Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2601-2610
Chương 2601: Sơn trang Cổ Kiếm
“Cậu Lâm, không phải là tôi không tìm cho cậu mà thực sự là sức mạnh của đối phương không hề nhỏ. Thương Minh không có lý do gì để gây sự với họ cả”, Dịch Tiên Thiên thở dài.
“Đối phương là ai?”, Lâm Chính hỏi.
“Sơn trang Cổ Kiếm”.
“Sơn trang Cổ Kiếm? Chưa từng nghe thấy”.
“Đối phương là ẩn phái, giống như Thiên Ma Đạo, đảo Thần Hỏa. Bọn họ ít tiếp xúc với bên ngoài. Sơn trang Cổ Kiếm có Chấn Kim nhưng đó là bảo vật của họ. Nghe nói người của họ đợi thời gian chín muồi rồi thì sẽ dùng Chấn Kim tạo thành tuyệt thế thần kiếm. Thần kiếm được tạo ra sẽ không ai địch được. Bọn họ định dựa vào thần kiếm để tung hoành khắp thiên hạ. Một thứ hiếm như vậy, cậu cảm thấy đối phương có chịu bán cho Thương Minh không?”, Dịch Tiên Thiên thở dài.
“Nếu như vậy thì khó nhằn rồi”, Lâm Chính vuốt cằm.
“Thế nhưng cũng không phải là không có cách. Cậu Lâm, trước đây không lâu tôi nhận được tin, thiếu trang chủ của sơn trang Cổ Kiếm mắc một bệnh lạ, nằm giường đã lâu. Sơn trang đi khắp nơi tìm danh y nhưng không thể chữa khỏi. Tôi cảm thấy đây là cơ hội. Nếu cậu có thể chữa khỏi cho thiếu trang chủ thì có khi có cơ hội nói chuyện với họ”, Dịch Tiên Thiên nói.
“Được”.
Lâm Chính gật đầu: “Ông lập tức sắp xếp người dẫn tôi tới sơn trang Cổ Kiếm. Thời gian gấp gáp, giờ làm luôn đi”.
“Được, cậu Lâm đợi chút, tôi sẽ cho người tới học viện đón cậu. Kể cũng trùng hợp, trong Thương Minh có một người có qua lại với sơn rang. Tin này là do người đó cung cấp cho tôi. Tôi bảo người đó đi cùng cậu có gì giúp cậu”, Dịch Tiên Thiên cười nói.
Tầm 30 phút sau, một chiếc xe đỗ trước cửa học viện.
Lâm Chính lên xe. Lái xe là một là một cô gái luyện võ đeo kính đen mặt đồ OL, Cô gái nhìn tầm 25,26 tuổi.
“Chào anh Lâm”, cô ta gật đầu, điềm đạm nói.
“Cô có biết sơn trang ở đâu không?”, Lâm Chính hỏi.
“Tôi biết, vì trước đây tôi là người của sơn trang”.
“Ồ”, Lâm Chính tỏ ra ngạc nhiên: “Thế sao cô lại chạy tới Thương Minh?”.
“Tôi không có hứng thú lắm với việc luyện võ, cũng không thích phong cách làm việc của sơn trang nên rời khỏi đó, gia nhập Thương Minh”.
“Cô nói cho Dịch Tiên Thiên biết về bệnh của thiếu trang chủ, xem ra cô vẫn còn quan tâm tới sơn trang mà. Có điều tôi cảm thấy cô nói vậy không phải để cho Dịch Tiên Thiên nghe mà cho tôi nghe đúng không?”, Lâm Chính mỉm cười.
Cô gái gật mình, nhìn Lâm Chính ngồi ở ghế sau bằng ánh mắt khó tin. Cô ta bặm môi: “Thần y Lâm quả nhiên lợi hại. Đúng là tôi định nhờ ông Dịch giúp tôi mời anh ra tay cứu thiếu trang chủ. Mặc dù tôi đã rời khỏi đó nhưng dù sao đó cũng là nhà của tôi. Ở đó cũng đều có người thân của tôi, tôi không thể mặc kệ được”.
“Cô cảm thấy tôi có thể chữa khỏi cho thiếu trang chủ không?”
“Tôi…không biết…, nhưng dù thể nào cũng phải thử”, cô gái do dự nói.
Sơn trang Cổ Kiếm mời danh y khắp nơi mà còn không có tác dụng, nói thật là nhờ Lâm Chính thì cô ta cũng không chắc chắn lắm.Thế nhưng tới nước này rồi thì thế nào cô ta cũng phải thử.
“Tôi có thể ra tay nhưng cô cũng biết thứ tôi cần là gì đúng không?”, Lâm Chính nói.
Chương 2602: Thôn Thiệu Gia
Sắc mặt cô gái hơi căng cứng, mấp máy môi nhưng không nói gì.
Cô ta biết lần này Lâm Chính đến sơn trang Cổ Kiếm là vì Chấn Kim.
Nhưng so với Chấn Kim thì hiển nhiên cô ta quan tâm đến tính mạng của anh mình hơn.
"Thần y Lâm, tôi sẽ cố gắng xin anh tôi đưa Chấn Kim cho anh, nhưng nói thật là lời nói của tôi chưa chắc có tác dụng gì, dù sao tôi cũng đã rời khỏi sơn trang Cổ Kiếm", cô gái do dự một lát rồi nói.
"Tôi biết, cô cũng yên tâm đi, bây giờ cô là người của Thương Minh, là người của Dịch Tiên Thiên, về tình về lý thì tôi sẽ giúp cô. Chuyện Chấn Kim thì cô cứ cố gắng hết sức, nếu không được tôi sẽ nghĩ cách khác", Lâm Chính cười nói.
Cô gái nghe thấy thế mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô gái tên Cổ Liên, vốn là cô chủ của sơn trang Cổ Kiếm, nhưng do quan niệm khác nhau, xảy ra mâu thuẫn với người nhà, trong lúc nóng giận đã rời khỏi sơn trang.
Theo lời cô ta nói, nếu tiếp tục ở lại sơn trang Cổ Kiếm thì không những phải học cầm kỳ thi họa, mà không chừng còn bị người của sơn trang sắp xếp hôn sự, gả cho người mình không thích, thế nên cô ta đã chủ động bỏ đi.
Thực ra lần này trở về sơn trang cô ta cũng rất lo lắng, không biết người của sơn trang còn chấp nhận mình không.
Xe phóng như bay trên đường quốc lộ, cũng không biết đã lái mấy tiếng, cuối cùng giảm dần tốc độ trước một ngôi làng.
"Thôn Thiệu Gia?".
Lâm Chính nhìn tấm bia đá dựng ở cổng thôn, nhíu mày: "Đây là sơn trang Cổ Kiếm sao?".
"Đương nhiên không phải, đây là ngôi làng do một kiếm nô của sơn trang dựng lên, đã có lịch sử mấy trăm năm. Người trong thôn đều họ Thiệu, là hậu nhân của kiếm nô kia. Bọn họ sinh sống ở đây, một là bảo vệ môn hộ cho sơn trang, hai là cũng muốn được sơn trang che chở", Cổ Liên giải thích.
Lâm Chính gật đầu.
Xe tiến vào thôn, người trong thôn đều đổ dồn mắt nhìn, ai nấy tỏ vẻ cảnh giác, thái độ không chút hòa nhã.
Đám phụ nữ nhìn thấy chiếc xe tiến vào thôn, lập tức ôm đám trẻ con đang chơi đùa ở trước cửa vào trong nhà, rồi đóng chặt cửa.
Nhà nào nhà nấy buông rèm, chỉ nhòm qua khe quan sát những vị khách không mời mà đến này.
Lâm Chính ở trên xe hơi nhíu mày.
Đúng lúc này thì xe dừng lại.
Nhìn kĩ, là mấy người đàn ông cường tráng cầm trường kiếm chặn xe lại.
"Các người là ai?".
Một người đàn ông gõ cửa xe, lạnh lùng hỏi.
"Tôi là Cổ Liên! Ông Thiệu đâu? Mau đưa tôi lên sơn trang, tôi đã mời thần y đến cho thiếu trang chủ rồi", Cổ Liên vội thò đầu ra nói.
"Cô Cổ Liên?".
Mọi người sửng sốt, đưa mắt nhìn nhau.
"Đúng là cô Cổ Liên!".
Đúng lúc này, một ông lão râu tóc bạc phơ đi ra từ phía sau đám người, quan sát Cổ Liên một lát rồi lập tức phất tay.
Đám người tản ra.
"Ông Thiệu, đã lâu không gặp", Cổ Liên mỉm cười nói.
"Cô Cổ Liên, chẳng phải cô đã rời khỏi sơn trang rồi sao? Tại sao còn quay lại? Hơn nữa... còn dẫn theo người ngoài? Chắc cô cũng biết quy tắc của sơn trang! Cô làm vậy không hay lắm đâu!", ông lão nhìn Lâm Chính ở ghế lái phụ, nhíu mày nói.
"Ông Thiệu, cháu nghe nói anh cháu bị bệnh nặng, các bác sĩ đều không chữa được, nên mời thần y Lâm ở Giang Thành đến. Thần y Lâm y thuật cao minh, có lẽ sẽ có cách cứu anh cháu. Ông Thiệu, thời gian gấp gáp, ông mau bảo mọi người nhường đường đi", Cổ Liên vội nói.
"Thần y Lâm Giang Thành? Chưa từng nghe nói, cậu ta còn trẻ như vậy thì y thuật cao minh đến đâu chứ? Sao có thể bằng những bác sĩ lớn do trang chủ mời đến?", ông lão lắc đầu nói.
Ông lão cả đời sống ở thôn, lại còn nhiều tuổi, không theo kịp trào lưu, không biết dùng điện thoại, nên đương nhiên không biết đến thần y Lâm.
Chương 2603: Khảo nghiệm
Cổ Liên nghe thấy thế, lập tức cuống lên: “Ông Thiệu, xin ông hãy tin cháu, sao cháu có thể lấy tính mạng của anh cháu ra đùa chứ? Tóm lại ông mau cho bọn cháu qua đi! Nếu để chậm trễ, bệnh tình của anh cháu trở nên nguy kịch thì hỏng bét!”.
Ông lão nhíu mày, có chút do dự.
Ông ta vẫn rất tin tưởng Cổ Liên.
Nhưng cậu thanh niên ở ghế lái phụ nhìn kiểu gì cũng không thấy giống thần y.
"Nhóc con, cháu đừng để bị lừa, người thường tuy không hiểu võ nhưng ai nấy lòng dạ thâm sâu! Đừng để người xấu lợi dụng!", ông lão khàn giọng nói.
Đương nhiên ông ta đang ám chỉ Lâm Chính, thiếu mỗi lấy chứng minh nhân dân của anh ra để đọc.
"Ông Thiệu, sao... sao ông có thể nói vậy được?".
Cổ Liên cuống lên, vội ngoảnh sang nhìn Lâm Chính với vẻ áy náy: "Chủ tịch Lâm, anh đừng tức giận, ông Thiệu là người thẳng thắn, chứ lòng dạ không xấu, tôi thay mặt ông ấy xin lỗi anh".
"Không sao".
Lâm Chính mỉm cười, sau đó nhìn về phía ông lão: "Ông muốn thế nào mới chịu cho tôi qua?".
"Theo lý mà nói, những danh y được sơn trang mời đến đều có thủ dụ của sơn trang, tôi đoán chắc chắn là cậu không có, nhưng cô chủ tin tưởng cậu như vậy, tôi cũng không tiện từ chối thẳng thừng... Thế này đi, chỉ cần cậu cho thấy y thuật của cậu thực sự phi phàm, thì tôi sẽ cho cậu lên núi, thế nào?", ông lão khàn giọng nói.
"Tôi tự chứng minh thế nào?", Lâm Chính hỏi.
"Thần y nổi tiếng đương thời thì tất nhiên phải có bản lĩnh thông thiên, biến hóa khôn lường. Thế này đi, trong thôn chúng tôi có một người bị hủy dung, nếu trong một tiếng cậu có thể chữa khỏi cho cô ấy, thì tôi sẽ để cậu lên núi, được không?", ông lão trầm giọng nói.
Cổ Liên biến sắc: "Ông Thiệu, chắc không phải ý ông là chị Quyên đấy chứ?".
"Phải", ông lão gật đầu.
"Vậy thì ai chữa được chứ? Chị Quyên bất cẩn bị đổ axit sunlfuric vào mặt, khuôn mặt đã hủy hoại hoàn toàn, y thuật đương thời cũng vô phương cứu chữa, ai có thể khôi phục dung mạo của chị ấy trong một tiếng chứ? Ông... ông đang cố ý làm khó người ta thì có!", Cổ Liên tức giận nói.
"Cô chủ, tôi cũng làm việc theo quy tắc thôi. Nếu tôi vô cớ cho người ta lên núi, nhỡ trang chủ trách phạt thì tất cả mọi người trong thôn sẽ gặp xui xẻo. Nhưng nếu là một người có y thuật cao siêu lên núi, thì đương nhiên là danh chính ngôn thuận. Người này có y thuật hay không, cứ thử là biết, nếu y thuật của cậu ta kém cỏi thì lên núi được tích sự gì? Không chữa được cho thiếu trang chủ thì cũng khiến trang chủ cáu giận, nếu trang chủ nổi giận giết cậu ta, thì chẳng phải tính mạng lâm nguy sao? Tôi cũng chỉ muốn tốt cho cậu ta thôi!".
Ông lão này không hổ là người đứng đầu một thôn, câu nào cũng có lý, khiến Cổ Liên không thể cãi được.
Toàn thân Cổ Liên run rẩy, há miệng định nói gì đó, vừa cuống vừa giận.
Đúng lúc này, Lâm Chính bình thản lên tiếng: "Người ở đâu?".
Cổ Liên và ông lão đều sửng sốt.
"Chủ tịch Lâm?", Cổ Liên kinh ngạc nhìn anh.
"Ông đưa người đến đây đi, ngoài ra lấy cho tôi ít thuốc. Không có thảo dược và nguyên liệu, dù y thuật của tôi có tốt đến đâu cũng không phát huy được", Lâm Chính cười nói.
Sắc mặt ông lão đang lại, trầm giọng nói: "Cậu muốn dược liệu gì?".
“Bạch anh, phục linh, bán hạ, nam tinh, tía tô…”
Lâm Chính đọc tên các dược liệu một cách thành thạo.
Ông lão ghi lại rồi vung tay lên.
Người bên cạnh lập tức chạy đi.
"Chàng trai này may mắn thật đấy, để chữa bệnh cho thiếu trang chủ, thôn chúng tôi đã phục mệnh nhập về không ít dược liệu. Những thứ cậu cần chúng tôi đều có", ông lão bình thản nói.
Chương 2604: Cô gái bi thảm
"Thế thì tốt quá", Lâm Chính gật đầu.
"Mời cậu xuống xe, tôi đưa cậu đến phòng thuốc".
Ông lão bình tĩnh nói: "Đi gọi Thiệu Quyên đến đây!".
"Vâng, trưởng thôn!".
Mấy người nhanh chóng đến phòng thuốc.
Mọi thứ đã được xếp ngay ngắn ở chiếc bàn bên cạnh phòng thuốc, người của thôn Thiệu Gia làm việc rất nhanh nhẹn, chỉ trong mấy phút đã chuẩn bị xong tất cả dược liệu.
Lâm Chính đi tới, cầm dược liệu lên ngửi.
"Không tệ, chất lượng cũng được".
"Đương nhiên, thuốc của thôn chúng tôi đều được nhập từ những nhà bán thuốc tốt nhất trong nước, loại nào cũng là cực phẩm", một người của thôn Thiệu Gia kiêu ngạo nói.
"Tôi chỉ nói chất lượng cũng được, chứ không nói chúng là cực phẩm. Chất lượng của số dược liệu này vẫn chưa đạt đến mức cực phẩm", Lâm Chính bình thản nói.
"Ý anh là chúng tôi bị lừa?".
Người của thôn Thiệu Gia tức giận.
"Không không không, tôi không có ý đó, các anh có thể mua được số thuốc này đã là tốt lắm rồi, nhưng các anh không biết xem hàng, tầm nhìn hạn hẹp, e là muốn mua loại cực phẩm cũng không được, dù sao các anh cũng không phân biệt được hàng tốt hàng xấu", Lâm Chính cười đáp.
Câu này còn mang ý coi thường hơn cả câu vừa rồi.
Có người nổi giận, định xông tới cho Lâm Chính một bài học.
"Tất cả đứng im! Không được làm càn!", ông lão bỗng quát.
Mọi người khựng lại, sắc mặt tỏ vẻ khó coi.
"Dù y thuật của chàng trai này thế nào thì cũng là bạn của cô chủ, các cậu động đến cậu ta chính là bất kính với cô chủ. Nếu trang chủ biết chuyện thì các cậu liệu hồn", ông lão hừ mũi nói.
Bọn họ nghe thấy thế đều không dám ầm ĩ nữa.
"Trưởng thôn, Thiệu Quyên đến rồi".
Đúng lúc này, đằng sau có người kêu lên.
Mọi người run lên, không ai dám nhìn ra ngoài cửa, thậm chí có người còn cúi đầu xuống, không dám nhìn người mới đến.
Cổ Liên cũng vậy, nhưng cô ta vẫn lấy dũng khí nhìn một cái, cô ta vừa hé mắt ra, sắc mặt đã trắng bệch.
Lâm Chính cảm thấy có chút kỳ quái.
Nhưng khi người kia đi tới trước đám người, Lâm Chính mới hiểu tại sao không ai dám nhìn Thiệu Quyên.
Bởi vì Thiệu Quyên này... quả thực quá đáng sợ.
Phần mặt cô ta do chuyện ngoài ý muốn từng bị axit ăn mòn, nên lồi lõm lỗ chỗ, nhìn rất đáng sợ. Hơn nữa mí mắt cô ta cũng không còn, con ngươi lồi ra, da trên mũi cũng bị bỏng nặng, môi trên môi dưới đều trễ xuống, thậm chí tóc cũng lưa thưa mấy sợi.
Với bộ dạng này thì e là đi đóng phim kinh dị cũng không cần hóa trang.
Người như vậy, ai thấy mà chẳng sợ?
Nhưng ánh mắt Lâm Chính không hề thay đổi, yên lặng đánh giá cô gái tên là Thiệu Quyên này.
Cô ta có vẻ vẫn còn trẻ, khoảng 25, 26 tuổi.
Rất khó tưởng tượng một cô gái mới hơn 20 tuổi bị hủy dung, thì cuộc sống sẽ bi thảm và tăm tối đến mức nào.
Thiệu Quyên nhìn Lâm Chính đẹp trai ngời ngời như thiên sứ, ánh mắt lóe lên tia ngưỡng mộ, nhưng lại nhanh chóng cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào Lâm Chính.
Sự tự ti đã khắc sâu vào tận xương tủy cô ta.
Từ ngày bị hủy dung, cô ta không dám nhìn thẳng vào bất cứ ai, cả ngày nhốt mình trong nhà, thậm chí còn từng muốn kết liễu mạng sống.
Cô ta cảm thấy cuộc đời mình đã mất hết hi vọng.
Sống ở trong thôn cũng chỉ mang lại phiền toái cho mọi người, trở thành quái vật trong miệng lũ trẻ con.
Thiệu Quyên nghĩ đến đây lại không nhịn được lã chã nước mắt, nhưng nước mắt chạm đến vết thương lại khiến cô ta càng đau đớn hơn.
Chương 2605: Nửa tiếng là được rồi
Thấy đau, Thiệu Quyên liền không dám khóc nữa.
Trong lòng cô ta vô cùng thê lương.
Bây giờ, cô ta không những bị hủy dung, thậm chí khóc cười, ăn uống cũng trở thành điều xa xỉ, bởi vì bất cứ cử động nào trên khuôn mặt cũng sẽ ảnh hưởng đến vết thương, khiến cô ta vô cùng đau đớn.
Thực ra cô ta đã thầm ra quyết định, sau ngày hôm nay, cô ta sẽ tìm thời gian nói chuyện với bố mẹ, ở bên bọn họ một thời gian, sau đó lặng lẽ chấm dứt cuộc đời bi thảm này.
"Thế nào? Thần y Lâm chữa được không?".
Ông lão bình thản nhìn Lâm Chính hỏi.
"Không chữa được thì cứ nói thẳng, đừng làm lãng phí thời gian của mọi người".
"Quyên Nhi đã khổ sở lắm rồi, cậu đừng hành hạ nó nữa".
"Phiên phiến thôi là được rồi".
"Phải đấy".
Người của thôn Thiệu Gia nhao nhao nói.
Tuy bọn họ hơi sợ khuôn mặt của Thiệu Quyên, nhưng dù sao trái tim cũng không phải sắt đá, bọn họ vẫn rất thương xót cho cảnh ngộ của Thiệu Quyên, cũng rất quan tâm đến cô gái đáng thương này.
Nhưng đối mặt với sự chất vấn của mọi người, Lâm Chính đáp thẳng thừng: "Chữa được".
“Cái gì?”.
Ai nấy đều kinh ngạc.
"Chém gió!".
"Cậu không biết đấy thôi, những danh y lên núi khám bệnh cho thiếu trang chủ đều bị trưởng thôn của chúng tôi giữ lại, để nhờ bọn họ chữa cho Thiệu Quyên. Trước khi gặp Thiệu Quyên ai cũng khẳng định chắc nịch là chữa được, kết quả nhìn thấy Thiệu Quyên xong lại bảo không chữa được. Bọn họ cũng bó tay thì cậu có thể có bản lĩnh gì chứ?".
“Đúng vậy, tôi nói cho cậu biết! Em Thiệu Quyên đã đáng thương lắm rồi, nếu cậu dám đùa giỡn em ấy, chúng tôi sẽ không tha cho cậu đâu!”.
“Phải đấy!”.
Người của thôn Thiệu Gia nhao nhao quát, ai nấy tỏ vẻ vô cùng phẫn nộ.
Lâm Chính lắc đầu, bình thản nói: “Mọi người không tin tôi sao? Hay là chúng ta đánh cược nhé?”.
“Cược?”.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, đều có vẻ mặt kinh ngạc.
“Anh muốn cược gì?”, một thanh niên đứng ra hỏi.
“Nếu tôi chữa được cho Thiệu Quyên, thì các anh phải dùng kiệu khiêng tôi lên sơn trang”, Lâm Chính cười nói.
“Nhưng nếu anh không chữa được thì sao?”.
“Tùy các anh xử trí”, Lâm Chính nhún vai.
“Được, đây là anh nói đấy nhé”, thanh niên kia sẵng giọng đáp.
Người của thôn Thiệu Gia cũng đanh mắt lại.
“Cậu Lâm, nếu đã vậy thì chúng ta thay đổi quy tắc nhé. Tôi không cần cậu chữa khỏi cho Thiệu Quyên trong một tiếng, chỉ cần có thể chữa khỏi cho nó thì bao lâu cũng không thành vấn đề. Cậu mà chữa khỏi thì tôi cũng sẽ khiêng kiệu cho cậu”, ông lão im lặng một lát rồi nhỏ giọng nói.
“Ông…”
Thiệu Quyên không nhịn được nữa, nước mắt lại trào ra”.
“Quyên Nhi, chỉ cần có thể chữa khỏi cho cháu thì chút việc này có là gì chứ?”.
Ông lão bình tĩnh nói, ngăn những lời Thiệu Quyên định nói lại.
Nước mắt Thiệu Quyên như đê vỡ, bật khóc thành tiếng, cũng không biết là do cảm động hay do đau đớn.
Có người không nhịn được nói: “Trưởng thôn, nếu vậy anh ta cả đời không chữa khỏi cho Thiệu Quyên thì chẳng phải chúng ta phải chờ anh ta cả đời sao? Tôi nghĩ vẫn nên định ra thời gian. Cho anh ta một ngày đi, nếu không khởi sắc thì đuổi anh ta ra khỏi thôn”.
“A Vĩnh nói đúng!”.
“Chúng ta không thể lãng phí thời gian với tên này được”.
Lập tức có người phụ họa.
Ông lão nhíu mày, không nói gì.
Lâm Chính thì mỉm cười: “Một ngày? Không cần đâu! Thậm chí còn không cần đến một tiếng!”.
Mọi người lập tức im bặt, kinh ngạc nhìn về phía anh.
“Chủ tịch Lâm, vậy anh… cần bao lâu?”, Cổ Liên ngạc nhiên hỏi.
“Nửa tiếng”.
Lâm Chính bình thản nói, rồi xoay người đi phối thuốc.
Cả phòng thuốc lập tức im phăng phắc không một tiếng động.
Chương 2606: Hồi phục như ban đầu
"Chém gió! Chém gió!".
"Tên này ngông cuồng quá!".
"Nửa tiếng? Trưởng thôn! Tôi thấy rõ ràng là cậu ta trêu đùa chúng ta!".
"Bao nhiêu danh y đều bó tay với A Quyên, vậy mà cậu ta nói nửa tiếng sẽ chữa khỏi cho A Quyên! Nói không biết ngượng mồm!".
Mọi người hoàn hồn lại, ai nấy tức giận mắng chửi.
Dù sao chuyện này cũng quá hoang đường, không ai có thể tin được.
Cho dù là ông Thiệu trưởng thôn cũng vậy.
Nhưng... Lâm Chính không có lý do gì để đùa cợt bọn họ cả.
Ông ta suy nghĩ một lát, nhỏ giọng nói: "Tất cả yên lặng! Chỉ có nửa tiếng thôi, chúng ta chờ đi. Nếu trong nửa tiếng cậu ta không làm được thì chúng ta xử lý cũng không muộn. Đây là thôn Thiệu Gia, cậu ta không gây được sóng to gió lớn gì đâu".
Lời nói của trưởng thôn cũng coi như dẹp yên những lời bàn tán của mọi người.
Ai nấy lạnh lùng nhìn Lâm Chính, yên lặng chờ đợi.
Cõi lòng Thiệu Quyên đầy chán chường ủ rũ.
Cô ta vốn còn ôm một tia hi vọng, nhưng nghe Lâm Chính khoác lác sẽ chữa khỏi trong vòng nửa tiếng, liền cảm thấy tuyệt vọng.
Cô ta biết thừa dáng vẻ của mình bây giờ như thế nào.
Khiến cô ta hồi phục trong nửa tiếng?
Trừ khi là thần tiên, nếu không ai cũng phải bó tay thôi...
Thiệu Quyên ngồi trên ghế, lặng lẽ khóc.
Cổ Liên có chút không đành lòng, lại càng cảm thấy thấp thỏm.
Cô ta đi tới bên cạnh Lâm Chính, nhỏ giọng nói: "Chủ tịch Lâm, anh có chắc chắn không? Nếu anh chỉ nói miệng, thì tôi... bây giờ tôi sẽ tìm cách đưa anh đi".
"Sao? Ngay cả cô cũng không tin tôi?".
Lâm Chính vừa phối thuốc vừa cười nói.
"Không phải, tôi chỉ...", Cổ Liên không biết nên trả lời thế nào.
Thực ra cô ta rất muốn nói: đúng vậy, tôi cũng không tin anh.
Nhưng sao cô ta có thể thốt ra câu này được?
"Thôi được rồi, thần y Lâm, anh cứ cố hết sức là được".
Cổ Liên bất lực lắc đầu, lui sang bên cạnh.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm Lâm Chính.
Chỉ thấy anh vừa phối thuốc vừa sắc thuốc, cách sắc thuốc của anh rất đặc biệt, dùng khí kình gia tăng nhiệt độ ngọn lửa để sắc nhanh.
Khoảng hơn 10 phút sau, hình như thuốc trong ấm đã sắc xong, tỏa ra mùi thơm ngào ngạt.
Lâm Chính không quan tâm đến việc bị bỏng hay không, cứ thế lấy ấm thuốc rồi đổ nước thuốc ra, tưới vào số dược liệu mà anh đã phối trước đó, rồi dùng sức nghiền trộn hỗn hợp dược liệu và nước thuốc trở nên sền sệt.
"Cô lại đây".
Lâm Chính trộn xong thì gọi một tiếng.
Toàn thân Thiệu Quyên run rẩy, dè dặt đi tới.
Lâm Chính lấy một con dao nhỏ ra, trét một chút hỗn hợp thuốc lên rồi thoa lên mặt Thiệu Quyên.
Thiệu Quyên có chút sợ hãi.
Nhưng khi hỗn hợp thuốc được đắp lên mặt, cô ta phát hiện mình không còn cảm thấy đau nữa, mà có chút mát lạnh.
Cảm giác này... thật dễ chịu!
Mọi người chăm chú nhìn, không ai dám lên tiếng.
Khuôn mặt Thiệu Quyên nhanh chóng được đắp kín.
Lâm Chính lấy vải sạch ra, băng bó khuôn mặt Thiệu Quyên, cho đến khi khuôn mặt cô ta biến thành cái bánh chưng.
"Đã xong!".
Lâm Chính cười nói.
"Vậy là xong rồi sao?", cậu thanh niên trước đó nhíu mày hỏi.
"Chưa, vẫn phải chờ thêm".
Lâm Chính nhìn thời gian, cười nói: "Bây giờ mới được 21 phút, chờ thêm 9 phút nữa đi. Sau 9 phút, tháo băng ra là các anh sẽ nhìn thấy một Thiệu Quyên hoàn toàn khác".
"Xì! Đúng là chém gió!".
"Thuốc gì mà có thể khôi phục khuôn mặt nhanh như vậy chứ?".
Không một ai tin.
Lâm Chính không giải thích, chỉ nhìn chằm chằm đồng hồ trên tường.
Thiệu Quyên có vẻ rất căng thẳng.
Bàn tay Cổ Liên đã túa mồ hôi.
Người của thôn Thiệu Gia lạnh lùng nhìn, chờ vạch trần lời nói dối của Lâm Chính.
Thời gian dần trôi qua.
Cuối cùng.
"30 phút đã hết!".
Có người kêu lên.
Vô số cặp mắt lập tức đổ dồn về phía Thiệu Quyên.
Lâm Chính đứng lên, tháo băng một cách thành thạo.
Chỉ thấy hỗn hợp thuốc trên mặt Thiệu Quyên đã chuyển sang màu đen sì, còn tỏa ra mùi hôi thối.
Lâm Chính lấy một chiếc chậu rửa mặt đã được chuẩn bị từ trước, dội thẳng nước vào đầu Thiệu Quyên.
Hỗn hợp thuốc lập tức bị xối đi.
Một khuôn mặt xinh xắn trắng trẻo xuất hiện trước mặt mọi người...
Chương 2607: Vào sơn trang
Yên lặng!
Trong phòng thuốc yên lặng một cách đáng sợ.
Mọi ánh mắt đều nhìn chằm chằm Thiệu Quyên, đầu óc trống rỗng, đã mất khả năng suy nghĩ.
Lúc này, Thiệu Quyên hoàn toàn không còn khuôn mặt khiến người ta khiếp sợ nữa, thay vào đó là ngũ quan đầy đủ thanh tú, làn da như hoa như ngọc, đôi mắt sáng ngời lấp lánh, tóc cũng mọc ra một chút, hơn nữa rất dày và đen. Đôi môi Thiệu Quyên hồng như hoa đào, mũi dọc dừa, rất tinh xảo, tuy không phải khuynh quốc khuynh thành nhưng chắc chắn có thể coi là mỹ nữ.
"Chị Quyên!".
Cổ Liên ngây người nhìn Thiệu Quyên, đầu óc có chút trống rỗng.
Thiệu Quyên kỳ quái nhìn mọi người xung quanh, dè dặt sờ khuôn mặt mình.
Khi ngón tay chạm vào khuôn mặt, toàn thân cô ta như bị điện giật.
Đây không phải cảm giác lồi lõm thô ráp, mà trơn nhẵn như lụa...
"Cô chủ... Mặt của tôi… Mặt của tôi...", Thiệu Quyên bật khóc.
"Tốt quá! Quyên Nhi! Mặt cháu hồi phục rồi!".
"Xinh quá! Còn xinh hơn lúc chưa bị hủy dung!".
"Không thể tin được, chắc thần tiên cũng không có bản lĩnh như vậy!".
"Sao tên này lại làm được chứ?".
Dân làng hoàn hồn lại, xúm lại quan sát, kinh ngạc cảm thán không ngừng.
Đám trai tráng trước đó ghét bỏ Thiệu Quyên đều sáng mắt lên, tỏ vẻ ái mộ.
Bây giờ Thiệu Quyên quả thực quá xinh đẹp.
Giống như một viên minh châu.
Có người cầm gương tới, đưa cho Thiệu Quyên.
Thiệu Quyên vừa soi gương liền đứng chết trân.
Một lúc lâu sau, cô ta vứt gương đi, quỳ xuống trước mặt Lâm Chính.
"Thần y Lâm! Cảm ơn anh! Cảm ơn anh!".
Nói xong liền nặng nề dập đầu một cái, nước mắt như đê vỡ.
Lâm Chính vội đỡ cô ta dậy, sau đó mỉm cười nhìn về phía ông lão: "Trưởng thôn, ván cược này là ai thắng?".
"Chuẩn bị kiệu! Lập tức chuẩn bị kiệu! Tôi sẽ đích thân khiêng cậu Lâm lên sơn trang".
Ông lão cười lớn, có vẻ rất vui.
Ông ta phất tay, người của thôn Thiệu Gia cuống cuồng đi chuẩn bị kiệu.
Cổ Liên cũng vô cùng kích động.
Lần này Lâm Chính đã thể hiện được y thuật của anh.
"Chắc lần này anh trai được cứu rồi!".
Cổ Liên thầm nghĩ.
Kiệu nhanh chóng được chuẩn bị xong.
Trưởng thôn đích thân khiêng kiệu, đi tới sơn trang Cổ Kiếm dưới sự tiền hô hậu ủng của người thôn Thiệu Gia.
Những người lên sơn trang dọc đường đi đều vô cùng kinh ngạc.
"Đây chẳng phải là trưởng thôn của thôn Thiệu Gia ở dưới núi sao? Ông ta đang làm gì vậy? Khiêng kiệu?".
"Có chuyện gì thế nhỉ? Ông ta khiêng ai vậy? Thiếu trang chủ của chúng ta sao?".
"Không thể nào, thiếu trang chủ vẫn đang ở sơn trang, bây giờ tình hình rất tệ, không thể xuống nổi giường".
"Thế chuyện này là sao nhỉ?".
Người trong sơn trang vô cùng kinh ngạc, bàn tán xôn xao.
Đã có người chạy đi báo với trang chủ.
Khi trưởng thôn đưa Lâm Chính đến sơn trang, thì đại quản sự của sơn trang đã đứng chờ ở cổng.
"Tham kiến Cổ chưởng sự!".
Trưởng thôn đặt kiệu xuống rồi chạy bước nhỏ đến ôm quyền hành lễ.
"Ông không ở dưới núi canh chừng môn hộ cho sơn trang Cổ Kiếm, sao lại chạy đi khiêng kiệu? Còn ra thể thống gì nữa?", Cổ chưởng sự rất bất mãn, lạnh lùng hừ một tiếng: "Ai ngồi trong kiệu vậy?".
"Là cô hai và thần y cô ấy mời tới", trưởng thôn vội đáp.
"Cái gì? Cô hai trở về? Còn dẫn theo một thần y?".
Cổ chưởng sự sửng sốt hỏi: "Thần y đó là nam hay nữ?".
"Nam".
"Vớ vẩn! Làm càn! Cô nam quả nữ, sao có thể cùng ngồi một kiệu chứ? Mau, mau lôi bọn họ ra!", Cổ chưởng sự tức giận nói.
Chương 2608: Tranh cãi
Kiệu được mở ra.
Cổ Liên và Lâm Chính xuống kiệu.
Cổ chưởng sự bước tới trước, mở to mắt nhìn Cổ Liên, một lúc lâu sau mới nói: “Cô hai! Cô làm vậy còn ra thể thống gì? Nếu chuyện này đồn ra ngoài, danh dự của sơn trang Cổ Kiếm chúng ta sẽ mất hết!”.
“Cổ chưởng sự, có chuyện gì vậy?”, Cổ Liên còn chưa hiểu xảy ra chuyện gì.
Cổ chưởng sự sốt ruột đến mức mặt đỏ au, chỉ vào Lâm Chính nói: “Sao cô có thể ngồi chung với đàn ông trên một chiếc kiệu?”.
“Cổ chưởng sự, thần y Lâm là bạn tôi, hơn nữa lần này anh ấy đến đây là để chữa trị cho anh trai tôi, đương nhiên tôi phải đối đãi cho phải lễ! Hơn nữa, bây giờ là thời đại nào rồi mà ông còn có suy nghĩ như vậy? Tư duy của sơn trang Cổ Kiếm cũng thật cổ hủ!”, Cổ Liên nhíu mày nói.
“Cô… Thôi được, tôi không tranh chấp với cô. Cô chủ, hãy đưa thần y Lâm gì đó vào sảnh chính đi, ông chủ đang đợi cô ở đó!”.
Cổ chưởng sự lạnh lùng nói, phất tay rời đi.
Nghe được lời này, vẻ mặt Cổ Liên hơi mất tự nhiên.
Hai người đi đến sảnh chính.
Bên trong có vài người đang đứng.
Người đứng phía trước nhất là một người đàn ông đầu tóc hoa râm nhưng vẻ mặt nghiêm túc. Người đàn ông trông có vẻ hơn năm mươi tuổi, khí thế dồi dào, chỉ một ánh nhìn đã mang lại cho người khác một luồng áp lực vô hình.
Bên cạnh người đàn ông đó còn có một người phụ nữ, cực kỳ xinh đẹp, thần thái tương tự với Cổ Liên.
“Con gái!”.
Nhìn thấy Cổ Liên đi vào, người phụ nữ lập tức xúc động hô lên.
Nhưng người đàn ông trung niên đột nhiên hừ giọng, người phụ nữ không khỏi lùi về sau.
Cổ Liên đương nhiên đã nhìn thấy động tác nhỏ đó, cô ta không dám làm loạn, chỉ tiến lên hành lễ.
“Cổ Liên… kính chào bố, chào mẹ!”, Cổ Liên quỳ xuống, dập đầu nói.
“Bố? Mẹ? Có phải cô hiểu lầm gì rồi không? Chúng tôi không có con gái! Con gái chúng tôi đã chết từ lâu rồi!”, Cổ Hạo trang chủ sơn trang Cổ Kiếm lạnh lùng nói.
Cổ Liên sửng sốt.
“Ông à, tôi biết ông rất tức giận, nhưng con gái đã về rồi, ông bớt nói vài câu đi”.
Người phụ nữ không nhịn được, vội vàng chạy tới đỡ Cổ Liên dậy, quay đầu nói: “Người nhà cả mà có gì mà không nói rõ được chứ? Ông hãy bớt giận!”.
“Bớt giận? Đứa con bất hiếu này biết rõ tôi đã hẹn thiếu tông chủ của Tịnh Thổ Thần Tông đến gặp mặt, đặc biệt đến đây để bàn chuyện hôn sự, nó lại không từ mà biệt, lặng lẽ rời khỏi sơn trang Cổ Kiếm. Đi một chuyến là tận mấy năm, hại tôi mất hết mặt mũi với người ngoài! Bây giờ nó còn có mặt mũi quay về! Bà bảo tôi làm sao bớt giận?”, Cổ Hạo đập bàn, phẫn nộ quát.
“Bố, lần này con về không phải là quay về sơn trang, cũng không phải để nhận lỗi với bố! Con chỉ về cứu anh trai mà thôi! Chuyện năm xưa con không hối hận, con cũng không có lỗi!”, Cổ Liên nóng nảy nghiến chặt răng, nghiêm túc nói.
“Con! Bất hiếu! Bất hiếu!”.
Cổ Hạo tức giận, đập bàn đứng dậy: “Người đâu, đuổi nó ra khỏi sơn trang!”.
“Vâng!”.
Người của sơn trang lập tức tiến lên.
“Dừng tay!”.
Người phụ nữ kia vội vàng đứng ra, nói: “Ông à, con gái ông có tính khí thế nào ông biết mà! Cho dù nó sai, chúng ta cũng có thể từ từ nói chuyện! Huống hồ, lần này nó về còn đưa theo thần y Lâm đến chữa bệnh cho con trai mình, cũng là xuất phát từ lòng tốt, sao ông có thể đuổi nó đi?”.
“Con trai tôi không cần nó chữa!”.
Cổ Hạo nói.
“Ông đừng giận nữa, bây giờ ông cũng biết tình trạng của Hiền rồi đấy, nó không gắng gượng được bao lâu nữa! Cứ để Liên thử xem đi, nếu không, Hiền có mệnh hệ nào, tôi không sống nổi mất!”.
Người phụ nữ che mặt khóc lóc.
Chương 2609: Đuổi đi
Nhìn tới đó, vẻ mặt Cổ Hạo phức tạp hơn nhiều.
Ông ta lạnh lùng nhìn chằm chằm Cổ Liên ở bên dưới, im lặng trong chốc lát, lạnh lùng hỏi: “Thần y con đưa tới đâu?”.
“Dạ đây!”.
Cổ Liên vội vàng kéo Lâm Chính tới.
“Cậu ta?”, Cổ Hạo sững sờ.
Người của sơn trang Cổ Kiếm cũng không hiểu ra sao.
Chốc lát sau, tất cả mọi người đều bật cười, vẻ mặt quái gở.
“Nói bậy! Nói bậy!”.
Cổ Hạo cảm thấy bị sỉ nhục, cơn giận vừa lắng xuống lại tăng vọt, chỉ vào mũi Cổ Liên mắng chửi: “Cổ Liên, con xem sơn trang Cổ Kiếm chúng ta là cái gì? Trong mắt con có còn người bố này không? Con lại dám sỉ nhục bố như vậy? Con cút ngay cho bố! Cút!”.
“Bố, bố đừng hiểu lầm. Mặc dù thần y Lâm trẻ tuổi, nhưng y thuật của anh ấy rất đáng kinh ngạc, cực kỳ nổi danh. Ngay lúc nãy ở dưới chân núi, anh ấy đã chữa khỏi mặt cho chị Thiệu Quyên, chỉ mất nửa tiếng! Người của thôn Thiệu Gia đều có thể làm chứng!”, Cổ Liên vội vàng giải thích.
Nhưng Cổ Hạo đang trong cơn giận dữ hoàn toàn không nghe lọt nửa câu của Cổ Liên, chỉ lạnh lùng quát: “Mau đưa kẻ lang trung giang hồ không biết con tìm ở đâu ra đó đi đi! Từ nay về sau, bố không cho phép con về sơn trang nữa! Lần sau còn dám đưa người tới, bố sẽ giết người mà con đưa tới! Cút!”.
Cổ Liên tái mặt, mở to mắt, không tin nổi nhìn Cổ Hạo.
Người phụ nữ kia cũng thở dài, đi tới trước nói: “Con gái, hay là con quay về thôn dưới núi nghỉ ngơi trước đi. Bố con rất cố chấp, bây giờ ông ấy đang tức giận không nghe ai nói đâu. Mẹ thấy con đừng ở đây chọc giận ông ấy nữa”.
“Nhưng… Mẹ à, thần y Lâm thật sự có thể cứu anh trai! Bây giờ tình hình của anh rất tệ, nếu làm lỡ thời gian chữa, ngộ nhỡ có mệnh hệ nào… vậy… vậy thì phải làm sao?”, Cổ Liên lau nước mắt, nói.
“Con không cần lo, bố con đã mời Quỷ Thủ Thần Y đại sư Huyền Sâm đến đây chữa bệnh, mẹ nghĩ tối ông ấy sẽ tới! Nghe nói đại sư Huyền Sâm có Quỷ Môn Bát Châm độc môn, có thể cứu sống người sắp chết. Nếu ông ấy đến, anh trai con có thể sẽ được cứu”, người phụ nữ cười nói.
“Thật sao?”.
Cổ Liên hơi ngạc nhiên.
Nhưng Lâm Chính lắc đầu: “Trên đường đi, tôi nghe cô Cổ Liên nhắc tới bệnh tình của thiếu trang chủ. Phán đoán ban đầu của tôi, có lẽ thiếu trang chủ mắc bệnh héo rũ cực kỳ hiếm gặp ở người. Loại bệnh này dùng Quỷ Môn Bát Châm thì không thể chữa khỏi, cần phải dùng Nhật Nguyệt Thập Thất Châm chữa mới có hiệu quả”.
Nghe vậy, người phụ nữ nổi nóng.
“Cậu trai trẻ, tôi và con gái tôi đang nói chuyện, chưa đến lượt cậu xen mồm vào! Huống hồ, cậu là cái thá gì? Sao lại dám bôi nhọ đại sư Huyền Sâm ở đây? Chẳng lẽ ý cậu là y thuật của đại sư Huyền Sâm không bằng cậu?”.
“Tôi chưa từng nghe nói tới đại sư Huyền Sâm, không biết y thuật của ông ta thế nào, nhưng Quỷ Môn Bát Châm thật sự không thể trị tận gốc”, Lâm Chính lắc đầu.
“Đủ rồi!”.
Người phụ nữ nổi giận, quay đầu nói với Cổ Hạo: “Ông à, ông còn ngây ra đó làm gì? Mau đuổi kẻ lang băm này đi”.
Vẻ mặt Cổ Hạo lạnh băng, ra hiệu cho người bên dưới.
Bọn họ lập tức tiến lên, bắt Lâm Chính rời đi.
“Bố! Mẹ! Hai người tin con một lần được không?”.
Cổ Liên nói một cách bất lực.
Nhưng hai người họ hoàn toàn không quan tâm.
Cổ Liên tuyệt vọng, gian nan quay đầu lại.
“Thần y Lâm… Hay anh xuống núi đợi một lúc, đợi tôi nói chuyện với bố mẹ tôi xong sẽ mời anh lên đây”.
Lâm Chính im lặng một lúc, vẻ mặt bình tĩnh, sau đó thản nhiên nói: “Tôi không có nhiều thời gian, không thể ở lại đây quá lâu, tôi sẽ cho cô hai tiếng”.
“Được, được!”.
Cổ Liên vội vàng gật đầu.
Lâm Chính lập tức quay người đi.
Chương 2610: Quỷ Thủ Thần Y
Lâm Chính xuống núi, đợi ở trong thôn.
Anh chỉ cho bọn họ hai tiếng.
Hai tiếng sau, nếu Cổ Liên không giải quyết được, anh chỉ đành dùng vũ lực cướp Chấn Kim.
Suy cho cùng đây cũng là nguyên liệu duy nhất để sửa chữa Tịnh Thế Bạch Liên.
Có Tịnh Thế Bạch Liên rồi anh mới có vốn liếng để đối kháng với Thiên Ma Đạo, mới có thể giữ được Giang Thành!
Do đó, anh sẽ không tiếc bất cứ thủ đoạn nào để lấy nó về.
Cổ Liên cũng biết thái độ của Lâm Chính.
Cô ta không hi vọng Lâm Chính sẽ giao tranh với sơn trang Cổ Kiếm, trong lúc bất đắc dĩ cô ta đành ở lại sảnh chính khuyên nhủ một phen.
Nhưng Cổ Hạo hoàn toàn không cho cô ta chút cơ hội nào.
“Nghe đây, nếu con còn thử thuyết phục bố thì con cũng cút xuống núi luôn đi! Bố không thể dùng tính mạng của con trai mình để cho một kẻ lừa đảo giang hồ chưa từng nghe tới tên thử tay nghề! Hoặc là con im miệng ở lại sơn trang, không thì cút ngay đi cho bố! Mãi mãi cũng đừng quay về đây nữa!”, dường như Cổ Hạo biết được suy nghĩ của Cổ Liên, lập tức quát lên, ngắt lời cô ta.
Cổ Liên há hốc miệng, muốn nói lại thôi, lời nói đầy bụng mà nghẹn trước họng.
Đúng lúc này, một tiếng hô kích động vang lên.
Là đệ tử của sơn trang!
“Ông chủ, ông chủ, thần y tới rồi, thần y tới rồi!”.
Cổ Hạo nhíu mày, nhìn người đó: “Ai tới rồi?”.
“Quỷ Thủ Thần Y! Đại sư Huyền Sâm!”, đệ tử đó hô to.
Nghe vậy, Cổ Hạo và vợ ông ta đều kinh ngạc.
Vợ ông ta kích động cả người run rẩy, vội nói: “Mau mau, mau đi nghênh đón, mau!”.
“Đi đi đi!”.
Cổ Hạo lập tức chạy ra khỏi đại sảnh, tiến thẳng về phía cửa chính.
Một chiếc xe Bentley dừng trước cửa, vài người nam nữ xuống khỏi xe.
Trừ người đi đầu đã có tuổi ra, những người khác đều vô cùng trẻ tuổi.
Cổ Hạo chú ý ngay tới ông lão tiên phong đạo cốt, râu trắng tóc trắng, mặc áo choàng đen, lập tức tiến tới chắp tay chào.
“Ông là đại sư Huyền Sâm sao? Đúng là danh bất hư truyền! Đại sư tiên phong đạo cốt, khí chất phi phàm, vừa nhìn đã biết là thế ngoại cao nhân! Tôi là trang chủ sơn trang Cổ Kiếm, Cổ Hạo, bái kiến đại sư!”.
“Cổ trang chủ khách sáo rồi! Thời gian cấp bách, xin hãy đưa tôi đi xem thiếu trang chủ!”, đại sư Huyền Sâm nói.
“Phải phải, đại sư, mời đi bên này!”.
Cổ Hạo vội vàng mời đại sư Huyền Sâm vào bên trong sơn trang.
Cổ Liên lặng lẽ nhìn cảnh này, mấp máy môi nhưng không lên tiếng, chỉ đi sát theo sau.
Thiếu trang chủ đang nằm trong phòng mình.
Mấy nhân viên y tế túc trực ở bên.
Trong phòng có nhiều dụng cụ y tế, ngoài cửa có vài lò thuốc đang nấu thuốc không ngơi nghỉ phút giây nào.
Còn chưa đến gần đã nghe thấy mùi thuốc từ xa.
Đại sư Huyền Sâm tiến đến gần hơn, nhìn số thuốc đó, sau đó bước nhanh vào trong phòng.
Lúc này sắc mặt của thiếu trang chủ tái xanh, nằm trên giường hôn mê bất tỉnh, trên người cắm đầy ống kim, nhờ vào truyền dịch để duy trì mạng sống.
Đại sư Huyền Sâm lập tức tiến tới bắt mạch.
Giây lát sau, ông ta đột nhiên ý thức được điều gì, lập tức vén hai ống tay áo của thiếu trang chủ lên.
Lúc này mới thấy hai cánh tay anh ta đầy vết lở loét.
Không những hai cánh tay mà hai chân và trên lưng cũng dày đặc vết lở loét.
Những vết lở loét máu thịt bầy nhầy khiến người ta nhìn vào không rét mà run, hơn nữa còn tỏa ra mùi hôi thối nồng nặc.
“Bệnh của cậu ta đã vô cùng nghiêm trọng, vi khuẩn đã lan đến lục phủ ngũ tạng. Tôi cần sử dụng Quỷ Môn Bát Châm ngay lập tức! Nếu không, cậu ta sẽ hết đường cứu chữa!”, đại sư Huyền Sâm nói.
“Chuẩn bị châm bạc! Mau!”.
Cổ Hạo hét lên.
Người trong sơn trang lập tức đi lấy châm bạc đã chuẩn bị sẵn đến, đặt cạnh đại sư Huyền Sâm.
“Cậu Lâm, không phải là tôi không tìm cho cậu mà thực sự là sức mạnh của đối phương không hề nhỏ. Thương Minh không có lý do gì để gây sự với họ cả”, Dịch Tiên Thiên thở dài.
“Đối phương là ai?”, Lâm Chính hỏi.
“Sơn trang Cổ Kiếm”.
“Sơn trang Cổ Kiếm? Chưa từng nghe thấy”.
“Đối phương là ẩn phái, giống như Thiên Ma Đạo, đảo Thần Hỏa. Bọn họ ít tiếp xúc với bên ngoài. Sơn trang Cổ Kiếm có Chấn Kim nhưng đó là bảo vật của họ. Nghe nói người của họ đợi thời gian chín muồi rồi thì sẽ dùng Chấn Kim tạo thành tuyệt thế thần kiếm. Thần kiếm được tạo ra sẽ không ai địch được. Bọn họ định dựa vào thần kiếm để tung hoành khắp thiên hạ. Một thứ hiếm như vậy, cậu cảm thấy đối phương có chịu bán cho Thương Minh không?”, Dịch Tiên Thiên thở dài.
“Nếu như vậy thì khó nhằn rồi”, Lâm Chính vuốt cằm.
“Thế nhưng cũng không phải là không có cách. Cậu Lâm, trước đây không lâu tôi nhận được tin, thiếu trang chủ của sơn trang Cổ Kiếm mắc một bệnh lạ, nằm giường đã lâu. Sơn trang đi khắp nơi tìm danh y nhưng không thể chữa khỏi. Tôi cảm thấy đây là cơ hội. Nếu cậu có thể chữa khỏi cho thiếu trang chủ thì có khi có cơ hội nói chuyện với họ”, Dịch Tiên Thiên nói.
“Được”.
Lâm Chính gật đầu: “Ông lập tức sắp xếp người dẫn tôi tới sơn trang Cổ Kiếm. Thời gian gấp gáp, giờ làm luôn đi”.
“Được, cậu Lâm đợi chút, tôi sẽ cho người tới học viện đón cậu. Kể cũng trùng hợp, trong Thương Minh có một người có qua lại với sơn rang. Tin này là do người đó cung cấp cho tôi. Tôi bảo người đó đi cùng cậu có gì giúp cậu”, Dịch Tiên Thiên cười nói.
Tầm 30 phút sau, một chiếc xe đỗ trước cửa học viện.
Lâm Chính lên xe. Lái xe là một là một cô gái luyện võ đeo kính đen mặt đồ OL, Cô gái nhìn tầm 25,26 tuổi.
“Chào anh Lâm”, cô ta gật đầu, điềm đạm nói.
“Cô có biết sơn trang ở đâu không?”, Lâm Chính hỏi.
“Tôi biết, vì trước đây tôi là người của sơn trang”.
“Ồ”, Lâm Chính tỏ ra ngạc nhiên: “Thế sao cô lại chạy tới Thương Minh?”.
“Tôi không có hứng thú lắm với việc luyện võ, cũng không thích phong cách làm việc của sơn trang nên rời khỏi đó, gia nhập Thương Minh”.
“Cô nói cho Dịch Tiên Thiên biết về bệnh của thiếu trang chủ, xem ra cô vẫn còn quan tâm tới sơn trang mà. Có điều tôi cảm thấy cô nói vậy không phải để cho Dịch Tiên Thiên nghe mà cho tôi nghe đúng không?”, Lâm Chính mỉm cười.
Cô gái gật mình, nhìn Lâm Chính ngồi ở ghế sau bằng ánh mắt khó tin. Cô ta bặm môi: “Thần y Lâm quả nhiên lợi hại. Đúng là tôi định nhờ ông Dịch giúp tôi mời anh ra tay cứu thiếu trang chủ. Mặc dù tôi đã rời khỏi đó nhưng dù sao đó cũng là nhà của tôi. Ở đó cũng đều có người thân của tôi, tôi không thể mặc kệ được”.
“Cô cảm thấy tôi có thể chữa khỏi cho thiếu trang chủ không?”
“Tôi…không biết…, nhưng dù thể nào cũng phải thử”, cô gái do dự nói.
Sơn trang Cổ Kiếm mời danh y khắp nơi mà còn không có tác dụng, nói thật là nhờ Lâm Chính thì cô ta cũng không chắc chắn lắm.Thế nhưng tới nước này rồi thì thế nào cô ta cũng phải thử.
“Tôi có thể ra tay nhưng cô cũng biết thứ tôi cần là gì đúng không?”, Lâm Chính nói.
Chương 2602: Thôn Thiệu Gia
Sắc mặt cô gái hơi căng cứng, mấp máy môi nhưng không nói gì.
Cô ta biết lần này Lâm Chính đến sơn trang Cổ Kiếm là vì Chấn Kim.
Nhưng so với Chấn Kim thì hiển nhiên cô ta quan tâm đến tính mạng của anh mình hơn.
"Thần y Lâm, tôi sẽ cố gắng xin anh tôi đưa Chấn Kim cho anh, nhưng nói thật là lời nói của tôi chưa chắc có tác dụng gì, dù sao tôi cũng đã rời khỏi sơn trang Cổ Kiếm", cô gái do dự một lát rồi nói.
"Tôi biết, cô cũng yên tâm đi, bây giờ cô là người của Thương Minh, là người của Dịch Tiên Thiên, về tình về lý thì tôi sẽ giúp cô. Chuyện Chấn Kim thì cô cứ cố gắng hết sức, nếu không được tôi sẽ nghĩ cách khác", Lâm Chính cười nói.
Cô gái nghe thấy thế mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô gái tên Cổ Liên, vốn là cô chủ của sơn trang Cổ Kiếm, nhưng do quan niệm khác nhau, xảy ra mâu thuẫn với người nhà, trong lúc nóng giận đã rời khỏi sơn trang.
Theo lời cô ta nói, nếu tiếp tục ở lại sơn trang Cổ Kiếm thì không những phải học cầm kỳ thi họa, mà không chừng còn bị người của sơn trang sắp xếp hôn sự, gả cho người mình không thích, thế nên cô ta đã chủ động bỏ đi.
Thực ra lần này trở về sơn trang cô ta cũng rất lo lắng, không biết người của sơn trang còn chấp nhận mình không.
Xe phóng như bay trên đường quốc lộ, cũng không biết đã lái mấy tiếng, cuối cùng giảm dần tốc độ trước một ngôi làng.
"Thôn Thiệu Gia?".
Lâm Chính nhìn tấm bia đá dựng ở cổng thôn, nhíu mày: "Đây là sơn trang Cổ Kiếm sao?".
"Đương nhiên không phải, đây là ngôi làng do một kiếm nô của sơn trang dựng lên, đã có lịch sử mấy trăm năm. Người trong thôn đều họ Thiệu, là hậu nhân của kiếm nô kia. Bọn họ sinh sống ở đây, một là bảo vệ môn hộ cho sơn trang, hai là cũng muốn được sơn trang che chở", Cổ Liên giải thích.
Lâm Chính gật đầu.
Xe tiến vào thôn, người trong thôn đều đổ dồn mắt nhìn, ai nấy tỏ vẻ cảnh giác, thái độ không chút hòa nhã.
Đám phụ nữ nhìn thấy chiếc xe tiến vào thôn, lập tức ôm đám trẻ con đang chơi đùa ở trước cửa vào trong nhà, rồi đóng chặt cửa.
Nhà nào nhà nấy buông rèm, chỉ nhòm qua khe quan sát những vị khách không mời mà đến này.
Lâm Chính ở trên xe hơi nhíu mày.
Đúng lúc này thì xe dừng lại.
Nhìn kĩ, là mấy người đàn ông cường tráng cầm trường kiếm chặn xe lại.
"Các người là ai?".
Một người đàn ông gõ cửa xe, lạnh lùng hỏi.
"Tôi là Cổ Liên! Ông Thiệu đâu? Mau đưa tôi lên sơn trang, tôi đã mời thần y đến cho thiếu trang chủ rồi", Cổ Liên vội thò đầu ra nói.
"Cô Cổ Liên?".
Mọi người sửng sốt, đưa mắt nhìn nhau.
"Đúng là cô Cổ Liên!".
Đúng lúc này, một ông lão râu tóc bạc phơ đi ra từ phía sau đám người, quan sát Cổ Liên một lát rồi lập tức phất tay.
Đám người tản ra.
"Ông Thiệu, đã lâu không gặp", Cổ Liên mỉm cười nói.
"Cô Cổ Liên, chẳng phải cô đã rời khỏi sơn trang rồi sao? Tại sao còn quay lại? Hơn nữa... còn dẫn theo người ngoài? Chắc cô cũng biết quy tắc của sơn trang! Cô làm vậy không hay lắm đâu!", ông lão nhìn Lâm Chính ở ghế lái phụ, nhíu mày nói.
"Ông Thiệu, cháu nghe nói anh cháu bị bệnh nặng, các bác sĩ đều không chữa được, nên mời thần y Lâm ở Giang Thành đến. Thần y Lâm y thuật cao minh, có lẽ sẽ có cách cứu anh cháu. Ông Thiệu, thời gian gấp gáp, ông mau bảo mọi người nhường đường đi", Cổ Liên vội nói.
"Thần y Lâm Giang Thành? Chưa từng nghe nói, cậu ta còn trẻ như vậy thì y thuật cao minh đến đâu chứ? Sao có thể bằng những bác sĩ lớn do trang chủ mời đến?", ông lão lắc đầu nói.
Ông lão cả đời sống ở thôn, lại còn nhiều tuổi, không theo kịp trào lưu, không biết dùng điện thoại, nên đương nhiên không biết đến thần y Lâm.
Chương 2603: Khảo nghiệm
Cổ Liên nghe thấy thế, lập tức cuống lên: “Ông Thiệu, xin ông hãy tin cháu, sao cháu có thể lấy tính mạng của anh cháu ra đùa chứ? Tóm lại ông mau cho bọn cháu qua đi! Nếu để chậm trễ, bệnh tình của anh cháu trở nên nguy kịch thì hỏng bét!”.
Ông lão nhíu mày, có chút do dự.
Ông ta vẫn rất tin tưởng Cổ Liên.
Nhưng cậu thanh niên ở ghế lái phụ nhìn kiểu gì cũng không thấy giống thần y.
"Nhóc con, cháu đừng để bị lừa, người thường tuy không hiểu võ nhưng ai nấy lòng dạ thâm sâu! Đừng để người xấu lợi dụng!", ông lão khàn giọng nói.
Đương nhiên ông ta đang ám chỉ Lâm Chính, thiếu mỗi lấy chứng minh nhân dân của anh ra để đọc.
"Ông Thiệu, sao... sao ông có thể nói vậy được?".
Cổ Liên cuống lên, vội ngoảnh sang nhìn Lâm Chính với vẻ áy náy: "Chủ tịch Lâm, anh đừng tức giận, ông Thiệu là người thẳng thắn, chứ lòng dạ không xấu, tôi thay mặt ông ấy xin lỗi anh".
"Không sao".
Lâm Chính mỉm cười, sau đó nhìn về phía ông lão: "Ông muốn thế nào mới chịu cho tôi qua?".
"Theo lý mà nói, những danh y được sơn trang mời đến đều có thủ dụ của sơn trang, tôi đoán chắc chắn là cậu không có, nhưng cô chủ tin tưởng cậu như vậy, tôi cũng không tiện từ chối thẳng thừng... Thế này đi, chỉ cần cậu cho thấy y thuật của cậu thực sự phi phàm, thì tôi sẽ cho cậu lên núi, thế nào?", ông lão khàn giọng nói.
"Tôi tự chứng minh thế nào?", Lâm Chính hỏi.
"Thần y nổi tiếng đương thời thì tất nhiên phải có bản lĩnh thông thiên, biến hóa khôn lường. Thế này đi, trong thôn chúng tôi có một người bị hủy dung, nếu trong một tiếng cậu có thể chữa khỏi cho cô ấy, thì tôi sẽ để cậu lên núi, được không?", ông lão trầm giọng nói.
Cổ Liên biến sắc: "Ông Thiệu, chắc không phải ý ông là chị Quyên đấy chứ?".
"Phải", ông lão gật đầu.
"Vậy thì ai chữa được chứ? Chị Quyên bất cẩn bị đổ axit sunlfuric vào mặt, khuôn mặt đã hủy hoại hoàn toàn, y thuật đương thời cũng vô phương cứu chữa, ai có thể khôi phục dung mạo của chị ấy trong một tiếng chứ? Ông... ông đang cố ý làm khó người ta thì có!", Cổ Liên tức giận nói.
"Cô chủ, tôi cũng làm việc theo quy tắc thôi. Nếu tôi vô cớ cho người ta lên núi, nhỡ trang chủ trách phạt thì tất cả mọi người trong thôn sẽ gặp xui xẻo. Nhưng nếu là một người có y thuật cao siêu lên núi, thì đương nhiên là danh chính ngôn thuận. Người này có y thuật hay không, cứ thử là biết, nếu y thuật của cậu ta kém cỏi thì lên núi được tích sự gì? Không chữa được cho thiếu trang chủ thì cũng khiến trang chủ cáu giận, nếu trang chủ nổi giận giết cậu ta, thì chẳng phải tính mạng lâm nguy sao? Tôi cũng chỉ muốn tốt cho cậu ta thôi!".
Ông lão này không hổ là người đứng đầu một thôn, câu nào cũng có lý, khiến Cổ Liên không thể cãi được.
Toàn thân Cổ Liên run rẩy, há miệng định nói gì đó, vừa cuống vừa giận.
Đúng lúc này, Lâm Chính bình thản lên tiếng: "Người ở đâu?".
Cổ Liên và ông lão đều sửng sốt.
"Chủ tịch Lâm?", Cổ Liên kinh ngạc nhìn anh.
"Ông đưa người đến đây đi, ngoài ra lấy cho tôi ít thuốc. Không có thảo dược và nguyên liệu, dù y thuật của tôi có tốt đến đâu cũng không phát huy được", Lâm Chính cười nói.
Sắc mặt ông lão đang lại, trầm giọng nói: "Cậu muốn dược liệu gì?".
“Bạch anh, phục linh, bán hạ, nam tinh, tía tô…”
Lâm Chính đọc tên các dược liệu một cách thành thạo.
Ông lão ghi lại rồi vung tay lên.
Người bên cạnh lập tức chạy đi.
"Chàng trai này may mắn thật đấy, để chữa bệnh cho thiếu trang chủ, thôn chúng tôi đã phục mệnh nhập về không ít dược liệu. Những thứ cậu cần chúng tôi đều có", ông lão bình thản nói.
Chương 2604: Cô gái bi thảm
"Thế thì tốt quá", Lâm Chính gật đầu.
"Mời cậu xuống xe, tôi đưa cậu đến phòng thuốc".
Ông lão bình tĩnh nói: "Đi gọi Thiệu Quyên đến đây!".
"Vâng, trưởng thôn!".
Mấy người nhanh chóng đến phòng thuốc.
Mọi thứ đã được xếp ngay ngắn ở chiếc bàn bên cạnh phòng thuốc, người của thôn Thiệu Gia làm việc rất nhanh nhẹn, chỉ trong mấy phút đã chuẩn bị xong tất cả dược liệu.
Lâm Chính đi tới, cầm dược liệu lên ngửi.
"Không tệ, chất lượng cũng được".
"Đương nhiên, thuốc của thôn chúng tôi đều được nhập từ những nhà bán thuốc tốt nhất trong nước, loại nào cũng là cực phẩm", một người của thôn Thiệu Gia kiêu ngạo nói.
"Tôi chỉ nói chất lượng cũng được, chứ không nói chúng là cực phẩm. Chất lượng của số dược liệu này vẫn chưa đạt đến mức cực phẩm", Lâm Chính bình thản nói.
"Ý anh là chúng tôi bị lừa?".
Người của thôn Thiệu Gia tức giận.
"Không không không, tôi không có ý đó, các anh có thể mua được số thuốc này đã là tốt lắm rồi, nhưng các anh không biết xem hàng, tầm nhìn hạn hẹp, e là muốn mua loại cực phẩm cũng không được, dù sao các anh cũng không phân biệt được hàng tốt hàng xấu", Lâm Chính cười đáp.
Câu này còn mang ý coi thường hơn cả câu vừa rồi.
Có người nổi giận, định xông tới cho Lâm Chính một bài học.
"Tất cả đứng im! Không được làm càn!", ông lão bỗng quát.
Mọi người khựng lại, sắc mặt tỏ vẻ khó coi.
"Dù y thuật của chàng trai này thế nào thì cũng là bạn của cô chủ, các cậu động đến cậu ta chính là bất kính với cô chủ. Nếu trang chủ biết chuyện thì các cậu liệu hồn", ông lão hừ mũi nói.
Bọn họ nghe thấy thế đều không dám ầm ĩ nữa.
"Trưởng thôn, Thiệu Quyên đến rồi".
Đúng lúc này, đằng sau có người kêu lên.
Mọi người run lên, không ai dám nhìn ra ngoài cửa, thậm chí có người còn cúi đầu xuống, không dám nhìn người mới đến.
Cổ Liên cũng vậy, nhưng cô ta vẫn lấy dũng khí nhìn một cái, cô ta vừa hé mắt ra, sắc mặt đã trắng bệch.
Lâm Chính cảm thấy có chút kỳ quái.
Nhưng khi người kia đi tới trước đám người, Lâm Chính mới hiểu tại sao không ai dám nhìn Thiệu Quyên.
Bởi vì Thiệu Quyên này... quả thực quá đáng sợ.
Phần mặt cô ta do chuyện ngoài ý muốn từng bị axit ăn mòn, nên lồi lõm lỗ chỗ, nhìn rất đáng sợ. Hơn nữa mí mắt cô ta cũng không còn, con ngươi lồi ra, da trên mũi cũng bị bỏng nặng, môi trên môi dưới đều trễ xuống, thậm chí tóc cũng lưa thưa mấy sợi.
Với bộ dạng này thì e là đi đóng phim kinh dị cũng không cần hóa trang.
Người như vậy, ai thấy mà chẳng sợ?
Nhưng ánh mắt Lâm Chính không hề thay đổi, yên lặng đánh giá cô gái tên là Thiệu Quyên này.
Cô ta có vẻ vẫn còn trẻ, khoảng 25, 26 tuổi.
Rất khó tưởng tượng một cô gái mới hơn 20 tuổi bị hủy dung, thì cuộc sống sẽ bi thảm và tăm tối đến mức nào.
Thiệu Quyên nhìn Lâm Chính đẹp trai ngời ngời như thiên sứ, ánh mắt lóe lên tia ngưỡng mộ, nhưng lại nhanh chóng cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào Lâm Chính.
Sự tự ti đã khắc sâu vào tận xương tủy cô ta.
Từ ngày bị hủy dung, cô ta không dám nhìn thẳng vào bất cứ ai, cả ngày nhốt mình trong nhà, thậm chí còn từng muốn kết liễu mạng sống.
Cô ta cảm thấy cuộc đời mình đã mất hết hi vọng.
Sống ở trong thôn cũng chỉ mang lại phiền toái cho mọi người, trở thành quái vật trong miệng lũ trẻ con.
Thiệu Quyên nghĩ đến đây lại không nhịn được lã chã nước mắt, nhưng nước mắt chạm đến vết thương lại khiến cô ta càng đau đớn hơn.
Chương 2605: Nửa tiếng là được rồi
Thấy đau, Thiệu Quyên liền không dám khóc nữa.
Trong lòng cô ta vô cùng thê lương.
Bây giờ, cô ta không những bị hủy dung, thậm chí khóc cười, ăn uống cũng trở thành điều xa xỉ, bởi vì bất cứ cử động nào trên khuôn mặt cũng sẽ ảnh hưởng đến vết thương, khiến cô ta vô cùng đau đớn.
Thực ra cô ta đã thầm ra quyết định, sau ngày hôm nay, cô ta sẽ tìm thời gian nói chuyện với bố mẹ, ở bên bọn họ một thời gian, sau đó lặng lẽ chấm dứt cuộc đời bi thảm này.
"Thế nào? Thần y Lâm chữa được không?".
Ông lão bình thản nhìn Lâm Chính hỏi.
"Không chữa được thì cứ nói thẳng, đừng làm lãng phí thời gian của mọi người".
"Quyên Nhi đã khổ sở lắm rồi, cậu đừng hành hạ nó nữa".
"Phiên phiến thôi là được rồi".
"Phải đấy".
Người của thôn Thiệu Gia nhao nhao nói.
Tuy bọn họ hơi sợ khuôn mặt của Thiệu Quyên, nhưng dù sao trái tim cũng không phải sắt đá, bọn họ vẫn rất thương xót cho cảnh ngộ của Thiệu Quyên, cũng rất quan tâm đến cô gái đáng thương này.
Nhưng đối mặt với sự chất vấn của mọi người, Lâm Chính đáp thẳng thừng: "Chữa được".
“Cái gì?”.
Ai nấy đều kinh ngạc.
"Chém gió!".
"Cậu không biết đấy thôi, những danh y lên núi khám bệnh cho thiếu trang chủ đều bị trưởng thôn của chúng tôi giữ lại, để nhờ bọn họ chữa cho Thiệu Quyên. Trước khi gặp Thiệu Quyên ai cũng khẳng định chắc nịch là chữa được, kết quả nhìn thấy Thiệu Quyên xong lại bảo không chữa được. Bọn họ cũng bó tay thì cậu có thể có bản lĩnh gì chứ?".
“Đúng vậy, tôi nói cho cậu biết! Em Thiệu Quyên đã đáng thương lắm rồi, nếu cậu dám đùa giỡn em ấy, chúng tôi sẽ không tha cho cậu đâu!”.
“Phải đấy!”.
Người của thôn Thiệu Gia nhao nhao quát, ai nấy tỏ vẻ vô cùng phẫn nộ.
Lâm Chính lắc đầu, bình thản nói: “Mọi người không tin tôi sao? Hay là chúng ta đánh cược nhé?”.
“Cược?”.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, đều có vẻ mặt kinh ngạc.
“Anh muốn cược gì?”, một thanh niên đứng ra hỏi.
“Nếu tôi chữa được cho Thiệu Quyên, thì các anh phải dùng kiệu khiêng tôi lên sơn trang”, Lâm Chính cười nói.
“Nhưng nếu anh không chữa được thì sao?”.
“Tùy các anh xử trí”, Lâm Chính nhún vai.
“Được, đây là anh nói đấy nhé”, thanh niên kia sẵng giọng đáp.
Người của thôn Thiệu Gia cũng đanh mắt lại.
“Cậu Lâm, nếu đã vậy thì chúng ta thay đổi quy tắc nhé. Tôi không cần cậu chữa khỏi cho Thiệu Quyên trong một tiếng, chỉ cần có thể chữa khỏi cho nó thì bao lâu cũng không thành vấn đề. Cậu mà chữa khỏi thì tôi cũng sẽ khiêng kiệu cho cậu”, ông lão im lặng một lát rồi nhỏ giọng nói.
“Ông…”
Thiệu Quyên không nhịn được nữa, nước mắt lại trào ra”.
“Quyên Nhi, chỉ cần có thể chữa khỏi cho cháu thì chút việc này có là gì chứ?”.
Ông lão bình tĩnh nói, ngăn những lời Thiệu Quyên định nói lại.
Nước mắt Thiệu Quyên như đê vỡ, bật khóc thành tiếng, cũng không biết là do cảm động hay do đau đớn.
Có người không nhịn được nói: “Trưởng thôn, nếu vậy anh ta cả đời không chữa khỏi cho Thiệu Quyên thì chẳng phải chúng ta phải chờ anh ta cả đời sao? Tôi nghĩ vẫn nên định ra thời gian. Cho anh ta một ngày đi, nếu không khởi sắc thì đuổi anh ta ra khỏi thôn”.
“A Vĩnh nói đúng!”.
“Chúng ta không thể lãng phí thời gian với tên này được”.
Lập tức có người phụ họa.
Ông lão nhíu mày, không nói gì.
Lâm Chính thì mỉm cười: “Một ngày? Không cần đâu! Thậm chí còn không cần đến một tiếng!”.
Mọi người lập tức im bặt, kinh ngạc nhìn về phía anh.
“Chủ tịch Lâm, vậy anh… cần bao lâu?”, Cổ Liên ngạc nhiên hỏi.
“Nửa tiếng”.
Lâm Chính bình thản nói, rồi xoay người đi phối thuốc.
Cả phòng thuốc lập tức im phăng phắc không một tiếng động.
Chương 2606: Hồi phục như ban đầu
"Chém gió! Chém gió!".
"Tên này ngông cuồng quá!".
"Nửa tiếng? Trưởng thôn! Tôi thấy rõ ràng là cậu ta trêu đùa chúng ta!".
"Bao nhiêu danh y đều bó tay với A Quyên, vậy mà cậu ta nói nửa tiếng sẽ chữa khỏi cho A Quyên! Nói không biết ngượng mồm!".
Mọi người hoàn hồn lại, ai nấy tức giận mắng chửi.
Dù sao chuyện này cũng quá hoang đường, không ai có thể tin được.
Cho dù là ông Thiệu trưởng thôn cũng vậy.
Nhưng... Lâm Chính không có lý do gì để đùa cợt bọn họ cả.
Ông ta suy nghĩ một lát, nhỏ giọng nói: "Tất cả yên lặng! Chỉ có nửa tiếng thôi, chúng ta chờ đi. Nếu trong nửa tiếng cậu ta không làm được thì chúng ta xử lý cũng không muộn. Đây là thôn Thiệu Gia, cậu ta không gây được sóng to gió lớn gì đâu".
Lời nói của trưởng thôn cũng coi như dẹp yên những lời bàn tán của mọi người.
Ai nấy lạnh lùng nhìn Lâm Chính, yên lặng chờ đợi.
Cõi lòng Thiệu Quyên đầy chán chường ủ rũ.
Cô ta vốn còn ôm một tia hi vọng, nhưng nghe Lâm Chính khoác lác sẽ chữa khỏi trong vòng nửa tiếng, liền cảm thấy tuyệt vọng.
Cô ta biết thừa dáng vẻ của mình bây giờ như thế nào.
Khiến cô ta hồi phục trong nửa tiếng?
Trừ khi là thần tiên, nếu không ai cũng phải bó tay thôi...
Thiệu Quyên ngồi trên ghế, lặng lẽ khóc.
Cổ Liên có chút không đành lòng, lại càng cảm thấy thấp thỏm.
Cô ta đi tới bên cạnh Lâm Chính, nhỏ giọng nói: "Chủ tịch Lâm, anh có chắc chắn không? Nếu anh chỉ nói miệng, thì tôi... bây giờ tôi sẽ tìm cách đưa anh đi".
"Sao? Ngay cả cô cũng không tin tôi?".
Lâm Chính vừa phối thuốc vừa cười nói.
"Không phải, tôi chỉ...", Cổ Liên không biết nên trả lời thế nào.
Thực ra cô ta rất muốn nói: đúng vậy, tôi cũng không tin anh.
Nhưng sao cô ta có thể thốt ra câu này được?
"Thôi được rồi, thần y Lâm, anh cứ cố hết sức là được".
Cổ Liên bất lực lắc đầu, lui sang bên cạnh.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm Lâm Chính.
Chỉ thấy anh vừa phối thuốc vừa sắc thuốc, cách sắc thuốc của anh rất đặc biệt, dùng khí kình gia tăng nhiệt độ ngọn lửa để sắc nhanh.
Khoảng hơn 10 phút sau, hình như thuốc trong ấm đã sắc xong, tỏa ra mùi thơm ngào ngạt.
Lâm Chính không quan tâm đến việc bị bỏng hay không, cứ thế lấy ấm thuốc rồi đổ nước thuốc ra, tưới vào số dược liệu mà anh đã phối trước đó, rồi dùng sức nghiền trộn hỗn hợp dược liệu và nước thuốc trở nên sền sệt.
"Cô lại đây".
Lâm Chính trộn xong thì gọi một tiếng.
Toàn thân Thiệu Quyên run rẩy, dè dặt đi tới.
Lâm Chính lấy một con dao nhỏ ra, trét một chút hỗn hợp thuốc lên rồi thoa lên mặt Thiệu Quyên.
Thiệu Quyên có chút sợ hãi.
Nhưng khi hỗn hợp thuốc được đắp lên mặt, cô ta phát hiện mình không còn cảm thấy đau nữa, mà có chút mát lạnh.
Cảm giác này... thật dễ chịu!
Mọi người chăm chú nhìn, không ai dám lên tiếng.
Khuôn mặt Thiệu Quyên nhanh chóng được đắp kín.
Lâm Chính lấy vải sạch ra, băng bó khuôn mặt Thiệu Quyên, cho đến khi khuôn mặt cô ta biến thành cái bánh chưng.
"Đã xong!".
Lâm Chính cười nói.
"Vậy là xong rồi sao?", cậu thanh niên trước đó nhíu mày hỏi.
"Chưa, vẫn phải chờ thêm".
Lâm Chính nhìn thời gian, cười nói: "Bây giờ mới được 21 phút, chờ thêm 9 phút nữa đi. Sau 9 phút, tháo băng ra là các anh sẽ nhìn thấy một Thiệu Quyên hoàn toàn khác".
"Xì! Đúng là chém gió!".
"Thuốc gì mà có thể khôi phục khuôn mặt nhanh như vậy chứ?".
Không một ai tin.
Lâm Chính không giải thích, chỉ nhìn chằm chằm đồng hồ trên tường.
Thiệu Quyên có vẻ rất căng thẳng.
Bàn tay Cổ Liên đã túa mồ hôi.
Người của thôn Thiệu Gia lạnh lùng nhìn, chờ vạch trần lời nói dối của Lâm Chính.
Thời gian dần trôi qua.
Cuối cùng.
"30 phút đã hết!".
Có người kêu lên.
Vô số cặp mắt lập tức đổ dồn về phía Thiệu Quyên.
Lâm Chính đứng lên, tháo băng một cách thành thạo.
Chỉ thấy hỗn hợp thuốc trên mặt Thiệu Quyên đã chuyển sang màu đen sì, còn tỏa ra mùi hôi thối.
Lâm Chính lấy một chiếc chậu rửa mặt đã được chuẩn bị từ trước, dội thẳng nước vào đầu Thiệu Quyên.
Hỗn hợp thuốc lập tức bị xối đi.
Một khuôn mặt xinh xắn trắng trẻo xuất hiện trước mặt mọi người...
Chương 2607: Vào sơn trang
Yên lặng!
Trong phòng thuốc yên lặng một cách đáng sợ.
Mọi ánh mắt đều nhìn chằm chằm Thiệu Quyên, đầu óc trống rỗng, đã mất khả năng suy nghĩ.
Lúc này, Thiệu Quyên hoàn toàn không còn khuôn mặt khiến người ta khiếp sợ nữa, thay vào đó là ngũ quan đầy đủ thanh tú, làn da như hoa như ngọc, đôi mắt sáng ngời lấp lánh, tóc cũng mọc ra một chút, hơn nữa rất dày và đen. Đôi môi Thiệu Quyên hồng như hoa đào, mũi dọc dừa, rất tinh xảo, tuy không phải khuynh quốc khuynh thành nhưng chắc chắn có thể coi là mỹ nữ.
"Chị Quyên!".
Cổ Liên ngây người nhìn Thiệu Quyên, đầu óc có chút trống rỗng.
Thiệu Quyên kỳ quái nhìn mọi người xung quanh, dè dặt sờ khuôn mặt mình.
Khi ngón tay chạm vào khuôn mặt, toàn thân cô ta như bị điện giật.
Đây không phải cảm giác lồi lõm thô ráp, mà trơn nhẵn như lụa...
"Cô chủ... Mặt của tôi… Mặt của tôi...", Thiệu Quyên bật khóc.
"Tốt quá! Quyên Nhi! Mặt cháu hồi phục rồi!".
"Xinh quá! Còn xinh hơn lúc chưa bị hủy dung!".
"Không thể tin được, chắc thần tiên cũng không có bản lĩnh như vậy!".
"Sao tên này lại làm được chứ?".
Dân làng hoàn hồn lại, xúm lại quan sát, kinh ngạc cảm thán không ngừng.
Đám trai tráng trước đó ghét bỏ Thiệu Quyên đều sáng mắt lên, tỏ vẻ ái mộ.
Bây giờ Thiệu Quyên quả thực quá xinh đẹp.
Giống như một viên minh châu.
Có người cầm gương tới, đưa cho Thiệu Quyên.
Thiệu Quyên vừa soi gương liền đứng chết trân.
Một lúc lâu sau, cô ta vứt gương đi, quỳ xuống trước mặt Lâm Chính.
"Thần y Lâm! Cảm ơn anh! Cảm ơn anh!".
Nói xong liền nặng nề dập đầu một cái, nước mắt như đê vỡ.
Lâm Chính vội đỡ cô ta dậy, sau đó mỉm cười nhìn về phía ông lão: "Trưởng thôn, ván cược này là ai thắng?".
"Chuẩn bị kiệu! Lập tức chuẩn bị kiệu! Tôi sẽ đích thân khiêng cậu Lâm lên sơn trang".
Ông lão cười lớn, có vẻ rất vui.
Ông ta phất tay, người của thôn Thiệu Gia cuống cuồng đi chuẩn bị kiệu.
Cổ Liên cũng vô cùng kích động.
Lần này Lâm Chính đã thể hiện được y thuật của anh.
"Chắc lần này anh trai được cứu rồi!".
Cổ Liên thầm nghĩ.
Kiệu nhanh chóng được chuẩn bị xong.
Trưởng thôn đích thân khiêng kiệu, đi tới sơn trang Cổ Kiếm dưới sự tiền hô hậu ủng của người thôn Thiệu Gia.
Những người lên sơn trang dọc đường đi đều vô cùng kinh ngạc.
"Đây chẳng phải là trưởng thôn của thôn Thiệu Gia ở dưới núi sao? Ông ta đang làm gì vậy? Khiêng kiệu?".
"Có chuyện gì thế nhỉ? Ông ta khiêng ai vậy? Thiếu trang chủ của chúng ta sao?".
"Không thể nào, thiếu trang chủ vẫn đang ở sơn trang, bây giờ tình hình rất tệ, không thể xuống nổi giường".
"Thế chuyện này là sao nhỉ?".
Người trong sơn trang vô cùng kinh ngạc, bàn tán xôn xao.
Đã có người chạy đi báo với trang chủ.
Khi trưởng thôn đưa Lâm Chính đến sơn trang, thì đại quản sự của sơn trang đã đứng chờ ở cổng.
"Tham kiến Cổ chưởng sự!".
Trưởng thôn đặt kiệu xuống rồi chạy bước nhỏ đến ôm quyền hành lễ.
"Ông không ở dưới núi canh chừng môn hộ cho sơn trang Cổ Kiếm, sao lại chạy đi khiêng kiệu? Còn ra thể thống gì nữa?", Cổ chưởng sự rất bất mãn, lạnh lùng hừ một tiếng: "Ai ngồi trong kiệu vậy?".
"Là cô hai và thần y cô ấy mời tới", trưởng thôn vội đáp.
"Cái gì? Cô hai trở về? Còn dẫn theo một thần y?".
Cổ chưởng sự sửng sốt hỏi: "Thần y đó là nam hay nữ?".
"Nam".
"Vớ vẩn! Làm càn! Cô nam quả nữ, sao có thể cùng ngồi một kiệu chứ? Mau, mau lôi bọn họ ra!", Cổ chưởng sự tức giận nói.
Chương 2608: Tranh cãi
Kiệu được mở ra.
Cổ Liên và Lâm Chính xuống kiệu.
Cổ chưởng sự bước tới trước, mở to mắt nhìn Cổ Liên, một lúc lâu sau mới nói: “Cô hai! Cô làm vậy còn ra thể thống gì? Nếu chuyện này đồn ra ngoài, danh dự của sơn trang Cổ Kiếm chúng ta sẽ mất hết!”.
“Cổ chưởng sự, có chuyện gì vậy?”, Cổ Liên còn chưa hiểu xảy ra chuyện gì.
Cổ chưởng sự sốt ruột đến mức mặt đỏ au, chỉ vào Lâm Chính nói: “Sao cô có thể ngồi chung với đàn ông trên một chiếc kiệu?”.
“Cổ chưởng sự, thần y Lâm là bạn tôi, hơn nữa lần này anh ấy đến đây là để chữa trị cho anh trai tôi, đương nhiên tôi phải đối đãi cho phải lễ! Hơn nữa, bây giờ là thời đại nào rồi mà ông còn có suy nghĩ như vậy? Tư duy của sơn trang Cổ Kiếm cũng thật cổ hủ!”, Cổ Liên nhíu mày nói.
“Cô… Thôi được, tôi không tranh chấp với cô. Cô chủ, hãy đưa thần y Lâm gì đó vào sảnh chính đi, ông chủ đang đợi cô ở đó!”.
Cổ chưởng sự lạnh lùng nói, phất tay rời đi.
Nghe được lời này, vẻ mặt Cổ Liên hơi mất tự nhiên.
Hai người đi đến sảnh chính.
Bên trong có vài người đang đứng.
Người đứng phía trước nhất là một người đàn ông đầu tóc hoa râm nhưng vẻ mặt nghiêm túc. Người đàn ông trông có vẻ hơn năm mươi tuổi, khí thế dồi dào, chỉ một ánh nhìn đã mang lại cho người khác một luồng áp lực vô hình.
Bên cạnh người đàn ông đó còn có một người phụ nữ, cực kỳ xinh đẹp, thần thái tương tự với Cổ Liên.
“Con gái!”.
Nhìn thấy Cổ Liên đi vào, người phụ nữ lập tức xúc động hô lên.
Nhưng người đàn ông trung niên đột nhiên hừ giọng, người phụ nữ không khỏi lùi về sau.
Cổ Liên đương nhiên đã nhìn thấy động tác nhỏ đó, cô ta không dám làm loạn, chỉ tiến lên hành lễ.
“Cổ Liên… kính chào bố, chào mẹ!”, Cổ Liên quỳ xuống, dập đầu nói.
“Bố? Mẹ? Có phải cô hiểu lầm gì rồi không? Chúng tôi không có con gái! Con gái chúng tôi đã chết từ lâu rồi!”, Cổ Hạo trang chủ sơn trang Cổ Kiếm lạnh lùng nói.
Cổ Liên sửng sốt.
“Ông à, tôi biết ông rất tức giận, nhưng con gái đã về rồi, ông bớt nói vài câu đi”.
Người phụ nữ không nhịn được, vội vàng chạy tới đỡ Cổ Liên dậy, quay đầu nói: “Người nhà cả mà có gì mà không nói rõ được chứ? Ông hãy bớt giận!”.
“Bớt giận? Đứa con bất hiếu này biết rõ tôi đã hẹn thiếu tông chủ của Tịnh Thổ Thần Tông đến gặp mặt, đặc biệt đến đây để bàn chuyện hôn sự, nó lại không từ mà biệt, lặng lẽ rời khỏi sơn trang Cổ Kiếm. Đi một chuyến là tận mấy năm, hại tôi mất hết mặt mũi với người ngoài! Bây giờ nó còn có mặt mũi quay về! Bà bảo tôi làm sao bớt giận?”, Cổ Hạo đập bàn, phẫn nộ quát.
“Bố, lần này con về không phải là quay về sơn trang, cũng không phải để nhận lỗi với bố! Con chỉ về cứu anh trai mà thôi! Chuyện năm xưa con không hối hận, con cũng không có lỗi!”, Cổ Liên nóng nảy nghiến chặt răng, nghiêm túc nói.
“Con! Bất hiếu! Bất hiếu!”.
Cổ Hạo tức giận, đập bàn đứng dậy: “Người đâu, đuổi nó ra khỏi sơn trang!”.
“Vâng!”.
Người của sơn trang lập tức tiến lên.
“Dừng tay!”.
Người phụ nữ kia vội vàng đứng ra, nói: “Ông à, con gái ông có tính khí thế nào ông biết mà! Cho dù nó sai, chúng ta cũng có thể từ từ nói chuyện! Huống hồ, lần này nó về còn đưa theo thần y Lâm đến chữa bệnh cho con trai mình, cũng là xuất phát từ lòng tốt, sao ông có thể đuổi nó đi?”.
“Con trai tôi không cần nó chữa!”.
Cổ Hạo nói.
“Ông đừng giận nữa, bây giờ ông cũng biết tình trạng của Hiền rồi đấy, nó không gắng gượng được bao lâu nữa! Cứ để Liên thử xem đi, nếu không, Hiền có mệnh hệ nào, tôi không sống nổi mất!”.
Người phụ nữ che mặt khóc lóc.
Chương 2609: Đuổi đi
Nhìn tới đó, vẻ mặt Cổ Hạo phức tạp hơn nhiều.
Ông ta lạnh lùng nhìn chằm chằm Cổ Liên ở bên dưới, im lặng trong chốc lát, lạnh lùng hỏi: “Thần y con đưa tới đâu?”.
“Dạ đây!”.
Cổ Liên vội vàng kéo Lâm Chính tới.
“Cậu ta?”, Cổ Hạo sững sờ.
Người của sơn trang Cổ Kiếm cũng không hiểu ra sao.
Chốc lát sau, tất cả mọi người đều bật cười, vẻ mặt quái gở.
“Nói bậy! Nói bậy!”.
Cổ Hạo cảm thấy bị sỉ nhục, cơn giận vừa lắng xuống lại tăng vọt, chỉ vào mũi Cổ Liên mắng chửi: “Cổ Liên, con xem sơn trang Cổ Kiếm chúng ta là cái gì? Trong mắt con có còn người bố này không? Con lại dám sỉ nhục bố như vậy? Con cút ngay cho bố! Cút!”.
“Bố, bố đừng hiểu lầm. Mặc dù thần y Lâm trẻ tuổi, nhưng y thuật của anh ấy rất đáng kinh ngạc, cực kỳ nổi danh. Ngay lúc nãy ở dưới chân núi, anh ấy đã chữa khỏi mặt cho chị Thiệu Quyên, chỉ mất nửa tiếng! Người của thôn Thiệu Gia đều có thể làm chứng!”, Cổ Liên vội vàng giải thích.
Nhưng Cổ Hạo đang trong cơn giận dữ hoàn toàn không nghe lọt nửa câu của Cổ Liên, chỉ lạnh lùng quát: “Mau đưa kẻ lang trung giang hồ không biết con tìm ở đâu ra đó đi đi! Từ nay về sau, bố không cho phép con về sơn trang nữa! Lần sau còn dám đưa người tới, bố sẽ giết người mà con đưa tới! Cút!”.
Cổ Liên tái mặt, mở to mắt, không tin nổi nhìn Cổ Hạo.
Người phụ nữ kia cũng thở dài, đi tới trước nói: “Con gái, hay là con quay về thôn dưới núi nghỉ ngơi trước đi. Bố con rất cố chấp, bây giờ ông ấy đang tức giận không nghe ai nói đâu. Mẹ thấy con đừng ở đây chọc giận ông ấy nữa”.
“Nhưng… Mẹ à, thần y Lâm thật sự có thể cứu anh trai! Bây giờ tình hình của anh rất tệ, nếu làm lỡ thời gian chữa, ngộ nhỡ có mệnh hệ nào… vậy… vậy thì phải làm sao?”, Cổ Liên lau nước mắt, nói.
“Con không cần lo, bố con đã mời Quỷ Thủ Thần Y đại sư Huyền Sâm đến đây chữa bệnh, mẹ nghĩ tối ông ấy sẽ tới! Nghe nói đại sư Huyền Sâm có Quỷ Môn Bát Châm độc môn, có thể cứu sống người sắp chết. Nếu ông ấy đến, anh trai con có thể sẽ được cứu”, người phụ nữ cười nói.
“Thật sao?”.
Cổ Liên hơi ngạc nhiên.
Nhưng Lâm Chính lắc đầu: “Trên đường đi, tôi nghe cô Cổ Liên nhắc tới bệnh tình của thiếu trang chủ. Phán đoán ban đầu của tôi, có lẽ thiếu trang chủ mắc bệnh héo rũ cực kỳ hiếm gặp ở người. Loại bệnh này dùng Quỷ Môn Bát Châm thì không thể chữa khỏi, cần phải dùng Nhật Nguyệt Thập Thất Châm chữa mới có hiệu quả”.
Nghe vậy, người phụ nữ nổi nóng.
“Cậu trai trẻ, tôi và con gái tôi đang nói chuyện, chưa đến lượt cậu xen mồm vào! Huống hồ, cậu là cái thá gì? Sao lại dám bôi nhọ đại sư Huyền Sâm ở đây? Chẳng lẽ ý cậu là y thuật của đại sư Huyền Sâm không bằng cậu?”.
“Tôi chưa từng nghe nói tới đại sư Huyền Sâm, không biết y thuật của ông ta thế nào, nhưng Quỷ Môn Bát Châm thật sự không thể trị tận gốc”, Lâm Chính lắc đầu.
“Đủ rồi!”.
Người phụ nữ nổi giận, quay đầu nói với Cổ Hạo: “Ông à, ông còn ngây ra đó làm gì? Mau đuổi kẻ lang băm này đi”.
Vẻ mặt Cổ Hạo lạnh băng, ra hiệu cho người bên dưới.
Bọn họ lập tức tiến lên, bắt Lâm Chính rời đi.
“Bố! Mẹ! Hai người tin con một lần được không?”.
Cổ Liên nói một cách bất lực.
Nhưng hai người họ hoàn toàn không quan tâm.
Cổ Liên tuyệt vọng, gian nan quay đầu lại.
“Thần y Lâm… Hay anh xuống núi đợi một lúc, đợi tôi nói chuyện với bố mẹ tôi xong sẽ mời anh lên đây”.
Lâm Chính im lặng một lúc, vẻ mặt bình tĩnh, sau đó thản nhiên nói: “Tôi không có nhiều thời gian, không thể ở lại đây quá lâu, tôi sẽ cho cô hai tiếng”.
“Được, được!”.
Cổ Liên vội vàng gật đầu.
Lâm Chính lập tức quay người đi.
Chương 2610: Quỷ Thủ Thần Y
Lâm Chính xuống núi, đợi ở trong thôn.
Anh chỉ cho bọn họ hai tiếng.
Hai tiếng sau, nếu Cổ Liên không giải quyết được, anh chỉ đành dùng vũ lực cướp Chấn Kim.
Suy cho cùng đây cũng là nguyên liệu duy nhất để sửa chữa Tịnh Thế Bạch Liên.
Có Tịnh Thế Bạch Liên rồi anh mới có vốn liếng để đối kháng với Thiên Ma Đạo, mới có thể giữ được Giang Thành!
Do đó, anh sẽ không tiếc bất cứ thủ đoạn nào để lấy nó về.
Cổ Liên cũng biết thái độ của Lâm Chính.
Cô ta không hi vọng Lâm Chính sẽ giao tranh với sơn trang Cổ Kiếm, trong lúc bất đắc dĩ cô ta đành ở lại sảnh chính khuyên nhủ một phen.
Nhưng Cổ Hạo hoàn toàn không cho cô ta chút cơ hội nào.
“Nghe đây, nếu con còn thử thuyết phục bố thì con cũng cút xuống núi luôn đi! Bố không thể dùng tính mạng của con trai mình để cho một kẻ lừa đảo giang hồ chưa từng nghe tới tên thử tay nghề! Hoặc là con im miệng ở lại sơn trang, không thì cút ngay đi cho bố! Mãi mãi cũng đừng quay về đây nữa!”, dường như Cổ Hạo biết được suy nghĩ của Cổ Liên, lập tức quát lên, ngắt lời cô ta.
Cổ Liên há hốc miệng, muốn nói lại thôi, lời nói đầy bụng mà nghẹn trước họng.
Đúng lúc này, một tiếng hô kích động vang lên.
Là đệ tử của sơn trang!
“Ông chủ, ông chủ, thần y tới rồi, thần y tới rồi!”.
Cổ Hạo nhíu mày, nhìn người đó: “Ai tới rồi?”.
“Quỷ Thủ Thần Y! Đại sư Huyền Sâm!”, đệ tử đó hô to.
Nghe vậy, Cổ Hạo và vợ ông ta đều kinh ngạc.
Vợ ông ta kích động cả người run rẩy, vội nói: “Mau mau, mau đi nghênh đón, mau!”.
“Đi đi đi!”.
Cổ Hạo lập tức chạy ra khỏi đại sảnh, tiến thẳng về phía cửa chính.
Một chiếc xe Bentley dừng trước cửa, vài người nam nữ xuống khỏi xe.
Trừ người đi đầu đã có tuổi ra, những người khác đều vô cùng trẻ tuổi.
Cổ Hạo chú ý ngay tới ông lão tiên phong đạo cốt, râu trắng tóc trắng, mặc áo choàng đen, lập tức tiến tới chắp tay chào.
“Ông là đại sư Huyền Sâm sao? Đúng là danh bất hư truyền! Đại sư tiên phong đạo cốt, khí chất phi phàm, vừa nhìn đã biết là thế ngoại cao nhân! Tôi là trang chủ sơn trang Cổ Kiếm, Cổ Hạo, bái kiến đại sư!”.
“Cổ trang chủ khách sáo rồi! Thời gian cấp bách, xin hãy đưa tôi đi xem thiếu trang chủ!”, đại sư Huyền Sâm nói.
“Phải phải, đại sư, mời đi bên này!”.
Cổ Hạo vội vàng mời đại sư Huyền Sâm vào bên trong sơn trang.
Cổ Liên lặng lẽ nhìn cảnh này, mấp máy môi nhưng không lên tiếng, chỉ đi sát theo sau.
Thiếu trang chủ đang nằm trong phòng mình.
Mấy nhân viên y tế túc trực ở bên.
Trong phòng có nhiều dụng cụ y tế, ngoài cửa có vài lò thuốc đang nấu thuốc không ngơi nghỉ phút giây nào.
Còn chưa đến gần đã nghe thấy mùi thuốc từ xa.
Đại sư Huyền Sâm tiến đến gần hơn, nhìn số thuốc đó, sau đó bước nhanh vào trong phòng.
Lúc này sắc mặt của thiếu trang chủ tái xanh, nằm trên giường hôn mê bất tỉnh, trên người cắm đầy ống kim, nhờ vào truyền dịch để duy trì mạng sống.
Đại sư Huyền Sâm lập tức tiến tới bắt mạch.
Giây lát sau, ông ta đột nhiên ý thức được điều gì, lập tức vén hai ống tay áo của thiếu trang chủ lên.
Lúc này mới thấy hai cánh tay anh ta đầy vết lở loét.
Không những hai cánh tay mà hai chân và trên lưng cũng dày đặc vết lở loét.
Những vết lở loét máu thịt bầy nhầy khiến người ta nhìn vào không rét mà run, hơn nữa còn tỏa ra mùi hôi thối nồng nặc.
“Bệnh của cậu ta đã vô cùng nghiêm trọng, vi khuẩn đã lan đến lục phủ ngũ tạng. Tôi cần sử dụng Quỷ Môn Bát Châm ngay lập tức! Nếu không, cậu ta sẽ hết đường cứu chữa!”, đại sư Huyền Sâm nói.
“Chuẩn bị châm bạc! Mau!”.
Cổ Hạo hét lên.
Người trong sơn trang lập tức đi lấy châm bạc đã chuẩn bị sẵn đến, đặt cạnh đại sư Huyền Sâm.
Bình luận facebook