• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần (63 Viewers)

  • Chương 2531-2535

Chương 2531: Bóng đen

Đối phương tỏ vẻ muốn quyết đấu một phen với Cực Lạc Kiếm Quân, nhưng thực ra là muốn cứu Mạn Sát Hồng đi.

Không thể không nói Cực Lạc Kiếm Quân đã quá sơ suất.

Nhưng có thể đánh tay đôi với Cực Lạc Kiếm Quân thì thực lực của đối phương chắc chắn không phải Mạn Sát Hồng có thể bì được.

Cực Lạc Kiếm Quân thu hồi ánh mắt, nhìn về phía sườn núi gần đó.

Một bóng dáng toàn thân bao trùm ma khí màu đen đang đứng trên sườn núi, do bị ma khí bao trùm, bóng dáng kia rất mờ ảo, nhìn không rõ mặt, thậm chí vóc dáng cũng không thấy rõ, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt máu màu đỏ tươi.

Còn Mạn Sát Hồng đã ngất xỉu, được người kia ôm trong tay.

“Xem ra viện binh của tiện nhân này đã đến!”.

Cực Lạc Kiếm Quân mặt không cảm xúc nói, đồng thời huy động kiếm thế, khóa chặt lấy cái bóng đen sì kia.

Người kia nhìn Mạn Sát Hồng trong tay mình, rồi lại nhìn Cực Lạc Kiếm Quân, lạnh lùng nói: “Là ông đánh bà ấy bị thương ra nông nỗi này?”.

“Phải thì sao nào? Ông muốn trả thù cho bà ta sao? Nếu vậy thì lại đây, đừng ăn hại như bà ta, khiến tôi thất vọng”.

Cực Lạc Kiếm Quân bình thản nói, sát khí trong mắt càng đậm hơn.

“Ông chán sống rồi sao?”, giọng nói của người kia lại vang lên, nhưng vô cùng lạnh lẽo, không mang theo bất cứ tình cảm gì, thậm chí còn có chút tàn nhẫn một cách khó hiểu.

Không từ ngữ nào có thể hình dung được.

Hắn không nhiều lời với Cực Lạc Kiếm Quân mà xoay người, dường như định rời đi.

“Ông yên tâm, tôi sẽ nhanh chóng đến lấy mạng ông thôi!”.

Dứt lời liền tung người nhảy lên, hóa thành một đám mây đen trôi về phía chân trời.

“Đừng hòng đi!”.

Cực Lạc Kiếm Quân nổi giận, huy động ngàn vạn kiếm khí đánh về phía không trung.

Soạt! Soạt! Soạt!

Vô số kiếm khí bắn về phía đám mây đen kia dày đặc như mưa.

Nhưng dù kiếm khí dày đặc đến đâu sắc bén đến đâu cũng không thể làm lay động đối phương, tất cả kiếm khí đánh vào đám mây đen kia rồi biến mất tăm. Đám mây đen cũng không bị ảnh hưởng gì, thậm chí còn không khựng lại cái nào.

Cực Lạc Kiếm Quân thấy thế thì sắc mặt đanh lại, sầm xuống.

Rõ ràng đối phương đã hóa giải được chiêu thức của ông ta.

Người này không hề đơn giản!

Cực Lạc Kiếm Quân không đuổi theo.

Ông ta biết, nếu đối phương quyết định đi thì một mình ông ta không thể giữ lại được.

Chẳng mấy chốc, đám mây đen đã biến mất ở chân trời.

Cực Lạc Kiếm Quân tức giận đâm mạnh thanh kiếm xuống đất.

“Chết tiệt!”.

“Kiếm Quân đại nhân đừng tức giận, chắc chắn bọn chúng sẽ còn đến nữa. Lần sau đến sẽ là ngày chết của chúng”, Lâm Chính đi tới, lên tiếng an ủi.

Cực Lạc Kiếm Quân lạnh lùng nhìn anh, hừ mũi nói: “Nhóc con, cậu có thủ đoạn hơn người, tại sao không giúp tôi giữ chân hắn lại?”.

“Tôi cũng muốn giữ, nhưng ngặt nỗi sức khỏe không tốt, vết thương trước đó còn chưa khỏi hẳn, cho dù ra tay thì cũng uổng công vô ích”, Lâm Chính lắc đầu.

Cực Lạc Kiếm Quân liếc mắt nhìn anh, không nói gì nữa.

Ông ta vẫn có thể nhìn ra được tình trạng sức khỏe lúc này của Lâm Chính, nếu đánh nhau thì quả thực anh cũng không có sức chiến đấu, nếu không anh cũng không đến mức ngăn chặn Mạn Sát Hồng thôi cũng chật vật như vậy.

Huống hồ người này còn không phải là võ sĩ đơn thuần.

Cực Lạc Kiếm Quân cũng nhìn ra được.

“Bây giờ người đã chạy mất, Kiếm Quân đại nhân định làm thế nào?”, Lâm Chính hỏi.

“Cho dù hắn chạy đến chân trời góc biển thì tôi cũng phải giết bằng được! Nhưng bây giờ không thể đến Thiên Ma Đạo giết bọn chúng được! Tôi vẫn chưa kiêu ngạo đến mức đó! Tạm thời nghỉ ngơi rồi thu thập thông tin trước đã, sau đó sẽ quyết định”, Cực Lạc Kiếm Quân trầm giọng nói.

“Thế thì tốt quá, tôi bắt sống được một đám người của Thiên Ma Đạo ở Giang Thành, tôi nghĩ chắc trong miệng bọn chúng sẽ có những thứ chúng ta có hứng thú đấy”, Lâm Chính nói.
Chương 2532: Tất cả tới chỗ tôi

Cực Lạc Kiếm Quân đang bực bội trong lòng, cũng chẳng thèm nghe những lời lải nhải của Lâm Chính, xoay người cầm kiếm lao về phía Tử Huyền Thiên, định trút giận vào những người của Thiên Ma Đạo chưa kịp rút.

Ông ta vừa rời đi, đám Nguyên Tinh liền bước ra khỏi chỗ tối.

“Giáo chủ, như vậy có ổn không? Ma nhân lớn mạnh kia là do cậu dụ tới, nếu ma nhân này không đến, thì Mạn Sát Hồng chắc chắn sẽ chết, Cực Lạc Kiếm Quân cũng có thể trả được thù. Nhưng bây giờ cậu dụ ma nhân đến, làm hỏng kế hoạch trả thù của ông ta. Nếu ông ta biết thì chẳng phải sẽ kết thù với cậu sao?”, Nguyên Tinh đi tới bên cạnh Lâm Chính, nói với vẻ lo lắng.

“Thế nên không được để ông ta biết chuyện này”, Lâm Chính khàn giọng nói: “Người này trời sinh tiêu dao, thoải mái bất kham, nếu để ông ta giết được Mạn Sát Hồng, thì chắc chắn sẽ không còn vướng mắc gì với người của Thiên Ma Đạo mà bỏ đi xa nghìn dặm. Như vậy thì chúng ta sẽ thiếu một tay đấm hữu ích. Chúng ta đã kết thù với người của Thiên Ma Đạo, nếu không lôi kéo một số đồng minh mạnh mẽ thì làm sao chống lại được bọn chúng?”.

“Hóa ra là vậy…”

Đám Nguyên Tinh khẽ gật đầu.

“Đi thôi, đến Tử Huyền Thiên, dọn dẹp hiện trường!”.

“Vâng!”.

Mọi người di chuyển đến Tử Huyền Thiên.

Lúc này người của Thiên Ma Đạo ở Tử Huyền Thiên đã bị giết gần hết, nhất là khi Cực Lạc Kiếm Quân đến nơi, cục diện lại càng nghiêng hẳn về một bên, người của Thiên Ma Đạo suy sụp hoàn toàn, không thể chống đỡ được.

Nhưng bọn họ dùng Phong Ma Đan xong đã mất lý trí, cho dù tình hình bất lợi với bọn họ thì bọn họ cũng không sợ hãi, chỉ liều mạng xông về phía trước.

Phía Tử Huyền Thiên đã giành được ưu thế tuyệt đối, nhưng đối mặt với sự tấn công điên cuồng của kẻ địch thì vẫn tổn thất nghiêm trọng. Tuy nhiên, đám người Thiên Ma Đạo này cũng không cầm cự được lâu, sau khi Cực Lạc Kiếm Quân đến nơi, chỉ trong mấy phút, tất cả người của Thiên Ma Đạo đã bị ông ta băm vằm.

Kiếp nạn của Tử Huyền Thiên chấm dứt.

“Kết thúc rồi!”.

“Tốt quá! Tôi vẫn còn sống!”.

“Chỉ tiếc là… rất nhiều đồng môn đã mất mạng!”.

Người của Tử Huyền Thiên không vui mừng khi giành chiến thắng, có chăng chỉ là vui mừng vì sống sót sau kiếp nạn và bi thương trước cái chết của đồng môn.

Rất nhiều người quỳ sụp xuống đất, hoặc khóc lóc hoặc nhỏ giọng nói.

Lăng Kiếm Phi nằm hẳn xuống đất, thở hổn hển.

“Chưởng môn!”.

Thiên Diệp vẻ mặt sầu não đi tới.

“Đừng buồn nữa, lập tức sắp xếp những công việc tiếp theo, xử lý vết thương cho các đệ tử bị thương, lo liệu chu đáo cho các đệ tử đã chết”.

Lăng Kiếm Phi khó nhọc ngồi dậy, khàn giọng nói.

“Vâng, tôi đi điều động đội y tế ngay đây!”.

Thiên Diệp nói.

Thực ra trong lần giết chóc này, đội y tế của Tử Huyền Thiên cũng đến tận tiền tuyến. Dù sao cũng là trận chiến bảo vệ tông môn, ngay cả người quét dọn cũng được phái tới, đương nhiên đội y tế không phải ngoại lệ.

Khi các đệ tử của đội y tế đến trước mặt Lăng Kiếm Phi thì ông ta rơi vào trầm lặng.

Đội y tế của Tử Huyền Thiên khi mới thành lập có 300 người.

Nhưng bây giờ chỉ còn lại 70 người đứng trước mặt ông ta.

Những người khác hoặc là chết hoặc là bị thương…

“Các cậu… vất vả rồi”.

Lăng Kiếm Phi nhất thời không biết nói gì cho phải, im lặng rất lâu mới khàn giọng nói.

Mọi người không nói gì, chỉ lặng lẽ cầm máy móc, bắt đầu xử lý vết thương cho những người bị thương.

Thiên Diệp thở dài, cũng chạy tới chỉ huy mọi người khiêng thi thể đi.

Nhưng đúng lúc này, một giọng nói vang lên.

“Khiêng những thi thể đó lại đây!”.

“Cả những người ở đây nữa, khiêng hết lại đây!”.

“Những người bị thương nặng cũng tới đây!”.

“Tất cả tới chỗ tôi!”.

Thiên Diệp nghe thấy thế liền hơi sửng sốt, vội ngoảnh sang nhìn.

Là Lâm Chính!
Chương 2533: Di dời

"Đúng rồi, chúng ta còn có thần y Lâm!".

Thiên Diệp vỗ đầu, lập tức kêu lên mừng rỡ.

Lăng Kiếm Phi lắc đầu: "Thần y Lâm y thuật cao siêu, đây là điều không cần phải bàn cãi, nhưng một mình cậu ta sao có thể chữa cho nhiều người bị thương như vậy?".

Thiên Diệp sửng sốt, sau đó nặn ra một nụ cười nói: "Cứu được người nào hay người đó".

Lăng Kiếm Phi lặng lẽ gật đầu, đứng dậy cùng các đệ tử khiêng thi thể về phía Lâm Chính.

Lâm Chính trải châm bạc ra, bắt đầu chữa trị tại chỗ.

Không ít đệ tử đổ dồn mắt nhìn về phía anh.

Vẻ mặt đầy khó tin và mong chờ.

Bởi vì người đầu tiên Lâm Chính chữa trị là những thi thể đã chết.

Cải tử hoàn sinh sao?

Mọi người đều từng nghe nói.

Hình như thần y Lâm trẻ tuổi này quả thực có bản lĩnh đó.

Nhưng tận mắt chứng kiến vẫn khác.

Chỉ thấy Lâm Chính đâm mấy châm xuống, sau đó lấy đan dược mà anh mang theo bên người ra, nghiền nát thành bột, hòa với nước rồi đổ vào miệng các thi thể.

Một lát sau, những thi thể vốn đã tắt thở kia bỗng bật ho mấy tiếng rồi lại nằm bất động.

Nhưng tiếng ho này cũng khiến tất cả mọi người kinh ngạc.

"Sống rồi!".

"Trời ơi, sống lại thật kìa!".

Niềm tin của mọi người tăng vọt.

Có một vị thần y ở đây thì bọn họ không còn sợ nữa rồi.

Lâm Chính chữa trị cật lực, số người được cứu chữa ngày càng nhiều, mồ hôi trên mặt anh cũng ngày càng nhiều.

Lăng Kiếm Phi và Thiên Diệp im lặng đứng xem bên cạnh, khuôn mặt nở nụ cười được an ủi.

Có lẽ Lâm Chính không thể cứu sống tất cả mọi người, nhưng... anh có thể cứu sống trái tim người của Tử Huyền Thiên, mang lại hi vọng cho bọn họ.

"Tôi đã nói rồi, cho người này làm chưởng môn sẽ tốt hơn tôi nhiều".

Lăng Kiếm Phi khàn giọng nói.

"Nhưng thần y Lâm không chịu nhận", Thiên Diệp thở dài đáp.

Lăng Kiếm Phi không nói gì.

Cực Lạc Kiếm Quân có chút mất kiên nhẫn, nhưng ngặt nỗi đối phương đang cứu người, nên ông ta cũng không lên tiếng.

Cứ như vậy tròn một ngày, Lâm Chính mới kiệt sức nằm vật ra đất.

"Những người chữa được tôi đã chữa rồi, những người không chữa được thì lo liệu hậu sự đi", Lâm Chính yếu ớt nói.

Có người vui vẻ, có người bần thần.

Nhưng Lâm Chính đã cố gắng hết sức, bọn họ cũng không oán trách được gì.

"Thần y Lâm, cậu đúng là thích lo chuyện bao đồng! Cậu đừng quên Thiên Ma Đạo sẽ không bỏ qua đâu, bọn chúng sẽ lại đến nữa. Cậu mau đưa tôi đến Giang Thành hỏi những ma nhân kia thông tin về Thiên Ma Đạo đi, chúng ta cũng phải đề phòng trước", Cực Lạc Kiếm Quân đi tới, sẵng giọng nói.

"Được, bây giờ chúng ta trở về".

Lâm Chính được đám Nguyên Tinh đỡ dậy, anh nói: "Lăng chưởng môn, tôi đi đây".

"Được".

Lăng Kiếm Phi gật đầu: "Nếu Giang Thành có chuyện thì hãy liên lạc với chúng tôi, tôi sẽ đến chi viện ngay!".

"Được, các ông cũng phải cẩn thận đấy!".

"Tôi biết, tôi sẽ chuẩn bị việc di dời ngay".

"Di dời?".

"Đúng vậy, nơi này đã không còn an toàn, chắc chắn người của Thiên Ma Đạo sẽ lại đến tấn công, tôi nghĩ cũng không lâu nữa đâu, nên đi sớm mới là tốt nhất", Lăng Kiếm Phi nói.

"Cái gì? Chưởng môn, di dời? Sao... sao có thể được? Đây là gốc rễ của Tử Huyền Thiên, bao nhiêu tổ tiên được chôn ở đây, nếu chúng ta đi thì chắc chắn chúng sẽ đào mồ hủy điện", Thiên Diệp cuống quýt nói.

"Hết cách rồi, Tử Huyền Thiên đã bị tổn thất nặng nề, không thể chống lại đợt tấn công tiếp theo của người Thiên Ma Đạo, không đi thì chỉ có chờ diệt môn thôi!", Lăng Kiếm Phi trầm giọng nói.

Thiên Diệp há miệng, một lúc lâu sau thì nặng nề thở dài, không nói gì nữa.
Chương 2534: Bà là nỗi sỉ nhục của tôi

Bốp!

Trên một đống hoang tàn u ám, một đám mây đen sà xuống rồi tan ra.

Sau đó một bóng người bước ra, tiện tay ném Mạn Sát Hồng trong tay đi.

Lục cục...

Cơ thể của Mạn Sát Hồng lăn mấy vòng dưới đất rồi mới dừng lại.

Bà ta vốn đã bị thương khắp người lại càng đau đớn hơn, không khỏi hít vào khí lạnh.

Mạn Sát Hồng khó nhọc nhích người.

Tuy lúc này vết thương chi chít, nhưng công pháp bà ta tu luyện có khả năng tự chữa lành rất mạnh, chỉ trong một lát tay chân đã có thể động đậy.

Cái bóng kia đi tới bảo tọa bằng xương trắng ở bên cạnh, lạnh lùng nhìn Mạn Sát Hồng đang nằm rạp dưới đất, ánh mắt đầy ngạo mạn và khinh bỉ.

"Bà nhìn bà xem, so với con chó... thì có gì khác không?", cái bóng kia mặt không cảm xúc nói.

Mạn Sát Hồng thầm cắn răng, nhưng không phản bác.

"Lần này bà giúp đạo chủ lấy được Thái Vũ Thần Quan coi như đã lập công lao, nhưng đó là với đạo chủ chứ không phải với tôi. Bà là Ma Nữ của tôi, kết quả lại bị người ta đánh cho chạy trối chết, còn làm tổn thất ba Ma Quái, khiến tôi mất hết mặt mũi. Mạn Sát Hồng, bà nói xem... tôi nên xử lý bà thế nào đây?", cái bóng kia lạnh lùng nói.

"Tôi xin lỗi, là tôi vô dụng, tôi... tôi chỉ muốn thay Thiên Ma Đạo trừ khử một số mối họa, không ngờ sự tình lại thế này".

Mạn Sát Hồng nhỏ giọng nói, tuy ánh mắt bà ta đầy phẫn nộ và không cam lòng, nhưng cũng không dám ho he gì, chỉ cúi gằm đầu xuống.

"Đồ ăn hại!".

Cái bóng đứng phắt dậy, đi tới trước mặt Mạn Sát Hồng, đứng từ trên cao nhìn xuống, sau đó giơ chân đá mạnh vào bụng bà ta.

"Hự..."

Mạn Sát Hồng bị đá bay đi, nặng nề va vào tảng đá ở gần đó, sau khi ngã lăn xuống đất thì không ngừng nôn ra máu.

"Thiên Ma Đạo ta có 13 Ma Quân, 26 Ma Nữ, một Ma Quân xứng với hai Ma Nữ, nhưng loại người như bà sao có tư cách xứng với tôi chứ? Loại người như bà sao có tư cách tự xưng là Ma Nữ? Bà là nỗi sỉ nhục của Thiên Ma Đạo, lại càng là nỗi sỉ nhục của tôi! Bà có biết vì bà mà tôi đi đến đâu cũng bị người ta coi thường, chế giễu! Bà có biết vì bà mà tôi phải chịu bao nhiêu nỗi uất ức nhục nhã không?", cái bóng kia lạnh lùng hừ mũi.

"Tôi xin lỗi... Tôi xin lỗi..."

Mạn Sát Hồng ngừng phun máu, kêu lên đầy yếu ớt.

"Nếu không phải đạo chủ có lệnh, thì tôi đã ăn sống bà rồi! Sao có thể để bà kéo dài hơi tàn đến bây giờ chứ?".

"Thực ra bà có thể tự sát! Tại sao lại muốn sống một cách nhục nhã như vậy? Tại sao không chết luôn đi? Tại sao không tự hủy hoại thân xác, hay hiến tế thân xác cho đạo chủ?".

"Rốt cuộc là điều gì khiến một kẻ khốn khổ đáng thương như bà phải cố kéo dài hơi tàn? Tại sao?".

Cái bóng kia ngồi xổm xuống, túm lấy tóc Mạn Sát Hồng, vẻ mặt dữ tợn chất vấn.

Mạn Sát Hồng không nói gì, chỉ ngẩng khuôn mặt đầy máu lên nhìn ông ta, một lát sau mới lên tiếng hỏi: "Nếu ông đã muốn tôi chết như vậy, tại sao... ông còn đến cứu tôi?".

Lúc này, dường như Mạn Sát Hồng không còn sợ nữa.

Bà ta biết người này rất muốn mình chết, muốn xin tha xin lỗi cũng vô ích.

Cái bóng im lặng, rồi lạnh lùng nói: "Tôi vốn không định cứu bà, nhưng có người thích lo chuyện bao đồng dụ tôi đến đó, nếu tôi thấy chết không cứu thì chắc chắn đạo chủ sẽ trách phạt tôi".

"Có người dụ ông đến chỗ tôi?".

Mạn Sát Hồng sửng sốt, bỗng bà ta nghĩ ra gì đó, sắc mặt liền thay đổi.

"Lẽ nào là..."
Chương 2535: Chữa trị cho bà ta

“Lẽ nào cái gì?”, bóng hình kia hỏi Mạn Sát Hồng bằng vẻ vô cảm.

Mạn Sát Hồng vội cúi đầu: “Không có gì, không có gì...Tôi đoán nhầm rồi”.

“Vậy sao?”, bóng hình kia hỏi tiếp. Thế nhưng dù nói vậy thì bà ta vẫn cảm thấy rất nghi ngờ.

Ma Quân Đào Thiên Tam có thể kịp thời tới cứu Mạn Sát Hồng chắc chán là kiệt tác của Lâm Chính. Nếu không dù Đào Thiên Tam có biết Mạn Sát Hồng gặp nguy hiểm thì cũng không thể nào tới cứu như vậy được.

Bởi vì cả Thiên Ma Đạo này, người hi vọng Mạn Sát Hồng chết nhất chính là ông ta..

Thiên Ma Đạo có tất cả 13 Ma Quân và 26 Ma Nữ. Để có thể duy trì sức chiến đấu, thì mỗi Ma Quân đều phải phối hợp với hai Ma Nữ.

Mười năm trước Mạn Sát Hồng là một người có tiếng, có địa vị cao ở Thiên Ma Đạo, là một trong ba người có thiên tài dị bẩm và có khi chất tuyệt vời, có thể chấn nhiếp được thần hồn của người khác. 13 Ma Quân không có ai là không thèm muốn Mạn Sát Hồng, muốn trở thành một cặp với bà ta.

Thế nhưng cuối cùng Mạn Sát Hồng vẫn chọn Đào Thiên Tam. Nguyên nhân chính là vì tu vi ma đạo của Đào Thiên Tam rất phù hợp với bà ta.

Thế nhưng Mạn Sát Hồng không ngờ rằng trong một lần tu luyện đã vô tình bị công pháp cắn ngược, cơ thể bị dư chứng nghiêm trọng. Trong một đêm từ một người nhiều tuổi thành một đứa trẻ chỉ tầm 12,13 tuổi.Không chỉ có vậy, thiên phú của bà ta cũng giảm mạnh, công lực cũng tụt lùi xuống hai bước.

Giờ đây, bà ta không địch nổi cả Đào Thiên Tam. Biến cố đột ngột khiến cho địa vị của bà ta trong Thiên Ma Đạo tụt dốc. Những người trước kia luôn tỏ ra cung kính với bà ta thì giờ thường chửi rủa hoặc sỉ nhục bà ta.

Không chỉ có vậy, thái độ của Đào Thiên Tam đối với bà ta cũng quay ngoắt 180 độ.

Trước đây Đào Thiên Tam luôn nghe theo lời của bà ta, thái độ vừa dịu dàng lại vừa cung kính, lúc nào cũng suy nghĩ cho bà ta, vô cùng chu đáo và tỉ mỉ, khiến người khác còn cảm thấy hai người này không phải là một cặp hợp tác mà giống như chủ nhân với nô bộc vậy. Ông ta phải phục tùng cho bà ta cả đời. Từ sau khi biến cố xảy ra, nụ cười hài hòa trước đó của Đào Thiên Tam đã hoàn toàn biến mất. Thay vào đó là nụ cười đắc ý và ánh mắt khinh miệt.

Ông ta bắt đầu sỉ nhục Mạn Sát Hồng, còn có ý đồ giết chết bà ta. Bởi vì một khi bà ta chết thì Ma Thiên Đạo sẽ quyết định Ma Nữ mới cho ông ta.

Thế nhưng mạn Sát Hồng luôn vô cùng cảnh giác và tránh được mỗi lần gặp phải nguy hiểm. Bà ta biết rõ là Đào Thiên Tam đang hận mình. Bởi vì sau chuyện đó, có rất nhiều người đã chế nhạo Đào Thiên Tam. Đào Thiên Tam là kẻ rất coi trọng thể diện. Ông ta không thể nào chấp nhận được việc Mạn Sát Hồng sỉ nhục mình, thế là ông ta bày mưu tính kế để hãm hại bà ta.

Tuy nhiên ông ta không thể đàng hoàng ra tay. Vì như vậy thì Đạo Chủ sẽ tức giận. Thế nên Mạn Sát Hồng mới sống sót được tới ngày hôm nay

Đương nhiên Mạn Sát Hồng biết ý đồ của Đào Thiên Tam. Ở cạnh ông ta, sớm muộn gì bà ta cũng sẽ chết.

Thế nhưng trong khắp thiên hạ này, ngoài Thiên Ma Đạo ra thì còn chỗ nào có thể dung nạp được bà ta chứ.

Mạn Sát hồng cảm thấy đau lòng. Lúc này, Đào Thiên Tam lại nhấc chân lên đạp vào bụng bà ta. Bà tay bay bật ra. Mạn Sát Hồng nôn ra máu, cảm giác như lục phủ ngũ tạng đã bị đánh nát. Bà ta cũng không còn sức để đứng dậy nữa. Nếu không được điều trị kịp thời thì bà ta sẽ chết.

“Biến mất khỏi mắt tôi đi”, Đào Thiên Tam hừ giọng.

Mạn Sát Hồng không nói gì, thậm chí không dám nhìn Đào Thiên Tam. Bà ta sợ sát ý trong mắt mình sẽ khiến đối phương bị kích động.

Đúng lúc này một nụ cười vang lên: “Ma Quân vẫn nên chữa trị cho bà ta đi”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom