-
Chương 3336-3340
Chương 3336: Các người tự đi mời
Đỉnh núi hoang lại trở nên hỗn loạn.
Lâm Chính đưa tay tóm về phía trước, bắt lấy toàn bộ hơn một trăm cây châm bạc Tề Dương phóng ra, sau đó lại vung tay.
Vèo vèo vèo…
Châm bạc đâm hết lên người Tề Dương.
Trong nháy mắt, Tề Dương không thể động đậy, giống như bị điểm huyệt.
Ông hai Tề nhíu mày.
Ông ta không ra tay.
Dù sao ông ta cũng là người có mặt mũi, đối phó với loại vô danh tiểu tốt này mà ông ta còn phải đích thân ra tay thì chẳng phải chứng tỏ nhà họ Tề không còn ai nữa sao?
“Dừng tay hết cho tôi!”.
Ái Nhiễm hét lên, nhưng không có ích gì.
Người nhà họ Tề đã bao vây Lâm Chính.
Hai bên lao vào chiến đấu.
Vô số khí độc phấn độc châm bạc ánh sáng tung bay.
Lâm Chính ung dung không sợ hãi, ra tay vô cùng lưu loát trong đám đông. Mặc cho xung quanh vô số châm bạc bao phủ, ánh sáng lạnh lóe lên, anh vẫn không dính phải một cây châm nào.
Ngược lại, những nơi anh lướt qua, tất cả người đều đứng khựng lại, giữ nguyên tư thế, ai cũng đứng im tại chỗ, không nhúc nhích được nữa.
“Điểm huyệt?”.
Ông hai Tề kinh hãi.
Ái Nhiễm cũng không khỏi sửng sốt.
Hai bên chỉ mới chiến đấu được hai phút đã kết thúc.
Lâm Chính lùi ra khỏi đám đông.
Người của núi Tề Phượng thì đứng im tại chỗ không động đậy, cứ như tượng điêu khắc.
Bọn họ đã bị điểm huyệt!
Tất cả đều không thể hành động, giữ nguyên tư thế tấn công lúc trước.
Một cảnh tượng vô cùng quỷ dị.
Giờ phút này, cuối cùng ông hai Tề cũng hiểu ra, người thanh niên ở trước mặt mình siêu phàm đến thế nào.
Nên biết rằng người ở vực Diệt Vong đều vô cùng coi trọng huyệt đạo trên người mình. Bởi vì tác dụng của huyệt đạo rất nhiều, có thể giúp tăng cường tu vi, cũng có thể trở thành nhược điểm của bản thân.
Cho nên, không phải dễ dàng để có thể điểm huyệt được người của vực Diệt Vong.
Thanh niên ở trước mắt lại điểm huyệt mấy chục người của núi Tề Phượng chỉ trong hai phút, hoàn toàn khống chế bọn họ!
Đây lại còn là người đến từ bên ngoài vực Diệt Vong!
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ông hai Tề sẽ không dám tin!
“Nếu không phải nể mặt cô Ái Nhiễm, e là hôm nay núi Tề Phượng sẽ có không ít người phải rơi đầu!”, Lâm Chính thu chiêu, lạnh lùng nói.
“Rốt cuộc cậu là ai?”, ông hai Tề lạnh lùng hỏi.
“Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là từ hôm nay trở đi, tôi và các người sẽ không còn giao thiệp gì nữa. Tôi cũng không cần Tiêu Dao Thần Tán nữa, núi Tề Phượng các người cứ giữ lấy đi! Tạm biệt!”.
Lâm Chính hừ một tiếng, không muốn lãng phí thêm thời gian ở đây, phất tay áo rời đi.
“Cậu bỏ đi? Cậu giết cháu gái tôi rồi cứ đi như vậy sao? Nào có dễ?”.
Ông hai Tề nổi giận, vừa định ra tay thì bỗng nhiên…
“Khụ khụ… khụ khhụ khụ khụ…”.
Tiếng ho yếu ớt vang lên từ đằng sau ông ta.
Ông hai Tề kinh ngạc, quay đầu thì thấy cảnh tượng khó tin.
Tề Thủy Tâm vốn dĩ mạch đã ngừng đập, không còn hơi thở đột nhiên sống lại.
Đôi mắt ảm đạm của cô ta bừng sáng, lồng ngực phập phồng, miệng hé ra, rõ ràng là đang hô hấp.
“Thủy Tâm!”.
Ông hai Tề vội vàng chạy tới, không tin nổi gọi tên cô ta.
“Chú… Chú hai…”, Tề Thủy Tâm yếu ớt nói, giọng như muỗi kêu.
“Thủy Tâm, cháu đừng nói nữa, nghỉ ngơi đi đã!”, ông hai Tề hơi kích động, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Tề Thủy Tâm đã sống lại!
Đúng là như kỳ tích…
Ông ta vội vàng kiểm tra mạch đập, hô hấp, phản ứng đồng tử... của Tề Thủy Tâm.
Mọi thứ đều bình thường!
Vậy là sống lại thật rồi!
Ông hai Tề không tin được. Ông ta nghĩ tới điều gì, đột nhiên lấy từ trong túi ra một chiếc đồng hồ kiểu cổ, xem đồng hồ.
Vừa đúng mười phút!
Quả nhiên đúng như Lâm Chính nói!
Lúc này ông hai Tề mới hiểu, cậu nhóc đến từ ngoại vực kia thật sự có cách cứu chữa Tề Thủy Tâm!
Ông ta quay đầu muốn nói với Lâm Chính gì đó, nhưng khi quay lại thì không thấy bóng dáng Lâm Chính đâu nữa.
“Cậu nhóc đó đâu rồi?”, ông hai Tề sửng sốt.
Ái Nhiễm phản ứng lại, nhìn quanh không thấy bóng dáng Lâm Chính, lúc này mới hiểu ra rằng anh đã rời đi.
Hiển nhiên Lâm Chính không muốn lãng phí thời gian ở núi Tề Phượng thêm nữa, không lấy được Tiêu Dao Thần Tán thì dứt khoát đến thẳng Thiên Thần Điện giải quyết chuyện của thiên kiêu hạng nhất.
“Chú hai, bây giờ chắc chú không còn nghi ngờ y thuật của Lâm Chính nữa chứ?”.
Ái Nhiễm nhìn ông hai Tề, lạnh lùng nói.
“Lần này là chú sai rồi”, ông hai Tề thở dài, lắc đầu nói: “Cháu xin lỗi cậu ấy thay chú, mau nói cậu ấy quay lại”.
“Nếu chú hai thành tâm xin lỗi, cháu sẽ nói với anh ấy. Nhưng như đã hứa, chú phải lấy Tiêu Dao Thần Tán ra cho anh ấy!”.
“Tiêu Dao Thần Tán?”.
Ông hai Tề do dự, nhìn lọ sứ trong tay, có vẻ không nỡ.
Ái Nhiễm nhíu mày: “Chú hai, đừng nói chú định nuốt lời chứ?”.
“Tiêu Dao Thần Tán đại diện cho núi Tề Phượng, nếu tùy tiện dưa cho người khác thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến danh dự của núi Tề Phượng. Tiêu Dao Thần Tán này chú phải suy nghĩ…”, ông hai Tề nói.
“Chú hai, chẳng lẽ chú nghĩ cứu được người rồi thì thích chối thế nào cũng được sao? Cháu nói chú biết, lúc nãy Lâm Chính đã bảo đợi Thủy Tâm tỉnh lại sau đó phối hợp với anh ấy chữa trị tiếp thì sẽ có thể chữa khỏi hoàn toàn cho Thủy Tâm. Vì chữa trị vết thương cho Thủy Tâm, khôi phục thiên phú của em ấy, lần này nhà họ Tề đã không tiếc tiêu hao nhân lực vật lực để lấy thần hoa Côn Bằng, thế mà giờ lại vì Tiêu Dao Thần Tán mà để mọi thứ đổ sông đổ bể. Đây là quyết định của nhà họ Tề các chú sao? Đúng là khiến người ta khâm phục!”, Ái Nhiễm hừ lạnh, trong mắt lóe lên sự khinh thường.
Lúc này ông hai Tề mới nhớ ra quả thật Lâm Chính có nói như vậy.
Nếu dùng Tiêu Dao Thần Tán thật sự chữa được bệnh cho Tề Thủy Tâm, vậy thì sao nhà họ Tề phải do dự?
“Chú sai rồi! Chú sai rồi cháu à! Cháu hãy mang theo Tiêu Dao Thần Tán này mời Lâm Chính quay về để cậu ấy chữa bệnh cho Thủy Tâm, mau!”, ông hai Tề vội nói.
Nhưng Ái Nhiễm lại phất tay áo, mặt mày lạnh lùng, nói: “Chú hai, chú hãy tự mình đưa Tiêu Dao Thần Tán cho Lâm Chính đi. Lâm Chính có chữa trị hay không không liên quan đến cháu, núi Tề Phượng các chú tự giải quyết lấy!”.
Nói xong, Ái Nhiễm nhảy vọt xuống núi, đuổi theo Lâm Chính.
Đám người nhà họ Tề đứng sững trên đỉnh núi, tâm tình phức tạp…
Chương 3337: Tự có dự tính
Ái Nhiễm tin rằng người nhà họ Tề sẽ vô cùng hối tiếc.
Dù gì bọn họ làm nhiều chuyện như vậy cũng chỉ để chữa trị cho Tề Thủy Tâm.
Nhưng vì sự tham lam và kiêu ngạo của bọn họ đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất.
Phải buồn phiền đến thế nào?
Nhưng Ái Nhiễm không quan tâm, dù cho nhà họ Dục và núi Tề Phương có mối quan hệ không tồi.
Suy cho cùng, đây cũng là kết quả mà nhà họ Tề tự chuốc lấy.
Ái Nhiễm đuổi theo suốt dọc đường, hơn mười phút sau mới đuổi kịp Lâm Chính.
“Thần y Lâm, chờ đã!”, Ái Nhiễm gọi.
Lâm Chính dừng bước, quay lại nhìn.
“Cô Ái Nhiễm, cô đến đây làm gì?”.
“Thần y Lâm, thật sự xin lỗi, tôi không ngờ người nhà họ Tề lại đối xử với anh như vậy. Lúc nãy em gái tôi đã tỉnh lại, người nhà họ Tề rất hối hận, đồng thời nhờ tôi mời anh quay lại nhưng tôi từ chối. Tôi nghĩ nếu muốn mời anh quay lại thì có lẽ nên để cho người nhà họ Tề đích thân đi mời. Tôi đến đây chỉ để xin lỗi anh”, Ái Nhiễm nói đầy áy náy.
“Cô Ái Nhiễm có lòng rồi, lần này coi như tôi lo chuyện bao đồng. Tôi đến vực Diệt Vong chủ yếu là để giải quyết thiên kiêu hạng nhất, trên đường làm lỡ nhiều thời gian, chúng ta phải mau chóng đến Thiên Thần Điện!”, Lâm Chính cười nói.
“Được!”.
Ái Nhiễm gật đầu.
Hai người đến thẳng Thiên Thần Điện.
Thiên Thần Điện nằm ở trên cao nguyên Thiên Thần.
Đó là một cung điện nguy nga khủng lồ. Cung điện rất cao so với mực nước biển, địa thế cũng cực kỳ đặc biệt ở vực Diệt Vong.
Nghe nói cả cao nguyên Thiên Thần đều thuộc về Thiên Thần Điện, trên cao nguyên có vô số thực vật quý giá.
Nhiều người muốn hái những thực vật ở trên cao nguyên nhưng đều bị người của Thiên Thần Điện giết hại. Ai dám đến hái thì sẽ là kẻ địch của Thiên Thần Điện, sẽ bị giết chết.
Do đó, cao nguyên Thiên Thần trong mắt đa số người là một tồn tại giống như cấm địa.
“Bắt đầu từ cao nguyên Thiên Thần, chúng ta sẽ tiến vào lãnh thổ của Thiên Thần Điện. Cao nguyên này có vô số con mắt theo dõi chúng ta, cho nên chúng ta phải cẩn thận hơn gấp bội. Một khi người của Thiên Thần Điện phát hiện ra tung tích của chúng ta thì muốn lẻn vào Thiên Thần Điện là chuyện nằm mơ giữa ban ngày!”.
Ái Nhiễm và Lâm Chính đứng trước cao nguyên Thiên Thần, nhìn cảnh sắc năm màu rực rỡ ở xa xa.
Trong không khí lan tràn mùi hương khiến Lâm Chính say mê.
Anh không khỏi hít sâu một hơi, đôi mắt tỏa sáng.
“Một nơi đẹp thế này giống như thiên đường đối với tôi vậy!”, Lâm Chính không khỏi cảm khái.
“Xem ra… anh là y si”.
Cuối cùng Ái Nhiễm cũng hiểu phẩm chất của người đàn ông này.
Trong vực Diệt Vong không thiếu y si, cô ta cũng không lấy làm lạ.
“Bây giờ nên nghĩ cách làm sao đi qua cao nguyên này đến Thiên Thần Điện thôi”, Ái Nhiễm nói.
“Cô định thế nào?”.
Lâm Chính nhìn Ái Nhiễm.
“Tôi và Thiên Thần Điện không có quan hệ gì, đột nhiên đến cửa sẽ bị nghi ngờ, nhưng tôi đã hứa với anh tôi sẽ tạo điều kiện cho anh. Tôi sẽ nghĩ cách thu hút sự chú ý của người Thiên Thần Điện trong cao nguyên, anh thừa cơ lẻn vào”, Ái Nhiễm nói.
“Thiên Thần Điện là tông môn tu luyện y thuật, mũi bọn họ chắc chắn rất thính, thính giác cũng đáng kinh ngạc. Tôi vào trong đó ắt phải che đậy khí tức, che giấu động tĩnh”, Lâm Chính nói.
“Đây là chuyện mà anh phải cân nhắc, tôi nghĩ chuyện này chắc không có gì khó đối với thần y Lâm anh”, Ái Nhiễm nhìn anh, nói.
Lâm Chính không nói gì, đi đến bên đường nhìn quanh, sau đó hái vài cây thuốc đặt trước mũi ngửi.
Bởi vì phía này vẫn chưa phải cao nguyên nên sẽ không có chuyện gì.
Một lúc sau, anh nghiền nát cây thuốc bôi lên người mình, lên tiếng: “Tạm ổn rồi, chúng ta vào trong đi”.
“Ồ? Dùng khí tức của cây thuốc này để che đi khí tức của mình? Thứ cho tôi nói thẳng, loại thảo dược này không sinh trưởng ở cao nguyên. Nếu cao thủ Thiên Thần Điện trong cao nguyên ngửi được mùi này, bọn họ chắc chắn sẽ cảnh giác”, Ái Nhiễm nói.
“Yên tâm, tôi tự có dự tính, bọn họ sẽ không phát hiện ra tôi đâu”.
Lâm Chính đáp.
“Vậy sao?”.
Ái Nhiễm hơi tò mò nhưng cũng không hỏi nhiều, tiến thẳng vào trong cao nguyên Thiên Thần.
Ngay khi cô ta bước vào cao nguyên Thiên Thần.
Vù vù vù vù!
Xung quanh truyền tới tiếng xé gió vô cùng quỷ dị, sau đó bốn bóng người đột nhiên xuất hiện ở bốn hướng xung quanh Ái Nhiễm, bao vây cô ta.
Nhanh thật!
Chương 3338: Quả nhiên tài giỏi
“Ai đó? Không biết đây là lãnh thổ của Thiên Thần Điện sao? Mau cút ra khỏi đây, nếu không, giết không hỏi lý do!”, một cao thủ của Thiên Thần Điện rút trường kiếm bên thắt lưng ra, quát hỏi.
Đám người Thiên Thần Điện ai nấy áo trắng giày trắng, lưng đeo bội kiếm. Mỗi một thanh kiếm đều sắc bén vô cùng. Toàn thân chúng trắng như tuyết, giống như được rèn từ khối băng, dưới ánh mặt trời tỏa ra bảy sắc rực rỡ.
Ái Nhiễm biết một khi bị kiếm này làm bị thương đến cơ thể, dù chỉ chút ít cũng sẽ trúng hơn trăm loại độc.
Số độc này đều là độc lạ trên thế gian, không thể cứu chữa.
Đương nhiên Ái Nhiễm không ngốc đến mức dùng cứng chọi cứng với người của Thiên Thần Điện.
Cô ta lập tức hành lễ, nói: “Tôi là Ái Nhiễm, người nhà họ Dục, lần này có chuyện xin được gặp Thánh Quân đại nhân của Thiên Thần Điện!”.
“Người nhà họ Dục đến đây làm gì?”, một người trong số họ nghiêm túc hỏi.
“Xin chữa bệnh!”.
Ái Nhiễm nói: “Tôi sinh ra đã có thể chất đặc biệt, mỗi lần đêm xuống toàn thân sẽ lạnh thấu xương, giống như rơi vào hố băng, cực kỳ đau khổ. Bao nhiêu năm nay nhà họ Dục nhiều lần khám chữa, cầu cứu khắp nơi nhưng không có hiệu quả. Lần này tôi muốn đến xin gặp mặt Thánh Quân đại nhân, khẩn cầu Thánh Quân đại nhân ra tay cứu giúp chữa bệnh cho tôi”.
“Xin chữa bệnh? Hừ, Thánh Quân đại nhân của chúng tôi không rảnh rỗi đến vậy! Cô đi đi, Thánh Quân đại nhân chưa bao giờ khám bệnh cho người khác. Thiên Thần Điện chúng tôi theo đuổi trường sinh bất tử, không phải chỗ cứu chữa người bệnh, cô đến nhầm chỗ rồi!”, người đó lạnh lùng nói.
“Tôi tình nguyện hiến dâng thần vật cầu xin Thánh Quân đại nhân cứu giúp!”, Ái Nhiễm lập tức hô lên.
“Dù cô có hái sao trên trời xuống, Thánh Quân đại nhân cũng sẽ không liếc nhìn lấy một lần. Thần vật mà cô nói có lẽ chỉ là rác rưởi trong mắt Thánh Quân đại nhân, tiện tay là vứt đi được. Cô nghĩ Thánh Quân đại nhân sẽ quan tâm hay sao?”, người đó khinh thường nói.
“Thế à? Vậy tôi đi là được!”.
Ái Nhiễm gật đầu.
“Biết điều đấy, mau cút đi!”.
Bốn người lạnh lùng nhìn Ái Nhiễm, vẻ mặt vô cùng ngạo mạn.
Ái Nhiễm cũng không vội, quay người chuẩn bị rời đi, nhưng miệng lại nói: “Nhưng nếu sau này Thánh Quân đại nhân trách tội bốn người vì chuyện này, hi vọng bốn người đừng có trách tôi”.
Nghe vậy, bốn người kia đều nhíu mày.
“Con khốn, mày có ý gì?”, người đó phẫn nộ mắng.
Ái Nhiễm lấy một hộp báu từ trên người ra, bình thản nói: “Tôi dám bảo đảm Thánh Quân đại nhân rất có hứng thú với vật trong hộp này. Nếu Thánh Quân đại nhân biết tôi lấy vật này làm phí chữa bệnh, đại nhân nhất định sẽ ra tay cứu chữa cho tôi. Chỉ là ‘việc làm ăn’ dâng tới cửa này lại bị các người làm hỏng mất, hi vọng Thánh Quân đại nhân sẽ không trách tội các người chuyện này!”.
Nói xong, cô ta cất hộp đi, bước ra khỏi cao nguyên Thiên Thần.
Bốn người đều biến sắc, trao đổi ánh mắt, sau đó một trong số họ lên tiếng: “Đứng lại!”.
“Các vị đại nhân còn chuyện gì sao?”, Ái Nhiễm bình tĩnh hỏi.
Người đó do dự một lúc, lạnh lùng nói: “Cô nói tôi nghe trong hộp đó là vật gì?”.
“Có lẽ các người không có tư cách được biết”, Ái Nhiễm lắc đầu.
“Vậy cô bảo tôi làm sao bẩm báo với Thánh Quân đại nhân?”, người đó nói.
“Đơn giản! Dẫn tôi đi gặp Thánh Quân đại nhân của các người là được”.
“Thánh Quân đại nhân đang bế quan, không tùy tiện gặp khách. Dù chúng tôi có thông báo cũng phải đứng ngoài cửa, không được gặp mặt. Cô muốn gặp Thánh Quân đại nhân khó như lên trời”, người kia nói.
“Anh chỉ cần đưa tôi đi gặp Thánh Quân, chỉ cần xin Thánh Quân đại nhân gặp tôi một lần, tôi bảo đảm Thánh Quân đại nhân sẽ không tức giận, thậm chí còn thưởng thêm cho các anh!”, Ái Nhiễm nói.
“Thật sao?”.
“Anh nghĩ tôi sẽ hại các anh sao? Đừng quên tôi cũng đi theo các anh, nếu tôi đùa giỡn Thánh Quân, chọc giận thánh nhan thì chẳng phải mạng tôi cũng không giữ được hay sao? Tôi lại lấy tính mạng của mình ra đùa được sao?”, Ái Nhiễm nói.
Nghe xong, bốn người đều im lặng.
Bọn họ lại trao đổi ánh mắt với nhau, sau đó lặng lẽ gật đầu.
“Cũng phải, cô miệng lưỡi sắc bén, chúng tôi nói không lại cô. Đã vậy chúng tôi sẽ dẫn cô đi gặp Thánh Quân đại nhân! Nhưng tôi hi vọng cô có thể hiểu, tốt nhất là cô đang chân thành xin chữa bệnh, vật cô đưa ra cũng phải là vật mà Thánh Quân coi trọng. Nếu không, chúng tôi cùng lắm là bị phạt, còn cô… không đơn giản chỉ là mất mạng! Cô biết hậu quả đấy!”, người đó lạnh lùng nói.
“Yên tâm, tôi hiểu hết, tôi thật sự đến đây để xin chữa bệnh”, Ái Nhiễm gật đầu.
Mấy người kia gật đầu đáp lại, sau đó phất tay, đưa Ái Nhiễm đi sâu vào trong cao nguyên theo đội hình hình vuông.
Ầm!
Đúng lúc đó, cả cao nguyên đột nhiên nổi gió lớn.
Giống như gió cấp mười hai thổi tới, cây cối trên khắp cao nguyên kêu xào xạc.
“Ồ?”.
Bốn người đi bên này đều dừng bước, nhìn về phía nơi bắt nguồn cơn gió.
Gió này kéo dài không lâu thì dừng lại.
Bốn người cũng không quan tâm, tiếp tục đi về phía trước.
Dù sao đây là khu vực cao nguyên, gió lớn cũng nhiều, không có gì lạ.
Trong mắt Ái Nhiễm lại lóe lên tia sáng, như có điều suy nghĩ, một lúc sau bỗng nhiên bừng tỉnh.
“Cơn gió lớn đó thổi qua đưa theo mùi hương của thực vật bên ngoài cao nguyên vào đây”.
“Thần y Lâm, anh quả nhiên tài giỏi…”.
Ái Nhiễm lẩm bẩm.
Chương 3339: Cầu cứu
Thiên Thần Điện hùng vĩ nằm trên cao nguyên, cả cung điện đang tỏa sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời khiến người ta chói mắt.
Đây là lần đầu tiên Ái Nhiễm đến Thiên Thần Điện, mặc dù cô đã nghe về nó từ lâu, nhưng vẫn vô cùng kinh ngạc khi tận mắt nhìn thấy nó.
Những cây cột to sừng sững ở bên trong chính điện, trên cột có rồng vàng bay lượn, mặt đất tỏa ra ánh bạc rực rỡ, trên những bức tường to lớn là những bức bích họa rồng bay phượng múa vô cùng hoành tráng.
Trong và ngoài đại điện, có bốn cao thủ Thiên Thần Điện đang đứng.
Mặc dù không có nhiều người, nhưng mỗi người trong số họ đều là cao thủ hạng nhất, thực lực chắc chắn mấy người bọn cô không thể bì được.
Ngoài ra, Ái Nhiễm cũng đột nhiên cảm thấy một mối nguy hiểm mơ hồ nào đó.
Một cảm giác như được linh tính mách bảo.
Cô nhìn trái nhìn phải, vẻ mặt căng thẳng.
Cô phát hiện, trong bóng tối của Thiên Thần Điện vẫn còn một cao thủ khác đang ẩn thân. Thực lực của cao thủ này vượt xa khả năng tưởng tượng của cô.
Nếu cường giả này ra tay, chỉ sợ Ái Nhiễm ngay cả cơ hội đánh trả cũng không có...
Ái Nhiễm hít sâu một hơi, yên lặng đứng ở trong đại sảnh, chờ đợi Thánh Quân Diệp Viêm đến.
Không đến mười phút, tất cả những người trong đại điện đột nhiên rút lui, đi ra ngoài, sau đó tất cả đều quỳ xuống.
Sau đó, cửa chính điện từ từ đóng lại.
Ái Nhiễm sửng sốt, lập tức nhìn lại.
Cạch!
Cánh cửa lớn đã bị đóng lại.
Đại sảnh vô cùng tối tăm và cô là người duy nhất còn lại.
Ái Nhiễm cảm thấy có gì đó không đúng, nhìn trái nhìn phải, đang định lên tiếng thì lại thấy trong đại sảnh mờ tối đột nhiên lướt qua một tia sáng.
Khi phản ứng lại, cô thấy một cây kim khí cắm vào cổ mình.
Ái Nhiễm vội đưa tay rút nó ra.
Nhưng kim khí chỉ tồn tại chưa đầy một giây rồi biến mất hoàn toàn.
"Quả nhiên là cơ thể cực hàn!"
Lúc này, một giọng nói lãnh đạm vang lên trong đại sảnh.
Ái Nhiễm giật mình, tim như đập hẫng một nhịp.
“Bái kiến Thánh Quân đại nhân!” cô vội vàng quỳ một gối xuống rồi nói.
"Cô tên là gì?" trong đại sảnh lờ mờ ánh sáng, giọng Thánh Quân Diệp Viêm vang lên.
"Tiểu nữ tên Ái Nhiễm, là người nhà họ Dục, lần này tới quý điện là muốn dùng bảo vật tôi có trong tay làm phí chữa trị, thỉnh Thánh Quân đại nhân ra tay cứu giúp".
Ái Nhiễm nâng chiếc hộp lên bằng cả hai tay, cung kính nói.
Diệp Viêm cũng không nhận lấy cái hộp mà trầm mặc chốc lát, sau đó gật đầu nói: "Âm Dương Đan này quả nhiên là báu vật hiếm có, không ngờ gia tộc nhỏ như nhà họ Dục lại có được vật này! Rất tốt".
"Thánh Quân đại nhân đúng là anh minh, không cần đụng vào cái hộp này cũng có thể biết bên trong có gì, tiểu nữ xin bái phục".
"Những lời thừa thãi thì không cần nói nữa, Ái Nhiễm, thể chất của cô không dễ chữa như vậy. Nếu tôi chữa, ít nhất cũng phải mất một năm, và chỉ có 70% cơ hội chữa khỏi! Nếu cô muốn chữa, hãy để Âm Dương Đan lại, nếu không muốn chữa thì mang đan dược đi!" Diệp Viêm lại nói, giọng nói đầy lãnh đạm.
Tuy nhiên, trong mắt Ái Nhiễm lại lộ ra vẻ vui mừng, cô lập tức nói: "Lần này Ái Nhiễm tới đây là để trị bệnh, cho dù khỏi được 70% cũng còn hơn không. Tiểu nữ nguyện dâng đan này cho Diệp Viêm đại nhân, xin đại nhân hãy chữa trị cho tôi".
"Rất tốt! Nếu cô đã tin tưởng tôi, tôi sẽ tận lực chữa trị cho cô. Cô đi nghỉ ngơi trước đi, ngày mai tới chỗ tôi bắt đầu chữa trị" Diệp Viêm bình tĩnh nói.
“Ngày mai?” Ánh mắt Ái Nhiễm khẽ lay động, nhỏ giọng nói: “Diệp Viêm đại nhân, xin hãy chữa cho tôi trong hôm nay, nếu không nửa đêm, trong người tôi sẽ bộc phát hàn khí. Nếu vậy tôi sẽ chết! Xin Diệp Viêm đại nhân hãy hiểu cho nỗi khổ của tôi ...."
Chương 3340: Sinh Tử Điện
"Hôm nay? Không được, bổn tọa còn có việc quan trọng phải làm, không rảnh tiếp cô. Cô lui xuống nghỉ ngơi đi, tôi sẽ cho người sắp xếp cho cô một gian phòng!"
Thánh Quân Diệp Viêm nhàn nhạt nói, sau đó giơ tay trên không trung chộp lấy.
Vút!
Hộp bảo vật trong tay Ái Nhiễm bay thẳng vào tay Diệp Viêm.
Sau đó, cửa trong đại sảnh trực tiếp mở ra, người từ bên ngoài lại đi vào.
Tầm nhìn của Ái Nhiễm trở lại bình thường.
Khi cô quay lại nhìn về phía chính điện một lần nữa, chính điện hoàn toàn trống rỗng và không có dấu vết của Thánh Quân Diệp Viêm.
Sắc mặt Ái Nhiễm tái xanh, cô lập tức hét lên: "Thánh Quân đại nhân, xin hãy mau xuất hiện và chữa lành vết thương cho tôi! Nếu không, Ái Nhiễm sẽ không thể sống sót đến ngày mai! Thánh Quân đại nhân!!"
Cô dùng hết sức hét lên, định gọi Thánh Quân Diệp Viêm trở lại.
Nhưng không ai trả lời.
Thấy vậy, Ái Nhiễm im lặng.
Cô hít một hơi thật sâu, quay người nhìn ra ngoài cổng, thầm nói trong lòng.
"Lâm Chính, bước tiếp theo phải dựa vào anh rồi".
....
Với sự trợ giúp từ khí tức của các loài thực vật bên ngoài cao nguyên, dưới sự che chở của cơn gió mạnh, Lâm Chính đã thành công lẻn vào Thiên Thần Điện.
Có điều, lúc này anh cũng không biết thiên kiêu hạng nhất đang ở nơi nào nên chỉ có thể trốn ở trong bóng tối yên lặng quan sát.
Khi phát hiện một người của Thiên Thần Điện đi ngang qua, anh quyết định ra tay khống chế anh ta.
Kế hoạch của Lâm Chính là đóng giả người của Thiên Thần Điện, sau đó moi thông tin về vị trí của Thánh Quân Diệp Viêm từ những người khác.
Anh tin rằng nơi mà Thánh Quân Diệp Viêm đang ở lúc này cũng chính là nơi mà thiên kiêu hạng nhất đang ở.
Chỉ cần tìm được Diệp Viêm là có thể tìm được thiên kiêu hạng nhất!
Nghĩ đến đây, Lâm Chính giống như một con rắn độc trong bóng tối, nhìn chằm chằm một cao thủ của Thiên Thần Điện đi ngang qua, định bụng sẽ ra tay.
Nhưng ngay khi anh vừa định ra tay, cao thủ kia đột nhiên dừng lại, xoay người nhìn xung quanh.
Lâm Chính trong lòng run lên, lập tức dừng động tác, ẩn thân vào bóng tối.
Anh nhìn cao thủ kia bằng ánh mắt không thể tin nổi, đầu anh ong ong.
Cao thủ này lại cảm nhận được sự nguy hiểm của anh!
Khứu giác của hắn ta phải nhạy đến mức nào?
Sức mạnh của người này ... chắc chắn không đơn giản!
E rằng Lâm Chính đánh lén cũng không thể lập tức trấn áp hắn. Một khi đối phương kịp kêu cứu một tiếng, kế hoạch của anh coi như xong.
Không thể di chuyển! Tuyệt đối không được cử động!
Da đầu Lâm Dương tê dại nhưng thần sắc vẫn bình tĩnh.
Cao thủ kia tựa hồ ý thức được cái gì, ánh mắt không ngừng đảo qua bốn phía như thể đang tìm kiếm tung tích của thứ gì đó.
Lâm Chính lòng bàn tay đổ mồ hôi, ánh mắt dần dần trở nên lạnh lùng. Nếu như đối phương cứ tiếp tục truy tìm, anh chỉ có thể liều mạng diệt trừ đối phương.
Nếu không, nơi ẩn nấu của anh sẽ bị lộ hoàn toàn.
Tuy nhiên, vào lúc này, một bóng người đột nhiên bước nhanh tới.
“Tiết đại nhân!”, bóng người thì thầm.
Người còn đang nhìn xung quanh kia lập tức tỉnh táo lại, hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
“Thánh Quân đại nhân có lệnh, lệnh cho đại nhân mau chóng tới Sinh Tử Điện trợ giúp Thánh Quân đại nhân trùng sinh”, bóng người kia đáp.
Biểu cảm của người họ Tiết thay đổi, hắn ta quay người và vội vã bỏ đi mà không nói một lời.
Sinh Tử Điện?
Lâm Chính trong bóng tối giật mình, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
Chẳng lẽ... đây chính là nơi Thánh Quân Diệp Viêm chữa trị cho thiên kiêu hạng nhất?
Anh không dám lơ là, vội vàng đuổi theo.
Người đàn ông được gọi là "Tiết đại nhân" bước đi rất nhanh, gần như không ngừng một giây, vội vã lên đường.
Lâm Chính không thể không tăng tốc để đuổi kịp, đi theo hắn ta đến Sinh Tử Điện!
Một người đi từ điện đường phía sau Thiên Thần Điện tới Sinh Tử Điện này ước chừng năm sáu phút mới tới. Sinh Tử Điện có kiến trúc vô cùng độc đáo.
Mái ngói của cung điện này có một mặt màu đỏ và mặt kia màu trắng.
Toàn bộ cung điện được bao quanh bởi những bức tường cao và có gần một trăm cao thủ của Thiên Thần Điện canh giữ.
Họ đóng quân xung quanh cung điện, bảo vệ nơi này.
Thấy vậy, Lâm Chính ánh mắt chăm chú quan sát.
Với sự bảo vệ nghiêm ngặt như vậy thì không còn nghi ngờ gì nữa, Thánh Quân Diệp Viêm đang ở đây và thiên kiêu hạng nhất ... cũng ở đây!
"Đã đến lúc tấn công và tiêu diệt hắn!"
Lâm Chính không chút do dự lấy ra chiếc kim bạc, chuẩn bị tăng cao tu vi để tấn công nơi này.
Chỉ cần ngăn cản Diệp Viêm trị thương là có thể ngăn cản thiên kiêu hạng nhất được cứu sống.
Bằng cách này, mục tiêu của anh sẽ đạt được!
Lâm Chính nghĩ tới đây, đột nhiên trở nên hung ác.
Nhưng ngay khi anh chuẩn bị thi triển kỹ năng tăng cường sức mạnh, một khí tức mạnh mẽ đáng sợ đột nhiên bao phủ nơi này...
Đỉnh núi hoang lại trở nên hỗn loạn.
Lâm Chính đưa tay tóm về phía trước, bắt lấy toàn bộ hơn một trăm cây châm bạc Tề Dương phóng ra, sau đó lại vung tay.
Vèo vèo vèo…
Châm bạc đâm hết lên người Tề Dương.
Trong nháy mắt, Tề Dương không thể động đậy, giống như bị điểm huyệt.
Ông hai Tề nhíu mày.
Ông ta không ra tay.
Dù sao ông ta cũng là người có mặt mũi, đối phó với loại vô danh tiểu tốt này mà ông ta còn phải đích thân ra tay thì chẳng phải chứng tỏ nhà họ Tề không còn ai nữa sao?
“Dừng tay hết cho tôi!”.
Ái Nhiễm hét lên, nhưng không có ích gì.
Người nhà họ Tề đã bao vây Lâm Chính.
Hai bên lao vào chiến đấu.
Vô số khí độc phấn độc châm bạc ánh sáng tung bay.
Lâm Chính ung dung không sợ hãi, ra tay vô cùng lưu loát trong đám đông. Mặc cho xung quanh vô số châm bạc bao phủ, ánh sáng lạnh lóe lên, anh vẫn không dính phải một cây châm nào.
Ngược lại, những nơi anh lướt qua, tất cả người đều đứng khựng lại, giữ nguyên tư thế, ai cũng đứng im tại chỗ, không nhúc nhích được nữa.
“Điểm huyệt?”.
Ông hai Tề kinh hãi.
Ái Nhiễm cũng không khỏi sửng sốt.
Hai bên chỉ mới chiến đấu được hai phút đã kết thúc.
Lâm Chính lùi ra khỏi đám đông.
Người của núi Tề Phượng thì đứng im tại chỗ không động đậy, cứ như tượng điêu khắc.
Bọn họ đã bị điểm huyệt!
Tất cả đều không thể hành động, giữ nguyên tư thế tấn công lúc trước.
Một cảnh tượng vô cùng quỷ dị.
Giờ phút này, cuối cùng ông hai Tề cũng hiểu ra, người thanh niên ở trước mặt mình siêu phàm đến thế nào.
Nên biết rằng người ở vực Diệt Vong đều vô cùng coi trọng huyệt đạo trên người mình. Bởi vì tác dụng của huyệt đạo rất nhiều, có thể giúp tăng cường tu vi, cũng có thể trở thành nhược điểm của bản thân.
Cho nên, không phải dễ dàng để có thể điểm huyệt được người của vực Diệt Vong.
Thanh niên ở trước mắt lại điểm huyệt mấy chục người của núi Tề Phượng chỉ trong hai phút, hoàn toàn khống chế bọn họ!
Đây lại còn là người đến từ bên ngoài vực Diệt Vong!
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ông hai Tề sẽ không dám tin!
“Nếu không phải nể mặt cô Ái Nhiễm, e là hôm nay núi Tề Phượng sẽ có không ít người phải rơi đầu!”, Lâm Chính thu chiêu, lạnh lùng nói.
“Rốt cuộc cậu là ai?”, ông hai Tề lạnh lùng hỏi.
“Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là từ hôm nay trở đi, tôi và các người sẽ không còn giao thiệp gì nữa. Tôi cũng không cần Tiêu Dao Thần Tán nữa, núi Tề Phượng các người cứ giữ lấy đi! Tạm biệt!”.
Lâm Chính hừ một tiếng, không muốn lãng phí thêm thời gian ở đây, phất tay áo rời đi.
“Cậu bỏ đi? Cậu giết cháu gái tôi rồi cứ đi như vậy sao? Nào có dễ?”.
Ông hai Tề nổi giận, vừa định ra tay thì bỗng nhiên…
“Khụ khụ… khụ khhụ khụ khụ…”.
Tiếng ho yếu ớt vang lên từ đằng sau ông ta.
Ông hai Tề kinh ngạc, quay đầu thì thấy cảnh tượng khó tin.
Tề Thủy Tâm vốn dĩ mạch đã ngừng đập, không còn hơi thở đột nhiên sống lại.
Đôi mắt ảm đạm của cô ta bừng sáng, lồng ngực phập phồng, miệng hé ra, rõ ràng là đang hô hấp.
“Thủy Tâm!”.
Ông hai Tề vội vàng chạy tới, không tin nổi gọi tên cô ta.
“Chú… Chú hai…”, Tề Thủy Tâm yếu ớt nói, giọng như muỗi kêu.
“Thủy Tâm, cháu đừng nói nữa, nghỉ ngơi đi đã!”, ông hai Tề hơi kích động, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Tề Thủy Tâm đã sống lại!
Đúng là như kỳ tích…
Ông ta vội vàng kiểm tra mạch đập, hô hấp, phản ứng đồng tử... của Tề Thủy Tâm.
Mọi thứ đều bình thường!
Vậy là sống lại thật rồi!
Ông hai Tề không tin được. Ông ta nghĩ tới điều gì, đột nhiên lấy từ trong túi ra một chiếc đồng hồ kiểu cổ, xem đồng hồ.
Vừa đúng mười phút!
Quả nhiên đúng như Lâm Chính nói!
Lúc này ông hai Tề mới hiểu, cậu nhóc đến từ ngoại vực kia thật sự có cách cứu chữa Tề Thủy Tâm!
Ông ta quay đầu muốn nói với Lâm Chính gì đó, nhưng khi quay lại thì không thấy bóng dáng Lâm Chính đâu nữa.
“Cậu nhóc đó đâu rồi?”, ông hai Tề sửng sốt.
Ái Nhiễm phản ứng lại, nhìn quanh không thấy bóng dáng Lâm Chính, lúc này mới hiểu ra rằng anh đã rời đi.
Hiển nhiên Lâm Chính không muốn lãng phí thời gian ở núi Tề Phượng thêm nữa, không lấy được Tiêu Dao Thần Tán thì dứt khoát đến thẳng Thiên Thần Điện giải quyết chuyện của thiên kiêu hạng nhất.
“Chú hai, bây giờ chắc chú không còn nghi ngờ y thuật của Lâm Chính nữa chứ?”.
Ái Nhiễm nhìn ông hai Tề, lạnh lùng nói.
“Lần này là chú sai rồi”, ông hai Tề thở dài, lắc đầu nói: “Cháu xin lỗi cậu ấy thay chú, mau nói cậu ấy quay lại”.
“Nếu chú hai thành tâm xin lỗi, cháu sẽ nói với anh ấy. Nhưng như đã hứa, chú phải lấy Tiêu Dao Thần Tán ra cho anh ấy!”.
“Tiêu Dao Thần Tán?”.
Ông hai Tề do dự, nhìn lọ sứ trong tay, có vẻ không nỡ.
Ái Nhiễm nhíu mày: “Chú hai, đừng nói chú định nuốt lời chứ?”.
“Tiêu Dao Thần Tán đại diện cho núi Tề Phượng, nếu tùy tiện dưa cho người khác thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến danh dự của núi Tề Phượng. Tiêu Dao Thần Tán này chú phải suy nghĩ…”, ông hai Tề nói.
“Chú hai, chẳng lẽ chú nghĩ cứu được người rồi thì thích chối thế nào cũng được sao? Cháu nói chú biết, lúc nãy Lâm Chính đã bảo đợi Thủy Tâm tỉnh lại sau đó phối hợp với anh ấy chữa trị tiếp thì sẽ có thể chữa khỏi hoàn toàn cho Thủy Tâm. Vì chữa trị vết thương cho Thủy Tâm, khôi phục thiên phú của em ấy, lần này nhà họ Tề đã không tiếc tiêu hao nhân lực vật lực để lấy thần hoa Côn Bằng, thế mà giờ lại vì Tiêu Dao Thần Tán mà để mọi thứ đổ sông đổ bể. Đây là quyết định của nhà họ Tề các chú sao? Đúng là khiến người ta khâm phục!”, Ái Nhiễm hừ lạnh, trong mắt lóe lên sự khinh thường.
Lúc này ông hai Tề mới nhớ ra quả thật Lâm Chính có nói như vậy.
Nếu dùng Tiêu Dao Thần Tán thật sự chữa được bệnh cho Tề Thủy Tâm, vậy thì sao nhà họ Tề phải do dự?
“Chú sai rồi! Chú sai rồi cháu à! Cháu hãy mang theo Tiêu Dao Thần Tán này mời Lâm Chính quay về để cậu ấy chữa bệnh cho Thủy Tâm, mau!”, ông hai Tề vội nói.
Nhưng Ái Nhiễm lại phất tay áo, mặt mày lạnh lùng, nói: “Chú hai, chú hãy tự mình đưa Tiêu Dao Thần Tán cho Lâm Chính đi. Lâm Chính có chữa trị hay không không liên quan đến cháu, núi Tề Phượng các chú tự giải quyết lấy!”.
Nói xong, Ái Nhiễm nhảy vọt xuống núi, đuổi theo Lâm Chính.
Đám người nhà họ Tề đứng sững trên đỉnh núi, tâm tình phức tạp…
Chương 3337: Tự có dự tính
Ái Nhiễm tin rằng người nhà họ Tề sẽ vô cùng hối tiếc.
Dù gì bọn họ làm nhiều chuyện như vậy cũng chỉ để chữa trị cho Tề Thủy Tâm.
Nhưng vì sự tham lam và kiêu ngạo của bọn họ đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất.
Phải buồn phiền đến thế nào?
Nhưng Ái Nhiễm không quan tâm, dù cho nhà họ Dục và núi Tề Phương có mối quan hệ không tồi.
Suy cho cùng, đây cũng là kết quả mà nhà họ Tề tự chuốc lấy.
Ái Nhiễm đuổi theo suốt dọc đường, hơn mười phút sau mới đuổi kịp Lâm Chính.
“Thần y Lâm, chờ đã!”, Ái Nhiễm gọi.
Lâm Chính dừng bước, quay lại nhìn.
“Cô Ái Nhiễm, cô đến đây làm gì?”.
“Thần y Lâm, thật sự xin lỗi, tôi không ngờ người nhà họ Tề lại đối xử với anh như vậy. Lúc nãy em gái tôi đã tỉnh lại, người nhà họ Tề rất hối hận, đồng thời nhờ tôi mời anh quay lại nhưng tôi từ chối. Tôi nghĩ nếu muốn mời anh quay lại thì có lẽ nên để cho người nhà họ Tề đích thân đi mời. Tôi đến đây chỉ để xin lỗi anh”, Ái Nhiễm nói đầy áy náy.
“Cô Ái Nhiễm có lòng rồi, lần này coi như tôi lo chuyện bao đồng. Tôi đến vực Diệt Vong chủ yếu là để giải quyết thiên kiêu hạng nhất, trên đường làm lỡ nhiều thời gian, chúng ta phải mau chóng đến Thiên Thần Điện!”, Lâm Chính cười nói.
“Được!”.
Ái Nhiễm gật đầu.
Hai người đến thẳng Thiên Thần Điện.
Thiên Thần Điện nằm ở trên cao nguyên Thiên Thần.
Đó là một cung điện nguy nga khủng lồ. Cung điện rất cao so với mực nước biển, địa thế cũng cực kỳ đặc biệt ở vực Diệt Vong.
Nghe nói cả cao nguyên Thiên Thần đều thuộc về Thiên Thần Điện, trên cao nguyên có vô số thực vật quý giá.
Nhiều người muốn hái những thực vật ở trên cao nguyên nhưng đều bị người của Thiên Thần Điện giết hại. Ai dám đến hái thì sẽ là kẻ địch của Thiên Thần Điện, sẽ bị giết chết.
Do đó, cao nguyên Thiên Thần trong mắt đa số người là một tồn tại giống như cấm địa.
“Bắt đầu từ cao nguyên Thiên Thần, chúng ta sẽ tiến vào lãnh thổ của Thiên Thần Điện. Cao nguyên này có vô số con mắt theo dõi chúng ta, cho nên chúng ta phải cẩn thận hơn gấp bội. Một khi người của Thiên Thần Điện phát hiện ra tung tích của chúng ta thì muốn lẻn vào Thiên Thần Điện là chuyện nằm mơ giữa ban ngày!”.
Ái Nhiễm và Lâm Chính đứng trước cao nguyên Thiên Thần, nhìn cảnh sắc năm màu rực rỡ ở xa xa.
Trong không khí lan tràn mùi hương khiến Lâm Chính say mê.
Anh không khỏi hít sâu một hơi, đôi mắt tỏa sáng.
“Một nơi đẹp thế này giống như thiên đường đối với tôi vậy!”, Lâm Chính không khỏi cảm khái.
“Xem ra… anh là y si”.
Cuối cùng Ái Nhiễm cũng hiểu phẩm chất của người đàn ông này.
Trong vực Diệt Vong không thiếu y si, cô ta cũng không lấy làm lạ.
“Bây giờ nên nghĩ cách làm sao đi qua cao nguyên này đến Thiên Thần Điện thôi”, Ái Nhiễm nói.
“Cô định thế nào?”.
Lâm Chính nhìn Ái Nhiễm.
“Tôi và Thiên Thần Điện không có quan hệ gì, đột nhiên đến cửa sẽ bị nghi ngờ, nhưng tôi đã hứa với anh tôi sẽ tạo điều kiện cho anh. Tôi sẽ nghĩ cách thu hút sự chú ý của người Thiên Thần Điện trong cao nguyên, anh thừa cơ lẻn vào”, Ái Nhiễm nói.
“Thiên Thần Điện là tông môn tu luyện y thuật, mũi bọn họ chắc chắn rất thính, thính giác cũng đáng kinh ngạc. Tôi vào trong đó ắt phải che đậy khí tức, che giấu động tĩnh”, Lâm Chính nói.
“Đây là chuyện mà anh phải cân nhắc, tôi nghĩ chuyện này chắc không có gì khó đối với thần y Lâm anh”, Ái Nhiễm nhìn anh, nói.
Lâm Chính không nói gì, đi đến bên đường nhìn quanh, sau đó hái vài cây thuốc đặt trước mũi ngửi.
Bởi vì phía này vẫn chưa phải cao nguyên nên sẽ không có chuyện gì.
Một lúc sau, anh nghiền nát cây thuốc bôi lên người mình, lên tiếng: “Tạm ổn rồi, chúng ta vào trong đi”.
“Ồ? Dùng khí tức của cây thuốc này để che đi khí tức của mình? Thứ cho tôi nói thẳng, loại thảo dược này không sinh trưởng ở cao nguyên. Nếu cao thủ Thiên Thần Điện trong cao nguyên ngửi được mùi này, bọn họ chắc chắn sẽ cảnh giác”, Ái Nhiễm nói.
“Yên tâm, tôi tự có dự tính, bọn họ sẽ không phát hiện ra tôi đâu”.
Lâm Chính đáp.
“Vậy sao?”.
Ái Nhiễm hơi tò mò nhưng cũng không hỏi nhiều, tiến thẳng vào trong cao nguyên Thiên Thần.
Ngay khi cô ta bước vào cao nguyên Thiên Thần.
Vù vù vù vù!
Xung quanh truyền tới tiếng xé gió vô cùng quỷ dị, sau đó bốn bóng người đột nhiên xuất hiện ở bốn hướng xung quanh Ái Nhiễm, bao vây cô ta.
Nhanh thật!
Chương 3338: Quả nhiên tài giỏi
“Ai đó? Không biết đây là lãnh thổ của Thiên Thần Điện sao? Mau cút ra khỏi đây, nếu không, giết không hỏi lý do!”, một cao thủ của Thiên Thần Điện rút trường kiếm bên thắt lưng ra, quát hỏi.
Đám người Thiên Thần Điện ai nấy áo trắng giày trắng, lưng đeo bội kiếm. Mỗi một thanh kiếm đều sắc bén vô cùng. Toàn thân chúng trắng như tuyết, giống như được rèn từ khối băng, dưới ánh mặt trời tỏa ra bảy sắc rực rỡ.
Ái Nhiễm biết một khi bị kiếm này làm bị thương đến cơ thể, dù chỉ chút ít cũng sẽ trúng hơn trăm loại độc.
Số độc này đều là độc lạ trên thế gian, không thể cứu chữa.
Đương nhiên Ái Nhiễm không ngốc đến mức dùng cứng chọi cứng với người của Thiên Thần Điện.
Cô ta lập tức hành lễ, nói: “Tôi là Ái Nhiễm, người nhà họ Dục, lần này có chuyện xin được gặp Thánh Quân đại nhân của Thiên Thần Điện!”.
“Người nhà họ Dục đến đây làm gì?”, một người trong số họ nghiêm túc hỏi.
“Xin chữa bệnh!”.
Ái Nhiễm nói: “Tôi sinh ra đã có thể chất đặc biệt, mỗi lần đêm xuống toàn thân sẽ lạnh thấu xương, giống như rơi vào hố băng, cực kỳ đau khổ. Bao nhiêu năm nay nhà họ Dục nhiều lần khám chữa, cầu cứu khắp nơi nhưng không có hiệu quả. Lần này tôi muốn đến xin gặp mặt Thánh Quân đại nhân, khẩn cầu Thánh Quân đại nhân ra tay cứu giúp chữa bệnh cho tôi”.
“Xin chữa bệnh? Hừ, Thánh Quân đại nhân của chúng tôi không rảnh rỗi đến vậy! Cô đi đi, Thánh Quân đại nhân chưa bao giờ khám bệnh cho người khác. Thiên Thần Điện chúng tôi theo đuổi trường sinh bất tử, không phải chỗ cứu chữa người bệnh, cô đến nhầm chỗ rồi!”, người đó lạnh lùng nói.
“Tôi tình nguyện hiến dâng thần vật cầu xin Thánh Quân đại nhân cứu giúp!”, Ái Nhiễm lập tức hô lên.
“Dù cô có hái sao trên trời xuống, Thánh Quân đại nhân cũng sẽ không liếc nhìn lấy một lần. Thần vật mà cô nói có lẽ chỉ là rác rưởi trong mắt Thánh Quân đại nhân, tiện tay là vứt đi được. Cô nghĩ Thánh Quân đại nhân sẽ quan tâm hay sao?”, người đó khinh thường nói.
“Thế à? Vậy tôi đi là được!”.
Ái Nhiễm gật đầu.
“Biết điều đấy, mau cút đi!”.
Bốn người lạnh lùng nhìn Ái Nhiễm, vẻ mặt vô cùng ngạo mạn.
Ái Nhiễm cũng không vội, quay người chuẩn bị rời đi, nhưng miệng lại nói: “Nhưng nếu sau này Thánh Quân đại nhân trách tội bốn người vì chuyện này, hi vọng bốn người đừng có trách tôi”.
Nghe vậy, bốn người kia đều nhíu mày.
“Con khốn, mày có ý gì?”, người đó phẫn nộ mắng.
Ái Nhiễm lấy một hộp báu từ trên người ra, bình thản nói: “Tôi dám bảo đảm Thánh Quân đại nhân rất có hứng thú với vật trong hộp này. Nếu Thánh Quân đại nhân biết tôi lấy vật này làm phí chữa bệnh, đại nhân nhất định sẽ ra tay cứu chữa cho tôi. Chỉ là ‘việc làm ăn’ dâng tới cửa này lại bị các người làm hỏng mất, hi vọng Thánh Quân đại nhân sẽ không trách tội các người chuyện này!”.
Nói xong, cô ta cất hộp đi, bước ra khỏi cao nguyên Thiên Thần.
Bốn người đều biến sắc, trao đổi ánh mắt, sau đó một trong số họ lên tiếng: “Đứng lại!”.
“Các vị đại nhân còn chuyện gì sao?”, Ái Nhiễm bình tĩnh hỏi.
Người đó do dự một lúc, lạnh lùng nói: “Cô nói tôi nghe trong hộp đó là vật gì?”.
“Có lẽ các người không có tư cách được biết”, Ái Nhiễm lắc đầu.
“Vậy cô bảo tôi làm sao bẩm báo với Thánh Quân đại nhân?”, người đó nói.
“Đơn giản! Dẫn tôi đi gặp Thánh Quân đại nhân của các người là được”.
“Thánh Quân đại nhân đang bế quan, không tùy tiện gặp khách. Dù chúng tôi có thông báo cũng phải đứng ngoài cửa, không được gặp mặt. Cô muốn gặp Thánh Quân đại nhân khó như lên trời”, người kia nói.
“Anh chỉ cần đưa tôi đi gặp Thánh Quân, chỉ cần xin Thánh Quân đại nhân gặp tôi một lần, tôi bảo đảm Thánh Quân đại nhân sẽ không tức giận, thậm chí còn thưởng thêm cho các anh!”, Ái Nhiễm nói.
“Thật sao?”.
“Anh nghĩ tôi sẽ hại các anh sao? Đừng quên tôi cũng đi theo các anh, nếu tôi đùa giỡn Thánh Quân, chọc giận thánh nhan thì chẳng phải mạng tôi cũng không giữ được hay sao? Tôi lại lấy tính mạng của mình ra đùa được sao?”, Ái Nhiễm nói.
Nghe xong, bốn người đều im lặng.
Bọn họ lại trao đổi ánh mắt với nhau, sau đó lặng lẽ gật đầu.
“Cũng phải, cô miệng lưỡi sắc bén, chúng tôi nói không lại cô. Đã vậy chúng tôi sẽ dẫn cô đi gặp Thánh Quân đại nhân! Nhưng tôi hi vọng cô có thể hiểu, tốt nhất là cô đang chân thành xin chữa bệnh, vật cô đưa ra cũng phải là vật mà Thánh Quân coi trọng. Nếu không, chúng tôi cùng lắm là bị phạt, còn cô… không đơn giản chỉ là mất mạng! Cô biết hậu quả đấy!”, người đó lạnh lùng nói.
“Yên tâm, tôi hiểu hết, tôi thật sự đến đây để xin chữa bệnh”, Ái Nhiễm gật đầu.
Mấy người kia gật đầu đáp lại, sau đó phất tay, đưa Ái Nhiễm đi sâu vào trong cao nguyên theo đội hình hình vuông.
Ầm!
Đúng lúc đó, cả cao nguyên đột nhiên nổi gió lớn.
Giống như gió cấp mười hai thổi tới, cây cối trên khắp cao nguyên kêu xào xạc.
“Ồ?”.
Bốn người đi bên này đều dừng bước, nhìn về phía nơi bắt nguồn cơn gió.
Gió này kéo dài không lâu thì dừng lại.
Bốn người cũng không quan tâm, tiếp tục đi về phía trước.
Dù sao đây là khu vực cao nguyên, gió lớn cũng nhiều, không có gì lạ.
Trong mắt Ái Nhiễm lại lóe lên tia sáng, như có điều suy nghĩ, một lúc sau bỗng nhiên bừng tỉnh.
“Cơn gió lớn đó thổi qua đưa theo mùi hương của thực vật bên ngoài cao nguyên vào đây”.
“Thần y Lâm, anh quả nhiên tài giỏi…”.
Ái Nhiễm lẩm bẩm.
Chương 3339: Cầu cứu
Thiên Thần Điện hùng vĩ nằm trên cao nguyên, cả cung điện đang tỏa sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời khiến người ta chói mắt.
Đây là lần đầu tiên Ái Nhiễm đến Thiên Thần Điện, mặc dù cô đã nghe về nó từ lâu, nhưng vẫn vô cùng kinh ngạc khi tận mắt nhìn thấy nó.
Những cây cột to sừng sững ở bên trong chính điện, trên cột có rồng vàng bay lượn, mặt đất tỏa ra ánh bạc rực rỡ, trên những bức tường to lớn là những bức bích họa rồng bay phượng múa vô cùng hoành tráng.
Trong và ngoài đại điện, có bốn cao thủ Thiên Thần Điện đang đứng.
Mặc dù không có nhiều người, nhưng mỗi người trong số họ đều là cao thủ hạng nhất, thực lực chắc chắn mấy người bọn cô không thể bì được.
Ngoài ra, Ái Nhiễm cũng đột nhiên cảm thấy một mối nguy hiểm mơ hồ nào đó.
Một cảm giác như được linh tính mách bảo.
Cô nhìn trái nhìn phải, vẻ mặt căng thẳng.
Cô phát hiện, trong bóng tối của Thiên Thần Điện vẫn còn một cao thủ khác đang ẩn thân. Thực lực của cao thủ này vượt xa khả năng tưởng tượng của cô.
Nếu cường giả này ra tay, chỉ sợ Ái Nhiễm ngay cả cơ hội đánh trả cũng không có...
Ái Nhiễm hít sâu một hơi, yên lặng đứng ở trong đại sảnh, chờ đợi Thánh Quân Diệp Viêm đến.
Không đến mười phút, tất cả những người trong đại điện đột nhiên rút lui, đi ra ngoài, sau đó tất cả đều quỳ xuống.
Sau đó, cửa chính điện từ từ đóng lại.
Ái Nhiễm sửng sốt, lập tức nhìn lại.
Cạch!
Cánh cửa lớn đã bị đóng lại.
Đại sảnh vô cùng tối tăm và cô là người duy nhất còn lại.
Ái Nhiễm cảm thấy có gì đó không đúng, nhìn trái nhìn phải, đang định lên tiếng thì lại thấy trong đại sảnh mờ tối đột nhiên lướt qua một tia sáng.
Khi phản ứng lại, cô thấy một cây kim khí cắm vào cổ mình.
Ái Nhiễm vội đưa tay rút nó ra.
Nhưng kim khí chỉ tồn tại chưa đầy một giây rồi biến mất hoàn toàn.
"Quả nhiên là cơ thể cực hàn!"
Lúc này, một giọng nói lãnh đạm vang lên trong đại sảnh.
Ái Nhiễm giật mình, tim như đập hẫng một nhịp.
“Bái kiến Thánh Quân đại nhân!” cô vội vàng quỳ một gối xuống rồi nói.
"Cô tên là gì?" trong đại sảnh lờ mờ ánh sáng, giọng Thánh Quân Diệp Viêm vang lên.
"Tiểu nữ tên Ái Nhiễm, là người nhà họ Dục, lần này tới quý điện là muốn dùng bảo vật tôi có trong tay làm phí chữa trị, thỉnh Thánh Quân đại nhân ra tay cứu giúp".
Ái Nhiễm nâng chiếc hộp lên bằng cả hai tay, cung kính nói.
Diệp Viêm cũng không nhận lấy cái hộp mà trầm mặc chốc lát, sau đó gật đầu nói: "Âm Dương Đan này quả nhiên là báu vật hiếm có, không ngờ gia tộc nhỏ như nhà họ Dục lại có được vật này! Rất tốt".
"Thánh Quân đại nhân đúng là anh minh, không cần đụng vào cái hộp này cũng có thể biết bên trong có gì, tiểu nữ xin bái phục".
"Những lời thừa thãi thì không cần nói nữa, Ái Nhiễm, thể chất của cô không dễ chữa như vậy. Nếu tôi chữa, ít nhất cũng phải mất một năm, và chỉ có 70% cơ hội chữa khỏi! Nếu cô muốn chữa, hãy để Âm Dương Đan lại, nếu không muốn chữa thì mang đan dược đi!" Diệp Viêm lại nói, giọng nói đầy lãnh đạm.
Tuy nhiên, trong mắt Ái Nhiễm lại lộ ra vẻ vui mừng, cô lập tức nói: "Lần này Ái Nhiễm tới đây là để trị bệnh, cho dù khỏi được 70% cũng còn hơn không. Tiểu nữ nguyện dâng đan này cho Diệp Viêm đại nhân, xin đại nhân hãy chữa trị cho tôi".
"Rất tốt! Nếu cô đã tin tưởng tôi, tôi sẽ tận lực chữa trị cho cô. Cô đi nghỉ ngơi trước đi, ngày mai tới chỗ tôi bắt đầu chữa trị" Diệp Viêm bình tĩnh nói.
“Ngày mai?” Ánh mắt Ái Nhiễm khẽ lay động, nhỏ giọng nói: “Diệp Viêm đại nhân, xin hãy chữa cho tôi trong hôm nay, nếu không nửa đêm, trong người tôi sẽ bộc phát hàn khí. Nếu vậy tôi sẽ chết! Xin Diệp Viêm đại nhân hãy hiểu cho nỗi khổ của tôi ...."
Chương 3340: Sinh Tử Điện
"Hôm nay? Không được, bổn tọa còn có việc quan trọng phải làm, không rảnh tiếp cô. Cô lui xuống nghỉ ngơi đi, tôi sẽ cho người sắp xếp cho cô một gian phòng!"
Thánh Quân Diệp Viêm nhàn nhạt nói, sau đó giơ tay trên không trung chộp lấy.
Vút!
Hộp bảo vật trong tay Ái Nhiễm bay thẳng vào tay Diệp Viêm.
Sau đó, cửa trong đại sảnh trực tiếp mở ra, người từ bên ngoài lại đi vào.
Tầm nhìn của Ái Nhiễm trở lại bình thường.
Khi cô quay lại nhìn về phía chính điện một lần nữa, chính điện hoàn toàn trống rỗng và không có dấu vết của Thánh Quân Diệp Viêm.
Sắc mặt Ái Nhiễm tái xanh, cô lập tức hét lên: "Thánh Quân đại nhân, xin hãy mau xuất hiện và chữa lành vết thương cho tôi! Nếu không, Ái Nhiễm sẽ không thể sống sót đến ngày mai! Thánh Quân đại nhân!!"
Cô dùng hết sức hét lên, định gọi Thánh Quân Diệp Viêm trở lại.
Nhưng không ai trả lời.
Thấy vậy, Ái Nhiễm im lặng.
Cô hít một hơi thật sâu, quay người nhìn ra ngoài cổng, thầm nói trong lòng.
"Lâm Chính, bước tiếp theo phải dựa vào anh rồi".
....
Với sự trợ giúp từ khí tức của các loài thực vật bên ngoài cao nguyên, dưới sự che chở của cơn gió mạnh, Lâm Chính đã thành công lẻn vào Thiên Thần Điện.
Có điều, lúc này anh cũng không biết thiên kiêu hạng nhất đang ở nơi nào nên chỉ có thể trốn ở trong bóng tối yên lặng quan sát.
Khi phát hiện một người của Thiên Thần Điện đi ngang qua, anh quyết định ra tay khống chế anh ta.
Kế hoạch của Lâm Chính là đóng giả người của Thiên Thần Điện, sau đó moi thông tin về vị trí của Thánh Quân Diệp Viêm từ những người khác.
Anh tin rằng nơi mà Thánh Quân Diệp Viêm đang ở lúc này cũng chính là nơi mà thiên kiêu hạng nhất đang ở.
Chỉ cần tìm được Diệp Viêm là có thể tìm được thiên kiêu hạng nhất!
Nghĩ đến đây, Lâm Chính giống như một con rắn độc trong bóng tối, nhìn chằm chằm một cao thủ của Thiên Thần Điện đi ngang qua, định bụng sẽ ra tay.
Nhưng ngay khi anh vừa định ra tay, cao thủ kia đột nhiên dừng lại, xoay người nhìn xung quanh.
Lâm Chính trong lòng run lên, lập tức dừng động tác, ẩn thân vào bóng tối.
Anh nhìn cao thủ kia bằng ánh mắt không thể tin nổi, đầu anh ong ong.
Cao thủ này lại cảm nhận được sự nguy hiểm của anh!
Khứu giác của hắn ta phải nhạy đến mức nào?
Sức mạnh của người này ... chắc chắn không đơn giản!
E rằng Lâm Chính đánh lén cũng không thể lập tức trấn áp hắn. Một khi đối phương kịp kêu cứu một tiếng, kế hoạch của anh coi như xong.
Không thể di chuyển! Tuyệt đối không được cử động!
Da đầu Lâm Dương tê dại nhưng thần sắc vẫn bình tĩnh.
Cao thủ kia tựa hồ ý thức được cái gì, ánh mắt không ngừng đảo qua bốn phía như thể đang tìm kiếm tung tích của thứ gì đó.
Lâm Chính lòng bàn tay đổ mồ hôi, ánh mắt dần dần trở nên lạnh lùng. Nếu như đối phương cứ tiếp tục truy tìm, anh chỉ có thể liều mạng diệt trừ đối phương.
Nếu không, nơi ẩn nấu của anh sẽ bị lộ hoàn toàn.
Tuy nhiên, vào lúc này, một bóng người đột nhiên bước nhanh tới.
“Tiết đại nhân!”, bóng người thì thầm.
Người còn đang nhìn xung quanh kia lập tức tỉnh táo lại, hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
“Thánh Quân đại nhân có lệnh, lệnh cho đại nhân mau chóng tới Sinh Tử Điện trợ giúp Thánh Quân đại nhân trùng sinh”, bóng người kia đáp.
Biểu cảm của người họ Tiết thay đổi, hắn ta quay người và vội vã bỏ đi mà không nói một lời.
Sinh Tử Điện?
Lâm Chính trong bóng tối giật mình, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
Chẳng lẽ... đây chính là nơi Thánh Quân Diệp Viêm chữa trị cho thiên kiêu hạng nhất?
Anh không dám lơ là, vội vàng đuổi theo.
Người đàn ông được gọi là "Tiết đại nhân" bước đi rất nhanh, gần như không ngừng một giây, vội vã lên đường.
Lâm Chính không thể không tăng tốc để đuổi kịp, đi theo hắn ta đến Sinh Tử Điện!
Một người đi từ điện đường phía sau Thiên Thần Điện tới Sinh Tử Điện này ước chừng năm sáu phút mới tới. Sinh Tử Điện có kiến trúc vô cùng độc đáo.
Mái ngói của cung điện này có một mặt màu đỏ và mặt kia màu trắng.
Toàn bộ cung điện được bao quanh bởi những bức tường cao và có gần một trăm cao thủ của Thiên Thần Điện canh giữ.
Họ đóng quân xung quanh cung điện, bảo vệ nơi này.
Thấy vậy, Lâm Chính ánh mắt chăm chú quan sát.
Với sự bảo vệ nghiêm ngặt như vậy thì không còn nghi ngờ gì nữa, Thánh Quân Diệp Viêm đang ở đây và thiên kiêu hạng nhất ... cũng ở đây!
"Đã đến lúc tấn công và tiêu diệt hắn!"
Lâm Chính không chút do dự lấy ra chiếc kim bạc, chuẩn bị tăng cao tu vi để tấn công nơi này.
Chỉ cần ngăn cản Diệp Viêm trị thương là có thể ngăn cản thiên kiêu hạng nhất được cứu sống.
Bằng cách này, mục tiêu của anh sẽ đạt được!
Lâm Chính nghĩ tới đây, đột nhiên trở nên hung ác.
Nhưng ngay khi anh chuẩn bị thi triển kỹ năng tăng cường sức mạnh, một khí tức mạnh mẽ đáng sợ đột nhiên bao phủ nơi này...
Bình luận facebook