-
Chương 2966-2970
Chương 2966: Về đi
Mọi người chứng kiến cảnh tượng này thì đều hiểu ra.
Tử Vực đã thua.
Thua một cách thảm hại.
Sự trừng trị mà bọn họ lấy làm kiêu ngạo, khi thi triển với thần y Lâm, mới được một bước đã thất bại.
Phong Tiếu Thủy chẳng nói chẳng rằng, ngã ngồi xuống ghế, sắc mặt tái nhợt.
Châu Ngải vô cùng mừng rỡ, lập tức cầm lấy micro hô lớn: "Tôi tuyên bố, người giành chiến thắng của cuộc thi này là thần y Lâm!".
"Hay quá!".
"Thần y Lâm!".
"Thần y Lâm!".
"Thần y Lâm!".
…
Các khán giả đang có mặt đều nhốn nháo cả lên.
Bọn họ hò reo ầm ĩ tên của thần y Lâm.
Có người còn kích động chạy khỏi chỗ ngồi, định xông lên sàn đấu ôm chầm lấy Lâm Chính.
Nhưng không chờ khán giả xông tới, các cảnh sát đã dẫn đầu xông tới trước, tung anh lên cao.
"Ấy? Các anh..."
Lâm Chính vô cùng kinh ngạc, nhưng nhìn thấy đám đông kích động, anh chỉ đành mỉm cười bất đắc dĩ, mặc kệ bọn họ.
Ái Nhiễm lặng lẽ đi xuống, trở về chỗ ngồi nghỉ ngơi.
"Cô Ái Nhiễm, cô không sao chứ?", người đàn ông tóc ngắn vội đi tới hỏi thăm.
"Tôi không sao", Ái Nhiễm lắc đầu, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Lâm Chính ở trên sàn đấu, lóe lên tia sáng, dường như đang suy nghĩ gì đó.
"Cô Ái Nhiễm, cô thấy châm thuật của thần y Lâm thế nào?", cô gái tóc đuôi ngựa mỉm cười hỏi.
"Tôi phải thu lại những lời đã nói lúc trước, châm thuật của người này quả nhiên bất phàm, bị trói tay bị che ngũ quan mà anh ta vẫn có thể dựa vào xúc giác để đoán được huyệt vị, đồng thời dùng lực truyền lực để châm cứu. Kĩ nghệ này phải nói là xuất quỷ nhập thần!", Ái Nhiễm khàn giọng đáp.
"Dựa vào xúc giác? Dùng lực truyền lực? Cô Ái Nhiễm, tôi không hiểu ý của cô lắm, vừa nãy trên sàn đấu, thần y Lâm không hề chạm vào cô mà, sao cô lại nói là dùng xúc giác chứ?", người đàn ông tóc ngắn nghi hoặc hỏi.
"Anh ta quả thực không chạm vào tôi, nhưng tôi và anh ta... cùng đứng trên một sàn đấu", Ái Nhiễm đáp.
"Cùng một sàn đấu?", người đàn ông sửng sốt, bỗng dưng nín thở, kêu lên thất thanh: "Cô Ái Nhiễm, chắc không phải ý cô là anh ta đã thông qua sàn đấu để cảm nhận mọi thứ về cô đấy chứ? Đây... đây là chuyện không thể!".
"Không có gì là không thể cả! Anh không thể tưởng tượng được cao thủ nắm bắt mọi động tĩnh xung quanh như thế nào đâu, nhất là khi tôi đứng cách thần y Lâm không đến một mét. Ở khoảng cách gần như vậy, mỗi hơi thở thậm chí nhịp tim của tôi, đều có thể thông qua hai chân truyền xuống mặt sàn. Đối với người bình thường thì tần số này gần như sẽ bị bỏ qua, nhưng đối với cao thủ cấp độ này lại là ngọn nguồn của tất cả thông tin, hơn nữa thông tin này là chính xác tuyệt đối", Ái Nhiễm nhỏ giọng nói.
Hai người nghe thấy thế liền đưa mắt nhìn nhau, vừa chấn động vừa không dám tin.
Thần y Lâm Giang Thành... thực sự mạnh đến vậy sao?
"Chuyến đi đến Giang Thành lần này không uổng phí chút nào", Ái Nhiễm trầm giọng nói, đứng dậy rời đi, bỏ lại hai người vẫn đang kinh ngạc.
Phong Tiếu Thủy im lặng ngồi trên ghế, lạnh lùng nhìn Lâm Chính đang được vô số người xưng là anh hùng trên sàn đấu, đôi mắt gần như kết băng.
Anh ta bỏ mặc Phục Sinh Quái Thủ đang hồn bay phách lạc, nhanh chân rời đi, đến một góc cầu thang không một bóng người.
Phong Tiếu Thủy vừa lấy điện thoại ra định gọi đi, đã thấy điện thoại của mình rung lên, trên màn hình hiện lên dãy số mà anh ta không muốn nhìn thấy.
Phong Tiếu Thủy lập tức nín thở, chần chừ một lát rồi vẫn ấn nút nghe.
Nhưng người ở đầu bên kia không lên tiếng ngay.
Sau khi im lặng khoảng bảy tám giây, mới thốt ra hai chữ.
"Về đi".
Sau đó liền tắt máy.
Phong Tiếu Thủy lập tức cảm thấy toàn thân vô lực, mặt mày ủ rũ ngồi phịch xuống đất...
Chương 2967: Bất tín
Phong Tiếu Thủy sững sờ nhìn điện thoại. một lúc sau anh ta mở phần nhật ký ra và gọi điện cho số gọi tới.
Nhưng dù có gọi thế nào thì cũng không kết nối được. Anh ta gọi mười mấy cuộc cũng không được. Phong Tiếu Thủy dựa người vào tường, điện thoại buông thõng xuống
“Cậu Phong tới lúc về rồi”, một bóng hình lẳng lặng xuất hiện bên cạnh anh ta, cung kính nói.
“Vốn tưởng chuyển đi tới Giang Thành lần này vô cùng thuận lợi, thật không ngờ lại thất bại như vậy. Tôi không sợ về bị trừng phạt, chỉ sợ nhà họ Phong mất mặt vì tôi. Về tới Tử Vực, tôi còn mặt mũi nào gặp người của gia tộc nữa”, Phong Tiếu Thủy nói giọng khàn khàn, cả người như mất hết sức lực.
“Cậu chủ, mời cậu mau trở về”, người bên cạnh mặc kệ tâm tư của Phong Tiếu Thủy, chỉ nói thẳng.
Phong Tiếu Thủy im lặng, sau đó đôi mắt anh ta đột nhiên anh lên sát ý: “Dù sao cũng phải có lời giải thích mới có thể về được mà, nếu không cứ thế này về thì sẽ không giữ được thể diện cho Tử Vực”.
Người bên cạnh cũng trở nên nghiêm túc: “Cậu Phong, ý của cậu là…”
“Trước khi đi thì mang một món quà về đi”, Phong Tiếu Thủy lạnh lùng nói.
Người bên cạnh lạnh lùng gật đầu: “Giờ tôi đi chuẩn bị”, nói xong người này quay người rời đi.
“Tên họ Lâm kia, tất cả là do anh ép tôi đấy nhé”.
Phong Tiếu Thủy hét lớn, lập tức đứng dậy đi ra ngoài.
Sau khi trận quyết chiến kết thúc thì Mã Hải đã đưa người tới công ty Lôi Lực ký việc chuyển nhượng.
Lâm Chính bước ra. Anh sửa sang lại quần áo quay qua hỏi: “Phục Sinh Quái Thủ, Phong Tiếu Thủy đâu?”
Phục Sinh Quái Thủ run rẩy nhìn bốn phía mới phát hiện Phong Tiếu Thủy và đám người của Tử Vực đã rời đi, chỉ còn lại một mình ông ta.
“Cậu Phong bọn họ…”, ông ta cảm thấy rối rắm.
“Xem ra Phong Tiếu Thủy nhân lúc tôi không để ý đã chuồn đi rồi”.
Lâm Chính lắc đầu: “Thật không ngờ người của Tử Vực lại như vậy. Không biết dự định của ông thế nào, cũng định nuốt lời luôn à?”
“Ăn nói linh tinh, Phục Sinh Quái THủ tôi tung hoành trong thiên hạ bao nhiêu năm, chưa bao giờ bất tín. Sao có thể nuốt lời được. Cậu coi tôi là gì thế?”, Phục Sinh Quái Thủ cuống cả lên, lập tức hét lớn.
“Nếu đã vậy thì nhanh lên, mọi người đang đợi đấy”, Từ Thiên giục.
“Tôi…tôi…”, Phục Sinh Quái Thủ há hốc miệng, không biết phải nói gì
Nhìn đám người xung quanh cũng phải cả gần nghìn người. Trước mặt bao nhiêu người thế này mà lại quỳ xuống trước mặt một vãn bối thì mất mặt tới cỡ nào?
Nếu như làm như vậy thật thì còn mặt mũi nào quay về Tử Vực nữa. Thực ra thì giờ ông ta cũng đã mất sạch thể diện rồi. Lần này, cái gọi là tôn nghiêm đã nát vụn.
Đúng lúc này Lâm Chính lên tiếng: “Quỳ thì không cần nữa, ông đại diện cho Tử Vực, Phong Tiếu Thủy chuồn đi mất thì ông quỳ cũng chẳng có ý nghĩa gì. Sự việc hôm nay truyền đi khắp nước khiến ai ai cũng biết thì Tử Vực cũng đủ mất mặt rồi. Tôi không muốn làm khó ông. Ông đi đi”.
Phục Sinh Quái Thủ giật mình nhìn Lâm Chính: “Cậu…định cứ thế tha cho tôi sao?”
“Ông đã không còn khả năng uy hiếp tôi nữa rồi, tôi không thể nào giết ông trước mặt bao nhiêu con người thế này mà! Về đi”, nói xong Lâm Chính rời khỏi nhà thể thao.
Phục Sinh Quái Thủ sững sờ nhìn anh. Ông ta há hốc miệng không biết phải nói gì.
Chương 2968: Mau đi đi
Bên trong và bên ngoài nhà thể thao chật kín người. Nếu không phải Từ Thiên cử thêm hàng trăm người tới mở đường cho Lâm Chính thì anh khó mà rời khó đó một cách dễ dàng.
Cả hiện trường sục sôi.Phục Sinh Quái Thủ rời đi cũng khó khăn. Giờ ông ta chỉ có một mình, không nơi nương tựa, cộng thêm sự việc lần này khiến rất nhiều người ở Giang Thành cho rằng là do ông ta gây ra nên khi ông ta ra khỏi hiện trường thì lập tức bị một đám người bao vây.
“Mẹ nó chứ! Chính là ông tới Giang Thành của chúng tôi gây sự phải không?”
“Thần y Lâm tốt như vậy mà bị ông làm thành ra như thế. Ông có còn là người nữa không?"
“Giờ chuyện của ông và thần y Lâm được giải quyết rồi nhưng chuyện giữa chúng ta thì chưa. Hôm nay ông đừng hỏi rời khỏi Giang Thành”.
“Đúng vậy! Đập đi”
“Đập!”, một vài người kích động kêu lên và lao về phía Phục Sinh Quái Thủ.
“Hả”, ông ta tái mặt.
Mặc dù ông ta có y thuật siêu việt nhưng võ kỹ thì không cao. Nhiều người thế này sao ông ta đấu lại được. Đúng lúc tình thế ngàn cân treo sợi tóc thì vài người vệ sĩ ghì đám đông, đưa ông ta tới một chiếc xe bên đường
Phục Sinh Quái Thủ coi như thoát nạn.
“Cảm ơn các vị. Xin hỏi các vị là ai? Đại ân đại đức của các vị tôi sẽ không bao giờ quên”, Phục Sinh Quái Thủ thở phào, chắp tay nói.
“Không cần khách sáo, thần y Lâm bảo chúng tôi đưa ông ra", người lái xe đáp.
“Thần y Lâm sao?”, ông ta giật mình.
“Thần y Lâm đã nói rồi, chuyện nào ra chuyện đấy. Mặc dù lần này các người tới Giang Thành là để đối phó với anh ấy nhưng ông không phải kẻ chủ mưu. Thần y Lâm dặn chúng tôi đưa ông rời khỏi Giang Thành, giúp ông quay về Tử Vực”, người tài xế nói tiếp.
“Thật sao?”, Phục Sinh Quái Thủ trố tròn mắt, nhìn người tài xế bằng vẻ không dám tin. Có lẽ cả đời này ông ta chưa từng gặp kẻ địch nào đã thả mình ra lại còn giúp đỡ mình như thế.
“Thần y Lâm…rốt cuộc là người như thế nào vậy?”, Phục Sinh Quái Thủ lầm bầm. Ông ta nín một hơi thật sâu và nhắm mắt lại.
Đợi đến khi Lâm Chính về tới học viện thì Từ Thiên bỗng nhận được một cuộc điện thoại, sau đó ông ta bước tới cạnh anh báo cáo: “Chủ tịch Lâm, người ra khỏi Giang Thành rồi”.
“Ra rồi thì tốt”, Lâm Chính nói
“Chủ tịch…tại sao không cho người…”, đôi mắt Từ Thiên ánh lên vẻ âm trầm. Ông ta đưa tay ra dấu cắt ngang cổ.
Lâm Chính chỉ cười thản nhiên: “Không cần. Người này y thuật không bằng tôi, giết cũng có tác dụng gì. Ngược lại khiến ông ta nợ ân tình, biết đâu sau này lại có ích cũng không hay”.
“Nhưng tôi thấy người của Tử Vực ai cũng ngạo mạn, làm gì có chuyện họ nhớ ân tình”, Từ Thiên cười khổ.
“Cũng không phải vội”, Lâm Chính mrim cười, định nói gì đó thì đột nhiên tái mặt
“Từ Thiên, ông mau rời đi”.
“Chủ tịch Lâm sao thế?”, Từ Thiên tỏ vẻ nghi ngờ.
“Nhanh lên”, Lâm Chính hét lớn, đẩy Từ Thiên ra ngoài.
Đúng lúc này một đường sáng lóe lên lao về phía Lâm Chính. Lâm Chính vội vàng né tránh. Do qua đường đột nên anh phản ứng cũng không đủ nhanh, cuối cùng vùng cánh tay và vùng bụng bị dao rạch dài, máu tươi bắn ra.
“Cái gì?”, Từ Thiên sững sờ. Lâm Chính mặt tối sầm. Anh nhìn về phía trước. Có ba người đeo mặt nạ, mặc đồ đen đứng đó. Bọn họ cầm đao với sát khí hằm hằm.
Chương 2969: Ai cho các người tới làm loạn thế?
Đánh lén quá ghê gớm. Lâm Chính còn chưa kịp khởi động cơ thể võ thần thì đã bị thương rồi. Nếu anh phản ứng không nhanh thì có lẽ đã bị đâm xuyên tim.
“Các người là người của Tử Vực? Thật không ngờ Phong Tiếu Thủy lại chơi trò đánh nén. Thua rồi còn định giết người à?”, Lâm Chính lạnh lùng nói.
Thế nhưng đối phương không nhiều lời, chỉ lao lên. Những thanh đao và kiếm sắc nhọn lao về phía anh.
“Không hay rồi, phải gọi người tới thôi”, Từ Thiên lập tức hét lớn, đồng thời lấy điện thoại ra gọi cho Mạn Sát Hồng, Cùng Đao để họ tới cứu viện.
Rõ ràng đối phương muốn đánh nhanh thắng nhanh nên ai cũng hừng hực lao về phía anh. Đường đao khủng khiếp rơi xuống như mưa. Một kẻ bên trái, một kẻ bên phải, một kẻ ở giữa, chúng đồng loạt tấn công.
Lâm Chính đanh mặt, lấy ra Hồng Mông Long Châm.
Vụt vụt…Châm bạc phóng ra giống như đom đóm giữa màn đêm trải dàn trước mặt Lâm Chính, tập trung tạo thành một mạng lưới ánh sáng chặn đường đao lao về phía anh.
Keng keng…Châm bạc và đao va chạm, tia lửa bắn tung tóe. Thế nhưng một chọi ba khiến Lâm Chính cảm thấy bị mất sức. Ba người này dù gì cũng tới từ Tử Vực, thực lực của bọn họ không hề đơn giản. Họ mạnh tới mức khủng khiếp.
Khó có thể tưởng tượng được, ba người này còn là thuộc hạ của Phong Tiếu Thủy. Xem ra y thuật không phải là thế mạnh của Tử Vực. Mà thứ đáng sợ thực sự của họ là võ kỹ.
“Thần y Lâm, chúng tôi tới giúp cậu”, lúc này Cùng Đao, Mạn Sát Hồng có mặt và lập tức ra tay.
“Đừng có lại gần”, Lâm Chính hét lên: “Mọi người không phải đối thủ của chúng đâu, đừng có nộp mạng”.
Đám đông bàng hoàng.
“Thế lẽ nào bảo chúng tôi đứng nhìn?”, Mạn Sát Hồng đáp lại.
Lâm Chính đanh mắt, dường như nghĩ ra điều gì đó bèn nói: “Mọi người nhìn là được rồi”.
Nói xong anh vừa chiến vừa lùi cho tới khi lùi tới bên cạnh một căn nhà. Đối phương tấn công mỗi lúc một ác liệt, chiêu thức mỗi lúc một mạnh. Bọn chúng dường như chẳng cần kiêng dè, ra đòn nào đòn đấy đều trí mạng.
Lâm Chính càng lúc càng mất sức, cộng thêm việc anh cứ phải lùi lại liên tục nên không thể tấn công chỉ có thể phòng ngự. Dần dần vết thương trên cơ thể anh xuất hiện nhiều hơn. Máu tươi bắn ra thật đáng sợ.
Đám người Mạn Sát Hồng không nhịn được nữa bèn gào lên và lao tới giúp đỡ. Đúng lúc này Lâm Chính đột nhiên ngã ra. Lưng anh đập vào cửa căn nhà. Âm thanh nặng nề vang lên.
Lâm Chính trông vô cùng chật vật. Bị ngã khiến anh mất thăng bằng việc phòng ngự cũng trở nên mất kiểm soát.
Cơ hội tốt...Ba người đanh mắt, kiếm và đao trong tay đâm thẳng về phía anh. Chúng định móc tim anh.
“Thần y Lâm”.
“Chủ tịch”, đám người Từ Thiên gào lên.
Thế nhưng họ đứng cách khá xa nên không thể làm gì được. Ba thanh vũ khí gần như sắp đâm vào ngực Lâm Chính. Chỉ một nhịp thở nữa thôi là ngực anh sẽ bị đâm xuyên…
Nhưng đúng lúc này thì…Vụt…
Một âm thanh quỷ dị vang lên chém đứt ba thanh vũ khí.
“Cái gì?”, ba người kia giật mình, vội ngẩng đầu. Họ thấy một cô gái bước đi trên mái nhà. Cô gái với sát khí hừng hực khiến ba người kia trố mắt: “Ai cho các người tới đây làm loạn thế?”
Trong nháy mắt, một nguồn áp lực đổ ập xuống ba kẻ kia.
Chương 2970: Bị lừa
Nguồn áp lực đáng sợ quá. Ba người kia tái mặt, không dám khinh suất. Thật không ngờ một học viện cỏn con mà lại có nhiều cao thủ đến như vậy.
Thế nhưng bọn chúng không hề sợ hãi. Dù sao thì chúng cũng đại diện cho Tử Vực, đâu phải ai cũng có thể là đối thủ của chúng chứ?
“Lần này chúng tôi tới đây chỉ muốn giết thần y Lâm, những người khác tốt nhất đừng xen vào. Nếu không, đừng trách sao tôi không khách sáo?”, một người đanh mắt nhìn cô gái kia và lên tiếng.
“Vậy sao? Vậy thì tôi xen vào là cái chắc rồi. Các người định làm gì tôi à?”, cô gái lạnh lùng hỏi.
“Hừ, rượu mừng không uống lại muốn uống rượu phạt. Tôi nói cho cô biết, chúng tôi là người của Tử Vực. Nếu cô có gan đối đầu với Tử Vực thì cứ thử. Chỉ sợ cô lại hối hận thôi”, người này đáp lại.
“Tử Vực sao?”
Cô gái cười lạnh lùng: “Tôi còn tưởng ông hoàng bà chúa nào cơ, thật không ngờ là một đám rùa rụt cổ. Có gì phải sợ?”
“Cô nói cái gì?”, ba người kia tức giận, lập tức lao kiếm tới.
“Đồ chán sống”, cô gái vung tay, một luồng sức mạnh đổ xuống khiến mái ngói vỡ vụn. Ba kẻ kia không kịp phòng bị, chỉ vội lùi lại, quỳ phụp xuống đất, ngay cả đầu gối của chúng cũng bị nát, khó mà đứng dậy được.
Cơn đau mãnh liệt trỗi dậy khiến mặt chúng tái mét, mồ hôi túa ra. Nhưng lúc này thứ mà chúng bận tâm không phải cơn đau mà là sức mạnh tới từ cô gái kia.
“Cô…rốt cuộc là ai?”, ba người kia sợ hãi hỏi. Nguồn sức mạnh chèn ép quá khủng khiếp. Rốt cuộc đây là Đại Phật phương nào vậy?
Lâm Chính cũng thất kinh. Anh chưa từng thấy Thần Võ Tôn ra tay, nào ngờ bà cụ trông như ba 30 tuổi này lại đáng sợ như thế.
“Bản tôn không đổi tên đổi họ - Thần Võ Tôn Tử Phong”
“Nếu Tử Vực các người đủ gan thì cứ tới tìm tôi mà tính sổ. Có điều sợ rằng các người không được xem ngày mà tôi và Tử Vực đấu nhau đâu”.
“Cái gì? Thần Võ Tôn sao?”
“Bà là…Thần Võ Tôn?”, ba người kia tái mặt, để lộ vẻ sợ hãi.
“Thần Võ Tôn đại nhân, chúng tôi không biết nên đã mạo phạm tới bà, xin bà tha mạng”.
“Xin bà nể mặt Tử Vực mà tha cho chúng tôi”, ba kẻ kia nào còn vẻ cuồng ngạo nữa, chỉ biết run rẩy cầu xin.
Dù sao thì bà ta cũng khủng khiếp lắm, chỉ cần gây sự thôi là bà ta giết không từ một ai. Thế nhưng Thần Võ Tôn cũng không phải người không biết suy nghĩ. Tử Vực tồn tại nguồn sức mạnh như thế nào, cao thủ đông ra sao đương nhiên là bà ta biết. Bà ta có một mình, nếu mà đắc tội thì cũng sẽ gặp rắc rối không ít.
Thần Võ Tôn có phần do dự. Đúng lúc này Lâm Chính hừ giọng: “Vừa rồi các người có nói như thế đâu. Lúc các người định giết tôi thì tôi đã nói rồi, Thần Võ Tôn Đại Nhân ở đây, đừng có mạo phạm, các người còn hét lên “Cái gì mà Thần Võ Tôn! Bà ta tới cũng giết”, giờ thấy sự lợi hại của bà ấy thì lại lật mặt như lật bánh tráng thế? Các người đừng là những kẻ tiểu nhân. Một khi thả các người ra thì e rằng các người lại dụ cao thủ của Tử Vực tới báo thù mà thôi. Phải không?”
“Hả?”, ba người tái mặt.
“Các người dám sỉ nhục tôi à”, Thần Võ Tôn tức giận tung chưởng.
“Đại Nhân, đừng”, bà người kia không kịp phòng bị.
Rầm rầm…Tiếng hét vang lên, đầu ba người kia lập tức nổ tung, chết ngay tại chỗ.
Thần Võ Tôn hạ tay xuống, lẳng lặng nhìn ba cơ thể mất đầu, khí tức trên người ba ta giảm đi nhiều.
Đúng lúc này bà ta ý thức được điều gì đó bèn chau mày: “Không hay rồi, bị tên này lừa rồi”.
Mọi người chứng kiến cảnh tượng này thì đều hiểu ra.
Tử Vực đã thua.
Thua một cách thảm hại.
Sự trừng trị mà bọn họ lấy làm kiêu ngạo, khi thi triển với thần y Lâm, mới được một bước đã thất bại.
Phong Tiếu Thủy chẳng nói chẳng rằng, ngã ngồi xuống ghế, sắc mặt tái nhợt.
Châu Ngải vô cùng mừng rỡ, lập tức cầm lấy micro hô lớn: "Tôi tuyên bố, người giành chiến thắng của cuộc thi này là thần y Lâm!".
"Hay quá!".
"Thần y Lâm!".
"Thần y Lâm!".
"Thần y Lâm!".
…
Các khán giả đang có mặt đều nhốn nháo cả lên.
Bọn họ hò reo ầm ĩ tên của thần y Lâm.
Có người còn kích động chạy khỏi chỗ ngồi, định xông lên sàn đấu ôm chầm lấy Lâm Chính.
Nhưng không chờ khán giả xông tới, các cảnh sát đã dẫn đầu xông tới trước, tung anh lên cao.
"Ấy? Các anh..."
Lâm Chính vô cùng kinh ngạc, nhưng nhìn thấy đám đông kích động, anh chỉ đành mỉm cười bất đắc dĩ, mặc kệ bọn họ.
Ái Nhiễm lặng lẽ đi xuống, trở về chỗ ngồi nghỉ ngơi.
"Cô Ái Nhiễm, cô không sao chứ?", người đàn ông tóc ngắn vội đi tới hỏi thăm.
"Tôi không sao", Ái Nhiễm lắc đầu, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Lâm Chính ở trên sàn đấu, lóe lên tia sáng, dường như đang suy nghĩ gì đó.
"Cô Ái Nhiễm, cô thấy châm thuật của thần y Lâm thế nào?", cô gái tóc đuôi ngựa mỉm cười hỏi.
"Tôi phải thu lại những lời đã nói lúc trước, châm thuật của người này quả nhiên bất phàm, bị trói tay bị che ngũ quan mà anh ta vẫn có thể dựa vào xúc giác để đoán được huyệt vị, đồng thời dùng lực truyền lực để châm cứu. Kĩ nghệ này phải nói là xuất quỷ nhập thần!", Ái Nhiễm khàn giọng đáp.
"Dựa vào xúc giác? Dùng lực truyền lực? Cô Ái Nhiễm, tôi không hiểu ý của cô lắm, vừa nãy trên sàn đấu, thần y Lâm không hề chạm vào cô mà, sao cô lại nói là dùng xúc giác chứ?", người đàn ông tóc ngắn nghi hoặc hỏi.
"Anh ta quả thực không chạm vào tôi, nhưng tôi và anh ta... cùng đứng trên một sàn đấu", Ái Nhiễm đáp.
"Cùng một sàn đấu?", người đàn ông sửng sốt, bỗng dưng nín thở, kêu lên thất thanh: "Cô Ái Nhiễm, chắc không phải ý cô là anh ta đã thông qua sàn đấu để cảm nhận mọi thứ về cô đấy chứ? Đây... đây là chuyện không thể!".
"Không có gì là không thể cả! Anh không thể tưởng tượng được cao thủ nắm bắt mọi động tĩnh xung quanh như thế nào đâu, nhất là khi tôi đứng cách thần y Lâm không đến một mét. Ở khoảng cách gần như vậy, mỗi hơi thở thậm chí nhịp tim của tôi, đều có thể thông qua hai chân truyền xuống mặt sàn. Đối với người bình thường thì tần số này gần như sẽ bị bỏ qua, nhưng đối với cao thủ cấp độ này lại là ngọn nguồn của tất cả thông tin, hơn nữa thông tin này là chính xác tuyệt đối", Ái Nhiễm nhỏ giọng nói.
Hai người nghe thấy thế liền đưa mắt nhìn nhau, vừa chấn động vừa không dám tin.
Thần y Lâm Giang Thành... thực sự mạnh đến vậy sao?
"Chuyến đi đến Giang Thành lần này không uổng phí chút nào", Ái Nhiễm trầm giọng nói, đứng dậy rời đi, bỏ lại hai người vẫn đang kinh ngạc.
Phong Tiếu Thủy im lặng ngồi trên ghế, lạnh lùng nhìn Lâm Chính đang được vô số người xưng là anh hùng trên sàn đấu, đôi mắt gần như kết băng.
Anh ta bỏ mặc Phục Sinh Quái Thủ đang hồn bay phách lạc, nhanh chân rời đi, đến một góc cầu thang không một bóng người.
Phong Tiếu Thủy vừa lấy điện thoại ra định gọi đi, đã thấy điện thoại của mình rung lên, trên màn hình hiện lên dãy số mà anh ta không muốn nhìn thấy.
Phong Tiếu Thủy lập tức nín thở, chần chừ một lát rồi vẫn ấn nút nghe.
Nhưng người ở đầu bên kia không lên tiếng ngay.
Sau khi im lặng khoảng bảy tám giây, mới thốt ra hai chữ.
"Về đi".
Sau đó liền tắt máy.
Phong Tiếu Thủy lập tức cảm thấy toàn thân vô lực, mặt mày ủ rũ ngồi phịch xuống đất...
Chương 2967: Bất tín
Phong Tiếu Thủy sững sờ nhìn điện thoại. một lúc sau anh ta mở phần nhật ký ra và gọi điện cho số gọi tới.
Nhưng dù có gọi thế nào thì cũng không kết nối được. Anh ta gọi mười mấy cuộc cũng không được. Phong Tiếu Thủy dựa người vào tường, điện thoại buông thõng xuống
“Cậu Phong tới lúc về rồi”, một bóng hình lẳng lặng xuất hiện bên cạnh anh ta, cung kính nói.
“Vốn tưởng chuyển đi tới Giang Thành lần này vô cùng thuận lợi, thật không ngờ lại thất bại như vậy. Tôi không sợ về bị trừng phạt, chỉ sợ nhà họ Phong mất mặt vì tôi. Về tới Tử Vực, tôi còn mặt mũi nào gặp người của gia tộc nữa”, Phong Tiếu Thủy nói giọng khàn khàn, cả người như mất hết sức lực.
“Cậu chủ, mời cậu mau trở về”, người bên cạnh mặc kệ tâm tư của Phong Tiếu Thủy, chỉ nói thẳng.
Phong Tiếu Thủy im lặng, sau đó đôi mắt anh ta đột nhiên anh lên sát ý: “Dù sao cũng phải có lời giải thích mới có thể về được mà, nếu không cứ thế này về thì sẽ không giữ được thể diện cho Tử Vực”.
Người bên cạnh cũng trở nên nghiêm túc: “Cậu Phong, ý của cậu là…”
“Trước khi đi thì mang một món quà về đi”, Phong Tiếu Thủy lạnh lùng nói.
Người bên cạnh lạnh lùng gật đầu: “Giờ tôi đi chuẩn bị”, nói xong người này quay người rời đi.
“Tên họ Lâm kia, tất cả là do anh ép tôi đấy nhé”.
Phong Tiếu Thủy hét lớn, lập tức đứng dậy đi ra ngoài.
Sau khi trận quyết chiến kết thúc thì Mã Hải đã đưa người tới công ty Lôi Lực ký việc chuyển nhượng.
Lâm Chính bước ra. Anh sửa sang lại quần áo quay qua hỏi: “Phục Sinh Quái Thủ, Phong Tiếu Thủy đâu?”
Phục Sinh Quái Thủ run rẩy nhìn bốn phía mới phát hiện Phong Tiếu Thủy và đám người của Tử Vực đã rời đi, chỉ còn lại một mình ông ta.
“Cậu Phong bọn họ…”, ông ta cảm thấy rối rắm.
“Xem ra Phong Tiếu Thủy nhân lúc tôi không để ý đã chuồn đi rồi”.
Lâm Chính lắc đầu: “Thật không ngờ người của Tử Vực lại như vậy. Không biết dự định của ông thế nào, cũng định nuốt lời luôn à?”
“Ăn nói linh tinh, Phục Sinh Quái THủ tôi tung hoành trong thiên hạ bao nhiêu năm, chưa bao giờ bất tín. Sao có thể nuốt lời được. Cậu coi tôi là gì thế?”, Phục Sinh Quái Thủ cuống cả lên, lập tức hét lớn.
“Nếu đã vậy thì nhanh lên, mọi người đang đợi đấy”, Từ Thiên giục.
“Tôi…tôi…”, Phục Sinh Quái Thủ há hốc miệng, không biết phải nói gì
Nhìn đám người xung quanh cũng phải cả gần nghìn người. Trước mặt bao nhiêu người thế này mà lại quỳ xuống trước mặt một vãn bối thì mất mặt tới cỡ nào?
Nếu như làm như vậy thật thì còn mặt mũi nào quay về Tử Vực nữa. Thực ra thì giờ ông ta cũng đã mất sạch thể diện rồi. Lần này, cái gọi là tôn nghiêm đã nát vụn.
Đúng lúc này Lâm Chính lên tiếng: “Quỳ thì không cần nữa, ông đại diện cho Tử Vực, Phong Tiếu Thủy chuồn đi mất thì ông quỳ cũng chẳng có ý nghĩa gì. Sự việc hôm nay truyền đi khắp nước khiến ai ai cũng biết thì Tử Vực cũng đủ mất mặt rồi. Tôi không muốn làm khó ông. Ông đi đi”.
Phục Sinh Quái Thủ giật mình nhìn Lâm Chính: “Cậu…định cứ thế tha cho tôi sao?”
“Ông đã không còn khả năng uy hiếp tôi nữa rồi, tôi không thể nào giết ông trước mặt bao nhiêu con người thế này mà! Về đi”, nói xong Lâm Chính rời khỏi nhà thể thao.
Phục Sinh Quái Thủ sững sờ nhìn anh. Ông ta há hốc miệng không biết phải nói gì.
Chương 2968: Mau đi đi
Bên trong và bên ngoài nhà thể thao chật kín người. Nếu không phải Từ Thiên cử thêm hàng trăm người tới mở đường cho Lâm Chính thì anh khó mà rời khó đó một cách dễ dàng.
Cả hiện trường sục sôi.Phục Sinh Quái Thủ rời đi cũng khó khăn. Giờ ông ta chỉ có một mình, không nơi nương tựa, cộng thêm sự việc lần này khiến rất nhiều người ở Giang Thành cho rằng là do ông ta gây ra nên khi ông ta ra khỏi hiện trường thì lập tức bị một đám người bao vây.
“Mẹ nó chứ! Chính là ông tới Giang Thành của chúng tôi gây sự phải không?”
“Thần y Lâm tốt như vậy mà bị ông làm thành ra như thế. Ông có còn là người nữa không?"
“Giờ chuyện của ông và thần y Lâm được giải quyết rồi nhưng chuyện giữa chúng ta thì chưa. Hôm nay ông đừng hỏi rời khỏi Giang Thành”.
“Đúng vậy! Đập đi”
“Đập!”, một vài người kích động kêu lên và lao về phía Phục Sinh Quái Thủ.
“Hả”, ông ta tái mặt.
Mặc dù ông ta có y thuật siêu việt nhưng võ kỹ thì không cao. Nhiều người thế này sao ông ta đấu lại được. Đúng lúc tình thế ngàn cân treo sợi tóc thì vài người vệ sĩ ghì đám đông, đưa ông ta tới một chiếc xe bên đường
Phục Sinh Quái Thủ coi như thoát nạn.
“Cảm ơn các vị. Xin hỏi các vị là ai? Đại ân đại đức của các vị tôi sẽ không bao giờ quên”, Phục Sinh Quái Thủ thở phào, chắp tay nói.
“Không cần khách sáo, thần y Lâm bảo chúng tôi đưa ông ra", người lái xe đáp.
“Thần y Lâm sao?”, ông ta giật mình.
“Thần y Lâm đã nói rồi, chuyện nào ra chuyện đấy. Mặc dù lần này các người tới Giang Thành là để đối phó với anh ấy nhưng ông không phải kẻ chủ mưu. Thần y Lâm dặn chúng tôi đưa ông rời khỏi Giang Thành, giúp ông quay về Tử Vực”, người tài xế nói tiếp.
“Thật sao?”, Phục Sinh Quái Thủ trố tròn mắt, nhìn người tài xế bằng vẻ không dám tin. Có lẽ cả đời này ông ta chưa từng gặp kẻ địch nào đã thả mình ra lại còn giúp đỡ mình như thế.
“Thần y Lâm…rốt cuộc là người như thế nào vậy?”, Phục Sinh Quái Thủ lầm bầm. Ông ta nín một hơi thật sâu và nhắm mắt lại.
Đợi đến khi Lâm Chính về tới học viện thì Từ Thiên bỗng nhận được một cuộc điện thoại, sau đó ông ta bước tới cạnh anh báo cáo: “Chủ tịch Lâm, người ra khỏi Giang Thành rồi”.
“Ra rồi thì tốt”, Lâm Chính nói
“Chủ tịch…tại sao không cho người…”, đôi mắt Từ Thiên ánh lên vẻ âm trầm. Ông ta đưa tay ra dấu cắt ngang cổ.
Lâm Chính chỉ cười thản nhiên: “Không cần. Người này y thuật không bằng tôi, giết cũng có tác dụng gì. Ngược lại khiến ông ta nợ ân tình, biết đâu sau này lại có ích cũng không hay”.
“Nhưng tôi thấy người của Tử Vực ai cũng ngạo mạn, làm gì có chuyện họ nhớ ân tình”, Từ Thiên cười khổ.
“Cũng không phải vội”, Lâm Chính mrim cười, định nói gì đó thì đột nhiên tái mặt
“Từ Thiên, ông mau rời đi”.
“Chủ tịch Lâm sao thế?”, Từ Thiên tỏ vẻ nghi ngờ.
“Nhanh lên”, Lâm Chính hét lớn, đẩy Từ Thiên ra ngoài.
Đúng lúc này một đường sáng lóe lên lao về phía Lâm Chính. Lâm Chính vội vàng né tránh. Do qua đường đột nên anh phản ứng cũng không đủ nhanh, cuối cùng vùng cánh tay và vùng bụng bị dao rạch dài, máu tươi bắn ra.
“Cái gì?”, Từ Thiên sững sờ. Lâm Chính mặt tối sầm. Anh nhìn về phía trước. Có ba người đeo mặt nạ, mặc đồ đen đứng đó. Bọn họ cầm đao với sát khí hằm hằm.
Chương 2969: Ai cho các người tới làm loạn thế?
Đánh lén quá ghê gớm. Lâm Chính còn chưa kịp khởi động cơ thể võ thần thì đã bị thương rồi. Nếu anh phản ứng không nhanh thì có lẽ đã bị đâm xuyên tim.
“Các người là người của Tử Vực? Thật không ngờ Phong Tiếu Thủy lại chơi trò đánh nén. Thua rồi còn định giết người à?”, Lâm Chính lạnh lùng nói.
Thế nhưng đối phương không nhiều lời, chỉ lao lên. Những thanh đao và kiếm sắc nhọn lao về phía anh.
“Không hay rồi, phải gọi người tới thôi”, Từ Thiên lập tức hét lớn, đồng thời lấy điện thoại ra gọi cho Mạn Sát Hồng, Cùng Đao để họ tới cứu viện.
Rõ ràng đối phương muốn đánh nhanh thắng nhanh nên ai cũng hừng hực lao về phía anh. Đường đao khủng khiếp rơi xuống như mưa. Một kẻ bên trái, một kẻ bên phải, một kẻ ở giữa, chúng đồng loạt tấn công.
Lâm Chính đanh mặt, lấy ra Hồng Mông Long Châm.
Vụt vụt…Châm bạc phóng ra giống như đom đóm giữa màn đêm trải dàn trước mặt Lâm Chính, tập trung tạo thành một mạng lưới ánh sáng chặn đường đao lao về phía anh.
Keng keng…Châm bạc và đao va chạm, tia lửa bắn tung tóe. Thế nhưng một chọi ba khiến Lâm Chính cảm thấy bị mất sức. Ba người này dù gì cũng tới từ Tử Vực, thực lực của bọn họ không hề đơn giản. Họ mạnh tới mức khủng khiếp.
Khó có thể tưởng tượng được, ba người này còn là thuộc hạ của Phong Tiếu Thủy. Xem ra y thuật không phải là thế mạnh của Tử Vực. Mà thứ đáng sợ thực sự của họ là võ kỹ.
“Thần y Lâm, chúng tôi tới giúp cậu”, lúc này Cùng Đao, Mạn Sát Hồng có mặt và lập tức ra tay.
“Đừng có lại gần”, Lâm Chính hét lên: “Mọi người không phải đối thủ của chúng đâu, đừng có nộp mạng”.
Đám đông bàng hoàng.
“Thế lẽ nào bảo chúng tôi đứng nhìn?”, Mạn Sát Hồng đáp lại.
Lâm Chính đanh mắt, dường như nghĩ ra điều gì đó bèn nói: “Mọi người nhìn là được rồi”.
Nói xong anh vừa chiến vừa lùi cho tới khi lùi tới bên cạnh một căn nhà. Đối phương tấn công mỗi lúc một ác liệt, chiêu thức mỗi lúc một mạnh. Bọn chúng dường như chẳng cần kiêng dè, ra đòn nào đòn đấy đều trí mạng.
Lâm Chính càng lúc càng mất sức, cộng thêm việc anh cứ phải lùi lại liên tục nên không thể tấn công chỉ có thể phòng ngự. Dần dần vết thương trên cơ thể anh xuất hiện nhiều hơn. Máu tươi bắn ra thật đáng sợ.
Đám người Mạn Sát Hồng không nhịn được nữa bèn gào lên và lao tới giúp đỡ. Đúng lúc này Lâm Chính đột nhiên ngã ra. Lưng anh đập vào cửa căn nhà. Âm thanh nặng nề vang lên.
Lâm Chính trông vô cùng chật vật. Bị ngã khiến anh mất thăng bằng việc phòng ngự cũng trở nên mất kiểm soát.
Cơ hội tốt...Ba người đanh mắt, kiếm và đao trong tay đâm thẳng về phía anh. Chúng định móc tim anh.
“Thần y Lâm”.
“Chủ tịch”, đám người Từ Thiên gào lên.
Thế nhưng họ đứng cách khá xa nên không thể làm gì được. Ba thanh vũ khí gần như sắp đâm vào ngực Lâm Chính. Chỉ một nhịp thở nữa thôi là ngực anh sẽ bị đâm xuyên…
Nhưng đúng lúc này thì…Vụt…
Một âm thanh quỷ dị vang lên chém đứt ba thanh vũ khí.
“Cái gì?”, ba người kia giật mình, vội ngẩng đầu. Họ thấy một cô gái bước đi trên mái nhà. Cô gái với sát khí hừng hực khiến ba người kia trố mắt: “Ai cho các người tới đây làm loạn thế?”
Trong nháy mắt, một nguồn áp lực đổ ập xuống ba kẻ kia.
Chương 2970: Bị lừa
Nguồn áp lực đáng sợ quá. Ba người kia tái mặt, không dám khinh suất. Thật không ngờ một học viện cỏn con mà lại có nhiều cao thủ đến như vậy.
Thế nhưng bọn chúng không hề sợ hãi. Dù sao thì chúng cũng đại diện cho Tử Vực, đâu phải ai cũng có thể là đối thủ của chúng chứ?
“Lần này chúng tôi tới đây chỉ muốn giết thần y Lâm, những người khác tốt nhất đừng xen vào. Nếu không, đừng trách sao tôi không khách sáo?”, một người đanh mắt nhìn cô gái kia và lên tiếng.
“Vậy sao? Vậy thì tôi xen vào là cái chắc rồi. Các người định làm gì tôi à?”, cô gái lạnh lùng hỏi.
“Hừ, rượu mừng không uống lại muốn uống rượu phạt. Tôi nói cho cô biết, chúng tôi là người của Tử Vực. Nếu cô có gan đối đầu với Tử Vực thì cứ thử. Chỉ sợ cô lại hối hận thôi”, người này đáp lại.
“Tử Vực sao?”
Cô gái cười lạnh lùng: “Tôi còn tưởng ông hoàng bà chúa nào cơ, thật không ngờ là một đám rùa rụt cổ. Có gì phải sợ?”
“Cô nói cái gì?”, ba người kia tức giận, lập tức lao kiếm tới.
“Đồ chán sống”, cô gái vung tay, một luồng sức mạnh đổ xuống khiến mái ngói vỡ vụn. Ba kẻ kia không kịp phòng bị, chỉ vội lùi lại, quỳ phụp xuống đất, ngay cả đầu gối của chúng cũng bị nát, khó mà đứng dậy được.
Cơn đau mãnh liệt trỗi dậy khiến mặt chúng tái mét, mồ hôi túa ra. Nhưng lúc này thứ mà chúng bận tâm không phải cơn đau mà là sức mạnh tới từ cô gái kia.
“Cô…rốt cuộc là ai?”, ba người kia sợ hãi hỏi. Nguồn sức mạnh chèn ép quá khủng khiếp. Rốt cuộc đây là Đại Phật phương nào vậy?
Lâm Chính cũng thất kinh. Anh chưa từng thấy Thần Võ Tôn ra tay, nào ngờ bà cụ trông như ba 30 tuổi này lại đáng sợ như thế.
“Bản tôn không đổi tên đổi họ - Thần Võ Tôn Tử Phong”
“Nếu Tử Vực các người đủ gan thì cứ tới tìm tôi mà tính sổ. Có điều sợ rằng các người không được xem ngày mà tôi và Tử Vực đấu nhau đâu”.
“Cái gì? Thần Võ Tôn sao?”
“Bà là…Thần Võ Tôn?”, ba người kia tái mặt, để lộ vẻ sợ hãi.
“Thần Võ Tôn đại nhân, chúng tôi không biết nên đã mạo phạm tới bà, xin bà tha mạng”.
“Xin bà nể mặt Tử Vực mà tha cho chúng tôi”, ba kẻ kia nào còn vẻ cuồng ngạo nữa, chỉ biết run rẩy cầu xin.
Dù sao thì bà ta cũng khủng khiếp lắm, chỉ cần gây sự thôi là bà ta giết không từ một ai. Thế nhưng Thần Võ Tôn cũng không phải người không biết suy nghĩ. Tử Vực tồn tại nguồn sức mạnh như thế nào, cao thủ đông ra sao đương nhiên là bà ta biết. Bà ta có một mình, nếu mà đắc tội thì cũng sẽ gặp rắc rối không ít.
Thần Võ Tôn có phần do dự. Đúng lúc này Lâm Chính hừ giọng: “Vừa rồi các người có nói như thế đâu. Lúc các người định giết tôi thì tôi đã nói rồi, Thần Võ Tôn Đại Nhân ở đây, đừng có mạo phạm, các người còn hét lên “Cái gì mà Thần Võ Tôn! Bà ta tới cũng giết”, giờ thấy sự lợi hại của bà ấy thì lại lật mặt như lật bánh tráng thế? Các người đừng là những kẻ tiểu nhân. Một khi thả các người ra thì e rằng các người lại dụ cao thủ của Tử Vực tới báo thù mà thôi. Phải không?”
“Hả?”, ba người tái mặt.
“Các người dám sỉ nhục tôi à”, Thần Võ Tôn tức giận tung chưởng.
“Đại Nhân, đừng”, bà người kia không kịp phòng bị.
Rầm rầm…Tiếng hét vang lên, đầu ba người kia lập tức nổ tung, chết ngay tại chỗ.
Thần Võ Tôn hạ tay xuống, lẳng lặng nhìn ba cơ thể mất đầu, khí tức trên người ba ta giảm đi nhiều.
Đúng lúc này bà ta ý thức được điều gì đó bèn chau mày: “Không hay rồi, bị tên này lừa rồi”.
Bình luận facebook