-
Chương 2581-2585
Chương 2581: Chân tướng rõ ràng
Nghe thấy vậy sắc mặt Tôn Giả tối sầm. Lửa giận trong đôi mắt ông ta bốc lên ngùn ngụt như muốn thiêu cháy tất cả. Người của đảo Thần Hỏa sợ hãi, đồng loạt quỳ phụp xuống.
“Xin Tôn Giả bớt giận”.
“Xin Tôn Giả bớt giận”, đám đông kêu lên, không dám ngẩng đầu
“Tôn Giả, xem ra đồ của ông không có ở chỗ tôi rồi”.
Lâm Chính bước tới, nói bằng vẻ vô cảm: “Tôi có ý tốt tới đây trị thương cho ông, vậy mà ông hết lần này tới lần khác nghi ngờ tôi, sỉ nhục tôi. Tôn Giả, ông coi tôi là gì thế? Tôi là kẻ thù của các người đúng không?”
“Thần y Lâm, bản tôn không có ý đó”, Thần Hỏa Tôn Giả hít một hơi thật sâu, cố gắng nén cơn giận.
“Đủ rồi, Tôn Giả, tôi chịu đủ rồi”.
Thần y Lâm lạnh lùng nói: “Nếu các hạ đã không chào mừng tôi thì được giờ tôi đưa người đi”.
“Thần y Lâm đợi đã, có gì từ từ nói chuyện”.
Thần Hỏa Tôn Giả lập tức ngăn lại: “Lần này là do tôi không đúng, đảo Thần Hỏa có kẻ trộm, bảo vật bị mất, bản tôn tức quá nên suy nghĩ không thấu đáo. Thần y Lâm, đừng nghĩ nhiều”.
Thần Hỏa Tôn Giả chưa từng hạ mình như vậy bao giờ. Lâm Chính rất muốn cứ thể bỏ đi. Thế nhưng lúc này mà nhất quyết bỏ đi thì có khi lại khiến ông ta sinh nghi.
Một lúc sau anh khẽ hừ giọng: “Thần Hỏa Tôn Giả, đối với chuyện vừa xảy ra tôi cũng rất thông cảm. Nhưng tôi hi vọng ông có thể kiểm soát tính tình của mình, tôi không hi vọng có lần sau nữa”.
Đám đông nghe thấy vậy thì giật mình. Tên này điên rồi sao, dám lên mặt dạy đời như vậy?
Thần Hỏa Tôn Giả cũng tức lắm nhưng vẫn cố gắng kìm chế. Dù sao thì thần y Lâm cũng là người duy nhất có thể chữa được bệnh cho ông ta. Thế nhưng dù anh nói vậy thì ông ta vẫn không loại trừ anh ra khỏi danh sách những kẻ tình nghi.
Thần Hỏa Tôn Giả hừ giọng, không hề đáp lại. Lúc này, Thần Hỏa Thánh Nữ dẫn theo một đám người bước vào.
“Bắt được tên trộm chưa?”, Thần Hỏa Tôn Giả vội hỏi.
“Điều này...”
Thần Hỏa Thánh Nữ do dự, lập tức quỳ phụp xuống: “Sư Tôn tha tội, đám ma nhân rất giảo hoạt, chúng tôi đã tìm xung quanh khu vực phát nổ nhưng không thấy gì. Sau đó chúng tôi nhận được tin đám ăn trộm đã phá vỡ hàng phòng ngự trên biển, rời khỏi đảo rồi”
“Cái gì? Một lũ vô dụng, phế vật”, Thần Hỏa Tôn Giả tức giận, đạp vào bụng Thần Hỏa Thánh Nữ.
Bụp...Cô ta lập tức bay bật ra ngoài, đập mạnh xuống bức tường khiến bứt tường nát vụn. Cô ta lăn vài vòng, nôn ra máu, vùng bụng bấy nhầy.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, tất cả đều tái mặt. Những cao thủ khác tỏ ra sợ hãi vô cùng, vội vàng dập đầu.
“Tôn Giả bớt giận"
“Tôn Giả tha mạng”, đám đông run rẩy.
“Đuổi theo cho tôi, không cần biết là phải tìm tới chân trời góc bể nào cũng phải đuổi bằng được cho tôi! Nhanh”.
Thần Hỏa Tôn Giả gầm lên.
“Vâng, tôn giả”, đám đông lập tức quay người lao đi, trông vô cùng chật vật
“Tôn Giả, xem ra bảo vật đã bị đám ma nhân lấy đi rồi”.
Lâm Chính thản nhiên nói: “Chân tướng chắc là rõ rồi nhỉ?”
Chương 2582: Là tôi làm
Nghe Lâm Chính nói, vẻ mặt Thần Hỏa Tôn Giả vô cùng khó coi.
Ông ta lộ ra vẻ dữ tợn, nói: “Không ngờ tôi anh minh cả đời lại trúng kế điệu hổ ly sơn của người khác! Những tiếng nổ đó nhất định là cố ý tạo ra để thu hút sự chú ý của tôi, khốn nạn! Khốn nạn!”.
“Yên tâm, Tôn Giả, bọn họ không chạy được”, Lâm Chính nói.
“Không vội! Đám Thiên Ma Đạo lớn gan đến thế nào! Dám đến đây trộm chí bảo của tôi! Khốn nạn! Chết tiệt! Nhưng tôi nghĩ nhất định còn có người của Thiên Ma Đạo ở trên đảo, vì chí bảo của tôi vừa mới bị mất, tôi nhận được tin ngay lập tức đồng thời hạ lệnh phong tỏa đảo. Kẻ đó không thể nào rời khỏi đảo trong thời gian ngắn, chắc chắn hắn vẫn còn ở đây!”, Thần Hỏa Tôn Giả bình tĩnh lại, hạ giọng nói.
“Vậy thì tốt”.
Lâm Chính cười đáp.
Đúng lúc này, một đệ tử đảo Thần Hỏa vội vàng chạy vào.
“Tôn Giả, không hay rồi, vừa rồi lại có ma nhân phá vỡ phòng tuyến vùng biển phía Bắc của chúng ta, chạy trốn về phía đất liền!”, đệ tử đó run rẩy nói.
“A!”.
Thần Hỏa Tôn Giả nổi giận, vung tay đánh vào đầu đệ tử đó.
Ầm!
Đệ tử đó thậm chí còn chưa kịp phản ứng đã bị đánh nát đầu, chết thảm tại chỗ.
Người của đảo Thần Hỏa sợ đến mức mặt trắng bệch, ai nấy điên cuồng run rẩy, đứng không vững, có người ướt cả đũng quần.
“Đuổi theo! Đuổi theo cho tôi! Chân trời góc biển cũng phải tìm về được cho tôi, tôi phải giết sạch bọn họ!”.
Thần Hỏa Tôn Giả hoàn toàn mất khống chế, lao ra khỏi phòng như phát điên, kích phát toàn bộ khí kình, bay về phía chân trời, lao vọt tới vùng biển vô tận.
Tất cả người của đảo Thần Hỏa cũng chạy theo qua đó.
Chẳng mấy chốc, trong phòng vô cùng yên tĩnh.
Lâm Chính đứng trước cửa nhà nhìn đám người đảo Thần Hỏa ở phía xa, khóe miệng nhếch lên. Anh chậm rãi đi tới trước mặt Thần Hỏa Thánh Nữ nằm ở dưới đất, sau đó lấy một lọ sứ nhỏ trên người, đổ ra vài viên đan dược, ngồi xổm xuống nhét vào miệng cô ta.
Thần Hỏa Thánh Nữ không do dự, lập tức nuốt viên đan dược đó vào.
Một lúc sau, cô ta thở ra thật mạnh, sắc mặt tự nhiên hơn nhiều.
“Cảm ơn”, Thần Hỏa Thánh Nữ yếu ớt nói.
“Không cần cảm ơn, suy cho cùng nếu không phải vì tôi, cô cũng sẽ không bị thương”, Lâm Chính cười nói.
Thần Hỏa Thánh Nữ sững sờ, đột nhiên trở nên nghiêm túc nhìn Lâm Chính: “Anh… có ý gì? Chẳng lẽ… chí bảo là do anh trộm?”.
“Phải!”.
Lâm Chính đè thấp giọng.
“Nhưng… trong phòng này không có chí bảo! Trong thời gian ngắn như vậy, anh… anh giấu nó ở đâu?”.
Lâm Chính lắc đầu, cười mà không nói.
Thần Hỏa Thánh Nữ không để mặc anh, chuẩn bị hét lớn.
Đúng lúc đó, Lâm Chính lại lên tiếng: “Thánh Nữ đại nhân, nếu cô hét lên mà không tìm được chí bảo, tôi không những không sao, còn cô e là phải mất mạng đấy! Cô suy nghĩ kỹ chưa?”.
“Khốn kiếp! Rốt cuộc anh muốn làm gì?”, Thần Hỏa Thánh Nữ tức giận quát.
“Tôi chỉ muốn hợp tác với cô mà thôi”.
“Hợp tác? Anh muốn tôi bán đứng đảo Thần Hỏa? Đừng hòng! Nằm mơ!”, Thần Hỏa Thánh Nữ kích động, lập tức hét lớn.
“Thánh Nữ đại nhân! Thần Hỏa Tôn Giả có thái độ gì với cô, cô cũng thấy rồi đấy! Trong mắt ông ta, cô chỉ là một công cụ. Lúc cần thì dùng, lúc không cần ông ta thậm chí còn không xem cô như con người! Muốn giết thì giết! Thần Hỏa Tôn Giả vui buồn thất thường, ở bên cạnh người như vậy, sớm muộn cô cũng sẽ bị ông ta giết. Cô xem thi thể ở bên kia đi, nói không chừng ngày nào đó cô sẽ biến thành giống như hắn!”, Lâm Chính bình thản nói.
Thần Hỏa Thánh Nữ biến sắc, rơi vào trầm mặc.
Chương 2583: Ai cũng không giải quyết được
Một lúc lâu Thần Hỏa Thánh Nữ không lên tiếng.
Lời Lâm Chính nói có thể gọi là con dao sắc bén đâm vào nơi yếu ớt nhất của cô ta.
Thật ra Thần Hỏa Thánh Nữ sao có thể không hiểu sư tôn của mình?
Thần Hỏa Tôn Giả là người như thế nào, không ai có thể hiểu rõ hơn cô ta!
Ông ta nhìn có vẻ trọng tình trọng nghĩa, nhưng thực tế tính đa nghi quá nặng, nhìn có vẻ tiêu sái không câu thúc, nhưng thực tế ông ta chỉ biết nghĩ đến bản thân.
Đó là một kẻ ích kỷ cùng cực.
Vì trong mắt ông ta, chúng sinh đều như cỏ rác!
Ông ta luôn tôn mình làm thần linh!
Mà thần linh sẽ không quan tâm sự sống chết của cỏ rác.
Thật ra tình huống giống hôm nay không phải lần đầu tiên Thần Hỏa Thánh Nữ nhìn thấy, chỉ là hôm nay điều này rõ ràng trở nên nghiêm trọng hơn nhiều.
Bây giờ đồ vật đã nằm trong tay Lâm Chính, không thể lấy lại.
Thần Hỏa Thánh Nữ và tất cả người trên đảo Thần Hỏa chắc chắn sẽ phải chịu lửa giận của Tôn Giả.
“Rốt cuộc anh muốn làm gì?”.
Thần Hỏa Thánh Nữ hít sâu một hơi, hỏi.
“Không làm gì cả, tôi chỉ muốn được sống, sống thật tốt!”.
Lâm Chính bình tĩnh nói: “Sống mà không bị bất cứ ai uy hiếp, hiểu không?”.
Thần Hỏa Thánh Nữ dường như đã hiểu lại dường như không hiểu cho lắm, lại hỏi: “Anh muốn tôi làm gì?”.
“Tôi muốn cô giúp tôi giám sát nhất cử nhất động của Thần Hỏa Tôn Giả”.
“Nhưng Thần Hỏa Tôn Giả đã bắt đầu không còn tín nhiệm tôi nữa”, Thần Hỏa Thánh Nữ khẽ đáp.
“Yên tâm, tôi sẽ giúp cô lấy lại sự tín nhiệm của Thần Hỏa Tôn Giả, những gì cô cần làm là phối hợp với tôi, nghe theo mệnh lệnh của tôi, tôi bảo đảm cô có thể nhanh chóng thoát khỏi sự kiểm soát của Thần Hỏa Tôn Giả, lấy lại tự do. Sau này không còn ai có thể trói buộc cô, cô có thể tu luyện thuật Hỏa Viêm mà không cần lo nghĩ nữa! Tôi thậm chí còn có thể giúp cô vượt qua Thần Hỏa Tôn Giả!”.
Lâm Chính đến gần Thần Hỏa Thánh Nữ, cười nói.
Dứt lời, Thần Hỏa Thánh Nữ kinh ngạc, đôi mắt long lanh mở lớn.
Cô ta hoàn toàn bỏ qua những câu phía trước, chỉ có câu cuối cùng khiến cô ta động tâm nhất.
“Sao có thể? Sao… Sao có thể? Không ai có thể vượt qua sư tôn, không có ai! Thuật Hỏa Viêm của ông ấy mạnh nhất trên thế giới, ông ấy chính là lửa, ông ấy chính là thần lửa!”, Thần Hỏa Thánh Nữ hơi mất kiểm soát cảm xúc.
Nhưng giây sau, Lâm Chính bình tĩnh nói một câu.
“Nhưng về mặt thiên phú, ông ta cũng đã thừa nhận không bằng cô! Nếu có thời gian, sao cô không vượt qua được ông ta?”.
Thần Hỏa Thánh Nữ lập tức á khẩu.
Một hồi lâu sau, cô ta hít sâu một hơi, khẽ đáp: “Vậy… cứ làm theo lời anh nói đi…”.
Lâm Chính không nói gì, chậm rãi đứng dậy quay vào phòng.
Một tiếng sau, Thần Hỏa Tôn Giả quay về, đi đến đại sảnh, đồng thời mời Lâm Chính cùng qua đó nghị sự.
Thần Hỏa Thánh Nữ cũng đi cùng.
“Tôn Giả, có thu hoạch gì không?”.
Lâm Chính vào đại điện, thản nhiên hỏi.
“Đã phái người đi điều tra, nhưng đám ma nhân kia rất giảo hoạt, tốc độ rất nhanh, vừa vào đến đất liền thì ẩn nấp trong thị trấn trên đất liền, không thấy bóng dáng. Nhưng không sao, tôi đã phái người phong tỏa thị trấn, dự định lần lượt tra xét”, Thần Hỏa Tôn Giả âm trầm nói.
“Có lẽ đừng làm lớn chuyện này thì tốt hơn, nếu kinh động đến Chính phủ Long Quốc, e rằng sẽ rất phiền phức”.
Lâm Chính nói.
“Chuyện đã lớn lắm rồi, còn quan tâm những điều đó làm gì? Ai cũng không giải quyết được!”, Thần Hỏa Tôn Giả lạnh lùng quát.
“Thế sao? Tôn Giả, thứ ông đánh mất quan trọng vậy sao?”, Lâm Chính biết rõ còn hỏi.
Thần Hoả Tôn Giả biến sắc, ngay sau đó nói: “Thần y Lâm, chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi, nếu không, biết quá nhiều không phải chuyện tốt đối với cậu”.
Chương 2584: Hỏng rồi
Lâm Chính nghe vậy, mỉm cười lắc đầu: “Nếu không tiện trả lời thì coi như tôi chưa nói gì. Nhưng mà Tôn Giả, lần này người của Thiên Ma Đạo đã duỗi tay đến tận đảo Thần Hỏa, tôi nghĩ ông nhất định sẽ không thờ ơ, vừa hay tôi cũng có xích mích với Thiên Ma Đạo, có lẽ chúng ta có thể hợp tác cùng đối phó Thiên Ma Đạo!”.
“Hợp tác? Không cần! Chỉ một Thiên Ma Đạo nho nhỏ, tự tôi là có thể giải quyết. Nếu lần này không thể lấy lại chí bảo của tôi, tôi sẽ đích thân đến Thiên Ma Đạo tìm bọn họ đòi! Bọn họ không đưa, tôi sẽ giết đến khi Thiên Ma Đạo máu chảy thành sông!”, Thần Hỏa Tôn Giả đập tay vịn, phẫn nộ quát.
Lâm Chính không đáp.
Trò chuyện một hồi, Lâm Chính đưa ra yêu cầu muốn chữa di chứng cho Thần Hỏa Tôn Giả.
Thần Hỏa Tôn Giả không từ chối.
Sau một ngày điều trị, cuối cùng Lâm Chính cũng có thể danh chính ngôn thuận rời khỏi đảo Thần Hỏa.
Thần Hỏa Tôn Giả được chữa trị xong lập tức đi bế quan, đồng thời dặn dò Thần Hỏa Thánh Nữ tiễn Lâm Chính.
Lâm Chính đưa Dịch Quế Lâm đến trước bến cảng của đảo.
“Thần y Lâm, tôi không tiễn xa hơn nữa. Nếu trên đảo có tình huống gì, tôi sẽ thông báo cho anh ngay!”, Thần Hỏa Thánh Nữ nhỏ giọng nói.
“Được, mọi chuyện cô hãy cẩn thận”.
Lâm Chính gật đầu, đột nhiên như nghĩ tới gì đó, lên tiếng hỏi: “Thánh Nữ đại nhân, cô có hiểu biết gì về Tịnh Thế Bạch Liên này?”.
Vẻ mặt Thần Hỏa Thánh Nữ hơi kỳ quái, do dự một lúc rồi nói: “Tôi không biết nhiều lắm, nếu nó đã nằm trong tay anh, anh tự mày mò xem”.
“Nếu không biết nhiều thì cô cũng phải biết một ít chứ! Thánh Nữ đại nhân, hôm qua ở đại điện nghị sự, tôi nghe Thần Hỏa Tôn Giả nói cô muốn đích thân đến Thiên Ma Đạo lấy lại Tịnh Thế Bạch Liên! Theo tôi nghĩ, Tịnh Thế Bạch Liên có lẽ là một dụng cụ giết người vô cùng đáng sợ. Năm xưa Thiên Ma Đạo dẫn dắt mười vạn ma chúng bao vây đảo Thần Hỏa, nhưng lại kiêng dè uy lực của Tịnh Thế Bạch Liên mới buộc phải rời khỏi, đúng không?”, Lâm Chính hỏi.
Thần Hỏa Thánh Nữ im lặng trong chốc lát, khẽ gật đầu: “Phải”.
“Nếu Tịnh Thế Bạch Liên đã đáng sợ như vậy, Thần Hỏa Tôn Giả lại nghĩ là người Thiên Ma Đạo trộm mất Tịnh Thế Bạch Liên, vì sao ông ta còn có dũng khí đi đòi? Chẳng lẽ ông ta không sợ Tịnh Thế Bạch Liên?”, Lâm Chính lại hỏi.
“Lý do rất đơn giản!”, Thần Hỏa Thánh Nữ khẽ thờ dài, nhỏ giọng đáp: “Bởi vì xưa giờ Tịnh Thế Bạch Liên này đã bị hỏng, hoàn toàn không thể dùng được! Người nghe danh nó tưởng rằng nó có công hiệu hủy diệt đất trời, nhưng thực tế giờ đây Tịnh Thế Bạch Liên hoàn toàn chỉ là một vật vô dụng! Bây giờ nó chẳng khác nào một vật trang sức!”.
“Hỏng rồi sao?”, Lâm Chính ngạc nhiên.
“Phải, cái gọi là Tịnh Thế Bạch Liên thật ra là một món cơ quan vô cùng đáng sợ. Nó là do người có trí tuệ tuyệt đỉnh thời viễn cổ chế tạo ra, nhưng thời gian quá lâu, nhiều linh kiện của nó đã bị hỏng hóc. Mấy năm nay sư tôn trừ chuyện tu luyện thì vẫn không ngừng vào Nam ra Bắc, trên danh nghĩa là để tìm ý nghĩa sâu xa của thuật Hỏa Viêm, nhưng thực tế là để tìm kiếm dụng cụ tu sửa Tịnh Thế Bạch Liên! Thần y Lâm, tôi chỉ biết có thế, còn lại anh hãy tự mình tìm tòi. Ở đây là đảo Thần Hỏa, đừng có đề cập đến Tịnh Thế Bạch Liên nữa!”, Thần Hỏa Thánh Nữ vừa nói vừa nhìn quanh, vẻ mặt vô cùng căng thẳng.
Lâm Chính khẽ gật đầu, không nói thêm nữa, dìu Dịch Quế Lâm quay người lên thuyền.
Chiếc thuyền khởi động, hai người nhanh chóng rời khỏi đảo Thần Hỏa.
Đợi quay về đất liền, Mã Hải phái người đi đón hai người.
Lâm Chính cũng gặp được nhóm người Vệ Hỏa vừa thoát khỏi cái chết.
Chương 2585: Có biết thứ này không?
Thật ra đám người Vệ Hỏa không hề lên đảo.
Lâm Chính biết đảo Thần Hỏa phòng vệ rất nghiêm ngặt, một khi xảy ra chuyện, hòn đảo chắc chắn sẽ bị phong tỏa ngay.
Do đó, anh chỉ để đám người Vệ Hỏa đặt bom xong thì nhanh chóng rời đi.
Đây không phải lần đầu anh đến đảo Thần Hỏa, hơn nữa, trước kia anh cũng đã phái tai mắt đi điều tra đảo Thần Hỏa.
Do đó, anh đã tính toán những khu vực khá nhạy cảm đối với Thần Hỏa Tôn Giả.
Đặt bom ở đó dễ khiến Thần Hỏa Tôn Giả lo lắng nhất.
Đám người Vệ Hỏa dùng bom điều khiển từ xa, không cần lên đảo.
Bọn họ chỉ cần lướt qua lướt lại trước mặt người của đảo Thần Hỏa sau khi cho nổ, khiến người của đảo Thần Hỏa biết sự tồn tại của bọn họ là được.
Bọn họ đều là người của Thiên Ma Đạo, trên người có ma khí của người Thiên Ma Đạo, cái này không thể ngụy trang.
Như vậy là có thể giá họa lên đầu người của Thiên Ma Đạo.
Lâm Chính cũng tin rằng với tâm tư của Thần Hỏa Tôn Giả, chắc chắn ông ta sẽ nghi ngờ mình, cho nên anh cố tình để Vệ Hỏa là người cuối cùng rời đảo Thần Hỏa từ một hướng khác.
Vậy thì có thể tạo thành hiện tượng người của Thiên Ma Đạo là Vệ Hỏa trộm mất chí bảo, Lâm Chính cũng có thể rửa sạch hiềm nghi.
Tất cả kế hoạch đều không có kẽ hở!
Nhưng thực tế, lần này Lâm Chính đến đảo Thần Hỏa không phải vì Tịnh Thế Bạch Liên.
Mục đích thật sự của anh là muốn khơi lên chiến tranh giữa đảo Thần Hỏa và Thiên Ma Đạo.
Chỉ cần Thần Hỏa Tôn Giả dám ra tay, áp lực bên phía Giang Thành sẽ có thể vơi bớt đi nhiều.
Đây là vây Ngụy cứu Triệu điển hình.
Nhưng không ngờ vẫn có thu hoạch ngoài dự liệu là Tịnh Thế Bạch Liên.
Chuyến này không lỗ!
Trên máy bay, Lâm Chính bận bịu làm tiểu phẫu cho Dịch Quế Lâm, lấy Tịnh Thế Bạch Liên từ trong bụng ông ta ra, sau đó xử lý vết thương, bảo người của Mã Hải chăm sóc.
Còn anh bắt đầu nghiên cứu về thứ này.
Tịnh Thế Bạch Liên có hình hoa sen trắng.
Nhưng khác với hoa sen trắng bình thường, đóa sen trắng này cực kỳ tinh xảo, cũng cực kỳ bắt mắt!
Chất liệu chế tạo nó rất đặc biệt, được dùng Vô Hà Thần Quang Ngọc, cực phẩm trong bạch ngọc để chế tạo!
Vô Hà Thần Quang Ngọc hiếm có đến thế nào. Bây giờ trên thị trường, một lượng bé như móng tay cũng được đấu giá đến một tỷ, một khối lớn như vậy không thể dùng tiền bạc để đong đếm.
Đây cũng là lý do vì sao lúc Tịnh Thế Bạch Liên xuất hiện lại tỏa ra ánh sáng thần.
Nhưng giá trị quan trọng nhất của nó không nằm ở chất liệu, mà là kết cấu cơ quan bên trong nó!
Lâm Chính sai người lấy một chiếc kính lúp đến, quan sát kết cấu trong hoa sen trắng từng chút một. Chỉ một cái nhìn, anh đã kinh ngạc đến ngây người.
Hóa ra hoa sen trắng nhìn sơ qua trông có vẻ hoàn chỉnh lại do hàng trăm đến triệu sợi tơ ngọc tạo thành.
Người chế tạo đã cắt Vô Hà Thần Quang Ngọc thành những sợi tơ mỏng hơn sợi tóc gấp trăm lần, sau đó xếp chúng chồng lên nhau từng lớp, nhưng lại không xếp chồng trực tiếp, mà là xếp theo một độ cong, dẫn đến giữa các sợi tơ ngọc có lỗ hổng.
Trên thực tế, những lỗ nhỏ xíu này phải dùng kính lúp chuyên nghiệp thậm chí là kính hiển vi mới có thể nhìn thấy, nếu không phải nhãn lực của Lâm Chính đáng kinh ngạc thì hoàn toàn không phát hiện ra sự khác biệt đó.
“Đáng sợ! Đấy rốt cuộc là bảo bối của thiên tài nào chế tạo ra?”.
Lâm Chính kinh hãi, vô cùng cảm khái.
“Vệ Hỏa!”.
Lúc này, Lâm Chính nghĩ tới gì đó, đột nhiên gọi to.
Đội trưởng ma nhân Vệ Hỏa lập tức chạy tới.
“Chủ tịch Lâm, anh có việc gì dặn dò sao?”, Vệ Hỏa cung kính hỏi.
“Có biết thứ này không?”, Lâm Chính chỉ vào hoa sen trắng, hỏi.
Vệ Hỏa lập tức lắc đầu.
“Anh không biết? Ma nhân các người kiêng dè vật này mà lại không biết về nó?”, Lâm Chính nhíu mày.
Nghe thấy vậy sắc mặt Tôn Giả tối sầm. Lửa giận trong đôi mắt ông ta bốc lên ngùn ngụt như muốn thiêu cháy tất cả. Người của đảo Thần Hỏa sợ hãi, đồng loạt quỳ phụp xuống.
“Xin Tôn Giả bớt giận”.
“Xin Tôn Giả bớt giận”, đám đông kêu lên, không dám ngẩng đầu
“Tôn Giả, xem ra đồ của ông không có ở chỗ tôi rồi”.
Lâm Chính bước tới, nói bằng vẻ vô cảm: “Tôi có ý tốt tới đây trị thương cho ông, vậy mà ông hết lần này tới lần khác nghi ngờ tôi, sỉ nhục tôi. Tôn Giả, ông coi tôi là gì thế? Tôi là kẻ thù của các người đúng không?”
“Thần y Lâm, bản tôn không có ý đó”, Thần Hỏa Tôn Giả hít một hơi thật sâu, cố gắng nén cơn giận.
“Đủ rồi, Tôn Giả, tôi chịu đủ rồi”.
Thần y Lâm lạnh lùng nói: “Nếu các hạ đã không chào mừng tôi thì được giờ tôi đưa người đi”.
“Thần y Lâm đợi đã, có gì từ từ nói chuyện”.
Thần Hỏa Tôn Giả lập tức ngăn lại: “Lần này là do tôi không đúng, đảo Thần Hỏa có kẻ trộm, bảo vật bị mất, bản tôn tức quá nên suy nghĩ không thấu đáo. Thần y Lâm, đừng nghĩ nhiều”.
Thần Hỏa Tôn Giả chưa từng hạ mình như vậy bao giờ. Lâm Chính rất muốn cứ thể bỏ đi. Thế nhưng lúc này mà nhất quyết bỏ đi thì có khi lại khiến ông ta sinh nghi.
Một lúc sau anh khẽ hừ giọng: “Thần Hỏa Tôn Giả, đối với chuyện vừa xảy ra tôi cũng rất thông cảm. Nhưng tôi hi vọng ông có thể kiểm soát tính tình của mình, tôi không hi vọng có lần sau nữa”.
Đám đông nghe thấy vậy thì giật mình. Tên này điên rồi sao, dám lên mặt dạy đời như vậy?
Thần Hỏa Tôn Giả cũng tức lắm nhưng vẫn cố gắng kìm chế. Dù sao thì thần y Lâm cũng là người duy nhất có thể chữa được bệnh cho ông ta. Thế nhưng dù anh nói vậy thì ông ta vẫn không loại trừ anh ra khỏi danh sách những kẻ tình nghi.
Thần Hỏa Tôn Giả hừ giọng, không hề đáp lại. Lúc này, Thần Hỏa Thánh Nữ dẫn theo một đám người bước vào.
“Bắt được tên trộm chưa?”, Thần Hỏa Tôn Giả vội hỏi.
“Điều này...”
Thần Hỏa Thánh Nữ do dự, lập tức quỳ phụp xuống: “Sư Tôn tha tội, đám ma nhân rất giảo hoạt, chúng tôi đã tìm xung quanh khu vực phát nổ nhưng không thấy gì. Sau đó chúng tôi nhận được tin đám ăn trộm đã phá vỡ hàng phòng ngự trên biển, rời khỏi đảo rồi”
“Cái gì? Một lũ vô dụng, phế vật”, Thần Hỏa Tôn Giả tức giận, đạp vào bụng Thần Hỏa Thánh Nữ.
Bụp...Cô ta lập tức bay bật ra ngoài, đập mạnh xuống bức tường khiến bứt tường nát vụn. Cô ta lăn vài vòng, nôn ra máu, vùng bụng bấy nhầy.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, tất cả đều tái mặt. Những cao thủ khác tỏ ra sợ hãi vô cùng, vội vàng dập đầu.
“Tôn Giả bớt giận"
“Tôn Giả tha mạng”, đám đông run rẩy.
“Đuổi theo cho tôi, không cần biết là phải tìm tới chân trời góc bể nào cũng phải đuổi bằng được cho tôi! Nhanh”.
Thần Hỏa Tôn Giả gầm lên.
“Vâng, tôn giả”, đám đông lập tức quay người lao đi, trông vô cùng chật vật
“Tôn Giả, xem ra bảo vật đã bị đám ma nhân lấy đi rồi”.
Lâm Chính thản nhiên nói: “Chân tướng chắc là rõ rồi nhỉ?”
Chương 2582: Là tôi làm
Nghe Lâm Chính nói, vẻ mặt Thần Hỏa Tôn Giả vô cùng khó coi.
Ông ta lộ ra vẻ dữ tợn, nói: “Không ngờ tôi anh minh cả đời lại trúng kế điệu hổ ly sơn của người khác! Những tiếng nổ đó nhất định là cố ý tạo ra để thu hút sự chú ý của tôi, khốn nạn! Khốn nạn!”.
“Yên tâm, Tôn Giả, bọn họ không chạy được”, Lâm Chính nói.
“Không vội! Đám Thiên Ma Đạo lớn gan đến thế nào! Dám đến đây trộm chí bảo của tôi! Khốn nạn! Chết tiệt! Nhưng tôi nghĩ nhất định còn có người của Thiên Ma Đạo ở trên đảo, vì chí bảo của tôi vừa mới bị mất, tôi nhận được tin ngay lập tức đồng thời hạ lệnh phong tỏa đảo. Kẻ đó không thể nào rời khỏi đảo trong thời gian ngắn, chắc chắn hắn vẫn còn ở đây!”, Thần Hỏa Tôn Giả bình tĩnh lại, hạ giọng nói.
“Vậy thì tốt”.
Lâm Chính cười đáp.
Đúng lúc này, một đệ tử đảo Thần Hỏa vội vàng chạy vào.
“Tôn Giả, không hay rồi, vừa rồi lại có ma nhân phá vỡ phòng tuyến vùng biển phía Bắc của chúng ta, chạy trốn về phía đất liền!”, đệ tử đó run rẩy nói.
“A!”.
Thần Hỏa Tôn Giả nổi giận, vung tay đánh vào đầu đệ tử đó.
Ầm!
Đệ tử đó thậm chí còn chưa kịp phản ứng đã bị đánh nát đầu, chết thảm tại chỗ.
Người của đảo Thần Hỏa sợ đến mức mặt trắng bệch, ai nấy điên cuồng run rẩy, đứng không vững, có người ướt cả đũng quần.
“Đuổi theo! Đuổi theo cho tôi! Chân trời góc biển cũng phải tìm về được cho tôi, tôi phải giết sạch bọn họ!”.
Thần Hỏa Tôn Giả hoàn toàn mất khống chế, lao ra khỏi phòng như phát điên, kích phát toàn bộ khí kình, bay về phía chân trời, lao vọt tới vùng biển vô tận.
Tất cả người của đảo Thần Hỏa cũng chạy theo qua đó.
Chẳng mấy chốc, trong phòng vô cùng yên tĩnh.
Lâm Chính đứng trước cửa nhà nhìn đám người đảo Thần Hỏa ở phía xa, khóe miệng nhếch lên. Anh chậm rãi đi tới trước mặt Thần Hỏa Thánh Nữ nằm ở dưới đất, sau đó lấy một lọ sứ nhỏ trên người, đổ ra vài viên đan dược, ngồi xổm xuống nhét vào miệng cô ta.
Thần Hỏa Thánh Nữ không do dự, lập tức nuốt viên đan dược đó vào.
Một lúc sau, cô ta thở ra thật mạnh, sắc mặt tự nhiên hơn nhiều.
“Cảm ơn”, Thần Hỏa Thánh Nữ yếu ớt nói.
“Không cần cảm ơn, suy cho cùng nếu không phải vì tôi, cô cũng sẽ không bị thương”, Lâm Chính cười nói.
Thần Hỏa Thánh Nữ sững sờ, đột nhiên trở nên nghiêm túc nhìn Lâm Chính: “Anh… có ý gì? Chẳng lẽ… chí bảo là do anh trộm?”.
“Phải!”.
Lâm Chính đè thấp giọng.
“Nhưng… trong phòng này không có chí bảo! Trong thời gian ngắn như vậy, anh… anh giấu nó ở đâu?”.
Lâm Chính lắc đầu, cười mà không nói.
Thần Hỏa Thánh Nữ không để mặc anh, chuẩn bị hét lớn.
Đúng lúc đó, Lâm Chính lại lên tiếng: “Thánh Nữ đại nhân, nếu cô hét lên mà không tìm được chí bảo, tôi không những không sao, còn cô e là phải mất mạng đấy! Cô suy nghĩ kỹ chưa?”.
“Khốn kiếp! Rốt cuộc anh muốn làm gì?”, Thần Hỏa Thánh Nữ tức giận quát.
“Tôi chỉ muốn hợp tác với cô mà thôi”.
“Hợp tác? Anh muốn tôi bán đứng đảo Thần Hỏa? Đừng hòng! Nằm mơ!”, Thần Hỏa Thánh Nữ kích động, lập tức hét lớn.
“Thánh Nữ đại nhân! Thần Hỏa Tôn Giả có thái độ gì với cô, cô cũng thấy rồi đấy! Trong mắt ông ta, cô chỉ là một công cụ. Lúc cần thì dùng, lúc không cần ông ta thậm chí còn không xem cô như con người! Muốn giết thì giết! Thần Hỏa Tôn Giả vui buồn thất thường, ở bên cạnh người như vậy, sớm muộn cô cũng sẽ bị ông ta giết. Cô xem thi thể ở bên kia đi, nói không chừng ngày nào đó cô sẽ biến thành giống như hắn!”, Lâm Chính bình thản nói.
Thần Hỏa Thánh Nữ biến sắc, rơi vào trầm mặc.
Chương 2583: Ai cũng không giải quyết được
Một lúc lâu Thần Hỏa Thánh Nữ không lên tiếng.
Lời Lâm Chính nói có thể gọi là con dao sắc bén đâm vào nơi yếu ớt nhất của cô ta.
Thật ra Thần Hỏa Thánh Nữ sao có thể không hiểu sư tôn của mình?
Thần Hỏa Tôn Giả là người như thế nào, không ai có thể hiểu rõ hơn cô ta!
Ông ta nhìn có vẻ trọng tình trọng nghĩa, nhưng thực tế tính đa nghi quá nặng, nhìn có vẻ tiêu sái không câu thúc, nhưng thực tế ông ta chỉ biết nghĩ đến bản thân.
Đó là một kẻ ích kỷ cùng cực.
Vì trong mắt ông ta, chúng sinh đều như cỏ rác!
Ông ta luôn tôn mình làm thần linh!
Mà thần linh sẽ không quan tâm sự sống chết của cỏ rác.
Thật ra tình huống giống hôm nay không phải lần đầu tiên Thần Hỏa Thánh Nữ nhìn thấy, chỉ là hôm nay điều này rõ ràng trở nên nghiêm trọng hơn nhiều.
Bây giờ đồ vật đã nằm trong tay Lâm Chính, không thể lấy lại.
Thần Hỏa Thánh Nữ và tất cả người trên đảo Thần Hỏa chắc chắn sẽ phải chịu lửa giận của Tôn Giả.
“Rốt cuộc anh muốn làm gì?”.
Thần Hỏa Thánh Nữ hít sâu một hơi, hỏi.
“Không làm gì cả, tôi chỉ muốn được sống, sống thật tốt!”.
Lâm Chính bình tĩnh nói: “Sống mà không bị bất cứ ai uy hiếp, hiểu không?”.
Thần Hỏa Thánh Nữ dường như đã hiểu lại dường như không hiểu cho lắm, lại hỏi: “Anh muốn tôi làm gì?”.
“Tôi muốn cô giúp tôi giám sát nhất cử nhất động của Thần Hỏa Tôn Giả”.
“Nhưng Thần Hỏa Tôn Giả đã bắt đầu không còn tín nhiệm tôi nữa”, Thần Hỏa Thánh Nữ khẽ đáp.
“Yên tâm, tôi sẽ giúp cô lấy lại sự tín nhiệm của Thần Hỏa Tôn Giả, những gì cô cần làm là phối hợp với tôi, nghe theo mệnh lệnh của tôi, tôi bảo đảm cô có thể nhanh chóng thoát khỏi sự kiểm soát của Thần Hỏa Tôn Giả, lấy lại tự do. Sau này không còn ai có thể trói buộc cô, cô có thể tu luyện thuật Hỏa Viêm mà không cần lo nghĩ nữa! Tôi thậm chí còn có thể giúp cô vượt qua Thần Hỏa Tôn Giả!”.
Lâm Chính đến gần Thần Hỏa Thánh Nữ, cười nói.
Dứt lời, Thần Hỏa Thánh Nữ kinh ngạc, đôi mắt long lanh mở lớn.
Cô ta hoàn toàn bỏ qua những câu phía trước, chỉ có câu cuối cùng khiến cô ta động tâm nhất.
“Sao có thể? Sao… Sao có thể? Không ai có thể vượt qua sư tôn, không có ai! Thuật Hỏa Viêm của ông ấy mạnh nhất trên thế giới, ông ấy chính là lửa, ông ấy chính là thần lửa!”, Thần Hỏa Thánh Nữ hơi mất kiểm soát cảm xúc.
Nhưng giây sau, Lâm Chính bình tĩnh nói một câu.
“Nhưng về mặt thiên phú, ông ta cũng đã thừa nhận không bằng cô! Nếu có thời gian, sao cô không vượt qua được ông ta?”.
Thần Hỏa Thánh Nữ lập tức á khẩu.
Một hồi lâu sau, cô ta hít sâu một hơi, khẽ đáp: “Vậy… cứ làm theo lời anh nói đi…”.
Lâm Chính không nói gì, chậm rãi đứng dậy quay vào phòng.
Một tiếng sau, Thần Hỏa Tôn Giả quay về, đi đến đại sảnh, đồng thời mời Lâm Chính cùng qua đó nghị sự.
Thần Hỏa Thánh Nữ cũng đi cùng.
“Tôn Giả, có thu hoạch gì không?”.
Lâm Chính vào đại điện, thản nhiên hỏi.
“Đã phái người đi điều tra, nhưng đám ma nhân kia rất giảo hoạt, tốc độ rất nhanh, vừa vào đến đất liền thì ẩn nấp trong thị trấn trên đất liền, không thấy bóng dáng. Nhưng không sao, tôi đã phái người phong tỏa thị trấn, dự định lần lượt tra xét”, Thần Hỏa Tôn Giả âm trầm nói.
“Có lẽ đừng làm lớn chuyện này thì tốt hơn, nếu kinh động đến Chính phủ Long Quốc, e rằng sẽ rất phiền phức”.
Lâm Chính nói.
“Chuyện đã lớn lắm rồi, còn quan tâm những điều đó làm gì? Ai cũng không giải quyết được!”, Thần Hỏa Tôn Giả lạnh lùng quát.
“Thế sao? Tôn Giả, thứ ông đánh mất quan trọng vậy sao?”, Lâm Chính biết rõ còn hỏi.
Thần Hoả Tôn Giả biến sắc, ngay sau đó nói: “Thần y Lâm, chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi, nếu không, biết quá nhiều không phải chuyện tốt đối với cậu”.
Chương 2584: Hỏng rồi
Lâm Chính nghe vậy, mỉm cười lắc đầu: “Nếu không tiện trả lời thì coi như tôi chưa nói gì. Nhưng mà Tôn Giả, lần này người của Thiên Ma Đạo đã duỗi tay đến tận đảo Thần Hỏa, tôi nghĩ ông nhất định sẽ không thờ ơ, vừa hay tôi cũng có xích mích với Thiên Ma Đạo, có lẽ chúng ta có thể hợp tác cùng đối phó Thiên Ma Đạo!”.
“Hợp tác? Không cần! Chỉ một Thiên Ma Đạo nho nhỏ, tự tôi là có thể giải quyết. Nếu lần này không thể lấy lại chí bảo của tôi, tôi sẽ đích thân đến Thiên Ma Đạo tìm bọn họ đòi! Bọn họ không đưa, tôi sẽ giết đến khi Thiên Ma Đạo máu chảy thành sông!”, Thần Hỏa Tôn Giả đập tay vịn, phẫn nộ quát.
Lâm Chính không đáp.
Trò chuyện một hồi, Lâm Chính đưa ra yêu cầu muốn chữa di chứng cho Thần Hỏa Tôn Giả.
Thần Hỏa Tôn Giả không từ chối.
Sau một ngày điều trị, cuối cùng Lâm Chính cũng có thể danh chính ngôn thuận rời khỏi đảo Thần Hỏa.
Thần Hỏa Tôn Giả được chữa trị xong lập tức đi bế quan, đồng thời dặn dò Thần Hỏa Thánh Nữ tiễn Lâm Chính.
Lâm Chính đưa Dịch Quế Lâm đến trước bến cảng của đảo.
“Thần y Lâm, tôi không tiễn xa hơn nữa. Nếu trên đảo có tình huống gì, tôi sẽ thông báo cho anh ngay!”, Thần Hỏa Thánh Nữ nhỏ giọng nói.
“Được, mọi chuyện cô hãy cẩn thận”.
Lâm Chính gật đầu, đột nhiên như nghĩ tới gì đó, lên tiếng hỏi: “Thánh Nữ đại nhân, cô có hiểu biết gì về Tịnh Thế Bạch Liên này?”.
Vẻ mặt Thần Hỏa Thánh Nữ hơi kỳ quái, do dự một lúc rồi nói: “Tôi không biết nhiều lắm, nếu nó đã nằm trong tay anh, anh tự mày mò xem”.
“Nếu không biết nhiều thì cô cũng phải biết một ít chứ! Thánh Nữ đại nhân, hôm qua ở đại điện nghị sự, tôi nghe Thần Hỏa Tôn Giả nói cô muốn đích thân đến Thiên Ma Đạo lấy lại Tịnh Thế Bạch Liên! Theo tôi nghĩ, Tịnh Thế Bạch Liên có lẽ là một dụng cụ giết người vô cùng đáng sợ. Năm xưa Thiên Ma Đạo dẫn dắt mười vạn ma chúng bao vây đảo Thần Hỏa, nhưng lại kiêng dè uy lực của Tịnh Thế Bạch Liên mới buộc phải rời khỏi, đúng không?”, Lâm Chính hỏi.
Thần Hỏa Thánh Nữ im lặng trong chốc lát, khẽ gật đầu: “Phải”.
“Nếu Tịnh Thế Bạch Liên đã đáng sợ như vậy, Thần Hỏa Tôn Giả lại nghĩ là người Thiên Ma Đạo trộm mất Tịnh Thế Bạch Liên, vì sao ông ta còn có dũng khí đi đòi? Chẳng lẽ ông ta không sợ Tịnh Thế Bạch Liên?”, Lâm Chính lại hỏi.
“Lý do rất đơn giản!”, Thần Hỏa Thánh Nữ khẽ thờ dài, nhỏ giọng đáp: “Bởi vì xưa giờ Tịnh Thế Bạch Liên này đã bị hỏng, hoàn toàn không thể dùng được! Người nghe danh nó tưởng rằng nó có công hiệu hủy diệt đất trời, nhưng thực tế giờ đây Tịnh Thế Bạch Liên hoàn toàn chỉ là một vật vô dụng! Bây giờ nó chẳng khác nào một vật trang sức!”.
“Hỏng rồi sao?”, Lâm Chính ngạc nhiên.
“Phải, cái gọi là Tịnh Thế Bạch Liên thật ra là một món cơ quan vô cùng đáng sợ. Nó là do người có trí tuệ tuyệt đỉnh thời viễn cổ chế tạo ra, nhưng thời gian quá lâu, nhiều linh kiện của nó đã bị hỏng hóc. Mấy năm nay sư tôn trừ chuyện tu luyện thì vẫn không ngừng vào Nam ra Bắc, trên danh nghĩa là để tìm ý nghĩa sâu xa của thuật Hỏa Viêm, nhưng thực tế là để tìm kiếm dụng cụ tu sửa Tịnh Thế Bạch Liên! Thần y Lâm, tôi chỉ biết có thế, còn lại anh hãy tự mình tìm tòi. Ở đây là đảo Thần Hỏa, đừng có đề cập đến Tịnh Thế Bạch Liên nữa!”, Thần Hỏa Thánh Nữ vừa nói vừa nhìn quanh, vẻ mặt vô cùng căng thẳng.
Lâm Chính khẽ gật đầu, không nói thêm nữa, dìu Dịch Quế Lâm quay người lên thuyền.
Chiếc thuyền khởi động, hai người nhanh chóng rời khỏi đảo Thần Hỏa.
Đợi quay về đất liền, Mã Hải phái người đi đón hai người.
Lâm Chính cũng gặp được nhóm người Vệ Hỏa vừa thoát khỏi cái chết.
Chương 2585: Có biết thứ này không?
Thật ra đám người Vệ Hỏa không hề lên đảo.
Lâm Chính biết đảo Thần Hỏa phòng vệ rất nghiêm ngặt, một khi xảy ra chuyện, hòn đảo chắc chắn sẽ bị phong tỏa ngay.
Do đó, anh chỉ để đám người Vệ Hỏa đặt bom xong thì nhanh chóng rời đi.
Đây không phải lần đầu anh đến đảo Thần Hỏa, hơn nữa, trước kia anh cũng đã phái tai mắt đi điều tra đảo Thần Hỏa.
Do đó, anh đã tính toán những khu vực khá nhạy cảm đối với Thần Hỏa Tôn Giả.
Đặt bom ở đó dễ khiến Thần Hỏa Tôn Giả lo lắng nhất.
Đám người Vệ Hỏa dùng bom điều khiển từ xa, không cần lên đảo.
Bọn họ chỉ cần lướt qua lướt lại trước mặt người của đảo Thần Hỏa sau khi cho nổ, khiến người của đảo Thần Hỏa biết sự tồn tại của bọn họ là được.
Bọn họ đều là người của Thiên Ma Đạo, trên người có ma khí của người Thiên Ma Đạo, cái này không thể ngụy trang.
Như vậy là có thể giá họa lên đầu người của Thiên Ma Đạo.
Lâm Chính cũng tin rằng với tâm tư của Thần Hỏa Tôn Giả, chắc chắn ông ta sẽ nghi ngờ mình, cho nên anh cố tình để Vệ Hỏa là người cuối cùng rời đảo Thần Hỏa từ một hướng khác.
Vậy thì có thể tạo thành hiện tượng người của Thiên Ma Đạo là Vệ Hỏa trộm mất chí bảo, Lâm Chính cũng có thể rửa sạch hiềm nghi.
Tất cả kế hoạch đều không có kẽ hở!
Nhưng thực tế, lần này Lâm Chính đến đảo Thần Hỏa không phải vì Tịnh Thế Bạch Liên.
Mục đích thật sự của anh là muốn khơi lên chiến tranh giữa đảo Thần Hỏa và Thiên Ma Đạo.
Chỉ cần Thần Hỏa Tôn Giả dám ra tay, áp lực bên phía Giang Thành sẽ có thể vơi bớt đi nhiều.
Đây là vây Ngụy cứu Triệu điển hình.
Nhưng không ngờ vẫn có thu hoạch ngoài dự liệu là Tịnh Thế Bạch Liên.
Chuyến này không lỗ!
Trên máy bay, Lâm Chính bận bịu làm tiểu phẫu cho Dịch Quế Lâm, lấy Tịnh Thế Bạch Liên từ trong bụng ông ta ra, sau đó xử lý vết thương, bảo người của Mã Hải chăm sóc.
Còn anh bắt đầu nghiên cứu về thứ này.
Tịnh Thế Bạch Liên có hình hoa sen trắng.
Nhưng khác với hoa sen trắng bình thường, đóa sen trắng này cực kỳ tinh xảo, cũng cực kỳ bắt mắt!
Chất liệu chế tạo nó rất đặc biệt, được dùng Vô Hà Thần Quang Ngọc, cực phẩm trong bạch ngọc để chế tạo!
Vô Hà Thần Quang Ngọc hiếm có đến thế nào. Bây giờ trên thị trường, một lượng bé như móng tay cũng được đấu giá đến một tỷ, một khối lớn như vậy không thể dùng tiền bạc để đong đếm.
Đây cũng là lý do vì sao lúc Tịnh Thế Bạch Liên xuất hiện lại tỏa ra ánh sáng thần.
Nhưng giá trị quan trọng nhất của nó không nằm ở chất liệu, mà là kết cấu cơ quan bên trong nó!
Lâm Chính sai người lấy một chiếc kính lúp đến, quan sát kết cấu trong hoa sen trắng từng chút một. Chỉ một cái nhìn, anh đã kinh ngạc đến ngây người.
Hóa ra hoa sen trắng nhìn sơ qua trông có vẻ hoàn chỉnh lại do hàng trăm đến triệu sợi tơ ngọc tạo thành.
Người chế tạo đã cắt Vô Hà Thần Quang Ngọc thành những sợi tơ mỏng hơn sợi tóc gấp trăm lần, sau đó xếp chúng chồng lên nhau từng lớp, nhưng lại không xếp chồng trực tiếp, mà là xếp theo một độ cong, dẫn đến giữa các sợi tơ ngọc có lỗ hổng.
Trên thực tế, những lỗ nhỏ xíu này phải dùng kính lúp chuyên nghiệp thậm chí là kính hiển vi mới có thể nhìn thấy, nếu không phải nhãn lực của Lâm Chính đáng kinh ngạc thì hoàn toàn không phát hiện ra sự khác biệt đó.
“Đáng sợ! Đấy rốt cuộc là bảo bối của thiên tài nào chế tạo ra?”.
Lâm Chính kinh hãi, vô cùng cảm khái.
“Vệ Hỏa!”.
Lúc này, Lâm Chính nghĩ tới gì đó, đột nhiên gọi to.
Đội trưởng ma nhân Vệ Hỏa lập tức chạy tới.
“Chủ tịch Lâm, anh có việc gì dặn dò sao?”, Vệ Hỏa cung kính hỏi.
“Có biết thứ này không?”, Lâm Chính chỉ vào hoa sen trắng, hỏi.
Vệ Hỏa lập tức lắc đầu.
“Anh không biết? Ma nhân các người kiêng dè vật này mà lại không biết về nó?”, Lâm Chính nhíu mày.
Bình luận facebook