nữa cũng là một trong những hạt giống của cuộc thi lần này. Đám người này chưa chắc đều tới cầu xin sự bảo vệ mà có khi là tạo quan hệ. Nếu như thế gia Độc Cô có được một vị trí trong cuộc thi thì địa vị của họ đương nhiên cũng sẽ được nâng lên. Tới khi đó thế lực của họ sẽ không còn giới hạn trong vực Diệt Vong nữa”, tông chủ nói với ánh mắt ngưỡng mộ.
Nhớ lại lúc trước Thanh Huyền Tông cũng từng giữ vị trí bá chủ như thế, thế nhưng trải qua các đời thì họ đã dần sa sút mất rồi. Giờ thì đến xách dép cho thế gia Độc Cô cũng không được. Đúng là thế sự khó lường mà.
Tông chủ thở dài, nhìn cảnh tượng trước mặt.
“Xếp hàng thôi”, tông chủ nói, sau đó cử người đi xếp hàng. Những người khác thì ngồi xuống hàng trà bên cạnh uống trà.
Chỗ uống trà cũng ngồi chật cứng người. Rõ ràng là mọi người đều cử một người đi xếp hàng, những người khác thì ngồi bên cạnh đợi cho tới khi được gọi tên.
Người của Thanh Huyền Tông ngồi ba bàn, vừa nói chuyện vừa quan sát. Bỗng có một giọng nói vang lên: “Ấy, có phải là người của Thanh Huyền Tông không vậy? Sao người của Thanh Huyền Tông cũng tham gia cuộc thi thế”.
“Không phải Huyết Vô Lão Tổ muốn tiêu diệt Thanh Huyền Tông rồi sao? Các người vẫn còn rảnh rang chạy tới đây à? Núi Thanh Huyền định bỏ luôn hay gì?”
“Không cần núi Thanh Huyền nữa à? Vậy khác gì con chó bị thương?”
“Ha ha...”
Tiếng cười vang lên. Người của Thanh Huyền Tông tái mặt, quay qua nhìn.
“Núi Côn Bằng à?”, Ái Nhiễm đanh mắt.
“Ai cơ?”, Lâm Chính hỏi.
“Kẻ không đội trời chung của Thanh Huyền Tông?”, Ái Nhiễm trả lời: “Lần này thì rắc rối to rồi”.
Chương 3384: Gây hấn
Sắc mặt Ái Nhiễm đanh lại.
Người của Thanh Huyền Tông hoặc là lo lắng, hoặc là tức giận, nhìn chằm chằm vào mấy bóng người vừa lên tiếng.
Người của núi Côn Bằng ngồi xuống mấy chiếc bàn bên cạnh.
Bọn họ đến khá đông, khoảng hơn trăm người, bao luôn bảy tám bàn trong quán trà, ồn ào túm tụm lại, tất cả đều liếc mắt nhìn về phía này, nở nụ cười châm chọc nhìn người của Thanh Huyền Tông.
"Các người đang nói vớ vẩn cái gì vậy?".
Nam Phong tính khí nóng nảy, ngựa non háu đá, sao có thể chịu đựng được sự chế giễu mỉa mai của đối phương? Anh ta lập tức đập bàn đứng lên, tức giận mắng.
"Chúng tôi ăn nói vớ vẩn? Những gì chúng tôi nói không phải là sự thật sao? Ai mà chẳng biết Huyết Vô Lão Tổ, một trong thập đại ác nhân sắp ra tay với Thanh Huyền Tông các anh! Các anh không giữ gìn sơn môn mà lại xuất hiện ở đây, không phải vứt bỏ sơn môn tháo chạy thì là gì?", một người đàn ông tóc ngắn, cằm lún phún râu, cười nói với giọng điệu bỡn cợt.
"Mày... Khốn kiếp!".
Nam Phong nổi giận, đang định ra tay.
"Nam Phong!", tông chủ Thanh Huyền Tông quát.
"Tông chủ..."
"Đừng có sinh sự, bọn họ thích nói thì cho họ nói, cứ coi như không nghe thấy đi", tông chủ Thanh Huyền Tông trầm giọng nói.
Hơn nửa người của Thanh Huyền Tông bị thương, nhân số cũng không bằng núi Côn Bằng, nếu xảy ra mâu thuẫn với người của núi Côn Bằng thì rất khó xử lý, thế nên chỉ có thể nhẫn nhịn.
Nam Phong bất đắc dĩ, chỉ đành ngồi xuống.
Tông chủ Thanh Huyền Tông đã nhịn rồi, nhưng sao người của núi Côn Bằng có thể để ông ta toại nguyện chứ?
Thanh Huyền Tông và núi Côn Bằng tranh chấp nhau mấy chục năm, bây giờ Thanh Huyền Tông sa sút, bọn họ đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội thêm dầu vào lửa.
"Hừ, sao lũ ngu đần của Thanh Huyền Tông im thế nhỉ?".
"Làm chó nhà có tang rồi, bây giờ lại thành con rùa rụt đầu nữa à?".
"Ha ha ha, đúng là một lũ hèn!".
"Tôi thấy Thanh Huyền Tông cũng sắp giải tán rồi!".
Những tiếng cười giễu và châm chọc không ngừng vang lên.
Người của Thanh Huyền Tông đều nổi giận đùng đùng.
Nhưng ngặt nỗi tông chủ có lệnh, nên không ai dám nói gì, chỉ hậm hực uống trà.
"Cứ nhẫn nhịn như vậy cũng không phải là cách hay, nếu núi Côn Bằng và Thanh Huyền Tông đã có ân oán từ trước, thì chắc chắn đối phương sẽ gây hấn", Lâm Chính nhìn đám người của núi Côn Bằng, bình thản nói.
"Gây hấn cũng chỉ đành tránh né, thực lực của Thanh Huyền Tông hiện giờ kém xa trước đây, đâu có tư cách đối đầu với núi Côn Bằng?", Ái Nhiễm lắc đầu đáp.
Đúng lúc này, một người của núi Côn Bằng bỗng đứng phắt dậy, đi ra ngoài.
Hắn cố ý đi qua bàn của các đệ tử Thanh Huyền Tông, sau đó "ui da" một tiếng, nằm vật ra đất.
Người của núi Côn Bằng nhao nhao đứng lên.
"Sư đệ, cậu không sao chứ?", người đàn ông tóc ngắn để râu trước đó nhanh chân chạy tới, đỡ người kia lên rồi hỏi.
"Sư huynh, lũ chó chết này dám ngáng chân em... Em cảm giác xương chân như sắp gãy đến nơi, đau quá sư huynh ơi, anh phải lấy lại công bằng cho em!", người kia tỏ vẻ đau đớn kêu lên.
Người của Thanh Huyền Tông đều biến sắc.
Ái Nhiễm cũng sửng sốt.
Không ngờ đối phương lại gây hấn nhanh như vậy.
Hơn nữa lý do... lại vô cùng hèn hạ.
Đúng là vênh váo ngông cuồng!
"Chúng tôi không ngáng chân anh ta, là anh ta tự ngã, không liên quan gì đến chúng tôi cả!", người của Thanh Huyền Tông ở bàn kia lập tức trầm giọng quát.
"Mày tưởng bọn tao sẽ tin mày sao?".
Người đàn ông tóc ngắn nheo mắt, cười khẩy nói: "Ai làm thì đứng ra đây, nếu không đừng trách bọn tao không khách khí!".
"Xem ra bọn mày đến để gây sự, đừng tưởng Thanh Huyền Tông bọn tao sa cơ thất thế thì sợ núi Côn Bằng! Nếu đánh nhau thì chưa biết ai thắng ai thua đâu!", một người của Thanh Huyền Tông sẵng giọng đáp, anh ta vừa dứt lời, cả bàn đã đứng lên, nhìn chằm chằm người của núi Côn Bằng với ánh mắt đầy thù địch.
Những người khác cũng lần lượt đứng lên.
Đám Nam Phong còn đi tới, muốn phô trương thanh thế.
Nhưng nếu so người thì sao núi Côn Bằng có thể thua được?
Người của Thanh Huyền Tông vừa có hành động, người của núi Côn Bằng liền xúm tới.
Người của Thanh Huyền Tông lập tức cảm thấy áp lực tăng vọt.
Khách khứa xung quanh đều hào hứng hóng hớt, xì xào bàn tán, chỉ mong hai bên xông vào đánh nhau.
Tông chủ Thanh Huyền Tông thở dài, biết chuyện này không thể tránh được, liền đứng dậy, đi tới trước đám người.
"Người dẫn đội của các cậu là ai?", tông chủ Thanh Huyền Tông khàn giọng hỏi.
"Sao thế? Triệu Giang Ngạn, ngay cả tôi mà ông cũng quên sao?".
Một bóng người tướng mạo xấu xí, để đầu trọc, bước ra khoi đám người của núi Côn Bằng, nheo mắt lại, mỉm cười nhìn tông chủ Thanh Huyền Tông.
"Hầu Tam?".
Tông chủ Thanh Huyền Tông như muốn nín thở.
Chương 3385: Kiếm chác
Nhìn thấy vẻ mặt khó coi của tông chủ Thanh Huyền Tông, mọi người đều biết người dẫn đội của núi Côn Bằng e rằng là một kẻ khó đối phó.
"Không ngờ là người này dẫn đội của núi Côn Bằng...", Ái Nhiễm cũng không khỏi cảm khái, vẻ mặt đầy lo lắng.
"Đây là ai vậy?", Lâm Chính tò mò hỏi.
"Người này tên Hầu Tam, từng là Ngũ trưởng lão của Thanh Huyền Tông".
"Cái gì? Ngũ trưởng lão của Thanh Huyền Tông?", Lâm Chính ngạc nhiên.
"Đúng vậy, nhưng tôi cũng chỉ nghe nói thôi. Nghe nói tay chân ông ta không sạch sẽ, học trộm dùng trộm rất nhiều bí tịch và bảo bối của Thanh Huyền Tông, thậm chí còn định chấm mút bảo vật trấn bài của Thanh Huyền Tông, sau khi bị phát hiện đã bị Thanh Huyền Tông trục xuất khỏi tông môn. Ông ta ôm hận trong lòng, đầu quân theo núi Côn Bằng, không ngờ lại được núi Côn Bằng trọng dụng, trở thành người đưa đội của núi Côn Bằng đến tham gia cuộc thi! Đúng là tạo hóa trêu ngươi!", Ái Nhiễm khàn giọng đáp.
"Tạo hóa trêu ngươi? Cô Ái Nhiễm, cô nói vậy là sao?".
"Bởi vì trước đó, người tố cáo Hầu Tam ăn trộm chính là sư phụ tôi, Triệu Giang Ngạn!", Ái Nhiễm đáp.
Lâm Chính bừng tỉnh: "Kẻ thù gặp nhau! Thế thì tôi không thấy lạ nữa rồi!".
"Chậc chậc chậc, Triệu Giang Ngạn, nhìn ông đi, nhìn ông đi, bây giờ ngồi lên ghế tông chủ rồi mà vẫn chẳng khác gì, đúng là nực cười!", Hầu Tam nheo mắt đánh giá tông chủ Thanh Huyền Tông, ánh mắt đầy khinh bỉ.
"Hầu Tam, tôi không muốn phí lời với ông nữa, mọi người đều đến để xin thế gia Độc Cô che chở, tham gia cuộc thi. Tôi nghĩ thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, ân oán của chúng ta chờ cuộc thi kết thúc hãy tính", tông chủ Thanh Huyền Tông trầm giọng nói.
"Chuyện đó tính sau cũng được, nhưng bây giờ người của ông ngáng chân đệ tử của tôi, là người của ông gây sự trước. Nếu tôi không ra mặt bảo vệ đệ tử của mình thì sau này còn dẫn người kiểu gì nữa?", Hầu Tam cười khẩy nói.
"Ông muốn thế nào?".
"Đơn giản thôi, hoặc là giao người đã ngáng chân đệ tử của tôi ra đây, hoặc là bảo tất cả đệ tử của ông ngồi ở chiếc bàn kia quỳ xuống, dập đầu với người của tôi, nói lời xin lỗi, thì chuyện này coi như xong, được không?", Hầu Tam cười nói.
"Nằm mơ đi!".
"Muốn chúng tôi dập đầu với các ông? Đừng hòng!".
Đám Nam Phong tức điên lên.
Tông chủ Thanh Huyền Tông cũng lạnh lùng hừ một tiếng: "Là người đứng đầu tông môn, sao tôi có thể để đệ tử của mình làm chuyện đó chứ? Hầu Tam, ông cũng biết tính tôi mà, yêu cầu này tôi sẽ không bao giờ đồng ý!".
"Nếu vậy thì hôm nay chúng tôi đành phải ra tay rồi!", Hầu Tam lạnh lùng hừ một tiếng, ra hiệu cho người của mình bao vây người của Thanh Huyền Tông, nhìn dáng vẻ thì định ra tay luôn tại đây.
Những người khác đang uống trà vội dạt ra để tránh bị ảnh hưởng.
Ông chủ quán trà cũng co rúm cả người lại, sao dám ra mặt ngăn cản chứ?
Ái Nhiễm không chút do dự, lập tức xông tới, định kề vai chiến đấu với người của Thanh Huyền Tông.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói bình thản vang lên.
"To gan, dám gây náo loạn ở Huyền Hoa Thành! Không biết bây giờ Huyền Hoa Thành do ai làm chủ sao?".
Nghe thấy thế, cả hai phe đều ngẩn người ra.
Chỉ thấy mấy người chậm rãi đi tới.
Dẫn đầu là một người đàn ông quần áo xa hoa, mỉm cười nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt đầy ngạo mạn và khinh thường, dường như không hề coi trọng những người này, nhưng khi nhìn thấy Ái Nhiễm trong đám người thì không khỏi sáng mắt lên.
"Hình như đây là cậu hai của thế gia Độc Cô, Độc Cô Hoài!".
"Cái gì? Đây chính là cậu chủ Hoài?".
"Trời ạ, sao cậu chủ Hoài lại xuất hiện ở đây?".
Mọi người xôn xao.
Ái Nhiễm cũng vô cùng kinh ngạc: "Không ngờ người này lại là một trong hai đại diện của thế gia Độc Cô".
"Hai đại diện? Nghĩa là sao?", Lâm Chính tỏ vẻ khó hiểu hỏi.
"Thần y Lâm, anh không biết đấy thôi, những thế lực bá chủ như thế gia Độc Cô sẽ có hai suất tham gia cuộc thi. Thế gia Độc Cô sẽ chia hai suất này cho cậu cả Độc Cô Vấn và cậu hai Độc Cô Hoài. Hai người này đều là thiên tài nổi tiếng của thế gia Độc Cô, nhưng người nổi bật nhất không phải là Độc Cô Hoài này, mà là anh trai Độc Cô Vấn của anh ta. Nghe nói thiên phú của Độc Cô Vấn không kém gì Thánh Quân Diệp Viêm của Thiên Thần Điện, rất giỏi!", Ái Nhiễm trầm giọng nói.
"Hóa ra là vậy!".
Lâm Chính gật đầu.
Độc Cô Hoài mỉm cười đi tới, mọi người ở hai bên đều hành lễ.
"Bái kiến cậu chủ Hoài".
"Chào cậu chủ Hoài".
Tiếng chào hỏi vang lên khắp nơi.
Cho dù là Hầu Tam hay tông chủ Thanh Huyền Tông cũng đều phải cúi đầu.
"Tham kiến cậu chủ Hoài!".
Hai người đều hành lễ.
"Các ông cũng nhận ra tôi sao? Hừ, biết tôi mà còn làm càn ở đây à?", Độc Cô Hoài rời mắt khỏi Ái Nhiễm, khẽ cười hỏi.
"Cậu chủ Hoài, không phải chúng tôi làm càn, mà là đám người này không biết tốt xấu, khiêu khích chúng tôi, cố ý khiến môn nhân của tôi bị thương. Chúng tôi tức quá nên mới làm vậy", Hầu Tam lập tức chỉ tay vào tông chủ Thanh Huyền Tông, nói.
"Vớ vẩn! Là người của các ông tự ngã, lại còn cố ý vu oan cho chúng tôi! Ông là đồ vừa ăn cướp vừa la làng!", Nam Phong tức giận nói.
"Mọi người đều tận mắt nhìn thấy, tôi vu oan các cậu lúc nào?", Hầu Tam khinh bỉ nói.
"Ông..."
"Câm miệng!".
Nam Phong còn định nói gì đó, nhưng đã bị Độc Cô Hoài trừng mắt, lạnh lùng quát.
Nam Phong không dám nói gì nữa.
"Tôi đang ở ngay đây mà các người còn dám cãi nhau à? Không coi tôi ra gì sao?", Độc Cô Hoài lạnh lùng nói.
"Không dám, không dám..."
Mọi người vội vàng kêu lên.
Độc Cô Hoài liếc nhìn xung quanh, thấy Ái Nhiễm thì bất ngờ hỏi: "Cô gái, cô là người phe nào?".
Ái Nhiễm sửng sốt, chớp mắt nói: "Tôi là người của Thanh Huyền Tông".
"Vậy sao? Nhưng Thanh Huyền Tông khiêu khích núi Côn Bằng trước, theo lý mà nói, bọn họ phải chịu trách nhiệm về việc này. Thế này đi, người đâu, đưa người của Thanh Huyền Tông đi, tôi phải trừng phạt Thanh Huyền Tông!", Độc Cô Hoài mỉm cười nói.
Hắn vừa dứt lời, ai nấy đều ngạc nhiên.
Tất cả mọi người đều bừng tỉnh, hóa ra tên Độc Cô Hoài này chỉ đến để kiếm chác.
Ai cũng biết Huyết Vô Lão Tổ gây sự với Thanh Huyền Tông với mục đích là vì muốn gia nhập Thiên Thần Điện.
Vậy mà giờ Lâm Chính lại muốn ông ta xâm nhập vào đó sao? Điều này có nghĩa là gì? Muốn hoàn thành tâm nguyện của Lão Tổ?
“Sao thế? Có vấn đề gì sao?”, Lâm Chính trầm giọng.
“Đại nhân, không phải tôi không muốn giúp cậu, mà là tôi...muốn gia nhập vào Thiên Thần Điện không phải tôi nói là xong. Cậu biết đấy, tôi phải làm gì đó mới có thể lấy lòng được Thánh Quân Đại Nhân, như vậy mới được chấp nhận. Giờ tôi chẳng có chút quan hệ gì với họ, thì sao Thánh Quân Đại Nhân có thể đồng ý cho tôi vào Thiên Thần Điện chứ? Trừ khi...trừ khi tôi có thể làm gì đó cho Thiên Thần Điện”, Huyết Vô Lão Tổ run rẩy nói.
“Điều này thì ông không cần phải lo lắng. Tôi đã tìm được lý do giúp ông rồi”, Lâm Chính mỉm cười.
“Lý do gì?”, Huyết Vô Lão Tổ giật mình, vội vàng hỏi.
“Ông có thể nói với Thánh Quân ông ở Thanh Huyền Tông, bị thần y Lâm ở Giang Thành làm bị thương. Ông không phải là đối thủ của cậu ta, tới Thiên Thần Điện xin được trị thương, đồng thời cầu xin người của Thiên Thần Điện giúp ông giết Lâm Chính. Tôi nghĩ là Thánh Quân sẽ đồng ý thôi”, Lâm Chính cười nói.
“Tại sao?”, Huyết Vô Lão Tổ cảm thấy khó hiểu.
“Bởi vì thần y Lâm ở Giang Thành là cái gai trong mắt Thánh Quân Diệp Viêm. Chắc chắn ông ta muốn trừ khử”, Lâm Chính nói.
Huyết Vô Lão Tổ nhìn Lâm Chính bằng vẻ bán tín bán nghi. Thế nhưng lúc này ông ta cũng không thể từ chối, đành phải gật đầu chấp nhận.
“Vậy thì tôi sẽ làm theo những gì cậu nói vậy”.
“Được. Ông đi đi. Nhớ kỹ, tôi chỉ cho ông một tuần. Ông mau đi mau về, thu thập cho tôi tin tức hữu dụng. Nếu không, mạng của ông sẽ không giữ được đâu”, Lâm Chính nói.
“Đại nhân yên tâm, tôi nhất định sẽ không để cậu thất vọng đâu”,Huyết Vô Lão Tổ gật đầu, sau đó nhanh chóng chạy xuống núi.
Ái Nhiễm và tông chủ nhìn nhau với vẻ khó hiểu. Họ không biết ý đồ của chủ tịch Lâm là gì. Đợi Huyết Vô Lão Tổ rời đi thì Lâm Chính mới thở phào.
“Người bạn Lâm Chính, cậu làm gì vậy, tại sao lại thả ông ta đi?”, tông chủ không nhịn được bèn hỏi.
“Người này vẫn có giá trị sử dụng, giờ giết chết ông ta thì đáng tiếc quá”, Lâm Chính nói.
“Có giá trị sử dụng sao? Cậu cho ông ta sử dụng thuốc gì vậy? Có kiểm soát được ông ta không?”, Ái Nhiễm hỏi.
“Là đan dược do tôi tự luyện chế. Thuốc giải chỉ mình tôi có. Y thuật của ông ta không bằng tôi nên không thể nào giải được loại độc đó đâu”.
“Vậy Thánh Quân Diệp Viêm thì sao? Ông ta giải nổi không?”, Ái Nhiễm vội hỏi.
“Điều này thì khó nói. Y thuật của Thánh Quân Diệp Viêm phi phàm, tôi cũng không rõ ông ta biết bao nhiêu loại. Huyết Vô Lão Tổ nếu tới Thiên Thần Điện và được ông ta giải độc cho thật thì tôi cũng không cảm thấy kỳ lạ”, Lâm Chính nói.
“Thế mà anh còn thả ông ta đi? Anh...vậy khác gì thả hổ về rừng chứ?”, Ái Nhiễm lập tức nói.
“Thả hổ về rừng sao? Chưa hẳn”, Lâm Chính cười thản nhiên: “Huyết Vô Lão Tổ là một trong Thập Đại Ác Nhân, kẻ địch vô số. Nếu như ông ta về cùng phe với Thiên Thần Điện thì Thiên Thần Điện sẽ càng có nhiều kẻ địch hơn. Và nơi đó sẽ là một quả bom nổ chậm. Tôi thả ông ta tới Thiên Thần Điện đương nhiên là vì muốn ông ta rước thêm rắc rối cho nơi đó mà”.
“Thiên Thần Điện không sợ đám kẻ địch của Huyết Vô Lão Tổ đâu. Nếu cậu có mục đích đó thì e rằng...cũng sẽ công cốc đấy”, Ái Nhiễm lắc đầu nói.
Nếu mà Thiên Thần Điện sợ những chuyện của Huyết Vô Lão Tổ thì sao ông ta có thể gia nhập vào Thiên Thần Điện và xin sự trợ giúp được?
Lâm Chính chỉ mỉm cười: “Yên tâm, tôi có cách”.
Ái Nhiễm nghe thấy vậy thì cũng không hỏi nhiều nữa. Sự việc đã tới nước này cũng chỉ biết làm theo Lâm Chính mà thôi.
Đám đông về Thanh Huyền Tông sửa soạn sau đó bắt đầu thương lượng việc tham gia cuộc thi.
Theo như cách nói của tông chủ thì cuộc thi sắp diễn ra, mọi người đang ráo riết chuẩn bị tới địa điểm tham gia thi đấu.
Chương 3382: Tôi cũng chỉ biết chút ít
Khu vực thi đấu được gọi là vùng đất Tu Di, gần với trung tâm vực Diệt Vong.
Bởi vì cuộc thi có sức ảnh hưởng lớn, cho nên người tham gia thi lần này hầu như bao quát toàn bộ vực Diệt Vong.
Hễ ai quá 40 tuổi thì sẽ không được tham gia thi.
Người của vực Diệt Vong có tuổi thọ trung bình rất dài, nên độ tuổi quy định được tham gia cuộc thi cũng sẽ khá cao.
Dù sao 40 tuổi ở vực Diệt Vong mà nói cũng xem như còn trẻ.
Đương nhiên, nhiều danh y thực lực ở vực Diệt Vong tuy đã trăm tuổi nhưng nhìn giống như thanh niên, vì vậy sau khi ghi danh tham gia cuộc thi sẽ phải đo tuổi xương.
Mọi người nghỉ ngơi ở Thanh Huyền Tông nửa ngày, sau đó chuẩn bị xuất phát đến vùng đất Tu Di.
Tông chủ Thanh Huyền Tông quyết định dẫn theo tất cả người của Thanh Huyền Tông. Dù mọi người đều bị thương, nhưng giờ phút này, bọn họ cũng không còn lựa chọn nào khác.
Nếu không tìm được thế lực bá chủ che chở cho bọn họ thông qua cuộc thi này, lần sau, ngày mà cao thủ của Thiên Thần Điện tìm đến sẽ là ngày tàn của Thanh Huyền Tông.
Thế là vào sáng sớm hôm sau, cả đoàn người lên đường đi đến vùng đất Tu Di.
“Đoạn đường này vô cùng nguy hiểm, đích đến đầu tiên của chúng ta là Huyền Hoa Thành ở gần đó, đợi đội ngũ của thế gia Độc Cô đến rồi mới đi theo đội ngũ thế gia Độc Cô vào vùng đất Tu Di! Vậy thì sẽ không có gì sai sót!”.
Vừa xuống núi, tông chủ Thanh Huyền Tông đã lên tiếng.
“Vì sao phải đi cùng người của thế gia Độc Cô đến đó?”, Lâm Chính khó hiểu hỏi.
“Thần y Lâm, anh không biết chứ mỗi năm cuộc thi đấu y đều sẽ gây ra hỗn loạn ở vực Diệt Vong, vì sẽ có nhiều người thừa cơ chặn đường giết người cướp của, thừa nước đục thả câu. Suy cho cùng vì cuộc thi, bất kể thế gia hay tông môn đều sẽ mang theo nhiều dược liệu và đan dược trợ giúp đại diện của mình lấy được thứ hạng cao ở cuộc thi. Trong tay ai ai cũng có bảo bối, đương nhiên sẽ thu hút những kẻ bán mạng làm liều!”, Ái Nhiễm giải thích.
“Hóa ra là vậy…”, Lâm Chính gật đầu.
“Thế gia Độc Cô là thế lực bá chủ đợt trước, ngay cả nhà họ Dục cũng chẳng là gì trước mặt bọn họ, đi cùng bọn họ thì không trộm cướp nào dám hó hé! Do đó, cuộc thi lần này sẽ có nhiều đội ngũ đi theo thế gia Độc Cô đến vùng đất Tu Di. Mỗi lần thế gia Độc Cô đi đến vùng đất Tu Di đều sẽ dừng chân nghỉ ngơi ở Huyền Hoa Thành, thế nên chúng ta phải đến Huyền Hoa Thành gặp quản sự của thế gia Độc Cô. Nếu được bọn họ cho phép, chúng ta sẽ được đi cùng bọn họ, vậy thì có thể đảm bảo an toàn!”, Ái Nhiễm nói.
“Sự bảo vệ này không miễn phí đúng không?”, Lâm Chính hỏi.
“Tính theo đầu người, mỗi người ít nhất một viên đan dược trung phẩm”, tông chủ Thanh Huyền Tông thở dài.
“Đan dược trung phẩm? Đan dược của mọi người còn chia phẩm cấp nữa sao?”, Lâm Chính tò mò hỏi.
“Đương nhiên! Đan dược trong vực Diệt Vong rất nhiều chủng loại, sao có thể không chia phẩm cấp?”.
“Đan dược trung phẩm là ở cấp độ nào?”.
“Nếu là đan dược có thể giúp cơ thể khỏe mạnh, lưu thông khí huyết, tăng ba đến năm tháng tuổi thọ thì là đan dược trung phẩm. Nếu chỉ chữa trị cảm mạo bệnh vặt, một số vết thương thông thường thì là đan dược hạ phẩm. Nếu có thể tăng công lực, tăng tuổi thọ, cứu sống người sắp chết thì là đan dược thượng phẩm. Giữa đan dược với nhau không thể trao đổi, tất cả dựa vào giá trị của nó mà định giá”, tông chủ Thanh Huyền Tông nói.
“Ai định giá?”, Lâm Chính tò mò.
“Giám đan sư!”.
Lâm Chính nghe vậy, trầm tư trong giây lát.
Lần đầu tiên anh nghe đến nghề nghiệp này.
“Giám đan sư trong vực Diệt Vong rất hiếm, nhưng thông thường người có thể giám đan đều là người luyện được đan, mà nghề luyện đan sư ở vực Diệt Vong dù ở thực lực nào cũng rất được ưa chuộng! Ví dụ Thanh Huyền Tông bọn tôi, ở thời kỳ đỉnh cao Thanh Huyền Tông có đến bốn luyện đan sư, nay tuột dốc thì không còn ai, không ai biết luyện đan, ngay cả tôi cũng chỉ biết chút ít mà thôi!”, tông chủ Thanh Huyền Tông thở dài.
“Chút ít? Tông chủ có thể luyện được đan dược gì?”.
“Cùng lắm là hạ phẩm”.
“Hơ… Đúng là chỉ biết chút ít”.
“Sao? Lâm Chính, cậu nói vậy lẽ nào cậu biết luyện đan?”, tông chủ Thanh Huyền Tông hỏi.
“Tôi? Tôi cũng chỉ biết chút ít”, Lâm Chính cười đáp.
Chương 3383: Kẻ không đội trời chung
Tông chủ Thanh Huyền Tông lẳng lặng gật đầu và lên tiếng: “Người bạn Lâm Chính, tôi biết cậu tới từ ngoại vực, cũng biết dược liệu ở ngoại vực và ở vực Diệt Vong chỗ chúng tôi không giống nhau. Tôi nói với cậu như thế này nhé. Cậu có thể luyện chế được những loại đan được ở ngoại vực nhưng ở đây, dược thảo có dược tính cực mạnh, thuộc tính lại phức tạp. Mức độ luyện chế sẽ khó hơn gấp nhiều lần. Rủi ro cũng rất lớn. Nếu không cẩn thận sẽ bị nổ ngay. Có không biết bao nhiêu người chết thảm vì bất cẩn khi luyện dược. Vì vậy tốt nhất nên ít động chạm tới thuật luyên đan dược ở đây thôi”
“Được”, Lâm Chính gật đầu.
“Sư tôn, chúng ta nhiều người như vậy, có đủ đan dược trung phẩm chứ ạ?”, Ái Nhiễm suy nghĩ rồi lên tiếng hỏi.
Tông chủ dùng toàn bộ tài sản có được định làm lộ phí cho mọi người rời khỏ đây nên giờ nghèo rớt mùng tơi. Vậy thì phí bảo bộ này có gom được hai không cũng chưa biết.
“Yên tâm có khoản tiết kiệm”
Tông chủ mỉm cười, lên tiếng: “Sư tôn đã để lại một phần đan dược dùng làm kinh phí cho lần thi đấu này. Sư tôn vốn định để Nam Phong đi thử thi đấu, nhưng sau phát hiện ra chuyện của Huyết Vô Lão Tô nên nghĩ rằng việc thi đấu chẳng còn hi vọng gì nữa. Giờ có cơ hội, đương nhiên không thể bỏ lỡ rồi”.
Ái Nhiễm nghe thấy vậy bèn thở phào. Cô ta rời khỏi nhà họ Dục, về vấn đề tiền bạc đương nhiên là không thể xử lý, giờ trên người cô ta chẳng có lấy một đồng.
