• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần (124 Viewers)

  • Chương 2946-2950

Chương 2946: Phục Sinh Quái Thủ

“Hai người này là ai?”.

“Chưa từng gặp qua!”.

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi? Vì sao đám người này lại tụ tập trước cửa công ty Dương Hoa? Bọn họ muốn gây sự sao?”.

“Đám người này thật là vô pháp vô thiên! Sao cảnh sát còn chưa tới?”.

Người dân mạng bàn tán.

Người dân Giang Thành không rõ chân tướng cũng thấy khó hiểu.

Người phụ nữ trẻ tuổi mỉm cười nói: “Tôi nghĩ các bạn ở đây không biết chuyện gì xảy ra, hãy để tôi kể lại cho mọi người nghe”.

Nghe thấy có người giải thích, những người vốn còn đang thắc mắc kêu gào đều dỏng tai lên lắng nghe.

Phòng livestream cũng rất im lặng.

Chỉ nghe cô gái kia nói: “Các bạn, người đàn ông bên cạnh tôi chính là thần y Phục Sinh Quái Thủ danh tiếng lẫy lừng! Ông ấy đã giám định thuốc do công ty Dương Hoa sản xuất, tất cả thuốc của Dương Hoa đều là thuốc có hại cho tính mạng con người! Bọn họ lại nghiên cứu ra loại thuốc gây hại cho tính mạng chúng ta để kiếm tiền từ chúng ta!”.

Nghe vậy, tất cả mọi người xôn xao.

Phòng livestream cũng hỗn loạn.

“Thật hay giả vậy?”.

“Nói bậy, chắc chắn là nói bậy! Người nhà tôi uống thuốc của thần y Lâm xong ai cũng khỏe mạnh, chưa bao giờ khỏe như lúc này, gì mà gây hại tính mạng? Rõ ràng bọn họ bôi nhọ thần y Lâm!”.

“Đúng vậy, mỗi ngày có không biết bao nhiêu người có ý bôi nhọ thần y Lâm, đó là vì ganh tị với thần y Lâm mà thôi!”.

“Chứ còn sao nữa? Ngày hôm qua không phải có con ma cờ bạc nhận tiền người ta chạy đến gây sự đó sao? Chuyện này đã bị vạch trần rồi, tôi nghĩ đám người này là cùng một bọn với đám người hôm qua”.

Mọi người đều không tin.

Cô gái kia lại không nổi giận, chỉ mỉm cười nói: “Tôi biết các bạn không tin lời tôi nói, nhưng thần y Phục Sinh Quái Thủ đã đích thân giám định, thuốc mà mọi người sử dụng có thể tạm thời làm giảm bớt triệu chứng, nhưng đó chỉ là tạm thời. Bởi vì số thuốc đó mới chỉ sản xuất một hai năm, nếu qua ba năm, bốn năm, tác dụng phụ của nó sẽ bùng phát. Những người dùng thuốc trị nhồi máu não sẽ bị dược hiệu của thuốc tác động lên mạch máu não mà trở thành người thực vật. Những người uống thuốc viêm mũi sẽ vì vậy mà mất khứu giác vĩnh viễn. Các bạn đừng tưởng tôi đang hù dọa, bởi vì những điều này đã được thần y Phục Sinh Quái Thủ kiểm chứng!”.

Mọi người nghe vậy ai nấy đưa mắt nhìn nhau, tỏ ra nghi hoặc.

Lúc này, một phóng viên cầm micro đi tới trước, hỏi: “Chào cô, tôi là phóng viên của Báo Chiều Giang Thành. Chúng tôi đang phát sóng trực tiếp, nhiều người dân rất quan tâm đến sự kiện này, bây giờ họ đều có chung một câu hỏi liên quan đến ông Phục Sinh Quái Thủ. Mọi người đều bảy tỏ họ chưa từng nghe nói tới người này, cũng không thể nhận định y thuật của người này có giá trị tin cậy hay không. Thưa cô, nhiều người đang rất quan tâm đến lời cô nói, hi vọng cô có thể cho mọi người một câu trả lời có sức thuyết phục. Ví dụ như, vì sao ông Quái Thủ lại cảm thấy thuốc của thần y Lâm có vấn đề? Rốt cuộc có vấn đề ở chỗ nào?”.

Câu hỏi này có thể gọi là hỏi đúng trọng tâm.

Người dân không phải ngu ngốc dễ bị lừa gạt như vậy.

