-
Chương 2866-2870
Chương 2866: Thiên kiêu đứng thứ hai
Anh ta quay đầu lại, nhìn chằm chằm Lâm Chính ở trong đại sảnh, hét lên: “Khốn nạn! Mày đang sỉ nhục tao sao?”.
“Tôi đã nói tôi sẽ cho anh cơ hội”, Lâm Chính nói.
“Rõ ràng là mày đang sỉ nhục tao! Đồ chó! Tao là Thủy Thái Tử, người thừa kế của nhà họ Thủy! Mày sỉ nhục tao như vậy, tao sẽ giết mày!”, Thủy Thái Tử thẹn quá hóa giận, thấy không trốn thoát được, bỗng rút nhuyễn kiếm ở thắt lưng ra, xông về phía Lâm Chính.
Kiếm của anh ta óng ánh trong suốt, giống như nước mùa thu, mảnh như sợi tơ, đâm tới một kiếm toát ra sự lạnh lẽo như đâm thẳng vào linh hồn.
Thật là ảo diệu.
Nhưng Lâm Chính vẫn ngồi vững vàng trên ghế, không hề hoảng loạn.
Đợi nhuyễn kiếm đâm tới, anh đột nhiên vung tay, quơ lấy nắp một tách trà đỡ đòn.
Keng.
Tiếng động quỷ dị vang lên.
Mũi nhuyễn kiếm lại bị nắp trà chặn lại.
Nhuyễn kiếm không thể đâm xuyên nắp trà.
Mọi người đều hồi hộp.
Thủy Thái Tử mở to mắt, nhưng anh ta không từ bỏ, hừ một tiếng, tiếp tục tích lũy sức mạnh, sau đó sử dụng hết tất cả khí ý, không giữ lại chút gì.
Vù vù…
Khí kình rót vào nhuyễn kiếm, nhuyễn kiếm vang lên tiếng kêu âm vang. Sức mạnh cuồng bạo từ trên đó tuôn ra không ngừng đánh vào nắp trà, định đánh nát nó.
Nhưng dù khí kình của Thủy Thái Tử có dũng mãnh thế nào, uy lực trên nhuyễn kiếm có táo bạo thế nào vẫn không thể đánh vỡ nắp tách trà…
Giờ phút này, cuối cùng mọi người cũng đã biết vì sao thần y Lâm lại tràn đầy tự tin nói sẽ khiến Thủy Thái Tử mãi mãi ở lại đây như vậy.
Hóa ra thực lực của anh mạnh hơn Thủy Thái Tử không biết bao nhiêu lần…
Trong mắt thần y Lâm, Thủy Thái Tử chẳng là gì cả!
“Được rồi, không lãng phí thời gian nữa!”.
Lúc này, Lâm Chính đột nhiên nói ra một câu.
Con ngươi của Thủy Thái Tử co lại.
Lâm Chính vung cánh tay, nắp tách trà tỏa ra sức mạnh cực kỳ tinh xảo.
Xoảng!
Trong nháy mắt, nhuyễn kiếm trong tay Thủy Thái Tử vỡ tan, biến thành những mảnh vụn văng tứ phía.
Thủy Thái Tử bị đánh lùi hơn mười bước, cuối cùng ngã lăn trên mặt đất, vô cùng chật vật.
Lâm Chính thổi nắp trà, trên nắp trà vẫn không hề hấn gì, sau đó đậy lên lại tách trà, đứng dậy đi về phía Thủy Thái Tử.
Anh cầm tách trà đi tới một chiếc cột gần đó, đập tách trà vào cột.
Tách trà vỡ tan tành.
Lâm Chính cầm mảnh vỡ lên đứng trước mặt Thủy Thái Tử.
“Mày… mày muốn làm gì?”, Thủy Thái Tử run rẩy, lắp bắp lên tiếng.
“Anh dám động vào em gái tôi, sao tôi có thể bỏ qua cho anh? Anh ép cô ấy tự sát, bây giờ anh không chịu chết, tôi chỉ đành tự mình ra tay! Mảnh vỡ của tách trà cắt qua cổ họng chắc sẽ rất đau phải không?”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Mày… mày muốn giết tao?”, Thủy Thái Tử khó mà tin được.
Người nhà họ Diệp cũng vô cùng kinh ngạc.
“Thần y Lâm, chờ đã!”, bà cụ Diệp lập tức hét lên: “Người này không được giết!”.
“Vì sao?”, Lâm Chính ngẩng đầu lên.
“Vì nhà họ Thủy bọn tao không phải các người muốn đụng là đụng! Thần y Lâm, mặc dù mày có thể đánh bại tao, nhưng chưa chắc mày có thể đánh lại người nhà họ Thủy! Tao thừa nhận tao không bằng mày, nhưng nếu anh trai tao ở đây, thần y Lâm mày cũng sẽ chỉ là con kiến dưới mặt đất! Anh trai tao sẽ giẫm chết mày!”, Thủy Thái Tử hét lớn.
“Thế sao? Anh trai anh lợi hại vậy à? Anh ta là ai?”, Lâm Chính cực kỳ tò mò hỏi.
“Anh trai tao là ai? Ha ha, người nhà họ Diệp ai cũng biết, mày đi hỏi bọn họ đi!”, Thủy Thái Tử nheo mắt lại, cười nói.
Lâm Chính quay đầu nhìn về phía bà cụ Diệp và những người khác.
“Thần y Lâm, anh trai cậu ta là Thánh Võ thiên kiêu đứng thứ hai trên bảng thiên kiêu! Thủy Thánh Võ!”, bà cụ Diệp nói.
“Thiên kiêu đứng thứ hai?”.
Lâm Chính kinh ngạc.
Chương 2867: Không thể giết
Sau khi Lâm Chính đánh bại Thái Thương Long - vị thiên kiêu thứ ba này thì đã không còn gặp nhiều thiên kiêu nữa.
Điều này cũng tại anh thôi, vì đến top 20 thiên kiêu cũng bị anh đánh bại quá nửa rồi. Hơn nữa, toàn bộ những Thiên Kiêu Lệnh của kẻ thua cuộc đều nằm trong tay anh, khiến cho bảng xếp hạng thiên kiêu lúc này vô cùng tàn tạ.
Hiện tại Thái Thương Long bị anh xếp ngoài Giang Thành, vài ngày trước Thái Thương Long nói rằng muốn gặp anh. Lâm Chính biết là anh ta vì thuốc giải mà thôi.
Thế nhưng Lâm Chính cũng không ngại, dù sao thì Dương Hoa hiện cũng đang thiếu người, cũng không thể xem nhẹ thực lực của Thái Thương Long được. Có điều Lâm Chính không ngờ vừa giải quyết xong thiên kiêu thứ ba thì thiên kiêu thứ hai đã lại tới rồi.
“Sao thế? Sợ rồi à?”, thấy Lâm Chính im lặng, khuôn mặt của Thủy Thái Tử lộ vẻ đắc ý.
Anh ta lau máu nơi khóe miệng, nheo mắt mỉm cười: “Nhà tôi vốn chỉ là một gia tộc nhỏ ở Long Xuyên, thậm chí là còn không bằng cả nhà họ Diệp. Sau đó mạnh lên vì anh trai tôi. Sau khi anh ấy trở thành thiên kiêu, nhà họ Thủy chúng tôi đúng là chẳng khác gì một bước lên trời, chẳng ai dám đối kháng với chúng tôi nữa. Ai mà lại dám đấu với thiên kiêu thứ hai chứ? Tôi thừa nhận là thực lực của anh phi phàm nhưng trước thiên kiêu thứ hai anh chẳng là cái thá gì cả. Anh chẳng khác gì con sâu cái kiến hết. Ha ha”.
Ngông cuồng!!!
Người nhà họ Diệp nghiến răng nhưng không dám lên tiếng. Bởi vì Thủy Thái Tử có tức cách ngông cuồng như vậy. Vì đó là anh trai của anh ta mà.
“Thần y Lâm, thiên kiêu Thánh Võ chỉ có một người em trai như vậy. Nếu như giết anh ta thì sẽ đắc tội với thiên kiêu thứ hai. Cậu vì Tâm Ngữ mà ra mặt, tôi rất cảm kích, nhà họ Diệp chắc chắn sẽ ghi nhớ ân đức này nhưng không cậu không cần vì con bé mà làm vậy. Nếu không nhà họ Diệp chúng tôi cũng không thể an tâm được”, bà cụ Diệp vội vàng nói.
“Đúng vậy thần y Lâm. Y thuật của cậu cao siêu, thực lực mạnh. Còn trẻ như vậy, tương lai sẽ vô cùng xán lạn. Nhà họ Diệp chúng tôi nhận được sự giúp đỡ của cậu đã là vinh dự rồi. Nếu như vì chúng tôi mà cản trở tiền đồ của cậu, khiến cậu có thêm kẻ địch thì chúng tôi sẽ cảm thấy vô cùng áy náy”, Diệp Tuần Tinh lên tiếng.
“Thần y Lâm, thôi bỏ đi”.
“Người này, không thể giết được”.
“Mong cậu về Giang Thành, phần còn lại giao cho chúng tôi. Lát nữa chúng tôi sẽ xử lý việc này. Sau đó sẽ đích thân tới Giang Thành cảm ơn cậu”.
Nhà họ Diệp đồng loạt lên tiếng, ai cũng cúi đầu. Bọn họ đương nhiên là muốn giết chết Thủy Thái Tử. Nhưng phía sau Thủy Thái Tử là nhà họ Thủy và Thủy Thánh Vũ. Một khi giết anh ta thì sẽ gây chấn động toàn bộ Long Quốc.
Bà cụ Diệp không muốn hại Lâm Chính, mặc dù bà ta rất buồn nhưng vẫn quyết tâm để nhà họ Diệp đi giải quyết vấn đề này.
Lâm Chính lẳng lặng nhìn bà cụ Diệp, đôi mắt ánh lên vẻ quỷ dị. Đột nhiên anh đi ra ngoài cửa.
Sau đó có âm thanh từ bên ngoài vang lên: “Thật kỳ lạ, tôi thấy Thủy Thánh Võ khiêm tốn lắm mà, tại sao em trai của anh ta ngạo mạn thế. Đến cả nhà họ Thủy cũng như vậy sao. Tôi thấy danh hiệu thiên kiêu Thánh Võ đã bị gia tộc này bôi nhọ rồi”
Cả nhà họ Diệp đồng loạt quay qua nhìn: “Là ai vậy?”
“Có lẽ là một cao nhân”, có người lên tiếng.
Một bóng hình lướt vào trong nhà họ Diệp nhanh như điện xẹt. Tất cả đều đổ dồn ánh mắt.
Sau khi bóng hình dừng lại thì lập tức bước tới chắp tay, quỳ xuống trước Lâm Chính: “Bái kiến thần y Lâm”, giọng nói vô cùng cung kính.
“Thật không ngờ anh lại tới đây. Khỏi cần đa lễ”, Lâm Chính gật đầu.
“Cảm ơn thần y Lâm”, người này đứng dậy.
“Thần y Lâm vị này là ai vậy?”, ông cụ Diệp tò mò nhìn và thận trọng hỏi.
Lâm Chính không trả lời, chỉ mỉm cười.
Người này chắp tay: “Tôi là Thái Thương Long”.
“Cái gì, Thái Thương Long sao?”
Cả nhà họ Diệp tái mặt. Bà cụ Diệp tưởng mình bị nổ tung: "Thiên...kiêu thứ ba sao?"
Chương 2868: Cô ta nói có lý
Tất cả đều trố tròn mắt, họ không hiểu rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì. Vô duyên vô cớ tại sao thiên kiêu thứ ba lại xuất hiện ở đây?
Hơn nữa...lại còn tỏ ra cung kính với thần y Lâm như vậy? Có phải là…có vấn đề gì không?
“Hóa ra là thiên kiêu Thái Thương Long...vinh hạnh quá”, bà cụ Diệp vội vàng hành lễ.
“Ha ha, không cần khách sáo”, Thái Thương Long bật cười ha ha, sau đó đứng sang bên cạnh Lâm Chính và không nói thêm tiếng nào nữa.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, đám đông đều ớn lạnh. Tư thế này, giọng điệu này, đến ngay cả kẻ ngốc cũng nhận ra Thái Thương Long là tay sai cho Lâm Chính. Dù không phải là thuộc hạ thì anh ta cũng nghe theo mệnh lệnh của Lâm Chính mà thôi.
Người có thể chỉ huy cả thiên kiêu thứ ba…Điều đó có nghĩa là gì. Thủy Thái Tử không dám tin
“Bớt nói lời khách khí lại, tôi phải xử lý người này đã”, Lâm Chính thản nhiên nói và đi về phía Thủy Thái Tử.
Lần này thì Thủy Thái Tử hoảng thật sự. Anh ta run rẩy nhìn Lâm Chính và không ngừng lùi về sau. Đầu anh ta cảm thấy ong ong.
“Dừng….dừng tay. Thần y Lâm. Tôi và anh không thù không oán, anh …hà tất phải làm thế. Hơn nữa, đắc tội với anh tôi thì anh cũng không có kết cục tốt đẹp đâu. Dù có thiên kiêu thứ ba trợ giúp thì cũng chưa chắc đã là đối thủ của anh trai tôi…”
"Chưa chắc".
Không đợi Lâm Chính nói thì Thái Thương Long đã lên tiếng: “Thiên kiêu Thánh Vũ dù mạnh nhưng không phải là vô địch, nếu thần y Lâm không đấu lại được, vậy cộng thêm tôi thì sao? Hai người chúng tôi chẳng lẽ lại không đối phó nổi với thiên kiêu Thánh Vũ”
Thủy Thái Tử lo lắng và cảm thấy tuyệt vọng.
“Long thiên kiêu, tại sao anh cứ phải đối đầu với nhà họ Thủy chúng tôi thế. Nhà tôi có gây sự với anh bao giờ đâu”.
“Các người không gậy sự với tôi nhưng gây sự với thần y Lâm. Đương nhiên là tôi đứng về phía thần y Lâm rồi”, Thái Thương Long nói bằng vẻ vô cảm, sau đó quay qua Lâm Chính: “Thần y Lâm, khỏi nhiều lời với kẻ này, giết là được”.
“Hả?”, Thủy Thái Tử sợ tới mức cả người mềm nhũn, đứng cũng không vững.
Lâm Chính bước tới, hằm hằm sát ý. Lần này nhà họ Diệp không lên tiếng nữa. Dù sao thì có thiên kiêu thứ ba trợ giúp cơ mà, có gì phải sợ thiên kiêu thứ hai chứ?
Nhà họ Diệp định cùng Lâm Chính trừng trị cho người nhà họ Thủy một bài học. Đúng lúc này có giọng nói vang lên: “Thần y Lâm, đợi đã”.
Lâm Chính chau mày, nhìn ra ngoài. Đó là Liễu Chiêu Nhi.
Liễu Chiêu Nhi bước tới, run rẩy nói: “Thần y Lâm, anh có thể đừng giết họ bây giờ không? Tôi nghe nói thiên kiêu Thánh Võ sắp về nước rồi. Chắc chừng hai ngày nữa. Nếu anh giết anh ta, tới khi đó sẽ khiến thiên kiêu thứ hai và nhà họ Thủy tức giận, dù họ không đấu nổi anh thì nhất định cũng sẽ dồn toàn lực”.
“Cô cảm thấy tôi muốn giết ai thì sẽ để ý tới bọn họ sao?”, Lâm Chính điềm đạm nói.
“Đúng là anh không quan tâm nhưng anh nghĩ xem, lần này anh xả giận cho Tâm Ngữ, nhưng sau khi anh giết người, xả giận xong thì để lại điều gì? Anh sẽ để lại kiếp nạn cho nhà họ Diệp. Anh không thể nào ở Long Xuyên cả đời mà. Sau khi anh đi, nhà họ Diệp sẽ đối đầu với cơn lửa giận của thiên kiêu thứ hai như thế nào đây? Tâm Ngữ có phải lại càng mang tội không? Vì vậy ý của tôi là nếu anh giết thì anh nên cào bằng cả thiên kiêu thứ hai và nhà họ Thủy. Nếu không, cũng chẳng thể xả giận cho Tâm Ngữ mà còn hại thêm cô ấy”, Liễu Chiêu Nhi vội nói
“Cào bằng sao?”
“Đúng, giữ lấy mạng của Thủy Thái Tử, dụ thiên kiêu thứ hai tới”, Liễu Chiêu Nhi nói.
“Cô nhanh nhạy gớm. Cô tưởng tôi không biết sao? Tâm Ngữ là do cô hại, cô cũng không thoát khỏi tội đâu”, Diệp Hoài hừ giọng.
“Thế nhưng…cô ta nói có lý”, bà cụ Diệp thở dài.
Chương 2869: Nhà họ Thủy hành động
Lâm Chính chắc chắn không thể ở Long Xuyên cả đời. Còn Thủy Thánh Võ thì có thể về đây báo thù cho nhà họ Diệp bất cứ lúc nào.
Lâm Chính kích động giết chết Thủy Thái Tử thì sẽ chỉ mang đến hậu họa cho nhà họ Diệp mà thôi. Lúc này nhà họ Diệp đã lung lay lắm rồi. Nếu gặp phải kiếp nạn này nữa thì chắc chắn là sẽ không thể nào vực dậy nổi.
“Thần y Lâm”, Thái Thương Long nói nhỏ.
Rõ ràng là anh ta cũng đồng ý với cách của Liễu Chiêu Nhi. Nếu đã làm thì phải làm tới cùng. Nhưng đường đường là nhà họ Thủy, đâu phải nói diệt là diệt được.
Vậy nên cách tốt nhất là thả mồi câu cá. Thủy Thái Tử chính là mồi.
Tuy nhiên mọi người cũng đều hiểu ra ý tứ của Liễu Chiêu Nhi. Cô ta đang kéo dài thời gian. Liễu Chiêu Nhi đang hiến kế nhưng thực ra là đang cảnh cáo Lâm Chính, rằng anh không thể giết người này. Thủy Thái Tử chết hay sống, phải xem khả năng của nhà họ Thủy có cứu được anh ta hay không.
“Thôi được, nếu đã vậy thì tôi không giết người này”, Lâm Chính gật đầu.
Liễu Chiêu Nhi thở phào. Thủy Thái Tử cũng cảm kích lắm. Anh ta nhìn Liễu Chiêu Nhi bằng ánh mắt biết ơn.
Thật không ngờ vào những lúc quan trọng thì cô gái này lại có tác dụng như vậy.
Thế nhưng một giây sau. Đột nhiên có bốn luồng khí tức phóng ra ghim vào tứ chi của Thủy Thái Tử.
Trong nháy mắt, anh ta ngã ra đất. Anh ta còn chưa kịp phản ứng thì cơn đau kịch liệt đã dội tới.
“Á”
Thủy Thái Tử đau đớn thét gào, cả người như ngất đi được. Đám người Liễu Chiêu Nhi cũng tái mặt, run rẩy.
“Giết anh thì anh trai của anh sẽ không tới tìm tôi. Đã vậy thì giữ lại cái mạng của anh. Treo anh ta lên. Tôi ở đây đợi thiên kiêu Thánh Võ. Tôi cho anh ta một ngày. Nếu anh ta muốn cứu em trai mình thì tới đây gặp tôi”, Lâm Chính điềm đạm quay người đi vào phòng.
Liễu Chiêu Nhi sững sờ. Thủy Thái Tử ngất lịm nhưng Lâm Chính chỉ ghim châm khiến anh ta bị thương chứ anh ta không hề bị nguy hiểm tới tính mạng.
Nhà họ Diệp nuốt nước bọt. Bọn họ từng nghe nói về y thuật của thần y Lâm, biết anh làm việc quyết đoán, thế nhưng không ngờ anh lại tàn nhẫn như vậy. Nhất thời, đám đông cảm thấy da đầu tê dại, họ bỗng cảm thấy sợ vị Đại Phật này.
“Thưa bà…”, người nhà họ Diệp thận trọng nhìn bà cụ Diệp với vẻ do dự.
“Chuyện này chúng ta chỉ có thể làm theo những gì mà thần y Lâm nói mà thôi. Nhà họ Thủy ức hiếp người quá đáng. Hôm nay nhà họ Diệp cùng lắm rời đi thôi”, bà cụ Diệp nói. Đám đông gật đầu tỏ vẻ quyết tâm.
Liễu Chiêu Nhi nhân lúc này chuồn ra ngoài, chạy tới nhà họ Thủy báo tin. Sau khi biết tứ chi của Thủy Thái Tử bị đánh gãy thì cả nhà họ Thủy chấn động. Nhà họ Thủy là bá chủ mới nổi của Long Xuyên, sao họ có thể bị ức hiếp như vậy chứ?
“Khốn nạn. Nhà họ Diệp to gan lắm, được thần y Lâm chống lưng nên dám vô thiên vô pháp như vậy. Phải giết”.
Đại trưởng lão của nhà họ Thủy gầm lên: “Lập tức triệu hồi toàn bộ cao thủ nhà họ Thủy, tới nhà họ Diệp cào bằng cho tôi”.
“Tuân lệnh”, một người chạy đi.
Đám cao thủ nhà họ Thủy nhanh chóng có mặt.
“Đại trưởng lão, lần này nhà họ Diệp không chỉ có thần y Lâm giúp đỡ mà còn có cả thiên kiêu thứ ba Thái Thương Long ra mặt nữa. Không dễ đối phó đâu”, Liễu Chiêu Nhi vội vàng nói.
“Thần y Lâm? Thiên kiêu thứ ba sao? Vậy thì đã sao? Thủy Thánh Võ của chúng ta không lâu trước đó đã đột phá rồi, đạt tới cảnh giới viên mãn. Thần công đã luyện thành, giờ Thánh Võ là vô địch thiên hạ. Thậm chí có thể xếp vào vị trí thứ nhất cũng nên. Một thần y Lâm và một thiên kiêu là cái thá gì? Không đám để bận tâm”, gia chủ nhà họ Thủy bước tới với khuôn mặt lạnh như băng.
Chương 2870: Thánh Võ
Mặc dù bảng xếp hạng thiên kiêu chỉ có hai mươi nhưng sự chênh lệnh giữa các thành viên là cực kỳ lớn. Nhất là càng về top đầu thì chênh lệch càng nhiều. Nghe nói người xếp thứ năm chỉ cần dùng một chiêu thôi là có thể đánh bại người xếp thứ sáu.
Còn ví như Tư Mã Sóc Phương xếp số 20 mà giao đấu với số 18 Huyết Trường Phong thì có thể đấu được cả trăm hồi.
Số 3 Thái Thương Long và số 2 Thủy Thánh Võ chưa từng giao đấu nhưng không ai cho rằng Thủy Thánh Võ phải dùng rất nhiều chiêu mới có thể đánh bại được Thái Thương Long.
Đây chính là con át chủ bài của nhà họ Thủy và cũng là niềm kiêu ngạo của bọn họ. Dù thần y Lâm có danh tiếng lẫy lừng thì bọn họ cũng không quan tâm. Bất kỳ ai dám ức hiếp nhà họ Thủy thì họ sẽ đều đáp trả.
Một lúc sau có tới hơn 500 cao thủ của nhà họ Thủy tập trung lại. Những người biết võ công đều có mặt.
Sau đó đám đông đồng loạt bước lên xe, định lao về phía nhà họ Diệp. Lúc này, một giọng nói lạnh như băng vang lên.
“Dừng lại”, đám người Thủy Mạc nghe thấy vậy vội quay qua nhìn.
Họ thấy một người đàn ông tóc dài từ trên nóc nhà đáp xuống.Người đàn ông có thân pháp nhẹ nhàng, động tác nhanh nhẹn, rõ ràng là đang ở phía xa mà chỉ một lúc sau đã đứng ngay trước mặt họ.
“Là Thánh Võ”.
“Thánh Võ trở về rồi”.
Nhà họ Thủy mừng lắm. Các vãn bối của nhà họ Thủy vội quỳ xuống, dập đầu. Người vừa đáp xuống chính là thiên kiêu thứ hai Thủy Thánh Võ.
“Thiên kiêu tới thật đúng lúc, em trai của con bị hại, mau cùng mọi người tới nhà họ Diệp cứu người”.
“Làm vậy chỉ hỏng việc thôi ạ. Mọi người đừng kích động, ở đây đợi, con sẽ một mình đi gặp thần y Lâm”, Thủy Thánh Võ trầm giọng.
“Một mình sao?”, Thủy Mạc giật mình.
“Đúng vậy”, Thủy Thánh Võ khẽ gật đầu, để lộ vẻ điềm nhiên: “Chuyện này con đã biết rồi, cũng biết cả những hành động gần đây của nhà họ Thủy. Thưa bố, mặc dù con là thiên kiêu thứ hai nhưng đó cũng không phải điều mà nhà họ Thủy có thể lấy ra để ức hiếp người khác. Xảy ra chuyện ngày hôm nay là do con, hơn thế còn do cả em trai con. Nếu như thằng bé không làm gì khuất tất, hại chết cô chủ nhà họ Diệp thì sao có thể bị phế tay chân chứ?”
“Muốn làm nên việc lớn vốn không được từ bất cứ thủ đoạn nào. Em con lấy Diệp Bồ Đề cho con nên mới làm vậy. Thánh Võ, con không hiểu được nỗi khổ tâm của em trai con sao?”, Thủy Mạc hừ giọng.
“Con có được võ công như ngày hôm nay không phải dựa vào ngoại vật. Mặc dù Diệp Bồ Đề rất đáng quý nhưng con coi như hư vô. Bố, chúng ta không cần nói thêm nữa, mọi người ở đây, con đi cứu Thánh Văn.
Nói xong Thủy Thánh Võ nhảy bật lên, đi về phía xa. Người nhà họ Thủy nhìn nhau.
“Gia chủ, sao có thể như vậy được?”, đại trưởng lão chau mày.
“Thánh Võ đã đi rồi thì sao chúng ta có thể khoanh tay đứng nhìn. Tới nhà họ Diệp, trợ lực cho Thánh Võ, để xem thần y Lâm làm thế nào. Nếu bọn họ không thả người thì giết họ. Nhà họ Diệp hôm nay phải thấy máu”, Thủy Mạc lạnh giọng và lao lên xe.
Đám đông cũng không còn do dự nữa, đồng loạt lao lên xe đi về phía nhà họ Diệp. Lúc này nhà họ Diệp đã sớm có sự chuẩn bị.
Bà cụ Diệp hiểu về Thủy Mạc, dù sao hai gia tộc này cũng là những gia tộc có địa vị ở Long xuyên. Mặc dù mối quan hệ giữa hai bên không hợp nhưng cũng từng hợp tác.
Với tính cách của Thủy Mạc đương nhiên ông ta sẽ dẫn theo cao thủ. Bà cụ Diệp cũng đã điều động toàn bộ các cao thủ nhà họ Diệp về nhà và bày trận chờ đợi.
Các thế lực khác đều nhận được thông tin và đổ dồn sự tập trung vào chuyện này, chờ đợi một cuộc đại chiến có tầm ảnh hưởng tới Long Xuyên.
Anh ta quay đầu lại, nhìn chằm chằm Lâm Chính ở trong đại sảnh, hét lên: “Khốn nạn! Mày đang sỉ nhục tao sao?”.
“Tôi đã nói tôi sẽ cho anh cơ hội”, Lâm Chính nói.
“Rõ ràng là mày đang sỉ nhục tao! Đồ chó! Tao là Thủy Thái Tử, người thừa kế của nhà họ Thủy! Mày sỉ nhục tao như vậy, tao sẽ giết mày!”, Thủy Thái Tử thẹn quá hóa giận, thấy không trốn thoát được, bỗng rút nhuyễn kiếm ở thắt lưng ra, xông về phía Lâm Chính.
Kiếm của anh ta óng ánh trong suốt, giống như nước mùa thu, mảnh như sợi tơ, đâm tới một kiếm toát ra sự lạnh lẽo như đâm thẳng vào linh hồn.
Thật là ảo diệu.
Nhưng Lâm Chính vẫn ngồi vững vàng trên ghế, không hề hoảng loạn.
Đợi nhuyễn kiếm đâm tới, anh đột nhiên vung tay, quơ lấy nắp một tách trà đỡ đòn.
Keng.
Tiếng động quỷ dị vang lên.
Mũi nhuyễn kiếm lại bị nắp trà chặn lại.
Nhuyễn kiếm không thể đâm xuyên nắp trà.
Mọi người đều hồi hộp.
Thủy Thái Tử mở to mắt, nhưng anh ta không từ bỏ, hừ một tiếng, tiếp tục tích lũy sức mạnh, sau đó sử dụng hết tất cả khí ý, không giữ lại chút gì.
Vù vù…
Khí kình rót vào nhuyễn kiếm, nhuyễn kiếm vang lên tiếng kêu âm vang. Sức mạnh cuồng bạo từ trên đó tuôn ra không ngừng đánh vào nắp trà, định đánh nát nó.
Nhưng dù khí kình của Thủy Thái Tử có dũng mãnh thế nào, uy lực trên nhuyễn kiếm có táo bạo thế nào vẫn không thể đánh vỡ nắp tách trà…
Giờ phút này, cuối cùng mọi người cũng đã biết vì sao thần y Lâm lại tràn đầy tự tin nói sẽ khiến Thủy Thái Tử mãi mãi ở lại đây như vậy.
Hóa ra thực lực của anh mạnh hơn Thủy Thái Tử không biết bao nhiêu lần…
Trong mắt thần y Lâm, Thủy Thái Tử chẳng là gì cả!
“Được rồi, không lãng phí thời gian nữa!”.
Lúc này, Lâm Chính đột nhiên nói ra một câu.
Con ngươi của Thủy Thái Tử co lại.
Lâm Chính vung cánh tay, nắp tách trà tỏa ra sức mạnh cực kỳ tinh xảo.
Xoảng!
Trong nháy mắt, nhuyễn kiếm trong tay Thủy Thái Tử vỡ tan, biến thành những mảnh vụn văng tứ phía.
Thủy Thái Tử bị đánh lùi hơn mười bước, cuối cùng ngã lăn trên mặt đất, vô cùng chật vật.
Lâm Chính thổi nắp trà, trên nắp trà vẫn không hề hấn gì, sau đó đậy lên lại tách trà, đứng dậy đi về phía Thủy Thái Tử.
Anh cầm tách trà đi tới một chiếc cột gần đó, đập tách trà vào cột.
Tách trà vỡ tan tành.
Lâm Chính cầm mảnh vỡ lên đứng trước mặt Thủy Thái Tử.
“Mày… mày muốn làm gì?”, Thủy Thái Tử run rẩy, lắp bắp lên tiếng.
“Anh dám động vào em gái tôi, sao tôi có thể bỏ qua cho anh? Anh ép cô ấy tự sát, bây giờ anh không chịu chết, tôi chỉ đành tự mình ra tay! Mảnh vỡ của tách trà cắt qua cổ họng chắc sẽ rất đau phải không?”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Mày… mày muốn giết tao?”, Thủy Thái Tử khó mà tin được.
Người nhà họ Diệp cũng vô cùng kinh ngạc.
“Thần y Lâm, chờ đã!”, bà cụ Diệp lập tức hét lên: “Người này không được giết!”.
“Vì sao?”, Lâm Chính ngẩng đầu lên.
“Vì nhà họ Thủy bọn tao không phải các người muốn đụng là đụng! Thần y Lâm, mặc dù mày có thể đánh bại tao, nhưng chưa chắc mày có thể đánh lại người nhà họ Thủy! Tao thừa nhận tao không bằng mày, nhưng nếu anh trai tao ở đây, thần y Lâm mày cũng sẽ chỉ là con kiến dưới mặt đất! Anh trai tao sẽ giẫm chết mày!”, Thủy Thái Tử hét lớn.
“Thế sao? Anh trai anh lợi hại vậy à? Anh ta là ai?”, Lâm Chính cực kỳ tò mò hỏi.
“Anh trai tao là ai? Ha ha, người nhà họ Diệp ai cũng biết, mày đi hỏi bọn họ đi!”, Thủy Thái Tử nheo mắt lại, cười nói.
Lâm Chính quay đầu nhìn về phía bà cụ Diệp và những người khác.
“Thần y Lâm, anh trai cậu ta là Thánh Võ thiên kiêu đứng thứ hai trên bảng thiên kiêu! Thủy Thánh Võ!”, bà cụ Diệp nói.
“Thiên kiêu đứng thứ hai?”.
Lâm Chính kinh ngạc.
Chương 2867: Không thể giết
Sau khi Lâm Chính đánh bại Thái Thương Long - vị thiên kiêu thứ ba này thì đã không còn gặp nhiều thiên kiêu nữa.
Điều này cũng tại anh thôi, vì đến top 20 thiên kiêu cũng bị anh đánh bại quá nửa rồi. Hơn nữa, toàn bộ những Thiên Kiêu Lệnh của kẻ thua cuộc đều nằm trong tay anh, khiến cho bảng xếp hạng thiên kiêu lúc này vô cùng tàn tạ.
Hiện tại Thái Thương Long bị anh xếp ngoài Giang Thành, vài ngày trước Thái Thương Long nói rằng muốn gặp anh. Lâm Chính biết là anh ta vì thuốc giải mà thôi.
Thế nhưng Lâm Chính cũng không ngại, dù sao thì Dương Hoa hiện cũng đang thiếu người, cũng không thể xem nhẹ thực lực của Thái Thương Long được. Có điều Lâm Chính không ngờ vừa giải quyết xong thiên kiêu thứ ba thì thiên kiêu thứ hai đã lại tới rồi.
“Sao thế? Sợ rồi à?”, thấy Lâm Chính im lặng, khuôn mặt của Thủy Thái Tử lộ vẻ đắc ý.
Anh ta lau máu nơi khóe miệng, nheo mắt mỉm cười: “Nhà tôi vốn chỉ là một gia tộc nhỏ ở Long Xuyên, thậm chí là còn không bằng cả nhà họ Diệp. Sau đó mạnh lên vì anh trai tôi. Sau khi anh ấy trở thành thiên kiêu, nhà họ Thủy chúng tôi đúng là chẳng khác gì một bước lên trời, chẳng ai dám đối kháng với chúng tôi nữa. Ai mà lại dám đấu với thiên kiêu thứ hai chứ? Tôi thừa nhận là thực lực của anh phi phàm nhưng trước thiên kiêu thứ hai anh chẳng là cái thá gì cả. Anh chẳng khác gì con sâu cái kiến hết. Ha ha”.
Ngông cuồng!!!
Người nhà họ Diệp nghiến răng nhưng không dám lên tiếng. Bởi vì Thủy Thái Tử có tức cách ngông cuồng như vậy. Vì đó là anh trai của anh ta mà.
“Thần y Lâm, thiên kiêu Thánh Võ chỉ có một người em trai như vậy. Nếu như giết anh ta thì sẽ đắc tội với thiên kiêu thứ hai. Cậu vì Tâm Ngữ mà ra mặt, tôi rất cảm kích, nhà họ Diệp chắc chắn sẽ ghi nhớ ân đức này nhưng không cậu không cần vì con bé mà làm vậy. Nếu không nhà họ Diệp chúng tôi cũng không thể an tâm được”, bà cụ Diệp vội vàng nói.
“Đúng vậy thần y Lâm. Y thuật của cậu cao siêu, thực lực mạnh. Còn trẻ như vậy, tương lai sẽ vô cùng xán lạn. Nhà họ Diệp chúng tôi nhận được sự giúp đỡ của cậu đã là vinh dự rồi. Nếu như vì chúng tôi mà cản trở tiền đồ của cậu, khiến cậu có thêm kẻ địch thì chúng tôi sẽ cảm thấy vô cùng áy náy”, Diệp Tuần Tinh lên tiếng.
“Thần y Lâm, thôi bỏ đi”.
“Người này, không thể giết được”.
“Mong cậu về Giang Thành, phần còn lại giao cho chúng tôi. Lát nữa chúng tôi sẽ xử lý việc này. Sau đó sẽ đích thân tới Giang Thành cảm ơn cậu”.
Nhà họ Diệp đồng loạt lên tiếng, ai cũng cúi đầu. Bọn họ đương nhiên là muốn giết chết Thủy Thái Tử. Nhưng phía sau Thủy Thái Tử là nhà họ Thủy và Thủy Thánh Vũ. Một khi giết anh ta thì sẽ gây chấn động toàn bộ Long Quốc.
Bà cụ Diệp không muốn hại Lâm Chính, mặc dù bà ta rất buồn nhưng vẫn quyết tâm để nhà họ Diệp đi giải quyết vấn đề này.
Lâm Chính lẳng lặng nhìn bà cụ Diệp, đôi mắt ánh lên vẻ quỷ dị. Đột nhiên anh đi ra ngoài cửa.
Sau đó có âm thanh từ bên ngoài vang lên: “Thật kỳ lạ, tôi thấy Thủy Thánh Võ khiêm tốn lắm mà, tại sao em trai của anh ta ngạo mạn thế. Đến cả nhà họ Thủy cũng như vậy sao. Tôi thấy danh hiệu thiên kiêu Thánh Võ đã bị gia tộc này bôi nhọ rồi”
Cả nhà họ Diệp đồng loạt quay qua nhìn: “Là ai vậy?”
“Có lẽ là một cao nhân”, có người lên tiếng.
Một bóng hình lướt vào trong nhà họ Diệp nhanh như điện xẹt. Tất cả đều đổ dồn ánh mắt.
Sau khi bóng hình dừng lại thì lập tức bước tới chắp tay, quỳ xuống trước Lâm Chính: “Bái kiến thần y Lâm”, giọng nói vô cùng cung kính.
“Thật không ngờ anh lại tới đây. Khỏi cần đa lễ”, Lâm Chính gật đầu.
“Cảm ơn thần y Lâm”, người này đứng dậy.
“Thần y Lâm vị này là ai vậy?”, ông cụ Diệp tò mò nhìn và thận trọng hỏi.
Lâm Chính không trả lời, chỉ mỉm cười.
Người này chắp tay: “Tôi là Thái Thương Long”.
“Cái gì, Thái Thương Long sao?”
Cả nhà họ Diệp tái mặt. Bà cụ Diệp tưởng mình bị nổ tung: "Thiên...kiêu thứ ba sao?"
Chương 2868: Cô ta nói có lý
Tất cả đều trố tròn mắt, họ không hiểu rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì. Vô duyên vô cớ tại sao thiên kiêu thứ ba lại xuất hiện ở đây?
Hơn nữa...lại còn tỏ ra cung kính với thần y Lâm như vậy? Có phải là…có vấn đề gì không?
“Hóa ra là thiên kiêu Thái Thương Long...vinh hạnh quá”, bà cụ Diệp vội vàng hành lễ.
“Ha ha, không cần khách sáo”, Thái Thương Long bật cười ha ha, sau đó đứng sang bên cạnh Lâm Chính và không nói thêm tiếng nào nữa.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, đám đông đều ớn lạnh. Tư thế này, giọng điệu này, đến ngay cả kẻ ngốc cũng nhận ra Thái Thương Long là tay sai cho Lâm Chính. Dù không phải là thuộc hạ thì anh ta cũng nghe theo mệnh lệnh của Lâm Chính mà thôi.
Người có thể chỉ huy cả thiên kiêu thứ ba…Điều đó có nghĩa là gì. Thủy Thái Tử không dám tin
“Bớt nói lời khách khí lại, tôi phải xử lý người này đã”, Lâm Chính thản nhiên nói và đi về phía Thủy Thái Tử.
Lần này thì Thủy Thái Tử hoảng thật sự. Anh ta run rẩy nhìn Lâm Chính và không ngừng lùi về sau. Đầu anh ta cảm thấy ong ong.
“Dừng….dừng tay. Thần y Lâm. Tôi và anh không thù không oán, anh …hà tất phải làm thế. Hơn nữa, đắc tội với anh tôi thì anh cũng không có kết cục tốt đẹp đâu. Dù có thiên kiêu thứ ba trợ giúp thì cũng chưa chắc đã là đối thủ của anh trai tôi…”
"Chưa chắc".
Không đợi Lâm Chính nói thì Thái Thương Long đã lên tiếng: “Thiên kiêu Thánh Vũ dù mạnh nhưng không phải là vô địch, nếu thần y Lâm không đấu lại được, vậy cộng thêm tôi thì sao? Hai người chúng tôi chẳng lẽ lại không đối phó nổi với thiên kiêu Thánh Vũ”
Thủy Thái Tử lo lắng và cảm thấy tuyệt vọng.
“Long thiên kiêu, tại sao anh cứ phải đối đầu với nhà họ Thủy chúng tôi thế. Nhà tôi có gây sự với anh bao giờ đâu”.
“Các người không gậy sự với tôi nhưng gây sự với thần y Lâm. Đương nhiên là tôi đứng về phía thần y Lâm rồi”, Thái Thương Long nói bằng vẻ vô cảm, sau đó quay qua Lâm Chính: “Thần y Lâm, khỏi nhiều lời với kẻ này, giết là được”.
“Hả?”, Thủy Thái Tử sợ tới mức cả người mềm nhũn, đứng cũng không vững.
Lâm Chính bước tới, hằm hằm sát ý. Lần này nhà họ Diệp không lên tiếng nữa. Dù sao thì có thiên kiêu thứ ba trợ giúp cơ mà, có gì phải sợ thiên kiêu thứ hai chứ?
Nhà họ Diệp định cùng Lâm Chính trừng trị cho người nhà họ Thủy một bài học. Đúng lúc này có giọng nói vang lên: “Thần y Lâm, đợi đã”.
Lâm Chính chau mày, nhìn ra ngoài. Đó là Liễu Chiêu Nhi.
Liễu Chiêu Nhi bước tới, run rẩy nói: “Thần y Lâm, anh có thể đừng giết họ bây giờ không? Tôi nghe nói thiên kiêu Thánh Võ sắp về nước rồi. Chắc chừng hai ngày nữa. Nếu anh giết anh ta, tới khi đó sẽ khiến thiên kiêu thứ hai và nhà họ Thủy tức giận, dù họ không đấu nổi anh thì nhất định cũng sẽ dồn toàn lực”.
“Cô cảm thấy tôi muốn giết ai thì sẽ để ý tới bọn họ sao?”, Lâm Chính điềm đạm nói.
“Đúng là anh không quan tâm nhưng anh nghĩ xem, lần này anh xả giận cho Tâm Ngữ, nhưng sau khi anh giết người, xả giận xong thì để lại điều gì? Anh sẽ để lại kiếp nạn cho nhà họ Diệp. Anh không thể nào ở Long Xuyên cả đời mà. Sau khi anh đi, nhà họ Diệp sẽ đối đầu với cơn lửa giận của thiên kiêu thứ hai như thế nào đây? Tâm Ngữ có phải lại càng mang tội không? Vì vậy ý của tôi là nếu anh giết thì anh nên cào bằng cả thiên kiêu thứ hai và nhà họ Thủy. Nếu không, cũng chẳng thể xả giận cho Tâm Ngữ mà còn hại thêm cô ấy”, Liễu Chiêu Nhi vội nói
“Cào bằng sao?”
“Đúng, giữ lấy mạng của Thủy Thái Tử, dụ thiên kiêu thứ hai tới”, Liễu Chiêu Nhi nói.
“Cô nhanh nhạy gớm. Cô tưởng tôi không biết sao? Tâm Ngữ là do cô hại, cô cũng không thoát khỏi tội đâu”, Diệp Hoài hừ giọng.
“Thế nhưng…cô ta nói có lý”, bà cụ Diệp thở dài.
Chương 2869: Nhà họ Thủy hành động
Lâm Chính chắc chắn không thể ở Long Xuyên cả đời. Còn Thủy Thánh Võ thì có thể về đây báo thù cho nhà họ Diệp bất cứ lúc nào.
Lâm Chính kích động giết chết Thủy Thái Tử thì sẽ chỉ mang đến hậu họa cho nhà họ Diệp mà thôi. Lúc này nhà họ Diệp đã lung lay lắm rồi. Nếu gặp phải kiếp nạn này nữa thì chắc chắn là sẽ không thể nào vực dậy nổi.
“Thần y Lâm”, Thái Thương Long nói nhỏ.
Rõ ràng là anh ta cũng đồng ý với cách của Liễu Chiêu Nhi. Nếu đã làm thì phải làm tới cùng. Nhưng đường đường là nhà họ Thủy, đâu phải nói diệt là diệt được.
Vậy nên cách tốt nhất là thả mồi câu cá. Thủy Thái Tử chính là mồi.
Tuy nhiên mọi người cũng đều hiểu ra ý tứ của Liễu Chiêu Nhi. Cô ta đang kéo dài thời gian. Liễu Chiêu Nhi đang hiến kế nhưng thực ra là đang cảnh cáo Lâm Chính, rằng anh không thể giết người này. Thủy Thái Tử chết hay sống, phải xem khả năng của nhà họ Thủy có cứu được anh ta hay không.
“Thôi được, nếu đã vậy thì tôi không giết người này”, Lâm Chính gật đầu.
Liễu Chiêu Nhi thở phào. Thủy Thái Tử cũng cảm kích lắm. Anh ta nhìn Liễu Chiêu Nhi bằng ánh mắt biết ơn.
Thật không ngờ vào những lúc quan trọng thì cô gái này lại có tác dụng như vậy.
Thế nhưng một giây sau. Đột nhiên có bốn luồng khí tức phóng ra ghim vào tứ chi của Thủy Thái Tử.
Trong nháy mắt, anh ta ngã ra đất. Anh ta còn chưa kịp phản ứng thì cơn đau kịch liệt đã dội tới.
“Á”
Thủy Thái Tử đau đớn thét gào, cả người như ngất đi được. Đám người Liễu Chiêu Nhi cũng tái mặt, run rẩy.
“Giết anh thì anh trai của anh sẽ không tới tìm tôi. Đã vậy thì giữ lại cái mạng của anh. Treo anh ta lên. Tôi ở đây đợi thiên kiêu Thánh Võ. Tôi cho anh ta một ngày. Nếu anh ta muốn cứu em trai mình thì tới đây gặp tôi”, Lâm Chính điềm đạm quay người đi vào phòng.
Liễu Chiêu Nhi sững sờ. Thủy Thái Tử ngất lịm nhưng Lâm Chính chỉ ghim châm khiến anh ta bị thương chứ anh ta không hề bị nguy hiểm tới tính mạng.
Nhà họ Diệp nuốt nước bọt. Bọn họ từng nghe nói về y thuật của thần y Lâm, biết anh làm việc quyết đoán, thế nhưng không ngờ anh lại tàn nhẫn như vậy. Nhất thời, đám đông cảm thấy da đầu tê dại, họ bỗng cảm thấy sợ vị Đại Phật này.
“Thưa bà…”, người nhà họ Diệp thận trọng nhìn bà cụ Diệp với vẻ do dự.
“Chuyện này chúng ta chỉ có thể làm theo những gì mà thần y Lâm nói mà thôi. Nhà họ Thủy ức hiếp người quá đáng. Hôm nay nhà họ Diệp cùng lắm rời đi thôi”, bà cụ Diệp nói. Đám đông gật đầu tỏ vẻ quyết tâm.
Liễu Chiêu Nhi nhân lúc này chuồn ra ngoài, chạy tới nhà họ Thủy báo tin. Sau khi biết tứ chi của Thủy Thái Tử bị đánh gãy thì cả nhà họ Thủy chấn động. Nhà họ Thủy là bá chủ mới nổi của Long Xuyên, sao họ có thể bị ức hiếp như vậy chứ?
“Khốn nạn. Nhà họ Diệp to gan lắm, được thần y Lâm chống lưng nên dám vô thiên vô pháp như vậy. Phải giết”.
Đại trưởng lão của nhà họ Thủy gầm lên: “Lập tức triệu hồi toàn bộ cao thủ nhà họ Thủy, tới nhà họ Diệp cào bằng cho tôi”.
“Tuân lệnh”, một người chạy đi.
Đám cao thủ nhà họ Thủy nhanh chóng có mặt.
“Đại trưởng lão, lần này nhà họ Diệp không chỉ có thần y Lâm giúp đỡ mà còn có cả thiên kiêu thứ ba Thái Thương Long ra mặt nữa. Không dễ đối phó đâu”, Liễu Chiêu Nhi vội vàng nói.
“Thần y Lâm? Thiên kiêu thứ ba sao? Vậy thì đã sao? Thủy Thánh Võ của chúng ta không lâu trước đó đã đột phá rồi, đạt tới cảnh giới viên mãn. Thần công đã luyện thành, giờ Thánh Võ là vô địch thiên hạ. Thậm chí có thể xếp vào vị trí thứ nhất cũng nên. Một thần y Lâm và một thiên kiêu là cái thá gì? Không đám để bận tâm”, gia chủ nhà họ Thủy bước tới với khuôn mặt lạnh như băng.
Chương 2870: Thánh Võ
Mặc dù bảng xếp hạng thiên kiêu chỉ có hai mươi nhưng sự chênh lệnh giữa các thành viên là cực kỳ lớn. Nhất là càng về top đầu thì chênh lệch càng nhiều. Nghe nói người xếp thứ năm chỉ cần dùng một chiêu thôi là có thể đánh bại người xếp thứ sáu.
Còn ví như Tư Mã Sóc Phương xếp số 20 mà giao đấu với số 18 Huyết Trường Phong thì có thể đấu được cả trăm hồi.
Số 3 Thái Thương Long và số 2 Thủy Thánh Võ chưa từng giao đấu nhưng không ai cho rằng Thủy Thánh Võ phải dùng rất nhiều chiêu mới có thể đánh bại được Thái Thương Long.
Đây chính là con át chủ bài của nhà họ Thủy và cũng là niềm kiêu ngạo của bọn họ. Dù thần y Lâm có danh tiếng lẫy lừng thì bọn họ cũng không quan tâm. Bất kỳ ai dám ức hiếp nhà họ Thủy thì họ sẽ đều đáp trả.
Một lúc sau có tới hơn 500 cao thủ của nhà họ Thủy tập trung lại. Những người biết võ công đều có mặt.
Sau đó đám đông đồng loạt bước lên xe, định lao về phía nhà họ Diệp. Lúc này, một giọng nói lạnh như băng vang lên.
“Dừng lại”, đám người Thủy Mạc nghe thấy vậy vội quay qua nhìn.
Họ thấy một người đàn ông tóc dài từ trên nóc nhà đáp xuống.Người đàn ông có thân pháp nhẹ nhàng, động tác nhanh nhẹn, rõ ràng là đang ở phía xa mà chỉ một lúc sau đã đứng ngay trước mặt họ.
“Là Thánh Võ”.
“Thánh Võ trở về rồi”.
Nhà họ Thủy mừng lắm. Các vãn bối của nhà họ Thủy vội quỳ xuống, dập đầu. Người vừa đáp xuống chính là thiên kiêu thứ hai Thủy Thánh Võ.
“Thiên kiêu tới thật đúng lúc, em trai của con bị hại, mau cùng mọi người tới nhà họ Diệp cứu người”.
“Làm vậy chỉ hỏng việc thôi ạ. Mọi người đừng kích động, ở đây đợi, con sẽ một mình đi gặp thần y Lâm”, Thủy Thánh Võ trầm giọng.
“Một mình sao?”, Thủy Mạc giật mình.
“Đúng vậy”, Thủy Thánh Võ khẽ gật đầu, để lộ vẻ điềm nhiên: “Chuyện này con đã biết rồi, cũng biết cả những hành động gần đây của nhà họ Thủy. Thưa bố, mặc dù con là thiên kiêu thứ hai nhưng đó cũng không phải điều mà nhà họ Thủy có thể lấy ra để ức hiếp người khác. Xảy ra chuyện ngày hôm nay là do con, hơn thế còn do cả em trai con. Nếu như thằng bé không làm gì khuất tất, hại chết cô chủ nhà họ Diệp thì sao có thể bị phế tay chân chứ?”
“Muốn làm nên việc lớn vốn không được từ bất cứ thủ đoạn nào. Em con lấy Diệp Bồ Đề cho con nên mới làm vậy. Thánh Võ, con không hiểu được nỗi khổ tâm của em trai con sao?”, Thủy Mạc hừ giọng.
“Con có được võ công như ngày hôm nay không phải dựa vào ngoại vật. Mặc dù Diệp Bồ Đề rất đáng quý nhưng con coi như hư vô. Bố, chúng ta không cần nói thêm nữa, mọi người ở đây, con đi cứu Thánh Văn.
Nói xong Thủy Thánh Võ nhảy bật lên, đi về phía xa. Người nhà họ Thủy nhìn nhau.
“Gia chủ, sao có thể như vậy được?”, đại trưởng lão chau mày.
“Thánh Võ đã đi rồi thì sao chúng ta có thể khoanh tay đứng nhìn. Tới nhà họ Diệp, trợ lực cho Thánh Võ, để xem thần y Lâm làm thế nào. Nếu bọn họ không thả người thì giết họ. Nhà họ Diệp hôm nay phải thấy máu”, Thủy Mạc lạnh giọng và lao lên xe.
Đám đông cũng không còn do dự nữa, đồng loạt lao lên xe đi về phía nhà họ Diệp. Lúc này nhà họ Diệp đã sớm có sự chuẩn bị.
Bà cụ Diệp hiểu về Thủy Mạc, dù sao hai gia tộc này cũng là những gia tộc có địa vị ở Long xuyên. Mặc dù mối quan hệ giữa hai bên không hợp nhưng cũng từng hợp tác.
Với tính cách của Thủy Mạc đương nhiên ông ta sẽ dẫn theo cao thủ. Bà cụ Diệp cũng đã điều động toàn bộ các cao thủ nhà họ Diệp về nhà và bày trận chờ đợi.
Các thế lực khác đều nhận được thông tin và đổ dồn sự tập trung vào chuyện này, chờ đợi một cuộc đại chiến có tầm ảnh hưởng tới Long Xuyên.