• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần (93 Viewers)

  • Chương 2731-2735

Chương 2731: Nỗi khổ riêng

“Không thì cô cho rằng ông ta định làm gì? Đi thôi”.

Cung Hỉ Vân bặm môi, siết chặt vô lăng và đạp mạnh chân ga. Chiếc xe phóng vọt đi. Người đi đường sợ hết hồn, vội nép vào lề đường.

May mà Cung Hỉ Vân cũng là người từng trải, chuyện gì cũng đã từng gặp. Lái được một đoạn thì cô ta lập tức lái lên đường chính và phóng đi tiếp.

Trương Thất Dạ cũng đuổi sát nút. Tô Nhu bàng hoàng khi thấy Trương Thất Dạ ở sát phía sau.

“Cô Cung, chuyện…gì vậy…Trương Thất Dạ…ông ta phản bội thần y Lâm sao? Sao ông ta lại làm như vậy?”, Tô Nhu run rẩy hỏi.

“Tôi cũng không rõ, nhưng rất không bình thường. Ở chỗ nếu Trương Thất Dạ muốn tìm chúng ta thì không thể nào chỉ theo dõi tôi, ông ta sẽ cho người tấn công mới phải. Thế nhưng ông ta lại không làm vậy, vì thế tôi đoán ông ta và người của Thiên Ma Đạo là cũng một giuộc. Bọn chúng bao vây chúng ta ở vòng ngoài. Người này đã phản bội chủ tịch thì chúng ta phải mau thoát khỏi Giang Thành thôi”, Cung Hỉ Vân bặm môi.

Cô ta không ngờ sự việc lại thành ra thế này. Tô Nhu cũng sợ hãi lắm. Sự việc nghiêm trọng hơn cô nghĩ nhiều.

Thực ra Cung Hỉ Vân cũng rất bất ngờ. Dù Trương Thất Dạ đi theo Lâm Chính không lâu nhưng Lâm Chính rất tin tưởng ông ta, cũng không có ý kiến gì với ông ta và đều đáp ứng được điều kiện của đối phương cả.

Thậm chí anh còn trị bệnh cho ông ta nữa. Vậy mà giờ Trương Thất Dạ lại lựa chọn phản bội Lâm Chính…

“Tại sao?”

“Tại sao chứ?”, Cung Hỉ Vân cảm thấy hoang mang và khó hiểu. Cô ta không dám do dự, một tay lái xe môt tay lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Chính.

Nhưng đúng lúc này...Bùm!

Một chiếc xe BMW đột nhiên ngáng ngang đường khiến xe của Cung Hỉ Vân đâm thẳng vào thân chiếc xe này.

Chiếc xe bị đâm mạnh, liệng vào cửa của một siêu thị bên đường. May mà người đi đường không nhiều và kịp thời tránh được nên không xảy ra thương vong.

Hai cô gái bị đập dúi đầu, máu túa ra, mắt nổ đom đóm, tưởng ngất đi được. Cung Hỉ Vân cố gắng đẩy cửa ra, đồng thời lôi ra Tô Nhu đang ngồi ở tay lái phụ.

“Cô Tô, mau trốn đi, trốn vào trong siêu thị. Để tôi chặn Trương Thất Dạ lại, nhanh…”, Cung Hỉ Vân yếu ớt hét lên.

“Cô Cung, vậy còn cô thì sao?”, Tô Nhu rưng rưng nước mắt.

“Đừng hỏi nhiều nữa, nhanh lên”, Cung Hỉ Vân hét lớn, rồi đẩy Tô Nhu ra ngoài.

Tô Nhu đau đớn nhưng biết bản thân không giúp gì được Cung Hỉ Vân nên đành ngậm ngùi rời đi. Cung Hỉ Vân lấy súng ra, nín thở và nhìn chăm chăm về phía trước.

Két...Chiếc xe của Trương Thất Dạ nhanh chóng dừng lại. Ông ta đẩy cửa xe, bước xuống.

“Cô Cung, cô là người biết điều. Tôi cũng không muốn giết cô. Nói cho tôi biết, Tô Nhu ở đâu, tôi sẽ thả cô đi. Thế nào?”, Trương Thất Dạ thản nhiên hỏi, đôi mắt ông ta đã biến thành màu đỏ.

“Trương Thất Dạ, ông là kẻ nối giáo cho giặc. Chủ tịch Lâm đối xử với ông không hề tệ vậy mà ông lại phản bội chủ tịch. Ông là đồ súc sinh”, Cung Hỉ Vân nhổ nước bọt.

“Cô Cung, tôi cũng có nỗi khổ của mình. Nếu cô không chịu giao người ra thì…thì tôi đành phải dùng vũ lực thôi”, Trương Thất Dạ lạnh lùng nói.
Chương 2732: Không bằng cả chó mèo

“Đồ khốn nạn, ông chết đi”, Cung Hỉ Vân chửi rủa, giơ súng lên chĩa thẳng vào Trương Thất Dạ và bóp cò.

Pằng! Một viên đạn bạc bay về phía Trương Thất Dạ.

Ông ta không kịp phòng bị, định né nhưng phát hiện không kịp đành phải thúc giục chân khí. Thế nhưng viên đạn vẫn ghim thẳng vào cánh tay của ông ta. Trương Thất Dạ đau đớn lùi lại. Ông ta nhìn vết thương chảy máu, sắc mặt trông càng dữ tợn hơn.

Cung Hỉ Vân sử dụng viên đạn đặc biệt, có sức đâm xuyên cực mạnh với những kẻ giỏi võ, chân khí căn bản cũng không thể ngăn chặn được.

Trương Thất Dạ tức giận. Ông ta không thèm khách sáo nữa, cứ thế lao lên.

Cung Hỉ Vân lại bóp cò. Nhưng lần này tốc độ của Trương Thất Dạ nhanh hơn nhiều. Ông ta né trái né phải như điện xẹt nên viên đạn không thể nào đụng được vào người ông ta.

Trong nháy mắt, ông ta đã áp sát Cung Hỉ Vân. Cung Hỉ Vân tái mặt, lập tức tung ra một cú đấm.

Trương Thất Dạ nhanh chóng chộp được tay cầm súng của cô ta và vặn.

Rắc!

“Á!”, Cung Hỉ Vân kêu la đau đớn. Một cánh tay của cô ta đã bị bẻ gãy.

Trương Thất Dạ giơ chân đạp vào người cô ta. Cung Hỉ Vân bay bật ra như một bao cát, đập mạnh vào siêu thị, làm đổ mấy giá đỡ hàng. Cô ta không bò dậy nổi nữa, bị gãy không ít xương và miệng thì rớm máu.

Trương Thất Dạ bước tới với khuôn mặt lạnh như băng. Ông ta ngồi xuống, chộp tóc của Cung Hỉ Vân, dúi đầu cô ta xuống và nói: “Cung Hỉ Vân, tôi biết cô rất trung thành như vì thế mà cô cũng mất mạng rồi đấy. Nói cho tôi biết, Tô Nhu đang ở đâu? Chỉ cần cô nói thì tôi sẽ thả cô. Tôi chỉ tìm Tô Nhu còn lại có thể tha cho toàn bộ người của Dương Hoa, rõ chưa”.

Cung Hỉ Vân nhổ một ngụm máu vào mặt Trương Thất Dạ và trừng mắt.Trương Thất Dạ khựng người.

Cung Hỉ Vân chửi: “Ông tưởng tôi không biết ý tứ của ông sao. Ông định lợi dụng cô Tô để ép thần y Lâm. Nếu thần y Lâm mà ngã xuống thì Giang Thành cũng đi tong, tới khi đó chẳng ai trong chúng tôi sống nổi hết. Trương Thất Dạ, ông là người nông cạn, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi cũng thế. Ông muốn chết thì đó là việc của ông. Còn tôi vẫn cần thể diện của mình”.

“Nói vậy là cô không chịu nói ra”, Trương Thất Dạ lau máu trên mặt.

“Ông muốn giết thì giết đi, đừng lắm lời”.

“Hừ thật không ngờ loại người như cô cũng nói chuyện nghĩa khí gớm nhỉ. Thú vị đấy! Lúc cô làm đại ca cũng làm nhiều chuyện dơ bẩn mà giờ còn giả vờ cái nỗi gì?”

“Trương Thất Dạ, con người ta biết thay đổi. Tôi thừa nhận trước đây mình không bằng chó mèo, chuyện gì mà có tiền thì tôi cũng làm nhưng đi theo chủ tịch Lâm lâu như vậy, tôi cũng biết giá trị của một con người là gì. Chỉ đáng tiếc, ông võ công cao cường mà tâm thái còn không bằng cả một người đàn bà. Thật nực cười”, Cung Hỉ Vân bật cười ha ha.

“Khốn nạn”, Trương Thất Dạ tức giận, đứng bật dậy đạp vào tay của Cung Hỉ Vân.

“Á”, Cung Hỉ Vân kêu gào. Mười đầu ngón tay bị đạp nát, cơn đau có thể nói là không biết dùng từ ngữ gì để miêu tả.

“Có nói không, đồ tiện nhân này”, Trương Thất Dạ gầm lên.

Thế nhưng Cung Hỉ Vân vẫn im thin thít.

“Cô chán sống rồi”, Trương Thất Dạ lại giơ chân lên đạp.

Ngực Cung Hỉ Vân hõm sâu, cô ta bay bật ra, đập mạnh vào tường và ngất lịm…
Chương 2733: Cứu viện

“Ngất rồi à? Hừ, đừng tưởng như vậy là xong. Thiên Ma Đạo có vô số cách để ép cô mở miệng đấy”, Trương Thất Dạ hừ giọng.

“Ma Quân Đại Nhân”, lúc này có vài người của Thiên Ma Đạo bước vào: “Có không ít cảnh sát quanh đây, hơn nữa nghe đâu quân đoàn Long Huyền cũng hành động rồi. Chúng ta mau rút thôi”.

“Nếu đã vậy thì đi thôi. Đưa cả cô ta đi. Sau đó cử người đóng giả làm người dân Giang Thành tìm tung tích của Tô Nhu. Không bắt được Tô Nhu thì kế hoạch này coi như đi tong rồi”, Trương Thất Dạ trầm giọng.

“Vâng", hai người của Thiên Ma Đạo lập tức bước tới lôi Cung Hỉ Vân đi.

Đợi đám người đi khỏi thì cảnh sát mới tới nơi. Còn Tô Nhu thì lúc này đang trốn ở khu vực thoát hiểm.

Cô run rẩy chứng kiến tất cả. Nước mắt rơi như mưa. Cô rất muốn chạy ra nhưng cô biết nến để bị bắt thì chắc chắn là Cung Hỉ Vân sẽ chết.

Cô không bị bắt thì có khi Cung Hỉ Vân vẫn còn giá trị đối với Trương Thất Dạ và như thế thì Cung Hỉ Vân vẫn giữ được mạng sống.

“Thần y Lâm, giờ anh đang ở đâu…”, Tô Nhu các giác chới với. Cô lấy điện thoại ra gọi cho thần y Lâm nhưng đầu dây bên kia chỉ vang lên giọng nói lạnh như băng.

“Số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khác giữ máy…”

Tô Nhu rơi vào tuyệt vọng. Giờ phải làm sao? Nội bộ Dương Hoa xuất hiện kẻ phản bội. Giờ đi tìm họ nhỡ lại gặp thêm kẻ phản bội khác thì khác gì cá sa lưới?

Đợi đã…Mã Hải…Phải rồi! Đi tìm Mã Hải. Tô Nhu vội lấy điện thoại ra gọi cho Mã Hải. Người không thể phản bội thần y Lâm chắc chỉ có Mã Hải.

“Mã Hải ông đang ở đâu? Trương Thất Dạ phản bội thần y Lâm rồi”, Tô Nhu gào lên. Mã Hải đang họp nghe thấy vậy thì khựng người.

Khoảng nửa tiếng sau, mười chiếc xe được lái tới khu siêu thị. Mã Hải địch thân tới đón Tô Nhu lên xe: “Xin lỗi cô Tô, đã để cô phải sợ rồi. Bảo vệ của Duyệt Nhan đều bị giết cả, đến cả người nằm vùng cũng bị giết, vậy nên tôi không nắm được thông tin. Do tôi tắc trách, hi vọng cô tha thứ”, Mã Hải tỏ ra áy náy.

Trương Thất Dạ phản bội Lâm Chính. Là một trong những thành viên nòng cốt của Dương Hoa, bí mật mà Trương Thất Dạ nắm giữ quá nhiều. Đội nằm vùng trong Duyệt Nhan chắc chắn ông ta cũng biết rõ nên đã giải quyết bọn họ trước rồi. Mã Hải không nắm được thông tin cũng là điều đương nhiên.

“Mã Tổng, giờ đừng nói chuyện đó nữa. Cung Hỉ Vân phải làm thế nào? Mọi người mau nghĩ cách cứu cô ấy đi”, Tô Nhu khóc lóc.

“Cô Tô yên tâm, tôi đã cho người phong tỏa Giang Thành rồi. Các cao thủ của quân đoàn Long Huyền cũng đã hành động, họ đang tìm kiếm nhóm người Trương Thất Dạ. Chỉ cần đám đó chưa rời khỏi Giang Thành thì chắc chắn sẽ bị bắt lại. Tới khi đó cô Cung Hỉ Vân sẽ được bình an vô sự”, Mã Hải nói.

“Vậy thì tốt, mọi chuyện trông cậy cả vào ông”.

“Cô Tô khách sáo rồi, đây là trách nhiệm của tôi”.

“Phải rồi, tôi không liên hệ được với chủ tịch Lâm. Anh ấy đi đâu vậy?”, Tô Nhu hỏi.

“Chủ tịch cậu ấy…đang giải quyết vài việc đặc biệt. Tôi không tiện nói rõ. Có điều Trương Thất Dạ lại biết. Thực ra xin ở lại Giang Thành là do Trương Thất Dạ chủ động đề xuất. Xem ra ông ta đã có sự tính toán từ lâu rồi”, Mã Hải trầm giọng.
Chương 2734: Thần Hỏa Tế

Tô Nhu không dám tin: “Mặc dù tôi không phải là người của Dương Hoa nhưng tôi nghe cô Cung nói chủ tịch Lâm đối xử với Trương Thất Dạ không hề tệ. Vô duyên vô cớ Trương Thất Dạ tại sao lại phản bội chủ tịch Lâm Chứ?”

“Về điều này thì tôi không biết. Trương Thất Dạ đột nhiên lật mặt, thực sự là quá bất ngờ. Thế nhưng chuyện đã tới nước này rồi cũng chẳng còn gì để nói nữa. Bắt đầu từ bây giờ, Trương Thất Dạ là kẻ địch của chúng ta. Ông ta lựa chọn đối đầu với Dương Hoa thì hậu quả ông ta tự chịu”, đôi mắt Mã Hải ánh lên sự tức giận.

Tô Nhu gật đầu. Cô cũng không nói gì, chỉ nhìn về phía trước và hỏi: “Mã tổng, chúng ta đi đâu vậy?”

“Tới tổng bộ của quân đoàn Long Huyền. HIện tại đội quân tinh nhuệ nhất của Dương Hoa đều rời khỏi Giang Thành mất rồi. Với thực lực hiện tại rất khó bảo vệ được cô. Vì vậy tôi đành nhờ quân đoàn giúp”.

“Hóa ra là vậy. Nhưng tại sao đám người đó lại muốn đối phó với tôi? Lẽ nào bọn họ định dùng tôi để uy hiếp thần y Lâm sao?”

“Đúng vậy”.

“Thật nực cười. Tôi có là gì của thần y Lâm đâu. Tôi cảm thấy trong mắt thần y Lâm ông còn quan trọng hơn cả tôi nữa”, Tô Nhu nói.

Mã Hải chỉ bật cười, không nói gì. Những nghĩ kỹ thì thần y Lâm vẫn chưa công bố thân phận thật của mình lại là cách làm chính xác. Nếu như công bố ra chỉ sợ rằng những người muốn bắt Tô Nhu sẽ ngày càng nhiều.

Chiếc xe nhanh chóng tới khu vực đóng quân của quân đoàn Long Huyền. Một đoàn chiến sĩ chạy tới, hộ tống chiếc xe đi vào trong. Binh vương của Long Huyền cũng có mặt. Mã Hải thở phào khi nhìn thấy những cao thủ này.

Những cao thủ này không phải là người mà các ma nhân bình thường có thể gây sự nổi. Trương Thất Dạ không dám làm lớn chuyện cũng là vì sự hiện iện của quân đoàn Long Huyền.

Thế nhưng xảy ra chuyện như vậy, quân đoàn cũng cảm thấy mất mặt. Vì vậy họ đã cử tới bảy, tám nghìn người tiến hành lục soát khắp nơi để cứu bằng được Cung Hỉ Vân.

Ở vùng cực hàn xa xôi, Lâm Chính không hề biết sóng gió đang xảy ra ở Giang Thành. Anh cầm Tịnh Thế Bạch Liên, thao tác vũ khí ion, tiếp tục tấn công Thần Hỏa Tôn Giả.

Đối diện với thứ vũ khí này, Thần Hỏa Tôn Giả sớm đã cảm thấy ớn lạnh rồi. Ông ta phát hiện ra khả năng chống đỡ của cơ thể có hạn và không thể bằng tốc độ của thứ vũ khí kia. Một khi bị bắn trúng thì cũng có nghĩa là bị bắn thủng. Và nếu bị bắn đúng điểm chí mạng thì cũng sẽ thăng thiên thôi.

Thần y Lâm thật đáng sợ. Thần Hỏa Tôn Giả bặm môi, nhìn chăm chăm vũ khí sau đó lùi lại. Ông ta hi vọng người của mình có thể phá hỏng thứ đó.

Thế nhưng người của đảo Thần Hỏa cũng không đủ trình. Ngược lại, thần y Lâm có thể giành thời gian để đối phó với người của đảo Thần Hỏa.

Thần Hỏa Tôn Giả cũng cuống cả lên khi thấy người của mình bị các cao thủ của Dương Hoa hạ gục.

Ông ta tức giận rồi đột nhiên gầm lên: “Dùng Thần Hỏa Tế. Nhanh”.

“Cái gì?”, toàn bộ người của Thần Hỏa Tôn Giả đều kinh sợ nhìn Thần Hỏa Tôn Giả.

“Đây là mệnh lệnh. Không một ai được làm trái. Trái là giết”, Thần Hỏa Tôn Giả đã phát điên. Ông ta gầm lên. Lúc nói còn đưa tay ra siết cổ một đệ tử của đảo Thần Hỏa.

Người của đảo Thần Hỏa cảm thấy tuyệt vọng.

“Thần Hỏa Tế? Tôn Giả...muốn chúng đệ chết hết sao?”
Chương 2735: Đòn cuối cùng

Người của đảo Thần Hỏa cảm thấy tuyệt vọng và đau khổ. Tất cả dừng tấn công, nhìn Thần Hỏa Tôn Giả bằng vẻ sợ hãi và bất lực...

“Điên rồi. Sư phụ điên rồi”, Thánh Nữ run bắn người, sợ hãi tới tột cùng.

“Thần Hỏa Tế là gì vậy?”, Lâm Chính chau mày.

“Một chiêu thức tự sát. Chiêu tức sẽ nén toàn bộ chân khí của cơ thể, lấp đầy khí mạch sau đó đốt cháy, tạo ra hiệu ứng nổ. Nói trắng ra...là tự phát nổ...”, Thánh Nữ run rẩy.

“Tự phát nổ sao?”, Lâm Chính nín thở.

Thật không ngờ Thần Hỏa Tôn Giả lại ra mệnh lệnh như vậy. Nếu là tự phát nổ thì uy lực mà các đệ tử này phát ra chắc chắn là rất mạnh.

Nếu tất cả bọn họ cùng phát nổ một lúc thì sẽ biến cả cái thôn này thành tro bụi mất...

Thần Hỏa Tôn Giả đúng là điên thật rồi. Thế nhưng đó cũng là một cơ hội tốt cho Lâm Chính. Anh nhìn các đệ tử của đảo với vẻ bất lực và lên tiếng: “Mọi người đừng sợ, không cần khởi động Thần Hỏa Tế. Thần Hỏa Tôn Giả bị điên rồi. Để đạt được mục đích của mình mà ông ta bất chấp mạng sống của mọi người. Nếu đã vậy thì mọi người chẳng cần gì phải trung thành với ông ta nữa. Nghe đây, Thần Hỏa Thánh Nữ ở đây. Nếu mọi người chịu đầu quân cho Thánh Nữ thì Lâm Chính tôi hứa sẽ cung cấp môi trường tu luyện tốt nhất cho mọi người, chữa trị di chứng của Thuật Hỏa Viêm nữa”.

Dứt lời, người của đảo Thần Hỏa đều nhìn Lâm Chính với ánh mắt hừng hực lửa.

Ai lại muốn chết chứ? Bọn họ bái Thần Hỏa Tôn Giả làm sư chẳng qua vì muốn có sức mạnh. Nếu mà chết thì sao họ cam tâm được? Thế là tất cả dao động.

“Lâm Chính”, Thần Hỏa Tôn Giả gầm lên.

“Thần Hỏa Tôn Giả, ông đã mất đi nhân tính rồi. Ông, không xứng làm sư phụ của bọn họ. Bởi vì trong mắt ông, bọn họ chỉ là công cụ hi sinh mà thôi”, Lâm Chính lạnh giọng.

“Hôm nay không phải cậu chết thì là tôi chết”, Thần Hỏa Tôn Giả lao tới.

Cơ thể ông ta bốc cháy giống như một thiên thạch. Người của đảo Thần Hỏa tái mặt, vội tản ra.

“Thần y Lâm, cẩn thận”, Thánh Nữ kêu lên.

Lâm Chính lập tức kích hoạt vũ khí ion.

Bùm! Đường sáng khủng khiếp lao xuyên mọi thứ. Da thịt của Thần Hỏa Tôn Giả cũng không thể ngăn lại được.

Ông ta nên né đòn. Thế nhưng lần này ông ta không làm thế, chỉ tiếp tục tấn công bằng mọi giá.

Thần Hỏa Tôn giả bị đâm xuyên. Máu bắn ra tung tóe.

Thế nhưng ông ta vẫn không chịu dừng lại. Ông ta dùng hết sức tấn công Lâm Chính.

Lần này ông ta quyết định ra đòn lần cuối. Lâm Chính đanh mắt, không hề sợ hãi.

Anh lấy Long Châm ra ghim lên người.

“Thần y Lâm, mau tránh ra”.

“Mau tránh ra”, Từ Thiên, Tào Tùng Dương, Mạn Sát Hồng đều hô lớn.

Thế nhưng vô ích. Lâm Chính đã quyết định đỡ đòn. Nếu không đỡ thì cũng sẽ thua sấp mặt.

Bùm!

Bùm!

Cơ thể anh phát ra khí tức hùng hậu. U Minh Sát Khu được gia trì bởi Hồng Mông Long Châm đã đạt tới cực hạn. Lớp da của anh hiện lên hình con rắn màu xanh, sương trắng cuốn lấy cơ thể.

“Chết đi”, Thần Hỏa Tôn Giả vẫn áp sát, tung một cụ đấm với toàn bộ sức mạnh.

Lâm Chính trố tròn mắt, tung chưởng nghênh đón. Cả không gian nổ tung...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom