-
Chương 3301-3305
Chương 3301: Chắc là điên thật rồi
Chủ động giao Tịnh Thế Bạch Liên ra?
Thần y Lâm điên rồi!
Chắc chắn là anh điên rồi!
Nhiều người run rẩy, cũng không biết là tức hay là sốt ruột.
Chu Huyền Long choáng váng ngã xuống đất.
“Quân đoàn trưởng!”.
Chiến sĩ đứng gần đó vội vàng tiến tới đỡ ông ta.
Thần Hỏa Tôn Giả cũng nghi hoặc nhìn chằm chằm Lâm Chính, không nói lời nào.
“Xem ra phen này rắc rối rồi!”.
Mạn Sát Hồng cười chua chát, quay sang nói với Cùng Đao ở bên cạnh: “Lát nữa thấy tình hình không ổn thì mau chóng rời đi, chạy trước tính sau!”.
“Được!”.
Cùng Đao gật đầu.
Những người khác không nói gì.
Tử Long Thiên và người mặc áo choàng đều cảm thấy bất ngờ.
Tử Long Thiên vội vàng đón lấy Tịnh Thế Bạch Liên, xem xét kỹ càng.
“Sao? Không có vấn đề gì chứ?”.
Người mặc áo choàng vội hỏi.
Tử Long Thiên sáng mắt lên, quan sát Tịnh Thế Bạch Liên từ trên xuống dưới một cách kỹ càng, một lúc lâu sau mới nói: “Không có vấn đề gì!”.
“Không thiếu linh kiện gì chứ? Đừng giống như lần trước thiếu mất linh kiện không thể hoạt động!”, người mặc áo choàng vẫn không yên tâm, lại nói.
“Yên tâm, lần này có thể khởi động!”.
Tử Long Thiên nói, truyền khí tức vào trong Tịnh Thế Bạch Liên.
Trong nháy mắt, Tịnh Thế Bạch Liên tỏa ra ánh sáng nóng rực, dường như sắp phát nổ.
Nhìn đến đó, người mặc áo choàng thở phào một hơi.
Những người khác thấy vậy thì lộ ra ánh mắt tuyệt vọng.
“Thế nào? Các người có được Bạch Liên rồi, bây giờ có phải nên thả người ra rồi không?”, Lâm Chính nói.
“Ha ha ha ha, thần y Lâm sảng khoái như vậy, sao chúng tôi có thể lằng nhằng được chứ? Thả người!”.
Người mặc áo choàng cười lớn, phất tay.
Tử Long Thiên dùng sức ném Mã Hải về phía Lâm Chính.
Đã có Tịnh Thế Bạch Liên trong tay, con tin không còn tác dụng gì.
Mã Hải bay giữa không trung, hướng về phía Lâm Chính.
Lâm Chính nắm tay vào hư không, phóng ra khí kình đỡ lấy Mã Hải, đưa ông ta đáp xuống bên cạnh mình một cách chậm rãi.
“Mã Hải, ông không sao chứ?”.
Lâm Chính hỏi.
“Tôi… Tôi không sao… Tôi không sao, nhưng Chủ tịch Lâm, làm vậy… có đáng không?”.
Mã Hải đỏ cả mắt, run giọng hỏi.
“Nói cái gì vậy, ông là người của tôi, là một phần của Dương Hoa, sao tôi có thể thấy chết không cứu?”, Lâm Chính cười nói.
“Chủ tịch Lâm!”.
Mã Hải kích động quỳ xuống, ôm chân Lâm Chính khóc như mưa.
Chu Huyền Long, Thần Hỏa Tôn Giả và những người khác đều im lặng.
Người mặc áo choàng vô cùng đắc ý.
“Thần y Lâm, mặc dù thủ đoạn hơi hèn, nhưng người của Thiên Ma Đạo chúng tôi sẽ không so đó việc đó. Chúng tôi lấy Tịnh Thế Bạch Liên đi đây, hi vọng cậu biết điều đầu hàng Thiên Ma Đạo chúng tôi. Đạo chủ rất tán thưởng cậu, nếu cậu muốn gia nhập Thiên Ma Đạo thì có thể đến Thiên Ma Đạo tìm tôi bất cứ lúc nào. Nhưng nếu cậu không biết điều, còn đối kháng với Thiên Ma Đạo chúng tôi thì lần sau Bạch Liên sẽ nở rộ ở Giang Thành!”.
Tử Long Thiên thản nhiên nói, sau đó cất Tịnh Thế Bạch Liên vào, quay người định đi.
Thế nhưng khi bọn họ chuẩn bị rời đi, Lâm Chính đột nhiên lên tiếng.
“Ai cho các người đi?”.
Nghe vậy, hai người đều dừng bước.
“Thần y Lâm, còn gì chỉ giáo?”, người mặc áo choàng nheo mắt lại, cười hỏi.
Có Tịnh Thế Bạch Liên ở đây, ông ta không sợ Lâm Chính nữa.
“Chỉ giáo thì không dám, các ông lấy đồ vật của tôi, không để đồ lại mà đi như vậy? Các ông cảm thấy thế mà được sao?”, Lâm Chính lấy một điếu thuốc từ trong túi ra, vừa đốt vừa nói.
Tử Long Thiên và người mặc áo choàng nhìn nhau.
“Thần y Lâm, chẳng lẽ cậu đang nói Tịnh Thế Bạch Liên?”, Tử Long Thiên nhíu mày hỏi.
“Đúng!”, Lâm Chính gật đầu.
Mọi người kinh ngạc, cùng nhìn về phía Lâm Chính.
“Thần y Lâm chắc là điên thật rồi!”.
Mạn Sát Hồng hít sâu một hơi, lẩm bẩm.
Chương 3302: Tôi rất muốn ông thử
Bầu không khí trở nên vô cùng kỳ quái.
Không khí xung quanh như đông cứng lại.
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt nhìn Lâm Chính, há hốc miệng, một lúc lâu không thốt nên lời.
Cũng không biết đã qua bao lâu, Tử Long Thiên mới hoàn hồn lại, khàn giọng nói: "Thần y Lâm, ý cậu là sao? Cậu muốn... khai chiến ở đây?".
"Ông mau kiểm tra Tịnh Thế Bạch Liên này đi! Chắc chắn chúng ta lại bị hắn lừa rồi!", người mặc áo choàng cũng hoàn hồn lại, ngoái đầu gầm lên.
"Không cần kiểm tra đâu, Tịnh Thế Bạch Liên là hoàn chỉnh, các ông chỉ cần vận khí là có thể phát động", Lâm Chính nói.
Tử Long Thiên đang định cầm lên kiểm tra lại liền nhíu mày: "Đã vậy mà cậu còn dám nói thế? Cậu không sợ... tôi phá hủy Giang Thành sao?".
"Sợ chứ! Nhưng... ông không làm được đâu", Lâm Chính bình thản đáp.
"Xem ra thần y Lâm đang nghi ngờ thực lực của chúng ta!".
Tử Long Thiên lạnh lùng hừ một tiếng, ánh mắt đầy vẻ điên cuồng: "Nếu đã vậy thì Tử Long Thiên tôi cũng chẳng tiếc gì cái mạng này nữa. Có nhiều người chết cùng như vậy, sao tôi phải sợ chứ?".
Dứt lời, Tịnh Thế Bạch Liên trong tay Tử Long Thiên liền tỏa ra tia sáng chói lòa, vân sóng như sóng nhiệt nóng rực lan ra xung quanh.
Nhiều người giật thót trong lòng, bất giác lùi lại.
"Thần y Lâm!".
Thần Hỏa Tôn Giả cũng cuống lên, lập tức quát khẽ, ra hiệu cho anh đừng kích động.
Nhưng... Lâm Chính vẫn đứng bất động, vẻ mặt lại càng không có chút gì là sợ hãi.
Anh chắp hai tay sau lưng, bình tĩnh nhìn Tử Long Thiên, chậm rãi lên tiếng: "Tử Long Thiên, ông có biết tại sao tôi lại đưa Tịnh Thế Bạch Liên cho ông một cách dễ dàng như vậy không?".
"Tại sao?".
Tử Long Thiên nhíu mày hỏi.
"Nguyên nhân rất đơn giản, thứ này... không có tác dụng với tôi", Lâm Chính cười đáp.
Tử Long Thiên im lặng.
Có lẽ đây là câu nói nực cười nhất mà ông ta nghe thấy trong đời mình.
Tịnh Thế Bạch Liên... mà lại không có tác dụng?
Nói đùa cái gì vậy?
Trong giới võ đạo, nó là sự tồn tại ngang với cấp bậc vũ khí hạt nhân.
Thần Hỏa Tôn Giả từng dùng thứ này dọa cho 10 vạn ma nhân không dám tấn công đảo Thần Hỏa.
Lâm Chính cũng từng dùng thứ này giết chết mấy Ma Quân, khiến Thiên Ma Đạo coi nó là kẻ địch lớn nhất.
Bao nhiêu người nằm mơ cũng muốn có nó, thèm muốn nó.
Nhưng bây giờ... Lâm Chính lại nói thứ này không có tác dụng với anh...
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, đầu óc có chút choáng váng.
Bất cứ người bình thường nào cũng không nói ra những lời như vậy.
"Thần y Lâm, cậu muốn đồng quy vu tận sao?", sắc mặt Tử Long Thiên lạnh tanh, khàn giọng nói.
Hiển nhiên ông ta vẫn không tin những lời nói của Lâm Chính, trong mắt ông ta thì Lâm Chính chỉ đang cậy mạnh, hoàn toàn không để tâm đến Tịnh Thế Bạch Liên này.
Lâm Chính vẫn lắc đầu, mặt không cảm xúc đáp: "Đại Ma Quân, ông đang nghi ngờ năng lực của tôi sao?".
"Có vấn đề gì à?", Tử Long Thiên lạnh lùng hừ một tiếng.
"Nếu ông không tin thì bây giờ có thể phát động Tịnh Thế Bạch Liên luôn đi, xem nó... rốt cuộc có làm gì được tôi không", Lâm Chính lạnh lùng đáp.
Anh vừa dứt lời, sắc mặt Tử Long Thiên liền trầm xuống.
Ông ta nhìn thấy một thứ trên khuôn mặt Lâm Chính.
Sự tự tin.
Đúng vậy.
Đó tuyệt đối không phải là thứ mà có thể giả vờ được.
Có thể khiến Lâm Chính tự tin như vậy, trừ thực lực chắn chắn ra thì không còn gì khác.
Đây không phải là lần đầu tiên Tử Long Thiên nói chuyện với Lâm Chính.
Ông ta biết người này tuyệt đối sẽ không giả vờ.
Nhất thời, Tử Long Thiên có chút do dự.
"Ông sợ gì chứ? Hừ, hắn chỉ đang hư trương thanh thế thôi, sợ quái gì? Muốn đánh cứ đánh, cùng lắm thì đồng quy vu tận với đám người Giang Thành ở đây!".
Người mặc áo choàng khinh bỉ nói.
Ông ta không tin Lâm Chính, trước đó ông ta và Đại Ma Quân từng nói chuyện về Lâm Chính.
Đại Ma Quân chỉ dành hai chữ khi nhận xét về anh.
Giảo hoạt.
Người này lắm mưu nhiều kế, nếu không cũng không lừa được Tịnh Thế Bạch Liên của đảo Thần Hỏa, lại càng không dọa được Thiên Ma Đạo không dám hành động khinh suất, nhiều lần Thiên Ma Đạo đánh tới nơi mà vẫn không dám làm gì.
Đây chính là thủ đoạn của Lâm Chính.
Thế nên người mặc áo choàng nghĩ lần này cũng là mưu kế của anh.
Nhưng hành động của Lâm Chính lại khiến Tử Long Thiên hoàn toàn không dám động đậy.
Bởi vì ông ta chưa bao giờ thấy Lâm Chính tự tin như vậy.
Tử Long Thiên không biết nên nói gì cho phải.
Một lát sau, ông ta mới trầm giọng nói: "Chuyện lần này có lẽ hơi kì lạ, hay là... chúng ta bàn bạc thêm đi".
"Hừ, Tử Long Thiên, thảo nào ông đánh thần y Lâm lần nào thất bại lần ấy, ông sợ hắn như vậy thì kiểu gì chẳng thua?".
Dứt lời, người mặc áo choàng quát Lâm Chính: "Thần y Lâm, nếu cậu muốn tất cả người Giang Thành chôn cùng cậu thì cứ ra tay đi, xem đến lúc đó người hối hận là tôi hay cậu!".
"Ồ!".
Lâm Chính nhìn chằm chằm ông ta, cười nhạt nói: "Nói vậy là ông muốn tôi đánh cược?".
"Phải thì sao chứ?", người mặc áo choàng cười khẩy đáp.
"Thôi được rồi".
Lâm Chính gật đầu, bình thản nói: "Vậy ông cứ ra tay đi, xem Tịnh Thế Bạch Liên này có giết được người nào của Giang Thành hay không".
Anh vừa dứt lời, người mặc áo choàng liền rùng mình một cái.
Nhưng ông ta vẫn không cam lòng.
Dù sao ông ta cũng đang nắm Tịnh Thế Bạch Liên trong tay.
"Cậu muốn thử?", người mặc áo choàng lạnh lùng nói.
"Muốn lắm ấy chứ!".
Lâm Chính bình tĩnh đáp.
Chương 3303: Thế nào là hối hận?
Thấy dáng vẻ bình tĩnh tự tin của Lâm Chính, vẻ mặt của hai người đều trở nên nghiêm trọng.
Không ai biết trong lòng Lâm Chính nghĩ gì, lại càng không rõ thủ đoạn của anh.
"Mẹ kiếp, rõ ràng là thằng oắt này đang hư trương thanh thế! Tử Long Thiên! Không cần phải sợ, cứ phát động Tịnh Thế Bạch Liên đi, cho hắn biết tay!", người mặc áo choàng cắn răng, đôi mắt dưới chiếc mũ trùm đầu tràn ngập tức giận.
"Nếu những gì thần y Lâm nói là thật, cậu ta không sợ Tịnh Thế Bạch Liên, thì hành động này của chúng ta chính là tự sát!", Tử Long Thiên đanh giọng đáp.
"Vậy ý ông là gì? Định làm con rùa rụt đầu không ra tay sao? Đường đường là Đại Ma Quân của Thiên Ma Đạo mà lại hèn nhát như vậy, đúng là nực cười! Nếu ông không dám thì đưa Tịnh Thế Bạch Liên cho tôi! Để tôi phát động!".
Người mặc áo choàng nghiến răng quát, giằng lấy Tịnh Thế Bạch Liên, rót khí vào bên trong.
Tịnh Thế Bạch Liên lập tức tỏa ra ánh sáng nóng rực.
Nhiệt độ xung quanh lập tức tăng vọt.
"Cái gì?".
"Chết... chết rồi! Tịnh Thế Bạch Liên sắp bị phát động rồi!".
"Mau chạy thôi!".
Mọi người xung quanh biến sắc, vội vàng bỏ chạy.
Tử Long Thiên nín thở, lập tức quát: "Dừng tay!".
"Tử Long Thiên! Nếu ông sợ thì cứ nấp đằng sau tôi đi, tôi không sợ, hừ! Một thằng ngu ngốc ở Giang Thành mà cũng muốn bắt tôi phải cúi đầu sao? Hôm nay tôi sẽ dùng Tịnh Thế Bạch Liên này để hủy diệt Giang Thành! Các ông không làm được thì để tôi!".
Dứt lời, người mặc áo choàng gầm lên, điên cuồng rót năng lượng vào trong Tịnh Thế Bạch Liên, kích hoạt năng lượng hủy thiên diệt địa bên trong nó.
"Mau rút lui! Tất cả rút lui!".
Chu Huyền Long ngoảnh lại, gầm lên, định dẫn theo các chiến sĩ rút lui.
Nhưng Thần Hỏa Tôn Giả lại lắc đầu, lạnh lùng nói: "Bây giờ rút thì đã muộn rồi! Chúng ta không thể rút ra khỏi phạm vi ảnh hưởng của Tịnh Thế Bạch Liên trong thời gian ngắn như vậy được, ngoan ngoãn chờ chết ở đây đi!".
"Hả?".
Các chiến sĩ của quân đoàn Long Huyền ngây người ra.
Người của Dương Hoa cũng tái mặt vì sợ.
Sợ là không ai có thể chống lại được uy năng của Tịnh Thế Bạch Liên.
Cho dù Lâm Chính chống lại được, thì cũng chỉ có anh sống sót, còn bọn họ sẽ biến thành tro bụi.
Ánh mắt mọi người đều tỏ vẻ tiếc hận và tuyệt vọng, chỉ biết trơ mắt ra nhìn Tịnh Thế Bạch Liên trong tay người mặc áo choàng càng ngày càng mãnh liệt, càng ngày càng đáng sợ.
Chẳng mấy chốc, năng lượng của Tịnh Thế Bạch Liên đã đạt tới điểm linh giới.
Chỉ cần người mặc áo choàng buông tay, thì tất cả năng lượng sẽ bùng phát ra.
"Thế nào? Thần y Lâm, có phải bây giờ cậu cảm thấy rất sợ hãi, rất hối hận không? Ha ha, cậu định dọa tôi sao? Tôi nói cho cậu biết, tôi trời không sợ đất không sợ, phải sợ mấy câu nói của cậu sao? Bây giờ, tôi phải khiến cậu trả giá vì sự ngông cuồng và vô tri của mình!".
Người mặc áo choàng cười đầy dữ tợn, đang định buông tay.
"Khoan đã!".
Thần Hỏa Tôn Giả cuống quýt kêu lên.
Người mặc áo choàng nhìn về phía ông ta.
Thần Hỏa Tôn Giả vội nhỏ giọng nói: "Thần y Lâm, nếu đã đưa đồ rồi thì để họ đi đi, nếu phát động Tịnh Thế Bạch Liên thật thì mất nhiều hơn được... Cậu... hãy suy nghĩ cho kĩ..."
"Không có gì phải suy nghĩ cả".
Lâm Chính lắc đầu, vẫn không mảy may quan tâm.
"Thần y Lâm, cậu...", Thần Hỏa Tôn Giả há miệng, không biết phải nói gì.
Người mặc áo choàng đã buông tay ra.
"Chỉ có sự hủy diệt thực sự mới có thể khiến tên ngông cuồng tự đại này biết thế nào là hối hận!".
Người mặc áo choàng gầm lên dữ tợn, ném Tịnh Thế Bạch Liên kia tới.
Trong chớp mắt, tầm mắt của tất cả mọi người đều bị một luồng sáng màu trắng che lấp.
"Không!".
Rất nhiều người gào lên, dùng cánh tay che hai mắt lại, cuộn tròn dưới đất, run như cầy sấy.
Giờ phút này, ai cũng cảm thấy vô cùng tuyệt vọng...
Chương 3304: Vô dụng
Ánh sáng trắng bỗng chốc tỏa ra, khiến mọi người lập tức bị mất thị lực, không thể nhìn được gì, nhưng ai nấy đều có cảm giác xung quanh bị ngọn lửa thiêu đốt, da thịt bỏng rát, dường như quần áo cũng muốn bốc cháy.
Hiển nhiên, nhiệt độ xung quanh đang tăng vọt.
Tịnh Thế Bạch Liên đang phóng ra uy năng.
Giờ phút này, trong lòng tất cả mọi người chỉ có một suy nghĩ.
Mình sắp chết!
Hơn nữa còn chết không toàn thây!
Đứng trước Tịnh Thế Bạch Liên thì tất cả đều bị hủy diệt, dù là người có thực lực mạnh đến đâu cũng sẽ hóa thành một làn khói xanh, biến mất khỏi thế gian.
Thôi, chết là hết.
Cảm thấy sức nóng trên người càng ngày càng mãnh liệt, những người đang có mặt cũng chỉ đành yên lặng chờ chết, không thể có bất cứ phản kháng gì.
Chỉ là sau khi nhiệt độ ở xung quanh tăng lên hơn 60 độ thì bỗng dưng ngừng lại, sau đó bắt đầu giảm xuống, đồng thời không có hiện tượng tăng trở lại nữa.
Thần Hỏa Tôn Giả lập tức phát hiện ra sự dị thường này, toàn thân run lên, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
"Sao có thể như thế được?".
Ông ta kêu lên thất thanh.
Mọi người xung quanh không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ mơ hồ nghe thấy tiếng kêu ngạc nhiên của Thần Hỏa Tôn Giả.
Nhưng rất nhanh, ai nấy đều cảm thấy kinh hãi.
Bởi vì... luồng ánh sáng mạnh khiến bọn họ mất thị lực bất ngờ biến mất.
Mọi người dần nhìn rõ cảnh vật trước mặt.
Tất cả mọi thứ xung quanh vẫn còn nguyên si.
Đường phố bằng phẳng sạch sẽ, mấy chiếc ô tô không người đỗ ở ven đường, cả những người bị thương và người Thiên Ma Đạo chết đầy đất do trận chiến trước đó...
Bọn họ không bị Tịnh Thế Bạch Liên thiêu cháy!
Mọi thứ ở đây đều không bị phá hủy!
Chuyện này là sao?
Tịnh Thế Bạch Liên... không được phát động thành công sao?
Mọi người trợn tròn mắt, còn tưởng là mình nhìn nhầm.
"Tôi... tôi còn sống sao?".
"Có chuyện gì vậy? Tôi chưa chết sao?".
Ai nấy vội vàng kiểm tra thân thể, phát hiện mình vẫn còn lành lặn.
Người mặc áo choàng và Tử Long Thiên ở bên kia cũng vẫn lành lặn.
Còn Tịnh Thế Bạch Liên vẫn đang lơ lửng giữa không trung, không ngừng xoay tròn.
Cảnh tượng khiến mọi người kinh ngạc xuất hiện.
Chỉ thấy bên trong Tịnh Thế Bạch Liên vẫn không ngừng phun ra ngọn lửa đáng sợ.
Một đốm lửa nhỏ của nó cũng có thể khiến một cao thủ tuyệt thế lập tức bốc hơi, nhưng lúc này, tất cả ngọn lửa lại tràn về phía lòng bàn tay Lâm Chính, sau đó biến mất tăm.
Chúng đã bị Lâm Chính hấp thu toàn bộ!
Chứng kiến cảnh tượng này, những người có mặt đều trợn mắt há mồm, đầu óc trở nên trống rỗng.
"Việc này...", Thần Hỏa Tôn Giả như bị hóa đá, nhìn Tịnh Thế Bạch Liên trân trân, cứ như bị mất hồn.
"Tướng Lâm hấp thu tất cả năng lượng của Tịnh Thế Bạch Liên sao?".
Chu Huyền Long há hốc miệng.
"Thảo nào thần y Lâm không hề sợ hãi, hóa ra cậu ta có thể hấp thu năng lượng của Tịnh Thế Bạch Liên", đám người Mạn Sát Hồng cũng ngây ra, không ngừng dụi mắt, còn tưởng là mình nhìn nhầm.
Còn Tử Long Thiên và người mặc áo choàng lúc này cũng như bị sét đánh ngang tai, trợn tròn mắt nhìn cảnh tượng đáng sợ này.
Vù!
Chút năng lượng nóng rát cuối cùng mà Tịnh Thế Bạch Liên phóng ra đã bị Lâm Chính hấp thu nốt, Lâm Chính rùng mình một cái, hai bàn tay đã đỏ bừng.
Còn Tịnh Thế Bạch Liên cạn kiệt năng lượng, cả bông sen trắng dừng xoay tròn, rồi nặng nề rơi xuống đất, phát ra âm thanh lanh lảnh.
Toàn thân người mặc áo choàng run rẩy, vô thức lùi lại hai bước.
Giờ phút này, cuối cùng ông ta cũng biết chỗ dựa của Lâm Chính là gì.
Chương 3305: Tôi chính là thiên kiêu hạng nhất mới
"Ngọn lửa của Tịnh Thế Bạch Liên mà cũng bị hấp thu sao? Không thể nào! Tuyệt đối không thể thế được! Năng lượng của những ngọn lửa này còn mạnh hơn cả dị hỏa! Người bình thường mà hấp thu những năng lượng này thì đã bị tan xác từ lâu rồi! Thần y Lâm, sao... sao cậu có thể làm được điều này?", người mặc áo choàng trợn trừng mắt, há hốc miệng ra, ngây người nhìn Lâm Chính.
"Tôi đã nói rồi, Tịnh Thế Bạch Liên không làm gì được tôi đâu! Nhưng các ông không tin! Thực ra tất cả những gì các ông nghe được đều là thật, chỉ là các ông không chịu chấp nhận thôi", Lâm Chính lắc đầu, bình thản nói.
Người mặc áo choàng sửng sốt, sau đó cắn răng, lao tới nhặt Tịnh Thế Bạch Liên lên, dường như muốn phát động lần nữa.
Ông ta không cam lòng!
Cũng không muốn tin!
"Chắc chắn là cậu đã dùng thủ đoạn nào đó! Chắc chắn là như vậy! Tịnh Thế Bạch Liên này từng được cậu cải tạo, có thể phát động hai lần liên tiếp! Thần y Lâm, tôi không tin lần thứ hai cậu vẫn có thể đỡ được! Tôi không tin!".
Người mặc áo choàng gào lên, đang định rót nốt năng lượng còn lại trên người vào trong Tịnh Thế Bạch Liên.
Nhưng đúng lúc này, một bàn tay thò ra, ấn người mặc áo choàng lại, làm tan rã năng lượng của ông ta.
Người mặc áo choàng rùng mình một cái, ngoảnh sang nhìn.
Là Tử Long Thiên.
"Ông làm cái gì vậy? Đồ hèn hạ nhát gan, cút sang một bên!", người mặc áo choàng tức giận quát.
Nhưng Tử Long Thiên vẫn phớt lờ ông ta, đanh mắt bước tới, nhìn chằm chằm Lâm Chính, khàn giọng hỏi: "Nếu tất cả những lời cậu nói đều là thật, liệu tôi có thể nhận định là thiên kiêu hạng nhất... quả thực đã bị cậu đánh bại không?".
Lâm Chính không nói gì mà thò tay vào túi áo lấy ra một tấm lệnh bài, rồi thả ra.
Sợi dây của tấm lệnh bài quấn vào ngón tay của Lâm Chính, tấm lệnh bài được khắc từ bạch ngọc khẽ đung đưa, đập vào mắt mọi người.
Trên lệnh bài không có hoa văn lòe loẹt gì, chỉ có hai chữ rất lớn, rất có khí thế, hào hùng khoáng đạt.
Hạng nhất!
Hơi thở của Tử Long Thiên như nghẹn lại, đôi mắt trợn trừng.
Người mặc áo choàng cũng ngẩn ra.
Đây là thiên kiêu lệnh hạng nhất!
Cái này... đã có thể nói rõ tất cả.
"Là giả! Chắc chắn đây là giả!", người mặc áo choàng gào lên.
Ông ta vẫn không chịu chấp nhận.
"Là thật hay giả thì ông có thể kiểm tra, tôi nghĩ thần y Lâm cũng không thèm dùng thủ đoạn lừa đảo này đâu", Thần Hỏa Tôn Giả khàn giọng nói.
Ông ta cũng rất kinh hãi, nhưng nhìn thấy bản lĩnh lúc nãy của Lâm Chính thì ông ta tin chuyện này chắc chắn là thật.
Ngay cả uy năng khủng khiếp của Tịnh Thế Bạch Liên cũng bị Lâm Chính hấp thu hết mà vẫn bình an vô sự, anh hoàn toàn áp chế được uy năng đã hấp thu. Với thực lực này, muốn thắng thiên kiêu hạng nhất cũng không phải chuyện khó.
Dù sao ngay cả thiên kiêu hạng nhất cũng chưa chắc có thể đỡ được một kích của Tịnh Thế Bạch Liên.
Người mặc áo choàng còn định nói gì đó, nhưng miệng há ra mà mãi không thốt được chữ nào.
"Thiên kiêu hạng nhất đã bị tôi đánh bại, chẳng mấy chốc, tất cả người trong thiên hạ đều biết bảng thiên kiêu đã đổi chủ! Lâm Chính Giang Thành tôi chính là thiên kiêu hạng nhất mới!".
Lâm Chính khẽ quát, ánh mắt mang theo khí thế nuốt chửng vạn dặm.
Giờ phút này, anh ngạo nghễ thiên hạ!
Giờ phút này, anh bất khả chiến bại!
Người mặc áo choàng ngây ra nhìn, cơ thể bất giác run rẩy.
Một lát sau, hai chân ông ta nhũn ra, quỳ phịch xuống đất, mãi không đứng dậy được.
Tử Long Thiên bình thản nhìn Lâm Chính, hít sâu một hơi, khàn giọng lẩm bẩm: "Từ hôm nay trở đi, Thiên Ma Đạo... sắp đón một đại địch rồi!".
"Thiên Ma Đạo... gặp nguy rồi!".
Chủ động giao Tịnh Thế Bạch Liên ra?
Thần y Lâm điên rồi!
Chắc chắn là anh điên rồi!
Nhiều người run rẩy, cũng không biết là tức hay là sốt ruột.
Chu Huyền Long choáng váng ngã xuống đất.
“Quân đoàn trưởng!”.
Chiến sĩ đứng gần đó vội vàng tiến tới đỡ ông ta.
Thần Hỏa Tôn Giả cũng nghi hoặc nhìn chằm chằm Lâm Chính, không nói lời nào.
“Xem ra phen này rắc rối rồi!”.
Mạn Sát Hồng cười chua chát, quay sang nói với Cùng Đao ở bên cạnh: “Lát nữa thấy tình hình không ổn thì mau chóng rời đi, chạy trước tính sau!”.
“Được!”.
Cùng Đao gật đầu.
Những người khác không nói gì.
Tử Long Thiên và người mặc áo choàng đều cảm thấy bất ngờ.
Tử Long Thiên vội vàng đón lấy Tịnh Thế Bạch Liên, xem xét kỹ càng.
“Sao? Không có vấn đề gì chứ?”.
Người mặc áo choàng vội hỏi.
Tử Long Thiên sáng mắt lên, quan sát Tịnh Thế Bạch Liên từ trên xuống dưới một cách kỹ càng, một lúc lâu sau mới nói: “Không có vấn đề gì!”.
“Không thiếu linh kiện gì chứ? Đừng giống như lần trước thiếu mất linh kiện không thể hoạt động!”, người mặc áo choàng vẫn không yên tâm, lại nói.
“Yên tâm, lần này có thể khởi động!”.
Tử Long Thiên nói, truyền khí tức vào trong Tịnh Thế Bạch Liên.
Trong nháy mắt, Tịnh Thế Bạch Liên tỏa ra ánh sáng nóng rực, dường như sắp phát nổ.
Nhìn đến đó, người mặc áo choàng thở phào một hơi.
Những người khác thấy vậy thì lộ ra ánh mắt tuyệt vọng.
“Thế nào? Các người có được Bạch Liên rồi, bây giờ có phải nên thả người ra rồi không?”, Lâm Chính nói.
“Ha ha ha ha, thần y Lâm sảng khoái như vậy, sao chúng tôi có thể lằng nhằng được chứ? Thả người!”.
Người mặc áo choàng cười lớn, phất tay.
Tử Long Thiên dùng sức ném Mã Hải về phía Lâm Chính.
Đã có Tịnh Thế Bạch Liên trong tay, con tin không còn tác dụng gì.
Mã Hải bay giữa không trung, hướng về phía Lâm Chính.
Lâm Chính nắm tay vào hư không, phóng ra khí kình đỡ lấy Mã Hải, đưa ông ta đáp xuống bên cạnh mình một cách chậm rãi.
“Mã Hải, ông không sao chứ?”.
Lâm Chính hỏi.
“Tôi… Tôi không sao… Tôi không sao, nhưng Chủ tịch Lâm, làm vậy… có đáng không?”.
Mã Hải đỏ cả mắt, run giọng hỏi.
“Nói cái gì vậy, ông là người của tôi, là một phần của Dương Hoa, sao tôi có thể thấy chết không cứu?”, Lâm Chính cười nói.
“Chủ tịch Lâm!”.
Mã Hải kích động quỳ xuống, ôm chân Lâm Chính khóc như mưa.
Chu Huyền Long, Thần Hỏa Tôn Giả và những người khác đều im lặng.
Người mặc áo choàng vô cùng đắc ý.
“Thần y Lâm, mặc dù thủ đoạn hơi hèn, nhưng người của Thiên Ma Đạo chúng tôi sẽ không so đó việc đó. Chúng tôi lấy Tịnh Thế Bạch Liên đi đây, hi vọng cậu biết điều đầu hàng Thiên Ma Đạo chúng tôi. Đạo chủ rất tán thưởng cậu, nếu cậu muốn gia nhập Thiên Ma Đạo thì có thể đến Thiên Ma Đạo tìm tôi bất cứ lúc nào. Nhưng nếu cậu không biết điều, còn đối kháng với Thiên Ma Đạo chúng tôi thì lần sau Bạch Liên sẽ nở rộ ở Giang Thành!”.
Tử Long Thiên thản nhiên nói, sau đó cất Tịnh Thế Bạch Liên vào, quay người định đi.
Thế nhưng khi bọn họ chuẩn bị rời đi, Lâm Chính đột nhiên lên tiếng.
“Ai cho các người đi?”.
Nghe vậy, hai người đều dừng bước.
“Thần y Lâm, còn gì chỉ giáo?”, người mặc áo choàng nheo mắt lại, cười hỏi.
Có Tịnh Thế Bạch Liên ở đây, ông ta không sợ Lâm Chính nữa.
“Chỉ giáo thì không dám, các ông lấy đồ vật của tôi, không để đồ lại mà đi như vậy? Các ông cảm thấy thế mà được sao?”, Lâm Chính lấy một điếu thuốc từ trong túi ra, vừa đốt vừa nói.
Tử Long Thiên và người mặc áo choàng nhìn nhau.
“Thần y Lâm, chẳng lẽ cậu đang nói Tịnh Thế Bạch Liên?”, Tử Long Thiên nhíu mày hỏi.
“Đúng!”, Lâm Chính gật đầu.
Mọi người kinh ngạc, cùng nhìn về phía Lâm Chính.
“Thần y Lâm chắc là điên thật rồi!”.
Mạn Sát Hồng hít sâu một hơi, lẩm bẩm.
Chương 3302: Tôi rất muốn ông thử
Bầu không khí trở nên vô cùng kỳ quái.
Không khí xung quanh như đông cứng lại.
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt nhìn Lâm Chính, há hốc miệng, một lúc lâu không thốt nên lời.
Cũng không biết đã qua bao lâu, Tử Long Thiên mới hoàn hồn lại, khàn giọng nói: "Thần y Lâm, ý cậu là sao? Cậu muốn... khai chiến ở đây?".
"Ông mau kiểm tra Tịnh Thế Bạch Liên này đi! Chắc chắn chúng ta lại bị hắn lừa rồi!", người mặc áo choàng cũng hoàn hồn lại, ngoái đầu gầm lên.
"Không cần kiểm tra đâu, Tịnh Thế Bạch Liên là hoàn chỉnh, các ông chỉ cần vận khí là có thể phát động", Lâm Chính nói.
Tử Long Thiên đang định cầm lên kiểm tra lại liền nhíu mày: "Đã vậy mà cậu còn dám nói thế? Cậu không sợ... tôi phá hủy Giang Thành sao?".
"Sợ chứ! Nhưng... ông không làm được đâu", Lâm Chính bình thản đáp.
"Xem ra thần y Lâm đang nghi ngờ thực lực của chúng ta!".
Tử Long Thiên lạnh lùng hừ một tiếng, ánh mắt đầy vẻ điên cuồng: "Nếu đã vậy thì Tử Long Thiên tôi cũng chẳng tiếc gì cái mạng này nữa. Có nhiều người chết cùng như vậy, sao tôi phải sợ chứ?".
Dứt lời, Tịnh Thế Bạch Liên trong tay Tử Long Thiên liền tỏa ra tia sáng chói lòa, vân sóng như sóng nhiệt nóng rực lan ra xung quanh.
Nhiều người giật thót trong lòng, bất giác lùi lại.
"Thần y Lâm!".
Thần Hỏa Tôn Giả cũng cuống lên, lập tức quát khẽ, ra hiệu cho anh đừng kích động.
Nhưng... Lâm Chính vẫn đứng bất động, vẻ mặt lại càng không có chút gì là sợ hãi.
Anh chắp hai tay sau lưng, bình tĩnh nhìn Tử Long Thiên, chậm rãi lên tiếng: "Tử Long Thiên, ông có biết tại sao tôi lại đưa Tịnh Thế Bạch Liên cho ông một cách dễ dàng như vậy không?".
"Tại sao?".
Tử Long Thiên nhíu mày hỏi.
"Nguyên nhân rất đơn giản, thứ này... không có tác dụng với tôi", Lâm Chính cười đáp.
Tử Long Thiên im lặng.
Có lẽ đây là câu nói nực cười nhất mà ông ta nghe thấy trong đời mình.
Tịnh Thế Bạch Liên... mà lại không có tác dụng?
Nói đùa cái gì vậy?
Trong giới võ đạo, nó là sự tồn tại ngang với cấp bậc vũ khí hạt nhân.
Thần Hỏa Tôn Giả từng dùng thứ này dọa cho 10 vạn ma nhân không dám tấn công đảo Thần Hỏa.
Lâm Chính cũng từng dùng thứ này giết chết mấy Ma Quân, khiến Thiên Ma Đạo coi nó là kẻ địch lớn nhất.
Bao nhiêu người nằm mơ cũng muốn có nó, thèm muốn nó.
Nhưng bây giờ... Lâm Chính lại nói thứ này không có tác dụng với anh...
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, đầu óc có chút choáng váng.
Bất cứ người bình thường nào cũng không nói ra những lời như vậy.
"Thần y Lâm, cậu muốn đồng quy vu tận sao?", sắc mặt Tử Long Thiên lạnh tanh, khàn giọng nói.
Hiển nhiên ông ta vẫn không tin những lời nói của Lâm Chính, trong mắt ông ta thì Lâm Chính chỉ đang cậy mạnh, hoàn toàn không để tâm đến Tịnh Thế Bạch Liên này.
Lâm Chính vẫn lắc đầu, mặt không cảm xúc đáp: "Đại Ma Quân, ông đang nghi ngờ năng lực của tôi sao?".
"Có vấn đề gì à?", Tử Long Thiên lạnh lùng hừ một tiếng.
"Nếu ông không tin thì bây giờ có thể phát động Tịnh Thế Bạch Liên luôn đi, xem nó... rốt cuộc có làm gì được tôi không", Lâm Chính lạnh lùng đáp.
Anh vừa dứt lời, sắc mặt Tử Long Thiên liền trầm xuống.
Ông ta nhìn thấy một thứ trên khuôn mặt Lâm Chính.
Sự tự tin.
Đúng vậy.
Đó tuyệt đối không phải là thứ mà có thể giả vờ được.
Có thể khiến Lâm Chính tự tin như vậy, trừ thực lực chắn chắn ra thì không còn gì khác.
Đây không phải là lần đầu tiên Tử Long Thiên nói chuyện với Lâm Chính.
Ông ta biết người này tuyệt đối sẽ không giả vờ.
Nhất thời, Tử Long Thiên có chút do dự.
"Ông sợ gì chứ? Hừ, hắn chỉ đang hư trương thanh thế thôi, sợ quái gì? Muốn đánh cứ đánh, cùng lắm thì đồng quy vu tận với đám người Giang Thành ở đây!".
Người mặc áo choàng khinh bỉ nói.
Ông ta không tin Lâm Chính, trước đó ông ta và Đại Ma Quân từng nói chuyện về Lâm Chính.
Đại Ma Quân chỉ dành hai chữ khi nhận xét về anh.
Giảo hoạt.
Người này lắm mưu nhiều kế, nếu không cũng không lừa được Tịnh Thế Bạch Liên của đảo Thần Hỏa, lại càng không dọa được Thiên Ma Đạo không dám hành động khinh suất, nhiều lần Thiên Ma Đạo đánh tới nơi mà vẫn không dám làm gì.
Đây chính là thủ đoạn của Lâm Chính.
Thế nên người mặc áo choàng nghĩ lần này cũng là mưu kế của anh.
Nhưng hành động của Lâm Chính lại khiến Tử Long Thiên hoàn toàn không dám động đậy.
Bởi vì ông ta chưa bao giờ thấy Lâm Chính tự tin như vậy.
Tử Long Thiên không biết nên nói gì cho phải.
Một lát sau, ông ta mới trầm giọng nói: "Chuyện lần này có lẽ hơi kì lạ, hay là... chúng ta bàn bạc thêm đi".
"Hừ, Tử Long Thiên, thảo nào ông đánh thần y Lâm lần nào thất bại lần ấy, ông sợ hắn như vậy thì kiểu gì chẳng thua?".
Dứt lời, người mặc áo choàng quát Lâm Chính: "Thần y Lâm, nếu cậu muốn tất cả người Giang Thành chôn cùng cậu thì cứ ra tay đi, xem đến lúc đó người hối hận là tôi hay cậu!".
"Ồ!".
Lâm Chính nhìn chằm chằm ông ta, cười nhạt nói: "Nói vậy là ông muốn tôi đánh cược?".
"Phải thì sao chứ?", người mặc áo choàng cười khẩy đáp.
"Thôi được rồi".
Lâm Chính gật đầu, bình thản nói: "Vậy ông cứ ra tay đi, xem Tịnh Thế Bạch Liên này có giết được người nào của Giang Thành hay không".
Anh vừa dứt lời, người mặc áo choàng liền rùng mình một cái.
Nhưng ông ta vẫn không cam lòng.
Dù sao ông ta cũng đang nắm Tịnh Thế Bạch Liên trong tay.
"Cậu muốn thử?", người mặc áo choàng lạnh lùng nói.
"Muốn lắm ấy chứ!".
Lâm Chính bình tĩnh đáp.
Chương 3303: Thế nào là hối hận?
Thấy dáng vẻ bình tĩnh tự tin của Lâm Chính, vẻ mặt của hai người đều trở nên nghiêm trọng.
Không ai biết trong lòng Lâm Chính nghĩ gì, lại càng không rõ thủ đoạn của anh.
"Mẹ kiếp, rõ ràng là thằng oắt này đang hư trương thanh thế! Tử Long Thiên! Không cần phải sợ, cứ phát động Tịnh Thế Bạch Liên đi, cho hắn biết tay!", người mặc áo choàng cắn răng, đôi mắt dưới chiếc mũ trùm đầu tràn ngập tức giận.
"Nếu những gì thần y Lâm nói là thật, cậu ta không sợ Tịnh Thế Bạch Liên, thì hành động này của chúng ta chính là tự sát!", Tử Long Thiên đanh giọng đáp.
"Vậy ý ông là gì? Định làm con rùa rụt đầu không ra tay sao? Đường đường là Đại Ma Quân của Thiên Ma Đạo mà lại hèn nhát như vậy, đúng là nực cười! Nếu ông không dám thì đưa Tịnh Thế Bạch Liên cho tôi! Để tôi phát động!".
Người mặc áo choàng nghiến răng quát, giằng lấy Tịnh Thế Bạch Liên, rót khí vào bên trong.
Tịnh Thế Bạch Liên lập tức tỏa ra ánh sáng nóng rực.
Nhiệt độ xung quanh lập tức tăng vọt.
"Cái gì?".
"Chết... chết rồi! Tịnh Thế Bạch Liên sắp bị phát động rồi!".
"Mau chạy thôi!".
Mọi người xung quanh biến sắc, vội vàng bỏ chạy.
Tử Long Thiên nín thở, lập tức quát: "Dừng tay!".
"Tử Long Thiên! Nếu ông sợ thì cứ nấp đằng sau tôi đi, tôi không sợ, hừ! Một thằng ngu ngốc ở Giang Thành mà cũng muốn bắt tôi phải cúi đầu sao? Hôm nay tôi sẽ dùng Tịnh Thế Bạch Liên này để hủy diệt Giang Thành! Các ông không làm được thì để tôi!".
Dứt lời, người mặc áo choàng gầm lên, điên cuồng rót năng lượng vào trong Tịnh Thế Bạch Liên, kích hoạt năng lượng hủy thiên diệt địa bên trong nó.
"Mau rút lui! Tất cả rút lui!".
Chu Huyền Long ngoảnh lại, gầm lên, định dẫn theo các chiến sĩ rút lui.
Nhưng Thần Hỏa Tôn Giả lại lắc đầu, lạnh lùng nói: "Bây giờ rút thì đã muộn rồi! Chúng ta không thể rút ra khỏi phạm vi ảnh hưởng của Tịnh Thế Bạch Liên trong thời gian ngắn như vậy được, ngoan ngoãn chờ chết ở đây đi!".
"Hả?".
Các chiến sĩ của quân đoàn Long Huyền ngây người ra.
Người của Dương Hoa cũng tái mặt vì sợ.
Sợ là không ai có thể chống lại được uy năng của Tịnh Thế Bạch Liên.
Cho dù Lâm Chính chống lại được, thì cũng chỉ có anh sống sót, còn bọn họ sẽ biến thành tro bụi.
Ánh mắt mọi người đều tỏ vẻ tiếc hận và tuyệt vọng, chỉ biết trơ mắt ra nhìn Tịnh Thế Bạch Liên trong tay người mặc áo choàng càng ngày càng mãnh liệt, càng ngày càng đáng sợ.
Chẳng mấy chốc, năng lượng của Tịnh Thế Bạch Liên đã đạt tới điểm linh giới.
Chỉ cần người mặc áo choàng buông tay, thì tất cả năng lượng sẽ bùng phát ra.
"Thế nào? Thần y Lâm, có phải bây giờ cậu cảm thấy rất sợ hãi, rất hối hận không? Ha ha, cậu định dọa tôi sao? Tôi nói cho cậu biết, tôi trời không sợ đất không sợ, phải sợ mấy câu nói của cậu sao? Bây giờ, tôi phải khiến cậu trả giá vì sự ngông cuồng và vô tri của mình!".
Người mặc áo choàng cười đầy dữ tợn, đang định buông tay.
"Khoan đã!".
Thần Hỏa Tôn Giả cuống quýt kêu lên.
Người mặc áo choàng nhìn về phía ông ta.
Thần Hỏa Tôn Giả vội nhỏ giọng nói: "Thần y Lâm, nếu đã đưa đồ rồi thì để họ đi đi, nếu phát động Tịnh Thế Bạch Liên thật thì mất nhiều hơn được... Cậu... hãy suy nghĩ cho kĩ..."
"Không có gì phải suy nghĩ cả".
Lâm Chính lắc đầu, vẫn không mảy may quan tâm.
"Thần y Lâm, cậu...", Thần Hỏa Tôn Giả há miệng, không biết phải nói gì.
Người mặc áo choàng đã buông tay ra.
"Chỉ có sự hủy diệt thực sự mới có thể khiến tên ngông cuồng tự đại này biết thế nào là hối hận!".
Người mặc áo choàng gầm lên dữ tợn, ném Tịnh Thế Bạch Liên kia tới.
Trong chớp mắt, tầm mắt của tất cả mọi người đều bị một luồng sáng màu trắng che lấp.
"Không!".
Rất nhiều người gào lên, dùng cánh tay che hai mắt lại, cuộn tròn dưới đất, run như cầy sấy.
Giờ phút này, ai cũng cảm thấy vô cùng tuyệt vọng...
Chương 3304: Vô dụng
Ánh sáng trắng bỗng chốc tỏa ra, khiến mọi người lập tức bị mất thị lực, không thể nhìn được gì, nhưng ai nấy đều có cảm giác xung quanh bị ngọn lửa thiêu đốt, da thịt bỏng rát, dường như quần áo cũng muốn bốc cháy.
Hiển nhiên, nhiệt độ xung quanh đang tăng vọt.
Tịnh Thế Bạch Liên đang phóng ra uy năng.
Giờ phút này, trong lòng tất cả mọi người chỉ có một suy nghĩ.
Mình sắp chết!
Hơn nữa còn chết không toàn thây!
Đứng trước Tịnh Thế Bạch Liên thì tất cả đều bị hủy diệt, dù là người có thực lực mạnh đến đâu cũng sẽ hóa thành một làn khói xanh, biến mất khỏi thế gian.
Thôi, chết là hết.
Cảm thấy sức nóng trên người càng ngày càng mãnh liệt, những người đang có mặt cũng chỉ đành yên lặng chờ chết, không thể có bất cứ phản kháng gì.
Chỉ là sau khi nhiệt độ ở xung quanh tăng lên hơn 60 độ thì bỗng dưng ngừng lại, sau đó bắt đầu giảm xuống, đồng thời không có hiện tượng tăng trở lại nữa.
Thần Hỏa Tôn Giả lập tức phát hiện ra sự dị thường này, toàn thân run lên, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
"Sao có thể như thế được?".
Ông ta kêu lên thất thanh.
Mọi người xung quanh không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ mơ hồ nghe thấy tiếng kêu ngạc nhiên của Thần Hỏa Tôn Giả.
Nhưng rất nhanh, ai nấy đều cảm thấy kinh hãi.
Bởi vì... luồng ánh sáng mạnh khiến bọn họ mất thị lực bất ngờ biến mất.
Mọi người dần nhìn rõ cảnh vật trước mặt.
Tất cả mọi thứ xung quanh vẫn còn nguyên si.
Đường phố bằng phẳng sạch sẽ, mấy chiếc ô tô không người đỗ ở ven đường, cả những người bị thương và người Thiên Ma Đạo chết đầy đất do trận chiến trước đó...
Bọn họ không bị Tịnh Thế Bạch Liên thiêu cháy!
Mọi thứ ở đây đều không bị phá hủy!
Chuyện này là sao?
Tịnh Thế Bạch Liên... không được phát động thành công sao?
Mọi người trợn tròn mắt, còn tưởng là mình nhìn nhầm.
"Tôi... tôi còn sống sao?".
"Có chuyện gì vậy? Tôi chưa chết sao?".
Ai nấy vội vàng kiểm tra thân thể, phát hiện mình vẫn còn lành lặn.
Người mặc áo choàng và Tử Long Thiên ở bên kia cũng vẫn lành lặn.
Còn Tịnh Thế Bạch Liên vẫn đang lơ lửng giữa không trung, không ngừng xoay tròn.
Cảnh tượng khiến mọi người kinh ngạc xuất hiện.
Chỉ thấy bên trong Tịnh Thế Bạch Liên vẫn không ngừng phun ra ngọn lửa đáng sợ.
Một đốm lửa nhỏ của nó cũng có thể khiến một cao thủ tuyệt thế lập tức bốc hơi, nhưng lúc này, tất cả ngọn lửa lại tràn về phía lòng bàn tay Lâm Chính, sau đó biến mất tăm.
Chúng đã bị Lâm Chính hấp thu toàn bộ!
Chứng kiến cảnh tượng này, những người có mặt đều trợn mắt há mồm, đầu óc trở nên trống rỗng.
"Việc này...", Thần Hỏa Tôn Giả như bị hóa đá, nhìn Tịnh Thế Bạch Liên trân trân, cứ như bị mất hồn.
"Tướng Lâm hấp thu tất cả năng lượng của Tịnh Thế Bạch Liên sao?".
Chu Huyền Long há hốc miệng.
"Thảo nào thần y Lâm không hề sợ hãi, hóa ra cậu ta có thể hấp thu năng lượng của Tịnh Thế Bạch Liên", đám người Mạn Sát Hồng cũng ngây ra, không ngừng dụi mắt, còn tưởng là mình nhìn nhầm.
Còn Tử Long Thiên và người mặc áo choàng lúc này cũng như bị sét đánh ngang tai, trợn tròn mắt nhìn cảnh tượng đáng sợ này.
Vù!
Chút năng lượng nóng rát cuối cùng mà Tịnh Thế Bạch Liên phóng ra đã bị Lâm Chính hấp thu nốt, Lâm Chính rùng mình một cái, hai bàn tay đã đỏ bừng.
Còn Tịnh Thế Bạch Liên cạn kiệt năng lượng, cả bông sen trắng dừng xoay tròn, rồi nặng nề rơi xuống đất, phát ra âm thanh lanh lảnh.
Toàn thân người mặc áo choàng run rẩy, vô thức lùi lại hai bước.
Giờ phút này, cuối cùng ông ta cũng biết chỗ dựa của Lâm Chính là gì.
Chương 3305: Tôi chính là thiên kiêu hạng nhất mới
"Ngọn lửa của Tịnh Thế Bạch Liên mà cũng bị hấp thu sao? Không thể nào! Tuyệt đối không thể thế được! Năng lượng của những ngọn lửa này còn mạnh hơn cả dị hỏa! Người bình thường mà hấp thu những năng lượng này thì đã bị tan xác từ lâu rồi! Thần y Lâm, sao... sao cậu có thể làm được điều này?", người mặc áo choàng trợn trừng mắt, há hốc miệng ra, ngây người nhìn Lâm Chính.
"Tôi đã nói rồi, Tịnh Thế Bạch Liên không làm gì được tôi đâu! Nhưng các ông không tin! Thực ra tất cả những gì các ông nghe được đều là thật, chỉ là các ông không chịu chấp nhận thôi", Lâm Chính lắc đầu, bình thản nói.
Người mặc áo choàng sửng sốt, sau đó cắn răng, lao tới nhặt Tịnh Thế Bạch Liên lên, dường như muốn phát động lần nữa.
Ông ta không cam lòng!
Cũng không muốn tin!
"Chắc chắn là cậu đã dùng thủ đoạn nào đó! Chắc chắn là như vậy! Tịnh Thế Bạch Liên này từng được cậu cải tạo, có thể phát động hai lần liên tiếp! Thần y Lâm, tôi không tin lần thứ hai cậu vẫn có thể đỡ được! Tôi không tin!".
Người mặc áo choàng gào lên, đang định rót nốt năng lượng còn lại trên người vào trong Tịnh Thế Bạch Liên.
Nhưng đúng lúc này, một bàn tay thò ra, ấn người mặc áo choàng lại, làm tan rã năng lượng của ông ta.
Người mặc áo choàng rùng mình một cái, ngoảnh sang nhìn.
Là Tử Long Thiên.
"Ông làm cái gì vậy? Đồ hèn hạ nhát gan, cút sang một bên!", người mặc áo choàng tức giận quát.
Nhưng Tử Long Thiên vẫn phớt lờ ông ta, đanh mắt bước tới, nhìn chằm chằm Lâm Chính, khàn giọng hỏi: "Nếu tất cả những lời cậu nói đều là thật, liệu tôi có thể nhận định là thiên kiêu hạng nhất... quả thực đã bị cậu đánh bại không?".
Lâm Chính không nói gì mà thò tay vào túi áo lấy ra một tấm lệnh bài, rồi thả ra.
Sợi dây của tấm lệnh bài quấn vào ngón tay của Lâm Chính, tấm lệnh bài được khắc từ bạch ngọc khẽ đung đưa, đập vào mắt mọi người.
Trên lệnh bài không có hoa văn lòe loẹt gì, chỉ có hai chữ rất lớn, rất có khí thế, hào hùng khoáng đạt.
Hạng nhất!
Hơi thở của Tử Long Thiên như nghẹn lại, đôi mắt trợn trừng.
Người mặc áo choàng cũng ngẩn ra.
Đây là thiên kiêu lệnh hạng nhất!
Cái này... đã có thể nói rõ tất cả.
"Là giả! Chắc chắn đây là giả!", người mặc áo choàng gào lên.
Ông ta vẫn không chịu chấp nhận.
"Là thật hay giả thì ông có thể kiểm tra, tôi nghĩ thần y Lâm cũng không thèm dùng thủ đoạn lừa đảo này đâu", Thần Hỏa Tôn Giả khàn giọng nói.
Ông ta cũng rất kinh hãi, nhưng nhìn thấy bản lĩnh lúc nãy của Lâm Chính thì ông ta tin chuyện này chắc chắn là thật.
Ngay cả uy năng khủng khiếp của Tịnh Thế Bạch Liên cũng bị Lâm Chính hấp thu hết mà vẫn bình an vô sự, anh hoàn toàn áp chế được uy năng đã hấp thu. Với thực lực này, muốn thắng thiên kiêu hạng nhất cũng không phải chuyện khó.
Dù sao ngay cả thiên kiêu hạng nhất cũng chưa chắc có thể đỡ được một kích của Tịnh Thế Bạch Liên.
Người mặc áo choàng còn định nói gì đó, nhưng miệng há ra mà mãi không thốt được chữ nào.
"Thiên kiêu hạng nhất đã bị tôi đánh bại, chẳng mấy chốc, tất cả người trong thiên hạ đều biết bảng thiên kiêu đã đổi chủ! Lâm Chính Giang Thành tôi chính là thiên kiêu hạng nhất mới!".
Lâm Chính khẽ quát, ánh mắt mang theo khí thế nuốt chửng vạn dặm.
Giờ phút này, anh ngạo nghễ thiên hạ!
Giờ phút này, anh bất khả chiến bại!
Người mặc áo choàng ngây ra nhìn, cơ thể bất giác run rẩy.
Một lát sau, hai chân ông ta nhũn ra, quỳ phịch xuống đất, mãi không đứng dậy được.
Tử Long Thiên bình thản nhìn Lâm Chính, hít sâu một hơi, khàn giọng lẩm bẩm: "Từ hôm nay trở đi, Thiên Ma Đạo... sắp đón một đại địch rồi!".
"Thiên Ma Đạo... gặp nguy rồi!".