Đám đông nhanh chóng tới Huyền Hoa Thành. Lúc này khu vực này người đã đông như kiến. Đám đông tới từ các thế gia ở khắp nơi. Mục đích của họ chỉ có một đó là thắng cuộc thi và đạt được sự bình yên.
“Xem ra có không ít người có chung mục tiêu nhỉ”, Lâm Chính mỉm cười lên tiếng.
“Đương nhiên rồi. Dù sao thì việc giết người cướp của ở trong vực Diệt Vong cũng không ít, ở đây không có cảnh sát, làm gì cũng không cần chịu trách nhiệm”, Ái Nhiễm nói.
“Long Quốc vẫn tốt hơn thật”, Lâm Chính nhún vai.
Trên đường đi, Lâm Chính phát hiện ra có không ít máy móc, nhiều nhà còn có cả máy lạnh, điều hòa, còn nhìn thấy cả siêu xe. Đám đông tới một quán liệu ở trung tâm thành phố.
Xung quanh quán rượu xếp đầy người.Người của Thanh Huyền Tông ngạc nhiên lắm.
“Sư tôn, đây là..."
“Những người này phần lớn là người quản lý tới từ các thế gia để cầu xin sự bảo vệ từ thế gia Độc Cô. Họ tới tìm sự bảo vệ, nên cùng tới tham gia cuộc thi”, tông chủ khẽ nói.
“Cái gì? Đông như vậy cơ à?”
“Đông thế này sao?”
“Thật không thể tin được”, đám đông há mồm trợn mắt.
“Thế gia Độc Cô dù sao cũng có sức mạnh lớn, hơn nữa cũng là một trong những hạt giống của cuộc thi lần này. Đám người này chưa chắc đều tới cầu xin sự bảo vệ mà có khi là tạo quan hệ. Nếu như thế gia Độc Cô có được một vị trí trong cuộc thi thì địa vị của họ đương nhiên cũng sẽ được nâng lên. Tới khi đó thế lực của họ sẽ không còn giới hạn trong vực Diệt Vong nữa”, tông chủ nói với ánh mắt ngưỡng mộ.
Nhớ lại lúc trước Thanh Huyền Tông cũng từng giữ vị trí bá chủ như thế, thế nhưng trải qua các đời thì họ đã dần sa sút mất rồi. Giờ thì đến xách dép cho thế gia Độc Cô cũng không được. Đúng là thế sự khó lường mà.
Tông chủ thở dài, nhìn cảnh tượng trước mặt.
“Xếp hàng thôi”, tông chủ nói, sau đó cử người đi xếp hàng. Những người khác thì ngồi xuống hàng trà bên cạnh uống trà.
Chỗ uống trà cũng ngồi chật cứng người. Rõ ràng là mọi người đều cử một người đi xếp hàng, những người khác thì ngồi bên cạnh đợi cho tới khi được gọi tên.
Người của Thanh Huyền Tông ngồi ba bàn, vừa nói chuyện vừa quan sát. Bỗng có một giọng nói vang lên: “Ấy, có phải là người của Thanh Huyền Tông không vậy? Sao người của Thanh Huyền Tông cũng tham gia cuộc thi thế”.
“Không phải Huyết Vô Lão Tổ muốn tiêu diệt Thanh Huyền Tông rồi sao? Các người vẫn còn rảnh rang chạy tới đây à? Núi Thanh Huyền định bỏ luôn hay gì?”
“Không cần núi Thanh Huyền nữa à? Vậy khác gì con chó bị thương?”
“Ha ha...”
Tiếng cười vang lên. Người của Thanh Huyền Tông tái mặt, quay qua nhìn.
“Núi Côn Bằng à?”, Ái Nhiễm đanh mắt.
“Ai cơ?”, Lâm Chính hỏi.
“Kẻ không đội trời chung của Thanh Huyền Tông?”, Ái Nhiễm trả lời: “Lần này thì rắc rối to rồi”.
Chương 3384: Gây hấn
Sắc mặt Ái Nhiễm đanh lại.
Người của Thanh Huyền Tông hoặc là lo lắng, hoặc là tức giận, nhìn chằm chằm vào mấy bóng người vừa lên tiếng.
Người của núi Côn Bằng ngồi xuống mấy chiếc bàn bên cạnh.
Bọn họ đến khá đông, khoảng hơn trăm người, bao luôn bảy tám bàn trong quán trà, ồn ào túm tụm lại, tất cả đều liếc mắt nhìn về phía này, nở nụ cười châm chọc nhìn người của Thanh Huyền Tông.
"Các người đang nói vớ vẩn cái gì vậy?".
Nam Phong tính khí nóng nảy, ngựa non háu đá, sao có thể chịu đựng được sự chế giễu mỉa mai của đối phương? Anh ta lập tức đập bàn đứng lên, tức giận mắng.
"Chúng tôi ăn nói vớ vẩn? Những gì chúng tôi nói không phải là sự thật sao? Ai mà chẳng biết Huyết Vô Lão Tổ, một trong thập đại ác nhân sắp ra tay với Thanh Huyền Tông các anh! Các anh không giữ gìn sơn môn mà lại xuất hiện ở đây, không phải vứt bỏ sơn môn tháo chạy thì là gì?", một người đàn ông tóc ngắn, cằm lún phún râu, cười nói với giọng điệu bỡn cợt.
"Mày... Khốn kiếp!".
Nam Phong nổi giận, đang định ra tay.
"Nam Phong!", tông chủ Thanh Huyền Tông quát.
"Tông chủ..."
"Đừng có sinh sự, bọn họ thích nói thì cho họ nói, cứ coi như không nghe thấy đi", tông chủ Thanh Huyền Tông trầm giọng nói.
Hơn nửa người của Thanh Huyền Tông bị thương, nhân số cũng không bằng núi Côn Bằng, nếu xảy ra mâu thuẫn với người của núi Côn Bằng thì rất khó xử lý, thế nên chỉ có thể nhẫn nhịn.
Nam Phong bất đắc dĩ, chỉ đành ngồi xuống.
Tông chủ Thanh Huyền Tông đã nhịn rồi, nhưng sao người của núi Côn Bằng có thể để ông ta toại nguyện chứ?
Thanh Huyền Tông và núi Côn Bằng tranh chấp nhau mấy chục năm, bây giờ Thanh Huyền Tông sa sút, bọn họ đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội thêm dầu vào lửa.
"Hừ, sao lũ ngu đần của Thanh Huyền Tông im thế nhỉ?".
"Làm chó nhà có tang rồi, bây giờ lại thành con rùa rụt đầu nữa à?".
"Ha ha ha, đúng là một lũ hèn!".
"Tôi thấy Thanh Huyền Tông cũng sắp giải tán rồi!".
Những tiếng cười giễu và châm chọc không ngừng vang lên.
Người của Thanh Huyền Tông đều nổi giận đùng đùng.
Nhưng ngặt nỗi tông chủ có lệnh, nên không ai dám nói gì, chỉ hậm hực uống trà.
"Cứ nhẫn nhịn như vậy cũng không phải là cách hay, nếu núi Côn Bằng và Thanh Huyền Tông đã có ân oán từ trước, thì chắc chắn đối phương sẽ gây hấn", Lâm Chính nhìn đám người của núi Côn Bằng, bình thản nói.
"Gây hấn cũng chỉ đành tránh né, thực lực của Thanh Huyền Tông hiện giờ kém xa trước đây, đâu có tư cách đối đầu với núi Côn Bằng?", Ái Nhiễm lắc đầu đáp.
Đúng lúc này, một người của núi Côn Bằng bỗng đứng phắt dậy, đi ra ngoài.
Hắn cố ý đi qua bàn của các đệ tử Thanh Huyền Tông, sau đó "ui da" một tiếng, nằm vật ra đất.
Người của núi Côn Bằng nhao nhao đứng lên.
"Sư đệ, cậu không sao chứ?", người đàn ông tóc ngắn để râu trước đó nhanh chân chạy tới, đỡ người kia lên rồi hỏi.
"Sư huynh, lũ chó chết này dám ngáng chân em... Em cảm giác xương chân như sắp gãy đến nơi, đau quá sư huynh ơi, anh phải lấy lại công bằng cho em!", người kia tỏ vẻ đau đớn kêu lên.
Người của Thanh Huyền Tông đều biến sắc.
Ái Nhiễm cũng sửng sốt.
Không ngờ đối phương lại gây hấn nhanh như vậy.
Hơn nữa lý do... lại vô cùng hèn hạ.
Đúng là vênh váo ngông cuồng!
"Chúng tôi không ngáng chân anh ta, là anh ta tự ngã, không liên quan gì đến chúng tôi cả!", người của Thanh Huyền Tông ở bàn kia lập tức trầm giọng quát.
"Mày tưởng bọn tao sẽ tin mày sao?".
Người đàn ông tóc ngắn nheo mắt, cười khẩy nói: "Ai làm thì đứng ra đây, nếu không đừng trách bọn tao không khách khí!".
"Xem ra bọn mày đến để gây sự, đừng tưởng Thanh Huyền Tông bọn tao sa cơ thất thế thì sợ núi Côn Bằng! Nếu đánh nhau thì chưa biết ai thắng ai thua đâu!", một người của Thanh Huyền Tông sẵng giọng đáp, anh ta vừa dứt lời, cả bàn đã đứng lên, nhìn chằm chằm người của núi Côn Bằng với ánh mắt đầy thù địch.
Những người khác cũng lần lượt đứng lên.
Đám Nam Phong còn đi tới, muốn phô trương thanh thế.
Nhưng nếu so người thì sao núi Côn Bằng có thể thua được?
Người của Thanh Huyền Tông vừa có hành động, người của núi Côn Bằng liền xúm tới.
Người của Thanh Huyền Tông lập tức cảm thấy áp lực tăng vọt.
Khách khứa xung quanh đều hào hứng hóng hớt, xì xào bàn tán, chỉ mong hai bên xông vào đánh nhau.
Tông chủ Thanh Huyền Tông thở dài, biết chuyện này không thể tránh được, liền đứng dậy, đi tới trước đám người.
"Người dẫn đội của các cậu là ai?", tông chủ Thanh Huyền Tông khàn giọng hỏi.
"Sao thế? Triệu Giang Ngạn, ngay cả tôi mà ông cũng quên sao?".
Một bóng người tướng mạo xấu xí, để đầu trọc, bước ra khoi đám người của núi Côn Bằng, nheo mắt lại, mỉm cười nhìn tông chủ Thanh Huyền Tông.
"Hầu Tam?".
Tông chủ Thanh Huyền Tông như muốn nín thở.
Chương 3385: Kiếm chác
Nhìn thấy vẻ mặt khó coi của tông chủ Thanh Huyền Tông, mọi người đều biết người dẫn đội của núi Côn Bằng e rằng là một kẻ khó đối phó.
"Không ngờ là người này dẫn đội của núi Côn Bằng...", Ái Nhiễm cũng không khỏi cảm khái, vẻ mặt đầy lo lắng.
"Đây là ai vậy?", Lâm Chính tò mò hỏi.
"Người này tên Hầu Tam, từng là Ngũ trưởng lão của Thanh Huyền Tông".
"Cái gì? Ngũ trưởng lão của Thanh Huyền Tông?", Lâm Chính ngạc nhiên.
"Đúng vậy, nhưng tôi cũng chỉ nghe nói thôi. Nghe nói tay chân ông ta không sạch sẽ, học trộm dùng trộm rất nhiều bí tịch và bảo bối của Thanh Huyền Tông, thậm chí còn định chấm mút bảo vật trấn bài của Thanh Huyền Tông, sau khi bị phát hiện đã bị Thanh Huyền Tông trục xuất khỏi tông môn. Ông ta ôm hận trong lòng, đầu quân theo núi Côn Bằng, không ngờ lại được núi Côn Bằng trọng dụng, trở thành người đưa đội của núi Côn Bằng đến tham gia cuộc thi! Đúng là tạo hóa trêu ngươi!", Ái Nhiễm khàn giọng đáp.
"Tạo hóa trêu ngươi? Cô Ái Nhiễm, cô nói vậy là sao?".
"Bởi vì trước đó, người tố cáo Hầu Tam ăn trộm chính là sư phụ tôi, Triệu Giang Ngạn!", Ái Nhiễm đáp.
Lâm Chính bừng tỉnh: "Kẻ thù gặp nhau! Thế thì tôi không thấy lạ nữa rồi!".
"Chậc chậc chậc, Triệu Giang Ngạn, nhìn ông đi, nhìn ông đi, bây giờ ngồi lên ghế tông chủ rồi mà vẫn chẳng khác gì, đúng là nực cười!", Hầu Tam nheo mắt đánh giá tông chủ Thanh Huyền Tông, ánh mắt đầy khinh bỉ.
"Hầu Tam, tôi không muốn phí lời với ông nữa, mọi người đều đến để xin thế gia Độc Cô che chở, tham gia cuộc thi. Tôi nghĩ thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, ân oán của chúng ta chờ cuộc thi kết thúc hãy tính", tông chủ Thanh Huyền Tông trầm giọng nói.
"Chuyện đó tính sau cũng được, nhưng bây giờ người của ông ngáng chân đệ tử của tôi, là người của ông gây sự trước. Nếu tôi không ra mặt bảo vệ đệ tử của mình thì sau này còn dẫn người kiểu gì nữa?", Hầu Tam cười khẩy nói.
"Ông muốn thế nào?".
"Đơn giản thôi, hoặc là giao người đã ngáng chân đệ tử của tôi ra đây, hoặc là bảo tất cả đệ tử của ông ngồi ở chiếc bàn kia quỳ xuống, dập đầu với người của tôi, nói lời xin lỗi, thì chuyện này coi như xong, được không?", Hầu Tam cười nói.
"Nằm mơ đi!".
"Muốn chúng tôi dập đầu với các ông? Đừng hòng!".
Đám Nam Phong tức điên lên.
Tông chủ Thanh Huyền Tông cũng lạnh lùng hừ một tiếng: "Là người đứng đầu tông môn, sao tôi có thể để đệ tử của mình làm chuyện đó chứ? Hầu Tam, ông cũng biết tính tôi mà, yêu cầu này tôi sẽ không bao giờ đồng ý!".
"Nếu vậy thì hôm nay chúng tôi đành phải ra tay rồi!", Hầu Tam lạnh lùng hừ một tiếng, ra hiệu cho người của mình bao vây người của Thanh Huyền Tông, nhìn dáng vẻ thì định ra tay luôn tại đây.
Những người khác đang uống trà vội dạt ra để tránh bị ảnh hưởng.
Ông chủ quán trà cũng co rúm cả người lại, sao dám ra mặt ngăn cản chứ?
Ái Nhiễm không chút do dự, lập tức xông tới, định kề vai chiến đấu với người của Thanh Huyền Tông.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói bình thản vang lên.
"To gan, dám gây náo loạn ở Huyền Hoa Thành! Không biết bây giờ Huyền Hoa Thành do ai làm chủ sao?".
Nghe thấy thế, cả hai phe đều ngẩn người ra.
Chỉ thấy mấy người chậm rãi đi tới.
Dẫn đầu là một người đàn ông quần áo xa hoa, mỉm cười nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt đầy ngạo mạn và khinh thường, dường như không hề coi trọng những người này, nhưng khi nhìn thấy Ái Nhiễm trong đám người thì không khỏi sáng mắt lên.
"Hình như đây là cậu hai của thế gia Độc Cô, Độc Cô Hoài!".
"Cái gì? Đây chính là cậu chủ Hoài?".
"Trời ạ, sao cậu chủ Hoài lại xuất hiện ở đây?".
Mọi người xôn xao.
Ái Nhiễm cũng vô cùng kinh ngạc: "Không ngờ người này lại là một trong hai đại diện của thế gia Độc Cô".
"Hai đại diện? Nghĩa là sao?", Lâm Chính tỏ vẻ khó hiểu hỏi.
"Thần y Lâm, anh không biết đấy thôi, những thế lực bá chủ như thế gia Độc Cô sẽ có hai suất tham gia cuộc thi. Thế gia Độc Cô sẽ chia hai suất này cho cậu cả Độc Cô Vấn và cậu hai Độc Cô Hoài. Hai người này đều là thiên tài nổi tiếng của thế gia Độc Cô, nhưng người nổi bật nhất không phải là Độc Cô Hoài này, mà là anh trai Độc Cô Vấn của anh ta. Nghe nói thiên phú của Độc Cô Vấn không kém gì Thánh Quân Diệp Viêm của Thiên Thần Điện, rất giỏi!", Ái Nhiễm trầm giọng nói.
"Hóa ra là vậy!".
Lâm Chính gật đầu.
Độc Cô Hoài mỉm cười đi tới, mọi người ở hai bên đều hành lễ.
"Bái kiến cậu chủ Hoài".
"Chào cậu chủ Hoài".
Tiếng chào hỏi vang lên khắp nơi.
Cho dù là Hầu Tam hay tông chủ Thanh Huyền Tông cũng đều phải cúi đầu.
"Tham kiến cậu chủ Hoài!".
Hai người đều hành lễ.
"Các ông cũng nhận ra tôi sao? Hừ, biết tôi mà còn làm càn ở đây à?", Độc Cô Hoài rời mắt khỏi Ái Nhiễm, khẽ cười hỏi.
"Cậu chủ Hoài, không phải chúng tôi làm càn, mà là đám người này không biết tốt xấu, khiêu khích chúng tôi, cố ý khiến môn nhân của tôi bị thương. Chúng tôi tức quá nên mới làm vậy", Hầu Tam lập tức chỉ tay vào tông chủ Thanh Huyền Tông, nói.
"Vớ vẩn! Là người của các ông tự ngã, lại còn cố ý vu oan cho chúng tôi! Ông là đồ vừa ăn cướp vừa la làng!", Nam Phong tức giận nói.
"Mọi người đều tận mắt nhìn thấy, tôi vu oan các cậu lúc nào?", Hầu Tam khinh bỉ nói.
"Ông..."
"Câm miệng!".
Nam Phong còn định nói gì đó, nhưng đã bị Độc Cô Hoài trừng mắt, lạnh lùng quát.
Nam Phong không dám nói gì nữa.
"Tôi đang ở ngay đây mà các người còn dám cãi nhau à? Không coi tôi ra gì sao?", Độc Cô Hoài lạnh lùng nói.
"Không dám, không dám..."
Mọi người vội vàng kêu lên.
Độc Cô Hoài liếc nhìn xung quanh, thấy Ái Nhiễm thì bất ngờ hỏi: "Cô gái, cô là người phe nào?".
Ái Nhiễm sửng sốt, chớp mắt nói: "Tôi là người của Thanh Huyền Tông".
"Vậy sao? Nhưng Thanh Huyền Tông khiêu khích núi Côn Bằng trước, theo lý mà nói, bọn họ phải chịu trách nhiệm về việc này. Thế này đi, người đâu, đưa người của Thanh Huyền Tông đi, tôi phải trừng phạt Thanh Huyền Tông!", Độc Cô Hoài mỉm cười nói.
Hắn vừa dứt lời, ai nấy đều ngạc nhiên.
Tất cả mọi người đều bừng tỉnh, hóa ra tên Độc Cô Hoài này chỉ đến để kiếm chác.