-
Chương 2777-2780
Chương 2777: Ông chỉ được thế này thôi sao?
Luồng sương độc khủng khiếp màu xanh thẫm kia sau khi va vào Lâm Chính liền biến mất hoàn toàn, tất cả sương độc như bị thứ gì đó hút sạch, không còn chút gì.
Nhiều người kêu lên kinh ngạc.
Nụ cười của cô gái cũng trở nên cứng đờ, nhíu mày hỏi: "Sư phụ, chuyện này là sao vậy? Độc của sư phụ... bị người này chặn lại rồi sao?".
"Không! Không phải!".
Ông lão đanh mắt nhìn Lâm Chính, khuôn mặt có vẻ nặng nề.
Một lát sau, dường như ông ta nghĩ ra gì đó, kinh ngạc kêu lên: "Chết, độc của ta... bị người này lợi dụng rồi!".
"Lợi dụng?".
Cô gái sửng sốt, vẫn chưa hiểu câu này có ý gì.
Đúng lúc này.
Vù vù vù...
Luồng xoáy khí vây quanh Lâm Chính bất ngờ trở nên càng ngày càng cuồng bạo, giống như lốc xoáy.
Ông lão nhìn chằm chằm Lâm Chính, ánh mắt đanh lại, lát sau, dường như ông ta đã nhìn rõ mọi thứ, lắp bắp nói: "Đúng là kỳ tài! Đúng là kỳ tài!".
"Sư phụ!", cô gái kinh ngạc kêu lên.
Xoáy khí bao bọc Lâm Chính dần tiêu tan rồi biến mất.
Còn Lâm Chính đã có sự thay đổi chóng mặt so với trước đó.
Trên làn da nhợt nhạt anh xuất hiện rất nhiều ma văn đen sì, mái tóc đen cũng trở nên trắng như tuyết.
"Đây là...", cô gái ngây người ra hỏi.
"U Minh Sát Khu!", ông lão trầm giọng nói: "Loại cơ thể phải dùng tới hơn chục nghìn chất kịch độc mới rèn luyện ra được. Thực ra người sở hữu cơ thể này đã miễn dịch với tất cả các loại độc tố trên đời... Ngay cả ta cũng chưa bao giờ luyện được cơ thể này".
"Cái gì?", hơi thở của cô gái như nghẹn lại: "Vậy chẳng phải..."
"Độc của ta đã bị người này lợi dụng rồi. Cậu ta dùng độc lực của ta để khởi động U Minh Sát Khu. Hừ, bây giờ mới thấy có chút thú vị", ông lão trầm giọng nói.
Tuy ông ta nói rất bình thản, nhưng giọng điệu lại đầy nặng nề.
Đúng lúc này, Lâm Chính giơ tay lên, cách không chộp một cái về phía ông lão.
Ánh mắt ông lão thay đổi, lập tức huy động độc lực phản kích.
Ông ta biết, đối mặt với cơ thể kịch độc này, tránh né cũng vô ích.
Bởi vì đối phương có thể tùy ý hạ độc ở bất cứ chỗ nào trên người ông ta.
Ông ta chỉ có thể huy động độc lực bao trùm toàn thân, mượn kháng tính của độc lực để chống lại.
Nhưng... ông ta đã coi thường sự đáng sợ của U Minh Sát Khu.
Lâm Chính nắm tay lại, quanh người ông lão lập tức xuất hiện rất nhiều khí độc đen sì. Số khí độc này như một bàn tay khổng lồ, bao trùm lấy cả ông lão, đồng thời bắt đầu điên cuồng ăn mòn cơ thể ông ta, định xâm chiếm mệnh mạch của ông ta.
"Tránh ra! Tất cả tránh ra!".
Ông lão gầm lên, điên cuồng huy động độc lực trong người, muốn ép lùi độc lực của Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính lại siết chặt nắm tay, dốc hết sức huy động độc lực.
Độc lực của hai bên va chạm mãnh liệt trên làn da của ông lão.
Mọi người bên ngoài vòng vây chỉ nhìn thấy sương đen quanh người ông lão lan ra và sôi sùng sục, vô cùng cổ quái.
Ông lão đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, khuôn mặt căng cứng, hàm răng nghiến chặt, dường như phải dùng rất nhiều sức.
Còn vẻ mặt Lâm Chính lạnh tanh, ánh mắt chứa một luồng khí thế bá đạo ngạo nghễ thiên hạ.
"Ông chỉ được thế này thôi sao?", Lâm Chính khàn giọng nói.
"Cái gì?".
Ông lão ngẩng phắt lên.
Nhưng đúng lúc này, bàn tay đang mở của Lâm Chính bỗng nắm chặt lại.
Một luồng sức mạnh khủng khiếp bất ngờ tác động lên người ông lão.
"Chết rồi!", ông lão thầm kêu không hay, muốn chống lại nhưng vô ích.
Bùm!
Chỉ nghe thấy một tiếng nổ lớn vang lên.
Tất cả độc lực bao trùm cơ thể ông lão đều chấn động, phá tan độc lực của ông ta, xông vào mệnh mạch của ông ta.
Phụt!
Ông lão phun ra máu tươi, cơ thể loạng choạng rồi ngã ngồi xuống đất...
Chương 2778: Không thể trách tôi được
"Sư phụ!".
Cô gái vội vàng kêu lên, rồi lao tới đỡ ông lão dậy.
Ông lão ho dữ dội, miệng cũng không ngừng nôn ra máu, toàn thân run lên bần bật, gần như muốn tắt thở.
Cô gái biến sắc, trong lòng vô cùng sợ hãi.
"Sư... sư phụ..."
"Sơ suất quá! Sư phụ sơ suất quá!".
Ông lão hoàn hồn, giọng nói khàn đặc: "Không ngờ thằng oắt này lại có U Minh Sát Khu! Có cơ thể này thì ta không thể thắng cậu ta trong phương diện dùng độc được... Lần này là ta sơ suất rồi!".
"Sư phụ có gắng gượng được không?", cô gái dè dặt hỏi.
"Yên tâm đi, sư phụ vẫn đấu được vòng thứ ba!".
Ông lão khàn giọng nói, sau đó vội lấy một bình thuốc nhỏ trong người, đổ thuốc ra rồi nhét vào miệng.
Ông ta khoanh chân ngồi một lát, dường như đang vận khí, một lúc sau, sắc mặt khó coi hồi phục được không ít.
Lâm Chính bình thản nhìn, sâu trong đáy mắt lóe lên một tia ngạc nhiên.
Đúng là danh y phi phàm, mệnh mạch bị trúng độc mà cũng có thể áp chế được.
Cuộc đời Lâm Chính cũng coi như từng gặp không ít thần y có trình độ đỉnh cao, nhưng hiện giờ không ai có thể bì được với ma y này.
Nền tảng của Thiên Ma Đạo quả nhiên khiến người ta không dám tin.
"Oắt con họ Lâm, vòng này coi như cậu thắng!", ông lão đứng lên, khàn giọng nói.
"Tốt quá!".
Đám người Mã Hải vỗ tay.
Vậy là một đều.
Thắng thua phải xem vòng cuối.
"Đã nhường rồi!".
Lâm Chính bình thản nói, rồi thu U Minh Sát Khu lại.
Anh không thể giữ mãi cơ thể này được, nếu không sẽ tiêu hao rất nhiều khí kình, không có lợi cho trận đấu tiếp theo.
"Tôi không thể không thừa nhận cậu rất có thiên phú, cậu là người có thiên phú đáng sợ nhất trong số tất cả các danh y tôi từng gặp. Nhưng tôi không nghĩ cậu có thể thắng được tôi, bởi vì có những lúc, thiên phú không thể quyết định thắng thua", ông lão lạnh lùng nói.
"Hãy nói xem vòng ba thi cái gì đi", Lâm Chính lắc đầu nói.
"Vòng thứ ba là đơn giản nhất, cũng phức tạp nhất! Tôi không biết cậu có dám hay không!", ông lão cười nói.
"Đã đến nước này rồi thì còn gì không dám chứ?", Lâm Chính lắc đầu.
"Quả nhiên có khí phách, là tôi coi thường cậu rồi!".
Ông lão nheo mắt, bất ngờ khoanh chân ngồi xuống, lấy toàn bộ đan dược mang theo bên người ra, bày ngay ngắn trước mặt.
Lâm Chính cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Ông lão mỉm cười: "Bác sĩ như chúng ta đương nhiên trên người có không ít linh đan diệu dược. Vòng thứ ba sẽ thi về số thuốc có sẵn của chúng ta nhé, thế nào?".
"Thuốc có sẵn? Ý ông là sao?".
"Rất đơn giản, mỗi người chúng ta lấy ra mười loại thuốc, sau đó dựa vào y thuật của bản thân tổng hợp mười loại thuốc này, dùng nguyên liệu tại chỗ để luyện chế ra đan dược hoàn toàn mới, để cho đối phương uống. Nếu bên nào chết trước thì coi như bên đó thua, thế nào?", ông lão nheo mắt nói.
"Hả?".
Tất cả người của Dương Hoa đều kinh hãi.
"Đây chẳng phải là đầu độc lẫn nhau sao?".
"Không! Như vậy là không công bằng! Lão già! Hạng mục quyết đấu là ông tự đưa ra, thế nên chắc chắn ông đã chuẩn bị những loại đan dược tốt nhất để tiện cho ông luyện chế! Thần y Lâm của chúng tôi không hề chuẩn bị chút nào, sao có thể đấu với ông chứ? Không công bằng! Không công bằng!".
Mọi người la ó om sòm, tức giận chất vấn.
"Vậy sao? Thế thì tôi sẽ cho thần y Lâm một tiếng, để cậu ta tự chuẩn bị đan dược! Đừng nói là tôi không cho cậu ta cơ hội! Nếu như vậy mà cậu ta vẫn không dám nhận lời, thì chỉ có thể nói là thần y Lâm của các người kém cỏi vô dụng, chứ không thể trách tôi được", ông lão cười khẩy nói.
Chương 2779: Chúng ta bắt đầu thôi
Mọi người đều phẫn nộ.
"Mặt dày vô liêm sỉ! Mặt dày vô liêm sỉ!", Tào Tùng Dương tức đến nỗi toàn thân run rẩy.
"Chủ tịch Lâm, việc này vốn đã bất công với cậu! Luyện chế đan dược phải mất ít nhất nửa ngày, một tiếng thì cậu có thể làm được gì chứ? Đối phương rõ ràng là muốn chèn ép cậu! Trận quyết đấu này dẹp đi được rồi!", Mã Hải tức giận nói.
Mọi người lần lượt khuyên nhủ.
Lâm Chính im lặng.
Nhưng anh không từ chối ngay, mà suy nghĩ một lát. Anh nhìn ông ta, ngập ngừng một lát rồi khàn giọng nói: "Ông... chắc chắn muốn thi cái này chứ?".
"Tuy U Minh Sát Khu của cậu kinh hãi thế tục, nhưng chỉ hạn chế ở những thủ đoạn hạ độc thông thường, nếu dùng đường uống thì U Minh Sát Khu là cái thá gì chứ? Đan dược trong tay tôi sẽ dễ dàng phá được nó!".
"Vậy là trận quyết đấu này sẽ thi xem đan dược của ai lợi hại hơn?".
"Đúng! Nhưng chúng ta không uống một viên, mà là hai viên, một viên công, một viên thủ, được không?", ông lão cười nói.
"Không vấn đề gì", Lâm Chính lập tức gật đầu đồng ý.
"Thần y Lâm!".
Mọi người cuống quýt kêu lên.
Nhưng Lâm Chính đã phất tay, ra hiệu cho bọn họ yên lặng.
"Không sao".
Lâm Chính khàn giọng nói: "Tôi tự có sắp xếp".
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, Mã Hải còn định khuyên nhủ, nhưng Lâm Chính đã giơ tay ngắt lời ông ta.
"Yên tâm đi, nếu tôi đã đồng ý thì đương nhiên là có kế hoạch, cứ tin ở tôi", Lâm Chính nói.
Mã Hải há miệng, cuối cùng chỉ đành thở dài, bất đắc dĩ từ bỏ.
"Chúng ta bắt đầu thôi".
Lâm Chính cũng khoanh chân ngồi xuống, lấy ra mười bình thuốc, rồi lên tiếng.
"Chẳng phải tôi đã nói là cho cậu một tiếng sao?", ông lão nói.
"Không cần, chúng ta bắt đầu luôn đi", Lâm Chính đáp.
"Ồ?".
Ông lão vô cùng kinh ngạc, sau đó bật cười: "Thằng oắt ngu xuẩn, tự tin đến thế cơ à? Lát nữa tôi sẽ khiến cậu hối hận!".
Lâm Chính không nói gì.
"Nếu đã vậy thì bắt đầu thôi, chỉ có 10 phút để nghiên cứu luyện chế đan dược, bắt đầu tính giờ!", ông lão nheo mắt cười.
Lâm Chính gật đầu, bắt đầu mò mẫm làm.
Ông lão thì không nhanh không chậm, bình thản điều chế.
Rõ ràng ông ta đã có phương án từ trước, quá trình điều chế cũng không quá phức tạp.
"Khốn kiếp! Quá bất công!".
"Đối phương tự đặt ra quy tắc trò chơi thì trận đấu này còn tiếp tục kiểu gì?".
"Ức hiếp người quá đáng! Sao thần y Lâm chịu nổi chứ?".
Mọi người tức giận bất bình, ai nấy trừng mắt nhìn chằm chằm cô gái và ông lão kia, chỉ muốn lập tức xông tới ra tay.
Nhưng Lâm Chính quyết định muốn thi, bọn họ cũng chẳng còn cách nào khác.
Ông lão chỉ mất hai ba phút để điều chế xong hai viên đan dược.
Còn Lâm Chính tay chân luống cuống, đầu đầy mồ hôi.
Cho đến lúc chín phút năm mươi mấy giây, anh mới điều chế xong, gần như là sát giờ.
"Hết giờ rồi! Thần y Lâm, cậu vẫn ổn chứ? Nếu thời gian không đủ thì tôi vẫn có thể cho thêm một ít", ông lão mỉm cười nói.
"Không cần đâu, thế là được rồi".
Lâm Chính thở hắt ra, nhón hai viên thuốc được điều chế tạm thời từ những loại thuốc mang theo bên người, mỉm cười đáp.
"Vậy sao? Thế thì chúng ta có thể bắt đầu rồi chứ?", ông lão nheo mắt hỏi.
"Được".
Lâm Chính gật đầu.
Ông lão lập tức cầm một viên thuốc màu tím lên, ném về phía Lâm Chính.
Lâm Chính chìa tay ra bắt, sau đó lại ném viên thuốc trong tay cho ông lão.
Đó là một viên thuốc màu xám, so với viên thuốc màu tím tuyệt đẹp chói mắt của ông lão thì viên thuốc này của Lâm Chính... quá đỗi bình thường.
Chương 2780: Muốn cứu có thể
“Đây là cậu luyện chế?”.
Ông lão cầm viên đan dược của Lâm Chính, quan sát một lúc, khẽ cười: “Xem ra không có gì khác biệt! Cậu nhóc Lâm Chính, xem ra cậu cùng đường bí lối rồi”.
“Thắng rồi hãy nói, đừng nói nhiều lời vô dụng như vậy”.
Lâm Chính lạnh nhạt đáp, nuốt viên đan dược mà ông lão ném cho, sau đó lại uống đan dược mà mình chuẩn bị vào.
Ông lão cũng vậy.
Hai người tự uống đan dược của người kia, sau đó khoanh chân ngồi xuống, yên lặng chờ đợi.
Giờ phút này, ai cũng không biết dược vật của người kia sẽ có tác hại gì đối với mình, chỉ có thể cầu nguyện đan dược của mình có thể khống chế được dược vật của đối thủ.
Đan dược vào bụng, mọi người vội nhìn theo hai người.
Hai người khoanh chân ngồi, không có gì thay đổi.
Dường như thứ nuốt xuống không phải độc dược chí mạng mà chỉ là viên kẹo.
Thời gian trôi qua từng chút một.
Tâm cảnh của mọi người trở nên khẩn trương hơn.
Bây giờ chỉ xem ai chống đỡ được, ai không chống đỡ được mà phát độc trước!
Đúng lúc này, Lâm Chính đột nhiên rùng mình, há miệng phun ra ngụm máu đen.
Máu rải đầy đất, bốc lên khói đen khiến người ta kinh hãi.
“Thần y Lâm?”.
Mọi người kinh ngạc, sợ đến mức mặt không còn sắc máu.
Lâm Chính giơ tay, tỏ ý mọi người không cần lo lắng, nhưng miệng lại liên tục ho ra máu, máu đen khiến người nhìn cảm thấy ghê rợn.
Đây rõ ràng là màu sắc chỉ khi trúng kịch độc mới có!
Viên đan dược mà Lâm Chính uống rốt cuộc có độc tố đáng sợ đến thế nào?
Nhưng ông lão lại mở to mắt, nhìn chằm chằm những độc tố mà Lâm Chính phun ra, sắc mặt không dễ coi cho lắm.
“Sư phụ, xem ra chúng ta thắng rồi! Ha ha ha ha, thần y Lâm chắc là không chống đỡ nổi kịch độc của sư phụ, chắc chắn sẽ chết ở đây. Nếu anh ta chết, chúng ta sẽ lập được kỳ công cho Thiên Ma Đạo! Đạo chủ chắc chắn sẽ thưởng lớn cho hai ta! Ha ha ha ha, hay hay!”, cô gái cười lớn, vô cùng đắc ý.
Nhưng ông lão lại có vẻ mặt khó coi, run giọng nói: “Không đúng! Không đúng!”.
“Cái gì không đúng?”, cô gái sững sờ.
“Tình hình không đúng!”.
Ông lão đột nhiên la lên, mở to mắt, còn chưa kịp nói gì miệng đã phun ra ngụm máu đỏ tươi, sau đó ngã ra đất.
“Hả?”.
Cô gái trợn tròn mắt.
Ông lão điên cuồng ho ra máu, toàn thân run lên như cái sàng gạo, sau đó hai chân duỗi thẳng nằm trên đất, miệng nổi bong bóng máu, mũi, mắt và tai đều chảy máu.
“Sư phụ sao vậy? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”.
Cô gái hoảng hốt, lập tức chạy tới đỡ ông lão. Nhưng có vẻ thần trí ông lão không còn minh mẫn, hai mắt trợn trắng, nghe không rõ bất cứ âm thanh nào ở xung quanh.
Nhìn thấy cảnh này, mọi người đều hiểu ông lão đã thất bại!
Thất bại một cách vô cùng triệt để.
Ông ta hoàn toàn không chịu đựng được viên thuốc của thần y Lâm!
Lần này thắng thua đã rõ!
Ông lão không kiên trì nổi, miệng không ngừng nôn ra máu, nhưng tần suất run rẩy giảm đi.
Dù cô gái không hiểu gì nhiều về y thuật nhưng cũng nhìn ra được, nếu còn tiếp tục như vậy, ông lão sẽ không kiên trì được lâu.
Trong lúc tình hình cấp bách, cô ta chỉ đành cầu cứu Lâm Chính.
“Thần y Lâm! Sư phụ tôi sao vậy? Anh mau đưa thuốc giải cho sư phụ tôi, cứu sống ông ấy đi!”, cô ta hét lên, trong mắt đầy vẻ sốt ruột.
Mặc dù Lâm Chính không ngừng nôn ra máu đen, nhưng khí sắc vô cùng tốt. Đợi đến khi nôn xong năm lần, Lâm Chính đã có thể đứng thẳng người dậy.
“Muốn tôi cứu ông ta? Được thôi, đưa đồ vật cho tôi!”, Lâm Chính lau vết máu bên miệng, thản nhiên nói.
