-
Chương 3001-3005
Chương 3001: Tự mình chuốc lấy
Tộc trưởng Thiên Tính Gia nằm dưới đất, toàn thân co giật, nơi ngực máu thịt bầy nhầy, máu phun trào như suối, chỉ còn chút hơi tàn.
“Tộc trưởng!”.
Cuối cùng, một vị nguyên lão hoàn hồn lại, hét lên một tiếng rồi bổ nhào tới.
“Tộc trưởng!”.
“Mau gọi bác sĩ trong tộc tới đây! Mau!”.
“Mau cứu tộc trưởng!”.
“Mau gọi người!”.
Người của Thiên Tính Gia luống cuống tay chân vây quanh tộc trưởng, ai nấy sốt ruột đến mức chảy đầy mồ hôi.
Người hai bên dạt ra.
Bên phía Cửu Trại thương vong nặng nề, người nằm la liệt mặt đất.
Bọn họ thở hổn hển, nhân lúc Thiên Tính Gia còn chưa có thời gian tấn công mà mau chóng điều chỉnh.
“Các người còn nằm nghỉ làm gì?”.
Lúc này, Lâm Chính thở ra một hơi, ánh mắt lộ vẻ dữ tợn: “Cùng tôi xông lên giết người đó, chuyện này sẽ kết thúc!”.
Tim nhóm người Cửu Trại thắt chặt.
Lâm Chính đi về phía trước, không chút do dự, toàn thân toát ra sát ý đáng sợ.
Người của Thiên Tính Gia căng thẳng.
“Cậu… Cậu làm gì vậy?”.
“Thần y Lâm! Tôi cảnh cáo cậu đừng có làm bậy! Nếu không… Nếu không, Thiên Tính Gia chúng tôi dù có dốc hết sức cũng sẽ không tha cho cậu!”.
“Bảo vệ tộc trưởng!”.
“Đừng để tên gian tặc đó đến gần!”.
“Bảo vệ tộc trưởng!”.
Mọi người hét lên, lãnh đạo cấp cao của Thiên Tính Gia xông tới xếp thành một hàng trước Lâm Chính, ai nấy đều rút đao kiếm ra, căng thẳng nhìn anh.
“Các người ngăn được tôi sao?”.
Lâm Chính lạnh lùng nói, nhét đan dược vào miệng, sau đó lại tấn công.
“Không ngăn được cũng phải ngăn! Thần y Lâm, cùng lắm Thiên Tính Gia chết chung với cậu!”.
Đám đông gào lên, đã coi thường cái chết.
Có thể đánh bại tộc trưởng Thiên Tính Gia, thực lực của Lâm Chính là không thể nghi ngờ.
Nếu anh dẫn dắt người của Cửu Trại tấn công, Thiên Tính Gia chắc chắn sẽ tổn thất nghiêm trọng, hậu quả không thể tưởng tượng.
Giờ phút này, người của Thiên Tính Gia như đứng trước kẻ địch mạnh.
“Cậu Lâm, hãy dừng tay!”.
Đúng lúc đó, một giọng nói già nua vang lên một cách to rõ.
Mọi người ngạc nhiên, ai cũng ngước mắt nhìn.
Một bóng người oai phong không biết đã đáp xuống tảng đá bên cạnh từ lúc nào.
Đó là một ông cụ ăn mặc lôi thôi lếch thếch, mặt mày xanh xao, đầu tóc và râu rối bời.
Ông cụ trông giống như ăn mày, nhưng hai mắt lại rất sáng.
Ông ta nhìn Lâm Chính, chắp hờ tay, lên tiếng: “Cậu Lâm, mong cậu hãy bớt giận. Chuyện này là do người của Thiên Tính Gia không hiểu lễ nghi mạo phạm đến cậu, hi vọng cậu có thể cho chúng tôi cơ hội, tha thứ cho hậu bối không hiểu chuyện!”.
“Ông tổ? Đó là ông tổ sao?”.
“Ông tổ về rồi!”.
“Trời ạ, không phải ông tổ đã mất tích hơn ba mươi năm rồi sao? Sao bây giờ lại xuất hiện ở đây?”.
Người của Thiên Tính Gia vô cùng kinh ngạc, đồng loạt mở to mắt, sau đó quỳ xuống, đồng loạt hô to theo các nguyên lão.
“Bái kiến ông tổ!”.
“Ông tổ! Thiên Tính Gia đang gặp kiếp nạn lớn nhất trong một trăm năm trở lại đây, mong ông tổ hãy nhanh chóng ra tay diệt trừ tai họa, trả lại yên bình cho Thiên Tính Gia!”.
Trại chủ Cửu Trại béo ục ịch quỳ xuống gào khóc.
“Im miệng!”.
Ông cụ tức giận hét lên.
Trại chủ Cửu Trại run rẩy, không tin nổi nhìn ông cụ.
“Các người nghĩ tôi biến mất mấy chục năm nay là đi vui chơi ở bên ngoài sao? Các người sai rồi, tôi luôn ở trong Thiên Tính Gia! Tôi luôn theo dõi nhất cử nhất động của các người, luôn nhìn các người trở nên hống hách từng ngày, trở nên ngông cuồng mỗi ngày, trở nên đắc ý quên mình mỗi ngày! Các người nghĩ Thiên Tính Gia là vô địch sao? Có thể xem thường bất cứ ai trên thế gian này rồi sao? Hừ, Thiên Tính Gia là cái gì ở giữa đất trời rộng lớn này! Các người có ngày hôm nay đơn thuần là tự mình chuốc lấy!”, ông cụ chửi lớn.
Mọi người há hốc miệng, á khẩu không nói nên lời.
Chương 3002: Cách giải quyết
Người của Thiên Tính Gia ai nấy nhìn ông lão với vẻ mặt khó coi, mãi không nói lời nào.
“Tôi đã đoán trước sẽ có ngày hôm nay, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy! Chuyện này các người không cần phải nói nhiều, tôi sẽ không ra mặt giúp các người, hôm nay xem như cho các người một bài học!”, ông cụ nói.
Mọi người nghe vậy chỉ đành nén giận, ai nấy nghiến răng nghiến lợi, siết chặt nắm đấm.
Nhưng ông cụ lại phớt lờ bọn họ, quay người chắp tay nói: “Cậu Lâm, chuyện này có thể dừng ở đây không? Tôi sẽ cho cậu một lời giải thích thỏa mãn, mong cậu buông tha cho bọn họ”.
Ông cụ đã nói đến mức này, Lâm Chính cũng không nhiều lời, gật đầu đáp: “Vậy thì tôi sẽ xem xem ông định giải thích với tôi thế nào”.
Ông cụ quay người, nhìn tộc trưởng đang được các bác sĩ trong tộc chữa trị, trầm giọng nói: “Hoa Văn Tùng! Thân là tộc trưởng nhưng thường xuyên bỏ túi riêng, hành sự theo cảm tính, bất công cho các trại trong gia tộc, không làm tròn bổn phận một cách nghiêm trọng! Tôi tuyên bố từ hôm nay trở đi, Hoa Văn Tùng không còn là tộc trưởng của Thiên Tính Gia nữa, còn tộc trưởng mới sẽ do ai kế thừa, tôi và mọi người sẽ chọn lại!”.
“Cái gì?”.
Mọi người xôn xao.
“Các người có ý kiến gì sao?”, ông cụ nghiêm túc hỏi.
Vẻ mặt mỗi người mỗi khác, nhưng không ai dám phản bác.
“Không có”.
“Mọi chuyện nghe theo mệnh lệnh của ông tổ”.
Vài nguyên lão bất đắc dĩ đành đồng ý.
“Được”.
Ông lão gật đầu, nhìn sang Tam Trại.
“Từ hôm nay trở đi, chuyện của vườn thuốc sẽ do Nhị Trại và Tam Trại cùng nhau hoàn thành. Tất cả người của Tam Trại tham dự vào chuyện này sẽ sám hối một tháng, người chủ yếu gây chuyện là hai anh em Lam Xung sẽ bị nhốt vào nhà lao ba ngày. Công Thâu Kỳ Lân chữa trị xong thì sẽ nhốt vào nhà lao một tháng! Sám hối một năm!”, ông cụ nói.
“Hả?”.
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Người của Tam Trại và Nhị Trại đều sốt sắng, vội vàng tiến tới hỏi.
“Ông tổ, vì sao lại vậy?”.
“Sao lại xử phạt Công Thâu Kỳ Lân nặng như vậy?”.
“Ông tổ, như vậy thì quá khắt khe!”.
Mọi người đều cầu xin giúp.
Nhưng ông cụ mặc kệ, dẹp yên nghị luận của mọi người, kiên trì với quyết sách của mình.
Mọi người đều tràn trề thất vọng.
Nhưng Lâm Chính lại nhìn ra được ý đồ của ông cụ.
Suy cho cùng Công Thâu Kỳ Lân cũng là hạt giống của Thiên Tính Gia, xử nghiêm với hắn cũng là hi vọng hắn có thể nhớ kỹ bài học lần này, rèn luyện tâm tính của hắn. Xem ra ông cụ này định dốc lòng bồi dưỡng Công Thâu Kỳ Lân.
“Còn Cửu Trại!”.
Ánh mắt ông lão lạnh đi, nhìn về phía gã béo kia.
Trại chủ Cửu Trại run rẩy, vội vàng cúi gầm mặt, lắp bắp: “Ông tổ, tôi… tôi làm mọi thứ đều là vì Cửu Trại!”.
“Vì Cửu Trại? Cửu Trại rơi vào tình trạng ngày hôm nay đều vì trại chủ cậu vô dụng! Cậu đừng làm trại chủ nữa, chọn ra một người tài cán ở trong Cửu Trại để người đó làm, còn cậu bị phạt năm mươi gậy, sám hối một năm!”, ông lão nghiêm giọng quát.
“Hả? Năm… Năm mươi gậy? Thế có khác nào giết chết tôi chứ?”.
Trại chủ Cửu Trại kinh hãi, sắc mặt trắng bệch.
“Lôi xuống!”, ông cụ hét lên.
“Vâng”.
Hai người của Thiên Tính Gia đi tới, đưa trại chủ Cửu Trại đi.
“Ông tổ, đừng mà! Đừng mà!”.
Trại chủ Cửu Trại gào lên như lợn bị chọc tiết, điên cuồng giãy giụa.
Không lâu sau, người đã bị kéo sang một bên đánh đòn.
“Á… Á… Á…”.
Gậy đánh xuống, ngay sau đó tiếng kêu thảm thiết của trại chủ Cửu Trại vang vọng tứ phía.
Chương 3003: Vườn thuốc quy thuộc
Đợi năm mươi gậy qua đi, trại chủ Cửu Trại đã trầy da tróc vẩy, ngất đi.
“Cậu Lâm, xử lý như vậy cậu có hài lòng không?”, ông cụ nhìn Lâm Chính, lên tiếng hỏi.
Trước mặt mọi người bãi nhiệm tộc trưởng, phạt gậy trại chủ, ngay cả thiên tài trong tộc cũng bị trừng phạt.
Đổi lại là người khác chắc chắn sẽ bỏ qua, nhưng Lâm Chính lại lắc đầu: “Chỉ như vậy? Cứ như trò trẻ con”.
“Cậu nói gì?”.
“Vậy mà còn chưa đủ? Đừng có được nước lấn tới!”.
“Rốt cuộc cậu muốn thế nào?”.
Người của Thiên Tính Gia tức giận quát lên, nghiến răng nghiến lợi.
Ông cụ cũng cảm thấy bất ngờ, nghi hoặc hỏi: “Cậu Lâm, làm vậy cũng không được? Chẳng lẽ cậu muốn tôi giết vài người trong tộc mới có thể bỏ qua?”.
“Có gì không thể? Thiên Tính Gia các người định giết tôi, kết quả lúc tôi định đại khai sát giới thì ông lại đứng ra ngăn cản! Thế nào? Chỉ có các người được giết tôi, không cho tôi giết các người sao?”, Lâm Chính tức giận nói.
“Chuyện đó…”.
“Còn nữa, ông cụ, ông đã biết mọi chuyện ở đây, vì sao không ra mặt trước khi chuyện này xảy ra, cứ phải đến khi sự việc không thể vãn hồi mới đứng ra? Nói cho cùng, ông cũng chỉ thiên vị người mình thôi. Nếu tôi không phải đối thủ của Thiên Tính Gia, chỉ sợ tôi có bị giết chết, ông cũng sẽ không ra mặt đúng không?”, Lâm Chính lạnh lùng nói.
Khuôn mặt ông cụ cứng đờ, chốc lát sau lại thở dài một tiếng: “Cậu Lâm quả nhiên nhìn thấu mọi thứ, quan sát tường tận, tôi khâm phục… Nói đến cũng hổ thẹn, những gì cậu Lâm nói đều là sự thật, chuyện này là tôi không hiểu lòng người, hổ thẹn, hổ thẹn…”.
Lâm Chính lặng lẽ nhìn ông ta, không đáp lời.
Ông cụ nói thẳng: “Cậu Lâm, chuyện đã đến nước này, tôi cũng không có gì để nói. Tôi chỉ nói hai câu, mong thần y Lâm cân nhắc”.
“Ông nói đi”.
“Câu thứ nhất, nếu thần y Lâm khó mà bớt giận, cố chấp muốn giết người thì người đang ở đây, cậu cứ việc ra tay, tôi sẽ không truy cứu trách nhiệm của cậu, cũng sẽ không cho người của Thiên Tính Gia đánh lại!”.
“Ông tổ…”.
Mọi người sốt ruột.
Ông cụ giơ tay lên: “Các người không cần phải nhiều lời, tôi nói rồi, hôm nay coi như là bài học cho các người. Dùng máu để dạy, các người sẽ nhớ sâu sắc hơn!”.
Các cao thủ ở Thiên Tính Gia không cam tâm, siết chặt nắm đấm.
“Câu thứ hai là hi vọng thần y Lâm có thể giơ cao đánh khẽ, tha cho những người trong tộc tôi, nếu thần y Lâm bằng lòng dừng trận chiến này và giải quyết chuyện này bằng cách hòa bình, tôi sẵn sàng đại diện cho Thiên Tính Gia dâng tặng bất cứ thứ gì mà thần y Lâm cần, không biết ý thần y Lâm thế nào?”.
Nghe ông ta nói vậy, Lâm Chính lập tức dao động.
Anh trầm ngâm trong chốc lát, thản nhiên nói: “Ông cũng mạnh miệng thật, bất cứ thứ gì mà tôi cần? Hừ, vậy tôi muốn vườn thuốc của các người, ông cũng bằng lòng cho tôi?”.
“Cho cậu!”.
Ông cụ đáp gần như không chút do dự.
Lâm Chính ngạc nhiên, sau đó mừng thầm trong lòng.
Tất cả người của Thiên Tính Gia há hốc miệng…
“Ông tổ, vườn thuốc là căn cơ của Thiên Tính Gia… sao… sao có thể nhường cho người này? Xin ông tổ hãy cân nhắc lại!”, một trại chủ quỳ xuống, hai mắt ngân ngấn nước, sốt ruột hét lên.
“Đúng vậy, ông tổ, Thiên Tính Gia chúng ta không còn vườn thuốc, việc tu luyện của người trong tộc phải làm sao? Sức khỏe của người trong tộc phải làm sao? Mong ông tổ cân nhắc!”, lại một nguyên lão lên tiếng.
“Xin ông tổ cân nhắc!”.
Tất cả người của Thiên Tính Gia quỳ xuống, đồng loạt dập đầu.
“Các người không muốn nhường vườn thuốc ra? Vậy thì hãy giao kẻ gây họa này cho thần y Lâm xử lý!”, ông cụ lạnh lùng nói.
“Ông tổ, chúng ta chưa chắc đã không đấu lại được hắn! Cần gì phải sợ?”, có người không cam tâm nói.
“Đấu lại thì đã sao? Các người nghĩ rằng đấu lại thì không có người đổ máu, không có người hi sinh? Các người còn định hành động theo cảm tính như thế này, vẫn còn lỗ mãng ngu dốt như vậy? Nếu vậy thì tôi cho các người biết, ngày diệt vong của Thiên Tính Gia không xa đâu!”, ông cụ tức giận quát lên.
Mọi người há hốc miệng, không biết trả lời thế nào.
Ông cụ quay sang nói: “Cậu Lâm, vườn thuốc thuộc về cậu, từ hôm nay trở đi, mọi dược liệu của vườn thuốc này sẽ do cậu định đoạt!”.
Chương 3004: Dọn đi
Sự cố chấp của ông cụ khiến tất cả người của Thiên Tính Gia đều không thể lý giải.
Ngay cả người của Cửu Trại cũng cảm thấy hơi quá.
Nhưng ông cụ có địa vị phi phàm ở Thiên Tính Gia, chỉ một câu nói là có thể bãi nhiệm tộc trưởng, ai dám không phục?
“Ông đã có thành ý, nếu tôi không nể mặt thì thật chẳng ra gì, chuyện này… dừng ở đây!”, Lâm Chính nói.
“Vườn thuốc ba tháng có thể hái một lần, thần y Lâm có thể tùy ý đến vườn thuốc kiểm kê. Cậu là người hiểu biết về thuốc, biết loại thuốc nào lúc nào có thể hái. Đợi hái xong, tôi sẽ cho người chuyển thuốc đến Giang Thành, để thần y Lâm đích thân kiểm tra. Nhưng tôi hi vọng thần y Lâm nhận được thuốc rồi mỗi tháng có thể tặng một ít thuốc thường ngày cần thiết cho Thiên Tính Gia chúng tôi, để đảm bảo sức khỏe cho Thiên Tính Gia chúng tôi, không biết có được không?”, ông cụ khom lưng nói.
Thái độ vẫn chân thành.
Lâm Chính hiểu rõ mục đích của ông cụ.
Anh im lặng trong chốc lát, khẽ gật đầu: “Được!”.
Ông cụ lập tức thở phào nhẹ nhõm.
“Xảy ra chuyện này ai cũng không muốn, chuyện đã được giải quyết trong hòa bình. Bây giờ nên nhanh chóng xử lý cho người bị thương”, ông cụ nói.
Lâm Chính lấy một túi thuốc bột trong túi ra đưa cho ông cụ.
“Nấu Kim Ngân Hoa, Nam Vĩ Thảo, rải thuốc này vào nấu nửa tiếng, sau đó mỗi người dùng một ít có thể hỗ trợ chữa trị vết thương ngoài da của bọn họ. Người bị thương nặng thì phải xử lý nội thương trước, sau đó dùng thuốc này, chắc chắn có thể khỏi bệnh”, Lâm Chính nói.
“Được, được, cảm ơn thần y Lâm. Người đâu, mau đi nấu thuốc!”, ông cụ lộ vẻ vui mừng, lập tức quay đầu nói.
Một người của Thiên Tính Gia lập tức chạy tới, cung kính nhận lấy thuốc, sau đó quay người rời đi.
“Người của Cửu Trại nên xử lý thế nào?”, Lâm Chính liếc sang những người của Cửu Trại thương tích đầy mình, lên tiếng hỏi.
Người của Cửu Trại đưa mắt nhìn nhau, tất cả đều không biết nên làm gì.
“Chuyện đã đến nước này, e là Cửu Trại sẽ khó đứng vững ở Thiên Tính Gia”.
Bà cụ Bạch tiến tới nhìn ông cụ, khom lưng: “Ông tổ, tôi đã quyết định Cửu Trại sẽ dời trại, rời khỏi Thiên Tính Gia”.
Nghe thấy lời này, tất cả đều ồ lên.
Mặc dù bà cụ Bạch vẫn bề ngoài tuổi già sức yếu, nhưng thực ra bà ấy còn nhỏ hơn ông cụ năm mươi mấy tuổi.
Mọi người nhìn nhau, vô cùng ngạc nhiên.
“Tôi đã ra mặt, chuyện cũng đã giải quyết, Cửu Trại hoàn toàn có thể tiếp tục ở lại Thiên Tính Gia, sao lại rời đi?”, ông cụ nhíu mày, lên tiếng hỏi.
“Nhưng người khác không phục”, bà cụ Bạch cười khổ.
Ánh mắt ông cụ dao động, không lên tiếng.
Đúng vậy, người khác không phục.
Cách giải quyết của ông ta là phủ quyết tất cả miễn cưỡng mà làm, thực ra rất nhiều người của Thiên Tính Gia không hài lòng với kết quả này.
“Vậy con định làm thế nào?”, ông cụ hỏi.
Bà cụ Bạch quay sang nhìn Lâm Chính: “Không biết thần y Lâm có đồng ý thu nhận Cửu Trại chúng tôi hay không? Dược liệu vận chuyển từ vườn thuốc Thiên Tính Gia đến, Cửu Trại có thể giúp cậu nhận và kiểm tra. Tuy rằng Cửu Trại chúng tôi không phụ trách việc nuôi trồng vườn thuốc, nhưng cũng có hiểu biết về dược liệu trong vườn thuốc, chúng tôi có thể bảo đảm dược liệu không có gì phải lo”.
“Nếu Cửu Trại sẵn lòng, tôi có thể cung cấp chỗ ở cho người của Cửu Trại, bảo đảm mọi người không phải lo lắng về cái ăn cái mặc”, Lâm Chính cười đáp, trong lòng lại cực kỳ vui mừng.
Người của Cửu Trại là một lực chiến không tồi, huống hồ có bọn họ thì chuyện vườn thuốc chắc chắn không có vấn đề gì.
Nếu có thể hoàn toàn nắm giữ vườn thuốc, nhờ vào dược liệu kỳ lạ mà quý hiếm trong vườn thuốc, Lâm Chính đã có thể luyện chế Đại Vô Phi Thăng Đan, thậm chí còn có thể dùng vài vị thuốc hiếm có nâng cao dược hiệu của nó.
Nếu vậy thì khi đối phó với Tử Vực và Thiên Ma Đạo sẽ có nhiều phần thắng hơn.
Được sự cho phép của Lâm Chính, bà cụ Bạch lập tức cúi người lần nữa.
“Xem ra không giữ được các người rồi”.
Ông cụ thở dài, lắc đầu nói: “Nếu đã như vậy, tôi sẽ cho phép Cửu Trại dọn đi, nhưng chi phí mọi người dọn tới Giang Thành cũng không nên để thần y Lâm chịu hết. Thiên Tính Gia chúng ta không thiếu tiền, lát nữa hãy nói trại chủ Tứ Trại phân phát tiền cho mọi người, nhổ trại dọn đi đi”.
“Cảm ơn ông tổ!”, bà cụ Bạch lại cúi người.
“Nghe đây, mọi người dời Cửu Trại đi chứ không phải thoát ly Thiên Tính Gia. Nếu mọi người muốn quay về thì có thể về bất cứ lúc nào, cánh cửa của Thiên Tính Gia sẽ luôn mở rộng cho các cô cậu”, ông cụ lại bổ sung.
Nghe vậy, người của Cửu Trại đều ngẩng đầu lên, vừa rồi còn có chút quyến luyến và buồn bã nay lập tức tiêu tan.
“Cảm ơn ông tổ!”.
Người của Cửu Trại kích động hô lên.
“Quyết định như vậy, mọi người ở đây chuẩn bị đi, khi nào thu dọn xong hãy đến Giang Thành tìm Mã Hải của công ty Dương Hoa, ông ấy sẽ thu xếp cho mọi người”.
Lâm Chính nói, sau đó quay sang Bạch Nan Ly và Thẩm Niên Hoa: “Chuyện đã được giải quyết, chúng ta đi trước, về Giang Thành thôi”.
“Vâng, thần y Lâm!”.
Hai người chắp tay, cung kính đáp.
Lúc này, hai người họ khâm phục thần y Lâm ở Giang Thành này từ tận đáy lòng.
Chương 3005: Thái độ của ông lão
Sau khi Lâm Chính đưa Thẩm Niên Hoa và Bạch Nan Ly đi, Cửu Trại liền bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời đi.
Ông lão giải tán hết các tộc nhân đang có mặt.
Nhưng mấy trại chủ và nguyên lão vẫn không cam lòng chịu đi.
"Ông tổ, tại sao ông lại thỏa hiệp với thần y Lâm?", trại chủ Nhị Trại kiềm chế lửa giận, cắn răng hỏi.
Công Thâu Kỳ Lân là người của Nhị Trại, cũng là niềm kiêu ngạo của Nhị Trại, nhưng bây giờ đã bị thần y Lâm đánh cho hôn mê bất tỉnh, vô cùng thê thảm, chưa kể tộc trưởng bị thương nặng, sao bọn họ có thể nuốt trôi cục tức này? Bây giờ bọn họ chỉ muốn phanh thây Lâm Chính ra làm mấy mảnh.
"Tầm nhìn hạn hẹp, ngu ngốc!", ông lão trừng mắt nhìn mấy người bọn họ: "Tôi đã chứng kiến các cậu từ bé đến lớn, tại sao đứa nào cũng ngu ngốc như vậy chứ?".
Ai nấy sửng sốt.
"Chúng tôi không hiểu ý của ông tổ, xin ông tổ hãy chỉ dạy", trại chủ Đại Trại ôm quyền, dè dặt hỏi.
"Các cậu thấy thực lực của thần y Lâm thế nào?", ông lão lạnh lùng hừ mũi hỏi.
"Đương nhiên là phi phàm trác tuyệt rồi", có người đáp.
"Có thể đánh bại cả tộc trưởng thì thực lực của người này chúng tôi không thể bì được", trại chủ Đại Trại trầm tư một lát rồi đáp.
"Đúng vậy, nhưng các cậu không thấy cậu ta mới bao nhiêu tuổi sao?", ông lão lập tức nói.
Ông ta vừa dứt lời, mọi người liền đưa mắt nhìn nhau, miệng há ra, hoàn toàn á khẩu.
Đúng vậy, thần y Lâm mới bao nhiêu tuổi chứ?
Mọi người chỉ để ý đến thân phận của anh, để ý đến y thuật đáng kinh ngạc của anh, mà hoàn toàn quên mất tuổi tác của anh hiện giờ.
"Tôi thấy cậu ta còn trẻ hơn Kỳ Lân, còn nhỏ tuổi mà đã có thủ đoạn như vậy, lập nên cả cơ nghiệp như Giang Thành. Các cậu nghĩ xem người này có thể đắc tội được sao? Đây là yêu nghiệt cái thế!".
Mọi người rùng mình.
"Nhưng ông tổ... Ông tổ muốn giết cậu ta thì chắc chắn không khó, chúng tôi cũng sẽ ra tay! Cậu ta chỉ có một mình, sợ gì không giết được?", trại chủ Nhị Trại há miệng nói.
"Ngu xuẩn! Ngu xuẩn! Ngu xuẩn!".
Ông lão tức giận đánh vào đầu trại chủ Nhị Trại ba cái rất mạnh.
Vẻ mặt trại chủ Nhị Trại đầy ấm ức, nhưng không dám phản bác, liền cúi đầu xuống.
"Cậu tưởng thần y Lâm kia là đồ ngốc sao? Nếu chúng ta có thể giết được thần y Lâm thì cậu ta còn ở lại đây sao? Cậu ta sẽ chạy từ lâu rồi! Sở dĩ cậu ta dám ở lại đây ra mặt vì Nan Ly và Niên Hoa là do cậu ta không hề sợ chúng ta. Tôi nói thật cho các cậu biết, nếu thực sự đánh nhau, không cần các cậu ra tay tôi cũng giết được thần y Lâm! Nhưng điều kiện là thần y Lâm không thể thoát được! Nếu cậu ta muốn rời khỏi đây, cho dù thế gia Thiên Tính chúng ta đồng thời ra tay thì cũng không thể giữ được cậu ta, hiểu không?", ông lão gầm lên.
Mọi người đều run rẩy, không dám ho he gì.
"Thiên tài yêu nghiệt như vậy, nếu không giết được cậu ta, cho cậu ta thêm mấy năm, đến lúc thế gia Thiên Tính không ai địch nổi thì chúng ta lấy gì để chống lại? Nếu cậu ta dẫn người ở Giang Thành đánh tới, thì lúc đó sẽ là ngày tàn của Thiên Tính Gia, hiểu không? Lũ ngu xuẩn này!", ông lão mắng.
Mọi người đều cúi đầu xuống.
"Ông tổ, chúng tôi biết sai rồi ạ".
"Hừ", ông lão lạnh lùng nhìn bọn họ, nói: "Ngược lại, kết giao với thần y Lâm đối với thế gia Thiên Tính chỉ có lợi mà không có hại. Các tộc y của thế gia Thiên Tính không thể bì với y thuật của thần y Lâm, nếu có thuốc của cậu ta giúp sức, thì các tộc nhân của thế gia Thiên Tính sẽ được hưởng phúc. Hơn nữa, tôi thấy giới võ đạo Long Quốc mấy năm nay không được yên bình, ngay cả các Cao Võ cũng ra mặt. Nếu không lôi kéo sự trợ giúp từ bên ngoài, thì phải ứng phó với kẻ địch kiểu gì?".
"Cao Võ?".
Những người xung quanh đều giật nảy mình.
"Tôi cũng nằm trong cảnh giới Cao Võ, sở dĩ bao năm nay ẩn náu không ra mặt chính là vì không muốn thu hút sự chú ý của những Cao Võ kia, nếu không sẽ mang lại tai họa cho gia tộc... Bây giờ thế gia Thiên Tính do các cậu đứng đầu, các cậu dẫn dắt gia tộc thì không được có tầm nhìn hạn hẹp như vậy, không được để lợi ích hoặc thù hằn che mờ mắt. Hãy nhớ, không mong gia tộc phồn vinh thịnh vượng, chỉ mong gia tộc có thể tồn tại lâu dài, rõ chưa?".
"Chúng tôi xin khắc ghi ạ!".
Mọi người vội vàng quỳ xuống đất, dập đầu kêu lên.
"Tất cả đứng lên đi... Có lẽ trong một ngày không xa, thế gia Thiên Tính chúng ta còn phải đi cầu xin sự giúp đỡ của thần y Lâm, tôi chỉ mong... ngày đó đừng đến!".
Ông lão nhìn về phía chân trời, ánh mắt đầy lo âu.
Tộc trưởng Thiên Tính Gia nằm dưới đất, toàn thân co giật, nơi ngực máu thịt bầy nhầy, máu phun trào như suối, chỉ còn chút hơi tàn.
“Tộc trưởng!”.
Cuối cùng, một vị nguyên lão hoàn hồn lại, hét lên một tiếng rồi bổ nhào tới.
“Tộc trưởng!”.
“Mau gọi bác sĩ trong tộc tới đây! Mau!”.
“Mau cứu tộc trưởng!”.
“Mau gọi người!”.
Người của Thiên Tính Gia luống cuống tay chân vây quanh tộc trưởng, ai nấy sốt ruột đến mức chảy đầy mồ hôi.
Người hai bên dạt ra.
Bên phía Cửu Trại thương vong nặng nề, người nằm la liệt mặt đất.
Bọn họ thở hổn hển, nhân lúc Thiên Tính Gia còn chưa có thời gian tấn công mà mau chóng điều chỉnh.
“Các người còn nằm nghỉ làm gì?”.
Lúc này, Lâm Chính thở ra một hơi, ánh mắt lộ vẻ dữ tợn: “Cùng tôi xông lên giết người đó, chuyện này sẽ kết thúc!”.
Tim nhóm người Cửu Trại thắt chặt.
Lâm Chính đi về phía trước, không chút do dự, toàn thân toát ra sát ý đáng sợ.
Người của Thiên Tính Gia căng thẳng.
“Cậu… Cậu làm gì vậy?”.
“Thần y Lâm! Tôi cảnh cáo cậu đừng có làm bậy! Nếu không… Nếu không, Thiên Tính Gia chúng tôi dù có dốc hết sức cũng sẽ không tha cho cậu!”.
“Bảo vệ tộc trưởng!”.
“Đừng để tên gian tặc đó đến gần!”.
“Bảo vệ tộc trưởng!”.
Mọi người hét lên, lãnh đạo cấp cao của Thiên Tính Gia xông tới xếp thành một hàng trước Lâm Chính, ai nấy đều rút đao kiếm ra, căng thẳng nhìn anh.
“Các người ngăn được tôi sao?”.
Lâm Chính lạnh lùng nói, nhét đan dược vào miệng, sau đó lại tấn công.
“Không ngăn được cũng phải ngăn! Thần y Lâm, cùng lắm Thiên Tính Gia chết chung với cậu!”.
Đám đông gào lên, đã coi thường cái chết.
Có thể đánh bại tộc trưởng Thiên Tính Gia, thực lực của Lâm Chính là không thể nghi ngờ.
Nếu anh dẫn dắt người của Cửu Trại tấn công, Thiên Tính Gia chắc chắn sẽ tổn thất nghiêm trọng, hậu quả không thể tưởng tượng.
Giờ phút này, người của Thiên Tính Gia như đứng trước kẻ địch mạnh.
“Cậu Lâm, hãy dừng tay!”.
Đúng lúc đó, một giọng nói già nua vang lên một cách to rõ.
Mọi người ngạc nhiên, ai cũng ngước mắt nhìn.
Một bóng người oai phong không biết đã đáp xuống tảng đá bên cạnh từ lúc nào.
Đó là một ông cụ ăn mặc lôi thôi lếch thếch, mặt mày xanh xao, đầu tóc và râu rối bời.
Ông cụ trông giống như ăn mày, nhưng hai mắt lại rất sáng.
Ông ta nhìn Lâm Chính, chắp hờ tay, lên tiếng: “Cậu Lâm, mong cậu hãy bớt giận. Chuyện này là do người của Thiên Tính Gia không hiểu lễ nghi mạo phạm đến cậu, hi vọng cậu có thể cho chúng tôi cơ hội, tha thứ cho hậu bối không hiểu chuyện!”.
“Ông tổ? Đó là ông tổ sao?”.
“Ông tổ về rồi!”.
“Trời ạ, không phải ông tổ đã mất tích hơn ba mươi năm rồi sao? Sao bây giờ lại xuất hiện ở đây?”.
Người của Thiên Tính Gia vô cùng kinh ngạc, đồng loạt mở to mắt, sau đó quỳ xuống, đồng loạt hô to theo các nguyên lão.
“Bái kiến ông tổ!”.
“Ông tổ! Thiên Tính Gia đang gặp kiếp nạn lớn nhất trong một trăm năm trở lại đây, mong ông tổ hãy nhanh chóng ra tay diệt trừ tai họa, trả lại yên bình cho Thiên Tính Gia!”.
Trại chủ Cửu Trại béo ục ịch quỳ xuống gào khóc.
“Im miệng!”.
Ông cụ tức giận hét lên.
Trại chủ Cửu Trại run rẩy, không tin nổi nhìn ông cụ.
“Các người nghĩ tôi biến mất mấy chục năm nay là đi vui chơi ở bên ngoài sao? Các người sai rồi, tôi luôn ở trong Thiên Tính Gia! Tôi luôn theo dõi nhất cử nhất động của các người, luôn nhìn các người trở nên hống hách từng ngày, trở nên ngông cuồng mỗi ngày, trở nên đắc ý quên mình mỗi ngày! Các người nghĩ Thiên Tính Gia là vô địch sao? Có thể xem thường bất cứ ai trên thế gian này rồi sao? Hừ, Thiên Tính Gia là cái gì ở giữa đất trời rộng lớn này! Các người có ngày hôm nay đơn thuần là tự mình chuốc lấy!”, ông cụ chửi lớn.
Mọi người há hốc miệng, á khẩu không nói nên lời.
Chương 3002: Cách giải quyết
Người của Thiên Tính Gia ai nấy nhìn ông lão với vẻ mặt khó coi, mãi không nói lời nào.
“Tôi đã đoán trước sẽ có ngày hôm nay, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy! Chuyện này các người không cần phải nói nhiều, tôi sẽ không ra mặt giúp các người, hôm nay xem như cho các người một bài học!”, ông cụ nói.
Mọi người nghe vậy chỉ đành nén giận, ai nấy nghiến răng nghiến lợi, siết chặt nắm đấm.
Nhưng ông cụ lại phớt lờ bọn họ, quay người chắp tay nói: “Cậu Lâm, chuyện này có thể dừng ở đây không? Tôi sẽ cho cậu một lời giải thích thỏa mãn, mong cậu buông tha cho bọn họ”.
Ông cụ đã nói đến mức này, Lâm Chính cũng không nhiều lời, gật đầu đáp: “Vậy thì tôi sẽ xem xem ông định giải thích với tôi thế nào”.
Ông cụ quay người, nhìn tộc trưởng đang được các bác sĩ trong tộc chữa trị, trầm giọng nói: “Hoa Văn Tùng! Thân là tộc trưởng nhưng thường xuyên bỏ túi riêng, hành sự theo cảm tính, bất công cho các trại trong gia tộc, không làm tròn bổn phận một cách nghiêm trọng! Tôi tuyên bố từ hôm nay trở đi, Hoa Văn Tùng không còn là tộc trưởng của Thiên Tính Gia nữa, còn tộc trưởng mới sẽ do ai kế thừa, tôi và mọi người sẽ chọn lại!”.
“Cái gì?”.
Mọi người xôn xao.
“Các người có ý kiến gì sao?”, ông cụ nghiêm túc hỏi.
Vẻ mặt mỗi người mỗi khác, nhưng không ai dám phản bác.
“Không có”.
“Mọi chuyện nghe theo mệnh lệnh của ông tổ”.
Vài nguyên lão bất đắc dĩ đành đồng ý.
“Được”.
Ông lão gật đầu, nhìn sang Tam Trại.
“Từ hôm nay trở đi, chuyện của vườn thuốc sẽ do Nhị Trại và Tam Trại cùng nhau hoàn thành. Tất cả người của Tam Trại tham dự vào chuyện này sẽ sám hối một tháng, người chủ yếu gây chuyện là hai anh em Lam Xung sẽ bị nhốt vào nhà lao ba ngày. Công Thâu Kỳ Lân chữa trị xong thì sẽ nhốt vào nhà lao một tháng! Sám hối một năm!”, ông cụ nói.
“Hả?”.
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Người của Tam Trại và Nhị Trại đều sốt sắng, vội vàng tiến tới hỏi.
“Ông tổ, vì sao lại vậy?”.
“Sao lại xử phạt Công Thâu Kỳ Lân nặng như vậy?”.
“Ông tổ, như vậy thì quá khắt khe!”.
Mọi người đều cầu xin giúp.
Nhưng ông cụ mặc kệ, dẹp yên nghị luận của mọi người, kiên trì với quyết sách của mình.
Mọi người đều tràn trề thất vọng.
Nhưng Lâm Chính lại nhìn ra được ý đồ của ông cụ.
Suy cho cùng Công Thâu Kỳ Lân cũng là hạt giống của Thiên Tính Gia, xử nghiêm với hắn cũng là hi vọng hắn có thể nhớ kỹ bài học lần này, rèn luyện tâm tính của hắn. Xem ra ông cụ này định dốc lòng bồi dưỡng Công Thâu Kỳ Lân.
“Còn Cửu Trại!”.
Ánh mắt ông lão lạnh đi, nhìn về phía gã béo kia.
Trại chủ Cửu Trại run rẩy, vội vàng cúi gầm mặt, lắp bắp: “Ông tổ, tôi… tôi làm mọi thứ đều là vì Cửu Trại!”.
“Vì Cửu Trại? Cửu Trại rơi vào tình trạng ngày hôm nay đều vì trại chủ cậu vô dụng! Cậu đừng làm trại chủ nữa, chọn ra một người tài cán ở trong Cửu Trại để người đó làm, còn cậu bị phạt năm mươi gậy, sám hối một năm!”, ông lão nghiêm giọng quát.
“Hả? Năm… Năm mươi gậy? Thế có khác nào giết chết tôi chứ?”.
Trại chủ Cửu Trại kinh hãi, sắc mặt trắng bệch.
“Lôi xuống!”, ông cụ hét lên.
“Vâng”.
Hai người của Thiên Tính Gia đi tới, đưa trại chủ Cửu Trại đi.
“Ông tổ, đừng mà! Đừng mà!”.
Trại chủ Cửu Trại gào lên như lợn bị chọc tiết, điên cuồng giãy giụa.
Không lâu sau, người đã bị kéo sang một bên đánh đòn.
“Á… Á… Á…”.
Gậy đánh xuống, ngay sau đó tiếng kêu thảm thiết của trại chủ Cửu Trại vang vọng tứ phía.
Chương 3003: Vườn thuốc quy thuộc
Đợi năm mươi gậy qua đi, trại chủ Cửu Trại đã trầy da tróc vẩy, ngất đi.
“Cậu Lâm, xử lý như vậy cậu có hài lòng không?”, ông cụ nhìn Lâm Chính, lên tiếng hỏi.
Trước mặt mọi người bãi nhiệm tộc trưởng, phạt gậy trại chủ, ngay cả thiên tài trong tộc cũng bị trừng phạt.
Đổi lại là người khác chắc chắn sẽ bỏ qua, nhưng Lâm Chính lại lắc đầu: “Chỉ như vậy? Cứ như trò trẻ con”.
“Cậu nói gì?”.
“Vậy mà còn chưa đủ? Đừng có được nước lấn tới!”.
“Rốt cuộc cậu muốn thế nào?”.
Người của Thiên Tính Gia tức giận quát lên, nghiến răng nghiến lợi.
Ông cụ cũng cảm thấy bất ngờ, nghi hoặc hỏi: “Cậu Lâm, làm vậy cũng không được? Chẳng lẽ cậu muốn tôi giết vài người trong tộc mới có thể bỏ qua?”.
“Có gì không thể? Thiên Tính Gia các người định giết tôi, kết quả lúc tôi định đại khai sát giới thì ông lại đứng ra ngăn cản! Thế nào? Chỉ có các người được giết tôi, không cho tôi giết các người sao?”, Lâm Chính tức giận nói.
“Chuyện đó…”.
“Còn nữa, ông cụ, ông đã biết mọi chuyện ở đây, vì sao không ra mặt trước khi chuyện này xảy ra, cứ phải đến khi sự việc không thể vãn hồi mới đứng ra? Nói cho cùng, ông cũng chỉ thiên vị người mình thôi. Nếu tôi không phải đối thủ của Thiên Tính Gia, chỉ sợ tôi có bị giết chết, ông cũng sẽ không ra mặt đúng không?”, Lâm Chính lạnh lùng nói.
Khuôn mặt ông cụ cứng đờ, chốc lát sau lại thở dài một tiếng: “Cậu Lâm quả nhiên nhìn thấu mọi thứ, quan sát tường tận, tôi khâm phục… Nói đến cũng hổ thẹn, những gì cậu Lâm nói đều là sự thật, chuyện này là tôi không hiểu lòng người, hổ thẹn, hổ thẹn…”.
Lâm Chính lặng lẽ nhìn ông ta, không đáp lời.
Ông cụ nói thẳng: “Cậu Lâm, chuyện đã đến nước này, tôi cũng không có gì để nói. Tôi chỉ nói hai câu, mong thần y Lâm cân nhắc”.
“Ông nói đi”.
“Câu thứ nhất, nếu thần y Lâm khó mà bớt giận, cố chấp muốn giết người thì người đang ở đây, cậu cứ việc ra tay, tôi sẽ không truy cứu trách nhiệm của cậu, cũng sẽ không cho người của Thiên Tính Gia đánh lại!”.
“Ông tổ…”.
Mọi người sốt ruột.
Ông cụ giơ tay lên: “Các người không cần phải nhiều lời, tôi nói rồi, hôm nay coi như là bài học cho các người. Dùng máu để dạy, các người sẽ nhớ sâu sắc hơn!”.
Các cao thủ ở Thiên Tính Gia không cam tâm, siết chặt nắm đấm.
“Câu thứ hai là hi vọng thần y Lâm có thể giơ cao đánh khẽ, tha cho những người trong tộc tôi, nếu thần y Lâm bằng lòng dừng trận chiến này và giải quyết chuyện này bằng cách hòa bình, tôi sẵn sàng đại diện cho Thiên Tính Gia dâng tặng bất cứ thứ gì mà thần y Lâm cần, không biết ý thần y Lâm thế nào?”.
Nghe ông ta nói vậy, Lâm Chính lập tức dao động.
Anh trầm ngâm trong chốc lát, thản nhiên nói: “Ông cũng mạnh miệng thật, bất cứ thứ gì mà tôi cần? Hừ, vậy tôi muốn vườn thuốc của các người, ông cũng bằng lòng cho tôi?”.
“Cho cậu!”.
Ông cụ đáp gần như không chút do dự.
Lâm Chính ngạc nhiên, sau đó mừng thầm trong lòng.
Tất cả người của Thiên Tính Gia há hốc miệng…
“Ông tổ, vườn thuốc là căn cơ của Thiên Tính Gia… sao… sao có thể nhường cho người này? Xin ông tổ hãy cân nhắc lại!”, một trại chủ quỳ xuống, hai mắt ngân ngấn nước, sốt ruột hét lên.
“Đúng vậy, ông tổ, Thiên Tính Gia chúng ta không còn vườn thuốc, việc tu luyện của người trong tộc phải làm sao? Sức khỏe của người trong tộc phải làm sao? Mong ông tổ cân nhắc!”, lại một nguyên lão lên tiếng.
“Xin ông tổ cân nhắc!”.
Tất cả người của Thiên Tính Gia quỳ xuống, đồng loạt dập đầu.
“Các người không muốn nhường vườn thuốc ra? Vậy thì hãy giao kẻ gây họa này cho thần y Lâm xử lý!”, ông cụ lạnh lùng nói.
“Ông tổ, chúng ta chưa chắc đã không đấu lại được hắn! Cần gì phải sợ?”, có người không cam tâm nói.
“Đấu lại thì đã sao? Các người nghĩ rằng đấu lại thì không có người đổ máu, không có người hi sinh? Các người còn định hành động theo cảm tính như thế này, vẫn còn lỗ mãng ngu dốt như vậy? Nếu vậy thì tôi cho các người biết, ngày diệt vong của Thiên Tính Gia không xa đâu!”, ông cụ tức giận quát lên.
Mọi người há hốc miệng, không biết trả lời thế nào.
Ông cụ quay sang nói: “Cậu Lâm, vườn thuốc thuộc về cậu, từ hôm nay trở đi, mọi dược liệu của vườn thuốc này sẽ do cậu định đoạt!”.
Chương 3004: Dọn đi
Sự cố chấp của ông cụ khiến tất cả người của Thiên Tính Gia đều không thể lý giải.
Ngay cả người của Cửu Trại cũng cảm thấy hơi quá.
Nhưng ông cụ có địa vị phi phàm ở Thiên Tính Gia, chỉ một câu nói là có thể bãi nhiệm tộc trưởng, ai dám không phục?
“Ông đã có thành ý, nếu tôi không nể mặt thì thật chẳng ra gì, chuyện này… dừng ở đây!”, Lâm Chính nói.
“Vườn thuốc ba tháng có thể hái một lần, thần y Lâm có thể tùy ý đến vườn thuốc kiểm kê. Cậu là người hiểu biết về thuốc, biết loại thuốc nào lúc nào có thể hái. Đợi hái xong, tôi sẽ cho người chuyển thuốc đến Giang Thành, để thần y Lâm đích thân kiểm tra. Nhưng tôi hi vọng thần y Lâm nhận được thuốc rồi mỗi tháng có thể tặng một ít thuốc thường ngày cần thiết cho Thiên Tính Gia chúng tôi, để đảm bảo sức khỏe cho Thiên Tính Gia chúng tôi, không biết có được không?”, ông cụ khom lưng nói.
Thái độ vẫn chân thành.
Lâm Chính hiểu rõ mục đích của ông cụ.
Anh im lặng trong chốc lát, khẽ gật đầu: “Được!”.
Ông cụ lập tức thở phào nhẹ nhõm.
“Xảy ra chuyện này ai cũng không muốn, chuyện đã được giải quyết trong hòa bình. Bây giờ nên nhanh chóng xử lý cho người bị thương”, ông cụ nói.
Lâm Chính lấy một túi thuốc bột trong túi ra đưa cho ông cụ.
“Nấu Kim Ngân Hoa, Nam Vĩ Thảo, rải thuốc này vào nấu nửa tiếng, sau đó mỗi người dùng một ít có thể hỗ trợ chữa trị vết thương ngoài da của bọn họ. Người bị thương nặng thì phải xử lý nội thương trước, sau đó dùng thuốc này, chắc chắn có thể khỏi bệnh”, Lâm Chính nói.
“Được, được, cảm ơn thần y Lâm. Người đâu, mau đi nấu thuốc!”, ông cụ lộ vẻ vui mừng, lập tức quay đầu nói.
Một người của Thiên Tính Gia lập tức chạy tới, cung kính nhận lấy thuốc, sau đó quay người rời đi.
“Người của Cửu Trại nên xử lý thế nào?”, Lâm Chính liếc sang những người của Cửu Trại thương tích đầy mình, lên tiếng hỏi.
Người của Cửu Trại đưa mắt nhìn nhau, tất cả đều không biết nên làm gì.
“Chuyện đã đến nước này, e là Cửu Trại sẽ khó đứng vững ở Thiên Tính Gia”.
Bà cụ Bạch tiến tới nhìn ông cụ, khom lưng: “Ông tổ, tôi đã quyết định Cửu Trại sẽ dời trại, rời khỏi Thiên Tính Gia”.
Nghe thấy lời này, tất cả đều ồ lên.
Mặc dù bà cụ Bạch vẫn bề ngoài tuổi già sức yếu, nhưng thực ra bà ấy còn nhỏ hơn ông cụ năm mươi mấy tuổi.
Mọi người nhìn nhau, vô cùng ngạc nhiên.
“Tôi đã ra mặt, chuyện cũng đã giải quyết, Cửu Trại hoàn toàn có thể tiếp tục ở lại Thiên Tính Gia, sao lại rời đi?”, ông cụ nhíu mày, lên tiếng hỏi.
“Nhưng người khác không phục”, bà cụ Bạch cười khổ.
Ánh mắt ông cụ dao động, không lên tiếng.
Đúng vậy, người khác không phục.
Cách giải quyết của ông ta là phủ quyết tất cả miễn cưỡng mà làm, thực ra rất nhiều người của Thiên Tính Gia không hài lòng với kết quả này.
“Vậy con định làm thế nào?”, ông cụ hỏi.
Bà cụ Bạch quay sang nhìn Lâm Chính: “Không biết thần y Lâm có đồng ý thu nhận Cửu Trại chúng tôi hay không? Dược liệu vận chuyển từ vườn thuốc Thiên Tính Gia đến, Cửu Trại có thể giúp cậu nhận và kiểm tra. Tuy rằng Cửu Trại chúng tôi không phụ trách việc nuôi trồng vườn thuốc, nhưng cũng có hiểu biết về dược liệu trong vườn thuốc, chúng tôi có thể bảo đảm dược liệu không có gì phải lo”.
“Nếu Cửu Trại sẵn lòng, tôi có thể cung cấp chỗ ở cho người của Cửu Trại, bảo đảm mọi người không phải lo lắng về cái ăn cái mặc”, Lâm Chính cười đáp, trong lòng lại cực kỳ vui mừng.
Người của Cửu Trại là một lực chiến không tồi, huống hồ có bọn họ thì chuyện vườn thuốc chắc chắn không có vấn đề gì.
Nếu có thể hoàn toàn nắm giữ vườn thuốc, nhờ vào dược liệu kỳ lạ mà quý hiếm trong vườn thuốc, Lâm Chính đã có thể luyện chế Đại Vô Phi Thăng Đan, thậm chí còn có thể dùng vài vị thuốc hiếm có nâng cao dược hiệu của nó.
Nếu vậy thì khi đối phó với Tử Vực và Thiên Ma Đạo sẽ có nhiều phần thắng hơn.
Được sự cho phép của Lâm Chính, bà cụ Bạch lập tức cúi người lần nữa.
“Xem ra không giữ được các người rồi”.
Ông cụ thở dài, lắc đầu nói: “Nếu đã như vậy, tôi sẽ cho phép Cửu Trại dọn đi, nhưng chi phí mọi người dọn tới Giang Thành cũng không nên để thần y Lâm chịu hết. Thiên Tính Gia chúng ta không thiếu tiền, lát nữa hãy nói trại chủ Tứ Trại phân phát tiền cho mọi người, nhổ trại dọn đi đi”.
“Cảm ơn ông tổ!”, bà cụ Bạch lại cúi người.
“Nghe đây, mọi người dời Cửu Trại đi chứ không phải thoát ly Thiên Tính Gia. Nếu mọi người muốn quay về thì có thể về bất cứ lúc nào, cánh cửa của Thiên Tính Gia sẽ luôn mở rộng cho các cô cậu”, ông cụ lại bổ sung.
Nghe vậy, người của Cửu Trại đều ngẩng đầu lên, vừa rồi còn có chút quyến luyến và buồn bã nay lập tức tiêu tan.
“Cảm ơn ông tổ!”.
Người của Cửu Trại kích động hô lên.
“Quyết định như vậy, mọi người ở đây chuẩn bị đi, khi nào thu dọn xong hãy đến Giang Thành tìm Mã Hải của công ty Dương Hoa, ông ấy sẽ thu xếp cho mọi người”.
Lâm Chính nói, sau đó quay sang Bạch Nan Ly và Thẩm Niên Hoa: “Chuyện đã được giải quyết, chúng ta đi trước, về Giang Thành thôi”.
“Vâng, thần y Lâm!”.
Hai người chắp tay, cung kính đáp.
Lúc này, hai người họ khâm phục thần y Lâm ở Giang Thành này từ tận đáy lòng.
Chương 3005: Thái độ của ông lão
Sau khi Lâm Chính đưa Thẩm Niên Hoa và Bạch Nan Ly đi, Cửu Trại liền bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời đi.
Ông lão giải tán hết các tộc nhân đang có mặt.
Nhưng mấy trại chủ và nguyên lão vẫn không cam lòng chịu đi.
"Ông tổ, tại sao ông lại thỏa hiệp với thần y Lâm?", trại chủ Nhị Trại kiềm chế lửa giận, cắn răng hỏi.
Công Thâu Kỳ Lân là người của Nhị Trại, cũng là niềm kiêu ngạo của Nhị Trại, nhưng bây giờ đã bị thần y Lâm đánh cho hôn mê bất tỉnh, vô cùng thê thảm, chưa kể tộc trưởng bị thương nặng, sao bọn họ có thể nuốt trôi cục tức này? Bây giờ bọn họ chỉ muốn phanh thây Lâm Chính ra làm mấy mảnh.
"Tầm nhìn hạn hẹp, ngu ngốc!", ông lão trừng mắt nhìn mấy người bọn họ: "Tôi đã chứng kiến các cậu từ bé đến lớn, tại sao đứa nào cũng ngu ngốc như vậy chứ?".
Ai nấy sửng sốt.
"Chúng tôi không hiểu ý của ông tổ, xin ông tổ hãy chỉ dạy", trại chủ Đại Trại ôm quyền, dè dặt hỏi.
"Các cậu thấy thực lực của thần y Lâm thế nào?", ông lão lạnh lùng hừ mũi hỏi.
"Đương nhiên là phi phàm trác tuyệt rồi", có người đáp.
"Có thể đánh bại cả tộc trưởng thì thực lực của người này chúng tôi không thể bì được", trại chủ Đại Trại trầm tư một lát rồi đáp.
"Đúng vậy, nhưng các cậu không thấy cậu ta mới bao nhiêu tuổi sao?", ông lão lập tức nói.
Ông ta vừa dứt lời, mọi người liền đưa mắt nhìn nhau, miệng há ra, hoàn toàn á khẩu.
Đúng vậy, thần y Lâm mới bao nhiêu tuổi chứ?
Mọi người chỉ để ý đến thân phận của anh, để ý đến y thuật đáng kinh ngạc của anh, mà hoàn toàn quên mất tuổi tác của anh hiện giờ.
"Tôi thấy cậu ta còn trẻ hơn Kỳ Lân, còn nhỏ tuổi mà đã có thủ đoạn như vậy, lập nên cả cơ nghiệp như Giang Thành. Các cậu nghĩ xem người này có thể đắc tội được sao? Đây là yêu nghiệt cái thế!".
Mọi người rùng mình.
"Nhưng ông tổ... Ông tổ muốn giết cậu ta thì chắc chắn không khó, chúng tôi cũng sẽ ra tay! Cậu ta chỉ có một mình, sợ gì không giết được?", trại chủ Nhị Trại há miệng nói.
"Ngu xuẩn! Ngu xuẩn! Ngu xuẩn!".
Ông lão tức giận đánh vào đầu trại chủ Nhị Trại ba cái rất mạnh.
Vẻ mặt trại chủ Nhị Trại đầy ấm ức, nhưng không dám phản bác, liền cúi đầu xuống.
"Cậu tưởng thần y Lâm kia là đồ ngốc sao? Nếu chúng ta có thể giết được thần y Lâm thì cậu ta còn ở lại đây sao? Cậu ta sẽ chạy từ lâu rồi! Sở dĩ cậu ta dám ở lại đây ra mặt vì Nan Ly và Niên Hoa là do cậu ta không hề sợ chúng ta. Tôi nói thật cho các cậu biết, nếu thực sự đánh nhau, không cần các cậu ra tay tôi cũng giết được thần y Lâm! Nhưng điều kiện là thần y Lâm không thể thoát được! Nếu cậu ta muốn rời khỏi đây, cho dù thế gia Thiên Tính chúng ta đồng thời ra tay thì cũng không thể giữ được cậu ta, hiểu không?", ông lão gầm lên.
Mọi người đều run rẩy, không dám ho he gì.
"Thiên tài yêu nghiệt như vậy, nếu không giết được cậu ta, cho cậu ta thêm mấy năm, đến lúc thế gia Thiên Tính không ai địch nổi thì chúng ta lấy gì để chống lại? Nếu cậu ta dẫn người ở Giang Thành đánh tới, thì lúc đó sẽ là ngày tàn của Thiên Tính Gia, hiểu không? Lũ ngu xuẩn này!", ông lão mắng.
Mọi người đều cúi đầu xuống.
"Ông tổ, chúng tôi biết sai rồi ạ".
"Hừ", ông lão lạnh lùng nhìn bọn họ, nói: "Ngược lại, kết giao với thần y Lâm đối với thế gia Thiên Tính chỉ có lợi mà không có hại. Các tộc y của thế gia Thiên Tính không thể bì với y thuật của thần y Lâm, nếu có thuốc của cậu ta giúp sức, thì các tộc nhân của thế gia Thiên Tính sẽ được hưởng phúc. Hơn nữa, tôi thấy giới võ đạo Long Quốc mấy năm nay không được yên bình, ngay cả các Cao Võ cũng ra mặt. Nếu không lôi kéo sự trợ giúp từ bên ngoài, thì phải ứng phó với kẻ địch kiểu gì?".
"Cao Võ?".
Những người xung quanh đều giật nảy mình.
"Tôi cũng nằm trong cảnh giới Cao Võ, sở dĩ bao năm nay ẩn náu không ra mặt chính là vì không muốn thu hút sự chú ý của những Cao Võ kia, nếu không sẽ mang lại tai họa cho gia tộc... Bây giờ thế gia Thiên Tính do các cậu đứng đầu, các cậu dẫn dắt gia tộc thì không được có tầm nhìn hạn hẹp như vậy, không được để lợi ích hoặc thù hằn che mờ mắt. Hãy nhớ, không mong gia tộc phồn vinh thịnh vượng, chỉ mong gia tộc có thể tồn tại lâu dài, rõ chưa?".
"Chúng tôi xin khắc ghi ạ!".
Mọi người vội vàng quỳ xuống đất, dập đầu kêu lên.
"Tất cả đứng lên đi... Có lẽ trong một ngày không xa, thế gia Thiên Tính chúng ta còn phải đi cầu xin sự giúp đỡ của thần y Lâm, tôi chỉ mong... ngày đó đừng đến!".
Ông lão nhìn về phía chân trời, ánh mắt đầy lo âu.
Bình luận facebook