Không phải bọn họ cứ kéo mấy nghìn người đến đây hô khẩu hiệu tẩy chay thì ai cũng sẽ làm theo.

Nếu không cho bọn họ lời giải thích thuyết phục, ai ngu mà tin theo?

Người phụ nữ còn muốn nói gì đó, nhưng quái nhân tóc hai màu đen trắng kia lại đưa tay ngăn cô ta lại.

Người phụ nữ lập tức lùi về sau nửa bước, hơi cúi đầu.

Phục Sinh Quái Thủ đi thẳng tới trước, nói với phóng viên: “Tất cả luận chứng của tôi đều căn cứ theo lời miêu tả trong cuốn sách y học cổ đại Dược Vương Tâm Kinh. Tất cả luận chứng quan điểm rất sâu xa, e là tôi nói ra mọi người cũng không hiểu”.

“Ông Quái Thủ, vậy thì tôi có thể hiểu là ông không có bất cứ chứng cứ và lời giải thích nào để chứng minh thuốc của thần y Lâm có vấn đề. Mọi thứ đều là do ông hiểu sai hay không?”, phóng viên nghiêm túc nói.

Cô ta là người Giang Thành, còn là phóng viên Giang Thành, đương nhiên biết rõ những gì Lâm Chính đã làm cho Giang Thành.

Cô ta cũng rất sùng bái thần y Lâm ai cũng yêu mến đó, bây giờ thấy có người bêu xấu thần y Lâm như vậy, cô ta cũng không có nhiều thiện cảm với người này.

Nhưng Phục Sinh Quái Thủ lại lắc đầu, bình thản nói: “Các người tín nhiệm thần y Lâm như vậy là vì cảm thấy y thuật của cậu ta cao siêu mà thôi. Nhưng theo tôi thấy, y thuật của cậu ta chẳng khác nào đứa bé ba tuổi! Tôi nói các người không hiểu, nhưng thần y Lâm thì hiểu! Nếu các người không tin quan điểm của tôi thì có thể mời thần y Lâm ra mặt đối chất!”.

Nghe vậy, những tiếng chất vấn đều dừng lại.
Chương 2947: Quyển hạ Dược Vương

Đối chất?

Mạnh miệng thật!

Tuy nhiên, ông ta tự tin nói vậy lại khiến những người vốn có thái độ hoài nghi bắt đầu dao động.

“Ba tuổi tôi bắt đầu học y thuật, đến nay đã năm mươi năm! Hiểu biết của tôi về y học cao hơn bất kỳ ai khác! Cho đến nay tôi cũng chưa ngừng nghỉ, tôi luôn tìm tòi trên con đường y học vô tận! Còn thần y Lâm của các người thì sao? Cậu ta tự học được một chút sơ sài đã bắt đầu huênh hoang, chỉ biết kiếm tiền, không quan tâm đến sự sống chết của mọi người, dùng tính mạng của mọi người đổi lấy vinh hoa phú quý! Chuyện này tôi không thể nhẫn nhịn! Nếu mọi người không tin tôi thì hãy gọi thần y Lâm ra đây, tôi tự có cách khiến cậu ta hiện nguyên hình!”, Phục Sinh Quái Thủ lớn giọng nói.

Giọng điệu ông ta tự tin đến mức nào.

Trong lúc nhất thời, phóng viên và người dân trên mạng không biết làm thế nào mới đúng.

“Tẩy chay thần y Lâm!”, trong đám đông không biết ai đột nhiên hét lên.

Những người khác cũng hùa theo giơ tay la to.

“Tẩy chay thần y Lâm!”.

“Đuổi cổ tên lang băm đó ra khỏi Giang Thành!”.

“Tẩy chay tên lang băm đó!”.

Hiện trường lại rộ lên tiếng hò hét.

Ở văn phòng chủ tịch công ty Lôi Lực, Phong Tiếu Thủy nheo mắt quan sát tất cả, quay đầu nói: “Cô Khinh Vũ, cô nhìn thấy chưa? Trước mặt y thuật và thực lực tuyệt đối, tất cả đều chỉ là hư ảo!”.

Cô gái trong màn hình không nói lời nào, đồng tử tràn ngập sự bàng hoàng và lo lắng.

Đúng lúc này, cửa lớn của công ty Dương Hoa mở ra.

Một nhóm người bước nhanh ra khỏi công ty, đi đầu là Lâm Chính!

“Nếu ông đã tìm tôi đối chất thì cứ việc. Hơn nữa, không biết ông cảm thấy thuốc của có vấn đề chỗ nào?”.

Sự xuất hiện của Lâm Chính làm bầu không khí lắng xuống.

Mọi người chú ý, vô số ánh mắt dồn lên người anh.

Phòng livestream lại bùng nổ.

“Thần y Lâm xuất hiện rồi!”.

“Tốt quá rồi, tôi biết ngay thần y Lâm sẽ không lùi bước mà!”.

“Lần này xem thần y Lâm vả mặt bọn họ thế nào!”.

Người dân mạng trở nên phấn khích, ai nấy tràn đầy sự chờ mong.

“Vở kịch chính thức bắt đầu rồi!”, Phong Tiếu Thủy lắc ly rượu vang, mỉm cười nói.

Cô gái trong màn hình kinh hãi, vội vàng lấy điện thoại tra danh bạ, muốn gọi điện thoại cho Lâm Chính. Nhưng khi cô ta lấy được điện thoại thì lại gọi không được, lúc này mới phát hiện nơi cô ta ở đã bị chặn sóng từ lâu, cách ly mọi cách liên lạc với thế giới bên ngoài.

“Cô Khinh Vũ, đừng làm chuyện vô ích nữa, cứ thưởng thức vở kịch này đi”, Phong Tiếu Thủy cười nói.

Cô gái không nói lời nào, chỉ đành quay lại nhìn chằm chằm bóng người đứng thẳng tắp trước cửa Dương Hoa.

“Cậu chính là thần y Lâm?”, Phục Sinh Quái Thủ liếc nhìn Lâm Chính, thản nhiên hỏi.

“Ông là người của Tử Vực phải không? Tôi biết mục đích của các người, nhưng nếu các người chỉ muốn bôi nhọ tôi bằng thủ đoạn hèn hạ như vu khống thì e là không lật đổ được Dương Hoa đâu!”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Vu khống? Cậu sai rồi, tôi không hề vu khống, mà là thuốc của cậu thật sự đã hại mạng người. Thần y Lâm, tôi hỏi cậu, có phải trong phương pháp điều chế thuốc đặc trị nhồi máu não có thành phần của hai vị thuốc Đông y là Thiên Ngải Thảo và Nam Ly Hoa không?”, Phục Sinh Quái Thủ hỏi.

“Phải!”, Lâm Chính gật đầu.

“Vậy tôi hỏi cậu, trong thuốc đặc trị nhồi máu não có phải cũng xen lẫn Nguyên Sinh Thạch Thủy không?”, Phục Sinh Quái Thủ lại hỏi.

Nghe vậy, Lâm Chính nhíu mày.

“Thế nào? Thần y Lâm không tiện trả lời à?”, Phục Sinh Quái Thủ lớn tiếng hỏi, khí thế hùng hổ dọa người.

Thấy Lâm Chính im lặng không nói, lần này tất cả mọi người đều ý thức được sự việc không đúng.

“Cũng có!”, cuối cùng Lâm Chính vẫn lên tiếng.

Phục Sinh Quái Thủ nghe vậy lập tức lớn tiếng: “Chân tướng rõ rồi!”.

Mọi người đều không hiểu ra sao.

Ông ta lại giải thích với mọi người: “Thiên Ngải Thảo, Nam Ly Hoa, Nguyên Sinh Thạch Thủy đều là thành phần hiếm thấy trong Đông y. Ba loại này không có hại, nhưng nếu kết hợp lại với nhau sẽ dẫn đến tật bệnh liên quan đến thần kinh, nhẹ thì bại liệt, nặng thì thành người thực vật! Thần y Lâm, cậu còn nói là không phải vì tiền mà bất chấp mạng người?”.

“Nói bậy! Làm sao ông biết ba loại thuốc này kết hợp với nhau sẽ gây ra những hiệu quả đó? Đó chỉ là lời từ một phía ông mà thôi!”, Từ Thiên ở bên cạnh quát lên.

“Tôi có chứng cứ”.

“Chứng cứ ở đâu?”.

“Ở trong Dược Vương Tâm Kinh của Tôn Tư Mạc!”, Phục Sinh Quái Thủ nói.

“Tôi là một bác sĩ, cũng từng nghiên cứu Dược Vương Tâm Kinh của Dược Vương Tôn Tư Mạc. Theo tôi biết, trong Dược Vương Tâm Kinh không hề ghi chép về ba vị thuốc kết hợp với nhau sẽ có hiệu quả như ông nói!”.

Lúc này, một ông lão tóc bạc bước ra khỏi đám đông, mở lời.

