-
Chương 3121-3125
Chương 3121: Đích thân ra tay
“Hả?”
Mọi người đều nhìn về phía Thần Võ Tôn đang đi đến.
Năm người nhìn người đến, không cảm thấy bất ngờ.
“Thần Võ Tôn? Ha ha, xem ra tin tức không sai, Thần Võ Tôn quả thật đang ở Giang Thành”, người đàn ông tóc vàng xám khẽ cười nói.
“Thần Võ Tôn, bà đến trợ giúp những người tầm thường này sao? Nếu như vậy, tôi chỉ có thể nói bà đã đưa ra một quyết định cực kỳ sai lầm”, cô gái tóc xanh khinh thường nói, trong mắt đầy vẻ khinh thường.
Cho dù Thần Võ Tôn có thực lực hơn người nhưng họ cũng không sợ.
Dù sao người đang đứng ở đây là năm vị thần tướng.
Nếu hợp lực lại thì Thần Võ Tôn cũng khó là đối thủ của họ, sao họ lại phải sợ?
“Thái độ của cô với tôi không được cung kính lắm nhỉ, tôi rất không thích”, Thần Võ Tôn lạnh lùng nhìn cô gái, lạnh nhạt nói: “Ngoài ra tôi cũng phải sửa lại một chút, tôi tới Giang Thành không phải là vì giúp thần y Lâm, tôi chỉ đơn thuần đến đây để chữa bệnh, tôi hy vọng sẽ không có bất kỳ điều gì quấy rầy trong thời gian tôi chữa bệnh, hiểu không?”
Bà ta vừa dứt lời, bốn thần tướng đó nhìn nhau, không nói gì.
Ý của Thần Võ Tôn đã rất rõ ràng rồi.
Nếu tiếp tục gây chuyện thì tức là đang đối đầu với bà ta.
“E là… bọn tôi khó hiểu đấy”.
Ngay lúc này người đàn ông tóc bạc nãy giờ luôn nhắm mắt ở phía sau đó bỗng mở mắt ra, lạnh nhạt nói.
“Hả?”
Thần Võ Tôn lập tức dời mắt nhìn người đàn ông đó.
Nhưng mặt người đó không cảm xúc nói: “Bọn tôi nhận được lệnh của chủ thượng đến đây để thực hiện một cuộc đồ đạo, tiêu diệt thần y Lâm, chủ thượng đã ra sắc lệnh, bọn tôi phải hoàn thành, bất kể là ai ở đây, bất kể là ai ngăn cản ở trước mặt bọn tôi thì đều là kẻ thù của bọn tôi. Thần Võ Tôn, tôi tôn trọng bà là tiền bối, tôi sẽ cho bà một cơ hội, bây giờ bà lập tức rời khỏi Giang Thành, như thế bà sẽ bình an vô sự”.
Mọi người ngạc nhiên, khó tin nhìn người đàn ông.
Nói kiểu gì thế?
Đây là đe dọa công khai.
Người này… thế mà lại dám đe dọa Thần Võ Tôn?
Ngông cuồng quá mức!
Thần Võ Tôn cũng rất ngạc nhiên, nhưng sau đó bà ta bình tĩnh lại.
Dù sao người đàn ông tóc bạc này cũng không tầm thường.
Hắn dám nói như thế chắc chắn là có tự tin.
Thế nhưng Thần Võ Tôn cũng là người tính tình cố chấp, lạnh lùng hỏi: “Nếu tôi không đi thì sao?”
“Giết!”
Người đàn ông tóc bạc lạnh lùng nói.
Mọi người run rẩy.
Thần Võ Tôn bật cười.
“Ha ha ha, tốt! Hay lắm! Thần Tướng của Thánh Sơn quả nhiên là danh bất hư truyền, có gan đấy! Đã nhiều năm vậy rồi, đây vẫn là lần đầu tiên tôi nghe được có người khiêu khích tôi như vậy”.
Nói đến đây, ý chí chiến đấu của Thần Võ Tôn lại dâng lên, đôi mắt cũng hiện lên sự điên cuồng vô tận: “Nếu đã như vậy, tôi sẽ chơi với các người, xem thử rốt cuộc người được Long Thiên Tử đích thân điều động đến mạnh đến mức nào”.
Bà ta siết chặt nắm đấm, xông đến trước.
Năm người không hề sợ, cũng lao đến trước, tích tụ khí kình, chuẩn bị chiến đấu.
Một cuộc đại chiến lớn sắp diễn ra.
Nhưng đúng lúc này một giọng nói lạnh nhạt vang lên.
“Thần Võ Tôn đại nhân, tôi đã nói rồi, bà đừng nhúng tay vào chuyện của tôi và Thánh Sơn, tôi sẽ đối phó với đám người này”.
“Hả?”
Thần Võ Tôn sửng sốt, quay đầu lại nhìn.
Lại thấy từng nhóm người Dương Hoa đang chạy đến đây.
Có tận hàng ngàn người, chẳng mấy chốc đã bao vây nơi này đến mức chặt chẽ.
Lâm Chính cũng đến.
Anh dẫn theo Nguyên Tinh, Mạn Sát Hồng, Cùng Đao sải bước đi đến trước mặt mọi người.
Đôi mắt lạnh lùng đó toát ra sát khí vô tận.
Anh nhìn đám người bị chém đầu, vẻ mặt càng trở nên bình thản.
“Thần y Lâm, đây chính là Thần Tướng của Thánh Sơn. Thực lực của chúng cực kỳ siêu phàm, một mình cậu không thể so sánh được, ngay cả tôi cũng không dám coi thường bản lĩnh của năm người họ, hay là tôi hợp sức với cậu đuổi chúng đi trước rồi tính”, Thần Võ Tôn nghiêng đầu trầm giọng nói.
“Thần Tướng? Tôi đã giết hai người rồi đấy, thêm năm người nữa đến thì sợ gì?”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Cậu nói gì cơ? Cậu đã giết hai người hả?”
Sắc mặt cô gái tóc xanh rất khó coi.
“Vậy Cổn Thiên Lôi và Thích Hàn Sương đều đã chết trong tay mày sao?”, người đàn ông tóc bạc bình tĩnh hỏi.
Lâm Chính không đáp lời, chỉ nói: “Những người này của tao là do bọn mày giết nhỉ?”
“Chẳng phải là chuyện dễ thấy lắm sao?”, người đàn ông tóc vàng xám khẽ cười nói.
“Được lắm!”
Lâm Chính vỗ tay, gật đầu với người bên cạnh.
Mọi người hiểu ý, lập tức tản ra để trống vị trí xung quanh.
Thần Võ Tôn và năm Thần Tướng đều cảm thấy khó hiểu.
“Thần y Lâm, cậu định làm gì?”, Thần Võ Tôn thấp giọng hỏi.
“Nếu chúng đã giết người của tôi, tất nhiên tôi cũng muốn tự mình chỉnh đốn bọn chúng chứ”, Lâm Chính lấy mấy Hồng Mông Long Châm ra, đâm vào hai cánh tay, bình tĩnh nói.
“Cậu điên rồi à? Cậu muốn một mình đánh với năm Thần Tướng ư?”, Thần Võ Tôn tức giận nói: “Cậu có biết mình đang làm gì không?”
Chương 3122: Hoàn hảo nguyên vẹn
Thất Thần Tướng có thể nói là cao thủ siêu cấp do thiên kiêu hạng nhất đích thân chỉ dạy.
Mặc dù Lâm Chính đã đánh bại hai Thần Tướng, nhưng đó là khi một chọi một. Nếu hợp lực tấn công, thực lực mà các Thần Tướng phát huy ra chắc chắn không chỉ đơn giản là nhân đôi.
Đặc biệt là khi năm vị Thần Tướng cùng nhau ra tay, phải đáng sợ đến thế nào!
Ngay cả Thần Võ Tôn cũng không chắc mình có thể đối phó được, thần y Lâm dựa vào đâu mà đối phó với họ?
Tự đại!
Tự đại đến mù quáng!
Thần Võ Tôn âm thầm trách cứ.
Nhưng dường như Lâm Chính đã ra quyết định, anh dừng bước, đến trước mặt năm người kia.
Năm Thần Tướng chỉ mỉm cười nhìn anh.
“Xem ra Cổn Thiên Lôi và Thích Hàn Sương đã cho thần y Lâm của chúng ta lòng tin rất lớn, khiến cậu ta cảm thấy cậu ta có thể tùy ý giết chết chúng ta”, người đàn ông tóc vàng khói khẽ cười nói.
“Yếu đuối và vô tri không phải chướng ngại của việc sinh tồn, ngạo mạn mới là chướng ngại!”, người đàn ông tóc trắng nói.
“Xem ra chúng ta phải dạy cho thần y Lâm một bài học, không thì chẳng phải cậu ta sẽ xem thường Thánh Sơn chúng ta hay sao?”, cô gái tóc xanh lam cười nói.
“Vậy để tôi thử xem bản lĩnh của người này”.
Người đàn ông tóc đỏ đầu đinh đi thẳng tới phía trước.
“Viêm Chân, đừng có sơ ý. Người này đã đánh bại Cổn Thiên Lôi và Thích Hàn Sương đủ để thấy thủ đoạn của cậu ta không tầm thường, cẩn thận trong mọi chuyện, dùng hết toàn lực!”, người đàn ông tóc trắng đứng ở phía sau lên tiếng.
“Quy Nhất sư huynh thận trọng quá rồi. Chỉ là một kẻ tầm thường mà thôi, giết hắn dễ như trở bàn tay, có gì phải sợ?”, người đàn ông tóc đỏ tên Viêm Chân cười nhạt đáp.
“Nghe lệnh tôi!”, người đàn ông tóc trắng tên Quy Nhất nghiêm túc quát lên.
Viêm Chân nhún vai, sau đó tích lũy sức mạnh đi về phía Lâm Chính.
Toàn thân hắn dâng lên ngọn lửa đáng sợ, giống như người lửa đang bốc cháy khiến người ta nhìn thấy mà kinh hãi.
Mặt đất xung quanh bị nhiệt độ tỏa ra từ trên người hắn nung chảy.
Người của Dương Hoa kinh hãi lùi về sau, nếu đứng quá gần e là sẽ bị nhiệt độ cao tỏa ra từ người hắn thiêu đốt.
Lúc này, Viêm Chân nhẹ nhàng nhấc tay lên, búng ngón tay.
Vù!
Một bức tường lửa hình tròn đột nhiên dâng lên từ mặt đất xung quanh, bao vây lấy hắn và Lâm Chính.
Mọi người đều biến sắc.
Tường lửa giống như tạo thành một đấu trường.
Người bên trong không thoát ra được, người bên ngoài cũng không can thiệp vào được.
Người đàn ông tóc trắng ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói: “Mấy người các cậu quan sát kỹ, sẵn sàng ra tay”.
“Sư huynh, Viêm Chân đối phó được. Cho dù Viêm Chân không phải đối thủ của thần y Lâm, muốn rút lui an toàn cũng không có gì khó, anh việc gì phải căng thẳng như vậy?”, cô gái tóc xanh khó hiểu hỏi.
“Tôi cảm giác người này không tầm thường, tóm lại phải cẩn thận một chút, tất cả chuẩn bị sẵn sàng ra tay!”.
Người đàn ông tóc trắng thản nhiên nói, sau đó đi thẳng tới chỗ tường lửa.
Lúc này, Viêm Chân bắt đầu xuất chiêu.
“Thứ sâu bọ, tao không muốn lãng phí thời gian với mày, nhưng mày cũng đừng quá lo, tao sẽ giữ toàn thây cho mày. Dù sao lần này chủ thượng cũng yêu cầu bọn tao phải đem đầu mày về. Nếu mày bị đốt cháy thành tro thì bọn tao cũng không tiện ăn nói!”.
Dứt lời, Viêm Chân lại búng ngón tay.
“Phần Hoa!”.
Vù!
Xung quanh Lâm Chính xuất hiện bốn ngọn lửa tựa cánh hoa, trông như một đóa hoa đang chụm lại, bao bọc lấy Lâm Chính.
Chỉ trong nháy mắt, Lâm Chính đã bị ngọn lửa bao bọc, sau đó bên trong ngọn lửa vang lên tiếng nổ đáng sợ.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm…
Sức mạnh mang tính phá hoại mạnh mẽ lan ra.
Vụ nổ đáng sợ đủ để khiến sắt thép biến thành tro bụi.
“Nhẹ nhàng thôi mà! Không biết sao Cổn Thiên Lôi và Thích Hàn Sương lại thất bại dưới tay người này, bị đánh lén hay sao?”.
Viêm Chân cười khinh bỉ, quay người định rời đi.
Đúng lúc đó, hắn đột nhiên cảm giác được có gì đó không ổn, bước chân khựng lại, quay đầu nhìn ngọn lửa đó.
Ngọn lửa dần dần tan đi, Lâm Chính ở bên trong cũng xuất hiện trở lại.
Nhưng anh không bị thiêu rụi, da bong thịt tróc giống như Viêm Chân nghĩ.
Bây giờ Lâm Chính vẫn giữ nguyên dáng vẻ ban đầu.
Hoàn hảo nguyên vẹn!
“Cái gì?”.
Viêm Chân sửng sốt.
Chương 3123: Trời long đất lở
Bị coi thường!
Trong não Viêm Chân như có một tiếng nổ rền vang.
Hắn chưa bao giờ thấy một đối thủ như vậy.
Sức mạnh ngọn lửa của hắn ta lại bị đối phương khinh thường!
Làm sao có thể như vậy?
Cấu trúc cơ thể của người này rốt cuộc là thế nào?
Viêm Chân hô hấp dồn dập, lập tức lại giơ tay cuộn lên một đợt lửa lớn, nhắm về phía Lâm Chính.
Bùm!
Đợt sóng lửa cuộn tới, gây ra tiếng nổ lớn.
Những tia lửa bắn tung tóe xung quanh và rơi xuống đất, tạo ra những lỗ hổng đen ngòm khổng lồ trên mặt đất.
Tuy nhiên...
Lâm Chính vẫn đứng nguyên tại chỗ không hề hấn gì.
Viêm Chân trợn to mắt, ban đầu còn tưởng mình nhìn nhầm.
Những người khác bên ngoài tường lửa đã nhận ra rằng có điều gì đó không ổn.
"Hành động thôi!"
Người đàn ông tóc trắng hét lớn, đâm thẳng vào bức tường lửa, định ra tay.
Nhưng vào lúc này, Lâm Chính ngẩng đầu lên và nhìn chằm chằm vào Viêm Chân.
"Lửa? Tôi cũng có thể sử dụng lửa. Hỏa lực của anh thật sự là quá nực cười. Hãy xem thử của tôi đi”.
“Lửa của mày?” Viêm Chân sửng sốt.
Lâm Chính đột nhiên giơ tay và búng nhẹ trong không khí.
Đoàng!
Một ngọn lửa màu trắng đột nhiên hình thành xung quanh cơ thể Viêm Chân và nhanh chóng bao trùm lấy hắn ta.
"Đây là... Bạch Diễm Chân Hỏa?"
Viêm Chân gầm lên một tiếng thê lương, điên cuồng kêu gọi năng lượng bao bọc lấy cơ thể mình để phòng thủ.
Bùm! !
Ngay sau khi ngọn lửa bao trùm lấy Viêm Chân, nó lập tức nổ tung, giống như một bông sen trắng đang nở rộ.
Người đàn ông tóc trắng và những người khác đang lao tới bị vụ nổ buộc phải lùi lại.
Những bức tường lửa xung quanh bị thổi bay.
Mặt đất nổ tung.
Tia lửa điên cuồng chạy tán loạn trên mặt đất, nhiệt độ khủng khiếp nung đỏ toàn bộ mặt đất, người bình thường khó có thể đặt chân lên.
Khi mọi người định thần lại và nhìn sang đó, họ thấy một bóng người toàn thân bê bết máu đổ gục xuống đất.
Đó là Viêm Chân!
Giờ khắc này cũng không biết hắn đau đớn đến mức nào. Quần áo đều bị đốt cháy, da thịt cũng bị đốt cháy hoàn toàn, trên người đầy vết nứt, máu tươi tràn ra. Viêm Chân ngã xuống đất khẽ co giật, miệng há to sùi bọt trắng, giống như máu trong cơ thể hắn đang sôi sục.
"Viêm sư đệ!"
Người phụ nữ tóc xanh hét lên rồi chạy tới, định đưa tay chạm vào Viêm Chân nhưng đã bị sức nóng dữ dội trên người Viêm Chân làm bỏng nên vội vàng rút tay lại.
Khi nhìn xuống, ngón tay cô ta đã bị bỏng nặng.
Người phụ nữ tóc xanh bàng hoàng.
Giờ phút này, nhiệt độ trên người Viêm Chân ít nhất cũng hơn một nghìn độ!
Nếu không phải hắn có thể chất đặc biệt, lại tu luyện diễm thuật, có thể chịu được nhiệt độ cao thì đã sớm hóa thành tro tàn.
"Sao lại như vậy??"
Khuôn mặt của người phụ nữ tóc xanh đầy hoài nghi.
Người đàn ông tóc trắng vội vàng chạy tới, lấy từ trong người ra một chiếc bình sứ nhỏ, đổ chất lỏng bên trong ra, vẩy lên người Viêm Chân.
Xèo xèo xèo...
Rất nhiều khói trắng bốc lên từ cơ thể Viêm Chân và nhiệt độ cơ thể hắn bắt đầu giảm xuống.
Hô hấp của hắn đã ổn định lại một chút, nhưng ý thức vẫn còn có chút mơ hồ và đương nhiên là không có sức để tiếp tục chiến đấu.
"Xem ra, Cổn Thiên Lôi và Thích Hàn Sương bại trong tay người này cũng khó trách, thực lực của người này hoàn toàn không đơn giản như ta tưởng", người đàn ông tóc trắng nhàn nhạt nói.
"Quy Nhất sư huynh, chúng ta nên làm gì bây giờ?"
Người phụ nữ tóc xanh nghiến răng nghiến lợi hỏi.
“Sát trận bốn nguyên tố!” Quy Nhất lạnh lùng đáp.
"Đúng!"
Ba người còn lại lập tức lao về phía Lâm Chính theo ba hướng, trong khi người đàn ông tóc trắng đứng trước mặt anh.
Bốn người bao vây anh theo bốn hướng.
Lâm Chính nhìn xung quanh, bình tĩnh nói: "Muốn động thủ thì nhanh lên, đừng lãng phí thời gian”.
"Hừ!"
Mặt người đàn ông tóc trắng lạnh như băng, dẫn đầu đám người kia tấn công Lâm Chính. Trong lòng bàn tay hắn là sức mạnh vô song đang chuẩn bị đánh về phía Lâm Chính.
Cùng lúc đó, ba người khác cũng đồng loạt ra tay.
Vô số những lưỡi phong đao bay tới, mặt đất nứt ra và những hạt mưa đáng sợ hơn cả những viên đạn rơi xuống, tất cả đều tấn công Lâm Chính.
Bốn nguyên tố đều điên cuồng tấn công anh, như thể muốn nghiền cơ thể anh thành bột ...
Chương 3124: Chết
Quá khủng khiếp!
Những người xem bên ngoài đều bị sốc.
Thần Võ Tôn cũng nheo mắt lại.
Sự thất bại của Viêm Chân thực sự nằm trong dự đoán của bà ta.
Rốt cuộc, sức mạnh mà Lâm Chính thể hiện ra khi đánh bại Thích Hàn Sương trước đây đã chứng minh rằng anh có thể dễ dàng đánh bại bất kỳ vị thần tướng nào.
Nhưng bây giờ, bốn vị thần tướng sẽ cùng nhau hành động!
Sức mạnh này gấp nhiều lần sức mạnh của một vị thần tướng bình thường.
Bùm! Bùm! Bùm! Bùm...
Lâm Chính ngay lập tức bị áp đảo bởi hỏa lực mạnh mẽ. Những hạt mưa, lưỡi phong đao và mặt đất nứt toác tấn công anh từ mọi phía.
Nhưng... Lâm Chính phớt lờ tất cả, tung nắm đấm nhắm vào người đàn ông tóc trắng đang ở trước mặt.
Các đòn tấn công của ba người kia chỉ giống như gãi ngứa cho anh, nhưng kỹ năng của người đàn ông tóc trắng này thì không thể coi thường.
Bịch!
Hai nắm đấm va chạm.
Hai luồng sức mạnh khổng lồ đối kháng.
Lâm Chính không khỏi lui về phía sau nửa bước.
Người đàn ông tóc trắng cũng lùi về phía sau.
Hắn đứng vững và nhìn chằm chằm vào Lâm Chính với vẻ mặt không thể tin được.
"Người này có thể đỡ được đòn của Quy Nhất sư huynh?"
Người phụ nữ tóc xanh lạc giọng.
“Thuỷ Ban Lan, đừng bị phân tâm! Mau tập trung tạo cơ hội cho sư huynh! "
Người đàn ông điều khiển phong đao hét lớn, sau đó giơ hai tay lên cao rồi vung mạnh một cái.
"Cuồng phong đến rồi!"
Vù vù vù!
Gió thổi mạnh, cuốn về phía Lâm Chính.
Khi đến gần Lâm Chính, luồng gió này đột nhiên hóa thành những bàn tay to lớn vô hình, quấn chặt lấy tứ chi của anh.
"Kết thành đá!"
Người đàn ông tóc màu vàng xám cũng lợi dụng tình hình để hét lớn, dùng lòng bàn tay đập mạnh xuống đất.
Rắc!
Hòn đá dưới chân Lâm Chính lập tức di chuyển. Rồi như một vật sống, nó nhanh chóng bò lan đến chân, đầu gối, thắt lưng của Lâm Chính...
Một lúc sau, nửa người Lâm Chính như hóa đá.
"Làm tốt lắm!"
Người đàn ông tóc trắng hừ lạnh một tiếng, lập tức đứng yên tại chỗ, nhắm mắt lại, giơ tay lên cao, xòe lòng bàn tay ra như thể cánh tay đó là một thanh đao.
Rồi nguồn năng lượng vô tận tập trung vào cánh tay đang giơ lên của người đàn ông.
Vù...
Những chùm ánh sáng cầu vồng kỳ lạ phát ra từ lòng bàn tay của người đàn ông!
Đó... là ánh sáng hủy diệt! !
"Sư huynh! Tôi sẽ giúp huynh!"
Người phụ nữ tóc xanh hét lớn, và ngay lập tức thi triển chiêu thức, đánh về phía người đàn ông.
Rào rào rào...
Cơn mưa xối xả trên bầu trời lập tức tạnh, tất cả những hạt mưa lao thẳng về phía người đàn ông.
Những hạt mưa này bay vào thân thể của người đàn ông tóc trắng, xuyên thấu qua da thịt rồi trực tiếp dung nhập vào trong cơ thể của hắn.
Khi những hạt mưa rơi xuống, ánh sáng cầu vồng trong lòng bàn tay người đàn ông càng toả sáng và dày đặc hơn.
"Không hay rồi!"
Thần Võ Tôn mặt biến sắc, lập tức ý thức được có cái gì không đúng, vội vã vọt tới.
"Dừng lại!!"
"Hôm nay trời đất này không ai cứu được mày! Ai cứu mày tao giết kẻ đó!"
Người đàn ông tóc trắng mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào Lâm Chính, sau đó nhảy về phía trước, đưa tay chém về phía Lâm Chính.
Đoàng! !
Sức mạnh đáng sợ tuôn ra, trong bóng tối, dường như có tiếng sư tử rống.
Tất cả sự giận dữ đều được dồn vào chưởng này.
Tất cả năng lượng dồn vào đây.
Sức mạnh vô tận và đáng sợ dường như có thể chia cắt vòng luân hồi và giết chết các vị thần!
Thần Võ Tôn đang lao tới không thể không run lên, tốc độ của bà ta đột ngột chậm lại.
Bà ta bị choáng ngợp bởi cú đánh này!
Bà ta phát hiện mình không chắc chắn, cũng không đoán được mình có thể chịu được đòn này hay không!
Bà ta... sợ hãi! Bà ta thực sự sợ Quy Nhất!
Sợ thủ lĩnh của bảy vị thần tướng!
Theo sự do dự của Thần Võ Tôn, bước đi đáng sợ của người đàn ông tóc trắng đã đến trước mặt Lâm Chính.
"Chết đi!"
Người đàn ông tóc trắng gầm nhẹ một tiếng, toàn bộ sức lực trong tay dồn xuống chưởng đánh với Lâm Chính.
Trong nháy mắt, năng lượng bùng nổ.
Ánh sáng trắng soi sáng thế gian.
Chương 3125: Đến lượt tôi
Mọi người đều bị lóa mắt bởi sự bùng nổ của ánh sáng trắng.
Có tiếng vo ve bên tai.
Nó kéo dài bốn hoặc năm giây trước khi mọi thứ trở lại bình thường.
Ánh sáng trắng cũng dần tan biến.
Mọi người vội vàng nhìn Lâm Chính.
Trong mơ hồ, chỉ thấy quyền của Lâm Chính và người đàn ông tóc trắng đang chạm nhau, mọi thứ như đóng băng trong chốc lát, sau đó. . .
Bùm!
Một vòng năng lượng màu trắng bộc phát ra từ nắm đấm của họ, Lâm Chính bị đánh bay như đạn đại bác, đập nát một tòa nhà sau lưng. Sau đó anh rơi vào trong đống đổ nát, không thể đứng dậy.
"Hả??"
Tất cả người Dương Hoa đều chết lặng.
Thần Võ Tôn mặt biến sắc, vội vàng định thần lại đưa mắt quan sát.
Lúc này, da thịt Lâm Chính khắp nơi nứt toác, hơi thở đứt quãng, máu tươi phun ra, giống như bị trọng thương.
Anh khó nhọc xoay xở muốn đứng dậy, nhưng lại có chút lảo đảo, dường như xương cốt toàn thân đều gãy hết.
“Hay lắm!”, người đàn ông tóc vàng xám lập tức vỗ tay.
"Quả nhiên là Quy Nhất sư huynh, uy lực một chiêu này, có lẽ có thể so với chủ thượng!", người phụ nữ tóc xanh kích động nói.
"Làm sao có thể so với chủ thượng? Chiêu thức này mặc dù uy lực kinh người, nhưng chỉ sợ một thành công lực của chủ thượng cũng đủ giết ta”, người đàn ông tóc trắng bình tĩnh nói .
“Dù thế nào đi nữa, hắn ta có lẽ đã bị khuất phục, hiện tại đã không còn sức chiến đấu! Mau chặt đầu hắn về giao cho chủ thượng, tránh đêm dài lắm mộng", người đàn ông toàn thân được gió bão bao bọc nghiêm nghị nói.
"Được! Sư huynh sẽ tự tay giết hắn!"
Người đàn ông tóc trắng gằn giọng, đôi mắt lạnh như băng. Hắn dịch chuyển tức thời về phía Lâm Chính, một tay nắm lấy cổ anh, định tự tay lấy đầu anh xuống.
Nhưng vào lúc này, Lâm Chính đột nhiên đưa tay lên chống đỡ.
Bịch! !
Tiếng va chạm mạnh lại vang lên.
Cơ thể Lâm Chính lại bay ra ngoài, nặng nề đập xuống mặt đất.
“Chiêu này của mày không giết được tao”.
Lâm Chính nhếch nhác từ dưới đất bò dậy. Mặc dù trên mặt dính đầy máu, nhưng vẻ mặt lại không có chút kinh hoàng cùng sợ hãi nào, ngược lại rất bình tĩnh. Thậm chí, trong mắt anh còn có sự tự tin.
Như thể, người đang yếu thế không phải là anh, mà là những kẻ ở phía đối diện.
"Vậy sao?"
Người đàn ông tóc trắng vẻ mặt mất tự nhiên, đột nhiên như thể cảm nhận được điều gì, trầm giọng nói: "Tất cả cùng lên, cùng nhau giết hắn”.
"Được!"
Ba người còn lại không dám do dự, đồng loạt lao về phía trước.
Nhưng vào lúc này.
Phiu phiu...
Một lượng lớn châm bạc đột nhiên từ trên người Lâm Chính phóng ra, giống như đàn châu chấu vồ lấy bốn kẻ đang lao tới.
"Cẩn thận!!"
"Biến đi!"
Người đàn ông tóc vàng xám gầm lên giận dữ và dựng lên một bức tường đất, định chặn những cây kim bạc.
Nhưng sức xuyên thấu của cây kim bạc thật đáng kinh ngạc, nó xuyên qua bức tường đất và đâm vào cơ thể của người đàn ông tóc màu vàng xám.
Người đàn ông lùi lại nhiều lần, nhìn hàng trăm chiếc kim bạc trên ngực giận dữ gầm lên, rút tất cả chúng ra rồi lại lao về phía Lâm Chính.
"Cuồng phong sát!”
Người đàn ông còn lại cũng gầm gừ rồi điên cuồng múa hai cánh tay của mình.
Vút vù vù...
Hai tay Lâm Chính cũng tạo ra một trận cuồng phong khiến trời đất mịt mù, đối kháng với người đàn ông kia.
Cơn lốc xoáy còn đáng sợ hơn cả máy xay thịt, nó xé toạc mọi thứ, tạo áp lực kinh hoàng đè lên người Lâm Chính và chém vào cơ thể anh một cách điên cuồng.
Lâm Chính lảo đảo trong gió mạnh, nhưng anh không bị xé toạc, cũng chẳng bị lật nhào.
“Đại Vũ Khuynh Bồn!”
Người phụ nữ tóc xanh cũng thét lên, những giọt mưa với sức nặng kinh hoàng rơi xuống người Lâm Chính.
Những hạt mưa này rơi xuống đất, xuyên qua mặt đất, tạo nên vô số lỗ thủng.
Nhưng khi nó rơi xuống người Lâm Chính thì giống như đập vào thép vậy, ngoại trừ phát ra tiếng 'tang' thì không còn tác động nào khác.
Cả ba đòn tấn công đều không có tác dụng.
Ánh mắt người đàn ông tóc trắng nghiêm túc, hắn tập trung toàn bộ sức mạnh, nhắm vào trái tim của Lâm Chính để giết anh.
"Huyền Diệt Vô Cực Công!"
Bùm!
Trong lòng bàn tay của hắn xuất hiện hình ảnh thái cực âm dương cực lớn, mang theo năng lượng thần bí cùng sức hủy diệt kinh người, hung hăng lao tới.
Lâm Chính tung cú đấm trái tay.
Bịch!
Hai luồng sức mạnh lại va chạm lần nữa.
Nhưng Lâm Chính dường như vẫn chưa giành được lợi thế.
Sau khi tiếp đòn này, cả người anh điên cuồng lui về phía sau, thân hình lắc lư, nắm đấm vừa tung ra càng chảy nhiều máu, da thịt rách toác.
Người đàn ông tóc trắng vẻ mặt căng thẳng.
Lâm Chính lại đỡ được!
"Người này làm sao vậy? Tại sao thực lực của cậu ta so với trước còn mạnh hơn nhiều như vậy?" Thần Võ Tôn cũng lộ vẻ sửng sốt.
Chiến đấu cùng bốn vị thần tướng một lúc mà bất phân thắng bại! Thật đáng kinh ngạc!
Phải biết rằng ngay cả Thần Võ Tôn cũng không thể làm như vậy!
Lâm Chính đứng vững lại, nhìn thoáng qua nắm đấm đẫm máu, khẽ lắc đầu.
"Bảy vị thần tướng của Thánh Sơn yếu như vậy sao? Thật sự là làm tôi thất vọng! Tôi còn tưởng các người sẽ cho tôi đánh một trận ra trò chứ".
Nghe điều này, bốn vị thần tướng vẻ mặt cổ quái và siết chặt tay lại.
"Lâm thần y, vẫn chưa kết thúc đâu. Hiện tại anh không chiếm thế thượng phong đâu", người phụ nữ tóc lam tức giận hừ một tiếng.
"Không chiếm thế thượng phong sao? Vậy sao? Vậy tôi rơi vào thế yếu từ khi nào thế?" Lâm Chính bình thản đáp.
Người phụ nữ tóc lam sửng sốt, còn chưa kịp hiểu ý tứ, đã thấy Lâm Chính giơ nắm đấm đẫm máu lên, lạnh lùng nói: "Xem ra tôi đã bị các ngươi xem thường. Nếu đã như vậy, giờ tôi sẽ đánh một trận nghiêm túc!"
"Nghiêm túc?"
Người đàn ông tóc trắng sững người.
Lâm Chính lại nắm chặt nắm tay, trên người anh phát ra một tia sáng màu xanh lục.
Hơi thở mạnh mẽ của sự sống bao trùm lên toàn bộ cơ thể anh.
"Đây là cái gì?"
Người đàn ông tóc trắng chết lặng.
Thần Võ Tôn thì nhìn chằm chằm vào Lâm Chính với đôi mắt mở to.
Vết thương khắp người Lâm Chính được chữa khỏi với tốc độ mắt thường có thể thấy được. Nhờ có luồng khí sinh mệnh mạnh mẽ này, cơ thể anh chỉ trong vài hơi thở đã trở nên hoàn toàn mới, không có bất kỳ tổn thương nào...
Bốn vị thần tướng như muốn phát điên!
Đây là con người sao?
Đây là quỷ mới đúng!
"Đến lượt tôi!"
Lâm Chính gằn giọng, rồi đột nhiên phát ra một tiếng thét dài.
Đoàng!
Sấm sét lóe lên trên bầu trời nổ đùng đoàng, xuyên qua những đám mây đen.
Ngay sau đó, xung quanh bốn người kia, một bức tường lửa màu trắng dâng lên, hoàn toàn bao vây họ.
Cả bốn người tái mặt vì sốc và vội vàng nhìn xung quanh.
Bức tường lửa màu trắng này còn mạnh hơn bức tường lửa của Viêm Chân nhiều lần!
Lần này, là Lâm Chính bao vây bọn họ!
“Hả?”
Mọi người đều nhìn về phía Thần Võ Tôn đang đi đến.
Năm người nhìn người đến, không cảm thấy bất ngờ.
“Thần Võ Tôn? Ha ha, xem ra tin tức không sai, Thần Võ Tôn quả thật đang ở Giang Thành”, người đàn ông tóc vàng xám khẽ cười nói.
“Thần Võ Tôn, bà đến trợ giúp những người tầm thường này sao? Nếu như vậy, tôi chỉ có thể nói bà đã đưa ra một quyết định cực kỳ sai lầm”, cô gái tóc xanh khinh thường nói, trong mắt đầy vẻ khinh thường.
Cho dù Thần Võ Tôn có thực lực hơn người nhưng họ cũng không sợ.
Dù sao người đang đứng ở đây là năm vị thần tướng.
Nếu hợp lực lại thì Thần Võ Tôn cũng khó là đối thủ của họ, sao họ lại phải sợ?
“Thái độ của cô với tôi không được cung kính lắm nhỉ, tôi rất không thích”, Thần Võ Tôn lạnh lùng nhìn cô gái, lạnh nhạt nói: “Ngoài ra tôi cũng phải sửa lại một chút, tôi tới Giang Thành không phải là vì giúp thần y Lâm, tôi chỉ đơn thuần đến đây để chữa bệnh, tôi hy vọng sẽ không có bất kỳ điều gì quấy rầy trong thời gian tôi chữa bệnh, hiểu không?”
Bà ta vừa dứt lời, bốn thần tướng đó nhìn nhau, không nói gì.
Ý của Thần Võ Tôn đã rất rõ ràng rồi.
Nếu tiếp tục gây chuyện thì tức là đang đối đầu với bà ta.
“E là… bọn tôi khó hiểu đấy”.
Ngay lúc này người đàn ông tóc bạc nãy giờ luôn nhắm mắt ở phía sau đó bỗng mở mắt ra, lạnh nhạt nói.
“Hả?”
Thần Võ Tôn lập tức dời mắt nhìn người đàn ông đó.
Nhưng mặt người đó không cảm xúc nói: “Bọn tôi nhận được lệnh của chủ thượng đến đây để thực hiện một cuộc đồ đạo, tiêu diệt thần y Lâm, chủ thượng đã ra sắc lệnh, bọn tôi phải hoàn thành, bất kể là ai ở đây, bất kể là ai ngăn cản ở trước mặt bọn tôi thì đều là kẻ thù của bọn tôi. Thần Võ Tôn, tôi tôn trọng bà là tiền bối, tôi sẽ cho bà một cơ hội, bây giờ bà lập tức rời khỏi Giang Thành, như thế bà sẽ bình an vô sự”.
Mọi người ngạc nhiên, khó tin nhìn người đàn ông.
Nói kiểu gì thế?
Đây là đe dọa công khai.
Người này… thế mà lại dám đe dọa Thần Võ Tôn?
Ngông cuồng quá mức!
Thần Võ Tôn cũng rất ngạc nhiên, nhưng sau đó bà ta bình tĩnh lại.
Dù sao người đàn ông tóc bạc này cũng không tầm thường.
Hắn dám nói như thế chắc chắn là có tự tin.
Thế nhưng Thần Võ Tôn cũng là người tính tình cố chấp, lạnh lùng hỏi: “Nếu tôi không đi thì sao?”
“Giết!”
Người đàn ông tóc bạc lạnh lùng nói.
Mọi người run rẩy.
Thần Võ Tôn bật cười.
“Ha ha ha, tốt! Hay lắm! Thần Tướng của Thánh Sơn quả nhiên là danh bất hư truyền, có gan đấy! Đã nhiều năm vậy rồi, đây vẫn là lần đầu tiên tôi nghe được có người khiêu khích tôi như vậy”.
Nói đến đây, ý chí chiến đấu của Thần Võ Tôn lại dâng lên, đôi mắt cũng hiện lên sự điên cuồng vô tận: “Nếu đã như vậy, tôi sẽ chơi với các người, xem thử rốt cuộc người được Long Thiên Tử đích thân điều động đến mạnh đến mức nào”.
Bà ta siết chặt nắm đấm, xông đến trước.
Năm người không hề sợ, cũng lao đến trước, tích tụ khí kình, chuẩn bị chiến đấu.
Một cuộc đại chiến lớn sắp diễn ra.
Nhưng đúng lúc này một giọng nói lạnh nhạt vang lên.
“Thần Võ Tôn đại nhân, tôi đã nói rồi, bà đừng nhúng tay vào chuyện của tôi và Thánh Sơn, tôi sẽ đối phó với đám người này”.
“Hả?”
Thần Võ Tôn sửng sốt, quay đầu lại nhìn.
Lại thấy từng nhóm người Dương Hoa đang chạy đến đây.
Có tận hàng ngàn người, chẳng mấy chốc đã bao vây nơi này đến mức chặt chẽ.
Lâm Chính cũng đến.
Anh dẫn theo Nguyên Tinh, Mạn Sát Hồng, Cùng Đao sải bước đi đến trước mặt mọi người.
Đôi mắt lạnh lùng đó toát ra sát khí vô tận.
Anh nhìn đám người bị chém đầu, vẻ mặt càng trở nên bình thản.
“Thần y Lâm, đây chính là Thần Tướng của Thánh Sơn. Thực lực của chúng cực kỳ siêu phàm, một mình cậu không thể so sánh được, ngay cả tôi cũng không dám coi thường bản lĩnh của năm người họ, hay là tôi hợp sức với cậu đuổi chúng đi trước rồi tính”, Thần Võ Tôn nghiêng đầu trầm giọng nói.
“Thần Tướng? Tôi đã giết hai người rồi đấy, thêm năm người nữa đến thì sợ gì?”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Cậu nói gì cơ? Cậu đã giết hai người hả?”
Sắc mặt cô gái tóc xanh rất khó coi.
“Vậy Cổn Thiên Lôi và Thích Hàn Sương đều đã chết trong tay mày sao?”, người đàn ông tóc bạc bình tĩnh hỏi.
Lâm Chính không đáp lời, chỉ nói: “Những người này của tao là do bọn mày giết nhỉ?”
“Chẳng phải là chuyện dễ thấy lắm sao?”, người đàn ông tóc vàng xám khẽ cười nói.
“Được lắm!”
Lâm Chính vỗ tay, gật đầu với người bên cạnh.
Mọi người hiểu ý, lập tức tản ra để trống vị trí xung quanh.
Thần Võ Tôn và năm Thần Tướng đều cảm thấy khó hiểu.
“Thần y Lâm, cậu định làm gì?”, Thần Võ Tôn thấp giọng hỏi.
“Nếu chúng đã giết người của tôi, tất nhiên tôi cũng muốn tự mình chỉnh đốn bọn chúng chứ”, Lâm Chính lấy mấy Hồng Mông Long Châm ra, đâm vào hai cánh tay, bình tĩnh nói.
“Cậu điên rồi à? Cậu muốn một mình đánh với năm Thần Tướng ư?”, Thần Võ Tôn tức giận nói: “Cậu có biết mình đang làm gì không?”
Chương 3122: Hoàn hảo nguyên vẹn
Thất Thần Tướng có thể nói là cao thủ siêu cấp do thiên kiêu hạng nhất đích thân chỉ dạy.
Mặc dù Lâm Chính đã đánh bại hai Thần Tướng, nhưng đó là khi một chọi một. Nếu hợp lực tấn công, thực lực mà các Thần Tướng phát huy ra chắc chắn không chỉ đơn giản là nhân đôi.
Đặc biệt là khi năm vị Thần Tướng cùng nhau ra tay, phải đáng sợ đến thế nào!
Ngay cả Thần Võ Tôn cũng không chắc mình có thể đối phó được, thần y Lâm dựa vào đâu mà đối phó với họ?
Tự đại!
Tự đại đến mù quáng!
Thần Võ Tôn âm thầm trách cứ.
Nhưng dường như Lâm Chính đã ra quyết định, anh dừng bước, đến trước mặt năm người kia.
Năm Thần Tướng chỉ mỉm cười nhìn anh.
“Xem ra Cổn Thiên Lôi và Thích Hàn Sương đã cho thần y Lâm của chúng ta lòng tin rất lớn, khiến cậu ta cảm thấy cậu ta có thể tùy ý giết chết chúng ta”, người đàn ông tóc vàng khói khẽ cười nói.
“Yếu đuối và vô tri không phải chướng ngại của việc sinh tồn, ngạo mạn mới là chướng ngại!”, người đàn ông tóc trắng nói.
“Xem ra chúng ta phải dạy cho thần y Lâm một bài học, không thì chẳng phải cậu ta sẽ xem thường Thánh Sơn chúng ta hay sao?”, cô gái tóc xanh lam cười nói.
“Vậy để tôi thử xem bản lĩnh của người này”.
Người đàn ông tóc đỏ đầu đinh đi thẳng tới phía trước.
“Viêm Chân, đừng có sơ ý. Người này đã đánh bại Cổn Thiên Lôi và Thích Hàn Sương đủ để thấy thủ đoạn của cậu ta không tầm thường, cẩn thận trong mọi chuyện, dùng hết toàn lực!”, người đàn ông tóc trắng đứng ở phía sau lên tiếng.
“Quy Nhất sư huynh thận trọng quá rồi. Chỉ là một kẻ tầm thường mà thôi, giết hắn dễ như trở bàn tay, có gì phải sợ?”, người đàn ông tóc đỏ tên Viêm Chân cười nhạt đáp.
“Nghe lệnh tôi!”, người đàn ông tóc trắng tên Quy Nhất nghiêm túc quát lên.
Viêm Chân nhún vai, sau đó tích lũy sức mạnh đi về phía Lâm Chính.
Toàn thân hắn dâng lên ngọn lửa đáng sợ, giống như người lửa đang bốc cháy khiến người ta nhìn thấy mà kinh hãi.
Mặt đất xung quanh bị nhiệt độ tỏa ra từ trên người hắn nung chảy.
Người của Dương Hoa kinh hãi lùi về sau, nếu đứng quá gần e là sẽ bị nhiệt độ cao tỏa ra từ người hắn thiêu đốt.
Lúc này, Viêm Chân nhẹ nhàng nhấc tay lên, búng ngón tay.
Vù!
Một bức tường lửa hình tròn đột nhiên dâng lên từ mặt đất xung quanh, bao vây lấy hắn và Lâm Chính.
Mọi người đều biến sắc.
Tường lửa giống như tạo thành một đấu trường.
Người bên trong không thoát ra được, người bên ngoài cũng không can thiệp vào được.
Người đàn ông tóc trắng ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói: “Mấy người các cậu quan sát kỹ, sẵn sàng ra tay”.
“Sư huynh, Viêm Chân đối phó được. Cho dù Viêm Chân không phải đối thủ của thần y Lâm, muốn rút lui an toàn cũng không có gì khó, anh việc gì phải căng thẳng như vậy?”, cô gái tóc xanh khó hiểu hỏi.
“Tôi cảm giác người này không tầm thường, tóm lại phải cẩn thận một chút, tất cả chuẩn bị sẵn sàng ra tay!”.
Người đàn ông tóc trắng thản nhiên nói, sau đó đi thẳng tới chỗ tường lửa.
Lúc này, Viêm Chân bắt đầu xuất chiêu.
“Thứ sâu bọ, tao không muốn lãng phí thời gian với mày, nhưng mày cũng đừng quá lo, tao sẽ giữ toàn thây cho mày. Dù sao lần này chủ thượng cũng yêu cầu bọn tao phải đem đầu mày về. Nếu mày bị đốt cháy thành tro thì bọn tao cũng không tiện ăn nói!”.
Dứt lời, Viêm Chân lại búng ngón tay.
“Phần Hoa!”.
Vù!
Xung quanh Lâm Chính xuất hiện bốn ngọn lửa tựa cánh hoa, trông như một đóa hoa đang chụm lại, bao bọc lấy Lâm Chính.
Chỉ trong nháy mắt, Lâm Chính đã bị ngọn lửa bao bọc, sau đó bên trong ngọn lửa vang lên tiếng nổ đáng sợ.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm…
Sức mạnh mang tính phá hoại mạnh mẽ lan ra.
Vụ nổ đáng sợ đủ để khiến sắt thép biến thành tro bụi.
“Nhẹ nhàng thôi mà! Không biết sao Cổn Thiên Lôi và Thích Hàn Sương lại thất bại dưới tay người này, bị đánh lén hay sao?”.
Viêm Chân cười khinh bỉ, quay người định rời đi.
Đúng lúc đó, hắn đột nhiên cảm giác được có gì đó không ổn, bước chân khựng lại, quay đầu nhìn ngọn lửa đó.
Ngọn lửa dần dần tan đi, Lâm Chính ở bên trong cũng xuất hiện trở lại.
Nhưng anh không bị thiêu rụi, da bong thịt tróc giống như Viêm Chân nghĩ.
Bây giờ Lâm Chính vẫn giữ nguyên dáng vẻ ban đầu.
Hoàn hảo nguyên vẹn!
“Cái gì?”.
Viêm Chân sửng sốt.
Chương 3123: Trời long đất lở
Bị coi thường!
Trong não Viêm Chân như có một tiếng nổ rền vang.
Hắn chưa bao giờ thấy một đối thủ như vậy.
Sức mạnh ngọn lửa của hắn ta lại bị đối phương khinh thường!
Làm sao có thể như vậy?
Cấu trúc cơ thể của người này rốt cuộc là thế nào?
Viêm Chân hô hấp dồn dập, lập tức lại giơ tay cuộn lên một đợt lửa lớn, nhắm về phía Lâm Chính.
Bùm!
Đợt sóng lửa cuộn tới, gây ra tiếng nổ lớn.
Những tia lửa bắn tung tóe xung quanh và rơi xuống đất, tạo ra những lỗ hổng đen ngòm khổng lồ trên mặt đất.
Tuy nhiên...
Lâm Chính vẫn đứng nguyên tại chỗ không hề hấn gì.
Viêm Chân trợn to mắt, ban đầu còn tưởng mình nhìn nhầm.
Những người khác bên ngoài tường lửa đã nhận ra rằng có điều gì đó không ổn.
"Hành động thôi!"
Người đàn ông tóc trắng hét lớn, đâm thẳng vào bức tường lửa, định ra tay.
Nhưng vào lúc này, Lâm Chính ngẩng đầu lên và nhìn chằm chằm vào Viêm Chân.
"Lửa? Tôi cũng có thể sử dụng lửa. Hỏa lực của anh thật sự là quá nực cười. Hãy xem thử của tôi đi”.
“Lửa của mày?” Viêm Chân sửng sốt.
Lâm Chính đột nhiên giơ tay và búng nhẹ trong không khí.
Đoàng!
Một ngọn lửa màu trắng đột nhiên hình thành xung quanh cơ thể Viêm Chân và nhanh chóng bao trùm lấy hắn ta.
"Đây là... Bạch Diễm Chân Hỏa?"
Viêm Chân gầm lên một tiếng thê lương, điên cuồng kêu gọi năng lượng bao bọc lấy cơ thể mình để phòng thủ.
Bùm! !
Ngay sau khi ngọn lửa bao trùm lấy Viêm Chân, nó lập tức nổ tung, giống như một bông sen trắng đang nở rộ.
Người đàn ông tóc trắng và những người khác đang lao tới bị vụ nổ buộc phải lùi lại.
Những bức tường lửa xung quanh bị thổi bay.
Mặt đất nổ tung.
Tia lửa điên cuồng chạy tán loạn trên mặt đất, nhiệt độ khủng khiếp nung đỏ toàn bộ mặt đất, người bình thường khó có thể đặt chân lên.
Khi mọi người định thần lại và nhìn sang đó, họ thấy một bóng người toàn thân bê bết máu đổ gục xuống đất.
Đó là Viêm Chân!
Giờ khắc này cũng không biết hắn đau đớn đến mức nào. Quần áo đều bị đốt cháy, da thịt cũng bị đốt cháy hoàn toàn, trên người đầy vết nứt, máu tươi tràn ra. Viêm Chân ngã xuống đất khẽ co giật, miệng há to sùi bọt trắng, giống như máu trong cơ thể hắn đang sôi sục.
"Viêm sư đệ!"
Người phụ nữ tóc xanh hét lên rồi chạy tới, định đưa tay chạm vào Viêm Chân nhưng đã bị sức nóng dữ dội trên người Viêm Chân làm bỏng nên vội vàng rút tay lại.
Khi nhìn xuống, ngón tay cô ta đã bị bỏng nặng.
Người phụ nữ tóc xanh bàng hoàng.
Giờ phút này, nhiệt độ trên người Viêm Chân ít nhất cũng hơn một nghìn độ!
Nếu không phải hắn có thể chất đặc biệt, lại tu luyện diễm thuật, có thể chịu được nhiệt độ cao thì đã sớm hóa thành tro tàn.
"Sao lại như vậy??"
Khuôn mặt của người phụ nữ tóc xanh đầy hoài nghi.
Người đàn ông tóc trắng vội vàng chạy tới, lấy từ trong người ra một chiếc bình sứ nhỏ, đổ chất lỏng bên trong ra, vẩy lên người Viêm Chân.
Xèo xèo xèo...
Rất nhiều khói trắng bốc lên từ cơ thể Viêm Chân và nhiệt độ cơ thể hắn bắt đầu giảm xuống.
Hô hấp của hắn đã ổn định lại một chút, nhưng ý thức vẫn còn có chút mơ hồ và đương nhiên là không có sức để tiếp tục chiến đấu.
"Xem ra, Cổn Thiên Lôi và Thích Hàn Sương bại trong tay người này cũng khó trách, thực lực của người này hoàn toàn không đơn giản như ta tưởng", người đàn ông tóc trắng nhàn nhạt nói.
"Quy Nhất sư huynh, chúng ta nên làm gì bây giờ?"
Người phụ nữ tóc xanh nghiến răng nghiến lợi hỏi.
“Sát trận bốn nguyên tố!” Quy Nhất lạnh lùng đáp.
"Đúng!"
Ba người còn lại lập tức lao về phía Lâm Chính theo ba hướng, trong khi người đàn ông tóc trắng đứng trước mặt anh.
Bốn người bao vây anh theo bốn hướng.
Lâm Chính nhìn xung quanh, bình tĩnh nói: "Muốn động thủ thì nhanh lên, đừng lãng phí thời gian”.
"Hừ!"
Mặt người đàn ông tóc trắng lạnh như băng, dẫn đầu đám người kia tấn công Lâm Chính. Trong lòng bàn tay hắn là sức mạnh vô song đang chuẩn bị đánh về phía Lâm Chính.
Cùng lúc đó, ba người khác cũng đồng loạt ra tay.
Vô số những lưỡi phong đao bay tới, mặt đất nứt ra và những hạt mưa đáng sợ hơn cả những viên đạn rơi xuống, tất cả đều tấn công Lâm Chính.
Bốn nguyên tố đều điên cuồng tấn công anh, như thể muốn nghiền cơ thể anh thành bột ...
Chương 3124: Chết
Quá khủng khiếp!
Những người xem bên ngoài đều bị sốc.
Thần Võ Tôn cũng nheo mắt lại.
Sự thất bại của Viêm Chân thực sự nằm trong dự đoán của bà ta.
Rốt cuộc, sức mạnh mà Lâm Chính thể hiện ra khi đánh bại Thích Hàn Sương trước đây đã chứng minh rằng anh có thể dễ dàng đánh bại bất kỳ vị thần tướng nào.
Nhưng bây giờ, bốn vị thần tướng sẽ cùng nhau hành động!
Sức mạnh này gấp nhiều lần sức mạnh của một vị thần tướng bình thường.
Bùm! Bùm! Bùm! Bùm...
Lâm Chính ngay lập tức bị áp đảo bởi hỏa lực mạnh mẽ. Những hạt mưa, lưỡi phong đao và mặt đất nứt toác tấn công anh từ mọi phía.
Nhưng... Lâm Chính phớt lờ tất cả, tung nắm đấm nhắm vào người đàn ông tóc trắng đang ở trước mặt.
Các đòn tấn công của ba người kia chỉ giống như gãi ngứa cho anh, nhưng kỹ năng của người đàn ông tóc trắng này thì không thể coi thường.
Bịch!
Hai nắm đấm va chạm.
Hai luồng sức mạnh khổng lồ đối kháng.
Lâm Chính không khỏi lui về phía sau nửa bước.
Người đàn ông tóc trắng cũng lùi về phía sau.
Hắn đứng vững và nhìn chằm chằm vào Lâm Chính với vẻ mặt không thể tin được.
"Người này có thể đỡ được đòn của Quy Nhất sư huynh?"
Người phụ nữ tóc xanh lạc giọng.
“Thuỷ Ban Lan, đừng bị phân tâm! Mau tập trung tạo cơ hội cho sư huynh! "
Người đàn ông điều khiển phong đao hét lớn, sau đó giơ hai tay lên cao rồi vung mạnh một cái.
"Cuồng phong đến rồi!"
Vù vù vù!
Gió thổi mạnh, cuốn về phía Lâm Chính.
Khi đến gần Lâm Chính, luồng gió này đột nhiên hóa thành những bàn tay to lớn vô hình, quấn chặt lấy tứ chi của anh.
"Kết thành đá!"
Người đàn ông tóc màu vàng xám cũng lợi dụng tình hình để hét lớn, dùng lòng bàn tay đập mạnh xuống đất.
Rắc!
Hòn đá dưới chân Lâm Chính lập tức di chuyển. Rồi như một vật sống, nó nhanh chóng bò lan đến chân, đầu gối, thắt lưng của Lâm Chính...
Một lúc sau, nửa người Lâm Chính như hóa đá.
"Làm tốt lắm!"
Người đàn ông tóc trắng hừ lạnh một tiếng, lập tức đứng yên tại chỗ, nhắm mắt lại, giơ tay lên cao, xòe lòng bàn tay ra như thể cánh tay đó là một thanh đao.
Rồi nguồn năng lượng vô tận tập trung vào cánh tay đang giơ lên của người đàn ông.
Vù...
Những chùm ánh sáng cầu vồng kỳ lạ phát ra từ lòng bàn tay của người đàn ông!
Đó... là ánh sáng hủy diệt! !
"Sư huynh! Tôi sẽ giúp huynh!"
Người phụ nữ tóc xanh hét lớn, và ngay lập tức thi triển chiêu thức, đánh về phía người đàn ông.
Rào rào rào...
Cơn mưa xối xả trên bầu trời lập tức tạnh, tất cả những hạt mưa lao thẳng về phía người đàn ông.
Những hạt mưa này bay vào thân thể của người đàn ông tóc trắng, xuyên thấu qua da thịt rồi trực tiếp dung nhập vào trong cơ thể của hắn.
Khi những hạt mưa rơi xuống, ánh sáng cầu vồng trong lòng bàn tay người đàn ông càng toả sáng và dày đặc hơn.
"Không hay rồi!"
Thần Võ Tôn mặt biến sắc, lập tức ý thức được có cái gì không đúng, vội vã vọt tới.
"Dừng lại!!"
"Hôm nay trời đất này không ai cứu được mày! Ai cứu mày tao giết kẻ đó!"
Người đàn ông tóc trắng mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào Lâm Chính, sau đó nhảy về phía trước, đưa tay chém về phía Lâm Chính.
Đoàng! !
Sức mạnh đáng sợ tuôn ra, trong bóng tối, dường như có tiếng sư tử rống.
Tất cả sự giận dữ đều được dồn vào chưởng này.
Tất cả năng lượng dồn vào đây.
Sức mạnh vô tận và đáng sợ dường như có thể chia cắt vòng luân hồi và giết chết các vị thần!
Thần Võ Tôn đang lao tới không thể không run lên, tốc độ của bà ta đột ngột chậm lại.
Bà ta bị choáng ngợp bởi cú đánh này!
Bà ta phát hiện mình không chắc chắn, cũng không đoán được mình có thể chịu được đòn này hay không!
Bà ta... sợ hãi! Bà ta thực sự sợ Quy Nhất!
Sợ thủ lĩnh của bảy vị thần tướng!
Theo sự do dự của Thần Võ Tôn, bước đi đáng sợ của người đàn ông tóc trắng đã đến trước mặt Lâm Chính.
"Chết đi!"
Người đàn ông tóc trắng gầm nhẹ một tiếng, toàn bộ sức lực trong tay dồn xuống chưởng đánh với Lâm Chính.
Trong nháy mắt, năng lượng bùng nổ.
Ánh sáng trắng soi sáng thế gian.
Chương 3125: Đến lượt tôi
Mọi người đều bị lóa mắt bởi sự bùng nổ của ánh sáng trắng.
Có tiếng vo ve bên tai.
Nó kéo dài bốn hoặc năm giây trước khi mọi thứ trở lại bình thường.
Ánh sáng trắng cũng dần tan biến.
Mọi người vội vàng nhìn Lâm Chính.
Trong mơ hồ, chỉ thấy quyền của Lâm Chính và người đàn ông tóc trắng đang chạm nhau, mọi thứ như đóng băng trong chốc lát, sau đó. . .
Bùm!
Một vòng năng lượng màu trắng bộc phát ra từ nắm đấm của họ, Lâm Chính bị đánh bay như đạn đại bác, đập nát một tòa nhà sau lưng. Sau đó anh rơi vào trong đống đổ nát, không thể đứng dậy.
"Hả??"
Tất cả người Dương Hoa đều chết lặng.
Thần Võ Tôn mặt biến sắc, vội vàng định thần lại đưa mắt quan sát.
Lúc này, da thịt Lâm Chính khắp nơi nứt toác, hơi thở đứt quãng, máu tươi phun ra, giống như bị trọng thương.
Anh khó nhọc xoay xở muốn đứng dậy, nhưng lại có chút lảo đảo, dường như xương cốt toàn thân đều gãy hết.
“Hay lắm!”, người đàn ông tóc vàng xám lập tức vỗ tay.
"Quả nhiên là Quy Nhất sư huynh, uy lực một chiêu này, có lẽ có thể so với chủ thượng!", người phụ nữ tóc xanh kích động nói.
"Làm sao có thể so với chủ thượng? Chiêu thức này mặc dù uy lực kinh người, nhưng chỉ sợ một thành công lực của chủ thượng cũng đủ giết ta”, người đàn ông tóc trắng bình tĩnh nói .
“Dù thế nào đi nữa, hắn ta có lẽ đã bị khuất phục, hiện tại đã không còn sức chiến đấu! Mau chặt đầu hắn về giao cho chủ thượng, tránh đêm dài lắm mộng", người đàn ông toàn thân được gió bão bao bọc nghiêm nghị nói.
"Được! Sư huynh sẽ tự tay giết hắn!"
Người đàn ông tóc trắng gằn giọng, đôi mắt lạnh như băng. Hắn dịch chuyển tức thời về phía Lâm Chính, một tay nắm lấy cổ anh, định tự tay lấy đầu anh xuống.
Nhưng vào lúc này, Lâm Chính đột nhiên đưa tay lên chống đỡ.
Bịch! !
Tiếng va chạm mạnh lại vang lên.
Cơ thể Lâm Chính lại bay ra ngoài, nặng nề đập xuống mặt đất.
“Chiêu này của mày không giết được tao”.
Lâm Chính nhếch nhác từ dưới đất bò dậy. Mặc dù trên mặt dính đầy máu, nhưng vẻ mặt lại không có chút kinh hoàng cùng sợ hãi nào, ngược lại rất bình tĩnh. Thậm chí, trong mắt anh còn có sự tự tin.
Như thể, người đang yếu thế không phải là anh, mà là những kẻ ở phía đối diện.
"Vậy sao?"
Người đàn ông tóc trắng vẻ mặt mất tự nhiên, đột nhiên như thể cảm nhận được điều gì, trầm giọng nói: "Tất cả cùng lên, cùng nhau giết hắn”.
"Được!"
Ba người còn lại không dám do dự, đồng loạt lao về phía trước.
Nhưng vào lúc này.
Phiu phiu...
Một lượng lớn châm bạc đột nhiên từ trên người Lâm Chính phóng ra, giống như đàn châu chấu vồ lấy bốn kẻ đang lao tới.
"Cẩn thận!!"
"Biến đi!"
Người đàn ông tóc vàng xám gầm lên giận dữ và dựng lên một bức tường đất, định chặn những cây kim bạc.
Nhưng sức xuyên thấu của cây kim bạc thật đáng kinh ngạc, nó xuyên qua bức tường đất và đâm vào cơ thể của người đàn ông tóc màu vàng xám.
Người đàn ông lùi lại nhiều lần, nhìn hàng trăm chiếc kim bạc trên ngực giận dữ gầm lên, rút tất cả chúng ra rồi lại lao về phía Lâm Chính.
"Cuồng phong sát!”
Người đàn ông còn lại cũng gầm gừ rồi điên cuồng múa hai cánh tay của mình.
Vút vù vù...
Hai tay Lâm Chính cũng tạo ra một trận cuồng phong khiến trời đất mịt mù, đối kháng với người đàn ông kia.
Cơn lốc xoáy còn đáng sợ hơn cả máy xay thịt, nó xé toạc mọi thứ, tạo áp lực kinh hoàng đè lên người Lâm Chính và chém vào cơ thể anh một cách điên cuồng.
Lâm Chính lảo đảo trong gió mạnh, nhưng anh không bị xé toạc, cũng chẳng bị lật nhào.
“Đại Vũ Khuynh Bồn!”
Người phụ nữ tóc xanh cũng thét lên, những giọt mưa với sức nặng kinh hoàng rơi xuống người Lâm Chính.
Những hạt mưa này rơi xuống đất, xuyên qua mặt đất, tạo nên vô số lỗ thủng.
Nhưng khi nó rơi xuống người Lâm Chính thì giống như đập vào thép vậy, ngoại trừ phát ra tiếng 'tang' thì không còn tác động nào khác.
Cả ba đòn tấn công đều không có tác dụng.
Ánh mắt người đàn ông tóc trắng nghiêm túc, hắn tập trung toàn bộ sức mạnh, nhắm vào trái tim của Lâm Chính để giết anh.
"Huyền Diệt Vô Cực Công!"
Bùm!
Trong lòng bàn tay của hắn xuất hiện hình ảnh thái cực âm dương cực lớn, mang theo năng lượng thần bí cùng sức hủy diệt kinh người, hung hăng lao tới.
Lâm Chính tung cú đấm trái tay.
Bịch!
Hai luồng sức mạnh lại va chạm lần nữa.
Nhưng Lâm Chính dường như vẫn chưa giành được lợi thế.
Sau khi tiếp đòn này, cả người anh điên cuồng lui về phía sau, thân hình lắc lư, nắm đấm vừa tung ra càng chảy nhiều máu, da thịt rách toác.
Người đàn ông tóc trắng vẻ mặt căng thẳng.
Lâm Chính lại đỡ được!
"Người này làm sao vậy? Tại sao thực lực của cậu ta so với trước còn mạnh hơn nhiều như vậy?" Thần Võ Tôn cũng lộ vẻ sửng sốt.
Chiến đấu cùng bốn vị thần tướng một lúc mà bất phân thắng bại! Thật đáng kinh ngạc!
Phải biết rằng ngay cả Thần Võ Tôn cũng không thể làm như vậy!
Lâm Chính đứng vững lại, nhìn thoáng qua nắm đấm đẫm máu, khẽ lắc đầu.
"Bảy vị thần tướng của Thánh Sơn yếu như vậy sao? Thật sự là làm tôi thất vọng! Tôi còn tưởng các người sẽ cho tôi đánh một trận ra trò chứ".
Nghe điều này, bốn vị thần tướng vẻ mặt cổ quái và siết chặt tay lại.
"Lâm thần y, vẫn chưa kết thúc đâu. Hiện tại anh không chiếm thế thượng phong đâu", người phụ nữ tóc lam tức giận hừ một tiếng.
"Không chiếm thế thượng phong sao? Vậy sao? Vậy tôi rơi vào thế yếu từ khi nào thế?" Lâm Chính bình thản đáp.
Người phụ nữ tóc lam sửng sốt, còn chưa kịp hiểu ý tứ, đã thấy Lâm Chính giơ nắm đấm đẫm máu lên, lạnh lùng nói: "Xem ra tôi đã bị các ngươi xem thường. Nếu đã như vậy, giờ tôi sẽ đánh một trận nghiêm túc!"
"Nghiêm túc?"
Người đàn ông tóc trắng sững người.
Lâm Chính lại nắm chặt nắm tay, trên người anh phát ra một tia sáng màu xanh lục.
Hơi thở mạnh mẽ của sự sống bao trùm lên toàn bộ cơ thể anh.
"Đây là cái gì?"
Người đàn ông tóc trắng chết lặng.
Thần Võ Tôn thì nhìn chằm chằm vào Lâm Chính với đôi mắt mở to.
Vết thương khắp người Lâm Chính được chữa khỏi với tốc độ mắt thường có thể thấy được. Nhờ có luồng khí sinh mệnh mạnh mẽ này, cơ thể anh chỉ trong vài hơi thở đã trở nên hoàn toàn mới, không có bất kỳ tổn thương nào...
Bốn vị thần tướng như muốn phát điên!
Đây là con người sao?
Đây là quỷ mới đúng!
"Đến lượt tôi!"
Lâm Chính gằn giọng, rồi đột nhiên phát ra một tiếng thét dài.
Đoàng!
Sấm sét lóe lên trên bầu trời nổ đùng đoàng, xuyên qua những đám mây đen.
Ngay sau đó, xung quanh bốn người kia, một bức tường lửa màu trắng dâng lên, hoàn toàn bao vây họ.
Cả bốn người tái mặt vì sốc và vội vàng nhìn xung quanh.
Bức tường lửa màu trắng này còn mạnh hơn bức tường lửa của Viêm Chân nhiều lần!
Lần này, là Lâm Chính bao vây bọn họ!
Bình luận facebook