Luồng sương độc khủng khiếp màu xanh thẫm kia sau khi va vào Lâm Chính liền biến mất hoàn toàn, tất cả sương độc như bị thứ gì đó hút sạch, không còn chút gì.
Nhiều người kêu lên kinh ngạc.
Nụ cười của cô gái cũng trở nên cứng đờ, nhíu mày hỏi: "Sư phụ, chuyện này là sao vậy? Độc của sư phụ... bị người này chặn lại rồi sao?".
"Không! Không phải!".
Ông lão đanh mắt nhìn Lâm Chính, khuôn mặt có vẻ nặng nề.
Một lát sau, dường như ông ta nghĩ ra gì đó, kinh ngạc kêu lên: "Chết, độc của ta... bị người này lợi dụng rồi!".
"Lợi dụng?".
Cô gái sửng sốt, vẫn chưa hiểu câu này có ý gì.
Đúng lúc này.
Vù vù vù...
Luồng xoáy khí vây quanh Lâm Chính bất ngờ trở nên càng ngày càng cuồng bạo, giống như lốc xoáy.
Ông lão nhìn chằm chằm Lâm Chính, ánh mắt đanh lại, lát sau, dường như ông ta đã nhìn rõ mọi thứ, lắp bắp nói: "Đúng là kỳ tài! Đúng là kỳ tài!".
"Sư phụ!", cô gái kinh ngạc kêu lên.
Xoáy khí bao bọc Lâm Chính dần tiêu tan rồi biến mất.
Còn Lâm Chính đã có sự thay đổi chóng mặt so với trước đó.
Trên làn da nhợt nhạt anh xuất hiện rất nhiều ma văn đen sì, mái tóc đen cũng trở nên trắng như tuyết.
"Đây là...", cô gái ngây người ra hỏi.
"U Minh Sát Khu!", ông lão trầm giọng nói: "Loại cơ thể phải dùng tới hơn chục nghìn chất kịch độc mới rèn luyện ra được. Thực ra người sở hữu cơ thể này đã miễn dịch với tất cả các loại độc tố trên đời... Ngay cả ta cũng chưa bao giờ luyện được cơ thể này".
"Cái gì?", hơi thở của cô gái như nghẹn lại: "Vậy chẳng phải..."
"Độc của ta đã bị người này lợi dụng rồi. Cậu ta dùng độc lực của ta để khởi động U Minh Sát Khu. Hừ, bây giờ mới thấy có chút thú vị", ông lão trầm giọng nói.
Tuy ông ta nói rất bình thản, nhưng giọng điệu lại đầy nặng nề.
Đúng lúc này, Lâm Chính giơ tay lên, cách không chộp một cái về phía ông lão.
Ánh mắt ông lão thay đổi, lập tức huy động độc lực phản kích.
Ông ta biết, đối mặt với cơ thể kịch độc này, tránh né cũng vô ích.
Bởi vì đối phương có thể tùy ý hạ độc ở bất cứ chỗ nào trên người ông ta.
Ông ta chỉ có thể huy động độc lực bao trùm toàn thân, mượn kháng tính của độc lực để chống lại.
Nhưng... ông ta đã coi thường sự đáng sợ của U Minh Sát Khu.
Lâm Chính nắm tay lại, quanh người ông lão lập tức xuất hiện rất nhiều khí độc đen sì. Số khí độc này như một bàn tay khổng lồ, bao trùm lấy cả ông lão, đồng thời bắt đầu điên cuồng ăn mòn cơ thể ông ta, định xâm chiếm mệnh mạch của ông ta.
"Tránh ra! Tất cả tránh ra!".
Ông lão gầm lên, điên cuồng huy động độc lực trong người, muốn ép lùi độc lực của Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính lại siết chặt nắm tay, dốc hết sức huy động độc lực.
Độc lực của hai bên va chạm mãnh liệt trên làn da của ông lão.
Mọi người bên ngoài vòng vây chỉ nhìn thấy sương đen quanh người ông lão lan ra và sôi sùng sục, vô cùng cổ quái.
Ông lão đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, khuôn mặt căng cứng, hàm răng nghiến chặt, dường như phải dùng rất nhiều sức.
Còn vẻ mặt Lâm Chính lạnh tanh, ánh mắt chứa một luồng khí thế bá đạo ngạo nghễ thiên hạ.
"Ông chỉ được thế này thôi sao?", Lâm Chính khàn giọng nói.
"Cái gì?".
Ông lão ngẩng phắt lên.
Nhưng đúng lúc này, bàn tay đang mở của Lâm Chính bỗng nắm chặt lại.
Một luồng sức mạnh khủng khiếp bất ngờ tác động lên người ông lão.
"Chết rồi!", ông lão thầm kêu không hay, muốn chống lại nhưng vô ích.
Bùm!
Chỉ nghe thấy một tiếng nổ lớn vang lên.
Tất cả độc lực bao trùm cơ thể ông lão đều chấn động, phá tan độc lực của ông ta, xông vào mệnh mạch của ông ta.
Phụt!
Ông lão phun ra máu tươi, cơ thể loạng choạng rồi ngã ngồi xuống đất...
Chương 2778: Không thể trách tôi được
"Sư phụ!".
Cô gái vội vàng kêu lên, rồi lao tới đỡ ông lão dậy.
Ông lão ho dữ dội, miệng cũng không ngừng nôn ra máu, toàn thân run lên bần bật, gần như muốn tắt thở.
Cô gái biến sắc, trong lòng vô cùng sợ hãi.
"Sư... sư phụ..."
"Sơ suất quá! Sư phụ sơ suất quá!".
Ông lão hoàn hồn, giọng nói khàn đặc: "Không ngờ thằng oắt này lại có U Minh Sát Khu! Có cơ thể này thì ta không thể thắng cậu ta trong phương diện dùng độc được... Lần này là ta sơ suất rồi!".
"Sư phụ có gắng gượng được không?", cô gái dè dặt hỏi.
"Yên tâm đi, sư phụ vẫn đấu được vòng thứ ba!".
Ông lão khàn giọng nói, sau đó vội lấy một bình thuốc nhỏ trong người, đổ thuốc ra rồi nhét vào miệng.
Ông ta khoanh chân ngồi một lát, dường như đang vận khí, một lúc sau, sắc mặt khó coi hồi phục được không ít.
Lâm Chính bình thản nhìn, sâu trong đáy mắt lóe lên một tia ngạc nhiên.
Đúng là danh y phi phàm, mệnh mạch bị trúng độc mà cũng có thể áp chế được.
Cuộc đời Lâm Chính cũng coi như từng gặp không ít thần y có trình độ đỉnh cao, nhưng hiện giờ không ai có thể bì được với ma y này.
Nền tảng của Thiên Ma Đạo quả nhiên khiến người ta không dám tin.
"Oắt con họ Lâm, vòng này coi như cậu thắng!", ông lão đứng lên, khàn giọng nói.
"Tốt quá!".
Đám người Mã Hải vỗ tay.
Vậy là một đều.
Thắng thua phải xem vòng cuối.
"Đã nhường rồi!".
Lâm Chính bình thản nói, rồi thu U Minh Sát Khu lại.
Anh không thể giữ mãi cơ thể này được, nếu không sẽ tiêu hao rất nhiều khí kình, không có lợi cho trận đấu tiếp theo.
"Tôi không thể không thừa nhận cậu rất có thiên phú, cậu là người có thiên phú đáng sợ nhất trong số tất cả các danh y tôi từng gặp. Nhưng tôi không nghĩ cậu có thể thắng được tôi, bởi vì có những lúc, thiên phú không thể quyết định thắng thua", ông lão lạnh lùng nói.
"Hãy nói xem vòng ba thi cái gì đi", Lâm Chính lắc đầu nói.
"Vòng thứ ba là đơn giản nhất, cũng phức tạp nhất! Tôi không biết cậu có dám hay không!", ông lão cười nói.
"Đã đến nước này rồi thì còn gì không dám chứ?", Lâm Chính lắc đầu.
"Quả nhiên có khí phách, là tôi coi thường cậu rồi!".
Ông lão nheo mắt, bất ngờ khoanh chân ngồi xuống, lấy toàn bộ đan dược mang theo bên người ra, bày ngay ngắn trước mặt.
Lâm Chính cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Ông lão mỉm cười: "Bác sĩ như chúng ta đương nhiên trên người có không ít linh đan diệu dược. Vòng thứ ba sẽ thi về số thuốc có sẵn của chúng ta nhé, thế nào?".
"Thuốc có sẵn? Ý ông là sao?".
"Rất đơn giản, mỗi người chúng ta lấy ra mười loại thuốc, sau đó dựa vào y thuật của bản thân tổng hợp mười loại thuốc này, dùng nguyên liệu tại chỗ để luyện chế ra đan dược hoàn toàn mới, để cho đối phương uống. Nếu bên nào chết trước thì coi như bên đó thua, thế nào?", ông lão nheo mắt nói.
"Hả?".
Tất cả người của Dương Hoa đều kinh hãi.
"Đây chẳng phải là đầu độc lẫn nhau sao?".
"Không! Như vậy là không công bằng! Lão già! Hạng mục quyết đấu là ông tự đưa ra, thế nên chắc chắn ông đã chuẩn bị những loại đan dược tốt nhất để tiện cho ông luyện chế! Thần y Lâm của chúng tôi không hề chuẩn bị chút nào, sao có thể đấu với ông chứ? Không công bằng! Không công bằng!".
Mọi người la ó om sòm, tức giận chất vấn.
"Vậy sao? Thế thì tôi sẽ cho thần y Lâm một tiếng, để cậu ta tự chuẩn bị đan dược! Đừng nói là tôi không cho cậu ta cơ hội! Nếu như vậy mà cậu ta vẫn không dám nhận lời, thì chỉ có thể nói là thần y Lâm của các người kém cỏi vô dụng, chứ không thể trách tôi được", ông lão cười khẩy nói.
Chương 2779: Chúng ta bắt đầu thôi
Mọi người đều phẫn nộ.
"Mặt dày vô liêm sỉ! Mặt dày vô liêm sỉ!", Tào Tùng Dương tức đến nỗi toàn thân run rẩy.
"Chủ tịch Lâm, việc này vốn đã bất công với cậu! Luyện chế đan dược phải mất ít nhất nửa ngày, một tiếng thì cậu có thể làm được gì chứ? Đối phương rõ ràng là muốn chèn ép cậu! Trận quyết đấu này dẹp đi được rồi!", Mã Hải tức giận nói.
Mọi người lần lượt khuyên nhủ.
Lâm Chính im lặng.
Nhưng anh không từ chối ngay, mà suy nghĩ một lát. Anh nhìn ông ta, ngập ngừng một lát rồi khàn giọng nói: "Ông... chắc chắn muốn thi cái này chứ?".
"Tuy U Minh Sát Khu của cậu kinh hãi thế tục, nhưng chỉ hạn chế ở những thủ đoạn hạ độc thông thường, nếu dùng đường uống thì U Minh Sát Khu là cái thá gì chứ? Đan dược trong tay tôi sẽ dễ dàng phá được nó!".
"Vậy là trận quyết đấu này sẽ thi xem đan dược của ai lợi hại hơn?".
"Đúng! Nhưng chúng ta không uống một viên, mà là hai viên, một viên công, một viên thủ, được không?", ông lão cười nói.
"Không vấn đề gì", Lâm Chính lập tức gật đầu đồng ý.
"Thần y Lâm!".
Mọi người cuống quýt kêu lên.
Nhưng Lâm Chính đã phất tay, ra hiệu cho bọn họ yên lặng.
"Không sao".
Lâm Chính khàn giọng nói: "Tôi tự có sắp xếp".
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, Mã Hải còn định khuyên nhủ, nhưng Lâm Chính đã giơ tay ngắt lời ông ta.
"Yên tâm đi, nếu tôi đã đồng ý thì đương nhiên là có kế hoạch, cứ tin ở tôi", Lâm Chính nói.
Mã Hải há miệng, cuối cùng chỉ đành thở dài, bất đắc dĩ từ bỏ.
"Chúng ta bắt đầu thôi".
Lâm Chính cũng khoanh chân ngồi xuống, lấy ra mười bình thuốc, rồi lên tiếng.
"Chẳng phải tôi đã nói là cho cậu một tiếng sao?", ông lão nói.
"Không cần, chúng ta bắt đầu luôn đi", Lâm Chính đáp.
"Ồ?".
Ông lão vô cùng kinh ngạc, sau đó bật cười: "Thằng oắt ngu xuẩn, tự tin đến thế cơ à? Lát nữa tôi sẽ khiến cậu hối hận!".
Lâm Chính không nói gì.
"Nếu đã vậy thì bắt đầu thôi, chỉ có 10 phút để nghiên cứu luyện chế đan dược, bắt đầu tính giờ!", ông lão nheo mắt cười.
Lâm Chính gật đầu, bắt đầu mò mẫm làm.
Ông lão thì không nhanh không chậm, bình thản điều chế.
Rõ ràng ông ta đã có phương án từ trước, quá trình điều chế cũng không quá phức tạp.
"Khốn kiếp! Quá bất công!".
"Đối phương tự đặt ra quy tắc trò chơi thì trận đấu này còn tiếp tục kiểu gì?".
"Ức hiếp người quá đáng! Sao thần y Lâm chịu nổi chứ?".
Mọi người tức giận bất bình, ai nấy trừng mắt nhìn chằm chằm cô gái và ông lão kia, chỉ muốn lập tức xông tới ra tay.
Nhưng Lâm Chính quyết định muốn thi, bọn họ cũng chẳng còn cách nào khác.
Ông lão chỉ mất hai ba phút để điều chế xong hai viên đan dược.
Còn Lâm Chính tay chân luống cuống, đầu đầy mồ hôi.
Cho đến lúc chín phút năm mươi mấy giây, anh mới điều chế xong, gần như là sát giờ.
"Hết giờ rồi! Thần y Lâm, cậu vẫn ổn chứ? Nếu thời gian không đủ thì tôi vẫn có thể cho thêm một ít", ông lão mỉm cười nói.
"Không cần đâu, thế là được rồi".
Lâm Chính thở hắt ra, nhón hai viên thuốc được điều chế tạm thời từ những loại thuốc mang theo bên người, mỉm cười đáp.
"Vậy sao? Thế thì chúng ta có thể bắt đầu rồi chứ?", ông lão nheo mắt hỏi.
"Được".
Lâm Chính gật đầu.
Ông lão lập tức cầm một viên thuốc màu tím lên, ném về phía Lâm Chính.
Lâm Chính chìa tay ra bắt, sau đó lại ném viên thuốc trong tay cho ông lão.
Đó là một viên thuốc màu xám, so với viên thuốc màu tím tuyệt đẹp chói mắt của ông lão thì viên thuốc này của Lâm Chính... quá đỗi bình thường.
Chương 2780: Muốn cứu có thể
“Đây là cậu luyện chế?”.
Ông lão cầm viên đan dược của Lâm Chính, quan sát một lúc, khẽ cười: “Xem ra không có gì khác biệt! Cậu nhóc Lâm Chính, xem ra cậu cùng đường bí lối rồi”.
“Thắng rồi hãy nói, đừng nói nhiều lời vô dụng như vậy”.
Lâm Chính lạnh nhạt đáp, nuốt viên đan dược mà ông lão ném cho, sau đó lại uống đan dược mà mình chuẩn bị vào.
Ông lão cũng vậy.
Hai người tự uống đan dược của người kia, sau đó khoanh chân ngồi xuống, yên lặng chờ đợi.
Giờ phút này, ai cũng không biết dược vật của người kia sẽ có tác hại gì đối với mình, chỉ có thể cầu nguyện đan dược của mình có thể khống chế được dược vật của đối thủ.
Đan dược vào bụng, mọi người vội nhìn theo hai người.
Hai người khoanh chân ngồi, không có gì thay đổi.
Dường như thứ nuốt xuống không phải độc dược chí mạng mà chỉ là viên kẹo.
Thời gian trôi qua từng chút một.
Tâm cảnh của mọi người trở nên khẩn trương hơn.
Bây giờ chỉ xem ai chống đỡ được, ai không chống đỡ được mà phát độc trước!
Đúng lúc này, Lâm Chính đột nhiên rùng mình, há miệng phun ra ngụm máu đen.
Máu rải đầy đất, bốc lên khói đen khiến người ta kinh hãi.
“Thần y Lâm?”.
Mọi người kinh ngạc, sợ đến mức mặt không còn sắc máu.
Lâm Chính giơ tay, tỏ ý mọi người không cần lo lắng, nhưng miệng lại liên tục ho ra máu, máu đen khiến người nhìn cảm thấy ghê rợn.
Đây rõ ràng là màu sắc chỉ khi trúng kịch độc mới có!
Viên đan dược mà Lâm Chính uống rốt cuộc có độc tố đáng sợ đến thế nào?
Nhưng ông lão lại mở to mắt, nhìn chằm chằm những độc tố mà Lâm Chính phun ra, sắc mặt không dễ coi cho lắm.
“Sư phụ, xem ra chúng ta thắng rồi! Ha ha ha ha, thần y Lâm chắc là không chống đỡ nổi kịch độc của sư phụ, chắc chắn sẽ chết ở đây. Nếu anh ta chết, chúng ta sẽ lập được kỳ công cho Thiên Ma Đạo! Đạo chủ chắc chắn sẽ thưởng lớn cho hai ta! Ha ha ha ha, hay hay!”, cô gái cười lớn, vô cùng đắc ý.
Nhưng ông lão lại có vẻ mặt khó coi, run giọng nói: “Không đúng! Không đúng!”.
“Cái gì không đúng?”, cô gái sững sờ.
“Tình hình không đúng!”.
Ông lão đột nhiên la lên, mở to mắt, còn chưa kịp nói gì miệng đã phun ra ngụm máu đỏ tươi, sau đó ngã ra đất.
“Hả?”.
Cô gái trợn tròn mắt.
Ông lão điên cuồng ho ra máu, toàn thân run lên như cái sàng gạo, sau đó hai chân duỗi thẳng nằm trên đất, miệng nổi bong bóng máu, mũi, mắt và tai đều chảy máu.
“Sư phụ sao vậy? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”.
Cô gái hoảng hốt, lập tức chạy tới đỡ ông lão. Nhưng có vẻ thần trí ông lão không còn minh mẫn, hai mắt trợn trắng, nghe không rõ bất cứ âm thanh nào ở xung quanh.
Nhìn thấy cảnh này, mọi người đều hiểu ông lão đã thất bại!
Thất bại một cách vô cùng triệt để.
Ông ta hoàn toàn không chịu đựng được viên thuốc của thần y Lâm!
Lần này thắng thua đã rõ!
Ông lão không kiên trì nổi, miệng không ngừng nôn ra máu, nhưng tần suất run rẩy giảm đi.
Dù cô gái không hiểu gì nhiều về y thuật nhưng cũng nhìn ra được, nếu còn tiếp tục như vậy, ông lão sẽ không kiên trì được lâu.
Trong lúc tình hình cấp bách, cô ta chỉ đành cầu cứu Lâm Chính.
“Thần y Lâm! Sư phụ tôi sao vậy? Anh mau đưa thuốc giải cho sư phụ tôi, cứu sống ông ấy đi!”, cô ta hét lên, trong mắt đầy vẻ sốt ruột.
Mặc dù Lâm Chính không ngừng nôn ra máu đen, nhưng khí sắc vô cùng tốt. Đợi đến khi nôn xong năm lần, Lâm Chính đã có thể đứng thẳng người dậy.
“Muốn tôi cứu ông ta? Được thôi, đưa đồ vật cho tôi!”, Lâm Chính lau vết máu bên miệng, thản nhiên nói.
Bình luận facebook