Nhưng Phục Sinh Quái Thủ lại lắc đầu: “Dược Vương Tâm Kinh được lưu truyền trong dân gian chỉ là một phần mà thôi. Các người chỉ nghiên cứu quyển thượng của Dược Vương Tâm Kinh. Trong quyển thượng đương nhiên không có ghi chép liên quan đến việc kết hợp ba vị thuốc đó! Ông không biết cũng phải thôi”.

Ông lão kinh ngạc: “Ý ông là..”.

“Trong quyển hạ có ghi lại! Mà tôi…”, nói đến đó Phục Sinh Quái Thủ lấy một cuốn tàn quyển cổ xưa ra, thản nhiên nói: “…có quyển hạ!”.
Chương 2948: Thừa nhận

Lần này, tim tất cả mọi người như sắp ngừng đập.

Những ánh mắt nhìn chằm chằm cuốn sách cổ xưa mà Phục Sinh Quái Thủ cầm trên tay, sự im lặng bao trùm.

Ông lão kia thì kích động, tròng mắt như sắp rơi ra khỏi hốc mắt. Ông ta bước tới mấy bước, khó tin nhìn cuốn sách, giọng nói run rẩy.

“Ông có thể… có thể cho tôi xem cuốn sách đó không?”.

Ánh mắt ấy giống như nhìn thấy quái vật vậy!

“Tàn quyển của Dược Vương Tôn Tư Mạc, có thể gọi là vật vô giá. Theo lý mà nói, tôi không được cho người khác xem, nhưng hôm nay tôi sẵn sàng công bố nó cho mọi người!”.

Nói xong, Phục Sinh Quái Thủ giao tàn quyển đó cho ông lão.

Ông lão nâng bằng hai tay, nôn nóng lật xem.

Người xung quanh ngước chăm chú nhìn, tập trung tinh thần quan sát ông lão.

Mấy nghìn người mà không có bất cứ tiếng động nào vang lên.

Khoảng ba phút sau, ông lão kia không ngừng run rẩy như bị điện giật, nước mắt giàn giụa, không kìm được mà bật khóc.

“Chuyện gì thế?”.

“Đó có phải là sách của Dược Vương Tôn Tư Mạc không?”.

“Không biết”.

Đám đông dần dần mở miệng bàn tán.

Phục Sinh Quái Thủ lại mỉm cười: “Ông thấy thế nào?”.

“Là thật! Là thật!”.

Ông lão run rẩy nói, kích động hét lên.

Nghe vậy, tất cả mọi người đều ồ lên.

“Đúng là thật sao?”.

“Ông lão đó nói có đáng tin không?”.

“Sao lại không đáng tin? Ông lão đó là bác sĩ Hàn ở phía Nam thành phố! Ông ấy đã theo nghề y ở Giang Thành chúng ta năm mươi năm. Lúc bố tôi còn sống, danh tiếng của ông ấy đã lan rộng khắp một nửa Giang Thành! Chỉ là bây giờ Giang Thành xuất hiện thần y Lâm quá chói mắt, vả lại ông ấy là người khiêm tốn, các anh chưa nghe qua cũng bình thường. Nhưng ông ấy rất có quyền lực, ông ấy là hội viên của Hiệp hội Đông y Long Quốc, lời ông ấy nói rất đáng tin!”.

Một người qua đường nhiệt tình phổ cập kiến thức cho mọi người.

Sau khi biết thân phận của ông lão, mọi người xung quanh càng chấn động.

“Vậy thì những gì mà người tóc hai màu đen trắng đó nói là sự thật?”.

“Thuốc của thần y Lâm… thật sự có vấn đề?”.

“Nghe nói là bây giờ không có vấn đề, nhưng ba năm sau tác dụng phụ sẽ bùng phát! Lúc đó hoặc là bại liệt, hoặc là tiêu đời!”.

“Hả? Tôi… Tôi không muốn chết!”.

“Vậy phải làm sao? Phải làm sao?”.

“Tiêu rồi! Tiêu thật rồi!”.

Người ở đây trở nên hỗn loạn, ai cũng thấy bàng hoàng bất an, khiếp hãi lo sợ.

Phòng livestream cũng bùng nổ.

Người dân mạng điên cuồng bình luận.

“Thần y Lâm không mưu tài hại mệnh, dùng thuốc dỏm lừa tiền đấy chứ?”.

“Trời ạ, lòng dạ thần y Lâm xấu xa vậy sao?”.

“Uổng cho bố mẹ tôi ngày nào cũng noi gương cậu ta, không ngờ cậu ta là người như vậy!”.

“Hình tượng sụp đổ rồi! Hình tượng của thần y Lâm trong lòng tôi sụp đổ rồi!”.

“Anh ta ngã xuống từ trên thần đàn rồi, nếu chuyện này là thật, anh ta sẽ để lại tiếng xấu ngàn đời!”.

“Cuối cùng anh ta cũng chỉ là doanh nhân, không phải bác sĩ!”.

“Người này thật ác độc! Anh ta sẽ không được chết tử tế! Phải xuống mười tám tầng địa ngục!”.

Trên mạng không ngừng vang lên tiếng mắng chửi.

Người ở đây cũng trở nên mất khống chế, người người kích động, giơ cao tay hét lên.

Cũng có người muốn xông tới đánh Lâm Chính.

Nhưng rõ ràng những người này đều là do bên công ty Lôi Lực sắp xếp để khích động tâm trạng của mọi người.

Dù sao chính chủ là Lâm Chính cũng chưa lên tiếng.

“Chủ tịch Lâm, phải… phải làm sao đây?”, Từ Thiên hoảng sợ.

“Gọi nhân viên bảo vệ đến đây, ngoài ra, điều một vài người tới giữ trật tự nơi này, bảo vệ an toàn cho Chủ tịch Lâm!”, Mã Hải quay lại dặn dò người bên cạnh.

“Vâng!”.

Người ở bên cạnh lập tức chạy đi.

“Chủ tịch Lâm, có cần tạm thời rời đi không, tôi thấy ở đây sắp mất khống chế rồi”, Mã Hải cẩn thận hỏi.

“Bây giờ mà đi thì chẳng phải là tôi sợ tội chạy trốn hay sao?”, Lâm Chính nói.

“Vậy chúng ta…”.

“Yên tâm, tôi tự có cách”.

Lâm Chính thản nhiên đáp, sau đó đi tới trước, bình tĩnh nói: “Mọi người đừng nóng nảy, xin hãy nghe tôi nói!”.

“Thần y Lâm, đến lúc này rồi mà cậu còn định giảo biện cái gì? Chẳng lẽ cậu nghi ngờ y thuật của Tôn Tư Mạc?”, Phục Sinh Quái Thủ lạnh nhạt lên tiếng.

“Tôi đâu có bản lĩnh dám nghi ngờ năng lực của người đi trước?”, Lâm Chính lắc đầu.

“Vậy là cậu cảm thấy tôi đang vu khống cậu? Ba loại dược liệu trong thuốc trị nhồi máu não kết hợp với nhau sẽ không khiến bệnh nhân biến thành bại liệt hoặc thành người thực vật?”, Phục Sinh Quái Thủ lại nói.

“Cũng không tính là vu khống, thực ra ba loại thuốc này kết hợp lại đúng là có tác dụng phụ như vậy”, Lâm Chính lại gật đầu.

Lần này tất cả những người đứng đây đều trợn tròn mắt.

Thần y Lâm… lại tự mình thừa nhận?
Chương 2949: Anh có lỗi với thành phố này!

Hiện trường vô cùng yên tĩnh.

Cô phóng viên lúc trước cầm micro ngơ ngác nhìn Lâm Chính, đầu óc trống rỗng.

Nhiều người không thể chấp nhận được sự thật này.

Thần y Lâm được bọn họ tôn lên làm thần linh, được vô số người xưng tụng là Bồ Tát Sống lại thừa nhận chuyện này!

Thuốc của anh… thật sự có vấn đề!

Đây là tin tức bùng nổ đến thế nào?!

Trong văn phòng chủ tịch công ty Lôi Lực, Phong Tiếu Thủy uống cạn rượu trong ly, mỉm cười nhìn màn hình lớn.

Cô gái trong màn hình giống như bị sét đánh, mắt mở to, như người mất hồn.

“Tử Vực chúng ta truyền thừa nghìn năm, những thuật pháp xa xưa mà chúng ta nắm trong tay bọn họ không thể nào tưởng tượng được. Chúng ta còn cất giữ bản chép tay của Dược Vương Tôn Tư Mạc, nửa phần tàn quyển này đối với chúng ta mà nói chẳng là gì. Mặc dù y thuật của thần y Lâm độc bước thiên hạ, người đời đều lấy làm kinh ngạc, nhưng trước mặt người của Tử Vực thì đúng là hạt cát trên sa mạc, không đáng nhắc tới!”, Phong Tiếu Thủy nói.

Cô gái kia mím môi, cúi đầu xuống, nước mắt không kìm được mà tuôn rơi.

Cô ta biết với thực lực của thần y Lâm hoàn toàn không thể đối kháng với người của Tử Vực!

Mọi thứ đã thành kết cục định sẵn.

“Phong Tiếu Thủy, nếu tôi đồng ý chuyện trong tộc, anh có thể nói lại với gia tộc, cầu xin họ hủy bỏ sự trừng phạt đối với thần y Lâm không?”, lúc này, cô gái ngẩng đầu lên, mở to mắt hỏi.

“Ha ha ha ha ha…”, Phong Tiếu Thủy lập tức cười lớn, lại rót cho mình nửa ly rượu vang, cười giễu nói: “Cô Khinh Vũ, cô cũng ngây thơ quá! Cô nghĩ cô không đồng ý, gia tộc sẽ không ép cô theo khuôn phép được sao? Cô hoàn toàn không có tư cách thương lượng với gia tộc! Huống hồ, xử quyết thần y Lâm không chỉ vì chuyện của cô, mà còn tính cả chuyện trong rừng ma Liệt Hỏa! Thần y Lâm ngang nhiên đối đầu với Tử Vực chúng ta, chuyện này là không thể tha thứ! Thế nên, cô hãy ngoan ngoãn thưởng thức xem anh ta bước dần tới sự suy vong, từng bước bị giày vò mà chết đi!”.

Cô gái âm thầm nghiến răng, không nói nên lời.

Các trang mạng xã hội đã nổi lên sóng to gió lớn.

Vô số người ngồi trước máy tính hoặc cầm điện thoại, xem tin tức trên màn hình mà hết sức kinh ngạc.

Ai cũng không dám tin vào chuyện này.

“Chân tướng rõ ràng rồi!”.

Phục Sinh Quái Thủ xòe hai tay, quay người lại hét to với những người ở hiện trường: “Tên lang băm này chỉ đang mưu tài hại mệnh! Các vị, bây giờ mọi người tin lời tôi rồi chứ? Thần y Lâm phải bị trục xuất ra khỏi Giang Thành, phải bị bắt ngay lập tức! Phải bị băm thành trăm nghìn mảnh, khoét tim moi gan! Chết không chỗ chôn thân!”.

Ông ta vừa dứt lời, tất cả mọi người đều bùng nổ.

“Thần y Lâm táng tận lương tâm! Trả lại sức khỏe cho người nhà tôi!”.

“Đồ mưu tài hại mệnh! Anh sẽ không được chết tử tế!”.

“Thần y Lâm, sao anh có thể làm ra chuyện như vậy?”.

“Uổng cho mẹ tôi thắp hương cầu nguyện cho anh mỗi ngày! Anh đã phụ lòng bao nhiêu người? Anh có lỗi với cả thành phố này!”.

Người dân khóc lóc, chỉ vào Lâm Chính mắng chửi.

Nhiều người đã suy sụp.

Là tín ngưỡng đã suy sụp.

Bọn họ xem Lâm Chính là tín ngưỡng, là mục tiêu cuộc sống, là thần tượng, là chúa cứu thế, nhưng bây giờ mọi thứ đã sụp đổ.

Cảm xúc và tư duy của bọn họ cũng theo đó sụp đổ vào giờ phút này.

Một số người cao tuổi đã ngất tại chỗ.

Một số người trai tráng thì không kiên nhẫn được nữa lao về phía Lâm Chính, chuẩn bị dùng nắm đấm trút sự bất mãn trong lòng mình.

Từ Thiên vội vàng gọi nhân viên bảo vệ duy trì trật tự ở hiện trường.

Nhưng người ở đây phải đến hàng nghìn, mấy chục nhân viên bảo vệ sao có thể kiểm soát nổi?

Phục Sinh Quái Thủ quan sát hết những chuyện này, nở nụ cười mờ ám, trong mắt lóe lên sự giễu cợt.

“Đại nhân, xin chúc mừng, chúng ta đã hoàn thành bước đầu tiên!”, người phụ nữ bên cạnh mỉm cười nói.

“Phải, có thể bắt tay chuẩn bị bước thứ hai rồi. Tiếp theo đến lượt thần y Lâm chứng kiến bạn bè thân thuộc của cậu ta sẽ chịu đủ giày vò, chết ở trước mặt cậu ta như thế nào!”, Phục Sinh Quái Thủ nheo mắt lại, nói: “Hãy đi chuẩn bị đi”.

“Vâng”, người phụ nữ trẻ tuổi gật đầu, sau đó quay người đi.

Đúng lúc đó, một giọng nói vang lên.

“Mọi người hãy yên lặng, xin hãy nghe tôi nói xong đã!”.

Phục Sinh Quái Thủ cười nhạt nhìn sang: “Thần y Lâm, cậu còn muốn giảo biện?”.

“Tôi không giảo biện, tôi chỉ muốn nói với mọi người, quyển hạ Dược Vương trong tay ông không hề hoàn chỉnh!”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

Anh nói xong, hiện trường đã mất khống chế dần dần yên ổn lại.

Những cặp mắt đều tập trung lên người Lâm Chính.
Chương 2950: Tôi dám khẳng định

"Cậu nói cái gì?", Phục Sinh Quái Thủ bỗng nhíu mày: "Tàn quyển Dược Vương của tôi không hoàn chỉnh?".

"Nếu đã là tàn quyển thì đương nhiên là không hoàn chỉnh rồi! Nếu thêm quyển thượng trong dân gian thì chẳng phải tàn quyển trong tay thần y Phục Sinh Quái Thủ sẽ hoàn chỉnh sao? Anh đúng là nói thừa!", cô gái ở bên cạnh cười khẩy nói.

"Tôi không có ý này, ý tôi là quyển hạ trong tay người này không hoàn chỉnh", Lâm Chính chỉ vào Phục Sinh Quái Thủ, lớn tiếng nói.

Câu nói này khiến rất nhiều người khựng lại.

Nữ phóng viên kia vội bước tới, chĩa micro về phía Lâm Chính, vội vàng nói: "Thần y Lâm, anh có gì muốn phát biểu không ạ? Xin anh hãy giải thích rõ ràng chuyện này, tôi tin là rất nhiều người vẫn muốn đặt lòng tin vào anh".

Nữ phóng viên cũng có chút nóng lòng, hi vọng Lâm Chính có thể đưa ra lời giải thích hợp lý.

Nhưng với những lời nói vừa rồi thì e rằng đây là điều không thể.

Dù sao chính thần y Lâm cũng đã thừa nhận...

Đúng lúc này, Lâm Chính nói với Phục Sinh Quái Thủ: "Ông Phục Sinh Quái Thủ, ông có thể lấy tàn quyển Dược Vương của ông ra công bố cho mọi người xem không?".

"Chẳng phải tôi mới công bố rồi sao? Sao hả? Cậu còn muốn nói hươu nói vượn, cố gắng giải thích cho bản thân sao? Tôi nói cho cậu biết, chỉ lãng phí thời gian thôi!", Phục Sinh Quái Thủ nhíu mày đáp.

"Ông mới chỉ cho ông lão kia xem chứ mọi người đã thấy đâu! Thị phi công bằng, mọi người tự có ý kiến!", Lâm Chính lắc đầu.

"Thôi được rồi, nếu cậu vẫn chưa từ bỏ, thì tôi sẽ cho cậu hết hẳn hi vọng! Làm phiền các phóng viên chĩa ống kính về phía tôi!".

Phục Sinh Quái Thủ bình thản nói, rồi lại lấy tàn quyển, mở nó ra, giơ lên cao.

Tất cả các phóng viên ở xung quanh đều chĩa ống kính về phía tàn quyển kia.

Những người đang có mặt cũng nghển cổ kiễng chân, mở thật to mắt.

"Lật tiếp đi", Lâm Chính kêu lên.

"Tôi sẽ khiến cậu tâm phục khẩu phục!".

Phục Sinh Quái Thủ cười khẩy, lật tàn quyển ra.

Quyển hạ chỉ có sáu trang.

Loáng cái đã lật hết.

Nhưng không ai nhìn ra được sơ hở gì.

"Quý vị có thấy vấn đề gì không?", Phục Sinh Quái Thủ lớn tiếng nói.

Những người có mặt đưa mắt nhìn nhau, đều không nói gì, chỉ có một số ít người kêu lên.

"Không vấn đề gì cả!".

"Không nhìn ra bất cứ sơ sót gì!".

"Rõ ràng là thần y Lâm đang cãi láo!".

Giọng nói lác đác nhưng nghe rõ mồn một.

"Lần này cậu còn gì để nói không?", Phục Sinh Quái Thủ cười nói đầy khinh miệt.

"Ai nói không có vấn đề?".

Đúng lúc này, Lâm Chính bỗng đi tới, lật đến trang cuối cùng, rồi chỉ vào mép trang, sẵng giọng: "Làm phiền quý vị hãy nhìn cho rõ ràng, đây là cái gì?".

Mọi người nín thở, vội nhìn thật kĩ.

"Cái đó... hình như là dấu vết bị xé!".

"Đúng! Là dấu vết bị xé!".

"Cũng tức là tàn quyển này không chỉ có sáu trang?".

Những người đứng gần lập tức kêu lên thất thanh.

"Cái gì?".

Phục Sinh Quái Thủ sửng sốt, vội cầm lấy tàn quyển, mở trang cuối cùng ra xem.

Phát hiện trang cuối cùng quả nhiên có dấu vết bị xé.

Do tàn quyển này chỉ có ít trang, ông ta đã nhớ hết nội dung trong đó, nên không mở ra xem, lại càng chưa từng chú ý đến dấu vết ở trang cuối cùng này.

"Sao lại như thế được?".

Sắc mặt của Phục Sinh Quái Thủ trở nên khó coi.

"Nếu đã có vết xé thì chứng tỏ tàn quyển này không hề hoàn chỉnh! Thực ra trong một bộ sách y học không hoàn chỉnh có rất nhiều nội dung gây tranh cãi. Ông Phục Sinh Quái Thủ, ông dùng cái này để định tội cho tôi liệu có qua quýt quá không vậy?", Lâm Chính bình thản nói.

"Nhưng cho dù nó không hoàn chỉnh, thì ghi chép của Dược Vương cũng trực tiếp chỉ ra phương thuốc của cậu không hợp lý, có rủi ro rất lớn! Sao lại không định tội cậu được chứ? Chẳng lẽ những nội dung mà Dược Vương viết đều là giả, là vớ vẩn? Cậu nghi ngờ y thuật của Dược Vương? Cậu cũng xứng sao?", Phục Sinh Quái Thủ hừ mũi nói.

"Tôi đương nhiên là không xứng rồi, những nội dung Dược Vương ghi chép đương nhiên là chính xác, nhưng sao ông lại biết sự không hợp lý của phương thuốc lại không biến thành hợp lý được?", Lâm Chính hỏi vặn lại.

"Ý cậu là sao?", sắc mặt của Phục Sinh Quái Thủ sa sầm xuống.

"Ý của tôi rất đơn giản! Trong quyển hạ này ghi chép rằng Thiên Ngải Thảo, Nam Ly Hoa và Nguyên Sinh Thạch Thủy không thể kết hợp sử dụng, nếu không dược tính của ba loại dược liệu này sẽ sinh ra kịch độc, khiến người ta bị liệt, thậm chí là trở thành người thực vật. Đây là điều mà tổ tiên Dược Vương đã ghi lại, nhưng sao ông dám khẳng định trong mấy trang bị mất của tàn quyển này không ghi chép câu trả lời của Dược Vương để giải quyết vấn đề ba loại dược liệu này kết hợp sinh ra kịch độc?", Lâm Chính lại hỏi vặn.

"Thần y Lâm, cậu muốn dùng nội dung mà không ai biết của mấy trang bị xé mất để giải vây cho mình sao? Nếu thế thì cậu ngây thơ quá! Mọi người đều có mắt nhìn sáng suốt, còn sinh mạng thì quý giá, sẽ không ai làm việc mạo hiểm này đâu, cách tự biện hộ của cậu quá thấp hèn rồi đấy!", Phục Sinh Quái Thủ cười khẩy đầy khinh miệt.

"Vậy là ông không dám khẳng định?", Lâm Chính nhìn ông ta chằm chằm, lại nói.

"Đương nhiên", Phục Sinh Quái Thủ hừ mũi đáp.

"Tôi dám khẳng định!", Lâm Chính lập tức đáp.

Hơi thở của Phục Sinh Quái Thủ như nghẹn lại, nhìn Lâm Chính chằm chằm: "Ý cậu là sao?".

"Rất đơn giản!".

Lâm Chính lấy một quyển sách cũ kĩ trong người ra, rồi lấy mấy tờ giấy ố vàng kẹp trong quyển sách kia, bình tĩnh nói: "Bởi vì mấy tờ giấy bị mất đang ở chỗ tôi!".

Lâm Chính dứt lời, tất cả mọi người đều khựng lại.

Bầu không khí trở nên im phăng phắc!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom