• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần (122 Viewers)

  • Chương 3081-3085

Chương 3081: Vùng đất âm sát

Lâm Chính có ý gì, trưởng thôn và mọi người hiểu rất rõ.

Lần này có thể nói là đám người Tàn Ma toàn quân bị diệt, thất bại lớn như vậy chắc chắn sẽ khiến Thiên Ma Đạo chấn động, chắc chắn bọn họ sẽ không cam tâm, rồi cũng sẽ quay lại lần nữa.

Lần sau quay lại sẽ là một lực lượng khủng khiếp hơn.

Lần này tộc Ẩn Ma có Lâm Chính hỗ trợ mới qua được một kiếp, còn lần sau thì sao?

Hơn nữa, lần này có thể thắng cũng là nhờ may mắn. Bởi vì dựa vào sức mạnh bản thân Lâm Chính chưa chắc có thể đối phó được với Tàn Ma đã giải phóng ma tính. Anh phải dùng đến Đại Vô Phi Thăng Đan và sát lực vô tận mới giết được Tàn Ma.

Nếu như không có hai thứ đó hỗ trợ, thực lực của Lâm Chính hiện nay đối diện với Tàn Ma đã giải phóng ma tính, dù có thể thắng cũng chỉ là thắng một cách thê thảm.

Lần sau, cao thủ của Thiên Ma Đạo tấn công thôn sẽ chỉ điên cuồng và mạnh hơn Tàn Ma.

“Thần y Lâm nói phải, thật ra đây cũng là chuyện mà chúng tôi đang thảo luận. Chúng tôi muốn đi thì dễ, nhưng mộ phần của tổ tiên vẫn ở đây, sao có thể bỏ lại được?”, trưởng thôn khó xử nói.

“Di dời đi cùng là được rồi”, Lâm Chính nói thẳng.

“Di dời… Đây là nơi mà đời đời tổ tiên của tộc Ẩn Ma chúng tôi sinh sống, cứ đi như vậy… sau này tôi chết, xuống dưới gặp tổ tông thì phải giải thích thế nào…”, trưởng thôn không nỡ.

“Vậy đợi đến khi tộc Ẩn Ma bị diệt tộc thì ông định giải thích thế nào?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.

“Chuyện đó…”, trưởng thôn nghẹn lời.

“Ông tự nghĩ cho kỹ đi, nếu có gì cần giúp đỡ thì có thể tìm tôi, đây là số điện thoại của tôi”.

Lâm Chính viết số điện thoại đưa cho trưởng thôn, sau đó chuẩn bị thu dọn đồ đạc rời đi.

“Thần y Lâm, xin hãy đợi đã”.

Trưởng thôn vội nói.

“Sao?”, Lâm Chính quay đầu.

Trưởng thôn tỏ ra rất quẫn bách, do dự một lúc mới thở dài: “Thần y Lâm, thực không dám giấu, tôi không muốn di dời là vì tộc Ẩn Ma chúng tôi chung quy cũng không phải người thế tục, trong cơ thể chúng tôi chảy dòng máu của ma, chúng tôi là ma nhân. Nếu dời đi thì phải có một vùng đất âm sát, chúng tôi mới có thể sinh sống yên ổn, tiếp tục tu luyện. Nếu tìm đại một nơi nào đó thì sẽ khiến huyết mạch Ẩn Ma chúng tôi dần dần biến mất”.

“Cho nên…”.

“Nếu thần y Lâm không phiền thì có thể tìm giúp một nơi phong thủy bảo địa có nhiều khí tức âm sát hay không? Nếu vậy, tôi sẽ di dời… Thần y Lâm yên tâm, tôi sẽ không bao giờ quên công ơn của cậu đối với tộc Ẩn Ma”, trưởng thôn vội nói.

“Nơi có nhiều khí tức âm sát mà gọi là phong thủy bảo địa?”, Lâm Chính dở khóc dở cười, anh đột nhiên nhớ tới điều gì, vỗ trán nói: “Đúng là có một nơi, chỉ không biết có phù hợp với điều kiện của các ông hay không”.

“Nơi nào?”.

Trưởng thôn, bác sĩ thôn Thạch Chính Quân và những người khác vây lại.

“Nam Thành, thành phố ngay sát Giang Thành. Ở ngoại ô Nam Thành có một ngọn núi, vì nó khá quỷ dị nên không ai ở trên núi, cũng ít khi có người lên núi. Sau này có người mời chuyên gia phong thủy đến đó khảo sát, nói đó là một nơi âm khí rất nặng. Tôi nghĩ âm khí nặng thì sát khí cũng không nhẹ đi đâu được, có lẽ các ông có thể dọn tới đó”, Lâm Chính cười đáp.

Thật ra đó là một ngọn núi quỷ, nghe nói nhiều người sống không như ý đều thích lên núi quỷ tự sát, dẫn đến tiếng dữ đồn xa. Trước kia trên núi còn có vài hộ dân sống, mấy năm gần đây cũng đã dọn đi hết. Chính phủ vốn muốn khai thác ngọn núi quỷ này, nhưng cũng vì các nguyên nhân kỳ lạ mà dừng thi công, do đó núi quỷ lại thành núi hoang.

Với thực lực của người trong tộc Ẩn Ma, chắc chắn sẽ không sợ mấy chuyện linh dị này. Nếu bọn họ đồng ý, Lâm Chính có thể bàn bạc với Từ Thiên mua lại ngọn núi đó cho tộc Ẩn Ma sinh sống.

Đương nhiên anh cũng muốn lôi kéo quan hệ với tộc Ẩn Ma. Mặc dù trải qua trận chiến này, tộc Ẩn Ma đã bị thương nặng nề, nhưng sau này chiến đấu với Thiên Ma Đạo, bọn họ sẽ là một thế lực không thể xem thường.

“Trưởng thôn, nếu vậy chúng ta có thể phái một người đi cùng thần y Lâm đến khảo sát nơi đó, nếu điều kiện phù hợp thì chúng ta có thể di dời tới đó”, Thạch Chính Quân nói.

“Phải đấy trưởng thôn, có thể đi xem xem”.

“Chuyện này nên quyết định thực thi sớm”.

Những người khác cũng lên tiếng.

“Nơi đó cách Giang Thành không xa, nếu Thiên Ma Đạo còn đến xâm phạm, tôi cũng có thể cứu viện kịp thời, như vậy có thể hô ứng cho nhau, không phải rất tốt sao?”, Lâm Chính cười nói.

“Ừ”.

Trường thôn suy nghĩ rồi gật đầu, sau đó chắp tay nói: “Vậy được, xin nhờ thần y Lâm giúp đỡ rồi”.

“Không cần khách sáo”.

Lâm Chính mỉm cười, trong lòng thầm mừng.
Chương 3082: Thế tục ràng buộc

Bây giờ Giang Thành cũng xem như ngọa hổ tàng long.

Thần Võ Tôn chưa nói, Thiên Tính Gia, tộc Ẩn Ma cũng vào ở, cả quân đoàn Long Huyền đóng quân ở đó, dù Thiên Ma Đạo có muốn động cũng phải cân nhắc.

Lâm Chính vốn nghĩ trưởng thôn sẽ phái người trầm ổn đi theo mình, không ngờ lại phái cô nhóc Tần Linh đi.

Từ biệt thôn Ẩn Ma, Lâm Chính hơi đau đầu dẫn theo Tần Linh đi máy bay về Giang Thành.

Dọc đường đi Tần Linh rất kích động, nhìn trái ngó phải, giống như đến một thế giới mới.

“Cô chưa bao giờ ra khỏi thôn sao?”, Lâm Chính mỉm cười hỏi.

“Có ra, nhưng cũng chỉ tới chỗ cách thôn không xa. Mặc dù tôi cũng có biết về những thứ ở giới thế tục nhưng rất ít khi thấy”, Tần Linh thở dài nói.

“Tộc Ẩn Ma lánh đời, đương nhiên không muốn bị thế tục quấy nhiễu. Thế tục nguy hiểm, trốn trong rừng sâu cũng là chuyện tốt”.

“Vậy vì sao anh Lâm không lánh đời?”, Tần Linh tò mò hỏi.

“Tôi?”, Lâm Chính sững người, ngay sau đó cười trừ: “Lánh đời? Đâu có dễ như vậy, có quá nhiều thứ không thể buông bỏ, có quá nhiều thứ vướng bận, đôi khi không phải cô muốn lánh đời là có thể lánh đời. Thế tục đeo bám lấy cô, làm sao cô có thể thoát ra được?”.

Tần Linh nghi hoặc, hiển nhiên vẫn không thể hiểu được.

“Nhắc tới, Tần Linh, cô chủ động yêu cầu trưởng thôn đi cùng tôi ra ngoài phải không? Cô không ở trong thôn chăm sóc bố cô mà đi theo tôi làm gì? Bố cô vẫn chưa khỏi hẳn đâu”.

“Là trưởng thôn bảo tôi đi, hơn nữa, vết thương của bố tôi cũng khỏi gần hết rồi. Y thuật của anh giỏi như vậy, thương tích của bố tôi đối với anh mà nói không phải chuyện nhỏ hay sao?”, Tần Linh cười đáp.

Lâm Chính bất lực cười cười.

“Đúng rồi, anh Lâm, không phải chúng ta cần tới Nam Thành à? Sao lại đi Giang Thành?”.

“Tôi phải quay về một chuyến, mấy ngày qua chắc đã chất đống rất nhiều việc, phải xử lý trước, nhân tiện gặp vợ tôi”, Lâm Chính nói.

“Vợ anh?”.

Tần Linh ngạc nhiên, ánh mắt sửng sốt, ngây ngốc nhìn Lâm Chính một hồi, sau đó mới mím môi, nhỏ giọng nói: “Hóa ra anh Lâm kết hôn rồi…”.

“Phải, chỉ là chuyện này rất phức tạp, thứ lỗi cho tôi không thể giới thiệu cô làm quen với cô ấy…”.

“Không sao, chắc chị dâu là một người rất xinh đẹp nhỉ?”, Tần Linh cười ngượng ngùng nói.

“Cô ấy là người đẹp nhất trên thế giới này”.

“Tốt quá…”.

Tần Linh cười cười, ánh mắt chất chứa sự hướng vãng và ngưỡng mộ.

Chẳng lâu sau, máy bay đã về đến Giang Thành.

“Chủ tịch Lâm, thật tốt quá, cuối cùng cậu đã bình an trở về!”.

Thấy Lâm Chính xuống máy bay, Mã Hải, Từ Thiên, Tào Tùng Dương, Nguyên Tinh đều rơm rớm nước mắt, tiến tới đón anh.

Mạn Sát Hồng đứng ở bên cạnh theo dõi cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nhưng tầm mắt cô ta nhanh chóng dừng trên người Tần Linh tóc trắng áo đen ở phía sau Lâm Chính, sững người.

“Đặc trưng này… là người của tộc Ẩn Ma?”.

“Xem ra thần y Lâm đã đi đến tộc Ẩn Ma tìm cách giải độc”, Cùng Đao đứng bên cạnh nói.

“Cậu ta bản lĩnh thật đấy, đến tận tộc Ẩn Ma chưa nói, còn bắt cóc được một con bé của tộc Ẩn Ma về đây! Tôi nhớ tộc Ẩn Ma rất bài xích người ngoài! Sao cậu ta làm được vậy?”, Mạn Sát Hồng không tin nổi.

“Đúng là không tin nổi”, Cùng Đao cười khổ.

“Người của Thiên Ma Đạo?”.

Lúc này, Tần Linh đã chú ý đến Mạn Sát Hồng và Cùng Đao đứng phía bên kia, vẻ mặt trở nên căng thẳng, địch ý dâng cao, bày tư thế sẵn sàng chiến đấu.

“Ồ?”.

Mạn Sát Hồng nhíu mày, nhưng không để tâm cho lắm.

Mặc dù thực lực cô ta không bằng trước kia, nhưng đối phó với Tần Linh vẫn dư sức.

Tần Linh lại mặc kệ, giờ đây cô ta căm hận người của Thiên Ma Đạo hơn ai hết, không nghĩ ngợi gì mà tấn công…
Chương 3083: Thay đổi

“Tần Linh, dừng tay”.

Lâm Chính vội chạy đến ngăn Tần Linh lại.

“Anh Lâm, có người của Thiên Ma Đạo”, Tần Linh vội nói.

“Đừng lo, là người của mình”, Lâm Chính cười gượng.

“Thần y Lâm, cậu tìm đâu ra con nhóc tóc vàng này thế? Bản lĩnh không đủ, tính tình này nóng nảy”, Mạn Sát Hồng đùa nói.

“Cô nói ai là con nhóc hả? Cô là con nhóc xấu xa miệng còn hôi sữa đấy. Tôi lớn hơn cô đấy! Cô còn mặt mũi nói tôi là con nhóc tóc vàng à? Tôi thấy cô mới thế đấy”, Tần Linh tức giận nói.

Cô ta vừa dứt lời, không ít người đều che miệng bật cười.

Cùng Đao cũng không nhịn được.

Mạn Sát Hồng sửng sốt.

Xét về ngoại hình, bây giờ cô ta đúng thật là một cô nhóc chưa thành niên, đây là do luyện công bị phản phệ, nhưng Tần Linh lại không biết chuyện này.

Sau khi phản ứng lại, Mạn Sát Hồng đỏ mặt, cũng cảm thấy phiền não.

“Này! Cô… muốn chết hả?”

“Sao nào? Muốn luyện thử không?”, Tần Linh hừ một tiếng, nói.

“Nhìn bộ dạng này có vẻ tôi không dạy dỗ cô thì cô không biết tôi lợi hại thế nào nhỉ?”

Mạn Sát Hồng nói, sau đó lập tức ra tay.

“Dừng dừng dừng, hai vị đừng kích động! Mọi người có chuyện gì cứ từ từ nói chuyện”, Lâm Chính cảm thấy đau đầu.

Hai người không ai chịu thua ai.

Lâm Chính chỉ đành tốn sức giải thích.

Một lúc sau mới khuyên ngăn được hai người này.

Nhưng nhìn vẻ mặt của họ, e là không thể hóa giải được mâu thuẫn này.

Lâm Chính dứt khoát mặc kệ, nhanh chóng gọi Mã Hải sắp xếp xe chuẩn bị về.

“À phải rồi Mã Hãi, sao không thấy Bạch Nan Ly và Thẩm Niên Hoa? Lẽ nào hai người họ còn đang luyện đan ở phòng luyện đan à?”, vừa ngồi lên xe, Lâm Chính như nghĩ đến điều gì bèn hỏi.

“Chủ tịch Lâm, lúc bọn tôi xuất phát đi đón cậu, có người của Thiên Tính Gia đến, họ đã đi đón tiếp rồi”.

“Vậy à?”

Lâm Chính nhíu mày.

Lúc này người của Thiên Tính Gia đến làm gì? Lẽ nào đã xảy ra chuyện gì?

Bây giờ Cửu Trại có thể nói đã tách khỏi Thiên Tính Gia, cũng đã không còn tình cảm gì với thế gia nữa, cho dù Thiên Tính Gia có chuyện gì, Cửu Trại cũng mặc kệ.

Thôi kệ, cứ để họ đi.

“Từ Thiên, lát nữa ông đưa cô Tần Linh đến xem núi quỷ ở Nam Thành, nếu cô ấy thấy hài lòng thì nghĩ cách lấy được núi quỷ này, biết chưa?”, Lâm Chính nói với Từ Thiên đang lái xe.

“Chủ tịch Lâm, đó là núi quỷ đấy, lấy nó làm gì? Khai phá cũng không có ai dám đến”, Từ Thiên ngờ vực nói.

“Ông cứ kệ đi, dẫn cô Tần Linh đi là được”.

“Vâng”.

Chẳng mấy chốc chiếc xe đã đến trước cổng học viện Huyền Y Phái.

Tần Linh cũng không đi vào nghỉ ngơi một chút mà đi đến Nam Thành cùng với Từ Thiên.

Bên tộc Ẩn Ma rất loạn, ai mà biết khi nào thì Thiên Ma Đạo sẽ đánh đến, phải nhanh chóng tìm được một nơi di dời, sau đó di dời mọi người đi.

Chỉ mong điều kiện ở núi quỷ phù hợp với yêu cầu của tộc Ẩn Ma.

Lâm Chính ngẫm nghĩ, sau đó đi về phía cổng học viện.

Thế nhưng vừa quay lại học viện đã nhìn thấy hai bóng người nhanh chân bước đến.

Sau khi nhìn thấy Lâm Chính, hai người đều quỳ xuống, dập đầu với Lâm Chính.

Hai người này chính là Bạch Nan Ly và Thẩm Niên Hoa.

Mặt hai người tràn giụa nước mắt, nghẹn ngào bật khóc.

“Thần y Lâm, xin anh hãy ra tay cứu Thiên Tính Gia”, Bạch Nan Ly đau khổ gào khóc.

Lâm Chính lo lắng, vội đỡ hai người đứng lên nói: “Đứng lên nói chuyện, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Thần y Lâm, Thiên Tính Gia gặp phải biến cố gia tộc, tộc trưởng bị giết, trong tộc đại loạn, trại chủ Đại Trại – Trấn Trầm Hổ muốn dẫn người trong tộc đầu hàng Thánh Sơn. Nếu không tuân theo, tất cả bọn họ sẽ bị giết, bây giờ Thiên Tính Gia đang gặp nguy hiểm, xin thần y Lâm hãy ra tay cứu giúp, nếu không Thiên Tính Gia sẽ không còn tồn tại”.

Hai mắt Thẩm Niên Hoa đỏ ửng, khóc lóc nói.
Chương 3084: Các người muốn tạo phản sao?

“Gì cơ?”

Nghe thế Lâm Chính cũng rất kinh ngạc.

Thiên Tính Gia đột nhiên gặp phải biến cố lớn như vậy, ai mà tin được.

Hơn nữa… có chuyện gì với Thánh Sơn thế?

“Thiên Tính Gia có thù với Thánh Sơn ư?”, Lâm Chính hỏi.

“Không thù không oán”.

“Vậy tại sao Thánh Sơn lại nhúng tay vào?”

“Thần y Lâm, có thể anh không biết, dạo gần đây Long Thiên Tử ở Thánh Sơn muốn xây dựng một võ trường tu luyện cực lớn, quy mô của võ trường này cực cao, toàn bộ được làm bằng linh thạch, thợ thủ công bình thường không thể nào xây dựng được, chỉ có các võ giả có tu vi mới có thể xây dựng nên Thánh Sơn thiếu hụt nhân lực. Vì để có thể nhanh chóng tu sửa võ trường để cho Long Thiên Tử sớm ngày có thể tu luyện trong võ trường, bây giờ Thánh Sơn đang đi khắp nơi để bắt người, hễ là các võ giả xung quanh Thánh Sơn không chạy thoát đều sẽ bị bắt về để xây dựng võ trường, nhưng còn lâu mới đủ nhân lực nên họ đã phái người đến bắt những người bên ngoài Thánh Sơn. Chúng ra tay rất tàn ác với Thiên Tính Gia, bị người Thánh Sơn cưỡng ép bắt đi, chúng tôi phản kháng và đều bị đánh giết. Vốn dĩ gia tộc tộc có thể đối phó được với đám người Thánh sơn này nhưng Trấn Trầm Hổ – trại chủ Đại Trại lại đột nhiên làm phản, dựa vào Thánh Sơn, thế nên Thiên Tính Gia mới gặp nguy hiểm”.

Nói đến đây, Bạch Nan Ly dập đầu xuống đất, đau khổ nói: “Thần y Lâm, cầu xin anh ra tay cứu Thiên Tính Gia, cầu xin anh”.

Thẩm Niên Hoa cũng dập đầu xuống đất, nước mắt giàn giụa.

Mặc dù Cửu Trại đã tách khỏi Thiên Tính Gia nhưng dù sao cũng là nhà của họ, tình cảm khó mà cắt đứt, bây giờ Thiên Tính Gia gặp khó khăn, sao họ có thể khoanh tay đứng nhìn được?

Lâm Chính nhíu chặt mày.

Nói thật anh không muốn khai chiến với Thánh Sơn.

Vì bây giờ kẻ thù của anh đã quá nhiều.

Thiên Ma Đạo, Tử Vực, không có thế lực nào không là thế lực bá chủ cả, chỉ dựa vào thế lực ở Giang Thành của anh, đối phó một thế lực đã miễn cưỡng lắm rồi, đối phó với hai thế lực quả thật hơi gian nan, đứng giữa vách núi nếu không cẩn thận thì sẽ gặp nguy hiểm.

Bây giờ còn đối phó với Thánh Sơn…

Lâm Chính hơi đau đầu.

Nếu Đại Vô Phi Thăng Đan vẫn còn thì tốt quá.

Rầm!

Ngay lúc này một tiếng vang khá lớn vang lên từ phía cổng Học viện Huyền Y Phái.

Sau đó từng trận hỗn loạn và tiếng la hét vang lên.

Lâm Chính sửng sốt, ngước mắt lên nhìn.

Nhìn thấy nhiều người hốt hoảng bỏ chạy, tri hô kêu cứu.

“Xảy ra chuyện rồi”.

Lâm Chính nhíu mày, thấp giọng nói: “Hai người mau đứng dậy đi, đi theo tôi xem thử”.

“Vâng”.

Hai người vội lau nước mắt, vội vàng đi theo.

“Tần Bách Tùng, mau gọi Cung Hỉ Vân qua đây khóa nơi này lại, trước tiên cách ly người đến khám bệnh, đừng để chúng đến gần”.

“Long Thủ, gọi người bảo vệ các bộ phận của bệnh viện, đảm bảo sự an toàn cho người bệnh”.

Lâm Chính vừa hét lên chỉ huy vừa dẫn các cao thủ Dương Hoa đi về phía cổng.

Không lâu sau, đám người ở trước cổng đã giải tán.

Nhưng lại có mấy bóng người cao lớn đứng đó.

Mấy người này ai cũng mặc đồ đen, phong cách ăn mặc khá cổ xưa, khí tức vô cùng nặng nề, cực kỳ đáng sợ.

Đều là cao thủ.

Bên cạnh là những mảnh vỡ, cánh cổng đã bị chúng đập nát.

Sắc mặt Lâm Chính trở nên lạnh băng.

Trông không giống người của Thiên Ma Đạo, cũng không giống người của Tử Vực.

“Các người là ai?”

Lâm Chính bước lên trước, lạnh lùng hỏi.

“Ai là thần y Lâm ở Giang Thành?”

Một người đàn ông để tóc ngắn, khóe mắt có hình xăm trong đó hỏi.

“Là tôi, các người còn chưa trả lời câu hỏi của tôi”, Lâm Chính nói.

“Chúng tôi là người của Long Thiên Tử ở Thánh Sơn. Nghe theo lệnh của Long Thiên Tử, muốn thần y Lâm dẫn tất cả cường giả ở Giang Thành đi theo tôi đến Thánh Sơn, trợ giúp Long Thiên Tử xây dựng võ trường, các người phải lập tức đi theo, không được phản kháng, nghe rõ không?”, người đàn ông kiêu ngạo nói.

“Ồ? Các người đến cả chỗ tôi để bắt người à?”

Lâm Chính nhướng mày, lạnh lùng nói: “Nếu tôi không đi thì sao?”

“Giết thẳng tay không bàn cãi”.

Người đàn ông quát.

Mấy chữ đó tràn đầy sát khí.

Thế nhưng ngay khi hắn vừa dứt lời, xung quanh có rất nhiều bóng người xuất hiện, bao vây lấy mấy cường giả Thánh Sơn.

Sát khí lan tràn ra xung quanh.

Các cường giả Thánh Sơn nhíu mày.

Sắc mặt người đàn ông càng trở nên lạnh lùng.

“Sao thế? Thần y Lâm, các người định tạo phản sao?”
Chương 3085: Chuyện tôi có hứng thú

"Làm phản? Thiên kiêu hạng nhất của các ngươi là hoàng đế sao? Nếu không làm sao có thể dùng hai chữ 'làm phản'?" Lâm Chính mặt không cảm xúc đáp.

"Đừng nói nhảm nữa! Lâm thần y, bọn tôi sẽ không lặp lại lần thứ ba đâu. Nghe này, anh lập tức dẫn người của anh theo chúng tôi đến Thánh Sơn. Nếu anh dám trái lời, thiên kiêu hạng nhất nhất định sẽ tiêu diệt Giang Thành và giết sạch tất cả không chừa một ai!", người đàn ông lạnh lùng nói.

"Tôi cho rằng anh ta vẫn chưa nhận thức được tình huống hiện tại. Mọi người, chúng ta cùng lên đi, hạ đám người này trước!" Cùng Đao quát tháo rồi xông lên.

Một thanh ma đao đầy lệ khí hung hăng bay về phía mấy người Lâm Chính.

Tuy nhiên, trước khi thanh đao kịp tới nơi, anh đã trở tay đánh văng lưỡi đao ra.

Tang!

Một âm thanh đanh gọn vang lên.

Thanh ma đao bị lực chấn động làm gãy, chưởng lực mạnh mẽ đánh vào thân đao.

"Á..."

Cùng Đao liên tục bị đánh cho lùi lại phía sau, khí huyết trong người dâng trào, thiếu chút nữa ngã xuống đất.

"Hừ, một đàn kiến mà dám chống lại Thánh Sơn sao? Không nhìn lại xem mình là ai hả?", người đàn ông hừ lạnh một tiếng.

"Anh! Đồ khốn!"

Cùng Đao tức điên lên, nghiến răng và lao lên lần nữa.

Những người khác không khoanh tay đứng nhìn mà cũng xông vào tấn công.

"Đám người Thánh Sơn thật ngông cuồng, để Nguyên Tinh này dạy dỗ các người một phen!"

"Giết!"

Đám người bắt đầu đánh nhau trước cổng Huyền Y Phái.

Mặc dù người của Thánh Sơn vô cùng mạnh mẽ nhưng mãnh hổ cũng không địch được với đàn sói. Một lúc sau, những người này đã bị khuất phục.

Lâm Chính đứng ở một bên, lạnh lùng nhìn.

"Giỏi! Giỏi! Giỏi! Lâm thần y! Đám các người giỏi lắm, Giang Thành của các người chờ mà tuyệt diệt đi! Người Dương Hoa các người cũng chờ chết đi! Trên trời dưới đất, không ai cứu được đâu! ”, người đàn ông gầm lên, vô cùng tức giận.

"Chưa biết có ai cữu được tôi không, nhưng tôi chắc chắn là không ai cứu được anh!"

Lâm Chính tiến lên một bước, lạnh lùng nhìn chằm chằm những người này nói: "Nếu như các người đã quyết giết tôi, vậy chẳng lẽ tôi nên nhẹ tay với các người sao?"

Người đàn ông nhịp thở như ngưng lại: "Anh muốn làm gì?"

"Đương nhiên là giết người!"

Lâm Chính phất tay, lạnh lùng nói: "Đem đám người này ra ngoại ô xử lý đi. Nhớ đào một cái hố lớn cho bọn họ, nếu không người khác lại nói tôi keo kiệt”.

"Vâng, Lâm thần y!”

Mọi người hô hoán, lập tức trói những người này lại rồi cho lên xe đưa ra ngoại thành xử lý.

Bây giờ những người trong Thánh Sơn cuối cùng cũng cảm thấy sợ hãi.

"Lâm thần y, anh không được làm như vậy! Anh muốn gây chiến với Thánh Sơn chúng tôi sao? Dừng lại! Dừng lại!!"

"Anh. . . Anh không muốn đi cũng không sao, thả chúng tôi đi đi, chúng tôi sẽ giải thích với thiên kiêu hạng nhất! Mau thả chúng tôi đi!"

"Lâm thần y, dừng lại!!"

Đám người hét lên sợ hãi.

Lâm Chính giơ tay.

Mọi người lập tức dừng lại.

"Xem ra các người cũng không muốn chết." Lâm Chính bình tĩnh nói.

"Vâng, đúng vậy...."

"Lâm thần y, vì sao... anh phải làm ầm ĩ như vậy? Nếu không muốn đi, anh cứ nói một câu, chúng tôi lần này tới là muốn thương lượng, cũng không phải ép buộc anh. Nếu như anh không đồng ý, chúng tôi trở về là được rồi...."

Sự kiêu căng và ngạo mạn của người đàn ông trước đó đã biến mất, thay vào đó là sự sợ hãi và run rẩy.

"Tôi đâu phải đứa trẻ ba tuổi. Để các người trở về? Các người quay lại sẽ tố cáo tôi với thiên kiêu hạng nhất, xúi giục anh ta tới Giang Thành tấn công tôi. Nếu đã trở mặt thế này thì sao tôi có thể tha cho các người chứ?" Lâm Chính lắc đầu.

"Lâm thần y, anh. . . anh nhất định phải giết chúng tôi sao?", người nọ run giọng nói.

Anh ta không thể ngờ rằng Lâm thần y của Giang Thành nổi tiếng thế giới này lại tàn nhẫn và quyết đoán như vậy.

Không phải nói thần y thì đều phải từ bi sao?

Quan niệm của bọn họ về thần y hoàn toàn bị đảo lộn.

Muốn tôi không giết các người, kỳ thực không phải là không thể. Các người chỉ cần kể một câu chuyện khiến tôi hứng thú. Nếu lời các người nói có giá trị, nó có thể cứu các người thoát chết”, Lâm Chính thờ ơ đáp.

Mọi người đều sửng sốt.

"Lâm thần y, anh... anh muốn biết cái gì?"

Người đàn ông thận trọng hỏi.

“Đương nhiên là về Thánh Sơn, ví dụ như võ trường này”, Lâm Chính hạ giọng nói.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom