Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2631-2640
Chương 2631: Là cậu?
Dùng vỏ kiếm giải phóng kiếm khí?
Người của sơn trang Cổ Kiếm nhìn mà da đầu tê dại, tim đập thình thịch.
Đây là trình độ khủng khiếp đến mức nào chứ?
Kiếm Si lão tổ đã đạt đến cảnh giới này sao?
Thật là đáng sợ!
Cổ Hạo không dám khinh thường, lập tức rút kiếm ra chém.
Keng!
Thanh trường kiếm lạnh lẽo của ông ta chém bay kiếm khí sắc bén đang bổ tới.
Tuy kiếm khí bị chém bay, nhưng cánh tay và trường kiếm của Cổ Hạo lại run bắn lên.
"Hỏng rồi! Đây là hủy lực!".
Có cao thủ của sơn trang Cổ Kiếm lập tức nhận ra, kêu lên thất thanh.
"Hủy lực?".
"Lẽ nào..."
Mọi người vội nhìn.
Quả nhiên!
Khi Cổ Hạo chém xong nhát kiếm thì không còn chút uy mang nào, mềm oặt vô lực, không đủ để gây uy hiếp cho Kiếm Si lão tổ.
Kiếm Si lão tổ cười khẩy, giơ chân lên đạp.
Bốp!
Cú đá trúng bụng của Cổ Hạo, ông ta lập tức bay đi.
"Trang chủ!".
Ai nấy kinh hãi.
"Chút công phu mèo quào này mà cũng dám ra tay cho mất mặt? Đúng là nực cười! Quả nhiên, lão già kia chết thì sơn trang Cổ Kiếm cũng lụn bại", Kiếm Si lão tổ khinh thường lắc đầu.
"Bà đừng huênh hoang!".
Cổ Hạo nghiến răng, đứng phắt dậy, huy động khí kình toàn thân, giơ kiếm lên quét ngang một nhát.
"Kiếm Ý! Khí Lạc!".
Keng!
Một luồng kiếm khí bắn ra từ thân kiếm của ông ta.
Nhưng luồng kiếm khí này không chém về phía Kiếm Si lão tổ, mà xoay tròn trên không trung, sau đó bất ngờ phát nổ, hóa thành mưa kiếm khí, rơi xuống.
Vèo vèo vèo...
Kiếm khí phá không như trận mưa to.
Nhưng Kiếm Si lão tổ vẫn khinh thường không thèm quan tâm, mỉm cười chế giễu, giơ vỏ kiếm lên quá đầu xoay tròn.
Keng! Keng! Keng!
Tất cả kiếm khí đều nát vụn.
"Kiếm Khí! Thập Cửu Thức!".
Cổ Hạo lại gầm lên, hai tay cầm kiếm, cách không chém nhanh về phía Kiếm Si lão tổ.
Ầm! Ầm! Ầm!
Mỗi lần chém xuống đều có một luồng kiếm khí tàn bạo bay ra, kiếm khí giống như hồng thủy mãnh thú, ùa về phía Kiếm Si lão tổ.
Nhưng bà ta vẫn không nhanh không chậm, đặt vỏ kiếm xuống đất, sau đó bỗng hất mạnh.
Vù!
Một làn sóng kiếm khí khổng lồ nhanh chóng hình thành, ập thẳng về phía Cổ Hạo.
"Hả?".
Mọi người kinh hãi.
Cổ Hạo lại càng cảm thấy da đầu tê dại.
Toàn bộ kiếm khí ông ta phóng ra đều đánh vào làn sóng kiếm khí này, vỡ vụn tan nát.
Chênh lệch quá lớn!
Trình độ của hai người như mặt trăng và đom đóm.
Cổ Hạo không phải là đối thủ.
Cơn sóng kiếm khí mang theo khí thế không gì đỡ nổi, ập về phía ông ta như núi lở.
"Bố!".
Cổ Liên gào lên, lập tức xông tới định ngăn cản.
Nhưng cô ta không biết võ công, vừa lại gần đã bị cơn sóng này làm cho chấn động, ngã nhào xuống đất phun ra máu tươi.
Mấy cao thủ của sơn trang Cổ Kiếm cũng vội vàng xông tới ngăn cản.
Nhưng ai nấy đều có kết cục thê thảm, miệng hộc máu tươi, một số người cố gắng lại gần, nhưng lại bị kiếm khí bắn ra cắt vào người, sau khi ngã xuống đất thì toàn thân xuất hiện hơn nghìn vết thương, máu tươi đầm đìa.
Mọi người vô cùng kinh sợ!
Chiêu thức nghịch thiên như vậy không phải thứ mà bọn họ có thể đối phó được!
Cổ Hạo nắm chặt trường kiếm, tuyệt vọng nhìn cơn sóng kiếm đang cuốn tới, muốn huy động khí kình để chống lại, nhưng lại phát hiện ra khí kình của mình đã bị luồng kiếm thế của cơn sóng phóng ra áp chế. Giờ phút này, ông ta không huy động được bao nhiêu, cũng không thể phòng ngự...
Tiêu đời rồi!
Cổ Hạo ngây người ra nhìn.
"Bố!".
Cổ Liên gào thét.
Nhưng đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc.
Vèo!
Một cái bóng bỗng lóe tới phía trước Cổ Hạo, giơ tay lên bổ.
Giống như tứ lạng bạt thiên cân!
Bốp!
Bàn tay giáng xuống, sóng kiếm lập tức nổ tung.
"Cái gì?".
Cổ Hạo kinh ngạc, vội nhìn qua, lập tức há hốc miệng.
"Thần y Lâm?".
Chương 2632: Đồ yếu ớt
Người của sơn trang Cổ Kiếm đều trố mắt ra.
Cổ Hạo cũng đờ đẫn cả người.
Ông ta không ngờ vào đúng thời khắc quan trọng này, Lâm Chính lại ra mặt đỡ thay ông ta một kích khủng khiếp như vậy.
"Thần y Lâm!".
Cổ Liên gần như suýt ngất, thấy thế thì vô cùng mừng rỡ, kêu lên thất thanh.
"Cổ trang chủ, thực lực của ông chỉ có vậy thôi sao? Nếu thế thì e là ông không thể cướp Chấn Kim khỏi tay tôi rồi", Lâm Chính bình thản nói.
Sắc mặt Cổ Hạo thoắt trắng thoắt đỏ, cũng không biết nên nói gì cho phải.
Nhưng người của sơn trang Cổ Kiếm thì thấy rất rõ ràng.
Cổ Hạo hoàn toàn không phải là đối thủ của Kiếm Si lão tổ.
Nếu không có người chịu ra mặt thì hôm nay chắc chắn sơn trang Cổ Kiếm sẽ bị tắm máu.
"Thần y Lâm, xin hãy giúp chúng tôi với!".
Mấy người cấp cao của sơn trang Cổ Kiếm không nhịn được nữa, lập tức bước tới, quỳ xuống kêu lên.
"Các ông làm gì vậy? Đúng là mất mặt! Tất cả đứng lên cho tôi!".
Cổ Hạo vội quát.
Nhưng bọn họ không đếm xỉa đến ông ta.
Ai cũng biết Cổ Hạo là người coi trọng thể diện.
"Các ông... Khốn kiếp!".
Cổ Hạo nổi giận, cầm kiếm vung lên, gầm lớn: "Họ Lâm kia! Tôi không cần cậu thương hại! Tôi sẽ tự giết người này!".
Dứt lời, lại vung kiếm lên xông về phía Kiếm Si lão tổ.
"A!".
Ông ta gầm thét, khí kình toàn thân bắn ra, trường kiếm trong tay càng vang rền, dường như muốn dùng hết toàn lực.
"Đồ vô tri, lão già kia đẻ ra một đứa con ngu ngốc như cậu, chắc là chết cũng không nhắm mắt. Thôi được rồi, nếu đã vậy thì để tôi đưa cậu đi gặp lão già kia".
Kiếm Si lão tổ cười khẩy, đôi mắt già nua bỗng đanh lại, vỏ kiếm trong tay bỗng run lên,
Vù!
Vỏ kiếm đâm vào mặt đất.
Xung quanh cũng chấn động.
Nhưng Cổ Hạo đã lại gần.
Ông ta bất ngờ vung trường kiếm trong tay lên.
"Kiếm Tâm! Vạn Dẫn Chấn Thiên Kiếm!".
Cổ Hạo hét lên, kiếm trong tay như xuất hiện một tia sét, nối liền với trời xanh, mang theo sức mạnh vạn cân và khí thế sấm sét, ập tới cùng cánh tay ông ta.
Xẹt xẹt xẹt...
Trên thân kiếm đang rung lên bần bật kia còn vang lên âm thanh như tia sét.
Mọi người ngước mắt lên nhìn, ai nấy kinh hoàng sợ hãi.
Có lẽ nhát kiếm này mới có thể đại diện cho thực lực chân chính của chủ nhân sơn trang Cổ Kiếm.
Nhưng...
Đối mặt với nhát kiếm sấm sét này, Kiếm Si lão tổ vẫn không chút hoảng loạn, khuôn mặt già nua còn nở nụ cười nhạt.
"Ngu muội! Ngu si! Ngu ngốc!".
Bà ta cười nói.
Cổ Hạo như ngừng thở, nhưng ánh mắt đầy kiên quyết, không chút do dự.
"Chết!".
Lưỡi kiếm chém tới.
Tia sét giáng xuống như một tấm lưới!
Dường như không còn lối thoát!
Nhưng đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, cánh tay khô gầy của bà lão bỗng run lên.
Keng!
Thanh trường kiếm đang cắm dưới đất bất ngờ rời khỏi vỏ kiếm, bay thẳng tới.
Một luồng sáng trắng dường như chiếu sáng thế gian, phản chiếu trong mắt mọi người.
Trong tầm mắt tất cả mọi người đều xuất hiện một thanh kiếm.
Một thanh kiếm tuyệt thế có thể trấn áp thế gian.
Bọn họ chưa bao giờ thấy thanh kiếm nào sắc bén như vậy.
"Cái gì?".
Đồng tử của Cổ Hạo co lại.
Khoảnh khắc nhát kiếm này xuất hiện là ông ta biết mình đã thua.
Kiếm thế này!
Kiếm uy này!
Kiếm ý này!
Kiếm khí này!
Không biết mạnh hơn ông ta gấp bao nhiêu lần.
Ông ta không còn chút hi vọng nào để thắng đối phương.
"Đồ yếu ớt!".
Bà lão bình thản nói, lật tay chém.
"A!".
Cổ Hạo gào lên, định liều mạng.
Nhưng sau khi chạm vào nhát kiếm này, khí thế sấm sét trên thanh kiếm của ông ta lập tức biến mất tăm.
Keng!
Âm thanh chói tai lại vang lên.
Thanh kiếm trong tay Cổ Hạo lập tức hãy thành hai đoạn...
Chương 2633: Thả
Bốp!
Một âm thanh nặng nề vang lên.
Cơ thể Cổ Hạo lập tức bị chấn động bay đi, nặng nề ngã xuống bên cạnh.
Ông ta đã không đứng dậy được nữa, trong miệng không ngừng phun ra máu, trên trán có một vết kiếm đỏ tươi.
"Ồ?".
Kiếm Si lão tổ có chút ngạc nhiên nhìn Cổ Hạo: "Cậu không bị kiếm khí của bổn tọa chém làm đôi sao? Đúng là thần kỳ!".
Bà ta nhìn chằm chằm cơ thể của Cổ Hạo một lúc lâu, hình như nhận ra gì đó, lập tức giơ tay vung kiếm.
Xẹt!
Áo của Cổ Hạo bị một luồng kiếm khí cách không xé thành mảnh vụn, để lộ một bộ nhuyễn giáp màu bạc ở bên trong.
"Hóa ra là vậy! Đây chắc hẳn là Ngân Ti Nhuyễn Giáp nhỉ? Không ngờ lão già kia không cho chôn thứ này cùng, mà để lại cho cậu! Ha ha, thú vị, thú vị!".
"Trang chủ!".
Người của sơn trang Cổ Kiếm vội chạy tới, đỡ Cổ Hạo dậy, ai nấy tỏ vẻ vô cùng lo lắng.
"Bố!".
Cổ Liên nước mắt lưng tròng nhào tới, ôm lấy Cổ Hạo kêu lên: "Bố, bố tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì..."
"Chồng ơi", người phụ nữ ở bên cạnh cũng nước mắt giàn giụa, vô cùng đau khổ.
"Đừng lãng phí thời gian nữa, các cậu không chịu giao Chấn Kim, thì tôi sẽ tự lấy, tôi không có nhiều thời gian để lằng nhằng với các cậu đâu!".
Kiếm Si lão tổ cười khẩy, đằng đằng sát khí đi về phía này.
"Chết tiệt!".
Cổ Liên vừa giận vừa cuống, nhìn bố mình đã bị thương nặng, và người mẹ đang bị ép buộc, cô ta bất ngờ nhặt mẩu kiếm gãy rơi ở bên cạnh Cổ Hạo lên, vẻ mặt đầy quyết tuyệt, muốn xông tới liều mạng với Kiếm Si lão tổ.
"Cô hai, cô làm gì vậy?".
Người của sơn trang Cổ Kiếm cuống lên.
"Tôi liều mạng với bà ta!".
Cổ Liên tức giận kêu lên, đang định xông tới.
"Đừng mà!".
"Cô hai, dừng tay!".
Mọi người cuống cuồng kêu lên.
Cổ Hạo cũng trợn to mắt, đang định lên tiếng, nhưng bây giờ ông ta đang bị thương nặng, ngay cả việc mở miệng nói cũng rất khó khăn.
Nhưng đúng lúc này, một bàn tay bỗng đè tay Cổ Liên xuống.
Cổ Liên run lên, ngoảnh phắt lại.
"Thần y Lâm!", cô ta ngạc nhiên kêu lên.
"Chăm sóc bố cô đi, chỗ này giao cho tôi", Lâm Chính bình thản nói.
"Thần y Lâm, chuyện này không liên quan đến anh...", Cổ Liên cụp mắt nói.
"Tôi đã nói rồi, cô là người của tôi, bà ta muốn giết cô, sao tôi có thể khoanh tay đứng nhìn được? Tôi biết mình không thể khuyên được cô, nên tôi chỉ có thể giúp cô giải quyết rắc rối này", Lâm Chính nói.
Cổ Liên ngẩng phắt lên, ngạc nhiên nhìn Lâm Chính.
Trong lòng cô ta gợn sóng, nhất thời không biết nên nói gì.
"Này, Kiếm Si lão tổ đúng không? Chấn Kim mà bà cần đang ở trong tay tôi!".
Đúng lúc này, Lâm Chính bỗng cao giọng kêu lên, đồng thời lấy Chấn Kim ra đặt trong lòng bàn tay, cho mọi người nhìn.
Ánh mắt của Kiếm Si lão tổ lập tức khóa chặt lấy Chấn Kim.
"Đây chính là Chấn Kim sao? Chỉ nhìn một cái đã thấy không phải đồ tầm thường... Tốt! Tốt! Tốt lắm! Không ngờ Chấn Kim lại ở trong tay cậu. Chàng trai, nếu cậu đưa nó cho tôi, thì tôi sẽ cho cậu được toàn thây", Kiếm Si lão tổ cười nói.
"Bà muốn lấy sao?", Lâm Chính mỉm cười nói: "Được thôi, hãy thả đại sư Huyền Sâm và trang chủ phu nhân ra trước đã".
"Thả người!".
Kiếm Si lão tổ không chút do dự, lập tức vung tay lên.
Người bên kia lập tức buông kiếm trong tay ra.
Đám người đại sư Huyền Sâm vội chạy về bên này.
"Mẹ!".
Cổ Liên kêu lên, ôm chầm lấy người phụ nữ đang loạng choạng chạy tới, nước mắt giàn giụa.
Người của sơn trang Cổ Kiếm đều thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng ai nấy vẫn nơm nớp lo sợ.
Dù sao cũng chưa giải quyết được Kiếm Si lão tổ thì coi như chưa loại bỏ được nguy cơ.
Bây giờ bọn họ chỉ có thể gửi gắm hi vọng vào thần y Lâm trẻ tuổi này.
Nhưng anh... có thể là đối thủ của Kiếm Si lão tổ hay không?
Chương 2634: Chuẩn bị xong chưa?
Kiếm Si lão tổ tung hoành khắp Long Quốc đã bao năm qua, đã đánh bại biết bao nhiêu anh hùng, tu luyện tới ngày nay, kiếm thuật của bà ta đã vô địch thiên hạ rồi. Thế nên những cao thủ hiện tại dám khiêu chiến với bà ta chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Còn về thần y Lâm...Anh cũng rất nổi tiếng. Trên thực tế có không ít người ở sơn trang đã nghe qua về danh tiếng của anh. Dù sao mọi người cũng đâu còn là người tối cổ nữa, đều có điện thoại cả mà.
Trong thời đại thông tin phát triển như thế này, một người nổi tiếng như Lâm Chính mà muốn mọi người không biết tới thì thật khó.
Thế nhưng trong mắt họ, Lâm Chính cũng chỉ là một y võ có y thuật cao minh mà thôi. Thiên phú và tài năng của anh so với người cùng tuổi đúng là yêu nghiệt, nhưng so với một nhân vật như Kiếm Si lão tổ thì chút tài năng của anh có khi còn không đáng xách dép cho bà ta. Kiếm Si lão tổ đã đạt tới cảnh giới đó rồi thì sao có thể là kẻ vô dụng được.
“Người trẻ, tôi đã thả người ra rồi , còn cậu thì sao?”, Kiếm Si lão tổ cười hỏi.
“Của bà đây”, Lâm Chính thản nhiên nói, sau đó vứt Chấn Kim ra trước.
Kiếm Si lão tổ lập tức đưa tay ra nhận. Bà ta vui mừng khi cảm nhận được chấn cảm kỳ diệu trong tay.
“Tốt! Tốt lắm, đúng là Chấn Kim tốt. Ha ha có được vật này chắc chắn sẽ luyện ra được Tuyệt Thế Thần Kiếm. Lúc đó tôi là duy nhất trong thiên hạ. Là người vô địch. Ha ha...”, Kiếm Si lão tổ bật cười ha ha.
“Chúc mừng lão tổ”, những người xung quanh đồng loạt quỳ xuống, hô vang.
“Ừm”.
Kiếm Si lão tổ nheo mắt nhìn Lâm Chính: “Cậu đã nghe lời như vậy thì tôi cũng sẽ giữ đúng lời hứa của mình, để cậu được chết toàn thây”, nói xong, bà ta nhấc kiếm lên đi về phía Lâm Chính.
Bà ta không hề nói là sẽ tha cho anh. Ngược lại, bà ta phải xử lý đám người này. Bởi vì lần này bà ta tới đây không chỉ vì Chấn Kim mà còn vì ân oán năm xưa. Thế nên dù có giao Chấn Kim hay không thì những người này cũng sẽ phải chết.
“Hả?", Người của sơn trang sững sờ.
“Khốn nạn, bà đã có được Chấn Kim mà còn không chịu tha cho chúng tôi sao?”
“Nếu đã vậy thì chúng tôi sẽ liều mạng với bà”, đám đông nghiến răng, đồng loạt rút kiếm ra và chuẩn bị quyết chiến một trận.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính đột nhiên lên tiếng: “Tôi giao Chấn Kim cho bà là vì tôn trọng giao ước, thả người rồi nhưng không có nghĩa là tôi từ bỏ Chấn Kim”.
“Sao thế, còn muốn đoạt lại Chấn Kim sao?”, Kiếm Si lão tổ cảm thấy thú vị.
“Không được sao?”, Lâm Chính lấy Hồng Mông Long Châm ra, châm lên người, sau đó rút thanh kiếm của một người ở bên cạnh: "Người anh em, cho tôi mượn thanh kiếm một lúc nhé”.
“Hả...ờ...được...”, người này hoang mang.
“Ngông cuồng. Kết cục của Cổ Hạo còn rành rành ngay trước mắt mà cậu còn dám à. Thật đáng tiếc, trên đời này đúng là lắm kẻ không biết điều thật đấy”, Kiếm Si lão tổ lắc đầu, đôi mắt ánh lên vẻ ghét bỏ.
“Bà chuẩn bị xong chưa. Tôi lấy Chấn Kim nhé”, Lâm Chính cầm thanh kiếm chĩa xuống đất và nói.
Kiếm Si lão tổ lắc đầu, căn bản không coi anh ra gì.
“Cậu ra tay đi”, bà ta nói. Nghe có vẻ đơn giản nhưng câu nói của bà ta chứa đựng sự khinh thường không thể khinh thường hơn.
Thế nhưng bà ta vừa dứt lời thì...
Vụt...Lâm Chính vung kiếm lên.
Ầm...
Một ngọn núi nổ tung. Thanh kiếm trông có vẻ bình thường phóng ra kiếm khí vô cùng khủng khiếp, nhắm về phía Kiếm Si lão tổ.
Chương 2635: Cậu không hiểu về kiếm
“Cái gì?”, Kiếm Si lão tổ bàng hoàng.
Những đệ tử đứng sau bà ta trố tròn mắt.
Tất cả đều sững sờ.Chuyện gì thế này? Đây là ...kiếm khí mà Lâm Chính đã phóng ra sao? Kiếm khí khủng khiếp như vậy không biết là mạnh hơn Cổ Hạo biết bao nhiêu lần.
Đám đông kinh hãi. Cổ Hạo cũng trố tròn mắt.
Ầm ầm...Kiếm khí vần vũ, đè lên người Kiếm Si lão tổ.
Bà ta tái mặt, vung thanh kiếm trong tay lên. Một hình thù hiện ra chặn đứng kiếm khí của Lâm Chính. Thế nhưng kiếm khí của anh vẫn không bị phá vỡ. Nó hóa thành vô số đường kiếm khí nhỏ đổ về phía người bà ta.
Kiếm Si lão tổ lập tức lùi về sau.
Vụt...Bà ta biến mất. Kiếm khí dội xuống đất, biến chỗ bà ta vừa đứng thành một cái hố.
Đợi tới khi bà ta xuất hiện lại thì đã đứng sau một gốc cây rồi. Bà ta chưa kịp đứng vững thì một bóng hình nhanh như điện xẹt tiếp cận và chém về phía bà ta. Kiếm Si lão tổ né đòn, lao tới đường dốc gần đó.
Bóng hình như hồn ma kia không ngừng tiếp cận bà ta, tấn công dồn dập, không cho bà ta có cơ hội thở. Đòn tấn công như vũ bão khiến bà ta không kịp đánh trả. Lúc này bà ta mới ý thức được rằng người thanh niên này không hề đơn giản.
Không thể nương tay nữa rồi. Bà ta lập tức phản công. Nhưng đối phương đã quá quen với chiêu này của bà ta, kiếm khí phát ra lúc này đã tăng gấp 10 lần.
“Cái gì?”, Kiếm Si lão tổ cảm thay da đầu tê dại. Bà ta thu kiếm, lùi về.
Thanh kiếm chém xuống, một đường kiếm khí dài cả trăm thước bùng nổ, xuyên quay khu rừng trước mặt, phóng thẳng tới ngọn núi ở phía xa.
Đám đông trố tròn mắt. Cái cây đang đứng đó bị chém làm hai, đổ rầm xuống đất.
Ngay sau đó...
Rầm...Ngọn núi ở phía xa cũng bị bổ làm hai. Đất đá rơi rầm rầm, cả không gian chấn động...
Người của sơn trang trố tròn mắt. Cổ Hạo run rẩy, mặt tím ngắt. Nhát kiếm quá mạnh. Dù ông ta có sử dụng toàn bộ sức lực thì cũng không thể đạt được hiệu quả như thế.
“Điều này...đây chính là thực lực của thần y Lâm sao?”
“Bố, bố vẫn còn muốn đối đầu với thần y Lâm chứ?”, Cổ Linh nín thở, khẽ nói.
Cổ Hạo không nói gì, chỉ nhắm mắt nghĩ tới những điều Cổ Linh vừa nói. Đến cả Vạn Tượng U La Thiên Tuyệt Kiếm Trận còn bị Lâm Chính phá vỡ cơ mà, ông ta cảm thấy ớn lạnh.
“Không...không thể đối đầu được”, ông ta cố gắng đứng dậy và nói ra vài từ.
Người của sơn trang cũng đồng loạt gật đầu. Một người đáng sợ như vậy thì ai còn dám đối đầu chứ. Đối đầu khác gì tự tìm tới cái chết? Nhìn Lâm Chính với uy lực khủng khiếp đó đến cả Kiếm Si lão tổ cũng phải tái mặt.
“Người trẻ à, tôi đã đánh giá thấp cậu rồi”, bà ta nói bằng giọng khàn khàn, khuôn mặt dần trở nên nghiêm túc hơn.
“Bà nên dốc sức ra đi, nếu không tôi lo là chưa tới vài chiêu thì bà đã ngoẻo rồi đấy”, Lâm Chính thu kiếm về.
“Cậu nói đúng, đúng là tôi nên nghiêm túc hơn. Có điều tôi cũng nhận ra hình như cậu không biết dùng kiếm”, bà ta đáp lại.
“Cái gì?”, hiện trường bàng hoàng.
Chương 2636: Quyết chiến
Đánh một hồi mà bà ta nói anh không biết sử dụng kiếm sao?
“Điều này...sao có thể? Kiếm thuật của người này rõ ràng là hơn tôi mà sao có thể không hiểu về kiếm được”, Cổ Hạo không thể chấp nhận được, phải lên tiếng.
“Mấy chiêu cậu ta vừa thể hiện căn bản không gọi là kiếm thuật mà chỉ đơn giản sử dụng tốc độ và chân khí tạo thành, cậu ta không hiểu về kiếm”, Kiếm Si lão tổ mỉm cười, đôi mắt ánh lên vẻ lấp lánh: “Nếu như chỉ dựa vào tốc độ và chân khí mà muốn đánh bại tôi thì không dễ như vậy đâu. Người trẻ, mặc dù tôi không biết vì sao cậu còn trẻ mà lại có được thưc lực như thế nhưng đó không phải là mấu chốt vấn đề, vì hôm nay, cậu sẽ phải chôn xác ở đây”, nói xong Kiếm Si lão tổ chủ động tấn công.
Lần này bà ta dồn toàn lực.
“Mọi người tránh ra”, Lâm Chính thấy vậy bèn kêu lên.
Người của sơn trang bàng hoàng. Cổ Hạo vẫn là người nhanh nhạy, ông ta hét lớn: “Lùi lại, mau lùi lại”.
Đám đông bừng tỉnh, vội vàng lùi về sau.
“Thần Kiếm Dẫn Lôi”, Kiếm Si lão tổ hét lớn, vung thanh kiếm lên.
Ầm! Trong nháy mắt, không gian tối sầm, mây đen giăng kín bầu trời, sấm chớp nổ đì đoàng.
Cùng lúc này, trên thanh kiếm của Kiếm Si lão tổ cũng xuất hiện tia sét. Thế nhưng tia sét này không có sức phá hủy, chỉ phát ra ánh sáng vô cùng chói mắt. Chiêu thức như vậy rất giống với của Cổ Hạo trước đó. Nhưng cũng có điểm khác biệt.
Lâm Chính nhìn chăm chăm thanh kiếm của đối phương. Anh đứng im. Lúc này Kiếm Si lão tổ lại tung chiêu.
“Nhất Khí Quan! Kiếm Sinh”, bà ta hét lớn, hai tay cầm chặt thanh kiếm và chém về phía đầu của Lâm Chính.
Lâm Chính lập tức đưa kiếm của mình ra đỡ.
Keng! Hai thanh kiếm bật ra, đối phương lùi về sau. Trong lúc bà ta lùi lại, một luồng khí tức nhanh chóng được hình thành, tạo thành hư ảnh, chém về phía Lâm Chính một lần nữa.
Lâm Chính tái mặt. Hư ảnh mỗi lúc một hùng hậu với uy lực ghê người.
Lúc này Lâm Chính mới hiểu ra vừa rồi nhát kiếm của đối phương được tung ra không phải nhằm mục đích giết anh mà là đang khởi động. Anh lập tức giơ kiếm lên, vung quay đầu, đồng thời phóng sức mạnh.
Trường kiếm với hư ảnh khủng khiếp chém tới.
Bùm…Tiếng nổ nặng nề vang lên. Trong nháy mắt, một đường sóng sức mạnh phóng ra.
“Nằm xuống”, đại sư Huyền Sâm hét lớn.
Cả đám lập tức nằm rạp xuống. Người bên phía Kiếm Si lão tổ cũng làm theo. Những người phản ứng chậm đã bị hư ảnh chém vào người, đứt làm hai, làm ba, chết vô cùng thê thảm.
Ngay cả ngọn núi cạnh đó cũng bị chém lìa đỉnh. Sóng hư ảnh dần tan ra.
Thật khủng khiếp. Lâm Chính cũng không khá là bao.
Kiếm khí kinh người chèn ép lên cơ thể anh. Mặt đất xung quanh anh nổ tung.
Kiếm khí với ý đồ phá vỡ hàng phòng ngự của anh, khiến anh phải thịt nát xương tan nhưng Lâm Chính vẫn vô cùng điềm tĩnh.
Đúng lúc này…
Ầm…Cả không gian bùng nổ.
Lâm Chính nín thở, nìn lên bầu trời.
“Kiếm Dẫn! Lôi Kiếm”, Kiếm Si lão tổ hô lên.
Sấm sét trên trời chĩa thẳng về phía Lâm Chính…
Chương 2637: Đỉnh cao kiếm đạo
Chiêu thức gì mà thần kỳ vậy? Lâm Chính chưa từng thấy bao giờ. Anh vội vàng khởi động cơ thể võ thần.
Ầm! Tia sét phóng xuống cơ thể anh, cả cơ thể run bắn lên. Tia điện khiến cho cơ thể tê liệt, anh không thể điều động chân khí được nữa. Còn tiếp tục như thế này thì cơ thể võ thần sẽ không phát huy được tác dụng. Lâm Chính đanh mắt, bùng nổ chân khí.
Bùm! Sức công phá phóng ra từ thanh kiếm của anh.
Thanh kiếm gãy đôi. Hư ảnh cũng bị nổ tung. Lâm Chính mượn luồng sức mạnh lùi về phía sau để kéo dãn khoảng cách.
“Thần y Lâm”.
“Cậu không sao chứ?”
“Cậu vẫn ổn chứ”, mọi người tỏ ra lo lắng.
“Thần y Lâm”.
Cổ Linh vội vàng lao lên đỡ anh dậy. Cô ta khóc lóc: “Thần y Lâm, anh nên rời đi trước đi…”
“Giờ là lúc nào rồi mà cô còn nói thế. Giờ tôi có thể đi được sao?”, Lâm Chính nói.
“Nhưng…nếu cứ tiếp tục như thế này thì tôi sợ rằng…”
“Đừng lo lắng, vừa rồi chẳng qua là do tôi không liệu được chiêu thức của đối phương thôi. Tôi có thể đối phó được”.
Lâm Chính hít một hơi thật sâu, nhìn thanh kiếm trong tay và nói với người của sơn trang:"Ngại quá, tôi làm hỏng kiếm của anh rồi”.
“Không sao. Thần y Lâm chiến đấu vì sơn trang, một thanh kiếm có là gì chứ?”, người này vội trả lời.
“Thần y Lâm cần một thanh kiếm khác, người đâu mau mang Huyền Tinh Kiếm ra đây”, một ông cụ lên tiếng.
“Dạ”, một người của sơn trang lao đi.
Cổ Hạo định ngăn lại..
“Đừng hòng !", người của Kiếm Si lão tổ lập tức lao tới nhưng bà ta hét lớn: “Để họ đi”.
“Lão tổ”, mọi người quay qua nhìn.
“Đi lấy thì sơn trang sẽ cống nạp thêm một thanh bảo kiếm cho chúng ta thôi chứ có gì đâu”, Kiếm Si lão tổ mỉm cười.
Đám đông cũng cười theo. Rõ ràng họ cho rằng đối phương đã cùng đường rồi nên có lấy cái gì ra cũng vô ích.
Trước mặt lão tổ thì đối phương có khác gì chó mèo đâu.
Người của sơn trang nhanh chóng mang hộp kiếm tới. Chiếc hộp mở ra, bên trong phát ra ánh sáng lấp lánh. Một thanh kiếm trong suốt xuất hiện.
“Thanh Huyền Tinh Kiếm này được tạo ra ở nhiệt độ 3000 độ c ,chém kim loại không thành vấn đề, chỉ đáng tiếc là nó mới được tôi luyện ở nhiệt độ có 3000 độ, nếu được tôi luyện ở nhiệt độ cao hơn thì chắc chắn sẽ còn phát sáng hơn nữa”, ông cụ bên cạnh lên tiếng
Lâm Chính nghe thấy vậy bèn cầm thanh kiếm lên. Một lúc sau anh mỉm cười: “Vậy thì, thanh kiếm này có thể chịu được nhiệt độ cao nhất là bao nhiêu”.
“Chắc 10000 độ…thực ra cao nhất là bao nhiêu chúng tôi cũng không biết”.
“Tôi biết rồi”.
Lâm Chính gật đầu, vung thanh kiếm và nhìn Kiếm Si lão tổ: “Nào, chúng ta tiếp tục”.
“Không hiểu về kiếm thuật, cậu không đấu nổi tôi mà cũng đòi xứng với thanh kiếm này sao”, Kiếm Si lão tổ cười lạnh lùng, hai mắt đanh lại, sát khí hừng hực. Bà ta chủ động ra tay.
“Tôi sẽ để cậu thấy đỉnh cao của kiếm đạo là như thế nào”, nói xong, bà ta lao về phía Lâm Chính như điện xẹt.
Trong nháy mắt, hàng nghìn hư ảnh xuất hiện.
Lâm Chính đanh mắt, khởi động cơ thể thần võ một lần nữa để chống lại kiếm lực khủng khiếp. Anh vung Huyền Tinh Kiếm trong tay về phía bà ta.
Chương 2638: Cậu hiểu về kiếm đạo?
Giống như những gì Kiếm Si lão tổ đã nói, Lâm Chính đúng là không hiểu về kiếm thuật. Anh có học qua một chút về kiếm thuật nhưng không tinh thông. Trước một người quá giỏi về kiếm như bà ta thì chút kiếm thuật của Lâm Chính không là gì.
Vì vậy, muốn dựa vào kiếm thuật để đánh bại đối phương rất khó. Lâm Chính vẫn lựa chọn dùng kiếm khiến nhiều người cảm thấy khó hiểu. Huyền Tinh Kiếm trong tay anh nhanh như điện xẹt lao về phía trước.
Trong lúc tấn công, thanh kiếm của Kiếm Si Lão Tổ đã giáng xuống cơ thể anh rồi. Sức mạnh của anh bị đánh tan.
Cơ thể võ thần không thể cầm cự được lâu. Tuy nhiên đường kiếm của anh giáng xuống thì đối phương cũng phải lùi lại.
“Tôi không tin cậu có thể duy trì cơ thể võ thần cả đời. Kiếm Ý, Hồng Lưu”, Kiếm Si lão tổ khẽ hét lớn, một lần nữa tấn công Lâm Chính từ trong không gian.
Vụt vụt…Mỗi lần vung kiếm là lại có một luồng kiếm khí đổ lên người Lâm Chính.
Lâm Chính đạp chân lao tới, Huyền Tinh Kiếm trong tay vung tán loạn. Kiếm khí của đối phương bị hóa giải nhưng tàn dư của nó vẫn tác động lên người anh.
Lâm Chính chau mày, lập tức cảm nhận được điều đó, anh bỏ tấn công, di chuyển vị trí. Thế nhưng Kiếm Si lão tổ không cho anh có cơ hội.
“Định chạy à? Không kịp rồi. Kiếm Phá! Bạo Phong”.
Kiếm Si lão tổ một lần nữa hét lớn, cắm kiếm xuống mặt đất. Trong khoảng khắc đó, xung quanh Lâm Chính dao động, luồng sát khí dấy lên, xoay chuyển.
Lâm Chính là trung tâm và kiếm khí bao vây lấy anh. Bốn bề bị tàn phá.
Đất đá bay mù trời. Mấy người Cổ Linh, Huyền Sâm sợ tới mức vội lùi lại, không dám tiếp cận. Tất cả đều nhìn chăm chăm vào kiếm khí ở trung tâm.
Với đòn tấn công ghê người đó, Lâm Chính sao có thể sống được?
Không ai ngờ…
Đột nhiên…Màn kiếm khí dày đặc bị phá vỡ, sau đó một bóng hình lao ra. Đó chính là Lâm Chính.
“Cái gì?”, đám đông hô lên. Kiếm Si lão tổ cũng ngước nhìn bằng ánh mắt lạnh như băng.
“Chém”, Lâm Chính hét lớn, hai tay cầm chặt Huyền Tinh Kiếm, phóng ra sát khí cực mạnh với ý đồ chém đứt Kiếm Si lão tổ. Thế nhưng bà ta chỉ nhếch miệng cười, chậm rãi lật thanh kiếm và dùng một tay đâm tới.
Keng…Một luồng ánh sáng kiếm được phóng ra. Kiếm Si lão tổ với thanh kiếm sắc bén va chạm với Huyền Tinh Kiếm.
Trong nháy mắt, Huyền Tinh Kiếm khựng lại giữa không gian. Hai thanh kiếm giằng co, không chịu nhượng bộ.
Đám đông nín thở, không dám chớp mắt, tim đập thình thịch. Đúng lúc này, Kiếm Si lão tổ đột nhiên vung tay, kiếm ý trên thanh kiếm đột nhiên tăng gấp 40 lần.
“Cái gì?”, Lâm Chính nín thở, lập tức lùi về sau. Thế nhưng đã không còn kịp nữa.
Keng! Thanh kiếm chém mạnh xuống Huyền Tinh Kiếm, rạch một đường trước ngực anh.
Kiếm Si Lão tổ thuận thế lao tới. Lâm Chính bị đạp trúng bụng, cả người bay bật ra, đập mạnh xuống đất. Anh nôn ra máu.
“Thần y Lâm”, tất cả đều thất sắc.
“Lão tổ uy võ”.
“Lão tổ muôn năm”, những người ở phía sau Kiếm Si lão tổ kích động hô vang trông vô cùng hào hứng.
“Một chút sức mạnh cũng không có mà đòi đối kháng với tôi? Cậu hiểu về kiếm sao? Cậu hiểu về kiếm đạo? Thật nực cười! Đáng thương”, bà ta nheo mắt nhìn Lâm Chính.
Chương 2639: Dị hỏa
“Tôi không hiểu”, Lâm Chính ôm bụng, chật vật đứng dậy, lau máu khóe miệng. Anh rút ra vài cây châm, đâm vào người mình.
“Tôi không hiểu kiếm thuật và tôi cũng không có ý định thăm dò cái gọi là kiếm đạo", sau vài nhát châm, Lâm CHính hồi phục lên nhiều.
“Vậy cậu dùng kiếm đấu với tôi sao? Sao không dùng thứ mà cậu giỏi? Tôi nghe nói về y võ của cậu. Cậu có thể dùng châm làm thành vũ khí. Vậy mà giờ cậu làm thế này, có khác gì tự tìm tới cái chết không?”, Kiếm Si lão tổ thản nhiên nói.
“Tôi dùng kiếm là vì tìm một hướng đi khác. Mặc dù không phải là kiếm đạo nhưng kiếm đạo thế gian, thiên biến vạn hóa, cũng không thể rời khỏi gốc rễ của nó. Tôi đang tìm tới khả năng mà mình chưa biết”, anh điềm đạm nói.
“Nực cười, nói như vậy thì cậu đấu với bổn tọa vẫn chưa dùng hết sức à? Cậu đang lấy bổn tọa ra để thử nghiệm cho cái gọi là đạo của cậu đấy à?”, Kiếm Si lão tổ tức tới mức bật cười.
Bà ta cảm thấy bản thân đang bị khinh thường. Không có một ai dám có thái độ như vậy với bà ta.
Đây là một sự sỉ nhục. Bà ta không thể chịu đựng được. Lâm Chính không nói gì chỉ lẳng lặng nhặt thanh kiếm lên, nhìn nó.
“Huyền Tinh Kiếm…bị gãy như vậy sao?”, ông cụ trước đó của sơn trang bàng hoàng. Đám đông cũng không dám tin.
“Mặc dù Huyền Tinh Kiếm là bảo kiếm nhưng so với thanh kiếm trong tay Kiếm Si lão tổ thì vẫn còn cách xa lắm. Kiếm Si lão tổ đánh nam dẹp bắc, vì vậy đương nhiên kiếm pháp của bà ta là mạnh nhất. Giữa hai người họ chênh lệch quá lớn”, Cổ Hạo thở dài.
“Giờ kiếm đã bị gãy, chúng ta lấy năng lực thật sự ra để đấu đi”, Kiếm Si lão tổ nheo mắt.
“Không! Tôi sẽ dùng thanh kiếm này đấu tiếp với bà”, Lâm Chính nói.
“Khốn nạn”
“Dùng một thanh kiếm gãy để đấu với sư tôn? Cậu đang khinh thường sư tôn của tôi phải không?”
“Chết tiệt. Đúng là đồ không biết trời cao đất dày, lát nữa nhất định tôi sẽ rút gân cậu”, đệ tử của Kiếm Si lão tổ hét lớn.
“Sao tôi có thể dùng kiếm gãy để đấu nhau được, tôi không tự tin tới mức đó”, Lâm Chính lắc đầu.
“Vậy cậu lấy kiếm gì?”, bà ta hỏi.
“Chính thanh kiếm này. Dù nó gãy rồi nhưng chỉ cần chữa là được”.
Lâm Chính cười nói, rồi quay qua hỏi: “Có ai có keo hồ hay dây rợ gì không?”
“Hả?”, tất cả đều trố tròn mắt. Kiếm gãy...dùng keo dán lại sao? Sỉ nhục người khác cũng vừa phải thôi chứ?
“Tôi....tôi có...”, một người đệ tử bừng tỉnh, run rẩy kêu lên, sau đó lấy từ trong túi ra một sợ dây, đưa cho Lâm Chính.
“Cảm ơn”, Lâm Chính nhận lấy, dùng dây quấn quanh thanh kiếm. Một lúc sau, thanh kiếm đã được buộc chắc lại.
Nhìn tới đây, Kiếm Si lão tổ bốc hỏa. Bà ta cười lạnh lùng: “Được, được lắm thanh niên. Cậu quả nhiên ngông cuồng. Bản tôn đã tung hoành khắp cả cái nước Long Quốc này mà chưa từng thấy ai như vậy. Hôm nay tôi không giết cậu thì e rằng tôi sẽ chẳng còn mặt mũi nào mà gặp người khác nữa”.
“Tôi không hề sỉ nhục bà”.
Lâm Chính điềm đạm nói: “Ngược lại, tôi còn nghiêm túc hơn cả khi nãy nữa”.
“Ý cậu là gì?”, Kiếm Si lão tổ chau mày. Thấy Lâm Chính giơ thanh kiếm lên, chĩa về phía mình thì bà ta giật mình.
Vụt! Một tia lửa từ thanh kiếm phóng ra, bao lấy thân kiếm.
“Cái gì?”
“Ngọn lửa này”.
“Là dị hỏa, là dị hỏa”.
“Ôi trời ơi, thần y Lâm...sở hữu cả dị hỏa sao?”
Đám đông thất kinh.
Chương 2640: Rượt đuổi
Cả hiện trường bàng hoàng. Bọn họ sững sờ.
Người của sơn trang Cổ Kiếm dụi mắt, nhìn ngọn lửa bằng vẻ không dám tin. Họ tưởng mình nhìn nhầm.
“Nhiệt độ của ngọn lửa này...ít nhất cũng phải hàng chục nghìn độ”, ông cụ khi nãy lên tiếng.
Hàng chục nghìn độ thì đương nhiên có thể luyện được Huyền Tinh Kiếm. Huyền Tinh Kiếm vốn đã trong suốt rồi giờ càng trở nên chói mắt hơn. Thân kiếm cũng mong hơn cả khi nãy.
Sau khi ngọn lửa dần biết mất thì một thanh kiếm nguyên vẹn lại xuất hiện trước mặt đám đông. Thanh kiếm này trông còn lạnh lẽo hơn cả thanh kiếm khi nãy.
Vô số người há mồm trợn mắt.
“Hóa ra là vậy. Hóa ra là cậu có chiêu này”, Kiếm Si lão tổ nín thở, đôi mắt tối sầm. Bà ta phát hiện mình đã khinh địch.
“Tới đi”, Lâm Chính điềm đạm nói.
“Kiếm”, Phượng Hoàng”, Kiếm Si lão tổ không dám do dự, chỉ hét lớn và nhảy lên không trung, kiếm khí bùng nổ thành ngọn lửa trong tay bà ta chém về phía Lâm Chính.
Một người một kiếm giống như phượng hoàng lửa giữa không gian.
Lâm Chính cũng lật kiếm chém tới.
Keng...Thanh kiếm của anh phát ra ánh sáng lạnh như băng, va chạm trực diện với đối phương.
Hỏa phượng của đối phương không hề bị chặn lại. Lâm Chính chộp chặt hai tay, tấn công tiếp. Hai thanh kiếm va chạm.
“Phá”, Kiếm Si lão tổ hét lớn, phóng ra kiếm ý mạnh gấp 40 lần, với ý đồ chém gãy Huyền Tinh Kiếm. Nhưng lần này độ mạnh của Huyền Tinh Kiếm đã khủng khiếp hơn rất nhiều, bà ta có dồn toàn lực cũng không làm gì được nó.
“PHá! Phá!", bà ta bặm môi, hô liên tiếp.
Kiếm khí lại được phóng ra. Sau ba lần như thế, sức mạnh của kiếm khí đã tăng lên hơn 120 lần.
Rắc...Cuối cùng thân kiếm Huyền Tinh cũng xuất hiện vết nứt.
Kiếm Si lão tổ mừng lắm. Nhưng một giây sau...
“Hỏa”, Lâm CHính hét lớn.
Vụt. Một ngọn lửa màu xanh phóng ra từ thân kiếm của anh.
“Cái gì?”, Kiếm Si lão tổ thất kinh. Ngọn lửa hàng chục nghìn độ bổ về phía đối phương.
Lâm Chính cũng lập tức tấn công dồn dập.
Keng keng...Hai thanh kiếm sắc bén va chạm, mỗi lần như thế đều tạo ra sóng sức mạnh kinh người. Mặt đất rung chuyển, cả không gian trở nên tối sầm.
Kiếm khí khủng khiếp bao trùm bọn họ giống như lốc xoáy khiến đất đã vỡ tung, cây cối đổ rạp. Mặt đất bị rách toạc, tạo thành những cái hố sâu khổng lồ.
Có điều sau khi chiến đấu khoảng trăm chiêu, những vết kiếm trên người Lâm Chính càng lúc càng nhiều lên. Tốc độ của anh không nhanh bằng đối phương, độ mạnh cũng kiếm khí cũng không bằng.
Kiếm Si lão tổ giao đấu trăm chiêu với anh mà anh lại chẳng động được vào người của bà ta.
Kỹ thuật dùng kiếm của họ chênh lệch quá rõ ràng. Còn tiếp tục như vậy thì cơ thể võ thần cũng sẽ không cầm cự được.
Lâm Chính đanh mặt, lao về phía bà ta. Đối diện với đòn tấn công chí mạng đó, bà ta đành phải thu kiếm và lùi về sau.
Lâm Chính không chịu buông ta, không cho bà ta có cơ hội rút lui.
Đám đông há mồm trợn mắt. Không ai ngờ Kiếm Si lão tổ hùng mạnh như vậy mà còn bị Lâm Chính rượt đuổi...
Quá khoa trương.
Dùng vỏ kiếm giải phóng kiếm khí?
Người của sơn trang Cổ Kiếm nhìn mà da đầu tê dại, tim đập thình thịch.
Đây là trình độ khủng khiếp đến mức nào chứ?
Kiếm Si lão tổ đã đạt đến cảnh giới này sao?
Thật là đáng sợ!
Cổ Hạo không dám khinh thường, lập tức rút kiếm ra chém.
Keng!
Thanh trường kiếm lạnh lẽo của ông ta chém bay kiếm khí sắc bén đang bổ tới.
Tuy kiếm khí bị chém bay, nhưng cánh tay và trường kiếm của Cổ Hạo lại run bắn lên.
"Hỏng rồi! Đây là hủy lực!".
Có cao thủ của sơn trang Cổ Kiếm lập tức nhận ra, kêu lên thất thanh.
"Hủy lực?".
"Lẽ nào..."
Mọi người vội nhìn.
Quả nhiên!
Khi Cổ Hạo chém xong nhát kiếm thì không còn chút uy mang nào, mềm oặt vô lực, không đủ để gây uy hiếp cho Kiếm Si lão tổ.
Kiếm Si lão tổ cười khẩy, giơ chân lên đạp.
Bốp!
Cú đá trúng bụng của Cổ Hạo, ông ta lập tức bay đi.
"Trang chủ!".
Ai nấy kinh hãi.
"Chút công phu mèo quào này mà cũng dám ra tay cho mất mặt? Đúng là nực cười! Quả nhiên, lão già kia chết thì sơn trang Cổ Kiếm cũng lụn bại", Kiếm Si lão tổ khinh thường lắc đầu.
"Bà đừng huênh hoang!".
Cổ Hạo nghiến răng, đứng phắt dậy, huy động khí kình toàn thân, giơ kiếm lên quét ngang một nhát.
"Kiếm Ý! Khí Lạc!".
Keng!
Một luồng kiếm khí bắn ra từ thân kiếm của ông ta.
Nhưng luồng kiếm khí này không chém về phía Kiếm Si lão tổ, mà xoay tròn trên không trung, sau đó bất ngờ phát nổ, hóa thành mưa kiếm khí, rơi xuống.
Vèo vèo vèo...
Kiếm khí phá không như trận mưa to.
Nhưng Kiếm Si lão tổ vẫn khinh thường không thèm quan tâm, mỉm cười chế giễu, giơ vỏ kiếm lên quá đầu xoay tròn.
Keng! Keng! Keng!
Tất cả kiếm khí đều nát vụn.
"Kiếm Khí! Thập Cửu Thức!".
Cổ Hạo lại gầm lên, hai tay cầm kiếm, cách không chém nhanh về phía Kiếm Si lão tổ.
Ầm! Ầm! Ầm!
Mỗi lần chém xuống đều có một luồng kiếm khí tàn bạo bay ra, kiếm khí giống như hồng thủy mãnh thú, ùa về phía Kiếm Si lão tổ.
Nhưng bà ta vẫn không nhanh không chậm, đặt vỏ kiếm xuống đất, sau đó bỗng hất mạnh.
Vù!
Một làn sóng kiếm khí khổng lồ nhanh chóng hình thành, ập thẳng về phía Cổ Hạo.
"Hả?".
Mọi người kinh hãi.
Cổ Hạo lại càng cảm thấy da đầu tê dại.
Toàn bộ kiếm khí ông ta phóng ra đều đánh vào làn sóng kiếm khí này, vỡ vụn tan nát.
Chênh lệch quá lớn!
Trình độ của hai người như mặt trăng và đom đóm.
Cổ Hạo không phải là đối thủ.
Cơn sóng kiếm khí mang theo khí thế không gì đỡ nổi, ập về phía ông ta như núi lở.
"Bố!".
Cổ Liên gào lên, lập tức xông tới định ngăn cản.
Nhưng cô ta không biết võ công, vừa lại gần đã bị cơn sóng này làm cho chấn động, ngã nhào xuống đất phun ra máu tươi.
Mấy cao thủ của sơn trang Cổ Kiếm cũng vội vàng xông tới ngăn cản.
Nhưng ai nấy đều có kết cục thê thảm, miệng hộc máu tươi, một số người cố gắng lại gần, nhưng lại bị kiếm khí bắn ra cắt vào người, sau khi ngã xuống đất thì toàn thân xuất hiện hơn nghìn vết thương, máu tươi đầm đìa.
Mọi người vô cùng kinh sợ!
Chiêu thức nghịch thiên như vậy không phải thứ mà bọn họ có thể đối phó được!
Cổ Hạo nắm chặt trường kiếm, tuyệt vọng nhìn cơn sóng kiếm đang cuốn tới, muốn huy động khí kình để chống lại, nhưng lại phát hiện ra khí kình của mình đã bị luồng kiếm thế của cơn sóng phóng ra áp chế. Giờ phút này, ông ta không huy động được bao nhiêu, cũng không thể phòng ngự...
Tiêu đời rồi!
Cổ Hạo ngây người ra nhìn.
"Bố!".
Cổ Liên gào thét.
Nhưng đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc.
Vèo!
Một cái bóng bỗng lóe tới phía trước Cổ Hạo, giơ tay lên bổ.
Giống như tứ lạng bạt thiên cân!
Bốp!
Bàn tay giáng xuống, sóng kiếm lập tức nổ tung.
"Cái gì?".
Cổ Hạo kinh ngạc, vội nhìn qua, lập tức há hốc miệng.
"Thần y Lâm?".
Chương 2632: Đồ yếu ớt
Người của sơn trang Cổ Kiếm đều trố mắt ra.
Cổ Hạo cũng đờ đẫn cả người.
Ông ta không ngờ vào đúng thời khắc quan trọng này, Lâm Chính lại ra mặt đỡ thay ông ta một kích khủng khiếp như vậy.
"Thần y Lâm!".
Cổ Liên gần như suýt ngất, thấy thế thì vô cùng mừng rỡ, kêu lên thất thanh.
"Cổ trang chủ, thực lực của ông chỉ có vậy thôi sao? Nếu thế thì e là ông không thể cướp Chấn Kim khỏi tay tôi rồi", Lâm Chính bình thản nói.
Sắc mặt Cổ Hạo thoắt trắng thoắt đỏ, cũng không biết nên nói gì cho phải.
Nhưng người của sơn trang Cổ Kiếm thì thấy rất rõ ràng.
Cổ Hạo hoàn toàn không phải là đối thủ của Kiếm Si lão tổ.
Nếu không có người chịu ra mặt thì hôm nay chắc chắn sơn trang Cổ Kiếm sẽ bị tắm máu.
"Thần y Lâm, xin hãy giúp chúng tôi với!".
Mấy người cấp cao của sơn trang Cổ Kiếm không nhịn được nữa, lập tức bước tới, quỳ xuống kêu lên.
"Các ông làm gì vậy? Đúng là mất mặt! Tất cả đứng lên cho tôi!".
Cổ Hạo vội quát.
Nhưng bọn họ không đếm xỉa đến ông ta.
Ai cũng biết Cổ Hạo là người coi trọng thể diện.
"Các ông... Khốn kiếp!".
Cổ Hạo nổi giận, cầm kiếm vung lên, gầm lớn: "Họ Lâm kia! Tôi không cần cậu thương hại! Tôi sẽ tự giết người này!".
Dứt lời, lại vung kiếm lên xông về phía Kiếm Si lão tổ.
"A!".
Ông ta gầm thét, khí kình toàn thân bắn ra, trường kiếm trong tay càng vang rền, dường như muốn dùng hết toàn lực.
"Đồ vô tri, lão già kia đẻ ra một đứa con ngu ngốc như cậu, chắc là chết cũng không nhắm mắt. Thôi được rồi, nếu đã vậy thì để tôi đưa cậu đi gặp lão già kia".
Kiếm Si lão tổ cười khẩy, đôi mắt già nua bỗng đanh lại, vỏ kiếm trong tay bỗng run lên,
Vù!
Vỏ kiếm đâm vào mặt đất.
Xung quanh cũng chấn động.
Nhưng Cổ Hạo đã lại gần.
Ông ta bất ngờ vung trường kiếm trong tay lên.
"Kiếm Tâm! Vạn Dẫn Chấn Thiên Kiếm!".
Cổ Hạo hét lên, kiếm trong tay như xuất hiện một tia sét, nối liền với trời xanh, mang theo sức mạnh vạn cân và khí thế sấm sét, ập tới cùng cánh tay ông ta.
Xẹt xẹt xẹt...
Trên thân kiếm đang rung lên bần bật kia còn vang lên âm thanh như tia sét.
Mọi người ngước mắt lên nhìn, ai nấy kinh hoàng sợ hãi.
Có lẽ nhát kiếm này mới có thể đại diện cho thực lực chân chính của chủ nhân sơn trang Cổ Kiếm.
Nhưng...
Đối mặt với nhát kiếm sấm sét này, Kiếm Si lão tổ vẫn không chút hoảng loạn, khuôn mặt già nua còn nở nụ cười nhạt.
"Ngu muội! Ngu si! Ngu ngốc!".
Bà ta cười nói.
Cổ Hạo như ngừng thở, nhưng ánh mắt đầy kiên quyết, không chút do dự.
"Chết!".
Lưỡi kiếm chém tới.
Tia sét giáng xuống như một tấm lưới!
Dường như không còn lối thoát!
Nhưng đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, cánh tay khô gầy của bà lão bỗng run lên.
Keng!
Thanh trường kiếm đang cắm dưới đất bất ngờ rời khỏi vỏ kiếm, bay thẳng tới.
Một luồng sáng trắng dường như chiếu sáng thế gian, phản chiếu trong mắt mọi người.
Trong tầm mắt tất cả mọi người đều xuất hiện một thanh kiếm.
Một thanh kiếm tuyệt thế có thể trấn áp thế gian.
Bọn họ chưa bao giờ thấy thanh kiếm nào sắc bén như vậy.
"Cái gì?".
Đồng tử của Cổ Hạo co lại.
Khoảnh khắc nhát kiếm này xuất hiện là ông ta biết mình đã thua.
Kiếm thế này!
Kiếm uy này!
Kiếm ý này!
Kiếm khí này!
Không biết mạnh hơn ông ta gấp bao nhiêu lần.
Ông ta không còn chút hi vọng nào để thắng đối phương.
"Đồ yếu ớt!".
Bà lão bình thản nói, lật tay chém.
"A!".
Cổ Hạo gào lên, định liều mạng.
Nhưng sau khi chạm vào nhát kiếm này, khí thế sấm sét trên thanh kiếm của ông ta lập tức biến mất tăm.
Keng!
Âm thanh chói tai lại vang lên.
Thanh kiếm trong tay Cổ Hạo lập tức hãy thành hai đoạn...
Chương 2633: Thả
Bốp!
Một âm thanh nặng nề vang lên.
Cơ thể Cổ Hạo lập tức bị chấn động bay đi, nặng nề ngã xuống bên cạnh.
Ông ta đã không đứng dậy được nữa, trong miệng không ngừng phun ra máu, trên trán có một vết kiếm đỏ tươi.
"Ồ?".
Kiếm Si lão tổ có chút ngạc nhiên nhìn Cổ Hạo: "Cậu không bị kiếm khí của bổn tọa chém làm đôi sao? Đúng là thần kỳ!".
Bà ta nhìn chằm chằm cơ thể của Cổ Hạo một lúc lâu, hình như nhận ra gì đó, lập tức giơ tay vung kiếm.
Xẹt!
Áo của Cổ Hạo bị một luồng kiếm khí cách không xé thành mảnh vụn, để lộ một bộ nhuyễn giáp màu bạc ở bên trong.
"Hóa ra là vậy! Đây chắc hẳn là Ngân Ti Nhuyễn Giáp nhỉ? Không ngờ lão già kia không cho chôn thứ này cùng, mà để lại cho cậu! Ha ha, thú vị, thú vị!".
"Trang chủ!".
Người của sơn trang Cổ Kiếm vội chạy tới, đỡ Cổ Hạo dậy, ai nấy tỏ vẻ vô cùng lo lắng.
"Bố!".
Cổ Liên nước mắt lưng tròng nhào tới, ôm lấy Cổ Hạo kêu lên: "Bố, bố tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì..."
"Chồng ơi", người phụ nữ ở bên cạnh cũng nước mắt giàn giụa, vô cùng đau khổ.
"Đừng lãng phí thời gian nữa, các cậu không chịu giao Chấn Kim, thì tôi sẽ tự lấy, tôi không có nhiều thời gian để lằng nhằng với các cậu đâu!".
Kiếm Si lão tổ cười khẩy, đằng đằng sát khí đi về phía này.
"Chết tiệt!".
Cổ Liên vừa giận vừa cuống, nhìn bố mình đã bị thương nặng, và người mẹ đang bị ép buộc, cô ta bất ngờ nhặt mẩu kiếm gãy rơi ở bên cạnh Cổ Hạo lên, vẻ mặt đầy quyết tuyệt, muốn xông tới liều mạng với Kiếm Si lão tổ.
"Cô hai, cô làm gì vậy?".
Người của sơn trang Cổ Kiếm cuống lên.
"Tôi liều mạng với bà ta!".
Cổ Liên tức giận kêu lên, đang định xông tới.
"Đừng mà!".
"Cô hai, dừng tay!".
Mọi người cuống cuồng kêu lên.
Cổ Hạo cũng trợn to mắt, đang định lên tiếng, nhưng bây giờ ông ta đang bị thương nặng, ngay cả việc mở miệng nói cũng rất khó khăn.
Nhưng đúng lúc này, một bàn tay bỗng đè tay Cổ Liên xuống.
Cổ Liên run lên, ngoảnh phắt lại.
"Thần y Lâm!", cô ta ngạc nhiên kêu lên.
"Chăm sóc bố cô đi, chỗ này giao cho tôi", Lâm Chính bình thản nói.
"Thần y Lâm, chuyện này không liên quan đến anh...", Cổ Liên cụp mắt nói.
"Tôi đã nói rồi, cô là người của tôi, bà ta muốn giết cô, sao tôi có thể khoanh tay đứng nhìn được? Tôi biết mình không thể khuyên được cô, nên tôi chỉ có thể giúp cô giải quyết rắc rối này", Lâm Chính nói.
Cổ Liên ngẩng phắt lên, ngạc nhiên nhìn Lâm Chính.
Trong lòng cô ta gợn sóng, nhất thời không biết nên nói gì.
"Này, Kiếm Si lão tổ đúng không? Chấn Kim mà bà cần đang ở trong tay tôi!".
Đúng lúc này, Lâm Chính bỗng cao giọng kêu lên, đồng thời lấy Chấn Kim ra đặt trong lòng bàn tay, cho mọi người nhìn.
Ánh mắt của Kiếm Si lão tổ lập tức khóa chặt lấy Chấn Kim.
"Đây chính là Chấn Kim sao? Chỉ nhìn một cái đã thấy không phải đồ tầm thường... Tốt! Tốt! Tốt lắm! Không ngờ Chấn Kim lại ở trong tay cậu. Chàng trai, nếu cậu đưa nó cho tôi, thì tôi sẽ cho cậu được toàn thây", Kiếm Si lão tổ cười nói.
"Bà muốn lấy sao?", Lâm Chính mỉm cười nói: "Được thôi, hãy thả đại sư Huyền Sâm và trang chủ phu nhân ra trước đã".
"Thả người!".
Kiếm Si lão tổ không chút do dự, lập tức vung tay lên.
Người bên kia lập tức buông kiếm trong tay ra.
Đám người đại sư Huyền Sâm vội chạy về bên này.
"Mẹ!".
Cổ Liên kêu lên, ôm chầm lấy người phụ nữ đang loạng choạng chạy tới, nước mắt giàn giụa.
Người của sơn trang Cổ Kiếm đều thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng ai nấy vẫn nơm nớp lo sợ.
Dù sao cũng chưa giải quyết được Kiếm Si lão tổ thì coi như chưa loại bỏ được nguy cơ.
Bây giờ bọn họ chỉ có thể gửi gắm hi vọng vào thần y Lâm trẻ tuổi này.
Nhưng anh... có thể là đối thủ của Kiếm Si lão tổ hay không?
Chương 2634: Chuẩn bị xong chưa?
Kiếm Si lão tổ tung hoành khắp Long Quốc đã bao năm qua, đã đánh bại biết bao nhiêu anh hùng, tu luyện tới ngày nay, kiếm thuật của bà ta đã vô địch thiên hạ rồi. Thế nên những cao thủ hiện tại dám khiêu chiến với bà ta chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Còn về thần y Lâm...Anh cũng rất nổi tiếng. Trên thực tế có không ít người ở sơn trang đã nghe qua về danh tiếng của anh. Dù sao mọi người cũng đâu còn là người tối cổ nữa, đều có điện thoại cả mà.
Trong thời đại thông tin phát triển như thế này, một người nổi tiếng như Lâm Chính mà muốn mọi người không biết tới thì thật khó.
Thế nhưng trong mắt họ, Lâm Chính cũng chỉ là một y võ có y thuật cao minh mà thôi. Thiên phú và tài năng của anh so với người cùng tuổi đúng là yêu nghiệt, nhưng so với một nhân vật như Kiếm Si lão tổ thì chút tài năng của anh có khi còn không đáng xách dép cho bà ta. Kiếm Si lão tổ đã đạt tới cảnh giới đó rồi thì sao có thể là kẻ vô dụng được.
“Người trẻ, tôi đã thả người ra rồi , còn cậu thì sao?”, Kiếm Si lão tổ cười hỏi.
“Của bà đây”, Lâm Chính thản nhiên nói, sau đó vứt Chấn Kim ra trước.
Kiếm Si lão tổ lập tức đưa tay ra nhận. Bà ta vui mừng khi cảm nhận được chấn cảm kỳ diệu trong tay.
“Tốt! Tốt lắm, đúng là Chấn Kim tốt. Ha ha có được vật này chắc chắn sẽ luyện ra được Tuyệt Thế Thần Kiếm. Lúc đó tôi là duy nhất trong thiên hạ. Là người vô địch. Ha ha...”, Kiếm Si lão tổ bật cười ha ha.
“Chúc mừng lão tổ”, những người xung quanh đồng loạt quỳ xuống, hô vang.
“Ừm”.
Kiếm Si lão tổ nheo mắt nhìn Lâm Chính: “Cậu đã nghe lời như vậy thì tôi cũng sẽ giữ đúng lời hứa của mình, để cậu được chết toàn thây”, nói xong, bà ta nhấc kiếm lên đi về phía Lâm Chính.
Bà ta không hề nói là sẽ tha cho anh. Ngược lại, bà ta phải xử lý đám người này. Bởi vì lần này bà ta tới đây không chỉ vì Chấn Kim mà còn vì ân oán năm xưa. Thế nên dù có giao Chấn Kim hay không thì những người này cũng sẽ phải chết.
“Hả?", Người của sơn trang sững sờ.
“Khốn nạn, bà đã có được Chấn Kim mà còn không chịu tha cho chúng tôi sao?”
“Nếu đã vậy thì chúng tôi sẽ liều mạng với bà”, đám đông nghiến răng, đồng loạt rút kiếm ra và chuẩn bị quyết chiến một trận.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính đột nhiên lên tiếng: “Tôi giao Chấn Kim cho bà là vì tôn trọng giao ước, thả người rồi nhưng không có nghĩa là tôi từ bỏ Chấn Kim”.
“Sao thế, còn muốn đoạt lại Chấn Kim sao?”, Kiếm Si lão tổ cảm thấy thú vị.
“Không được sao?”, Lâm Chính lấy Hồng Mông Long Châm ra, châm lên người, sau đó rút thanh kiếm của một người ở bên cạnh: "Người anh em, cho tôi mượn thanh kiếm một lúc nhé”.
“Hả...ờ...được...”, người này hoang mang.
“Ngông cuồng. Kết cục của Cổ Hạo còn rành rành ngay trước mắt mà cậu còn dám à. Thật đáng tiếc, trên đời này đúng là lắm kẻ không biết điều thật đấy”, Kiếm Si lão tổ lắc đầu, đôi mắt ánh lên vẻ ghét bỏ.
“Bà chuẩn bị xong chưa. Tôi lấy Chấn Kim nhé”, Lâm Chính cầm thanh kiếm chĩa xuống đất và nói.
Kiếm Si lão tổ lắc đầu, căn bản không coi anh ra gì.
“Cậu ra tay đi”, bà ta nói. Nghe có vẻ đơn giản nhưng câu nói của bà ta chứa đựng sự khinh thường không thể khinh thường hơn.
Thế nhưng bà ta vừa dứt lời thì...
Vụt...Lâm Chính vung kiếm lên.
Ầm...
Một ngọn núi nổ tung. Thanh kiếm trông có vẻ bình thường phóng ra kiếm khí vô cùng khủng khiếp, nhắm về phía Kiếm Si lão tổ.
Chương 2635: Cậu không hiểu về kiếm
“Cái gì?”, Kiếm Si lão tổ bàng hoàng.
Những đệ tử đứng sau bà ta trố tròn mắt.
Tất cả đều sững sờ.Chuyện gì thế này? Đây là ...kiếm khí mà Lâm Chính đã phóng ra sao? Kiếm khí khủng khiếp như vậy không biết là mạnh hơn Cổ Hạo biết bao nhiêu lần.
Đám đông kinh hãi. Cổ Hạo cũng trố tròn mắt.
Ầm ầm...Kiếm khí vần vũ, đè lên người Kiếm Si lão tổ.
Bà ta tái mặt, vung thanh kiếm trong tay lên. Một hình thù hiện ra chặn đứng kiếm khí của Lâm Chính. Thế nhưng kiếm khí của anh vẫn không bị phá vỡ. Nó hóa thành vô số đường kiếm khí nhỏ đổ về phía người bà ta.
Kiếm Si lão tổ lập tức lùi về sau.
Vụt...Bà ta biến mất. Kiếm khí dội xuống đất, biến chỗ bà ta vừa đứng thành một cái hố.
Đợi tới khi bà ta xuất hiện lại thì đã đứng sau một gốc cây rồi. Bà ta chưa kịp đứng vững thì một bóng hình nhanh như điện xẹt tiếp cận và chém về phía bà ta. Kiếm Si lão tổ né đòn, lao tới đường dốc gần đó.
Bóng hình như hồn ma kia không ngừng tiếp cận bà ta, tấn công dồn dập, không cho bà ta có cơ hội thở. Đòn tấn công như vũ bão khiến bà ta không kịp đánh trả. Lúc này bà ta mới ý thức được rằng người thanh niên này không hề đơn giản.
Không thể nương tay nữa rồi. Bà ta lập tức phản công. Nhưng đối phương đã quá quen với chiêu này của bà ta, kiếm khí phát ra lúc này đã tăng gấp 10 lần.
“Cái gì?”, Kiếm Si lão tổ cảm thay da đầu tê dại. Bà ta thu kiếm, lùi về.
Thanh kiếm chém xuống, một đường kiếm khí dài cả trăm thước bùng nổ, xuyên quay khu rừng trước mặt, phóng thẳng tới ngọn núi ở phía xa.
Đám đông trố tròn mắt. Cái cây đang đứng đó bị chém làm hai, đổ rầm xuống đất.
Ngay sau đó...
Rầm...Ngọn núi ở phía xa cũng bị bổ làm hai. Đất đá rơi rầm rầm, cả không gian chấn động...
Người của sơn trang trố tròn mắt. Cổ Hạo run rẩy, mặt tím ngắt. Nhát kiếm quá mạnh. Dù ông ta có sử dụng toàn bộ sức lực thì cũng không thể đạt được hiệu quả như thế.
“Điều này...đây chính là thực lực của thần y Lâm sao?”
“Bố, bố vẫn còn muốn đối đầu với thần y Lâm chứ?”, Cổ Linh nín thở, khẽ nói.
Cổ Hạo không nói gì, chỉ nhắm mắt nghĩ tới những điều Cổ Linh vừa nói. Đến cả Vạn Tượng U La Thiên Tuyệt Kiếm Trận còn bị Lâm Chính phá vỡ cơ mà, ông ta cảm thấy ớn lạnh.
“Không...không thể đối đầu được”, ông ta cố gắng đứng dậy và nói ra vài từ.
Người của sơn trang cũng đồng loạt gật đầu. Một người đáng sợ như vậy thì ai còn dám đối đầu chứ. Đối đầu khác gì tự tìm tới cái chết? Nhìn Lâm Chính với uy lực khủng khiếp đó đến cả Kiếm Si lão tổ cũng phải tái mặt.
“Người trẻ à, tôi đã đánh giá thấp cậu rồi”, bà ta nói bằng giọng khàn khàn, khuôn mặt dần trở nên nghiêm túc hơn.
“Bà nên dốc sức ra đi, nếu không tôi lo là chưa tới vài chiêu thì bà đã ngoẻo rồi đấy”, Lâm Chính thu kiếm về.
“Cậu nói đúng, đúng là tôi nên nghiêm túc hơn. Có điều tôi cũng nhận ra hình như cậu không biết dùng kiếm”, bà ta đáp lại.
“Cái gì?”, hiện trường bàng hoàng.
Chương 2636: Quyết chiến
Đánh một hồi mà bà ta nói anh không biết sử dụng kiếm sao?
“Điều này...sao có thể? Kiếm thuật của người này rõ ràng là hơn tôi mà sao có thể không hiểu về kiếm được”, Cổ Hạo không thể chấp nhận được, phải lên tiếng.
“Mấy chiêu cậu ta vừa thể hiện căn bản không gọi là kiếm thuật mà chỉ đơn giản sử dụng tốc độ và chân khí tạo thành, cậu ta không hiểu về kiếm”, Kiếm Si lão tổ mỉm cười, đôi mắt ánh lên vẻ lấp lánh: “Nếu như chỉ dựa vào tốc độ và chân khí mà muốn đánh bại tôi thì không dễ như vậy đâu. Người trẻ, mặc dù tôi không biết vì sao cậu còn trẻ mà lại có được thưc lực như thế nhưng đó không phải là mấu chốt vấn đề, vì hôm nay, cậu sẽ phải chôn xác ở đây”, nói xong Kiếm Si lão tổ chủ động tấn công.
Lần này bà ta dồn toàn lực.
“Mọi người tránh ra”, Lâm Chính thấy vậy bèn kêu lên.
Người của sơn trang bàng hoàng. Cổ Hạo vẫn là người nhanh nhạy, ông ta hét lớn: “Lùi lại, mau lùi lại”.
Đám đông bừng tỉnh, vội vàng lùi về sau.
“Thần Kiếm Dẫn Lôi”, Kiếm Si lão tổ hét lớn, vung thanh kiếm lên.
Ầm! Trong nháy mắt, không gian tối sầm, mây đen giăng kín bầu trời, sấm chớp nổ đì đoàng.
Cùng lúc này, trên thanh kiếm của Kiếm Si lão tổ cũng xuất hiện tia sét. Thế nhưng tia sét này không có sức phá hủy, chỉ phát ra ánh sáng vô cùng chói mắt. Chiêu thức như vậy rất giống với của Cổ Hạo trước đó. Nhưng cũng có điểm khác biệt.
Lâm Chính nhìn chăm chăm thanh kiếm của đối phương. Anh đứng im. Lúc này Kiếm Si lão tổ lại tung chiêu.
“Nhất Khí Quan! Kiếm Sinh”, bà ta hét lớn, hai tay cầm chặt thanh kiếm và chém về phía đầu của Lâm Chính.
Lâm Chính lập tức đưa kiếm của mình ra đỡ.
Keng! Hai thanh kiếm bật ra, đối phương lùi về sau. Trong lúc bà ta lùi lại, một luồng khí tức nhanh chóng được hình thành, tạo thành hư ảnh, chém về phía Lâm Chính một lần nữa.
Lâm Chính tái mặt. Hư ảnh mỗi lúc một hùng hậu với uy lực ghê người.
Lúc này Lâm Chính mới hiểu ra vừa rồi nhát kiếm của đối phương được tung ra không phải nhằm mục đích giết anh mà là đang khởi động. Anh lập tức giơ kiếm lên, vung quay đầu, đồng thời phóng sức mạnh.
Trường kiếm với hư ảnh khủng khiếp chém tới.
Bùm…Tiếng nổ nặng nề vang lên. Trong nháy mắt, một đường sóng sức mạnh phóng ra.
“Nằm xuống”, đại sư Huyền Sâm hét lớn.
Cả đám lập tức nằm rạp xuống. Người bên phía Kiếm Si lão tổ cũng làm theo. Những người phản ứng chậm đã bị hư ảnh chém vào người, đứt làm hai, làm ba, chết vô cùng thê thảm.
Ngay cả ngọn núi cạnh đó cũng bị chém lìa đỉnh. Sóng hư ảnh dần tan ra.
Thật khủng khiếp. Lâm Chính cũng không khá là bao.
Kiếm khí kinh người chèn ép lên cơ thể anh. Mặt đất xung quanh anh nổ tung.
Kiếm khí với ý đồ phá vỡ hàng phòng ngự của anh, khiến anh phải thịt nát xương tan nhưng Lâm Chính vẫn vô cùng điềm tĩnh.
Đúng lúc này…
Ầm…Cả không gian bùng nổ.
Lâm Chính nín thở, nìn lên bầu trời.
“Kiếm Dẫn! Lôi Kiếm”, Kiếm Si lão tổ hô lên.
Sấm sét trên trời chĩa thẳng về phía Lâm Chính…
Chương 2637: Đỉnh cao kiếm đạo
Chiêu thức gì mà thần kỳ vậy? Lâm Chính chưa từng thấy bao giờ. Anh vội vàng khởi động cơ thể võ thần.
Ầm! Tia sét phóng xuống cơ thể anh, cả cơ thể run bắn lên. Tia điện khiến cho cơ thể tê liệt, anh không thể điều động chân khí được nữa. Còn tiếp tục như thế này thì cơ thể võ thần sẽ không phát huy được tác dụng. Lâm Chính đanh mắt, bùng nổ chân khí.
Bùm! Sức công phá phóng ra từ thanh kiếm của anh.
Thanh kiếm gãy đôi. Hư ảnh cũng bị nổ tung. Lâm Chính mượn luồng sức mạnh lùi về phía sau để kéo dãn khoảng cách.
“Thần y Lâm”.
“Cậu không sao chứ?”
“Cậu vẫn ổn chứ”, mọi người tỏ ra lo lắng.
“Thần y Lâm”.
Cổ Linh vội vàng lao lên đỡ anh dậy. Cô ta khóc lóc: “Thần y Lâm, anh nên rời đi trước đi…”
“Giờ là lúc nào rồi mà cô còn nói thế. Giờ tôi có thể đi được sao?”, Lâm Chính nói.
“Nhưng…nếu cứ tiếp tục như thế này thì tôi sợ rằng…”
“Đừng lo lắng, vừa rồi chẳng qua là do tôi không liệu được chiêu thức của đối phương thôi. Tôi có thể đối phó được”.
Lâm Chính hít một hơi thật sâu, nhìn thanh kiếm trong tay và nói với người của sơn trang:"Ngại quá, tôi làm hỏng kiếm của anh rồi”.
“Không sao. Thần y Lâm chiến đấu vì sơn trang, một thanh kiếm có là gì chứ?”, người này vội trả lời.
“Thần y Lâm cần một thanh kiếm khác, người đâu mau mang Huyền Tinh Kiếm ra đây”, một ông cụ lên tiếng.
“Dạ”, một người của sơn trang lao đi.
Cổ Hạo định ngăn lại..
“Đừng hòng !", người của Kiếm Si lão tổ lập tức lao tới nhưng bà ta hét lớn: “Để họ đi”.
“Lão tổ”, mọi người quay qua nhìn.
“Đi lấy thì sơn trang sẽ cống nạp thêm một thanh bảo kiếm cho chúng ta thôi chứ có gì đâu”, Kiếm Si lão tổ mỉm cười.
Đám đông cũng cười theo. Rõ ràng họ cho rằng đối phương đã cùng đường rồi nên có lấy cái gì ra cũng vô ích.
Trước mặt lão tổ thì đối phương có khác gì chó mèo đâu.
Người của sơn trang nhanh chóng mang hộp kiếm tới. Chiếc hộp mở ra, bên trong phát ra ánh sáng lấp lánh. Một thanh kiếm trong suốt xuất hiện.
“Thanh Huyền Tinh Kiếm này được tạo ra ở nhiệt độ 3000 độ c ,chém kim loại không thành vấn đề, chỉ đáng tiếc là nó mới được tôi luyện ở nhiệt độ có 3000 độ, nếu được tôi luyện ở nhiệt độ cao hơn thì chắc chắn sẽ còn phát sáng hơn nữa”, ông cụ bên cạnh lên tiếng
Lâm Chính nghe thấy vậy bèn cầm thanh kiếm lên. Một lúc sau anh mỉm cười: “Vậy thì, thanh kiếm này có thể chịu được nhiệt độ cao nhất là bao nhiêu”.
“Chắc 10000 độ…thực ra cao nhất là bao nhiêu chúng tôi cũng không biết”.
“Tôi biết rồi”.
Lâm Chính gật đầu, vung thanh kiếm và nhìn Kiếm Si lão tổ: “Nào, chúng ta tiếp tục”.
“Không hiểu về kiếm thuật, cậu không đấu nổi tôi mà cũng đòi xứng với thanh kiếm này sao”, Kiếm Si lão tổ cười lạnh lùng, hai mắt đanh lại, sát khí hừng hực. Bà ta chủ động ra tay.
“Tôi sẽ để cậu thấy đỉnh cao của kiếm đạo là như thế nào”, nói xong, bà ta lao về phía Lâm Chính như điện xẹt.
Trong nháy mắt, hàng nghìn hư ảnh xuất hiện.
Lâm Chính đanh mắt, khởi động cơ thể thần võ một lần nữa để chống lại kiếm lực khủng khiếp. Anh vung Huyền Tinh Kiếm trong tay về phía bà ta.
Chương 2638: Cậu hiểu về kiếm đạo?
Giống như những gì Kiếm Si lão tổ đã nói, Lâm Chính đúng là không hiểu về kiếm thuật. Anh có học qua một chút về kiếm thuật nhưng không tinh thông. Trước một người quá giỏi về kiếm như bà ta thì chút kiếm thuật của Lâm Chính không là gì.
Vì vậy, muốn dựa vào kiếm thuật để đánh bại đối phương rất khó. Lâm Chính vẫn lựa chọn dùng kiếm khiến nhiều người cảm thấy khó hiểu. Huyền Tinh Kiếm trong tay anh nhanh như điện xẹt lao về phía trước.
Trong lúc tấn công, thanh kiếm của Kiếm Si Lão Tổ đã giáng xuống cơ thể anh rồi. Sức mạnh của anh bị đánh tan.
Cơ thể võ thần không thể cầm cự được lâu. Tuy nhiên đường kiếm của anh giáng xuống thì đối phương cũng phải lùi lại.
“Tôi không tin cậu có thể duy trì cơ thể võ thần cả đời. Kiếm Ý, Hồng Lưu”, Kiếm Si lão tổ khẽ hét lớn, một lần nữa tấn công Lâm Chính từ trong không gian.
Vụt vụt…Mỗi lần vung kiếm là lại có một luồng kiếm khí đổ lên người Lâm Chính.
Lâm Chính đạp chân lao tới, Huyền Tinh Kiếm trong tay vung tán loạn. Kiếm khí của đối phương bị hóa giải nhưng tàn dư của nó vẫn tác động lên người anh.
Lâm Chính chau mày, lập tức cảm nhận được điều đó, anh bỏ tấn công, di chuyển vị trí. Thế nhưng Kiếm Si lão tổ không cho anh có cơ hội.
“Định chạy à? Không kịp rồi. Kiếm Phá! Bạo Phong”.
Kiếm Si lão tổ một lần nữa hét lớn, cắm kiếm xuống mặt đất. Trong khoảng khắc đó, xung quanh Lâm Chính dao động, luồng sát khí dấy lên, xoay chuyển.
Lâm Chính là trung tâm và kiếm khí bao vây lấy anh. Bốn bề bị tàn phá.
Đất đá bay mù trời. Mấy người Cổ Linh, Huyền Sâm sợ tới mức vội lùi lại, không dám tiếp cận. Tất cả đều nhìn chăm chăm vào kiếm khí ở trung tâm.
Với đòn tấn công ghê người đó, Lâm Chính sao có thể sống được?
Không ai ngờ…
Đột nhiên…Màn kiếm khí dày đặc bị phá vỡ, sau đó một bóng hình lao ra. Đó chính là Lâm Chính.
“Cái gì?”, đám đông hô lên. Kiếm Si lão tổ cũng ngước nhìn bằng ánh mắt lạnh như băng.
“Chém”, Lâm Chính hét lớn, hai tay cầm chặt Huyền Tinh Kiếm, phóng ra sát khí cực mạnh với ý đồ chém đứt Kiếm Si lão tổ. Thế nhưng bà ta chỉ nhếch miệng cười, chậm rãi lật thanh kiếm và dùng một tay đâm tới.
Keng…Một luồng ánh sáng kiếm được phóng ra. Kiếm Si lão tổ với thanh kiếm sắc bén va chạm với Huyền Tinh Kiếm.
Trong nháy mắt, Huyền Tinh Kiếm khựng lại giữa không gian. Hai thanh kiếm giằng co, không chịu nhượng bộ.
Đám đông nín thở, không dám chớp mắt, tim đập thình thịch. Đúng lúc này, Kiếm Si lão tổ đột nhiên vung tay, kiếm ý trên thanh kiếm đột nhiên tăng gấp 40 lần.
“Cái gì?”, Lâm Chính nín thở, lập tức lùi về sau. Thế nhưng đã không còn kịp nữa.
Keng! Thanh kiếm chém mạnh xuống Huyền Tinh Kiếm, rạch một đường trước ngực anh.
Kiếm Si Lão tổ thuận thế lao tới. Lâm Chính bị đạp trúng bụng, cả người bay bật ra, đập mạnh xuống đất. Anh nôn ra máu.
“Thần y Lâm”, tất cả đều thất sắc.
“Lão tổ uy võ”.
“Lão tổ muôn năm”, những người ở phía sau Kiếm Si lão tổ kích động hô vang trông vô cùng hào hứng.
“Một chút sức mạnh cũng không có mà đòi đối kháng với tôi? Cậu hiểu về kiếm sao? Cậu hiểu về kiếm đạo? Thật nực cười! Đáng thương”, bà ta nheo mắt nhìn Lâm Chính.
Chương 2639: Dị hỏa
“Tôi không hiểu”, Lâm Chính ôm bụng, chật vật đứng dậy, lau máu khóe miệng. Anh rút ra vài cây châm, đâm vào người mình.
“Tôi không hiểu kiếm thuật và tôi cũng không có ý định thăm dò cái gọi là kiếm đạo", sau vài nhát châm, Lâm CHính hồi phục lên nhiều.
“Vậy cậu dùng kiếm đấu với tôi sao? Sao không dùng thứ mà cậu giỏi? Tôi nghe nói về y võ của cậu. Cậu có thể dùng châm làm thành vũ khí. Vậy mà giờ cậu làm thế này, có khác gì tự tìm tới cái chết không?”, Kiếm Si lão tổ thản nhiên nói.
“Tôi dùng kiếm là vì tìm một hướng đi khác. Mặc dù không phải là kiếm đạo nhưng kiếm đạo thế gian, thiên biến vạn hóa, cũng không thể rời khỏi gốc rễ của nó. Tôi đang tìm tới khả năng mà mình chưa biết”, anh điềm đạm nói.
“Nực cười, nói như vậy thì cậu đấu với bổn tọa vẫn chưa dùng hết sức à? Cậu đang lấy bổn tọa ra để thử nghiệm cho cái gọi là đạo của cậu đấy à?”, Kiếm Si lão tổ tức tới mức bật cười.
Bà ta cảm thấy bản thân đang bị khinh thường. Không có một ai dám có thái độ như vậy với bà ta.
Đây là một sự sỉ nhục. Bà ta không thể chịu đựng được. Lâm Chính không nói gì chỉ lẳng lặng nhặt thanh kiếm lên, nhìn nó.
“Huyền Tinh Kiếm…bị gãy như vậy sao?”, ông cụ trước đó của sơn trang bàng hoàng. Đám đông cũng không dám tin.
“Mặc dù Huyền Tinh Kiếm là bảo kiếm nhưng so với thanh kiếm trong tay Kiếm Si lão tổ thì vẫn còn cách xa lắm. Kiếm Si lão tổ đánh nam dẹp bắc, vì vậy đương nhiên kiếm pháp của bà ta là mạnh nhất. Giữa hai người họ chênh lệch quá lớn”, Cổ Hạo thở dài.
“Giờ kiếm đã bị gãy, chúng ta lấy năng lực thật sự ra để đấu đi”, Kiếm Si lão tổ nheo mắt.
“Không! Tôi sẽ dùng thanh kiếm này đấu tiếp với bà”, Lâm Chính nói.
“Khốn nạn”
“Dùng một thanh kiếm gãy để đấu với sư tôn? Cậu đang khinh thường sư tôn của tôi phải không?”
“Chết tiệt. Đúng là đồ không biết trời cao đất dày, lát nữa nhất định tôi sẽ rút gân cậu”, đệ tử của Kiếm Si lão tổ hét lớn.
“Sao tôi có thể dùng kiếm gãy để đấu nhau được, tôi không tự tin tới mức đó”, Lâm Chính lắc đầu.
“Vậy cậu lấy kiếm gì?”, bà ta hỏi.
“Chính thanh kiếm này. Dù nó gãy rồi nhưng chỉ cần chữa là được”.
Lâm Chính cười nói, rồi quay qua hỏi: “Có ai có keo hồ hay dây rợ gì không?”
“Hả?”, tất cả đều trố tròn mắt. Kiếm gãy...dùng keo dán lại sao? Sỉ nhục người khác cũng vừa phải thôi chứ?
“Tôi....tôi có...”, một người đệ tử bừng tỉnh, run rẩy kêu lên, sau đó lấy từ trong túi ra một sợ dây, đưa cho Lâm Chính.
“Cảm ơn”, Lâm Chính nhận lấy, dùng dây quấn quanh thanh kiếm. Một lúc sau, thanh kiếm đã được buộc chắc lại.
Nhìn tới đây, Kiếm Si lão tổ bốc hỏa. Bà ta cười lạnh lùng: “Được, được lắm thanh niên. Cậu quả nhiên ngông cuồng. Bản tôn đã tung hoành khắp cả cái nước Long Quốc này mà chưa từng thấy ai như vậy. Hôm nay tôi không giết cậu thì e rằng tôi sẽ chẳng còn mặt mũi nào mà gặp người khác nữa”.
“Tôi không hề sỉ nhục bà”.
Lâm Chính điềm đạm nói: “Ngược lại, tôi còn nghiêm túc hơn cả khi nãy nữa”.
“Ý cậu là gì?”, Kiếm Si lão tổ chau mày. Thấy Lâm Chính giơ thanh kiếm lên, chĩa về phía mình thì bà ta giật mình.
Vụt! Một tia lửa từ thanh kiếm phóng ra, bao lấy thân kiếm.
“Cái gì?”
“Ngọn lửa này”.
“Là dị hỏa, là dị hỏa”.
“Ôi trời ơi, thần y Lâm...sở hữu cả dị hỏa sao?”
Đám đông thất kinh.
Chương 2640: Rượt đuổi
Cả hiện trường bàng hoàng. Bọn họ sững sờ.
Người của sơn trang Cổ Kiếm dụi mắt, nhìn ngọn lửa bằng vẻ không dám tin. Họ tưởng mình nhìn nhầm.
“Nhiệt độ của ngọn lửa này...ít nhất cũng phải hàng chục nghìn độ”, ông cụ khi nãy lên tiếng.
Hàng chục nghìn độ thì đương nhiên có thể luyện được Huyền Tinh Kiếm. Huyền Tinh Kiếm vốn đã trong suốt rồi giờ càng trở nên chói mắt hơn. Thân kiếm cũng mong hơn cả khi nãy.
Sau khi ngọn lửa dần biết mất thì một thanh kiếm nguyên vẹn lại xuất hiện trước mặt đám đông. Thanh kiếm này trông còn lạnh lẽo hơn cả thanh kiếm khi nãy.
Vô số người há mồm trợn mắt.
“Hóa ra là vậy. Hóa ra là cậu có chiêu này”, Kiếm Si lão tổ nín thở, đôi mắt tối sầm. Bà ta phát hiện mình đã khinh địch.
“Tới đi”, Lâm Chính điềm đạm nói.
“Kiếm”, Phượng Hoàng”, Kiếm Si lão tổ không dám do dự, chỉ hét lớn và nhảy lên không trung, kiếm khí bùng nổ thành ngọn lửa trong tay bà ta chém về phía Lâm Chính.
Một người một kiếm giống như phượng hoàng lửa giữa không gian.
Lâm Chính cũng lật kiếm chém tới.
Keng...Thanh kiếm của anh phát ra ánh sáng lạnh như băng, va chạm trực diện với đối phương.
Hỏa phượng của đối phương không hề bị chặn lại. Lâm Chính chộp chặt hai tay, tấn công tiếp. Hai thanh kiếm va chạm.
“Phá”, Kiếm Si lão tổ hét lớn, phóng ra kiếm ý mạnh gấp 40 lần, với ý đồ chém gãy Huyền Tinh Kiếm. Nhưng lần này độ mạnh của Huyền Tinh Kiếm đã khủng khiếp hơn rất nhiều, bà ta có dồn toàn lực cũng không làm gì được nó.
“PHá! Phá!", bà ta bặm môi, hô liên tiếp.
Kiếm khí lại được phóng ra. Sau ba lần như thế, sức mạnh của kiếm khí đã tăng lên hơn 120 lần.
Rắc...Cuối cùng thân kiếm Huyền Tinh cũng xuất hiện vết nứt.
Kiếm Si lão tổ mừng lắm. Nhưng một giây sau...
“Hỏa”, Lâm CHính hét lớn.
Vụt. Một ngọn lửa màu xanh phóng ra từ thân kiếm của anh.
“Cái gì?”, Kiếm Si lão tổ thất kinh. Ngọn lửa hàng chục nghìn độ bổ về phía đối phương.
Lâm Chính cũng lập tức tấn công dồn dập.
Keng keng...Hai thanh kiếm sắc bén va chạm, mỗi lần như thế đều tạo ra sóng sức mạnh kinh người. Mặt đất rung chuyển, cả không gian trở nên tối sầm.
Kiếm khí khủng khiếp bao trùm bọn họ giống như lốc xoáy khiến đất đã vỡ tung, cây cối đổ rạp. Mặt đất bị rách toạc, tạo thành những cái hố sâu khổng lồ.
Có điều sau khi chiến đấu khoảng trăm chiêu, những vết kiếm trên người Lâm Chính càng lúc càng nhiều lên. Tốc độ của anh không nhanh bằng đối phương, độ mạnh cũng kiếm khí cũng không bằng.
Kiếm Si lão tổ giao đấu trăm chiêu với anh mà anh lại chẳng động được vào người của bà ta.
Kỹ thuật dùng kiếm của họ chênh lệch quá rõ ràng. Còn tiếp tục như vậy thì cơ thể võ thần cũng sẽ không cầm cự được.
Lâm Chính đanh mặt, lao về phía bà ta. Đối diện với đòn tấn công chí mạng đó, bà ta đành phải thu kiếm và lùi về sau.
Lâm Chính không chịu buông ta, không cho bà ta có cơ hội rút lui.
Đám đông há mồm trợn mắt. Không ai ngờ Kiếm Si lão tổ hùng mạnh như vậy mà còn bị Lâm Chính rượt đuổi...
Quá khoa trương.
Bình luận facebook